1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là thổ hào

      Ta là thổ hào Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      53
      Có khi nào ông Ngô định giết hạn bạt ko. Đừng nha ông Ngô
      haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 112: Phong ấn thất bại

      Thẩm đại sư vẽ xong phần bố trí trận pháp của mình nôn nóng đứng trong trung tâm của trận pháp, ngăn cản sát khí bốn phía càng ngày càng hung bạo, chớp mắt nhìn chằm chằm lên các đường linh lực từ từ tụ lại với nhau.

      Còn chút nữa, còn chút nữa thôi là trận pháp được thiết lập thành công.

      “Cẩn thận!” Trần Ngư chợt hét lên tiếng, điên cuồng chạy về hướng ông Thẩm.

      “Phụt!” khúc trường đao đen nhánh biết làm từ chất liệu gì chợt từ dưới lòng đất xuyên lên, cùng với xuất của mũi đao là sát khí mãnh liệt, giống như dung nham phun trào khi núi lửa hoạt động, gì cản nổi, cắn nuốt hết mọi vật mà nó lướt qua.

      “Thẩm Thanh Trúc!” Ông Ngô và Trần Ngư bất lực nhìn ông Thẩm đứng đầu bị sát khí ảnh hưởng mà bị đánh thốc ra ngoài.

      Ông Ngô vừa định chạy đến kiểm tra tình trạng của ông Thẩm, thấy dưới chân rung động mãnh liệt, bàn tay đen như mực theo thanh trường đao vươn ra ngoài, xung quanh sát khí dày đặc bắt đầu xoay tròn càng lúc càng nhanh tạo thành lốc xoáy to lớn, ông Ngô bị lốc xoáy cản trở, thể động đậy.

      “Để con qua đó.” Trần Ngư sợ sát khí, vượt qua ông Ngô chạy về hướng ông Thẩm.

      Ông Ngô thấy Trần Ngư chạy cứu Thẩm Thanh Trúc, lập tức lắc mình lui lại, đồng thời la to với các Thiên Sư khác “Tất cả lui lại, Hạn Bạt xuất thế.”

      Các Thiên Sư cũng nhận ra tình hình khác thường, lúc này nghe tiếng kêu của ông Ngô, đều lập tức xoay người chạy ra khỏi trận Bàn Long.

      Trần Ngư xuyên qua lốc xoáy, lướt qua bàn tay vươn lên từ lòng đất của Hạn Bạt, lại chạy về phía trước mấy bước thấy ông Thẩm bị sát khí hất tung ngã mặt đất, khóe miệng trào máu.

      “Thẩm đại sư, để tôi đưa ông ra ngoài.” Trần Ngư nâng ông Thẩm dậy, xoay người chạy ra khỏi trận pháp.

      được …” Ông Thẩm vùng vẫy chịu di chuyển, chỉ vào trung tâm trận pháp “Trận Bàn Long … vẫn chưa khởi động.”

      Trần Ngư quay đầu, phát mặt đất bị sát khí đỏ như máu che lấp, từng đường linh lực phức tạp đan xen với nhau lấp lóe sáng lên, đây là … trận Bàn Long vẽ xong.

      “Tôi … phải …” Ông Thẩm giãy giụa muốn khởi động trận pháp.

      “Ầm!”

      Dưới lòng đất, Hạn Bạt dường như còn kiên nhẫn, rút trường đao về, sau đó tung ngay quyền trực tiếp đánh vỡ khối đất đá che kín đầu nó, sau đó hai bàn tay từ chỗ đất sụp vươn lên, bám vào đất chuẩn bị nhảy lên.

      “Để tôi !” Trần Ngư cắn răng cái, buông ông Thẩm ra, xoay người chạy về phía trung tâm của trận pháp.

      Vì lúc bố trí trận pháp hao tổn rất nhiều linh lực, Trần Ngư sợ linh lực còn lại của mình đủ sức khởi động trận pháp, để phòng ngừa, rút cây trâm Thanh Linh mà Lâu Minh đưa cho . Nhìn thấy Hạn Bạt chuẩn bị từ dưới lòng đất chuẩn bị nhảy ra ngoài, Trần Ngư nhào tới, toàn bộ thân thể hướng về phía trước, gần sát cái gáy của Hạn Bạt, cắm thẳng trâm Thanh Linh vào trung tâm trận pháp.

      “Vù!”

      tiếng động vang lên, trận pháp Bàn Long khởi động, đường linh lực đan xen khắp chốn liên kết với nhau, linh khí bốn phía cũng bắt đầu xuyên qua sát khí hội tụ về trận pháp Bàn Long.

      Thành công, Trần Ngư ngẩng đầu, ai ngờ kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt đỏ như máu.

      “Là ngươi!” Hạn Bạt vừa mở miệng, luồng hơi thở tanh tưởi bốc lên còn có lực sát thương hơn cả sát khí gấp trăm lần, Trần Ngư bị hun thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Trần Ngư nín thở, dùng hết ý chí mới để mình ngất xỉu, sau đó tay phải nhấn mạnh trâm Thanh Linh xuống dưới lòng đất, sau đó, tay trái chống đất lật nghiêng người phi ra ngoài.

      “Ầm!”

      Trần Ngư tránh được cú đấm của Hạn Bạt vung đến trong gang tấc, lập tức đứng lên nhanh chóng chạy ra ngoài.

      mau!” Trần Ngư đuổi kịp ông Thẩm vẫn chưa chạy được xa, lôi kéo ông tiếp tục chạy ra ngoài.

      “Xèo!”

      Chạy gần đến rìa ngoài của trận pháp, Trần Ngư nghe thấy tiếng động khác thường, phản xạ có điều kiện đẩy ông Thẩm về phía bên phải, còn tránh sang hướng ngược lại. Trong nháy mắt hai người tách ra, thanh trường đao hơn mét vèo phát bay qua hai người, rồi cắm hoàn toàn xuống lòng đất.

      Má nó!

      Cho dù cách khoảng cách khá xa nhưng sát khí ác liệt vẫn kích thích làm Trần Ngư nổi cả da gà. Nhưng mà, vũ khí rời tay, đây cũng là cơ hội tốt, Trần Ngư đứng dậy nhổ thanh trường đao rồi cố gắng mang nó ra khỏi kết giới.

      “Vù!”

      Cây trường đao run lên nhè , sát khí ngừng xuyên qua bàn tay truyền vào cơ thể Trần Ngư, nhưng mà sợ sát khí. Mà Hạn Bạt hình như cũng nhận ra điều này, lạnh lùng rên lên tiếng, luồng sát khí dày đặc bỗng từ thanh đao phát tán ra.

      Trần Ngư đề phòng, bị sát khí cắt qua mà kêu lên đau đớn, lúc buông tay ra, hai bàn tay tràn máu tươi.

      Lúc này, Hạn Bạt bò dậy từ dưới lòng đất, đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Trần Ngư, rồi nâng tay phải lên, thanh trường đao mà Trần Ngư vất vả lắm mới rút được ra, vèo cái lại bay trở về. Hạn Bạt chỉ mũi đao về phía Trần Ngư, sát khí bùng phát đến cực điểm.

      nhận ra sao? Trần Ngư hơi sửng sốt!

      “Con còn thất thần ra đấy làm gì? Chạy mau!” Trong lúc Trần Ngư còn sững người, ông Ngô chợt vọt vào, đúng lúc kéo Trần Ngư ra ngoài.

      Trong nháy mắt hai người thoát ra khỏi trận pháp, luồng đao khí màu đỏ rực bén nhọn bay vút về phía hai người.

      “Ầm!” Ánh sáng vàng chói từ trận pháp Bàn Long lóe lên, khó khăn lắm mới chặn được đao này của Hạn Bạt.

      Trần Ngư quay đầu nhìn lại, mồ hôi lạnh ứa ra, cái này … lực công kích mạnh đến mức này, mọi người đánh lại thế nào được?

      “Thi Thi, sao chứ?” Ông Thẩm được người đỡ chạy đến hỏi.

      “Tôi sao.” Trần Ngư vẫn chưa tỉnh hồn, lắc đầu.

      “Hoàn hảo, chúng ta khởi động trận pháp Bàn Long đúng lúc.” Ông Thẩm vui mừng .

      “Nhưng mà …” Hoa Diệp chân nhân chỉ vào trung tâm trận pháp – nơi Hạn Bạt vẫn quơ thanh đao lớn lên nỗ lực phá vỡ trận pháp, “Hình như trận pháp Bàn Long được hiệu quả lắm.”

      Mọi người sửng sốt, xoay người nhìn bóng dáng to lớn hung hãn của Hạn Bạt, làm gì có dáng vẻ bị trận pháp khống chế nửa phần.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông Thẩm bắt đầu nghi ngờ hay là trận pháp mình vẽ sai chỗ nào rồi “Có phải trận pháp có vấn đề gì hay ?”

      “Trận pháp có vấn đề.” Trần Ngư lên tiếng “Là do có đủ linh khí. Linh khí tự nhiên trong trời đất quá mỏng, trận Bàn Long có đủ linh khí cần thiết nên thể phát huy uy lực lớn nhất của nó.”

      “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bây giờ là thời đại thoái trào của thuật pháp, linh khí đủ là điều tất yếu, cho dù bọn họ biết nguyên nhân nhưng cũng có cách nào khắc phục.

      “Chúng ta chuyển linh lực vào trong trận pháp là được.” Ông Ngô xong rồi tiến lên phía trước bước, giơ tay lên sát vào kết giới của trận pháp Bàn Long, chuyển linh lực trong cơ thể qua bàn tay đưa vào trong trận pháp.

      Các vị đại lão thấy thế cũng xôn xao tiến lên xòe tay ra, Trần Ngư cũng theo dán tay lên. Nhưng mà chỉ vừa đặt tay lên kết giới, Hạn Bạt chống lại linh lực trong trận pháp Bàn Long bỗng như cảm giác được gì đó, nghiêng đầu quay lại, lấy động tác vô cùng hung hãn vọt tới, giơ đao bổ về phía Trần Ngư.

      Trần Ngư hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau bước.
      Last edited: 3/9/19

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Hồi hộp quá .có phải ba xuất ..
      haimap2346 thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Hồi hộp . Chỉ mong ai hi sinh.
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      (tiếp theo)

      “Ầm!” cú này của Hạn Bạt lại bị kết giới ngăn lại lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trần Ngư tựa như đôi mắt của con rắn độc rình con mồi của mình.

      Trần Ngư cảm thấy ớn lạnh mà rùng mình cái, lần nữa khẳng định, Hạn Bạt nhận ra .

      “Thi Thi!” Ông Ngô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Ngư.

      Lúc này Trần Ngư định thần lại, rồi lập tức xấu hổ đỏ mặt, ra đao lúc nãy của Hạn Bạt lao tới, tám vị đại lão đều đứng yên nhúc nhích phân, chỉ có Trần Ngư theo bản năng lùi ra sau.

      Trần Ngư đỏ mặt, dán tay lên lần nữa, đồng thời hạn quyết tâm lần này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất quyết lùi bước.

      Hạn Bạt hình như có ý so kè với Trần Ngư, đứng đối diện với vị trí của Trần Ngư, từng đao từng đao biết mệt mỏi mà chém vào kết giới. Trong kết giới, sát khí càng lúc càng nặng, sát khí dâng lên che khuất hết ánh mặt trời của vùng núi Thanh Mang.

      Trần Ngư cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, đứng vững chống đỡ sát khí, kiên trì lùi nửa bước.

      Hạn Bạt liên tục bổ xuống hơn mười đao, phát thể phá vỡ được kết giới chợt dừng động tác. xoay người nhìn thoáng qua hướng mắt trận, lập tức khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.

      Y phục tơi tả từ lâu, khuôn mặt đen ngòm mà nhăn nhúm, hai con mắt đỏ ngầu, nụ cười u lạnh lẽo mà quái dị, làm cho người khác nhìn thấy Hạn Bạt mà ngừng run rẩy.

      “Ta nhớ mi …” Hạn Bạt nhìn Trần Ngư, thanh giống như bánh răng bị rỉ sét, mỗi chữ đều rin rít chói tai “Mi phong ấn ta.”

      Chín người cơ mà, làm sao mà mày hết lần này đến lần khác đều nhớ tao, chẳng lẽ là tại tao lớn lên đẹp cách quá đáng hay sao, Trần Ngư nhịn được mà trợn trắng mắt.

      “Ta rồi, đợi ta tỉnh lại được, ta xé mi thành từng miếng rồi nhai nát.” Hạn Bạt hung tợn gằn từng chữ.

      Mẹ nó, ý nó muốn việc từ ba trăm năm trước? Ba trăm năm rồi mà vẫn còn nhớ sao, trí nhớ đừng có tốt như vậy chứ? Cái đồ chỉ biết dựa vào vũ lực để sinh tồn mà còn tỏ vẻ khoe khoang cái gì!

      “Mi chờ đó cho ta!” Cười gằn xong, Hạn Bạt khiêng đao chậm rãi xoay người về hướng mắt trận pháp.

      muốn làm cái gì? Trần Ngư nôn nóng nhìn theo, thấy Hạn Bạt đến gần hố đất mà vừa mới bò lên, sau đó quỳ chân xuống, cẩn thận quan sát lúc rồi cắm thanh đao mạnh xuống đất.

      Trâm Thanh Linh! Trần Ngư lập tức nhớ tới, lúc nãy để khởi động trận pháp, để trâm Thanh Linh ở đó.

      tìm được mắt trận rồi, mau bảo vệ mắt trận !” Trần Ngư vội vàng hô lên, ngay sau đó lập tức vận chuyển linh lực ngừng đưa về phía mắt trận.

      Những người còn lại cũng rối rít vận chuyển linh lực vào mắt trận.

      Vì thế khi trường đao chạm vào trâm Thanh Linh, dải ánh sáng vàng chói lóe lên tỏa ra bảo vệ trâm Thanh Linh.

      Hạn Bạt cũng sốt ruột, tu vi của con nhóc trước mắt này còn kém xa 300 năm trước, trận Bàn Long cũng chưa khởi động hoàn toàn. Tuy rằng ra khỏi được kết giới nhưng trận pháp khống chế được hành động của , chỉ cần phá vỡ được mắt trận …

      Hạn Bạt rút trường đao, giơ tay, lại dùng sức đâm xuống lòng đất.

      “Vù …” Trận Bàn Long khẽ run lên.

      Hạn Bạt lại rút đao, giơ tay lên, dùng sức, đao đao liên tiếp rơi xuống, cuối cùng cũng đâm xuyên lá chắn.

      tốt rồi!

      mặt mọi người đồng thời lên vẻ tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Hạn Bạt giơ tay lần nữa, dùng sức đâm đao nữa xuống.

      “Keng!” thanh vang lên, theo đó, dải ánh sáng bảy màu chợt từ dưới lòng đất bắn lên, ánh sáng bảy màu xuyên qua sát khí đỏ như máu, xuyên qua kết giới, như dải cầu vồng vắt ngang qua núi Thanh Mang.

      Hạn Bạt bị ánh sáng bảy màu đâm vào mắt, đôi mắt đỏ như máu chợt nhắm lại, sát khí quanh thân tạm ngừng chút, rồi đột nhiên lấy tốc độ lưu chuyển cao hơn, hai tay Hạn Bạt cầm đao giơ lên, dùng sức cắm xuống cái nữa.

      Cùng với trâm Thanh Linh vỡ vụn, ánh sáng bảy màu tiêu tán trong nháy mắt, trận Bàn Long run lên, kết giới lập tức biến mất, những đường vân ánh sáng mặt đất cũng dần dần mờ .

      Làm sao bây giờ?

      Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người khi nhìn thấy Hạn Bạt bước từng bước chậm chạp về phía họ.

      “Liều mạng thôi!” Nghiêm Sùng Minh rút kiếm gỗ đào ra chỉ về hướng Hạn Bạt, mấy vị đại lão còn lại cũng rối rít lấy pháp khí ra.

      Ông Ngô quay đầu với Trần Ngư “Đưa la bàn và chuông chiêu hồn cho ông!”

      Trần Ngư chút suy nghĩ đưa qua cho ông Ngô.

      “Con chạy mau !” Ông Ngô nhận đồ rồi với Trần Ngư.

      “Cái gì?” Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu.

      mau!” Ông Ngô gấp gáp lấy tay đẩy Trần Ngư, thúc giục mau rời khỏi núi Thanh Mang “Con ở lại đây cũng giải quyết được gì.”

      “Xoạt!” Mũi đạo xoẹt qua hòn đá bên sườn núi phát ra thanh chói tai, Hạn Bạt chậm rãi xoay người, chậm rãi về hướng Trần Ngư.

      Trần Ngư nhận ra ý đồ của Hạn Bạt lại nghĩ đến những lời Hạn Bạt với lúc trước hiểu được, Hạn Bạt này vẫn còn nhớ thù, muốn giết rồi đây.
      Trần Ngư nhìn thoáng qua tám vị đại lão đứng bên sườn núi, tuy vô cùng mỏi mệt nhưng vẫn giữ vững tinh thần thấy chết sờn, trong lòng cân nhắc lát rồi quyết định, nghiêng đầu qua với ông Ngô “Ông lão, nếu con bị ‘treo’, ông nhớ với Thẩm đại sư để lấy linh châu nha, tập hợp đủ sáu Linh Khí giúp Ba thanh trừ sát khí nha ông.”

      “Con cái gì?” Ông Ngô vặn lông mày.

      Trần Ngư cũng giải thích, lắc người cái rồi chạy nhanh xuống núi. Gần như cùng lúc, bóng đen mang người sát khí đầy mình vượt qua ông Ngô đuổi theo. Ý thức được điều gì đó, trong nháy mắt, sắc mặt ông Ngô trở nên trắng bệch, ông nhìn theo bóng hai người truy đuổi lẫn nhau sườn núi, chút nghĩ ngợi ngay lập tức cũng đuổi theo.

      “Thi Thi!”

      Ông Ngô nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Ngư và Hạn Bạt nên ông hiểu tại sao Hạn Bạt lại chỉ chăm chăm đuổi theo Trần Ngư. Lúc này ông vô cùng hối hận, nếu như ông sớm biết là Hạn Bạt chỉ đuổi theo Trần Ngư ông lấy la bàn và chuông chiêu hồn từ tay Trần Ngư rồi.

      Cũng may Trần Ngư sống nơi vùng núi từ , có kinh nghiệm vô cùng phong phú với việc đường rừng núi, động tác nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời Hạn Bạt thể nào đuổi kịp được.

      Nhưng Hạn Bạt là cương thi, biết mệt, còn Trần Ngư lại như vậy, trước đó, bị tiêu hao ít linh lực, bây giờ lại chạy lúc lâu, dần dần thể lực còn nữa.

      Khoảng cách giữa người Hạn Bạt được kéo dần lại, Hạn Bạt giơ tay lên nhằm đao vào chân Trần Ngư.

      “Keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên.

      Trần Ngư bị lực gió của trường đao ép tới, thân thể bất ổn, ngã nhào xuống đất, quay đầu nhìn lại phát thanh kiếm đồng thể nào quen thuộc hơn ngăn thanh trường đao của Hạn Bạt.

      Ba?” Trần Ngư nhận ra là Lâu Minh tới rồi.

      “Ầm!” Lúc này Lâu Minh từ chân núi chạy lên, đánh cú về phía Hạn Bạt làm cho Hạn Bạt bất ngờ kịp đề phòng mà bị đánh bay ra ngoài.

      Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư, nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn của cùng với hai bàn tay dính đầy máu chống mặt đất, sắc mặt Lâu Minh trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ, nắm thanh kiếm đồng, đuổi theo Hạn Bạt bị bay ra ngoài đánh ra cú nữa.

      Hai luồng sát khí cực đại va chạm vào nhau.

      Đây là Hạn Bạt PK Hạn Bạt.


      Tác giả có lời muốn :


      Chàng thanh niên Ngô nay trở thành ông Ngô trung niên, thể tin là Hoa Miêu mất, mang theo cả người đầy thương tích xuống phủ.

      Ở Quỷ Môn Quan gặp được Đầu Trâu Mặt Ngựa câu hồn về.

      Ông Ngô trung niên hung dữ nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa: Người đâu rồi?

      Đầu Trâu Mặt Ngựa: Ở đây là Quỷ Môn Quan, chỉ có ma quỷ, có người.

      Ông Ngô trung niên: quái sao?

      Đầu Trâu Mặt Ngựa: Sau khi chết, quái lập tức bị hồn bay phách lạc.

      Ông Ngô trung niên giận dữ, cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa đánh trận sống chết.

      Tuy ông Ngô trung niên an toàn thoát khỏi phủ nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể gặp lại nương dấu của mình.

      Đầu Trâu Mặt Ngựa đem chuyện đó vứt qua đầu, nhưng qua loạt kiện loằng ngoằng, Hắc Bạch Vô Thường chớp cơ hội ‘thượng vị’.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :