1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 9: Tôi thu bây giờ


      “Phỉ Phỉ, cậu nhanh lên, trễ rồi kìa.”

      Theo tiếng Trương Mộc Oản la to, Phương Phỉ Phỉ vội vội vàng vàng từ phòng ngủ chạy ra, bốn nương vừa mới quen nhau được ngày, cười đùa vui vẻ đến sân vận động trong trường.

      Hôm nay là ngày khai giảng của trường đại học Đế Đô, vì Phương Phỉ Phỉ lề mề nên khi bốn người ra đến sân vận động khá trễ, bốn người chỉ có thể im lặng đứng ở phía sau, nhìn về khán đài xa xa, chẳng thấy được gì.

      Mười giờ đến, nhạc loa tập hợp ngừng lại, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Người dẫn chương trình đứng khán đài giới thiệu các vị lãnh đạo, bốn người ở phía sau ngừng vỗ tay, dù gì cũng chẳng thấy cái gì, vỗ tay theo mọi người là được.

      “Bây giờ, xin mời đại biểu của sinh viên mới lên phát biểu.” Lại là tràng vỗ tay nhiệt liệt, ở xa xa Trần Ngư nhìn thấy nam sinh viên đứng trước micro.

      “Nghe năm ngoái Tần Dật là đại biểu của sinh viên mới lên phát biểu, biết đại biểu của năm nay có đẹp trai bằng ấy ta.” Phương Phỉ Phỉ nhìn hình bóng mơ hồ phía xa, hỏi .

      “Chắc là đâu.” Hàn Du trả lời “Ít người có được dáng dấp đẹp trai giống Tần Dật lắm.”

      hâm mộ Tây Thi mà, có thể sống chung khu tập thể với giáo thảo của trường mình.” Hôm qua ba người nghe Thiệu Huy gọi Trần Ngư là Tây Thi, sau khi về phòng cũng sửa cách xưng hô với Trần Ngư.

      Giáo thảo: nam sinh viên học giỏi, đẹp trai trong trường đại học

      Trần Ngư nhìn ba ánh mắt hâm mộ của bạn, nhếch nhếch miệng, khi định gì đó bỗng nhiên cảm giác hơi thở xung quanh biến đổi.

      Mắt Trần Ngư sáng lên, ánh mắt lần nữa nhìn về phía khán đài, chỉ thấy luồng ánh sáng nhàn nhạt từ trời giáng xuống đầu đại biểu sinh viên mới phát biểu, tiếp đó hơn mười luồng ánh sáng màu vàng rơi thẳng xuống đám đông đứng trong sân vận động. Trần Ngư ngẩng đầu, nhìn theo mười luồng ánh sáng phát ngôi sao lấp lánh.

      Đó là .., sao Văn Khúc??

      Từng luồng từng luồng ánh sáng màu vàng chiếu xuống, Trần Ngư chợt nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, luồng linh khí khổng lồ đột nhiên từ dười mặt đất dâng lên hòa vào với luồng sáng màu vàng, tạo thành chùm ánh sáng màu vàng nhạt vô cùng rộng lớn, lấy sân vận động làm trung tâm, nhanh chóng lan tỏa, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sân trường làm sân trường cũng trở nên sáng lấp lánh, rực rỡ khí lành.

      thoải mái …

      Trần Ngư chưa kịp cảm thán xong, ngay sau đó luồng sát khí hung ác màu đỏ hồng như máu đột ngột từ mặt đất phóng ra va chạm vời luồng khí lành trong trung.

      Sát khí cản khí lành? (Tường thụy cản sát)

      Trần Ngư nhíu chặt lông mày, nhìn về hướng khán đài, trong lòng hơi buồn bực, sát khí mạnh như vậy, sao đến giờ mới phát ra.

      Sát khí màu đỏ hồng từ phía khán đài phóng ra nhắm thẳng về phía các sinh viên mới đứng phía dưới, nhưng toàn bộ xung quanh sân vận động tầng kết giới trong suốt bao phủ, chặn lại luồng sát khí. Nhưng khi luồng sát khí phóng về phía kết giới phía trong kết giới, khí lành cũng từ từ tiêu trừ hết, cũng vì vậy mà gây bất kì ảnh hưởng tốt nào đến các sinh viên ở đây

      Kết giới: là gian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật. Kết giới được lập bởi các pháp sư (hay kết giới sư), thuật sĩ, phù thủy cao tay ấn và thường dùng để bảo vệ người đó hoặc những người đặc biệt, những bảo vật bị dòm ngó bởi tà ma. Ngoài ra kết giới còn do tự bản thân vật có tính pháp thuật tiết ra để bảo vệ chính nó

      Mà ở phía khán đài cao cao, Lâu Minh với tư cách là giáo sư danh dự của đại học Đế Đô, ngồi ở vị trí vắng vẻ nhất, bàn trước mặt để cái nút ngọc vừa cởi ra. Lúc nãy, khi cảm giác được trong khí, luồng khí lành dày đặc, dưới nhắc nhở của học trò của Mao đại sư, cởi nút ngọc cổ tay xuống, để sát khí bị phong ấn khá lâu trong người chút trở ngại nào mà phóng hết ra ngoài. Thân thể cảm giác vô cùng nhõm nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.

      “Tam thiếu, xin hãy yên tâm. Trận pháp khởi động, sát khí gây ảnh hưởng gì tốt đến các sinh viên và các giáo sư, giảng viên đâu.” Học trò của Mao đại sư – Lâm Quy .

      “Vậy tốt.” Lâu Minh nghe, sắc mặt dãn ra, lo lắng trong lòng cũng thả lỏng “Lâm tiên sinh, phiền tiếp tục quan sát, nếu có vấn đề gì lập tức nhắc nhở tôi ngay, tôi đeo nút ngọc rời khỏi đây ngay lập tức.”

      Những sinh viên đứng ở sân vận động này đều là tương lại của đất nước, thể vì mà có bất kì tổn thất gì.

      “Tam thiếu, yên tâm, trước mắt chưa có điều gì bất thường.” Lâm Quy xong nhìn xuống dưới khán đài, cẩn thận theo dõi hướng của sát khí.

      “Làm phiền .”

      Lâu Minh ngồi khán đài, nghe đại biểu sinh viên mới phát biểu hăng say, cảm nhận sát khí trong cơ thể mình được phóng thích, cảm giác nhõm lâu được gặp.

      Sau tiếng, lễ khai giảng chính thức kết thúc, hiệu trưởng trường đại học Đế Đô đến gặp Lâu Minh, cười “Giáo sư Lâu, tôi rất mong chờ buổi tọa đàm năm nay của .”

      “Tôi chuẩn bị kĩ lưỡng.” Làm giáo sư danh dự của đại học Đế Đô cũng là đền bù, sau lễ khai giảng hàng năm là thời điểm sát khí trong cơ thể Lâu Minh ít nhất, tổ chức buổi tọa đàm ở trường đại học để báo đáp lại.

      “Tốt, tốt quá.” Hiệu trưởng gặp Lâu Minh trong buổi hội nghị của các trường đại học các viện nghiên cứu trong nước tổ chức. Ông phát Lâu Minh tuy còn trẻ nhưng có học thức rất uyên bác, đối với vật lý, hóa học, toán học và các phương diện khác đều có những nghiên cứu xuất sắc, vì vậy ông chủ động mời đến đại học Đế Đô giảng dạy. Đáng tiếc là hình như sức khỏe của Lâu Minh tốt, qua kiên trì của ông mới miễn cưỡng đồng ý hàng năm đến đại học Đế Đô tổ chức tọa đàm lần.

      Nhưng mà buổi tọa đàm cũng đủ rồi, phải biết là mỗi lần tổ chức tọa đàm, Lâu Minh đều đưa ra những quan điểm và phương hướng nghiên cứu mới, vượt xa trình độ tại của thế giới.

      Hiệu trưởng còn bận rất nhiều việc, lại cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Lâu Minh nên chỉ hàn huyên vài câu rồi rời . Lúc này Lâm Quy đem đồ vật để bố trí trận pháp thu về xong, đến gặp Lâu Minh “Tam Thiếu, lần ‘sát khí cản khí lành’ này diễn ra rất thuận lợi.”

      “Lâm tiên sinh, vất vả rồi.” Lâu Minh gật đầu cám ơn.

      đừng khách khí.” Lâm Quy nhìn sân trường vẫn còn tản mạn ít khí lành “Tam thiếu, nếu có việc bận có thể dạo xung quanh trường vòng.”

      Lâu Minh kinh ngạc nhìn Lâm Quy.

      “Năm nay, số sinh viên có mạng sao Khúc Tinh hình như nhiều hơn năm trước, khí lành trong sân trường dày đặc hơn trước nhiều. Bình thường chỉ ở trong nhà mình, hôm nay khó mà có dịp thế này, có thể dạo vòng. yên tâm, dạo hai, ba giờ cũng sao đâu.”

      “Cám ơn , Lâm tiên sinh.”

      Lâm Quy nhìn Lâu Minh rồi khom người cúi chào, mang theo trợ lý của mình rời đại học Đế Đô.

      Đứng ở bên cạnh, đương nhiên Hà Thất cũng nghe thấy lời Lâm Quy , cậu ta đến bên Lâu Minh, giọng nhắc “Tam thiếu, chúng ta dạo xung quanh chút .”

      Lâu Minh hơi sửng sốt rồi nhè gật đầu, mang theo chút tâm tình háo hức, lần đầu tiên chen chúc giữa đám đông.

      đẹp trai mà, là giáo sư của trường chúng ta sao?”

      “Đại học Đế Đô từ bao giờ mà có giáo sư trẻ tuổi đẹp trai như vậy chứ?”

      “Vậy chắc là đàn rồi? Nếu là đàn , biết là có bạn chưa ta?”

      giờ, sinh viên nữ đều to gan như vậy sao? Lâu Minh bật cười , lắc đầu, nhưng cảm giác này cũng mới mẻ, vui vẻ. Lâu Minh tiếp tục con đường trong đại học Đế Đô, về nơi có rất đông sinh viên tụ tập mà tới.

      xa xa sau lưng Lâu Minh, Trần Ngư phát người này, toàn thân mang theo sát khí, rời khỏi trường cũng thôi , vậy mà còn định về phía có nhiều người đứng như vậy, lập tức thể nhịn được nữa. bước nhanh vài bước lên, đuổi kịp Lâu Minh, kéo tay lại.

      Cánh tay bỗng nhiên bị người khác níu, Lâu Minh kinh ngạc quay đầu đối mặt với đôi mắt đen nháy mà vô cùng nghiêm túc.

      theo tôi.” Trần Ngư cũng mặc kệ người này có đồng ý hay , dắt Lâu Minh rẽ vào rừng cây bên cạnh con đường.

      Hà Thất và hai bảo vệ đuổi tới kịp, phát Trần Ngư kéo Tam thiếu đến khu rừng bên cạnh hồ để chuyện mà thôi, hình như có ý định gây ra việc gì bất lợi với Tam thiếu, thế nên núp lại bên rừng cây, ló ra ngoài.

      làm như thế này là được đâu.” Trần Ngư kéo người đến nơi bên hồ có ai mới buông ra, sau đó khuôn mặt nhắn, nghiêm túc nhìn Lâu Minh.

      “Em gì?” Lâu Minh có chút buồn bực nhìn Trần Ngư.

      đừng có giả bộ.” Trần Ngư trừng mắt nhìn Lâu Minh, chất vấn “Lúc nãy có phải là người ngồi khán đài ?”

      “Đúng thế.” Lâu Minh gật đầu.

      “Vừa rồi người dùng sát khí cản khí lành là , đúng ?” Trần Ngư lại hỏi.

      Vẻ mặt bình tĩnh của Lâu Minh nháy mắt cứng đờ.

      “Ha ha, bị tôi đoán đúng rồi chứ gì, chột dạ rồi.” Trần Ngư nhìn Lâu Minh, vô cùng kiêu ngạo “Tôi chính là thầy trừ ma, rất là nhạy cảm với sát khí đó.”

      ra nhóc này là thầy trừ ma.

      “Vì thế?” Lâu Minh cũng trừng mắt nhìn, thấy ánh mắt đắc ý của thấy hơi buồn cười.

      “Cái gì?” Trần Ngư sững sờ.

      “Tôi bị em phát rồi, vậy em định làm gì tôi?” Lâu Minh hứng thú hỏi.

      …” Trần Ngư do dự chút rồi “Tôi thấy ngồi khán đài chắc chắn là quen biết với lãnh đạo nhà trường. Với lại lúc nãy khí sát khí phóng ra, sân trường cũng được người ta bố trí kết giới cản lại, cuối cùng gây ảnh hưởng tốt nào, chắc là cũng muốn hại người khác rồi.”

      Lâu Minh nhíu mày, nghĩ rằng chỉ mấy câu đơn giản của nhóc này những sắp xếp của Mao đại sư và Lâm Quy, xem ra cũng có chút bản lĩnh.

      “Cho nên, tôi so đo chuyện đó với , nhưng sao có thể loạn trong trường như vậy.” Trần Ngư nghiêm túc người là tự mang sát khí, mặc dù phần lớn vừa mới được khí lành tiêu trừ nhưng sát khí trong người vẫn ảnh hưởng đến những người có thân thể yếu ớt. Bây giờ trong trường vẫn còn sót lại chút khí lành nhưng có thể biến mất bất cứ lúc nào. thế này mà đường rất dễ ảnh hưởng đến người khác, có biết ?”

      “Cho nên em kéo tôi đến đây là muốn tôi rời khỏi trường?” Lâu Minh hỏi

      “Đúng thế.” Trần Ngư hất đầu, đôi mắt đen to tròn chớp, rồi chớp.

      Lâu Minh chợt nhớ đến Trần Ngư khi còn bé, hình như cũng giống như bây giờ, ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to gọi trai ơi, chỉ là so với nhóc bây giờ hồi đó trắng hơn nhiều.

      “Nếu tôi thế nào?” Lâu Minh bỗng nhiên muốn trêu chọc nhóc này chút.

      ??” Trần Ngư nhíu mày.

      Lâu Minh nhìn mỉm cười, ý ‘xem em làm gì được tôi’.

      Người này thế mà con nhìn mình cười nữa chứ, đây đơn giản chính là muốn gây chuyện phải . Trần Ngư lập tức nổi giận, chỉ tay về phía Lâu Minh, khí thế hùng hổ “Nếu , cẩn thận tôi thu bây giờ đó.”

      Khi Trần Ngư câu ‘tôi thu ’, ngón tay ở trước mặt cũng mở ra, sau đó khép lại, phối hợp làm thành động tác thu.

      “Phù …” Lâu Minh bị động tác của Trần Ngư tự coi là khí thế, thực ra ngốc nghếch, đáng mà bật cười.

      còn cười.” Trần Ngư càng tức “Tôi cho biết, cương thi ngàn năm tôi thu qua rồi đó nha, sát khí này của có đáng kể gì. Nếu phải sư môn của tôi có quy định, lấy tiền ra tay, có tin là tôi thu từ nãy giờ rồi .”

      “Em lợi hại như vậy sao?” Lâu Minh cũng biết khi nãy nhịn được mà cười ra tiếng có chút lịch , ngay lập tức điều chỉnh thái độ.

      “Xem ra là thể tin tưởng phải ?” Nghĩ đến quy định của sư môn có tiền ra tay, Trần Ngư hung dữ hỏi “ có tiền ?”

      Lâu Minh hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, bình thường ở nhà cả ngày, mang tiền người làm gì chứ.

      “Vậy có thứ gì đáng tiền ?” Trần Ngư lại hỏi.

      Lâu Minh sờ túi người, cuối cùng từ trong túi lấy ra cây bút máy, cái bút này là quà sinh nhật mà chị tặng, nghe đầu bút là vàng nguyên chất, rất quý giá.

      “Vậy cây bút cũng được, được rồi, hên cho đó.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư đưa tay đoạt lấy cây bút máy nhét vào túi của mình, sau đó kéo bàn tay của Lâu Minh đưa ra, dưới ánh mắt khó hiểu của , tập trung linh lực, dùng tay mình vẽ tay Lâu Minh linh bùa trấn sát (bùa trấn áp sát khí vẽ bằng linh lực).

      Khi nét vẽ cuối cùng xong, Lâu Minh cảm giác ràng được sát khí chung quanh thân thể của bỗng dưng biến mất còn chút nào.

      “Thấy lợi hại của tôi chưa.” Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Minh, Trần Ngư đắc ý “Đây chỉ là cái bùa trấn sát đơn giản thôi, có thể làm cho sát khí của tiêu tan trong hai tiếng đồng hồ. Cho nên, cơ bản sát khí của gây tổn thương cho tôi được, nhân dịp tâm tình của tôi vui vẻ, mau rời khỏi đây , đừng để tôi ra tay thực nha.”

      Lúc này, điện thoại di động của Trần Ngư vang lên, lấy ra xem thấy Phương Phỉ Phỉ gọi ăn cơm. Trần Ngư cất điện thoại, trừng mắt nhìn Lâu Minh “Tôi phải ăn cơm rồi, nhanh lên.”

      xong, Trần Ngư vội vã chạy , chạy được đoạn xa còn quay đầu lại nhìn Lâu Minh, lần nữa làm động tác ‘thu’.

      “Ha …” Lâu Minh nắm chặt bàn tay mình, cười ra tiếng lần nữa.

      “Tam thiếu?” Hà Thất thấy Trần Ngư , nghi ngờ tới.

      “Chúng ta về thôi.” Lâu Minh quay người ra khỏi trường học, mặc dù rất tò mò nhóc này làm thế nào mà thu .

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Lâu ca cứ giữ Tây Thi bên mình là yên tâm sát khí ứ còn đâu. Hí hí hí

      Ta định comt hóng vn đá lượt về vs Philip, các e zai trẻ thế hệ mới bây giờ giỏi. Thủ môn men nha :v

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 10: Bùa trấn sát


      Khi Trần Ngư chạy đến căn tin trường học, bọn Phương Phỉ Phỉ lấy cơm và đồ ăn xong, ngồi ở bàn ăn ngoắc Trần Ngư.

      “Cậu nhà vệ sinh ngủ luôn trong đó hả?” Khi lễ khai giảng kết thúc, Trần Ngư lấy cớ nhà vệ sinh để lén sau lưng Lâu Minh.

      “A? À, tại tớ đem khăn tay nên phải quay về kí túc xá lấy.” Trần Ngư lúng túng cười.

      “Lúc ăn cơm đừng có chuyện nhà vệ sinh có được mấy nàng?” Hà Du nhịn được mà cắt ngang.

      “Đúng đấy, ăn cơm , ăn cơm .” Phương Phỉ Phỉ lau đũa rồi đưa cho Trần Ngư, thấy sắc mặt của bạn tái , vì thế lo lắng hỏi “Tây Thi, sao sắc mặt cậu xấu vậy, cậu khỏe hả?”

      Trương Mộc Oản và Hàn Du nghe vậy cũng nhìn qua, quả nhiên thấy dáng vẻ của Trần Ngư có tinh thần chút nào, bờ môi tái nhợt.

      “Tớ sao, lúc này chạy hơi nhanh, tớ nghỉ chút xíu là được.” Trần Ngư .

      “Trời nóng mà cậu chạy nhanh như vậy làm gì, coi chừng cảm nắng đó.” Trương Mộc Oản .

      sao đâu.” Trần Ngư gắp miếng xương sườn bắt đầu ăn “Chúng ta mau ăn cơm , ăn xong còn phải ra ngoài mua đồ nữa đó.”

      “Đúng rồi, ngày mai phải tập quân rồi, tớ phải mua kem chống nắng mới được.” Nhắc đến việc ra ngoài mua sắm, ba người để ý Trần Ngư nữa, bắt đầu sôi nổi bàn luận buổi chiều mua những gì.

      Trần Ngư thầm thở phào hơi, quả nhiên vừa rồi tập trung linh lực vẽ bùa bị tiêu hao quá nhiều, xem ra phải cần hai ngày mới hồi phục lại được.

      ==

      Lâu Minh trở về nhà họ Lâu, mình ngồi ghế trong phòng sách, cũng biết là bùa chú mà nhóc đó vẽ có tác dụng hay do tác dụng tâm lý của , Lâu Minh luôn cảm thấy trong lòng bàn tay phải có luồng khí lạnh lưu chuyển.

      Lâu Minh mở bàn tay, ngoại trừ vân tay có gì khác lạ. Nhưng sát khí trong cơ thể biến mất chứng tỏ với điều, vừa rồi nhóc đó vẽ bùa chú tay . Giống như là trò đùa, dùng ngón tay vẽ bùa chú mà lại hiệu nghiệm hơn cả nút ngọc mà Mao đại sư cho sao?

      Bùa chú? Lâu Minh chợt nhớ, tuần trước, nhóc này hình như có tặng lá bùa bình an. Lúc đó tiện tay kẹp vào trong cuốn sách. Ngày hôm đó mình đọc cuốn sách nào nhỉ? Lâu Minh quay người lại giá sách tìm tòi, lục lọi hồi, trí nhớ của rất tốt, rất nhanh tìm được cuốn sách mình muốn tìm, đó là cuốn tạp chí địa lý thế giới.

      Lâu Minh giở cuốn sách ra, lật đến trang sách kẹp con hạc giấy, lông mày khỏi nhíu lại. ra biết từ lúc nào, lá bùa gấp con hạc là màu vàng nay biến thành màu xám.

      Reng reng reng …

      Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâu Minh, cầm điện thoại lên phát là Mao đại sư gọi cuộc gọi video. Lâu Minh gấp cuốn tạp chí lại, nhấn nút nhận cuộc gọi.

      “Mao đại sư.” Lâu Minh cười chào hỏi với ông bên đầu dây kia.

      “Nhìn tinh thần của cậu tệ.” Mao đại sư quan sát khí sắc của Lâu Minh hồi, phát khuôn mặt vốn tái nhợt của trở nên hồng hào hơn, nghĩ đến việc ‘sát khí cản khí lành’ hôm nay diễn ra rất thuận lợi.

      “Hôm nay may mắn có Lâm Quy tiên sinh cùng, Mao đại sư, khi nào ông về nước?” Lâu Minh hỏi.

      “Chắc khoảng nửa tháng nữa tôi về.” Mao đại sư “Đến khi cậu đến đại học Đế Đô tổ chức tọa đàm, tôi nhất định cùng cậu.”

      “Vậy làm phiền ông.” Thực ra, thời gian tốt nhất để tổ chức tọa đàm là sau kiện ‘sát khí cản khí lành’ tuần, lúc đó sát khí người Lâu Minh ít nhất. Nhưng khi buổi tọa đàm bắt đầu, Lâu Minh phải ở trong gian kín trong vòng hai giờ với mấy trăm sinh viên, giáo sư đại học. Dù mỗi lần , Lâu Minh đều mang nút ngọc để hạn chế sát khí phát ra ngoài nhưng vẫn lo lắng trong đó có người thân thể yếu ớt hoặc có ý chí kiên định bị sát khí của ảnh hưởng. Cho nên mỗi lần , Lâu Minh đều nhờ Mao đại sư hoặc học trò của ông là Lâm Quy cùng.

      sao, đúng lúc tôi cũng muốn trở về để xem tình hình của cậu thế nào.” Mao đại sư .

      Chợt trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Lâu Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, tay vẫn có dấu vết gì khác lạ.

      “Mao đại sư.” Lâu Minh trầm ngâm lúc rồi hỏi “Ông có biết vẽ bùa trấn sát ?”

      “Bùa trấn sát?” Mao đại sư gật đầu “Đây là bùa chú cơ bản, đương nhiên là tôi vẽ được.”

      “Vậy …” Lâu Minh kinh ngạc “Vậy tại sao tôi chưa bao giờ thấy ông cùng người tôi?”

      “Tình huống của cậu tương đối đặc biệt, thể dùng bùa trấn sát.” Mao đại sư đáp.

      phải là bùa trấn sát có khả năng khắc chế sát khí người tôi sao?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi “Tại sao lại thể dùng?”

      “Bùa trấn sát đúng là có thể loại trừ sát khí, nhưng sát khí trong cơ thể cậu quá mạnh, bùa trấn sát bình thường thể áp chế được sát khí trong người cậu, dùng cũng chỉ phí công?” Mao đại sư giải thích.

      Khắc chế được? Lâu Minh lại lần nữa nhìn xuống lòng bàn tay phải, nghĩ nghĩ rồi quyết định cho Mao đại sư biết việc Trần Ngư vẽ bùa cho , vì thế vòng vo hỏi “Bùa trấn sát thông thường dùng được, nhưng chắc là phải có loại bùa trấn sát có thể áp chế được sát khí trong người tôi chứ.”

      “Có chứ, nhưng bây giờ tìm thấy nữa.” Giọng của Mao đại sư còn mang theo chút tiếc nuối.

      Lâu Minh kinh ngạc hỏi “Tại sao?”

      “Thực ra, thời đại bây giờ, huyền học có chút xuống dốc rồi, rất nhiều môn phái bị thất truyền, biến mất dưới dòng chảy của lịch sử. Môn phái Lạc Sơn chính là trong số đó, mà bùa trấn sát duy nhất có thể trấn áp được sát khí trong cơ thể cậu chỉ có bùa trấn sát của phái Lạc Sơn.”

      “Thất truyền?” Trực giác của Lâu Minh khẳng định Trần Ngư chính là thầy trừ ma của phái Lạc Sơn.

      “Đúng thế, nhưng mà dù có thể tìm được bùa trấn sát của phái Lạc Sơn tôi cũng thể dùng người cậu được.” Sau đó, Mao đại sư còn thêm.

      “Tại sao?” Lâu Minh khó hiểu “Nếu có thể trấn áp sát khí người tôi sao lại dùng?”

      “Phái Lạc Sơn trong giới huyền học có nhiều điểm rất khác biệt, bọn họ có công pháp (công phu và phương pháp) rất đặc biệt, vẽ bùa chú có tác dụng vô cùng mạnh mẽ (bá đạo), đối với ma quỷ có tác dụng sát thương rất lớn.” Mao đại sư “Bùa trấn sát của bọn họ chỉ có tác dụng trấn sát mà đồng thời còn tạo tổn thương đối với bản thể mang sát khí. Bình thường sát khí của hồn ma đều là của ác ma làm nhiều điều ác, dùng bùa trấn sát vốn là để đánh cho bọn chúng ‘hồn phi phách tán’ (hồn vía tan biến) nên cũng có vấn đề gì, tuy nhiên cậu thể dùng.”

      Bàn tay phải của Lâu Minh đặt bàn đột nhiên nắm chặt lại, trước mặt lên hình ảnh Trần Ngư với đôi mắt đen tròn “Cẩn thận tôi thu .”

      “Lâu Minh, sao cậu lại hỏi tôi cái này? Có chuyện gì sao?” Mao đại sư đột nhiên hỏi.

      có gì.” Lâu Minh vội vàng lắc đầu “Tại hôm qua tôi xem bộ phim về cương thi, thấy đạo sĩ dùng bùa trấn sát để thu phục con cương thi ngàn năm, có tác dụng rất lợi hại nên đột nhiên nhớ đến hỏi thăm ông chút.”

      nghĩ cậu là người tin vào mấy thứ phim đó.” Mao đại sư cười .

      Lâu Minh cười lúng túng nhưng gì.

      “Tôi phải họp rồi, tạm biệt cậu.”

      “Hẹn gặp đại sư sau.”

      Hai người kết thúc cuộc chuyện, Lâu Minh để điện thoại di động xuống, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn bàn tay phải của mình, cảm nhận luồng khí lạnh lẽo len lỏi trong cơ thể, biết luồng khí lạnh này có phải là tổn thương do bùa trấn sát như Mao đại sư hay . lúc lâu sau, Lâu Minh mới chợt phát ra tiếng cười khổ.

      “Trong mắt ấy, mày phải chính là tai họa hay sao, ấy dùng bùa trấn sát đối với mày là đúng rồi còn gì.” Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu “Xem ra nhóc này khoác, đúng là có thể thu mình.”

      Nhưng việc có lá bùa có thể hoàn toàn áp chế sát khí của quả việc vô cùng hấp dẫn, trầm ngâm lát, Lâu Minh gọi Hà Thất đến.

      “Tam thiếu.” Hà Thất đứng trước bàn chờ Lâu Minh giao việc.

      “Cậu cho người đến tỉnh Thanh Sơn, tìm ông nội của nhóc nhà họ Trần, sau đó xem có thể đưa ông ấy đến Đế Đô .” (Nguyên tác tác giả lại để là Thanh Mộc, trong khi đầu truyện lại là Thanh Sơn nên mình quyết định tự ý đổi lại là Thanh Sơn.)

      “Vâng.” Mặc dù Hà Thất rất thắc mắc nhưng gì.

      “Đúng rồi, chuyện này cậu cũng đừng cho người khác biết.” Lâu Minh dặn dò thêm.

      “Vâng.”

      Nếu thể khác được Lâu Minh muốn kéo nhóc đó vào chuyện này, dù sao nhóc đó mới mười tám tuổi. Vừa mới được ba mẹ tìm về, nếu như vô tình bị kéo vào việc của chắc chắn còn được tự do nữa. Với lại, nếu để ba biết việc này, chắc là ông ấy tìm thị trưởng Trần.

      ==

      Mười hai giờ đêm, Trần Ngư đến khu rừng phía nam đại học Đế Đô nơi tụ hội nhiều linh khí nhất, yên lặng ngồi xuống khôi phục linh khí. Lúc ban ngày, vì vẽ bùa chú cho người đàn ông đầy sát khí người mà Trần Ngư tiêu hao lượng lớn linh lực, nên đêm nay thể ra đây khôi phục lại.

      Thực ra Trần Ngư cảm thấy mình lỗ vốn lớn rồi, ở mạng lá bùa đuổi ma trung cấp bán được hai mươi vạn lận đó, bắt ma nữ có đạo hạnh trăm năm là trăm vạn. Hôm nay vẽ bùa linh lực tiêu hao nhiều hơn nhiều so với bắt ma nữ bữa trước, mà chỉ lấy của ta có cây bút máy. cây bút máy có giá trị bao nhiêu tiền? Có được trăm đồng nhỉ?

      Nhưng dù lúc đó Trần Ngư có mang theo bùa trấn sát bên người, chắc chắn là vẫn chọn cách dùng linh lực để vẽ bùa. Dù sao bùa trấn sát có lực trấn áp quá mạnh mẽ, áp chế sát khí của đối phương đồng thời sát khí bên trong lá bùa cũng làm tổn thương đến cơ thể của đối phương. Đối phương lại là người sống sờ sờ, phải là con ác ma hay con cương thi, Trần Ngư thể làm được việc tổn thương người khác như thế.

      Nhưng mà người đàn ông đó có vẻ là người có tiền, cùng lắm lần sau gặp lại ta, ta bồi thường lại. Trần Ngư vừa nghĩ vừa hấp thu linh khí, đến khi trời vừa rạng sáng cũng kết thúc.

      Thở ra hơi, Trần Ngư từ từ mở mắt, cảm thụ linh khí tinh khiết trong cơ thể mình, nhịn được cảm thán “ nghĩ ra hôm nay ở đại học Đế Đô có sao Văn Khúc hạ trần, linh khí được khí lành tưới qua quả nhiên có khác biệt.”

      Đinh!

      Nghe tiếng điện thoại kêu, Trần Ngư lấy ra nhìn, phát là “khách hàng” ‘Mưa bay tháng ba’ tìm .

      Người em, có đó ? Có ở đó ?

      Tôi muốn xây đường: Đây.

      Mưa bay tháng ba: Tốt quá rồi, người em, tôi có việc gấp muốn cần hỗ trợ, thù lao rất hậu hĩnh.

      Việc gấp? Trần Ngư nghĩ đến hôm nay mình phải tập quân , chắc khoảng tháng sau mới trở về trường được, thế là định từ chối.

      Tôi muốn xây đường: Tôi có việc phải rời khỏi Đế Đô tháng rồi, chắc là có thời gian đâu.

      Mưa bay tháng ba: tháng? thành vấn đề, tháng sau cũng được.

      là việc gấp cơ mà?

      Mưa bay tháng ba: sao, chậm thêm mấy ngày cũng được.

      Tôi muốn xây đường: …

      Tôi muốn xây đường: Chuyện gì? Bao nhiêu tiền?

      Mưa bay tháng ba: Năm trăm vạn, có thể chi trước ba trăm vạn.

      Mặc dù ‘Mưa bay tháng ba’ chỉ mới giao dịch lần với vị “Tôi muốn xây đường’ này nhưng với niềm thích tiền của người này cũng hiểu , thế là chủ động ra giá.

      Năm trăm vạn? Nhiều vậy sao? Quả nhiên là Trần Ngư động tâm.

      Tôi muốn xây đường: Vẫn bắt ma.

      Mưa bay tháng ba: Đúng.

      Tôi muốn xây đường: Đạo hạnh bao nhiêu năm?

      Đạo hạnh: phẩm chất và tư cách tốt đẹp ở con người (thường là người theo tôn giáo nào đó)
      Mưa bay tháng ba: Vẫn là đạo hạnh trăm năm, nhưng lần này là con ác ma, người em có làm được ?

      Ác ma? ra lần trước bắt con ma nữ trăm năm, Trần Ngư cũng bỏ công sức ra nhiều lắm, chỉ có khi mở cửa phải tốn ít công sức mà thôi. Lần này nếu là ác ma chỉ cần trực tiếp đánh tan là được, cần phải mở cửa . Quan trọng nhất là, nhiều tiền a, trước mắt Trần Ngư biết muốn xây con đường cần bao nhiêu tiền, dù sao càng nhiều càng tốt mà, đúng .

      Tôi muốn xây đường: Chờ tháng sau tôi về rồi .

      Mưa bay tháng ba: Vậy là nhận vụ này nhé? Tiền tôi gửi vào tài khoản lúc trước phải ? Tôi gửi cho khoản chi trước nhé để mua đồ chuẩn bị.

      Thực ra Trần Ngư cũng cần chuẩn bị trước cái gì, nhưng mà người ta biết điều như thế, Trần Ngư yên lặng gửi chữ “Ừ” qua.

      Đinh!

      Quả nhiên chưa đến phút sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn báo tài khoản tăng thêm số dư ba trăm vạn. Trần Ngư nghi ngờ biết ta có phải là mở sẵn giao diện online Banking hay , chỉ chờ đồng ý là thực chuyển khoản liền.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 11: Trắng lại rồi


      Tập huấn quân của đại học Đế Đô tổ chức ở doanh trại quân đội nào đó phía Tây ngoại thành, huấn luyện liên tục trong tháng mới nghỉ. Trong khoảng thời gian này, dù là dân thành phố hay dân ở nông thôn, dù là học bá hay học tra, nam sinh viên hay nữ sinh viên, người nào cũng đều phải lột lớp da mới có thể trở về trường học.

      Học bá: sinh viên học giỏi.

      Học tra: sinh viên học kém

      Nhưng mà hiển nhiên Trần Ngư là ngoại lệ, dù sao để có thể đuổi bắt ma thể lực của người nào đó phải là người bình thường có thể có. Đối với tia tử ngoại là kẻ thù của phái nữ, Trần Ngư càng hoàn toàn bất chấp, ánh nắng ở Đế Đô còn ôn hòa hơn ở tỉnh Thanh Sơn nhiều.

      Nhưng vì muốn hòa đồng cùng tập thể, tối nào Trần Ngư cũng theo các bạn đắp mặt nạ trắng da. Còn ban ngày, dù cho có quên thoa kem chống nắng các bạn cùng phòng cũng giúp thoa lên. Thế là hơn nửa tháng qua , dưới chăm chỉ giám sát của ba bạn cùng phòng, bạn học đen nhẻm Trần Ngư của chúng ta, vậy mà trắng lại, trắng hơn nữa rồi!

      “Trời ạ, mỗi ngày chúng ta đều phơi nắng lâu như vậy, Tây Thi, thế mà cậu còn trắng ra!” Phương Phỉ Phỉ thể tin, trợn mắt nhìn Trần Ngư.

      “Trước kia sao tớ lại phát nhỉ.” Hàn Du đưa tay sờ sờ gương mặt trơn mềm của Trần Ngư “Tây Thi dù đen, nhưng làn da mịn, mềm.”

      Trương Mộc Oản lật xem mỹ phẩm dưỡng da của Trần Ngư “Cái mặt nạ này của cậu hình như thị trường, cậu mua ở đâu vậy?”

      “Mẹ tớ làm cho tớ thẻ thành viên spa trung tâm thành phố, mặt nạ này là họ làm cho tớ.” Trần Ngư .

      “Spa thẩm mỹ nào vậy, mặt nạ tốt vậy sao?” Trương Mộc Oản kết luận bí quyết trắng da của Trần Ngư là nằm ở mặt nạ dưỡng da này.

      “Tớ cũng nhớ , khi nào tập quân xong, về kí túc xá tớ lấy cho các cậu xem.” Trần Ngư cầm vài miếng mặt nạ đưa cho các bạn “Cho các cậu thử trước xem sao.”

      “Vậy chúng tớ khách sáo đâu.” Giữa các nương, việc trao đổi mặt nạ dưỡng da là bình thường nên ba người cũng có giả bộ kiểu cách, vui vẻ nhận mặt nạ Trần Ngư đưa, nằm giường đắp lên mặt.

      “Còn bao nhiêu ngày nữa việc tập quân này mới kết thúc đây trời, bây giờ tớ đắp mặt nạ mà cũng thấy đau, chắc là bỏng nắng rồi.” Bởi vì mặt nạ mặt nên tiếng của Hàn Du mơ hồ .

      “Nhanh lắm, hơn tuần nữa thôi.” Phương Phỉ Phỉ trả lời.

      “Các nương, ráng lên.” Trương Mộc Oản nằm giường giơ tay lên làm động tác cố lên, động viên mình và các bạn.

      Trần Ngư vừa nghe các bạn chuyện, vừa dùng điện thoại di động trò chuyện với mẹ Trần. Hàng ngày mẹ Trần đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của Trần Ngư, thuận tiện dặn dò chăm chỉ đắp mặt nạ.

      Trần Ngư vừa nhắn tin trả lời mẹ Trần xong, phần mềm QQ nhảy ra tin nhắn nhắc nhở, Trần Ngư nghi ngờ nhấn vào, quả nhiên là ‘Mưa bay tháng ba’.

      Mưa bay tháng ba: Người em, có đó , có ?

      Tôi muốn xây đường: ??

      Mưa bay tháng ba: Người em, đây rồi …. Giờ ở đâu????

      Trần Ngư nhìn tin nhắn quá lố của đối phương biết ta rất gấp gáp, nghĩ nghĩ rồi trả lời: Tôi ở Đế Đô.

      Mưa bay tháng ba: Đế Đô? Đế Đô!!! xong việc trở về rồi!

      Tôi muốn xây đường: Tôi vẫn ở Đế Đô, chuyện của tôi còn chưa làm xong.

      Mưa bay tháng ba: Người em, , đại thần, có thể dành ra đêm , giúp em (tiểu đệ) xử lý con ác ma đó trước được ?

      Tôi muốn xây đường: Sao thế?

      Mưa bay tháng ba: Xảy ra chút chuyện ngoài dự kiến, con ác ma kia nhất định phải được xử lý trước đêm mai.

      Đêm mai? Từ doanh trại quân đội mà lén chuồn rất rắc rối, còn phải nửa đêm chạy bắt ma, sau đó lại phải quay về ngay, ngày hôm sau phải tham gia huấn luyện. Trần Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy đủ thời gian, định từ chối bên kia lại nhắn tin đến.

      Mưa bay tháng ba: Lại thêm hai mươi vạn?

      Mưa bay tháng ba: Em biết đột nhiên thay đổi thời gian là được, nhưng mà đại thần, cứu em , em lỡ khoe khoang trước mặt ông nội em rồi.

      Cậu khoe khoang khoác lác liên quan gì đến tôi, nhưng mà có thêm hai mươi vạn, ngu sao cầm. Trần Ngư xóa mấy chữ định gửi lúc nãy, trả lời: Tối mai tôi cố gắng ra ngoài chuyến xem sao.

      Mưa bay tháng ba: Cám ơn, cám ơn đại thần. Đại thần, trước mười hai giờ đó, làm được ?

      Tôi muốn xây đường: Địa chỉ?

      Mưa bay tháng ba: Ngoại ô phía Bắc, Hàn Sơn.

      Trần Ngư tra địa chỉ, phát nơi đó cách đây đoạn, nếu may mắn bắt được taxi trước mười hai giờ có thể đến đó. Nhưng mà trước mười hai giờ phải giải quyết xong, coi bộ cũng khó à.

      Nhưng mà … chênh lệch nửa giờ, chắc là đối phương phát ra đâu. Ôm tâm lý chờ vận may, Trần Ngư cẩn thận đánh mấy chữ: Cũng xêm xêm.

      Đúng vậy, mình là xêm xêm, là chắc chắn, cũng đâu phải là láo đâu.

      Mưa bay tháng ba: Tốt quá, đại thần, quả thực cứu em mạng. Sau này có chuyện gì, cứ với em tiếng, em chối từ.

      Tôi muốn xây đường: Muốn kết thân với tôi?

      Mưa bay tháng ba: Hắc hắc hắc … nhìn ra rồi hả.

      Tôi muốn xây đường: Có quen biết tôi cũng giảm giá đâu.

      Trần Ngư trả lời xong, thoát ra ngoài để ý cậu ta nữa.

      ‘Mưa bay tháng ba’ đánh dãy dấu chấm dài biểu thị mình còn gì để .

      ==

      Khu Quan Hải, thành phố Đế Đô, trong tòa nhà mang nét kiến trúc cổ của Trung Hoa, thanh niên mặc áo trắng, cũng chính là ‘Mưa bay tháng ba’, vẻ mặt vui mừng ra khỏi phòng.

      “Lương Vũ, cậu muốn đâu?” thanh niên hai bảy hai tám tuổi, mặc âu phục gọi Lương Vũ lại.

      “Tôi dạo xung quanh thôi.” Lương Vũ cũng thèm để ý đến người thanh niên, vượt qua mặt ta định ra ngoài.

      “Cậu tìm người giúp đỡ hả.” Người thanh niên cười lạnh lùng .

      “Đúng vậy, sao nào?” Lương Vũ đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn người thanh niên.

      đây cũng là muốn tốt cho cậu, ác ma trăm năm phải là dễ đối phó, đừng có cố chấp ba hoa khoác lác nữa, kéo thêm người khác xuống cũng phải là chuyện tốt.” Người thanh niên trầm , dường như chắc chắn Lương Vũ tìm được Thiên Sư nào có thể giúp cậu ta diệt trừ ác ma.

      phiền phải quan tâm đâu, họ.” Lương Vũ trả lời.

      “Lương Vũ, mặc dù thích cậu nhưng cũng muốn thấy cậu vào chỗ chết.” Người thanh niên cau mày “Chỉ là cây kiếm gỗ đào mà thôi, cậu cầm nó cũng đâu có ích lợi gì.”

      “Tôi giữ nó có tác dụng gì nhưng cũng đưa cho .” Lương Vũ nhìn vẻ mặt người thanh niên lúc trắng lúc xanh, sau đó sảng khoái tinh thần ra khỏi nhà.

      Lương Vũ là con trai trưởng nhà họ Lương, dòng họ Thiên Sư thế gia (thế gia: gia đình có truyền thống, địa vị cao), nhưng lại là người có tu vi (học tập và rèn luyện) yếu nhất trong thế hệ này. Nhưng mà riêng Lương Vũ lại có trong tay thanh kiếm gỗ đào ngàn năm. thanh pháp khí cực phẩm (pháp khí: vũ khí của đạo sĩ, cực phẩm: thượng hạng) nhưng rơi vào tay Lương Vũ lại giống như cây củi mục. Những người khác trong nhà họ Lương đương nhiên là ‘trông thấy mà thèm’, mặc dù thanh kiếm này là do Lương Vũ ‘chó ngáp phải ruồi’ mua được tại tiệm đồ cổ.

      Nửa tháng trước, ông lão nhà họ Lương (Lương lão gia tử) để Lương Quang đến ngôi biệt thự phía bắc ngoại ô – Hàn Sơn để ‘dọn sạch’. Ngôi biệt thự Hàn Sơn này, Lương Vũ biết là do Mao đại sư – người bạn lâu năm của Lương lão gia tử đặc biệt nhờ cậy phải ‘dọn sạch’. Nghe bởi vì tháng sau nhân vật vô cùng quan trọng đến biệt thự đó ở vài ngày, cần đảm bảo 100% xung quanh ngôi biệt thự tia sát khí nào.

      Lương Quang biệt thự, phát ở đó biết từ lúc nào con ác ma đạo hạnh trăm năm. người ma chiến đấu với nhau xong, Lương Quang thể thu phục ác ma, trở về với Lương lão gia tử, con ác ma đó rất lợi hại cần phải mượn kiếm gỗ đào của Lương Vũ.

      là mượn thực ra chỉ là lấy cớ mà thôi, lúc đó Lương lão gia tử cảm thấy cây kiếm gỗ đào ở trong tay Lương Quang mới phát huy được tác dụng. Nhưng làm sao Lương Vũ có thể đồng ý, từ cậu ghét nhất người họ này của mình, thế là vì bảo vệ cây kiếm gỗ đào, đầu Lương Vũ nóng lên, dõng dạc với ông nội là cậu có thể thu phục con ác ma này.

      Thế nhưng mà cậu làm sao mà có bản lĩnh ấy.

      Lúc này, cậu mới nghĩ đến đại thần mới quen mạng, người có thể mở được cửa ‘Tôi muốn xây đường’, thế là cậu liên hệ với người ta, hẹn tháng sau đuổi ma. Nhưng khéo, nhân vật quan trọng kia đột nhiên thay đổi thời gian, là đêm mai đến ở biệt thự.

      Lương Vũ còn cách nào khác, cậu đánh lại ác ma, chỉ có thể mang tâm lý hên xui lên mạng tìm ‘Tôi muốn xây đường’, nghĩ nếu như đại thần rảnh cậu đành phải đem cây kiếm gỗ đào cho Lương Quang thôi, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn pháp khí mà. Cũng may là số của cậu tệ, vậy mà đại thần đồng ý rồi.

      Cho nên vì thế cậu mới ở trước mặt Lương Quang mà dương dương tự đắc như thế.

      ==

      Biệt thự nhà họ Lâu, nhân vật quan trọng Lâu Minh chuyện cùng hiệu trưởng đại học Đế Đô.

      “Đúng, thời gian có vấn đề gì, thứ sáu tuần này cứ theo kế hoạch .” Lâu Minh .

      là ngại quá bỗng nhiên lại đổi thời gian của .” Hiệu trưởng xin lỗi “Chính là do cuối tuần này tôi lại có Hội thảo bên Mỹ, tháng sau mới về được, nhưng tôi lại muốn bỏ qua buổi tọa đàm của .”

      “Hiệu trưởng, ông đừng khách khí, ông đến nghe tọa đàm là vinh dự của tôi.” Lâu Minh khiêm tốn .

      đừng vậy, tài năng của tôi còn biết sao.” Hiệu trưởng lại hỏi “Nội dung buổi tọa đàm chuẩn bị xong chưa?”

      Lâu Minh nhìn lướt qua bài viết trong máy tính “Cũng khá ổn rồi, ngày mai tôi sửa lại chút là được.”

      “Được, vậy tôi quấy rầy nữa, tranh thủ sửa sang lại bản thảo .” Hiệu trưởng xong cúp điện thoại.

      Lâu Minh cười cười, để di động sang bên, quay người đến giá sách chọn năm sáu cuốn sách tham khảo, định ngày mài mang đến biệt thự Hàn Sơn.

      “Tam thiếu.” Hà Thất vừa cùng trợ lý Thượng Nhất Nhậm đổi ca, vào phòng sách.

      Vì tránh để sát khí của Lâu Minh làm ảnh hưởng, bộ trưởng Lâu bố trí cho Lâu Minh bảy trợ lý, mỗi người làm việc ngày, những ngày còn lại trong tuần nghỉ để tiêu trừ sát khí bị nhiễm vào người.

      “Cậu về rồi?” Trước đó, Lâu Minh để Hà Thất cử người đến tỉnh Thanh Sơn tìm ông nội của Trần Ngư, cử người nhưng thể tìm được nên tuần trước, Hà Thất phải đích thân đến tỉnh Thanh Sơn chuyến.

      “Vâng.” Vì chuyện này để cho bộ trưởng Lâu biết nên Hà Thất phải chờ đến ca trực của mình mới đến báo cáo với Lâu Minh “Tôi đích thân đến thôn Đại Mộc, đúng là ông Ngô còn ở trong thôn nữa.”

      có trong thôn?” Lâu Minh nghi ngờ “Vì sao người sống ở thôn Đại Mộc mấy chục năm trời, có lý do gì lại đúng lúc chúng ta cần tìm ông ấy ông ấy lại bỗng nhiên biến mất có tăm hơi.”

      “Trưởng thôn , thực ra ông Ngô sớm muốn ra ngoài du lịch, chỉ vì lúc trước Trần Ngư còn học, ông Ngô yên lòng nên vẫn ở lại. Đến khi Trần Ngư rời khỏi thôn Đại Mộc, chưa đến hai ngày ông Ngô thu dọn hành lý rời . Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó sai sai.”

      “Sau đó, tôi thăm dò tin tức ở các nhà ga, bến xe nhưng cũng xác định được tên của ông Ngô có mua vé xe.” Hà Thất “Hay là ngày mai, tôi nhờ người mở rộng phạm vi thăm dò đến bến xe, nhà ga trong cả nước …”

      cần.” Lâu Minh đặt cuốn sách xem lên bàn “Thân phận của ông ấy có thể là giả, cậu lại có ảnh của ông ấy. Làm sao cậu tìm được?”

      “Tôi …” Hà Thất nhất thời sửng sốt, đúng là ở thôn Đại Mộc có ảnh chụp của ông Ngô, ảnh bên phía cảnh sát toàn là ảnh chụp từ lâu trước đây vài chục năm rồi, hoàn toàn giống như hình ảnh tại. Với lại Tam thiếu sai, có thể ông Ngô khai báo thân phận lai lịch giả sao.

      “Cậu lấy mấy cuốn sách này cất vào vali ngày mai mang đến biệt thự Hàn Sơn.” Lâu Minh cũng chỉ định tìm ông Ngô hỏi thăm chút thôi, cũng nhất định phải tìm thấy. thấy thôi vậy.


      Tác giả có lời muốn :

      Ông Ngô: A …Cao nhân (người có uy tín, nổi danh) mà dễ tìm vậy sao?

    5. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Hạnh phúc mỗi ngày đó là lướt diễn đàn, refresh roi có thông báo chương mới của bạn
      Cố lên nha bạn. Many thanks
      haimap2346 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :