1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu vương dã thê - Thiên Cầm (CHƯƠNG 94) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chết non và say đắm (p3)

      “Y tá, thế nào? “Trình Nhạc Nhạc lúc này mới bừng tỉnh tới hỏi tới hỏi y tá.

      có việc gì .” Y tá bình thản , sau đó chuyển hướng nàng: “Tiểu thư rắc rối ngươi trở về , ngoại trừ người nhà bệnh nhân, ngoại nhân thể giữ ngoài phòng bệnh.”

      Trình Nhạc Nhạc đứng ngốc lăng tại chỗ, nhìn chăm chú vào y, cầm bông hồng rơi dưới giương nhặt lên, nhét vào giữa tay y. Buồn bã xoay người ra phòng bệnh.

      Tại chỗ gấp khúc hành lang bệnh viện, số gia đình mặc đồ trắng đuổi theo xe đẩy chùm khăn trắng khóc đến hết hơi. Trình Nhạc Nhạc mắt nhìn chiếc xe đẩy ngang qua, nàng dừng chân, yên lặng mà nhìn xe đẩy qua, mặt nược mắt rơi xuống. Đây là tử vong, quá tàn nhẫn, nàng cho tới bây giờ đều thể hiểu được tàn nhẫn. Nàng dám tưởng tượng Dương Tử Phàm chết nàng có bộ dạng gì, nàng có thể hay như những người đó đau khổ đến ruột gan đứt đoạn? có tử vong, tốt! có ly biệt, tốt! Lệ của nàng nhịn được chảy xuống dưới, càng chảy càng nhanh.

      Ở trước gương buồng vệ sinh, nàng nhìn hai mắt đỏ lên. Vốc nước trong, rửa qua những giọt lệ mặt.

      Trình Nhạc Nhạc hút hấp mũi, ép chính mình được lại rơi lệ, đây là điềm xấu, biểu may. Nàng biết vì sao tâm lại đau đến lợi hại như vậy, ràng, nàng chỉ thấy qua y hai lần Là bị y làm cảm động sao? Thế nhưng, Dương Tử Hằng so với y còn tốt hơn ngàn lần, còn làm được nhiều hơn y nàng lần.

      ——————

      Sau khi tiếp nhận vô số ánh mắt quái dị Trình Nhạc Nhạc rốt cục ra khỏi toilet. Trời cũng tối, hàng lang cũng trống trải an tĩnh. Nàng đột nhiên nhớ tới còn quên đồ ở phòng bệnh của Dương Tử Phàm, thở dài hướng phòng bệnh của y tới.

      Dương Tử Phàm nằm ở giường, an tĩnh như vậy. Bên giường, Dương Tử Hằng ngồi chồm hổm mặt đất, dừng ở mặt đệ đệ duy nhất của ở kiếp này, trong miệng tràn ra thanh lạnh lùng như vọng lên từ địa ngục: “Kiếp này, đừng nỗ lực cùng ta tranh gì này nọ, nhất là Nhạc Nhạc.”

      Trình Nhạc Nhạc Mắt kinh khủng, khiếp sợ, cổ giống như bị ai đó bóp nghẹn. Muốn gọi, muốn khóc nhưng thể phát ra thanh gì. Trơ mắt nhìn máy đo nhịp tim bên giường lên biểu đồ thẳng tắp, như lợi kiếm xẹt qua màn hình! Dương Tử Phàm, thậm chí kịp rên rỉ. Trình Nhạc Nhạc che miệng, lui về phía sau, té ngã hành lang bệnh viện. Tiếp theo là tiếng mở cửa rất , còn có giày da Dương Tử Hằng đánh vào gạch men sứ phát sinh thanh quỷ mị.

      “Tử Phàm ca ca.” Trình Nhạc Nhạc hoảng sợ kêu. “Tử Phàm! Dương Tử Phàm! ” Nàng chảy lệ lên tiếng gọi, trả lời cho của nàng, là căn phòng vắng vẻ. Dương Tử Phàm, có tỉnh lại. Trong tay vẫn là bông hồng nở rộ như cũ, gai đâm vào thịt y, vài giọt máu tươi tí tách , cùng nước mắt của nàng hỗn độn mặt đất. Y, cũng có giãy dụa, cố sức giãy dụa. Trong thời gian ngắn ngủi. y từ thế giới này sang thế giới bên kia. Nước mắt chảy giọt mặt men sứ, nàng im lặng mà chạy.

      Chương 7: Chết non và say đắm (p4)

      Trình Nhạc Nhạc là ở giường lớn trong biệt thự Trình gia tỉnh lại, chân trần xuống cầu thang.

      Trình phu nhân vừa ăn bữa sáng vừa xem báo. Nghe tiếng vang, ngẩng đầu nhìn Trình Nhạc Nhạc cái, lật tờ báo, với giọng điệu chế giễu: ” Dương Tử Phàm rốt cuộc nhẫn được, tự sát.”

      Tự sát? Trình Nhạc Nhạc khóe môi cong lên cười nhạt. ” Dương Tử Phàm vì sao phải tự sát? “

      Trình phu nhân vẫn như cũ nhìn bằng cái nhìn thờ ơ: ” Cả ngày bị căn bệnh dằn vặt, bằng sớm chút giải thoát, người thông minh đều làm như thế.”

      “Căn bản là phải như thế! “Trình Nhạc Nhạc nhất thời khống chế được khống chế được bản thân, quát. Căn bản phải như thế, Dương Tử Phàm căn bản là muốn chết, trước đó vài phút còn cùng nàng cười đùa chuyện, còn tặng nàng lễ vật. Chính là Dương Tử Hằng giết y, chính tay giết y!

      Trình phu nhân bị bị nàng như vậy hù dọa, thiếu chút nữa nuốt được bánh sandwich mà chết, khụ khụ, sau lúc kinh ngạc mà nhìn nàng: “Bảo bối, ngươi bị bệnh sao? “

      Nàng điều phải bị bệnh, là sớm điên rồi! Trời xanh có mắt! Nàng khóc, gục xuống bàn cơm, run run bả vai gầy yếu. Dương Tử Phàm đáp ứng nàng phải sống đến khi nàng thi vào trường cao đẳng, vừa đáp ứng nuốt lời

      “Nhạc Nhạc,Dương Tử Phàm chết ngươi thương tâm cái gì? “Trình phu nhân giải thích được.

      đáng chết! “

      Trình phu nhân vẫn hiểu, y bị loại bệnh này, vì sao nên chết? Ngày hôm nay chết, tháng sau vẫn phải chết. Mà Trình Nhạc Nhạc cùng y, cũng bất quá mới gặp mặt lần, vì sao phản ứng dữ dội như vậy? Nàng vỗ về vai Trình Nhạc Nhạc, ôn nhu thoải mái : “Đừng khóc, mau vào rủa mặt,Tử Hằng ca ca hồi muốn tới đưa ngươi trường học.”

      nên cùng ta đề cập đến Dương Tử Hằng! Ta hận ! ” Rống xong Trình Nhạc Nhạc xoay người chạy về phòng mình, lao đến giường ô ô mà khóc. Dương Tử Phàm bởi vì nàng mới chết, nàng là tội nhân! Tội nhân hại chết y! Tử Phàm, Dương Tử Phàm ! Y thực chết sao? Là giả được sao? Cảm giác này điểm cũng thực!

      ——— ——————-

      Đứng ở trước mộ Dương Tử Phàm, Trình Nhạc Nhạc có tái rơi lệ, Dương Tử Hằng khẽ đẩy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, làm động tác gập người. Khóe miệng nhếch, ràng bộ dạng lạnh lùng ai biết.

      Dương Tử Hằng trước mắt, xa lạ khiến nàng đau lòng. Lúc giết thân đệ đệ chính mình, có thể nào bình tĩnh như vậy? Trình Nhạc Nhạc hiểu.

      thôi ” Dương Tử Hằng dắt tay nàng, qua phần mộ, tới xe thay nàng mở cửa xe.

      “Tử Hằng ca ca, ngươi có hay nghĩ tới, nếu như trong đêm ngươi mất , ngươi thế nào? “Trình Nhạc Nhạc nghiêng đầu theo dõi theo dõi .

      Dương Tử Hằng mỉm cười, chuyên tâm nhìn đường: “Ta đây sống bằng chết. “

      “Có đúng ? “Trình Nhạc Nhạc cười khổ, nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú ra ngoài của sổ xe các màu hồng lam lục di chuyển cực nhanh. Đưa tay ra ngoài cửa sổ, phiêu động theo gió, nhả tay ra, màu hồng xẹt qua, thành đống mảnh

      “Đem ném cái gì? “Dương Tử Hằng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lại cười .

      Trình Nhạc Nhạc như có việc gì mà vuốt lại tóc, : ” Vật thuộc trần gian “

      Dương Tử Hằng nga tiếng, làm như nhớ tới cái gì theo trong túi đựng tài liệu lấy ra vật, đưa cho nàng: ” Sách mới phát hành, tặng cho ngươi. “

      “Cảm tạ.” Trình Nhạc Nhạc chần chờ chút, nhận lấy, trừng mắt nhìn vật trong tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vĩnh viễn đều đối tốt với mình. Nếu như biết việc giết chết Dương Tử Phàm, nàng cho rằng, là hoàn mỹ trong thế giới này, là nam nhân rất đáng giá để giao phóng trung thân.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Chết non và say đắm (p5)

      Con đường dẫn đến nhà thờ ở giữa đồi, xe thể thao Porche thong dong mà , Trình Nhạc Nhạc ghé vào cửa sổ xe, tùy ý để gió mát thổi rối mái tốc. Xe chạy hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà cổ được xây dựng từ lâu đời.

      Tài xế xuống xe, vòng qua đầu xe, thay mẹ con Trình thị mở cửa xe.

      Trình phu nhân tao nhã mà đẩy kính râm, giày cao gót lanh lảnh đập vào mặt đất, nhìn chung quanh vòng. Hơi nhíu mi, nơi này núi non rậm rạp, cây rừng trùng điệp, u tĩnh làm cho nàng là người ở tại đô thị bôn ba hơn nửa nửa đời người có chút quen.

      Từ nhà gỗ ra vị lão đầu, cung kính : “Xin hỏi thực là Trình phu nhân? “

      Trình phu nhân lấy xuống kính mắt, hướng lão gật đầu.

      Lão đầu đem hai mẹ con các nàng mang vào trong căn phòng trong nhà, trong phòng có lão thái thái loay hoay với ít thảo dược, Trình Nhạc Nhạc hiếu kỳ nhìn gian nhà này, : “Mụ, ngươi luôn luôn tôn trọng khoa học, có thể nào tín cái này? “

      Trình phu nhân liếc mắt trừng nàng, muốn nàng câm miệng.

      Lão thái thái nghe được thanh , ngẩng đầu nhìn, sau đó buông trong tay công việc làm được khá nhiều rồi: “Trình phu nhân tới? Ngồi .” Dẫn các nàng đến trước cái bạn ngồi xuống.

      Trình phu nhân mỉm cười, từ cặp da lấy ra chi phiếu hai trăm vạn đặt lên bàn đẩy qua.

      “Đây là ~ ~ ~. “Lão thái thái con mắt đảo, biết giá trị của mảnh giấy, chỉ là nàng đây là cái ý tứ gì.

      Trình phu nhân : “Ba ngày sau nữ nhi của ta Trình Nhạc Nhạc thi vào trường cao đẳng, nếu như có thể như nguyện được nhận vào trường Đại học Bắc Kinh, số tiền này đó là của tiên ngươi.”

      Tiên vui mừng khôn xiết, sau đó đại lo lắng.

      Trình phu nhân làm như nhìn ra sầu lo của nàng, cười : “Nhạc Nhạc nếu như có thể như thường phát huy, Đại học Bắc Kinh là vấn đề gì, chỉ là từ sau khi Dương Tử Phàm mất, tinh thần của nàng luôn luôn hốt hoảng, Dương Tử Phàm phải thứ tốt! Ngay cả chết cũng buông tha Nhạc Nhạc của nhà chúng ta!” đến phía sau, Trình phu nhân nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Vốn có tất cả thuận lợi, hết lần này tới lần khác vào thời khắc cuối cùng lại kích động Nhạc Nhạc, hại nàng thương tâm như vậy dã đoạn thời gian dài. Nàng bị kích động, đào mộ của ! “

      “Mụ, khảo sát hàng tháng là bởi vì ăn đồ linh tinh, đau bụng.” Trình Nhạc Nhạc lần nữa nhắc lại , từng đáp ứng Dương Tử Phàm thi tốt, nàng nhất định làm được. Đạo lý người chết thể sống lại nàng hiểu, nàng cũng phải người quá lạc quan như vậy, lại càng vào thời điểm mấu chốt để tâm vào chuyện vụn vặt.

      Trình phu nhân liếc mắt nhìn nàng: “Như vậy trắc nghiệm hóa học lần kia là làm sao? “

      ” Đó là bởi vì ta đến muộn.” chung, nàng chính là thích Trình phu nhân phu nhân Dương Tử Phàm điều phải.

      Trình phu nhân để ý tới nàng, mà là chuyển hướng tiên .

      Tiên đánh giá Nhạc Nhạc, đột nhiên vùng xung quanh lông mày càng cau càng chặt.

      Trình phu nhân thấy nàng sắc mặt bất thường, tâm trạng trầm xuống trầm xuống: “Tiên , hài tử này có đúng hay gặp cái gì sạch ? Chẳng lẽ là Dương Tử Phàm thực ngay cả chết cũng nguyện buông tha Nhạc Nhạc của nhà ta”

      Tiên lắc đầu: ” sạch gì đó có thể loại bỏ tốt, chỉ là Trình tiểu thư mệnh tượng kỳ dị, sợ là gặp phải kiếp nạn.”

      “Cái gì kiếp nạn?” Trình phu nhân vội la lên.

      “Đợi ta nhìn xem.” Tiên lôi kéo tay Trình Nhạc Nhạc rồi nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm hồi.

      Nhạc Nhạc nhìn phía Trình phu nhân xin giúp đỡ, tay bị lão thái thái kỳ dị nắm, cảm giác là lạ.

      Trình phu nhân chỉ là nhìn chằm chằm tiên , cũng biết đương tín lo tín.

      Chương 9: Chết non và say đắm (p6)

      Sau hồi, tiên rốt cục mở, : “Trình tiểu thư kiếp trước tình duyên chưa xong, này vốn trở ngại, chỉ là tiểu thư cầm vật gì đó, điều này thể tha thứ.”

      “Ta nào có!” Trình Nhạc Nhạc bất mãn , muốn rút về thủ, tiên nhưng buông tay.

      “Như vậy đây là cái gì?” Tiên giơ lên tay nàng, chỗ cổ tay, khối phượng ngọc đỏ như máu lắc lư.

      “Giá.” Trình Nhạc Nhạc nghẹn lời, nhìn về phía Trình phu nhân.

      Trình phu nhân nở nụ cười, nhìn thoáng qua huyết ngọc: “Đây là mười tám năm trước có vị bằng hữu bán cho, có thể bảo vệ hài tử bình an.”

      “Nhân duyên ngọc, có thể bảo vệ bình an sao? Trình phu nhân sợ là bị lừa.” Tiên nghiêm trang , tinh tế đánh giá huyết ngọc: “Ngọc này vốn là đôi, người xa cách nhất định bị nghiêm phạt, tiểu thư nếu đem long ngọc tìm về, chắc chắn năm mười tám tuổi năm nay gặp phải kiếp nạn.”

      ” Kiếp nạn gì.” Trình phu nhân tuy là tin, trong miệng cũng tự chủ mở miệng hỏi.

      “Đánh quay về nghìn năm kiếp trước, tiếp tục tình duyên.”

      Trình Nhạc Nhạc vừa nghe, hiếu kỳ : “Nghìn năm trước ta là cái gì? Hoàng hậu sao? “Nếu như đúng, trở lại làm hoàng hậu ngoạn cũng sai.

      Tiên lắc đầu.

      “Công chúa? Vẫn lắc đầu.

      “Vậy là cái gì? “

      “Cung nga.”

      “A? Chỉ là nha hoàn.” Trình Nhạc Nhạc khuôn mặt nhắn suy sụp, nguyên tưởng rằng là cái gì danh môn sinh ra chứ, nguyên lai chỉ là cung nữ.

      bậy.” Trình phu nhân mực tự hỏi đột nhiên ngẩng đầu trừng hướng tiên , : “ thế giới này, nào có những … này kiếp trước đời sau đến? Ta ngày hôm nay tới, vốn là muốn cầu trong lòng thoải mái, làm cho Nhạc Nhạc cuộc thi có thể đỗ. Ngươi làm chính , nhưng lại ra những … chuyện hồ đồ này! “ xong, Trình phu nhân đứng dậy, tay lấy chi phiếu đoạt lại, xé thành hơn mười hơn mười mảnh, lôi kéo Trình Nhạc Nhạc xoay người rời .

      Trình Nhạc Nhạc bi kéo như thế, thẳng tắp ngã mặt đất, đau đến nàng oa oa kêu loạn trận: “Mụ mụ nha, dù cho ta chỉ là cung nữ, nhưng cũng là ngươi sinh nha! “

      Trình phu nhân tức giận, cũng để ý tới nàng, hướng môn bước ra ngoài, tiên tiến lên đem nàng nâng dậy, : “Lời của ta, tiểu thư nghìn vạn lần đừng lo nha. “Trình Nhạc Nhạc lung tung mà ứng thanh, đuổi theo.

      ——— —————-

      Trước trường trung học, biển người bắt đầu khởi động, mồ hôi thấm đẫm quần áo. Mercedes-Benz trong đám đông ở hai bên ranh giới khuếch đại, bên trong xe có vị phu nhân hoà nhã dễ nhìn thỉnh thoảng vươn đầu hướng bên trong cánh cửa coi vài học sinh thi vào trường cao đẳng, vốn là liên quan đến các nàng, các nàng nhưng cam tâm tình nguyện ở bên ngoài phơi nắng hơn vài tiếng đồng hồ. Này, hữu dụng sao? Đương nhiên vô dụng! Thương cảm lòng phụ mẫu.

      ” Tử Hằng, Nhạc Nhạc tháng nầy tâm tình bất hảo, ngày mai ngươi hãy mang nàng chung quanh ngoạn.” Trình phu nhân ôn hòa .

      Dương Tử Hằng gật đầu: “Đương nhiên.” Chỉ là, Nhạc Nhạc cùng sao? Từ sau khi Dương Tử Phàm mất, nàng trở nên quái dị. Cảm giác nàng trốn tránh , làm bất hòa , trước đây Nhạc Nhạc phải như thế.

      tiếng chuông vang thanh thúy, đám đông bên trong hướng cửa sắt đến, cùng đám người bên ngoài giao nhau bên trong khuôn viên trường, ôm nhau, sau đó rời . Có vui, có buồn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Mối hận trượt chân

      Trình Nhạc Nhạc thở dài ra phòng học, hướng phòng học Vương Tâm Ảnh đến, hai người gặp gỡ tại hành lang gấp khúc, bèn nhìn nhau cười.

      “Ngươi cười cái gì? “Vương Tâm Ảnh .

      ” Ta cười, bởi vì ta lập tức có thể trở thành học sinh giỏi của Đại học Bắc Kinh.” Trình Nhạc Nhạc cười lớn cầm trong tay sách lịch sử hướng trung ném , nhanh nhẹn vòng vo thân tiếp được, tại bên miệng nàng hôn cái.

      “Thối biết xấu hổ.”

      “Vậy ngươi thế nào? “Trình Nhạc Nhạc nắm tay nàng, hướng chỗ giáo vụ đến.

      “Ta cười, bởi vì ta bao giờ … được làm đồng học với ngươi nữa.” Vương Tâm Ảnh mặt nhìn ra chút nào ưu sầu, tóc uốn màu nâu xõa xuống, đôi mắt đẹp mỉm cười. Bài thi của nàng có lý tưởng, làm phần đầu liền thấy được.

      “Thối lương tâm! “Hai người trận cười đùa, đến chỗ chủ nhiệm lớp len lén lấy túi dã ngoại.

      Chủ nhiệm lớp thấy Trình Nhạc Nhạc, khóe miệng chút mở, : “Nhạc Nhạc, thi như thế nào? “

      “Lão chuẩn bị khen thưởng ! Đừng quên tới bữa tiệc là tốt rồi! “Trình Nhạc Nhạc vui cười , thấy Vương Tâm Ảnh ra đến cửa, liền hướng chủ nhiệm lớp lắc lắc tay đuổi theo.

      Vương Tâm Ảnh thành tích học tập bình thường, dĩ nhiên chiếm được sủng ái của thầy giáo, chủ nhiệm lớp cũng nghĩ muốn hỏi nàng thi ra làm sao. Nàng cũng cần lão sư hoan nghênh.

      Hai người vừa hoàn thành công trình trường học, Vương Tâm Ảnh liền ngẩng cổ nhìn xung quanh, quay đầu lại vỗ Trình Nhạc Nhạc : ” Dương cậu ấm nhà các ngươi quả nhiên canh giữ ở trước cửa trường.”

      “Cổng sau.” Trình Nhạc Nhạc sớm đoán được xảy ra tình huống gì, nàng giảo hoạt chớp hai mắt, đôi mắt lại càng mỹ, nhưng bị kính mắt gọng đỏ che mất.

      Thành công thoát được Dương Tử Hằng, hai người hướng tà dương, hạnh phúc nhảy nhót các ô vuông vỉa hè. Ba năm cuối cùng cũng là quá khứ, rốt cục cũng là quá khứ.

      Trình Nhạc Nhạc nhìn lên phía chân trời, ước gì có thể cho Tử Phàm của nàng, nàng lập tức tốt nghiệp! Y nghe được chưa? Nhất định có thể! Trình Nhạc Nhạc bản thân thoải mái.

      Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nàng xem màn hình điện báo, là muội muội song sinh của nàng tại nước Mỹ, bấm vào nút trả lời thoải mái : “Bảo bối nhớ ta sao? Qua hai ngày bay nhìn ngươi.”

      “Nghe khẩu khí của ngươi hình như thi được phải.” Ở đầu dây kia chính là Trình Phán Phán vui cười :

      “Ta đường, về nhà trò chuyện với ngươi.”

      “Ta lấy được vé máy bay sáng mai rồi, gặp mặt rồi trò chuyện! Tỷ, ta thương ngươi nhất”

      “Làm tổn thương mẹ già, ta cảm động quá à! “Trình Nhạc Nhạc xong liền treo điện thoại.

      Mười thành viên của lớp học tập hợp sau chiếc xe buýt do nhóm thuê lập tức liền xuất phát. Xe người nháo thành nhất đoàn, hát vang vui cười ngừng. Khiến tài xế thể ngó cổ nhìn ra kính, tuổi còn trẻ tốt!

      vài giờ sau đó, xe dừng lại tại chỗ hoang vắng. Trình Nhạc Nhạc thò đầu ra, nhìn cái sơn lâm yên tĩnh có chút kinh khủng này, trận run rẩy: “Nơi này sao?

      “Sợ hả “? nam sinh giọng mỉa mai , dẫn đầu xuống xe.

      “Ai sợ ấy nhỉ? “Trình Nhạc Nhạc phục, ‘ đặng ’ theo sau nhảy xuống.

      “Ai! “Tài xế từ phái sau lên tiếng gọi, mọi người quay đầu lại, nuốt chút nước bọt : “Các ngươi xác định phải ở lại chỗ này qua đêm? tại còn kịp.”

      “Tài xế đại ca, ngươi sáng mai tới đón chúng ta là được rồi.” Người nam sinh , hò hét tiếng, mở song chưởng hướng thâm lâm chạy .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Mối hận trượt chân (p2)

      Xe ‘ ô hô ’ mà Trình Nhạc Nhạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm xe , bất an vô lý do. Xe , chỉ để lại bụi bay tán loạn dệt với ánh trăng, tung bay hào hứng.

      thôi.” Vương Tâm Ảnh dắt tay nàng, theo đội ngũ phía trước. Xuyên qua trong rừng, đại khái 20 phút, mọi người bất ngờ tới dòng suối dừng chân. Đốt đèn cầy, chuẩn bị tốt thức ăn và nước để hòn đấ. Bởi vì nhiều người, tiếng cười đùa gia tăng người, Trình Nhạc Nhạc lúc trước đáy lòng bất an từ lâu tiêu tan thành mây khói, nàng vốn phải là người sợ quỷ thần.

      “Nhạc Nhạc, thiên kim tiểu thư của chúng ta, có thói quen ăn những… lương thực phụ này sao?” nữ hài tử vui cười trêu ghẹo .

      Trình Nhạc Nhạc cầm trong tay đồ ăn vặt hướng người nàng ném tới: “Ăn quen có thể làm sao bây giờ? Ăn ngươi sao?”

      “Tốt nhất, ăn ta nha.” Nữ hài tiếp được cái gì đó nàng ném, giơ giơ lên .

      “Tưởng ta học sinh giỏi Đại học Bắc Kinh, coi thường ăn những thứ đồ khô ngươi có đâu.”

      “Còn có ăn đâu, nghĩ thôi ta buồn nôn?” vị nam sinh vỗ trán chịu nổi ồn ào

      ——— ————————

      Sau khi ăn uống no đủ, Vương Tâm Ảnh đề nghị ngoạn trò chơi sát nhân, bị người nữ sinh kháng nghị trở lại, trò này khó có được khí, chuyện quỷ xưa mới kích thích. Hai người tranh chấp ai cjiuj thua ai, cuối cùng chỉ có thể nhấc tay biểu quyết. Kết quả thông qua thống nhất là nghe chuyện quỷ xưa. Vị nữ hài kia hưng phấn mà thổi đèn cầy. Suối nước ồ lên, ánh trăng rất sáng, thanh xung quanh ngay cang thưa thớt, mặt mỗi ngưỡi đều xụ xuống. Bầu khí quả nhiên đủ.

      Trình Nhạc Nhạc nhấc tay muốn làm người kể thứ nhất, đoàn người liền tùy nàng. Trình Nhạc Nhạc về chuyện quỷ xưa đến đổ có bộ, hồi tiếng như muỗi kêu, hồi tiếng lại như chung lớn, làm cho mấy nữ hài nhát gan thét chói tai liên tục. Trình Nhạc Nhạc vẻ mặt đắc ý, đột nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non phá vỡ bầu khí. Mọi người trận thét chói tai, nắm lấy túi xách bỏ chạy khắp nơi.

      Trình Nhạc Nhạc và Vương Tâm Ảnh cũng mau chạy trốn, giúp đỡ lẫn nhau chạy hướng bên kia khe suối, tuy có ánh trăng, nhưng muốn xem ràng đường trước mắt vẫn như cũ dễ dàng. Mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, đá vụn chằng chịt, khiến hai nàng vài lần thiếu chút nữa vấp té.

      Sau lúc chạy, phía trước lại có đường trốn, mảnh vực sâu. Chỉ nghe phía sau trận cuồng tiếu, Trình Nhạc Nhạc và Vương Tâm Ảnh nhìn nhau, liền biết sắp sửa bị bắt, tâm trạng vừa vội vừa tức : “Hảo, các ngươi đám khốn khiếp này, còn mau cấp nãi nãi lăn ra đây?! “

      thấy người, nhưng nghe thấy thanh này: “Vô dụng như vậy, còn kể chuyện quỷ xưa!”Lại là trận cuồng tiếu.

      Trình Nhạc Nhạc quả thực tức giận đến , đột thấy dưới chân có cái gì động, ngay sau đó là Vương Tâm Ảnh cao giọng thét chói tai: “”Nhạc Nhạc ——!” Trình Nhạc Nhạc cả kinh, cúi đầu, chỉ thấy dưới chân giẫm lên bùn đất xốp, hướng vực sâu trượt , rễ cỏ non mịn nhè gãy.

      Vương Tâm Ảnh nhanh tay, cầm trụ tay nàng, tay kia ôm lấy gốc cây đại tùng thụ.

      Tại gianh giới giữa sinh và tử này ý chí muốn sống của người rất mạnh, Vương Tâm Ảnh dỡ được Trình Nhạc Nhạc toàn thân khí lực, kịp thét chói tai, nàng, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

      Chương 12: Xuyên qua ngoài ý muốn

      Trình Nhạc Nhạc là bị mưa to làm cho tỉnh, nằm úp sấp giữa vũng nước khiến nàng thiếu chút nữa chết đuối. Nàng từ giữa vũng nước bò lên, nhu nhu bả vai đau nhức, giương mắt đánh giá bốn phía. Vừa mới rồi ràng có trời mưa, lại có ánh trăng. Mà nay, nàng quan sát bốn phía mảnh tối đen, thiếu chút nữa khiến nàng bản thân ở chỗ nào, sờ soạn nửa ngày, ngoại trừ túi đeo của nàng, cái gì cũng có, Vương Tâm Ảnh đâu chứ?

      ” Tâm Ảnh?” Nàng lớn tiếng kêu, mưa quá lớn, nuốt thanh của nàng.

      Nàng mang theo túi xách, chật vật hướng tia ánh sáng cách đó xa đến, đó là cái hành lang cổ xưa, hoa văn chạm trổ cũng cổ xưa, còn có đồ án hoa đào cổ xưa cửa sổ giấy. Do dự chút, nàng đẩy cửa vào, bên trong hình như là có người ở qua, đồ dùng đầy đủ mọi thứ. Bởi lẽ có mang kính mắt, Trình Nhạc Nhạc cũng thấy ràng.

      Vừa định tìm khăn mặt lau qua thân thể còn dính nước, nghe ngoài cửa tiếng cứu mạng cắt ngang mưa lớn, cùng với thanh rơi xuống nước, thẳng tắp mà đâm vào màng tai của nàng. Nàng kịp nghĩ lại, quăng túi xách xuống liền hướng ngoài cửa phóng .

      tia sấm sét, khiến nàng thấy ràng có bóng người nằm giữa vũng nước, bóng người dường như chịu được vô vàn thống khổ. Phát sinh tiếng gầm thét sởn tóc gáy, trầm mà thấp.

      “Người cứu mạng!” Lại là tiếng kêu to, Trình Nhạc Nhạc quay đầu lại, mới giựt mình phát tiếng cứu mạng là truyền ra tự trong hồ. cái bóng đen di động nhàng phập phềnh, lo lắng giãy giụa giữa hồ nước.

      Nàng cả kinh, nhảy vào trong nước, từ nàng trường thành tại thành phố biển, kỹ năng bơi vô cùng tốt. Nhưng người rơi xuống nước rất nặng, nàng mất rất nhiều công phu mới túm quay về bên hồ.

      Người rơi xuống nước chưa kịp hít thở, liền ghé vào bên hồ liền hét lên tiếng: “Quỷ nha!” Kêu xong, liền té ngã.

      Trình Nhạc Nhạc cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng người trước mắt mơ hồ , thế giới nào có? “Này, ngươi thế nào?” Nàng lục lọi thân thể , lấy điện thoại cầm tay ra muốn gọi, thế nhưng điện thoại di động sớm bị nước mưa làm ướt sũng. Bóng người lại thống khổ gầm , như thú giọng khàn khàn. Trình Nhạc Nhạc vội vàng bay qua thân thể , hai chùm lục quang ra trước mắt của nàng, nàng cả kinh, lui về phía sau từng bước. Rốt cục cũng biết vì sao người kia mình là quỷ. Giữa mưa đêm, lục quang chống lại con ngươi của nàng. “Người ngoại quốc mà thôi. “Trình Nhạc Nhạc cười cười, để thêm can đảm. Dìu thân thể nặng trĩu của đến bên trong phòng, vất vả đưa ném giường, nàng thở dài lắc lắc hai tay chết lặng.

      Phòng trong ánh sáng rất tối, thấy tướng mạo đối phương, chỉ nhìn đến đôi lục mâu sáng tối, Trình Nhạc Nhạc vô thố nhìn, biết như thế nào cho phải. tia chớp lên, ngoài cửa sổ như ban ngày, người giường huýt sáo dài tiếng, chăm chú ngồi bám chặt mép giường, làm như có vật gì đó lôi kéo .

      Trình Nhạc Nhạc vừa kinh vừa sợ lại vô thố, chân như bị gim đinh dám di chuyển nửa bước.

      Nam nhân kia thở hổn hển, lại lần nữa đem lục mâu hướng về nàng, gian nan phun ra mấy chữ: “Cửa sổ! Đóng cửa!”

      “A? !” Trình Nhạc Nhạc há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời thể gì.

      “Cửa sổ!” Lại là tiếng rên rỉ thống khổ.

      Trình Nhạc Nhạc phản ứng lại, vội vàng chạy đem cửa sổ đóng lại. Quay đầu lại theo dõi , hỏi: “Ngươi là đau dạ dày phải ?”

      Nam nhân có để ý nàng, ý thức ràng cùng mơ hồ toát ra.

      Trình Nhạc Nhạc lấy qua túi du lịch hồi mạnh trở mình, lục lọi hồi lâu mới tìm được túi đựng thuốc. Bóc ra viên thuốc, đổ nước, đưa hướng tới miệng . Nam nhân chết sống ăn, Trình Nhạc Nhạc có lòng tốt mà khuyên: “Ăn nha, ăn vào xảy ra chuyện gì.” Mất sức của chín trâu hai hổ mới đưa dược tiến vào, Trình Nhạc Nhạc thở thào nhõm, sau đó ngồi dưới đất. Nhìn qua ánh sáng mờ nhạt, lúc sau, thấy dấu hiệu chuyển biến tốt cũng có.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Tái ngộ

      Nàng lần nữa lấy ra túi dược, tìm kiếm trận, bên trong tất cả đều là số dược phẩm khẩn cấp, OK băng, thuốc xổ các loại, còn có hộp cảm cúm viên nén. Mặc kệ, Trình Nhạc Nhạc quyết định quyết tâm, lấy bốn viên cảm cúm, lần thứ hai đối trận mãnh quán.

      Nam nhân bị ép nuốt dược, tức giận liếc mắt trừng nàng, con ngươi chống lại nàng, Trình Nhạc Nhạc cả kinh, lui về phía sau từng bước, này lục quả thực đủ dọa người, phát ra lục quang chói mắt. Nam nhân kêu lên tiếng đau đớn, trong cơ thể cổ lực lượng cường đại bính ra bên ngoài cơ thể, vòng vòng, hướng bốn phía xung kích, Trình Nhạc Nhạc hét lên tiếng, như bị ném bật ra vài mét, cái bàn trà cụ đổ vỡ.

      Trình Nhạc Nhạc bị sợ hãi, căn bản biết vừa phát sinh qua chuyện gì, chỉ biết là nơi đây thích hợp ở lâu. Lòng hiếu kỳ của nàng từ trước đến nay rất nặng, rất muốn tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tìm vài ngọn nến thắp sáng. Từ trong túi xách lấy ra kính mắt, liền đánh giá người nằm giường.

      Lục mâu, da vàng, nhìn giống như hỗn huyết, trán đầy mồ hôi hay nước mưa chính nàng cũng . Tóc dài tán loạn người, giường.

      Trình Nhạc Nhạc cả gan, gạt tóc của , lúc nhìn thấy ràng, nàng lui về phía sau, lại lui về phía sau, lưng để tại tường. Khuôn mặt này, ràng là Dương Tử Phàm, ngoại trừ lục mâu, hoàn toàn giống nhau như đúc! Quỷ! thế giới này thực có quỷ! Nàng thân thể run run bò lên, mang theo túi xách mà chạy ra khỏi phòng.

      Chạy ra ngoài hơn mười thước, Trình Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực thở sâu, người ở bên trong là Dương Tử Phàm sao? Như vậy nơi này là sao? Nàng cũng chết? Dương Tử Phàm thoạt nhìn rất thống khổ, thành quỷ cũng mắc phải quái bệnh? Có thể hay lại chết lần? Nàng cũng bất lực, ở đây cũng biết là địa phương nào, muốn tìm quỷ hỗ trợ cũng có. Nghĩ, nàng vòng quanh hành lang gấp khúc hề có mục đích mà . Cũng biết bao lâu, chỉ cảm thấy xô phải người, Trình Nhạc Nhạc đỡ kính mắt nhìn chăm chú chút, hét lên tiếng sau đó tránh xa vài bước.

      nương.” Người bị đụng kia khoé mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm nàng.

      Trình Nhạc Nhạc đỡ cây cột, nghe có thanh , nhìn trước mắt chỉ biết là người hay quỷ gì đó. Cầm đền lồng, khuôn mặt nàng hơi mũm mĩm, nhìn qua bộ dạng giống như khoảng bốn năm mươi tuổi. thân hắc váy dài tới chân, ống tay áo rộng thùng thình, chân nàng giày thêu hình như nàng chưa thấy qua. Là lão quỷ? “Đừng đùa.” Trình Nhạc Nhạc thấp giọng lẩm bẩm tiếng, thân thể giống như mì sợi hướng đất đổ xuống.

      nương, ngươi làm sao vậy?” Lão phụ nhân vẻ mặt hiền lành.

      Trình Nhạc Nhạc cường tạo ra ánh mắt, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là lão quỷ, hù dọa người sao?” Nàng ngày hôm nay là làm sao vậy? Gặp toàn chuyện kỳ kỳ quái quái.

      ” Lão nô cảm tạ ân cứu mạng của nương.” Lão phụ nhân cảm kích , thỉnh thoảng nhìn xung quanh phía sau nàng, dường như sợ có cái gì phía sau nàng.

      cần cảm tạ, giúp người làm niềm vui mà.” Trình Nhạc Nhạc cứng ngắc cười , thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian ly khai người quái dị này. Vẫn thấy nàng vẫn khẩn trương, hiểu : “ cần sợ, chỉ là người ngoại quốc mà thôi, người ở quốc gia phương Tây con mắt đều là màu lam lục.”

      “Người ngoại quốc? !” Lão phụ vỗ vỗ ngực, bộ dạng thở phào nhõm. Thế nhưng người nam nhân ngoại quốc, thế nào lại chạy tới Tân Nguyệt cung nơi tú nữ trụ. Quên , mặc kệ. Đánh giá Trình Nhạc Nhạc thân chật vật, thấy nàng thân trang phục quái dị, mặt còn treo cái kỳ quái gì đó, lão phụ vẻ mặt hồ nghi, còn có tay nàng có đại túi đung đưa. “ nương nghĩ trốn?”

      “Cái gì?” Trình Nhạc Nhạc nhất thời minh bạch.

      “Bằng nương nửa đêm ngủ được. Mang theo đồ vật người? Ngày mai hoàng thượng đúng là muốn đích thân đến xem các vị tú nữ so cầm.” Lão phụ .

      Trình Nhạc Nhạc mạc danh kỳ diệu ( hiểu gì cả) dưới quan sát nàng: “Vật gì vậy? Cái gì tú nữ? Cái gì hoàng thượng? “Địa Phủ cũng có tuyển tú? Có hoàng thượng sao? Soái sao?

      Lão phụ cho là nàng giả ngu, tay kéo nàng vào phòng : “Trước đem quần áo ướt sũng thay đổi rồi nghỉ ngơi , nương có ân cứu mạng lão nô dám quên, nương ngày mai chỉ cần yên tâm biểu diễn, lão nô phối hợp chặt chẽ với ngươi.”

      “Ta còn , lão quỷ, , đại thẩm, ta còn muốn tìm bằng hữu thất tán của ta, rảnh ngoạn.” Trình Nhạc Nhạc hoảng .

      Lão phụ cũng để ý tới nàng, cầm nhất kiện quần áo tuyết trắng đưa cho nàng: “Phòng của ngươi bị cái người lục mắt cái kia chiếm, đêm nay ngươi hãy trụ trong này.”

      xong ra ngoài, làm như sợ Trình Nhạc Nhạc lại trộm , đem cửa bên ngoài khóa lại.

      Trình Nhạc Nhạc quan sát gian nhà gỗ đơn giản, muốn nàng như thế nào ngủ được a. Nghĩ ra, cửa lại bị khóa từ bên ngoài, nàng tức giận đến đá phát mạnh lên cửa.

      Chương 14: Tuyển tú

      Ngày hôm sau, Trình Nhạc Nhạc bị trận thanh mở rộng cửa đánh thức, nghĩ tới quái mộng mơ thấy tối hôm qua. Khẽ cười tiếng, nắm lên kính mắt nàng có thói quen đặt ở đầu giường mang vào. Lần thứ hai gặp gỡ cái quái nhân này nàng chính là bị hù dọa đến nhảy dựng lên, nguyên lai hết thảy tối hôm qua đều phải do nàng nằm mơ a.

      Lão phụ đem chồng váy xiêm áo đẩy vào trong long nàng, nôn nóng la lên: “ nương mau mau thay y phục, tránh phải đến muộn lão nô cũng hảo báo cáo kết quả công tác.”

      đâu?” Trình Nhạc Nhạc , xoay người xuống giường.

      “Ngày hôm nay hoàng thượng đột nhiên có việc tới được, thể làm gì khác hơn là cứ theo lẻ thường tập luyện.”

      “Cái gì nha? Thế nào tỉnh lại rồi vẫn còn có hoàng thượng dài hoàng thượng ngắn?” Trình Nhạc Nhạc kiên nhẫn .

      Lão phụ bị nàng làm như thế, sững sờ ở tại chỗ, trước mắt chính là tú nữ, muốn sống sao?

      Thấy nàng ngốc lăng, Trình Nhạc Nhạc rốt cục ý thức được điểm bất thường, thoáng cái lao ra, chỉ thấy nữ tử phòng đều ăn mặc quần áo cổ trang như nhau, hướng sân ngoài đến.

      ” Đến muộn chính là bị trị tội.” Lão phụ tay bắt nàng trở về: “Ngươi nhất định là tú nữ tiến cung , quan hệ, ngày hôm nay ta đem ngươi an bài vào cung ta phụ trách.”

      Nơi này là cổ đại! Trình Nhạc Nhạc trong đầu văng vẳng ý nghĩ này, thiếu chút nữa trận hôn mê. Đại học Bắc Kinh đại, đồng học của nàng, mẫu thân của nàng, toàn bộ có! Toàn bộ hết rồi! Thế nào lại đầu thai tới cổ đại? phải bà bói nàng phải làm tỳ nữ sao? Tú nữ, chí ít có cơ hội tiếp xúc quý tộc. Chỉ là, đây là thời đại nam tôn nữ ti ( trọng nam khinh nữ), thiên kim tiểu thư tự tin sắp tới mười tám năm như nàng, đột nhiên phải làm tiểu thiếp mua vui cho nam nhân. Cao ngạo như nàng, làm sao có thể cúi đầu đây? Nàng có khả năng thích ứng xã hội nô dịch này, cần nghĩ cũng biết.

      Lăng lăng tùy ý lão phụ đùa bỡn thân thể, tùy ý thay y phục tú nữ cho nàng, càng tùy ý kéo nàng vào sân huấn luyện. Lão phụ cầm giấy bút tới trước mặt nàng: “ nương tên gọi là gì?”

      ” Trình Nhạc Nhạc. “

      “Người địa phương nào?”

      “Thượng Hải.”

      “Thượng Hải?” Lão phụ sửng sốt, thấy nàng gật đầu, mới nghi ngờ viết xuống.

      ” Ta có thể hay hỏi ~~~~.” Trình Nhạc Nhạc phút chốc xoay người, thấy lão phụ biết rời khi nào, đứng trước mặt vị nữ tử xinh đẹp.

      vẻ mặt khinh thường đánh giá nàng, hừ lạnh tiếng : ” Ngay cả Lý ma ma khó như vậy ngươi đều có thể thu thập thỏa đáng, hoàng thượng càng chơi ?”

      Trình Nhạc Nhạc liếc mắt nàng, nàng thế nào vô duyên vô cớ khiếm chuyện. Đáy lòng trận vui sướng, xảo tiếu : “Đương nhiên, hoàng thượng tính gì vậy?” Mặc kệ nơi này là cổ đại hay là Địa Phủ, nàng có thể như vậy dễ bị khi dễ.”

      lung tung nư thế là bị chém đầu.” vị nữ khác kéo xiêm y của nàng giọng .

      “Im lặng.” Lý ma ma lớn giọng rống, tất cả mọi người an tĩnh lại. Lý ma ma giương giọng : “Các vị nương tiếp tục luyện vũ giạy ngày hôm qua, chú ý, hoàng thượng thích nhìn thấy người sầu mi khổ kiểm (mặt mày ủ ột), cho nên mọi người lúc nhảy phải chú ý biểu tình mặt. “ xong cũng quay đầu lại : “Nhạc công tấu nhạc!”

      nhạc trong nháy mắt vang lên, các mỹ nhân theo nhạc khởi vũ, nhảy cách vô cùng sống động.

      Trình Nhạc Nhạc đứng ở giữa mọi người, bị mọi người làm kẹt bên trong, chẳng biết như thế nào cho phải. Chỉ nghe Lý ma ma lớn giọng quát: “Ngươi đây là dùng tay áo chụp con ruồi sao!” Nhật quang xuyên qua đoàn người, Nhạc Nhạc liền thấy vị mỹ nữ bị mắng, làm ra bộ dạng muốn khóc. “Còn mau luyện?! “Lý ma ma rống tiếng, mỹ nữ chật vật đứng dậy. “Còn có ngươi! Cười đến giống như kỹ nữ! Đây là cấp khách làng chơi khiêu vũ?” Trình Nhạc Nhạc nhìn Lý ma ma trương ra khuôn mặt bài tú-lơ-khơ, thể tin được nàng vừa đối với chính mình người tốt. Mắt xem bốn phía tú nữ vũ đẹp như thiên tiên, lòng của nàng trận chột dạ, nàng khiêu a! Muốn tìm lí do cá nhân cũng tìm được, tối hậu kế sách, tẩu vi thượng sách. Như thế, thừa dịp Lý ma ma chú ý đến, Nhạc Nhạc trận bỏ chạy, vận khí cũng tệ lắm, lại có thể làm cho nàng trốn được. Nghĩ bộ trang phục tú nữ này rất gây chú ý, nàng len lén tiến vào bên trong phòng tỳ nữ, tìm kiện xiêm y tỳ nữ mặc vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :