1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 55

      Bí đạo u...


      Ta và Đông Phương Bất Bại xuống dưới địa đạo hoàng lăng.


      Trước mặt chúng ta xuất cái động lớn.


      cái động đó có ba chữ: Ải cầm súc?


      "Ải cầm súc? Đây là cái cửa gì vậy?" Ha ha...đúng là thú vị, lại có cửa tên là cầm súc nữa, biết là do vị cao nhân nào nghĩ ra nữa.


      "Ha ha, ai mà biết được, vào xem rồi ." Đông Phương Bất Bại thoải mái vào.


      Bên trong tối om, ta túm chặt lấy tay Đông Phương Bất Bại.


      giọng vang lên trong bóng tối "Ha ha, các ngươi to gan, dám xông vào động này ư?"


      "Đúng vậy!" Đông Phương Bất Bại lớn tiếng trả lời.


      "Được, nơi này mỗi lần vào chỉ được người, trong hai ngươi ai lên trước?"


      "Đương nhiên là... ta!" đẩy ta về phía trước.


      "Này.....tại sao lại là tôi, võ công của giỏi như thế, vào trước có phải tốt hơn ?"


      "Ta muốn so chiêu với gia cầm đâu."


      "Gia cầm?"


      "Lửa..." Cây đuốc bốn phía đều được thắp lửa.


      Rốt cuộc ta cũng nhìn đối thủ sắp sửa khiêu chiến với ta là ai, lại là.... con gà!!! Gà? con gà rất to......thân cao mét tám lăm, thể trọng ta lắm, là con trống, lúc này nó nhìn ta từ cao, mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn ta.


      "Nhất định phải đánh nhau với cái người bé này à?"


      Con gà này lại dám khinh thường ta. quá đáng ghét!!!


      "Ục...ục...rột rột..."


      "Tiếng gì thế?" Con gà tò mò hỏi.


      "Là bụng ta ...sôi lên ý mà!" Ta chảy nước miếng . Lúc này mới nhớ ra lâu rồi ta chưa ăn cái gì, bụng thể chịu nổi nữa, giờ lại có con gà to đùng thế trước mặt ta, vậy mà được hưởng, giá như...ha ha...


      "Cái gì?" Con gà dựa sát vào phía sau.


      "Ha ha, ngươi chạy thoát được đâu nhé, có biết sở trường của ta là gì ? Xem chiêu bắt 'gà' của ta đây!!!" Ta sử dụng chiêu Long trảo thủ liên tục.


      "Khục khục...khục khục...." Con gà to bị đánh ngã qua bên, chạm vào tường, tránh né đòn công kích của ta.


      Lúc này ta muốn ăn bữa no căng nên tấn công càng lúc càng mạnh...


      Con gà xem chừng có muốn tránh cũng được nên dứt khoát chống lại ta, dùng bàn chân to đá về phía đằng trước.


      Trời giúp.....ta lập tức túm lấy chân nó, dùng sức đánh ngã rồi quăng nó ra ngoài đẹp.


      "Bịch..."


      Con gà choáng váng. "Sao lại xoay vòng nhiều như thế, ha ha, lâu rồi ta nhìn thấy sao nha, đẹp quá.. Ha ha..."


      Nhìn nó bây giờ còn sức để phản kháng, ta lập tức đánh thẳng tới, dùng Long trảo thủ giúp nó 'Cởi quần áo'.


      "Cục tác...Đồ sắc nữ kia, muốn làm gì tôi a a a a~ Đừng ...." Con gà hét lên chói tai.


      "Ngươi nghe đây, ngươi có kêu khản cả tiếng cũng có ai tới cứu ngươi đâu." Nước miếng của ta lại tiết ra nhiều hơn, đợi mãi mới được bữa tiệc lớn, tội gì bỏ phí.


      Xong! vặt hết lông con gà.


      Giờ nên làm gì đây? Ăn gà nướng có được nhỉ? Ê gà, xem ta nên ăn ngươi thế nào, ha ha ...


      " thả tôi ra mà, đánh bại tôi, thành công qua ải, cần gì phải đuổi tận giết cùng như thế chứ?"


      "Vô ích, nếu ta ăn ngươi, ta chết đói mất!" Bụng kêu to vài tiếng, có vẻ như kháng nghị ta sao còn chưa làm thịt nó.


      "Tôi có thể cho trứng gà, ăn trứng gà thế nào, rất có giá trị dinh dưỡng đó."


      "Ngươi cho ta là kẻ ngốc à, gà trống sao mà đẻ trứng được?"


      "Ai thế!" xong quả thực nó lấy từ phía sau ra quả trứng.


      Ta ngẩn người ra nhìn quả 'trứng khổng lồ' còn to hơn cả đầu của ta.....


      "Đó, quả trứng này cho , muốn ăn thế nào ăn, tôi đây!"


      "Ê, chờ ..."


      Ta hét to, hay tay cầm quả 'trứng khổng lồ', mắt mở trừng trừng nhìn con gà ôm đám lông chạy mất.....Ta muốn ăn gà cơ.....


      "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha....buồn cười quá mất..." trận cười lớn vang lên.


      Ta nhìn tên Đông Phương Bất Bại cười đến cúi gập người ở phía sau lưng, đây là lần thứ hai cười tôi như thế, cứ chờ xem, sau này nhất định tôi khiến muốn cười cũng cười nổi!


      CHƯƠNG 56

      [​IMG]Thuận lợi qua ải cầm súc, ta cầm quả trứng khổng lồ tay: "Quả trứng lớn như thế ăn kiểu gì đây, làm trứng rán cũng được, haizzzzzzz ăn sống luôn cho rồi!"


      xong ta giơ cao quả trứng lên, định đập vỡ nó Đông Phương Bất Bại dùng tay ngăn lại " được, chúng ta còn chưa biết bên trong quả trứng này có gì, nếu tùy tiện đập ra, biết chừng có con rắn độc làm thế nào"


      "Rắn độc?" Vừa nghĩ tới cả người ta run lên "Nguy hiểm thế à, vậy giao cho cầm "


      "Ha ha...nếu là người khác tặng cho , sao ta có thể biết ngượng mà cầm được, cứ giữ lấy bảo quản cho tốt ha"


      "Đồ nhát chết!"


      "Tùy thế nào cũng được, đời làm gì có ai sợ chết chứ."


      Nhìn bộ dạng cợt nhả của mà ta cứ như là vừa nuốt cả trăm tấn bom. Hừ! cười nổi nhanh thôi! Tên Đông Phương Bất Bại kia!


      , , bỗng nhiên ngừng lại, làm hại ta đụng phải lưng .


      "Sao đột nhiên lại dừng lại thế!" Ta trách mắng.


      " tới lúc rồi" câu này nghe là bí hiểm.


      Ta hiểu sao lại như vậy, nhưng nhìn lên phía trước thấy ngay cái ổ nhện .


      Mấy trăm con, mấy nghìn con, thậm chí mấy vạn con bò trước mặt chúng ta, nhưng lát sau xuất đường thẳng, chỉ cần qua đường thẳng này chúng ta an toàn, nếu như qua, khẳng định chết toàn thây.


      "Vậy...làm sao bây giờ?" Ta căng thẳng túm chặt vào tay .


      nhìn ta cười cách kỳ lạ, cười tới gian xảo, nhất định cả đời ta bao giờ quên những chuyện bắt ta làm.


      lại dám đẩy ta tới ổ nhện đó.


      Nháy mắt lũ nhện xông tới, mà thừa cơ lũ nhện chú ý vào ta thi triển khinh công bay qua, lũ nhện cắn xé ta rất mạnh, ta thấy đau đớn vô cùng nhưng cảm giác đó được bao lâu biến mất, trước mặt ta tối om, ta mù rồi!


      Ta cảm nhận được lũ nhện lần lượt rời khỏi người, ta biết là ai cứu mình, ta chỉ cảm thấy sợ, vô cùng sợ.


      " sao rồi, ta bảo vệ nàng." giọng dịu dàng vang lên, kèm với đầu lưỡi ấm áp, mặt ta, tay, chân, lũ nhện chạy biến mất.


      "Rốt cuộc là ai?"


      "Công Tôn Hiệp"


      "Công...Tôn...Hiệp..." Ta lẩm nhẩm, vĩnh viễn ta phải khắc cái tên này vào lòng.


      "Được rồi, cơ bản độc bị hút ra, nàng cảm thấy thế nào?"


      Nghe quan tâm hỏi, trong lòng ta chợt xuất cảm giác chưa từng có từ trước tới nay, "Tôi vẫn nhìn thấy!" Ta tuyệt vọng , là muốn nhìn thấy bề ngoài của '' xem thế nào.


      "Vậy sao? Đừng lo, ta nghĩ ra cách". Sau khi xong giúp ta mặc quần áo vào.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 57

      " làm thế nào mà cứu được tôi ra khỏi lũ nhện đó vậy?" Đến cả tên Đông Phương Bất Bại kia cũng sợ, vậy mà người này còn xông vào cứu ta, ta rất tò mò đấy.


      "Phì...ha ha..."


      Ha ha?? cười gì chứ?


      " ra lũ nhện này sùi bọt mép rồi, công lao là nhờ vào 'mị lực' của nàng, chứ phải tại hạ...Ha ha"


      Cái gì??? thể nào??? Ngay cả nhện cũng bị ta hù chết!!!!


      "Chúng ta mau nhanh, nếu ta lấy mất long châu nguy to."


      cũng biết nơi này có long châu ư?


      Động Bảo Điển


      "Ha ha... ngờ cũng thoát được khỏi lũ nhện đó cơ đấy"


      "Những chuyện ngờ tới sau này còn rất nhiều!" Tuy nhìn thấy gì nhưng ta biết trước mắt nhất định là Đông Phương Bất Bại vừa nãy muốn hại chết ta! "Có phải thứ muốn Quỳ hoa bảo điển hay ?"


      " biết ở đâu?"


      Ta nhận thấy giọng của có phần xúc động.


      "Đương nhiên tôi biết..." Ta tự tin .


      "Chắc chắn đơn giản cho ta biết đúng ?"


      "Đương nhiên, trước tiên huynh hãy giải độc người nàng !" Công Tôn Hiệp ôm ta .


      "Hóa ra là chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên có thể, công tử tóc bạc"


      Công tử tóc bạc? Là chỉ Công Tôn Hiệp à??


      "Ta nghĩ Đông Phương huynh là võ lâm minh chủ chắc nuốt lời chứ?"


      Cái gì? Tên Đông Phương Bất Bại kia lại là võ lâm minh chủ? phải chứ?


      " mau, rốt cuộc Quỳ hoa bảo điển ở đâu trong số ba quan tài kia?"


      Dựa vào ký ức trong mơ, ta "Cái thứ ba"


      "Kịch..." Quan tài mở ra... tên cương thi vương to lớn nhảy dựng lên từ bên trong...


      "Chết tiệt!" Đông Phương Bất Bại đánh bay cương thi ra ngoài, ngụm máu phun ra, như bị kích thích, cương thi vương liền gào to tấn công về phía Đông Phương Bất Bại.


      Mà ta và Công Tôn Hiệp tới trước quan tàu, lấy hắc long châu và Quỳ hoa bảo điển ra.


      "Vù..." Cương thi vương lại quay ngược về phía chúng ta, Công Tôn Hiệp liền nhét long châu vào áo ta, đẩy ta ra sau "Nàng đem long châu mau"


      "Tôi nhìn thấy thế nào đây!" Ta sốt ruột to.


      "Chi bằng để ta đưa !" Đông Phương Bất Bại kéo tay của ta.


      " được chạm vào nàng"


      "Ngươi chạm, ta lại càng chạm".


      "Ngươi..."


      (Tiếng đánh nhau) (Tiếng cương thi gào lên) trộn lẫn vào nhau, ta thấy gì hết nên chỉ chăm chăm cầm lấy Quỳ hoa bảo điển và long châu.


      "A..." Nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cương thi, ta đoán chắc nó chết rồi.


      tại chỉ còn lại ta, Công Tôn Hiệp và Đông Phương Bất Bại.


      "Ha ha...các người muốn đánh với ta sao?"


      " phải" Ta lắc đầu "Cho Bảo điển, nhưng trước hết phải giải độc cho tôi "


      "Được, vậy phiền hai vị tới nhà tại hạ làm khách"


      Nghe thấy tiếng cười sang sảng của , ta chờ mong được nhìn bộ dạng biến thành thái giám của ra sao, nhất định vô cùng thú vị...


      CHƯƠNG 58

      [​IMG]Có phải đầu óc tên Đông Phương Bất Bại này có não hay , bảo giải độc giúp ta, lại bắt ta ôm quả bom này cả ngày, à quên, phải bom, là trứng gà, trứng khổng lồ của con gà kia cho ta..


      Nhớ lại ngày đầu tiên, bắt ta thành con gà mái, hai tư hai tư mang theo nó, ăn cùng nó, chơi cùng nó, tắm cùng nó, ngủ cùng nó luôn...


      Ngày thứ hai, lại bắt ta trở thành bộ dạng phụ nữ có thai, đặt quả trứng đó ở trước bụng? từng nhìn thấy phụ nữ có thai nào mà bụng lại lớn thế chưa hả? Giờ ta sống mà phải vác thêm tận mười cân, đường bước, ta ngã về phía sau lần, dám ngã về phía trước, vì sợ làm vỡ cái 'bụng', chui ra thứ gì đó nguy! Ngày thứ ba còn quá đáng hơn, lại còn..bên trong tự dưng nhảy ra thằng nhóc, mở miệng gọi ta là..."Mẹ"


      "ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI".


      Trong phạm vi năm trăm dặm vang lên tiếng hét quái dị của ta, biểu lộ đầy đủ tâm trạng ta lúc này.


      "Đây, đây, gọi ta có chuyện gì thế?" xuất cứ như hồn ma, thình lình đứng ở sau lưng ta.


      Nhưng ta chẳng quan tâm xuất kiểu gì, ta túm lấy áo , hét to hơn nữa: "Chẳng phải giải độc giúp tôi sao? Thuốc cho lấy chén, đại phu cũng tìm lấy người, chỉ ấp trứng mà thôi, rốt cuộc có muốn giải độc cho tôi ??"


      "Bây giờ chẳng phải nhìn thấy rồi còn gì?"


      Á? Ta nhìn tay chút, rồi nhìn ....Đúng là nhìn thấy được rồi???


      "Nhìn thấy, nghĩa là giải được độc rồi, ha ha"


      "Sao lại thế? giải thích cho tôi , chỉ bảo tôi ấp trứng thôi mà..."


      "Quả trứng đó là thuốc giải tốt nhất...Ha ha"


      "Ầm..." đầu ta vang lên tiếng bom dội.......quả trứng đó là thuốc giải? >< "Xí, này này, sao sớm!"


      "Ta có mà, nhớ à? Ta từng : nếu người ta đưa cho 'thuốc giải' cứ tự bảo quản cho tốt là được rồi."


      "Tôi nghe thấy ....hai chữ 'thuốc giải' đó!"


      "Có , nhưng chỉ ở trong đầu, nghe được thôi, hì hì.."


      Ta ngất, ta nôn, ta ngã.......cái tên Đông Phương Bất Bại này vượt cấp ác ma thăng chức hẳn lên thành ma vương....trước mặt ta chẳng khác nào con thỏ trắng ngu ngốc, để mặc thích chơi đùa thế nào chơi...


      "Mẹ, đói đói..." Nghe thấy giọng trẻ con của đứa nhóc trong quả trứng, ta lại than thở: "Đông Phương Bất Bại..."


      "Dạ!" ngoan ngoãn trả lời, cứ như kẻ đợi mệnh lệnh.


      "Nhũ mẫu!"


      "Ầm...ầm..." Hai tiếng sấm vang lên.


      Ta nhìn thấy trán xuất ba đường màu đen rất ...


      " nương...ta...ta là nam đó nha!" ra với vẻ cực kì bất đắc dĩ.


      "Nam sao, đến gà trống còn có thể đẻ trứng, sao nam lại được gọi là nhũ mẫu chứ?"


      " tin quả trứng đó là do con gà trống kia đẻ à?"


      Đầu ta nhen nhóm ý nghĩ, đúng, ta đâu có tận mắt nhìn thấy quả trứng ' ra' từ con gà đó đâu? Có thể là giả nhỉ?


      "Được, nếu tin gà trống có thể đẻ trứng, vậy ta đây để biết nam nhân cho trẻ con bú sữa thế nào." cười nham hiểm.


      phải chứ!!!! có thể thành nhũ mẫu? Ta mở to hai mắt nhìn vẫn nhúc nhích, đàn ông làm nhũ mẫu thế nào???


      tới trước mặt ta, bắt đầu ra tay....cởi quần áo????


      " làm cái gì đấy?"


      "Cởi quần áo chứ làm gì"


      "Tôi biết cởi quần áo, nhưng tại sao lại cởi?"


      " cởi sao mà cho bú được...đừng có biết cái này đấy nhé?"


      "Tôi biết, nhưng sao lại cởi quần áo của tôi, người muốn cho bú là , muốn cởi cũng phải cởi của chứ?"


      "Yên tâm, chờ lát nữa thôi ta cũng cởi sạch..." cười đen tối nhất có thể, động tác tay hề dừng lại.


      "Hu.....mau dừng tay lại, mau dừng tay lại, có biết làm gì hả! Đồ khốn!" Ta cố gắng nắm chặt lấy quần áo, chỉ sợ buông lỏng tay là bị tên dâm tặc này lợi dụng thời cơ mất.


      "Ta biết, ta muốn mang thai, như vậy đứa có thể uống sữa rồi, ha ha..."


      "Mang thai???" Ta ngây người ra...


      "Đây là cách nam nhân 'cho bú' đấy, biết chưa?"


      "A a a a a a..." Từ lúc nào, ta và lại ở giường thế này, khuôn mặt siêu siêu đẹp trai của phóng đại gấp vài lần trước mắt ta....


      "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi tự nghĩ cách cho nó uống sữa.." Đông Phương đại ca tha cho ta ....


      "Vậy sao? muốn ta 'cho ăn' nữa à?"


      "Tuyệt đối... muốn!"


      "Ha ha..." Tiếng cười to của mà ta nghe cứ như cơn gió xoáy, biến mất, đúng là người quá quá đáng sợ......

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 59

      [​IMG] người lao ra, còn lại người chôn chân ở góc tường, thở hổn hển.....mệt quá.....


      "Mẹ, sữa, sữa" Bé con lại đòi sữa...


      "Mi còn dám gọi nữa hả, chỉ tại câu của mi thiếu chút nữa hại ta thất thân rồi!" Ta nhấc bổng nó lên, á? Làm động tác như vậy ta mới đánh giá được tỉ mỉ khuôn mặt nó, trông có vẻ hơn tuổi, tóc màu trắng, đôi mắt rực rỡ có thần như Hoàng thượng? Mũi cao thẳng như Long công tử? Môi đỏ thắm giống....Đông Phương Bất Bại!!! Đôi tai giống ta! Bên vành tai trái còn có nốt ruồi , trời, cứ như tập hợp bộ phận của tất cả...Gì thế này? Chuyện gì xảy ra? Đâu có vừa khớp như thế chứ.......


      "Bởi vì ba ngày nay nghĩ tới ai có hình dáng như thế chứ còn gì nữa." giọng phát ra từ cao.


      "Tiêu Đời!!!!!"


      "Ha ha...lần này đúng là nhặt được báu vật đó, ta còn tưởng hôm đó chết rồi chứ, ai ngờ vẫn qua được"


      "Chết? Hóa ra ngươi biết trước tình xảy ra khi ta vào cái thôn kia rồi, vậy mà còn để mặc cho ta vào...Ngươi! Ngươi...Xuống đây cho ta!"


      "Ta xuống có mà bóp chết ta à? Ta cũng ngốc tới mức đấy đâu, ha ha..."


      "Bộp.." Thứ gì đó rơi xuống.


      "Quỳ hoa bảo điển? Chẳng phải ta đưa cho Công Tôn Hiệp giữ kia mà? Sao lại ở trong tay ngươi?"


      " muốn ta đưa cho Đông Phương Bất Bại, thực lời hứa hẹn ngày đó, còn có chuyện việc nhà cần xử lý."


      "Ồ?" Ta còn muốn nhìn xem bề ngoài của thế nào nữa! Sao vậy nhỉ? , ngay cả câu 'cám ơn' ta còn chưa kịp ! Vẻ mặt ta trở nên thất vọng và buồn bã, tại sao lại vội như thế? Vì muốn gặp ta sao? Lần đầu tiên ta cảm thấy tự ti với diện mạo xấu xí của mình.


      "Mẹ....đừng khóc...đừng khóc..." Tiểu bảo bảo ra sức khua tay.


      "Đáng ghét, ta đâu có khóc!" Nhưng vẫn liên tục rơi nước mắt.


      "Sao thế, mới gặp ta lát mà khóc như vậy à, đáng thương, nào, để ta hôn cái..."


      Ặc! Sao tên Đông Phương Bất Bại lại đứng phía sau ta, còn chu miệng ra hôn mặt ta nữa, loạt cái hôn cứ liên tục rơi xuống! muốn an ủi ta sao?


      "Quỳ hoa bảo điển, ta lấy nhé, ha ha..."


      A! biết từ lúc nào sách còn tay ta, bị trộm rồi ư? "Khoan ! Đừng luyện võ công viết trong đó!!!"


      dừng bước, quay đầu lại nhìn ta. "Tại sao?"


      "Bởi vì...bởi vì..." thế nào đây, chẳng lẽ lại với : Muốn luyện võ công ấy trước tiên phải tự cung! Lỡ cho rằng ra đọc trộm bí kíp bên trong đó, giết người diệt khẩu sao.... " có gì, ha ha, có gì, mau luyện sớm chút , bye bye!" Ta chọn cách bỏ chạy hề nghĩa khí, tuy rằng cứu mạng ta, nhưng chẳng phải ta trúng độc cũng là do còn gì. A di đà phật, a di đà phật...


      Thấy bóng ta chạy như điên, trong mắt Đông Phương Bất Bại xẹt qua tia sáng. "Ha ha, đúng là đáng "


      ...


      biết chạy tới phòng của ai đó, ta lấy chiếc túi vải ra, bỏ vài thứ vào, ra bên ngoài phải lấy đồ gì có giá trị mới được...


      Lát sau ta đóng gói xong tất cả và ra cửa phòng, bắt đầu tìm cửa lớn, kinh ngạc phát ra rằng...ta bị lạc đường!!! Sao lại tìm mãi thấy, chỗ ở của tên Đông Phương Bất Bại này thua kém hoàng cung tí nào, chỗ nào cũng to, to đến mức...đến nhà xí cũng to hơn phòng nhà bình thường tới vài lần.... tìm được cửa, ta đây đành tìm xem có cái lỗ hổng nào có thể chui được , nhưng tìm tới tìm lui, đừng là lỗ, ngay cả 'vết xước ' cũng có, đúng là còn lợi hại hơn cả hoàng cung, hoàng cung còn có cả lỗ chó, tuy rằng là do con mèo kia khoét....


      "Ông trời ơi, lẽ nào lại bắt tôi nằm trong quan tài mới ra ngoài được?" Ta vô tình tới căn phòng, bên trong có cỗ quan tài? Lòng ta tan nát.....


      "Tiểu hồ đồ, cho dù bằng lòng nhưng 'ngươi khác' lại muốn nằm cùng đâu"


      Nghe thấy giọng điệu cười nhạo của Tiêu Đời, "Tiêu Đời!!!! Ha ha, ngươi xuống đây rồi tốt quá..." Ta hoàn toàn phát điên lên.


      "Meo meo meo meo... bình tĩnh chút , ta có thể đưa ra ngoài mà!"


      " ?" Giọng ta trở nên lạnh lùng, hai mắt bốc hỏa...


      ", là !" Toàn thân Tiêu Đời đều run lên...


      "Mẹ....Đói đói..." Đứa bé nước mắt lưng tròng nhìn ta.


      "Tiêu Đời, ngươi có sữa ?"


      "Ta...là...nam...!!"


      "Nam? Mèo nên là đực mới đúng, hơn nữa ta hỏi giới tính của ngươi, ta hỏi ngươi có sữa ?"


      Biểu của Tiêu Đời lộ ra vẻ bị ta đánh bại, "Tiểu thư, cho dù ta có sữa cũng là sữa mèo, người thể uống được!"


      "Sữa là sữa, cần gì phải quan tâm tới việc nó từ đâu ra, uống được là được, ngươi mau lập tức dụ dỗ con mèo nào có con tới đây".


      "Cái gì! Muốn ta dụ dỗ mèo cái? Lại còn là mèo mẹ?"


      "Mẹ.......a.a.a.a....đói đói đói đói đói!"


      "Còn mau!" Còn lôi thôi nữa ta tống thẳng ngươi xuống báo danh tại địa phủ.


      "Rồi rồi!" Tiêu Đời lắc lắc đuôi mất.


      canh giờ sau, quả nhiên nó dẫn về..... đàn.....trâu???? Rất nhiều trâu!!!


      "Tiêu Đời! Ngươi tìm trâu ở đâu ra đấy?"


      " cần quan tâm việc ta tìm ở đâu ra, mau cho nó uống !"


      Thấy đứa đói tới khóc thét, ta lập tức đặt nó dưới con trâu rồi bú sữa...


      "Chụt...Chụt..."


      Thấy nó cố gắng hút sữa, ta nở nụ cười hài lòng, là đáng quá...


      Sao khi nó ăn no xong, ta vỗ lên lưng nó, nó ợ lên hai tiếng thỏa mãn rồi ngủ.


      "Nè, Tiêu Đời, ngươi muốn dẫn ta ra ngoài kia mà, cửa ở đâu hả?"


      "Ngay đằng sau !"


      "Đằng sau?"


      " cách khác nghĩa là cửa sau".


      "Cửa sau?" Trời ơi, ta ở hoàng cung lâu quá thành ra ngốc đến khờ khạo rồi, sao ta chưa từng nghĩ tới việc cửa sau nhỉ, toàn nghĩ tới việc chui qua lỗ.........


      CHƯƠNG 60

      "Cuối cùng cũng ra được ngoài rồi".


      Ta ôm bé con tới quán trọ bình dân, vốn dĩ định ở trọ nhưng chủ quán vừa nhìn thấy mặt ta ...


      "Bịch.." Ngã lăn......


      "Ọc..." Toàn bộ người trong quán trọ đều chạy ra ngoài để nôn, còn số người có ý chí mạnh, chỉ miễn cưỡng ngồi tại bàn, nhắm mắt lại, hít sâu, hít vào thở ra nhưng làm vậy e là còn nhanh chóng tắt thở hơn....có người ôm đầu khóc rống, kêu to "Ông trời đúng là có mắt, sao lại sinh ra kẻ như thế..."


      Chứng kiến cảnh này ta cũng thể trách họ được, lâu rồi mới được gặp cảnh tượng khoa trương như vậy, chỉ tại Long công tử với tên Đông Phương Bất Bại nhìn thấy ta đều vô nên ta mới quên mất phải che mặt mình lại.


      "Mẹ...mẹ..." À, cả bé con nhìn thấy ta cũng sao cả, ta xoa xoa đầu nó rồi cười.


      "A....Tôi muốn tự sát!!".


      "Ai tới giết tôi !!!".


      "Ông trời ơi tôi muốn sống nữa".


      đám người lao ra nhảy sông tự vẫn, thắt cổ, cắt tay, kiểu chết gì cũng có...


      Haizzzz....ta nên che cái mặt mình nhanh nhanh chút, kẻo lại gây nên nghiệp chướng....


      "Ào ào ào..."


      thùng phẩm màu rơi xuống trúng ngay đầu ta, cả người ta biến thành màu đỏ sẫm.


      "Là tên nào muốn sống đấy hả?" Ta hét to hơn!


      "Ào ào ào..."


      Thùng phẩm màu thứ hai rơi xuống thay cho câu trả lời, cả người ta biến thành màu xanh lục.


      "Rất được. Ngươi có bản lĩnh thử đổ thùng nữa cho ta xem..."


      Ta dìm ngươi xuống địa ngục, tiếc rằng ta còn chưa hết thùng thứ ba xuống trình diện.


      Ta trở thành người trắng toát....


      "Nếu để tôi biết là ai làm, tôi cho kẻ đó chết cũng xong!"


      "Ào...ào...ào...ào...ào...ào...ào...ào...."


      Vô số thùng phẩm màu trút xuống, thoáng cái ta biến thành người màu xanh lam, rồi thành màu vàng, màu đen...ta đổi tới đổi lui giống như bài hát 'Xem em biến hóa bảy mươi hai lần' của Thái Y Lâm, giờ trình độ của ta tuyệt đối chỉ dừng lại ở bảy mươi hai biến hóa mà là phim 'Bách biến tinh quân' (siêu nhân biến hình) của Châu Tinh Trì rồi...


      "Ha ha ha..."


      Tiếng cười khó ưa có chút hả hê, nếu như người khác ta sớm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà rồi, nhưng giọng cười đó phải ai khác mà chính là bé con tay ta...


      "Bé cưng, con đúng là biết thông cảm gì hết, ta biến thành bộ dạng này rồi con lại còn cười được, đau lòng quá..."


      Có vẻ như biết mình sai, đứa bé ngừng cười lại "Hu...Hu hu hu hu hu hu..."


      Haizzz...ta cho con cười con cũng đừng có khóc chứ, cứ như ta ngược đãi con vậy...


      "Hu hu hu hu..."


      Tiếng khóc càng to hơn...


      Đừng khóc nữa, ta muốn như vậy nhưng vừa mở miệng phẩm màu chui vào trong miệng, chỉ biết lấy tay khua khua mong nó hiểu được ý của ta.


      "Tốt rồi, nhìn thấy mặt ta nữa, mọi người đâu tới bắt người..."


      "A...Xông lên..."


      Cái gì??? Muốn bắt ta??? Ở đại ta bị đuổi giết, tới cổ đại vẫn chẳng thay đổi được gì...ta chạy bạt mạng....


      "Xông lên...vàng ở ngay phía trước!"


      "Bắt lấy...mỹ nữ ở ngay trước mắt!"


      "Đuổi theo...chức quan gần kề rồi!"


      "Đợi chúng ta với!!!" đám người đồng thanh hô to.


      Cái gì mà vàng, mỹ nữ, chức quan chứ??? Vừa nghe ta vừa gạt phẩm màu mặt ra...Nhưng có câu là ta hiểu, hay phía trước có nơi giúp người ta phát tài??? Ta di chuyển sang trái chút.


      Bọn họ theo, ta di chuyển sang đâu họ vẫn ở phía sau...lẽ nào người bọn họ chính là ta???? Ta là mỹ nữ khi nào?? người ta cũng đâu có vàng??? Chức quan càng khỏi phải . Vậy sao bọn họ lại đuổi riết theo ta như thế???


      "Vù..."


      tờ giấy màu vàng đập ngay vào mặt ta, "Đáng ghét!" Ta giựt nó xuống, định vứt thấy đó viết hai chữ "Hoàng bảng", nhìn xuống chút nữa, oa.........


      "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, lệnh cho toàn dân chúng lùng bắt thiên hạ đệ nhất xấu nữ, xấu nữ vô cùng xấu xí, thể vẽ tranh ra được vì quá xấu, nhưng nếu gặp ta mà có triệu chứng váng đầu hộc máu, còn có khuynh hướng tự sát đây chính là nhân vật đặc biệt nguy hiểm. Cho nên bất luận thế nào cũng phải bắt giữ ta bình yên vô , hay có mất thứ gì người trẫm cũng có ý kiến, chỉ cần là hàng giá trẫm ban thưởng quan chức cho người đó, tặng vạn lượng vàng và trăm mỹ nữ."


      " ra là thế!!!" Thảo nào mấy người đó lại như chó điên muốn bắt ta...ra là...ra là cái tên Hoàng thượng chết tiệt đó giở trò.


      "Tiểu hồ đồ tôi xin thề với trời, nếu như gặp mặt Hoàng thượng lần nữa, nhất định tôi cho xuống mười tám tầng địa ngục!"


      Trong hoàng cung, Hoàng thượng vẫn nhàn nhã dạo, uống trà buổi chiều...


      "Hắt xì..."


      "Hoàng thượng sao vậy, thân thể khỏe ạ? Có cần nô tài gọi ngự y tới hay ?"


      " sao!" Hoàng thượng khoát tay áo với vẻ u nhã "Có lẽ có người mắng trẫm." Ánh mắt nhìn về phía trước, lộ ra nụ cười gian xảo. "Trẫm linh cảm sắp có chuyện hay diễn ra rồi đây..."

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 61

      Dưới tình huống này ta chạy nổi, cuối cùng ta dừng lại, nhìn đám người xung quanh tay đều cầm dao.


      "Mẹ...Huhu..." Ánh mắt đứa bé lộ vẻ sợ hãi.


      "Bé cưng, đừng sợ, xe tới núi nhất định là có đường."


      "Mẹ, đường là gì ạ?"


      Đường là gì? Ta nhìn đứa mà khóc ra nước mắt, phải trả lời vấn đề này thế nào với trẻ con ngây thơ được đây?


      Nhưng đám người nhanh chóng trả lời hộ ta....."Đường chết!!!"


      "Hu...huhuhuhu..."


      "Các người làm nó sợ rồi kia kìa, hàm súc được à? Bé cưng, đừng khóc, là đường sống đó mà!"


      " ạ?" Đứa mở to hai mắt nhìn ta.


      "! Có điều...Đường này được...haha.." Ta gượng cười hòng tìm cách, có thêm thời gian để mà hy vọng....nhìn xung quanh đều là người, ngay tới mặt nước cũng bơi đầy người, nóc nhà cũng đầy người trèo lên, người bay trời nữa....ta có cảm giác là chạy đằng trời cũng thoát.


      "Ha ha, còn nữa tôi cắt lưỡi !"


      Lưỡi?? Ta lập tức ngậm miệng lại.


      "Tôi còn muốn móc mắt , ha ha."


      Mắt? ta nhắm mắt.


      "Tôi xẻo tai "


      Tai? Tai giấu thế nào....ta định lấy tay che hai tai lại nhưng ta ôm đứa , làm thế nào bây giờ?


      Đứa thấy ánh mắt cầu cứu của ta lập tức hiểu ý, bàn tay trắng bóc nhắn che tai hộ ta.


      Bé con, có con là tốt....nếu như con mà lớn mười bảy mười tám tuổi ta nhất định lấy thân báo đáp. Đáng tiếc giờ con còn chưa tới tuổi...


      "Các ngươi đừng hòng tranh với lão tử! ta chỉ có cái đầu, lão tử nhất định phải có".


      Đầu??


      "Hì....hì..."


      Đứa bé gắng sức trèo, ngờ ngày đầu tiên con học bò lại là bò lên đầu ta, toàn bộ khuôn mặt được che bởi thân thể nó, bé cưng, mẹ cảm động tới phát khóc mất...


      Thấy bộ dạng như hung thần ai dám cãi lại.


      "Cậu muốn đầu tôi muốn chặt chân"


      "Còn tay là của tôi!"


      " được độc chiếm, chân là phần của tôi!"


      "Thế tay cũng phải chia!"


      "Thế chia thiếu, chúng ta nhiều người như vậy mà!"


      " rất đúng!"


      "Dựa vào đâu hả, mình ông lấy cái đầu biết chia ra sao!"


      "Tôi chia đầu ông ra ấy".


      "Cái gì? Chia cái đầu ông! Nhìn bộ dạng của ông chẳng khác nào con gà mái già của nhà tôi!"


      "Ông gì hả?" Bắt đầu bốc hỏa...


      Nội chiến...Cơ hội tốt đến...


      Chạy trốn thôi....


      "A......." Bị kẻ ngăn lại...


      "Ha ha, muốn chạy hả, để lão tử chặt ra xem chạy thế nào..."


      Hu.......thấy tên lão tử kia giơ con dao giết lợn lên, nhanh chóng bổ xuống đầu ta, chết chắc rồi...


      "Oa.....Thiên nữ......."


      Thiên nữ?? Ta ngẩng đầu lên nhìn, 'Thiên nữ' ở đâu? Ặc, là tên Đông Phương Bất Bại. Trán nổi đầy gân xanh, tay vung lên....


      "Thiên nữ tán hoa! Tiếp nữa ........" đám người dang hai tay ra.


      Lập tức ta ôm bé con ngồi xụp xuống...


      Đồ ngốc! Làm gì có chuyện rải hoa, chắc chắn các người bị trúng độc cho coi.


      "A...A..A...A...A...A.."


      Quả nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt.


      Bất chợt ta cảm giác bả vai bị người nào đó kéo ?


      "A!! Là ai đó?"


      "Hừ, thôi, ta tới để cứu !"


      Cứu ta? Giọng dễ nghe trầm trầm như Đông Phương Bất Bại, cũng dịu dàng hòa nhã như Long công tử, lại càng thể là Hoàng thượng! Nhưng ta vẫn thấy rất quen, nhất định là người ta biết, nhưng là ai mới được?


      " còn nghĩ cái gì thế? nhanh, để tới lúc chúng tỉnh lại đưa ra ngũ mã phanh thây ngay lập tức!"


      Đúng vậy, thứ mà Đông Phương Bất Bại rải xuống nhất định tốt đẹp gì, nếu bọn chúng tỉnh lại người đầu tiên đem ra để trút giận là ta.


      Mặc kệ là ai, chung ai muốn cứu ta ta theo người đó.


      CHƯƠNG 62

      [​IMG]"Đến rồi"


      Ta lập tức trở nên hồi hộp "Đến rồi? Nhưng đến đâu cơ?"


      "Đừng lo, là nhà của ta".


      "Nhà ngươi?" Ta rất muốn mở mắt nhìn nhưng nếu mở ra rất đau. biết tên Đông Phương Bất Bại kia rải cái gì nữa...


      "Đừng nóng vội, ha ha, người đó những muốn gặp mà còn càng muốn gặp nữa kia"


      Người muốn gặp ta? Là ai? Người duy nhất ra trong đầu ta là....Công Tôn Hiệp!


      phải ta...ta...ta người ngay tới bộ dạng ra sao cũng biết đấy chứ?


      "Tướng công, chàng về rồi".


      Nghe thấy giọng của thiếu nữ, có phải là người ta quen ?


      "Ừ, nàng nhìn xem ra đưa ai về này?"


      "' ta' là ai?" Mặt trắng toát, nhận ra là nam hay nữ, còn ôm đứa bé nữa. " ta là nữ nhân bên ngoài của chàng đấy chứ? Hừ...A...còn có cả con kia đấy! Có phải chàng làm chuyện gì có lỗi với thiếp ? Chàng "


      "Thê tử đại nhân, nàng hiểu lầm rồi, ta xấu như thế, ta nào có dám chứ".


      "Xấu? ấy là.." Giọng của thiếu phụ hơi run run.


      "Này! Hai người đủ chưa, giờ mắt tôi đau quá, mau mau giúp tôi rửa sạch trước hẵn" chịu nổi việc bọn họ coi ta như khí, rốt cuộc thốt lên.


      "A...suýt chút nữa quên mất rồi, nương tử, nàng giúp ta bế đứa , ta rửa mắt cho ta".


      Thiếu phụ dè dặt đón lấy đứa tay ta.


      tới cái lu to, sau đó "Bụp...bụp..." lại dám túm lấy đầu ta dúi xuống! lần! Hai lần! Ba lần! Ta sắp ngạt thở rồi!!!!!!


      "Này...ngươi làm gì thế hả? Ngươi muốn dìm ta chết đuối sao?" Rốt cuộc đầu cũng được kéo lên, nhưng giây sau ta lại bị kích động."Ông...ông là...Mã đại hán"


      "Đúng, ha ha, thích khách ngốc nhất, chúng ta lại tái ngộ rồi".


      Chính là ! Cái kẻ "tống" ta vào cung.


      "Ông còn dám xuất trước mặt tôi! Nếu vì ông bắt tôi làm thích khách, tôi phải vào cung rồi, lại càng gặp phải...gặp phải..." Lắm chuyện thê thảm như vậy...Nhớ tới những ngày trong hoàng cung ta lập tức trút hết ấm ức ra "Hu..A...hu hu hu... ông là kẻ chết tiệt...ông có biết tôi trải qua những gì trong cung ? Vì trốn binh lính mà phải chui vào chuồng heo! Còn bị tên Long công tử truy đuổi...còn bị Hoàng thượng đe dọa...Còn...còn...nằm trong quan tài mới ra được ngoài cung!"


      "Sao thế? Tướng công. Ài, sao chàng lại ức hiếp ân bà như thế?"


      Ân bà? "Ui cha...." Ta cắn phải đầu lưỡi.


      "Ân bà, người làm sao vậy?" Thiếu phụ thấy ta kêu lên đau đớn tới quan tâm hỏi.


      Nàng tới gần ta lập tức nhận ra đó là Tĩnh phi.


      "Sao lại ở đây?"


      Mặt Tĩnh phi đỏ hồng, nhìn Mã đại hán bên cạnh.


      Ngay tức khắc ta hiểu chuyện gì xảy ra. "Hóa ra các người kết hôn?"


      "Kết hôn?" Quả nhiên là vợ chồng, đồng thanh ghê.


      "Là bái đường, thành thân đó".


      Mặt Tĩnh phi càng đỏ hơn. "Nếu như có ân bà giúp đỡ, Vũ Điệp cũng thể có được hạnh phúc ngày hôm nay.."


      Lại nữa!! "Tôi van , đừng gọi tôi là ân bà nữa" gọi lần tôi lại cắn vào lưỡi lần...rất đau đó...


      "Người có ơn với ta, hơn nữa lại là nữ tử, nam nhân gọi là ân công, nữ nhân gọi là ân bà, ta gọi như thế có gì sai sao?"


      "Sai! Là nữ gọi là ân mẫu mới đúng".


      "Ồ..." Tĩnh phi thấy bộ dạng có vẻ hiểu, định mở miệng gọi tiếp.


      "Dừng lại!" Đưa tay ra ngăn cản, nếu để nàng ta gọi là 'Ân mẫu' chắc ta cắn đứt lưỡi tại chỗ mất.


      "Ha ha..ha ha..." là tiếng cười của đứa "Tiểu bại hoại, mỗi lần thấy ta xấu mặt con lại cười vô cùng vui vẻ là sao?"


      "A...a...a...a...a" Đứa vui vẻ múa tay, có vẻ như rất thỏa mãn khi ta gọi như thế. Được! Từ hôm nay trở , tên của con là tiểu bại hoại!


      (Rốt cuộc mình cũng có tên rồi, phải vẫy tay nhiều nữa...nếu có thể có người cha còn hay hơn!)


      A? Sao tiểu bại hoại lại chảy nước miếng? Chẳng lẽ nhìn mỹ nữ?


      (Đồ mẹ ngốc, con đâu có chảy nước miếng, là cười hạnh phúc đấy chứ, con muốn có cha. Có nghe thấy ? Mẹ ngốc mau tìm cho con người cha! Hừ)

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 63

      [​IMG]"Ân ân, giờ mọi người bên ngoài truy lùng người, hơn nữa ba ngày nay Hoàng thượng còn phái quan binh lục soát trong thành, người cũng thể ở nhà ta lâu được."


      Ân ân?? Ta nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, khẳng định đúng là nàng nhìn ta để . Thôi xong!! Ân ân ân ân vậy, dù sao ta bị người khác tự ý đổi tên cũng phải là lần đầu tiên, còn đỡ hơn là cái từ 'Ân'......'Mẫu' đó...hai chữ ấy thể cùng nhau được, nếu ta cắn lưỡi mất.


      "Vậy làm sao bây giờ? Chính tôi cũng biết phải trốn ở đâu?.." là phiền! Người ta ai chả muốn nổi danh, ví như 'nổi danh' như ta ấy! (Tuy rằng chẳng có gì tốt đẹp cả!) Bộ dạng 'đẹp đẽ' như thế (cả ngày hôm nay nếm đủ màu sắc từ sáng tới tối) ngày nào cũng bị người ta 'đuổi' (Giết! Tôi chuyện, tác giả nhiều miệng thế làm gì hả?. [Tác giả:) tôi là giải thích hàm nghĩa chân mà, để các độc giả hiểu lầm!.. [Ta:) Để họ tưởng tượng tôi đẹp có gì tốt? Vậy bọn họ đọc nhiều hơn. [Tác giả:) Đúng á! [Ta:) Cho nên tôi chuyện mi đừng chen vào. [Tác giả liên tục gật đầu]


      " ra ta biết chỗ có thể náu rất an toàn." Mã đại hán vui vẻ .


      "Ở đâu? Sao ông sớm!" Hại ta nghĩ chỗ trốn, nghĩ tới vỡ cả đầu ra.


      "Ha ha...có có, nhưng sợ dám vào thôi..." Mã đại hán nhìn ta với vẻ gian tà.


      "Giờ còn là lúc nào nữa? Để bảo toàn tính mạng ngay cả quan tài tôi còn nằm được, còn có chỗ nào tôi dám vào nữa chứ?" Ta tức giận trừng mắt với .


      "Lan...Nhược...Tự..."


      "Vù...vù...vù..."


      biết cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến cả người ta run lên.


      'Lan Nhược Tự'?? có kẻ mà ta nghĩ tới chứ? Chắc là đâu? Chắc là đâu? Ta tự thôi miên...


      "Nghe đồn chỗ đó có ma.....nữ...đó..." Mã đại hán cười gian .


      Ông cố ý! Nhất định là cố ý!! Biết tôi sợ còn lớn tiếng bên tai tôi như vậy! Ta lườm cái.


      "Đúng, chỗ đó đúng là rất tốt! Người có thể tới đó náu, chờ gió thổi bớt rồi chuyện được chứ?" Tĩnh phi thấy vẻ mặt cứng ngắc của ta quan tâm hỏi "Người sợ đấy à?"


      "Ha ha! Tôi sợ! Tiểu hồ đồ tôi còn có thể sợ gì được nữa! Bây giờ tôi tới đó!" AAA~~ Ta muốn vả vào miệng mình. ràng là sợ, nhưng...vừa nhìn thấy biểu mặt Mã đại hán ta lại muốn bị khinh thường! Sao có thể như vậy chứ??


      "Vậy quá tốt rồi, nương tử, giờ nàng đưa ta tới Lan Nhược Tự nhé!"


      "Dạ." Tĩnh phi làm tư thế mời với ta.


      Giờ ta muốn cũng được, lời ra đâu thể nuốt lại.


      Thấy bóng dáng ta xa, trong lúc ai chú ý chàng trai bước ra từ sau cánh cửa.


      người mặc y phục màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ có phần thương cảm sâu sắc, chàng trai cảm thán " ngờ lại là nàng..."


      Mã đại hán xoay người thi lễ với chàng trai, "Thiếu chủ! Để ta tới đó có thể được việc chứ? Hay là để thuộc hạ thay!"


      "Ta tin nàng, sao đâu, hơn nữa ngươi còn phải chăm sóc Điệp nhi nữa, ngươi quên rồi sao?"


      "Việc đó...Thuộc hạ có lỗi với thiếu chủ..."


      " liên quan tới ngươi, đó cũng là lựa chọn của Vũ Điệp, ta tôn trọng lựa chọn của nàng..." Vẻ mặt nam tử có phần thương tổn sâu sắc, xoay người nhìn về phía bóng trăng bên ngoài cửa sổ.


      ...


      " đến mức trái tim tan nát cũng đừng trách ai, đơn giản là lau khô nước mắt đau thương của nhau, rốt cuộc thay đổi cũng gây nên..."


      "Ơ?"


      "Ân ân? Sao vậy?" Tĩnh phi thấy đột nhiên ta dừng bước hỏi.


      " có gì, hình như tôi nghe thấy có ai hát bài trong phim 'Hoàn châu cách cách' phải?"


      "Hoàn châu cách cách?"


      "Ha ha..chắc là tôi nghe nhầm, chúng ta tiếp thôi." Người ở đây sao có thể hát ca khúc đại được...ta tự cười chế giễu mình.


      CHƯƠNG 64

      "Cuối cùng cũng tới rồi!" Ta nhìn tấm biển treo cao ở phía trước, bên viết ràng ba chữ "Lan...Nhược...Tự". Quả Lan Nhược Tự này giống trong tưởng tượng của ta chút nào, ta còn tưởng nó kinh khủng như nhà ma chứ, ngờ lại khá sạch , còn có người quét dọn nữa.


      tiểu hòa thượng???


      Trước khi ta dặn dò Tĩnh phi chăm sóc tiểu bại hoại giùm, nhưng lúc đường tiểu bại hoại lại luôn sờ Tĩnh phi, chính là bàn tay đó đó! Toàn sờ những chỗ nên sờ, đúng là tiểu sắc lang, làm cho Tinh phi cực kì ghét nó. Để trả thù việc giao tiểu bại hoại cho nàng, nàng có 'lòng tốt' cho ta việc: Chưa từng có nam nhân nào vào đó mà ra được!


      Có thể giả nam ở cổ đại ta thấy rất hưng phấn, nhưng vừa nghĩ tới ma nữ ta lại muốn cởi...quần...áo...


      "Thí chủ.." Tiểu hòa thượng tới "Thí chủ tới đây có việc gì?"


      Ta xấu hổ cười trừ, "Tôi muốn...tôi muốn..." Ta nghĩ mãi mà biết lấy lí do nào tốt nhất!!! Chẳng phải ở đây có gì đó rất ma quái sao? Sao tự dưng lại có tiểu hòa thượng xuất ?


      "A a a a a a, ta biết rồi, thí chủ, ta hiểu ta hiểu, thí chủ tới đúng lúc!" Tiểu hòa thượng cười to trận, sau đó kéo ta chạy vào trong chùa!!~?~


      Tiểu hòa thượng, cậu biết gì hả???? Vô số câu hỏi quay vòng đầu ta.


      Vừa vào bên trong bắt ta quỳ xuống ngay lập tức, sau đó tìm sư phụ, thoắt cái thấy người đâu.


      Nhìn pho tượng phật trước mặt, rồi ta sờ sờ mặt mình, quái lại, sao nhìn thấy ta mà bị làm sao?


      Đợi cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy trở lại, ta đứng dậy định xem thế nào, nhưng còn chưa được mấy bước đám hòa thượng trông to như trâu như ngựa vọt đến, sao vẻ mặt ai cũng nổi giận đùng đùng?


      Mở miệng chất vấn ta: "Sao lúc ta quét sân lại gặp cậu?"


      "Sao lúc ta quét sân cậu tới!"


      Cái gì, cái gì, cái gì, cái gì??? Lúc các người quét sân sao nhất định tôi phải tới chứ??


      Sau khi xong bọn họ đều lắc đầu như cái trống lắc vậy, ta chẳng hiểu gì cả!!


      "Thí chủ..." người tuổi còn trẻ xuất .


      "Phương trượng!" Mọi người đồng thanh .


      ......Oa!!!! Đẹp trai quá.......Tuy rằng đẹp bằng Đông Phương Bất Bại nhưng lại tràn ngập khí phách nam tử! Đây mới là đàn ông chân chính nha!


      "Xem ra thí chủ bị trúng độc khá nặng..."


      Trúng độc? Ta trúng độc lúc nào??


      Tiếp theo lấy chậu nước ra để trước mặt ta. Ta vừa nhìn ...


      Ta muốn ngất , gương mặt trong nước nửa đen nửa trắng, đều là tai vạ do đống thuốc màu kia gây ra. Giờ ta thành mặt dương bát quái mất rồi...


      "Thí chủ, chớ có lo lắng, ngã phật từ bi, chỉ cần quy y cửa phật là phật tổ phù hộ cho người!"


      Quy y cửa phật? Có phải được ở đây ? Nhất định là như vậy rồi, ta lập tức . "Được!" Hoàn toàn nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo chỉ vì chữ này, quả đây là chuyện thê thảm nhất trong cuộc đời ta.


      "Ha ha ha, ta có thêm đệ tử rồi, mau mau chuẩn bị cho ta!"


      đám hòa thượng to con lập tức chuẩn bị, tiếng chuông liên tục vang lên...


      cần phải hoan nghênh nhiệt liệt như thế đâu? Ta chỉ trú tạm mấy ngày rồi thôi mà. Lúc ta suy nghĩ vui vẻ lại thấy tóc rơi xuống, chẳng lẽ do phẩm màu nên bị rụng tóc??


      "Phương trượng? Người cầm dao làm gì?"


      Phương trượng cười tươi, ta có dự cảm cực kỳ tốt...


      "Cạo đầu chứ sao!"


      Hả......Người ta cổ đại thừa thãi nham hiểm, câu này quả là sai chút nào. "Cạo cái đầu mẹ ngươi ấy!" Ta tức giận mắng to, hoàn toàn có tí hình tượng thục nữ gì cả, việc đó cũng đừng trách ta, ngươi nghĩ xem có nào nghe thấy bị cạo tóc còn có thể bình tĩnh 'Tại sao người lại muốn cạo trọc đầu tôi?' . Ta chỉ muốn làm thịt ấy chứ, xem như làm thất vọng mẹ , sinh ra đứa con đẹp trai như thế, ở nhà lấy vợ lại chạy tới đây làm phương trượng, còn muốn cạo đầu ta!


      "Muốn nuốt lời? Hừ, đóng cửa lại, đóng cả cửa sổ, đè người ra..." Phương trượng thuần thục chỉ huy, lập tức nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng đóng cửa sổ, còn có đám hòa thượng đầu bóng loáng giữ chặt ta lại cho cử động.


      "AAA! Mau thả tôi ra...tôi là...nữ..." Miệng ta bị người khác bịt chặt.


      "Muốn là nữ phải ? Ha ha...chiêu này nhiều người dùng lắm rồi, cũng vô ích thôi". Bắt đầu ra tay...! Nhìn thấy tóc ta từng chút từng chút biến mất trong tay ! Ta muốn kêu to lên, sao thấy ai tới cứu ta...Mái tóc đáng thương của ta!!!!!!!


      Rốt cuộc ta biết tại sao nam nhân lại sợ tới chỗ này như thế!


      Ông trời quá công bằng, người khác xuyên qua nữ giả nam trang, dạo chơi thanh lâu, gặp nam nhân đẹp trai thích mình, còn ta lần đầu tiên giả nam lại là xuất gia làm hòa thượng!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :