1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu vương dã thê - Thiên Cầm (CHƯƠNG 94) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Trốn

      Xiêm y có chút quá dài, ngẫm lại hiểu được mặc sai, nàng miễn cưỡng chấp nhận. Cũng biết hoàng cung này có đúng hay chính là cố cung Bắc Kinh, nhìn trang phục người ở đây, cũng giống như là thời đại Minh Thanh. Như vậy phải là làm sao? Còn có Vương Tâm Ảnh đâu, nàng phải cùng nhau ngã xuống vách núi sao?



      Nhạc Nhạc vừa vừa suy xét, ngẩng đầu, đột nhiên phát , cảnh sắc ở đây thực là đẹp. Núi đá bụi hoa, tuy là nhân công chế tạo, nhưng đẹp khiến nàng kinh hãi, hối hận đem theo máy ảnh.



      Cảnh tượng bọn thái giám cung nữ biểu tình vội vã lạnh nhạt xuyên toa hành lang gấp khúc hoa viên, nhìn chớp mắt. Nhạc Nhạc vài lần mở miệng hỏi, cuối cùng ai để ý nàng, nghĩ người ở đây đúng là lạnh lùng. Cuối cùng đừng trước người thoạt nhìn khuôn mặt từ thiện, tuổi gần năm mươi, hơn nữa bên cạnh có nam tử đứng yên.



      Nhạc Nhạc trận tâm hỉ, nghênh đón cười ngọt ngào : “”Này vị đại thúc ~~~.”



      Đối phương người hung thần ác sát trừng mắt.



      Nhạc Nhạc sửng sốt, mang thanh ủ uất cười làm lành: “Này vị đại ca ~~~.”



      Đối phương mặt đen càng thấy biến đen hơn.



      “Soái ca ~~.” Nhạc Nhạc tình nguyện kêu, còn tưởng rằng tốt hơn, xem ra chính mình ánh mắt có vấn đề.



      ” Nô tỳ quy củ?! “Đối phương tiếng quát lạnh.



      Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, xấu hổ cúi nhìn xiêm y người, hắc hắc cười : “Ta chỉ là muốn hỏi chút ngài, đại môn như thế nào?” Người ở đây tính tình đáng sợ, nàng thầm nghĩ hỏi thăm tốt lối ra, sau đó tìm chỗ ra cung .



      ” Đại môn?” Ngọc công công quên tức giận, giải thích được đánh giá nàng, tối khó hiểu chính là mặt của nàng cư nhiên treo cái gì đó giống như mặt nạ.



      Trình Nhạc Nhạc thấy cuối cùng cũng nguyện ý bình thường , trận gật đầu : “Đúng, hoặc là ngài ràng cho ta biết làm thế nào mới có thể ra ngoài cung.”



      “Ngươi có sợ chết ?” Ngọc công công vòng tròn lớn mặt nổi lên, giọng mỉa mai, liếc nàng.



      Tử? Trình Nhạc Nhạc giải thích được, nàng hỏi chính là làm thế nào ra cung, làm sao phải chết? Lắc đầu, nàng chần chờ chút nhân tiện : “ sợ.” Suy nghĩ chút lại : “Phải chết thế nào?”



      “Hay ~~~.” Ngọc công công tà cười, tay hướng cổ nàng: “Răng rắc tiếng, chưa thấy qua sao?”



      “A? Nguyên lai cổ đại có chặt đầu? !” Trình Nhạc Nhạc thấp giọng , vẻ mặt nghĩ mà sợ nhìn .



      Ngọc công công nghe nàng cái gì, chỉ chỉ con đường đá phía trước : “Ngươi phải sợ chết sao? Từ nơi này thẳng về phía trước, tới nhận biết đường tìm người hỏi là được.”



      “Cung thực bị chặt đầu sao?” Trình Nhạc Nhạc tìm chứng thực , dù sao nơi này là địa bàn của người khác, nếu làm tốt thực bị chặt thành hai đoạn. Đến lúc đó cũng vận tốt như vậy, còn có thể lưu toàn bộ thi hài đầu thai.



      “Ngươi phải sợ sao?” Ngọc công công nhìn nàng khuôn mặt nhắn thiên biến vạn hóa, ngoạn tâm nổi lên.



      Trình Nhạc Nhạc hì hì cười, sau đó mắt rùng mình, tức giận liếc mắt trừng : “Chặt đầu sao! Sao phải sợ?! “



      ” Như vậy ngươi vì sao muốn xuất cung? “Ngọc công công thu cười, nghiêm khắc nhìn chằm chằm nàng, nghĩ muốn chạy ra cung? tại nên đem nàng xử lý nghiêm khắc!



      Trình Nhạc Nhạc chịu nổi phiêu liếc mắt cái: “Thế nào sinh khí? Để hỏi đường sao?”



      Ngọc công công để ý tới nàng, hướng hai bên trái phải thái giám quát dẹp đường: “”Người! Đem nô tỳ hề quy củ kéo xuống phía dưới đánh hai mươi roi!”



      “Ngươi dám!” Trình Nhạc Nhạc lui về phía sau từng bước, đột nhiên nghiêng mình né qua thị vệ xuất , nổi giận đùng đùng trừng mắt .



      “Ngươi ~~ nha đầu chết tiệt kia!” Ngọc công công quả thực tức giận đến , người tỳ nữ nho , dám thách thức như thế. Thực biết sống chết là gì.



      trận hoảng loạn, Lý ma ma đột nhiên xông lên, quỳ rạp xuống quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc công công kêu lên: “Ngọc công công tha mạng a! Nhạc Nhạc là tú nữ lần này, lão thân quản giáo đúng, thỉnh công công xem nàng tuổi còn trẻ hiểu chuyện mà tha cho nàng.” Vừa vừa đưa tay kéo quần áo Trình Nhạc Nhạc, ý bảo nàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.



      Nguyên lai là người công công, Trình Nhạc Nhạc thầm nghĩ, tình nguyện quỳ xuống cạnh nàng.



      Ngọc công công thấy Trình Nhạc Nhạc quỳ xuống, cũng tái làm khó dễ. Phẩy tay hướng Lý ma ma: “Lĩnh trở lại hảo hảo quản giáo, tái phạm sai lầm như thế nhất định phải phạt!”



      “Tạ công công!” Lý ma ma mừng rỡ dập đầu ba cái, thanh thùng thùng Trình Nhạc Nhạc nghe được sửng sốt, này chính là đại lễ cúi đầu?



      “Còn mau ? !” Lý ma ma dắt nàng còn sững sờ, vội vàng hướng đường chạy .



      Ngọc công công lắc đầu, hướng Huyền Nguyệt đình đến.



      Trong đình, hoàng đế như trước chuyên chú đọc, mắt cũng nâng chút : “Thế nào? Ngọc công công bị người tú khi dễ ?”



      “Nô tài đáng chết.” Ngọc công công cuống quít quỳ xuống đất.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Nghi hoặc

      Phòng trong, Trình Nhạc Nhạc nhấn mạnh rất nhiều rằng mình phải là cái gì tú.



      Lý ma ma tuy là tin, nhưng cũng vẻ mặt bất đắc dĩ : “Thế nhưng danh sách giao lên rồi, ngày mai so cầm rồi tìm ra người, lão thân có thể chịu nổi.”



      “Thế nhưng ta nha!” Trình Nhạc Nhạc đầu nhào vào tú bị, phát sinh thanh nặng nề. Nàng cái này… biết khiêu vũ, nhị làm người đánh đàn, vẫn tuyển cái gì tú nữ nha, trực tiếp biếm làm hạ nhân được rồi. Nàng thế nào tựu như thế may, làm tốt chuyện cứu bản thân, cư nhiên đem chính mình cấp đáp tiến vào. tại mới biết được, nàng đến vừa phải Minh triều cũng phải Đường triều, lại càng là cái gì cố cung Bắc Kinh. Nàng tại là ở nơi chưa từng nghe qua, là nơi gọi là Nam Việt quốc. Nam Việt quốc? Nàng nỗ lực hồi tưởng kiến thức lịch sử học, xác thực có quốc gia này nha? Thế nào có thể? Còn có quốc gia này nằm ở vị trí nào? Biên giới chổ nào? Quốc gia Phương Tây? Rất rối loạn!



      ————–



      Ngày hôm sau, Trình Nhạc Nhạc theo mọi người cùng nhau tới Mẫu Đơn viên, bên trong vườn bên trong vườn mẫu đơn nở rộ, điệp vũ thành đàn. Trình Nhạc Nhạc quên chuyện phiền trong lòng, kinh hãi gọi đứng lên thưởng thức, ở đại, nàng thế nhưng chưa từng chưa thấy qua màu sắc rực rỡ như thế, cằm lên hoa mẫu đơn a.



      ” Nhạc Nhạc, đem mặt nạ mặt ngươi lấy xuống. “



      Lý ma ma ở bên cạnh nàng .



      “Cái gì?” Trình Nhạc Nhạc giải thích được nhìn nàng.



      Lý ma ma chỉ chỉ con mắt: “ hồi hoàng thượng muốn tới muốn tới, ngươi lại đem mắt đều che khuất.”



      Trình Nhạc Nhạc đáp lại. đỡ kính mắt : “ thể, có nó ta chẳng khác nào người nửa mù.”



      “Vì sao?” Lăng Mị Nhi bên người hiếu kỳ , giương mắt to tròn tròn, hiếu kỳ nhìn nàng.



      Trình Nhạc Nhạc lo nên thế nào cùng nàng giải thích , trung đột nhiên toát ra trận lanh lảnh nam khiến nàng da gà dựng đứng: “Hoàng thượng giá lâm.”



      Toàn thể mọi người quỳ xuống, chỉ có Trình Nhạc Nhạc hiểu như thế nào cho phải, may là Lăng Mị Nhi nhanh tay, đem nàng ấn ngã xuống đất. Ngay sau đó là thanh mọi người: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trình Nhạc Nhạc xoa chân đau nhức, hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn xung quanh, đội ngũ này, nàng chỉ có trong TV gặp qua. Còn có ~~ hoàng thượng? Còn có thể thấy hoàng thượng? Điều này làm cho nàng khỏi trận mừng rỡ, nghĩ nàng đời này thích nhất Lý Thế Dân, mặc dù thấy , trông thấy hoàng đế nàng cũng tốt nha. Phía trước, nam nhân cửu vương chí tôn chậm rãi mà đến, Trình Nhạc Nhạc kinh hãi, Dương Tử Phàm?! Cái nam nhân nàng từ bên hồ cứu trở về? Chỉ là, con mắt ~~~. Nàng nhớ kỹ con mắt có màu lục sắc, lục quang sáng tối. Trước mắt nam nhân trước mặt, con mắt như người thường, rất đen, rất sáng.



      “Bình thân.” Hoàng đế ra hơi thở cùng thanh khí phách vang lên.



      “Tạ ơn hoàng thượng.” Mọi người hô lớn đứng lên, Trình Nhạc Nhạc vẫn như cũ trầm tĩnh ở trong nghi hoặc, còn phải muốn Lăng Mị Nhi đem thân thể nàng kéo lên.



      Dương Tử Phàm cũng chạy tới cổ đại? Còn làm hoàng thượng?



      “Bị hoàng thượng mê hoặc .” Lăng Mị Nhi trêu đùa nhìn.



      Trình Nhạc Nhạc thấy nàng như thế, tinh tế quan sát nam nhân mặc long bào phía trước, môi nhếch, so với Dương Tử Phàm hậu thế hơi lộ cơ bắp màu đồng cổ, quả nhiên là tổ tiên dễ nhìn.



      Hoàng thượng nhìn quét suy nghĩ của đám mỹ nữ trước kia tranh tài khoa sắc, ánh mắt rơi vào người người. Cái kia nữ nhân dám can đảm ở trước mặt Ngọc Công Công kêu gào, mặt vẫn như cũ lộ vẻ nghi hoặc suy nghĩ, da như tuyết, nhìn xuôi ngược cũng được cho là mỹ nhân. Chỉ là cùng so sánh với tú nữ khác, tôn sắc hơi chút mà thôi.

      Chương 17: Hữu kinh vô hiểm

      Nàng can đảm vẫn lớn như vậy, cư nhiên bạo dạn ngang nhiên theo dõi , chỉ có nàng dám.

      Trình Nhạc Nhạc tiếp xúc ánh mắt thăm dòi của , vội vàng cúi đầu, hề nhìn .

      Hoàng thượng trở mình xem bức họa, ánh mắt dừng ở khuôn mặt đó, miệng ràng lên vẻ tươi cười khó có thể bỏ qua. Trình Nhạc Nhạc! Tên thích hợp với cá tính của nàng.

      ” Thỉnh tú nữ Vương Như Phượng vì hoàng thượng tấu khúc nhạc!” Đằng trước vang lên tiếng quản Triệu Công Công.

      “Vâng” vị tú nữ bản thân cúi chào, hướng nhạc khí bên cạnh ‘ phiêu ’ , thân như yến.

      Trình Nhạc Nhạc nhận ra đó là mỹ nữ kiếm chuyện với nàng ngày hôm qua, nguyên lai nàng kêu Vương Như Phượng.

      Vương Như Phượng chọn loại nhạc khí, dáng dấp duy mỹ tới cực điểm, cười ở trước đàn tranh bạch ngọc ngồi xuống. Thon dài mười ngón chằng chịt ở huyền gian, tiếng đàn như nước chảy tuôn ra.

      Trình Nhạc Nhạc trừng lớn mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng. mặt bộ biểu tình ‘ chỉ vì có bầu trời ‘

      Lăng Mị Nhi thấy bộ dáng này của nàng, cho là đúng : “Này có có gì khó khăn? Ta chơi tốt hơn khối người.”

      “Ngươi cũng quá tự tin.” Trình Nhạc Nhạc ha hả cười .

      Lăng Mị Nhi đem ngón trỏ tới gần môi, ý bảo nàng im lặng.

      Vương Như Phượng đàn xong khúc, đổi lại vị tú nữ khác lên sân khấu, quả nhiên cũng là người giống người. Tài nghệ như Lăng Mị Nhi , so với Vương Như Phượng có khối người chơi tốt hơn. Như thế từng người luân phiên xuống phía dưới, điểm mới lạ cũng có.

      Trình Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai chân tê dại, dám lên tiếng, thời đại này mọi người thích ngoạn ‘ răng rắc ’, nàng phải thập phần cẩn thận. Quay đầu nhìn về phía Lăng Mị Nhi, nha đầu kia cũng biết là khẩn trương cái gì, thái dương ngừng mà làm người chảy mồ hôi.

      “Ngươi rất khẩn trương nga?” Trình Nhạc Nhạc nhìn nàng, cười .

      Lăng Mị Nhi hờn dỗi liếc mắt trừng nàng, mạnh miệng : “Có cái gì hảo khẩn trương, trái lại là ngươi, hình như có vẻ tràn đầy tự tin.”

      “Ta? !” Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, lời này nhắc nhở nàng, nàng có thể như vậy đến xem náo nhiệt. “Nếu như tuyển được xử trí thế nào?” Nàng nghĩ mà sợ nhìn nàng hỏi.

      “Tất nhiên là bị biếm làm nô tỳ.”

      “Hoàn hảo.” Nàng vỗ vỗ ngực, chỉ cần cần chết là được.

      “Thế nào mới có thể ra cung?” Trình Nhạc Nhạc tối quan tâm chính là vấn đề này, quay đầu , phát Lăng Mị Nhi mất. Nhìn về phía trước, ôm tỳ bà tấu khúc, tiếng nhạc nghe vào cái lỗ tai của nàng vẫn như cũ ở cảnh giới tối cao. Lại nhìn hướng Hoàng thượng, cũng vẻ mặt bình thản, nhãn thần nhìn mỹ nhân nhìn ra hỉ nộ. Sau khi nhìn, nâng tay dùng bút lông ở bức họa vẽ dấu gạch, rốt cuộc thông qua.

      qua!” Triệu Công Công giương giọng công bố, Lăng Mị Nhi cười thản nhiên cảm tạ, trở lại bên người Trình Nhạc Nhạc.

      “Chúc mừng nha.” Trình Nhạc Nhạc hướng nàng giơ ngón tay cái lên.

      Lăng Mị Nhi hướng nàng hờn dỗi trừng mắt, mặt che giấu được hưng phấn, cửa thứ nhất rốt cuộc cũng qua.

      Trình Nhạc Nhạc đích dáng dấp này, trận trêu ghẹo: “Ngươi mỹ.”

      “Tiếp theo là, Trình Nhạc Nhạc.” Thanh Triệu Công Công vang vọng toàn bộ Mẫu Đơn viên.

      Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, thiếu chút nữa sợ đến gọi mẹ. Nàng vẫn chưa nghĩ ra đối sách, thế nào nàng ra. Giương mắt phiêu liếc mắt hoàng thượng, thấy bộ suy nghĩ nhìn chằm chằm, tâm trạng trận bất an, lẽ nào vẫn nhận ra nàng sao? Lại đảo mắt liếc về phía Lý ma ma, mặt của nàng cười khó có được, hướng nàng gật đầu ý bảo.

      Trình Nhạc Nhạc ra đoàn người, nhìn quét phía trước đủ loại kiểu dáng nhạc khí, đàn tranh, tỳ bà cái gì cần có đều có. Thương cảm như, nhưng có thứ nàng cần, ngay cả sờ cũng có sờ qua.

      “Thỉnh Trình Nhạc Nhạc tuyển nhạc khí.” Triệu Công Công giục .

      “Ta ~~~.” Trình Nhạc Nhạc xấu hổ cười theo: “Những thứ này ta biết.”

      Lý ma ma cả kinh, lo lắng địa nhìn nàng.

      “Như vậy ngươi biết cái gì?” Triệu Công Công giọng mỉa mai liếc nàng, người tú nữ, cư nhiên biết nhạc khí, mấy tháng qua huấn luyện vậy nàng làm cái gì?

      “Đàn dương cầm.” Trình Nhạc Nhạc cắn đầu lưỡi, mồm miệng , Dương Tử Phàm, biết. Thế nhưng, mặt vẫn thản nhiên. nhận ra nàng. Cũng nghe hiểu những gì nàng . , phải Dương Tử Phàm!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Hữu kinh vô hiểm (p2)


      “Cái gì? !” Triệu Công Công bất mãn.



      Trình Nhạc Nhạc lấy khí: “Đàn dương cầm, ta chỉ biết đàn dương cầm.” Quản bọn họ bảo nàng người điên, nàng xác thực chỉ biết đàn dương cầm, chỉ là đây là thời đại cổ xưa, thế nào khả năng có đàn dương cầm?



      “Hồ đồ!” Như nàng sở liệu, Triệu Công Công tiếng gầm lên: “Người! Dẫn !” Thị vệ bên cạnh trong nháy mắt xông tới, Lý ma ma trong lòng lo lắng, rồi lại bất lực. Trình Nhạc Nhạc ngược lại cũng hoảng, tránh né thị vệ muốn bắt tay nàng, : “ nhọc phiền các vị đại ca, ta tự mình tốt rồi tốt rồi.”



      Các tú nữ nhìn nàng, đáy lòng mảnh bất an, rất sợ chính mình cũng cùng kết cục.



      Trình Nhạc Nhạc đỡ kính mắt, hướng sân bước ra ngoài, làm tỳ nữ tốt nhất, dù sao so với cùng đống nữ nhân đoạt người nam nhân, quay về với thực là cũng phai Tử Phàm ca ca của nàng, nàng cũng muốn ở lại bên người .



      “Chờ chút.” xem hí kịch đột nhiên hoàng đế lên tiếng, mặt di động nghiền ngẫm cùng tiếu ý : “Ở đây có đàn dương cầm ngươi biết, như vậy ngươi xướng khúc , xướng được rồi, tính ngươi thông qua.”



      cần, ngày hôm nay qua, ngày mai vẫn qua được.” Trình Nhạc Nhạc thanh thản chuyên gia,



      Hoàng thượng mắt rùng mình, rất bất ngờ ràng.



      “Lớn mật!” Ngọc Công Công gầm lên: “Dám đối hoàng thượng vô lễ như vậy! Hoàng thượng cho ngươi xướng, ngươi buộc phải xướng.”



      Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, bản thân vô lễ chỗ nào, bỗng nhiên nghĩ đến các tú nữ bộ dạng mỉm cười cúi đầu hành lễ, nơi này là cổ đại, nên là như thế cấp chủ tử hành lễ. “Còn tạ ân?” Lý ma ma giọng giục . Trình Nhạc Nhạc thấy toàn bộ đều nhìn chằm chằm chính mình, trận xấu hổ, các nàng cúi đầu như thế nào đây? thấy . bên tưởng niệm, bên hướng hoàng thượng dời , sau đó ‘ bùm ’ tiếng quỳ mặt đất, đay nhất định là quỳ, đúng lúc đụng phải vết thương lúc Lăng Mị Nhi kéo nàng. Đau đến nàng trận cắn răng mới để pháy ra thanh , gian nan mà sắp xếp mấy chữ: “Cảm tạ hoàng đế.”



      Ngọc Công Công lại muốn răn dạy, bị hoàng thượng nâng tay chế trụ. liếc Trình Nhạc Nhạc, thanh bá đạo từ trong miệng tràn ra: “Đem gì đó mặt lấy xuống.”



      Trình Nhạc Nhạc tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn , hồi mới phản ứng lại, thân thủ gở xuống kính mắt. Mắt cận thị gần bốn độ, khiến nàng trước mặt mảnh , ngay cả hoàng thượng trương vẻ mặt soái ca cũng là mảnh. Suy nghĩ chút, cũng biết nên xướng bài ca nào, cuối cùng thể hát “Song Tiệt Côn” ra, chỉ sợ còn có xướng hết bị kéo vào bệnh viện tâm thần. Sau khi vắt hết óc rốt cục quyết định xướng “Phi Tử Tiếu” nàng là người nhạc, hát làm khó được nàng. Hắng giọng xướng:



      Chị em gần gũi

      Đến tuổi thảo quả

      Dịu dàng và xinh đẹp như bức tranh

      Muôn hoa nở như mùa xuân

      Nếu người xuất giá

      Tay trong tay

      Ái tình như sóng

      Muốn kinh nghiệm nhưng trong lòng sợ

      Trông mong hoàng đế lần này tuyển phi tử toàn quốc

      Mỹ nữ đa như hằng sa,

      Thánh thượng cứ mực chung tình nàng.

      Thiếu nữ đẹp thành phượng hoàng,

      Giấc mơ bay lên cành

      Ban cho áo choàng vàng hoa lệ,

      Minh châu khiến nàng hiểu giá trị con người.



      Thanh thanh thúy, tiếng mềm mại. Hoàng thượng vẫn như cũ nhìn chăm chú vào nàng, tinh tế nghễm nghĩ lời bài hát. Ha ha cười : “Ngươi mong muốn có thể trở thành phượng hoàng!”



      Ai thèm! Trình Nhạc Nhạc trong lòng cười nhạo .

      Chương 19: Tuyển tú (p2)

      Hoàng thượng thấy nàng ràng nhìn bản thân, nhãn thần cũng tán loạn bất định, tâm trạng bất mãn, cư nhiên dám khinh miệt hoàng đế? đương nhiên biết Trình Nhạc Nhạc là bởi vì nguyên nhân bị cận thị, khó khăn tìm được điểm sáng. Nghĩ, tiểu nha đầu này, phải là tay chân của ma ma nàng. Lập tức nâng ở bức họa của nàng vẽ dấu gạch. Ngay sau đó là thanh Triệu Công Công: “Trình Nhạc Nhạc thông qua!”
      Trình Nhạc Nhạc sửng sốt dễ dàng vượt qua như vậy?

      Hoàng thượng thấy nàng sững sờ, ha ha cười, đứng dậy hướng sân bước ra ngoài.

      Ngọc Công Công quýnh lên, đuổi theo phía sau khom lưng cười : “Hoàng thượng, còn có mấy vị này.”

      “Ngọc Công Công thay trẫm nghe chút là tốt rồi.” Hoàng thượng lơ đểnh, cũng quản các tú nữ vẻ mặt ai oán.

      “Này ~~~.” Ngọc Công Công khó xử, biết như thế nào cho phải.

      “Ngọc Công Công, ngày hôm nay số công việc ngươi làm tồi, hay muốn làm việc?” Hoàng thượng giả vờ giận.

      “Nô tài tạ ơn hoàng thượng long ân!” Ngọc Công Công bùm tiếng quỳ xuống đất, tiếng đập đầu rất lớn vang lên.

      Hoàng thượng cũng quay đầu lại lắc lắc tay, cười lớn rời , cũng biết vui vẻ cái gì.

      Ngọc Công Công liếc mắt trừng Trình Nhạc Nhạc, Trình Nhạc Nhạc quật cường giương lên đầu, theo mặt đất bò lên, khập khiễng trở lại phía mọi người.

      ——— —————— ——————-

      Lý ma ma chết cũng muốn nghĩ tới, Trình Nhạc Nhạc cư nhiên ngay cả nhạc khí cơ bản nhất cũng đều hiểu, từ trong vườn Mẫu Đơn ra, liền hổn hển đem nàng kéo vào gian phòng, chuẩn bị dùng đêm bù lại. Đem nàng ngồi ở trước đàn cổ, kiên nhẫn dạy.

      Trình Nhạc Nhạc học qua đàn dương cầm, đối với phương diện này luật có chút tinh thông, muốn học lại cũng khó khăn. Chỉ là, nàng nàng vì sao muốn học đàn cổ, ngày hôm nay cầm cũng so qua, còn nữa, nàng cho tới bây giờ nghĩ tới muốn làm nữ nhân hoàng thượng. Hà tất phải bực bội như vậy? Có cơ hội ngày nào đó quay về đại, nàng là thiên kim Trình gia, chỉ có nam nhân xếp hàng đợi nàng chọn, giống như nay, người bị tuyển dường như chọn tới chọn . Như thế, Lý ma ma vừa vội bất đắc dĩ, nhụt chí lui ra ngoài. Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu, sờ vào các dây bao giờ nâng cao, ngủ e rằng so với hương vị ngọt ngào.

      Ngày hôm sau, xét duyệt lại tiếp tục. Vừa lúc Trình Nhạc Nhạc chân lại đau. Ở thời đại nàng là thiên kim người người sùng bái, kiến thức rộng, khiêu vũ tốt đàn dương cầm càng vượt lên trước cửu cấp. Tới cổ đại rồi, nhưng là cầm kỳ thư họa mọi thứ thông. Về phần chơi cờ, nàng học qua cờ vua, cờ năm quân, mà lại học được cờ vây. Lão Thiên, hình như cố ý cùng nàng gây khó dễ. Trải qua ngày hôm qua trọng xoát, ngày hôm nay có thể lần thứ hai tiến Mẫu Đơn sân chỉ có phân nửa. Bên trong vườn, từ lâu mang lên mộc án, màu nước, văn chương. Các tú nữ vào chỗ lúc lâu, cũng thấy hoàng thượng tiến lên đây, chỉ có thể đứng cung kính chờ đợi. Ánh sáng mặt trời có chút nóng, rơi tại người mọi người, Trình Nhạc Nhạc đem đưa khăn che trán, chắn dương quang chói mắt. Đáy lòng phát sinh trận bất mãn, hoàng thượng có gì đặc biệt hơn người, cư nhiên như vậy làm khổ người.

      Sau lúc lâu, thanh Triệu Công Công rốt cục vang lên: “Chúng tú nữ nghe, đề thi vẽ tranh đề thơ, thời gian làm nén hương.”

      Trình Nhạc Nhạc phía trước nhìn xung quanh, cũng có thấy bóng dáng kim hoàng sắc. thấy chúng tú nữ quỳ xuống, cùng kêu lên hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc!”

      “Hoàng thượng phải tới sao? “Nàng mặc dù buồn bực, nhưng cũng quên cùng mọi người quỳ xuống , tuy rằng quỳ nhưng tư thế sai.

      “Ở lầu các.” Lăng Mị Nhi giọng , Trình Nhạc Nhạc ‘ nga ’ tiếng, nhìn lại lầu các, sa liêm treo giữa lâu, cản tầm mắt của nàng.

      ngược lại biết sợ nóng, Trình Nhạc Nhạc thầm nghĩ, trong lòng vạn phần bất bình.

      Chương 20: Tuyển tú (p3)

      Xuyên qua sa liêm, hoàng đế liếc mắt liền tìm được bóng dáng Trình Nhạc Nhạc, nữ nhân gan lớn kia, bởi vì mặt của nàng vẫn như cũ đeo cái kia che ít dung mạo của nàng. Ngọc Công Công báo cáo, Trình Nhạc Nhạc tháo xuống cái kia gặp gì cũng nhìn thấy, , tin! Triệu Công Công đốt hương, bên trong vườn mảnh an tĩnh, đều chăm chú phối màu tô màu. Chỉ có Trình Nhạc Nhạc vẻ mặt kinh ngạc, hết nhìn đông tới nhìn tây. tiếng nho kinh hô vang lên, Trình Nhạc Nhạc vội vàng quay đầu lại, liền thấy Lăng Mị Nhi nửa vẩy màu vào mặt giấy, trong mắt hàm chứa lệ, bộ dạng mâu khóc.

      Mà bên cạnh Lăng Mị Nhi là Vương Như Phượng, nhưng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí trêu chọc. Phiêu liếc mắt phía sau nàng, trong tay áo rộng thùng thình ở mài mực.

      Gian! Trình Nhạc Nhạc chỉ có thể dùng chữ này hình dung nàng, lại nhìn hướng Lăng Mị Nhi, lệ của nàng muốn rới xuống, rơi tại trong đống đủ mọi màu sắc. Trình Nhạc Nhạc đứng dậy, hướng Vương Như Phượng lạnh lùng cười, đem giấy trắng trước mặt Lăng Mị Nhi kéo xuống, đem giấy trắng màu nước bàn mình mang đến trước mặt nàng.

      “Ngươi ~~~?” Lăng Mị Nhi sửng sốt, vừa cảm động vừa cảm kích, cuống quít lắc đầu.

      Trình Nhạc Nhạc sao cả cười, hạ giọng : “Dù sao ta cũng vẽ tranh, giữ lại cũng vô dụng.”

      Lăng Mị Nhi nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng gật đầu, mới bắt đầu đặt bút.

      Đều là nữ nhân tài ba, Trình Nhạc Nhạc quan sát bốn phía thầm nghĩ. Nhìn Lăng Mị Nhi hồi vẽ tranh, thực thú vị, đem nửa đoạn giấy trắng có bị Vương Như Phượng làm dơ kéo xuống. Dùng bút lông ở mặt vẽ xấu, bộ dạng hết sức chuyên chú. Nàng có học qua thư pháp, tiểu học, đều có, trung học giờ học thư pháp, chỉ bất quá viết có gì nổi bật mà thôi. Cùng so với tú nữ khác, nàng luôn luôn tự tin tràn đầy cũng bị lu mờ.

      Thời gian nén hương rất nhanh qua, các tú nữ để lại bức họa, nhóm cung nữ ra, mỗi người cẩn cẩn dực dực nâng lên bức tranh, vào trong lâu. Các cung nữ đem các bức họa mở ra, hoàng đế thưởng thức qua vài bức, liên tiếp gật đầu. Rốt cục bức cuối cùng hé ra, cung nữ rụt cổ, dám đem bức tranh nắm quá cao.

      Hoàng đế khẽ cười tiếng, tiếp nhận nửa đoạn bức tranh. Bức tranh , đường tạo thành ba người, hai người cao lôi kéo người lùn hơn. Hai bên trái phải có chữ viết: nhà hạnh phúc vui sướng. Ghi là: Trình Nhạc Nhạc. “Đây là bức tranh sao?! “

      Ngọc Công Công lắm miệng . “Nhìn giống.”

      Hoàng đế cũng trách lắm miệng, tâm tình dường như tốt.

      Ngọc Công Công lầm bầm hai tiếng, mở miệng miệt thị: “ tại nữ tử, cũng tâm cơ trầm trọng, đều rất hiểu biết.”

      Hoàng đế đem bức tranh chuyển giao vào trong tay cung nữ, cũng phủ nhận lời , lòng của nữ nhân, có lúc thực rất khó hiểu.

      ——— ————-

      Tiếp theo so về chơi cờ, Trình Nhạc Nhạc quyết định dọa người, Ngày hôm nay bức tranh được thông qua có chút mạc danh kỳ diệu, điều này làm cho lòng nàng rất yên.

      “Lý ma ma, ta cầu ngươi!” Trình Nhạc Nhạc lần thứ hai mở miệng, song chưởng úp vào nhau cầu xin.

      Lý ma ma vẫn như cũ cự tuyệt: “ bao nhiêu lần, được! Hoàng thượng cho ngươi thông qua, đó là coi trọng ngươi, ngươi sợ gì? Hơn nữa, ngày mai thấy ngươi, hoàng thượng tức giận nô có thể sống nổi!”

      “Thế nhưng ta thực biết đánh cờ.” Trình Nhạc Nhạc giả bộ khóc nức nở .

      Lý ma ma mờ ám hướng nàng cười, : “Ngươi biết nhạc khí, biết họa tranh, đều được thông qua, yên tâm , ngươi thành phượng hoàng.”

      Trình Nhạc Nhạc thầm hừ tiếng, còn phượng hoàng đâu.

      Lý ma ma chịu nổi nàng sống chết quấn lấy, vội vàng rời .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Bị thương

      Trình Nhạc Nhạc cắn móng tay, nghĩ đủ loại đối sách, suy nghĩ nửa ngày cũng thể nghĩ ra được.

      “Nhạc Nhạc.” Lăng Mị Nhi hô thanh, rồi lại đây.

      Trình Nhạc Nhạc tùy ý ứng thanh, miễn cưỡng ngồi ở khối đá lớn.

      ” Cho ngươi.” Lăng Mị Nhi ngồi xuống bên người nàng, đưa cho nàng cái chai dược, mỉm cười nàng.

      “Vật gì vậy?” Trình Nhạc Nhạc nghi hoặc nhìn chằm chằm thứ tay nàng, có nhận.

      Lăng Mị Nhi hì hì cười, đem dược nhét vào trong tay nàng : “Mau xoa vào cái vết thương đầu gối là được rồi, năm ngày sau chừng là nữ nhân của hoàng thượng, dù sao vẫn thể để lại vết sẹo người.”

      “Vì sao thể để lại vết sẹo.” Trình Nhạc Nhạc hiểu, tiểu hài tử tinh nghịch, dù sao cũng phải ngã đau, tự nhiên lưu lại vết sẹo, hơn nữa, kia đều là ngững vết thương lâu ngày.

      Lăng Mị Nhi ha hả cười: “Ngày đầu tiên tiến cung kiểm tra loạt, ngươi cho là nhìn ngươi ngoạn nha?”

      ” Nếu có vết sẹo sao?”

      ” Như vậy ngày đầu tiên bị loại bỏ rớt.” Trình Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, này còn đơn giản, phải vết sẹo thôi sao, tạo cái phải là được sao?

      Lăng Mị Nhi thấy nàng cười đến gian trá, quan sát nàng: “Ngươi đây là cái biểu tình gì.”

      “A! có, ta sát dược a.” Trình Nhạc Nhạc vội vàng thu hồi tiếu ý, đứng dậy hướng phòng trong đến. Muốn đả thương, làm thương ở địa phương nổi bật nhất, Trình Nhạc Nhạc so tài vừa lộn, quyết định tạo vết thương ở trán là tốt rồi. Chỉ là, tự mình tạo vết thương, làm sao hạ thủ được a?! Nàng giơ lên nửa khối mảnh sành từ chén, run rẩy giơ lên, run rẩy để xuống. Cuối cùng chỉ có thể nhụt chí đem mảnh đập bể mặt đất. Vuốt cái trán trơn bóng, phải lưu lại vết sẹo, nàng đúng là muốn đâu. Thế nhưng, để có thể ra cung, nàng cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi. Nàng lại lần nữa lấy đủ dũng khí, thay đổi loại phương thức, thử dùng chút sức đụng trán vào bàn gỗ, khí lực tuy , vẫn như cũ đau đến nàng cắn răng đứng lên. Mà chỗ thái dương, ngoại trừ ửng đỏ, tí xíu máu cũng thấy được. “Phải nghĩ biện pháp khác.” Nàng thầm tiếng, ánh mắt rơi vào tú hoa mà Lý ma ma muốn nàng phải học, phía tú hoa châm nhọn. Cũng gần giống kim tiêm bác sĩ dùng để chích máu, hẳn là sao chứ. Bản thân tự an ủi thông suốt, Trình Nhạc Nhạc cầm lấy kim khâu hoa, nhắm mắt lại ngăn giọng hét lên tiếng, chính xác sai lầm mà châm vào đầu ngón tay. Máu, tràn ra giọt, liền hề ứa ra. Trình Nhạc Nhạc trừng mắt ngón trỏ bị thương, tức giận đến thiếu chút nữa mắng to. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh lo lắng của Lý ma ma, bên đập cửa. Trình Nhạc Nhạc quýnh lên, thể khiến nàng phát tiểu mưu kế của nàng, đem ngón trỏ bị thương nhét vào trong miệng, hung hăng cắn. Máu, trong nháy mắt tuôn ra bên ngoài. “Đau quá nha ~~~~ “Nàng nửa khóc, nửa giả khóc, nhịn đau đem máu tươi hướng chỗ thái dương chà xát.

      “Nhạc Nhạc, ngươi làm sao vậy?” Lý ma ma thanh càng thấy lo lắng, thanh vội vã kéo tới Triệu Công Công.

      ” Chuyện gì? !” Triệu Công Công buồn phiền kiên nhẫn mở miệng.

      ” Nhạc Nhạc nàng ~~~.” Lý ma ma chỉ chỉ trong phòng, gấp đến độ nên lời.

      Triệu Công Công vừa nghe là Trình Nhạc Nhạc gặp chuyện may, bước lên phía trước đụng cửa, đương nhiên biết hoàng thượng coi trọng nha đầu kia. Về sau chừng là chủ tử của mình , tại chỉ có thể lấy lòng trước.

      Từ cửa vang lên tiếng trả lời cắt đoạn, Triệu Công Công cùng Lý ma ma bị tình cảnh trước mắt hù dọa nhảy dựng lên, mấy nữ tới xem náo nhiệt hét lên tiếng chạy ra ngoài. Chỉ thấy Trình Nhạc Nhạc máu theo thái dương chảy xuống, áo mặt đất đều là vết máu loang lổ.

      “Nhạc Nhạc, ngươi làm sao vậy? !” Lý ma ma vội vàng chạy ào vào, vô thố nhìn nàng.

      cẩn thận té ngã.” Trình Nhạc Nhạc nhịn xuống đau đớn đầu ngón tay, dùng hết thanh thống khổ .

      Triệu Công Công thấy nàng khuôn mặt bị thương, lắc đầu thở dài tiếng : “Bộ dáng này, thể tiếp tục ở lại Tân Nguyệt cung.”

      ! Triệu Công Công, để nàng ở lại dưỡng hai ngày nữa rồi hãy .” Lý ma ma quỳ xuống cầu xin .

      Triệu Công Công cũng để cho tình cảm, phiêu liếc mắt Trình Nhạc Nhạc: ” Đúng lúc trở lên vượt trội, lại cẩn thận như vậy.” Sau đó chuyển hướng Lý ma ma: “Cấp nàng an bài chức vị .”

      Chương 22: Bị biếm vi nô


      xong cũng quay đầu lại rời , cùng với sắc mặt khi tiến vào kém xa.

      Trình Nhạc Nhạc trong lòng lại vui mừng, chút đau nhức quan hệ, mục đích của nàng nhưng lại đạt được.

      ” Ngươi thế nào còn cười?” Lý ma ma chịu nổi trừng mắt nàng, chuẩn bị đứng dậy gọi thái y đến.

      Trình Nhạc Nhạc nhìn ra suy nghĩ của nàng, thoáng cái bật đứng dậy, lau vết máu thái dương cười : “Lão gia hỏa kia đúng là dễ lừa!”

      “Ngươi!” Lý ma ma kinh ngạc trừng mắt nàng, vết thương của nàng?

      Trình Nhạc Nhạc đem ngón trỏ đưa tới trước mặt nàng, vui cười : “Máu là của ta, bất quá bị thương chính là ở đây.”

      ” Ngươi đây là vì sao? !”

      “Ma ma, ta muốn làm nữ nhân của hoàng đế, thực muốn.” Trình Nhạc Nhạc chăm chú .

      “Nhưng này là khi quân nha, bị rơi đầu.” Lý ma ma vẻ mặt lo lắng.

      Trình Nhạc Nhạc nhưng lại lơ đểnh: “Ma ma yên tâm được rồi, ta liên lụy ngươi, bị thương, nhất định lưu lại vết thương.” Thấy nàng vẫn như cũ vẻ mặt ngưng trọng, nàng xèo tay ra trước mặt Lý ma ma: “Ma ma, ngươi xem ta như thế thành tâm muốn ly khai Tân Nguyệt cung, liền giúp ta .”

      ” Ngươi muốn ta thế nào giúp ngươi?”

      quá phiền phức, ta phải muốn làm tỳ nữ, ngươi đem ta an bài taở địa phương có cơ hội ra cung tốt rồi.”

      ” Ngươi vẫn muốn xuất cung? !” Lý ma ma chịu nổi kêu: “Ngươi có mấy cái đầu? Ngay cả công chúa tần phi nghĩ ra cung cũng khó khăn, ngươi còn muốn ra cung?”

      “Trong cung dù sao vẫn có người ra ngoài mua đồ ăn đồ vật chứ?”

      ” Đều là người ngoài cung đưa vào.”

      “A?” Nhụt chí ngã vào giường, Lý ma ma rời , hồi cầm dược cùng vải trở lại, thay nàng xử lý vết thương. Thở dài : “Người khác đều tranh nhau làm hoàng, ngươi ngược lại, còn nguyện, tại được rồi, muốn làm cũng có cơ hội.”

      “Ma ma, hảo ý của ngươi, lòng ta hiểu.” Trình Nhạc Nhạc hì hì cười , lơ đểnh.

      ——— —————

      Trình Nhạc Nhạc rốt cục rời khỏi Tân Nguyệt cung, tiến vào trong viện tỳ nữ, các tỳ nữ len lén đánh giá tỳ nữ mới tới này, đều biết là từ Tân Nguyệt cung ra. khỏi nhìn nàng vài lần, nhìn chằm chằm ‘ vết thương ’ thái dương nàng thở dài.

      Lý ma ma đem nàng an bài đến hỗ trợ trù phòng, bởi vì ma ma quản trù phòng cùng nàng có giao hòa, mong muốn nàng có thể trông nom ân nhân cứu mạng của nàng. Bởi vì có người chiếu cố, chuyện của nàng cũng nhiều lắm, chỉ hỗ trợ lực chọn chút đồ ăn, đưa chút đồ ăn.

      Ngày hôm nay là ngày đầu tiên đến trù phòng, Trình Nhạc Nhạc biểu tình vẫn như cũ, vẻ mặt kinh ngạc. Đánh giá cái này, đồ vật trong sân vừa nhiều.

      “Nhạc Nhạc, giúp Hồng Ngọc đem rau xanh giặt sạch trước.” Lưu ma ma kêu, Nhạc Nhạc nga tiếng, tới trước cái bồn lớn. Vén lên tay áo giúp đỡ Hồng Ngọc cùng nhau rửa rau. Hồng Ngọc hướng nàng cười cười, hai mắt rơi vào chỗ cổ tay nàng. Đột nhiên đăm đăm. Trình Nhạc Nhạc ha hả cười, giơ giơ lên huyết ngọc cổ tay : “Rất đẹp ? Ta cũng hiểu được. “Chỗ cổ tay nàng, cái màu đỏ phượng ngọc trôi nổi hồng quang, mỹ đẹp mắt. Đây là nàng từ đeo tay, bắt đầu từ lúc còn , có lấy xuống. Lúc này ngã vực chết, lẽ nào chính là nó cứu nàng? Trình Nhạc Nhạc khỏi nghĩ đến, nàng là người từng đọc qua sách, tuy rằng biết có thể mê tín, nhưng này trùng hợp khiến nàng thể suy nghĩ như vậy suy nghĩ. Còn có tiên từng qua, thiên niên tình duyên, là hoàng thượng sao? Nếu như đúng, vì sao lại cùng Dương Tử Phàm giống nhau như đúc? Cho tới nay, nàng là tin kiếp trước kiếp sau, lúc này mạc danh kỳ diệu chạy tới cổ đại, khiến nàng thể tin.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Bị biếm vi nô (p2)

      Bên trong vườn mẫu đơn, có cơ hội lại lần nữa xuất ở trước mắt mọi người, từng tú nữ phải là đắc ý thoả mãn tiếp thu ánh mắt thích và ngưỡng mộ của các nữ tử khác. Tâm trạng lại ảo tưởng có ngày leo lên vị trí quốc mẫu tôn quý, nay ngôi vị hoàng hậu trống rỗng, trong lòng các giai nhân đều tính toán, đối với hoàng hậu vị trí đều nổi lên tham vọng.

      Hoàng thượng nhìn quét hơn hai mươi tú nữ còn lại, cũng có thấy bóng dáng Trình Nhạc Nhạc. Trong lòng có chút kinh ngạc, mặt ngoài lại vô , trở mình trước án mỹ nhân đồ, cũng có nhìn thấy bức họa Trình Nhạc Nhạc.

      Ngọc Công Công tự nhiên sáng tỏ tâm tư của , gọi Triệu Công Công.

      “Ngọc Công Công có gì phân phó?” Triệu Công Công thi lễ .

      Ngọc Công Công len lén liếc mắt hoàng thượng, : “Ngày hôm qua Trình Nhạc Nhạc phải thông qua sao?”

      Triệu Công Công vội vàng làm lần thi lễ : “Trình Nhạc Nhạc tối hôm qua ở Tân Nguyệt cung ngã té vỡ đầu, chuyển đến trù phòng là nô dịch.”

      Hoàng thượng nghe , tay nhịn được run lên, có chút lo lắng đứng lên. mặt lại chút biểu tình, nàng làm sao lại ngã té vỡ đầu? còn muốn chút nhìn nàng ngoạn cái gì.

      “Xuống phía dưới .” Ngọc Công Công hướng Triệu Công Công vung tay, Triệu Công Công liền lui ra ngoài.

      “Nữ nhân này, mỗi ngày đều có thể mang đến cho người ta kinh hỉ.” Hoàng thượng bật cười .

      Ngọc Công Công hùa theo gật đầu cái, ngỗ ở bên.

      ——— ————–

      Hơn mười ngày trôi qua, Trình Nhạc Nhạc phát giác làm tỳ nữ so với ở Tân Nguyệt cung hảo ngoạn hơn, bởi vì cá tính của nàng sinh động, rất nhanh liền cùng các tỳ nữ nháo thành nhất đoàn. Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc, ngược lại cũng quan hệ, cũng là mệt chết mệt sống. Chỉ là rất nhiều chuyện nàng có làm qua, dù sao từ đến lớn, nàng là thiên kim tiểu thư bị người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Trong phòng giữ đống lớn, sinh hoạt làm việc với nàng. Lúc ban đầu, ngay cả nhặt rau cũng biết. May là Lý ma ma có hướng Lưu ma ma chào hỏi qua, nàng có thể thê thảm.

      “Nhạc Nhạc!” Lưu ma ma lên tiếng gọi, Trình Nhạc Nhạc vội vàng từ chỗ cao xuống tới, hướng phòng trong đến.

      ” Đem thang ngọt đưa đến chính điện .” Ma ma vừa vội vàng làm việc trong tay, vừa phân phó .

      ” Thế nào ngày hôm nay là ta đưa ?” Trình Nhạc Nhạc nghi hoặc , trước đây phải đều là Hồng Ngọc đưa sao?

      Hồng Ngọc đem khay hướng trong lòng nàng đẩy : “Lăng quý nhân, PHƯỢNG quý nhân ở chính điện bồi hoàng thượng chơi cờ, ta người có nhiều tay như vậy .”

      Lăng quý nhân? Phượng quý nhân? Trình Nhạc Nhạc nghi hoặc, theo Hồng Ngọc và nha đầu khác ra sân, hướng chính điện bước bước .

      Trong chính điện, Trình Nhạc Nhạc học Hồng Ngọc quỳ xuống hành lễ, đem khay nâng quá đầu, ngay cả con mắt cũng dám nâng chút.

      ” Buông .” thanh thâm trầm của nam nhân khởi, ba người đứng dậy, đem thang ngọt để xuống chuẩn bị thi lễ rời .

      “Nhạc Nhạc!” Đột nhiên tiếng kêu sợ hãi khiến Trình Nhạc Nhạc nhịn được ngẩng đầu, bên bàn cờ, hoàng thượng, Vương Như Phượng còn có Lăng Mị Nhi. ra PHƯỢNG quý nhân cùng LĂNG quý nhân là hai người các nàng, nghĩ tới nhanh như vậy phong quý nhân. Hoàng thượng kêu tiếng kinh hãi như thế, cũng từ giữa bàn cờ ngẩng đầu, nhìn phía Trình Nhạc Nhạc, khóe miệng hơi giơ lên, lộ ra mỉm cười.

      ” Thương thế của ngươi được rồi.” Lăng Mị Nhi kinh hỉ xuỗng mặt đất, lôi kéo tay nàng.

      Ở trong cung lâu như vậy, Trình Nhạc Nhạc đương nhiên biết chủ tớ có phần quy củ. Lui về phía sau quỳ xuống: “Tạ ơn Lăng quý nhân quan tâm, nô tỳ tốt rồi.”

      Lăng Mị Nhi sửng sốt, vô thố thu hồi tay. Có được ngôi vị quý nhân, là Trình Nhạc Nhạc giúp nàng, mà hôm nay, hai người lại thành chủ tớ, lòng của nàng, có điểm tiếp thu.

      Phượng quý nhân vẫn như cũ vẻ mặt cao ngạo của nàng, lạnh lạnh : “Nhạc Nhạc lần ngã, cũng đúng thời điểm, đáng tiếc.”

      Trình Nhạc Nhạc cũng có ngẩng đầu nhìn nàng, dù sao tại nàng là chủ, mình là nô tỳ, đắc tội với nàng còn biết thế nào, vẫn cẩn thận chút hơn.

      Chương 24: Vô lễ

      Ngoài cửa đột nhiên có thái giám báo lại, Vinh vương gia đến. Hoàng thượng đem quân cờ đẩy tiếp nước, hướng hai vị quý nhân vung tay : “Hai vị quý nhân hồi cung trước, trẫm có chuyện quan trọng xử lý.”



      “Nô tì xin cáo lui.” Hai vị quý nhân thi lễ , Trình Nhạc Nhạc cùng Hồng Ngọc ba người theo đuôi sau đó. tới cửa diện, phía sau đột nhiên truyền đến thanh của hoàng thượng: “Trình Nhạc Nhạc lưu lại phụng trà.” Trình Nhạc Nhạc sửng sốt, bình tĩnh tại chỗ, hoá ra tỳ nữ phía sau đều là dùng để xem?



      Vương Như Phượng hiểu nhiều, tự nhiên là nghe ra hoàng thượng ý đồ cố ý lưu nàng lại, lòng có cam lòng xoay người lại, hướng nàng hừ lạnh tiếng, rời .



      ” Trẫm , khiến ngươi rất khó xử sao?” Hoàng thượng thấy nàng dám can đảm ngộ nghịch, hờn giận .



      “Nộ tỳ dám.” Trình Nhạc Nhạc quỳ xuống đất , ngoại trừ lần hiến xướng kia, này chính lần đầu cùng tiếp cận như vậy. Nhớ tới mâu của , nhịn được ngẩng đầu quan sát , chút khách khí quan sát.



      Hoàng thượng bị nàng xem cực được tự nhiên, che giấu gầm lên: “Vô lễ!” Thánh nhan thể chiêm ngưỡng, nàng nên làm càn!



      Trình Nhạc Nhạc cũng đem tức giận của để vào mắt, vẻ mặt buồn bực : “Ta nhớ ánh mắt của ngươi ánh mắt của ngươi là lục sắc.” Vừa dứt lời, sắc mặt hoàng thượng lại trận tình bất định, làm như gắng hết sức đựng cái gì. Trình Nhạc Nhạc nghĩ tới có loại vẻ mặt này, nghĩ mà sợ rụt cái cổ: “Xin lỗi a, coi như ta nhìn thấy.” Hoàng thượng sắc mặt tình bất định cũng chuyển biến tốt, ngoài cửa càng ngày càng gần tiếng bước chân, có lẽ là Vinh vương gia tiến đến, Trình Nhạc Nhạc nghĩ, tới phía sau hoàng thượng.



      Vừa đứng yên, liền tiến đến hai bóng người, người tao nhã, trắng nõn suất khí, thần thái khí vũ bất phàm, khí thế uy vũ, vậy nhất định là Vinh vương gia. Người kia, nhìn thoáng qua, Trình Nhạc Nhạc thiếu chút nữa thét chói tai. Kia tùy tính tóc quăn màu nâu cuộn sóng, da thịt trắng noản, dáng người cao gầy. Ngoại trừ Vương Tâm Ảnh luôn luôn tự cho mình là hoa hậu giảng đường, còn ai vào đây?



      Vương Tâm Ảnh theo Vinh vương gia hành lễ, giương mắt tiếp thu nhãn thần khiếp sợ của Trình Nhạc Nhạc, tâm trạng cũng trận rung động. Khóe miệng lộ ra mạt tiếu ý, nghĩ, ra Trình Nhạc Nhạc kiếp trước là nha hoàn, quả nhiên là phong thuỷ thay phiên nha. mê mẩn, thắt lưng bị người đụng phải, Vương Tâm Ảnh hoàn hồn, thấy hoàng thượng vẻ mặt hồ nghi nhìn mình, sau đó cười : “Trẫm lớn lên rất buồn cười sao?” Vương Tâm Ảnh sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “A, phải, phải.”



      “Nga? Vậy ngươi ở cười cái gì” Hoàng thượng đùa nàng, sớm nghe trong Vinh vương phủ có mỹ nữ xinh đẹp thiên tiên chẳng biết từ nơi nào đến, ngày hôm nay vừa thấy, quả nhiên mỹ, chỉ là, tóc nàng thế nào giống người Nam Việt quốc ?



      Vương Tâm Ảnh vô thố nhìn chung quanh, ánh mắt đối diện vẻ mặt xem kịch vui người Trình Nhạc Nhạc, hì hì cười của Ta cười nha hoàn này, bộ dạng ~~ rất nha hoàn.”



      Trình Nhạc Nhạc mắt rùng mình, trừng mắt nàng cũng dám tạo tỳ, chỉ có thể hung hăng chịu đựng.



      ” Nga, nha đầu kia là nữ trúng cử, tính cách thế nào hảo.” Hoàng thượng biểu ra bộ dạng vân đạm phong khinh.



      ” Tú nữ trúng cử?” Vương Tâm Ảnh vừa sợ, nhịn được khẽ trêu đùa: “Thực là mất mặt, cư nhiên trúng cử.” Mắt xem Trình Nhạc Nhạc câm điếc bộ dạng ăn hoàng liên, thấy tức cười tới cực điểm.



      “Hoàng huynh, này là nữ tử thần đệ nhắc qua, Vương Tâm Ảnh.” Vinh vương gia sợ Vương Tâm Ảnh lại lắm miệng, cung kính , đối với vô lễ của nàng trong lòng sớm toát mồ hôi lạnh.



      “Quả nhiên hảo tướng mạo, chính là biết đến từ quốc gia nào.” Hoàng thượng nhịn được lần thứ hai đánh giá nàng, bộ thần sắc hứng thú.

      Chương 25: Vô lễ (p2)

      Vinh vương gia quay đầu lại nhìn về phía Vương Tâm Ảnh, đem vấn đề vứt cho nàng.



      Vương Tâm Ảnh trận khó xử, ngẩng đầu nhìn hướng Trình Nhạc Nhạc, thấy nàng như cũ là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Trong lòng nghĩ thù này nàng mang họ Tình.



      “Ta ~~~.” Nàng suy nghĩ chút, vẫn là nên dùng bộ dạng từng lừa Vinh vương gia: “Ta theo thương đội đến từ quốc gia rất xa xôi, qua Nam Việt quốc cẩn thận bị lạc thương đội, cho nên liền ~~~.” Cuối cùng lấy cái cười nịnh nọt kết thúc câu chuyện.



      “Thương đội sao như thế nào muốn mỹ nữ tay trói gà chặt theo?” Trình Nhạc Nhạc giả bộ thần sắc vô tội lắm miệng .



      Vương Tâm Ảnh tức giận, dữ tợn trừng nàng cái: “Cha ta mở ra thương đội, được chưa? !”



      “Ngươi là thiên kim thương đội Trữ quốc, ta Trình Nhạc Nhạc là Trữ quốc hoàng hậu.” Trình Nhạc Nhạc tiếp chút cũng chậm.



      “Cho dù ngươi là Trữ quốc hoàng hậu, tới Nam Việt quốc rồi cũng chỉ có thể là tỳ nữ, tiểu tỳ nữ!” Vương Tâm Ảnh cũng tỏ ra yếu kém.



      Trình Nhạc Nhạc muốn mở miệng cãi trở lại, lại nghe được hoàng thượng gầm lên: “Nô tỳ lớn mật! Dám ngộ nghịch nháy mắt như thế.” Hai nữ nhân này, người so với người vô lễ.



      Vinh vương gia nhìn ra tức giận, vội vàng hướng Vương Tâm Ảnh nháy mắt. Dù sao, ai dám ở trước mặt hoàng thượng vô lễ như thế. Trong miệng hai nữ nhân nãy, cái liếc mắt thèm nhìn.



      Hoàng thượng từ long ỷ đứng dậy, ra trước án, : “Tứ đệ, bồi trẫm cùng nhau đến Huyền Nguyệt đình hít thở khí? Thuận tiện mang tiểu tiên tử của ngươi dạo hoàng cung.”



      “Hảo nga, ta cũng muốn biết hoàng cung là cái dạng gì.” Vương Tâm Ảnh vẻ mặt hưng phấn.



      Đoàn người qua giữa hoa thạch, Vương Tâm Ảnh cùng Trình Nhạc Nhạc kinh ngạc như nhau sắc mặt lần đầu tiên dạo hoàng cung. “Cố cung hình như cũng lớn như vậy ?” Vương Tâm Ảnh hướng Trình Nhạc Nhạc .



      Trình Nhạc Nhạc cùng đám tỳ nữ ở sau người, nếu nguyện cùng nàng đàm luận.



      “Cố cung?” Hoàng thượng nhưng ra nghe thấy được, nghi hoặc nhìn nàng.



      Vương Tâm Ảnh vi lăng, lại cười : “Địa phương Trữ quốc hoàng thượng hoàng hậu ở.” khi chuyện quên liếc mắt xem Trình Nhạc Nhạc.



      “Trẫm chưa từng nghe qua có quốc gia Trữ quốc như thế, tứ đệ ngươi nghe qua?” Hoàng thượng nghi hoặc giảm, Vinh vương gia ôn hòa cười cười, lắc đầu.



      Vương Tâm Ảnh sợ lại tiếp tục hỏi cái gì, vội vàng né tránh chút khoảng cách, váy dài người vứng chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Trong lòng oán trách người cổ đại, có việc gì thế nào lại thích mặc thành bộ dạng con háy, bước đều bất tiện như vậy.



      Ba người ở Huyền Nguyệt đình ngồi xuống, Trình Nhạc Nhạc thuần thục lắm bắt tay vào rót chén, mọi người thấy nàng mồ hôi ròng.



      Vương Tâm Ảnh xảo tiếu : “Tỳ nữ này chỉ có tính tình tốt, làm việc cũng ngốc nghếch, căn bản thích hợp làm tỳ nữ, ngược lại thích hợp làm hoàng phi.”



      Hoàng thượng nghe vậy, trận cười ha ha, : “Cho đến nay, trẫm chưa bao giờ phát giác cho nàng làm.”



      Trình Nhạc Nhạc như cũ cố nén suy nghĩ xung động bạo khiêu, Vương Tâm Ảnh! Để ngươi vui sương hồi! Phụng, Trình Nhạc Nhạc lui tới đình ngoại.



      Vinh vương gia lấy tay vuốt ngực, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hoàng thượng, bộ dạng muốn rồi lại thôi.



      “Tứ đệ có chuyện cứ mở lời.” Hoàng thượng mặc dù có nhìn , vẫn như cũ có thể cảm giác được thỉnh thoảng có ánh nhìn .



      “Tam ca được trở về nửa tháng.”



      “Nga?” Hoàng thượng uống trà, bộ dạng lơ đểnh, nhìn ra được, tuyệt thích nghe đến chuyện của người này.



      Vinh vương gia suy nghĩ đơn giản, : “Tam ca lần này thắng trận về triều, hoàng huynh nên khen ngợi mới đúng.”



      “Việc này trẫm cân nhắc.” Hoàng thượng thản nhiên , bộ dạng muốn nhiều lời.



      Vinh vương gia thấy dáng điệu này, cũng dám nhiều lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :