1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 91

      *Hồi ức của hoàng thượng:


      Dường như là đôi hồ điệp


      Lần đầu tiên gặp nàng


      Chỉ đơn giản là nghĩ nàng rất thú vị


      Nhưng lúc thấy được khuôn mặt của nàng, ta sợ đến mức ngất .
      rất muốn biết nàng như vậy sống thế nào?


      Nhưng lúc ở bên cạnh nàng, bộ dạng xấu xí dọa người đó dần dần tan biến , dường như chưa từng xuất , dần dần thành thói quen, ra ngẫm lại dáng vẻ của nàng cũng dọa người lắm, đâu khác gì người bình thường đều có miệng hai mắt hai tai? Có gì đáng sợ đâu, còn hơn những người bề ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa tà ác, trong ngoài giống nhau, đó mới khiến người khác sợ. Chúng dần dần trở thành phần thể thiếu trong cuộc sống của ta, ta bắt đầu chán ghét những người xinh đẹp, bởi càng xinh đẹp khiến ta càng đề phòng, trừ diện mạo xấu xí của nàng ra, ngược lại lại khiến ta thích cũng hẳn là thích, nhưng cũng thấy ghét.


      Nhưng tại sao mỗi lần ta tới gần nàng, nàng lại càng tránh xa ta? Ta chỉ là nghĩ nàng rất thú vị thôi mà.


      Cho tới khi nàng rời khỏi hoàng cung, biến mất khỏi tầm mắt ta.


      Ta ngồi trước bàn cờ mình, nhớ tới nàng, nhớ tới bộ dạng của nàng, nhớ tới từng nét mặt của nàng, lúc đó ta mới thừa nhận, ta thích nàng, ta thích nàng ở chỗ nào nhỉ?


      biết! Cũng tìm được đáp án, nhìn quân cờ, đối diện đen còn có trắng, nhưng đối diện ta còn nàng.


      Cảm giác đó đơn biết bao, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy đơn như vậy.


      Tưởng tượng rằng nếu được gặp nàng, được ở bên cạnh nàng có bao nhiêu điều thú vị xảy ra, ha ha...


      Ta hiểu, chỉ khi nàng bên cạnh ta, mới có thể khiến ta có cảm giác, chỉ cần nàng vẫn còn bên người ta, rồi có ngày ta hiểu được vì sao lại nàng.


      Cho nên ta quyết định tới Lan Nhược Tự tìm nàng.


      Cũng quyết định giữ nàng ở bên ta vĩnh viễn, cho dù nàng có chạy tới địa phủ, ta cũng phải tìm được nàng!


      Lần đầu tiên ta có nguyện vọng muốn giữ lại người đến vậy, ở cạnh ta nhé......


      *Hồi ức của Long công tử:


      "Tại sao công tử cứ phải đuổi theo xấu nữ kia như thế! ta có điểm gì tốt, bộ dạng xấu như vậy rồi, còn từ chối Vương gia...."
      Mỗi lần chạy trốn với ta, Truy Nguyệt lại lải nhải vào tai ta như thế! Ta biết cậu ấy là muốn tốt cho ta thôi, mong ta từ bỏ nàng , tìm ai đó tốt hơn...


      Ta cũng từng nghĩ như vậy, tại sao cứ nhất định phải đuổi theo người đó? Nàng có gì tốt chứ? Đúng là tiếng hát của nàng rất hay, đó cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy rung động vì tiếng hát của người khác.


      Nhưng đây là lý do ta thể quên được nàng ư? Ta nghĩ chỉ có thế đâu.


      Còn có vẻ ngoài xấu xí ấy cũng làm cho ta khó quên, là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta chỉ muốn té xỉu, nhưng ta chỉ biết cố giả vờ là sao cả, sau đó còn ôm chặt lấy nàng, ta cho rằng cái ôm đó nghĩa là nàng thuộc về ta, bởi ta là vương gia mà, hơn nữa còn đẹp trai như thế! Nàng có lý do gì để từ chối ta đâu, hơn nữa nàng còn xấu như vậy.


      Nhưng nàng nhất định từ chối, mỗi lần ta tới gần nàng, ánh mắt của nàng giống với nữ nhân khác là ngưỡng mộ, xúc động, lòng hướng về hoặc cảm mến, mà chỉ có né tránh thôi, trực giác mách bảo ta rằng nàng muốn chạy trốn.


      Tại sao? Cứ lần lượt biến mất trước mắt ta, mà sao cứ mỗi lần ta đều đuổi theo nàng?


      Ưu điểm của nàng...hát êm tai khiến ta thích, nhưng khuyết điểm của nàng...gương mặt xấu xí ấy lại càng làm cho ta khó quên hơn, mỗi lần ta chìm vào giấc mơ, trong đầu ta phải là xinh đẹp gì, mà là hình bóng của nàng, ngồi đám mây hát cho ta nghe, tự do tự tại như vậy, vô câu vô thúc, hệt như tiên nữ.


      Nguyện vọng của ta là có thể ngồi bên cạnh nàng, vĩnh viễn được nghe tiếng hát của nàng, cho đến khi thiên hoang địa lão.


      *Thiên hoang địa lão: Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.


      CHƯƠNG 92[​IMG]

      "Hoàng hậu?! Tôi?" Ta chỉ vào mũi mình, "Là làm vợ hoàng thượng??" Chỉ vào thánh chỉ tay thái giám, "Cậu có nhầm đấy?"


      " nhầm, nhầm đâu, hoàng hậu nương nương". Thái giám cười tới mức nước miếng chảy cả ra, nhìn thấy ta cứ như là thấy miếng thịt mỡ bằng.


      Ọe.............." được gọi! Ai muốn làm vợ hoàng thượng mà làm! Tôi..."


      "Tôi cái gì?"


      Ặc! Giọng ấy...........Tuy rằng còn chưa thấy người nhưng vừa nghe thấy thôi đủ để làm ta sợ tới mức nhũn cả chân, châm mềm nhũn, ta đổ người ra đằng sau, đúng lúc có đôi tay dịu dàng đỡ lấy ta, ta định quay đầu lại tiếng cảm ơn, nhưng lại chạm trán đôi mắt quen thuộc.


      "Hoàng....hoàng thượng............"


      "Sao ngài lại ở đây?" Ực! Lại còn cười 'sáng rực' như thế, ta có dự cảm tốt chút nào!


      "Trẫm là tới xem hoàng hậu mình thế nào thôi, sợ rằng nếu nhìn thấy nàng lúc là nàng biến mất thấy tăm hơi đâu rồi..." Nụ cười rạng rỡ gì sánh bằng, nhưng đôi mắt lại nheo nheo, thể ra là rất nguy hiểm!


      Trời........ phải là ta vừa nghĩ tới việc chạy trốn bị nhìn thấu đấy chứ.....


      Chỉ thấy hoàng thượng bảo những người khác lui ra, giờ trong phòng chỉ còn lại có ta và , vô cùng căng thẳng....


      "Nàng lại chạy trốn đấy chứ?"


      Ơ! Hết thảy thói vênh váo hung hăng vừa nãy tìm thấy nữa, giờ thoạt trông có vẻ yếu đuối, cứ như đứa trẻ cần phải đặc biệt che chở vậy! Nhưng ta thể lấy ngài được, ta nhất định phải thoát khỏi hoàng cung!


      "Có đúng là nàng chạy trốn ?" Thấy ta trả lời, có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của ta, vươn tay ra ôm lấy như sắp phát điên, miệng bị đầu lưỡi xâm chiếm, là mạnh mẽ, ta còn cho rằng mình bị hôn tới chết rồi ý chứ, may mà lúc ta sắp ngất mới thả lỏng người.


      "Ta biết nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta, nhưng ta dùng thời gian cả đời mình để làm cho nàng chấp nhận ta!"
      Đây là tỏ tình đó sao! So với lời tỏ tình của Long công tử ánh mắt mang theo niềm tin kiên định, trong phút chốc khiến ta say mê, nhưng ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại.


      "Cả đời? Ngài có thể tôi lâu như vậy ? Ngài có dám cam đoan rằng tình cảm của ngài có thể cả đời thay đổi ?" nên trách ta sao còn nghi ngờ như thế, bởi vì với tướng mạo của ta, để ý chút nào là tuyệt đối thể, hơn nữa chẳng phải đối với ta chỉ là tình mới thôi sao? Ta có cách nào xác định, đâu thể chấp nhận đáp ứng được?


      "Ta...ta cũng biết, nhưng nàng có muốn tự mình xác nhận ? Tình của ta dành cho nàng....?"


      "Xác nhận thế nào?" phải là bắt ta moi tim ngài ra, xem đó có tên ta đó chứ?


      "Á? Ngài bế tôi lên giường làm gì, đừng có cởi áo của tôi...........Á! Đừng xé bậy áo bên trong!!!!!!!!!"


      "Hoàng hậu thân mến của ta, nàng biết ư? Đây là đại lễ phong hậu của chúng ta đó".


      "Đại lễ phong hậu???" giường?..........Phong hậu???????


      "Đúng, giường này..." Hơi thở của hoàng thượng phả vào tai ta, thổi nhè .


      Nhìn bốn phía xung quanh, mới phát ra căn phòng này trang trí quá nhiều thứ....quá khoa trương...toàn bộ đều treo đầy đông cung đồ!!! Cái giường này còn thêu hoa văn long phượng cát tường.


      Lúc này biết vang lên tiếng nhạc từ đâu, đó phải là giai điệu kì lạ gì, giống hệt như mất bài nhạc trong lễ kết hôn thường thấy ti vi.


      Còn vang lên tiếng của đám người, hô to "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sớm sinh quý tử, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".


      "Má ơi! Sao bên ngoài lắm người thế!" Trong lúc lơ là ta lập tức cầm quần áo định mặc vào nhưng lại bị hoàng thượng ngăn cản.


      "Ha ha làm thế là được đâu nha, hoàng hậu đáng của ta, nghi thức còn chưa làm xong, đâu thể để cho nàng mặc y phục vào được..."


      phải chứ! Nghi thức kết hôn của bọn họ là động phòng luôn sao???


      Thấy ánh mắt như con sói của hoàng thượng, ta cảm giác mình như chú cừu sắp bị ăn thịt....


      Má ơi! Con muốn! Ai tới cứu ta với.....


      ====================


      "Ngài nhét thứ gì vào miệng tôi thế?" viên tròn tròn gì đó rơi vào trong miệng ta, ta còn chưa kịp phản ứng nuốt xuống bụng.


      "Là ngọc hồi xuân..."


      "Ngọc...ngọc hồi xuân!" Đó chẳng phải là thứ Công Tôn Hiệp vẫn muốn đó sao?


      Hoàng thượng mỉm cười, nhìn làn da và nhan sắc của ta dần dần khôi phục lại như cũ.


      "Đúng là như trước rồi!" Tóc cũng dài ra ít, trong chớp mắt dài tới lưng...........Oa........Tóc........Mái tóc đáng thương của ta trở về rồi.


      Cảm giác vuốt lên mái tóc mới của mình là rất phấn khích..."Hoàng thượng, cám ơn nhé...."


      Ơ...Sao lại ngây ra thế, mắt động đậy......... phải chứ, ta lấy ngón tay chọc ..... có phản ứng, lại dùng tay nhéo .
      Sau khi nụ cười đẹp đẽ bị tàn phá bởi tay của ta trở nên xấu xí như mếu.


      Giờ ta phải thừa nhận điều, sợ tới ngây người.


      Tuy rằng ngoài miệng là thích ta, nhưng ra vẫn thể chịu nổi bộ mặt này.


      Ta chỉ biết : "A di đà phật...thiện tai...thiện tai... phải tôi cố ý đâu, ngài cũng đừng trách gì tôi!" Ta cầm lấy quần áo giường, rồi sải bước ra ngoài.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 93

      Vừa mở cửa ra...


      Người đón tiếp ta là...


      "Xấu nữ!!!"


      Công Tôn Hiệp, Long công tử, Đông Phương Bất Bại, còn có cả đại phương trượng ở Lan Nhược Tự...


      "Ầm!" Cửa bị đóng sập lại, sao bọn họ lại ở cả bên ngoài........


      "Sao vậy? Thấy ai mà lại hoảng hốt như thế?" Hoàng thượng cũng tỉnh lại, xuống giường, từng bước từng bước tiến đến, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ta.


      Làm sao bây giờ???


      Rốt cuộc có nên mở cửa ??


      đúng là đằng trước có sói, đằng sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan!!!


      "Nàng ghét trẫm như vậy sao? Nàng có chút tình cảm gì với trẫm ư?" Hoàng thượng hỏi.


      "Tôi...tôi..." Ta nên trả lời thế nào đây, ta biết!!!


      "A!" Cửa bị người ta phá ra, ta bị cả cái cánh cửa đè lên người ngã xuống đất, là kẻ ngốc nào thế biết!


      "Bịch bịch bịch bịch...." Vài người qua cửa, , là giẫm lên người ta để vào mới đúng.


      "Xấu nữ đâu rồi?" Mấy người mở miệng cùng lúc, cần nhìn cũng biết là ai, ta nhắm mắt lại, giả chết cho xong.


      " ta đâu?" Đông Phương Bất Bại u ám nghiêm mặt hỏi, còn vẻ mặt Long công tử lo lắng tìm loạn khắp nơi.


      "Mẹ..." Tiểu bại hoại vui vẻ chỉ vào dưới bậc cửa.


      Lại là mi!


      "Sao lại bị cửa đè thế kia, nhất định là rất đau!" Đại phương trượng lập tức tới giúp ta, còn phủi phủi bụi người ta nữa.


      Lập tức làm cho hoàng thượng và Long công nổi giận.


      "Bị thương ở đâu, để ta chữa cho nào!" Công Tôn Hiệp gạt tay đại phương trượng ra, bắt đầu ra tay kiểm tra cho ta.


      "Y thuật của ngươi đâu có so được với ngự y của trẫm..." Hoàng thượng cũng tiến đến chen vào, cố gắng trừng mắt với đối phương, tốt, thừa cơ có sơ hở, ta phải chuồn trước thôi.


      Nhưng lại lập tức bị Đông Phương Bất Bại ngăn cản, " để ta tìm mãi, muốn gặp đúng là khó quá..." Còn nhìn lướt qua Công Tôn Hiệp và hoàng thượng tranh giành người tình " được chào đón quá nhỉ? hứ" Nụ cười của lộ ra vẻ khinh miệt.


      Gì chứ! Cái quái gì hả, có người thích ta đắc tội với sao, cần gì phải tức giận như vậy chứ!!!


      Ta dùng ánh mắt trả lời .


      "Thả nàng ra!" Hoàng thượng, Công Tôn Hiệp, đại phương trượng, Long công tử đồng thanh .


      Uy lực kinh người...


      Ta cũng thấy hơi sợ rồi....


      Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn sợ, vẻ mặt bình tĩnh hôn lên mặt ta cái.


      Lập tức mắt tất cả đều đỏ lên, đặc biệt là Công Tôn Hiệp và Hoàng thượng ra tay trước, tấn công về phía Đông Phương Bất Bại, sau đó mới tới Long công tử và đại phương trượng gia nhập theo.


      Nhân cơ hội bọn họ đánh nhau túi bụi, ta chuồn ....


      "Ha ha...Có chết mình cũng phải thoát được ra ngoài" Ta cười sung sướng.


      "Ơ............" Chỉ thấy đằng sau đám người về phía ta, càng ngày càng tới gần.


      Hai chân ta dùng toàn lực chạy nhưng khoảng cách của ta với bọn chúng lại càng lúc càng gần.


      Ta phục!!


      "Bịch...bịch..."


      Tiếng bước chân từ mấy người đó vang lên.


      Ta nhìn cái, cẩn thận để rơi mất túi đựng long châu ra.


      Ta hề nghĩ ngợi lập tức chạy theo để nhặt, lúc cúi người mới phát hóa ra dưới chân ta là cái hồ, vì vậy với tư thế này khá đẹp mắt, ùm.........


      "Tiểu hồ đồ!!!"


      Khụ...khụ...khụ....


      Là ai gọi ta, nhưng ta phân biệt được gì nữa, cuối cùng ta chỉ nhìn thấy mọi người đều nhảy xuống, còn ta...vẫn chìm dần theo dòng nước.


      =================


      "Diêm Vương à, ha ha, bạn cũ... lâu gặp nha...Ông vẫn đẹp trai như thế nhỉ......."


      "Xin ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ngươi chết cũng phải là ta sắp xếp đâu, hì hì...." Tròng mắt Diêm Vương hoàn toàn trắng dã, miệng cũng sùi bọt mép, ngất xỉu.


      "Tiểu hồ đồ à, cháu cũng đừng trách ông ấy". Bạch gia gia mỉm cười nhìn ta.


      "Bạch gia gia..." Cuối cùng ta vẫn gọi ông ấy như thế, nhưng người khác đều phải gọi ông ấy là....Nguyệt lão!


      "Cũng phải trách cháu đầu thai nhầm. Lúc này đây, rốt cuộc cũng có thể làm cho cháu đầu thai lại lần nữa, để cháu trở về địa điểm chính xác, tìm ra long châu và quay về thiên đình".


      "Nhưng...còn bọn họ làm sao bây giờ ạ?" Thấy mấy người họ liên tục gọi tên ta, trong tim ta cảm thấy hơi nhói đau.


      "Cháu yên tâm, duyên phận giữa cháu và họ còn chưa dứt, có dịp hội ngộ thôi, có điều hình dạng của bọn họ có chút thay đổi, đến lúc rồi, cháu mau ".


      Bạch gia gia kéo ta tới nơi khởi đầu sinh mạng mới.


      "Tiểu hồ đồ nàng tỉnh lại , trẫm nên làm thế nữa, cho dù khắp thiên hạ này hay phải xuống dưới hoàng tuyền, trẫm cũng tìm được nàng, trẫm chặt đứt đôi cánh của nàng , để nàng thể bay ra khỏi lòng bàn tay của trẫm nữa" Hoàng thượng oán hận chỉ tay lên trời mà thề.


      "Vì nàng ta cam nguyện chờ, cho dù sông cạn đá mòn, trời đất giao hợp..." Long công tử nhìn lên trời, xúc động .


      "Đây...đây chẳng phải là sông nghịch sinh mà lúc ban đầu tôi bị rơi vào đó sao??" Ta há miệng to nhìn dòng nước chảy.


      "Đúng thế, bởi thời gian cấp bách, cho nên có cách nào để ngươi từ từ trưởng thành cả". ...nếu để cho ngươi sinh ra như những người bình thường khác, chỉ sợ ngươi tới đâu cũng gây họa tới đó, làm chết người đó nha! "Cách nhanh nhất là ngươi theo dòng chảy của con sông này, ha ha..."


      "Khoan ! A..........." Ta còn chưa hết bị người ta đá xuống dưới, ta nhìn lên!


      "Lão Diêm Vương!!!!!!!"


      "Bảo trọng nhé.......Xấu nữ..." Diêm Vương cười nham hiểm, vui tới mức nước mắt nước mũi chảy cả ra, đợi lâu lắm rồi mới có thể đá xấu nữ này , sau khi về phải sửa lại sổ sinh tử mới được, để ta sống nghìn năm dưới nhân gian, ha ha ha.....sau này để cho Diêm Đế tự cao tự đại kia đối mặt với xấu nữ đó !


      ==========================


      Đáng ghét! Đồ Diêm Vương này đúng là có đầu óc!


      Nếu như ta trở về chẳng phải những người đó gây chiến tranh thế giới sao, đám đó cũng dễ chọc vào đâu.


      Diêm Vương chết tiệt! Ta hận ông, ta nguyền rủa ông lấy người đàn bà xấu như ta làm vợ!


      Hừ.... ai cứu ta sao?


      "Khụ...Khụ..." Cho dù ta có cầu trời khấn phật thế nào có chết ta vẫn phải chửi rửa Diêm Vương hại ta xuyên tới cổ đại kia.


      Bây giờ ta ở đâu?


      Mắt nhàng mở hé ra, căn nhà mang phong cách cổ xưa, chiếc giường cổ bằng gỗ, má ơi! về rồi!


      "Nàng vẫn chưa tỉnh lại à?"


      Long Phụng Hoàng! Má ơi, trong những người mà ta muốn gặp nhất! Diêm Vương chết tiệt kia ông đùa cũng có mức độ thôi chứ, lại ném ta tới người mà ta sợ nhất! Làm sao bây giờ! Hay là tỉnh nữa! Nếu phải bất tỉnh lẽ nào là bắt ta nằm giường cả đời? Hic số khổ quá!


      "Ha ha...nhân sinh đúng là kỳ diệu, ràng lần đầu tiên nhìn thấy nàng trẫm sợ tới mức ngất , thế nhưng giờ lại có thể nhìn nàng mãi, dù tròng mắt có rớt ra cũng sao..."


      Hoàng...hoàng thượng? Đáng ghét! Nhìn ta tới mức tròng mắt rớt ra kia đấy, ta còn nhìn ngài tới mức mắt muốn mở ra nữa kia! Giờ ta đúng là mong sống được mà muốn chết cũng thể! Haizz, trời ạ, ta van xin ông, mau mau giáng tia sét xuống, , hai tia , tiện thể giúp ta giải quyết cái tên tròng mắt rớt ra ngoài luôn, tên hoàng thượng đáng ghét, dưng nhìn ta! Còn nhìn nữa ta móc mắt mi ra.


      "Còn chưa tỉnh, có cần ta tặng chưởng ?"


      Ớ!


      nghĩ tới việc ra tay nghe thấy giọng của Đông Phương Bất Bại, lập tức ta trở lại bộ dạng như xác chết, ta chết rồi, chết, chết, ta là người chết ta sợ ai...


      "Ta thấy ngươi đúng là luyến tiếc, ràng là thích người ta, sao cứ phải làm bộ như thế làm gì?" Hoàng thượng nhướn mày, ra bộ ta là con giun trong bụng ngươi, tiểu tử ngươi nghĩ gì ta lại biết chắc!


      Đông Phương Bất Bại trừng mắt, xoay người, nhưng hai tai lại ửng đỏ.


      "Sao vẫn chưa tỉnh nhỉ?" Long Phụng Hoàng liên tục nhìn sắc mặt ta với vẻ quan tâm, tới mức sắp sửa xuyên thành cái lỗ mặt ta rồi, " ràng đại phu nàng sao nữa".


      "Hà hà..." Tiếng cười cáo già của hoàng thượng lại bắt đầu vang lên, khiến toàn thân ta nổi da gà, có dự cảm tốt, lẽ nào ta phải chết mới xong, chết ta sợ, dù sao cũng tới địa phủ hai lần rồi, lại còn được tìm lão Diêm Vương để tính sổ, chỉ sợ sống bằng chết thôi......phải tìm cái cột to để đập đầu....cột ở đâu? Ta mở mắt ra he hé để quan sát xung quanh cách nhanh chóng.


      "Muốn nàng tỉnh lại cũng đơn giản thôi". Hoàng thượng cười như cơn gió xuân tràn về kéo theo hoa đào nở rộ...


      Gió lạnh....báo động người ta vang lên liên tục, mau mau tìm cây cột, cột, cột!!!!!!!!!


      "Hoàng thượng có cách gì mau !" Long Phụng Hoàng sốt ruột như kiến bò chảo nóng.


      Thảm rồi, thảm rồi, cây cột gần nhất với ta, đầu tiên là Long Phụng Hoàng đứng ở đằng trước, lại còn Hoàng thượng ở phía , hơn nữa tên Đông Phương Bất Bại kia lại ngồi bên giường ta, ta phải làm sao để lao tới cây cột đây, khả năng là đầu tiên phải đẩy ngã Đông Phương Bất Bại, sau đó đá cái, tới chỗ Long Phụng Hoàng, ra, cuối cùng...đánh vào đầu hoàng thượng, giải quyết đống phiền phức này xong đúng là hả lòng hả dạ ghê!


      Hoàng thượng nhìn người giường cười như cười, "Trẫm nghĩ trước khi nàng tỉnh lại chúng ta phải thảo luận vấn đề, nàng thuộc về ai? Chỉ có mỗi mình nàng sao chia thành ba được?"


      Sắc mặt Long Phụng Hoàng lập tức trở nên khó coi, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra vẻ tà ác "Ta là người cứu nàng từ dưới nước lên, phải thuộc về ta!"


      "Ngươi cứu? Ngươi cũng nghĩ kĩ lại , là trẫm tiếc tiền bạc, thông báo với toàn dân, bất cứ ai chỉ cần có tin tức của nàng thưởng vạn lượng vàng, phong quan nhất phẩm, còn tặng cả hậu cung của trẫm cho người đó! Mới làm cho mọi người dù đêm hay ngày đều cố gắng tìm nàng, ngươi chỉ có leo lên mái nhà nghe trộm tin tức từ ngự thư phòng của trẫm, cộng thêm khinh công tương đối khá, so với trẫm cũng thế thôi, nếu vậy ngươi nghĩ ai mới là người xứng đáng có được nàng?"


      "Thần nghĩ Đông Phương Bất Bại có công cứu được nhiều hơn so với Hoàng thượng". Long Phụng Hoàng vẫn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, nếu như để hoàng thượng cứu khẳng định giấu vào hậu cung, ai tìm được, may mà người khác đoạt được trước, nếu ta cũng có tin tức gì, chạy tới đây gặp nàng, tha thiết nhìn người giường, sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? Hơn nữa khóe miệng còn co giật liên tục?


      Cái gì? Hoàng thượng tặng tập hợp 'phi tần khủng long' cho người đó, vậy chẳng phải là muốn dọa chết người ta đó sao! Cáo già đúng là cáo già......quả nhiên xảo quyệt vô cùng! Nếu kẻ nào rơi vào trong tay khẳng định là chết toàn thây! Nhưng tại sao người đó cứ nhất định phải là...ta! A di đà phật, có ai cứu mạng ta với!


      Ánh mắt lạnh lùng bắn sang phía Long Phụng Hoàng, Long Phụng Hoàng nghiêng đầu tránh né "Thần thấy nên chia nàng ra cho ai, cả ba người cùng sở hữu , nếu chỉ dựa vào người khẳng định là nàng tìm được cách để chạy thoát, tới lúc đó muốn tìm cũng chỉ phí công, chúng ta nên cùng nhau chú ý tới nàng, để nàng đến đâu cũng thoát được, thế nào?" Nêu ý kiến mang theo đầy thiện ý, dù sao chỉ cần nàng đừng biến mất ta tuyệt đối để ý tới việc bên cạnh nàng có những ai, bởi ta nhất định phải là trong số những người đó!


      Cái gì? Cái gì? Tên Long Phụng Hoàng chết tiệt kia đưa ý kiến gì mà ngu ngốc thế! Cả ba cùng nhau hưởng? Nếu thế chẳng phải muốn chết cũng thể sao...Những ngày sau này nhất định là địa ngục của ta.


      Đông Phương Bất Bại im lặng nhìn lên giường, "Ừm...ta nghĩ ý kiến đó tệ, ha ha..."


      "Trẫm cũng nghĩ thế...Ha ha..." Hai người đồng thời cười gian.


      được, ta thể nhịn được!


      "Tôi phản đối, tôi kiên quyết phản đối! Cho tới nào khi hai tay hai chân tôi còn dùng được tôi còn phản đối!" Ta bật dậy, tấm màn che cũng bị ta hất sang bên cạnh, Long Phụng Hoàng nhìn ta giật mình, sau đó cười vui sướng, "Nàng tỉnh rồi à?"


      "Trẫm biết là nàng tỉnh từ lâu rồi" Hoàng thượng vẫn cười gian như cũ, còn vẻ mặt Đông Phương Bất Bại biểu lộ kiểu ta biết rồi.


      "Khụ...ha ha...tôi biết mỗi người các đều lợi hại, tôi nghĩ gì các người cũng biết hết, xem xem, người là Hoàng thượng nắm giữ cả thiên hạ, người là Đông Phương Bất Bại võ lâm chí tôn, còn người là Phò mã lấy công chúa! Ai cũng có tiền đồ sáng lạn, việc gì phải...việc gì phải nhất định có được tôi chứ, bề ngoài tôi nhìn nổi rồi, chính xác là vô cùng xấu, xấu tới mức bi thảm nhất trần gian. Cho nên tôi ở chỗ này làm trở ngại tới các người đâu". xong chân vừa mới bước xuống giường bị ánh mắt cảnh cáo của ba người bật ngược trở lại, ra vẻ nếu nàng dám hậu quả tuyệt đối còn bi thảm hơn so với cực kì bi thảm! Chân ta lập tức rút lên, biến thành con sâu đo, còn lộ ra ánh mắt vô tội đáng thương.


      "Những gì chúng ta vừa cũng hẳn chỉ là muốn làm cho nàng tỉnh lại, trong thời gian đợi nàng trở về, chúng ta đều suy nghĩ kĩ cả rồi, chúng ta cùng nhau giữ nàng lại, để nàng bao giờ biến mất lần nữa!" Nét mặt ba người đều kiên định .
      "Đừng mà, tôi đảm bảo trốn nữa, các người cũng cần phải chú ý tới tôi! người là đủ rồi!" Ta cật lực đấu tranh, chọn người ta thấy còn có cách để trốn hơn.


      " cũng ai tin nàng đâu, nàng xem ánh mắt của nàng kìa, lộ ra hết cả suy nghĩ của nàng rồi". Công Tôn Hiệp xuất trước cửa. "Đúng vậy, tình cảm của ba người họ đối với nàng là xuất phát từ tận đáy lòng, để tìm được nàng cách gì cũng dùng tới, nàng hãy ngoan ngoãn làm theo ". Đại phương trượng chắp hai tay trước ngực đến. "Nếu ta phải người xuất gia, ta cũng muốn chen chân vào đó". Cười từ bi như bồ tát nhưng lời ra khác nào tu la dưới địa ngục, ta lùi về phía sau vài phân.


      Rồi quay sang nhìn nụ cười vô cùng thân thiết của Công Tôn Hiệp, "Ngươi phải là tới giành chỗ đấy chứ?" Tuy rằng ta từng có ý xấu với ngươi, nhưng đó là chuyện quá khứ, giờ ta chỉ muốn thế gian này tất cả đều là hư vô thôi!


      "Lúc đó có muốn nhưng có khả năng, ta đúng là rất thích nàng, nhưng hình dáng xinh đẹp của nàng, con người của nàng, ta cũng thể...nhưng họ khác ta, họ thích nàng , bằng lòng chấp nhận tất cả những gì thuộc về nàng, cho dù có xảy ra chuyện gì họ vẫn che chở cho nàng, có thể là có tình có nghĩa tất có tâm, đúng là đốt đèn lồng cũng tìm được phu quân nào giống bọn họ đâu!"


      "Ồ...tôi hiểu mà, hai người có thể là...hòa thượng giống hòa thượng, lại giống bà mối, đại hiệp giống đại hiệp, lại giống như Nguyệt lão, làm mối cho người khác!"


      "Vậy bây giờ có bà mối, nguyệt lão ở đây, nàng có muốn chạy cũng thoát đâu!" Hoàng thượng, Đông Phương Bất Bại, Long Phụng Hoàng đồng loạt tới gần chỗ ta, càng ngày càng gần...


      Ta mở miệng to, nắm chặt lấy quần áo, mới phát ra mình mặt hỉ phục màu đỏ của tân nương, là ai thay cho ta thế này???


      "...các đừng có...đừng có tới đây...muốn làm gì đó??" Ba người cùng nhau, má ơi!!!


      "Nàng xem, trong căn phòng này, có giường, còn có cả người..."
      "Đúng vậy, hơn nữa người đó lại là người chúng ta nhớ thương từ rất lâu rồi, căn phòng này cũng là chuẩn bị từ trước, là phòng..."


      "A!A!A....Công Tôn Hiệp, đại hiệp ơi, đừng có như thế chứ! Đại phương trượng! Đại phương trượng! Người từ bi cứu nhân độ thế, đừng có ngoảnh mặt làm ngơ........"


      "Đừng kêu nữa, có kêu khản cổ cũng có ai tới đâu".


      "Tôi muốn ba người! Tôi muốn, muốn...đừng..."
      "Im miệng!" Ba người cùng nhau , đè ta xuống.


      ==========================


      Bên ngoài.


      "Nếu như cho thí chủ thêm thời gian ta nghĩ nhất định thí chủ hoàn toàn thích nàng, cho dù là nàng xinh đẹp như bây giờ..." Đại phương trượng nhìn Công Tôn Hiệp mình ngắm nhìn hoa rơi, cả người vận y phục màu trắng, như vị tiên nhân nổi bật dưới sắc hoa đào hồng nhạt.


      "Ha ha, vậy lẽ người cũng chấp nhận tất cả con người nàng từ trước rồi ư? Hơn nữa người cũng chưa từng ý kiến gì đối với vẻ ngoài của nàng, vẫn chỉ nhìn con người của nàng, vậy sao người còn từ bỏ?" Quay đầu lại nhìn ánh mắt có phần quạnh và mất mát của đại phương trượng.


      "Đúng vậy, thí chủ và ta đều như nhau cả thôi, thích tất cả những gì thuộc về nàng, nhưng cũng nhất thiết là phải ở bên cạnh nàng, chỉ hy vọng người khác có đủ năng lực để thương nàng, thấy nàng hạnh phúc, thế là đủ rồi".


      "Ha ha...Đúng vậy, lúc người vừa thấy nàng phải gả cho ba người đó cũng rơi vào tình trạng như người mất hồn, nếu như chúng ta còn nghe nữa ...tình cảnh còn đáng buồn hơn, nhất định ngất mất...Thôi quên , đừng về việc này nữa, chúng ta uống rượu thôi!"


      "A di đà phật, lão nạp là người xuất gia, thể uống rượu, chỉ uống trà được thôi!"


      "Uống trà? Sao có thể chữa được bệnh thất tình chứ! Uống rượu mới có tác dụng, nhất túy giải thiên sầu!"


      " ?"


      "Đương nhiên rồi, người thử xem rồi biết ngay, thôi nào..."





      ---The End---

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :