1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Thi Thi lần này phải dã đông rồi
      haimap2346 thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hừ hừ. Lão thiên sư táng tận lương tâm kia chuẩn bị đợi trừng phạt đến từ 2 gia đình nhé, mi nghĩ Thi Thi nhà chúng ta dễ nuốt vậy sao. Sao mi nôn ra chậu máu ấy
      Trang4496haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 46: Ngủ đông


      “Tam thiếu!”

      “Tam thiếu!”

      Nhóm trợ lý từ biệt thự chạy ra hay nãy giờ đứng bên ngoài giúp Trần Ngư đều vội vàng chạy tới.

      Trình Bằng là người đầu tiên chạy đến bên Lâu Minh, khi cậu ta thấy quần áo của Lâu Minh phủ lớp sương giá mờ mờ vô cùng hoảng hốt.

      “Tránh ra!” Trình Bằng đẩy mạnh Trần Ngư vẫn còn ngơ ngác, cùng các trợ lý khác chạy vội đến, đem Lâu Minh thể động đậy khiêng vào biệt thự.

      Đột nhiên, Trần Ngư kịp đề phòng mà bị đẩy cái, cũng tức giận hỏi Trình Bằng tại sao lại đẩy mà từ từ mở hai lòng bàn tay của mình ra. Trong tầm mắt, hai bàn tay trắng nõn đỏ bừng cả lên, cảm xúc lạnh lẽo vẫn còn da truyền lên hệ thống thần kinh của .

      Đôi tay này, lúc nãy ôm, Ba.

      Trần Ngư lấy lại tinh thần, co chân chạy vội về phía biệt thự .

      “Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa chạy được hai bước bị Hà Thất đuổi kịp ngăn cản.

      “Trợ lý Hà, Ba, ấy …”

      “Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu tạm thời có việc gì.” Hà Thất an ủi.

      “Tôi muốn gặp ấy.” Trần Ngư vô cùng nôn nóng, có người sống nào mà lại có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy được chứ.

      “Trước khi vào biệt thự, phiền giúp Tam thiếu việc trước .” Bỗng nhiên Hà Thất .

      “Cái gì?” Trần Ngư hiểu.

      “Vừa rồi vì cứu , Tam thiếu cởi bỏ phong ấn.” Hà Thất “Mặc dù thời gian rất ngắn nhưng có ít sát khí phát tán ra ngoài, vì để tránh những phiền toái cần thiết, xin xử lý chút .”

      Trần Ngư sững sờ, điều này phải là biết, khi mở nút ngọc tay Lâu Minh, Trần Ngư nghĩ, chút nữa vẽ lá bùa tinh lọc để làm sạch sát khí xung quanh. Nhưng bởi vì đột nhiên Lâu Minh xảy ra chuyện, Trần Ngư quá sốt ruột mà quên mất.

      Trần Ngư gật đầu, quay người đến địa điểm Ma Vương vừa biến mất, tay phải nâng lên, ngưng tụ linh lực đầu ngón tay, giơ lên trong khí vẽ ra lá bùa tinh lọc.

      Bùa chú hình thành trong nháy mắt, rồi tản ra, hóa thành muôn vàn tia sáng, làm sạch tất cả sát khí và khí còn sót lại trong khí.

      Mới từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần, về phía em nhà mình, Trần Dương nhìn thấy cảnh này. Em nhà mình đứng trong công viên trống trải, ngón tay tùy tiện vẽ lên trong khí mấy cái, sau đó, chỗ đó bắn ra muôn vàn tia sáng. Kỳ diệu hơn là, sau khi ánh sáng tản , bầu khí nặng nề đè nén trong công viên bỗng chốc trở nên thoải mái, dường như ánh đèn đường cũng sáng hơn vài phần.

      Đây tuyệt đối phải là do tác dụng của tâm lý.

      Đầu óc Trần Dương cảm thấy mông lung, đến khi tỉnh táo lại Trần Ngư chạy vào biệt thự nhà họ Lâu.

      Lúc nãy, khi Hà Thất cùng đội cảnh vệ chạy đến hỗ trợ, Trần Dương cũng nghĩ nhiều. Nơi này dù sao cũng là khu vực gần biệt thự nhà họ Lâu, cảnh vệ nhận thấy nguy hiểm chạy ra xem xét là bình thường. Nhưng khi chính Lâu Tam thiếu tự mình chạy ra bên ngoài, em nhà mình lại trực tiếp nhào vào lòng đối phương. Trần Dương bỗng nhiên ý thức được, đây phải là việc mà vẫn cho là bình thường, em nhà mình quen biết Lâu Tam thiếu.

      Em nhà mình vừa mới trở về Đế Đô được nửa năm, phần lớn thời gian đều ở trường đại học, vậy mà chẳng những quen biết Lâu Tam thiếu mà mối quan hệ này còn vô cùng quen thuộc.

      Quen thuộc đến mức khi cảnh vệ thấy em mình gặp nguy hiểm chạy ra hỗ trợ, quen thuộc đến mức Lâu Tam thiếu phải tự mình chạy ra cứu người.

      “Trần thiếu, xin lỗi .” Cảnh vệ canh cửa giơ tay ngăn Trần Dương định vào.

      “Tôi …” Bình thường, Trần Dương tuyệt đối đến gần ngôi biệt thự này, nhưng bây giờ Thi Thi ở trong đó “Em tôi ở trong đó.”

      xin lỗi, thể vào được.” Vẻ mặt cảnh vệ thay đổi, .

      Trần Dương im lặng lúc lâu, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong biệt thự.

      Khi Thi Thi vừa mới trở về, Lâu Tam thiếu liền cho người mang quà tặng đến. Từ trước đến giờ bao giờ để người khác tuy ý ra vào biệt thự, vậy mà em mình có thể tự do ra vào, còn có, lúc nãy, Lâu Tam thiếu còn tự mình chạy ra cứu người …

      Cho nên, Thi Thi ở trong đó an toàn.

      Trần Dương vào được, lại xác định Trần Ngư có chuyện gì liên xoay người định về nhà trước. vừa vừa nghĩ lại những việc xảy ra. Cái vật thể nhìn thấy là cái gì? Vì sao lại đến tìm Thi Thi?

      “Ông của em là thầy trừ ma.”

      La bàn, lá bùa, thầy trừ ma, chẳng lẽ …

      Cái suy đoán vô cùng hoang đường mà lại rất hợp lý làm tam quan của Trần Dương hoàn toàn sụp đổ, em nhà mình là thầy trừ ma??

      Trần Dương đứng tại chỗ, đem mọi chuyện suy nghĩ từ trước ra sau, từ sau ra trước, càng nghĩ càng cảm thấy chẳng có suy đoán nào hợp lý hoàn toàn, nhàng thở dài, quyết định chờ Trần Ngư về nhà rồi chuyện ràng với .

      Trần Dương lại về phía trước đoạn, ánh mặt rơi chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt ven đường, đây là chiếc áo làm rơi khi đuổi theo Trần Ngư. Trần Dương dừng lại chút, sau đó nhặt áo lên, quay người trở lại biệt thự nhà họ Lâu.

      “Đây là áo của Thi Thi, phiền đưa cho em ấy giùm tôi.” Trần Dương .

      Cảnh vệ nhận áo khoác từ Trần Dương.

      “Còn …” Trần Dương nhìn thoáng vào cửa biệt thự “Phiền chuyển lời cho Thi Thi, sau khi tôi về nhà với ba mẹ là em ấy có việc gấp phải về trường.”

      Nhìn tình hình này, tối nay chắc là Thi Thi về nhà được rồi, vì để ba mẹ lo lắng, Trần Dương đành giúp em mình che giấu.

      ==

      Lầu hai, trong phòng ngủ của Lâu Minh, bảy người trợ lý chen chúc trong phòng, tất cả đều mặt ủ mày chau nhìn Tam thiếu đông thành người băng nằm giường.

      Sát khí trong cơ thể Tam thiếu bắt đầu ngủ đông, năng lượng trong cơ thể bị đóng băng, mặc dù bọn họ có thể chút e sợ nào mà ở bên Tam thiếu, sợ sát khí làm ảnh hưởng nhưng Tam thiếu muốn bọn họ thấy tình trạng này của .

      “Liên hệ với Mao đại sư chưa?” Có người hỏi.

      “Vừa gọi điện rồi, nhưng Mao đại sư ra ngoài, phải đến rạng sáng mới trở về được.” người khác trả lời.

      “Bây giờ, chúng ta phải làm thế nào?”

      “…”

      Trong phòng ngủ có ai trả lời, vì bọn họ biết, khi Tam thiếu ngủ đông chỉ có thể chờ đến lập xuân. Sau lập xuân, chính Tam thiếu từ từ tự tỉnh dậy, còn trong khoảng thời gian này, luôn ngủ say.

      Ba, Ba đâu?” Xử lý xong sát khí, Trần Ngư đẩy cửa chạy vào, liếc mắt liền nhìn thấy Lâu Minh nằm giường.

      Trần Ngư chạy đến bên giường ngay lập tức nhận ra điều khác lạ, sinh khí người Lâu Minh từ từ biến mất? Trần Ngư bị dọa đến mức làm con người hơi co lại, đưa tay sờ lên mạch đập của Lâu Minh, mạch yếu đến mức còn sờ được nữa.

      “Sao lại như thế này?” Mặc dù Ma Vương rất mạnh nhưng nếu đối đầu với sát khí của Ba phải là đối thủ mà, nên có khả năng Ma Vương làm tổn thương được Ba.

      “Còn phải là tại !” Trình Bằng nhịn được quát.

      “Trình Bằng!” Hà Thất hạ giọng quát “Đây là việc Tam thiếu tự quyết định, phải lỗi của tiểu thư Trần Ngư.”

      Tất nhiên là Trình Bằng biết là do chính Tam thiếu muốn ra ngoài, nhưng nếu phải là vì Trần Ngư trong thời điểm nhạy cảm như thế này, Tam thiếu chạy ra ngoài làm gì.

      “Tại sao lại là tại tôi, xảy ra chuyện gì?” Trần Ngư quay về phía hai người hỏi “Tại sao sức sống của Ba càng ngày càng yếu, sát khí người ấy dường như cũng biến mất.”

      Sáng mai Mao đại sư mới về đến đây, mấy người bọn họ lại hiểu huyền học, nơi này người có thể giúp đỡ Tam thiếu cũng chỉ có người là Thiên Sư – Trần Ngư.

      Hà Thất suy tư lát rồi quyết định mọi chuyện cho Trần Ngư biết “Sát khí trong cơ thể Tam thiếu biến hóa theo mùa. Mùa hè và mùa thu tương đối ổn định, mùa xuân là thời điểm phát triển mạnh mẽ nhất còn mùa đông là thời điểm sát khí suy yếu nhất.”

      Trần Ngư nghe mà sững người, bởi vì Lâu Minh luôn mang nút ngọc người nên Trần Ngư cũng phát biến hóa sát khí trong cơ thể của .

      “Vào thời điểm đông chí, sát khí trong cơ thể Tam thiếu ngủ đông.”

      “Ngủ đông?”

      “Đúng vậy.” Hà Thất tiếp tục giải thích “ nguyên nhân, chỉ biết là tuần trước và sau đông chí, chỉ cần đến nơi có nhiệt độ tương đối thấp sát khí trong cơ thể bắt đầu ngủ đông. Ngủ đông cơ thể ấy thành như thế này. Tam thiếu có hô hấp, có nhịp tim, có nhiệt độ cơ thể, cũng có ý thức, ấy cứ ngủ cho đến lập xuân.”

      ra là thế, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy khí trong nhà quá nóng.” Trần Ngư chợt nhận ra “Nhưng … Ngủ đông thế này có hại đến cơ thể Ba ?”

      “Có.” Nếu chỉ ngủ say mà có tổn thương gì nhóm trợ lý cũng lo lắng như vậy “Khi ngủ đông, nhiệt độ cơ thể của Tam thiếu nhanh chóng hạ xuống, khi lập xuân từ từ thức tỉnh, tình trạng này gây ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của Tam thiếu. Lần trước, do bất cẩn mà Tam thiếu rơi vào tình trạng ngủ đông, phải bồi dưỡng suốt tháng trời mới khôi phục được chút. Bác sĩ còn …”

      “Còn cái gì?” Trần Ngư la lên.

      “Nếu còn lặp lại nhiều lần như vậy cơ quan nội tạng trong cơ thể chịu được.” Hà Thất nhíu mày .

      Hà Thất vừa dứt lời, sáu trợ lý còn lại đều mang vẻ mặt tự trách.

      “Đều là do chúng ta bảo vệ tốt cho Tam thiếu.”

      “Còn tự xưng là Binh Vương nữa chứ, vậy mà ngay cả chuyện này cũng làm được.”


      Binh Vương: quân lính thiện chiến.


      “…”

      Trần Ngư cảm thấy những lời tự trách của nhóm trợ lý thực chất đều là , đều bởi vì nên Ba mới ra ngoài.

      có thể làm gì để có thể giúp được Ba đây? Trần Ngư cố gắng tự hỏi.

      Sát khí, sát khí ngủ đông?

      Mắt Trần Ngư đột nhiên sáng lên, gấp gáp hỏi “Ngủ đông là do sát khí hoàn toàn yên tĩnh lại, đến lập xuân sát khí bắt đầu khôi phục nên Ba mới tỉnh lại, đúng ?”

      “Vâng.” Hà Thất gật đầu.

      “Tôi có biện pháp!” Trần Ngư xong, quay người bước nhanh đến bên giường, hai chân tùy tiện níu lấy chiếc giày đá rơi xuống đất rồi leo lên giường Lâu Minh.

      làm gì vậy?” Nhóm trợ lý nghi ngờ nhìn Trần Ngư.

      “Thử chút xem Ba có thể tỉnh lại .” Trần Ngư .

      “Thử làm sao?” Hà Thất hỏi theo phản xạ.

      Trần Ngư cách tấm mền, ghé lên người Lâu Minh, ném cho nhóm trợ lý câu “Đừng có quấy rầy tôi đó.”

      Sau đó, cúi đầu xuống, hôn lên môi Lâu Minh.

      “Hít!!!” Nhóm trợ lý hít vào hơi.

      …” Trình Bằng thấy Trần Ngư dám sàm sỡ Tam thiếu, tức giận đến mức muốn chạy lên kéo người ra.

      Điền Phi liếc mắt, nhanh tay ngăn Trình Bằng lại, giọng “Cậu quên rồi à, phòng nghiên cứu.”

      Trong nháy mắt Trình Bằng nhớ lại, khi ở phòng nghiên cứu, chính Trần Ngư hôn Tam thiếu lần, ngăn chặn được sát khí bùng phát.

      Các trợ lý còn lại hiển nhiên là đều nghĩ đến điều này, cả đám đều ngập tràn hi vọng nhìn về phía hai người hôn giường, chỉ là nhìn chút bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Mọi người xem, nam nữ hôn nhau giường, mấy người bọn họ đứng bên nhìn còn ra thể thống gì.

      Cũng biết ai là người đầu tiên xoay người, sáu người còn lại cũng nhao nhao xoay người .

      “Khụ … Có phải chúng ta làm như vậy là tốt lắm ?” Có người giọng hỏi.

      “Chúng ta đều ra ngoài .” Cân nhắc lát rồi Hà Thất quyết định.

      …” Trình Bằng vừa muốn phản đối bị Điền Phi cùng trợ lý khác đứng bên cạnh lôi ra ngoài.

      Các trợ lý còn lại cũng ra khỏi phòng, Hà Thất cuối cùng, đóng cửa lại rồi đứng canh phía trước.

      Bên trong phòng, chuyên tâm hôn Lâu Minh, à, phải, độ khí cho Lâu Minh, Trần Ngư cuối cùng cũng cảm nhận được sát khí yếu ớt chưa hoàn toàn ngủ đông trong cơ thể .

      Trần Ngư cũng biết tại sao linh khí trong cơ thể mình có thể cảm ứng được sát khí, đồng thời có thể thông qua tâm pháp hâm nóng lại. Lúc Trần Ngư hỏi qua ông lão, ông thể chất của đặc biệt do trời sinh.

      Cho dù là nguyên nhân gì nhưng Trần Ngư thực là cám ơn cái thể chất đặc biệt trời sinh này của mình, có thể cho làm nóng sát khí trong cơ thể Lâu Minh.

      Sát khí trong cơ thể Lâu Minh nghỉ đông hơn nửa, khi Trần Ngư làm nóng lại vô cùng tốn sức, cũng may linh khí trong biệt thự này rất dồi dào, có đầy đủ linh lực để sử dụng.

      Thời gian từ giây từng phút trôi qua, hai tay Trần Ngư nắm hai tay Lâu Minh, linh khí và sát khí thông qua tiếp xúc giữa hai bàn tay mà tác động lẫn nhau. Vì sát khí trong cơ thể Lâu Minh quá lớn, nên khoảng thời gian là Trần Ngư lại cảm thấy linh khí đủ. Lúc này, cúi xuống ghé lên môi Lâu Minh thổi hơi, sau đó hấp thu sát khí dư thừa trong cơ thể vào cơ thể mình. Đợi đến khi linh khí tràn đầy trở về lại thông qua tâm pháp tiếp tục làm nóng.

      Cũng biết qua bao lâu, cả người Lâu Minh vốn cứng ngắc dần mềm trở lại, thân thể từ từ có nhiệt độ, hai mắt nhắm chặt rung động rồi từ từ mở ra.

      Thân thể Lâu Minh vẫn còn rất suy yếu, ý thức cũng chưa tỉnh táo hẳn, hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt.

      Thi Thi làm gì vậy?

      cơn mỏi mệt bỗng nhiên ập tới, Lâu Minh lại muốn ngủ, trước khi mất ý thức, chỉ cảm giác được vật gì đó vô cùng mềm mại dán lên bờ môi mình.

      Giấc ngủ này của dài lắm, khi trời gần sáng tỉnh lại.

      cảm giác được bàn tay của mình được ai đó nắm, ngơ ngẩn chút, Lâu Minh nghiêng người nhìn về phía nằm ngủ say bên cạnh .

      Tay phải của nắm lấy tay phải của , nằm sấp ngủ say sưa, có mái tóc ngắn nâu xoăn, khuôn mặt trắng nõn vì ngủ say mà đỏ ửng, lông mi dài hạ xuống che đôi mắt đen nhánh, lúc mở ra luôn sáng lấp lánh nhìn mọi người cười vui vẻ.

      Còn … Ánh mắt Lâu Minh tự chủ nhìn về phía bờ môi nhếch lên của .

      Ba, em lỡ ‘sàm sỡ’ mất rồi.” Lâu Minh nhớ khi câu này, trong mắt tràn đầy ngây thơ.

      “Cũng may chuyện này có người ngoài biết.” Lâu Minh thở dài, lặng lẽ buông tay ra, ngồi dậy cẩn thận giúp Trần Ngư đắp lại mền, rồi bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

      Sau này thể để nhóc này phải “sàm sỡ’ nữa, chỉ khổ cho thôi, Lâu Minh cười khổ.


      Tác giả có lời muốn :


      Con cua: Tại sao lại thể để Tây Thi ‘sàm sỡ’ cậu?

      Tam thiếu: cứ ?

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ai bảo là ai biết hết nhở :yoyo60::yoyo60:
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 47: Tôi quan tâm ấy


      “Cạch!”

      Tiếng mở cửa vang lên, ngoài cửa, bảy trợ lý cùng nhìn về phía cửa.

      Khi Lâu Minh mở cửa, đập vào mắt là bảy đôi mắt tỏa sáng lập lòe.

      “Tam thiếu!” Bảy người đàn ông to cao vạm vỡ, hai mắt đỏ hồng kích động nhìn về phía Lâu Minh, làm bị hù lui về sau bước.

      Sau giây hoảng hốt, Lâu Minh quay về phía sau nhìn, thấy Trần Ngư vẫn còn ngủ say bị đánh thức, lúc này mới thở dài hơi. Sau đó, bước nhanh ra khỏi phòng, thuận tay đóng kín cửa lại.

      giọng chút.” Lâu Minh cau mày .

      Bảy người trợ lý lập tức im lặng.

      Lâu Minh nhìn cả đám mới sáng sớm mà tụ tập đông đủ ở đây, chợt nghĩ đến chuyện, híp mắt nhìn bảy người trợ lý hỏi “Các cậu … từ tối hôm qua đến giờ vẫn ở đây?”

      Nhóm trợ lý gật đầu.

      Sắc mặt Lâu Minh chợt trở nên khó coi “Mấy cậu có vào phòng ?”

      Bằng bản năng chiến đấu trải qua nhiều lần sống chết ý thức được nguy cơ, nhóm trợ lý cùng nhau lắc đầu.

      Lúc này Lâu Minh mới thả lỏng, ừ tiếng rồi xoay người xuống lầu, phía sau là nhóm trợ lý chột dạ đưa mắt nhìn nhau.

      Nhóm trợ lý thấy Lâu Minh tỉnh, trạng thái tinh thần cũng khá tốt, biết Tam thiếu có việc gì nên đều rời biệt thự về kí túc xá, chỉ để lại Hà Thất hôm nay có ca trực.

      Lâu Minh ngồi ghế sô pha trong phòng khách, ngẩng đầu hỏi “Chuyện tối hôm qua, … các cậu báo cho những ai?”

      “Chúng tôi báo cho Mao đại sư nhưng đại sư ra ngoài nên phải sớm hôm nay mới về đến đây.” Hà Thất nhìn đồng hồ “Chắc là ông ấy sắp đến rồi.”

      “Chỉ báo cho Mao đại sư?”

      “Vì Tiểu thư Trần Ngư có biện pháp chữa khỏi cho , nên chúng tôi … vẫn chưa thông báo cho ngài bộ trưởng.”

      mặt Lâu Minh lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là việc sau khi hôn mê mà Hà Thất báo ngay cho cha vẫn làm cảm thấy khó hiểu “Tại sao?”

      “Tôi làm trợ lý cho nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có cầu gì đặc biệt đối với chúng tôi, thậm chí chưa lần ra mệnh lệnh bảo chúng tôi phải làm cái này cái kia.” Hà Thất cười khổ “Chỉ có tiểu thư Trần Ngư là cầu duy nhất mà đưa ra cho chúng tôi.”

      “Tam thiếu, dù cho chúng tôi có mặt ở đây là do nhiệm vụ, do người ta cử đến nhưng chúng tôi ở đây chính là trợ lý của . Trong tình huống uy hiếp đến tính mạng của , chúng tôi đặt mệnh lệnh của ở vị trí đầu tiên.” Hà Thất trịnh trọng .

      Hiển nhiên là Lâu Minh nghĩ mình nghe được những câu như vậy, im lặng lát rồi lên tiếng “Cám ơn các cậu!”

      “Đây là chức trách của chúng tôi.” Hà Thất xong, đứng dập chân chào Lâu Minh theo nghi thức quân đội.

      Lúc này ngoài cổng vang lên tiếng động, hai người quay đầu nhìn lại thấy Mao đại sư vô cùng lo lắng chạy vào phòng khách, vừa chạy vừa kêu lên “Lâu Minh đâu, Lâu Minh thế nào rồi?”

      “Mao đại sư.” Lâu Minh thấy Mao đại sư đến đứng lên đón.

      “Lâu Minh!!” Mao đại sư khiếp sợ, đôi mắt trợn lên “Cậu … phải là cậu ngủ đông sao?”

      “Tôi tỉnh rồi.” Lâu Minh hơi buồn cười.

      “…”

      Nóng lòng như lửa đốt suốt đêm đuổi về đến biệt thự, sau hồi sợ bóng sợ gió, Mao đại sư ngồi với Lâu Minh trong phòng khách trò chuyện về việc xảy ra tối qua.

      “Tối qua xảy ra chuyện gì?” Mao đại sư hỏi “Trước giờ trong thời gian đông chí, cậu có bao giờ ra ngoài đâu?”

      “Tối hôm qua, gần đây có con ác ma vô cùng hung mãnh.” Lâu Minh .

      “Trần tiểu hữu cũng thu phục được?” Mao đại sư nhíu mày hỏi.

      Nhớ đến tình hình tối hôm qua, lông mày Lâu Minh vặn lại, nhàng lắc đầu.

      “Nên … cậu vì cứu Trần tiểu hữu mới ra khỏi biệt thự?” Mao đại sư hỏi.

      riêng gì Thi Thi, trong khu tập thể này có rất nhiều người, con ác ma vô cùng hung dữ lẩn quẩn xung quanh đây an toàn cho mọi người.” Lâu Minh “Dù sao sát khí của tôi cũng ngủ đông khi gặp nhiệt độ thấp nên dù tôi có ra ngoài chắc cũng gây ảnh hưởng gì lớn cho mọi người.”

      “Cậu cân nhắc rất chu toàn, nhưng mà chỉ có …” Mao đại sư nhắc nhở “Cậu còn quên chính bản thân cậu.”

      “…” Lâu Minh trầm mặc .

      “Lâu Minh, cậu còn quan tâm đến Trần tiểu hữu nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.” Mao đại sư bỗng nhiên .

      “Tôi chỉ vì Thi Thi, tôi …”

      “Cậu đừng vội giải thích.” Mao đại sư ngắt lời Lâu Minh “Trước khi Trần tiểu hữu ở khu tập thể này, biệt thự này và xung quanh đây vô cùng sạch , thậm chí ngay cả hồn ma lang thang cũng thấy. Nếu cậu thực muốn tốt cho dân cư nơi này, cậu nên chuyện này cho ba cậu, sau đó để cả gia đình thị trưởng Trần dọn ra khỏi khu tập thể.”

      Lâu Minh biến sắc, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

      “Cậu vẫn luôn biết rằng sát khí người cậu rất nguy hiểm, lúc trước, khi tôi ngôi biệt thự này có linh khí rất dồi dào có thể để cậu vào ở, cậu còn vì lo lắng ở đây là trung tâm thành phố, lo lắng cho người trong khu tập thể mà nhất quyết đồng ý vào ở. Cậu sợ ngày nào đó sát khí người cậu bỗng nhiên mất khống chế mà gây tổn thương cho những người xung quanh.” Mao đại sư “Sau đó, tôi cam đoan với cậu rất nhiều lần, trong sân tôi bố trí trận pháp, cam đoan chỉ cần cậu ra khỏi biệt thự, dù sát khí của cậu có phát ra ngoài cũng gây tổn thương cho mọi người cậu mới miễn cưỡng vào ở.”

      “Vậy mà bây giờ, cậu chỉ vì mình Trần tiểu hữu lại chủ động ra ngoài biệt thự, cởi nút ngọc ra.”

      Lâu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra tia hoảng sợ. Lâu Minh hoảng sợ phải bởi vì những điều Mao đại sư mà bỗng nhiên chợt nhận ra, tất cả những điều Mao đại sư đều đúng, quan tâm đến Trần Ngư ...

      “Cậu có quan tâm quá mức bình thường với Trần tiểu hữu, cậu …”

      “Xong rồi, xong rồi, xong rồi …” lầu hai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết cắt ngang lời Mao đại sư chưa , hai người quay đầu nhìn Trần Ngư hốt hoảng chạy xuống lầu.

      Ba, bây giờ cảm thấy thế nào?” Trần Ngư chạy đến phòng khách, hỏi Lâu Minh.

      Thực ra, tối hôm qua, sau khi độ khí xong, Trần Ngư kiểm tra thân thể của Lâu Minh, sinh khí và sát khí đều khôi phục lại, chỉ là do tận mắt nhìn thấy Lâu Minh tỉnh lại nên vẫn có chút yên lòng.

      sao, em sao vậy?” Lâu Minh hỏi ngược lại.

      “Tối hôm qua, em ra ngoài quá gấp, còn cả đêm về, cha mẹ em chắc là rất lo lắng.” Trần Ngư vẫn còn suy nghĩ xem chút nữa phải giải thích như thế nào, chỉ là suy nghĩ cả buổi vẫn chưa tìm được lý do nào hợp lý.

      Lúc này, Hà Thất vào, cầm áo khoác màu vàng nhạt đưa cho Trần Ngư, “Tiểu thư Trần Ngư, đừng quá lo lắng, tối hôm qua Trần thiếu tới, cậu ấy giùm với thị trưởng Trần và Trần phu nhân, tối hôm qua có việc gấp phải về trường học.”

      tôi?” Trần Ngư nhớ lại, hình như tối hôm qua có thấy trai lúc đánh nhau với Ma Vương “ tôi còn gì nữa ?”

      .” Hà Thất lắc đầu.

      Lâu Minh thấy Trần Ngư ôm áo đứng ngơ ngác, qua “Trần Dương giúp em rồi đừng về vội, ăn sáng trước .”

      “Vâng, chí lí!” Trần Ngư nghĩ nghĩ cảm thấy Ba có lý, cất tiếng chào Mao đại sư, ngồi xuống ghế sô pha.

      “Cậu chuẩn bị đồ ăn sáng , rồi đem hộp thuốc y tế đến đây.” Lâu Minh với Hà Thất.

      “Vâng.” Lát sau Hà Thất đem hộp thuốc y tế đến.

      Lâu Minh cầm hộp thuốc y tế, đến bên cạnh Trần Ngư, Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.

      “Vết thương trán cần băng lại chút.”

      Trần Ngư đưa tay lên đụng vào trán, cơn đau truyền đến làm hít vào hơi. Thấy vậy, Lâu Minh nhíu mày “Đừng đụng lung tung.”

      “Vâng.” Trần Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Lâu Minh cầm cồn i-ốt, cẩn thận giúp Trần Ngư khử trùng, sau đó dán băng urgo lên.

      Ngồi bên uống trà, Mao đại sư yên lặng quan sát tất cả, càng xem, sắc mặt của ông càng nghiêm túc hơn.

      lát sau, vết thương được băng xong, Trần Ngư nhìn Lâu Minh cười ngọt ngào “Cám ơn Ba.”

      “Sau này phải cẩn thận chút.” Lâu Minh nhịn được dặn dò.

      “Dạ.” Trần Ngư ngoan ngoãn gật đầu, cầm quả táo bàn, rốp rốp gặm. Vừa gặm vừa hỏi Mao đại sư “Mao đại sư, tại sao sát khí của Ba lại ngủ đông khi đông chí?”

      Mao đại sư lắc đầu “Tôi cũng biết nguyên nhân cụ thể, chỉ qua quan sát mà quy luật này.”

      “Đông chí? Đông chí là biểu mùa đông tới, thời tiết trở lạnh, động vật muốn ngủ đông …” Trần Ngư nhíu mày “Nhưng những điều này đâu có quan hệ gì với sát khí trong người Ba đâu.”

      “Việc này tôi cũng nghiên cứu rất lâu rồi, nhưng tìm ra đáp án, ngược lại …” Mao đại sư nhìn về phía Trần Ngư hỏi “ khi Lâu Minh ngủ đông ngủ say hoàn toàn cho đến khi lập xuân sang năm. Tôi rất tò mò, tối qua Trần tiểu hữu dùng phương pháp gì để làm Lâu Minh tỉnh lại.”

      “Tôi …”

      “Khụ!” Lúc đầu yên tĩnh ngồi bên nghe hai người chuyện, Lâu Minh nhịn được ho khan trận, đến khi hai người kinh ngạc nhìn sang, Lâu Minh mới vô cùng bình tĩnh “Bữa sáng xong, ăn sáng trước rồi .”

      “Dạ, vâng.” Trần Ngư nghe có ăn vô cùng vui vẻ chân sáo nhảy .

      Mao đại sư nhìn thoáng qua Lâu Minh, nhếch miệng lộ ra ý cười, cũng xoay người vào phòng ăn.

      Lâu Minh lúng túng sờ mũi, chậm rãi phía sau.

      Ăn sáng xong, Mao đại sư lại hỏi “Tôi nghe Lâu Minh , tối hôm qua Trần tiểu hữu gặp con ác ma rất khó trị?”

      phải là ác ma mà là Ma Vương ạ.” Trần Ngư lắc đầu.

      “Ma Vương?” Sắc mặt Mao đại sư biến đổi “Có người mời Ma Vương dưới phủ?”

      phải là Ma Vương dưới phủ.” Trần Ngư giải thích “Con Ma Vương tối qua là có người luyện thành.”

      “Có Thiên Sư luyện Ma Vương sao?” Mao đại sư thể tin .

      Ma Vương hình thành chỉ có thể dựa việc cắn nuốt linh hồn, nên muốn tạo thành con Ma Vương nghĩa là có vô số linh hồn biến mất. Cho dù là dưới phủ có vô số kể các linh hồn, trăm vạn binh nhưng cũng chỉ có Ma Vương, huống chi là trần thế đông đúc người sống như thế này.

      ta tên Kỳ Trường Minh, Mao đại sư có nghe thấy tên người này bao giờ chưa?” Trần Ngư hỏi.

      “Con Ma Vương tối hôm qua là do Thiên Sư tên Kỳ Trường Minh phái tới sao?” Lâu Minh hỏi.

      “Dạ, trước đó em cùng ta va chạm với nhau, em cũng gặp qua con Ma Vương này rồi?” Trần Ngư gật đầu .

      “Lúc trước đấu với ta rồi sao?” Mao đại sư kinh ngạc

      “Lần đó em bị làm sao chứ?” Lâu Minh nghĩ đến hung tàn của Ma Vương tối qua lo lắng.

      “Em sao, lúc đó ta gọi Ma Vương đến thông qua bài vị bằng gỗ, em đạp cú làm vỡ nát bài vị, vì thế Ma Vương cũng biến mất theo nên lúc đó em chưa đánh nhau với nó.” Trần Ngư thở phì phì “ ngờ tên Kỳ Trường Minh này lại nhen, hiểm độc như vậy, đánh lại em mà lại cử Ma Vương đến ám sát em.”

      “Mao đại sư, ông nghe tiếng người này bao giờ chưa?” Lâu Minh đối với người tên Kỳ Trường Minh cảm thấy vô cùng chán ghét.

      “Tôi chưa nghe qua bao giờ.” Mao đại sư lắc đầu “Nhưng bây giờ, môn phái dùng trận luyện hồn để luyện hóa ác ma cũng còn nhiều lắm, huống hồ là còn luyện ra Ma Vương. Tôi cho người điều tra, chắc là có kết quả nhanh thôi.”

      “Mao đại sư, tôi có thể nhờ ngài chuyện ?” Trần Ngư nhìn về phía Mao đại sư.

      “Trần tiểu hữu cứ .” Mao đại sư hơi tò mò biết Trần Ngư hỏi điều gì.

      “Là vầy, tôi sợ cái tên Kỳ Trường Minh xấu xa đó nhưng lại sợ đụng đến người nhà tôi, nên …” Trần Ngư “Mao đại sư, mấy món đồ ngọc kia tôi đều đưa cho ngài, cần lấy tiền nhưng ngài có thể cho tôi ba tấm bùa hộ mạng ?”

      “Ngọc gì? Tiền gì?” Mao đại sư nghe mà như trong đêm tối.

      “A, chính là ngọc mà Điền Phi đem về đó, ông là rất hợp để làm bùa hộ mạng mà?” Lâu Minh vội vàng tiếp.

      “Dạ, chính là ngọc đó đó.” Trần Ngư ở bên gật đầu phụ họa.

      Mao đại sư chớp chớp mắt, đem ý trong câu của hai người thêm giảm chút, cuối cùng cũng hiểu ra “Mọi người muốn tôi dùng mấy món ngọc chết đó làm giúp mọi người mấy lá bùa hộ mạng, phải ?”

      “Vâng.” Trần Ngư vui vẻ gật đầu, còn Lâu Minh ở bên thở phào nhõm.

      Mao đại sư vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng cũng từ chối.

      ==

      Khi Trần Ngư ra khỏi nhà, điện thoại vẫn để quên trong phòng. có điện thoại di động bên người, luôn cảm thấy có gì đó yên tâm, thế là ngây người lúc rồi đứng dậy về. định lén về nhà lấy điện thoại rồi quay trở lại trường học.

      Lâu Minh đưa mắt nhìn Trần Ngư rời , quay đầu lại đối diện với ánh mắt dò hỏi của Mao đại sư.

      Lâu Minh trầm ngâm lát, đặc biệt thẳng thắn thừa nhận “Đúng là tôi rất quan tâm ấy.”

      “Cậu chối nữa sao?” Mao đại sư hơi ngạc nhiên.

      “Dù sao tôi cũng đâu gạt được ông.” Lâu Minh cười khổ.

      “Mặc dù Trần tiểu hữu sợ sát khí người cậu, nhưng giữa hai người có nhiều thứ hơn kém quá nhiều, ví dụ như về tuổi …”

      “Mao đại sư, ông suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi cũng định làm bất cứ điều gì.” Lâu Minh vừa cười vừa “Tôi chỉ quan tâm đến người, sau đó muốn làm mọi việc để bảo vệ ấy mà thôi.”


      Tác giả có lời muốn :



      Group chat của nhóm trợ lý.

      “Lúc nãy, khi Tam thiếu hỏi chúng ta có vào phòng ngủ hay , tại sao chúng ta đều phủ nhận?”

      “Bởi vì chúng ta cảm thấy sát khí a!”

      “Đúng thế!”

      “Nhưng mà ràng là chúng ta nhìn thấy mà!”

      “Nhìn thấy cái gì?”

      “Hình như tôi lại cảm thấy sát khí.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :