1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 32

      Choáng quá! Choáng đầu quá, chảy nhiều máu như vậy, tại ta ở trong tình trạng thiếu máu, nhưng ta lại nghĩ đến việc tắm rửa cho sạch để thoát khỏi cái mùi tanh của máu này , từ ngày tiến cung ta cũng dám tắm rửa, lâu ngày mà tắm rửa thể nào người ta cũng có rận…


      Ta cẩn thận thăm dò bên trong phòng, nhìn xem có người nào khác , thiếu chủ mỹ nam tử kia kia từ sau khi tới đây thường ra ngoài tìm nơi bí mật bàn bạc tính kế với công công, muốn cho ta biết, ta cũng lười quản việc của họ, cho ta nguyên vẹn thời gian chuẩn bị đại tắm rửa, tìm cái thùng lớn, lấy nước, còn thêm ít cánh hoa, ha ha… Tắm hoa buổi sớm thử xem mùi vị thế nào ha, chuẩn bị tốt hết thảy ta lập tức cởi quần áo nhảy vào.


      “Ta tắm rửa cho làn da sạch, con chuột, con gián thấy đều phải chạy trốn, muỗi dám cắn, rận dám kêu, ta tắm cánh hoa, con bướm mỗi ngày vây quanh ta, ta tắm rửa cho làn da sạch…” Ta tự nghĩ ra ca khúc, đúng là rất sung sướng!!


      “Ầm…”


      “Là ai?” Nghe thấy tiếng động, ta lập tức khẩn trương nhìn chăm chú vào bốn phía, thể nào, ta vừa mới kiểm tra rồi, trong phòng có ai. Người kia là vào bằng cách nào?


      Rốt cuộc có phải là người đấy?


      Ta nhìn chăm chú lâu nhưng cũng nhìn thấy bóng dáng ai, trong lòng khỏi sợ hãi, lập tức đứng dậy mặc quần áo, nhưng là chân của ta đụng tới cái gì đó mềm mềm, nhìn xuống dưới.


      Ặc? Là người? rất đẹp, nàng bị ta dọa ngất đó chớ. Nàng vào bằng cách nào thế nhỉ?


      Lúc trong đầu ta lên vô số vấn đề ngoài cửa chợt vang lên “Tiểu Đông tử! sao cậu lại đóng cửa vậy, mở cửa ra nhanh!”


      “A, Dạ” Ta vội vàng chạy tới mở của


      “Tiểu Đông tử, cậu đóng cửa làm gì. là…”


      “Công công, trong phòng chúng ta có khách mời mà đến đó”.


      “Khách mời mà đến?”


      “Đúng vậy, là phụ nữ”


      "À! Nàng là vợ của ta, A Kha”


      A Kha? Chính là vợ xinh đẹp của Vi Tiểu Bảo?


      “Cậu mau gọi nàng dậy


      “A!” Ta làm thế nào mà gọi nàng được, nàng té xỉu mất rồi


      “A cái gì? Sao còn ?”


      “Nàng…Nàng ngất rồi”.


      “Ngất? Sao có thể vô duyên vô cớ ngất được chứ, chắng lẽ là cậu, chúng ta sớm nghe cậu xấu vô cùng, mau để ta nhìn xem”


      “Dạ” Ta giúp đỡ Vi Tiểu Bảo đến bên người A Kha, ông ta cúi xuống bắt mạch cho nàng.


      Nàng đừng có việc gì nha... ”công công, nàng thế nào rồi?”


      “Hừ! Đều là chuyện tốt của cậu đấy, tại tuy mạch của nàng ổn định, nhưng vì thần khinh bị dọa quá độ, biết khi nào mới có thể tỉnh lại."


      “Ồ....” May mà có chuyện gì.


      “Còn ồ cái gì? Cậu đúng là gây đại hoạ rồi đấy có biết ?”


      “Tôi gây đại họa?” Ta lại hù chết nàng, gây cái gì đại họa chứ!


      “Đúng vậy, vốn ta muốn lợi dụng A Kha hôm nay giả làm phi tử để Hoàng Thượng sủng hạnh, nhưng giờ nàng lại bị cậu dọa tới mức hôn mê bất tỉnh, cậu nên làm cái gì bây giờ?”


      “Sao lại bắt nàng giả làm phi tử, nàng giống phi tử kia lắm ạ?”


      “Hoàng Thượng căn bản chưa từng gặp vị phi tử kia, cho nên ta mới nghĩ đến việc trộm long tráo phượng, muốn A Kha ăn cắp long châu của Hoàng Thượng, nhưng tại nàng bị cậu dọa sợ tới mức hôn mê bất tỉnh,cậu xem nên làm gì đây hả?”


      Làm sao bây giờ...“ tìm người khác thay thế được ?”


      “Giờ sao có thể tìm người khác được nữa, phi tử kia mau chóng bị Hoàng Thượng triệu kiến rồi”.


      “Vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lần sau được sao?”


      Bỗng nhiên Vi Tiểu Bảo cầm lấy tay ta. “công công, ông tóm tôi làm gì?”


      “Lần sau cũng biết có thể có cơ hội tốt như thế này hay . Hoàng Thượng là người cẩn thận, dễ dàng sủng hạnh phi tử xa lạ.”


      “Thế phải làm sao bây giờ...”. Đừng nhìn ta, chớ có nhìn ta, tuy rằng ông là người mù, nhưng là sao ta cứ có cảm giác ánh mắt ông có ý tốt thế nhỉ... Chỉ thấy Vi Tiểu Bảo vuốt ve khuôn mặt có râu của ta “Ừm! Ngũ quan của cậu cũng tồi, hẳn có thể giả dạng thành mỹ nhân.”


      Ta sợ tới mức nhảy lên “Công công, cho dù ông mù sờ mặt của tôi thấy cảm giác tồi, nhưng Hoàng Thượng là nhìn chứ có phải sờ đâu, hơn nữa ông cũng thể đưa phi tử che mặt tới cho !”


      “Ha ha, ta có bảo cậu che mặt sao?”


      “Công công, ông muốn tôi dịch dung ư?”


      “Đúng vậy.”


      “A~~~ phải là lấy da người chết đó chứ?”


      “Ai bắt cậu mang da người chết hả?"”


      “Nhưng chẳng phải dịch dung đều phải lấy da người sao?” Nhớ tới người bên ngoài ta liền thấy buồn nôn, trước kia ta từng xem bộ phim kinh dị, rang dùng dao cắt da mặt, rồi đeo lên, là rất khủng bố, ta thà chết cũng dùng loại đấy đâu...


      CHƯƠNG 33

      “Hà hà, trừ việc dùng da người đời còn có phương pháp dịch dung thứ hai”. Vi Tiểu Bảo cười rạng rỡ.


      “Phương pháp dịch dung thứ hai? Là gì ạ?”


      “Chính là thứ này!” Ông ta lấy ra hộp phấn trong tay áo.


      “Phấn?” Ta kinh ngạc nhìn cái hộp tay ông ta.


      “Ha ha, tiểu Đông tử, cậu cũng đừng coi thường hộp son này, nó chính là tuyệt phẩm đời - dịch dung phấn.”


      “Dịch dung phấn!?” Còn có loại này kia à, ta với tay cầm lấy nó, mở ra xem, bên trong có ba loại màu khác nhau, xanh lục, hồng, lam, còn có tỏa ra mùi hương thơm.


      “Đúng vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, ngồi xuống.” Vi Tiểu Bảo bắt ta ngồi xuống trước gương, bắt đầu trang điểm, ha ha… Đây là lần đầu tiên ta được trang điểm, trong lòng có chút hồi hộp, ông ta định biến ta thành thế nào đây?


      “Nhắm mắt lại.” Ông ta ra lệnh.


      Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác thấy tay ông ta ngừng vuốt ve mặt của ta, hơ hơi ẩm ướt, ta muốn mở to mắt ra để xem. " được mở to mắt!”


      “À! Dạ”


      “Da của cậu đáng lẽ rất đẹp, nhưng vì sao mặt lại sinh ra nhiều nốt sần thế, giống như da cóc vậy…”


      Cóc?! Ông đúng là giỏi so sánh nhỉ, khóe miệng của ta giật giật.


      được cử động.” Ông ta sờ lên khóe miệng giật giật của ta, “Cậu cử động như vậy làm ta thể trang điểm được”


      “Dạ biết rồi” Ta chỉ tạm thời áp chế cơn tức giận trong lòng.


      biết qua bao lâu sau, ta cảm giác mặt kết thành màng dày, sau đó bị người dùng lực ấn xuống, “A… Đau quá!”


      được mở to mắt, được giãy!” Vi Tiểu Bảo kêu to.


      Nhưng rất đau, ta định sờ mặt mình nhưng Vi Tiểu Bảo ngăn lại.


      “Bây giờ bắt đầu thoa phấn.”


      Oa! Rốt cuộc cũng bắt đầu trang điểm rồi, bước quan trọng cuối cùng cũng bắt đầu, ta hưng phấn nghĩ.


      tầng phấn phủ mặt, cảm giác hơi khô khô, nhưng có hương thơm truyền đến mũi ta, ta nắm chặt tay, đợi thời gian trôi qua…


      “Được rồi, có thể mở mắt ra.” Nghe thấy giọng của Vi Tiểu Bảo, ta hoảng sợ, nhưng là ngay sau đó chậm rãi mở mắt. “Đây…Là tôi sao?” Ta cách nào hình dung được xinh đẹp trước mắt này, phải mị, cũng phải xinh đẹp bình thường, nàng toát lên luồng linh khí, giống như là tiên nữ.


      Đây là ta ư? Ta nhìn người đó trong gương, vuốt lên mặt mình, động tác của nàng trong gương cũng giống ta, nếu lần trước đại nương ở thanh lâu giả dạng biến ta trở thành tiên nữ, bây giờ ta có thể chắc chắn mình là tiên nữ rồi.


      “Vi Tiểu Bảo, mau đem người đưa ra , bằng còn kịp đâu!” Ngoài phòng vang lên giọng của mỹ nam tử.


      “Được rồi, ta biết rồi, mau nào.” Ta lại lần bị người khác dắt tay. Lần trước là Long công tử, mà tại lại còn là Vi Tiểu Bảo, ta biết là mình đào hoa đến thế kia đấy, vẫn là số khổ, chỉ có thể tự mình thở dài.


      “Nàng là…?” Mỹ nam thiếu chủ nhìn ta, mặt khiếp sợ nên lời, “Nàng phải phu nhân a Kha?”


      “Đúng vậy, nàng xảy ra chuyện nên đành phải tìm người thay thế, giờ chúng ta nhanh thay đổi người thôi.”


      “A! Ừ.” Ánh mắt của nam thiếu chủ vẫn là rời khỏi ta, là...ngại quá mất...


      Chúng ta xuyên qua hành lang dài, vào trong căn phòng , sớm nhìn thấy quý nhân bị ngất, nàng vốn là người được Hoàng thượng sủng hạnh, là người phụ nữ rất đầy đặn, ba vòng lớn đến độ có thể so với quả bóng rổ, “Mau thay y phục này vào.“ bộ sa y màu tím xuất trước mặt ta, trời ạ, mỏng quá, mặc như vậy khác nào mặc đâu? Ta khó xử nhìn bộ trang phục dành cho mình.


      “Thiếu chủ, người lấy sai rồi, phải là cái đó mà là cái này.” Vi Tiểu Bảo lấy ra bộ y phục đẹp đẽ, quý giá khác cho ta.


      “…” Mỹ nam thiếu chủ xấu hổ quay đầu chỗ khác.


      Ta cầm bộ y phục quý giá đẹp đẽ kia, sao lại mặc mãi được, lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng người.


      “Vân quý nhân, mau mặc y phục chỉnh tề rồi ra , Hoàng Thượng sắp tới.”


      “A.....nhanh thôi, chờ lát”


      Ta càng sốt ruột càng loạn hết cả lên.


      “Tiểu Đông tử, mặc xong chưa?”


      “Công công, tôi biết mặc mấy cái y phục nữ trang này đâu.”


      “Cái gì? Y phục đơn giản như vậy cũng biết mặc, đúng là….” xong liền bay người qua chỗ ta.


      “Ai đó? Công công, phải ông định giúp tôi mặc đấy chứ?” Chẳng phải ông nhìn được sao, ta còn vươn tay ở trước mắt ..


      “Phiền thiếu chủ giúp cậu ta mặc được ạ, lão xin ra trước, mặc xong cũng ra luôn.”


      Mỹ nam tử giúp ta mặc? Ta thấy xoay người, chậm rãi vươn tay lấy từng chiếc áo mặc cho ta, động tác rất thành thạo, khẳng định thường giúp phụ nữ mặc, ta u ám nhìn .


      “Mặc sao rồi?” Công công ở bên ngoài kêu to.


      “A, xong rồi ạ”.


      “Khoan ” Mỹ nam tử kéo tay ta “Tuy rằng ta biết là ai nhưng mong cẩn thận chút”.


      quan tâm tới ta. Ta cảm động nhìn .


      "Ừm! Tôi biết rồi.” xong ra ngoài cửa, theo Vi Tiểu Bảo tới phòng ngủ của hoàng thượng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 34[​IMG]

      “Đến nơi rồi”


      Khi Vi Tiểu Bảo ra những lời này tim ta như muốn ngừng đập.


      Dọc đường ông ta cũng giới thiệu cho ta biết về người phụ nữ này: Nàng từ dân thường được chọn làm phi tử, tuy rằng ở trong cung ba năm nhưng lại tiếp xúc rất ít với người ngoài, cũng có thâm giao, cả ngày ở trong phòng mình, nhưng Hoàng Thượng lại muốn sủng hạnh nàng, ông cùng với mỹ nam tử nghe xong đều cho rằng muốn ăn cắp long châu cần tiếp cận người Hoàng Thượng, cho nên nghĩ rằng đây là kế hoạch tốt, biến ta thành phi tử đó tới gần người Hoàng Thượng trộm long châu, bọn họ điều tra kĩ lưỡng, còn sắp xếp đường lui đảm bảo cho ta, dặn ta chỉ cần trộm long châu thôi, càng nhanh càng tốt.


      Nhưng ta vẫn cảm thấy bất an, ánh mắt bất lực nhìn Vi Tiểu Bảo được ạ?"


      Vi Tiểu Bảo mỉm cười ” Nương nương, mau vào thôi, đừng để hoàng Thượng đợi lâu.”


      Hừ...Đập vỡ nốt hy vọng cuối cùng của ta rồi, ta cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu hét to “Mình là xấu nữ, còn sợ gì ai nữa!” Tăng thêm can đảm cho mình, cùng lắm khi xảy ra chuyện dọa Hoàng Thượng ngất sau đó tìm cách trốn là được.


      Ok, chuẩn bị xong tâm lý, ta đến đây ~~~ “Bịch…”


      Bởi vì dùng sức quá lớn để mở cửa nên cả người ta nằm trọn dưới đất. Thảm…thảm quá mất thôi!!!!


      “Nương nương, sao người lại cẩn thận như vậy”. Vi Tiểu Bảo vội vàng tiến lên giúp ta.


      “Ha ha… có lẽ vân Nhi là quá kích động khi nhìn thấy trẫm rồi.” Hoàng Thượng ngồi cách đó xa chiếc ghế tựa, nhàn nhã thưởng thức cảnh ta quỳ rạp dưới đất, ta oán giận trừng mắt nhìn , hỗ trợ ta lại còn khá....


      Nhưng mà ta vẫn phải cố gắng mỉm cười nhìn ” Đúng ạ, Vân Nhi rất vui khi gặp Hoàng thượng, ha ha…”


      Vẻ mặt Hoàng Thượng nghiền ngẫm nhìn ta "Ông có thể lui ra được rồi, Vân Nhi, lại đây” vươn tay ra với ta.


      Vi Tiểu Bảo nhìn ta lần, tỏ vẻ muốn ta cẩn thận, ta đương nhiên biết phải cẩn thận rồi. Bây giờ ta chẳng khác gì miếng thịt thớt vậy, sao có thể cẩn thận cho được, từ từ bước về phía Hoàng Thượng.


      Vừa thấy ta đến, lập tức kéo ta ôm vào lồng ngực “Sao thế? Vân Nhi, nàng căng thẳng à?" xong còn ôm ta chặt hơn, “Nàng thơm quá.....”


      Ta có cảm giác như máu đều xông hết lên mặt, gần như vậy, thân mật như vậy, hại ta nghĩ đến ngón võ tóm kia, tay lại ngứa ngáy…


      “Hoàng Thượng…” Ta bắt đầu chuyện đâu, cầm lấy rượu bàn.


      “Vân Nhi muốn uống rượu? “


      “Nô tì muốn so tài đánh cờ với hoàng thượng” Ta cầm chén rượu, nếu đồng ý ta tạt rượu vào mặt , tạt cho choáng luôn.


      “Đánh cờ?”


      “Đúng vậy, biết hoàng Thượng có dám ạ?” Ta cố ý khiêu khích .


      “Nếu ái phi muốn đánh cờ trẫm phụng bồi.”


      “Nếu thua bị phạt rượu.”


      “Được, lập tức chuẩn bị bàn cờ , trẫm rất mong chờ được lĩnh giáo kỳ nghệ của ái phi.”


      Ta lập tức gọi người chuẩn bị bàn cờ vây, so tài cùng Hoàng Thượng.


      “Hoàng Thượng, đánh cờ vây là buồn chán quá, chi bằng ta chơi loại cờ khác thú vị hơn được ?”


      “Được thôi, ái phi muốn đánh cờ gì nào?”


      Còn gọi ta là ái phi nữa, như vậy chẳng phải là quá mức thân thiết rồi còn gì, còn ánh mắt có ý đồ kia nữa, khiến toàn thân ta chợt nổi da gà…….


      “Cờ năm quân.”


      “Cờ năm quân?”


      “Đúng vậy, chỉ cần là năm quân ở cùng chỗ, mặc kệ là chéo hay thẳng cũng đều thắng."


      Hướng dẫn xong ta còn đánh thử cho Hoàng Thượng xem, “Hoàng Thượng hiểu rồi chứ ạ?”


      “Đúng là quy luật hay, trẫm hiểu rồi, bắt đầu .” Mắt Hoàng thượng loé sáng.


      “Được” ta tràn đầy tự tin ra nước cờ đấu tiên, ta là cao thủ cờ năm quân Internet đấy , đánh lần đầu mạng vô địch. Hôm nay ngài thể vượt mặt ta được đâu.


      Ván thứ nhất ta lập tức phân thắng bại với , ta thắng, ta mừng thầm nhìn .


      Hoàng Thượng mỉm cười nhìn ta, uống cạn chén rượu.


      “Khoan !” Ta ra tiếng ngăn lại.


      “Sao vậy?” Hoàng Thượng khó hiểu nhìn ta, vẻ mặt tươi cười thay đổi. “Hay là trong rượu có độc?”


      “Đương nhiên phải rồi, ha ha, thiếp chỉ là cảm thấy uống phạt như vậy thú vị chút nào, thiếp có cách phạt rượu hay hơn nhiều.” Ta đổ rượu vào bát rồi đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, “Thế này mới gọi là phạt rượu, ly nho thế kia tính làm gì!” ta giả vờ làm nũng, ta cũng tin ngài lập tức uống.


      “Ha ha… nàng phải là muốn trẫm quá chén đấy chứ?”


      “Nếu Hoàng Thượng thắng thiếp nhất định uống cho ngài xem.”


      “Ha ha… trẫm để thua nàng nữa". xong ngửa đầu uống cạn hơi, giọt cũng còn.


      Tửu lượng rất khá, ta thầm tán thưởng trong lòng.


      “Bắt đầu ván thứ hai .”


      “Được thôi". ta mỉm cười


      ===================


      Mấy canh giờ sau!!!!


      ===================


      Ta trợn mắt nhìn bàn cờ, trời ạ!!!!!!!!!!


      Bụng Hoàng thượng là tạo từ cái gì thế biết? đêm chơi cờ, thua sạch cả đêm, uống đêm, thế mà tí biểu say rượu cũng có, tinh thần phấn chấn của ta rơi xuống, chút men say cũng , ta thực hoài nghi thứ uống có phải rượu nữa, hay là nước sôi? giống người ở trong ti vi đấy chứ, có thể dùng nội lực để ép rượu ra ngoài, ta nhìn xung quanh có chỗ nào ướt cả, hơn nữa hề toilet lần nào, rốt cuộc rượu biến đâu hết rồi, ta cố gắng nhìn , muốn tìm câu trả lời nhưng lại chỉ thấy vẻ mặt thoải mái của .


      “Hoàng Thượng phải vào triều sớm rồi ạ!” Ngoài cửa vang lên giọng của thái giám, giờ ta ở trong này nên thể ra xem có phải Vi Tiểu Bảo hay .


      “Trẫm biết rồi, xem ra trẫm thực rất khó thắng được nàng…” Hoàng Thượng xong thoải mái mỉm cười.


      Ta khó khăn mỉm cười “ Hoàng Thượng nhanh vào triều , đừng để bị muộn.”


      “Nhưng trẫm muốn xa nàng....”


      muốn xa? Ngài còn muốn thắng ta chắc? “Hoàng Thượng, thiếp thấy hơi mệt.”


      “Được rồi, nếu ái phi mệt, hôm khác trẫm lại chơi cờ với ái phi".


      “Dạ, thiếp mắt đưa Hoàng Thượng.”


      “Mắt đưa là gì?”


      “Dạ là ánh mắt tiễn đưa Hoàng Thượng.”


      “Ha ha… ái phi còn dùng từ ngữ thú vị quá.”


      “Hoàng Thượng mau lâm triều , đừng để các đại thần chờ lâu!”


      “Được, trẫm nên đây.” xong còn hôn lên mặt ta cái, ta lập tức giật nảy mình, người bị ôm có vẻ còn hơi hơi nóng lên.


      Hoàng Thượng vừa ta lập tức nhảy lên giường, mệt quá, mơ mơ màng màng ngủ.


      biết qua bao lâu sau, tự nhiên bị tiếng động đánh thức.


      “A… Ma!”


      Ma? Ta lập tức bật dậy “Ma ở đâu? Ở đâu hả?" , đưa mắt nhìn xung quanh, phát trong phòng bóng người, tiếng động ấy là từ bên ngoài, ta mang theo ba phần tò mò, bảy phần sợ hãi ra cửa, nhìn cây sao lại thấy người!?


      Người chết? Ta run sợ nhìn lên người chết cây. Sao có thể có người chết cây được chứ.


      “Hoàng thượng, đó là oan hồn của Lý phi được siêu thoát đấy ạ.” Chỉ thấy nhào vào lòng Hoàng Thượng, bên cạnh còn có người, là công chúa.


      Vẻ mặt Hoàng Thượng ngưng trọng nhìn lên thi thể cây, ra lệnh “ Người đâu! Mang thi thể đó xuống.”


      Thi thể được từ từ đưa xuống, vài người khác kiểm tra, lắc lắc đầu, vài câu gì đó với Hoàng Thượng.


      “Vân Nhi sao lại ở nơi đó, mau vào phòng .” Hoàng Thượng nhìn ta .


      “A, vâng…” Ta nghe lời bước về phòng, nhưng trong đầu lại nghĩ đến thi thể kia, rốt cuộc đó là ai, hơn nữa ta thấy rất quen, hình như gặp ở đâu đó phải.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 35[​IMG]

      Trong giấc mơ…


      mình dạo ở hoa viên bỗng từ đâu nghe thấy tiếng khóc vọng lại, chậm rãi tiến lại gần nơi phát ra thanh đó, ta nhìn thấy ngồi khóc. Từ từ đưa tay chạm vào…


      “A…” Ta đưa tay lau trán đầy mồ hôi. Cứ mỗi lần cơn ác mộng này diễn ra là ta lại nhìn thấy thi thể kia. Trong mơ ta thấy đó như muốn với ta điều gì, nhưng khi tỉnh giấc ta lại thể nhớ được gì cả...


      “Cậu sao vậy, lại gặp ác mộng kia à?” Là giọng của Vi Tiểu Bảo. Vì muốn hoàng thượng chú ý đến ta với sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, cho nên mỗi ngày Vi Tiều Bảo đều phải đến dịch dung cho ta lần, bằng ta trở lại nguyên hình, phiền phức quá.


      Mà tên hoàng thượng kia tới ta trang điểm có ích gì cơ chứ, nghĩ tới là ta thấy bực mình. Từ khi thấy thi thể cây kia hoàng thượng cũng tới, chẳng biết bận cái gì nữa, làm ta cả ngày phải ở trong phòng buồn muốn chết. Hôm nay bằng bất cứ giá nào ta cũng phải ra ngoài.


      “Công công, ông xem hoàng thượng có tới đâu, hay là ông cho tôi ra ngoài chơi chút .”


      được, lỡ đến bất ngờ ta phải làm thế nào?”


      “Nhưng mà…” Ta làm nũng níu kéo quần áo ông ta nhưng ông ta gạt tay ta ra và nghiêm khắc “ Cậu đừng quên thân phận giờ của mình, nếu hoàng thượng biết sao?”


      “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngay cả bóng dáng của cũng thấy đâu. Có khi ba năm sau cũng chưa tới chứ đừng là bây giờ. Chẳng lẽ bắt tôi phải đợi cho tới già sao?” Nghĩ đến đây lòng ta chỉ muốn khóc oà lên, cứ tưởng rằng được nhanh chóng rời cung nhưng nào ngờ ngay cả cánh cửa hoàng cung ta cũng thấy gì tới việc ra khỏi chứ. Chẳng lẽ ta cứ phải chịu đựng sắp đặt của ông ta sao? Ta muốn!


      “Thôi khỏi , Vi Tiểu Bảo, tôi nghĩ hoàng thượng hôm nay cũng tới đâu, chi bằng cho nàng ta ra ngoài hít thở khí chút cũng chẳng tổn thất gì.” Là mỹ nam tử mở lời thay cho ta, ta sung sướng nhìn .


      “Nhưng mà thiếu chủ…”


      “Được rồi, cứ quyết định như vậy , ta theo, chắc có chuyện gì xảy ra đâu.” xong liền kéo tay ta ra ngoài, khiến cho Vi Tiểu Bảo có cơ hội thêm điều gì. Ta thích.... Quả nhiên là mỹ nam tử của ta.


      Nếu được nắm tay thế này mãi là tốt biết mấy.


      Hôm nay tiết trời đẹp, ta và cùng ngồi trong cái đình.


      “Nghe Vi Tiểu Bảo gần đây thường mơ thấy ác mộng.”


      Nhất thời nghe đến hai chữ ác mộng, trán ta liền nhăn lại “Đúng vậy, từ khi nhìn thấy thi thể cây kia, lúc nào tôi cũng nằm thấy ác mộng.”


      ? Thế trong mơ thấy gì?”


      Ta lắc lắc đầu “Tôi nhớ ”. ra ta dối với mỹ nam tử, bởi vì trong mơ ta nhớ đó với ta “Cẩn thận, cẩn thận”, mà ta chẳng biết là nên cẩn thận cái gì nữa. Hoàng thượng chăng? Hay là…Ta nhìn mỹ nam tử, lúc hỏi ta ánh mắt của lạnh lùng, làm ta sợ muốn chết.


      “Nếu nhớ được thôi, đừng cố làm gì. chừng sau này gặp lại cơn ác mộng đó nữa đâu.” Mỹ nam tử mỉm cười an ủi ta.


      “To gan, giữa ban ngày ban mặt dám ở đây tình tự, trong mắt các ngươi còn có trẫm nữa hả?”


      Nghe thấy giọng này tim ta liền đập liên hồi, xoay người lại nhìn quả nhiên là hoàng thượng đứng đó.


      “Hoàng thượng”. Mỹ nam tử bất chợt kêu lên.


      Hoàng thượng hừ tiếng, xem chừng rất tức giận tiến lại gần ta, nhìn ta ra điều là giải thích ràng đừng mong yên thân với .


      “Hoàng thượng thân là thiên tử, thiếp nào dám coi thường hoàng thượng.” Ta buồn cười nhìn công chúa mạo danh hoàng thượng. Xem ta xử trí nàng ta như thế nào đây, haha… Ung dung tới gần bên công chúa, ta thầm bên tai nàng “Đêm nay để thiếp giải thích cho người có được ?” Vừa ta vừa dùng tay vuốt ve nàng ta, cảm giác thân thể của nàng ta trở nên cứng ngắc, cổ bắt đầu xuất da gà.


      Thấy phản ứng của ta, mỹ nam tử có vẻ hơi khó chịu nên cứ nhìn ta chằm chằm, dường như muốn thiêu chết người đứng cạnh ta, ha ha… Có cần phải tức giận đến vậy .


      “Ngươi...ngươi tránh xa ta ra chút.” Tên hoàng thượng giả mạo dùng sức đẩy ta ra.


      “Hoàng thượng, cớ gì lại đẩy thiếp chứ, phải chăng người chán thiếp rồi?” Ta giả vờ thương tâm, dùng khăn che mặt lại nhưng thực chất là cười mãn nguyện.


      “Ta…ta đâu có chán ngươi đâu, đừng khóc nữa mà.” Tên hoàng thượng giả luống cuống an ủi ta.


      ạ?” Ta mở to mắt nhìn nàng ta.


      mà”. Nàng ta lập tức cam đoan.


      “Vậy tốt quá rồi.” Ta lập tức nhảy vào lòng nàng ta, lấy tay nhéo vào ngực.


      “A! Ngươi....” Nàng kinh ngạc nhìn ta.


      Ta cười đắc ý “Nô tỳ tham kiến công chúa.” Ta cũng học qua lễ nghi cung đình nên hành lễ với nàng.


      “Ngươi… ngươi sớm biết ta là công chúa lại còn cố tình trêu ghẹo ta hả?.” Công chúa tức giận .


      “Công chúa, người oan cho nô tỳ rồi, tại công chúa đùa giỡn trước nên nô tỳ đành phải hầu theo công chúa thôi.”


      “Nàng ta là công chúa?” Mỹ nam tử khẩn trương nhìn ta.


      “Đúng vậy, nàng chính là muội muội của hoàng thượng, công chúa Hoàng Kim Phụng ai sánh bằng.” Ta vụng trộm bỏ thêm câu ở phía sau, hahaha… Thiên hạ tuyệt ai có thể sánh với công chúa, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn nhưng cũng phải kính nể công chúa vài phần.


      “Hahaha… ta nghờ tên nô tỳ như ngươi lại có thể biết mọi chuyện như vậy nha.” Công chúa kiêu ngạo nhìn ta.


      “Cám ơn công chúa khen ngợi.”


      “Ờ, tên nô tài kia có thể lui ra, ta muốn chuyện phiếm với ngươi.” Công chúa chỉ vào mỹ nam tử


      “Dạ, nô tài xin cáo lui.”


      Vừa thấy mỹ nam tử khuất, công chúa lập tức cầm tay ta và hỏi “Ngươi có tin là có ma ?"


      “Ma ư, sao công chúa lại hỏi như vậy?”


      “Ta nghĩ ngươi cũng từng thấy thi thể cây, người ta rằng đây là do oan hồn siêu thoát của Lý phi gây ra, nên mới có người chết như vậy."


      “Lý phi là ai?”


      “Ngươi biết Lý phi à? Ta tưởng ngươi nhập cung cũng lâu rồi chứ.”


      “Ha ha ha… hình như nô tỳ cũng từng nghe qua lần nhưng lâu rồi nên cũng nhớ lắm, mong công chúa có thể cho tôi biết Lý phi này là ai ?"


      “Thôi được rồi, Lý phi từng là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Vào thời gian nàng ta mang thai, hoàng thượng từng muốn lập đứa bé trong bụng của nàng làm thái tử nhưng ngờ nàng lại sinh hạ cặp quái thai. Vì vậy mà về sau nàng bị đày vào lãnh cung. Do chịu được đơn cũng như uất ức nên nàng thắt cổ tự sát. Tương truyền linh hồn của nàng vẫn còn lai vãng ở phía sau cung, ban đêm người ta thường nghe thấy tiếng khóc của nàng.


      “Chuyện phi tử kia với cái thi thể cây kia có liên quan gì với nhau chứ?” Các nàng cũng chết cùng chỗ.


      “Bởi vì khi chết nữ nhân kia lại mặc y phục giống Lý phi năm đó.”


      “Cái gì?”


      “Cho nên rất nhiều người đây là do oan hồn của Lý phi làm.” Công chúa hơi xong câu chuyện liền đưa tay lấy điểm tâm bàn bỏ vào miệng.


      Từ từ nhớ lại dung mạo nữ tử cây kia, quả nàng ta… rất giống… nàng phải là…đó chứ. Trời ạ, nếu đúng như lời người kia người ra tay sát hại nàng chính là bọn họ rồi. Tại sao họ lại phải làm như vậy chứ, chẳng lẽ là giết người diệt khẩu?


      “Vậy người chết cây kia là ai?” Ta căng thẳng hỏi.


      “Hình như là cung nữ, giờ cho xuất cung đem mai táng rồi.”


      “Ồ!!” Ta thở phào nhõm cái.


      “Ha ha…” Bỗng dưng công chúa nắm lấy tay ta, “Ngươi cũng quan tâm đến chuyện này chi bằng ta và ngươi cùng điều tra chân tướng của việc nhé!"


      “Điều tra chân tướng? phải là công chúa muốn đến nơi ma quỷ đó lúc nửa đêm đấy chứ?”


      “Ha ha…hay cho câu ở nơi ma quỷ lúc nửa đêm, lời công chúa ra đều là mệnh lệnh, cho nên ngươi nhất định phải với ta.” Công chúa nhìn ta với ánh mắt đáng sợ như muốn : nếu ngươi liệu hồn với ta.


      Ta nghĩ khả năng từ chối là tuyệt nhiên có nên đành phải nở nụ cười bất đắc dĩ với nàng và “Được ạ”




      CHƯƠNG 36[​IMG]

      Tại nơi lãnh cung xuất hai bóng đen.


      “Công chúa, có nhất thiết phải mặc như vậy ạ?” Ta nhìn mình mặc đồ thái giám, còn công chúa lại mặc đồ đen từ xuống dưới, ở nhà của mình mà cũng cần phải giả dạng như vậy sao?


      “Hừ… thôi kẻo bị người ta phát bây giờ.”


      Người ta phát ? Ta nhìn xung quanh chỉ thấy màn đêm đen kịt, lúc ta và công chúa vào cũng hề thấy tên thị vệ nào hết. Vậy mà lại có khả năng bị phát .


      “Công chúa, hay là chúng ta trở về .”


      “Trở về?! Ngươi đùa à, đến đây ta nhất định phải vào trong xem xem thế nào. Hay là ngươi sợ?” Vừa công chúa vừa chụp lấy tay ta cứ như sợ ta chạy mất bằng, chẳng biết là ai sợ đây.


      “A…”


      “Công chúa sao thế?”


      “Có… có cái gì đó dưới chân ta, huhu.”


      Ta cúi đầu xuống nhìn “Ha ha… công chúa đừng sợ, chỉ là con mèo thôi mà.” Ta cười ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt công chúa cho nàng nhìn . Con mèo này có lông trắng như tuyết, đôi mắt bên màu vàng còn bên màu xanh, trong đêm tối phát ra ánh sáng mờ ảo kì bí. Chủ nhân của con mèo này là ai? Bỗng nhiên ta lại nghe thấy tiếng khóc trong giấc mơ kia.


      “Ai đó?”


      “A! Ngươi ai thế?”


      “Công chúa, người nghe thấy tiếng khóc à?”


      “Tiếng khóc......a....là Lý phi chăng…” Công chúa sợ tới mức hét to lên, càng nắm chặt lấy tay ta hơn nữa.


      Tuy rằng ta cũng sợ nhưng còn có điều gì đó khiến ta tò mò hơn nên đánh bạo đến phía trước.


      Từ từ mở cánh cửa của hậu cung ra.


      “Két…” Cánh cửa chậm rãi mở ra.


      “A… Là ma aa!” Công chúa buông tay ta, bỏ chạy ra ngoài.


      Còn ta ôm đầu ngồi xổm xuống đất chờ cho tiếng kêu kia biến mất, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện.


      Ta đứng dậy nhìn quanh căn phòng, bên trong kết đầy mạng nhện, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.


      Ở trong phòng ta thấy rất nhiều nơi phát ra đốm sáng, ta chậm rãi bước đến cúi người xuống nhặt lên hóa ra đó là long châu. Có cả thảy là ba viên lớn có có nhưng bên trong phải màu vàng mà là màu đỏ. Nên ta tạm thời gọi nó là hỏa long châu, ngờ ở cái nơi ma quỷ này lại có thể tìm được món bảo bối quý giá đó.


      “Ê… ngươi còn ở bên trong thế?” Là giọng của công chúa.


      “Dạ có” Ta vừa vừa tiến lại gần nàng để nàng nhìn thấy ta, nàng lập tức bắt lấy tay ta “Chúng ta nhanh thôi, nơi này đáng sợ quá mất.”


      Ta trấn an nàng xong, định tìm xung quanh xem có còn viên long châu nào nhưng thấy nàng ta sợ quá, hơn nữa ta lâu như vậy Vi Tiểu Bảo ắt hẳn rất lo lắng nên ta đành quyết định về.


      Ta đưa công chúa về tẩm cung sau đó thẳng tiến đến phòng ngủ của mình, nhưng thấy Vi Tiểu Bảo đứng trước cửa rồi.


      “Công công… ông....” đợi ta hỏi xong Vi Tiểu Bảo vội vã “Hoàng thượng ở bên trong đợi nương nương.”


      “Hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại đến vào giờ này chứ?”


      “Sao trẫm thể tới giờ này, Vân nhi, cuối cùng nàng cũng trở về.”


      “A, đúng ạ, Vân Quý phi về rồi. Để nô tài giúp quý phi tắm rửa thay y phục, chải lại đầu tóc rồi đến thỉnh an hoàng thượng.”


      “Khỏi cần… trẫm chờ nàng lâu rồi, để nàng vào đây .”


      Chết rồi, ta khó xử nhìn Vi Tiểu Bảo, bây giờ ta mặc đồ thái giám sao có thể để nhìn thấy. “Còn mau vào đây, muốn kháng chỉ sao?”


      “Dạ, Vân quý phi vào ngay đây ạ.” xong đưa ta vào trong phòng. Hoàng thượng nhìn ta mặc đồ thái giám cũng hề ngạc nhiên, ngược lại giơ tay lên ý bảo Vi Tiểu Bảo lui ra, sau đó chậm rãi tiến lại gần ta.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 37[​IMG]

      “Hoàng thượng!” Ta kinh sợ nhìn , lại xung quanh ta ngừng, vậy lại chẳng thèm câu gì.


      Bỗng nhiên ôm lấy ta “Vân nhi, trẫm làm gì mà nàng lại sợ hãi thế kia?”


      “Thiếp… tại thiếp nhất thời gặp hoàng thượng nên hơi ngạc nhiên chút thôi.”


      “Ngạc nhiên…ha ha ha. vậy à, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẫm kinh ngạc thôi, cớ sao bây giờ nàng lại thế. Nàng với công chúa ban đêm ngủ lại chạy đến hậu cung làm gì?” dùng tay ôm chặt lấy ta.


      biết sao?


      “Thiếp…Thiếp.” Đến nửa câu ta cũng thể được chỉ biết im lặng mà nhìn . Rốt cuộc muốn gì đây.


      bế ta lại gần giường, sau đó đặt ta xuống


      Giường? phải chứ, ta hoảng sợ nhìn , muốn làm gì?


      “Ha ha… Nàng cho là trẫm biết gì chắc? Nàng phải là Vân nhi!” dùng tay tóm lấy cổ ta “ mau! Nàng là ai?”


      Càng lúc ta càng thở được, muốn giết ta sao? Thời khắc ta nghĩ bản thân mình sắp chết ta lại thấy từ từ cúi xuống hôn ta.


      Nụ hôn đầu tiên của ta… sao lại có thể mất trong tình huống này cơ chứ. Nụ hôn mà ta cố gắng gìn giữ cho người tình trong mộng mà lại để mất thế này sao, ta đau khổ giãy dụa. Ta càng giãy dụa lại càng hôn ta mãnh liệt hơn.


      Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?


      Trong lúc giãy dụa ta vô tình xé rách long bào của , làm lộ ra long châu, vừa thấy long châu ta đưa tay giật lấy sau đó ném xuống dưới rồi lợi dụng sơ hở tung ra tuyệt chiêu rồng ôm trứng để bắt lấy.


      với tới ư? Nhìn hoàng thượng mà ta chỉ muốn giết chết ngay lập tức, lộ ra nụ cười nham hiểm “Hoá ra tên tiểu tặc muốn hành thích trẫm quả nhiên chính là nàng.”


      Thảm rồi...Từ trước tới giờ ta trộm gà trộm vịt còn được, đời nào lại trộm mấy cái thứ này, mà cũng chẳng phải là thứ bình thường, long châu mới khổ chứ. Nếu là cái khác có phải là đơn giản hơn rồi .


      “Haha… chỉ là mấy chiêu thức bình thường thôi mà, hoàng thượng so đo với tiểu nữ chứ, đại nhân đại lượng tí mà.” Ta cười làm huề với .


      ? Hahaha.”


      “A! Ngài…” đưa tay tháo bỏ y phục làm lộ ra phần ngực của ta.


      “Trẫm chỉ muốn nhìn chút thôi mà, có gì được sao, hơn nữa thân phận của nàng bây giờ lại là phi tử của ta, chẳng lẽ lại sợ ta nhìn thấy?” xong lại tiếp tục cởi y phục, đè ta xuống giường, tay giữ lấy tay ta, tay kia sỗ sàng hướng về phía ta. Cơ hội đến.


      Ta dùng tay còn lại đánh lén , “A!..”


      Nghe hét lên tiếng, đánh lén thành công a! Tay cầm long châu, nhân cơ hội ta dùng sức xoay người “A..”


      Tốt lắm, thấy hai tay chuyển xuống phía dưới, ta dùng sức nâng chân tặng cho đá sau đó nhảy xuống giường trốn khỏi phòng.


      Đằng sau vang lên: “Người đâu, bắt lấy nàng cho ta.”


      Vừa nghe thấy ý chỉ đám người từ đâu xuất đuổi theo ta, đông vô số kể là khủng khiếp quá.


      CHƯƠNG 38[​IMG]

      Nhìn lại phía sau thấy đám người cật lực đuổi theo, ta đúng là nghĩ mình chỉ còn đường chết mà thôi. Tên Vi Tiểu Bảo với mỹ nam tử kia đâu sao tới cứu ta chứ.


      Ta chạy bộ khắp hoàng cung, chạy ngang qua chỗ nào đó , mà sao những người đuổi ta lại tăng gấp đôi thế kia. Kiểu này chắc toàn bộ thị vệ trong cung đều được ra lệnh bắt ta mất....ta thấy mình sao giống vận động viên thi chạy marathon đường dài quá. Có mấy người ở đâu nhảy ra trước mặt ta, ta liền sử dụng tuyệt chiêu rồng ôm trứng tập kích chúng, tất cả bọn họ đều ngã xuống hết. Trời ạ, ta thấy mình sử dụng chiêu thức này càng ngày càng thành thạo, hơn nữa lại càng uy lực hơn trước. Cứ nhìn đám thị vệ ngã xuống kêu lên thảm thiết là biết, mặt bọn họ biết bao nhiêu là vết thương trông đau đớn


      Mới đầu sắc mặt bọn họ đều xanh xao trông tội nghiệp, vậy mà sau chẳng hiểu thế lại biến thành màu đỏ, điệu bộ lại có vẻ thoải mái, ta nhìn thấy là khủng khiếp. thế lại còn đột ngột nhảy dựng về phía ta, cố ý bắt ta phải đánh bọn họ.


      Trời ạ... những người đó phải bắt ta mà là đuổi ta, cái này là vì ta cào chúng nên chúng mới đuổi ta. Ta cứ cào ngừng, bỗng ở đâu có tên chạy ra cởi quần trước mặt ta làm ta vô tình cào trúng phải ít lông.


      Buồn nôn quá mất, ta đưa tay phủi phủi đám lông. Cái tên Vi Tiểu Bảo và mỹ nam tử kia sao còn chưa đến cứu ta, chẳng lẽ bọn họ cam tâm thấy ta chết mà cứu. Hơn nữa, lẽ ta trở thành tội nhân thiên cổ với tiếng tăm là “ cào chim” mà chết người sao.


      Trời ơi, phật ơi, thượng đế ơi, xin các ngài à mời các ngài làm ơn xuống cứu con với.


      “Phành phạch… phành phạch…phành phạch” đám lông màu vàng ở đâu đột nhiên xuất trước mặt ta, ta định thần nhìn đó là đàn chim. Tất cả bọn chúng đều bị giữ lại bởi cái lưới dính trần nhà. Còn có sợi dây thừng do công chúa nắm giữ. Công chúa với ta:


      “Mau, mau tới đây.”


      Ta nhìn công chúa đầy nghi ngờ, thân nàng sao lại toàn lông chim thế kia, mặt còn có cả phân chim nữa chứ.


      “Phì… công chúa người....?” Ta lấy tay bụm miệng kiềm chế trận cười dữ dội nổ ra. Nàng công chúa này đúng là rất khôi hài.


      “Nhìn gì hả, còn đứng đó mà nghĩ nữa, muốn sống còn mau tới đây.”


      Nghĩ gì nữa chứ? Hành động chứng minh tất cả rồi, ta lập tức chạy tới, công chúa kéo sợi dây đánh động, đàn chim như đàn ngựa hoang thoát dây cương bay đến đầu đám thị vệ mà mổ, sau đó biết đàn chó ở đâu chạy ra. Có lẽ vì muốn bắt ta, hoàng thượng phái đội đặc chủng này chăng. Đàn chó vừa đến thấy đàn chim liền nhảy lên bắt, liên tiếp tấn công. tại tình huống là rất hỗn loạn, chim bay chó đuổi, người la lối.


      Ta nhìn lúc cũng bắt đầu thấy choáng váng, cũng may nhờ công chúa nhắc ta “Còn đứng ngốc ra đó làm gì, chạy mau.”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 39

      Ta cùng chạy với công chúa cho tới khi còn nhìn thấy đám thị vệ kia nữa.


      Cả hai đều há miệng thở dốc “Lần này lòng đa tạ công chúa ra tay cứu giúp”. Ta chắp tay theo kiểu cổ nhân cảm tạ công chúa, nhưng lúc nhìn thấy cả người nàng toàn lông chim thể nhịn được cười.


      “Ha ha ha ha……”


      “Ngươi ~! Ngươi lại còn dám cười nữa, nếu phải vì cứu ngươi việc gì ta phải biến thành như thế này?” Công chúa hờn dỗi trề môi ra.


      “Phì…ngượng kia à, công chúa, nhưng nhìn thấy bề ngoài này của tôi thể kiềm chế nối".


      “Hừ!”


      “Sao công chúa lại biến thành bộ dạng như vậy?”


      “Còn phải vì cứu ngươi ư? Ta nghe hoàng huynh biết ngươi giúp ta xông vào hậu cung lúc nửa đêm vô cùng tức giận, biết tin này ta lập tức chạy đến, đúng lúc nhìn thấy ngươi bị truy đuổi bởi đám thị vệ, cho nên mới nghĩ ra cách này đấy".


      “Sao lại nghĩ ra cách dùng chim cứu tôi?” đây đúng là cách cứu người mang đến trận cười dữ dội từ trước tới nay có, bọn thị vệ kia nhất định là rất thảm, ha ha…công chúa này sao lại làm thế kia chứ?


      “Vừa đúng lúc ta nhìn thấy đàn chim, cho nên mới lợi dụng chúng đó chứ”.


      Lợi dụng chim cứu người! Ta thấy chắc chỉ có công chúa tinh quái này mới có khả năng nghĩ ra cách như thế. “Vậy bây giờ phải làm sao ạ? công chúa, tôi cũng còn chỗ nào để , hơn nữa thị vệ lại truy lùng khắp nơi”.


      thành vấn đề, có công chúa ta ở đây ngươi lo cái gì, ta nghĩ ra nơi vô cùng thích hợp cho ngươi nấp rồi”. Công chúa tràn đầy tự tin, sau đó ra hiệu cho ta cùng nàng.


      Nhưng ta vẫn cảm thấy rất lo lắng, công chúa có thể nghĩ ra cách dùng chim cứu người, tìm được nơi nấp an toàn chắc? Nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phải theo nàng thôi.


      chứng minh suy nghĩ trong đầu ta hề sai, phía trước là đám…heo, “Công chúa” Ta bất đắc dĩ kêu lên “Đây là nơi an toàn mà đó hả?” Ta run run chỉ vào đằng trước.


      “Đúng thế.” Công chúa sung sướng , rồi còn dùng ánh mắt ám chỉ ‘nhìn xem, bản công chúa ta thông minh có phải ?’


      Ta lại nghĩ…đúng…chỉ số thông minh của đúng là chỉ có mấy con heo trước mặt này mới hiểu.


      “Mau vào , trốn nhanh lên, ta cũng phải về đây, bằng hoàng huynh lại nghi ngờ ta”.


      “Nhưng mà…” Vẻ mặt ta khổ sở “Chẳng lẽ tôi phải ở chung với bọn chúng sao? còn nơi nào khác à?”


      “Làm ơn , đây chính là nơi bản công chúa thấy tốt nhất rồi, ngươi nghĩ xem, tuyệt đối hoàng huynh nghĩ ngươi trốn ở đây đâu”.


      Đúng là nghĩ tới, nhưng mà…


      “Chỉ là thối chút, bẩn chút thôi, có thể bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất! Còn ngại cái gì cơ chứ?”


      dễ nghe đấy, vào chung với tụi nó cũng có phải là đâu, mà nàng cũng có chút hợp lý, chẳng phải chỉ là ngủ cùng heo đêm thôi sao? So với việc ngủ cùng tên Hoàng thượng kia còn an toàn hơn, mà nếu có bị bắt trở về có trời mới biết tên hoàng đế đó làm gì ta. Lúc thấy ánh mắt khi bị ta đá xuống giường quả thực lông tơ dựng đứng cả lên, là khủng khiếp, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta bằng, lại còn đám thị vệ biến thái kia nữa. Nghĩ vậy ta lại càng hạ quyết tâm, nhanh tới chuồng heo, ngay lập tức có mấy con heo nhiệt tình tiếp đón.


      “..ngươi kêu tiếng heo mới giống chứ.”


      Công chúa nhìn ta kêu rồi rất vừa lòng, “Vậy trước hết ngươi cứ ở nơi này nha, mai ta lấy gì đó cho ngươi ăn, cứ vậy nhé, ta đây”. xong liền vui vẻ hát ngâm nga bài nào đó rồi biến mất..


      Còn lại mỗi ta đau khổ bên cạnh đàn heo này, lại còn ta kêu giống heo nữa, cứ như ta là heo bằng, ta muốn ở cùng bọn chúng cả đời đâu. Chết tiệt.


      Á, sao con heo này lại tiểu quần áo ta, ta oán hận trừng mắt nhìn chúng. Đám heo lại còn dám đùa cợt bộ dáng của ta, quay mông lại nữa chớ, hic hic…


      Thối quá! Heo kiaaa! Ta chỉ có thể thầm mắng mà thôi.


      Aizzz~~~ hôm nay quả phải ở chuồng heo này ngủ đêm, có phải ngày thường ta rất thích ăn thịt heo cho nên mới bị quả báo này phải ? Ta liên tục thầm than. Ý, hình như có người tới gần, ta vội vàng nhìn bốn phía kĩ, đúng là có người tới, ta liền vào mấy con heo, quỳ người xuống thấp để trốn. Ta cũng phải heo, nhưng vì tính mạng nên chẳng còn cách nào khác cả.


      “Ai đó..”


      Người kia phát ra tiếng thở dài, ngươi có ở chuồng heo này đâu mà thở dài hả? Ta cảm thấy thoải mái chút nào.


      “Yến nhi, rốt cuộc nàng ở đâu?”


      Ặc, giọng này nghe rất quen.


      “Nàng có biết ta tìm nàng khổ sở thế nào , mấy con heo các ngươi cũng hạnh phúc, cần phải đau khổ vì tương tư thế này”.


      Là Long công tử đó, Tuấn vương gia! Sao lại ở đây? Nửa đêm chịu ngủ lại mò đến chuồng heo này tâm sao? Ngươi với công chúa kia đúng là hiểu được chết liền.


      “Heo ơi heo, ngươi có thể cho ta biết Yến nhi của ta ở đâu …Yến nhi a a a a…nàng ở đâu a a a..ta rất nhớ nàng a a a…Yến Yến nhi a a a…”


      Ta tức điên lên mất, tên Tuấn vương gia kia lại dở hơi hát với heo, còn là tình ca nữa chớ. Nếu phải lúc này chính tai ta nghe thấy đúng là thể tin nổi, đường đường là Vương gia lại làm chuyện ngu xuẩn như thế này. Đây là thế giới gì vậy....! Sao heo lại dám tiểu mặt ta. Ta chọc chọc con, đáng ghét, ngươi còn chạy đâu, hôm nay ta mà bắt được mi nhất định nướng mi lên. Thấy con heo khác hình như cũng bỏ chạy, ta chạy tới trước mặt nó, nhảy lên đá cái mạnh. đúng là thể nhịn được nữa, con heo đáng chết, dám tiểu đầu lão hổ hả?? Hhông muốn sống nữa chắc.


      “Ngươi…” Giờ phút này Tuấn vương gia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.


      Ta nghĩ quần áo người và cả bộ mặt đều bị nước tiểu heo tẩy hết rồi, và đây chính là bộ mặt của ta, có lẽ ngã nhanh thôi.


      phút…hai phút…ba phần tư…bốn phần tư…năm phút…sau đó qua tới vài chục phút.


      lại còn mỉm cười…


      Đến lượt ta giật mình thon thót, kinh ngạc tới mức cằm rơi xuống đất.


      nở nụ cười!


      Ta qua bên đó, nhéo nhéo mặt , xem có phải bị đông cứng ?


      Nhưng lại kéo tay ta xuống, thống thiết nhìn ta.


      “Nàng chung đêm xuân với ta…cho dù bề ngoài của nàng có như thế nào chăng nữa, ta cũng để ý”.


      Rớt cằm!


      “Ta nghe Nguyệt , nàng là vô cùng xấu xí, nhưng ta mặc kệ nàng xấu đến đâu ta cũng quyết định, ta...muốn...có...nàng” ràng rành mạch từng chữ.


      Cằm của ta! Mắt ta mở to tới hết mức có thể.


      Má ơi... nếu đây là giấc mơ, vậy hãy làm cho con tỉnh lại sớm chút !!!


      Tuấn vương gia này đúng là “ bình thường” chút nào.


      Ta chỉ có thể than khóc hỏi trời, rốt cuộc ta làm sai việc gì? Sao ông lại muốn trừng phạt ta như vậy!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :