1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu tính đại dã lang - Hắc Khiết Minh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.3

      chắc chắn là ngủ rồi.

      Vì với nhát gan của có khả năng ngay ở nơi công cộng mà nhắm mắt lại để ngủ.

      nhìn người con ở trước mắt cho dù ngủ nhưng cả người cứng đờ như vậy. biết nên làm thế nào để có thể buông lỏng cảnh giác.

      Lông mi của cong và dài nhưng đáng tiếc đó lại là lông mi giả. cảm thấy phụ nữ là loại động vật thần kì, chỉ trang điểm chút là có thể thay đổi hình tượng.

      Khi còn ở Frankfurt, từng lướt qua .

      Lúc đó, trong tay chỉ có tấm ảnh cũ của được chụp từ mười năm trước khi học trung học. Trong ảnh, có mái tó màu đen nhưng khi gặp , tóc của lại là màu vàng.

      Bọn họ thế nhưng lại bị phương pháp đơn giản như vậy lừa gạt. Nhưng thông thường phương pháp càng đơn giản lại càng trở nên hiệu quả phải sao?

      Làm mất rất nhiều công sức mới tìm được tung tích của vào ngày hôm qua.

      Người phụ nữ này! Đem rất nhiều người đùa giỡn xoay quanh. Có lẽ là bởi vì như vậy nên mới có biện pháp chạy ra khỏi nơi quái quỉ kia mà vẫn còn sống sót đến bây giờ.

      Trước giờ luôn nghĩ rằng: Tiến sĩ đều là những người đeo mắt kính, mặc áo blue trắng cả ngày ngồi nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm hoặc là ngồi trước máy tính đánh luận văn, là những “trạch nam, trạch nữ” điển hình. Nhưng mà bây giờ chứng minh, phải là loại người suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm thông minh nhưng khi có chuyện xảy ra bất ngờ liền giống như kẻ ngốc.

      Mà cũng phải, nên quá kinh ngạc. Dù sao với kinh nghiệm công tác nhiều năm, cũng gặp qua vài vị tiến sĩ có những hành động rất quái dị. Trong số đó có số người rất tôn trọng nhưng cũng có số người khiến chán ghét.

      ra theo thấy, tất cả bọn họ đều có điểm chung: Bọn họ đều là quái thai.

      này có lẽ cũng là quái thai.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chắc là do quá mệt mỏi cho nên vô ý thức từ từ dựa vào ghế, sau đó đầu của từ từ cúi xuống.

      hiểu nổi cách trang điểm của , muốn lột bỏ xuống khuôn mặt được hóa trang tỉ mỉ kia xuống để nhìn thấy khuôn mặt của .
      Uhm….. Nếu mà nhìn theo góc độ này nhìn cũng đáng .

      Mà phải lại, cơ bản cũng có chán ghét quái thai là được.

      biết trong cái túi kia của còn có những gì nhỉ? rất tò mò nhưng cũng có thừa cơ mà tìm hiểu nó bởi vì làm như vậy chắc chắn tỉnh dậy.

      Mặt trời dần xuống núi xe lửa cũng qua rất nhiều làng quê. A! Lại vừa qua cái trấn rồi.

      Người soát vé kiểm tra từng hành khách , ngay lập tức củng tỉnh lại.

      xoa xoa huyệt thái dương, lập tức ngồi thẳng lại rồi quét mắt nhìn cái. Đúng lúc đó, tàu hỏa dừng lại, số người xuống xe, nhanh chóng mang lại đôi giày có chút ẩm ướt.

      Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy có rất nhiều người đứng xếp hàng ở nhà chờ xeđể lên tàu. Đột nhiên, sắc mặt trở nên xanh trắng liền đứng lên, tay cầm lấy áo tay xách lấy cái túi vội vàng xuống tàu hỏa.

      Có chuyện gì mà khiến cho hốt hoảng mà vội vàng xuống tàu như vậy?

      cũng kịp suy nghĩ nhanh chóng lấy ba lô ở dưới chân theo , xếp hàng đứng ở ngay sau lưng chờ đến lượt để xuống tàu.

      nhạy bén phát ra: Những người ở phía sau kia có chút kì lạ. Sau đó cũng quay đầu lại mà nhanh tay chụp lại ảnh của bọn chúng.

      theo người phía trước cùng bước xuống tàu. cũng bước xuống sát theo .

      quan sát xung quanh, tại nhà chờ xe của nhà ga này người bảo vệ nào cả. Những người xuống khỏi tàu chỉ có mấy người, vì vậy bước nhanh hơn, cố ý vượt qua để người ngoài nhìn vào giống như là theo .

      ******

      Lòng của bây giờ rất sợ hãi.

      Người đàn ông kia ở ngay sau . Mà cũng dám quay đầu lại cũng dám xác nhận là ta phát ra hay chưa?

      luôn nhắc nhở bản thân: nên quá nhanh, cần quá hốt hoảng. Nhưng mà chịu được nữa, nếu như có thể muốn chạy như điên.

      thể tin nổi! như thế nào lại ngủ ?

      Nếu phải là đúng lúc được người soát vé gọi dậy có lẽ bị bắt rồi.

      biết tại sao bọn chúng lại tìm được hành tung của . Bọn chúng chắc chắn thể biết được chuyến tàu này. Trừ khi bọn chúng tìm được từ lúc mua vé tàu nhưng kịp mua vé tàu.

      Bọn chúng thấy chưa? Có khi nào bọn chúng về phía của ?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      cảm thấy thời gian trôi qua chậm

      Đứng ở dưới nhà chờ xe, lại phát có hai người đàn ông mặc tây trang có hành động kì quái. Bọn họ mỗi người qua các toa tàu nhưng có lên tàu, vừa nhìn hết tất cả các hành khách xe vừa nhìn về phía nhà chờ xe thưa thớt vài người.

      Vậy là hai gã kia và kẻ bám theo sau là cùng bọn. Bọn chúng tìm !

      Đột nhiên, nghe thấy tiếng bước chân ở ngay sau lưng. dám quay đầu lại. biết gã sát thủ kia gặp chưa? Nhưng mà chắc chắn là hai gã kia xem qua hình của . cũng cố gắng hết sức để xóa hết các tư liệu có liên quan đến . Mà cũng chắc chắn là xóa hết hoàn toàn chưa bởi vì luôn bị giám sát ở cái nơi khủng khiếp kia.

      nhìn thấy . nhanh chóng né tránh khỏi tầm mắt của . Nhưng mà nhà chờ xe lúc này rất ít người. Sau đó nhìn thấy người ở phía trước chính là người ngồi ở tàu với . sát vào phía sau của người đàn ông đó với ý đồ che khuất chính mình.

      Nhưng mà nó cũng có tác dụng, gã kia vẫn về phía của .

      Phía trước có sói, phía sau lại có hổ khiến lo lắng đến chảy mồ hôi lạnh, da đầu run lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực. Ngay khi chuẩn bị quay người bỏ chạy người phía trước đột nhiên dừng lại. ta lấy từ trong ba lô tấm bản đồ, mở tấm bản đồ ra quay sang nhìn , dùng tiếng Trung hỏi:

      - Em có nhớ số điện thoại của khách sạn ? Chúng ta nên hướng nào bây giờ?

      Cái gì?

      Bởi vì quá mức đột ngột nên đứng yên tại chỗ, ngây ngô nhìn khuôn mặt tươi cười kia.

      - Bên trái sao? Hay là bên phải?

      nghiêng đầu nghiên cứu tấm bản đồ. Sau đó chỉ vào chỗ trong đó cho xem, :
      - Đây là khách sạn. Nhà ga ở vị trí này. Vậy chúng ta sau khi ra khỏi nhà ga rẽ trái. Em thấy đó đúng ?

      Trong khi còn chưa kịp phản ứng ta lại đeo ba lô lên, tay cầm bản đồ, tay cầm tay rất tự nhiên.

      muốn gạt tay ta ra nhưng vừa liếc mắt thấy gã kia tới trước mặt, bước chầm chậm, ánh mắt nhìn đầy nghi ngờ.

      Vậy là dừng lại hành động muốn thoát khỏi bàn tay kia. Đột nhiên, cúi đầu xuống, hôn vào mặt cái, sau đó cười to.

      Mắt trợn tròn, hít vào hơi, sắc mặt chuyển sang màu trắng.

      - Em ! Đừng lo lắng. Chúng ta nhất định tìm được nó.

      Giọng lớn , sau đó ghé vào tai , bằng tiếng :

      - Đừng ngạc nhiên như vậy? cười lên chút để làm cho bọn chúng khỏi nghi ngờ.

      biết là ai? biết là người tốt hay xấu? Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà giúp . tại hai người đóng giả là du khách đến để du lịch.

      có tin tưởng . Nhưng mà lại càng muốn mau chóng thoát khỏi tình huống nguy hiểm trước mắt. Vì vậy, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn .

      Thấy chịu hợp tác, thả tay của ra chuyển sang ôm eo, tự nhiên về phía trước.

      Tư thế này rất thân mật nhưng cũng dám phản kháng. cũng xó dũng khí nhìn hai gã kia.

      lại cúi đầu, hôn vào trán , dán vào tai :

      - Thả lỏng !

      Khi hôn lên làn da lạnh lẽo của . cảm thấy môi có vẻ ấm áp. hiểu được chính mình nữa. bây giờ trong hoàn cảnh này mà còn có thể chú ý được chi tiết này. kì lạ.

      Hành động tiếp theo của khiến cho trái tim của thiếu chút là ngừng đập. thế nhưng cầm tấm bản đồ, ngăn cản hai gã tìm , dùng tiếng hỏi đường:

      - Xin lỗi ! Cho tôi hỏi chút. có biết khách sạn này ở đâu khồn? Tôi và bã xã vừa mới tới nơi này để du lịch nên biết lắm.

      vừa hỏi vừa đưa tấm bản đồ ra, quay đầu lại hỏi bằng tiếng Trung:

      - Em ! Chúng ta còn tấm bản đồ nữa đúng ? Có nên mở nó ra để tìm ?

      thể tin được. lại hỏi đường hai gã kia làm theo bản năng định quay người bỏ chạy. Mà giống như biết nghĩ gì, cánh tay vẫn ôm eo của , thậm chí còn dùng lực hơi mạnh chút.

      Bất đắc dĩ, hít vào hơi, ngẩng đầu lên nhìn , cười cách miễn cưỡng, bằng tiếng Trung:

      - Em biết. Bản đồ là do chịu trách nhiệm mà.

      - Vậy sao?

      Lông mày nhíu lại, cười qua loa:

      - Ha ha. sao cả. còn nhớ tên của khách sạn đó.

      Sau đó quay qua với gã kia:

      - này! có biết khách sạn Hoàng Gia ở đâu ?

      nín thở, mỉm cười với hai gã kia.

      Hai gã nhíu mày lại, nhìn vào bản đồ chút nào, phất tay, kiên nhẫn dùng tiếng trả lời:

      - biết, biết. Hỏi người khác .

      xong, bọn chúng liền rời khỏi, tiếp tục kiểm tra các toa tàu, cũng có nhìn nữa.

      rất muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này. Nhưng mà vẫn còn đứng tại chỗ, còn nghiêm túc mà nhìn bản đồ.

      - Đừng lo lắng. thấy em sợ tới mức lông mi giả cũng muốn rơi xuống luôn kìa.

      khoái trá bên tai . nghe thế hơi sửng sốt chút, ngẩng đầu lên thấy nhìn .

      cười, miệng cười, ngay cả mắt cũng cười.

      nhìn thấy được, đây phải là nụ cười giả dối. Mà cười , làm cho có xúc động muốn đánh cái người trước mặt này.

      - biết rồi!!! Bà xã! Em nhìn vào đây này! Đây! Nó ở đây!

      Đột nhiên la lên, cười giống như tên ngốc vừa mới tìm được bảo bối vậy.

      - thôi. Chúng ta mau tới khách sạn thôi!

      Ôi trời! Trái tim của bị bệnh mất thôi.

      Trong đầu vừa chợt lóe, lại cúi xuống hôn cái. cảm thấy hài lòng mà ôm , huýt sáo tới cổng nhà ga.

      bị lời và hành động của dọa tới chân mềm nhũn chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên cái chân đau, nỗ lực đuổi kịp bước chân của . hi vọng những gã kia đem trở thành những người du khách ngu ngốc.

      sắp tới cổng rồi.

      Cảm ơn trời đất!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1

      - là ai

      Ở cái thị trấn này có mưa nhưng bầu trời lại bị bao phủ bởi màu xám xịt, u.

      Sau khi ra khỏi nhà ga kia, vẫn dám hành động gì chỉ có thể tiếp tục phối hợp với người ôm eo của . Cùng bước thị trấn mang phong cách cổ kính.

      - Phượng Lực Cương.

      chậm rãi tiêu sái tiếp tục ôm , :

      - Em tiếng Trung rất chuẩn. Em là người Trung Quốc sao?

      cũng trả lời , :

      - Mặc kệ và tổ chức của muốn gì từ tôi. Tôi cũng phải ràng với là tôi có cái mà các người muốn đâu.

      - Em biết muốn gì sao?

      liếc mắt nhìn cái, buồn cười hỏi.

      Nếu biết cũng cần phải cho . đành phải im lặng mà chống đỡ.

      nhếch miệng nhìn , khuôn mặt mặc dù được trang điểm nhưng vẫn che dấu được vẻ mệt mỏi. Lông mày nâng lên, buồn cười lẩm bẩm:

      - chỉ muốn câu cảm ơn của em thôi.

      - đời này có bữa cơm nào phải trả tiền.

      nghĩ cách thoát khỏi cái phiền toái này nhưng chân phải đau nhức làm cho suy nghĩ được điều gì.

      - Tin . chỉ muốn câu cảm ơn của em mà thôi.

      Nghe như chém đinh chặt sắt làm cho phải ngẩng đầu lên nhìn . thấy cười giống như tên vô lại.

      - Ăn cơm mà phải trả tiền, thường xuyên ăn nha!

      vô sĩ xong rồi dừng lại trước quán ăn , mỉm cười nhìn hỏi:

      - đến chuyện ăn cơm, cũng hơi đói bụng. có thể vinh hạnh mời tiểu thư ăn bữa cơm ?

      trừng mắt nhìn , lại im lặng mà chống đỡ. Nơi này cách nhà ga còn chưa đủ xa. Trong đầu chợt lóe lên, cuối cùng cũng có biện pháp thoát khỏi ta.

      - mời tôi?

      - Đương nhiên.

      đưa ra khuôn mặt tươi cười mà :

      - Dù sao khi thanh toán có thể trả chung.

      Trả tiền chung? hơi ngạc nhiên chút nhưng cũng gì. đẩy cửa vào quán ăn, bây giờ đúng lúc là giờ ăn trưa. đem áo khoác treo lên ghế, sau đó gọi phần cơm sườn kiểu Đức, bánh tráng miệng và ly trà nóng. Còn gọi phần bít tết và bia.

      Sau khi nhân viên phục vụ rời , thong thả tựa lưng vào ghế, quang minh chính đại mà quan sát .

      cảm thấy mình giống như mặc quần áo dưới ánh mắt của . Bị nhìn chăm chú dưới ánh mắt như vậy khiến được tự nhiên, lông mày nhíu lại.

      - còn chưa biết tên em.

      nâng lên khóe miệng, hai tay đút trong túi quần.

      nhìn chớp mắt, lạnh lùng :

      - Có cần thiết sao? Nếu tìm được tôi chắc chắn là điều tra hết mọi chuyện về tôi rồi.

      Người phụ nữ này là trơn tuột như con cá chạch vậy.

      - cứ nghĩ là các nhà khoa học đều rất lịch cơ đấy.

      châm chọc .

      Người phục vụ rất nhanh đem bia và trà tới.

      - Vậy là biết tôi là ai rồi, phải sao?

      lạnh nhạt xong, mở nắp trà ra uống ngụm nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh ở ngoài cửa sổ.

      Nước trà nóng, vừa uống vào cảm thấy ấm áp, sau đó khuyếch tán trong khoang miệng làm cho có chút cảm động. Cuối cùng cũng được thoải mái chút.

      - đương nhiên biết em là ai.

      cũng cầm lấy ly bia lên rồi uống ngụm, sau đó lười biếng mà sờ cằm, nhìn :

      - Dr. Rain, mười sáu tuổi tốt nghiệp trường Đại học Havard ngành y. Là thiên tài, giấy khen từ đến lớn có thể dán đầy căn phòng. Năm nay hai mươi tám tuổi, chiều cao 1m62, cân nặng 58 kg, số đo ba vòng là 36,28,38.....

      Ánh mắt của nhìn xuống ngực , vô sỉ bổ sung câu:

      - Trong tư liệu em là cup C, nhưng mà theo thấy tư liệu nên phải sửa lại. Của em phải là cup D mới đúng, cân nặng có lẽ giảm 3 kg.

      há miệng ra ngây ngốc nhìn , biết nen phản ứng như thế nào. cũng kinh ngạc lắm khi tìm được những tư liệu kia. Nếu phải là người có bản lĩnh có khả năng tìm được. Nhưng mà câu cuối cùng mà , là quá vô sỉ mà.

      cũng từng gặp qua ít những tên vô lại. Nhưng chưa có ai vô sỉ như . sưl là để cho được mở rộng tầm mắt.

      Dù sao cũng là tiến sĩ, được mọi người coi là thiên tài, chỉ số thông minh vượt quá mức chỉ tiêu. Cho nên đa số đàn ông đều coi trọng , cho dù có theo đuổi cũng dám làm càn.

      - Như thế nào? đúng sao?

      lại mở miệng , nở nụ cười vô lại, tò mò hỏi mà ánh mắt vẫn nhìn ngực .

      Lúc đó, cảm thấy giống như bị nhìn thấy hết vậy. Vì vậy cho nên cố gắng kìm nén xúc động muốn che ngực mình lại, cố gắng duy trì khuôn mặt có cảm xúc, nhìn hỏi:

      - xin lỗi. Lúc nãy tên gì?

      Vấn đề này thành công đưa ánh mắt lên nhìn . rất vui vẻ khai báo tên tuổi:

      - Phượng Lực Cương. Phượng trong Phượng Hoàng. Lực là dũng mãnh. Cương là cứng rắn.

      khẳng định là cố ý nhấn mạnh chữ ''cứng rắn'' kia. Vậy nên có thể nhận định là chỉ đến để làm việc mà còn rất có hứng thú với . Mà vấn đề này lại khiến cho có cảm giác khác thường khi mà có người đàn ông biết được ai đứng phía sau mà vẫn có hứng thú với . biết nên ta ngu ngốc hay là gan ta quá lớn.

      - Phượng!

      nghe vậy, nhanh chóng cắt đứt lời , cười :

      - Em ! Em có thể trực tiếp gọi là Lực Cương.

      nhìn chớp mắt, lặp lại lần nữa:

      - Phượng!

      Người phụ nữ này đúng là ngoan cố.

      - Phượng! Nếu thấy ngại làm phiền chờ tôi chút. Tôi cần phải sửa sang lại quần áo chút.

      - Xin cứ tự nhiên.

      giơ tay cầm bia lên, .

      cầm lấy túi da đứng dậy.

      - Em ! nghĩ là em toilet cần phải mang theo cái túi nạng như vâyh, đúng ? Em biết đấy, nó ở lại chỗ này làm yên tâm hơn chút.

      cười meo meo nhìn :

      - muốn mình bị leo cây đâu. mình ăn cơm là rất đơn nha!

      ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen chớp chớp, còn tỏ vẻ mặt vô tội giống như chú cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

      Đừng có đùa! ta chính là con sói, lại là con sói háo sắc. cảm thấy mình điên rồi nên mới nghĩ ta là loài vô hại, trung thành và tận tâm, sẵn sàng bảo vệ chủ nhân mà còn có thể làm nũng nữa chứ!

      chớp mắt cái, vẫn dùng biểu cảm vô tội kia nhìn . Nhưng mà hiểu được tuyệt đối phải là người vô hại. Nếu như bây giờ mà để túi ở lại có khả năng là ta theo vào toilet.

      Vì vậy, bỏ túi xuống chỉ lấy từ bên trong cái túi ra cái túi hơn rồi mới rời .

      cũng có ý kiến gì khi thấy lấy ra cái túi kia, chỉ nhếch miệng, vừa lòng cười với , đưa ly bia lên chào hỏi :

      - thong thả.

      có chú ý đến lời trào phúng của chỉ lòng quay người đến nhà vệ sinh.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2

      Đúng như nghĩ, trong phòng vệ sinh này có cửa sổ. nhanh chóng hành động, đóng cửa lại, đứng lên bồn cầu, mở cửa sổ ra rồi mau chóng leo ra bên ngoài. phải mất chút công sức mới ra được. Mà khi nhảy xuống quá mạnh làm cho đầu gối trở nên đau đớn. Đau đến nỗi chảy mồ hô lạnh, thiếu chút là kêu ra tiếng nhưng mà sống chết cắn môi, cố gắng nhịn đau.

      Cũng chờ cho hết đau đớn, đứng thẳng dậy bởi vì thể dừng lại lâu hơn. Sau đó cầm lấy cái túi kia, kéo áo khoác chặt lại, bước nhanh rời .

      Nếu cái đầu sói kia nghĩ là có túi kia được. Vậy ta sai rồi.

      Có lẽ là sói nhưng cũng phải là con thỏ .

      ***********

      Phượng Lực Cương có lãng phí thời gian. Trong khi người phụ nữ cứng đầu kia vào nhà vệ sinh, lập tức lấy túi da của đến trước mặt, có chút cảm giác tội lỗi mà mở ra kiểm tra.

      Những thứ ở trong túi đều được phân loại ràng. Vừa nhìn là biết ngay nhưng mà có rất nhiều bao .

      Bóp da, thuốc giảm đau, mấy bịch khăn giấy, chai nước khoáng..........

      Các màu kính áp tròng, phấn trang điểm, son môi,...........

      À há! chỉ biết là trong cái túi mang phải là đồ trang điểm mà. Vậy chắc chắn trong đó là tiền rồi.

      Tuy là biết như vậy nhưng vẫn theo . Dù sao cũng sớm chạy mất rồi. Người phụ nữ này hành động rất hiệu quả, giống là loại người lãng phí thời gian.

      vẫn nhàn nhã ngồi tại chỗ, tiếp tục vô sỉ mà lật hết tất cả mọi thứ trong túi của ra xem.

      cái khăn tay, mấy tờ hóa đơn của khách sạn, bao......Băng vệ sinh. Uhm. Hy vọng là trong thời gian sinh lí.

      Mày rậm của Phương Lực Cương khẽ nhăn, phát còn có ngăn bí mật nữa nên tiếp tục lục lọi.

      cây bút máy, cuốn sổ, cái lược , bộ tóc giả màu vàng.

      Còn có...........

      lôi ra thứ có thể khiến người khác giật mình, trừng mắt nhìn nó 2 giây.

      còn đem theo cả búa?

      Quả hổ danh là tiến sĩ y học.

      Khó trách có thể dùng cái túi này mà đánh gục được gã kia. quả rất lợi hại.

      biết, là cố ý để túi da lại cho . Cái túi da này vẫn theo suốt đường , rời khỏi người . Rất dễ khiến cho người khác nghĩ là trong đó có gì quan trọng lắm. Cuối cùng khi tới thời điểm cần thiết để cái túi ở lại, để người giám sát thả lỏng cảnh giác. Và nghĩ là thể bỏ trốn được nhưng thực tế là đem theo những gì cần thiết mang người. rất thông minh, khi bỏ trốn với quần áo nhàng mới là phương pháp bỏ trốn hiệu quả.

      là khâm phục mà đem búa bỏ xuống, tiếp tục lật xem ở phía dưới nhiều hộp . mở cái hộp ra xem, thấy bên trong là bộ châm cứu bằng đồng và các loại thuốc. hiểu các chữ hộp thuốc nhưng biết có người nhìn xong biết.

      Túi trong túi, có gì khác, cũng có gì quan trọng ở bên trong.

      Trong cái túi này, từ đàu tới cuối đều là do cố ý ngụy trang, dùng để che mắt mọi người.

      hoàn toàn tin tưởng là ngay cả cái túi kia nếu như cần cũng cần lấy nó.

      Phượng Lực Cương lắc lắc đầu, đem tất cả mọi thứ bỏ lại vào trong túi. Đến khi ngẩng đầu lên thấy nhân viên phục vụ đem hai phần thức ăn tới nghi hoặc nhìn .

      - Tâm trạng của người tôi tốt nên trước rồi.

      cầm lấy băng vệ sinh lắc lắc, vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ ra bên ngoài, cười khổ:

      - biết mà. Haiz! Phụ nữ là như vậy đấy.

      Nhân viên phục vụ cũng có nghi ngờ lời hươu vượn của mà gật đầu, đồng tình nhìn , hỏi:

      - Vậy phần cơm của ấy có cần hủy ạ?

      - cần. cần.

      nhanh chóng đem băng vệ sinh cất vào trong túi, cười với nhân viên phục vụ:

      - Tôi giải quyết nó.

      - Nhưng mà nhiều lắm.

      Nhân viên phục vụ lo lắng nhìn vì cảm thấy ngại ngùng cho nên cậy mạnh.

      - sao. Cũng nhiều lắm. Mà tôi cũng cũng cần bổ sung năng lượng.

      cũng biết xấu hổ mà xấu người phụ nữ cho leo cây.

      - Như vậy mới có sức mà đối phó với ấy.

      Nghe như vậy, nhân viên phục vụ cũng gật đầu đồng ý, sau đó đem thức ăn đặt lên bàn rồi quay lại quầy.

      Phượng Lực Cương đem túi da bỏ xuống, hai tay xoa xoa, cầm lấy dao nĩa, tâm trạng vui vẻ mà đem miếng bít tết nóng hổi cho vào miệng. Rồi lai uống ngụm bia.

      - A!

      Uống ngụm rồi lại ngụm bia, vui vẻ cảm thán:

      - Đây mới chính là cuộc sống!

      tiếp tục ăn, ăn như gió cuốn nhanh chóng đem bít tết và cơm sườn Đức, bánh tráng miệng giải quyết sạch . Đương nhiên, ngay cả ly trà nóng của cũng được uống hết.

      Sau khi ăn no, cầm lấy áo khoác của mình đồng thời mang theo cái theo cái túi của đến quầy, thanh toán tiền xong, vui vẻ huýt sáo mà rời .

      ************

      Bầu trời u, cơn gió, mưa lại bắt đầu rơi.

      cảm thấy mình may mắn. cuối cùng tìm được chỗ ở.

      Sau khi mở cửa của ngôi nhà ra, liền tới của sổ nhìn ra bên ngoài. Ở bên ngoài, mưa rơi như trút nước nên thể nhìn quá xa. chỉ thấy có cái giáo đường ở phía đối diện nhờ vào cái giá chữ thập nho nóc nhà.

      Ở đây, phong cảnh đẹp như trong tranh nhưng chút do dự mà kéo rèm cửa sổ lại để che hình ảnh mưa rơi ngừng và cảnh đẹp ở bên ngoài.

      Thế nên căn phòng càng trở nên u ám, chỉ có chiếc đèn ở bàn cũ kỷ tản ra ánh sáng mờ nhạt.

      xếp áo chòang lại chỉnh tề, rồi để cái túi lên đầu giường. Sau đó cởi bỏ cái quần tra tấn suốt đường . Cái quần chết tiệt! Cuối cùng cũng thoải mái được chút mà thở ra hơi.

      là rất mệt, đem theo cái quần kia vào trong phòng tắm. Ở trong phòng tắm, cái vòi nước được sử dụng nhiều năm nên nước bị rò rỉ giọt. Nhưng cơ bản cũng được coi là sạch .

      mở vời nước, lúc đầu là nước lạnh, lúc sau chuyển sang nước nóng. Sau đó cởi hết quần áo còn sót lại người, đứng ở dưới vòi hoa sen mà tắm.

      Sau khi tắm xong, lấy khăn tắm quấn quanh người. Lại ở trong phòng tắm giặt quần áo rồi phơi lên.

      Xử lý xong quần áo bưng theo chậu nước ấm đến bên giường. Lấy chiếc khăn nhúng vào nước rồi đắp lên cái chân đau nhức. Cái khăn nóng nhưng cũng làm giảm bớt đau đớn. lại lấy thêm cái khăn khác nhằm duy trì độ ấm.

      lúc sau , cuối cùng mới bình tĩnh mà suy nghĩ.

      nên ngủ ở tàu hỏa, nhưng quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, thuốc giảm đau có giúp bớt đau đớn, nhưng cũng làm cho cảnh giác và lí trí của chậm lại, mà suýt nữa vì thế trả giá lớn.

      Tựa vào đầu giường dựa lên gối, ngẩn người nhìn đèn bàn.

      Ngoài phòng, tiếng mưa rơi tí tách ngừng.

      Đây là căn phong trọ, trong khí đầy mùi cũ kỹ, bụi bặm màu trắng lặng lẽ quanh quẩn xung quanh bóng đèn.

      Hoảng hốt, mơ hồ có thể nghe thấy thanh của .

      '' thích trời mưa……''

      nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt hồn nhiên của .

      ''Mỗi khi trời mưa, nhớ đến em……….''

      Hơi nước dâng lên, tích tụ ở bên trong mắt.

      ''Rain……… cầu xin em, dối lần nữa được ?''

      nhếch môi, cảm giác có gì đó mắc nghẹn ở trong cổ họng.

      ''Rain…….Xin lỗi, là lỗi của …….''

      Nước mắt, báo trước lặng lẽ chảy xuống.

      ''Rain……''

      xem là thiên sứ, là người tốt. Nhưng biết hơn ai hết, là ác ma, và gã kia đều giống nhau.

      Áy náy và cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng.

      thấy như vậy rất xứng đáng, trừng phạt như vậy là đúng tội, có ai có thể biết ràng hơn , những sai lầm mà làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :