1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Ngta mồm miệng đỡ chân tay, nhưng ông Ngô ko giỏi ăn nên thiệt đủ đường, tội ông quá cơ. Tặng ngta bao thứ cũng ko bằng vài lời ngon ngọt của gã ông khác. :yoyo44:. Người ko theo đuổi đc, mà đồ vẫn mất, cháu đề nghị ông Ngô “ko đòi quà luôn” :))))):yoyo36:
      A fang thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 94: Lời niệm chú trấn hồn


      “Sau khi người tắt thở, chỉ có khoảng năm sáu phút là sinh khí tan hết mà thôi, ba của chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể cướp hồn phách của mẹ về được, giỏi quá.” Trần Ngư kinh ngạc, có năm sáu phút mà có thể đến phủ cướp người về, tốc độ này ngay cả ông lão cũng làm được, thể tưởng được là ba Lục Ninh lại giỏi như vậy.

      “Đó là vì nhà có cỏ sinh cơ.” Lục Ninh giải thích.

      “Cỏ sinh cơ là cái gì?” Nghiêm Uy chưa bao giờ nghe đến ‘cỏ sinh cơ’, vì thế lên tiếng hỏi.

      “Đó là loại cỏ có linh khí, có thể giữ được sinh khí của con người, chỉ cần sinh khí chỉ còn chút ít, dùng ít cỏ sinh cơ có thể giữ được sinh khí bị tiêu tán.” Lục Ninh .

      “Thần kỳ như vậy sao, sao trước giờ chưa bao giờ nghe đến nó.” Nghiêm Uy cảm thán.

      “Nếu như ba em việc này em cũng biết đâu.” Lục Ninh cũng .

      “Khí hậu điều kiện của trái đất giờ rất khó để cỏ sinh cơ sống được.” Thấy mọi người nhìn , Trần Ngư tiếp tục giải thích “Cỏ sinh cơ chỉ có thể sống được ở những vùng đất có linh mạch, với lại ngàn năm mới có gốc. Bây giờ linh khí rất hiếm hoi, linh mạch cũng chẳng còn mấy, lại thêm con người tàn phá đất đai như vậy làm sao có thể tìm được nơi thích hợp cho cỏ sinh cơ phát triển.”

      “Kiến thức của Trần đạo hữu rộng.” Nghiêm Uy thán phục.

      “Tôi cũng là nghe ông nội lại, thực ra tôi cũng chưa bao giờ được thấy nó.”

      Mặc dù Lục Ninh cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài cỏ sinh cơ nhưng cậu càng lo lắng cho tình hình sức khỏe của mẹ Lục hơn. Cậu kéo đề tài chuyện lần nữa “Thi Thi, vừa rồi em còn chưa , tại sao đá Thái Sơn chỉ có thể trấn giữ hồn phách của mẹ nhiều nhất được hai ba năm.”

      Trần Ngư sắp xếp từ ngữ rồi “Bình thường, quá trình quỷ sai câu hồn là như vậy, sổ Sinh Tử cho biết trước tên họ, thời gian, địa điểm, sau đó quỷ sai căn cứ những thông tin này mà lên trần gian câu hồn. Nhưng Thiên Sư chúng ta đều biết, bị quỷ sai câu hồn cũng có nghĩa là chết, mà thực chết chính là …”

      “Sinh khí còn.” Lục Ninh tiếp.

      “Đúng thế, đây chính là nguyên nhân mà dù dì tắt thở nhưng ba vẫn có thể cướp người từ cửa về.” Trần Ngư tiếp tục “Nhưng mà, trừ sinh khí ra còn có cái cũng có thể quyết định sinh tử của người.”

      “Sổ Sinh Tử?” Lục Ninh và Nghiêm Uy cùng lên tiếng.

      “Đúng thế.” Trần Ngư gật đầu “Bình thường sau khi quỷ sai câu hồn mang về phủ, hồn ma phải đăng ký, sau đó mới gạch tên trong sổ Sinh Tử. Vì thế nên thời gian tốn nhiều hơn sáu phút, cho nên trước khi bị gạch tên sổ Sinh Tử, sinh khí hồn ma còn từ lâu rồi. Nhưng trường hợp của dì Lâm là khác, dì giữ được sinh khí là nhờ cỏ sinh cơ.”

      “Sinh cơ (cơ hội sống) chưa hết nhưng sổ Sinh Tử bị gạch tên, nên … hồn phách của dì Lâm mới ổn định như vậy. Cũng giống vậy, đối với đá Thái Sơn mà , hồn phách của dì Lâm thực ra phải là sinh hồn.” Trần Ngư .

      phải sinh hồn dĩ nhiên là tử hồn, cách khác mẹ của Lục Ninh chỉ là người chết sống thế gian mà thôi. Suy nghĩ cẩn thận điều này, sắc mặt của bốn người đều tốt.

      ra, … cho dù mẹ sống cũng vẫn chỉ là người chết mà thôi.” Mẹ Lục cười khổ cái, trong mắt tràn đầy do dự và phiền muộn.

      “Dì Lâm.” Nghiêm Hân thấy vẻ mặt mẹ Lục khổ sở, vẻ mặt tốt nhìn về phía Trần Ngư lớn tiếng đừng có bừa, sức khỏe của dì chỉ khỏe mà thôi.”

      “Hân Nhi!” Nghiêm Uy quát lớn Nghiêm Hân, Nghiêm Hân cảm thấy vô cùng oan ức, ta hiểu vì sao trai nhà mình và Lục Ninh đều đỡ cho Trần Ngư, ràng là ta luôn trù ẻo dì Lâm.

      “Hai mươi năm qua, là may mắn của mẹ rồi.” Mẹ Lục nhìn về phía Lục Ninh, có thời gian hai mươi năm nhìn Lục Ninh lớn lên, cho dù bây giờ bà có thể chết ngay lập tức cũng vui lòng, chỉ sợ người còn ở lại đau lòng mà thôi.

      “Mẹ …” Mắt Lục Ninh đỏ bừng lên.

      “Được rồi, phải là còn hai ba năm nữa sao.” Mẹ Lục an ủi.

      “Dạ.” Lục Ninh gật đầu mạnh, cố gắng để mình rơi nước mắt.

      Trong phòng bao, khí ngưng trọng lên, Trần Ngư cũng bị áp lực dám tiếp tục ăn, nhưng mà bây giờ rất đói a. Trần Ngư rầu rĩ lúc, vô cùng hiểu ngẩng đầu “Sao mọi người lại đau lòng như vậy, câu niệm chú trấn hồn là có thể giải quyết xong mà.”

      Chuyện hồn phách ổn định, đá Thái Sơn phải là giải pháp tốt nhất, chỉ cần niệm lời chú trấn hồn lên linh hồn là hồn phách tự nhiên ổn định lại.

      “Niệm chú trấn hồn là loại niệm chú rất hiếm gặp, bị thất truyền từ sớm, bây giờ chẳng còn ai biết nữa.” Lục Ninh khổ sở lắc đầu.

      “Em biết a.” Trần Ngư xong cũng sửng sốt, tại sao lại biết niệm chú trấn hồn?

      “Em biết?” Lục Ninh thể tin hỏi lại lần nữa.

      Vẻ mặt Trần Ngư cũng mờ mịt, chắc hẳn là biết mà, tại sao trong đầu lại lên lời niệm chú trấn hồn? Nhất định là trước kia ông lão dạy biết, đúng thế, sai!

      Trần Ngư nghĩ thế nên gật đầu cái.

      ==

      Biệt thự nhà họ Lâu.

      Lâu Minh ngồi trong phòng sách lầu hai, cầm chiếc bút vẽ vẽ lên tờ giấy, lên hình ảnh giấc mơ đêm qua. biết tại sao mình lại mơ như vậy, cảnh tượng trong giấc mộng đơn giản chỉ là cảnh trong mơ, hay là … đó là kiếp trước nào đó của ?

      Hai thấy trong mơ cũng là Thi Thi sao? Hay là do nhìn Thi Thi nhiều mà tưởng tượng ra như vậy?

      Lâu Minh nhìn chằm chằm vào hình vẽ mặc áo đỏ giấy, lần rồi lần ước mong đó phải là Thi Thi, còn người đàn ông cũng phải là kiếp trước của .

      “Cốc cốc!”

      “Mời vào!” Lâu Minh đặt bút xuống, có chút thoải mái dụi dụi mắt.

      “Tam thiếu.” Điền Phi cầm bức ảnh đến, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâu Minh ân cần hỏi “Tam thiếu, đêm qua vẫn ngủ ngon, hay là bây giờ ngủ bù chút.”

      “Tôi sao, cầm cái gì vậy?” Lâu Minh để ý hỏi.

      “Đây là đội khảo cổ gửi đến.” Điền Phi đưa ảnh cho Lâu Minh “Đây là Linh Khí lấy từ dưới đáy hồ Ngũ Phương.”

      Lâu Minh nhận ảnh, chỉ liếc mắt cái, trong đầu lên hai chữ “Linh Cơ.”


      “Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàng lát ?”

      “Chàng mượn làm gì?”

      “Để phù hộ chính khí trong trời đất.” (chính khí: khí chất quang minh chính trực)

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      K biết bà tác giả này nghĩ câu chuyện này trong bao lâu nữa, quá ảo diệu :”)))))
      LinhLiLihaimap2346 thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Truyện hấp dẫn quá!!!
      Trần đạo hữu à, bạn có cần siêu việt vậy hông?
      haimap2346A fang thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628



      “Tam thiếu, Tam thiếu, Tam thiếu?” Điền Phi gọi to ba lần, Lâu Minh mới định thần lại.

      Điền Phi cau mày, đưa tay chỉ điện thoại bàn sách ngừng rung động lạch cạch, nhắc “Điện thoại của .”

      Lâu Minh bừng tỉnh, ồ lên tiếng rồi nhận điện, đưa tay ra hiệu cho Điền Phi ra ngoài.

      “Lâu Minh, cậu nhận được ảnh chưa?” Trong video, Mao đại sư cũng cầm bức ảnh giống như của Lâu Minh.

      “Tôi nhận được rồi.” Lâu Minh liếc nhìn tấm ảnh trong tay mình, gật đầu.

      “Mặc dù tôi chưa tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng Nghiêm lão nhìn thấy, ông ấy thanh kiếm này có công đức rất lớn nhưng cũng có nghiệt nợ rất nặng.” Mao đại sư nhìn thẳng vào Lâu Minh qua màn hình điện thoại “Điều này … rất giống với cậu.”

      Sát khí vô biên và ánh sáng chói lọi cùng tồn tại sâu trong linh hồn.

      điều tra được lai lịch của thanh kiếm này chưa ạ?” Lâu Minh hỏi điều này vì trực giác của rằng nhất định thanh kiếm này có lịch sử ghi chép lại.

      “Đúng là có chút manh mối.” Mao đại sư “Mấy món linh khí khác đều tra ra được xuất xứ, các nhà khảo cổ chỉ có thể suy đoán đây là những linh khí được chôn cùng chủ nhân ngôi mộ. Nhưng thanh kiếm này có xuất xứ, tuy các chuyên gia còn cần phải nghiên cứu thêm nhưng cũng đoán được tám phần.”

      “Thanh kiếm này tên là gì?” Ánh mắt Lâu Minh khẽ động.

      “Cậu chờ một chút, vừa rồi tôi còn xem.” Mao đại sư quay đầu như nhìn vào cái gì đó, sau đó thầm “Nước Diệp có bảo kiếm, thân kiếm mỏng như cánh ve, trong suốt như nước, vô cùng sắc bén, gọi là “Linh Cơ”.”

      Quả nhiên là tên này!

      Lâu Minh mím mím môi, chìn chòng chọc vào thanh kiếm dài biến thành màu đen tấm ảnh, dường như muốn xuyên qua lớp rỉ sét nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của kiếm Linh Cơ.

      “Trong này còn , thanh kiếm này là bảo vật quốc gia của nước Diệp, cuối cùng được ban cho con của quốc chủ cuối cùng của nước Diệp, nữ chiến thần của nước Diệp, công chúa Linh Cơ.” Mao đại sư cảm thán “Phong hào của vị công chúa này được đặt theo thanh kiếm bảo vật quốc gia, chứng tỏ quốc chủ nước Diệp rất thương con này.”

      “Chiến thần?” Trong nháy mắt, trước mặt Lâu Minh lên vô số kiếm ảnh loang loáng.

      “Lâu Minh, cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Mao đại sư thấy sắc mặt Lâu Minh bỗng nhiên trắng bệch, lo lắng hỏi.

      “Tôi sao, do tối qua ngủ ngon nên hôm nay tinh thần được tốt thôi.” Lâu Minh nhắm mắt, làm chính mình phải bình tĩnh lại.

      “Tôi dặn cậu rồi mà, trong thời gian này phải đặc biệt chú ý thân thể.” Mao đại sư nhịn được mà trách “Hôm nào chúng ta lại chuyện, cậu nghỉ ngơi trước .”

      “Tôi sao, chúng ta tiếp về lai lịch của kiếm Linh Cơ .” Lâu Minh lắc đầu .

      “Tôi cũng chỉ biết như vậy, cụ thể hơn phải chờ báo cáo của chuyên gia, nhanh nhất ngày mai mới có thể biết được.” Mao đại sư .

      “Được, vậy tôi nghỉ trước, ngày mai chúng ta tiếp.” Lâu Minh cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương vô cùng khó chịu.

      Tại sao khi thấy kiếm Linh Cơ, lại khó chịu như vậy?


      “Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàng dùng lát ?”

      “Kiếm này làm từ thép đen dưới long mạch của nước Diệp, trời sinh có uy lực của rồng, có thể thanh trừ tai họa thế gian …”

      “Vì sao ta phải cho chàng mượn?”



      Hình ảnh đến đây ngừng lại, Lâu Minh nỗ lực tưởng tượng nhưng còn xuất thêm gì nữa.

      ==

      Nhà hàng khách sạn núi Kỳ Liên.

      “Cái gì? Con con biết niệm chú trấn hồn sao?”

      “Ông chút, mọi người nhìn ông kìa?” Trần Ngư trấn an ông Ngô nhảy dựng lên “ phải là ông dạy con sao?”

      “Ta còn chưa có bản lĩnh đó.” Niệm chú trấn hồn thất truyền mấy trăm năm rồi, ai còn chớ chứ.

      “Vậy làm sao mà con biết được? Chẳng lẽ đúng là con tự nghĩ ra sao?” Trần Ngư càng nghĩ càng tuyệt vọng “Nguy rồi, Lục Ninh về nhà bàn bạc với ba ấy, để cho con niệm chú trấn hồn cho mẹ ấy. Bây giờ phải làm sao? Chuyện này đâu thể đùa giỡn được?”

      Trần Ngư chưa từ bỏ ý định nhìn ông Ngô, hỏi lại lần nữa “ phải ông dạy cho con sao?”

      “Ông …” Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời ông Ngô định .

      Trần Ngư nhìn điện thoại rồi lập tức nhấn nút nhận, lo lắng hỏi “Trợ lý Điền, Ba có chuyện gì sao?” Khi Trần Ngư rời Đế Đô cùng nhóm trợ lý qua, khi Lâu Minh có chuyện gì phải lập tức liên lạc cho .

      “Tiểu thư Trần Ngư, đừng lo lắng quá, Tam thiếu rất tốt.” Điền Phi .

      “Vậy tốt rồi …”

      “Nhưng mà …”

      “Nhưng mà sao?” Tim Trần Ngư lại treo cao lên.

      “Bỗng nhiên đêm qua, Tam thiếu gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại đến bây giờ vẫn chịu ngủ, cũng ăn cái gì, chúng tôi khuyên ấy nhưng ấy chịu nghe.”

      Trần Ngư nghe đến đó còn gì mà hiểu nữa, lập tức “Để tôi gọi điện cho ấy.”

      Điền Phi yên tâm cúp điện thoại. Trần Ngư lập tức gọi video cho Lâu Minh.

      Lâu Minh còn ngồi trong phòng sách nhìn ảnh chụp kiếm Linh Cơ mà ngẩn người, nhìn thấy Trần Ngư gọi đến, đầu tiên lập tức mỉm cười, sau đó hình như nhớ đến điều gì đó vẻ mặt khựng lại, lát sau mới lộ ra ý cười, nhận điện thoại.

      Ba!” Giọng vui vẻ, tràn đầy sức sống của Trần Ngư vọng từ đầu dây bên kia tới.

      “Em làm gì đó?” Lâu Minh mỉm cười hỏi.

      “Em ăn cơm nè.” Trần Ngư rồi đưa camera điện thoại quét qua bàn thức ăn, sau đó hỏi “ Ba ăn chưa?”

      … vẫn chưa ăn.” Lâu Minh dừng lại chút, rồi .

      “Bây giờ là giờ ăn trưa rồi, sao còn chưa ăn cơm?” Trần Ngư làm bộ giận dỗi.

      định ăn đây.” Lâu Minh bất đắc dĩ cười tiếng.

      “Vậy mau ăn , đừng để đói bụng đó nha.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “ Ba, sao mắt có quầng thâm vậy. Hôm qua ngủ ngon sao?”

      “Ừm, tối qua ngủ ngon.” Lâu Minh gật đầu.

      gặp ác mộng ạ?” Trần Ngư lại lần nữa biết rồi mà còn hỏi.

      “Ừm.” Nghĩ đến cảnh trong mơ, nụ cười của Lâu Minh có chút gượng gạo.

      đừng sợ nha, bây giờ em niệm cho chú an thần, ăn cơm xong ngủ bù, chắc chắn gặp ác mộng nữa đâu.” Trần Ngư dụ dỗ.

      Lâu Minh thấy Trần Ngư xem như trẻ con mà dỗ dành dở khóc dở cười, nhưng lại có chút nỡ, cuối cùng nhàng “Được.”

      Lúc này, Trần Ngư niệm đoạn thần chú, qua video điện thoại, Lâu Minh cảm nhận được hiệu quả nhưng ông Ngô ngồi đối diện cảm nhận được ngay.

      giờ, huyền học cũng có thần chú an thần, nhưng phức tạp như lời thần chú mà Trần Ngư đọc, tác dụng của nó cũng chỉ có là giúp người bình thường dễ vào giấc ngủ hơn mà thôi. Nhưng mà … lời thần chú mà Trần Ngư đọc kia làm cả thế giới này dường như trở nên lắng dịu và yên tĩnh.

      Loại uy lực của thần chú an thần này, dù ông sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua.


      Tác giả có lời muốn :

      Con cua (tác giả): giờ trong bình luận đều là nhắn cho ông Ngô, có cảm giác như truyện này đổi nhân vật chính rồi vậy.

      Lâu Minh: Dù sao nhân vật chính trong truyện này chính là tôi.

      Ông Ngô: Dù sao mọi người đều thích tôi.

      Tây Thi: Họ đều là những người mà tôi quan tâm.

      Con cua: Vậy các bạn có muốn tạm ngừng các câu chuyện về ông Ngô hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :