1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu vương dã thê - Thiên Cầm (CHƯƠNG 94) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 93: Bồi giá


      “Hoàng thượng, thần có việc bẩm tấu.” Binh bộ Thượng thư chắp tay .



      Hoàng thượng lật xem sổ gấp trong tay, liếc cái: “.”



      “Bẩm Hoàng thượng, bởi vì Dục vương thất trách, Lâm Dương Thành vài lần bị ngoại di tấn công, dân chúng thương vong nghiêm trọng.” Lý đại nhân rất lớn tiếng, rất nghiêm túc.



      Trình Nhạc Nhạc ngồi ở góc cả kinh, mực từ ngọn bút lan rộng tờ giấy trắng, tạo thành đóa hoa màu đen.



      “Chuyện gì xảy ra?” Hoàng thượng trừng mắt nhìn Lý đại nhân, Lâm Dương Thành trước đây mặc dù thỉnh thoảng có rối loạn , nhưng đến nổi tạo thành thương vong lớn.



      biết nguyên nhân do đâu, Phạm tướng quân lui binh theo ý Hoàng thượng, Dục vương trì hoãn xuất ở Lâm Dương Thành, biên cảnh mới đột nhiên mất đề phòng, cho quân địch cơ hội tiến công.”



      Hoàng thượng trầm ngâm, suy nghĩ, hồi lâu, mới thể tin mở miệng:” Dục vương luôn luôn tẫn công tẫn trách (hết lòng vì công việc), thể xảy ra việc này mới đúng.” Nhưng ngay sau đó cả giận :” Phạm tướng quân đâu? Quân đội của Dục vương tới sao có thể lui binh?”



      ” Hồi hoàng thượng, binh của Dục vương đến, cũng đong bàng nửa quân của Phạm tướng quân, lại là rắn mất đầu, chỉ dựa vào phó tướng lãnh đạo, sao có thể chống lại được quân địch binh đông tướng mạnh?”



      Dục vương trước đó vài ngày đâu? E rằng chỉ có Trình Nhạc Nhạc biết thôi, vì cứu nàng mà tạo ra sai lầm lớn như vậy? Trong lòng nàng đột nhiên bị trận hổ thẹn đè lên.



      Nhưng mà, ràng thương nàng, tại sao phải cứu nàng trở lại? Chẳng lẽ lại là để tỏ lòng đối với hoàng thượng trung thành?



      Trình Nhạc Nhạc ngước mắt, liền tiếp xúc đến ánh mắt dò xét của hoàng thượng, nàng vội cúi đầu tiếp tục sao chép sổ con, để trốn tránh.



      Hoàng thượng là người thông minh bực nào, chỉ liếc mắt cái, liền có thể đoán được đại khái tình. Dục vương luôn luôn thận trọng, đột nhiên làm ra sai lầm loại này, nhất định là có nguyên nhân. Là đánh giá thấp tình cảm Dục vương đối với Trình Nhạc Nhạc rồi!



      ” Dục vương binh lực còn dư lại bao nhiêu?”



      “Hồi hoàng thượng, chỉ còn nửa.”



      ” Phái năm nghìn kỵ binh cho Dục vương, cho biết, trẫm tha cho sai lầm lần này của .”



      “Thần tuân lệnh.” Lý đại nhân , lắc đầu lui ra ngoài, Dục vương ràng chỉ giỏi về thủy chiến, vì sao lại phái đến Lâm Dương Thành? Lòng Hoàng thượng, hiểu!



      Nhìn bóng lưng rời , Hoàng thượng hít sâu cái, nghĩ đến Dục vương, khỏi phiền não. Tuy đem Trình Nhạc Nhạc đẻ bên người , nhưng mà, tình cảm Trình Nhạc Nhạc đối với Dục vương lại cắt bỏ được.



      Hoàng thượng gắt gao nắm chặt tay nện ở bàn gỗ, trong lòng khỏi dâng lên trận hổ thẹn, Lâm Dương Thành xảy ra đại bực này, quốc thổ sắp khó giữ được, lại còn có tâm tư suy nghĩ đến việc riêng!



      Trình Nhạc Nhạc bị cơn giận của dọa giật mình, vội vàng đứng lên, nịnh hót an ủi: “Hoàng thượng, ngài đừng nóng vội, đem quân địch đuổi là được rồi.”



      Đuổi là được rồi? Trình Nhạc Nhạc biết đây là cách rất có trách nhiệm, mạng người rất quan trọng nha! Nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng biết nên làm gì để trấn an .



      “Trình Nhạc Nhạc, ngươi tới đây!” Hoàng thượng cũng quay đầu lại, lạnh lùng .



      “Nô tỳ biết sai rồi.” Trình Nhạc Nhạc hai bước bước đến trước mặt , cúi thấp đầu .



      Hoàng thượng tức giận liếc nàng cái: “Ngươi suốt ngày biết sai biết sai, khi nào thấy ngươi sửa đổi sai lầm?”



      “Nô tỳ biết sai.”



      “Được rồi!” Hoàng thượng hướng nàng vung tay lên, : “Ngươi đem sổ sách sắp xếp lại, theo trẫm ra ngoài chút.”



      ” Vừa muốn ra ngoài nga?” Trình Nhạc Nhạc rất , nhưng Hoàng thượng vẫn nghe thấy.



      ” Ân?” liếc nhìn nàng, nàng ăn gan hùm mật gấu phải ?



      Trình Nhạc Nhạc len lén liếc , cả gan mở miệng:” Hoàng thượng vì sao muốn nô tỳ bồi dạo, nô tỳ ăn vụng về, mỗi lần tới hai câu chọc giận Hoàng thượng.”



      ” Ngươi đây là trách trẫm tính tình táo bạo? !”



      có, có.” Trình Nhạc Nhạc cuống quít lắc đầu. Hoàng thượng khẽ cười tiếng, : “Trẫm rất thích cá tính quật cường này của ngươi, bộ mặt nịnh hót cùng ngoan ngoãn phục tùng, xem nhiều rất có ý nghĩa.”



      ” Cái này gọi là tự làm khổ mình.” Trình Nhạc Nhạc nhanh miệng tiếp, xong liền hối hận, lấy tay che miệng, sợ hãi nhìn .



      Hoàng thượng vốn là muốn tức giận, nhưng thấy bộ dạng này của nàng, cật lực hòa hoãn :” thôi, trẫm đáp ứng ngươi tức giận.”



      ” Tức giận là tiểu cẩu!”



      Đáng chết! Hoàng thượng hai mắt trợn trừng nhìn nàng, muốn tức giận, rất khó khăn nha!



      ” Xem , lại tức giận.” Trình Nhạc Nhạc dùng ngón tay chỉ mặt .



      xin lỗi, chủ tử.” Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này, cố nén kích động muốn nàng chút, hất tay hướng ngoài điện .



      Trình Nhạc Nhạc theo sát phía sau, cẩn thận bồi ở phía sau . Trong cung, cho tới bây giờ cũng có quy định nô tài chuyện mở miệng trước, Trình Nhạc Nhạc tự nhiên cũng phá hư cung quy này. đường gặp ít phi tần, Hoàng thượng đều đuổi .



      Ngoài ý muốn, Hoàng thái hậu cũng xuất trong lương đình ở Trữ hoa viên, bộ dạng thanh tao lịch , ngồi ở bên bàn đá phẩm trà. Bên cạnh đình có ca cơ khảy đàn. Hoàng thượng mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra chút ít, bước vào bên trong đình, sau khi hành lễ ngồi ở đối diện Hoàng thái hậu.



      Trình Nhạc Nhạc cũng hành lễ, đứng ở bên cạnh hoàng thượng.



      Hoàng thái hậu nhìn nàng, ngạc nhiên :” Hoàng nhi, đây phải là tỳ nữ cứu mạng ngươi hay sao?”



      “Đúng vậy, mẫu hậu.”



      ” Đối với ân nhân cứu mạng mình, ngươi làm sao có thể sử dụng như tỳ nữ được? Ít nhất cũng nên phong phi?” Hoàng thái hậu kéo tay Trình Nhạc Nhạc qua vỗ , cáu giận hướng Hoàng thượng .



      Trình Nhạc Nhạc vội quỳ xuống đất, : “Tạ ơn Thái hậu ưu ái, bảo vệ chủ tử là chức trách của nô tỳ, nô tỳ dám cầu ban thưởng.” Trở thành hoàng phi? Ngàn vạn nên nha!



      ” Ân, hảo nha đầu, đứng dậy .” Hoàng thái hậu nâng thân thể nàng lên, cười tủm tỉm :” Có nữ tử trung thành như ngươi theo ở bên cạnh hoàng thượng, ai gia cũng yên lòng.”



      ” Mẫu hậu cần quan tâm tới an toàn của nhi thần, nhi thần cũng phải là phế nhân có tay, có chân.” Hoàng thượng lại cười .



      ” Ngươi là mẫu hậu hoài thai tháng mười, mẫu hậu sao có thể quan tâm?” Hoàng thái hậu từ ái nhìn cái, khẽ nhấp nước trà trong chén.



      Lúc này, ca khúc tươi đẹp ngừng lại, Hoàng thái hậu hướng ca cơ vung tay, ca cơ liền cúi người lui xuống.



      “Nhạc Nhạc a, ngươi khảy khúc cho ai gia cùng Hoàng thượng giải buồn được ?” Hoàng thái hậu chuyển hướng Trình Nhạc Nhạc, mỉm cười .



      Trình Nhạc Nhạc cả kinh, miệng mở rộng biết nên trả lời như thế nào, muốn nàng khảy đàn tranh? Có chút khó khăn a. Mặc dù ở Vinh vương phủ học qua thời gian ngắn, nhưng tất cả đều là hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, căn bản là học được bao nhiêu.

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/

      Chương 94: Bồi giá (p2)

      Đúng rồi, Hoàng thượng hiểu nàng nhất. Như thế, nàng đem ánh mắt van xin quăng đến mặt hoàng thượng, hoàng thượng chẳng qua là miễn cưỡng liếc nàng cái, nâng chung trà lên mút .



      “Làm sao vậy?” Hoàng thái hậu nhìn nàng.



      “Hồi Thái hậu, nô tỳ đánh đàn được tốt…” Thanh càng ngày càng .



      sao, đàn là phải luyện nhiều, sau, nữ nhân của hoàng thượng sao có thể hiểu đàn đây?”



      “Nô tỳ tuân lệnh.” Trình Nhạc Nhạc cơ hồ là vừa khóc vừa ra bốn chữ này, đứng dậy hướng đàn cổ tới, mười ngón tay khoát lên dây đàn. Hơi động, tiếng đàn liền từ đầu ngón tay nàng tuôn ra, tất nhiên là kém hơn so với ca cơ, nhưng cũng quá khó nghe.



      Hoàng thái hậu mỉm cười, lắng nghe, cuối cùng tiếng nhạc cuối hạ xuống, nàng đứng dậy tới, ôn hòa :” Ngón tay phải dán chặt dây đàn hướng lên rồi mới khảy, như vậy tiếng đàn mới thanh linh.” Vừa vừa đem tay phải đặt ở dây đàn khẩy ra mấy cái điệu:” Giống như vậy.”



      ” Hiểu được.” Trình Nhạc Nhạc gật đầu, Hoàng thái hậu có ý tứ muốn nàng dừng lại, nàng chỉ có thể tiếp tục khảy thêm lần.



      Sau mười mấy lần, Hoàng thái hậu cuối cùng nhớ tới nên trở về cung nghỉ ngơi, lúc này mới cười rời , trước khi vẫn quên dặn dò nàng phải thường xuyên đến Trường Thọ cung bồi lão nhân gia nàng.



      Hoàng thượng cũng đứng dậy chuẩn bị rời , nâng chân muốn bước . Đột nhiên rất muốn ăn như ý cao rất lâu chưa ăn qua, nghĩ vậy liền quay đầu lại hướng Trình Nhạc Nhạc : “Trẫm đột nhiên muốn ăn như ý cao.”



      Rất ràng, nàng tựa hồ nghe thấy, vừa vừa cúi đầu thổi khí vào mười đầu ngón tay.



      “Ngươi làm sao vậy?” Hoàng thượng dừng bước lại, kéo tay nàng qua xem xét, thoạt nhìn, mười đầu ngón tay non mịn, hồng đến sắp sưng lên.



      ” Đánh đàn tới mức biến thành như vầy phải ?” nhíu lông mày lại, đem ngón tay nàng nâng lên khóe miệng, thổi .



      có chuyện gì, có thể là nô tỳ đánh đúng.” Trình Nhạc Nhạc vội rút tay về phía sau, giỡn, chơi đàn hai canh giờ, đau mới là lạ. Lời này nàng dĩ nhiên dám , ha hả cười :” Hoàng thượng muốn ăn như ý cao sao? Nô tỳ làm cho ngươi rồi đưa đến Lý chính điện.”



      Hoàng thượng trừng mắt nhìn hai tay trống , vui :” cần ngươi đưa tới, ngươi tối nay cho trẫm vào cửa là được.”



      ” Vậy rất phiền toái, hay là nô tỳ đưa đến .”



      ” Trẫm rất thích phiền toái!” Hoàng thượng tức giận công tâm, trừng mắt nhìn nàng cái, xoay người bước nhanh rời . Nữ nhân chết bầm này, lại dám cự tuyệt như vậy? đầu óc nàng suy nghĩ cái gì.



      Trình Nhạc Nhạc thở dài tiếng, nâng chân bước xuyên qua nội viện xa hoa này, trong cung còn rất nhiều chỗ nàng chưa từng , muốn đến, chỉ sợ phải thêm mấy ngày.” Nhạc Nhạc, thể xa hơn.” Hồng Ngọc ở phía sau kéo kéo quần áo của nàng, sợ hãi .





      Trình Nhạc Nhạc liếc nhìn cái sân hơi lộ vẻ tan hoang phía trước, : “Tại sao? Là quỷ ốc sao? ” Nếu như vậy, nàng càng muốn nhìn.



      ” So sánh với quỷ ốc còn khủng bố hơn.” Hồng Ngọc xoa xoa hai cánh tay, hạ giọng :” “Là lãnh cung, người bình thường thể tới gần.”



      Lãnh cung? Trình Nhạc Nhạc nhắc váy liền vào, mắt điếc tai ngơ đối với ánh mắt kinh sợ của Hồng Ngọc. Bên trong viện, tường cung tan hoang, sân tiêu điều, cùng địa phương khác so sánh với là thiên đường so với mặt đất.



      Vài nữ nhân ánh mắt dại ra ngồi ở dưới cây mai già, ngay cả thời điểm nhìn Trình Nhạc Nhạc cũng dại ra, Trình Nhạc Nhạc trong lòng căng thẳng, cỗ đồng tình nhanh chóng từ đáy tâm lan lên não.



      lúc nàng đứng nguyên tại chỗ biết nên tiến hay lui, đột nhiên nữ tử tóc tai bù xù từ trong phòng lao ra, cười lớn bắt lấy tay Trình Nhạc Nhạc lay động:” Nhạc Nhạc, ngươi là tới cứu ta có đúng hay ? Nhạc Nhạc, chỉ cần lúc này ngươi dẫn ta rời , ta đảm bảo sau này biết điều chút, ta thề!”



      Trình Nhạc Nhạc bị nàng lắc đến choáng váng đầu óc, cánh tay bị nàng gắt gao chộp trong tay truyền đến trận đau nhói, nàng cố nén ý thích toàn thân, đánh giá nàng, Lăng quý nhân? !



      “Lăng quý nhân? Ngươi có khỏe ?” Trình Nhạc Nhạc hỏi, hỏi xong liền phát giác lời này là dư thừa, nhìn tình trạng trước mắt của nàng, làm sao có thể tốt?



      tốt, Nhạc Nhạc, ta tốt, thiệt nhiều người muốn giết ta! Nhạc Nhạc, Hoàng thượng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi giúp ta cầu xin thả ta ra ngoài ! Ta thể sống ở chỗ này!” Vừa vừa bắt lấy tay Trình Nhạc Nhạc lắc lắc rất là mãnh liệt, lắc đến nỗi Trình Nhạc Nhạc thể đứng yên, phải vội la lên:” Buông ra, Lăng quý nhân ngươi buông tay.”



      “Ngươi đáp ứng ta nha!”



      Hồng Ngọc vẫn dám vào viện môn cuống quít từ ngoài cửa vọt vào, đem Trình Nhạc Nhạc từ trong tay Lăng quý nhân đoạt ra ngoài, kéo Trình Nhạc Nhạc bước ra hướng viện môn:” Nhạc Nhạc, Lăng quý nhân điên rồi, chúng ta nhanh lên !”



      Trình Nhạc Nhạc chật vật chạy ra xa sau mới dừng bước lại, thấp giọng lẩm bẩm:” Điên rồi?”



      ” Ngươi nhìn bên trong xem nơi nào còn có nữ nhân bình thường?” Hồng Ngọc thở hào hển .



      Trình Nhạc Nhạc kinh hãi nhìn nàng, nhịn được quay đầu lại nhiều tường cung tan hoang, Lăng quý nhân lại càng có khả năng ra lãnh cung, nàng lắc đầu, hướng phương hướng Tê Phượng viện tới. biết có thể có ngày mình cũng trở thành thành viên bên trong hay .



      Thời điểm vào Tê Phượng viện, xa xa liền có thể nghe thấy Đông viện truyền đến trận luật tỳ bà, Trình Nhạc Nhạc cả kinh, bước nhanh vào phòng. Thanh , nguyên lai là Vương Tâm Ảnh, nàng khẽ cười tiếng liếc nhìn Trình Nhạc Nhạc:”Chúc mừng nha, Thuyên Tuyển thị.”



      “Ngươi là móc ta sao?” Trình Nhạc Nhạc ai thán tiếng, ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Chỉ nửa tháng, tỳ bà Vương Tâm Ảnh học được cũng khá hơn ít.



      Vương Tâm Ảnh thu tỳ bà, liếc nhìn vẻ mặt nàng vạn phần mất mác, khuyên lơn:” Nhạc Nhạc, ngươi đừng si tình nữa, Dục vương căn bản thích hợp với ngươi, Hoàng thượng cũng thể để ngươi đến bên cạnh , sủng ái ngươi, ngươi vì sao thể mở lòng mà ở lại trong cung làm hoàng phi?”



      “Ta thương .”



      ” Lòng người là có thể thay đổi.” Vương Tâm Ảnh vỗ vỗ tỳ bà trong ngực tiếp:” Tựa như ngươi từ thích đàn dương cầm, nhưng bây giờ ngươi cũng buông xuống, ngược lại thích tỳ bà.”



      “Tâm Ảnh ngươi sai lầm rồi, ta căn bản là thích tỳ bà, là Hoàng thượng ban thưởng , nếu như ngươi thích, ta còn có thể đem nó tặng cho ngươi.”



      ” Vậy ngươi bây giờ dự định như thế nào? Dục vương trong vòng năm năm cũng nhất định trở về hoàng thành được rồi.”



      “Ta cũng biết.”



      Vương Tâm Ảnh vỗ vỗ vai nàng, thở dài :” Ngươi cũng quá kiêu ngạo, Hoàng thượng tất nhiên là Hoàng thượng, chọc cho nóng nảy chẳng những ngươi sống được, Dục vương cũng gặp rất nhiều tai ương.”



      “Tâm Ảnh, ngươi biết , lần trước binh khí của Trữ thành gặp chuyện may, là Hoàng thượng cố ý làm, Vinh vương cũng có tham dự.”



      Vương Tâm Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu mới cười khổ mở miệng:” Nhạc Nhạc, huynh đệ bọn họ tranh đấu, chúng ta tham dự, liên quan, để ý tới, được ?”



      ” Dĩ nhiên là được, mặc kệ bọn làm cái gì, chúng ta vẫn là bạn tốt.” Trình Nhạc Nhạc cười .



      ” Có những lời này của ngươi, ta liền an tâm.” Vương Tâm Ảnh đứng dậy:” Tốt lắm, ta cần phải trở về.”



      ” Cẩn thận chút a.” Trình Nhạc Nhạc tiễn nàng ra cửa viện, Vương Tâm Ảnh được mười mấy bước, quay đầu lại, nhìn chăm chú nàng :” Nhạc Nhạc ta muốn kết hôn.”



      ? !”



      Vương Tâm Ảnh gật đầu, xoay người bước nhanh rời .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :