1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu vương dã thê - Thiên Cầm (CHƯƠNG 94) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Thánh sủng (p4)


      “Nô tỳ Phượng quý nhân .”



      Phượng quý nhân cười lạnh : “ điểm ơn huệ của Lăng quý nhân, ngươi liền cam nguyện chịu nàng lợi dụng? Ngươi cho là nàng tình muốn từ trong lao đem ngươi cứu ra sao? Nàng cứu ngươi, là bởi vì nàng biết hoàng thượng đối với ngươi có tình ý, muốn lợi dụng ngươi để được hoàng thượng sủng ái mà thôi.”



      Trình Nhạc Nhạc khẽ cười tiếng, đạm nhiên : “Mặc kệ nàng có đúng hay lợi dụng ta, nhưng có việc có sai, đó chính là nàng cứu ta ra khỏi đại lao, trái lại, vậy cũng là ta lợi dụng nàng. Cái gì đều là tương trợ lẫn nhau, nếu như lúc trước cứu ta ra lao chính là Phượng quý nhân ngài, ta Trình Nhạc Nhạc cũng cam nguyện chịu ngài lợi dụng.”



      “Ngươi nghĩ rằng ta nghĩ qua muốn cứu ngươi sao? Chỉ bất quá là chậm hơn Lăng quý nhân mà thôi.” Phượng quý nhân phiêu liếc mắt sân của Lăng quý nhân, vẫn như cũ cười nhạt.



      “Ta ngày hôm nay mới biết được, giá trị con người ta kỳ thực cũng phải thấp như vậy.” Trình Nhạc Nhạc buồn bã mà cười, xoay người tiến vào.



      Phượng quý nhân nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời , quả thực tức giận đến , quay về phòng, đem canh gà lạnh ngắt hung hăng đập mặt đất. Uổng phí phen khổ tâm của nàng, toàn bộ đều là Trình Nhạc Nhạc quấy nhiễu. Trình Nhạc Nhạc nghe thanh lách cách tiếng bát vỡ, trong lòng dâng lên trận đành lòng. Những ngày tháng trông mong, vất vả chờ dược hoàng thượng tới, lại bị Lăng quý nhân nửa đường ngăn chặn. Lăng quý nhân đáng thương, nàng chẳng lẽ đáng thương sao?



      Lăng quý nhân tỉnh, má lộ ra hai đóa đỏ ửng e thẹn, lộ ra thân thể sáng bóng. Giống như hoa sen trong nước, trong sạch trơn bóng. Đó là nữ nhân bị ân sủng sao? Miệng nàng lộ tiếu ý, là hạnh phúc cỡ nào.



      “Quý nhân, hoàng thượng ngủ được sao?” Trình Nhạc Nhạc trêu ghẹo .



      Lăng quý nhân vẻ mặt e thẹn, nhấc lên chăn lụa ở mặt.



      Trình Nhạc Nhạc bị hạnh phúc của nàng lôi cuốn, cũng ồn ào nàng nữa, cười lui xuống chuẩn bị nước nóng cấp Lăng quý nhân tắm.



      ——— —————



      Hậu viện Vinh vương phủ, học cả ngày, Trình Nhạc Nhạc cùng Vương Tâm Ảnh mệt đến ngồi dưới đất. Các ma ma cho các nàng thời gian là nghỉ ngơi nén hương. Kế tiếp còn muốn học nữ công. Trình Nhạc Nhạc sắp sụp đổ, nguyên bản con mắt tốt, còn muốn bị buộc làm loại này chuyện tổn thương thị lực. Cũng biết học được có thể có ích lợi gì.



      “Tâm Ảnh, ta nghĩ sắp chết.” Trình Nhạc Nhạc kêu thảm.



      Vương Tâm Ảnh hai mắt chuyển động nhanh chóng, thoáng cái nhảy người lên : “Chúng ta ra ngoài hít thở khí .”



      Vốn là dựa lưng vào nhau ngồi, nàng thoáng cái nhảy lên thế này, Trình Nhạc Nhạc thẳng tắp hướng mặt đất ngã xuống, thiếu chút nữa nàng ngã chổng vó.



      biết phải thông báo tiếng sao?” Liếc mắt trừng Vương Tâm Ảnh, Trình Nhạc Nhạc thân thể bò lên.



      Vương Tâm Ảnh ha hả cười, lôi kéo nàng hướng biệt viện đến. Cái sân này Trình Nhạc Nhạc cũng có đến qua, Vinh vương phủ lớn như vậy, chưa từng tới cũng là bình thường.



      “Đến nơi đây để làm chi?”



      “Ở đây đủ bí mật, các ma ma tìm rớt con mắt cũng tìm được chúng ta.” Vương Tâm Ảnh vui cười , qua rất nhiều đình viện hoa cỏ, tới mảnh đất trống, ở đây là địa phương mỗi ngày Vinh vương gia tập võ. Bên sân tập võ có hồ lớn, nước trong đến có thể thấy được, con cá màu vàng bơi lội vui vẻ.



      “Nhìn thấy hồ này, ta là nghĩ muốn xuống phía dưới bơi.” Trình Nhạc Nhạc .



      “Đáng tiếc người thời đại này thịnh hành bơi, phải sửa lại thành hồ bơi đẹp nha.” Vương Tâm Ảnh hướng bãi cỏ bên cạnh ao ngồi xuống, nhổ cỏ xanh hướng trong ao ném , dẫn tới vô số con cá tranh ăn.



      “Chờ ngươi thành nữ chủ nhân ở đây, muốn đổi thành cái gì mà được?”



      “Ngươi thành nữ nhân của hoàng thượng, càng muốn gió được gió muốn mưa được mưa?” Vương Tâm Ảnh nghe theo pha trò trở lại.



      Trình Nhạc Nhạc ngồi xuống nhắm mắt điều tức để ý tới nàng, lâu có luyện qua.

      Chương 39: Rơi xuống nước

      lúc lâu sau mới : “Tâm Ảnh, ngươi biết , ba ngày trước khi ta thi vào trường cao đẳng gặp qua cái tiên , nàng bảo ta tìm về khối khác cùng đôi với huyết ngọc. Bằng trở lại kiếp trước tiếp tục tiền duyên.”



      ” Này ngươi cũng tin?” Vương Tâm Ảnh cười ra tiếng.



      Trình Nhạc Nhạc vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt: “Vốn là tin, ngày hôm nay tin, ta nghĩ nhanh lên chút tìm được nữa khốc ngọc kia, ngươi nên từ đâu bắt đầu tìm?” Nàng vung tay lên, huyết ngọc ở cổ tay của nàng lắc lư, phát ra hồng quang.



      ” Địa cầu lớn như vậy, muốn tìm được dễ vậy sao.” Vương Tâm Ảnh vốn cũng tin. Nghĩ lại, bọn ta có thể chạy tới cổ đại, còn có cái gì có khả năng?



      ” Nàng ta trở lại kiếp trước tiếp tục tình duyên, thế nhưng nửa khác là ai đây?”



      “Đương nhiên là hoàng thượng rồi.” Vương Tâm Ảnh thốt ra.



      Trình Nhạc Nhạc trợn mắt, nhìn chằm chằm nàng.



      Vương Tâm Ảnh chăm chú : “Lão Thiên đem ngươi ném vào hoàng cung, cho ngươi đến nơi đây gặp gỡ người nam nhân thứ nhất là hoàng thượng, này còn có cái gì nghi vấn?”



      Trình Nhạc Nhạc lắc đầu, xem thường : “Ta thể thích , nữ nhân của nhiều lắm, ta điên mất.”



      “Chuyện tình cảm, thể trước, tốt ngày nào đó ngươi liền , nam nhân tốt nữ nhân thương mà.” Vương Tâm Ảnh cười .



      “Ta nghĩ về nhà! Quay về Thượng Hải!” Trình Nhạc Nhạc ngửa đầu huýt sáo dài tiếng, nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, nàng điểm cũng thích ở đây.



      “Ngươi trở về nhà, bản vương làm sao cùng hoàng thượng giao cho?” Phía sau truyền đến thanh của Vinh vương, tràn ngập tiếu ý.



      Trình Nhạc Nhạc quay đầu lại, liền thấy Vinh vương gia đứng ở ở sau người cách đó xa, đứng bên người chính là ~~~ Dục vương gia.



      Vương Tâm Ảnh thoáng cái đứng dậy, dùng ngón trỏ chỉ vaog Dục vương gia : “Ta đoán xem, ngươi là hoàng thượng.”



      “Ngươi đoán sai.” Trình Nhạc Nhạc .



      “Ngươi làm sao biết?” Vương Tâm Ảnh liếc nàng.



      “Bởi vì ta so với ngươi thông minh! Ha ha!”



      Dục vương gia nhìn phía nàng, trong mắt có gì đó người khác thể thấy lưu động.



      “Hai người các ngươi, học tốt này nọ, thế nào lén chạy đến đây?” Vinh vương gia qua cả giận .



      “Những thứ kia học được có ích lợi gì? Ta điểm cũng muốn học.” Trình Nhạc Nhạc .



      “Ngươi học, hoàng thượng lại hướng ta hỏi tội.”



      “Ngươi ta ngốc, học được là tốt rồi?”



      Vương Tâm Ảnh chịu nổi mở miệng: “Hoàng thượng người ta để ý ngươi, là ngươi tu luyện nghìn năm mới có phúc phận này, ít ở chỗ này tự cho là thanh cao, cũng cân nhắc lại mình có bao nhiêu trọng lượng.”



      “Phúc phận này là thiên phúc, ngươi làm sao hiểu lấy.” Trình Nhạc Nhạc thối .



      “Tiên đều là chân mệnh thiên tử của ngươi, chuẩn sai được.”



      “Ngươi chết bên !” Trình Nhạc Nhạc nhấc chân hướng người nàng đá tới, Vương Tâm Ảnh hét lên tiếng thoát được, xoay người hết sức nghĩ qua là đánh vào cái nha hoàn bên người, nha hoàn liền thẳng tắp bị hất tiến vào trong hồ.



      “Người cứu mạng nha!” Nha hoàn đạp nước ở trong nước giãy dụa.



      Trình Nhạc Nhạc kịp lo lắng, xoay người nhảy vào trong nước.



      Vương Tâm Ảnh cả kinh, ghé vào thành lan can lớn tiếng gọi: “Trình Nhạc Nhạc, ngươi cẩn thận đừng đem cá vàng đạp chết, chết đền mười.” mặt có nửa điểm lo lắng, còn bộ dạng xem náo nhiệt.

      Chương 40: Rơi xuống nước

      Trình Nhạc Nhạc nâng lên thân thể nha hoàn, gian nan hướng bên bờ di động, thế nhưng nha hoàn quá béo, hơn nữa ra sức giãy dụa, nàng ra sức kéo nàng. Đáng nhẽ, chết người nha hoàn cũng phải cái gì đáng ngại.



      Dục vương gia thấy Trình Nhạc Nhạc ở trong nước, kinh ngạc cả kinh, phi thân nhảy vọt vào hồ, như xách con gà con đem nha hoàn cùng Nhạc Nhạc từ trong nước xách quay về bờ.



      Trình Nhạc Nhạc vuốt nước mặt, hoảng sợ : “Kính mắt của ta.” bên lo lắng hướng bên cạnh ao chạy .



      Dục vương gia phen kéo nàng, đạm nhiên : “Ta giúp ngươi nhặt.” xong nhảy vào trong hồ, mặt hồ tạo nên vòng rung động, , tựa như khối thạch đầu chìm vào đáy nước, lâu thấy quay về.



      Trình Nhạc Nhạc tuy là trước mắt mảnh mơ hồ, nhưng cũng có thể thấy xuống phía dưới có nổi lên.



      “Oa, Nhạc Nhạc, người ta lặn xuống nước so với ngươi còn lợi hại hơn.” Vương Tâm Ảnh sợ hãi than .



      Sau hồi, Dục vương như Long Vương nổi mặt nước, phá nước ra, bay vọt tới giữa trung, sau đó vững vàng rơi vào trước mặt Trình Nhạc Nhạc. Nâng tay, phía là kính mắt khuông hồng của Trình Nhạc Nhạc.



      “Cảm tạ.” Trình Nhạc Nhạc tiếp nhận kính mắt cảm kích , y phục ẩm ướt muốn đeo lên, thầm nghĩ công phu nín thở tốt.



      Dục vương vẫn như cũ vẻ mặt bình thản, mặt có chút tâm tình, trán chảy xuống bọt nước lên mặt đất, thân ẩm ướt.



      “Cái này thực có thể giúp ngươi thấy mọi vật sao?” Vinh vương hiếu kỳ .



      Trình Nhạc Nhạc ha hả cười : “ có nó, ta chẳng khác nào người nửa mù.”



      Vương Tâm Ảnh giả vờ đồng tình, than thở: “Suốt ngày chỉ lo học bài, để thi vòa Đại học Bắc Kinh ngay cả con mắt cũng đọc sắp mù, kết quả là, lăn qua lăn lại hồi, theo ta thấy, ngươi có cái mệnh này!”



      “Đại học Bắc Kinh của quốc các ngươi là thi đình sao? Nữ tử cũng có thể thi?” Vinh vương hỏi.



      “Ở Trữ chúng ta, nam nữ bình đẳng, chế độ vợ chồng, đôi phu thê chỉ có thể sinh cái hài tử.” Vương Tâm Ảnh , vốn định vài câu phải về Bắc Việt quốc, ngẫm lại vẫn là những người đứng đầu này.



      “Mau trở về thay y phục, cẩn thận cảm lạnh.” Vinh vương nhìn chằm chằm nàng toàn thân ẩm ướt , đưa tới nha đầu phía sau: “Mang Trình nương trở về phòng thay y phục.”



      “Vâng.” Nha đầu dẫn Trình Nhạc Nhạc rời .



      Trình Nhạc Nhạc đổi lại xiêm y, tóc bởi vì rất ẩm ướt, trong lúc cũng vẫn khô được. Nàng cũng quản được nhiều như vậy, đem sợi tóc bó buộc cao ở sau đầu, làm kiểu tóc giản đơn đáng , này cũng là nàng đến trường vẫn buộc.



      Khi trở lại bên hồ, Dục vương thay thân quần áo tuyết trắng, bộ dạng tao nhã, chỉ là hai tròng mắt cho tới bây giờ đều là lạnh lùng vẫn như cũ có chút ưu tư.



      “Nhạc Nhạc, ngươi mang dáng dấp này hồi cung, cẩn thận lại bị đánh vào đại lao.” Vương Tâm Ảnh trêu đùa.



      Trình Nhạc Nhạc lơ đểnh : “Tiên , ta mệnh tốt.”



      “Ngày cũng trễ rồi, sớm hồi cung .” Vinh vương nhìn khí trời còn sớm, .



      Trình Nhạc Nhạc khuôn mặt nhắn phen suy sụp, giả vờ cả giận : “Đuổi ta sao? Chê ta trở ngại thế giới của hai người các ngươi?”



      Vinh vương biết nàng trêu ghẹo mình, cũng thêm cái gì, chuyển hướng Dục vương : “Tam ca, vừa vặn các ngươi cùng đường, đưa nàng đoạn đường thế nào?”



      Dục vương nhìn phía Trình Nhạc Nhạc, do dự bất định.



      Trình Nhạc Nhạc hắc hắc cười : “Dục vương còn sợ ta ăn ngươi phải ?”



      “Có thể.” Dục vương ngắn gọn , nhấc chân hướng đại môn Vinh vương phủ bước .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Khuôn mặt tươi cười

      “Có thể.” Dục vương ngắn gọn , nhấc chân hướng đại môn Vinh vương phủ bước . Trình Nhạc Nhạc tiến vào xe ngựa mới vừa ngồi xong, đại sóng Vương Tâm Ảnh đầu liền tiến đến, chớp đôi mắt đẹp : “Ngày mai tìm các ngươi chơi mạt chược .”

      ” Cáp? Ta đều bị ngươi vơ vét hết, bắt người đến gán nợ có được hay ?” Trình Nhạc Nhạc tức giận .

      ” Trong bảo khố của Lăng quý nhân có nhiều nha.”

      ” Bảo khố của nàng đều bị ngươi thắng hết, ngươi tạm tha nàng .”

      “Hoàng thượng lão tử có rất nhiều tiền, ngươi dùng đến đồng cảm nàng?” Vương Tâm Ảnh ăn cười , theo nàng biết, Lăng quý nhân còn có ngọc như ý hoàng thượng ban cho mà. Trước chết sống chịu lấy ra, ngày mai thể cho tới tay.

      Trình Nhạc Nhạc phiêu mắt liếc Dục vương lộ vẻ nhẫn nại, tay đẩy nàng ra ngoài, : “Cút bên .”

      Mã xa chậm rãi lên đường, Trình Nhạc Nhạc len lén liếc mắt ngắm Dục vương, thấy nhắm mắt dưỡng thần. Sắc mặt tái nhợt như sáp điêu là đẹp, , chỉ có cùng Dương Tử Phàm lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả toàn thân cũng để lộ u buồn như nhau. Rốt cuộc người nào mới là tiền thân của Dương Tử Phàm? Hoàng thượng? Dục vương? Nhớ tới Lăng quý nhân cũng gần nữ sắc, tâm trạng hiếu kỳ, lẽ nào là đồng tính luyến ái sao?

      Dục vương dường như cảm thụ được ánh mắt làm càn của nàng, phút chốc trợn mắt.

      Trình Nhạc Nhạc cả kinh, xấu hổ thu hồi tầm mắt. Bên trong xe là trầm mặc vô tận, Dục vương từ trước đến nay vốn là người tiếc lời như vàng, lại càng chủ động cùng nữ nhân bắt chuyện.

      Trình Nhạc Nhạc suy nghĩ chút, từ trong túi nho tùy thân lấy ra chiếc bút ký tên, từng bước lên phía trước quỳ gối xuống ngang đầu gối của Dục vương, : “Ta tặng ngươi lễ vật.”

      Dục vương lần thứ hai trợn mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.

      Trình Nhạc Nhạc từ phía sau vươn tay trái, hướng vẫy vẫy tay, Dục vương hiểu được là có ý tứ. Nàng vươn tay kéo qua tay , hướng lòng bàn tay đặt ở đầu gối , sau đó vươn tay cầm bút, rất chăm chú ở bàn tay vẽ lên. Có thể là ngòi bút tiếp xúc, Dục vương lùi lại chút. Trình Nhạc Nhạc lại phải do rút tay về, chăm chú đè lại, lát sau, rốt cục buông ra. Xuất bàn tay chính là đường cong giản đơn vẽ khuôn mặt tươi cười.

      “Được rồi.” Trình Nhạc Nhạc cười nhìn .

      “Đây là cái gì? !” Dục vương cũng có thấy qua.

      “Khuôn mặt tươi cười nha.” Trình Nhạc Nhạc làm động tác choáng, này cũng xem hiểu? “Cười mười năm còn ít, ngươi bình thường cũng cười, vẻ mặt luôn luôn hé ra lạnh nhạt, như vậy rất mau già nga.” Trình Nhạc Nhạc chớp hai mắt, rất chân thành : “Hơn nữa thời điểm ngươi cười tuấn hơn.” Cái này là nàng từ mặt của Dương Tử Phàm thấy, Dương Tử Phàm thời điểm cười đến mức siêu tuấn.

      Dục vương nhìn khuôn mặt tươi cười lòng bàn tay, mặt rốt cục lộ ra mạt cười đầu tiên từ trước tới nay, rất nhạt rất nhạt.

      Trình Nhạc Nhạc thấy cao hứng chết được, xem ra hiệu quả đây chứ. trận gió lướt qua cửa sổ mà vào, Trình Nhạc Nhạc nhào vào đầu gối Dục vương, đánh mạnh cái hắt xì. xong, nhất định là vì mới từ nước lên gặp gió. Nàng xoa mũi nghĩ, lại đánh cái hắt xì, lập tức người lạnh lẽo.

      Dục vương cảm nhận nàng khỏe, từ bên trong tủ xe ngựa cầm ra kiện trường bào, choàng thân thể của nàng. Phủ ở vai nàng run nhè , đây là lần đầu tiên cùng vị nữ tử gần kề như vậy, cũng là lần đầu tiên nguyện ý vì nữ nhân làm gì đó.

      Chương 42: Chia tay trong vui


      “Cảm tạ.” Trình Nhạc Nhạc tự nhiên cầm chặt áo choàng, cảm kích , từ đầu gối đứng dậy, ngồi trở lại vị trí. Có cái áo choàng này, thân thể của nàng cũng cảm thấy lạnh. Suy nghĩ chút, Trình Nhạc Nhạc theo dõi : “Ta có thể hỏi ngươi vấn đề sao?”



      Dục vương suy nghĩ chút : “Có thể.”



      Trình Nhạc Nhạc hiếu kỳ đánh giá , vì sao mỗi khi đáp ứng việc, đều phải suy xét nhiều lần, ràng chính là chuyện rất đơn giản. sinh sống, quá mức cẩn thận ? “Buổi tối ngày đó ta mới vừa vào Tân Nguyệt cung, nhìn thấy người sinh bệnh, người kia là ngươi hay là hoàng thượng?”



      Dục vương sửng sốt chút, khuôn mặt lên muôn vàn loại tâm tình, mà nhiều nhất, là đau đớn. Vấn đề của nàng, vì sao là cái này?



      Trình Nhạc Nhạc chăm chú theo dõi , , đau đớn cái gì. Lúc trước hoàng thượng nghe nàng nhắc đến, cũng là biểu tình khiến người thể hiểu được. Bọn họ trong lúc đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Dục vương rốt cục tìm được cớ để trốn tránh, đẩy ra màn xe : “Tới hoàng cung rồi.”



      Trình Nhạc Nhạc biết muốn đáp lại vấn đề của nàng, trong lòng khỏi có bực bội, tháo xuống áo choàng chuyển về tay , tiếng cảm tạ, nhảy xuống xe ngựa rời .



      Dục vương nhìn chằm chằm áo choàng tay, áo vẫn lưu lại nhiệt độ cơ thể cùng hương khí của nàng. Nâng mắt nhìn phương hướng giai nhân xa. Đáy lòng có tình tố nhàn nhạt phiêu động, vì sao nàng phải cứu ? Vì sao lại muốn để lần nữa gặp gỡ nàng?



      ——— —————— ———————



      Trong Đông viện Tê Phượng viện, chủ tớ bốn người chơi đến bất diệc nhạc hồ, tiếng mạt chược sột soạt hỗn độn cùng tiếng nữ tử vui cười, lướt qua tường cung, truyền tới trong tai Tây viện Phượng quý nhân, đặc biệt chói tai. Nàng càng nghe càng phiền, càng nghe càng bực, hướng nha đầu : “Các nàng cả ngày làm gì? !”



      “Quý nhân, nô tỳ biết.” Tỳ nữ sợ hãi.



      “Đồ vô dụng.” Mắng xong, nàng nhấc chân hướng Phượng Vũ cung bước .



      Trình Nhạc Nhạc cười tà liếc Vương Tâm Ảnh, trước giây đồng hồ nàng đẩy bài: “Hồ.”



      “Ngươi!” Vương Tâm Ảnh chán nản, nhìn trong tay bài đẹp, là đáng tiếc.



      “Tưởng thắng ngọc của ta, có cửa đâu.” Trình Nhạc Nhạc nhìn huyết ngọc lung lay trước mặt nàng, đắc ý .



      Vương Tâm Ảnh nhìn chằm chằm ngọc của nàng, cam lòng, từ nhận thức của nàng năm ấy, nàng liền đối với ngọc tay nàng là thích: “Chờ xem.”



      “Lại đến lại đến.” Lăng quý nhân thu xếp bài.



      “Ta bà xã của … hoàng thượng, ngươi thiếu rất nhiều.” Vương Tâm Ảnh trở mình mắt trợn trắng có tiền vẫn đánh bài tốt như vậy.



      Hồng Ngọc gật đầu phụ họa .” Quý nhân, ngươi lại đánh cuộc nữa ngay cả nội y chưa chắc được mặc.”



      “Vậy mặc, hoàng thượng tới khỏi phải phiền phức.” Vương Tâm Ảnh tiếp lời, cùng Trình Nhạc Nhạc nhìn nhau bạo cười ra tiếng.



      Hồng Ngọc muốn cười, nhìn Lăng quý nhân sắc mặt đúng, thể làm gì khác hơn là nỗ lực nín.



      Lăng quý nhân vừa thẹn vừa giận, đứng dậy giơ lên tiểu nắm tay hướng người hai nàng đánh : “Ta cho các ngươi hươu vượn.”



      Hai người cùng sầm sầm mà phân tán ra, Lăng quý nhân tức giận đến kinh khủng, cũng bất chấp cái gì hình tượng, thầm nghĩ có thể xé nát miệng hai người.



      Hồng Ngọc thấy chủ tử chống hai người, rất trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 43: Gặp rắc rối


      Nàng từ chịu khổ làm việc lớn lên, khí lực cũng khá lớn, chút liền đem Vương Tâm Ảnh ép té mặt đất.



      ” Vương bát đản, ngươi dám đánh ta ~~~~ uy ~~ cưỡi ở người ta để làm chi ~~~ uy ~~~!” Vương Tâm Ảnh oa oa kêu to, giãy dụa thân thể. “Nhạc Nhạc! Cứu ta!”



      Trình Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Hồng Ngọc dã man gần như khống chế được, lúc lâu sau mới nghĩ đến phải cứu người, chỉ là, chân làm sao chạy nổi? kịp quay đầu lại, cả người liền hướng mặt đất nằm úp sấp , tiếp theo chính là vật nặng đè ở người.



      ” Xem ngươi hướng nào chạy.” Lăng quý nhân học bộ dạng của Hồng Ngọc, ngồi ở lưng của nàng. Chỉ là, nàng từ thân là cành vàng lá ngọc, chưa chắc so được với khí lực lớn của Trình Nhạc Nhạc. Hai người cùng chỗ ôm nhau trận lăn lộn mặt đất.



      Trình Nhạc Nhạc bị đụng phải mắt nổ đóm đóm, nhớ tới Lăng quý nhân sợ ngứa, chỉ có thể nâng tay gãi thắt lưng của nàng, chiêu này quả nhiên hữu dụng, Lăng quý nhân giãy dụa thân thể liên tục tránh né.



      ” Quý nhân, mau gọi Hồng Ngọc cút ngay, đè chết ta!” Vương Tâm Ảnh oa oa kêu to.



      ” Hoàng thượng đến cũng chưa từng dùng! Vinh vương đến cũng vô dụng!” Hồng Ngọc đắc ý dào dạt , ngồi ở người nàng, thỉnh thoảng vỗ nàng hai bàn tay, vỗ lưng của nàng. Nhân cơ hội này, có thể giải quyết mối hận thua bạc nhiều ngày của nàng, cớ sao mà làm?



      Vương Tâm Ảnh mau khóc ra, nản chí hô lên: “Quý nhân, lão công của ngươi ở ngoài cửa nhìn ngươi! Mau nhìn nha! thực ở ngoài cửa!”



      ” Ngươi để Nhạc Nhạc thả ta!” Lăng quý nhân mới quản được ai tới đây, liên tục né tránh ma trảo của Nhạc Nhạc, người thể có nhược điểm! nên có nhược điểm!



      “Nhạc Nhạc, thả nàng, nếu thả ta chết.”



      Trình Nhạc Nhạc mới vừa buông tay, Lăng quý nhân thoáng cái liền lấn tới, lại lần nữa đem nàng áp mặt đất.



      ” Đánh lén!” Trình Nhạc Nhạc cả giận , ra sức phản kháng, sau đó hai người ôm nhau lăn hai vòng, ách, rồi bất động.



      Trước mặt, là vạt áo vàng óng ánh, vàng óng ánh chói mắt, ở trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng còn có ai có tư cách mặc kim hoàng sắc? Trình Nhạc Nhạc thở sâu, được rồi, dù sao cũng trốn thoát. Thân thể bò lên quỳ mặt đất, thậm chí có ngẩng đầu nhìn chủ nhân áo choàng liếc mắt.



      “Hoàng thượng!” Lăng quý nhân vừa từ mặt đất nhảy lên, kéo xuống xiêm y lộn xộn chịu nổi, luống cuống quỳ gối bên người Nhạc Nhạc, Hồng Ngọc lại càng lăn lội hướng bên này, đầu chấm đất, quỳ rạp mặt đất hơi run.



      “Má ơi! Ta chỉ là thuận miệng chút, lại có thể đem hoàng thượng gọi tới.” Vương Tâm Ảnh vỗ trán, than thở, ruột của nàng đều rất nhanh hối hận rồi, có chuyện gì lại đem hoàng thượng gọi tới nha. Hoàng thượng bình thường nhưng cho tới bây giờ đến cái sân này, ngày hôm nay chắc trời nổi gió a!



      Hoàng thượng đánh giá phòng mất trật tự, ánh mắt rơi vào người Lăng quý nhân, Lăng quý nhân bây giờ, có điểm nào giống quý nhân? Tóc lung tung, quần áo ngăn nắp. Sợi tóc trong người lạnh run nhè chảy xuống trước ngực. Mà ba nàng kia cũng tốt tới đâu, dáng vẻ bực này, đủ để đem nàng biếm lãnh cung.



      ” Các ngươi, chơi vật lộn sao?” Hoàng thượng giọng mỉa mai lạnh lùng , mặt tràn đầy tất cả đều là tức giận.



      “Nô tì biết tội!” Lăng quý nhân đem đầu gõ mặt đất, khóc nức nở .



      Hoàng thượng cười nhạt, đem nàng từ mặt đất nâng dậy, : “Vừa rồi phải cười đến rất hài lòng sao? Thế nào lại khóc? Trẫm tới ngươi liền khóc?”



      ” Hoàng thượng, Lăng quý nhân chỉ bất quá là vui vẻ, cẩn thận để tình cảm biểu ra ngoài, tội này tính là nặng ?” Vương Tâm Ảnh ha hả cười . ra, hoàng thượng lúc này nàng xem cũng sợ, nhưng làm tức giận mặt rồng, ai biết phán Lăng quý nhân tội gì nha?



      “Ân?” Hoàng thượng ừ tiếng trừng mắt nàng, tiếng này cũng đủ uy nghiêm, Vương Tâm Ảnh nghĩ mà sợ thè lưỡi, dám tái nhiều.

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 44: Gặp rắc rối (p2)

      ” Nô tài chủ tử loạn thành oa nồi, Trình Nhạc Nhạc, ngươi trẫm nên phạt chủ hay phạt bộc?” Ánh mắt hoàng thượng rơi vào đỉnh đầu Trình Nhạc Nhạc.



      Trình Nhạc Nhạc chút nào lo lắng, bình thản : “Phạt nô tỳ , nô tỳ thân thô thịt cứng, chịu đựng phạt.”



      Hoàng thượng cúi người, nắm bắt cằm của nàng hướng nhấc, đánh giá con ngươi nàng bình tĩnh: “Hảo! Trẫm liền ngươi!” Của nàng đạm nhiên, thế nào cũng phải khiến sinh hận, đó là loại khiêu khích tiếng động, là hoàng thượng vạn người, há có thể cho phép nó tồn tại?



      Vương Tâm Ảnh kinh hãi, lại muốn đem nàng nhất vào đại lao ?



      Hoàng thượng bỏ ra cằm của nàng, hướng bàn mạt chược răng ngà kia bước , bốc lên con ở trong tay thưởng thức. Sau đó : “Đây là gì vậy?”



      Vương Tâm Ảnh vui mừng, : “Mạt chược nha, hoàng thượng có muốn hay ngoạn?”



      ” Trẫm tìm nhóm thái giám đến chơi mạt chược?” Hoàng thượng liếc nàng, tự tiếu phi tiếu.



      “Ha hả, có thích hợp thích hợp.” Vương Tâm Ảnh ha hả cười , giả vờ than thở tiếng: “Làm chủ tử chính là mệt.” Làm chủ tử là mệt, đặc biệt làm làm.



      Hoàng thượng nửa híp mắt, làm như suy nghĩ lời của nàng, ngoài cửa có cung nữ tiến đến, thấy hoàng thượng đầu tiên là cả kinh, sau đó quỳ xuống đất hành lễ.



      ” Chuyện gì?” Hoàng thượng phiêu liếc mắt nàng. Tiểu cung nữ len lén nhìn đống hỗn độn đầy phòng, cẩn cẩn dực dực : “Dung phi nương nương để nô tỳ đến thỉnh Trình Nhạc Nhạc xem .”



      Hoàng thượng ừ tiếng, ánh mắt quay lại người Trình Nhạc Nhạc, khí phách mười phần : “Ngươi trước, sau khi xong đến chính điện chuyến.”



      “Nô tỳ tuân mệnh.” Trình Nhạc Nhạc từ đầu tới đuôi chưa từng dám liếc cái, nghe cước bộ xa, tới khi nghe được nữa, mới từ mặt đất đứng dậy, vỗ bụi bặm xiêm y.



      Hoàng thượng Hoàng thượng nóng giận cũng rất dọa người.” Vương Tâm Ảnh hì hì cười , cũng từ mặt đất bật đứng dậy.



      “Gần vua như gần cọp.” Trình Nhạc Nhạc bộ dạng sao cả, tựa hồ vừa rồi chuyện gì cũng có phát sinh qua.



      Chỉ có Lăng quý nhân càng ngừng nức nở.



      ” Ngươi khóc cái gì nha? Hoàng thượng cũng có phạt ngươi.” Trình Nhạc Nhạc đem nàng nâng dậy, trêu đùa.



      Lăng quý nhân vẻ mặt hổ thẹn, hai mắt đẫm lệ: “Hoàng thượng cũng biết muốn phạt ngươi thế nào.”



      Vương Tâm Ảnh ha ha cười, dửng dưng: “Yên tâm , hoàng thượng muốn phạt nàng.”



      ” Thế nhưng Dung phi nương nương cam lòng.” Hồng Ngọc ở bên cạnh chọc câu, vẫn đứng thẳng lôi kéo đầu, tựa hồ vừa bị dọa đến .



      lời vừa rồi nhắc nhở Trình Nhạc Nhạc, vội vã trở về phòng sửa sang lại dáng vẻ sau hướng Phượng Vũ cung bước . Trình Nhạc Nhạc đáy lòng khỏi có chút luống cuống, lòng của nữ nhân sâu như đáy biển, ai cũng đoán được Dung phi làm ra chuyện gì.



      qua hoa viên cùng tường cung trùng điệp, đến Phượng Vũ cung, hổ là nơi ở phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, so với Tê Phượng viện, khí phái hơn nghìn lần.



      Nàng cẩn cẩn dực dực hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Dung phi nương nương, nương nương thiên.” Dung phi ung dung đẹp đẽ quý giá đùa với tiểu hoàng tử, mặt chứa mạc hạnh phúc có thể làm cho người khác ước ao đến chết, liếc Trình Nhạc Nhạc cái đưa tới bà vú, bà vú liền khom lưng đem tiểu hoàng tử bế xuống phía dưới.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 45: Gặp rắc rối (p3)

      mắt nụ cười ôn nhu lập tức bị lãnh tiếu che , : “Trình Nhạc Nhạc, quy củ hậu cung ngươi cũng biết?”



      ” Nô tỳ biết.”



      “Thân phận chủ tớ ngươi cũng biết?”



      “Nô tỳ biết.”



      ” Ngươi biết như thế còn cố phạm vào?” Dung phi lớn tiếng trách mắng, Trình Nhạc Nhạc lãnh tĩnh để nàng sinh hận, nàng nhưng ra tin, cái tỳ nữ nho sợ chết? sợ đau đớn?



      Trình Nhạc Nhạc nhất thời , hơi ngẩng đầu, thấy Phượng quý nhân vẻ mặt tiểu nhân xem kịch vui ở bên. Nàng ta nhưng ra hiểu được lợi dụng Dung phi đến chỉnh lý nàng, Trình Nhạc Nhạc dưới đáy lòng đem nàng mắng lần.



      Dung phi thấy nàng , cho rằng nàng sợ, : “Hậu cung do bổn cung chưởng quản, bổn cung tất nhiên là thể cho phép tình bực này xuất .” xong, hung hăng bàn tay tát mặt Trình Nhạc Nhạc, Trình Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy má bị bàn ủi in dấu, đau buốt đến nàng hai mắt nổ đóm đóm, Dung phi này, khí lực ! Bộ dạng muốn là làm, chung quy cũng thể làm chim đầu đàn.



      Trình Nhạc Nhạc nghĩ, vù vù trận dập đầu, tiếng lệ xuống đất, la hét: “Nương nương tha mạng! Nô tỳ dám nữa.” Đây mới là hành động tỳ nữ nên có, Dung phi thỏa mãn, tiếu ý càng thêm nồng hậu.



      “Nếu như ngươi còn dám cố ý dụ dỗ hoàng thượng, bổn cung chắc chắn buông tha ngươi.” Thanh khinh mà nhu, nhu đến làm cho Trình Nhạc Nhạc đáy lòng run lên, thanh này, là từ địa phủ truyền đến sao?



      “Nô tỳ oan uổng a! Hoàng thượng là thân phận vạn kim, nô tỳ sao dám khinh nhờn? Dung phi nương nương minh giám nha!” Trình Nhạc Nhạc kêu gào đến vui vẻ, buồn nôn thiếu chút nữa nhổ ra, thân thể vạn kim ~~~.



      ” Ngươi cũng có chút tự biết .” Dung phi cười khanh khách.



      Trình Nhạc Nhạc nhất thời soạn ra lời kịch, chỉ có thể thút tha thút thít quỳ mặt đất, thỉnh thoảng lấy tay sờ ra ít nước mắt. Bởi khóc đến quá mãnh, nước mắt đánh vào má phải, đau nhức thấu tâm!



      Dung phi thấy nàng đem nước mắt toàn bộ hướng thảm tú hoa cọ, tức giận đến rống to hơn: “Cút !”



      Rốt cục đợi được câu này, Trình Nhạc Nhạc vội vàng ngừng hướng ngoài cửa chạy , chỉ sợ Dung phi đột nhiên đổi giọng gọi nàng nên chạy trước.



      Chạy ra Phượng Vũ cung, Trình Nhạc Nhạc thở hắt ra, cuối cùng cũng an toàn. Phía trước có hồ, nước coi như sạch, nàng lại gần, cúi người vốc đem nước rửa sạch mặt cùng tay. Đụng vào má phải đau đớn, biết có nên lại đến chính điện , dù sao, địa phương kia cũng là khu vực nguy hiểm. Nếu như đấu lại bạt tai, hủy dung là chắc chắn.



      nhìn xuất thần chằm chằm ảnh ngược trong hồ, lại nghe câu: “Cung nữ kia, dám ở chỗ này lười biếng? !” Trình Nhạc Nhạc cả kinh, vội vàng xoay người, đó là ma ma Phượng Vũ cung, chọc được, nàng vội vàng cúi đầu khom lưng lui khai .



      ——— —————— ——————



      “Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng.” Trình Nhạc Nhạc quỳ gối trước án trong chính điện, ai, lại là quỳ!



      Hoàng thượng ừ tiếng, tiếp tục phê duyệt tấu chương.



      “Nô tỳ đến đây lĩnh tội.” Trình Nhạc Nhạc chần chờ chút, nhắc nhở .



      Hoàng thượng vẫn như cũ là ừ tiếng, để ý tới.



      Trình Nhạc Nhạc tức giận công tâm, trong lòng nghĩ: con bà nó, muốn đánh phải , dù sao cũng phải biểu ra ? Này cũng phải đánh đòn tâm lý. Nàng cũng biết, hoàng thượng như vậy, chính là đánh đòn đại chiến. Muốn xem muốn xem nàng có thể chịu bao lâu, trải qua điều giáo, tính nết tốt hơn chút nào ?

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 46: Gặp rắc rối (p4)

      lúc lâu, hoàng thượng : “Lại đây.” Thanh uy nghiêm, cho chống cự.



      Trình Nhạc Nhạc đứng dậy qua, đứng ở bên người , là khát nước? Hay là đói bụng?



      phải khát, cũng phải đói bụng, chỉ là mệt mỏi mệt mỏi.



      “Ngươi tới giúp trẫm sao chép sổ con tốt ?” Lúc này thanh hề uy nghiêm, thậm chí bí mật mang theo nhàn nhạt mệt mỏi rã rời.



      Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, bút lông nàng viết tốt, hơn nữa viết đến siêu chậm, chỉ sợ nhầm chuyện của .



      Hoàng thượng lâu được đáp lại, nâng đầu nhìn nàng liếc mắt, ánh mắt rơi vào năm ngón tay má phải của nàng. Tà cười tiếng, : “Mặt làm sao vậy?”



      Trình Nhạc Nhạc bị cười đến có chút căm tức, cưỡng chế cơn tức, : “Té.”



      “Địa phương nào có thể đem mặt người té hình dáng như thế? Trẫm hiếu kỳ.” vẫn như cũ tà cười.



      Trình Nhạc Nhạc đại quẫn, cảm thấy dối này xác thực tốt.



      Hoàng thượng thu cười, lần thứ hai hỏi: “Mặt chuyện gì xảy ra?”



      “Nô tỳ phạm sai, bản thân nhận lấy tự mình lấy cái tát cảnh báo, ai biết nhận phạt quá xa ~~~.” đến phần sau thanh càng ngày càng .



      “Có ?”



      “Ân.”



      Đột nhiên, thanh đập bàn rung động, Trình Nhạc Nhạc bị dọa đến nhảy về phía sau bước. Khẩn trương đánh giá người trước mắt hỉ nộ vô thường, lại phát cái gì điên?



      Hoàng thượng nổi giận , trừng mắt nàng : “Ngươi lần lượt khi quân phạm thượng! Đủ chết trăm lần biết sao?”



      Trình Nhạc Nhạc nghe vậy, ùm tiếng quỳ gối dưới chân .



      Nổi giận, ai, nàng cũng chỉ bất quá là hảo tâm, muốn sinh mà thôi, thế nào liền sai rồi?



      Hoàng thượng giận trừng mắt nàng, nàng bộ dạng có biện pháp, ai khiến nỡ nàng chết? nỡ khiến đau đớn? Xoa dịu tâm tình chút, hướng Ngọc công công phất phất tay, chuyển hướng Trình Nhạc Nhạc: “Dung phi vì sao đánh ngươi?”



      Trình Nhạc Nhạc lúc này dám tái soạn bậy, đúng : “Cùng lý do hoàng thượng xử phạt giống nhau.”



      Hoàng thượng ý vị thâm trường nửa híp mắt: “ cái tát này đánh cũng là có lý.”



      Trình Nhạc Nhạc lần thứ hai tức giận, chỉ bất quá tức giận đến khi Ngọc công công tiến đến liền tiêu tan thành mây khói.



      Hoàng thượng tiếp nhận thuốc mỡ Ngọc công công trình lên, tay chạm chút hướng mặt nàng vuốt ve.



      Trình Nhạc Nhạc kinh hãi, lui về phía sau từng bước, hoảng sợ theo dõi .



      Hoàng thượng tay ngừng , ngược lại trêu đùa: “Lại lui ra nội điện của trẫm .”



      Trình Nhạc Nhạc lại là trận quẫn bách, khuôn mặt nhắn mảnh đỏ bừng, quay đầu lại liếc mắt phương hướng nội các, ràng là khá xa.



      “Trẫm chỉ là muốn giúp ngươi giảm bớt chút đau đớn, như vậy mới có khí lực sao sổ con.” Hoàng thượng giải thích. lương tâm, cũng .



      Trình Nhạc Nhạc phen đoạt qua thuốc mỡ trong tay , ha hả cười gượng : “Nô tỳ tự mình đến là tốt rồi.” xong, vuốt thuốc lung tung hướng má phải sờ soạn, có gương, cũng biết có xoa đều đặn hay , mặc kệ!



      Hoàng thượng nhìn nàng động tác gần như tự ngược, cau mày, nhưng cũng muốn bản thân mất mặt, tùy vào nàng được rồi.

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 47: Gặp rắc rối (p5)

      Từ đó, Trình Nhạc Nhạc làm thêm việc vặt nữa, đó chính là sao sổ con. Như thế xuống tới, cũng khiến bút thư pháp của nàng thành thạo Trình Nhạc Nhạc.



      Hoàng thượng dụng tâm chăm sóc, người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ là cũng toạc ra mà thôi.



      Ngày này, Trình Nhạc Nhạc chuẩn bị ra cung Vinh vương phủ, hoàng thượng lại sai người đến gọi nàng sao chép.



      Ngồi ở trong góc, nàng chép rất tình nguyện, rất thú vị. Chỉ tới truyền đến thông báo lanh lảnh của thái giám: “”Dục Vương gia đến ——!”



      Tinh thần của nàng hơi bị chấn động, trong đầu lên bóng dáng Dục vương vĩnh viễn đều là đơn, hơn tháng gặp , biết còn độc ? nghĩ ngợi, bóng dáng Dục vương xuất xuất ở trong chính điện, thi lễ rồi đứng ở trước án.



      Hoàng thượng lạnh lùng quét liếc mắt, cũng ban thưởng ngồi.



      Dục vương lơ đểnh lơ đểnh, chắp tay : “Khởi bẩm hoàng thượng, Trữ thành loạn đảng tràn lan, cần sớm chèn ép.”



      Hoàng thượng liếc , chút hờn giận: “Muộn như vậy vào cung, là vì chuyện này?”



      “Thần quấy nhiễu hoàng thượng là có tội, nhưng loạn đảng ngày trừ, liền có thể giúp có thêm vây cánh.” Dục vương xong.



      Khẩu khí của khiến hoàng thượng hơi bị tức giận, : “Dục vương thân là quân sư thuỷ quân, chỉ dùng quản lý thuỷ chiến ở Văn thành , há có thể vượt quyền nhiều chuyện?”



      Dục vương kinh sợ, vội vàng quỳ xuống: “Thần đáng chết.” Văn thành, Trữ thành vốn là hai thành trấn liền nhau, há có thể có chút ít liên quan? Hoàng thượng phải hôn quân, biết.



      “Nếu như có việc gì, xuống phía dưới .”



      “Thần xin cáo lui.” Dục vương hướng cửa thối lui, sớm nên nghĩ đến loại kết quả này, mình cần gì phải đến để bị chửi mắng té tát?



      “Chờ chút?” Hoàng thượng gọi lại, chuyển hướng Trình Nhạc Nhạc vùi đầu khổ làm : “Trình Nhạc Nhạc ngươi qua đây!”



      Trình Nhạc Nhạc tuy là bộ vùi đầu khổ làm, nhưng có nửa điểm tâm tư, tại nghe gọi nàng, chút nào chần chờ bỏ lại bút lại gần.



      “Dục vương, ngươi đưa Trình Nhạc Nhạc đến Vinh vương phủ .” Khi lời này, mặt hoàng thượng lộ vẻ tiếu ý tàn nhẫn.



      Trình Nhạc Nhạc hiểu, đáy lòng mảnh vui mừng.



      Dục vương biết, cũng cự tuyệt, thể cự tuyệt. “Thần tuân mệnh.”



      “Chú ý, chỉ có thể xa xa theo sát.”



      “Thần tuân mệnh.”



      ——— —————— ——————–

      “Trình nương thỉnh lên xe ngựa.” Dục vương đứng ở ngoài mười thước, đạm nhiên .



      Trình Nhạc Nhạc liếc , ngoạn tâm nổi lên, hắc hắc cười : “Ta say xe.”



      Dục vương , nghi hoặc nhìn.



      “Chính là ngồi xe ngựa nôn.” Trình Nhạc Nhạc giải thích .



      “Lần trước cũng thấy ngươi nôn quá.”



      “Lần trước là bởi vì có người cùng ta ngồi.” Trình Nhạc Nhạc loạn , chớp hai tròng mắt : “Ta thích bộ, đặc biệt tại buổi tối đẹp như vậy.” xong hướng phía trước đến, Dục vương cùng nàng có biện pháp, chỉ có thể xa xa theo sát ở sau người.



      Màn đêm hạ xuống, bóng dáng hai người trước sau, lộ vẻ khôi hài.



      “Này, ngươi tên là gì?” Trình Nhạc Nhạc quay người lại, giương giọng hỏi.



      Dục vương liếc nàng cái, có tiếp lời, phải thể , mà là muốn ở loại tình cảnh này cùng nàng chuyện tào lao.



      “Ngay cả tên cũng nguyện .” Trình Nhạc Nhạc bất mãn thầm, đột nhiên dừng lại cước bộ, nghĩ xem ngươi làm sao bây giờ! Dục vương theo nàng dừng chân mà dừng lại cước bộ, mặt rất bình tĩnh, nhìn ra bất luận cái tình tự gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 48: Đùa giỡn

      ” Nơi này là ngoài cung, ngươi đại khái có thể cần làm như vậy.”



      ” Trình nương nếu có thể nửa đêm.” Dục vương hảo tâm nhắc nhở.



      Nửa đêm nửa đêm, Trình Nhạc Nhạc cũng sợ, muốn về nhà, nàng liền để quay về. Nghĩ như vậy, vừa vặn thấy phía trước có quám ăn, nàng qua hướng bên cạnh bàn ngồi xuống:” Ông chủ, đến chén mì.”



      ” Tốt.” Lão bản vui tươi hớn hở xoay người chuẩn bị.



      Trình Nhạc Nhạc vẻ mặt cười xấu xa, quay đầu lại hướng Dục vương :” Dương công tử, ta đói bụng, ngươi có đói bụng ?” Dục vương dựa vào chỗ tường, như trước dự định tiếp lời, ánh trăng đưa bóng dáng kéo rất dài. Vừa vặn buông xuống ở dưới chân Trình Nhạc Nhạc, nàng dùng sức hướng đầu mấy đá, trong miệng mắng:” Giẫm chết ngươi! Giẫm nát ngươi!” Phảng phất có thiên niên cừu hận.



      Chỉ chốc lát, lão bản đem mỳ làm tốt bưng lên, Trình Nhạc Nhạc dùng chiếc đũa bới vài sợi, hơi nhíu. thực tế, nàng chút cũng đói, chỉ bất quá muốn trêu đùa nam nhân phía sau chút mà thôi. Nghĩ ra tính tình xấu, còn có tức giận. Như thế, nàng thả chậm tốc độ, đem mì từng sợi nuốt vào trong bụng, kể ra sợi còn muốn nghỉ vài giây đồng hồ, người ở nơi nào tự tiêu khiển tự vui.



      Trăng, cũng chờ người, tuần hoàn quỹ tích của chính nó.



      Rốt cục, có người chịu nổi, lão bản vẻ mặt đau khổ : “ nương, bát này ngươi ăn hay là ăn? Tiểu nhân cần phải thu quán.”



      ăn.” Trình Nhạc Nhạc giận dỗi , đứng dậy rời ghế.



      nương chưa trả tiền.” Lão bản khom lưng đuổi theo.



      Trình Nhạc Nhạc dùng cằm chỉ hướng Dục vương, : “Tìm đòi .”



      Lão bản bất đắc dĩ, chỉ có thể chuyển hướng Dục vương:” Công tử? !”



      Dục vương so với càng bất đắc dĩ, móc ra bạc thanh toán tiền.



      đường, im ắng mảnh, chỉ có vài con chó loạn vừa thông suốt trận. Người sao cũng tâm tình tốt, xoay người lại hướng Dục vương khoái hoạt đến gần: “Dương công tử, ngươi có người mến sao?” Như nàng sở liệu, người ta căn bản là để ý tới nàng. Ngày hôm nay chỉnh mở miệng thể, Trình Nhạc Nhạc thầm phát thệ. Thân thể gập xuống, liền hướng mặt đất ngồi chồm hổm, ôm bụng bộ dạng thống khổ chịu nổi. Khóe mắt len lén nhìn về phía sau, thấy đối phương có vài tia chần chờ, nghĩ hay là chính mình diễn thiếu thống khổ, dứt khoát hướng mặt đất nằm.



      Phòng tuyến đáy lòng Dục vương rốt cục tan vỡ, nhanh vài bước liền liền đến bên người Trình Nhạc Nhạc.



      “Nhạc Nhạc!” gọi, thanh cấp bách mà lại hoảng sợ, ôm thân thể của tựa ở trong lòng chính mình.



      Trình Nhạc Nhạc tiểu nhân đắc chí, đáy lòng sớm nhạc khai liễu hoa, nằm ở trong lòng gian nan động động mắt, thống khổ : “Ta đau bụng, có thể là mỳ vừa rồi có chuyện.”



      “Ngươi chịu đựng, ta mang ngươi tìm đại phu tìm đại phu.” Dục vương lo lắng đem thân thể của nàng tựa lưng, nhìn xung quanh tìm y quán.



      Trình Nhạc Nhạc nằm ở lưng , nghe hương vị đặc biệt người , đáy lòng có loại tình tố khác thường lướt qua, cảm giác này, rất quen thuộc, ràng chính là mùi vị của Dương Tử Phàm.



      ” Ngươi ràng chán ghét ta mà.” Nàng vui cười .



      Dục vương thân thể cứng đờ, nàng tựa hồ thời gian dài la đau rồi, cảm thấy chính mình bị trêu đùa, lập tức vừa giận lại bất đắc dĩ. Đỡ hai tay của nàng cũng biết có nên hay buông ra.

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 49: Đùa giỡn (p2)


      ” Ta mệt mỏi, ngươi phải cõng ta.” Trình Nhạc Nhạc chơi xấu, chăm chú bám vào cổ .



      Dục vương tuân theo ý nghĩ đáy lòng của mình, có bỏ lại nàng, y theo tâm tư chính mình làm việc, gần đây đều mong muốn như vậy. Biết mình thể bất kỳ nữ nhân nào, cũng biết rất nàng là người của hoàng thường. Để làm càn lần , sau lần này, cũng gặp lại nàng nữa, gặp liền nữa. Ngực đau nhức, càng ngày càng đậm, tượng như quỷ đòi mạng nhắc nhở , thể ! có tư cách .



      “Ngươi tên là gì?” Trình Nhạc Nhạc lại hỏi, nàng hoàn toàn có thể hướng Lăng quý nhân hỏi thăm, cũng có thể hỏi Vinh vương, nhưng nàng thích chính mồm ra.



      “Dương Quân Dật.”



      Ánh trăng chiếu vào mặt , mồ hôi tinh mịn lóe bạch quang, dạ mát lạnh như vậy, lại có thể nóng thành như vậy? Trình Nhạc Nhạc nghi hoặc, dùng khăn lụa lau mồ hôi thái dương :” Ngươi rất nóng sao?”



      nóng.” Nhưng đau nhức.



      ” Thế nhưng ngươi chảy mồ hôi.”



      “? ? ? ? ? ?” Trình Nhạc Nhạc theo dõi sườn mặt tuyệt mỹ của , khuôn mặt đó, vĩnh viễn đều là vô tận lạnh lùng, vì sao? Nàng hiếu kỳ, hiếu kỳ liền nghĩ hỏi.



      “Hoàng thượng hình như đối với ngươi thành kiến rất lớn, vì sao?”



      Đau đớn rất nhanh lên khuôn mặt lạnh lùng của Dương Quân Dật, vỗ về tay Trình Nhạc Nhạc khẽ run, nửa mệnh lệnh nửa cầu xin : “ nên hỏi.”



      Trình Nhạc Nhạc xem hiểu tâm tư của , trong lòng càng thêm hiếu kỳ, trong miệng xác thực chỉ ‘ nga ’ tiếng, hề hỏi.



      Sau trận trầm mặc, Trình Nhạc Nhạc vì đánh vỡ bầu khí có vẻ có chút ngưng trệ, lại cười : “Ngươi biết ? Ta cũng có muội muội song sinh, thời điểm đến trường, mỗi lần phạm vào sai lầm, thời điểm lão sư muốn phạt ta, ta để nàng thay ta chịu phạt. Giá phải trả chính là thời điểm thi tháng thay nàng thi môn học nàng thích.” Đây đều là chuyện của nàng ở đại, nghĩ khả năng có thể nghe hiểu, Trình Nhạc Nhạc giải thích : “Ở chỗ ấy của chúng ta, mặc kệ nam hài nữ hài đều phải đọc sách, ngươi hiểu ? Nghe hiểu được sao?”



      hiểu nhiều, nhưng có thể biết được đó là loại cuộc sống hạnh phúc, là cái thân tình loại vẫn ước ao. chịu đựng đau đớn trong lòng, nghe nàng lời sung sướng, cảm giác này cũng sai.



      Mọi người đều , song bào thai cảm tình so với huynh đệ huynh đệ thông thường tình cảm thâm hậu hơn. Trình Nhạc Nhạc cho tới nay cũng tin tưởng, chỉ tới khi nhìn thấy nam nhân trước mắt mới thôi. Hoàng thượng cùng đánh vào tựa hồ có cừu hận sâu thể giải trừ, ngay cả thái hậu cũng chán ghét , muốn thấy . nhiều nghi vấn, đánh vào trong đầu Trình Nhạc Nhạc, tựa như rung động lâu quanh quẩn .



      ——— —————— ———————



      Tê Phượng viện.



      Lăng quý nhân được nha đầu hầu hạ thử xiêm y, cung cung đủ mọi màu sắc chọn đến nàng hoa mắt chóng mặt. Ngày hôm nay hoàng thượng tâm tình tốt, mời các vị phi tần đến Trữ hoa viên thưởng thức cảnh đoán câu đố.



      “Nhạc Nhạc, hồi ngươi cần phải giúp ta nga.” Lăng quý nhân lên tiếng lôi kéo Trình Nhạc Nhạc, đến trước tìm ô dù a. Đối với hồi tụ hội, nàng là vừa mong vừa sợ. Hậu cung nhân tài xuất lớp lớp, nàng sợ đến lúc đó mất mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :