1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 9[​IMG]

      Sau đó ta bị người ta ném thẳng vào phòng.


      “Đại nương, bà làm gì chứ! Bộ dạng tôi thế này bà còn định bắt tôi tiếp khách sao, bà có lương tâm đấy?”


      “Tiểu bảo bối, nếu hôm nay tiếp đãi tốt vị khách này cho ta, về sau muốn gì, đại nương đều mua cho , chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi”.


      Cái gì! Ta hận~~ Ta hận mà, lúc Diêm Vương cho ta đầu thai, ta cũng chưa hận đến như vậy, ta tin rằng nếu bây giờ trong tay ta có đao, nhất định chém chết bà ta. Nhưng so với đao thứ vô hình có thể giết người chính là khuôn mặt ta.


      Ta lập tức kéo khăn che xuống, định bụng chạy ra ngoài.


      Nhưng lại bị túm được, đại nương này tuy nhắm mắt nhưng hành động chuẩn xác hề chệch li tát cái đau lên mặt ta. “Bốp……” Năm ngón tay lập tức ràng mặt, ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng và hơi đau rát.


      “Hừ, đúng là biết xấu hổ, ta cho biết, hôm nay nhất định phải tiếp vị khách này, nếu còn muốn dọa người ta bằng khuôn mặt ấy, ta tắt sạch nến , đến lúc đó trong phòng... hà hà, ai có thể nhìn khuôn mặt xấu xí này của , cho nên dù có mang khăn che hay ta cũng sợ.”


      xong phủi áo ra.


      Bên trong trở nên tối om, bây giờ rốt cuộc ta mới thấy thông cảm cho nỗi thống khổ của phận đàn bà, cam chịu biết làm thế nào bây giờ, tuyệt vọng làm cho ta ngay cả dũng khí khóc cũng có, khóc cũng biết làm thế nào.


      Ta đứng lên, tìm trong căn phòng tối thui này xem có vũ khí nào có thể phòng vệ mình hay , nhưng lúc ta tìm cửa mở ra. Tiếp đo vang lên giọng “Hahaha… tiểu mỹ nhân, ta đến đây…”


      “A! Ngươi đừng có qua đây, ngươi biết ta là ai sao? Ta chính là thiên hạ đệ nhất xấu nữ! Nếu ngươi muốn tới cũng đừng trách ta...”


      Đối phương sau khi nghe được có vẻ như hơi sửng sốt chút, ta nghĩ sợ hãi rồi từ bỏ, nhưng ngờ lại xông đến, ngừng chu cái miệng như heo kia về phía ta. “Đừng! Ngươi muốn chết hả, ta ta là…”


      “Nàng thế nào, haha! Lần trước bị nàng dọa cũng ít nha, cũng may hôm đó trời tối, ta nhìn , bằng ta bị dọa cho chết khiếp rồi, nhưng bây giờ ta chẳng nhìn thấy còn sợ gì nữa, ta muốn đem tất cả những nợ nần từ lần trước trả lại cho nàng, haha! Ta muốn ngày mai nàng có muốn cũng xuống giường được!”


      Hoá ra là trời tối nên nhìn , thế mà ta cứ tưởng năng lực của mình giảm sút rồi, nhưng giờ cũng phải lúc để ta vui mừng, bắt đầu có ý định cởi quần áo của ta ra! Cứu mạng!


      Ta chỉ có thể ở kêu lên bất lực ở trong lòng.


      “Cạch…” Chẳng ngờ xuất người ngoài cửa sổ, tay túm lấy ta, tay đánh về hướng trư công tử, oa~~ đến cứu ta, ông trời nghe lời cầu cứu của ta rồi, về sau ta thắp nhiều nhang cho ông, hahaha.


      Lại ngờ tên trư công tử kia sợ hãi chút nào, ngược lại vươn tay ra so chiêu với người nọ.


      nhìn thấy gì mà cũng có thể múa võ ư?


      Chỉ thấy cả hai người bọn họ dùng bàn tay ngừng đánh trước mặt ta, làm ta nghĩ đến Chu Bá Thông đấu tay, bọn họ tay kia kéo ta, trông hệt như kéo co. Nhưng cơ thể ta đâu phải dây thừng, bọn họ cứ kéo ta như vậy, ta cảm giác cơ thể của mình như sắp đứt ra làm hai, khó chịu. Ông trời à xin quay lại cứu ta lần nữa !


      “Ầm…” Nóc nhà bị phá? đống mái ngói rớt xuống phía dưới, hai người kia đồng thời thả tay kéo ta ra, vọt sang hai bên, mình ta ở giữa bị ngói rớt trúng. “Đau quá…”, đau muốn chết được, ông trời muốn cứu ta như vậy sao. Hu hu...


      Đột nhiên eo ta bị túm lấy, cảm giác cơ thể như bay lên. Lại người khác tới cứu ta sao? Vận may của ta đúng là nhiều quá nhỉ, đến thôi, đến tới cả hai. Ánh trăng soi vào trong phòng, ta nhìn thấy gã trư công tử kia, còn người nữa là ai? Hóa ra là mỹ nam tử. Vui quá, cũng đến cứu ta kia à.


      Đáng tiếc lúc này phải lúc thích hợp để thể tâm tình của ta, mặt khác bị kẻ áo đen mang ra khỏi nơi đó.


      “Oa, cao quá!!” giờ ta bị người ta dùng khinh công bay tới bay lui trời, cảm giác là hưng phấn, hóa ra cổ đại có khinh công, mây và gió thi nhau vụt qua ta, ta dùng tay bắt lấy nhưng đáng tiếc vừa chạm tới tan biến.


      sợ à?” Tên áo đen hỏi.


      “Sao ta phải sợ, sợ có ích gì? So với việc ở lại đó theo ngươi chẳng phải tốt hơn sao. Haha” Ta cười vui vẻ. Cảm giác vô cùng tự do và sung sướng, rốt cuộc cũng bay ra khỏi cái nhà giam kia. Mặc kệ về sau có bao nhiêu khó khăn cũng đều là chuyện sau này, bây giờ ta chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ niềm vui tại thôi.


      CHƯƠNG 10

      biết bay bao lâu.


      Cuối cùng chúng ta cũng đáp xuống bên dòng suối, nơi đó còn có con bạch mã, ta hưng phấn chạy tới vuốt ve con ngựa. Lớn như vậy chứ đây là lần đầu tiên ta được tới gần với con ngựa .


      Tên áo đen nhóm lửa, sau đó cởi mặt nạ ra, ta nhìn khuôn mặt chỉ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với ta còn quá , thế mà lại có võ công giỏi như vậy, khỏi làm cho ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.


      Ta bắt đầu chuyện phiếm.


      “Bây giờ cậu có thể cho tôi biết được chưa, sao cậu lại cứu tôi?”


      “Là Tuấn vương gia kêu ta cứu ra.” Thiếu niên còn đưa ra khối kim bài cho ta xem.


      Ta vừa thấy khối kim bài kia nghĩ ngay đến việc làm thế nào lừa lấy nó mang bán, rất giá trị đó, haha “Tuấn vương gia? Là ai?”


      biết Tuấn vương gia là ai?” Thiếu niên tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.


      "Đương nhiên là tôi biết rồi". Trời ạ, ta mới tới nơi này chưa được bao lâu mà.


      “Tuấn vương gia là con trai duy nhất của đương kim Bát vương gia, hơn nữa thông minh hơn người, vô cùng tuấn lãng, nữ nhân trong kinh thành này ai cũng muốn trở thành đối tượng thành thân của người, mỗi ngày người tới cửa cầu thân ko dưới trăm, nhưng mà…”


      Nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt khoe khoang, ta lại thấy như Đường Tăng đọc kinh, đầu ong ong ong ong…. Cứ như có đám ruồi bọ bay qua bay lại đầu. Vì thế ta giơ tay trái lên, hề suy nghĩ, “Bốp…” đánh con muỗi cái.


      ...sao lại đánh ta?” Thiếu niên tức giận đứng lên.


      “A! là ngại quá, chỉ là tôi nhìn thấy con muỗi bay đến mặt cậu, nó muốn hút máu cậu, cho nên tôi giúp cậu đánh chết nó.”


      “Có ?”


      “Đương nhiên rồi, tin cậu nhìn xem.” Ta hào hứng đưa tay ra cho xem.


      Thiếu niên cúi đầu. “Bốp…”


      “Sao lại đánh ta nữa?” Thiếu niên đưa tay ôm cái mặt bị ta tát cái.


      Ta vô tội nhìn phải đâu, lúc cậu vừa tới gần tay tôi, tôi nhìn thấy con muỗi đó vẫn chưa chết, sắp sửa hút máu cậu nữa, cho nên tôi lại… tát cậu cái, cuối cùng con muỗi cũng chết, cậu tin xem này…”


      “Thôi khỏi” Thiếu niên cảnh giác nhìn ta, ngồi cách xa vị trí cũ vài bước.


      Hờ hờ, cuối cùng tên nhóc này cũng thông minh ra rồi.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 11

      “Đủ rồi, ngủ , ngày mai ta đưa tới gặp Tuấn vương gia”


      Nghe xong cậu thiếu niên ta cũng cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.


      Ngày hôm sau, chúng ta vào trong rừng, thấy ở đó có người chờ sẵn.


      ... chính là Tuấn vương gia mà cậu ?”


      “Đúng vậy, người ấy chính là Tuấn vương gia, Long Phụng Hoàng”.


      Ngất! Sao lại là Long công tử! Ta quay người định trốn , đáng tiếc, thiếu niên kia nhanh nhẹn túm được tay của ta “ muốn trốn hả? Nhiệm vụ của ta là phải đưa được tới trước mặt Vương gia”


      “Tôi thể đến đó được”.


      được”. thiếu niên kéo ta đến phía trước.


      Xem ra giở tuyệt chiêu là xong. “Cậu kia, nhìn tôi” Ta lớn tiếng ra lệnh.


      ... ” thiếu niên nghi ngờ quay đầu lại, vừa thấy khuôn mặt còn che nữa của ta gục xuống.


      Ta vội vàng kiểm tra xem còn thở , cũng may, chỉ bị ngất thôi.


      CHƯƠNG 12

      Nhìn thiếu niên nằm mặt đất, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy tội lỗi, nhưng ta còn làm hơn thế nữa, ta cởi hết y phục của ra rồi thay vào người.


      Bởi vì mặc bộ quần áo mỏng này quả quá lộ liễu, còn khăn che mặt sao đây? Thấy đuôi ngựa mắt ta lập tức sáng lên, có rồi! Ta dùng kéo cắt ít đuôi ngựa làm râu dán lên mép. Sau đó nhìn xuống vị thiếu niên trơ trụi kia liền lấy vài lá cây to to che thân thể cho . Ài, ta cũng có lỗi với cậu nha, còn lấy lá che thân cho cậu. Thấy bóng người kia vẫn còn đợi, ta dắt con ngựa khỏi chỗ đó.


      Tới phố xá đông đúc, nhìn những người khác nhau, nghe những chuyện khác nhau, ta cũng hiểu được chút ít tình trong thời đại này. Ta mang bán tấm lụa che mặt kia cũng chỉ được vài lượng bạc, biết sống thế nào đây…


      “Nè, lão huynh, ta có việc rất tốt, ngươi có muốn làm ?” người đàn ông cao lớn vỗ vai ta rồi .


      “Việc? Việc gì?”


      “Giết người, có làm ?”


      “Phì…” Trà ta vừa uống vào trong miệng bị phun ra hết. “Giết người? Gì chứ sao lại tìm tôi??"


      “Ngươi phải sát thủ sao?”


      “Trông tôi giống sát thủ chỗ nào hả?”


      “Ngươi biết à? Chỉ cần mặc đồ đen phải là sát thủ cũng là thích khách đó.”


      Hả? Hoá ra màu sắc quần áo cũng biểu đạt nghề nghiệp kia à, thời đại này đúng là loạn. Nhìn đường vô số người mặc áo đen lại, ta còn tưởng mặc đồ đen là bình thường chớ, ngờ là ...


      “Vậy sao quan phủ bắt những người đó?” Nếu mặc đồ đen chính là sát thủ với thích khách rồi còn gì.


      “Bắt? ha ha… chính chúng còn tìm tới những người đó để làm việc, bắt bọn họ chẳng phải là tự bắt chính mình hay sao?”


      “Ồ, vậy sao ông lại chọn tôi?”


      “Bởi vì ngươi đủ hung ác”.


      Hung ác? Là chỉ râu mặt ta quá khoa trương nên mới bị cho là hung ác ư?


      CHƯƠNG 13


      “Thế nào? Lão huynh có làm ?”


      Làm sát thủ…. ta cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà nghĩ đến cái túi tiền đáng thương của ta, nếu tìm được công ăn việc làm chắc ta chuẩn bị ra ngủ đầu đường mất, dù sao ta ở đại cũng chịu nhiều oan uổng, có thêm nữa cũng chẳng sao.


      “Được, khi nào, địa điểm ra sao?” Ta cũng cần phải giết người, ta là cao tay đánh khẽ thôi, chỉ cần ta liếc mắt cái, người đó chết là điều thể nghi ngờ.


      “Tốt, cuối cùng cũng đủ người rồi”. Mã đại hán vui sướng .


      Hoá ra là muốn đủ người, có nghĩa là phải hành động tập thể? Giết người việc gì phải khó khăn như thế, mình ta cũng đủ rồi.


      “Ngươi nhìn đây, về hướng này năm trăm bước, sau đó ba vòng nữa, tới khi gặp tên ăn mày ám hiệu với , sau đó có thể cùng nhau hành động”.


      “Ám hiệu là gì?”


      CHƯƠNG 14


      “Phản Thanh Phục Minh”.


      “Phì…” Lại ngụm trà nữa bị ta phun ra, phản thanh phục minh? “Đừng với tôi ông là người Thiên Địa Hội đấy nhớ?”


      “Làm sao ngươi biết?” Vẻ mặt khiếp sợ.


      “…” Xong rồi, ngờ thời đại này mà cũng có Thiên Địa Hội. “Vậy ông tìm người có phải là muốn ám sát hoàng thượng?” Ta cũng chỉ là tuỳ tiện ra, nào ngờ sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, trông có vẻ định phản bác lại nhưng gì.


      Vạch đen lập tức mặt ta …đừng có là lại bị ta đoán trúng rồi đó…


      “Việc nguy hiểm như vậy tôi làm đâu.” Ta còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa, đâu có nghĩ tới việc gặp Diêm vương nhanh như vậy.


      “Kệ ngươi có làm hay , dù sao ngươi biết hết rồi, vậy …” xoạt…, rút bảo đao nhằm đúng hướng đầu ta.


      Ta nhanh chóng né được, vội vàng chạy xuống lầu nhưng lại bị đuổi theo đòi giết, biết khinh công, mà ta lại nên mau chóng vọt tới trước mặt ta, ta quay đầu chạy, cùng chơi trò bắt cướp với , ta trốn đông trốn tây, còn luôn hô to cứu mạng nhưng chẳng ai thèm để ý cả, vậy họ còn hò hét:


      “Cố lên, cố lên, này, tôi với cậu cá xem lão tử kia còn chạy được bao lâu?”


      “Tôi cá là lát nữa thôi bị bắt”.


      “Có lẽ cũng chống đỡ được lát”.



      Nghe thấy bọn họ như vậy, ta thiếu chút nữa tức chết, cái xã hội này sao có chút đồng tình nào vậy, còn hò hét ủng hộ, thảo nào nhiều người làm sát thủ như vậy, mình giết người khác, chừng sau này có người muốn giết mình.


      “Dừng lại…” Ta hô to tiếng.


      Đại hán dừng tay : “Ngươi còn muốn di ngôn lần cuối mau ”.


      Di ngôn? Ta còn muốn sống. “Tôi đồng ý làm sát thủ cho ông, chuẩn bị ”.


      ?”


      “Đương nhiên, tôi chưa muốn chết đâu”.


      Đại hán thu đao lại, cầm lấy tay của ta.


      “Chẳng phải tôi đồng ý rồi còn gì? Sao ông vẫn cầm tay tôi?”


      “Ta tin được ngươi, ta muốn đích thân dẫn ngươi ”.


      Ngất mất, lại còn đích thân dẫn ta , nhưng ta thể nề hà nên đành phải theo .

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 15


      Trăng thanh gió mát..


      Là thời điểm thích hợp nhất để giết người, lúc này tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, còn ta ở đây nghĩ cách làm thế nào để trèo tường…


      Nhìn những người phía trước thân thủ thoăn thoắt bay qua, ta ở trước bức tường tự hỏi, qua như thế nào đây, chẳng lẽ bay qua như bọn họ sao? Trừ phi ta mọc ra đôi cánh.


      Đại hán đứng ở phía sau. “Sao ngươi còn chưa vào?”


      “Tôi…tôi biết vào như thế nào?”. Ta cười cười bất đắc dĩ.


      “Cái gì? Ngay cả tường cũng trèo qua được, vậy ngươi còn làm sát thủ làm gì, qua đây, cho ngươi, lấy cái này mà trèo tường”.


      tôi vốn dĩ phải là sát thủ, ta giọng thầm, nhận lấy dây thừng có móc, thử xem, ừm, ném lên, sau đó dùng hết sức lực, cố sức trèo lên, trèo…trượt xuống dưới…..lại trèo……lại trượt……lại trèo…….


      “Ta thể chịu được nữa, tiểu tử, rốt cuộc ngươi còn muốn trèo tới bao giờ?” Đại hán kiên nhẫn xong liền lấy tay chống người giúp ta.


      Ta lập tức ngăn lại, tự mình cố gắng trèo lên, rốt cuộc cũng lên được cái tường chết tiệt này, nhưng khi ta nhìn xuống phía dưới, chẹp… xuống thế nào đây. Lúc vừa rồi ta trèo thấy tường này có vẻ cao, tại mà nhảy xuống biết có gãy vài cái xương nhỉ, ta cũng chưa muốn thành tên què đâu.


      “Này, tên ngốc kia, ngươi còn muốn đó bao lâu nữa hả, còn mau nhảy xuống, ngươi có tin ta cho đao giết chết ngươi hay , ngươi đúng là sát thủ kém nhất mà ta từng gặp”.


      “Thúc giục, thúc giục, thúc giục, lúc nào cũng chỉ thúc giục, sao ông tự mà giết , còn tìm tôi làm cái quái gì?”


      “Ta đúng là hối hận khi tìm ngươi, giờ ta chỉ muốn ngay lập tức giết người diệt khẩu”.


      Vừa nghe như vậy ta lập tức nhảy xuống. Đau quá….xoa xoa cái mông ê ẩm, ta nhìn quanh tìm bóng người, quái lạ, sao thấy ai? Họ đâu? phải cùng nhau hành động sao? quá kì quái? Chạy hết rồi ư? Đừng có là bỏ ta lại mình chứ. Trời ạ…người ta hoàng cung chẳng khác gì mê cung, có ai dẫn đường biết làm thế nào bây giờ, ta rất muốn quay lại nhưng nghĩ đến cái tên sau tường kia, ta cũng rút lại lời vừa , mà thấy giết ta mất. Đành phải tự mình tìm đường khác ra vậy.


      CHƯƠNG 16


      tới lui mà sao lại vẫn quay về cái nơi này vậy, ta tức giận ngừng dậm chân “Bịch…” lại dậm chân “Bịch…”, đột nhiên ta cảm giác bả vai bị người khác vỗ, liền giật mình hét to “Ai đó?”


      “Ta mới là người phải hỏi ngươi là ai đấy? Ngươi đâu?”.


      “Tôi…tôi tìm Hoàng thượng”. Tuy rằng nhìn thấy người này mặc quần áo màu gì nhưng ta cảm giác hại ta, chỉ mong cảm giác ấy là đúng.


      “Tìm hoàng thượng? Như vậy ngươi phải Tĩnh Vân các chứ phải nơi này”.


      “A! Ờ! Tôi biết rồi. Phiền huynh đài chỉ đường giúp tôi với, tôi vừa mới vào cung lâu nên biết đường.”


      “Ngươi tìm Hoàng thượng có chuyện gì?”


      “Tìm Hoàng thượng ~ à ừm…là để hỏi người ngày mai muốn ăn gì?”


      “Phì… sao? Thế theo ta”.


      Quá may mắn, tự nhiên lại tìm được người dẫn đường, ha ha~~~


      tới con đường, hoàng cung này quả thực rất yên tĩnh, đúng, là thông thoáng mới phải, có mấy người nhìn thấy chúng ta còn hành lễ, đúng là kì lạ, ta nghi ngờ nhìn , cứ tưởng trả lời ai dè chỉ nhìn ta chút rồi lại quay đầu tiếp tục dẫn đường.


      Rốt cuộc cũng tới Tĩnh Vân các, bên trong tỏa ra ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn, còn có cả tiếng rên rỉ nho .


      Rên rỉ? Ta lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ, thò ngón tay dí vào tấm ngăn, chỉ thấy ngồi lên người đàn ông, tiếng rên rỉ là phát ra từ trong miệng , hơn nữa càng lúc càng lớn, ta nghe thấy xong mặt mũi liền đỏ bừng, nhìn sang lại thấy mặt xanh mét, cứ như thể đó là của vậy, đáng sợ!


      “Hoàng thượng này hiểu chính sách lưu bang, khẳng định chết sớm”


      “Chính sách lưu bang? Là cái gì?”


      Ta lộ ra hai hàm răng trắng ngà : “Cười cái trẻ ra mười tuổi, lấy thêm phi tử ngủ càng nhiều”.


      “Ha ha ha ha ha…”


      “Nè, câm miệng lại ngay”. Ta lập tức che lại cái miệng của .


      “Là ai, là ai ở bên ngoài hả?” Đôi nam nữ bên trong khẩn trương tìm quần áo.


      Ta định lôi chẳng ngờ lại bị kéo vào trong.


      Ta lo lắng nhìn đôi nam nữ trong phòng vẫn còn chưa có mặc quần áo, nghĩ rằng bị tên này hại chết rồi.


      Nhưng đôi nam nữ này nhìn chúng ta xong lại lập tức quỳ xuống hô: “Hoàng thượng”.


      Hoàng thượng? Nhất định phải là gọi ta rồi, vậy người họ gọi là….. nhìn ta rồi cười, sau đó quay đầu nhìn đôi nam nữ với vẻ mặt đầy căm tức: “Tĩnh phi, bình thường trẫm đối đãi với ngươi tệ, sao ngươi lại làm ra cái chuyện này hả?”.


      “Hoàng thượng, nô tài là bị Tĩnh phi bức ép, phải nô tài tự nguyện, xin Hoàng thượng tha mạng”. Nam tử ngừng dập đầu xuống.


      “Cẩu nô tài”. cho cái tát trúng mặt.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 17


      “Hoàng thượng đối xử tệ ư?” đứng lên, căm phẫn : “Thiếp vào cung cũng mười năm nay mà ngài chỉ tới nhìn có vài lần, lúc đến lại chẳng câu. Thiếp là người, thiếp cũng biết thế nào là độc, thâm cung lạnh lẽo biết bao. Khi tuổi thanh xuân của thiếp còn, khuôn mặt già nua ngài còn có thể đến gặp thiếp ?” nước mắt chảy dài thuật lại tất cả.


      Ta cũng là phụ nữ, ta cũng cảm nhận được nỗi đau khổ và bất lực của nàng, tim ta chợt đau nhói.


      “Hừ, già mồm còn lý lẽ, trẫm cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn, việc ngươi nên làm là ngồi đây chờ trẫm tới, cho dù ngươi có già chăng nữa, tất cả những việc ngươi làm đều phải vì trẫm”.


      “Bốp…” Ta tát Hoàng thượng cái.


      “Ngươi dám đánh trẫm, ngươi muốn sống nữa phải ?” Hoàng thượng nổi giận .


      “Tĩnh phi, nhắm ngay mắt lại cho tôi”.


      “Tại sao?” kinh ngạc nghi ngờ hỏi.


      “Muốn sống nhắm mắt lại ngay lập tức, mau!”


      Thấy nàng nhắm mắt, ta cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia, tao nhã kéo bộ râu giả xuống, hài lòng nhìn bọn họ từ từ gục ngã.


      “Bây giờ có thể mở mắt được rồi.”


      ngoan ngoãn làm theo: “Bọn họ làm sao vậy?”


      có gì, tôi chỉ giúp bọn họ ngủ lát thôi, mau theo tôi.” Ta kéo tay nàng, lấy áo khoác giúp nàng mặc vào.


      May mà ta nhớ kĩ đường vừa , chuẩn xác tới bức tường, ta lấy cái dây thừng có móc câu ném lên , để cho nàng trèo qua trước: “ nhớ sau khi trèo qua xong, nhìn thấy đại hán phản thanh phục minh thất bại, chạy mau, cũng được thân phận của cho ông ta biết, sau khi rời khỏi đây hãy xem như được sống thêm lần nữa”.


      “Dạ” Nàng cố gắng trèo nhưng cũng chẳng khác gì ta, cứ trượt xuống dưới, ta lại cố chống nàng trèo lên.


      “Bọn chúng ở đâu, mau, Hoàng thượng phải bắt sống”.


      Nghe thấy thanh vang lên cách đây xa, ta càng cố gắng thúc giục nàng mau lên, rốt cuộc lên đến bờ tường, nàng quay đầu nhìn ta: “Còn ngươi sao?”


      cần lo cho tôi, tôi tự có cách rồi, mau ”. Ta sốt ruột hô to.


      Thấy nàng an toàn biến mất ở trước mắt, cuối cùng ta cũng thở phào nhõm. Nhưng tiếp theo ta bị mấy tên quan binh ném vào bao tải, còn trói cả dây thừng.


      “Hoàng thượng người này có mặt mũi xấu vô cùng, chúng ta phải cẩn thận”.


      “Bây giờ bị thế này còn làm được gì nữa, đáng tiếc lại để cho tên kia chạy thoát, chúng ta bắt về báo cáo thôi”.


      Cứ như vậy ta bị bọn chúng lôi , trong lòng sốt ruột nghĩ bước tiếp theo làm thế nào bây giờ, trốn thế nào đây???


      CHƯƠNG 18


      “Ha ha…lá gan của ngươi cũng lớn, dám đánh cả trẫm cơ đấy”.


      Nghe Hoàng thượng chuyện khẩu khí vô cùng bình thản, nhưng ta lại có cảm giác rất tức giận.


      Ta còn cảm thấy ngừng lởn vởn quanh ta, dường như còn có cái gì đó di chuyển xuyên qua bộ râu giả tới cổ ta, bởi vì còn bị ném vào bao tải nên ta nhìn thấy, cảm thấy tim như sắp nhảy cả ra ngoài, làm gì ta đây? Giết ta? Ta mới đến thời đại này được có mấy ngày thôi, sao lại ngừng phát sinh hết rắc rối này đến rắc rối khác thế, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng có, chết tiệt, ta muốn chết, xuống làm vợ của tên Diêm vương kia, tra tấn ông ta!


      (Diêm vương ở phủ ngừng rùng mình… kỳ lại, từ khi nào mà địa phủ trở nên lạnh như vậy?)


      “Nghĩ gì đấy hả? Nghĩ rằng trẫm có giết ngươi phải ? Ha ha…”


      “Muốn giết cứ giết, mấy lời vô nghĩa đó làm gì”.


      “A… còn dám cãi lại, nhưng trẫm ngu ngốc mà buông tha ngươi như vậy đâu, trẫm muốn ngươi…”


      Muốn ta? Muốn ta cái gì? người đàn ông muốn phụ nữ có thể làm gì đây? Muốn ta làm phi tử của ? phải chứ, so với chết còn thê thảm hơn.


      “Làm tiểu thái giám bên cạnh trẫm”.


      Thái giám? Bên cạnh? phải chứ, ta làm gì có thứ kia cho các ngươi cắt ~~~~~~


      “Đưa tới tịnh phòng”.


      “Dạ”


      Ta còn chưa kịp bị người lôi xuống! làm sao bây giờ? Tịnh phòng.


      Ta có thứ kia tịnh thân như thế nào được… nếu Hoàng thượng phát ra ta phải là đàn ông, nhất định dùng cách ác độc hơn để đối phó với ta, được, thể để họ phát ra ta là nữ.


      tại ta bị đưa tới tịnh phòng, thấy năm sáu thái giám bị cột vào cái ghế kì quái, hai chân mở ra… ta cật lực trừng mắt, dùng miệng la hét, hy vọng bọn họ hiểu, bây giờ chính là nỗi đau khổ nhất mà các ngươi trải qua, chẳng lẽ có lòng thương hại tí nào sao? có sao? ta biết các ngươi chỉ phụng mệnh làm việc, thể theo, nhưng có thể có ngoại lệ , như vậy càng làm cho ta giãy dụa trốn thoát ~~~ nhưng ta nào dám như vậy chứ, thấy lão thái giám trước mặt cầm con dao trong tay, ngừng chớp lóe trước mặt ta, tâm ta hoảng loạn, lạnh sởn tóc gáy.


      “Ha ha…tiểu ca ca…”


      Ọe….giọng này còn kinh khủng hơn cả Liễu Yến ~~~


      “Ngươi đừng lo lắng, chỉ lúc thôi, ra nam nhân có cái này cũng sao cả, công công là phải như vậy, tuy hơi đau nhưng ta giúp ngươi thoát khỏi nhanh thôi, chuẩn xác nha, ngoan, chấm dứt nỗi khổ, ngươi cứ yên tâm”.


      Tôi… tôi làm gì có cái chỗ đó để cho cậu chấm dứt… cậu thả tôi ra có vẻ thực tế hơn, tôi vốn dĩ phải là đàn ông mà.


      “Được rồi, giãy dụa nữa, cởi quần ra”.


      Cởi quần!!! Ông trời ơi đừng đùa như vậy chứ, được cởi, ta lập tức hét lên


      “Dừng lại”


      “Dừng lại”


      Ơ? Thêm tiếng dừng lại, hay là ông trời ban người xuống để cứu ta?


      Ta khỏi mừng rỡ, nghển cổ ra nhìn xem vị hùng cứu thế của mình!

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 19

      Nhìn đến nơi ta lại thấy thất vọng, lại là tên thái giám, còn là lão thái giám mắt mù, phải nhờ cậu nhóc dắt vào đây, chẳng lẽ ông ấy lại là ân nhân cứu mạng của ta?


      “A…Vi công công, ngọn gió nào mang ông tới đây thế?”


      “Ha ha, …có gì đâu, ta cũng lâu rồi chưa tới tịnh phòng, cho nên…”


      “Cho nên? Ông muốn tịnh thân cho ?”


      phải chứ? Chẳng lẽ lại phái đến tên tịnh thân cho ta? Ta cũng đâu có diễm phúc được nhiều người tranh nhau vậy? Đáng tiếc ta phải là đàn ông, có cái kia cho các người cắt…


      “Đúng vậy, cậu có ý kiến gì ?”


      ……ta đâu dám có ý kiến gì, nhưng mà ông nhìn thấy sao mà tịnh thân cho được, bằng lại giống lần trước cắt nhầm ngón tay của người ta…”


      A! Để ông ta làm nguy hiểm quá, cắt nhầm ngón tay?


      “Hừ…lần đó là ngoài ý muốn thôi”.


      “Ồ…ngoài ý muốn? Vậy đưa lên nhầm mũi người ta cũng là ngoài ý muốn?”


      Mũi?…Tuy rằng quả thực ta rất xấu nhưng cũng muốn bị hủy mặt đâu… trời ơi, mau mời người khác tới cứu ta


      “Đó là cẩn thận gây sai lầm, lần này đâu, tóm lại người này do ta tịnh, cậu nể mặt ta phải ?” Ánh mắt lão thái giám đột nhiên trở nên sắc bén, tuy rằng ông ta bị mù… cũng phải hỏi ý kiến của ta chứ…


      “Có chứ….sao lại giữ thể diện cho lão nhân gia được, tốt xấu gì ông cũng vào cung lâu như vậy rồi, người này do ông tịnh ha, chúng ta thôi, tiểu ca ca, ngươi tự mà cầu phúc cho mình ”.


      “Nè…chớ có ….đừng để tôi mình ở trong này, tôi sợ….mẹ….ơi….ba….” Ta gào lên khóc rống.


      Ta muốn thiếu ngón tay, thiếu mũi, ta muốn đầy đủ cơ.


      “Đừng có khóc, đại nam nhân khóc như vậy còn ra thể thống gì nữa.”


      “Tôi phải là đàn ông”. Ông còn cho ta khóc.


      “Phản Thanh phục Minh”


      “Phản cái gì thanh, phục cái gì minh cơ?”


      “Cậu là người thiên địa hội?”


      Ơ? “Các hạ là…?”


      “Thanh mộc đường chủ Thiên địa hội Vi tiểu bảo”


      “Vi Tiểu Bảo? Vậy bây giờ ông là thái giám hay thái giám giả?”


      “Ài! Trước kia là giả, nhưng sau khi hoàng đế biết ta là người Thiên Địa Hội bắt ta biến thành


      “Trời! thể nào! Trong truyện ràng viết ông có bảy hay tám vợ gì đó kia mà”.


      “Vợ ư….” Vi công công nức nở : “ ra bãi tha ma rồi, còn ai để an ủi tâm hồn đáng thương độc của ta nữa…….”


      phải chứ … chẳng lẽ ta ở nhà Thanh? Nhưng quần áo họ sao lại giống thời Đại đường thế này? Hơn nữa trong truyện hề việc vợ của Vi Tiểu Bảo chết. Thái giám giả biến thành thái giám ? Vi Tiểu Bảo mà thế nhân đều ngưỡng mộ cũng có khóc như vậy. thế nào cũng giống với trong truyện, chẳng lẽ giống như ti vi từng chiếu, có thời khác hoàn toàn với thế giới ở, nơi tại ta đến có chỗ vừa xa lại lại vừa quen thuộc, xem ra ta phải tìm hiểu mấy việc ở cổ đại này mới được.


      “Như vậy, nếu đều là người Thiên Địa Hội có phải ông nên thả tôi chăng?”


      “Đương nhiên được! Chỉ có ta ở trong cung rất đơn độc cho nên Thiên Địa Hội mới phái cậu tới giúp ta”.


      Thiên Địa Hội phái ta đến giúp ông? Muốn chết hả, lão già này có phải bị tẩy não rồi , ta với bọn họ dùng tám gậy tre đánh cũng thể cùng chỗ, làm sao có khả năng phái ta được.


      CHƯƠNG 20


      “Được rồi, chúng ta đừng đôi co nữa, cậu cứ yên tâm, lần này ta làm rất chuẩn xác, ta bắt đầu đây”.


      “Á…”


      “Cậu la cái gì, ta cắt đâu”.



      phải, công công, ông tóm ngón tay của tôi mà”. Nếu ta mà kêu lên nhất định là phăng tiêu ngón tay rồi.


      “A! là ngại quá, lâu rồi có ra tay, quên mất cảm giác thế nào rồi, lần này sai đâu”. Lão thái giám lại sờ soạng người ta lượt, cảm thấy nơi thuận thuận, chắc là đúng rồi, định hạ đao…


      “A…”


      “Cậu lại la gì thế hả?”


      “Ông chạm vào mũi tôi rồi.” Ông mà xoẹt phát mũi ta còn ở nguyên vị trí nữa sao.


      “Ui chà, sờ lại trúng mũi, sao mũi cậu giống giống cái kia thế, làm hại ta nhận nhầm”. Lại sờ sờ…….


      Mũi ta giống thứ kia? Tay ông mới có vấn đề ý!!!!


      “Ừm… lần này là đúng rồi, hơi hơi nhô lên, đầu lại có điểm , chính là đây”.


      “Dừng lại ……… phải đâu! Đấy là ngực ……….cơ ngực của tôi”. Ta dám là ngực lộ ra mất.


      “Cái này cũng phải, cái kia cũng phải, rốt cuộc là ở chỗ nào? Cậu có cái kia thế?”

      Tôi có mới là lạ đấy! “Công công, tôi tự làm mình cũng được”.


      “Tự cậu làm? Cậu có chịu được đau ?”


      “Càng đau càng nhớ mối hận hôm nay, đây là do tên cẩu hoàng đế kia gây ra cho tôi, sau này tôi phải hoàn trả lại cho gấp bội! Tôi quyết tâm gia nhập Phản thanh phục minh để trả mối hận này”.


      “Tốt, có chí khí, vậy ta giao cho cậu tự làm”.


      Vi công công tháo lỏng dây thừng ra cho ta, đưa con dai cho ta, ta nghĩ định dùng bộ dạng mình doạ ông ta ngất để trốn chạy, nhưng ông ta là người mù nhìn thế nào được, hơn nữa bên ngoài có nhiều người như vậy, thoát ra khỏi đây cũng đâu có thoát được hoàng cung rộng lớn này .


      “Sao bắt đầu , nhanh nhanh lên chút”


      “À, tôi biết rồi”.


      “Cậu làm xong đưa ta sờ thử xem”.


      Ặc? Ông còn muốn sờ sao? Tôi biết tìm cái gì cho ông sờ đây?


      “Chít chít chít…” Tiếng kêu từ mấy con chuột thu hút chú ý của ta, đúng rồi! Dùng nó…


      Ta dùng cái bao bắt lấy con chuột to vừa phải, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn…


      Đưa lên nhìn, là con chuột cống, ừm…rất được…


      “Sao lâu vậy, làm xong chưa?”


      “A.. nhanh thôi, tôi làm đây.”


      Chuột ơi chuột à, ta với ngươi oán hận, chỉ mượn ngươi dùng chút thôi, ngươi hợp tác, chúng ta cùng có lợi, bằng chịu khổ cũng là ngươi đó, “A…”


      “Sao thế?”


      có gì…. tôi chuẩn bị xong ngay” Con chuột đáng ghét cứ nhích qua nhích lại khiến ta đập trúng vào tay, hic hic…


      “Vậy sao còn chưa lấy cho ta sờ”.


      “Vâng”. Ta đem con chuột được xử lý đặt vào tay công công.


      “Sao lại như vậy?”


      “Là như vậy thôi” Chuột có thể sao?


      “Sao lại mềm thế?”


      mềm chính là mềm thôi” Chuột có thể mềm sao?


      “Sao đầu lại nhọn như vậy?”


      “Của tôi chính là đặc biệt như vậy” Đuôi con chuột có thể nhọn sao?


      “Ừm…hình như còn hơi dài dài!” lão thái giám còn sờ soạng thêm lượt.



      Ta nhìn thấy rất buồn nôn rồi đó ~~~ van ông đừng có hỏi nữa ~~~


      “Được rồi, cậu mang thứ này đến phòng bảo bối ”.


      “Dạ dạ tôi biết rồi”


      “Cậu biết phòng bảo bối ở đâu rồi hả?”


      Cho dù ta có biết lão mù như ông có thể dẫn đường chắc? vướng víu thêm là tốt lắm rồi.


      “Tiểu Hạ tử, dẫn đường cho cậu ta.”


      Nhóc mù? ngờ trong hoàng cung này ngoài lão mù ra còn có nhóc mù.


      “Vâng, thưa công công”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :