1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Là người đầu tiên cảm thấy hạnh phúc. Cảm ơn bạn o∩_∩o
      haimap2346 thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Cảm xúc về dàn trợ lí: đàn cẩu độc thân tìm gấu cho cẩu độc thân đầu đàn :))))
      Po1468haimap2346 thích bài này.

    3. chip123

      chip123 New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      Trời ơi mấy trợ lí cute hết sức :yoyo14:
      haimap2346 thích bài này.

    4. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Bình thường mấy vệ sĩ, quân nhân tính tình cứng ngắc, lại ko hiểu phong tình. Cái dàn trợ lý của Tam thiếu ngược lại, rất chi là thấu hiểu phong tình và nhạy bén với mọi vấn đề . À, hóa ra là vẫn có trực giác tuyệt vời của lính đấy :v
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 20: Nguy hiểm đến gần


      bàn ăn nhà họ Trần, mẹ Trần đau lòng nhìn con trai ăn ngấu nghiến như rồng cuốn, múc thêm chén canh nữa đưa cho con trai “Chắc là cả tuần nay con chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng phải , mẹ với con bao nhiêu làm rồi, làm gì làm, phải ăn cơm cho đầy đủ chứ.”

      “Vâng, con nhớ rồi.” Trần Dương nhìn mẹ cười.

      Thị trưởng Trần cũng biết là trong thời gian này con trai mình bận việc gì, vì thế hỏi “Vụ án điều tra đến đâu rồi?”

      chuyển cho tổ điều tra đặc biệt rồi ạ.” Trần Dương trả lời.

      “Tổ điều tra đặc biệt?”

      Tổ điều tra đặc biệt là tổ chuyên điều tra các loại trọng án nhưng chưa đối tượng và khó có khả năng điều tra thủ phạm, là tổ điều tra đặc biệt, kỳ chính là tập hợp những vụ án chưa giải quyết xong lại.

      Thị trưởng Trần đồng ý cách làm này, nhưng việc chỉ đạo tổ điều tra đặc biệt là ở cấp , ông đồng ý cũng có cách nào phản đối.

      “Dạ, đúng vậy ạ, sáng nay công văn đến.” Thực ra Trần Dương cũng chẳng hiểu ra sao, và các đồng đội cực khổ điều tra gần tháng nay, mặc dù chưa có đầu mối nhưng vụ án mới chỉ điều tra được tháng mà thôi, cứ vậy mà cho là án giải quyết được, mọi người đều cam lòng.

      Thị trưởng Trần cau mày, ngay cả việc ăn cơm cũng chậm lại.

      Mẹ Trần hơi vui rồi “Ăn cơm mà chuyện công việc làm gì, ông mau ăn .”

      Thị trưởng Trần giật mình hoàn hồn, ăn hai miếng cơm rồi nhìn con , ôn hòa “Thi Thi, thời gian này con đừng ra ngoài mình nhé.”

      “Dạ?” Trần Ngư hiểu ngẩng đầu nhìn ba nhà mình.

      “Đúng đó.” Trần Dương cũng vào “Tháng vừa rồi có tám người chết liên tục, hung thủ. Thi Thi, sau này em đâu ra ngoài cùng bạn học nha.”

      “Tám người?” Mẹ Trần giật mình “Nhiều vậy sao?” Mẹ Trần vẫn biết là con trai điều tra án giết người nhưng biết là chết nhiều người như vậy, vậy mà chút manh mối về hung thủ vẫn chưa tìm ra.

      “Những người chết này đặc điểm chung nào sao?” Thị trưởng Trần nhịn được lại hỏi.

      có ạ.” Trần Dương “Có người ở quán cơm ăn cơm bỗng nhiên ngã xuống, có người buổi sáng làm đột nhiên nằm xuống, có người ban đêm ngủ ở nhà rồi sáng mai tỉnh lại, mỗi người nhìn giống như bị đột tử. Nhưng khi khám nghiệm tử thi đều báo cáo cơ thể họ rất khỏe mạnh, có bệnh tật gì. Nếu như có điểm giống nhau giữa những người này trong tám người chết có ba người là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

      “Ngày nào?” Thị trưởng Trần hỏi.

      “Ngày 7 tháng 7 năm 3028.” Trần Dương trả lời (này là tính theo lịch nha mọi người).

      “Ngày tháng năm ?” Trần Ngư bỗng lên tiếng hỏi làm mọi người bàn ăn đều quay lại nhìn .

      “Em gì?” Trần Dương hỏi

      “Em ngày mà vừa là ngày tháng năm .” Trần Ngư nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, cười giải thích “Khi còn bé, ông thường dẫn con làm phép cho nhà người ta nên con cũng biết đôi chút về lịch này.”

      Trần Dương như suy nghĩ gì đó, thu ánh mắt lại.

      Mẹ Trần thấy mọi người lại ăn cơm, lại giục “Được rồi, được rồi, đừng chuyện vụ án nữa, mau ăn cơm thôi. Thi Thi, sau này con được ra ngoài mình đâu đấy.”

      “Dạ.” Trần Ngư gật đầu, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Ăn cơm tối xong, nghĩ đến hồn ma nãy giờ bị bỏ lại lầu, Trần Ngư sớm quay trở lại phòng mình. Đồng Triều thấy Trần Ngư vào phòng, gấp gáp ‘trừng mắt dựng râu’ ra hiệu cho giải bùa cho mình.

      Trần Ngư đưa tay thu hồi mấy lá bùa.

      sao có thể như vậy được chứ, tôi nhờ tìm biện pháp đưa tôi trở lại thân thể chứ phải thu tôi đâu chứ.” Đồng Triều vừa được tự do nhào đến trước mặt Trần Ngư gào thét.

      “Nếu còn lắm mồm …” Trần Ngư giơ lá bùa trong tay lên.

      nếm qua mùi đau khổ, sắc mặt Đồng Triều tái nhợt “Vậy lại gọi điện thoại cho chú Hai của tôi .” Cậu ta cũng muốn ở cùng chỗ với nhóc này chút nào cả.

      Trần Ngư quay người lấy điện thoại, mở phần cuộc gọi, nhịn được “Tôi gọi nhiều lần như vậy sao chú Hai của gọi lại cuộc chứ.”

      “Chú Hai tôi bận rộn lắm, thời gian đâu mà gọi lại cho số điện thoại lạ chứ.” Chính cậu ta trước kia cũng chẳng bao giờ gọi lại cho số điện thoại lạ gọi nhỡ. Dù sao người muốn cửa sau nhờ cậu ta thiết kế trang phục nhiều hằng hà vô số, cậu ta có thể hiểu được chú Hai mình. Nhưng cho dù hiểu được nhưng đến khi chính cậu ta gặp phải tâm trạng này chẳng dễ chịu chút nào.

      mau mau gọi lại .” Đồng Triều thúc giục, biết vì sao, vừa rồi trong lòng cậu ra đột nhiên cảm thấy bất an.

      Trần Ngư bấm gọi vào số điện thoại gọi mấy lần từ hôm qua đến giờ.

      Cùng lúc đó, trông coi trong căn hộ tại tòa nhà cao cấp nào đó, Đồng Uy lo lắng nhìn bài vị bằng ngọc để ở đầu giường rung động ngày càng mãnh liệt. Tay trái ông cầm la bàn, tay phải ông cầm bùa truy hồn, chỉ chờ bài vị bị vỡ là lập tức tìm kiếm vị trí hồn phách của cháu trai.

      Reng reng reng …

      hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, lông mày của chú Hai cũng nhấc lên chút nào, tiếp tục nhìn chớp mắt vào bài vị ngọc. Đệ tử của ông ngồi bên cạnh, cầm điện thoại lên nhìn, phát lại là số điện thoại lúc chiều gọi đến, vì thế “Sư phụ, vẫn là số điện thoại kia, từ trưa đến giờ gọi cho sư phụ năm cuộc rồi.”

      Lúc này, tâm trí của Đồng Uy đều tập trung vào cháu trai, làm sao có tâm tư để ý đến điện với chả thoại, vì thế tức giận “Con làm sao đừng cho người ta gọi đến nữa.”

      Giọng lớn đến mức làm người đệ tử run cả tay, nhấn ngay vào nút tắt điện thoại.

      “Cúp máy rồi?” Trần Ngư ngạc nhiên .

      ngơ ngẩn gì đó. Cúp điện thoại chứng tỏ chú Hai tôi cầm điện thoại đó. tiếp tục gọi .” Đồng Triều kích động .

      Thế là người đệ tử vừa mới cúp điện thoại, chưa kịp đặt lại xuống giường điện thoại lại tiếp tục rung lên tay cậu ta.

      “Tắt máy .” Đồng Uy giận dữ.

      Đệ tử nghe lời nhấn nút tắt máy, vừa đúng lúc tin nhắn cũng hiển thị, dưới biểu tượng tắt máy màn hình, người đệ tử loáng thoáng đọc được hai chữ Đồng Triều. Cậu ta cứng đờ người, đem điện thoại vừa tắt nguồn mở lên, mở xem tin nhắn vừa được gửi đến.

      (Cháu trai Đồng Triều của ông ở chỗ của tôi.)

      ===

      Đồng Triều thấy Trần Ngư gửi tin nhắn, lập tức giãy lên như đỉa phải vôi “Sao lại gửi tin nhắn như vậy chứ, vừa xem là biết tin nhắn lừa đảo rồi? Giống y như tin nhắn của mấy kẻ bắt cóc vậy”

      “A, đúng rồi, tôi gõ thiếu hai chữ ‘sinh hồn’ rồi.” xong, Trần Ngư lại an ủi cậu ta “ phải chú Hai là Thiên Sư sao? Ông ấy nhìn thấy nhất định hiểu, yên tâm .”

      Trần Ngư đoán quá chuẩn luôn, chú Hai quả có thể hiểu được. Người đệ tử nhìn thấy tin nhắn, lập tức run giọng gọi “Sư phụ, sư phụ nhìn này.”

      Đồng Uy chuyển mắt nhìn qua, lập tức bỏ bùa truy hồn xuống, đoạt lấy điện thoại trong tay đệ tử, nhấn nút gọi lại “Tôi là Đồng Uy.”

      “Chú Hai của tên là Đồng Uy hả?” Đồng Uy nghe đầu dây bên kia tiếng trẻ hỏi ai đó, mắt sáng lên.

      “Chú Hai đúng , cháu trai ông ở trong tay tôi … Biết rồi, biết rồi.” Hai câu biết rồi hiển nhiên phải là với Đồng Uy “Là sinh hồn của Đồng Triều ở bên cạnh tôi, ông mau đến đem cậu ta .”

      “Đồng Triều ở bên cạnh ?” Đồng Uy kích động đứng bật dậy.

      “Đúng vậy … Nhưng mà cậu ta đồng ý trả cho tôi hai mươi vạn, khi nào ông đến đón người … đúng, là khi nào hồn phách cậu ta trở về, ông nhớ chuyển khoản cho tôi đấy.” Trần Ngư dặn dò. Nếu , khi Đồng Triều trở về cơ thể mình quên ký ức khi còn là hồn phách, lúc đó tìm ai để đòi tiền đây.

      …” Đồng Uy muốn chuyện trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng “rắc”, ông ta quay đầu nhìn thấy bài vị ngọc vỡ vụn, lập tức biến sắc.

      “Sư phụ, bài vị ngọc vỡ rồi.” Người đệ tử cũng hoảng sợ .

      cũng là Thiên Sư?” Đồng Uy vội vàng .

      “Đúng vậy.” Trần Ngư trả lời.

      “Tôi cho hai trăm vạn.”

      “Phụt …” Đầu dây bên kia có tiếng gì đó phun ra.

      “Trước khi tôi đến được chỗ , hãy bảo vệ nó tốt, tôi cho hai trăm vạn.” Đồng Uy lặp lại.

      ==

      Trần Ngư ngơ ngẩn cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng vi diệu nhìn Đồng Triều.

      “Sao thế? Chú Hai tôi gì?” Đồng Triều lo lắng hỏi.

      “Chú Hai rất quan tâm , ông ấy chủ động thêm cho tôi hai trăm vạn.” Trần Ngư duỗi hai ngón tay ra, thể tưởng tượng được “Xem ra nhà đúng là có tiền.”

      nhảm, tài sản của tôi có mấy trăm triệu đó, có được .” Đồng Triều lại hỏi “Khi nào chú Hai tôi tới?”

      “Ông ấy khoảng giờ nữa, tôi phải bảo vệ tốt cho .” Trần Ngư luôn cảm thấy lời dặn này có gì đó đúng, coi chừng Đồng Triều còn được, bảo vệ, cái này muốn phải làm sao.

      “Vậy phải bảo vệ tôi cho tốt à nha.” Nghe thấy chú Hai mình tiếng nữa đến đây, Đồng Triều đắc ý lần nữa, cậu ta ngồi ghế, bắt chéo chân ra vẻ đại gia.

      Về bản chất Trần Ngư vẫn là người ngây thơ, nhận của Đồng Triều hai mươi vạn để gọi cuộc điện thoại là vì thấy cậu ta quá phiền phức nên mới hét giá như thế. Nhưng mà chú Hai của thằng oắt này đột nhiên nâng giá lên tận hai trăm vạn làm trong lòng Trần Ngư cảm thấy yên. biết việc này Hiệp hội người tiêu dùng có quản lý , sao luôn có cảm giác mình là tiểu thương có lòng dạ hiểm độc.

      Nghĩ đến đây, Trần Ngư quay người mở túi vải, lấy ra lá bùa phòng ngự cao cấp rồi định đưa cho Đồng Triều.

      Đồng Triều thấy Trần Ngư lại móc lá bùa ra, lập tức bị dọa bay đến góc tường “ định làm gì?”

      lo lắng cái gì đó.” Trần Ngư tức giận “Chú Hai đưa tôi hai trăm vạn, tôi cũng muốn công mà hưởng. Đây là bùa phòng ngự ông nội tôi tự vẽ đấy, trong tay tôi chỉ có ba tấm thôi. Loại bùa cao cấp này, bên ngoài thị trường giá hơn trăm vạn cũng chưa chắc mua được đâu.”

      Điều này phải là Trần Ngư mò, lăn lộn thời gian diễn đàn “Ma quỷ đừng hỏi”, Trần Ngư cũng nắm đại khái giá cả các loại bùa chú thị trường.

      Bùa chú sơ cấp vạn lá, bùa trung cấp hai mươi vạn lá, bùa chú cao cấp căn cứ chất lượng và tác dụng khác nhau mà có giá từ trăm đến trăm năm mươi vạn. Ông nội tự tay vẽ là bùa phòng ngự này cho phòng thân, chất lượng nhất định là số . Do đó lá bùa này có giá hơn trăm vạn cũng phải ngoa.

      “Sao đột nhiên lại đưa tôi bùa phòng ngự cao cấp?” Đồng Triều cũng là người từng trải, bình thường chú Hai nhà cậu ta xem phong thủy cho người ta cũng thu mấy trăm vạn lần là bình thường, nên khi Trần Ngư lá bùa này hơn trăm vạn chỉ cảm thấy hơi đắt mà phải là tin.

      phải là cho mà chỉ tạm thời để bên người .” Trần Ngư “Chú Hai bỏ ra hai trăm vạn để tôi bảo vệ , tôi cũng phải biết điều chút chứ.”

      Khóe miệng Đồng Triều khẽ giật giật.

      “Khi nào nhớ trả lại cho tôi.” Trần Ngư lại đưa lá bùa ra.

      “Biết rồi.” Đồng Triều tức giận trả lời, đưa tay cầm lá bùa, quan sát kĩ lúc nhưng cũng phát điều gì khác thường.

      Trần Ngư nhìn đồng hồ “Chờ gần đến giờ hẹn, chúng ta đến cổng chính, tôi hẹn với chú Hai của ở đó.”

      “Ừ.” Đồng Triều nắm lá bùa trong tay, lần nữa ra dáng vẻ đại gia ngồi ghế, nhìn ngồi xếp bằng giường, nhịn được “Nếu , tôi cho số điện thoại của tôi. Nể mặt giúp tôi lần này, tôi có thể miễn phí thiết kế trang phục cho .”

      “Cám ơn, cần.” Trần Ngư thèm ngước đầu, trả lời.

      cần thôi. Sau này mà biết tôi là ai, lúc đó có cầu tôi cũng đếm xỉa đến .” Đồng Triều căm phẫn .

      “Ha ha …” Trần Ngư trả về cho cậu ta tràng cười lạnh.

      Đồng Triều tức giận mà làm gì được, cảm thấy con nhóc này chẳng có mắt nhìn gì cả, quyết định thèm lấy ‘mặt nóng dán vào mông lạnh’ của Trần Ngư nữa, chờ khi nào cậu ta quay lại cơ thể, bao giờ thèm chuyện với đồ nhà quê này nữa.


      * Mặt nóng dán vào mông lạnh: mô tả người nhiệt tình chuyện nhưng lại nhận được hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình được đáp lại, như bị giội gáo nước lạnh vào mặt.


      Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, mười phút sau, Trần Ngư chợt nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, thấy túi vải bên giường động đậy, lóe ra ánh sáng, chiếc la bàn lóe ra luồng sáng màu đỏ.

      “Đây là cái la bàn mà? Chú Hai tôi cũng có cái, nhưng sao la bàn của lại phát ra ánh sáng màu đỏ.” nhẫn nhịn mười phút gì, Đồng Triều nhịn được nữa, hỏi.

      Trần Ngư để ý đến Đồng Triều, nhảy xuống giường, mang dép đến bên cửa sổ, cảm nhận được luồng ác khí hung mãnh tiến lại gần, chân mày nhíu chặt.

      “Giúp tôi bảo vệ nó tốt.”

      Trần Ngư nhớ lại lời chú Hai nhà họ Đồng cách đây hai mươi phút, lập tức nhịn được mà oán thầm “Quả nhiên là tiền dễ kiếm mà.”
      Last edited: 1/1/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :