1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 39

      Ta cùng chạy với công chúa cho tới khi còn nhìn thấy đám thị vệ kia nữa.


      Cả hai đều há miệng thở dốc “Lần này lòng đa tạ công chúa ra tay cứu giúp”. Ta chắp tay theo kiểu cổ nhân cảm tạ công chúa, nhưng lúc nhìn thấy cả người nàng toàn lông chim thể nhịn được cười.


      “Ha ha ha ha……”


      “Ngươi ~! Ngươi lại còn dám cười nữa, nếu phải vì cứu ngươi việc gì ta phải biến thành như thế này?” Công chúa hờn dỗi trề môi ra.


      “Phì…ngượng kia à, công chúa, nhưng nhìn thấy bề ngoài này của tôi thể kiềm chế nối".


      “Hừ!”


      “Sao công chúa lại biến thành bộ dạng như vậy?”


      “Còn phải vì cứu ngươi ư? Ta nghe hoàng huynh biết ngươi giúp ta xông vào hậu cung lúc nửa đêm vô cùng tức giận, biết tin này ta lập tức chạy đến, đúng lúc nhìn thấy ngươi bị truy đuổi bởi đám thị vệ, cho nên mới nghĩ ra cách này đấy".


      “Sao lại nghĩ ra cách dùng chim cứu tôi?” đây đúng là cách cứu người mang đến trận cười dữ dội từ trước tới nay có, bọn thị vệ kia nhất định là rất thảm, ha ha…công chúa này sao lại làm thế kia chứ?


      “Vừa đúng lúc ta nhìn thấy đàn chim, cho nên mới lợi dụng chúng đó chứ”.


      Lợi dụng chim cứu người! Ta thấy chắc chỉ có công chúa tinh quái này mới có khả năng nghĩ ra cách như thế. “Vậy bây giờ phải làm sao ạ? công chúa, tôi cũng còn chỗ nào để , hơn nữa thị vệ lại truy lùng khắp nơi”.


      thành vấn đề, có công chúa ta ở đây ngươi lo cái gì, ta nghĩ ra nơi vô cùng thích hợp cho ngươi nấp rồi”. Công chúa tràn đầy tự tin, sau đó ra hiệu cho ta cùng nàng.


      Nhưng ta vẫn cảm thấy rất lo lắng, công chúa có thể nghĩ ra cách dùng chim cứu người, tìm được nơi nấp an toàn chắc? Nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phải theo nàng thôi.


      chứng minh suy nghĩ trong đầu ta hề sai, phía trước là đám…heo, “Công chúa” Ta bất đắc dĩ kêu lên “Đây là nơi an toàn mà đó hả?” Ta run run chỉ vào đằng trước.


      “Đúng thế.” Công chúa sung sướng , rồi còn dùng ánh mắt ám chỉ ‘nhìn xem, bản công chúa ta thông minh có phải ?’


      Ta lại nghĩ…đúng…chỉ số thông minh của đúng là chỉ có mấy con heo trước mặt này mới hiểu.


      “Mau vào , trốn nhanh lên, ta cũng phải về đây, bằng hoàng huynh lại nghi ngờ ta”.


      “Nhưng mà…” Vẻ mặt ta khổ sở “Chẳng lẽ tôi phải ở chung với bọn chúng sao? còn nơi nào khác à?”


      “Làm ơn , đây chính là nơi bản công chúa thấy tốt nhất rồi, ngươi nghĩ xem, tuyệt đối hoàng huynh nghĩ ngươi trốn ở đây đâu”.


      Đúng là nghĩ tới, nhưng mà…


      “Chỉ là thối chút, bẩn chút thôi, có thể bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất! Còn ngại cái gì cơ chứ?”


      dễ nghe đấy, vào chung với tụi nó cũng có phải là đâu, mà nàng cũng có chút hợp lý, chẳng phải chỉ là ngủ cùng heo đêm thôi sao? So với việc ngủ cùng tên Hoàng thượng kia còn an toàn hơn, mà nếu có bị bắt trở về có trời mới biết tên hoàng đế đó làm gì ta. Lúc thấy ánh mắt khi bị ta đá xuống giường quả thực lông tơ dựng đứng cả lên, là khủng khiếp, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta bằng, lại còn đám thị vệ biến thái kia nữa. Nghĩ vậy ta lại càng hạ quyết tâm, nhanh tới chuồng heo, ngay lập tức có mấy con heo nhiệt tình tiếp đón.


      “..ngươi kêu tiếng heo mới giống chứ.”


      Công chúa nhìn ta kêu rồi rất vừa lòng, “Vậy trước hết ngươi cứ ở nơi này nha, mai ta lấy gì đó cho ngươi ăn, cứ vậy nhé, ta đây”. xong liền vui vẻ hát ngâm nga bài nào đó rồi biến mất..


      Còn lại mỗi ta đau khổ bên cạnh đàn heo này, lại còn ta kêu giống heo nữa, cứ như ta là heo bằng, ta muốn ở cùng bọn chúng cả đời đâu. Chết tiệt.


      Á, sao con heo này lại tiểu quần áo ta, ta oán hận trừng mắt nhìn chúng. Đám heo lại còn dám đùa cợt bộ dáng của ta, quay mông lại nữa chớ, hic hic…


      Thối quá! Heo kiaaa! Ta chỉ có thể thầm mắng mà thôi.


      Aizzz~~~ hôm nay quả phải ở chuồng heo này ngủ đêm, có phải ngày thường ta rất thích ăn thịt heo cho nên mới bị quả báo này phải ? Ta liên tục thầm than. Ý, hình như có người tới gần, ta vội vàng nhìn bốn phía kĩ, đúng là có người tới, ta liền vào mấy con heo, quỳ người xuống thấp để trốn. Ta cũng phải heo, nhưng vì tính mạng nên chẳng còn cách nào khác cả.


      “Ai đó..”


      Người kia phát ra tiếng thở dài, ngươi có ở chuồng heo này đâu mà thở dài hả? Ta cảm thấy thoải mái chút nào.


      “Yến nhi, rốt cuộc nàng ở đâu?”


      Ặc, giọng này nghe rất quen.


      “Nàng có biết ta tìm nàng khổ sở thế nào , mấy con heo các ngươi cũng hạnh phúc, cần phải đau khổ vì tương tư thế này”.


      Là Long công tử đó, Tuấn vương gia! Sao lại ở đây? Nửa đêm chịu ngủ lại mò đến chuồng heo này tâm sao? Ngươi với công chúa kia đúng là hiểu được chết liền.


      “Heo ơi heo, ngươi có thể cho ta biết Yến nhi của ta ở đâu …Yến nhi a a a a…nàng ở đâu a a a..ta rất nhớ nàng a a a…Yến Yến nhi a a a…”


      Ta tức điên lên mất, tên Tuấn vương gia kia lại dở hơi hát với heo, còn là tình ca nữa chớ. Nếu phải lúc này chính tai ta nghe thấy đúng là thể tin nổi, đường đường là Vương gia lại làm chuyện ngu xuẩn như thế này. Đây là thế giới gì vậy....! Sao heo lại dám tiểu mặt ta. Ta chọc chọc con, đáng ghét, ngươi còn chạy đâu, hôm nay ta mà bắt được mi nhất định nướng mi lên. Thấy con heo khác hình như cũng bỏ chạy, ta chạy tới trước mặt nó, nhảy lên đá cái mạnh. đúng là thể nhịn được nữa, con heo đáng chết, dám tiểu đầu lão hổ hả?? Hhông muốn sống nữa chắc.


      “Ngươi…” Giờ phút này Tuấn vương gia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.


      Ta nghĩ quần áo người và cả bộ mặt đều bị nước tiểu heo tẩy hết rồi, và đây chính là bộ mặt của ta, có lẽ ngã nhanh thôi.


      phút…hai phút…ba phần tư…bốn phần tư…năm phút…sau đó qua tới vài chục phút.


      lại còn mỉm cười…


      Đến lượt ta giật mình thon thót, kinh ngạc tới mức cằm rơi xuống đất.


      nở nụ cười!


      Ta qua bên đó, nhéo nhéo mặt , xem có phải bị đông cứng ?


      Nhưng lại kéo tay ta xuống, thống thiết nhìn ta.


      “Nàng chung đêm xuân với ta…cho dù bề ngoài của nàng có như thế nào chăng nữa, ta cũng để ý”.


      Rớt cằm!


      “Ta nghe Nguyệt , nàng là vô cùng xấu xí, nhưng ta mặc kệ nàng xấu đến đâu ta cũng quyết định, ta...muốn...có...nàng” ràng rành mạch từng chữ.


      Cằm của ta! Mắt ta mở to tới hết mức có thể.


      Má ơi... nếu đây là giấc mơ, vậy hãy làm cho con tỉnh lại sớm chút !!!


      Tuấn vương gia này đúng là “ bình thường” chút nào.


      Ta chỉ có thể than khóc hỏi trời, rốt cuộc ta làm sai việc gì? Sao ông lại muốn trừng phạt ta như vậy!!

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 40

      Ta, Long Phụng Hoàng, là người sinh ra trong hoàng thất, mỗi ngày đều tiếp xúc với những người khác nhau, đặc biệt nhiều nhất là nữ nhân, muôn vàn nữ nhân ngừng xuyên qua cuộc sống của ta cho nên ta bắt đầu cảm thấy phiền toái. Cho tới ngày đó, nghe có hoa khôi mới tới nên ta nghĩ dù sao cũng là lần cuối cùng tới thanh lâu, nhất định phải gặp được nàng mới về.


      Nàng…mặc bộ y phục màu trắng thuần khiết, ánh mắt có chút tư lợi, so với ánh mắt của những nữ nhân trước kia lại khiến ta rung động, tại sao? Chưa từng gặp người nào lại đặc biệt như vậy, khiến ta muốn được tới gần nàng, muốn thấy khuôn mặt nàng.


      Đối với việc ta cười nhạo, nàng hề buồn bã mà còn dám trợn mắt nhìn ta, to gan “Bổn nương rảnh học mấy thứ vô ích đó, tôi có thể hát rất hay”.


      Rốt cuộc nàng có biết ta là ai nhỉ, dám dùng khẩu khí đó để chuyện, nhưng mà cũng khiến ta càng hứng thú hơn gấp nhiều lần “Được, ta chăm chú lắng nghe”.


      Nàng cực kì tự tin, hát lên ca khúc mà ta chưa từng nghe bao giờ.


      Đó là ca khúc gì?


      Ca từ lại mượt mà đến như vậy.


      Sao nàng có thể hát lên ca khúc hay như thế...


      Nghe nàng hát xong, ta vẫn chưa tỉnh lại, cứ như là ngủ say trong tiếng ca này mất rồi, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất “Ta muốn đưa nàng rời khỏi nơi này”


      Nhưng nguyện vọng này mãi mãi thể thành thực.


      Khi ta nghe nàng lên đài hiến nghệ, trong lòng ta lại dấy lên mong ước được nghe tiếng hát của nàng, được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, cho nên mới sai Truy Nguyệt tới đưa nàng ra khỏi đó.


      Khi đợi nàng trong khu rằng, ta hề biết ta với nàng chỉ có duyên gặp nhau thoáng qua như vậy.


      Truy Nguyệt , nàng là người xấu vô cùng, quả thực ta thể tin nổi, nhưng ta chỉ biết điều, cho dù nàng là ai ta cũng nhất định phải có được nàng, bởi vì lòng ta rung động vì nàng, chỉ mình nàng mà thôi.


      ngờ ông trời lại an bài như thế, sắp xếp cho ta gặp nàng tại chuồng heo trong hoàng cung, bộ dạng vô cùng hài hước, ta nghĩ cả đời chắc mình cũng quên được hình ảnh ấy mất, ha ha….


      Nhưng mà nghi ngờ cũng kéo đến, vì sao nàng lại ở đây? Vì sao nàng lại mặc y phục thái giám? Mới nghe hoàng thượng hạ lệnh phải bắt bằng được tên mặc y phục thái giám về, đó phải chăng là nàng? Làm sao có thể…..vẻ xinh đẹp của nàng chỉ có ta mới được biết, cho nên nàng nhất định phải là của ta.


      Nếu ông trời đưa nàng tới cạnh bên ta lần nữa ta nhất quyết cho nàng .


      CHƯƠNG 41

      Bởi vì tên Long công tử kia mà khiến ta vô cùng kinh ngạc, tới mức ngất , lúc này ta nằm mơ…


      “Hu..hu..” tiểu nương khóc ở mây.


      “Ha ha..sao lại khóc vậy, tiểu nương lại làm sai chuyện gì sao, tới đây nào, cho Bạch gia gia coi”, ông già tóc trắng mỉm cười vuốt ve đầu tiểu nương.


      “Bạch gia gia…” Tiểu nương cố nén khóc lại “Cháu cẩn thận làm mất chín Long châu của ngọc hoàng đại đế rồi…”


      “Mất? Nếu mất ở này có thể giải quyết được, Bạch gia gia giúp cháu tìm.”


      phải…là…là…ở phía dưới.”


      “Cháu… phải là đem Long châu xuống nhân gian đó chứ?”


      Tiểu nương lộ ra ánh mắt vô tội nhưng vẫn thành gật đầu, “Bạch gia gia, cháu cũng chỉ muốn đem ba viên Long châu ra để chơi thôi, chơi chúng tự dưng lăn xuống, cháu phải là cố ý, ông có thể giúp cháu tìm trở về ạ?”


      “Việc này…” Ông lão ra vẻ khó xử.


      “Hu...” tiểu nương lại khóc “Bạch gia gia, nếu tìm được Long châu về Ngọc đế phạt cháu mất, còn nếu tìm được biến cháu trở thành xấu xí” xong mặt bắt đầu xuất cái nhọt đáng sợ to bằng hạt đậu, càng lúc càng nhiều, tiểu nương vốn đáng giờ trông giống hệt bề ngoài của mặt trăng, vô cùng xấu xí.


      Nhìn thấy thay đổi mặt tiểu nương, ông lão chỉ biết lắc đầu “Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ”


      “Bạch gia gia…” Tiểu nương ra sức kéo ống tay áo của ông lão.


      “Tuy Bạch gia gia thể giúp cháu tìm được Long châu về, nhưng mà….”


      “..Hay là hạ phàm nhé!”


      Tiểu nương buồn bực “Nghe người ta thế gian có thất tình lục dục, khiến con người đau khổ, nơi đáng sợ như vậy cháu muốn tới đâu, lại còn biến thành bộ dạng xấu xí này nữa, chưa tìm được Long châu bị người khác đánh đập tới chết rồi, sao tìm được ạ!”


      “Đừng sợ, đừng sợ, ta an bài cho cháu người có duyên, đến lúc đó người ấy giúp đỡ cháu tìm được Long châu.”


      ạ?”


      “Ừ!” Ông lão trả lời chắc nịch.


      “Nhưng thế gian nhiều người như vậy, làm sao cháu biết được người nào mới là có duyên với cháu chứ?”


      “Ha ha…” Khuôn mặt ông lão lộ vẻ bí hiểm, “Nếu có duyên tự khắc nó đến, tự người ấy xuất ngay thôi.”


      “Vậy nếu người đó bị bộ dạng xấu xí của cháu doạ chạy mất làm thế nào?”


      “Người đó bị doạ chạy mất đâu, điểm ấy cháu yên tâm.”


      Ồ ~~ cái người có duyên đó lại sợ bề ngoài của ta, tốt! Có điểm ấy thôi ta đây cũng có thể yên tâm xuống đó được rồi. “Cháu đây, Bạch gia gia.” Tiểu nương vui vẻ chạy tới cánh cổng ở phía trước.


      “Nhầm rồi, phải bên đó!” Ông lão kêu to, đáng tiếc tiểu nương nhảy xuống… “Haizzz, cái tiểu hồ đồ này, thôi thôi, là phúc hay hoạ để xem sau này như thế nào!” ông lão lắc đầu, trở về chỗ của mình, miếu nguyệt lão…

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 42

      “Người có duyên, người có duyên của tôi…a…Long châu!” Ta đột nhiên bật dậy ở giường.


      Giường? Ta ở trong căn phòng xa lạ, lúc này bầu trời tối đen như mực, ta lấy viên long châu người ra, cuối cùng nhớ ra được nhiệm vụ của ta, phải tìm được Long châu trả về thiên giới.


      “Nàng tỉnh rồi à.” Là giọng của Long công tử.


      Ta liền lập tức nhét Long châu trở lại trong áo.


      “Nàng tỉnh lại là tốt rồi, mau thay y phục .” Đặt bộ y phục ở trước mặt ta, sau đó xoay người ra ngoài.


      Nhìn kiểu phòng này chắc hẳn là trong hoàng cung rồi, ở ít ngày trong hoàng cung ta cũng biết được căn phòng này chỉ dùng để tiếp đãi khách quý, chẳng lẽ tên Long công tử kia chính là người có duyên mà Bạch gia gia thu xếp cho ta? Trước tiên cứ mặc kệ vậy, nhìn bộ quần áo trước mặt, cũng là màu trắng thuần khiết như tuyết, bên còn thêu con bướm xinh đẹp, đẹp…so với bộ lần trước ma ma ở thanh lâu cho ta mặc chỉ có hơn chứ kém, có điều… vấn đề lớn lại xuất ….làm thế nào để mặc nó vào đây?


      Ta chưa từng mặc quần áo cổ đại cả, lần đầu tiên mặc ở thanh lâu là có nha hoàn giúp, lần thứ hai là mỹ nam tử kia giúp, lần này ai giúp ta đây? Tìm nha hoàn trong cung? Vậy chẳng phải là muốn hù chết người ta rồi còn gì? Chẳng lẽ nhờ Long công tử ở bên ngoài?


      Đáp án là…nhờ mới là lạ…tìm giúp ta mặc chẳng thà ta tự mặc còn hơn, được…..ta hạ quyết tâm cầm lấy quần áo mặc lên người…


      Ta mặc…sai rồi…ta lại mặc….vẫn sai…


      Sau cuộc khổ chiến cam go, ta bị bại trận hoàn toàn, thực có cách nào cả, quần áo cổ đạo quả thực phiền phức, muốn ném quách nó nhưng ta thể, đành bắt tay tìm tòi lần nữa, bỗng nhiên có tiếng kêu phát ra, ta nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên Long công tử biết đứng đó từ khi nào, hai mắt bốc hoả nhìn ta “Nàng có ý kiến với y phục ta đưa đến vậy à?”


      “Ha ha…” Ta xấu hổ cười hai tiếng, đành thành “Đương nhiên có, có điều tôi biết phải mặc nó thế nào mà thôi.”


      biết mặc? Vậy sao sớm cho ta biết, là.” xong cầm lấy y phục tay ta, nhanh nhẹn mặc lên.


      May mà ta mặc áo bên trong từ trước, bằng chẳng phải bị xem hết còn gì rồi hay sao. “Phải rồi, khi nào chúng ta xuất cung vậy?”


      “Xuất cung? Chúng ta đương nhiên phải xuất cung, nhưng mà trước khi xuất cung chúng ta còn có việc cần phải làm.”


      “Việc gì cơ?” Ta tò mò nhìn .


      “Tới chỗ Hoàng thượng huỷ bỏ hôn ước giữa ta và công chúa.”


      “Ồ…….hoá ra ngài có hôn ước với công chúa à, vậy phải tốt lắm sao? Ngài đúng là rất xứng với công chúa, đôi trời sinh nha.” Ta những lời này đều là có ý tốt cả, ngài xứng đôi với công chúa, người có thể nghĩ ra cách dùng chim cứu người, còn người kia có thể nghĩ đến việc hát tình ca trước chuồng heo, tìm ra đôi ăn ý như vậy đời nữa đâu.


      “Nàng gì hả?” Long Phụng Hoàng trừng mắt nhìn ta.


      Ta nuốt những lời vừa nghĩ để ra trở lại trong bụng, ánh mắt gì mà hung dữ quá mất.


      Sau đó lấy ra tấm lụa trắng che khuôn mặt của ta, kéo tay ta rồi ra ngoài.


      phải chứ, ta vừa mới thoát khỏi chuồng heo mà lại tiến vào hang cọp rồi ư?


      Bạch gia gia, là người có duyên với cháu ạ? Hay là ông đùa giỡn cháu đó....


      CHƯƠNG 43

      Thấy ta bị kéo ra khỏi phòng, ta nghĩ tuyệt đối tha cho ta, bây giờ ta sống chết bám lấy cái cánh cửa, có chết cũng buông.


      “Nàng! Nếu nàng mà buông tay ra đừng có trách ta khách khí!” Long công tử nắm chặt tay lại giơ lên, chuẩn bị dù cho đánh ta hôn mệ cũng phải khiêng ta ra ngoài.


      Trời ạ, làm sao bây giờ, gặp Hoàng thượng với cả bị đánh bất tỉnh có cái nào tốt hơn đây?


      Đương nhiên cả hai cái đều tốt, vậy chỉ còn chiêu, mặc kệ có ra sao cũng phải thử lần, ta thả lỏng tay ra, sau đó ôm lấy bụng “Ui da, tôi đau bụng quá!”


      “Vô duyên vô cớ sao nàng có thể đau bụng được?” Long công tử dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta.


      Làm sao bây giờ? tin, được, sử dụng độc chiêu sát thủ ra cho ngươi coi, Long trảo thủ.


      Ta vừa mới ra chiêu tay bị vạch trần chuẩn xác, mỉm cười nhìn ta nhưng ta lại cảm giác đằng sau nụ cười đó có sát khí rất mạnh.


      Ta cũng gượng cười hai tiếng “Tôi chỉ muốn bám lấy tay ngài, vì tôi đau đến nổi”


      sao?” Long công tử xong liền đặt tay lên bụng ta, xoa xoa, cảm giác khó chịu “Là chỗ này khó chịu à? Nàng yên tâm, ta có cách mát xa độc nhất rất hiệu quả” tăng thêm lực.


      , cần nữa, tôi khó chịu phải vì bụng”


      “Thế là vì cái gì?”


      “Bởi vì tôi…tôi tới kì kinh nguyệt!”


      “Kinh nguyệt? Là cái gì vậy?” Long công tử nhíu mày nhìn ta.


      “Là việc mà nữ tử hàng tháng đều phải trải qua đó”.


      Long công tử cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên đỏ mặt “ vậy à?”


      , là ” Ta cam đoan ngay lập tức.


      “Hừ, tốt nhất nàng nên , bằng …” tạm dừng chút, sát khí trong mắt tiêu tan “…tự nàng biết rồi đấy. Ta gọi ngự y đến, nàng về phòng trước chờ ta nhé!"


      Ta ngoan ngoãn về phòng, sau khi nhìn thấy khuất ta mới lập tức chạy ra, ha ha...muốn ta ngoan ngoãn chờ ngươi ở trong phòng ư? Nằm mơ !


      giờ ta muốn rời khỏi hoàng cung ngay lập tức, bằng nán lại giây là thành nguy hiểm ngay...


      Tốt quá, tìm thấy cổng rồi!


      Ta ta nhưng mãi mà chẳng ra ngoài, kỳ lạ, sao tìm mãi chẳng được thế này, cuối cùng ta bị lạc đường rồi, trời ạ...nếu khôn g cẩn thận đụng vô tên Long công tử hoặc người nào khác ta đây thảm mất.


      “Sao lại ở trong này! Hại tôi tìm cả buổi cũng thấy!” bỗng nhiên tay ta bị người nào đó tóm lấy, tự dưng ra mấy lời này.


      Ta nghi ngờ nhìn nàng, cũng quần áo màu trắng và đeo khăn che mặt, chỉ khác là quần áo nàng có hình con bướm ở , chỉ là màu trắng đơn thuần, có hơi chói mắt.


      ... tìm tôi có việc gì thế?” Ta lại quen biết gì cả.


      “Gì hả, đừng quên rồi chứ, hôm nay là mừng thọ Hoàng thượng, chúng ta phải múa bài chúc mừng, tôi cho biết nha đầu này, mới nhà xí chút mà cái gì cũng quên cả rồi.”


      “Hoá ra hôm nay là sinh nhật Hoàng thượng?”


      “Sinh nhật?”


      , có gì, chúng ta nhanh thôi, kẻo đến muộn lại hay” , ta ngượng ngùng cười, ha ha…cơ hội tới, có thể xuất cung, theo mấy nghệ nhân này chừng có thể ra khỏi cung, ha ha…cuộc sống tự do bên ngoài chờ ta…


      Nàng nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên ta muốn thời gian trôi qua nhanh, nàng ta quên mất hỏi sinh nhật nghĩa là gì dẫn ta tới căn phòng lớn.


      Trong phòng có rất nhiều như ta, đều dùng khăn che mặt, xem ra đều là vũ nữ.


      “Nhanh nhanh lên, đến phiên chúng ta biểu diễn rồi.” khác chúng ta là mấy .


      “Khẩn trương lên, nhớ phải cẩn thận đó, đến lúc đấy nếu làm lỗi cẩn thận long diện tức giận, đừng có làm liên luỵ tới chúng ta”. Người tốt thoạt nhìn lớn tuổi, nhưng dáng người quả thực là đẹp.


      “Hừ, cũng đừng có mang tới xui xẻo cho tôi, chừng tôi thể còn được hoàng thượng coi trọng đó nha.”


      mà được Hoàng thượng coi trọng? Ha ha… là buồn cười chết mất!”


      …” kia định phản bác lại ngoài cửa vang lên giọng “Được rồi, các vị vũ nữ, đến lúc các vị lên biểu diễn rồi, mau theo chúng ta”.


      đành phải trừng mắt nhìn người kia, theo thái giám ra ngoài.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 44

      [​IMG]Đ i theo thái giám, chúng ta tiến vào trong đại điện, Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, bốn phía đều đầy người ngồi, cười ăn uống đủ cả, có vẻ như chút hứng thú xem múa hát cũng có, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, tuy ta chưa từng tập điệu múa này nhưng cũng đành phải múa theo các nàng. Các nàng ta cũng theo, giống như diều hâu bắt gà con vậy, đến động tác căn bản của tay cũng biết bắt chước như thế nào, đành phải theo bước chân thôi, may mà bọn họ xem, Hoàng thượng cũng chỉ ngồi yên nhắm mắt, trầm tư như ngủ, ha ha. Bọn họ xem, ta có múa cũng như , cứ nằm úp mặt đất như khổng tước ngã cho các vũ nữ này nhảy xung quanh ta vậy.


      “Này, sao quỳ mặt đất chịu múa thế? Hay là quên múa thế nào rồi?” giọng thầm.


      phải ta quên, mà căn bản là biết múa thế nào. Ta dùng ánh mắt để nhưng sao ta có thể biết được, chỉ bốc hỏa nhìn ta.


      Bỗng nhiên giọng nữ cao vang lên làm ong ong hết màng tai của ta. Ta lập tức bịt lỗ tai lại, nhưng lại nghe thấy có người “Cái mặc bộ y phục có thêu con bướm kia, múa xấu quá, nhìn thấy là biết múa, lại còn dám lên thể , khó coi chết được”


      Cái gì? Là ai dám thế? Ta đứng phắt lên nhìn người bên dưới, là tên đầu heo nào dám ta như vậy hả?


      Ta nhanh chóng tìm được người đầu sỏ gây chuyện, ta dính người Hoàng thượng, giọng ca the thé ấy chính là từ miệng ta phát ra.


      ta khinh miệt nhìn ta cái, cười ma mị “Sao tiếp tục duy trì bộ dạng khó coi của ngươi ?”


      Hừ ~~~ “Bộ dạng của tôi có khó coi thế nào cũng còn tốt hơn nhiều so với ca khúc khó nghe của !”


      “Ngươi…ngươi dám ca khúc của ta khó nghe???"


      “Ngươi lại dám tiếng hát của đệ nhất mỹ nữ tiểu thư Bách Linh là khó nghe hả?”


      “Đúng là biết sợ chết”.


      “Đúng vậy”


      Tiếng ngừng vang lên.


      Hoàng thượng từ từ mở mắt, ánh mắt sáng ngời mang theo hứng thú vô cùng “Vậy ngươi có thể hát tốt hơn nàng chắc?"


      Lúc bắt gặp ánh mắt Hoàng thượng, tim ta bất giác đập nhanh hơn, có lẽ là căng thẳng, nhận ra rồi ư? Nhưng hình như phải vậy, bằng tuyệt đối bình tĩnh như thế “Đương nhiên, nhưng mà nếu nô tỳ có thể hát hay hơn ta, biết Hoàng thượng thưởng cho nô tỳ thế nào đây?”


      “Ha ha, còn muốn thưởng nữa sao?”


      “Đương nhiên, có thưởng có động lực, có động lực sao có thể hát hay hơn ta được ạ”


      “Được, nếu ngươi hát hay hơn, vậy ngươi muốn gì trẫm đều đồng ý”.


      “Tốt, quân tử nhất ngôn…” Ta chờ câu tiếp theo.


      “Tứ mã nan truy!”


      "Ngươi muốn hát bài nào?”


      “Bài hát của tiểu nữ có hơi đặc biệt, nhạc công ở đây chắc biết diễn tấu đâu"


      “Vậy sao, thế ngươi cứ hát !"


      Được! Ha ha…ta thử giọng, muốn hát mấy bài tình nữa, vậy hát bài nào khí phách chút .


      Bức tường thành trải qua năm ngàn năm vẫn như trước


      Sử hữu lịch sử chói lọi đằng sau


      Trải qua năm ngàn tuổi vẫn là tòa thành trong truyền thuyết


      Giang hồ lừng lẫy chỉ chờ ta tới cáo danh trạng


      Trong lòng người da vàng bắt đầu đổi mới


      Người da vàng đường thiên hạ biết mình giống với ai


      Tiếng sấm rung chuyển muốn thay đổi cả thế giới


      thân đơn độc đến tứ phương năm ngàn năm cho tới lúc ta lên sân khấu


      Chưa từng có tổn thương chỉ có sức mạnh từ xưa cũ


      Sở hữu địa lý rộng lớn bản đồ Đông phương





      Bài hát kết thúc…


      “Hay! Hát rất hay!”


      “Lời bài hát quái lạ, chưa nghe bao giờ”


      Có người thế này, có người thế khác, giống nhau. Cũng có người thích, người ghét, nhưng cuối cùng quyền quyết định là ở Hoàng thượng.


      Ta căng thẳng nhìn , lại điềm nhiên nhắm mắt, Hoàng thượng này có phải già quá đâu mà cứ suốt ngày nhắm mắt, muốn ngủ về giường , nhưng phải nhớ phần thưởng của ta à nha...


      “Hát cũng hơi khó nghe!” lâu sau Hoàng thượng mới như vậy.


      A....


      Người xung quanh lập tức phụ họa theo, đúng vậy, hay, là khó nghe…


      Ta ngất! lại còn khó nghe! Người cổ đại chẳng phải đều thích nhạc đại còn gì? Sao lại là khó nghe.


      “Nhưng người hát rất đặc biệt, trẫm có thể cho ngươi cơ hội nữa, nếu ngươi hát mà vừa ý trẫm, trẫm cắt lưỡi ngươi!”


      Cắt lưỡi ta? Ta bất giác nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, Hoàng thượng này đúng là thích đùa người khác quá~~ hát cái gì mới thích đây… đúng là làm dâu trăm họ, Hoàng thượng này nhất định là muốn làm cho ta khó xử, nhưng cho dù biết cũng có cách nào, là Hoàng thượng, vẫn nên suy nghĩ xem nên hát bài gì để vừa lòng.


      Ta ngẩng đầu nhìn , lại đánh giá ta, ánh mắt đó nhìn môi ta, càng làm cho ta hoảng loạn, giờ phút này nhất định suy nghĩ xem làm thế nào cắt lưỡi ta , nhận ra gì đấy chứ?


      CHƯƠNG 45

      Được, ngươi thích hùng tráng ta ca bài nào ngây thơ vậy.


      Ta hít hơi sâu, bắt đầu hát!


      ~~~~~~~~~


      Ăn mặc đơn giản, cần hàng hiệu


      Tự nhiên phóng khoáng, mới thực là phong cách


      Tóc bay theo gió, mới thực là xuất sắc


      Hành động nào cũng mang phong thái tuyệt đẹp, đây mới là đẹp!


      Tự do khắp nơi, là thế hệ mới của hôm nay


      cần để ý tới người khác gì, hai lời là thoải mái nhất.


      Cười mắng những kẻ vô dụng, độc lan tràn khắp nơi.


      Mỗi ngày đều cười vui vẻ.


      đời này ai có thể so với , nhìn thử xem?


      quá giỏi, đẹp trai tự nhiên ( ấy đẹp trai)


      gỉ bộ lừa dối, thừa dịp tư lợi


      thế hệ mới cực kì trẻ trung


      đẹp trai này, rất đẹp…


      ~~~~~~~~~~~~~~


      Ta hát xong liền hít lấy khí để thở…


      lời ra nghìn con ngựa đuổi theo cũng kịp, đây đúng là lúc kiểm nghiệm điều này. Thế nào, nếu ngươi vừa ý khác nào khẳng định ngươi đẹp trai, mau lên, à, nên là rất vui nữa, ha ha…


      Ta lại biểu diễn kinh người lần nữa, thể tài nghệ đại điện, vô cùng hoàn hảo. Ngươi mà được ta , ta hù chết ngươi. Ta hung tợn nhìn Hoàng thượng, cộng thêm uy hiếp, ta nhất định là thắng rồi, ha ha….


      Khóe miệng Hoàng thượng run , chỉ câu “Đẹp trai là gì?”


      Ta ngất, ngất, ngất ngất ngất……..


      Ngay cả đẹp trai mà cũng biết, ngươi đừng có làm đàn ông nữa! Ta muốn thế nhưng nào dám chứ, khác nào muốn chết đâu, vậy đành phải giải thích.


      đẹp trai, nghe ta này!” ta cầm lấy hai chén rượu lên gõ vào nhau để thành tiếng, “Đẹp trai chính là, tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, khiêm tốn hiếu học, nhân trung long phượng, có tình có nghĩa, thành thực đáng tin, vô cùng phong độ, độc thân giàu có, tướng mạo như Phan An, trí tuệ hơn Khổng Minh, dũng mãnh ngang Tử Long, trượng nghĩa như Quan Vũ, khéo léo hơn Lỗ Ban, vang dội đất trời, nhân nghĩa như đóa hải đường thanh khiết, lên trời xuống biển thể làm được chính là Hoàng thượng ngọc điện ~~~ ha ha ha” Thế nào? Còn thêm mấy lời tốt nữa . Ta đem tất cả thành ngữ tích góp biết được ra, hay như vậy, ngươi mà hài lòng ta muốn đánh ngươi chết bầm luôn.


      “Ha ha..miệng lưỡi của ngươi đúng là linh hoạt, trẫm tạm thời để nó ở chỗ cũ vậy.”


      Phù ~~~ ta thở phào nhõm, “Vậy tôi so với ta ai giỏi hơn?” Ta vẫn chưa quên vấn đề mấu chốt đâu.


      “Ngươi và Bách Linh, hai người đều giỏi, trẫm đều thích.” xong còn hôn cái lên môi Bách Linh kia.


      Làm cho Bách Linh rên khẽ, mặt đỏ hồng.


      Hay cho cái câu đều thích, đúng là tên củ cải đại lăng nhăng. Lúc ta thầm mắng Hoàng thượng, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng có luồng khí. Là sát khí, ta xoay người phát Long công tử nhìn ta.


      Ánh mắt đỏ như con bò mộng, khiến ta chỉ muốn ngã tại chỗ, sao ta cứ cảm giác đôi mắt chằm chằm của giống cái lúc ta bị xe tông, giết ta thêm lần nữa đấy chứ?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 46

      [​IMG]“Ha ha…rốt cuộc Phò mã cũng tới.”


      “Vi thần đến chậm, mong Hoàng thượng thứ tội.”


      sao, ha ha…nhưng đáng tiếc khanh lỡ mất màn biểu diễn thú vị rồi.” Hoàng thượng xong còn cười ám muội với ta.


      Chậc, Hoàng thượng kinh khủng quá, ngài còn cười như thế với ta cơ đấy. Ánh mắt Long công tử lại hung dữ gấp đôi, dường như có vô số cây đao từ bay xuống đầu ta.


      “Vậy ạ? Là vị nương này ư?”


      Hoàng thượng khẽ gật đầu, “Nàng đúng là nương đặc biệt. Khanh có đúng ?”


      “Hoàng huynh, mọi người tới đồ chơi gì hay thế?” Bỗng dưng công chúa xuất , cười hồn nhiên, nhưng vừa nhìn thấy Long công tử lập tức mặt xanh như quả mướp đắng, xem ra cũng thích Long công tử này.


      “Đúng vậy, Hoàng muội đến muộn mất rồi, đúng là tổn thất rất lớn đó.”


      “A!! Sao lại như vậy, có gì có thể chơi ạ?”


      Hoàng thượng, nghìn vạn lần đừng có trả lời, đừng đừng! Ta liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu. Cố gắng để nhìn vào ánh mắt hung ác của tên Long công tử kia, ta chỉ biết nếu công chúa nghe xong khẳng định ……..


      “Chính là nàng” Mỉm cười, cười rạng rỡ như ánh mắt trời, Hoàng thượng mỉm cười làm cho ta nhớ tới người, à quên ông ta phải người, ông ta là Diêm vương dưới địa phủ. Là cái tên…cái tên thấy chết cứu còn đứng ta ngu ngốc.


      Quả nhiên nghe thấy công chúa : “Muội muốn có nàng ta.”


      Này này này này, ta là người chứ phải đồ vật nhé, muốn là muốn được sao, kế hoạch xuất cung của ta có vẻ càng xa xôi hơn nữa rồi.


      “Vi thần cũng muốn”


      Á!


      “Khanh cũng muốn có nàng?” Ánh mắt Hoàng thượng trở nên gian tà.


      “Đúng ạ”


      được, là bản công chúa ta chọn trước chứ.”


      , so với công chúa thần chọn sớm hơn.”


      “Ê, ta muốn trước phải là của ta. Nàng là của ta.”


      “Công chúa…” Long công tử có vẻ muốn phản bác nhưng lại bị Hoàng thượng ngăn cản.


      “Nếu khanh muốn chi bằng ngày mai chúng ta tổ chức trận đấu truyền thống để quyết định, thế nào?”


      “Hoàng thượng muốn dùng nàng làm phần thưởng ư?”


      “Đúng, lại có thể chơi! Cứ quyết định như vậy .”


      Vừa nghe đến chơi là công chúa này việc gì cũng làm được, cho dù đằng trước có cái hố to, nhưng chỉ cần với nàng là bên trong có đồ chơi rất hay, nàng ngần ngại mà nhảy xuống. Haizzzz. Trận đấu truyền thống? Là cái gì chứ? Tóm lại phần thưởng định là ta rồi, kế hoạch xuất cung phải nghĩ sang hướng khác thôi!!!


      CHƯƠNG 47

      Trận đấu truyền thống? Cả buổi tối ta ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc trận đấu chết tiệt đó là gì. Rất muốn hỏi ai đó nhưng Hoàng thượng thế chắc mọi người đều nghĩ là ta biết rồi, nhưng ta đây làm sao mà biết cơ chứ? Ta có phải người triều đại này đâu. tình sao lại tới mức này, haizzz, đành chờ ngày mai rồi tính tiếp vậy..


      “Meo meo…meo meo…”


      Meo meo? Ta ngẩng đầu nhìn con mèo màu trắng chỉ xuất ở lãnh cung. Sao có thể xuất trong phòng ta được nhỉ? Bởi bị coi là phần thưởng nên ta bị canh phòng nghiêm ngặt, bị ném vào căn phòng này, Hoàng thượng hạ lệnh chỉ tới lúc trận đấu ngày mai bắt đầu ta mới được ra ngoài.


      “Mèo , ngoan, lại đây nào.” Ta ngoắc tay về phía con mèo đáng kia.


      “Ta phải mèo , từng gặp con mèo nào lại to như thế chưa hả?”


      Á! Mèo chuyện, ta kinh ngạc nhìn nó.


      Con mèo kia nhảy lên gường, gạt cái khăn che mặt của ta xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt ta. “Xem ra ta tìm sai người, đúng là tiểu hồ đồ rồi.”


      Tiểu hồ đồ? Xưng hô này chỉ có người thiên giới mới biết được. “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”


      “Ha ha, ta chính là người nguyệt lão phái xuống để tìm Long châu giúp , người có duyên.” Con mèo tăng thêm lượng ở ba chữ người có duyên, khiến ta nghe rành mạch ràng. ‘Người’ có duyên? Mèo sao có thể xem là người được? Bạch gia gia cho dù già nhưng chẳng lẽ phân biệt được đâu là mèo đâu là người. “Làm sao có thể chứ? Bạch gia gia là người có duyên. Là người, sao có thể biến thành mèo được?”


      “Khụ..khụ…về điểm ấy có chút hiểu nhầm, ta vốn chuẩn bị đầu thai sang kiếp người, nhưng đầu thai nhầm nên mới thành mèo, nhưng ta là con mèo lợi nhất nhất thế gian, ha ha…đúng là ông ấy phái ta xuống đây giúp .”


      Con mèo lợi hại nhất? Ta có nhìn ra được chỗ nào lợi hại đâu đâu, nhưng nếu người khác mà phát ra con mèo biết khẳng định cho là quái, khóe miệng ta co lại, nhớ ngày đó ra cũng bị đầu thai nhầm như vậy, nhưng tốt xấu gì vẫn được làm người, chỉ vì phạm ít sai lầm, còn người kia ngay cả đầu thai làm người với mèo mà cũng nhầm được, đúng là đại ngốc, có đáng tin đây?


      “Này này, đừng có nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ thế kia. Mũi ta rất thính, Long châu mà ở gần ta lập tức có thể ngửi được.”


      Mũi thính? Là sở trường của chó kia mà. Haizz, xem ra nó làm mèo mà cũng phải mèo!!!


      mà còn thở dài ta đây giúp xuất cung nữa.”


      Á! “Ngươi biết cách ra khỏi cung ư?”


      Nó cười tự tin “Đương nhiên.” Cái mũi hếch lên.


      “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ mau luôn !” Ta cũng muốn làm phần thưởng ngày mai đâu.


      được, vì mũi ta ngửi thấy có viên Long châu trong hoàng cung, lấy xong chúng ta mới có thể .”


      A~~~~~ lại là long châu ~~~~~~


      “Vậy long châu ở đâu?”


      “Tạm thời chưa , nhưng dựa vào cái mũi của ra nhất định có thể tìm được.”


      “Nhưng ngày mai ta phải làm phần thưởng cho người khác!”


      “Vậy chẳng phải tốt lắm sao? Trong trận đấu ngày mai, chúng ta có thể nhân cơ hội tìm xem người ai có long châu.”


      “Có thể biết trong trận đấu ngày mai à?”


      “Đúng vậy, ngày mai thi bơi!”


      Bơi?? là quái lạ, thời cổ đại bảo thủ lại cũng có thể dùng môn bơi để thi đấu, ha ha…Xem ra ngày mai rất thú vị, ta bắt đầu nôn nóng muốn xem cuộc thi bơi ở cổ đại như thế nào rồi đấy, “Vậy sau khi lấy được viên long châu, chúng ta còn có thể ra ngoài cung ?”


      “Đương nhiên có thể!”


      Ha ha, vậy có gì phải lo lắng nữa rồi, thanh thản ngủ thôi, chờ ngày mai xem trận đấu. Ha ha, nhưng còn vấn đề khác, nếu như người có duyên của ta là con mèo kia, vậy tại sao Long công tử nhìn thấy ta lại bị làm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :