1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Trần Ngư thành tiểu phú bà rồi
      = ̄ω ̄=
      haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 44: Xương người


      Hôm nay là thứ sáu, Trần Ngư từ trường học về nhà, Trần Dương cũng từ cục cảnh sát về ăn cơm, thị trưởng Trần cũng có hội nghị nào phải tham gia, thế là cả nhà họ Trần khó mà có dịp họp mặt đông đủ tất cả mọi người ăn cơm.

      “Thi Thi à, con ăn nhiều chút.” Mẹ Trần gắp thức ăn vào chén Trần Ngư “Con thi cũng đừng cố sức quá, đạt tiêu chuẩn là được rồi.”

      “Bà sao lại dạy con như thế chứ, thi là phải thi cho tốt, thế nào gọi là đạt tiêu chuẩn là được.” Thị trưởng Trần đồng ý “Đây là thái độ trung bình chủ nghĩa, có tiến bộ.”

      “Sao lại gọi là trung bình chủ nghĩa được, trường học phải là chỉ cầu sinh viên đạt tiêu chuẩn là được thôi sao?” Mẹ Trần trả lời.

      “Đạt tiêu chuẩn là mức thấp nhất, nếu trong xã hội này ai cũng nghĩ như bà, khi làm việc cũng chỉ qua loa cho xong sao mà tiến bộ văn minh được chứ?” Thị trưởng Trần .

      “Chỉ là kì thi mà thôi mà sao lại liên quan đến phát triển của xã hội rồi?” Mẹ Trần vui .

      “Tôi đây là thái độ …”

      Trần Ngư thấy cha mẹ hòa thuận lại vì việc thi cử của mình mà thành cãi nhau, vội vàng lên tiếng “Ba, ba yên tâm, con nhất định cố hết sức mà. Mẹ, mẹ cũng yên tâm, khi học cao trung con đứng nhất toàn trường đó, chỉ là kì thi mà thôi, con mệt đâu mà.”

      “Tôi biết con tôi vốn thông minh mà.” Mẹ Trần cao hứng lại gắp thức ăn cho Trần Ngư.

      “Ừ, thi cho tốt nha con.” Thị trưởng Trần cũng khích lệ.

      Mặt ngoài Trần Ngư mỉm cười, trong lòng vô cũng ưu sầu: toán cao cấp có khả năng teo rồi.

      Thị trưởng Trần quan tâm con xong đến lượt con trai “Trần Dương.”

      “Dạ.”

      “Mấy ngày trước có phải con bắt giữ người tên Kỳ Trường Minh ?” Đột nhiên thị trưởng Trần hỏi.

      Kỳ Trường Minh? Động tác ăn cơm của Trần Ngư ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trai nhà mình.

      Trần Dương cũng nhìn , nhưng dời rất nhanh, rồi trả lời ba Trần “Vâng, có người như vậy, ba, ba biết ông ta à?”

      biết.” Ba Trần lắc đầu “Chỉ là mấy hôm trước có người gọi điện cho ba nhờ vả, ông ta cẩn thận xúc phạm với con.”

      “Ông ta xúc phạm con, con cũng vì người khác xúc phạm con mà bắt người ta, con chỉ làm việc theo quy định thôi.” Trần Dương trả lời.

      “Vậy tốt, cảnh sát phải có kỷ luật nghiêm minh, khi làm việc phải thận trọng, để cho người khác có cớ xấu mình.” Tất nhiên là thị trưởng Trần đồng ý nhờ vả của người kia, bằng ông chờ đến bây giờ mới hỏi Trần Dương. Chỉ do bất chợt ông nhớ ra nên muốn nhắc nhở con trai mà thôi.

      “Vâng ạ.” Trần Dương gật đầu.

      Trần Ngư thấy trai đến việc mình bị ‘sàm sỡ’, lén lút thở phào nhõm. Vừa nãy, tim nhấc đến cổ họng, nếu hai vị ba mẹ có tâm tình áy náy với mà biết bị người khác sàm sỡ, chắc chắn là làm ầm ĩ đến mức nào.

      Ngoại trừ chút việc này, bữa cơm tối trôi qua rất nhàng, Trần Ngư ở dưới lầu xem TV với mẹ Trần lát mới lên phòng.

      Sau khi về phòng, Trần Ngư tắm rửa cái, cầm máy sấy tóc ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Trần Ngư do dự chút, tìm khăn lông quấn tóc lên rồi mới ra mở cửa.

      .” Trần Ngư thấy Trần Dương đứng ngoài cửa hơi ngạc nhiên kêu lên.

      vào ngồi chút được ?” Trần Dương hỏi.

      “A? Đương … đương nhiên.” Trần Ngư vội vàng đứng sang bên nhường đường.

      Trần Dương vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

      , ngồi .” Đây là lần đầu tiên Trần Dương bước vào phòng , Trần Ngư hơi bối rối, biết phải làm sao, chỉ nhớ đẩy chiếc ghế cạnh bàn học ra cho Trần Dương ngồi.

      Tất nhiên là Trần Dương thấy được bối rối và tự nhiên của Trần Ngư. Tính cách của có hơi ít , đối với em lưu lạc bên ngoài vất vả lắm mới tìm về được, đương nhiên là rất quan tâm, nhưng biết làm thế nào để thể ra.

      Khi Trần Ngư vừa về nhà, mặc dù cố gắng thể ngoan ngoãn, lạc quan, nhưng trong mắt đôi khi vẫn toát lên vẻ xa lạ và tự nhiên, cả nhà họ Trần đều nhận ra. Lúc đó, mọi người thảo luận, cuối cùng quyết định khi sống chung với Trần Ngư được thể nhiệt tình và quan tâm cách quá mức, mọi người muốn để cho có thời gian thoải mái, nhàng, từ từ thích ứng với gia đình.

      Phương pháp này rất thành công, mặc dù ngoài mẹ Trần ra, ba Trần và đều ít giao lưu với Trần Ngư nhưng có thể thấy là Trần Ngư rất nhanh chóng thích ứng với nơi này.

      Cũng vì và Trần Ngư ít khi tiếp xúc, giao lưu nên với việc đột nhiên xuất trong phòng mới khiến Trần Ngư cảm thấy kinh ngạc và lo lắng. Nhưng có mấy lời, Trần Dương vẫn phải .

      “Sáng mai Kỳ Trường Minh được thả ra.” Trần Dương .

      “A, vâng.” Trần Ngư ngồi ở mép giường, gật đầu thể mình biết.

      điều tra thân phận của ông ta.” Đối với người ‘sàm sỡ’ em mình, tất nhiên là Trần Dương phải điều tra kĩ càng. Nhưng sau khi điều tra, Trần Dương lại cảm thấy, với thân phận của ông ta có khả năng ‘sàm sỡ’ Trần Ngư “Ông ta là thầy phong thủy.”

      “Vâng … sao?” Trần Ngư hơi chột dạ.

      “Ngày hôm sau khi ông ta bị tạm giữ, ít nhất là có năm người với các thân phận khác nhau gọi điện đến cục cảnh sát để tạo áp lực muốn bọn phải thả ông ta ra ngoài.” Nếu phải bối cảnh Trần Dương cũng coi như là con ông cháu cha, Kỳ Trường Minh thể bị tạm giữ đến bây giờ.

      “Tạo áp lực?” Trần Ngư dừng chút, sau đó dường như hiểu vấn đề, lo lắng hỏi “Bọn họ có làm khó ?”

      Trần Dương ngờ phản ứng đầu tiên của Trần Ngư là quan tâm đến , ánh mắt trong khoảng khắc ôn hòa hơn nhiều, trấn an đâu, người nhà chúng ta dễ dàng bị bắt nạt như thế.”

      “Vậy tốt rồi.” Trần Ngư yên lòng.

      Trần Dương thấy Trần Ngư như vậy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, hỏi thẳng “Thực ra Kỳ Trường Minh sàm sỡ em, đúng ?”

      “Em …” Thái độ chột dạ của Trần Ngư bán đứng , Trần Dương cần câu trả lời của nữa.

      “Có thể cho biết xảy ra chuyện gì ?” Trần Dương nhìn em nhà mình, muốn biết chân tướng, đây cũng là nguyên nhân mà cố ý về nhà tối nay.

      “Em … em …” Trần Ngư có thể cảm nhận được quan tâm của trai với mình, nhưng chuyện này muốn làm sao? Chẳng lẽ muốn khi ngồi thi bỗng nhiên Kỳ Trường Minh ám hại . Sau đó, nhịn được mà chạy tìm ông ta tính sổ, vừa vặn trông thấy ông ta cùng con ác ma đánh nhau. Thế là ở bên cạnh giúp ác ma phen, thừa cơ hội đánh ông ta mấy lần.

      Lời này còn khó tin hơn lời dối lúc đó nữa là.

      Với lại, người nào lại giúp ác ma, nghe qua giống như phải là người tốt í, hu hu …

      Trần Dương thấy hai mắt em mình đảo qua đảo lại, vẻ mặt căng thẳng, ấp úng lúc lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng mà còn chưa rặn được câu nào, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất lực.

      muốn là vì tin tưởng rồi.

      muốn đừng .” Mặc dù Trần Dương muốn biết chân tướng, nhưng càng muốn làm Trần Ngư khó xử.

      “Được ạ?” Nghe Trần Dương , ngược lại Trần Ngư dám tin tưởng.

      “Vậy em cho biết ?” Trần Dương hỏi.

      Vẻ mặt Trần Ngư phức tạp, im lặng, trong lòng hò hét: phải là em muốn , càng càng cảm thấy là em bậy a …

      Quả nhiên …

      cũng được, nhưng nhất định là em phải trả lời mấy vấn đề.” Trần Dương còn thêm.

      “Vấn đề gì?” Trần Ngư ngẩng đầu.

      “Kỳ Trường Minh …” Trần Dương chăm chú nhìn vào mắt Trần Ngư “Chuyện của em và ông ta là do em gây ra hay ông ta gây ra trước.”

      “Đương nhiên là ông ta, ngay cả ông ta là ai em cũng biết, nếu phải ông ta trêu chọc em trước, em mới thèm quan tâm ông ta, với lại gần đây em còn bận rộn ôn thi ý chứ.” Nghĩ đến môn thi toán cao cấp của mình, Trần Ngư vẫn còn cảm thấy tức giận.

      “Vậy em … có bị thương ở đâu ?” Trần Dương chỉ sợ Trần Ngư chịu thiệt mà dám với người nhà.

      “Dạ, ạ.” Trần Ngư lắc đầu.

      “Ừ, biết rồi.” Trần Dương nhận được câu trả lời, từ ghế đứng lên “Em nghỉ ngơi sớm .”

      …” Trần Ngư hơi ngạc nhiên, gọi Trần Dương, dưới ánh mắt nghi ngờ của , hạ giọng “ chỉ hỏi mấy vấn đề này thôi sao?”

      “Vậy là được rồi.” Trần Dương chỉ cần biết, em bị thương, đồng thời việc này phải do em gây ra trước. Chỉ cần phải là em gây chuyện trước, vậy là bắt lầm người.”

      Làm trai, mặc kệ Trần Ngư gặp phải bất cứ chuyện gì, cho dù là Trần Ngư làm sai, cũng che chở cho . Nhưng là cảnh sát, Trần Dương thể lạm dụng chức vụ của mình. Nên chỉ cần biết trong chuyện này ai là người gây trước, chỉ cần phải là Trần Ngư gây chuyện trước, coi như là bắt lầm người. Còn nguyên nhân cụ thể là gì, chính Kỳ Trường Minh cũng ra, điều này cho thấy điều ông ta làm có khả năng còn nghiêm trọng hơn cả hành vi ‘sàm sỡ’ nữa.

      “Em ngủ sớm chút !” Trần Dương cười cười, mở cửa phòng ra.

      Trần Ngư ngơ ngác đứng yên chỗ, đột nhiên cảm giác có chút đúng, trong lòng có chút căng ra lại hơi ê ẩm, đây là làm sao vậy?

      ==

      Mười hai giờ đêm.

      Như thường lệ, Trần Ngư đợi trong phòng trai mình tắt đèn được giờ, xác nhận Trần Dương ngủ say mới nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

      Khi Trần Ngư đến biệt thự nhà họ Lâu, Lâu Minh ngồi chờ trong phòng khách, bàn trà bày các món đồ cổ mà Điền Phi đem về sáng nay. Nguyên bàn lớn bày la liệt luôn.

      Ba, sao lại để hết bàn vậy?” Lúc ban ngày, vì vội trở về trường thi, Trần Ngư cũng chưa nhìn ngắm kĩ chiến lợi phẩm của mình.

      “Vì biết em muốn nhìn mà.” Lâu Minh thấy Trần Ngư vừa đến vội vàng chạy đến bên bàn để đồ cổ, nhịn được cười tiếng.

      “Hắc hắc …” Trần Ngư ngây ngô cười hai tiếng, rồi liếc nhìn bàn để đồ cổ hỏi “Lúc ban ngày chưa xem kĩ, chỗ này phần lớn đều là đồ ngọc à, biết là giá trị bao nhiêu nữa đây.”

      Lâu Minh mỉm cười, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.

      “Nhưng mà là đồ cổ sáu trăm năm đó, lúc đó đáng bao nhiêu tiền nhưng bây giờ chắc chắn là đáng giá.” Trần Ngư tự tin .

      Vẻ mặt của Lâu Minh càng thêm kỳ quái.

      Ba.” Trần Ngư cầm cái ngọc bội có khắc hình rồng bay, đưa ra trước ánh đèn soi soi “Cái ngọc bội này đẹp ghê.”

      “Ừ.” Ngọc bội chạm trổ tinh xảo, màu sắc trong suốt, đúng là rất đẹp.

      Ba, có quen người nào mua bán đồ cổ ? Chúng ta đem bán mấy thứ này sau đó lấy tiền chia đôi.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi thêm “Em nghe bán đấu giá được nhiều tiền hơn, hay là chúng ta mang bán đấu giá .”

      Lâu Minh nhìn ánh mắt lóe sáng của Trần Ngư, do dự chút rồi “Chỉ sợ là được đâu.”

      được sao?” Trần Ngư nghĩ là Lâu Minh biết cách tổ chức bán đấu giá, vậy là nghĩ nghĩ rồi thêm “ đấu giá cũng sao, nhiều đồ cổ như vậy mang đến mấy tiệm mua bán đồ cổ cũng được. Rẻ hơn chút cũng được. Hì hì, biết chừng này bán được bao nhiêu tiền ta, em nghe là đồ cổ rất mắc tiền đó.”

      “Thi Thi à.” Lâu Minh cảm thấy lúc Trần Ngư quá mức hưng phấn vẫn nên đúng tình hình thực tế vẫn hơn.

      “Vâng?” Trần Ngư bỏ ngọc bội xuống, cầm bình sứ màu sắc sặc sỡ lên.

      “Những món đồ cổ này đáng bao nhiêu tiền đâu.” Rốt cuộc Lâu Minh cũng ra được.

      “Cái gì?” Trần Ngư sửng sốt chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tròn đen nháy lộ vẻ tin “ đáng tiền?”

      “Ừ.” Lâu Minh có chút đành lòng gật đầu.

      Trần Ngư ôm bình ngọc màu sắc sặc sỡ trong lòng, đến ngồi đối diện với Lâu Minh.

      “Những món đồ cổ này chủ yếu là đồ ngọc, chỉ có ba món đồ sứ, trong đó có bình sứ Thanh Hoa, em đưa cho Điền Phi, đúng ?” Lâu Minh .

      Trần Ngư vẫn chưa hiểu , gật đầu.

      “Lúc chiều, khi Điền Phi mang đồ cổ về, Mao đại sư cũng đúng lúc ở đây, ông ấy cũng là người có nghề trong lĩnh vực này cho nên thuận tiện đánh giá mấy món này.” Lâu Minh dùng giọng bình thản giải thích “Mao đại sư , những món đồ ngọc này đều là ngọc tốt, nhưng mà …”

      “Nhưng sao ạ?” Trần Ngư nôn nóng hỏi.

      “Nhưng trong đó có linh khí, ngọc nếu có linh khí đều là ngọc chết, ngọc chết có giá trị.” Lâu Minh xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Ngư.

      Trần Ngư ngơ ngác nhìn mấy món đồ ngọc tinh xảo, đẹp đẽ bàn, đúng là mấy món đồ ngọc này có linh khí, nhưng người thường cũng có thể nhìn thấy linh khí sao?

      “Người thường phải là nhìn thấy linh khí sao? Đồ cổ phải là chỉ cần có niên đại xa xưa là được hay sao?” Trần Ngư hỏi vấn đề mình nghi ngờ.

      Lâu Minh lắc đầu.

      “Vậy … vậy …” Vẻ mặt Trần Ngư tuyệt vọng “Mấy thứ này đáng chút tiền nào sao?”

      “Cũng hẳn.” Lâu Minh “Mặc dù Mao đại sư mấy món này đều là ngọc chết nhưng rất thích hợp làm bùa hộ mạng.”

      “Nhưng mà em có năng khiếu làm bùa hộ mạng, em học thuật pháp chủ yếu là trừ ma à, ngay cả bùa bình an em vẽ cũng hiệu quả bằng những Thiên Sư khác, kể cả khi tu vi của em có cao nữa cũng vậy.” Trần Ngư tủi thân .

      Bởi vì bản thân với việc học thuật pháp cũng mang tính đặc biệt, Trần Ngư muốn làm lại mấy ngọc bội này thành bùa hộ mạng cũng có khả năng. Mười mấy món đồ ngọc vậy mà lại đáng giá đồng?

      Lâu Minh thấy Trần Ngư muốn khóc, nhịn được an ủi “Em đừng lo, để hỏi Mao đại sư, ông ấy mấy ngọc bội này thích hợp làm bùa hộ mạng nhỡ đâu ông ấy muốn mua nó sao.”

      “Mao đại sư mua mấy món này sao?” Trần Ngư đáng thương .

      !” Lâu Minh an ủi “Buổi chiều nay thấy ông ấy cũng có vẻ muốn có mấy món này nhưng muốn hỏi lại em rồi mới trả lời ông ấy.”

      Là người luôn có tính logic cẩn thận, Lâu Minh phát câu của mình trước sau mâu thuẫn.

      “Vậy bán cho ông ấy , bán được bao nhiêu được bấy nhiêu.” Trần Ngư buồn rầu , ít nhất cũng thu được chút tiền.

      “Được rồi.” Lâu Minh thấy Trần Ngư bình tĩnh lại, thở phào nhõm. Thực là gặp ma mà, sao lại hồi hộp như vậy chứ.

      Tâm trạng Trần Ngư tốt hơn chút, sờ bình sứ trong lòng “Vậy bình sứ sao? Bình sứ cũng đáng tiền ạ?”

      “Chất lượng mấy bình sứ này tốt lắm, mặc dù có niên đại khá lâu nhưng cũng mắc tiền lắm, khoảng chừng hai đến ba triệu.” Lâu Minh .

      “Bao nhiêu?” Trần Ngư kích động.

      “Khoảng ba triệu?” Lâu Minh yên lặng bỏ bớt chữ ‘hai’ .

      “Ba triệu món?” Trần Ngư hỏi lại lần nữa.

      “Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

      món là ba triệu, hai món là sáu triệu, trợ lý Điền cũng có cái, cộng thêm mấy món ngọc bội nữa là hơn chín triệu.” Trần Ngư tính toán xong vô cùng vui vẻ “Cũng lỗ lắm, chín triệu lận đó.”

      “Điền Phi cầm là bình sứ Thanh Hoa.” Ánh mắt Lâu Minh phức tạp, nhắc nhở.

      “Sứ Thanh Hoa? Sứ Thanh Hoa sao?” Trần Ngư nhớ lại, lúc đó có ba món đồ sứ, hai món là có màu sắc sặc sỡ, chỉ có món là có màu xanh đơn giản. Lúc đó Trần Ngư nghĩ là đàn ông chắc là thích mấy món đồ sặc sỡ nên mới tiện tay đưa bình sứ màu xanh cho Điền Phi.

      Lâu Minh nhìn vẻ mặt của Trần Ngư biết biết cái gì gọi là sứ Thanh Hoa, cũng muốn giải thích ràng, chỉ là có chút đành lòng “Sứ Thanh Hoa là đồ sứ đáng giá nhất.”

      “Có giá trị hơn so với hai món này?” Trần Ngư hiểu .

      “Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

      “Nó đáng giá bao nhiêu tiền? Bốn triệu? Năm triệu?” Trần Ngư tò mò.

      Lâu Minh từ từ giơ ba ngón tay lên “Ba mươi triệu!”

      Trần Ngư chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, mãi lúc sau mới hỏi lại “Ba mươi triệu?”

      Lâu Minh vừa gật đầu vừa chú ý phản ứng của Trần Ngư.

      cái bằng mười cái?” Trần Ngư run rẩy chỉ vào cái bình sứ trong lòng mình.

      Lâu Minh cẩn thận gật đầu.

      Đầu tiên, Trần Ngư cúi đầu trầm tư, sau đó đứng lên, đến bàn, đặt bình sứ lên. Sau đó yên lặng nhìn bàn để đầy đồ cổ, mới mềm nhũn chân mà ngã ngồi xuống.

      “Thi Thi.” Lâu Minh giật nảy mình, vội vàng đem người từ dưới đất ôm lên.

      Ba.” Vẻ mặt Trần Ngư là ‘chết còn gì luyến tiếc’ “Tạm thời đừng để trợ lý Điền xuất trước mặt em, em sợ em chịu được …”

      Phụt …

      Lâu Minh thực nhịn được nữa, ôm Trần Ngư ngồi xổm mặt đất, cười run cả người.

      nhóc này sao lại dễ thương như vậy chứ. ràng là nhóc mê tiền, ba mươi triệu chắp tay dâng lên cho người khác, khi biết chân tướng cũng nghĩ cách lấy trở về mà chỉ muốn người ta xuất trước mặt mình.

      “Được rồi, đừng khó chịu, nửa của đều cho em.” Lâu Minh an ủi.

      Ba, vẫn là tốt với em nhất.” Trần Ngư đau lòng ôm eo Lâu Minh, cảm thấy đau lòng muốn chết.

      Ba mươi triệu lận đó, là nhiều tiền, hu hu hu …

      ==

      Ngày hôm sau, sau khi bị tạm giữ ba ngày, mặt vẫn chưa hết sưng, Kỳ Trường Minh từ cục cảnh sát ra ngoài.

      “Kỳ đại sư.” người đàn ông mặc đồ vest đen lái xe đến cổng chờ nửa giờ, thấy Kỳ Trường Minh tới, lập tức chạy đến mở cửa xe giúp ông ta.

      Kỳ Trường Minh ngồi vào xe, xuyên qua cửa kính nhìn cổng chính của cục cảnh sát, sắc mặt thâm trầm đáng sợ. Trải qua ba ngày vừa rồi là nỗi sỉ nhục cả đời này của ông ta, chỉ cần vừa nghĩ đến Trần Ngư là Kỳ Trường Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Kỳ đại sư, tôi chở ngài ăn chút trước .” Người đàn ông vừa khởi động xe vừa .

      cần, đưa tôi ra biệt thự ở ngoại ô.” Kỳ Trường Minh .

      “Vâng.” Người đàn ông lái xe về hướng ngoại ô.

      Sau tiếng, xe dừng trước tòa biệt thự, Kỳ Trường Minh đẩy cửa xe bước xuống.

      Người đàn ông lấy tập tài liệu từ ghế phụ đưa cho Kỳ Trường Minh, “Kỳ đại sư, đây là tài liệu ông chủ tôi đưa cho ngài, ông ấy , thân phận của đối phương tương đối đặc biệt, ngài suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định.”

      Kỳ Trường Minh nhận tập tài liệu, để ý đến người đàn ông, quay người vào biệt thự.

      Sau khi Kỳ Trường Minh vào nhà, thẳng đến tầng hầm của biệt thự. Trong gian kín mít đó, Kỳ Trường Minh thiết kế thành pháp đàn rất lớn. sàn nhà là hình vẽ dương bát quái vô cùng lớn, bốn phía treo đầy cờ vàng và bùa chú, ở chính giữa pháp đàn là nơi thờ cúng đoạn xương.

      Đàn: nơi tế lễ thời cổ. Pháp đàn: nơi cúng tế, làm phép

      Đó là đoạn xương sườn của con người, xung quanh còn lẩn vẩn luồng hơi thở trầm mà khủng khiếp, Kỳ Trường Minh tới, đem hai mảnh vỡ của bài vị để bên cạnh đoạn xương.

      Bài vị bằng gỗ này được chế tạo chỉ là vật trung gian dùng để gọi Ma Vương mà thôi, còn nơi chân chính trú ngụ của Ma Vương chính là khúc xương người tiết ra oán khí cực lớn này. Chỉ cần xương người còn, cho dù bài vị có bị vỡ nát bao nhiêu lần cũng ảnh hưởng đến Ma Vương.

      Sắc mặt Kỳ Trường Minh trầm mở tập tài liệu trong tay ra, nhìn lát.

      “Con thị trưởng Đế Đô, ra là thế mới có thể giữ ta ở trong đó.” Kỳ Trường Minh cười lạnh “Con thị trưởng sao chứ, ta muốn giết mày ai có thể ngăn cản được ta.”

      Kỳ Trường Minh tùy ý ném tập tài liệu trong tay làm giấy bay lả tả mặt đất. Kỳ Trường Minh nhìn đoạn xương người bàn, “Ma Vương, lâu lắm rồi mày chưa ăn gì đúng , chắc là đói lắm rồi. Ráng đợi đến đêm là thời điểm tốt nhất ta có thể cho mày ăn no. Linh hồn của Thiên Sư ngon lành hơn nhiều so với ác ma đó.”

      Ma Vương hình như hiểu được lời của Kỳ Trường Minh, khí vờn quanh đoạn xương bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn nhiều. Xương trắng rung động nhè , đập vào bàn vang lên tiếng kèn kẹt.

      “Rất đói phải , đừng nóng vội, tối hôm nay ta hạn chế mày. Mày muốn ăn thế nào ăn.” Kỳ Trường Minh vuốt lên đoạn xương trắng.

      luồng khí phất qua, cờ vàng bốn phía pháp đàn lay động.


      Tác giả có lời muốn :

      Mao đại sư: Tôi có là muốn mua đâu.

      Tam thiếu: Mua hay mua? (Điền Phi ôm bình sứ Thanh Hoa giả bộ muốn quăng xuống đất).

      Mao đại sư: Mua! (Cha mẹ tôi ơi, bình sứ Thanh Hoa tốt thế này rất hiếm có đó.)

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 45: Ma Vương


      Vì hôm qua nhận được tin đả kích vô cùng lớn, trong thời gian ngắn, Trần Ngư thèm đến nhà Ba, chỉ cần vừa đến gần nhà Ba là lại nghĩ đến trợ lý Điền, chỉ cần vừa nghĩ đến trợ lý Điền lại nghĩ đến sứ Thanh Hoa, chỉ cần nghĩ đến sứ Thanh Hoa, nghĩ đến ba mươi triệu.

      Ba mươi triệu đó a!!!

      Trần Ngư đau lòng, cả đêm đều ngủ ngon.

      “Mệt lại ngủ con.” Mẹ Trần thấy con ngồi ghế sô pha ngáp dài, nhịn được .

      “Mặc dù ba hi vọng con thi tốt nhưng cũng thể ôn bài quá khuya được.” Hiển nhiên là thị trưởng Trần hiểu lầm con câu của mình vào tối qua mà thức đêm đọc sách.

      Nghe thấy Trần Ngư tối qua ngủ ngon, ngồi bên xem điện thoại di động Trần Dương chợt ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua gương mặt mỏi mệt của Trần Ngư, nhíu màu lại, hơi tự trách mình.

      Chẳng lẽ hôm qua quá nặng lời?!

      “Ngủ ngon lại ngủ thêm con.” Mẹ Trần lại .

      “Vừa mới ăn cơm xong mà mẹ, con ngủ được. Con xem TV lát, tám rưỡi lên ngủ.” Trần Ngư .

      “Ừ, cũng đúng. Ăn cơm xong ngủ ngay béo bụng mà lại tốt cho dạ dày.” Mẹ Trần nghĩ nghĩ rồi ép con lên ngủ nữa.

      Lúc này TV phát đoạn clip quảng cáo du lịch, đó là môt khu du lịch tại hòn đảo cận nhiệt đới, cát trắng biển xanh nhìn vô cùng tươi mát.

      Mắt mẹ Trần sáng lên, quay đầu hỏi Trần Ngư “Thi Thi, con biển bao giờ chưa?”

      “Chưa ạ.” Trần Ngư lắc đầu.

      “Vậy khi nào thi xong, mẹ dẫn con du lịch nước ngoài, được ?” Mẹ Trần chỉ vào TV “Con thấy ở đây được ?”

      Trần Ngư nhìn lên màn hình TV, cũng bị mặt biển sáng lấp lánh hấp dẫn, nhưng nghĩ đến việc định dành thời gian nghỉ đông để thăng cấp tài khoản lên cấp A, thế là lắc đầu từ chối “Con đâu.”

      “Tại sao?” Mẹ Trần có chút mất mát.

      Cha con họ Trần cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Thi Thi vẫn chưa dung nhập hoàn toàn vào gia đình, ngay cả du lịch cùng cả nhà cũng muốn ?

      “Khẩu ngữ của con chưa tốt lắm, chờ con luyện tập thêm chúng ta hãy được mẹ?” Trần Ngư tìm cớ


      Khẩu ngữ: văn , ngôn ngữ, mình nghĩ là cách phát tiếng nước ngoài.


      “Ừ, ừ, khi nào con muốn với mẹ, mẹ cùng con.” Mẹ Trần nghe con vậy lập tức đồng ý.

      Cha con họ Trần nghe lý do này cũng thả lỏng. ra là sợ khẩu ngữ của mình tốt, đúng vậy, mặc dù từ trước đến giờ Thi Thi nhưng lòng tự ái của con bé rất cao đó.

      Cứ thế, chủ đề du lịch được lướt qua, Trần Dương tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động nhắn tin, thị trưởng Trần tiếp tục cầm máy tính bảng xem tin tức, mẹ Trần và Trần Ngư ngồi ghế sô pha xem TV. Mặc dù mọi người làm những việc khác nhau nhưng khí trong gia đình vô cùng hài hòa.

      Mà hoàn toàn khác với khí hài hòa này chính là trong hầm ngầm biệt thự của Kỳ Trường Minh ở ngoại thành Đế Đô, Kỳ Trường Minh mặc áo dài đạo sĩ, khoanh chân ngồi giữa hình bát quái Dương trong pháp đàn.

      Trong gian kín mít của hầm ngầm có gió nhưng ánh nến mờ ảo vẫn bị lay động chập chờn, cờ vàng bốn phía cũng bị lay động bay phấp phới.

      Trước mặt Kỳ Trường Minh là bàn thờ bên để đoạn xương người trắng hếu tỏa ra khí nồng đậm, theo lời đọc lẩm bẩm thần chú của Kỳ Trường Minh bắt đầu rung động lên.

      Lúc đầu chỉ là rung động nho , tiếp đó là giao động liên tục với biên độ , cuối cùng làm cho cả bàn thờ cũng phải chấn động theo.

      “Cạch cạch cạch”, tiếng xương cốt va chạm vào bàn thờ vang lên trong gian u dưới tầng hầm càng làm cho cảnh vật trở nên đáng sợ hơn.

      “U u u …”

      Nguồn khí từ đoạn xương trắng ùn ùn tỏa ra, từ từ ngưng tụ thành vòng xoáy khí màu đen rồi lập tức hóa thành bóng người mang theo sừng trâu trán, Ma Vương với đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo nhìn thẳng phía trước.

      giết ta, cắn nuốt linh hồn ta để ta vĩnh viễn thể siêu sinh.” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

      Kỳ Trường Minh vừa dứt lời, Ma Vương lần nữa hóa thành khí đen, từ lòng đất xuyên qua biệt thự, bay lên bầu trời che khuất ánh trăng sáng, sau đó dùng vận tốc mà người thường thể tưởng tượng được bay thẳng về trung tâm Đế Đô.

      Mà lúc này, trong nhà họ Trần, Trần Ngư ăn khoai tây chiên, xem TV, cho đến khi Ma Vương đến gần khu tập thể, mới nhận ra có điều gì đó đúng.

      Tốc độ nhanh !

      Trong nháy mắt cảm giác được sát khí, Trần Ngư cũng kịp suy nghĩ gì nữa, điều duy nhất có thể làm chính là trước khi Ma Vương tìm đến đây phải nhanh chóng ra khỏi nhà, thể liên lụy đến người nhà được.

      “Con có việc phải ra ngoài chút.” quan tâm mọi người có nghe , Trần Ngư vụt đứng lên chạy ngay ra ngoài.

      Luồng sát khí này đến quá nhanh, ngay cả thời gian chạy lên lầu lấy bùa chú cũng có thời gian.

      “Con đâu vậy?” Mẹ Trần còn chưa kịp định thần Trần Ngư xô cửa chạy ra ngoài.

      “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vẻ mặt thị trưởng Trần vô cùng nghi hoặc hỏi.

      “Tôi biết, bỗng nhiên con là có việc.” Mẹ Trần lo lắng “Đứa này, còn chẳng kịp mặc áo khoác nữa, cứ vậy mà chạy ra ngoài rồi, ngoài trời lạnh lắm đó.”

      “Trần Dương, con ra ngoài xem chút.” Thị trưởng Trần với con trai.

      Khi Trần Ngư ra khỏi nhà, Trần Dương đứng lên, vẫn cảm thấy vẻ mặt của Trần Ngư lúc nãy hơi bất thường. nhìn ba mẹ Trần gật đầu, đến trước cửa cầm áo lông của em rồi đuổi theo ra ngoài.

      Nhưng đến khi Trần Dương ra đến ngoài cửa còn thấy bóng dáng Trần Ngư đâu nữa.

      Trần Dương nhíu mày lại, đứng ở cổng nhìn xung quanh chút, có lẽ do trực giác của người cảnh sát, chọn đúng hướng Trần Ngư , quay người chạy theo.

      “A!” tiếng kêu đau đớn vang lên.

      “Thi Thi?” Tiếng hét đau đớn vang lên ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm Trần Dương giật mình. thanh này là của Thi Thi, khi ở trường cảnh sát được trải qua huấn luyện kĩ năng này, thể nghe nhầm, giọng hét đó là của em nhà mình.

      Mắt Trần Dương trầm xuống, sải bước dài chạy về phía trước, càng chạy càng kinh ngạc, hướng này, qua chút nữa là đến biệt thự của Lâu Tam thiếu, chẳng lẽ Thi Thi chọc giận đến cảnh vệ của Lâu Tam thiếu.

      Trần Dương càng nghĩ càng lo lắng, dưới chân chạy càng nhanh, cuối cùng nhìn thấy phía trước Trần Ngư ra sức chạy.

      định lên tiếng kêu Trần Ngư dừng lại, còn chưa kịp kêu lên chứng kiến cảnh làm nhìn muốn rách cả mi mắt.

      chỉ thấy dáng người của Trần Ngư chạy phía trước dường như bị chiếc ô tô phóng tốc độ cao đụng vào, cả người đột ngột từ dưới đất bay lên rồi nhanh như chớp bị quăng qua khoảng gian rất dài, bịch cái ngã xuống đập vào hàng rào tường gạch bên cạnh.

      “A!” Khi bay trung, Trần Ngư điều chỉnh tư thế để khi ngã xuống vách tường là lưng đập xuống, nhưng xung lực to lớn vẫn làm đau đớn mà hét lên.

      “Thi Thi!” Trần Dương cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại, vứt áo lông cầm trong tay xuống, nhanh chóng chạy nhanh về hướng Trần Ngư.

      đừng đến đây!” Trần Ngư nghe giọng Trần Dương gọi , phát trai nhà mình đuổi theo đến đây từ lúc nào, lập tức sắc mặt càng thêm khó coi.

      Ma Vương căn bản là cho Trần Ngư cơ hội thở lấy hơi, đợi Trần Ngư từ dưới đất bò lên, quyền lại qua.

      “Lên!” Tay phải Trần Ngư chỉ lên trời, cái la bàn xoay tít bỗng nhiên từ sau lưng Ma Vương bay tới, mạnh mẽ đâm vào cánh tay của Ma Vương hướng về Trần Ngư.

      Ma Vương bị đau, liền đổi hướng đánh nhau với la bàn.

      Kia là … la bàn mà ông Ngô đưa cho Thi Thi? Nhìn la bàn bỗng nhiên xuất , Trần Dương nhận ra ngay, khi Trần Ngư rời khỏi thôn Đại Mộc, ông lão nuôi dưỡng Thi Thi đưa cho con bé, Thi Thi rất thích, mỗi lần đến trường đều mang theo, như hình với bóng.

      Nhưng cái la bàn bình thường sao lại bay trong trung? Còn Thi Thi, con bé chiến đấu với thứ gì vậy?

      Lúc Trần Ngư vừa từ trong nhà chạy ra gọi ngay la bàn, mãi đến bây giờ la bàn mới từ trong nhà bay tới, có trợ giúp của la bàn, Trần Ngư mới có cơ hội thở dốc.

      Nhưng chỉ có la bàn mà có bùa chú, Trần Ngư chiến đấu chỉ phí sức mà thôi.

      “Đừng để ý đến vật kia, giết Thiên Sư này .” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

      Ma Vương gầm lên tiếng, nghe lời lại quay đầu tấn công Trần Ngư. Trần Ngư biến sắc, tiếp tục chạy về phía trước.

      Trần Dương thấy Trần Ngư tiếp tục chạy về phía trước lo lắng chạy theo sau, lúc này cũng chẳng quan tâm là Trần Ngư chạy vào khu vực cấm của khu tập thể mà chỉ lo lắng cho an toàn của Trần Ngư.

      “A!”

      đường chạy thẳng đến công viên phía sau khu tập thể.

      Ma Vương đưa tay lại là luồng sát khí, Trần Ngư bị sát khí cuốn lên, cả người bay lên rồi rơi đập người vào ngọn núi giả trong công viên . Trần Ngư lăn khỏi vị trí ngã, ngay sau đó, Ma Vương đánh quyền lên ngọn núi giả, trong nháy mắt ngọn núi giả cao hai mét cứ thế bị vỡ vụn, đá gạch vỡ tứ tung văng tung toé.

      Trần Dương thể tin những gì mình nhìn thấy.

      Thi Thi bị vật gì đó nhìn thấy truy sát, mà cái vật nhìn thấy kia có thể đánh nát ngọn núi giả trong nháy mắt? Cái vật nhìn thấy đó là cái gì? Nó thực là cái gì??

      Trần Dương thấy em ruột nhà mình gặp nguy hiểm vô cùng gấp gáp, hai mắt đỏ bừng nhưng lại làm gì được. muốn xông qua trợ giúp Trần Ngư nhưng mới chỉ đến gần chút, nguồn khí trầm muốn làm người ta ngừng thở khống chế làm thể động đậy được.

      “Thi Thi!” Trần Dương kêu khàn cả giọng, ra sức chạy về phía trước, muốn đến bên cạnh Trần Ngư nhưng có cách nào vượt qua được.

      Trần Dương biết nên làm thế nào bây giờ, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng bao phủ toàn bộ cơ thể . Làm sao bây giờ, cuối cùng phải làm sao bây giờ, làm sao mà đối phó được với cái vật gì đó nhìn thấy được bây giờ?

      “Dẫn linh vẽ bùa, bùa trừ ma!” vất vả Trần Ngư mới vẽ được lá bùa, nhảy nên đập lên đầu Ma Vương.

      “Gừ!” Ma Vương bị đau, động tác tấn công Trần Ngư càng mãnh liệt, hung ác. Trần Ngư tránh kịp bị cục đá từ dưới đất bay lên đập trúng trán, nhịn được kêu lên.

      “Thi Thi!” Dưới góc độ Trần Dương nhìn thấy được, sát khí ngưng kết thành luồng khí xoáy phía , khí đen chuyển động nhanh chóng thổi làm Trần Dương thể mở mắt, hai tay bị đông cứng đỏ lên, Trần Dương lùi nửa bước, cắn răng quyết tâm chen vào nửa bước chân.

      “Nhanh! Dán lên !”

      Đúng lúc này, Hà Thất cùng nhóm trợ lý và đoàn cảnh vệ mười mấy người, mỗi người đều cầm lá bùa trong tay, cùng chạy về hướng Trần Ngư.

      “Ầm, ầm, ầm!”

      Hơn mười lá bùa đồng thời bốc cháy, sát khí đỏ như máu tạo thành lỗ hổng trước nguồn khí đen kịt cuồn cuộn.

      “Gừ, gừ, gừ!” Ma Vương tức giận rống to, hai tay vung lên, nguồn khí to lớn từ hai tay Ma Vương phát ra, theo động tác của Ma Vương làm cho Trần Dương mà mười mấy lính đặc chủng đều bị hất tung ra ngoài.

      “Lại lên!” Hà Thất lăn vòng đứng dậy, kêu gọi em lại chuẩn bị đợt tấn công mới.

      “Các đừng tới đây, đây là Ma Vương, công lực của bùa huyền sát thể làm gì được nó đâu!” Trần Ngư thấy mọi người lại định xông lên nôn nóng .

      Ma Vương và hồn ma bình thường là khác nhau, hồn ma bình thường còn có thể giết người, còn Ma Vương nếu muốn hại người chỉ cần nhấc tay mà thôi. Mặc dù người trai và mấy vị lính đặc chủng đều có chút chính khí, nhưng nếu dùng để đấu với hồn ma bình thường còn được, còn đấu với Ma Vương có tác dụng gì.

      Nhưng hành động của mấy người Hà Thất cũng cho Trần Ngư chút thời gian, Trần Ngư nhân cơ hội đứng lên, chạy về hướng bên cạnh, vừa né tránh tấn công của Ma Vương vừa nghĩ cách thoát thân.

      Chắc chắn là thể đánh thắng Ma Vương được, đừng giờ có bùa chú bên người, cho dù có đầy đủ bùa chú cũng có chút xíu khả năng nào thắng được, trước đối thủ mạnh hơn mình nhiều, tất cả đều phí công.

      Trần Ngư thể nào hiểu nổi, Kỳ Trường Minh này bị điên rồi sao, dám sai khiến Ma Vương giết người, chẳng lẽ ta sợ trời trách phạt sao?

      “Ù ù ù” La bàn lượn vòng đầu Trần Ngư, phát ra thanh cảnh báo ngừng.

      Vậy là kế hoạch chỉ có thể là phải mở cửa mà thôi? Nếu có thể đẩy Ma Vương vào cửa , Kỳ Trường Minh muốn gọi Ma Vương ra lần nữa nhất định phải tốn rất nhiều công sức.

      Trần Ngư vừa có ý nghĩ như thế, linh lực người bắt đầu rót vào la bàn, la bàn phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, bắt đầu hấp thu khí người Ma Vương để mở cửa .

      “Mày muốn mở cửa sao? Mơ tưởng hão huyền!” Kỳ Trường Minh cảm ứng được cửa muốn mở, pháp quyết tay lại biến đổi.

      Động tác tấn công của Ma Vương ngừng lại, phất tay cái đánh rơi la bàn bay lượn trong khí. La bàn chịu lực tác động, nháy lên cái rồi biến mất về nơi xa.

      Cửa vừa mới bắt đầu mở lại ầm ầm đóng lại rồi biến mất.

      cần để ý những người khác, giết ta!” Kỳ Trường Minh ra lệnh.

      Ma Vương dừng động tác, quay đầu nhìn Trần Ngư.

      Sắc mặt Trần Ngư trắng bệch, co cẳng chạy.

      Mà lúc này, sớm biết tình hình, Lâu Minh đứng cửa sổ lầu hai quan sát tình hình chiến đấu.

      Khi lần đầu tiên Trần Ngư bị đánh văng vào núi giả, Lâu Minh muốn lao ra bị Trình Bằng chặt chẽ giữ lại, Lâu Minh còn cách nào đành cho người mang bùa huyền sát ra cho Trần Ngư.

      Nhưng khi thấy bùa huyền sát cũng xi nhê gì, Lâu Minh nhịn được nữa.

      “Tam thiếu, trong kì đông chí thể ra cửa được.” Trình Bằng kiên quyết giữ chặt Lâu Minh.

      “Tránh ra!” Lâu Minh lạnh giọng quát.

      “Tam thiếu! ra ngoài cũng làm được gì đâu. bị đông cứng ngay lập tức.”

      “…” Lâu Minh cứng đờ, trong lòng bắt đầu tính toán thể lực của mình có thể đủ sức đến chỗ của Trần Ngư hay .

      Trình Bằng thấy Lâu Minh bình tĩnh lại, cho là thỏa hiệp, lập tức thở dài hơi.

      “Tiểu thư Trần Ngư!”

      “Thi Thi!”

      Trong bộ đàm đeo bên người Trình Bằng vang lên tiếng kêu gào, Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng xoay người, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, phát Trần Ngư nằm lơ lửng trong khí.

      Lâu Minh nôn nóng đoạt lấy bộ đàm trong tay Trình Bằng, quát “Chuyện gì xảy ra?”

      “Tam thiếu, hình như tiểu thư Trần Ngư bị thứ gì đó bóp cổ, chúng tôi thể nào đến gần được.” Giọng lo lắng của Hà Thất truyền đến từ bên kia bộ đàm.

      “Tam …”

      Lâu Minh đẩy Trình Bằng ra, chạy nhanh xuống lầu. Trong nháy mắt Lâu Minh bước ra khỏi cửa, sát khí trong thân thể nhanh như chớp bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ đông.

      Lâu Minh chỉ cảm thấy cơ thể mình dường như bị bỏ vào tủ đông mấy trăm độ, lạnh đến mức làm thể thở nổi.

      “Tam thiếu!” Trình Bằng đuổi tới nơi.

      tay Lâu Minh chống cửa, dùng hết khí lực toàn thân chạy về phía công viên bên cạnh biệt thự.

      ràng chỉ cách có mấy chục mét, nhưng Lâu Minh chạy vô cùng vất vả.

      Lúc này Trần Ngư bị Ma Vương bóp cổ, cả người bị nâng lên, khuôn mặt đỏ lên, thể thở được. Trần Ngư khó khăn tập trung linh lực đưa tới la bàn, la bàn thu hết sức mạnh còn lại mạnh mẽ đâm vào tay Ma Vương mới có thể làm Ma Vương tuột tay khỏi cổ Trần Ngư.

      Trần Ngư lăn khỏi vị trí cũ, vừa ho khan vừa cố hết sức chạy ra xa.

      “Bên này!” Đúng lúc này, giọng của Lâu Minh vang lên.

      Ba?” Trần Ngư thể tin ngẩng đầu.

      “Chạy … chạy về phía … này!” Thân thể của Lâu Minh quá lạnh, thể cử động được.

      Trần Ngư nghĩ đến sát khí người Lâu Minh, thay đổi chạy nhanh về hướng Lâu Minh đứng.

      Lâu Minh giang hai tay ra, ra hiệu cho Trần Ngư chạy vào lòng .

      Trần Ngư dùng hết tốc độ chạy đến trước mặt Lâu Minh, dừng lại cách mét rồi nhảy lên cái nhào vào ngực Lâu Minh.

      Lâu Minh tiếp được Trần Ngư, thân thể chịu được mà lảo đảo lùi về sau.

      Ma Vương đuổi theo Trần Ngư chạy đến, thấy Trần Ngư dừng lại, chút nghĩ ngợi đưa tay ra bắt.

      Lâu Minh nhạy cảm phát có vật gì đó ở gần, đưa tay lên cản, sau đó đụng vào cánh tay lạnh như băng.

      Sát khí người Lâu Minh chuẩn bị ngủ đông cảm nhận được nguy hiểm, lần nữa biến chuyển sống động, sát khí đỏ như máu theo bàn tay của Lâu Minh len lỏi qua tay Ma Vương, từ từ cắn nuốt khí và sát khí màu đen thân Ma Vương.

      “Gào? Gào?” Ma Vương kinh hoảng muốn vung tay, thoát khỏi kiềm chế của Lâu Minh.

      Nhưng Trần Ngư sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này, tháo nút ngọc phong ấn tay trái của Lâu Minh, có phong ấn, sát khí tăng vọt, giống như sóng lớn bao trùm tàu thuyền, cắn nuốt toàn bộ thân hình Ma Vương.

      “Gào! Gào! Gào!”

      Ma Vương thét lên thảm thiết, đau đớn, hồn thể bị sát khí đỏ như máu từ từ cắn nuốt, trong khoảng khắc tiêu tán trong gian, ngay cả chút tro bụi cũng có.

      “Phụt!!” Trong nháy mắt Ma Vương biến mất, trong biệt thự vùng ngoại thành, Kỳ Trường Minh phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thể tin nhìn đoạn xương trắng bàn biến thành đống bột mịn “ … thể nào … Đó là vật gì vậy?”

      Trần Ngư thấy Ma Vương bị tiêu diệt, vội vàng lấy nút ngọc đeo lại vào tay Lâu Minh, phòng ngừa sát khí tiết ra bên ngoài ảnh hưởng đến khu dân cư.

      Ba, Ba!” Sau khi Trần Ngư đeo nút ngọc cho Lâu Minh xong, mới phát Lâu Minh hề cử động, toàn thân giống như khối đá băng điêu khắc đứng im tại chỗ.

      Ba, làm sao thế?” Trần Ngư hoảng hốt.


      Tác giả có lời muốn :


      Trình Bằng: Tại sao lần nào tôi cũng phải làm người xấu?

      Con cua (tác giả): Dù sao đắc tội người cũng còn hơn là đắc tội cả bảy người các .

    4. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Trình Bằng giống như ông bố bà mẹ thích lải nhải mà cái hội phụ huynh thường thuộc phe phản diện, phản đối chuyện tình cảm gà bông nhà người ta :)))))
      nhoxbinahaimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      @NguyenHa2808 chàng Trình Bằng này chắc là con ghẻ của tác giả, chuyên trị vai ác mồm ác miệng :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      NguyenHa2808B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :