1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      truyện này có cái linh vật là la bàn hả :))

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      @Tuyết Liên la bàn là pháp khí (vũ khí có pháp thuật) á bạn.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 7: Sát khí của Tam thiếu


      Trong phòng sách lầu hai, Lâu Minh cầm la bàn trợ lý vừa đưa đến, quan sát cẩn thận, lông mày nhíu lại.

      “Tam thiếu, tôi cảm thấy chúng ta phải điều tra Trần Ngư này lần nữa.” Trợ lý thứ ba của Lâu Minh – Trình Bằng nghiêm túc .

      Lâu Minh gì, vẫn chăm chú quan sát chiếc la bàn như cũ. Chiếc la bàn màu đen tuyền, to lắm chỉ vừa nằm gọn trong lòng bàn tay, yên lặng nằm trong bàn tay , dường như có gì đặc biệt.

      “Tam thiếu?” Trình Bằng thấy Lâu Minh gì, hỏi lại lần nữa.

      Lâu Minh để la bàn mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Trình Bằng hỏi “Tôi nhớ là người nuôi dưỡng nhóc đó là ông lão bán tiên phải ?”


      * Bán tiên: Tiếng chỉ người tu luyện Đạo giáo, coi như tu được thành tiên nửa.


      Khi Trần Ngư xuất lần đầu tiên trong ngôi nhà này, trợ lý thứ nhất Hà Thất báo cáo thân thế của Trần Ngư với Lâu Minh, nhưng mà Hà Thất phải là ‘bán tiên’ mà là ‘thần côn’.

      “Vâng.”

      “Vậy … ấy có cái la bàn này cũng rất hợp lý, phải ?” Lâu Minh tiếp tục hỏi.

      “Vâng, nhưng mà …” Trình Bằng ra nghi ngờ của mình “Dù sao la bàn cũng là đồ vật trong giới Huyền học. Trần Ngư mới trở về nhà được ba ngày đem la bàn đến đây hai lần. Buổi tối hôm nay, ta còn lén lút chôn la bàn dưới chân tường rào, ta làm như vậy chắc chắn là có mục đích gì đó.”

      “Mục đích gì?” Lâu Minh hỏi.

      “Tôi rành về Huyền học, nhưng trong nhà này có trận pháp của Mao đại sư bố trí, có lẽ có quan hệ đến cái này .”


      * Trận pháp: từ dùng trong chiến thuật, chỉ hàng lối hoặc phương thức bố trí quân lính tác chiến


      “Cậu muốn nhóc nhà họ Trần muốn phá hư trận pháp?” Lâu Minh hơi kinh ngạc.

      Trình Bằng gật đầu.

      “Phá hủy trận pháp rồi sao?” Lâu Minh bắt đầu liên tưởng đến giả thiết này và kết quả nếu như giả thiết này đúng.

      Nghĩ đến kết quả, sắc mặt Lâu Minh bỗng nhiên trở nên đơn, còn phảng phất đâu đó chút giải thoát.

      “Tam thiếu!” Phát cảm xúc của Lâu Minh dao động, Trình Bằng có chút đau lòng, muốn an ủi nhưng lại biết phải gì, cuối cùng ta chỉ có thể liên tục đảm bảo “Có chúng tôi ở đây, tuyệt đối có kẻ nào có thể phá hư trận pháp này.”

      Lâu Minh cũng phát cảm xúc của mình đúng, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nhìn Trình Bằng khẽ mỉm cười “Cậu đừng lo lắng như vậy, trận pháp bị hỏng Mao đại sư đến sửa lại, có gì đáng lo.”

      “Sao lại có gì được, bây giờ Mao đại sư ở nước ngoài, trong thời gian ngắn thể có mặt kịp thời được, mà sát khí người lại cực kì bất ổn.” Trình Bằng kích động “Nếu đột nhiên mất khống chế …”

      Khi Trình Bằng đến chữ mất khống chế, tay đột nhiên nắm chặt, cơ mặt cũng run rẩy.

      “Mất khống chế à …” Lâu Minh lơ đễnh “Vậy phải làm phiền các cậu rồi.”

      Vốn Trình Bằng có thể khống chế chính mình, nghe Lâu Minh câu này, lập tức xoay phắt người lại muốn ra ngoài “Để tôi lập tức bắt Trần Ngư đến đây.”

      “Cậu đứng lại.” Ngay lập tức Lâu Minh gọi Trình Bằng lại.

      “Tam thiếu.” Trình Bằng xoay người, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn Lâu Minh. ta biết mình quá kích động nhưng vừa nghĩ đến hậu quả của việc Tam thiếu mất khống chế, Trình Bằng cũng kiềm nổi chính mình.

      “Các cậu …” Lâu Minh hiểu rất , trong ngôi nhà này, mỗi người ở đây đều quan tâm đến an nguy của hơn cả chính bản thân họ “Cậu muốn điều tra điều tra , nhưng trước khi chưa có chứng cứ đầy đủ cậu được làm bất cứ điều thừa thãi nào.”

      “Nhưng mà …” Trình Bằng vẫn cảm thấy cần phải sớm khống chế những nhân tố ổn định trước , cho dù mới chỉ là hiềm nghi.

      “Trình Bằng, bây giờ lời của tôi có tác dụng gì sao?” Lâu Minh nhìn chăm chú Trình Bằng, trong giọng mang theo chút lạnh lùng.

      Ở bên cạnh Tam thiếu ba năm, hơn ai hết Trình Bằng hiểu Lâu Minh phải là người dễ chịu. Bởi vì nguyên nhân sát khí người, hầu như có bạn bè, thể đến những nơi có đông người, thậm chí ngay cả người nhà của cũng hạn chế tiếp xúc với . Đơn giản mà đó là, càng quan tâm ai phải càng rời xa người đó.

      Khi tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Tam thiếu, việc thứ nhất Trình Bằng làm là đọc những điều cần chú ý khi nhận nhiệm vụ. Mà điểm chú ý cuối cùng đó là, khi Lâu Minh mất khống chế, cần phải lập tức tiêu diệt .

      Lúc trước, khi nhìn thấy mệnh lệnh này, là quân nhân quen với việc chấp hành mệnh lệnh, ta cũng có cảm xúc gì. Trình Bằng là bộ đội đặc chủng, từng phải giết rất nhiều người, vì an ninh quốc gia bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần vì quốc gia, ta đều phải ra tay.

      Nhưng điều làm ta thực kinh ngạc là, khi lần đầu tiên Lâu Minh gặp ta vô cùng thẳng thắn hỏi “Cậu xem những điều cần chú ý khi nhận nhiệm vụ chưa?”

      Mặt Trình Bằng thay đổi gật đầu.

      “Vậy khi mà tôi bị mất khống chế, làm phiền đến cậu.” Lúc chuyện, trong giọng của Lâu Minh còn chứa niềm áy náy. Dường như muốn , làm phiền ta những chuyện như thế này, thực cảm thấy rất có lỗi.

      Trình Bằng hơi kinh ngạc đồng thời cũng có chút đồng cảm, nhưng có biến hóa gì lớn.

      Cho đến nửa năm sau, Trình Bằng mới biết được điểm chú ý cuối cùng đó là do Lâu Minh thêm vào. ra vào năm Lâu Minh mười tám tuổi lần bị mất khống chế, lúc đó trợ lý thân cận của là Tề Hạo muốn làm tổn thương Lâu Minh lại sợ khi rời khỏi đây sát khí của làm tổn thương đến người bình thường. Do đó Tề Hạo dùng còng tay còng tay ta và Lâu Minh vào chỗ, khóa cửa phòng lại. Mặc dù Mao đại sư có mặt rất nhanh, khống chế sát khí để Lâu Minh bình tĩnh trở lại. Nhưng lúc đó, Tề Hạo bị sát khí của Lâu Minh đè ép làm cho ta chỉ còn thở thoi thóp.

      Khi được đưa đến bệnh viện, nhờ tố chất thể lực sung mãn của lính đặc chủng, thân thể Tề Hạo rất nhanh hồi phục lại nhưng tinh thần của ta bị sát khí của Lâu Minh chi phối hoàn toàn sụp đổ. Sau khi Tề Hạo tỉnh dậy biến thành cỗ máy giết người có lý trí, vĩnh viễn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

      Sát khí người Lâu Minh khi vừa ra đời tồn tại, lớn mạnh theo tuổi tác của , khi mười lăm tuổi đạt đến cực đại. Bất kể người nào có ý chí kiên định hay có thân thể yếu ớt đều thể xuất trong phạm vi bao phủ của sát khí người Lâu Minh. Nếu , người có ý chí yếu kém bị sát khí làm ảnh hưởng, trở nên hung tợn, dễ nóng giận, nếu kéo dài dẫn đến bất thường về tinh thần. Mà người thân thể yếu ớt bị sát khí chi phối mà bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.

      Trước năm mười lăm tuổi, Lâu Minh chưa bao giờ dám ở chỗ quá hai giờ, sau năm mười lăm tuổi, Lâu Minh bị ‘giam lỏng’ trong tòa nhà này, nhờ trận pháp của Mao đại sư bố trí mà ức chế phát triển của sát khí và thông qua phương pháo đặc biệt để làm suy yếu nó. Cứ như ngồi tù, trong ba năm, sát khí vẫn được khống chế rất tốt, cho đến lần bị mất khống chế đó.

      Khi Lâu Minh tỉnh dậy trong bệnh viện thăm Tề Hạo, sau khi về thêm vào điểm chú ý cuối cùng này. Chỉ vẻn vẹn có nửa giờ, người lính đặc chủng với tinh thần thép bị biến thành người tâm thần, Lâu Minh thể tưởng tượng được nếu mình lại bị mất khống chế lần nữa, ra ngoài tạo kinh hoàng đến như thế nào. cảm thấy mình đúng là cỗ máy giết người hình người. muốn tổn thương người khác nhưng cũng biết chính phủ dễ dàng buông tha cho .

      Lâu Minh là chuyên gia vũ khí cao cấp nhất của chính phủ, bởi vì có thiết kế vũ khí của mà địa vị của quốc gia trường quốc tế mới ngừng được nâng lên. Bởi vì có thiết kế vũ khí của chiến trường, những người lính của quốc gia mới có thể giảm thiểu thương vong. cách khác, Lâu Minh chính là thần bảo vệ của quốc gia. (Editor: Đoạn này tác giả chém quá!)

      Dù cho phải hi sinh nhiều người giống như Tề Hạo chính phủ cũng vẫn giữ lại Lâu Minh. Lâu Minh vô cùng ràng điều này, nhưng tất nhiên là đồng ý. Sau khi trở về, cùng bộ trưởng Lâu chuyện lâu, bộ trưởng Lâu nhất quyết đồng ý. Cuối cùng Lâu Minh vô cùng quyết đoán quyết định: nếu chuyện này xảy ra lần nữa, mọi người giết , tự xử lý.

      “Trình Bằng?” Lâu Minh thấy Trình Bằng đáp lời mình, có chút vui.

      “Tôi nhất định bảo vệ an toàn cho .” Trình Bằng lấy lại tinh thần, cắn răng . Dù cho Tam thiếu ghét cậu ta chăng nữa, cậu ta cũng quyết để người nào uy hiếp đến an nguy của Tam thiếu.

      Lâu Minh lạnh lùng nhìn Trình Bằng chằm chằm, Trình Bằng cũng nhìn lại , vẻ mặt vô cùng lo lắng và bất an nhưng cũng rất kiên trì.

      “Thôi được rồi.” Lâu Minh thở dài, cầm điện thoại bên cạnh lên, ấn mở Wechat, tìm số của Mao đại sư nhấn cuộc gọi video.

      Video được kết nối rất nhanh, ông lão có dáng vẻ ‘tiên phong đạo cốt’ xuất ở đầu bên kia (tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên)

      “Lâu Minh à, cậu tìm tôi có chuyện gì ?” Mao đại sư thân thiết hỏi.

      “Mao đại sư, tôi làm phiền ông chứ?”

      sao, đúng lúc tôi nghỉ ngơi. Cậu có chuyện gì sao?” Mao đại sư biết Lâu Minh nếu có việc quan trọng tìm ông (vô bất đăng tam bảo điện).

      Lâu Minh cầm chiếc la bàn lên, đưa đến trước màn hình cho Mao đại sư nhìn, hỏi “Mao đại sư, ông xem cái này chút.”

      Mao đại sư nheo mắt đánh giá lúc, rồi “Đó là cái la bàn, nhìn thấy có từ rất lâu rồi, ở đâu cậu có cái này?”

      Lâu Minh nhìn Trình Bằng, thấy cậu ta quả nhiên dựng lỗ tai lên nghe ngóng, vì vậy tiếp tục hỏi “Có người chôn ở tường rào ngoài sân.”

      “Tường rào ngoài sân?” Mạo đại sư nghe xong nhíu mày.

      “Sao vậy ạ? Cái la bàn này có ảnh hưởng gì đến trận pháp ạ?” Lâu Minh hỏi.

      Mặt Trình Bằng càng hồi hộp hơn, chỉ cần Mạo đại sư có ảnh hưởng chút xíu thôi bây giờ cậu ta có thể lập tức vọt đến nhà thị trưởng Trần bắt người.

      đâu, nếu trận pháp có vấn đề tôi cảm ứng được ngay lập tức.” (cảm ứng: cảm nhận tương ứng lẫn nhau). Mao đại sư xong hỏi lại “Ai chôn cái này ở tường rào, chôn ở vị trí, phương hướng nào?”

      nhóc, chôn ở góc đông nam.” Lâu Minh nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung “Đúng rồi, ông nội của nhóc này là ông lão bán tiên.”


      * Bán tiên: Tiếng chỉ người tu luyện Đạo giáo, coi như tu được thành tiên nửa.


      ra là thế.” Mao đại sư suy nghĩ chút rồi “Vậy là nhóc này chắc là đến trộm linh khí.”

      “Trộm linh khí?” Lâu Minh nhướng lông mày, kinh ngạc.

      “Nhà của cậu bây giờ là nơi có linh khí đậm đặc nhất ở Đế Đô, linh khí lại là điều vô cùng cần thiết đối với Thiên Sư.” Mao đại sư giải thích “Cậu ông nội của nhóc đó là bán tiên, vậy chắc là nhóc phát linh khí dày đặc trong nhà cậu nên mới để cho linh bảo (bảo bối linh thiêng) của nhóc hấp thụ ít linh khí. Nhưng mà chắc là nhóc đó cũng nhận ra trong nhà cậu có trận pháp nên chỉ có thể ở ngoài tường trộm ít linh khí từ trận pháp rò rỉ ra mà thôi.”

      cách khác … ấy làm như vậy làm ảnh hưởng gì đến tôi phải ?” Lâu Minh nắm lấy trọng điểm.

      “Chỉ cần vào trong sân, ở bên ngoài nhóc đó muốn làm loạn thế nào cũng ảnh hưởng đến trận pháp đâu.” Mao đại sư cười ha ha “Với lại, trận pháp mà tôi bố trí đâu có thể dễ dàng bị nhóc phá vỡ cơ chứ.”

      Lúc này, bên đầu video hình như có người gọi Mao đại sư, Lâu Minh thấy việc hỏi cũng ràng nên “Mao đại sư, ông bận hả, vậy tôi quấy rầy nữa.”

      Lâu Minh cúp cuộc gọi video, ngẩng đầu nhìn Trình Bằng “Cậu cũng nghe thấy rồi đó, có thể yên tâm rồi chứ.”

      “Coi như là thế cũng thể để ta quay lại đây. Tôi muốn thông báo cho thị trưởng Trần để ông ấy trông coi con của mình cho tốt.” Trình Bằng .

      “Trình Bằng.” Lâu Minh để điện thoại xuống, lời ý vị sâu xa (ngữ trọng tâm trường) “Cậu có biết , thị trưởng Trần là quan chức vô cùng có tài. Nhưng chỉ cần cậu chuyện này ra, dù là chuyện này có bất kì ảnh hưởng gì đến tôi, thị trưởng Trần chắc chắn phải rời Đế Đô. Mà ba của tôi cũng để ông ấy có cơ hội thăng chức nữa.”

      Trình Bằng sững sờ.

      người tốt chỉ có thể giúp đỡ được số người, nhưng quan chức tốt có thể đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người, thậm chí còn có thể là quốc gia.” Lâu Minh đến đây gì thêm, biết Trình Bằng có thể hiểu được.

      “Vâng, tôi biết rồi.” Trình Bằng trầm ngâm rồi .

      Lâu Minh mỉm cười, bầu khí nặng nề bỗng chốc tan biến, lấy la bàn đầy về phía trước “Cậu đem la bàn trả về chỗ cũ .”

      định …” Trình Bằng thể tin.

      “Mao đại sư cũng rồi đó, có ảnh hưởng gì xấu.” Lâu Minh “Với lại, chúng ta hỏi mà lấy cũng coi là ăn trộm, đây phải là việc tốt …”

      Trình Bằng do dự chút, cuối cùng vẫn tuân theo mệnh lệnh, nhận lại la bàn, cho người chôn xuống lần nữa. Chỉ là cậu ta thầm quyết định, sau này nhất định thể để Trần Ngư đến gần Tam thiếu bước.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Bạn Trình Bằng này, bạn mà để cho Tây Thi nhà chúng tôi lại gần Lâu tam thiếu nhà cậu, suốt đời này chắc chắn thiếu gia nhà cậu thoát khỏi vận mệnh cỗ máy phát ra sát khí đâu. Đơn giản, bởi vì tác giả cho phép. Ha ha ha
      tieunai691993haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 8: Khai giảng rồi


      Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng của trường đại học Đế Đô, nếu như theo kế hoạch trước đó của Trần Ngư lúc này sớm có mặt tại trường đại học. Nhưng bây giờ trở về nhà họ Trần, việc này cũng chẳng phải chuyện gấp gáp gì.

      “Thi Thi à, con định ở kí túc xá hay về nhà ở?” Khi ăn sáng, mẹ Trần hỏi.

      Trần Ngư đương nhiên muốn ở lại kí túc xá, nhưng khi quay đầu đối diện với ánh mắt thiết tha của mẹ Trần, lại nên lời.

      “Tất nhiên là ở kí túc xá rồi.” Thị trưởng Trần thấy con khó xử, đỡ “Vào đại học chính là cơ hội để kết bạn, nếu ở nhà gặp gỡ bạn bè nhiều được.”

      “Cũng đúng ha.” Mặc dù mẹ Trần hiểu điều này nhưng nghĩ đến việc con chỉ mới ở nhà được có mấy ngày lại phải xa nhà, trong lòng có chút nỡ.

      “Mẹ.” Trần Ngư an ủi “Trường học của con cách đây xa, sau này cuối tuần nào con cũng về nhà mà. Nếu mẹ nhớ con đến trường thăm con.”

      “Tốt, vậy tuần nào con cũng phải về nhà nha.”

      “Vâng.” Trần Ngư nhìn mẹ Trần gật đầu mạnh làm mẹ Trần vui trở lại ngay.

      Quả nhiên con mới là áo bông tri kỉ, thị trưởng Trần thong thả ăn cái bánh bao, quay đầu nhìn con trai “Còn con sau này cũng nhớ cuối tuần về nhà .”

      “Nếu bận điều tra án, con về.” Trần Dương là cảnh sát, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát công tác tại đội hình thành phố, vì tính chất công việc nên thường xuyên phải ở lại khu tập thể công vụ, rất ít khi về nhà. Lần này vì chuyện đón Trần Ngư, khó khăn lắm mới xin được nghỉ phép, nhưng cũng sắp hết hạn phép phải làm.

      “Ừ, được rồi.” Thị trưởng Trần cũng biết công việc của con trai, bắt buộc.

      Trần Ngư đợi ba ăn sáng gần xong mới do dự hỏi vấn đề suy nghĩ suốt đêm qua “Ba, con hỏi ba chuyện này nha?”

      Thị trưởng Trần kinh ngạc nhìn Trần Ngư, đây là lần đầu tiên sau khi về nhà chủ động có điều muốn hỏi, lập tức hứng thú, đặt đũa xuống, ôn hòa với con “Con hỏi .”

      “Là thế này … Ba có biết xây con đường hết bao nhiêu tiền ?” Trần Ngư chớp chớp đôi mắt to, mong đợi nhìn thị trưởng Trần.

      “Xây đường?” Mẹ Trần hiểu nhìn con , Trần Dương cũng có chút tò mò.

      “Con vì thôn Đại Mộc?” Mặc dù thị trưởng Trần đón con nhưng hoàn cảnh lớn lên của con ông vô cùng hiểu . Vì thế khi Trần Ngư hỏi ông chuyện xây đường hết bao nhiêu tiền, thị trưởng Trần lập tức liên tưởng đến thôn Đại Mộc.

      Lúc này Trần Dương cũng đoán được, lúc lên núi tìm Trần Ngư, phải lái xe máy hơn mười tiếng đồng hồ mới đến được thôn Đại Mộc, đường xá ở đó như thế nào cũng biết rất .

      “Vâng.” Trần Ngư giải thích “Từ thôn Đại Mộc ra thành phố rất khó khăn, khi còn bé con phải đến thị trấn bên cạnh học, sáng sớm năm giờ phải dậy rồi, hơn hai giờ đường núi mới có thể đến nơi. Sau này học phổ thông sơ sở và phổ thông trung học, con phải ở kí túc xá của trường, tháng mới về thôn lần.”

      “Thực ra thôn Đại Mộc cách thành phố cũng rất gần nhưng do bị mấy ngọn núi chắn ngang, thôn trưởng chỉ cần xây con đường vòng quanh núi, sau này ra vào thôn cũng thuận tiện hơn, cuộc sống của người dân trong thôn khá lên.” Nghĩ đến việc bây giờ mình có thể kiếm tiền, Trần Ngư kích động “Cho nên con muốn hỏi chút là cần khoảng bao nhiêu tiền, rồi con mới lập kế hoạch được.”

      Trần Ngư vẫn kích động nên phát sắc mặt của ba người bàn ăn bỗng nhiên trở nên nặng nề. Chờ đến khi xong mẹ Trần bật khóc nức nở.

      “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Trần Ngư giật cả mình.

      “Lúc con phải hơn hai tiếng mới đến được trường, đường núi có nguy hiểm con? Có người lớn theo ?” Mẹ Trần càng càng đau lòng, dường như thấy được hình ảnh bé Trần Ngư lúc sáu bảy tuổi, nhóc bé xíu mà phải thức dậy sớm trèo đèo lội suối học.

      “Mẹ, mẹ, mẹ đừng khóc. Con bây giờ tốt lắm nè.” Trần Ngư hiểu , đây chính là mẹ Trần đau lòng cho , liền vô cùng áy náy. Bản thân cũng cảm thấy việc học lúc của mình có nhiều gian khổ, nhưng thấy mẹ Trần đau lòng như vậy, cũng thấy khó chịu.

      Trần Dương cầm hộp giấy ăn đưa đến, Trần Ngư rút hai tờ lau nước mắt cho mẹ Trần.

      “Đúng rồi, phải bây giờ con rất tốt hay sao? Bà đừng khóc nữa.” Trong lòng thị trưởng Trần cũng chua xót nhưng lý trí hơn mẹ Trần nhiều.

      Thị trưởng Trần biết, khi Trần Ngư bị bọn buôn người đưa đến tỉnh Thanh Sơn, chưa tìm được người mua ngã bệnh. Bọn buôn người tìm thầy thuốc ở thôn quê khám ông ta Trần Ngư thể điều trị hết. Sau đó, bọn buôn người sợ gặp phiền phức nên ném Trần Ngư ở lại núi. Đúng lúc gặp ông Ngô ra ngoài làm phép cho người ta nên được ông nhặt về, đem về thôn Đại Mộc nuôi dưỡng.

      Vì thế người ở thôn Đại Mộc có ân với Trần Ngư, bây giờ Trần Ngư vẫn nhớ đến thôn Đại Mộc để báo đáp, vì họ mà muốn xây đường, trong lòng thị trưởng Trần đối với con vừa tự hào vừa thấy hổ thẹn.

      “Nếu chỉ xây đường trong thôn tốn bao nhiêu tiền. Nhưng nếu con muốn xây con đường vòng qua núi để đến thành phố mình con thể làm được.” Thị trưởng Trần nhìn con , kiên nhẫn giải thích.

      Đối với việc này, Trần Ngư hiểu lắm “Nhưng mà trưởng thôn , mười năm trước chuẩn bị xây rồi nhưng vì có đủ tài chính nên mới xây đường được.”

      “Có thể mười năm trước chính phủ có quy hoạch xây đường ở đó, sau này vì nguyên nhân nào đó mà gặp khó khăn.” Thị trưởng Trần suy đoán.

      “Vậy con phải làm sao mới xây được đường?” Trần Ngư sốt ruột .

      Mẹ Trần thấy con nôn nóng, giúp “Kiến Huân, ông có người quen ở tỉnh Thanh Sơn mà, ông hỏi giúp con chút.”

      Thị trưởng Trần nhìn con , hơi cau mày.

      “Đâu phải muốn ông làm trái cái gì, hỏi chút cũng được sao?” Mẹ Trần nghĩ chuyện này cũng phạm phải cái gì gọi là nguyên tắc, hỏi chút mà thôi, chắc là sao đâu.

      Thị trưởng Trần nhìn ánh mắt mong đợi của con , nghĩ nghĩ rồi gật đầu “Để ba nhờ người hỏi thăm xem sao.”

      “Con cám ơn ba!” Trần Ngư vô cùng vui vẻ.

      Thị trưởng Trần đứng lên, xoa đầu con , ấm giọng “Ba làm đây.”

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt là đến ngày khai giảng, lúc đầu mẹ Trần muốn tự mình đưa con đến trường học, nhưng đột nhiên bà lại có việc bận phải mấy ngày cho nên đành phải chuẩn bị kĩ càng đồ dùng cho con trước. Đồng thời dặn dò kĩ lưỡng Trần Ngư khi học quân đầu khóa phải nhớ bôi kem chống nắng, thể để càng ngày càng đen.

      Thị trưởng Trần mỗi ngày đều bận trăm công ngàn việc nên tất nhiên là có thời gian đưa con đến trường. Cuối cùng nhiệm vụ đưa Trần Ngư rơi vào tay Trần Dương. Trần Dương xin nghỉ tranh thủ về đưa em , ai ngờ khi xe vửa đến cổng trường đại học Đế Đô nhận được điện thoại của đội trưởng, báo vụ án giết người trọng điểm điều tra có manh mối mới.

      Trần Dương áy náy nhìn Trần Ngư “Xin lỗi em, thể đưa em vào báo danh được, để gọi Thiệu Huy và Tần Dật đến đưa em .”

      sao đâu , em lớn như vậy rồi, em tự cũng được.” Trần Ngư cười lắc đầu.

      “Vậy trước nha.” Chuyện điều tra án khẩn cấp, Trần Dương dám chần chừ, dặn dò thêm vài câu rồi lái xe rời .

      Trần Ngư đợi xe xa mới kéo vali hành lý vào trường. Theo bảng chỉ dẫn, đường lại hỏi vài người, mình Trần Ngư hoàn thành thủ tục đăng ký nhập học cũng tìm được kí túc xá cho nữ.

      Lúc vào phòng kí túc xá, trong phòng có hai , mặt tròn tròn đáng gọi là Phương Phỉ Phỉ, nữ sinh viên khác có dáng cao gầy là Trương Mộc Oản, hai người đều là người ở Đế Đô.

      Ba người trao đổi tên tuổi, Phương Phỉ Phỉ vừa biết Trần Ngư cũng là người Đế Đô kinh ngạc “Trần Ngư, có phải nghỉ hè cậu biển , phơi nắng đen thế này luôn á.”

      , tớ nghỉ hè ở tỉnh Thanh Sơn.” Trần Ngư cũng muốn thân thế “phức tạp” của mình, thế là ‘tránh nặng tìm .

      “Tỉnh Thanh Sơn ở khu vực nhiệt đới, ở đó nắng mặt trời chiếu trong ngày rất dài, mọi người ở đó hầu như ai cũng đen.” Trương Mộc Oản trêu ghẹo “Cậu cậu là người ở tỉnh Thanh Sơn tớ cũng tin nữa là.”

      “Cũng có thể như vậy, ông nội tớ ở đó, tớ thường xuyên đến đó thăm ông.” Trần Ngư .

      ra là thế.”

      Ba người chuyện, lúc này vị sinh viên nội trú cuối cùng trong phòng cũng đến, đó là xinh xắn da trắng, mặc cái váy hoa, mang theo hai vị nam sinh viên hỗ trợ xách vali.

      “Em đến rồi, cám ơn các đàn .” Người đẹp cười cám ơn hai nam sinh viên.

      “Đàn em Du Du, có việc gì tìm nha.” Hai nam sinh dưới nụ cười ngọt ngào của người đẹp lưu luyến thôi rồi rời .

      “Cuối cùng cũng .” Người đẹp thở hơi dài, quay mặt lại đối diện với hai cặp mắt cười cười và đôi mắt tò mò. Hàn Du nghĩ đây chắc là bạn cùng phòng với mình đây, thế là nhoẻn miệng cười tự nhiên, sảng khoái giới thiệu “Mình tên là Hàn Du, các cậu có thể gọi mình là Du Du, các cậu là bạn cùng phòng với mình hả, rất vui được làm quen với các bạn.”

      Bốn người lại lần nữa giới thiệu lẫn nhau, Phương Phỉ Phỉ là người hoạt bát, nắm tay Hàn Du hỏi “Du Du, có phải hai vị đàn lúc nãy có ý gì với cậu phải ?”

      “Có ý gì đâu, vì tớ có mình xách vali nên các ấy mới đến giúp thôi. Chẳng lẽ các cậu có đàn xách giúp vali sao?” Hàn Du hỏi.

      Trương Mộc Oản và Phương Phỉ Phỉ cười gì, khi trường khai giảng, số sinh viên lợi dụng cơ hội lấy lòng xách giúp vali cho đàn em phải là hiếm thấy.

      có.” Chỉ có Trần Ngư vô cùng thành lắc đầu.

      Ba người quay đầu nhìn Trần Ngư, đối mặt với Trần Ngư đen nhẻm, vô cùng yên lặng để lộ ánh mắt thông cảm.

      “Có thể là hành lí của tớ tương đối ít ha.” Trần Ngư đương nhiên .

      “Chắc như bắp luôn!” Đối với bạn mới, ba người vô cùng ăn ý chọc thủng chân tướng.

      Bốn nương lại chuyện lúc, thấy thời gian trễ, quyết định cùng nhau ra ngoài ăn trưa, sau đó thuận tiện dạo quanh sân trường. Bốn người vừa ra khỏi cửa kí túc xá, Trần Ngư nghe thấy có người gọi tên mình.

      “Tây Thi.”

      “Thiệu Huy, Tần Dật.” Trần Ngư quay đầu gặp hai vị soái ca ở cửa kí túc xá, ngạc nhiên hỏi “Sao các đến đây?”

      phải là Trần Dương em đứng ở ngoài chờ tụi đến sao? Sao em đợi, gọi điện cũng bắt máy?” Thiệu Huy cắn răng nghiến lợi .

      “A??” Trần Ngư lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ áy náy “Em để điện thoại ở chế độ im lặng nên nghe thấy.”

      “Được rồi, em sao tốt rồi.” Thiệu Huy nhìn phía sau Trần Ngư có ba nữ sinh ngừng liếc trộm Tần Dật, cười vẫy vẫy tay “Chào các em, các em là bạn cùng phòng với Tây Thi phải , có muốn ăn trưa với tụi ?”

      Trần Ngư quay đầu, gặp được ba nương gật đầu chút rụt rè.
      ==

      Trong biệt thự nhà họ Lâu, Lâu Minh cùng Mao đại sư chuyện qua video.

      “Ngày mai là ngày khai giảng trường đại học Đế Đô phải ?” Mao đại sư hỏi.

      “Vâng.” Lâu Minh gật đầu.

      “Lần này tôi thể đến, nhưng những thứ cần thiết tôi cho người chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó cậu cứ đến ngồi khán đài là được.”

      Lâu Minh nhíu mày, nhìn cái nút ngọc xuyên qua sợi dây đỏ tay mình, lo lắng “Nếu tôi nữa, ông ở đây, nếu như xảy ra chuyện ai có thể khống chế được.”

      “Lâu Minh, lễ khai giảng đại học Đế Đô là dịp sao Văn Khúc ra đời, khí lành (tường thụy chi khí) bao phủ toàn bộ sân trường, là cơ hội duy nhất để cậu có thể hoàn toàn giải phóng sát khí trong người, thể bỏ qua.” Mao đại sư nghiêm mặt

      Lâu Minh im lặng , đương nhiên biết đây là cơ hội duy nhất trong năm của mình. Nhưng năm nay, Mao đại sư thể cùng đến đại học Đế Đô, xếu xảy ra tình huống đột xuất nào đó, có người xử lý hậu quả thể lường hết được.

      “Lâu Minh, tôi cho học trò (đệ tử) của tôi cùng cậu, chỉ cần khi cậu ở trong vùng khí lành tháo nút ngọc xuống, xảy ra chuyện gì đâu.” Mao đại sư trấn an.

      “Vâng.” Cuối cùng Lâu Minh gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :