1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 95: Nhà họ Lục


      Nhà họ Lục.

      Lục Cẩm Giang nghe con trai kể chuyện xong, chút nghĩ ngợi lắc đầu “ thể nào, chú trấn hồn thất truyền từ lâu rồi mà.”

      “Ba, nhưng Thi Thi là em ấy biết chú trấn hồn.” Lục Ninh tiếp tục thuyết phục ba mình.

      “Trong giới huyền học có nhiều đại sư đức cao vọng trọng như vậy mà đều biết chú trấn hồn, trẻ tuổi như vậy làm sao mà biết được chứ.” Lục Cẩm Giang hỏi

      * Đức cao vọng trọng: có đạo đức và uy tín rất cao

      “Nhưng ít nhất chúng ta cũng nên thử lần.” Lục Ninh chưa từ bỏ ý định “Tình trạng của mẹ ba cũng thấy rồi đó, đối với mẹ, đá Thái Sơn vừa là vật trấn hồn vừa là vật phong ấn. Cách khoảng thời gian là mẹ hôn mê, mỗi lần hôn mê mẹ đều rất khó chịu, chỉ là mẹ vẫn ra mà thôi.”

      “…” Lục Cẩm Giang nghĩ đến tình trạng của bà xã vô cùng lo âu và biết phải làm sao.

      “Hơn nữa, ba … đá Thái Sơn có thể dùng cho mẹ được bao lâu?” Lục Ninh hỏi, cậu biết ba cậu còn về tác dụng phụ của đá Thái Sơn lên người mẹ cậu hơn cả cậu.

      “Ba tìm biện pháp.”

      “Những biện pháp có thể được chúng ta đều nghĩ qua, chỉ còn lại niệm chú trấn hồn nữa mà thôi, sao ba thể đồng ý thử lần?” Lục Ninh hiểu hỏi.

      “Mẹ con là đồ vật để có thể tùy tiện thử lần sao?” Lục Cẩm Giang nhíu mày nhìn con trai, trách “Niệm chú trấn hồn là tác động lên linh hồn, nếu có gì đó tốt làm tổn thương linh hồn thể cứu chữa được.”

      “…” Lục Ninh nghẹn lại, đương nhiên là cậu cũng rất lo lắng cho mẹ mình, nhưng nghĩ đến đôi mắt trong suốt và thần thái tự tin của Trần Ngư, cậu vẫn kiên trì “Con tin tưởng Thi Thi, nếu em ấy em ấy biết chú trấn hồn chắc chắn đó là .”

      “Sư phụ của bé đó là môn phái nào?” Lục Cẩm Giang thấy con trai kiên quyết như vậy tò mò hỏi.

      ấy …” Lục Ninh sửng sốt chút sau đó mới nhớ ra là hình như cậu chưa bao giờ hỏi Trần Ngư về điều đó “Hình như ấy học thuật pháp từ ông nội ấy.”

      “Ông nội bé đó là ai?” Lục Cẩm Giang hỏi lại.

      “Con biết ạ.” Lục Ninh lắc đầu

      Vẻ mặt Lục Cẩm Giang lên thất vọng, ông đứng lên “Chuyện này con đừng nhắc lại nữa, ba nghĩ cách khác, con ra chỗ mẹ .”

      xong, Lục Cẩm Giang xoay người rời khỏi phòng sách.

      Lục Ninh thấy ba Lục đồng ý, hơi nóng nảy, chẳng biết tại sao nhưng cậu lại có niềm tin mãnh liệt đối với Trần Ngư. Với lại, nếu Trần Ngư biết chú trấn hồn có khả năng đó là hi vọng duy nhất của mẹ cậu. Lục Ninh muốn buông tha cách dễ dàng như vậy, nhưng cậu lại biết như thế nào để thuyết phục ba cậu.

      Lục Ninh, dì em kêu và chú Lục ăn cơm.” Nghiêm Hân xong nhìn về hướng phòng sách “Chú Lục còn ở trong phòng sách sao ạ?”

      Lục Ninh lắc đầu.

      “Vậy Lục Ninh phòng ăn trước , em tìm xem chú Lục ở đâu.” Nghiêm Hân xong quay người định chỗ khác tìm.

      “Đợi chút.” Trong đầu Lục Ninh chợt lóe lên, bất chợt nhớ đến việc “Hân Nhi, có phải em là ông Nghiêm cũng quen biết ông nội của Thi Thi ?”

      Nghiêm Hân thấy Lục Ninh hỏi ta về chuyện Trần Ngư vui vẻ gì mà bĩu môi.

      “Hân Nhi, có phải ?” Lục Ninh càng nghĩ càng kích động, cậu còn nhớ khi ở thành phố Bình hình như Nghiêm Hân đến việc này lần.

      Đêm qua, khi Trần Ngư chuyện về chú trấn hồn, Nghiêm Hân cũng có mặt. Tuy ta theo bản năng thích Trần Ngư nhưng cũng biết việc này với Lục Ninh và dì Lâm mà là rất quan trọng. Mặc dù nàng kiêu căng nhưng cũng là người biết phải trái “Vâng, hình như ông nội em biết ông nội ấy.”

      “Phải ! Tốt quá rồi, cám ơn em Hân Nhi!” Lục Ninh xong, cũng đợi Nghiêm Hân đáp lại mà chạy ra ngoài, đến gara ngăn ba mình định lái xe ra ngoài.

      “Ba rồi, chuyện này chỉ đến đây thôi.” Lục Cẩm Giang nghĩ con trai chưa hết hi vọng, vui .

      “Ba, ông Nghiêm, ông Nghiêm biết ông nội Thi Thi.” Lục Ninh kích động .

      Nghiêm lão? Lục Cẩm Giang sững người.

      “Ba, ba gọi cho ông Nghiêm hỏi chút mà, coi như là vì mẹ ba.” Lục Ninh cầu khẩn.

      Đối với chuyện có người biết chú trấn hồn, trong lòng Lục Cẩm Giang cũng mong đợi chuyện đó là như Lục Ninh, nhưng kinh nghiệm sống và lý trí với ông rằng đó là điều thể. Bây giờ Lục Ninh bỗng nhiên chạy đến với ông, có khả năng là ông Nghiêm biết ông nội của này, ông gọi điện thoại hỏi thăm chút … Ông còn lý do nào từ chối nữa.

      Ngón tay Lục Cẩm Giang hơi run run bấm điện thoại cho Nghiêm lão, điện thoại vang lên mấy hồi rồi có người nhận điện “Alo?”

      “Nghiêm lão, cháu là Cẩm Giang.”

      “Cẩm Giang à, có chuyện gì vậy? Có phải con nhóc Hân Nhi lại gây phiền phức gì cho cậu ?”

      phải đâu ạ, Hân Nhi rất tốt, là cháu có chuyện muốn hỏi bác.” Lục Cẩm Giang tự nhiên cảm thấy hồi hộp.

      “Cậu có chuyện gì vậy?”

      Lục Cẩm Giang nhìn thoáng qua con trai, thấy Lục Ninh gật đầu mạnh hỏi “Bác … có quen biết ông nội của tên là Trần Ngư ?”

      “Trần Ngư? Người đó cũng là Thiên Sư à?” Nghiêm lão suy nghĩ lát rồi nghi ngờ hỏi.

      “Vâng.” Lục Cẩm Giang thấy giọng của Nghiêm lão mang theo nghi ngờ, hiển nhiên chính là hoàn toàn quen biết người tên là Trần Ngư, lông mày nhíu lại.

      “Ông nội bé đó tên gì?” Nghiêm lão suy nghĩ kĩ lúc, nhớ nổi người nào là Trần Thiên Sư đáng giá để Lục Cẩm Giang đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm.

      Lục Cẩm Giang quay đầu hỏi con trai “Tên ông nội bé là gì?”

      “Con biết.” Lục Ninh thấy ánh mắt cha mình lóe lên tia thất vọng, sợ ba Lục lại từ bỏ lần nữa vội vàng đưa tay ra “Ba, ba để con chuyện với ông Nghiêm.”

      Lục Cẩm Giang hơi do dự, cuối cùng vì để Lục Ninh hoàn toàn hết hi vọng, ông đưa điện thoại cho cậu.

      “Ông Nghiêm, con là Lục Ninh đây.” Lục Ninh chào hỏi trước, sau đó hỏi “Ông Nghiêm còn nhớ giúp con đuổi Ma Vương khi con chợ ma ở thành phố Bình ạ? Hân Nhi ông có quen biết ông nội ấy.”

      “Là bé đó!” Được Lục Ninh nhắc, trong nháy mắt ông Nghiêm nhớ lại.

      “Ông Nghiêm, ông biết ông nội ấy phải ạ!” Lục Ninh kích động nhìn thoáng qua ba mình, sau đó lại hỏi “Ông Nghiêm, Thi Thi … cũng chính là bé đó ấy biết chú trấn hồn nhưng mà ba con tin. Ông Nghiêm, ông biết ông nội ấy, ông cho nhà con biết, chuyện này có thể tin được ạ?”

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      “ Ông ta biết chú trấn hồn?” Nghiêm lão nhíu mày, trong giọng cũng mơ hồ, nhưng lão già đó mặc dù có nhiều chuyện đáng tin cậy nhưng xưa nay chưa bao giờ mang chuyện huyền học ra đùa giỡn “Con đưa điện thoại cho ba con .”

      Lục Ninh đưa điện thoại cho Lục Cẩm Giang.

      “Nghiêm lão.”

      “Cẩm Giang, nếu đó là đệ tử của lão già kia cậu có thể thử lần.”

      “Bác quen biết họ sao? Vị tiền bối đó là ở môn phái nào ạ?” Vì tìm cách chữa khỏi cho vợ mình, Lục Cẩm Giang tìm hiểu biết bao nhiêu là các gia tộc Thiên Sư lớn nhưng đến nay chưa bao giờ nghe đến môn phái biết chú trấn hồn, với lại, nếu như ông Nghiêm biết thể cho ông biết được.

      “Hẳn là cậu từng nghe qua rồi.” Trong giọng của ông Nghiêm lộ ra vẻ khinh thường “Lão già đó là cái đồ biết xấu hổ, lấy cho mình danh hiệu là kệch cỡm, Lạc Hà chân nhân.”

      “Lạc Hà chân nhân?” Lục Cẩm Giang thể tin hỏi lại, thế hệ Thiên Sư của ông có mấy ai mà chưa nghe qua danh hiệu Lạc Hà chân nhân. Chỉ có điều hai mươi năm trước Lạc Hà chân nhân thoái (về hưu), những năm qua ông tìm nhiều nơi nhưng thấy. thể ngờ, lần này lại vô tình mà gặp được.

      ==

      (Thi Thi, nửa tiếng sau đến khách sạn đón em.)

      Trần Ngư nhìn tin nhắn gửi đến cuống quýt, ngay cả kem cũng bỏ luôn, chạy qua bên cạnh gõ mạnh lên cửa phòng ông Ngô.

      “Con làm gì vậy?” Ông Ngô bực bội ra mở cửa.

      “Ông nội, ông đâu rồi, mau mau lên, sao tự nhiên lại đứng hình thế này?”

      “Đột nhiên lại biến mất, có phải ông chơi game suốt đêm nên bị đau tim rồi .”

      “Đúng ha, ông nội cũng bảy mươi tuổi rồi, làm sao mà sánh được với mấy người trẻ tuổi như bọn mình.”

      Ông Ngô nghe mấy giọng vọng ra từ máy tính, gân xanh trán nổi lên, để ý đến cháu đứng ở cửa, nhanh chân xoay người lại mắng “Bọn nhóc con các cậu, cứ chờ đấy, khi nào ta về cho các cậu thấy cái gọi là khác nhau giữa người bảy mươi tuổi và đám trẻ trâu các cậu.”

      Trong nháy mắt, những tiếng kêu rên từ máy tính vang lên liên tiếp.

      Trần Ngư thể tin nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc “Ông nội, ông đến đây mà cũng mang theo máy vi tính nữa hả?”

      “Đúng vậy a, con mang theo à? Bây giờ có người ra ngoài mà mang theo laptop sao?” Vẻ mặt ông Ngô ‘con đúng là đồ lạc hậu’.

      Khóe miệng Trần Ngư giật giật, thèm cãi lại, bây giờ còn lo lắng chuyện chút nữa Lục Ninh đến đây “Ông lão, làm sao bây giờ, chút nữa Lục Ninh đến đón con.”

      “Ai là Lục Ninh?” Ông Ngô là người hay quên.

      “Hôm qua, lúc ăn cơm con với ông rồi mà? Chính là người đưa chuông chiêu hồn cho con đó.” Trần Ngư .

      Ông Ngô hơi sửng sốt, đến chuông chiêu hồn ông mới hoàn toàn nhớ đến Lục Ninh là ai, ông Ngô nhấn nút tắt loa trong trò chơi máy vi tính, hỏi “Hôm qua con muốn dùng chú trấn hồn giúp người ta, có phải là mẹ của Lục Ninh ?”

      “Đúng ạ.” Trần Ngư lo lắng “Hôm qua con suy nghĩ kĩ cả đêm nhưng vẫn thể nhớ học chú trấn hồn này từ đâu. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đúng là con tự học được trong mơ à?”

      “Nếu , con gọi điện lại cho Lục Ninh, với ấy con cũng chưa nắm chắc, thôi làm nữa.” Trần Ngư rầu rĩ .

      Ông Ngô thấy Trần Ngư cầm điện thoại định gọi lên tiếng ngăn lại “Đợi chút.”

      “Dạ?”

      phải con là mẹ Lục Ninh thể đợi được lâu nữa sao? như thế con cứ thử lần , dù chú trấn hồn này có hay cũng có ảnh hưởng gì.” Ông Ngô đề nghị.

      “Ông con vẫn nên sao?” Trần Ngư chắc chắn hỏi lại.

      “Con cứ , nhỡ đâu có tác dụng sao? Người ta thoải mái tặng chuông chiêu hồn cho con nên dù gì con cũng phải báo đáp người ta chứ.” Qua chú an thần ngày hôm qua, ông Ngô biết, Trần Ngư biết chú trấn hồn là .

      “Cũng phải, dù thành công cũng chẳng làm tình hình xấu hơn.” Trần Ngư nghĩ nghĩ thấy ông nội mình có lý “Vậy con xuống lầu chờ họ tới.”

      Sau khi Trần Ngư , ông Ngô do dự chút rồi lên trò chơi chuyện với tổ đội lúc, sau đó khép laptop lại, theo Trần Ngư ra sảnh khách sạn.

      “A? Ông lão, ông cũng muốn hả?” Trần Ngư thấy ông nội cũng xuống lầu, nghi ngờ hỏi.

      phải, ông dạo chút, thuận tiện mua chút đồ ăn.” Ông Ngô .

      “Vâng.” Trần Ngư nghi ngờ gì, tìm chỗ trong sảnh ngồi đợi.

      Ông Ngô gần tới hỏi “ phải con có người đến đón con sao? Sao giờ vẫn chưa ai tới?”

      vội, con chờ thêm chút là được. Ông định mua đồ mà, sao ông chưa ?” Trần Ngư thuận miệng hỏi.

      “…” Ông Ngô chột dạ ra tủ lạnh đặt bên cạnh sảnh của khách sạn, mua chai nước trái cây, vừa vặn nắp chai vừa nhìn ra cửa chính.

      Lúc này, thanh niên vào cửa chính của khách sạn, ánh mắt quét vòng trong sảnh lớn sau đó nhanh chóng tập trung nhìn về phía Trần Ngư, cười chạy đến “Thi Thi.”

      Lục Cẩm Giang cũng bước vào cùng con trai, nhưng ánh mắt của ông chỉ dừng người Trần Ngư thoáng, sau đó lại tập trung vào ông Ngô đứng phía sau Trần Ngư xa. Trong nháy mắt nhìn thấy ông Ngô, Lục Cẩm Giang kích động, hai tay run run, ông bước nhanh về phía trước, nhìn ông Ngô uống nước trái cây, vái chào sâu “Tiền bối!”

      Ông Ngô giật nảy mình, hỏi “Cậu là ai?”

      “Tiền bối quên rồi sao, hai mươi năm trước, cửa .” Lục Cẩm Giang nhắc.

      Hai mươi năm qua, số lần ông Ngô đến phủ cũng nhiều nên rất nhanh ông nhận ra. Hai mươi năm trước, khi ông từ phủ rời , hình như đúng lúc gặp thanh niên cố gắng cướp đoạt lại người vợ chết của mình, sau đó … Hình như lúc đó tâm tình ông được tốt, vì thế tiện tay đánh cho quỷ sai câu hồn đứng bên cạnh trận tơi bời.

      “Là cậu à …” Ông Ngô .


      Tác giả có lời muốn :

      Chàng thanh niên Ngô đưa cỏ sinh cơ đến bị mắng, vô cùng hiểu, ngày nào đó gặp được chàng thanh niên Nghiêm cũng đến theo đuổi nương.

      Chàng thanh niên Nghiêm cầm bông hồng tay: nương, tuy hoa tươi thể sánh với em, nhưng mà thực thể tìm được cái gì có thể sánh ngang với vẻ đẹp của em.

      nương nhận hoa hồng, xoay người rời .

      Chàng thanh niên Nghiêm vô cùng phấn khích, đứng tại chỗ xoay ba vòng.

      Chàng thanh niên Ngô ra ngoài suốt đêm, bắt con cương thi sáu trăm năm, lén lút bỏ vào phòng chàng thanh niên Nghiêm lúc đó có tu vi chưa cao.

      Từ đó, chàng thanh niên Nghiêm trở thành đại sư chuyên giết cương thi, thành tựu cả đời.

    3. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      *lau mồ hôi* Có cảm tưởng thanh niên họ Ngô chỉ có tài làm hồng nương cho người khác thôi *lau mồ hôi lần 2*
      AliceNguyen, Po1468haimap2346 thích bài này.

    4. Po1468

      Po1468 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      19
      :th_20::th_20::th_20:
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 96: Trận pháp Tụ Linh


      Mấy ngày nay Lâu Minh ngủ được, chỉ cần nằm ngủ là đều nằm mơ, thể ngủ ngon giấc đến nỗi quầng thâm mắt cũng xuất .

      Lâu Minh để ý đến việc ăn sáng, ngồi trong phòng sách vẽ lại cảnh mơ đêm qua, chính xác mà , từ khi bắt đầu nằm mơ, mỗi ngày tỉnh dậy, chuyện đầu tiên làm là vẽ lại những cảnh trong mơ mà nhớ lên giấy.

      Lâu Minh nhìn hình vẽ mình vừa vẽ xong, lúc này tờ giấy trắng là những đường cong hoa văn kì lạ, thoạt nhìn có trật tự gì nhưng lại để lộ ra ý nghĩ đặc biệt nào đó. Đây là hình ảnh mà nhớ nhất trong giấc mơ đêm qua.


      “Đây là cái gì?”

      “Đây là sách ghi lại thuật pháp huyền học.”

      “Trận pháp của môn phái huyền học sao?” Người con cầm lấy bản, lật tờ thứ nhất “Trận pháp Tụ Linh? Nó có tác dụng gì?”

      “Trận pháp này có thể đem linh khí trong trời đất tụ lại chỗ, có thể khiến gian trong phạm vi trận Tụ Linh bao phủ thêm dồi dào, thuận tiện cho việc tu luyện.”

      “Có cái nào có tác dụng thực tế hơn ?”

      “Tác dụng thực tế? Là sao?”

      “Chính là … Huynh thấy đó, thời tiết mùa hè nóng như vầy, có trận pháp nào có thể làm thời tiết bớt nóng hơn ?”

      “Tạm thời còn chưa có, nếu để huynh nghiên cứu thử xem.”


      Cảnh cuối cùng trong mơ là người con mỉm cười thỏa mãn.

      Lâu Minh chợt đứng lên, đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, duỗi tay đón ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, bàn tay trắng nõn của dừng lại dưới ánh nắng chút cho đến khi Lâu Minh cảm thấy da mình nóng lên.

      Hôm nay thời tiết rất nóng!

      Sau khi xác định xong, Lâu Minh quay người xuống lầu, nửa đường gặp Hà Thất lên gọi ăn cơm.

      “Tam thiếu, cơm trưa xong rồi.”

      “Lát nữa tôi ăn.” Lâu Minh quay đầu lại mà ra ngoài.

      Hà Thất hơi tò mò nên theo ra ngoài, chỉ thấy Tam thiếu nhà mình thẳng đến hòn núi giả trong sân vườn, đó là nơi trung tâm của trận pháp Tụ Linh mà Mao đại sư bố trí.

      Lâu Minh quan sát tỉ mỉ mắt trận pháp, chợt phát những sắp đặt của các hòn đá vốn chẳng có trật tự gì trong mắt bỗng trở nên có quy luật. Cái này biểu thị cho điều gì? Nó biểu thị cho việc những thứ mà nhìn thấy trong mơ có thể tồn tại thực ngoài đời.

      Vì kiểm nghiệm cho phỏng đoán của mình, Lâu Minh định tự mình cải tiến trận pháp Tụ Linh mà Mao đại sư bố trí. Nếu trận pháp trong mơ là , vậy trận pháp của Mao đại sư có vẻ đơn giản quá.

      Từ trước đến nay, Lâu Minh là tuýp người hành động, liền cúi xuống, dựa những thứ có sẵn bắt đầu cải biến trận pháp. Trận pháp này vốn rất đơn giản (chỉ đối với Lâu Minh bây giờ mà thôi), Lâu Minh chỉ hơi sắp xếp lại mấy chỗ việc cải biến trận pháp hoàn thành.

      biết có phải là ảo giác hay , khoảng phút sau, nhiệt độ khí trong sân vườn trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, luồng khí mát lạnh ràng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng thấm vào lỗ chân lông của Lâu Minh. Lâu Minh mừng rỡ đứng thẳng người lên, thể tin được, cải biến thành công rồi sao?

      Dường như để chứng minh suy đoán của Lâu Minh, lúc này Hà Thất cầm cái áo khoác mỏng tới, vừa khoác lên cho Lâu Minh vừa “Vừa mới rồi dự báo thời tiết là có thể mặc áo ngắn tay được rồi, sao nhiệt độ lại giảm đột ngột như thế này.”

      Xem ra phải là ảo giác của , Lâu Minh khỏi có chút hưng phấn, vừa mặc áo khoác vào vừa dặn “Cậu gọi cho Mao đại sư trận pháp Tụ Linh có chút biến động.”

      Bởi vì nguyên nhân thể chất, nên Lâu Minh nhạy cảm với thay đổi linh khí xung quanh , nhưng cảm nhận được thay đổi của nhiệt độ cũng làm vô cùng mừng rỡ. muốn được chia sẻ ngay với Mao đại sư.

      “Vâng.” Hà Thất nghe thấy trận pháp Tụ Linh có biến động lo lắng chạy ngay.

      ==

      Biệt thự nhà họ Lục ở thung lũng dưới chân núi Kỳ Liên, dù là người biết gì về phong thủy, khi bước vào khu biệt thự, cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào trong khí, cũng khó để nhận ra phong thủy nơi này chắc chắn là rất tốt.

      “Lúc trước, nhà cũng ở Đế Đô, sau đó thân thể mẹ khỏe lắm nên ba xây biệt thự ở đây, Lục Ninh chỉ về tòa nhà màu trắng dưới ánh nắng gần đó, giới thiệu với Trần Ngư “Kia là nhà .”

      Trần Ngư gật đầu đáp lại.

      Chỉ trong chốc lát, xe dừng trước cổng biệt thự, Trần Ngư theo ba con nhà họ Lục vào nhà, mẹ Lục ngồi chờ ở phòng khách, bên cạnh còn có hai em nhà họ Nghiêm.

      “Thi Thi, con đến rồi.” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư cười dịu dàng.

      “Con chào dì.” Trần Ngư ngoan ngoãn chào lại, sau đó gật đầu với Nghiêm Uy cười với . Còn Nghiêm Hân, nàng vô cùng ăn ý giả bộ nhìn thấy nhau.

      “Em thấy sao rồi?” Lục Cẩm Giang thấy bà xã ngồi chờ ở phòng khách, vội vàng bước tới, đêm hôm trước, bà xã có phản ứng khó chịu với đá Thái Sơn, bây giờ linh hồn có đá Thái Sơn trấn trụ, chính là thời điểm ổn định.

      “Em rất khỏe, đừng lo.” Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn chồng, ánh mắt là dịu dàng, thùy mị che giấu.

      Lục Cẩm Giang vẫn yên lòng, tự mình kiểm tra thân thể bà xã lần, lập tức lông mày cau lại “Có phải em thấy choáng đầu rồi ?”

      Hồn phách của mẹ Lục ổn định, biểu ban đầu chính là liên tục bị choáng đầu.

      “Em chóng mặt lắm.” Mẹ Lục lắc đầu.

      “Em đừng lắc đầu, em bị choáng đừng có lắc đầu.” Lục Cẩm Giang vội ngăn hành động tự ngược của bà xã.

      Vốn là Lục Cẩm Giang muốn Trần Ngư vừa vào cửa giúp vợ mình niệm chú trấn hồn, nhưng nhìn thấy bà xã bị choáng đầu mà còn cố nén như có việc gì nhịn được mà đau lòng, ông quay đầu về phía Trần Ngư, “Trần tiểu hữu, chú trấn hồn …”

      Tất nhiên là Trần Ngư hiểu ý của ông, nghe vậy đến bên mẹ Lục. Thực ra, đêm đó Trần Ngư kiểm tra tình trạng linh hồn của mẹ Lục lần rồi, nhưng vì lý do cẩn thận, vẫn quyết định kiểm tra lại lần nữa.

      “Trạng thái linh hồn của dì lúc này tương đối ổn định, lúc này niệm chú trấn hồn bớt khó chịu.” Chú trấn hồn trực tiếp tác động lên linh hồn, cần đem ba hồn bảy vía ổn định mạnh mẽ giữ lại. Nếu ba hồn bảy vía quá dao động người chịu chú rất khó chịu. Cũng may linh hồn của mẹ Lục được đá Thái Sơn trấn giữ qua, mặc dù đá Thái Sơn được lấy ra nhưng cũng coi như là ổn định.

      “Vậy làm phiền Trần tiểu hữu.” Lục Cẩm Giang .

      Nếu như lúc trước Lục Cẩm Giang còn có điều gì nghi ngờ, sau khi gặp ông Ngô nghi ngờ đó hoàn toàn tan biến. Lúc trước có thể cứu được bà xã từ phủ trở về cũng là nhờ phúc của ông Ngô. vị cao nhân giới huyền học có thể tự nhiên ra vào phủ, vung tay lên là có thể đánh ngã quỷ sai câu hồn trong môn phái có truyền bá chú trấn hồn là điều lạ gì.

      “Cháu có thể niệm chú trấn hồn cho dì, nhưng có chuyện cháu muốn trước với mọi người.” Trần Ngư suy nghĩ chút rồi quyết định .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :