1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 48

      Hôm sau Hoàng thượng đích thân đưa ta tới nơi diễn ra trận đấu.


      Lúc gần tới nơi ta nhìn thấy ~~~ Oa!!! cái hồ lớn quá...


      “Hoàng thượng, lần này hình như là chỗ khác với trận đấu trước phải?” Long công tử nhìn Hoàng thượng vừa mới đến hỏi.


      Khác trước kia?


      “Ha ha…đúng vậy, chỗ tổ chức trận đấu trước kia quá đơn giản, lần này là trẫm tự mình chọn nơi đây, đúng là chỗ tốt, rất thích hợp để mạo hiểm”


      Mạo hiểm? Ta rất là nghi ngờ ý nghĩa của hai từ này.


      Dường như nhìn ra nghi ngờ của ta, Hoàng thượng sang sảng “Nơi này chẳng những sâu mà còn có cả cá sấu rất hung dữ nữa.”


      Cá sấu!!!!!!!!


      “Ha ha, hình như đâu chỉ có thế, sáng nay hoàng huynh còn sai người thả cá mập xuống nữa cơ!” Công chúa đứng ở bên cạnh Long công tử, có “lòng tốt” nhắc nhở.


      Cá mập!! Ta kinh ngạc, tên Hoàng thượng này sao có thể thả mấy thứ nguy hiểm đó xuống hồ được chứ? Nếu nó cắn người biết làm thế nào, cho dù cắn người cũng dọa chết người.


      “Hoàng thượng?” Long công tử mang theo ánh mắt phẫn nộ, xem ra ý định của Hoàng thượng là cho bất cứ ai có cơ hội thắng rồi.


      “Ha ha…Bây giờ để xem trong các vị ái khanh ai có dũng khí xuống nước để đoạt mỹ nhân…haha”


      Hoàng thượng lại cười vui sướng, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy ta lại có dự cảm tốt lành gì, tiếp theo thêm câu, lại lần nữa chứng minh dự cảm của ta là chính xác.


      “Để cổ vũ thêm dũng khí của ái khanh, trẫm quyết định dùng thêm viên Long châu làm phần thưởng!” xong lấy ra viên long châu màu xanh từ trong tay áo.


      Thấy long châu miệng của ta há thành chữ “O”, ngờ còn có viên long châu nữa, ta hối hận cái lúc gây rối lại thăm dò tiếp xem rốt cuộc có bao nhiêu viên long châu, nhưng ra sờ ta cũng mò………


      nhìn ta rồi cười, có vẻ như cười nhạo ta vậy, sau đó thản nhiên ném viên long châu vào hồ nước.


      “Chỉ cần ai có thể xuống đem viên long châu này lên, long châu và mỹ nữ đều thuộc quyền sở hữu của người đấy.” Hoàng thượng lớn giọng tuyên bố.


      Ta trơ mắt nhìn long châu rơi vào hồ nước, trái tim đau xót, long châu của ta... rất nhiều người cũng lộ ra vẻ tiếc nuối như ta, liên lục lắc đầu, bất lực chỉ biết nhìn….


      Long công tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng thượng, hai tay nắm chặt lại, ta biết nhất định là muốn đánh Hoàng thượng, bởi vì ta cũng muốn làm thế….tên Hoàng thượng này đáng đánh đòn!


      Còn công chúa sao? Lại nhàn nhã dạo chơi, thưởng thức bộ dạng khó coi của Long công tử, còn cười rất chi là vui vẻ, giống hệt Hoàng huynh của nàng. Ta đoán tám chín phần cá sấu trong hồ này là do nàng ta thả, bằng cái hồ này làm sao có cá sấu được chứ.


      “Tốt, bây giờ có vị nào dũng cảm xuống nước bắt đầu trận đấu đây?”


      “Ha…ha…” Ta gượng cười hai tiếng, sao Hoàng thượng dễ nghe thế, kia mà là trận đấu ư? Căn bản là liều mạng, thà ngài luôn là ai muốn chết cứ việc nhảy xuống cho xong, mà có lẽ cũng có người muốn ý chứ, nhảy xuống có thể bớt số tiền lớn mua quan tài, thi thể được làm mồi cho cá mập, bảo vệ môi trường trong sạch, muốn chết cũng nhanh nữa.


      “Tôi muốn xuống!” Á, phải ta, phải ta……..ta dùng ánh mắt ám chỉ con mèo ở sau lưng, giờ nó dùng móng vuốt chặn lên họng ta, nhưng vì cái khăn che mặt quá dài nên hoàn toàn che khuất móng vuốt của nó, nếu từ tai người khác thấy tiếng phát ra từ chỗ của ta, vẻ mặt ta cầu xin “Nếu dám lên tiếng, ta cứa cổ .” Nó , mang theo cảnh cáo.


      “Nàng…?” Hoàng thượng quay người lại, khó tin nhìn ta “Nàng muốn xuống nước?”


      Đương nhiên phải rồi, ta bị bắt buộc, ta gắng sức dùng ánh mắt ý bảo đằng sau có con mèo uy hiếp ta….con mèo nhàng di di móng vuốt, làm cho ta tự động gật đầu. Ta là muốn khóc quá, nếu ta bị nó cứa chết, còn chẳng phải xuống hồ làm điểm tâm cho cá hay sao? Ta chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà thở dài, cái số của ta là khổ!!!!!!!!!!


      CHƯƠNG 49

      tới gần mặt nước, bỗng nhiên ta có cảm giác rất muốn quay đầu lại, đúng lúc định quay đầu ….Á! Có con nhện! Ta sợ nhất là nhện cho nên hề nghĩ ngợi nhảy ùm xuống nước!!!!!!! Thảm rồi! bị cá giết chết cũng bị chết đuối ~~~~ ta ngừng trồi lên kêu cứu mạng nhưng lại cứ uống phải nước, rồi chìm xuống.


      Ta tuyệt vọng.


      “Ùm..” "Ùm.."


      Hả, có hai lêntiếng vang ;, chứng tỏ có tới hai hùng tới cứu ta, ha ha, ta ở trong nước “Nhanh lên…nhanh lên…” Ta cười ~~ bụng căng quá!!!


      bàn tay nắm lấy ta, là Long công tử, muốn lôi ta lên người áo đen khác cũng kéo ta, nhưng rốt cuộc là dìm ta xuống! Hu hu phải là tới cứu ta…….


      Đúng lúc này là thời điểm thể bỏ qua, cá sấu cá mập bốn phía cũng chịu ngồi yên mà tới góp vui, bỗng nhiên ta nhìn thấy long châu bị mắc lưng con cá mập, vừa sợ vừa mừng lại sốt cả ruột, mừng là vì ta cần mò kim đáy bể cũng tìm được long châu, sợ là vì nó ở lưng con cá. Làm thế nào lấy được đây? lấy được long châu khẳng định con mèo ác ôn kia dìm ta xuống nước lần hai.


      Cá mập nhìn chúng ta, cá sấu cũng nhìn chúng ta, ta cảm giác lỗ chân lông dựng đứng vì sợ, bỗng nhiên con cá mập tiên phong tấn công, đồng thời ta bị hai người kia kéo lên , cá mập đánh thẳng về phía trước nhưng lại đâm vào…con cá sấu, cá sấu bực mình tới cắn xé cá mập. Ta rất muốn xem chúng nó chiến đấu kịch liệt nhưng lại thở nổi, ta sắp bị chết đuối á á á… Bỗng nhiên người áo đen nhìn ta, thấy ta thở được bèn tháo khăn mặt ra truyền khí cho ta. Nhận lấy khí, ta lại trở lại như bình thường.


      Long công tử nhìn vẻ mặt thoải mái của ta, cả người hừng hực lửa giận, vươn tay đánh vào người áo đen. Người áo đen cũng nhàng tránh , kéo cả ta trầm mình trong nước.


      mò lấy long châu, định kéo ta lên lại bị Long công tử chặn, “Buông nàng ra!” Long công tử khó nhọc ra ba chữ.


      Tên áo đen cũng đánh mà chỉ né tránh , tiếp tục đưa ta lên, Long công tử cũng nhanh chóng theo sau.


      Vừa lên mặt nước giao long châu cho ta, còn bên tai: “Tạm thời long châu do nàng giữ, sau này ta tới lấy.” xong lại nhảy xuống nước, biến mất…….


      Long công tử trừng mắt nhìn long châu trong tay ta.


      “Ha ha, xem ra tự mình thắng được chính mình.”


      “Đúng vậy, người này quả nhiên rất thú vị, vậy giữ nàng ở lại hoàng cung, trận đấu lần sau cần mất công tìm phần thưởng nữa, huynh xem có phải ạ? Hoàng huynh.”


      Á…….lại còn muốn ta làm phần thưởng sau này nữa sao?.


      “Được! Cứ quyết định như vậy , nàng hồi cung với trẫm.” Hoàng thượng nén cười nhìn Long công tử. “Xem ra, tâm nguyện của Phò mã đành phải gác lại rồi, chắc sau này trẫm mới có thể thành toàn cho khanh được.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 50

      [​IMG]Về tới cung ta lập tức túm lấy con mèo ác ôn kia: “Bây giờ lấy được long châu, tôi muốn xuất cung ngay lập tức.” Ta muốn ở lại hoàng cung này thêm phút nào nữa.


      “Đương nhiên phải xuất cung rồi, còn long châu khác ở ngoài chờ chúng ta tìm nữa.” Con mèo vui vẻ .


      Con mèo đáng chết, làm hại ta suýt tí nữa mạng cũng chẳng còn, vậy mà nó trơ trơ thấy ăn năn tí nào, đáng ghét!


      “Nhưng mà phải là bây giờ, ban ngày ban mặt sao có thể xuất cung được, chờ buổi tối hẵn , ta mệt mỏi cả ngày nay rồi, ngủ tí đây.” xong liền tìm chu công đánh bài, hoàn toàn thèm để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của ta.


      Được, vì chuyện xuất cung ta nhẫn nhịn ngươi. Ra khỏi cung xem, biết ta đối phó với ngươi như thế nào, trong đầu ta ra N cách tra tấn nó, suy nghĩ lát, ta cũng từ từ tìm chu công thương lượng đại kế diệt mèo…..Ê ê, chu công, ông xem tôi có nên thiến nó , suy cho cùng đó vẫn là cách tốt nhất. Chu công đáp: Kế hoạch hóa gia đình đương nhiên là càng nhanh càng tốt.


      “Nè nè, tiểu hồ đồ mau dậy ngay.” Cảm giác có đám lông xù xì phe phẩy ở trước mặt ta.


      Ta gạt phắt cái tay quấy nhiễu giấc ngủ kia, đừng có làm ồn, ta còn muốn ngủ nữa, chu công à, ông còn chưa nên dùng dao gì thiến nó mới nhanh nhất…….ủa ủa, đừng chạy, tôi cũng đâu muốn thiến ông đâu…


      dậy hôm nay đừng hòng xuất cung nữa.”


      Vừa nghe tới đừng hòng xuất cung lập tức nhảy dựng lên như súng nhả đạn, đùa chứ, ta khỏi đây ta chết rất thảm.


      “Ha ha, rốt cuộc cũng dậy rồi hả, theo ta.”


      Ta cẩn trọng theo nó, chậm rãi ra khỏi phòng, nhìn xem bốn phía có người hay , tốt, yên tâm tiếp tục , ….. "Ê, đây là lãnh cung phải ? Sao ngươi lại đưa ta tới lãnh cung?” Muốn xuất cung chẳng phải ra cửa sao?


      “Đừng có kêu ê ê nữa , ta có tên đàng hoàng kia mà.”


      “Ồ, vậy xin thỉnh giáo tôn tính đại danh?”


      “Tiêu Đời.”


      Tiêu Đời? “Tiêu Đời á?” thể nào.


      “Chính xác”


      Ô…Sao lại có người lấy tên gì xấu thế kia chứ. “Chi bằng ta đặt cho ngươi cái tên nhé, gọi là may mắn, thế nào?”


      được, tên là trời nhất định thể sửa.”


      Hứ….chẳng phải ngươi cũng sửa tên của ta đó còn gì.


      Cuối cùng chúng ta dừng lại trước cái hang ở góc tường.


      Ta chăm chú nhìn cái hang, “Đây phải là lỗ chó đấy chứ?”


      Hai chân Tiêu Đời vắt ngang. cái móng vuốt đặt tường, bày ra tư thế rất lãng tử “Đúng vậy, đây là kiệt tác của ta, ha ha… từng gặp con mèo nào chui lỗ chó chưa? Cũng chỉ có ta làm thôi, ha ha, ta là vĩ đại…”


      Cằm của ta biến thành chữ “V”, lỗ chó này là do nó đào, trời ạ, thế này mà cũng gọi là mèo ư? Ngươi từng gặp con mèo nào bình thường thế chưa? chỉ đào lỗ chó mà còn học đòi hành động lãng tử như tivi…nhìn bộ dạng nó ta cảm thấy xem như Long công tử vẫn còn bình thường chán.


      “Ngắm đủ vẻ đẹp trai của ta chưa? Có thể chui vào được rồi đấy.”


      Đúng, việc quan trọng nhất vẫn là xuất cung, cho dù con mèo này có giống quái vật đến đâu trước hết cứ ra khỏi đây hẵn.


      Ta ngồi xuống, bắt đầu chui vào, bò bò, ta lại bị vướng ở …..mông…..cố bò bò…


      “Mông lớn quá, bị mắc kẹt rồi, để ta tới giúp .” xong liền dùng chiêu “Quét sạch ngàn quân” đánh vào mông ta.


      Á!! Hơi đau nhưng vẫn qua được.


      “Mông vẫn vững như núi thái sơn qua nổi, để xem ta dùng chiêu “Phật sơn vô ảnh cước” bắt nó di chuyển bằng được” Ặc, nó ngừng đánh vào mông ta, xem chừng rất hả hê phảu. “Tiêu đời, ngươi làm vậy chỉ như mát xa cho ta thôi, chẳng có tí tác dụng nào cả.”


      “Vô dụng à, vậy chiêu này sao?” Hu hu…đau quá, nó lại dám điên cuồng dùng tay đánh “Đau quá……..” Tiếng kêu thê thảm của ta càng ngày càng lớn.


      Lúc ta thể chịu nổi nữa nó dừng lại, ta cảm giác có bàn tay to đặt lên mông ta, là tay người!” “Đồ háo sắc!” Ta quát to tiếng, sau đó dùng chân đạp lung tung.


      Ta cảm giác túm lấy chân ta, sau đó lôi ta ra khỏi lỗ.


      Ta nhìn lên, lại là…….


      “Hoàng thượng!”


      “Ha ha, tinh thần nàng cũng tốt quá nhỉ, nửa đêm chạy tới đây chui vào cái lỗ này, định làm gì hả? Xuất cung?” mỉm cười nhìn ta.


      Hôm nay đúng là ngày đại xui xẻo “ phải, tôi…tôi…tôi tới bắt con chuột. Vừa nãy tôi thấy nó chui vào đây…haha….”


      “Bắt chuột? ?”


      “Đương nhiên…ha…ha…ha” Ta cố gắng tươi cười đáp lại .


      “Vậy phải là nhiệm vụ của con mèo bên cạnh nàng chứ, sao lại tranh bát cơm của nó thế?”


      phải, là nó đói nổi, nên tôi mới bắt chuột cho nó ăn.”


      “Nàng đúng là có lòng thương động vật.”


      Ta gật đầu liên tục, xoay người chạy về phòng ngay tức khắc.


      Kế hoạch thứ nhất: Xuất cung bằng lỗ chó ---- Thất bại.


      Trở về phòng ta lập tức tóm lấy con mèo, ta muốn nướng nó lên.


      “Tiểu hồ đồ, nghìn vạn lần đừng có mà xúc động, giết ta có ai giúp xuất cung đâu..”


      giết ngươi thử xem, ngươi có thể giúp ta xuất cung ? Nếu còn thất bại nữa ta …” Hà hà, ta nhìn xuống bộ phận bên dưới của nó, nở ra nụ cười đáng sợ nhất từ lúc sinh ra tới giờ.


      yên tâm, lần này thất bại đâu, thực thi kế hoạch B ngay lập tức.” xong liền nhảy xuống, lôi ra từ trong phòng ra đoạn dây thừng rất dài. Dây thừng???


      là…” giống như tưởng tượng của ta đấy chứ?


      “Đúng vậy, ha ha, trèo tường xuất cung.”


      Quả nhiên lúc trước ta vào cung thế nào bây giờ lại xuất cung như thế, haizzz.


      tới bức tường ta từng trèo, lấy dây thừng ra buộc móc câu vào.


      “Ném .”


      “1 2 3…1 2 3… Trời ơi, sao lên !”


      “Kêu la cái gì, trèo tường là chuyện dễ dàng chút nào, làm sao trèo là có thể trèo qua được, muốn trèo phải dùng lực ở tay, chân, còn phải có suy nghĩ nữa.”


      “Suy nghĩ?”


      “Đúng vậy, phải suy nghĩ xem làm thế nào mới trèo qua được bức tường chớ".


      Con mèo hộc máu, giờ này còn muốn đứng đấy suy nghĩ à.


      Cái tường chết tiệt, trèo thế nào đây, sao ta trèo mãi được, có phải tên nào bôi sáp lên dây thễ.


      “Có cần trẫm tìm người giúp nàng xuất cung ?”


      “Có người đồng ý giúp ta hả, sao ngươi sớm con mèo chết tiệt kia, hại ta trèo tường cả buổi, ê ẩm hết cả người rồi.”


      Á, trẫm? phải chứ, ta nhìn xuống. Á Á Á!! Đúng là tên Hoàng thượng, còn nhìn ta rồi cười “Hóa ra nàng muốn xuất cung?”


      lại cười cái điệu đó, nhưng lại khiến da đầu ta dựng đứng lên, van ngài đừng có cười kiểu đấy nữa.


      phải, ai tôi muốn xuất cung nào, tôi chỉ giảm béo mà thôi.”


      “Giảm béo? Nếu trèo tường mà có thể giảm béo ai là thích khách cả, bởi vì bọn họ đều giảm béo, vậy nàng cho rằng trẫm toàn bắt nhầm người sao? Ý của nàng là vậy đúng ?” lại cười tươi gấp đôi, ánh sáng chói quá, ràng là buổi tối mà sao ta lại cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi…


      phải, phải tôi trèo tường, tôi bắt chước người ta leo núi, nhưng ở đây lại có núi nên đành dùng bức tường này để trèo tạm, ha ha…”


      “Hóa ra nàng muốn leo núi, sao sớm với trẫm, trẫm đưa nàng tới núi, thế nào? từ đỉnh núi tới chân núi, rồi từ chân núi lên đỉnh núi, hơn mười lần, cho tay chân nàng rã rời, sau này bao giờ muốn leo núi nữa, ha ha…”


      Đồ ác ma, khác nào chặt đứt chân tay ta đâu, nhớ lại đều là người khác trốn tránh gặp ta, bây giờ ta lại vô cùng mong muốn tránh tên Hoàng thượng ác ma này.


      sao đâu, ha ha… giờ tôi cũng chưa muốn giảm béo.”


      “Vậy sao? Thế sao bây giờ nàng còn giữ dây thừng, chẳng phải vẫn muốn tiếp tục còn gì?”


      Đương nhiên phải, ta lập tức buông dây thừng ra, nhìn thấy mông ta vẫn còn hôn đất, Hoàng thượng với tay kéo ta dậy, “Lần trước để nàng chạy thoát, lần này trẫm để nàng chạy mất đâu, Vân nhi.”


      Cái gì??? vừa mới gọi ta là gì?


      “À, Ngưng Vân chết, dùng tên người chết gọi nàng tốt đúng , ta gọi nàng là tiểu Đông tử, thế nào?”


      Lúc này mặt ta xanh mét, biết tất cả rồi.


      Bỗng cúi mặt, gần tới mức có thể đụng vào mũi của ta, “Trẫm còn biết nàng là hoa khôi, tiểu thư Yến nhi.”


      Mặt ta đỏ lên, ràng từng chữ, hơi thở phả lên mặt ta, tim ta trở nên đập nhanh hơn.


      “Đây là lần cuối cùng trẫm tha thứ cho nàng, đừng có tìm cách chạy trốn, để thêm lần sau nàng có may mắn thế này nữa đâu, nhớ chưa?”


      tại căn bản ta thể gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.


      Hoàng thượng hài lòng thả ta ra, nghênh ngang bước .


      Kế hoạch B: Trèo tường thất bại.


      Vừa thấy Hoàng thượng rời khỏi, “Tiêu đời, ngươi chết chắc rồi.” Nhưng ta lại nhìn thấy nó đâu.


      Kì lạ, đâu mất rồi? Hay là chạy trốn, hừ, chỉ cần ngươi ngày còn ở trong cung, ta nhất định tìm ra ngươi.


      Trong màn đêm đen, ta ngừng tìm con mèo ác ôn kia, tìm mãi cũng thấy, định từ bỏ


      “Tiểu hồ đồ, ta tìm được rồi, tìm được cách tốt nhất để ra khỏi cung rồi.” Nó kích động kêu lên.


      ?” Nhưng ta lại nghĩ như vậy. “Ha ha, vừa nãy tìm mãi thấy ngươi, bây giờ ngươi lại tự mò ra, chuẩn bị chịu chết hả??”


      “Tiểu hồ đồ này, đừng dùng ánh mắt khủng bố thế nhìn ta…lần này ta tìm ra được cách vô cùng tuyệt vời!!!! mà!!!!” Nó giơ tay lên, ra vẻ là thề với trời.


      “Vậy quá tốt rồi, tạm biệt Tiêu Đời.” Đáng tiếc bây giờ ta ngứa tay, trước tiên cứ xử nó hẵn.


      “Meo meo…meo meo…A”


      Trong cung vang lên tiếng mèo kêu thê thảm.


      “A, lạnh quá, đây là đâu? So với lãnh cung còn trầm khủng bố hơn.” Ta bị con mèo mang đến nơi quái đản, ngoài cửa còn dán tấm bùa, lại có cả lư hương?


      “Phòng xác.” Con mèo bình tĩnh .


      Phòng xác? Từng đợt gió lạnh thổi qua, vừa nãy ta nhớ đóng cửa rồi kia mà, làm sao còn có gió thổi vào được. “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” là trả thù việc ta đánh ngươi thảm hại đấy chứ.


      “Hà hà…. đoán xem? Tiểu hồ đồ.”


      “Là xuất cung, ha ha..” Người thông minh lựa chọn nơi tốt, tuyệt đối sai.


      “Ha ha… cũng mau mau chọn cái quan tài .”


      Nghe nó như vậy ta mới chú ý ở đằng trước có gì đó, đúng là quan tài. “Tại sao? Ta phải người chết, vào quan tài làm gì?”


      "Chẳng phải muốn xuất cung còn gì?”


      “Đúng vậy.”


      “Quan tài ở chỗ này đều để xác của người do quý phi hại chết, muốn làm ầm ĩ nên thừa dịp trời còn chưa sáng lén lút chuyển ra khỏi cung.”


      “À…” Hóa ra là như vậy, là hay, như vậy thị vệ cũng kiểm tra rồi. Nhưng mấy thứ này cũng ghê ghê, lỡ đưa tới vận rủi làm sao bây giờ. “Để ta xem.” xong ta chọn cái quan tài gần mình nhất, bên trong có thi thể của phụ nữ, lại còn bốc mùi lên, cả sâu chui ra nữa, chết tiệt, cái này được, ta chọn cái khác, aaa ~~ Càng khủng bố hơn, lại còn đứt tay đứt chân, chết nhắm mắt nên mắt trợn trừng, vẫn nên chọn quan tài thứ nhất vậy.


      Từ từ nằm vào trong, nhìn con mèo “Sao ngươi vào?”


      “Ha ha, ta cần, dù sao ta ra khỏi cung cũng chẳng có ai để ý, cần gì trốn chứ.”


      được.” xong ta túm lấy nó kéo vào, sau đó đóng quan tài lại, con mèo oán hận nhìn ta, khẳng định là chửi…Chớ có trách ta, ta nằm cùng cái thi thể này sợ lắm.


      Thời gian lặng lẽ trôi qua, là lâu, rốt cuộc cũng có động tĩnh.


      Cảm giác quan tài bị nâng lên, đặt vào xe, từ từ chuyển động.


      Căng thẳng quá, cuối cùng cũng ra đến cửa cung, nghe thấy tiếng thị vệ chuyện “Được rồi, có thể cho .” Phù……ta thở phào nhõm.


      “Á? Mà cái quan tài này truyền được tiếng động ra bên ngoài đấy?”


      A! Ta lập tức che miệng lại.


      thể nào, nếu bên trong có thể truyền ra tiếng động, là…”


      “Mau kéo , mau.”


      Cảm giác xe rung lên, ta mới trút bỏ được hồi hộp.


      Ha ha, rốt cuộc cũng ra ngoài cung rồi…….

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 51

      [​IMG]Yên lặng nằm trong quan tài, cho tới khi thể chịu nổi mùi hôi từ thi thể này phát ra ta mới muốn nằm trong này nữa.


      "Cạch…" Ta dùng sức mở nắp quan tài ra.


      "A.....cuối cùng cũng được ra ngoài rồi…" Ta há miệng để hít khí "Khụ…khụ…" Ta bị sặc do hít phải tro bụi..


      "Đáng đời, ai bảo hấp tấp cơ, ngay cả ở chỗ nào cũng nhìn kĩ."


      Đồ vô lương tâm! Ta thầm mắng, rồi nhìn xem bọn họ bị đưa tới chỗ nào. A... đây là nơi quái quỷ gì thế, bốn phía đều là quan tài, còn nhiều hơn so với trong hoàng cung mà ta thấy, tuy lúc này là sáng sớm nhưng xung quanh vẫn u vô cùng khủng bố, "Mấy tên đó có trách nhiệm gì hết, lại dám để quan tài ở đây rồi bỏ chạy."


      "Ha ha, còn muốn họ có trách nhiệm, đem chôn sống chúng ta luôn hả ?"


      "Ý ta phải thế, thôi mau rời khỏi nơi này , khỏi làm phiền các ‘ em’ nghỉ ngơi."


      " là tiên nữ đó, vậy mà còn sợ ma quỷ à"


      "Tiên nữ sao, tiên nữ sợ chắc, huống hồ ta còn là tiên nữ đến tính mạng bản thân còn khó giữ nữa là." xong ta bắt đầu chậm rãi bước ra khỏi quan tài, lúc này ta mới nhìn được hình dạng của ‘người bạn’ mà ta nằm cùng này, đó là thi thể cây hôm đó, là Ngưng Vân . Làm sao có thể, bống nhiên ta thấy mí mắt nàng động đậy.


      "Á! Xác chết sống lại!" Ta hét lên.


      "Xác chết sống lại? Làm gì có đâu, người ta im lặng ngủ thế kia, ta thấy bị dọa tới thần kinh hoảng loạn rồi."


      "Đâu có, mới vừa nãy ta còn thấy mí mắt ta động đậy mà."


      " sao?" Tiêu Đời nhảy lên thi thể "Làm gì có, hoa mắt rồi."


      Ta khó nhọc nuốt nước miếng, nhìn vào thi thể, vẫn nằm như cũ? Chẳng lẽ đúng là ta bị hoa mắt? "Thôi cứ mặc kệ, chúng ta nhanh thôi." xong ta lập tức chạy khỏi cái nơi khủng khiếp này.


      Bên ngoài là khu rừng lớn, ta và Tiêu Đời dựa vào cảm giác thẳng về phía trước, vẫn về phía trước, lên phía trước…


      ……………


      "Ta mệt quá, ta nổi nữa, sao vẫn chưa ra khỏi cái khu rừng quỷ quái này thế."


      "Này, biết là ban ngày chớ tới người, ban đêm chớ nhắc tới quỷ hả?"


      Ừ nhỉ, ta lập tức vả vào miệng, các vị ‘đại ca’ ‘đại tỷ’, tôi cũng có gọi mọi người đâu, mọi người đừng xuất nha, lá gan em này còn mỏng hơn cả vỏ trứng gà, chịu nổi bị dọa đâu, mọi người nghìn vạn lần đừng xuất


      "Đừng có lầm bầm lầu bầu nữa, nhìn đằng trước có ánh sáng kìa, chúng ta tới đó nhìn xem."


      "Đúng thế" Ta cũng muốn nghỉ ngơi, còn ăn cái gì đó, từ hôm qua ta vẫn lo lắng chuyện xuất cung, làm hại chẳng kịp để tâm chuyện ăn uống gì cả, lại còn trong rừng lâu như thế, bụng đói lắm rồi, nhất định ta phải ăn bù mới được, đồ ăn ơi….ta tới đây…


      Ta vui mừng tới nơi phát ra ánh sáng, nếu sớm biết nơi đó cực kinh khủng ta vào rừng bắt cá ăn rồi, so với chỗ đó trong rừng còn tốt hơn.


      "Đây là..." Ta nhìn thấy phía trước là bức tường lửa cháy hừng hực, ánh sáng mà ta và Tiêu Đời nhìn thấy chính là phát ra từ nó.


      Nó là hàng rào gỗ dài, biết do nguyên nhân gì mà bị đốt cháy, lửa hung tợn ngăn cản lối của chúng ta.


      Nhìn sang phía bên kia có thể thấy thôn , nhưng tối om nên mấy.


      "Ục...ục..." Ta sờ cái bụng phát ra thanh, "Tiêu Đời, ngươi bắt cá tới đây nướng ".


      "Sao lại bắt ta ? Đằng trước chẳng phải có thôn sao? Tự vào trong đó tìm thứ gì mà ăn."


      "Cái gì! Ngươi nhìn thấy lửa phía trước hả? như thế chẳng phải ta biến thành heo quay rồi còn gì?"


      " dập lửa trước là được chứ sao, đồ ngốc!"


      Dập lửa?


      "Ngươi giỡn ta à, gần chỗ này làm gì có nước để dập lửa."


      "Tiểu hồ đồ, đừng quên là mình còn có long châu, long châu có thể hấp thụ lửa."


      " vậy à!" Vừa nghe nó như vậy ta lập tức lấy long châu ra, chậm rãi tới gần tường lửa, nhưng mà chẳng có phản ứng gì là sao? "Tiêu Đời, ngươi đùa ta đấy à."


      "Muốn sử dụng phải đọc thần chú trước ."


      "Thần chú thế nào?"


      " lại gần đây ta cho, đây là tuyệt mật thể để ai biết."


      Ta nghi ngờ tiến đến gần, nghe nó xong thần chú.


      "Đọc vậy là dùng được à? Ta cứ có cảm giác còn lâu mới được, đồ lừa đảo."


      "Có được hay thử là biết."


      "Hỏa diễm long châu, ta lấy thân phận là chủ nhân ra lệnh cho ngươi, mang sức mạnh của ngươi ra cho ta mượn, dập tắt!"


      Trong nháy mắt long châu phát ra ánh sáng rực rỡ, lửa cũng hoàn toàn bị dập tắt, long châu vẫn phát sáng như cũ, giống như mặt trời vậy, còn truyền hơi ấm vào trong tay ta.


      "Vậy là được rồi, lửa được giữ ở trong long châu, khi nào muốn sử dụng có thể lấy ra."


      Oa...... là có ích.........đúng là bảo bối...ha ha...có nó sau này ta có thể tổ chức đội phòng cháy chữa cháy, chuyên phụ trách dập lửa, kiếm được khối tiền đó....


      "Tiểu hồ đồ, nghĩ cái gì thế hả? Nước miếng rớt ra rồi đây này." Tiêu Đời khó hiểu nhìn.


      "A... có gì, ha ha...chúng ta mau thôi." Ta hưng phấn chạy vào, ha ha, trước ăn cơm no rồi nghĩ cách kiếm tiền, tương lai tươi sáng chờ ta.....


      "Ha ha, đó là nếu như còn có sau này..." Tiêu Đời thầm.


      Đáng tiếc đầu óc ta sớm bay vào trong thôn rồi, cho nên nghe được câu sau cùng của con mèo kia...


      CHƯƠNG 52

      “Ê…Có ai ?” Ta lớn tiếng kêu giữa con đường vắng tanh.


      “Cộp…” cái cửa đổ xuống, người từ từ ra.


      Ha…rốt cuộc cũng nhìn thấy người rồi, ta vui vẻ chạy tới, “Xin hỏi…”


      Ta còn chưa hết câu bị hoảng hồn vì “người” trước mặt kia, là người, nhưng sao mặt mũi lại như người chết thế kia…… "Cương thi!!!!!!!!!!”


      đám cương thi chậm rãi từ phòng ra, “Trời ạ…đây….đây là thôn cương thi…”


      “Ha ha…Tất nhiên, bây giờ tiểu hồ đồ mới phát ra à, nơi này có tiếng là thôn ma quỷ mà.”


      “Nghe ngươi thế có phải ngươi biết từ sớm rồi đúng , sao sớm cho ta biết!” Ta vừa chạy vừa chất vấn Tiêu Đời.


      Ngươi muốn chết cũng đừng lôi ta cùng chứ….


      “Nếu có thể thành công thoát khỏi đám cương thi này, ta cho , cố lên, chạy …”


      “Ngươi…&^&(^%^*$%*$%$^$%^*&*” Ta tức giận đến nên nổi câu tiếng người, gì cũng biết nữa, nhìn đám cương thi phía sau. “Này này, sao các ngươi chỉ có đuổi ta thế, sao đuổi theo con mèo kia ?”


      từng gặp cương thi nào lại hút máu mèo chưa? Ngu ngốc…đúng là thuốc nào chữa nổi.” Tiêu Đời ngồi nóc nhà lắc đầu thở dài.


      Hừ…theo ta thấy tại ngươi ở cao, chúng nó lười nên thế thôi, chứ ngươi thử xuống dưới mà xem, để coi chúng có hút máu ngươi .


      “A.........” tên cương thi túm lấy chân của ta. “Chết chắc rồi.” Ta nhắm mắt lại, muốn giết giết , hừ hừ hừ…





      Nhưng ta chờ lúc sau vẫn có cảm giác răng nanh gì như trong tưởng tượng chạm vào cả, còn có… “Ta khóc, cương thi này đồ dởm à, sao lại ngã dưới đất thế kia, miệng còn phun máu tươi…” lại còn mấy tên khác chỉ lùi về phía sau, do thể chuyện nên chỉ biết lắc đầu.


      “Ha ha, vậy mà còn phải hỏi à? Khẳng định là do dọa rồi.”


      Lúc này ta mới phát ra khăn che mặt bị rơi xuống, làm sao có thể chứ, ta xấu tới mức đến cả cương thi cũng muốn hút máu ta sao? Lại còn nhìn ta rồi hộc máu! được… “Các ngươi mau cút cho ta…nếu muốn bị ta dọa chết nhanh...”


      Vừa nghe thấy vậy đám cương thi lại ra sức về phía sau.


      Ta đuổi…ta đuổi…ta đuổi…thay đổi vị trí, tại ta biến thành người truy đuổi, nhìn đám cương thi phía trước này chạy nhanh tới cây cột, “Bốp…bốp…bốp…bốp…” sau khi vang lên tiếng thứ bảy, tất cả bọn chúng đều ngã mặt đất, vẻ mặt hạnh phúc *thà tự sát còn hơn nhìn xấu nữ* nhóm cương thi tự nhủ thầm trong lòng, cảm động rơi lệ.


      Từng đường gân xanh trán ta nổi lên, nhấc chân…


      “Đám cương thi xấu xa, ta xấu tới mức ngay cả các ngươi cũng sợ sao! hơi quá đáng rồi đấy, cương thi chết tiệt, tình nguyện đâm đầu vào cột chứ cũng muốn nhìn ta, chết lại còn cười nhạo ta, tức chết mất…” Ta hung hăng đá vào thi thể *chỉ cần nhìn thấy ngươi, ngươi cứ đá *, lại dùng lực đá bọn chúng.


      “Ha ha ha ha ha ha ha…” Tiêu Đời cười điên cuồng nóc nhà. “Đau bụng quá, cười đến chết mất…”


      “Ngươi…” Ta định bốc hỏa bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười còn to hơn nữa.


      “Ha ha ha ha ha ha ha ha hah …….”


      “Là ai, tên nào dám cười ta hả?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 51

      [​IMG]Yên lặng nằm trong quan tài, cho tới khi thể chịu nổi mùi hôi từ thi thể này phát ra ta mới muốn nằm trong này nữa.


      "Cạch…" Ta dùng sức mở nắp quan tài ra.


      "A.....cuối cùng cũng được ra ngoài rồi…" Ta há miệng để hít khí "Khụ…khụ…" Ta bị sặc do hít phải tro bụi..


      "Đáng đời, ai bảo hấp tấp cơ, ngay cả ở chỗ nào cũng nhìn kĩ."


      Đồ vô lương tâm! Ta thầm mắng, rồi nhìn xem bọn họ bị đưa tới chỗ nào. A... đây là nơi quái quỷ gì thế, bốn phía đều là quan tài, còn nhiều hơn so với trong hoàng cung mà ta thấy, tuy lúc này là sáng sớm nhưng xung quanh vẫn u vô cùng khủng bố, "Mấy tên đó có trách nhiệm gì hết, lại dám để quan tài ở đây rồi bỏ chạy."


      "Ha ha, còn muốn họ có trách nhiệm, đem chôn sống chúng ta luôn hả ?"


      "Ý ta phải thế, thôi mau rời khỏi nơi này , khỏi làm phiền các ‘ em’ nghỉ ngơi."


      " là tiên nữ đó, vậy mà còn sợ ma quỷ à"


      "Tiên nữ sao, tiên nữ sợ chắc, huống hồ ta còn là tiên nữ đến tính mạng bản thân còn khó giữ nữa là." xong ta bắt đầu chậm rãi bước ra khỏi quan tài, lúc này ta mới nhìn được hình dạng của ‘người bạn’ mà ta nằm cùng này, đó là thi thể cây hôm đó, là Ngưng Vân . Làm sao có thể, bống nhiên ta thấy mí mắt nàng động đậy.


      "Á! Xác chết sống lại!" Ta hét lên.


      "Xác chết sống lại? Làm gì có đâu, người ta im lặng ngủ thế kia, ta thấy bị dọa tới thần kinh hoảng loạn rồi."


      "Đâu có, mới vừa nãy ta còn thấy mí mắt ta động đậy mà."


      " sao?" Tiêu Đời nhảy lên thi thể "Làm gì có, hoa mắt rồi."


      Ta khó nhọc nuốt nước miếng, nhìn vào thi thể, vẫn nằm như cũ? Chẳng lẽ đúng là ta bị hoa mắt? "Thôi cứ mặc kệ, chúng ta nhanh thôi." xong ta lập tức chạy khỏi cái nơi khủng khiếp này.


      Bên ngoài là khu rừng lớn, ta và Tiêu Đời dựa vào cảm giác thẳng về phía trước, vẫn về phía trước, lên phía trước…


      ……………


      "Ta mệt quá, ta nổi nữa, sao vẫn chưa ra khỏi cái khu rừng quỷ quái này thế."


      "Này, biết là ban ngày chớ tới người, ban đêm chớ nhắc tới quỷ hả?"


      Ừ nhỉ, ta lập tức vả vào miệng, các vị ‘đại ca’ ‘đại tỷ’, tôi cũng có gọi mọi người đâu, mọi người đừng xuất nha, lá gan em này còn mỏng hơn cả vỏ trứng gà, chịu nổi bị dọa đâu, mọi người nghìn vạn lần đừng xuất


      "Đừng có lầm bầm lầu bầu nữa, nhìn đằng trước có ánh sáng kìa, chúng ta tới đó nhìn xem."


      "Đúng thế" Ta cũng muốn nghỉ ngơi, còn ăn cái gì đó, từ hôm qua ta vẫn lo lắng chuyện xuất cung, làm hại chẳng kịp để tâm chuyện ăn uống gì cả, lại còn trong rừng lâu như thế, bụng đói lắm rồi, nhất định ta phải ăn bù mới được, đồ ăn ơi….ta tới đây…


      Ta vui mừng tới nơi phát ra ánh sáng, nếu sớm biết nơi đó cực kinh khủng ta vào rừng bắt cá ăn rồi, so với chỗ đó trong rừng còn tốt hơn.


      "Đây là..." Ta nhìn thấy phía trước là bức tường lửa cháy hừng hực, ánh sáng mà ta và Tiêu Đời nhìn thấy chính là phát ra từ nó.


      Nó là hàng rào gỗ dài, biết do nguyên nhân gì mà bị đốt cháy, lửa hung tợn ngăn cản lối của chúng ta.


      Nhìn sang phía bên kia có thể thấy thôn , nhưng tối om nên mấy.


      "Ục...ục..." Ta sờ cái bụng phát ra thanh, "Tiêu Đời, ngươi bắt cá tới đây nướng ".


      "Sao lại bắt ta ? Đằng trước chẳng phải có thôn sao? Tự vào trong đó tìm thứ gì mà ăn."


      "Cái gì! Ngươi nhìn thấy lửa phía trước hả? như thế chẳng phải ta biến thành heo quay rồi còn gì?"


      " dập lửa trước là được chứ sao, đồ ngốc!"


      Dập lửa?


      "Ngươi giỡn ta à, gần chỗ này làm gì có nước để dập lửa."


      "Tiểu hồ đồ, đừng quên là mình còn có long châu, long châu có thể hấp thụ lửa."


      " vậy à!" Vừa nghe nó như vậy ta lập tức lấy long châu ra, chậm rãi tới gần tường lửa, nhưng mà chẳng có phản ứng gì là sao? "Tiêu Đời, ngươi đùa ta đấy à."


      "Muốn sử dụng phải đọc thần chú trước ."


      "Thần chú thế nào?"


      " lại gần đây ta cho, đây là tuyệt mật thể để ai biết."


      Ta nghi ngờ tiến đến gần, nghe nó xong thần chú.


      "Đọc vậy là dùng được à? Ta cứ có cảm giác còn lâu mới được, đồ lừa đảo."


      "Có được hay thử là biết."


      "Hỏa diễm long châu, ta lấy thân phận là chủ nhân ra lệnh cho ngươi, mang sức mạnh của ngươi ra cho ta mượn, dập tắt!"


      Trong nháy mắt long châu phát ra ánh sáng rực rỡ, lửa cũng hoàn toàn bị dập tắt, long châu vẫn phát sáng như cũ, giống như mặt trời vậy, còn truyền hơi ấm vào trong tay ta.


      "Vậy là được rồi, lửa được giữ ở trong long châu, khi nào muốn sử dụng có thể lấy ra."


      Oa...... là có ích.........đúng là bảo bối...ha ha...có nó sau này ta có thể tổ chức đội phòng cháy chữa cháy, chuyên phụ trách dập lửa, kiếm được khối tiền đó....


      "Tiểu hồ đồ, nghĩ cái gì thế hả? Nước miếng rớt ra rồi đây này." Tiêu Đời khó hiểu nhìn.


      "A... có gì, ha ha...chúng ta mau thôi." Ta hưng phấn chạy vào, ha ha, trước ăn cơm no rồi nghĩ cách kiếm tiền, tương lai tươi sáng chờ ta.....


      "Ha ha, đó là nếu như còn có sau này..." Tiêu Đời thầm.


      Đáng tiếc đầu óc ta sớm bay vào trong thôn rồi, cho nên nghe được câu sau cùng của con mèo kia...


      CHƯƠNG 52

      “Ê…Có ai ?” Ta lớn tiếng kêu giữa con đường vắng tanh.


      “Cộp…” cái cửa đổ xuống, người từ từ ra.


      Ha…rốt cuộc cũng nhìn thấy người rồi, ta vui vẻ chạy tới, “Xin hỏi…”


      Ta còn chưa hết câu bị hoảng hồn vì “người” trước mặt kia, là người, nhưng sao mặt mũi lại như người chết thế kia…… "Cương thi!!!!!!!!!!”


      đám cương thi chậm rãi từ phòng ra, “Trời ạ…đây….đây là thôn cương thi…”


      “Ha ha…Tất nhiên, bây giờ tiểu hồ đồ mới phát ra à, nơi này có tiếng là thôn ma quỷ mà.”


      “Nghe ngươi thế có phải ngươi biết từ sớm rồi đúng , sao sớm cho ta biết!” Ta vừa chạy vừa chất vấn Tiêu Đời.


      Ngươi muốn chết cũng đừng lôi ta cùng chứ….


      “Nếu có thể thành công thoát khỏi đám cương thi này, ta cho , cố lên, chạy …”


      “Ngươi…&^&(^%^*$%*$%$^$%^*&*” Ta tức giận đến nên nổi câu tiếng người, gì cũng biết nữa, nhìn đám cương thi phía sau. “Này này, sao các ngươi chỉ có đuổi ta thế, sao đuổi theo con mèo kia ?”


      từng gặp cương thi nào lại hút máu mèo chưa? Ngu ngốc…đúng là thuốc nào chữa nổi.” Tiêu Đời ngồi nóc nhà lắc đầu thở dài.


      Hừ…theo ta thấy tại ngươi ở cao, chúng nó lười nên thế thôi, chứ ngươi thử xuống dưới mà xem, để coi chúng có hút máu ngươi .


      “A.........” tên cương thi túm lấy chân của ta. “Chết chắc rồi.” Ta nhắm mắt lại, muốn giết giết , hừ hừ hừ…





      Nhưng ta chờ lúc sau vẫn có cảm giác răng nanh gì như trong tưởng tượng chạm vào cả, còn có… “Ta khóc, cương thi này đồ dởm à, sao lại ngã dưới đất thế kia, miệng còn phun máu tươi…” lại còn mấy tên khác chỉ lùi về phía sau, do thể chuyện nên chỉ biết lắc đầu.


      “Ha ha, vậy mà còn phải hỏi à? Khẳng định là do dọa rồi.”


      Lúc này ta mới phát ra khăn che mặt bị rơi xuống, làm sao có thể chứ, ta xấu tới mức đến cả cương thi cũng muốn hút máu ta sao? Lại còn nhìn ta rồi hộc máu! được… “Các ngươi mau cút cho ta…nếu muốn bị ta dọa chết nhanh...”


      Vừa nghe thấy vậy đám cương thi lại ra sức về phía sau.


      Ta đuổi…ta đuổi…ta đuổi…thay đổi vị trí, tại ta biến thành người truy đuổi, nhìn đám cương thi phía trước này chạy nhanh tới cây cột, “Bốp…bốp…bốp…bốp…” sau khi vang lên tiếng thứ bảy, tất cả bọn chúng đều ngã mặt đất, vẻ mặt hạnh phúc *thà tự sát còn hơn nhìn xấu nữ* nhóm cương thi tự nhủ thầm trong lòng, cảm động rơi lệ.


      Từng đường gân xanh trán ta nổi lên, nhấc chân…


      “Đám cương thi xấu xa, ta xấu tới mức ngay cả các ngươi cũng sợ sao! hơi quá đáng rồi đấy, cương thi chết tiệt, tình nguyện đâm đầu vào cột chứ cũng muốn nhìn ta, chết lại còn cười nhạo ta, tức chết mất…” Ta hung hăng đá vào thi thể *chỉ cần nhìn thấy ngươi, ngươi cứ đá *, lại dùng lực đá bọn chúng.


      “Ha ha ha ha ha ha ha…” Tiêu Đời cười điên cuồng nóc nhà. “Đau bụng quá, cười đến chết mất…”


      “Ngươi…” Ta định bốc hỏa bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười còn to hơn nữa.


      “Ha ha ha ha ha ha ha ha hah …….”


      “Là ai, tên nào dám cười ta hả?”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 53

      Lá cây lay động theo chiều gió, người bay xuống, " thấy ta giống người chết lắm à?"


      Ớ..........Siêu cấp đại mỹ nhân......................ta thề là là ta chưa từng gặp người nào lại đẹp đến thế, câu cổ đại thừa thãi mỹ nhân quả là đúng, chắc ở đây khí trong lành, nên người ta mới xinh đẹp như vậy, xúc động quá mất, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người chê vào đâu được, nàng khuynh quốc khuynh thành có khi còn hạ thấp nàng ý chứ.


      Lúc này người mỹ nhân chỉ mặc có cái áo mỏng màu đỏ, dáng người như như trước mặt ta, mỹ nhân còn cười rạng rỡ, nam nữ thấy phải điên lên, già trẻ thấy cũng phải ngưỡng mộ, khiến ta nổi lên ý nghĩ, câu thơ "Chim bay thẳng xuống ba nghìn thước" phải nhỉ? Là rớt nước miếng như sông Hoàng Hà? phải của ta, là đám cương thi kia, biết từ lúc nào đám cương thi đứng ở đằng sau ta, chảy nước miếng thành dòng, đôi mắt đều thành hình trái tim, nhìn lên cây thấy có quả hình trái tim , mây bầu trời cũng hình trái tim, oa, là kì lạ......


      "Hì hì, thiên hạ đệ nhất xấu nữ, giúp ta làm chuyện có được ?"


      "Được thôi, làm việc cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là vinh hạnh của tôi mà, biết thù lao là bao nhiêu?"


      "Sao lại thực tế thế..." Mỹ nhân xong nhảy tới bên người ta, bên tai: "Chẳng lẽ thể vô tư giúp ta được sao?"


      "Ha ha...mỹ nhân này, từ trước tới nay tôi làm việc đều lấy tiền, có tiền cũng được, nhưng chỉ làm việc."


      "Việc gì?" Mỹ nhân cười quyến rũ, hơi thở phả vào tai ta.


      "An táng! Có muốn tôi giúp việc đó ?"


      Vừa nghe ta vậy sắc mặt mỹ nữ lập tức thay đổi, ta xác minh được câu "ánh mặt trời chiếu sáng ở đầu" bốc hỏa rồi...ha ha....đường thiên đàng sửa, địa ngục có cửa lại tự mò đến...đúng là muốn chết! Đừng tưởng rằng là mỹ nữ có thể coi ai ra gì, ta cũng chưa quên ai là người vừa cười to nhất đâu, lại còn dám mắng ta là xấu nữ, ta xấu, nhưng đừng có thêm chữ 'nữ' ở sau, trước đây có kẻ sợ chết như vậy với ta, kết quả ta theo ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tự chết...


      "Ha ha... biết ai mới là người muốn tang này đây..."


      Ta cảm giác sát khí đằng sau nặng, hơn nữa còn là bốn phía "Bịch..." Mấy tên cương thi lại tự nhiên đâm đầu mà chết!!!


      Xem ra võ công của nàng ta rất mạnh, chỉ có thể dùng cách đánh lén thôi, nếu chiêu này mà trúng ta cũng khác gì mấy tên cương thi kia.... được do dự, phải ra tay ngay lập tức.


      Ta lập tức sử dụng chiêu ngộ trộm đào, đánh tới ngực nàng...ha ha...trộm "đào" thế này mới thỏa mãn chứ.


      Á!!! Phẳng lì? "Đào" đâu rồi?


      " lòng xin lỗi, người ta có hoa quả mà muốn, Long trảo thủ của rất lợi hại, nhưng chiêu của lại vô dụng đối với ta..."


      Nhìn xuống phía dưới.....ta xem có thứ đó . Nàng mà lại phải nàng, là !


      Cái áo choàng mỏng người tự dưng thấy nữa, toàn thân trần trụi trước mặt ta....con mắt ta sắp nhảy ra rồi, mà đám cương thi đầu này còn lợi hại hơn, liên tục phun ra máu cứ như núi lửa phun trào, mọi người cứ thử tưởng tượng xem hình ảnh thân thể đầu kia ngừng phun ra máu kinh khủng đến mức nào.


      "Rốt cuộc là ai?"


      "Đông Phương Bất Bại."


      viên đạn xuyên qua đầu ta, Đông Phương Bất Bại? Sao có thể chứ, tên đứng trước mặt ta lại là Đông Phương Bất Bại tự cung, thể thừa nhận ngạc nhiên này, ta tìm nơi nào đó ngồi xuống, trời ạ, ông giết ta luôn cho rồi.


      Cuối cùng nhìn lần, ta thấy vết tích của mười ngón tay ngực , còn trong mắt lại có ý đồ gì đó .


      CHƯƠNG 54

      Trong mơ: Ta mơ thấy cỗ quan tài cũ, bên trong có xác ướp cổ và hắc long châu, Ô? Còn có quyển sách nữa, sách tên là "Quỳ....Hoa...Bảo...." Á! Đừng mà!


      "A!" Tình cảnh vừa nãy bỗng chốc biến thành căn phòng đựng bảo bối.


      "Này...tỉnh, tỉnh lại"


      "A! Là à!" Mở mắt ra ta nhìn thấy mình bị trói vào ghế, còn tên Đông Phương Bất Bại khó ưa kia mặc bộ quần áo màu đỏ thanh nhã ngồi bên cạnh ta, tưởng nhờ vả được gì đám cương thi nhưng chúng lại vừa chảy nước miếng vừa hộc máu. Kết quả chỉ là đám vô tích .


      "Ha ha, rốt cuộc cũng tỉnh, sao rồi? Thấy "vẻ đẹp" của có tác dụng thế nào chưa, may mà ta có nội công thâm hậu, cũng hộc máu chẳng khác gì 'bọn chúng'...ha ha..."


      Tức chết mất! Tức đến mức ta muốn cũng phải hộc máu! Tên thái giám chết bầm!


      " trói tôi ở đây làm gì hả?" Ta cố gắng cử động thoát khỏi sợ dây rắn chắc.


      "Muốn mời gia nhập vào bang...ha ha..."


      "Có ai lại mời người khác gia nhập bang phái kiểu như ? Còn mau cởi dây trói ra cho tôi!"


      "Có thể cởi, nhưng phải theo ta tới nơi."


      Đồ thám giám này muốn đưa ta tới nơi nào đây? " phải muốn đưa tôi tới phòng thái giám đấy chứ?"


      "Phòng thái giám? Tại sao phải tới đó?"


      "Bởi vì là thái giám mà!" Ta chắc chắn.


      "Ta là thái giám?....vậy sao...." Khóe miệng co rúm lại, "Có cần ta chứng minh cho xem ta có đúng là thái giám hay ?" từ từ cởi áo ngoài ra.


      " cần........" Ọe, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy 'thứ kia'. "Tôi biết rồi biết rồi, mau mặc quần áo vào ." Chỉ là vấn đề thời gian thôi, sớm muộn gì chẳng biến thành thái giám. "Thế muốn đưa tôi đâu?"


      "Địa đạo hoàng lăng".


      "Địa đạo hoàng lăng? Thôn này trông nghèo nàn mà cũng có địa đạo hoàng lăng à, hơn nữa tại sao chỗ này lại có nhiều cương thi thế?"


      "Hóa ra biết gì cả, vậy để ta cho biết, trước đây thôn này như thế, nhưng có ngày bọn họ phát ra chỗ xuống hoàng lăng, sau đó người dân trong thôn ai dũng cảm xin vào bên trong, lúc ra biến thành cương thi cắn người lung tung, vậy nên toàn bộ thôn đều biến thành cương thi hết."


      "Ồ! Vào trong địa đạo hoàng lăng là biến thành cương thi. Vậy tôi đâu, nguy hiểm như thế, hơn nữa tôi lại chẳng hề có bản lĩnh gì, vào khác nào tự tìm lấy cái chết..."


      "Đừng khiêm tốn thế, có thể dập được hàng rào lửa chứng minh tuyệt đối có bản lĩnh, ha ha...cho nên nhất định phải theo ta..." Tươi cười rạng rỡ, cổ đại này đúng là thừa thãi mỹ nam mà là thừa thãi nguy hiểm mới đúng, cười cái hồn muốn bay mất, cười hai cái mất hồn ngay tức khắc, cười ba cái có thể lên thiên đường báo danh được rồi đấy. Cho nên vì an toàn của bản thân, đại gia buộc phải rời xa mỹ nam, đừng có biến tôi thành như vậy nữa...............


      "Nếu tôi đồng ý sao?" Ta thử hỏi vấn đề ngu ngốc nhất, trời ơi, ta muốn chết như vậy đâu......


      " xem?" Vẻ tươi cười càng tăng lên gấp bội, ọe...nụ cười của mỹ nhân hôm nay thực là vô cùng bình thường chút nào, đám cương thi lập tức ngừng hộc máu mà chảy nước miếng, ngay cả nước mũi cũng chảy, khó chịu, quần tự nhiên rơi ra.....


      "Tôi cùng , tôi cùng , đừng có cười nữa!" mà còn cười nữa, ta dám chắc lũ cương thi này nổi cơn ' thú tính', đến lúc đó sợ ta nữa, biết chừng còn 'ăn' ta luôn, ta chưa muốn làm bữa cơm cho lũ cương thi này đâu.


      "Hì hì, vậy tốt rồi, ha ha... còn việc của các ngươi nữa, ta muốn nhìn thấy các ngươi."


      "Bịch...bịch...bịch..." Như thường lệ...đám cương thi lại tự đập đầu vào nhau.


      Hừ hừ hừ....ra thế, mới là cái đồ nguy hiểm nhất, ta lại thể nuốt lời được, khỏi phải , tuyệt đối kết cục như đám cương thi kia, hừ hừ.... biết là lần thứ mấy rồi, nhưng ta vẫn muốn kêu lên: "Số của tôi sao lại khổ như thế chứ..."


      Người ta xuyên qua được ôm ấp mỹ nam, ta xuyên qua lại dính ngay hết tên nguy hiểm này đến tên nguy hiểm khác, tai nạn ngừng.......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :