1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 73

      Sau lần ăn cơm thê thảm đó ta rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định mỗi lần ăn cơm mang thức ăn và cơm chạy trốn, mặc kệ bọn họ có đánh tới rung trời lở đất ở đằng sau ta vẫn thi hành chính sách 'ba ' : nghe, hỏi, nhìn!


      "Tiểu phương trượng!" Quá Tham ôm chặt lấy ta mà khóc lóc. "Cậu còn mặc kệ những người đó Lan Nhược Tự của chúng ta phá sản mất!"


      "Có thái quá như thế ? Chẳng lẽ làm hỏng mỗi vài cái bàn cũng có thể làm cho Lan Nhược Tự này phá sản kia à? Cũng đâu đến mức ấy! Hơn nữa vàng của vị thần tài kia cũng đâu có ít? Lúc cần lôi ra chút là được thôi mà."


      "Ài......Cậu đừng có nhắc tới vị thần tài kia! Ông ta thưởng bạc cho ta, đó khác nào là bạc ta chữa trị vết thương, hơn nữa gần đây càng ngày ông ta càng độc ác, căn bản là đủ để chữa vết thương nặng như vậy!" Quá Tham lại bắt đầu cằn nhằn. Ta lắc đầu bất đắc dĩ, ngày nào cũng phải tới chỗ ta để kể lể vết thương ra sao, hơn nữa càng ngày càng nhiều, nghe nghe, ta lại cho rằng để hầu hạ công chúa mới là đúng nhất! Ngẫm lại trong chùa này còn có ai có thể tiêu nhiều bạc như vậy chữa trị cho cái bệnh như hoa nở thế đâu? ( biết công chúa dùng loại thuốc gì, nghe là bí dược trong cung, tự nhiên đầu tam sư huynh lại nở ra đóa hoa ) biết tam sư huynh tìm đâu ra vị cao thủ chữa trị được! là thần kỳ! Ta hỏi thế nào cũng là ai. " có muốn thoát khỏi vị thần tài kia , hì hì, tôi có thể giúp , nhưng phải cho tôi....."


      "Tuyệt đối được!" Hai tay làm thành dấu gạch chéo, "Cho dù bị thần tài đùa giỡn tới chết ta cũng " xong chạy thèm quay đầu lại........>_> Có nhầm vậy? Cho dù chết cũng cho ta biết? nghĩ rằng ta ăn người kia phải hả. Ta chỉ muốn hỏi xem có thể chữa được cái đầu trọc của ta thôi, để lại mọc tóc thôi mà. tâm nguyện như vi sinh vật mà cũng giúp ta thực sao, ông trời ơi! Ta ngửa mặt lên trời thở dài.


      "Ha ha.......ông lại than thở gì thế? Tiểu phương trượng."


      Là giọng của Hoàng thượng, ta dùng tốc độ 0,001 giây/giờ để biến mất!


      "Haizzzzz.....Ta chỉ muốn trò chuyện chút thôi, ông có cần phải biến mất nhanh như vậy ? Ông trời, lẽ nào ngay cả tiểu phương trượng đến thể hơn mà cũng cho ta sao?"


      "Cốp!" Chẳng may đụng phải cây cột, mắt ta hoa lên, vô số ngôi sao nhảy nhót đầu ta, và cả "Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười của Hoàng thượng. Hoàng thượng! Thấy từng bước tới phía ta, ta lập tức bò lên tường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên mái nhà, giẫm mái hiên tới nát vụn mới thoát khỏi Hoàng thượng an toàn.


      Ta cuống cuồng chạy trốn nên cũng để ý tới việc chui vào phòng ai, chung trốn thoát là được rồi! Vừa mở cửa phòng cái ghế dài phi tới, và bỗng có cái bàn tới trình diện. Ta cúi người thành hình chữ 'U' để né 'vật thể lạ', trời ơi, cái eo của ta........trở về nhất định phải bôi thuốc mới được.


      "Oa!! Ông luyện võ công gì thế, chơi vui quá. Ta cũng muốn luyện, ha ha"


      Võ công?? Cái eo của ta sắp đứt lìa tới nơi rồi mà còn là chơi vui ư? Ta tức giận trừng mắt nhìn công chúa, chân vung lên đạp về phía nàng ta, nhưng công chúa lại nhanh nhẹn né sang bên cạnh như con khỉ. " biết là ngã xuống như vậy có đau nhỉ, hì hì..." Công chúa cười như con chuột. A.......Đừng.......đáng tiếc còn kịp nữa rồi, nàng ta kéo cái ghế ra.


      "Á" Ta rơi thẳng xuống đất, còn kéo theo cả phụ nữ có thai hôn đất.


      "Éc...éc...éc!" ( tiếng kêu thảm thiết) Hả? Tiếng động này rất quen, hình như phát ra từ bụng công chúa? phải chứ??? Ta nhìn bụng công chúa với vẻ khó tin nổi, chưa sinh mà được? Quái thai à? Hay...


      "Hừ, ngươi là đồ heo ngốc, heo ngốc!" Công chúa dùng sức nện lên bụng, tiếng kêu phát ra còn to hơn nữa. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Công chúa mang thai cái thứ gì vậy?


      "Hì hì..." Công chúa cười mắc cỡ, sau đó chậm rãi móc ra 'thứ gì đó' mà ta nghi ngờ lâu......lại là......là con heo ??? "Công chúa, mang thai sao lại nhét con heo này làm gì?"


      "Ơ.....Ông biết ta là công chúa?"


      xong rồi, nhất thời lỡ mồm, chợt "Hôm nay ta lấy mạng của ngươi!"


      bóng người màu vàng xông ra, bay qua mặt ta và công chúa, tiếp theo đó là bóng màu đỏ, là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh??


      Ta nhìn lại vào trong phòng chỉ muốn ngất, bên trong bị phá tới mức còn ra hình dạng gì, nóc nhà bị phá tới, ngay cả bốn bức tường cũng đều mở 'miệng', vốn chỗ nguyên vẹn giờ chỉ còn lại cái giường, còn bàn ghế vừa bay ra ta đoán chắc cũng rơi thẳng xuống đất rồi. thứ nào là nguyên vẹn, nhớ tam sư huynh từng Lan Nhược Tự của chúng ta nhanh chóng phá sản, hình như là nếu mấy kẻ kia cứ hứng lên như thế, sửa phòng cũng sửa chết chúng ta luôn rồi........ được! Phải nghĩ cách bắt những kẻ vô tích này đền bù, cộng thêm việc thu dọn đống thiệt hại này.


      Công chúa cũng thoắt cái chạy mất......


      Ta trở lại phòng mình để nghĩ cách, vừa vào phòng thấy Long công tử ........niệm kinh trong đó. nghĩ quẩn mà xuất gia đấy chứ? được! vất vả lắm tôi mới trở thành hoàng đế của đám hòa thượng này, nếu ở đây sớm muộn gì cũng biết thân phận của tôi, làm sao tiếp tục trà trộn ở đây được nữa! Phải ngăn lại! "Thí chủ, có chuyện gì vướng mắc trong lòng vậy? Có thể cho lão nạp biết ?"


      "Ha ha.....Phương trượng là người xuất gia, đâu có hiểu được đau khổ chốn hồng trần........."


      "Người xuất gia trước kia cũng xuất thân từ hồng trần, tôi cũng từng trả qua chuyện của ngài, trực giác cho tôi biết, ngài có chuyện buồn phiền!" ta khó chịu lắm.


      " biết tại sao mà khi đối mặt với phương trượng, ta lại có cảm giác rất thân thiết." Thấy ánh mắt chân thành của Long công tử, trong veo như đứa trẻ, đột nhiên ta muốn ôm lấy "Tôi cũng vậy........"


      "Ông cũng vậy?"


      đúng, ta lập tức phản ứng " phải, phải, là tôi nhầm........"


      "Ồ....vậy à?" Long công tử nghiêng người sang, nếu đeo mặt nạ bây giờ mũi chạm mũi, mắt đối mắt, mặt ta đỏ ửng như quả cà chua, ặc ặc, càng ngày càng gần, sắp sửa miệng đối miệng?? "Thí chủ!! Dừng miệng lại!" Vốn định là hôn nhưng chẳng hiểu sao lại thành miệng.


      "A!" Long công tử lùi về phía sau "Xin lỗi, phương trượng, vừa rồi ta nghĩ tới nàng xuất thần quá nên bất tri bất giác coi ông là nàng!"


      Nàng....nàng là ai?? Ta có cảm giác khó chịu, rất muốn hỏi nhưng biết hỏi thế nào. "Cho dù là như vậy ngài cũng thể... thể hôn ta!" Ta tức giận mắng Long công tử, sau đó mở cửa ra, muốn chạy trốn thứ cảm giác kỳ lạ ấy, có hơi tức giận nhưng rất để tâm, nàng trong lời là ta sao?


      ......


      *Kế hoạch dọa ma của tiểu phương trượng:


      "Giả ma dọa người !" Quá Tham đề xuất, " được, nếu cẩn thận làm mỹ nhân của ta sợ biết làm thế nào?" Thái Xuẩn kiên quyết phản đối. "Phản đối, có quyền phản đối à? Đừng quên người khiến chúng ta nhanh chóng phá sản là ai, cũng có phần đấy." Ta nhắc nhở về những tổn thất, tính tiêu diệt cả là phúc cho lắm rồi, còn dám phản đối nữa hả! Đúng là ăn gan hùm!


      "A.......A.......Tiểu phương trượng, sao cậu lại vậy, chẳng phải ta giúp sửa chữa bàn ghế rồi còn gì?" Vừa nghĩ tới việc bị tiểu sư phụ bắt sửa bàn ghế ngày đêm tay run lên ngừng lại được, cho nên mới tìm mỹ nhân, cũng may chứ nếu sao biết được tiểu sư phụ bí mật triệu tập các sư huynh để đối phó với mỹ nhân của !


      "Sửa có mấy cái bàn ghế tính làm gì hả, có bản lĩnh hôm nay sửa hết giường bị hỏng trong chùa này , tôi mới bái phục đấy!" Nhớ tới việc hôm qua thiếu chút nữa ghế và bàn trong phòng Đông Phương Bất Bại phi trúng vào ta bụng lại sôi lên, chỉ giỏi giở trò ra tiêu khiển, bây giờ tên này lại còn nhắc tới cái kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy nữa.


      "Đúng, tiểu phương trượng rất đúng, nếu còn duy trì dám đảm bảo phá hết cả chùa chúng ta mất!"


      " đến phá mỹ nhân của ta đâu có lợi hại bằng vị thần tài của huynh, nghe hôm qua ông ta 'dỡ' hết tàng kinh các của chúng ta, bắt buộc sửa chữa trong tháng, chưa cần tới giây san bằng cả khu, đúng là 'lợi hại'" Hai tay chắp vào nhau bản thân bái phục tới mức nào, 'thần tài' đúng là kẻ có sức phá hủy kinh người.


      Vừa nghĩ tới tam sư huynh ôm đầu khóc lóc, bản thân cũng vừa mới chịu trận xong, cứ tưởng để yên lát, ai dè vẫn chưa phá đủ, nhân tiện phá luôn cả tàng kinh các, tiểu phương trượng còn hề do dự móc hết tiền riêng của ra để đóng góp xung công quỹ, giờ chẳng còn đồng nào, trắng tay, hừ hừ hừ, ngay cả nhảy xuống giếng tự sát cũng được (Hôm trước vừa mới bị công chúa đánh) "Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa, giờ chúng ta phải đoàn kết, thể chờ phương trượng về rồi được, ........." Ta cố ý hết, để bọn họ tự suy nghĩ tới bộ dạng bi thảm của chính mình, chắc mọi người vẫn chưa quên 'Phật sơn vô ảnh thủ' của phương trượng chứ.....Nhớ lại ta thể phủ nhận độ dã man của nó, dù sao phương trượng đánh ta đâu, cùng lắm chỉ phạt chép kinh thư thôi, nhưng tàng kinh các đều bị công chúa phá rồi, làm gì còn kinh thư để ta chép nữa, nhớ tới việc đó ta lại buồn cười, ha ha...công chúa làm rất tốt! Lần đầu tiên ta thấy được mặt 'đáng ' của công chúa (Đối với cậu là đáng , nhưng với người khác là đáng sợ đó!)


      Mấy sư huynh đồng loạt cảm thấy rùng mình cái. "Đúng vậy, phương trượng ngao du bốn biển chắc cũng sắp về rồi, ha ...ha" Đại sư huynh cười miễn cưỡng. "Chúng ta phải chuẩn bị thế nào để nghênh đón người đây?"


      Ầm! quả bom dội vào lòng mỗi người "Ta định thắt cổ!" Oa! Nhị sư huynh dùng cách thức quyết liệt để nghênh đón phương trượng trở về! Bái phục, bái phục, luôn là tìm sợi dây .......


      "Chỗ nào có động, chỗ nào có động!" Tứ sư huynh tìm nơi nào có động để chui vào.


      Ta từ từ nhấp ngụm trà "Quá Xuẩn à, đừng có tìm, tôi xác nhận từ lâu rồi, bản tự có 'lỗ' để chui đâu"


      "A~! Vậy chỉ còn lại cửa sau để chạy thoát thôi!" Quá Tham ôm lấy đầu, sau khi nghe thấy có cửa sau động tác mọi người đều dừng lại, cùng nhau làm tư thế 'Xuỵt'


      Hình như cửa sau là điều cấm kỵ nhắc tới phải?? Ta tới Lan Nhược Tự lâu như vậy mà còn biết có cửa sau nữa. Ta lập tức tò mò "Cửa sau ở đâu?"


      "Xuỵt!!!!" Ta cũng đâu có to lắm đâu, sao các ngươi còn xuỵt với ta làm gì!


      "Tiểu phương trượng, cậu biết tốt hơn......"


      "Đúng vậy, tiểu phương trượng, nơi đó rất...rất...rất..."


      "Rất cái gì?? mau, Quá Xuẩn"


      "Tà!" Đại sư huynh tiếp lời.


      Đại sư huynh vừa xong tất cả mọi người đều 'Xuỵt!!!!!!!!' với .


      Khiến địa sư huynh thở dài...trong phòng chỉ còn lại Quá Tham và ta đờ cả người.


      Tà? Có phải có ma .........Vừa nhắc tới ma, ta chỉ nghĩ tới bóng người bay bay, trôi lờ đờ bất định............"Tiểu phương trượng"


      "A...Ai....Ai đấy?" Ta bịt mắt kêu to.


      "Là ta đây, tiểu phương trượng."


      Nghe thấy giọng trẻ con ấy ta biết ngay là ngũ sư huynh "Quá , sao cậu tới mà chẳng có tiếng động gì thế, hại tôi sợ tới mức lá gan nhảy cả ra ngoài!"


      "Vậy sao?" Quá gãi gãi đầu, ngờ mình lại làm phương trượng sợ như thế.


      "Cậu tìm tôi có việc gì?"


      Quá lấy ra bức thư, bên biết: Quá Mau thân thích. Theo trực giác ta đoán là thư do phương trượng viết, ta mở thư ra.


      .............


      "Tiểu phương trượng, phương trượng gì thế?" bé con Quá tò mò hỏi.


      " gì? Hì hì, còn có thể gì được chứ, ngày mai chuẩn bị cho tốt."


      "Chuẩn bị gì?"


      "Nghênh đón phương trượng, chào mừng phương trượng trở về." Ha ha, ta cười bất đắc dĩ, ngày mai về rồi, ta đây còn có thể giấu thân phận được nữa sao?

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 74

      [​IMG]"Sao đời lại có người như nàng, đặc biệt như vậy, ràng đẹp nhưng sao ta vẫn cứ nàng, thích nàng, muốn rời tầm mắt khỏi nàng. Trái tim chỉ có , chỉ có người, bầu trời này cho dù mỹ nhân nhiều như sao đều bị che khuất, bởi trong mắt ta chỉ có nàng, Yến nhi của ta a a a!!!~~"


      "AAAAAAA" Phát điên lên mất! Nửa đêm ngủ còn hát tình ca gì thế biết?


      Tiếng bước chân mọi người "ầm ầm ầm" tới căn phòng kia, đồng loạt giơ chân lên đạp!!


      "Bịch!" Cánh cửa đổ xuống.


      Nhìn vào Long công tử vẫn còn hát tình ca trong mơ, trán đại sư huynh nổi đầy gân xanh và cả mạch máu, ban ngày bị tên tiểu phương trượng như ác ma đày đọa, đêm xuống còn phải nghe kẻ ngớ ngẩn này hát! (Đây là nha, ngũ của Long công tử được đầy đủ, tiếng hát của có thể là như phát ra từ địa ngục, ai có thể chịu được). muốn cho người khác sống nữa! Tay nắm chặt vào nhau.


      Các sư huynh khác cũng thể nhịn nổi nữa, nắm đấm đúng chuẩn in mặt Long công tử là điều chắc chắn.


      "Dừng tay lại!" Ta kêu to, chạy vọt vào.


      "Tiểu phương trượng!" Các sư huynh khó hiểu nhìn ta.


      "Xuỵt!!! thôi, thấy khách ngủ à?"


      Á??? Mắt sư huynh mở trừng trừng như sắp nhảy cả ra ngoài, tiểu phương trượng bị đánh thức đáng lẽ phải vác dao tới, làm thịt kẻ biết sống chết kia chứ, sao giờ lại giúp ........


      "Tiểu phương trượng, cậu uống nhầm thuốc à?" Tam sư huynh quan tâm hỏi, tay đặt trán ta rồi bỏ xuống, hình như có bị sốt.....


      " uống nhầm thuốc có!" Ta tức giận lườm mấy người bọn họ "Tất cả ra ngoài!" đáng ghét, dám nhìn ta bằng ánh mắt đó...


      Các sư huynh bị đuổi vẫn còn suy đoán như lọt vào đám sương mù. "Tiểu phương trượng phát bệnh rồi, sao lại....."


      "Muốn cứu người?" Tam sư huynh hạ giọng, .


      "Xem ra ta cần phải dùng cách khác đối phó với !" Đại sư huynh bắt đầu niệm kinh, đúng là tài năng mới nở tàn [Vô vàn tiếc thương] A di đà phật...


      "Hì hì...các huynh đều đúng!" Tứ sư huynh mỉm cười, mắt sáng bừng.


      "Thế đệ chúng ta sai à?" Ánh mắt khinh thường.


      "Đúng thế, nhất định tiểu phương trượng rất coi trọng !" Vừa xong tứ sư huynh cười lớn "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đệ đúng là thiên tài!"


      "Ơ! Người đâu?" Rốt cuộc tứ sư huynh cũng phát ra điều bất thường, cảm giác có luồng khí tỏa ra từ sau lưng...


      "Ừ, đúng là đồ ngốc trời sinh!" Sát khí!!!!! Sát khí đằng đằng......


      "Tiểu.......tiểu phương trượng......ha...ha....sớm.....sớm vậy......." Hai hàm răng va vào nhau, cả người tứ sư huynh toát đầy mồ hôi.


      "Sớm à....vẫn chưa tới lúc đó đâu, nhưng mà nếu muốn tiếp tôi có thể trợ giúp cho , ha ha..."


      .....?


      "Ha! Tiễn lên trời!" Ta dùng hết sức mình đá cái..


      "AAAAAAAAA!!!" Tứ sư huynh thét chói tai, trở thành ngôi sao trời..


      Còn những sư huynh núp kia đều đồng loạt chắp tay cúi người, đúng là lực bất tòng tâm...


      "Huynh xem khi nào tứ sư đệ mới xuống tới nơi?" Nhị sư huynh hỏi.


      "Chắc là bình minh!" Đại sư huynh trả lời.


      "Thế rơi xuống đâu?" Nhị sư huynh hỏi.


      "Việc đó... thể chính xác được, hì hì....mai chúng ta xem biết thôi!" Đại sư huynh cười lúng túng.


      "Cần gì phải phiền toái như thế? Để tôi giúp các ...xem...cho...!!!"


      "AAAAAAAAAA" Bầu trời lại xuất hai ngôi sao.


      Nghe tiếng vang như phát ra từ địa ngục, tam sư huynh trốn trong phòng cười nham hiểm, chỉ có ta là thông minh, biết trốn trong phòng, ha ha ha ha...có thể ngủ giấc.....lấy chăn nào....Ơ?? Sao hôm nay giường lại mềm thế nhỉ....sờ sờ xem....lại có hai cái gì nhô lên, ơ.....sao giường của ta lại thành giường đấm bóp thế này, hi hi, dựa vào ngủ thoải mái phải biết, lưng ta lại ngứa, có thể lợi dụng hai thứ nhô lên đó gãi dùm, ha ha...


      "Ngươi dựa đủ chưa?"


      Giường có thể ? Hơn nữa giọng sao lại giống thần tài của ta thế? Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định ngày bị hành hạ nhiều quá nên đêm mới sinh ra ảo giác, đúng, ảo giác.....đều là ảo giác!!!


      "Ngươi còn tránh ra, ta giết ngươi!"


      "A!" Đau quá, bị người đằng sau cắn cho cái, tam sư huynh bắn ra như lò xo! Nhìn người giường với vẻ thể tin nổi.


      "Sao ông lại ở trong phòng ta?"


      "Mở to mắt chó của ngươi ra, nhìn cho xem đây là phòng ai!" Đốt tay của công chúa phát ra thanh đáng sợ, khuôn mặt hung dữ.


      Tam sư huynh nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc cũng nhận ra là mình nhầm phòng! "Ặc...ha ha....là phòng ông, ha ha...ta nhầm, xin lỗi quấy rầy rồi."


      "Ha ha...khoan , cứ ra thế sao được." Công chúa vùng dậy chắn ngang trước cửa, đóng vào!!!!


      CHƯƠNG 75

      [​IMG]Ta đây bị sao thế này? Chẳng phải vác dao tới để chém người hay sao?


      Nhìn khuôn mặt ngủ của Long công tử, miệng vẫn còn mở ra để hát tình ca...


      Liếc mắt nhìn sang bên là Truy Nguyệt lấy miếng bông bịt vào hai tai, hóa ra là chuẩn bị trước, ha ha...


      ", sao lại ngủ say như thế, giờ mà tôi chiên lên chắc cũng biết đâu, ha ha..." là đáng .


      "Yến nhi!" Bỗng nhiên Long công tử chụp lấy tay của ta.


      Tỉnh rồi à???


      "Cho dù phải thành kẻ gian vì nàng, ta cũng có ý kiến!" hét to nhưng vẫn nhắm mắt lại!


      Ngất!! ngủ mà còn có phản ứng được...


      " có ý kiến, nhưng tôi có đấy!" Ta tức giận trừng mắt nhìn .


      "Nàng có ý kiến gì?" Trong giấc mơ, Long công tử cười cách gian xảo.


      "Tôi muốn cạo da , cho vào nồi, còn muốn đổ nhiều dầu vào......." Ta kể lể mình chiên thế nào, nhưng chỉ thấy sợ gì hết, ngược lại còn chảy nước miếng? lẽ tên Long Phụng Hoàng này mơ thấy ăn thịt người??? phải đấy chứ? Vốn dĩ có cảm giác là người quái dị, bây giờ ngờ nghe ta muốn chiên vẻ mặt lại còn hạnh phúc nữa. Đúng là quái thai siêu cấp...... biết ai sinh ra đứa con thế này, ta lòng muốn cúng bái bà ấy...... là thần kì....


      "Ha ha....." Long công tử học kiểu cười của heo, dùng giọng ngốc nghếch : "Được......."


      Được?? Được cái gì?? Vô số tiếng vọng vang lên bên tai ta.....


      "Chỉ cần nàng đồng ý cưỡng gian ta, muốn làm gì ...." Sau cùng là lời khiến phải xấu hổ, "Tùy...nàng..."


      Ầm ầm ầm.....


      O_O!


      "Ai....ai muốn cưỡng gian hả?? tỉnh dậy cho tôi! Tỉnh dậy!" Ta lắc mạnh Long công tử.


      Mất sức lực nhiều như vậy, cuối cùng kết quả là.......vô số nước bọt......bắn người ta!


      "! !" Ta tức giận tới mức ra lời..."Có bản lĩnh!"


      "Yến nhi....Yến nhi....Tới đây nào...Tới đây..." Long công tử hò hét trong mơ.


      "Giết........Giết..........Giết......." Tiếng mài dao vang lên khắp căn phòng.


      "Yến nhi, lạnh quá......lưỡi của nàng đừng liếm như vậy...." Long công tử cười vui hớn hở.


      Ha ha.........Ta cười gian ác.....Con dao trong tay ta liên tục lướt xuống thân thể .


      Tên sắc long này! Hôm nay tôi cho lãnh đủ hậu quả!


      .............


      Trong giấc mơ của người nào đó.


      Xấu nữ! đừng có chạy! Ha ha ha ha ha ha ha lát nữa ta bắt được ngay thôi! ngờ lại lột hết quần áo, hại ta phải lấy lá lây để che thân! Bẽ mặt về nhà!


      Ta muốn ném vào trong nước!


      Phải! Là nước tiểu!


      Truy Nguyệt bật mạnh dậy như cương thi.


      Ta nhảy, ta nhảy, ta nhảy nhảy nhảy......


      Ơ? Hình như giẫm lên gì đó.....


      "Chân của ta!!!"


      Truy Nguyệt mở mắt vẫn còn mông lung............"Tiểu phương trượng? Sao ông lại ở đây?" Trong đầu nhạy bén ngay tức khắc lùi lại, vứt bông trong tai ra, đứng cách xa ta trượng, nhìn chăm chăm với vẻ vô cùng cảnh giác, " tay ông cầm cái gì thế?"


      Ha ha......đương nhiên thứ ta cầm tay là dao! Nhưng ta có thể được sao, dám vác dao tới phòng khách, hơn nữa nhìn tư thế của đúng là phiên bản của Lý Tiểu Long, chắc định đánh ta phen chết khiếp.


      "Cái...cái này..." Sao lại nổi thế này.


      "Ủa? Phương trượng, sao ông lại ở đây?" Long công tử cũng tỉnh lại! Vẻ mặt nghi ngờ, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào ta.


      Lúc bọn họ nhìn ta ta chỉ cảm thấy cả người cứng đơ, thể động đậy....


      "Ông cầm dao làm gì?" Long công tử giựt lấy con dao trong tay ta, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra nguy hiểm vô cùng.


      "À! Là tôi dùng để chém muỗi!" Ta đoạt lại con dao, bắt chước kiểu chém lung tung trong phim chưởng để giết muỗi.


      "Muỗi! Truy Nguyệt lập tức che mặt mình lại " mặt ta đâu!"


      Hả? Ha ha......Ra là vẫn còn ảnh hưởng sau lần ta đập muỗi cho .......


      "Vậy làm phiền phương trượng quá". Long công tử thấy bộ dạng sợ hãi của Truy Nguyệt càng nghi ngờ, đập muỗi mà cũng sợ như thế sao? "Phương trượng, cách ông giết muỗi đúng là đặc biệt, ha ha..."


      "Ha ha..." Ta cũng chỉ biết cười trừ, ánh mắt Long công tử nhìn ta càng ngày càng sắc sảo, dường như muốn chọc thủng ta ra.


      "Thế bây giờ giết xong chưa?" Long công tử mỉm cười, mỉm cười.


      "A! Xong rồi, xong rồi, mời hai vị thí chủ nghỉ ngơi!" Ta dừng động tác lại.


      Lập tức vùng dậy, mau chóng ra khỏi phòng Long công tử.


      ............


      "Quá Xuẩn, Quá Ngốc, Quá Tham, Quá Đần, mau ra đây hết cho tôi!" Ta hét to, ơ? Sao ai trả lời! Ặc, hình như bị ta đá bay hết rồi phải. "Tôi mặc kệ, ai cũng được, mau ra đây cho tôi!"


      "Tiểu... phương... trượng................"


      "AAAAAAAAA" Giọng u ám ấy phải là ma đấy chứ? "Ta đâu có gọi ma! Đừng ra, đừng ra, đừng ra........nghìn vạn lần đừng có ra đây!"


      "Tiểu phương trượng, ta là người mà."


      Người? Ta nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy người nào đó chuyện! Mỹ nam tử............


      "Tiểu phương trượng, người sao thế?" Mỹ nam tử khua khua tay, sao lại nhìn ta chằm chằm như thế? Mỹ nam tử bắt đầu hoảng sợ.


      Nhưng ta đâu có để ý nhiều như vậy làm gì! Mỹ nam tử vẫn cứ là mỹ nam tử, cho dù đầu có trọc chăng nữa ...vẫn đẹp.....ta suýt chảy cả nước miếng.


      "Tiểu...tiểu phương trượng......người......"


      Sao, ta chảy ra à, nhưng miệng ta vẫn khô mà......


      "Người chảy máu!"


      Ơ? Ơ? Ơ? A! Đúng là màu đỏ! Ta lấy tay sờ lên mặt! Máu mũi!!!!!!! Có dự cảm vô cùng tốt! Ta nhớ kỹ lần trước bị chảy máu mũi thế nào, mỹ nam tử .........


      "Ta giúp người cầm máu!" Mỹ nam tử xong bàn tay tiến sang đây.


      "A! cần! Tôi cần........" Đáng tiếc ta có võ công, sao có thể địch nổi kẻ có võ công chứ, vừa bị điểm huyệt, vừa được vận công chữa thương...


      Máu của ta..... (Như thác nước chảy mạnh xuống.)


      Trời ơi, ác mộng lại diễn ra, vốn dĩ ta rất thoải mái ở Lan Nhược Tự này, ăn cũng tốt! Sao lại lần nào gặp mỹ nam tử cổ đại cũng xui xẻo thế này! Như Hoàng thượng, Đông Phương Bất Bại, cả Long Phụng Hoàng nữa, bây giờ lại thêm mỹ nam tử, cả đám cứ như khắc tinh của ta! Ta muốn! bao giờ muốn gặp mỹ nam tử cổ đại nữa đâu............


      Đáng tiếc mọi thanh từ ta đều bị chôn vùi trong máu mũi..

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 76

      Ặc! biết bao lâu sau, mỹ nam tử đằng sau ta mới dừng tay.


      Mặt nạ chịu nổi sức do máu ta đập vào! Xoạt.....Rơi xuống...


      Trong phút chốc miệng mỹ nam tử há thành hình chữ O, thấy tác phẩm của chưa! Mặt ta đầy máu tới mức nổi câu.


      "Ta! Ta múc nước cho người rửa mặt!" xong mỹ nam tử chạy biến mất như cơn gió.


      Hừ! nghĩ tôi còn sống khi trở về chắc, lại làm cho kết quả rối tung hơn, phải nhanh về phòng thu dọn hành lý mới được, chạy trốn thôi! Nếu còn ở đây biết ngày mai xảy ra chuyện gì nữa!


      Được! Quyết định như vậy , tiểu hồ đồ phi như bay.......(Nhưng máu chảy nhiều quá, đành phải học ốc sên mà thôi, chết tiệt.)


      bước, hai bước, ba bước......rất nhiều bước......kéo theo vệt máu dài, đúng lúc máu ta khô lại chảy nữa rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa phòng.


      Nhưng mà, kỳ lạ, cửa phòng ta màu vàng từ khi nào vậy? Vàng tới chói mắt?


      "Về rồi à?"


      Cười là rực rỡ, nhưng giọng ấy lại đáng ghét chịu nổi, Hoàng thượng!!!!!!!!! Ngươi có việc gì làm hay sao mà lại tới canh gác cửa của chúng ta???


      "Sao thế? Trông có vẻ rất vui phải?" Hoàng Thiên Long thấy mặt người nọ toàn máu trong mắt lộ ra ý cười, mỗi lần nhìn thấy nàng đều có thể khiến trẫm kinh ngạc.


      "Ngài nửa đêm ngủ lại chạy tới cửa phòng bản phương trượng, chẳng lẽ định làm kẻ trộm sao?" Còn cười nữa, bộ dạng miệng nam mô bụng bồ dao găm kia khiến ta nhìn thấy muốn bùng lửa, thiêu cháy cái tên cười kia.


      "...rất đúng!"


      Trời ạ, mặt trời mọc rồi sao? Sao ta lại cảm giác nụ cười niềm nở của như muốn thiêu ta tới tan chảy.


      Đúng rồi? Chút phản ứng của ta rốt cuộc lại trở thành câu trả lời của ! Miệng mở to tới đâu cũng thể bày tỏ hết kinh ngạc của ta trong lúc này, may mũi cũng tới góp vui! Máu lại chảy ra từ mũi lần thứ hai! Phải bịt lại ngay! Tay chân ta luống cuống tìm thứ gì đó có thể bịt mũi lại, nhưng lại thấy Hoàng thượng tiến tới gần, ngươi nghĩ máu ta chưa chảy đủ hay sao mà lại còn tới gần hả?


      Ơ? Hai tay bế ta lên, khuôn mặt vẫn cười đùa như trước.


      "Trẫm tới để trộm nàng , ái phi của ta!" Đôi mắt rực cháy khiến ta cảm giác vô cùng lo lắng, rốt ruột, cứ như bị sợi xích trói chặt lấy người vậy, muốn trốn cũng thoát.


      "Tôi phải ái phi của ngài!" Ta xoay người cố thoát "Thả tôi ra!"


      "Yên nào, nàng đừng có làm loạn, cẩn thận lại chảy máu mũi!" Hoàng Thiên Long vừa vừa tới cỗ xe ngựa được chuẩn bị sẵn.


      Bất chấp ta giãy giụa, bất chấp cả máu mũi của ta. (Đây mới là chỗ đáng thương nhất của ta, ít nhất cũng phải cầm máu cho ta chứ)


      Sao lần này hùng nào ra cứu giúp thế này! Ông trời à, làm phải đến nơi đến chốn! Có lần đầu tiên có lần thứ hai, có lần thứ hai có lần thứ ba (Ông trời: Cho ngươi nhiều thứ như vậy là ưu ái ngươi lắm rồi, lại còn đòi hỏi! Các sư huynh kháng nghị: chúng ta còn chẳng có ai tới cứu nữa kia kìa.)


      thể tái diễn lần nữa được! Ta muốn vào cung! Vị hùng cứu xấu nữ ơi! Mau tới cứu ta! Cẩu hùng cũng được!!!!!!!!!!!!!!


      CHƯƠNG 77

      "Thiếu chủ!"


      Giọng đến từ xinh đẹp tuyệt trần.........Là A Kha! Còn người mà nàng gọi chính là mỹ nam tử chậu nước.


      "Sao ngươi lại tới đây? Nhỡ bị người ta phát ra sao?" Mỹ nam tử lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, may có ai.


      "Thiếu chủ, thuộc hạ vừa thấy hoàng thượng mang theo người mặt đầy máu lên xe ngựa, lén về phía cửa sau." A Kha báo cáo tình huống mình vừa nhìn thấy.


      Vừa nghe xong cái chậu trong tay mỹ nam tử rơi xuống, nước bắn tung tóe, lẽ nào người bị hoàng thượng bắt là phương trượng? bắt phương trượng làm gì?


      "Thiếu chủ, muốn đuổi theo ạ?"


      "Đuổi theo!" Mỹ nam nử ra lệnh kiên định hề do dự, sau đó hai người cùng bay lên trời.


      .............


      "Phương trương! Phương trượng trụ trì!"


      Cửa lớn màu đỏ của chùa bị gõ "ầm ầm ầm", còn Lan Nhược Tự vẫn mực đóng cửa để niệm kinh.......Đại phương trượng....


      "Sắc là vô, vô là sắc, sắc tức là vô, vô tức là sắc!.........Ài! đúng!" Đại phương trượng ném mạnh quyển kinh lên bàn.


      Sao lại thế nhỉ! Từ ngày nhìn thấy Quá Mau khỏa thân, suy nghĩ cũng như thân thể đều như ngâm trong nước, thân dưới phản ứng lại thể tự chủ được, hơn nữa lúc nhìn cậu ta trong đầu lại ra hình ảnh đó.


      Đó........đó........lẽ nào........là...........


      "Phương trượng! Đại phương trượng! Mau mở cửa! Tiểu phương trượng biến mất rồi!" Người ngoài cửa hô to, đột nhiên cửa mở ra, né kịp nên đập vào mặt.


      "Các ngươi gì! Quá Mau biến mất hả?" Ánh mắt mãnh liệt khác thường.


      Hừ, đại phương trượng kinh khủng! Người vừa mới gặp tai hoạ toát mồ hôi trán, câu cũng ra nổi, chỉ có thể gật đầu.


      "Chết tiệt!" Là ai dám bắt người ở chỗ của ta. "Các ngươi còn đứng đó làm gì! Mau tìm người cho ta!"


      ...............


      "Sao có nhiều người thế? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Long công tử vừa ra khỏi phòng nhìn thấy đám người ra ngoài.


      "Tiểu phương trượng của chúng ta biến mất, bây giờ mọi người đều bị phái để truy tìm." Tứ sư huynh Quá Tham trả lời với vẻ mặt đau khổ.


      "Biến mất?" Long công tử quay đầu lại nhìn người đứng ở kia, nhưng bị dọa tới giật mình. "Cậu....sao môi của cậu lại thành hai miếng lạp xưởng thế kia.."


      "Mặt...đỏ như mông khỉ!" Truy Nguyệt bổ sung, "Mắt lại thành gấu mèo nữa." Lại còn nước mắt lưng tròng.


      "Huhuhuhuhuh.........." còn chưa hết, còn chưa miêu tả đủ tứ sư huynh khóc rống lên, mặt ràng viết 'Ta thê thảm'.


      [Đáng tiếc ta thể được, hôm qua bị thần tài đánh thành ra bộ dạng thảm thương như vậy, còn bị uy hiếp là được ra thân phận của ông ta! Ta nào biết ông ấy có thân phận gì đâu, biết mỗi ngực ông ta có hai khối u thôi, có cần thiết phải đánh người như thế , cùng lắm ta giúp ông chữa trị là được, nhưng chưa kịp xong bị ăn đánh, rốt cuộc ta làm gì sai, nhầm phòng thôi chứ có gì đâu!]


      "Đừng khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu được phép rơi lệ!" Long công tử thấy tứ sư huynh khóc ào ào như mưa biết làm gì hơn là được mỗi câu đấy, cứ tưởng có tác dụng ngược lại tứ sư huynh còn khóc to hơn.


      "A, được phép ta cứ khóc! Hu hu.....ta tìm tiểu phương trượng!" Tứ sư huynh hét lên rồi vừa chạy vừa khóc.


      "Công tử, Lan Nhược Tự này đúng là toàn người quái dị, chúng ta mau rời sớm thôi!" Truy Nguyệt chịu nổi nữa.


      "Ừ." Qua mấy ngày xem xét căn bản tìm thấy bóng dáng nàng đâu, đành phải nơi khác xem có tin tức gì vậy.


      .........


      Trong xe ngựa


      Ta căn bản là biết vì biến mất của mình mà khiến cho Lan Nhược Tự gà bay chó sủa, hai lỗ mũi bị cắm mảnh vải, bên trái là hoàng thượng, bên phải là công chúa.


      là có cảm giác bị đánh từ hai phía, thế này có chết cũng chạy được.


      "Này!" Công chúa gọi ta. "Sao hoàng huynh cũng bắt cả ngươi?"


      "Sao tôi biết được." Ta tức giận trả lời. Bây giờ ta đâu còn tâm tư bàn luận với người khác nghĩ thế nào chứ, sắp sửa tới hoàng cung rồi, nếu nghĩ cách toi mất!


      " phải hoàng huynh thích ngươi đó chứ!" Công chúa phấn khởi , nước bọt bắn cả sang mặt ta: "Khụ khụ khụ......" Ta ho dữ dội: " đừng có lung tung!"


      "Nếu trẫm thích nàng sao?" Hoàng thượng bị thu hút bởi đoạn chuyện giữa hai chúng ta, khuôn mặt hào hứng chờ ta trả lời.


      Trong nháy mắt mặt ta nhăn như quả mướp đắng, "Ngài thích tôi ở chỗ nào? Tôi hiểu." Ta van ngài đừng có đùa nữa , ta yếu tim lắm, sợ rằng ngài đùa nữa chắc tim ta nhảy ra ngoài mất. Cứ ở giữa hai ngươi như vậy có ngày tim ta ngừng đập.


      Hoàng thượng chỉ cười đầy sâu xa, "Trẫm thích....."


      " hay rồi, có thích khách!" Xe ngựa dừng lại.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 78

      Thích khách? Cảm giác là thân thương biết bao.......nghề nghiệp đầu tiên của ta trong thời cổ đại này chẳng phải là thích khách đó còn gì!


      Bên ngoài xe ngựa vang lên mấy tiếng 'Keng keng choang choang', hoàng thượng vén màn xe lên, thấy tầm bốn năm mươi kẻ mặc áo đen và đám hộ vệ đánh nhau.


      "Oa vui quá!" Công chúa , may mà lúc này Hoàng thượng chú ý tới mấy tên thích khách, nếu bây giờ nàng ta gặp xui xẻo là cái chắc.


      "Công chúa, chúng ta hợp tác nhé". Ta nghiêng người ghé vào tai nàng .


      "Được thôi!" Vỗ tay đóng dấu, hai chúng ta cùng cười gian. Hì hì....


      Hoàng thượng quay đầu lại, vẻ mặt xem chừng hiểu mọi chuyện, "Đừng tưởng rằng trẫm biết hai người nghĩ gì!" tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của ta và công chúa.


      "Này này! Hoàng thượng kia, thích khách còn ở bên ngoài kia kìa, ngài có chúng ta cử động, lỡ tên nào xông vào đây chúng ta biết chạy thế nào!"


      Ta vừa mới xong tên thích khách bay tới, bổ đao về phía hoàng thượng, Hoàng thượng xoay người tránh né, rồi lại quay về phía hai người bất động, là ta và công chúa.


      Hừ! Thế này xong đời mất!


      Chỉ thấy tay kia tóm lấy người, bay ra khỏi xe ngựa.


      Hoàng thượng quay lại muốn giúp, túm lấy công chúa.


      "A!" Công chúa ngã nhào lên người hoàng thượng, mặt Hoàng thượng lộ vẻ đau đớn nhưng vẫn phải chịu đựng, định túm lấy ta.


      Đáng tiếc kịp nữa....


      .......


      "Ngươi muốn đưa ta đâu hả?" Ta bị đám người áo đen ép , biết bao lâu rồi.


      Cuối cùng tới hang núi, bốn phía đều là người, bộ dạng cả đám như hung thần chỉ muốn bóp chết ta.


      "Sao lại bắt tên tiểu hòa thượng thế này?" giọng vang lên, ràng mang theo bất mãn còn có sát khí nồng nặc.......rất nhiều người, hơn nữa ai cũng rì rầm, ta thể nhận ra giọng này đến từ ai cả.


      "Lão...lão đại! Đối thủ lần này quá lợi hại! Cho nên...tất cả..." Tên cao to túm lấy ta này, tuy rằng bề ngoài có vẻ rất đáng sợ nhưng toàn thân bây giờ lại run rẩy, hệt như con thỏ con đáng thương sắp chết tới nơi vậy...


      Trong lúc ta cười nhạo kẻ miệng cọp gan thỏ ở trong đầu tên xuất trước mặt ta.


      Lạnh quá....ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.


      Tên cao to bên cạnh ta bị kẻ đó giết chết cách ràng, còn moi tim tên đó ra, trái tim vẫn đập...


      "Ngươi...rốt cuộc ngươi là ai?" Ta biết tại sao lại mở miệng ra được, nhưng chỉ phun ra được câu như thế.


      Người đó liếc ta cái sắc lạnh, quăng quả tim kia , bất chợt có cơn gió thổi qua, nhàng hất cái mũ đầu ra, đúng lúc đó mái tóc màu trắng bạc đập vào mắt ta.


      "Công Tôn Hiệp"


      CHƯƠNG 79[​IMG]

      Người đó nghe thấy ta gọi như thế chỉ híp mắt lại, lẽ nào ta nhận nhầm người!


      bàn tay thô lỗ hất đầu ta lên, có vẻ như là muốn nhìn thấy mặt ta, nhưng tại mặt ta toàn máu, thấy chắc chỉ có quỷ thôi.


      Tóc bạc bay bay, bế ta lên, bước chân nặng nề về phía sâu nhất trong hang núi, vào trong góc tối thui như mực.


      "Ơ! Sao lão đại lại đưa người mặt mũi đầy máu kia vào phòng mình kia chứ?"


      "Đúng vậy, chẳng phải ta vẫn thích nữ sắc với nam sắc còn gì? Sao hôm nay lại ôm tiểu hòa thượng vào phòng thế nhỉ?"


      "Mở cửa, mở cửa! Nhất định phải mở ra coi! Bình thường ta chỉ cần chạm tới cửa phòng thôi phải chịu đòn rồi! ngờ kẻ kia còn được vào trong đó! Trời ạ, phải lão đại sinh bệnh rồi đấy chứ!


      "Chẳng lẽ là thỏa mãn nhu cầu? Cũng đâu tới mức phải tìm loại hàng như thế!"


      Tiếng kêu rên vang lên bên tai dứt...........sao ta tới đâu cũng thoát được thanh này vậy???


      .......


      Vừa vào phòng, ném ta lên giường nể nang chút nào.


      Giường cổ đại cũng có phải bằng đệm êm ái gì đâu, mà là giường gỗ! Cảm giác tê tê dưới mông bắt đầu truyền đến!


      "Đau quá!" Ta trừng mắt nhìn , cũng mặc kệ có là sát nhân hay , cho dù chết cũng phải chết có chí khí tẹo, nhưng là tay của ta sao lại lau mặt mình thế này (Cách trong đầu: Để nhìn thấy mặt ta, đảm bảo chết cũng ngất)


      Trong mắt lên vẻ châm chọc, nét mặt vẫn biểu gì cả.


      từ từ tới gần ta, cho tới khi mũi chúng ta sắp sửa "đánh nhau" mới dừng lại. "Chúng ta lại gặp nhau rồi".


      Chỉ bằng câu này, ta có thể khẳng định trăm phần trăm là Công Tôn Hiệp!


      "Ta mong nàng có thể giúp ta việc". Công Tôn Hiệp mở lời trước.


      "Cái quái gì hả? Trước tiên tôi xin , tôi chỉ làm việc có ích cho tôi thôi". Ta lạnh lùng đáp trả.


      "Nếu như vậy, chi bằng ta giao nàng cho Hoàng thượng ngay lập tức".


      Sao biết ta sợ Hoàng thượng chứ! Sắc mặt ta lập tức thay đổi.......


      "Hóa ra nàng sợ Hoàng thượng à? Ha ha, chẳng phải nữ tử trong khắp thiên hạ này đều mong muốn được gặp mặt Hoàng thượng sao? Mong rằng ta chú ý tới?"


      "Bớt lảm nhảm ! muốn tôi giúp gì?"


      "Vào cung, giúp ta trộm thứ".


      Tiếp theo gì đó, hết thảy ta đều nghe lắm, bởi vì tại giờ khắc này đầu óc ta ngừng hoạt động, hừ, ông trời, có phải sở trường của ông là đối đầu với ta phải ?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 80[​IMG]

      "Sở dĩ tóc ta màu trắng là do bị người khác hạ lời nguyền, muốn hóa giải lời nguyền cần thứ trong hoàng cung!"


      "Hoàng cung to như vậy! Ít ra cũng phải cho tôi mục tiêu cụ thể chứ!" Ta thay quần áo, là trang phục của cung nữ, đầu còn đội bộ tóc giả làm từ tóc của mỹ nam tử, vốn dĩ là ta dùng để dọa ma Long công tử kia cơ! Bây giờ tất cả kế hoạch của ta đều bị nhỡ hết cả! Còn phải ở chỗ này nghe tên Công Tôn Hiệp châm chọc và khiêu khích. Trừng mắt nhìn với vẻ phục, cũng khỏi phải nữa, biết tự mà tìm! tôi liều mạng với !!!


      "Ừm........"


      Nhìn cái gì thế! Cũng phải là chưa từng gặp nhau! Ta hung dữ nhìn , vẫn nhìn ta gì! Định thế nào đây! Xem ra cũng phải là bị ta dọa, chẳng lẽ là bộ dạng của tên trộm gặp phải cảnh sát.


      "Haizz, may mà sư phụ cho ta thuốc " sợ", nếu bây giờ chắc nằm luôn rồi". Công Tôn Hiệp cười nhạt .


      "Công Tôn Hiệp! ít câu cũng ai bảo là câm đâu!" là tức chết ta rồi! Thế mà trước đây ta còn nghĩ là bạch mã hoàng tử kia đấy, nhớ đấy! ngờ lại là kẻ như vậy!


      " tìm tôi tới đây chắc làm hại tới tôi, , rốt cuộc muốn tìm vật gì trong cung?" Ta mà còn đứng đối mặt với nữa chỉ sợ khống chế được suy nghĩ muốn giết người mất.


      "Bây giờ ta nghĩ trước tiên cần giải quyết vấn đề hình tượng của nàng, nàng mà vào cung như vậy dọa chết người ta mới là lạ đấy!" Công Tôn Hiệp hai vòng quanh người ta rồi mới dừng lại. Sau đó lắc đầu mấy cái, bộ dạng làm ra vẻ rất oan ức và đáng thương, cứ như ta bắt nạt bằng.


      trán nổi đầy gân xanh.


      "Xin thứ lỗi, tôi trời sinh có vẻ ngoài như vậy, làm cho người khác 'giật mình'! Muốn thay đổi còn khó hơn lên trời!" Dù sao cũng thể dán râu lên mép ta được, cung nữ mà lại có râu! bị người ta coi là quái vật mới lạ đấy.


      Công Tôn Hiệp lắc đầu, lấy ra từ ống tay áo cái bình màu đen.
      "Chỉ cần có cái này, cần phiền phức tới mức lên trời làm gì!"


      "?" Ta nhìn cách khó hiểu.


      mỉm cười mở cái bình ta, bên trong là chất lỏng màu trắng, sau đó đổ chúng lên mặt ta.


      " làm cái gì thế hả?" Ta gào lớn, tay ra sức lau! Ơ! Ô! Cái thứ quái dị gì thế này, ta nhìn bàn tay trắng đột nhiên dần dần, dần dần biến thành màu đen! phải chứ???????


      Công Tôn Hiệp cười ha ha, lấy ra cái gương giơ lên trước mặt ta.


      "AAAAAAAAAAAAAA?"


      ....
      đống người ở bên ngoài căn phòng, ghé lỗ tai áp sát vào cửa để.......nghe trộm: "Lão đại đúng là quá lợi hại, xem tên hòa thượng kia kêu to chưa kìa!"


      Tròng mắt mở to để.....nhìn lén: "Tên hòa thượng đó mới là lợi hại, ai dè còn đè lên lão đại! Xem ra trận thứ hai bắt đầu!"


      Vô số lỗ tai và mắt cửa cùng nhau phụ họa "Ừ đúng!" là đặc sắc........


      Rốt cuộc thấy gì? ra bọn họ đều chẳng nhìn thấy gì hết, bởi bên trong cánh cửa bị bức màn che kín.....cho nên bọn họ còn cách nào khác là phải hoàn toàn phát huy trí tưởng tượng thôi.


      .....


      "Rốt cuộc giở trò quỷ gì thế hả? Sao lại biến tôi thành dân châu Phi tị nạn thế này!" Ta nhìn xuống người bị đè bởi trọng lượng của ta, hét lên to.


      "Cái đó.....là... trong ba bảo vật sư phụ để lại cho ta......sơn đen chống nắng" tiếp tục phát huy bản lĩnh có thể làm ta 'tức chết'.


      "Ùng ục." Ta có thể nghe thấy thanh sôi trào trong huyết quản cách ràng, cái gì mà sơn đen chống nắng chứ! Thế này còn cần chống nắng sao????


      hoàn toàn biết xấu hổ tươi cười dịu dàng giải thích với ta... những chống nắng được mà còn có thể chống muỗi đốt, công dụng lớn nhất là có thể đề phòng mấy tên háo sắc, đen như vậy ai dám tấn công đâu.


      "Đồ khốn, toàn những lời ngu ngốc! Tốt như vậy sao mà dùng !" Ta căm hận lấy tay gắng sức lau .


      Lau lúc lâu sao vẫn thay đổi được gì...


      "Dùng cách bình thường rửa sạch được đâu, chỉ có ta mới có cách xóa sơn đen chống nắng mặt nàng thôi".


      "!" Ta tức giận tới mức nên lời, hận thể dùng ánh mắt thiêu luôn cho xong.


      "Hôm nay nàng nên nghỉ ngơi thoải mái , mai ta nghĩ cách đưa nàng vào cung". Dứt lời vung tay lên, thoáng cái ta ở bên ngoài.


      "Đồ khốn! Thế mà còn bắt nghỉ ngơi ở chỗ này! Phòng cũng cho! Giường cũng có". Ta dùng hết sức đập cửa, người bên trong mảy may phản ứng, cứ như thể chết rồi vậy.


      Ta chỉ còn biết ra ngoài tìm nơi để ngủ, may mà người ở đây nhiệt tình, lấy cho ta tấm thảm lông, còn dùng ánh mắt rất khó hiểu nhìn ta là sao?


      Mặc kệ cứ ngủ trước .


      Ta nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra khi mới đặt chân vào thế giới cổ đại này, nếu như hình dung những nam nhân ta gặp là trứng ...
      Công Tôn Hiệp chính là quả trứng khốn nạn thể nghi ngờ! Còn Hoàng thượng là trứng bom, biết lúc nào nổ tung, ở bên cạnh ta có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống vậy! Mà Đông Phương Bất Bại là quả trứng thối, ngày nào ở Lan Nhược Tự cũng giơ gương mặt thối tha của ra, cứ như ta nợ tiền bằng, cướp đàn bà của , đốt nhà của , còn bán người của ! Đúng kiểu bộ dạng đội trời chung, đến gần chắc mặt ta cũng thành thối tha để cho nhìn mất.


      Cuối cùng Long công tử tuyệt đối là quả trứng ngốc! Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, tất cả đều là lũ bại hoại hết!


      Ông trời của ta ơi! Gà của ông có phải có vấn đề gì rồi , chuyên môn đẻ ra mấy quả trứng bại hoại thế này! Hơn nữa lại bắt ta gặp cả đám sót ai.


      Sớm muộn gì ta cũng bị những quả trứng đó chơi đùa tới chết mất.


      CHƯƠNG 81[​IMG]

      "Nàng nhớ cho kĩ, phải lấy được món bảo vật có tên là ngọc hồi xuân của thái hậu". Công Tôn Hiệp đứng bên ngoài cửa cung, quay sang lải nhải với ta, đúng là dài dòng đâu, có điều ta quả thấy hứng thú với ngọc hồi xuân kia! biết có thể mọc lại tóc được nhỉ? Ha ha......Tìm được rồi ta dùng đầu tiên, nếu có thể mọc lại tóc như trước đây cho dù có biến thành "Hắc mỹ nhân" cả đời ta cũng bằng lòng...


      "Xong rồi, vào , nhớ kĩ đấy".


      "Rồi rồi rồi, tôi nhớ rất kĩ lắm rồi! mà còn dài dòng như thế nữa chắc hôm nay tôi vào cung được mất". Ta kiềm chế nổi mà cắt ngang .


      "Vậy nàng vào ".


      Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi vị Đường tăng thứ hai này rồi! Ta vui vẻ hát khẽ, tiến về mục tiêu phía trước.


      .........


      Trong hoàng cung


      Kiểu dáng vẫn hề thay đổi, ta thẳng lên phía trước theo đám cung nữ.


      tới hậu cung nơi cất giấu ngọc hồi xuân.


      "Hoàng thượng cát tường".


      Phía trước vang lên từng đợt câu "Hoàng thượng cát tường" như sóng dâng mạnh mẽ. Điều đó có nghĩa Hoàng thượng càng ngày càng gần về phía ta.


      phải chứ, ông trời à, ông thích đùa giỡn ta lắm phải , ta vừa mới vào cung, chưa đâu bắt ta chạm mặt với con người đáng sợ nhất kia rồi.


      "Hoàng huynh, huynh cho muội ra ngoài cung chơi mà! Cả ngày ở trong này chắc muội chết mất! Huynh nhẫn tâm để cho muội muội duy nhất của huynh chết như vậy sao?" Lúc này công chúa nắm chặt lấy long bào của Hoàng thượng, vừa vửa khóc, ầm ĩ cả góc, nha hoàn ở đằng sau còn cầm sợi dây? Lẽ nào định thắt cổ?


      "Hừ!" Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, ánh mắt căn bản là hề nhìn nàng, xem ra cũng phải kiên trì lắm đây. "Muội chết trong cung còn có huynh nhặt xác, ra bên ngoài chết cũng có chỗ chôn! Cho nên dù muội muốn chết cũng phải chết trong hoàng cung cho trẫm!" Tay áo vung lên.


      "Hu hu! Hoàng huynh, huynh tuyệt tình thế sao? Muội chết cho huynh xem!" xong ném sợi dây lên cây, công chúa còn ném rất chuẩn nữa, chắc tập luyện trước rồi, dùng tốc độ nhanh nhất thắt dây lại, biết từ lúc nào dưới chân xuất cái "ghế người", đứng đối diện với ánh mắt lợi hại của Hoàng thượng.


      Tất cả mọi người đều im lặng, nhưng có điều ta còn muốn chạy nữa! Công chúa à, bao nhiêu cây ở đây chọn, sao lại chọn đúng cái cây ta đứng bên cạnh kia chứ!!!!!


      Cho nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, đặc biệt là Hoàng thượng! Ánh mắt đó.......cứ như sắp sửa tóe lửa, nhìn cái là thiêu ta thành tro.


      Đây đều là do công chúa làm loạn mà, đâu có liên quan gì tới ta chứ, tại sao ta lại phải nhận lấy "ánh mắt tóe lửa" của Hoàng thượng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :