1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Nhảy hố thôi. Truyện mới đọc chương đầu mà thấy hấp dẫn rồi
      haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      @B.Cat hoan nghênh bạn đến hố nhà mình. Cmt nhiệt tình nhen
      @thuyt cám ơn bạn ủng hộ
      B.Cat thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Nàng yên tâm là ta luôn lót dép hóng nhé, nhưng là phần tử like tích cực, còn cmt hơi thiếu hơn xíu. Haha :yoyo1::yoyo1:
      haimap2346 thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 2: Xin hãy gọi con là Tây Thi

      nhóc nhà họ Trần mất tích mười mấy năm trước à?” Lâu Minh nhíu mày.

      “Vâng, ta bị bọn buôn người lừa bán .” Vì bảo vệ an toàn cho Lâu Minh, Hà Thất đều điều tra hết những việc, những người trong khu tập thể, kể cả chuyện nhà họ Trần mới tìm được Trần Ngư về “ ta bị bán đến thôn nghèo hẻo lánh ở tỉnh Thanh Sơn, hai ngày trước Trần Đại thiếu mới đón trở về.”

      “Bị lừa bán ?” Lâu Minh tự chủ nhíu nhíu mày, nếu như hỏi đời này loại người nào làm cho người ta căm thù đến tận xương tận tủy bọn buôn người chính là trong những loại người đó.

      Lâu Minh thả tạp chí đọc dở tay xuống, đứng lên đến bên cửa sổ, vén màn cửa sổ lên nhìn ra ngoài. Chỉ thấy dáng người vô cùng gầy gò, bé, mái tóc cột đuôi ngựa lỏng lẻo phía sau, hai tay giơ lên, đưa lưng về phía .

      “Tôi … tôi là đến nhặt đồ làm rơi, nhìn đồ còn trong tay tôi nè, tôi … tôi phải là người xấu đâu.” Giọng Trần Ngư run rẩy, cố gắng giải thích.

      lớn đến chừng này, ma quỷ gặp qua ít, nhưng súng chưa gặp đâu, muốn hù chết người ta mà, ô ô ô …

      Lâu Minh nhíu mày rồi mấy cậu kia để súng xuống , đừng dọa con nhà người ta.”

      “Vâng.” Hà Thất vào tai nghe mấy câu, ngoài cửa sổ, hai bảo vệ lập tức bỏ súng xuống. Lúc này, phòng điều khiển bên cạnh cũng coi video giám sát kiểm tra lời của Trần Ngư, phát mười phút trước đúng là có vật thể bất minh rơi vào trong sân, chính là cái la bàn Trần Ngư cầm tay.

      “Kiểm tra ràng chưa?” Lâu Minh hỏi.

      “Vâng, kiểm tra xong. Đúng là Trần tiểu thư vào sân để nhặt đồ.” Hà Thất trả lời.

      “Vậy cậu thả ấy ra ngay .” Lâu Minh thả màn cửa xuống, về ghế sa lon ngồi.

      “Vâng, để em cho Trương Võ đưa ấy về.” Hà Thất cầm tai nghe chuẩn bị phân công.

      cần đâu, đưa ấy ra ngoài rồi để tự ấy về.” biết Lâu Minh nghĩ đến điều gì mà lên tiếng .

      “Tam thiếu, em thấy chuyện này vẫn nên để thị trưởng Trần biết chút mới được.” Hà Thất nhắc nhở, dù sao tòa nhà này là khu vực cấm ở khu tập thể bộ đội, Trần Ngư vô cớ xâm phạm lần này, bọn họ có thể thả nhưng nếu có lần sau may mắn như thế này đâu.

      ấy từ bị lừa bán, mới vừa được đón về nhà, trong hoàn cảnh hoàn toàn mới như vậy chắc chắn trong lòng ấy có cảm giác an toàn. Nếu cậu cho người đưa ấy trở về, thị trưởng Trần biết ấy gặp rắc rối, chắc chắn nhóc này ở trong nhà càng được tự nhiên.” Lâu Minh “Huống hồ vừa rồi nhóc cũng bị các cậu dọa trận , chắc là sau này cũng dám đến đây đâu.”

      “Vâng” Hà Thất do dự chút rồi cuối cùng quyết định nghe theo lời Tam thiếu dặn dò.

      Hà Thất giao việc xong, thấy chén trà của Lâu Minh cạn, lấy ấm nước châm thêm vào chén.

      “Tường sân của chúng ta cao bao nhiêu?” Lâu Minh đột nhiên hỏi.

      Hà Thất sửng sốt chút rồi rất nhanh phản ứng lại, trả lời “Hai mét chín.”

      “Cao như vậy sao.” Lâu Minh bỗng nhiên cười tiếng “ nhóc này có thân thủ (bản lĩnh) tệ.”

      biết có phải là ảo giác hay , Hà Thất luôn cảm thấy Lâu tam thiếu có cảm tình khó hiểu đối với con nhà họ Trần. Mà điều ta suy đoán này, rất nhanh liền được chứng thực.

      ==

      Khi bị súng chĩa vào người, Trần Ngư cảm thấy lần này mình đổ máu ở đây chắc cũng phải bị lột da, nghĩ ngợi có cần hét lên thông báo ba là thị trưởng, tranh thủ giành lấy cơ hội sống sót hay , vậy mà đối phương chỉ cảnh cáo chút rồi thả .

      Trần Ngư dùng tay che trái tim của mình, dùng ba giây để xác định vẫn còn sống khỏe mạnh, vắt chân lên cổ chạy nhanh về nhà.

      Thuần thục leo cây, leo tường, lần nữa trở lại phòng ngủ lầu hai, vừa mới ngồi xuống lát có tiếng gõ cửa.

      “Ai … ai đó?” Trần Ngư chột dạ hỏi

      đây.” Giọng của Trần Dương từ ngoài truyền vào.

      “Dạ … dạ”. Trần Ngư vội vàng đứng lên mở cửa, miệng toe toét cười ngây ngô nhìn trai nhà mình.

      Trần Dương thấy em mình cả đầu đầy mồ hôi, nghi ngờ hỏi “Sao đầu toàn mồ hôi thế này?”

      “A?” Trần Ngư hốt hoảng đưa tay xoa xoa mặt, cười gượng “Nóng … nóng quá ạ.”

      “Em mở điều hòa sao?” Trần Dương lúc này mới để ý, trong phòng Trần Ngư rất oi bức. Thời tiết tháng tám chính là thời điểm nóng nhất ở Đế Đô, cho dù chạng vạng tối nhưng vẫn còn rất oi nồng.

      Trần Dương vào phòng, cầm lấy điều khiển giúp Trần Ngư mở điều hòa khí. biết nhiều đứa miền núi đến thành phố đều rất tiết kiệm nên cũng coi Trần Ngư vì lý do này cho nên mới nỡ mở điều hòa. muốn gì đó nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của em , do dự chút rồi chỉ “Trong thành phố mùa hè rất nóng, khi em ở trong phòng nên mở điều hòa, nếu rất dễ bị cảm nắng, và ba mẹ lo lắng.”

      “Ừm, vâng, em biết rồi.” Trần Ngư căn bản chú ý đến trai nhà mình cẩn thận từng li từng li che chở trái tim pha lê của mình.

      “Vậy em tắm rồi xuống nhà ăn cơm.” Trần Dương bỏ điều khiển xuống.

      “Vâng.”

      Chờ Trần Dương , Trần Ngư thở phào tiếng đứng tựa cánh cửa vỗ vỗ bộ ngực của mình, thầm nguy hiểm .

      Chờ Trần Ngư tắm rửa thay quần áo xuống lầu, đồ ăn trong phòng bếp nấu xong. Bởi vì muốn chào đón Trần Ngư, bình thường nhà họ Trần ăn uống đơn giản nhưng hôm nay cũng hiếm khi làm thêm mấy món ăn. Trong bữa ăn, mẹ Trần ngừng gắp thức ăn vào chén cho Trần Ngư, Trần Ngư lại nỡ từ chối, chỉ có thể cố sức vùi đầu vào ăn. Vẫn là thị trưởng Trần nhìn thấy con 囧,tìm chủ đề cho cả nhà chuyện.

      “Hai ngày nữa ba cho người chuyển hộ khẩu cho con, con có muốn đổi tên khác ?” Thị trưởng Trần hỏi.

      “Đổi tên? Tại sao phải đổi tên ạ?” Trần Ngư hiểu ngẩng đầu hỏi.

      “Vậy cần đổi nữa, vẫn gọi con là Trần Ngư nha.” Thị trưởng Trần mặc dù muốn giữ lại cái tên của con mà ông đặt cho , nhưng dù sao tên ‘Trần Ngư’ con dùng quen, bây giờ đổi lại đúng là có chút bất tiện.

      Mẹ Trần nghe vậy nhịn được hỏi “Tên của con là ai đặt vậy? Sao lại gọi con là Trần Ngư, vì khi con thích ăn cá sao?” (Ngư trong tên chị nghĩa là cá)

      “Dạ, phải.” Trần Ngư lắc đầu “Tên của con là do ông lão … khụ … ông nội đặt cho con. Mới đầu ông đặt theo bộ chữ Vương, Thiên bàng tên con là ‘Du’, nghĩa là ngọc tốt. Nhưng khi khai hộ khẩu, bác thôn trưởng viết nhầm tên con thành ‘Ngư’ trong ‘cá chép’. Đến khi ông nội phát hộ khẩu làm xong rồi, ông nội lười đổi lại nên con vẫn dùng tên này đến giờ.”

      鱼: ngư

      瑜: du

      “Ngư trong ‘cá chép’ cũng rất tốt, nghe rất hoạt bát.” Mẹ Trần cười .

      Thị trưởng Trần cũng cười gật đầu.

      “Mọi người cảm thấy hoạt bát sao?” Trong mắt Trần Ngư ánh lên vẻ nghi ngờ “Mọi người có liên tưởng khác sao ạ?”

      “Liên tưởng gì?” Mẹ Trần liếc nhìn ba Trần và con trai, vẻ mặt hai người cũng ngơ ngác.

      “Trần Ngư, trầm ngư.” Trần Ngư nhắc nhở “Bốn vị mỹ nhân cổ đại ấy ạ.”

      “Tây Thi?” Trần Dương phản ứng nhanh nhất.

      “Đúng , đúng .” Vẻ mặt Trần Ngư ‘con biết ngay mọi người đoán ra được mà’ “Bởi vì thế, khi học, các bạn của con đều gọi tên con mà toàn gọi con là Tây Thi hoặc là tiểu mỹ nhân, mọi người cũng có thể gọi con như vậy.”

      “…” Ba người nhà họ Trần lâm vào im lặng kỳ lạ, vẫn là ba Trần hổ là người có kiến thức rộng rãi, là người phản ứng nhanh nhất, cấp tốc điều chỉnh lại tâm trạng “Biệt danh của con thú vị, sau này chúng tay gọi con là Tây Thi.”

      Bàn tay cầm đũa của Trần Dương khẽ run rẩy, nhìn thoáng qua em nhà mình mặt mũi đen nhẻm. Coi như đây là em ruột thịt nhà mình, Trần Dương cũng thể trái lương tâm thuyết phục mình đây là mỹ nhân (người đẹp) được. yên lặng nhìn thị trưởng Trần, dường như muốn hỏi, ba xác định kêu em là Tây Thi là có ý châm chọc ?

      “Vâng, được ạ.” Trần Ngư vui vẻ đáp.

      Vốn còn muốn gì đó, mẹ Trần thấy con rất vui vẻ, cuối cùng gì thêm, gắp miếng xương sường bỏ vào chén cho con “Tây … Tây Thi, con ăn sườn rim .”

      “Vâng, cám ơn mẹ.” Trần Ngư cười tủm tỉm cảm ơn.

      Mẹ Trần nhìn con đen nhẻm, hốc mắt ửng đỏ, thầm quyết định, từ ngày mai đem con ra ngoài mua bộ mỹ phẩm về, ra sức đem con và từ ‘người đẹp’ nhanh chóng có điểm chung.

      Khi mọi người ăn cơm gần xong, người giúp việc dì Lưu bỗng nhiên đến “Tiên sinh, phu nhân, bên ngoài có người đến tặng quà cho tiểu thư ạ.”

      “Ai vậy?” Thị trưởng Trần nghi ngờ hỏi.

      “Hình như là người của Lâu Tam thiếu gia.” Dì Lưu .

      “Tây … em , em biết Lâu tam thiếu hả?” Trần Dương thực thể kêu em là Tây Thi được.

      , em biết.” uống canh, Trần Ngư tranh thủ lắc đầu.

      “Vậy tại sao Lâu Tam thiếu lại cho người mang quà sang tặng em?” Trần Dương hỏi.

      Vẻ mặt Trần Ngư cũng là ‘em biết nữa’.

      ra xem chút .”

      Thị trưởng Trần dẫn đầu ra phòng khách, Trần Ngư theo mẹ phía sau, bước vào phòng khách thấy luồng sát khí quen thuộc, Trần Ngư thầm tiếng ‘ tốt rồi’. Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy người đàn ông mặc đồng phục, mà đồng phục này giống y đúc với đồng phục của những người bắt mình lúc chiều trong tòa nhà kia.

      Trời muốn diệt mình sao!!!

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình giải thích làm sao đây? Mình ra ngoài như thế nào, tại sao muốn ra ngoài, mình ràng ngồi ở trong phòng ngủ đồ vật sao lại rớt trong sân nhà người khác được. Trần Ngư càng nghĩ càng cảm thấy mình thể giải thích ràng được, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc nhìn người ngồi ở trung tâm phòng khách-Hà Thất. Trách được lúc chiều dễ dàng buông tha cho như vậy, ra là muốn tính sổ lúc sau.

      Hà Thất tất nhiên là nhìn thấy biến đổi mặt Trần Ngư, trong lòng cười thầm, nghĩ đến Tam thiếu gia quả nhiên đoán sai, nhóc này rất sợ thị trưởng Trần biết việc ra ngoài lúc chiều.

      “Trợ lý Hà, đến đây là?” Thị trưởng Trần nhận ra Hà Thất là trợ lý bên người Lâu Tam thiếu gia.

      “Thị trưởng Trần, đây là chút quà Tam thiếu sai tôi đến tặng cho Trần tiểu thư.” Hà Thất rồi đem con gấu bông Teddy được gói cẩn thận, đẹp đẽ đưa ra phía trước.

      “Đây là?” Thị trưởng Trần hơi kinh ngạc, hỏi “Sao Tam thiếu lại nhớ đến tặng quà cho đứa nhà tôi?”

      “Tam thiếu lúc Trần tiểu thư còn rất , ấy từng đồng ý tặng quà cho Trần tiểu thư. Chỉ là sau đó Trần tiểu thư mất tích, mặc dù quà Tam thiếu có lòng mua nhưng lại thể tặng được nữa. Hôm nay vô tình Tam thiếu nghe Trần tiểu thư tìm được trở về cho nên liền nghĩ đến chuyện này. Do đó mới bảo tôi đặc biệt đến đây chuyến để chuyển quà cho Trần tiểu thư, xem như hoàn thành lời hứa của Tam thiếu đối với tiểu thư.” Hà Thất quay người nhìn Trần Ngư còn ngơ ngẩn “Trần tiểu thư, Tam thiếu món quà này chuẩn bị sẵn từ mười lăm năm trước nên hơi xưa cũ, hi vọng bỏ qua cho.”

      sao.” Trần Ngư lo lắng đến mức lắp.

      “Vậy mong nhận cho.” Hà Thất cười đem món quà đưa cho Trần Ngư.

      Trần Ngư đưa tay nhận lấy, vừa lo sợ nhìn Hà Thất, sợ ta ra điều gì đó.

      “Quà tôi chuyển xong, vậy tôi quấy rầy gia đình nữa.” Hà Thất đứng dậy cáo từ.

      “Gửi lời cám ơn của gia đình tôi đến Tam thiếu.” Thị trưởng Trần ngờ việc nho từ mười lăm năm trước mà Lâu Minh còn có thể nhớ kĩ đến vậy, ngay ngày đầu tiên con ông trở về cho người đem quà tặng đến, lập tức vô cùng cảm động.

      “Tôi nhất định chuyển lời đến Tam thiếu.” Hà Thất gật đầu, quay người rời .

      Trần Ngư thấy ta đúng là chỉ tới tặng quà, vừa mừng vừa sợ. Ấn tượng với vị Lâu Tam thiếu này lập tức tốt lên hơn rất nhiều, cảm thấy mình cần làm chút gì đó để thể lòng biết ơn, thế là cất tiếng gọi Hà Thất “ chờ tôi chút. Tôi … tôi cũng có quà đáp lễ tặng lại Tam thiếu.”

      xong cũng đợi người khác phản ứng, Trần Ngư ôm gấu bông chạy lên lầu, chỉ trong chốc lát lại chạy xuống. đến trước Hà Thất, đưa bàn tay phải ra, bàn tay xuất con hạc được gấp bằng tờ giấy màu vàng.

      Hà Thất hiểu nhìn Trần Ngư.

      Trần Ngư giải thích “Đây là bùa bình an, mang người có thể mang đến bình an, mặc dù … tôi gấp khéo lắm nhưng hiệu quả tệ đâu.”

      Đây mà coi là gấp sao? Tiếng lòng của tất cả những người có mặt ở đây.

      “Tôi chuyển cho Tam thiếu.” Hà Thất đưa tay nhận lấy hạc giấy, cẩn thận bỏ vào túi áo, lần nữa cáo từ rời .

      Hà Thất nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà , gõ cửa phòng sách.

      “Quà tặng đưa rồi?” Lâu Minh cầm bút lông vẽ gì đó, cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      “Dạ, đưa đến. Tiểu thư Trần Ngư còn có quà đáp lễ.” Hà Thất rồi đem hạc giấy từ túi áo ra, để trong lòng bàn tay.

      Nghe có quà đáp lễ, Lâu Minh kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống con hạc giấy bằng giấy màu vàng tay Hà Thất, nhíu mày.

      “Trần tiểu thư đây là bùa bình an, mặc dù gấp khéo nhưng hiệu quả tệ.” Lúc chuyện, trong mắt Hà Thất còn ý cười.

      sao?” Lâu Minh duỗi tay cầm con hạc giấy nho lên ngắm nghía, giật giật hai cánh, thấy ở phía có hai chữ : cám ơn.

      Khóe miệng Lâu Minh khẽ nhếch lên, nghĩ thầm nhóc này vẫn rất hiểu chuyện, lễ phép. Nhưng mà cái tờ giấy màu vàng này đúng là rất giống tờ giấy dùng để vẽ bùa, kiểu dáng rất giống bùa chú mà đại sư Mao cho .

      “Có phải lại đến giờ thay ca ?” Lâu Minh nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

      “Vâng, Tam thiếu. Gặp lại vào tuần sau.” Hà Thất giơ tay chào theo nghi thức quân đội rồi xoay người rời khỏi phòng sách.

      Mười giờ rồi, xem ra sát khí người mình lại tăng thêm, Lâu Minh tự chủ lộ ra nụ cười khổ.
      nhoxhauan, Thuyphuong0404, Moon160761 others thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Truyện có vẻ thú vị đây :))
      Chúc hố của bạn đông người nha :))
      buithuyngan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :