1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 82

      Cảm giác này chẳng khác nào là tới gần mặt trời, mùi cháy khét bắt đầu lan tỏa.


      "Á!"


      "hỏa tiễn" bay tới đốt sợi dây. Công chúa mất thăng bằng, mà người đứng cạnh nàng nhất là ta, cho nên ta bất đắc dĩ bị biết thành cái "đệm thịt"!


      Ta ngã lăn quay, ta chỉ biết ta vào cung việc tốt đẹp gì rồi. Nhìn bây giờ chẳng phải công chúa này đè ta khác nào miếng thịt mỏng cả.


      Công chúa, ta với đúng là bát tự hợp, lần trước bị ngồi! Lần này bị đè, còn lần sau sao? Ta cũng dám tưởng tượng nữa.............Tôi muốn ra khỏi cung ngay lập tức.........Ta kêu to trong đầu.


      "Mẫu hậu........" Giọng trong trẻo của công chúa vang lên, toàn thân hơi run rẩy! Ta ngạc nhiên, hóa ra kẻ sợ trời sợ đất, đầu óc rỗng tuếch như công chúa lại có thể sợ người?


      Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào hoàng thượng thứ ba kia, trời ạ, ta ngất, sinh ba sao? nhà hoàng thất này chắc được đúc từ khuôn mẫu! đầu đội mũ phượng, mặc phượng bào, tay cầm cung tên, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghiêm.


      "Còn đứng lên? Muốn mẫu hậu giúp con phải ?" Thái hậu giương cung lên, kéo dây cung hướng về phía công chúa.


      Thấy ánh mắt nghiêm nghị của thái hậu, ta dám đảm bảo nếu công chúa còn chần chờ phút nữa thôi mũi tên bắn ra. Nhưng công chúa lại cứ ngồi im như tượng, muốn chết nhưng ta chưa đâu, thế là ta bật dậy, kéo theo cả công chúa.


      Ta trốn ra sau công chúa, nhưng công chúa cũng có phản ứng trốn đằng sau ta.


      Giờ biến thành ta đứng nghênh tiếp chính diện với thái hậu và hoàng thượng!


      Ta van ngài, đừng để Hoàng thượng nhận ra ta!


      "Hoàng muội còn ra nhận lỗi !" Hoàng thượng ràng là xem ta ra gì, may mà nhận ra ta. Nếu lần này lại gây ấn tượng sâu sắc cho lần nữa.


      "Hừ!" Công chúa buồn bã ra, hoàn toàn là mất hứng tới bên cạnh hoàng thượng và thái hậu.


      Lúc này có thể tâm trạng ta là vô cùng phấn khích! Mấy vị hung thần vừa ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn, là suýt tan chảy tới nơi rồi.


      .........


      Phượng Từ Cung


      Cuối cùng tới rồi, chỗ ở của thái hậu.


      Ta mang theo tâm trạng hồi hộp và lo lắng vào trong, quả nhiên thấy mẹ con hoàng thượng ngồi phượng ghế làm bằng gỗ đàn hương.


      Bà ấy mỉm cười, ánh mắt quét lên người ta cùng với mấy cung nữ mới vào khác.


      "Vừa nãy vận động nhiều quá, giờ cả người ta đầy mồ hôi, trước tiên các ngươi vào hầu hạ ta tắm rửa thay trang phục ". Khuôn mặt thái hậu lúc biểu ra vẻ khêu gợi cực kì giống hoàng thượng. Khiến cho tim ta bất giác đập nhanh hơn....


      theo thái hậu vào sau tấm bình phong.


      Mấy cung nữ nhanh nhẹn cởi y phục cho thái hậu, vóc dáng của thái hậu đúng là đẹp, ngờ vẫn còn duy trì được như vậy kia đấy.
      Thấy từng lớp từng lớp áo rơi xuống, sao ta lại có cảm giác hưng phấn nhỉ?


      Hưng phấn? Ta có cảm giác với nữ sao? Ta cũng đâu phải là đồng tính nữ, phải rồi! Nhất định là vì thái hậu giống hoàng thượng y đúc, cho nên ta mới thành ra như vậy!


      Vừa nghĩ tới Hoàng thượng, tim ta đập liên hồi! Chết tiệt, phải chăng là tim có vấn đề gì rồi?


      Nhưng khi ta thấy thái hậu cởi lớp áo cuối cùng, trong đầu của ta còn nghĩ tới việc tại sao lại nghĩ đến hoàng thượng, và tại sao tim đập nhanh như vậy nữa!


      Long châu! Nó được đính tại áo trong của thái hậu!


      Trong áo có viên long châu màu vàng rực!


      Trái phải đều có viên, tím xanh, nhìn bộ áo trong này ta mới tỉnh ngộ cách triệt để rằng hoàng gia xa xỉ tới mức nào. Lại còn đính long châu vào áo lót kia đấy.


      Áo trong có đính long châu nhàng rơi xuống, sau đó đưa tới tay ta, ta có khả năng bỏ chạy với cái áo này ?


      Hừ!


      "Sao ngươi vẫn còn cầm áo làm gì, còn mau tới đây hầu hạ thái hậu tắm rửa!" bà cung nữ thấy ta ngây ra ở đó hô lên.


      "Tôi...tôi thấy áo trong bị bẩn chút ít, bây giờ tôi tẩy sạch cho thái hậu!" xong ta cầm cái áo xông thẳng ra ngoài.


      Bà cung nữ nhíu mày nghi ngờ, "?".........


      "Phù!" Cuối cùng cũng an toàn rồi, trong phòng bóng người, ta lấy cái áo ra, lông mày nhíu lại hơn mười lần, bây giờ nên làm thế nào đây? Làm thế nào vừa có long châu lại vừa bị bắt?


      Ta xé ra, dùng sức kéo! Ta cắn! Đồng thời sử dụng cả tay và miệng luôn.


      Cho tới khi tay đau, miệng tê, nó vẫn nguyên lành có vấn đề gì.


      Sao mà chắc thế!!!


      Ta hận tới nghiến răng, áo long châu này lợi hại quá!
      May mà nhìn thấy cái kéo bàn, ta cắt.


      Cạch phát....


      Kéo bị tách làm hai...........


      Ta mở mắt to nhìn hai mẩu kéo trong tay, rốt cuộc là "mi" quá yếu hay là áo này quá lợi hại?


      Nếu cứng dùng được ta đây dùng mềm!


      Tìm cái chậu, vứt áo vào, lấy nến, ta quyết định dùng hỏa công, đốt cháy rồi đoạt lấy long châu.


      Nhìn lửa cháy hừng hực, nhưng quần bên trong vẫn thay đổi chút nào, cảm giác như càng đốt càng sáng là sao?


      Trong chớp mắt đột nhiên sau lưng ta đổ mồ hôi lạnh, uy lực kinh khủng này nhất định là kém hơn công chúa Hoàng Kim Phụng kia đâu.


      Lại cảm giác lần nữa, những ngày sau này của ta đúng là...tiền đồ lắm gian nan rồi!


      Nếu biết xuyên mà gặp vận xui thế này ta thà tình nguyện bị ném vào vong tử thành.


      CHƯƠNG 83[​IMG]

      Khó thở!


      Đó là cảm giác duy nhất của ta vào lúc này!


      "Hắc quý phi, chúc mừng, chúc mừng ...." đám cung nữ mặt mày rạng rỡ mang bộ trang phục mặc lên người ta, chẳng khác nào gói bánh chưng vậy.


      "Chúc mừng?" Chúc mừng cái đầu mấy người ý! Khoác hơn mười lớp áo lên người ta, khiến ta thể thở nổi nữa, vậy mà lại còn chúc mừng! Hai mắt ta bốc hỏa, chỉ muốn tát cho mỗi người cái, đáng tiếc là tay chân của ta thể cử động nổi, định mắng chửi vừa mở miệng lại phải hít thở, nếu chắc ta ngạt thở mà chết mất.


      "Rất đẹp!........ xem đẹp chưa này!" Hai cung nữ bê mũ phượng nặng nề đội lên đầu ta, ta thèm vào! Mất hai người mới bê nổi cái mũ phượng này, thế mà lại đội lên đầu ta, chắc đè chết ta mất! Ta đội cái 'tảng đá lớn' màu vàng rực rỡ lung lay như sắp đổ mà tưởng tượng ra nếu có thể ném vào mặt thái hậu sung sướng biết mấy.


      Vừa nghĩ tới thái hậu kia ta lại càng tin rằng tính cách buồn nôn của công chúa là do di truyền từ bà ta.


      Quay trở lại lúc thái hậu thưởng áo trong cho ta.


      "Thái hậu tặng món quà quý giá như thế, nô tỳ dám nhận đâu ạ". Ta cầm cái áo mà chỉ muốn trả lại.


      "Sao lại dám nhận chứ, con nhanh chóng trở thành phi tử của hoàng thượng mà, đồ này coi như là phần hạ lễ ai gia tặng cho con ". Ánh sáng trong mắt thái hậu càng lúc càng chói, cả nụ cười cũng sáng rực, cười đến mức miệng mở ra hết cỡ, cười đến mức ta sởn gai ốc.


      Ngáp to cái, "Phi tử? Nô tỳ?" Ta chỉ vào mũi mình, có phải tai ta nghễnh ngãng nghe lầm rồi , hay là thái hậu đùa?


      "Đúng! Là con, con biết chứ gần đây đột nhiên hoàng nhi thay đổi, trở nên ghét mỹ nữ, xấu nữ, hậu cung này nó cũng màng đến, cấp bách tới mức ai gia khắp nơi tìm xấu nữ, để làm cho hoàng thượng lại có 'hứng thú', nên mới tuyển con vào cung. Ha ha".


      Hết hồn!! Té ra việc ta được chọn là để trở thành công cụ sinh đẻ?
      Chấn động thể tỉnh lại, trong lúc ta rớt cằm vì kinh ngạc bị đám cung nữ lôi , khiến cho ta ngay cả kháng cự, từ chối cũng được, coi như quyết định được thi hành.


      Khi ta kịp tỉnh lại biến thành bộ dạng này rồi.


      Thái hậu đáng ghét! Thái hậu chết tiệt! Ta liên tục mắng bà ta trong đầu, bị bà cung nữ kéo, là kéo, vì ta khoác bộ quần áo dày như tường thành và đội cả 'thái sơn' đầu. Bảo ta thế nào được, cho nên còn cách nào khác phải để bà ấy kéo .


      Đích đến là....Lâm Hưng Cung, nghe tên cũng đủ biết là muốn làm gì rồi!


      Muốn chạy trốn cũng thoát, cứ xem cái thứ đầu ta , nặng mấy trăm cân chứ ít, chỉ e bây giờ ngay cả sức lực còn có nữa.


      Cứ như vậy lết, lết, lết.


      Dọc đường có rất nhiều người tới xem, ánh mắt nhìn ta có ước ao, có đố kị, có cả ngưỡng mộ.


      "Oa! là đáng ngưỡng mộ!" người trong số đó hô to.
      ngờ còn có kẻ ngưỡng mộ người bị kéo như thi thể thế này!


      Ta tức giận tới mức hồ đồ, mất năng lực suy nghĩ.


      .....................


      "Mẫu hậu". Ở đây cũng có người tức giận, hoàng thượng vừa mới dạy dỗ công chúa xong bị thông báo là hôm nay phải lấy 'xấu' vương phi.


      "Hoàng nhi, lần này con cũng đừng hòng làm trái lời ta, lần trước ta tuyển cho con quý phi mập mạp, con lại tặng nàng ta cho Phượng nhi, kết quả là chưa tới tháng nàng ta giảm từ ba trăm cân xuống bảy mươi cân. Cũng biết Phượng nhi chỉnh nàng ta thế nào mà lại biến thành như vậy!" Thấy quý phi mập mạp gầy như thế, bề ngoài có vẻ khuynh quốc khuynh thành, vậy mà hoàng nhi lại còn thích, là quá đáng tiếc.


      "Mẫu hậu, hoàng nhi nhất định tìm được người thích hợp để sinh con cho hoàng nhi". Hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, đối với mẫu thân của mình, còn cách nào nữa.


      "Chờ con tìm xong những người khác có cả đống con cháu rồi! Thế mà bây giờ con lại chẳng có chút tin tức nào!" Nóng lòng có cháu bế nhưng hậu thế lại thấy gì.


      Nhất định phải tới Lâm Hưng Cung!


      Hoàng thượng thể làm gì khác hơn là phất tay áo rời .
      "Thái hậu nương nương, chỉ sợ hoàng thượng theo sắp xếp của người đâu". Cung nữ hầu hạ nhiều năm bên cạnh thái hậu .


      "Ai gia biết, cho nên chuẩn bị chu đáo cả rồi. Đêm nay nhất định bắt chúng gạo nấu thành cơm!" Nghĩ tới kế hoạch của mình, thái hậu bất giác cười thành tiếng, cười tới mức toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều nghe thấy!!!

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 84

      "Cung chúc tân nương, sớm cùng hoàng thượng sinh nhi tử!" Bà cung nữ vừa chúc vừa trùm khăn voan lên đầu ta, mỗi lần lại trùm lớp, bảo là để cầu may mắn, ta thấy là xui xẻo đúng hơn.


      biết chồng bao nhiêu, ta chỉ cảm thấy cổ mình sắp đứt lìa rồi, tới lúc đó họ mới dừng lại.


      Nghe thấy tiếng đóng cửa, ta lập tức ném cái mũ đầu xuống, ra sức mà đạp! Đạp lần coi như là cho thái hậu, đạp lần hai là cho hoàng thượng, còn lần ba là tặng công chúa! Ta đạp cật lực, đáng ghét!!


      "Tiểu hồ đồ, cũng may mắn nhỉ, hai lần tiến cung chưa tới vài ngày có thể trở thành phi tử của hoàng thượng, biết đốt loại nhang nào thơm cho phật tổ thế?" Bỗng nhiên giọng vang lên, ta giật mình tới mức lập tức dừng chân, từ từ quay đầu lại.


      "Hì hì" Ta xin thề, giọng bây giờ phát ra ấy chính là thứ khiến ta vui vẻ nhất từ trước tới nay!


      "Trước tới giờ ta toàn đốt....nhang muỗi. Cho nên phật tổ rất thích, mới đưa ngươi tới đây". Tìm được chỗ có thể trút giận rồi!


      Lông Tiêu Đời lập tức dựng đứng, nhảy lên thanh xà ngang.


      "Ha ha Tiêu Đời à mau xuống đây, chúng ta rất lâu...rất lâu...rất lâu...lâu như trải qua cả thế kỉ mới được gặp nhau, ngươi biết rằng ta nhớ ngươi rất nhiều...rất nhiều........." Nhiều tới mức muốn giẫm chết ngươi!! Nhiều tới mức muốn thiến ngươi! Nhiều tới mức muốn cạo lông rút xương ngươi ra....để ăn!!!!!!!!!!


      Tiêu Đời khịt khịt mũi, nắm chặt lấy thanh xà, đuôi vẫy vẫy, quyết tâm có chết cũng xuống.


      "Hờ hờ! Ngươi, được thôi! Ngươi xuống dưới chắc là chờ ta lên phải . Hờ hờ!" Ta cười lạnh, chậm rãi xuất chiêu long trảo thủ ra, thong thả bò lên, thưởng thức bộ dạng run rẩy tới răng va lập cập của Tiêu Đời.


      Thấy bàn tay như tử thần của ta, lúc sắp sửa chạm vào nó cuối cùng nó cũng biết chạy, chạy như điên.


      Ta cũng tỏ ra yếu thế, ra sức đuổi theo.


      Trong căn phòng nho , triển khai truy sát tới cùng.


      Nơi nào bị chúng ta đụng vào cũng đều vỡ vụn, giẫm tới thành tro.


      "Tiêu Đời! Hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi tai kiếp, nếu như hôm nay ta đánh chết ngươi, tên ta phải tiểu hồ đồ nữa!" Ta tùy tiện thề, dù chết cũng tha cho nó.


      bóng người màu vàng thình lình xuất trước mặt ta. Ta kịp rút tay lại nên cắm thẳng vào chân .


      "A!!!!!!!!!!!!!!!!"


      "Hoàng thượng!" Ta đánh trúng hoàng thượng, thấy hoàng thượng ôm chân với vẻ mặt đau đớn, chân kia nhảy lò cò tới lui trong phòng, đúng là giống con gà, muốn cười quá mất.


      Hoàng thượng lập tức trừng mắt nhìn ta.


      được cười được cười, cười cái là mất mạng ngay, ta gắng sức che miệng, lắc lắc đầu, ngài cứ yên tâm, ta thừa cơ giậu đổ bìm leo mà cười ngài đâu, tuy rằng là ta rất muốn cười, cười tới mức đau cả bụng, chân run, nhưng ta cười!


      "Ha ha ha ha ha ha........." Trời ạ, chịu nổi nữa! Rốt cục ta cười to thành tiếng.


      "Cười thấy thỏa mãn chưa". Lúc này hoàng thượng mỉm cười, ta tuyệt đối xa lạ gì cái nụ cười đó, rốt cục cũng thấy sợ, ta lập tức ngậm chặt miệng.


      "Ngươi tên là gì?" Nụ cười của hoàng thượng càng ngày càng rạng rỡ, như ngọn lửa dần làm bỏng từng tấc da của ta.


      "Tiểu hồ đồ" Hàm răng ta va vào nhau cách dữ dội trong miệng.


      "Cái tên đáng ..."


      "Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi. Hì hì" Ta cố gắng cử động khóe miệng, nhưng chỉ xả ra nụ cười giống người chút nào, như khóc đúng hơn.


      "Sao càng ngày lại càng lùi ra đằng sau thế kia?"


      Chỉ cần ngài tiến tới ta lùi, ta nghĩ trong đầu, thấy hoàng thượng càng ngày càng sát lại gần, ta cũng sử dụng tốc độ nhanh hơn, trong căn phòng này, đánh vòng tròn với hoàng thượng.
      Nhanh quá.....tốc độ của hoàng thượng có thể so với chạy bộ, nhưng tư thế vẫn rất nhành nhã, cười cũng rạng rỡ như trước, mồ hôi có lấy giọt.


      Trời ạ, làm thế nào vậy?


      Mồ hôi trán ta chảy ròng ròng, chạy tới mức thở ra hơi.


      Bỗng nhiên hoàng thượng dừng lại, ánh mắt chợt lóe ra tia sáng. Nhưng ta rảnh để bận tâm tới điều đó, thấy đuổi nữa, ta mau chóng hít thở.


      "Ngươi có biết cờ năm quân ?"


      "Biết chứ". Ta thở hổn hển, cũng thèm nghĩ sao lại hỏi như vậy, lúc trước là chính ta dạy cho còn gì.


      "Vậy chúng ta chơi cờ nhé". Hoàng thượng lập tức sai người mang cờ tới.


      Đối diện với cái bàn, như vậy cũng may, chúng ta có thể giữ khoảng cách. Ta vui vẻ nghĩ trong đầu, nụ cười của hoàng thượng cũng thay đổi, cười vui vẻ như gió xuân.


      Thấy thế tim ta tự giác đập liên hồi, mau chơi cờ , đừng có nhìn ta nữa.


      "Đừng nóng vội thế". Hoàng thượng chụp lấy bàn tay ta chuẩn bị chơi cờ. "Còn chưa xong, bỏ tiền đặt cược ra". Hoàng thượng cười như con hồ ly.


      "Vẫn quy tắc cũ, ai thua người đó phải uống rượu!" Ta bắt đầu liếc mắt nhìn quanh căn phòng, ha ha, thứ dùng để đựng rượu. Lúc này ta cũng cười, cười như con mèo ăn trộm.


      "Được! Trẫm thua uống rượu, còn ngươi thua ...."


      Bỗng hoàng thượng ngừng lại, tròng mắt liên tục quét lên người ta. " cởi y phục nhé!"


      "A!!!!!"

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 85[​IMG]

      Cởi y phục? Thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của hoàng thượng, ta do dự biết có nên đồng ý đây? Nghe tên hoàng thượng này rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lần trước là vì ta quen với cờ năm quân trước , cho nên mới thắng liên tiếp, nhưng qua thời gian lâu như vậy rồi, biết trình độ của tới mức nào?


      "Thế nào? dám à?" Hoàng thượng lắc đầu, "Hay là bên trong y phục có gì đáng nhìn, nên sợ bị bêu xấu?" Bỗng nhiên bàn tay to sờ lên ngực ta.


      Ta ngây ngẩn, thể ngờ hoàng thượng lại làm như vậy!


      "Nàng là nữ nhi?" Hoàng thượng khó chịu cười tiếng, tay vẫn ở chỗ cũ, sờ sờ rồi nắm nắm rồi lại vân vê.


      Mặt ta cũng biến sắc, từ trắng sang xanh, cuối cùng là thành đỏ, tuy rằng mặt ta vốn đen thui nhìn ra màu gì nữa, nhưng giờ ta có thể khẳng định, đầu ta bốc hơi.


      Tức giận cuồn cuộn vọt lên đầu.


      "Ha ha, nàng vẫn chưa có tước vị gì phải ? Hay là trẫm ban cho nàng là 'Thái bình' nhé?"


      Sao! Còn dám hỏi ta! Ta muốn tát chết ngài!


      Bỗng nhiên tia sáng chợt lóe lên. "Hà hà........Hoàng thượng, nô tỳ nghĩ tới trò chơi còn hay hơn cả cờ năm quân. biết hoàng thượng có dám chơi ?" Ta cười gian xảo.


      " à?" Hoàng thượng rút tay lại nhưng vẫn giơ trung trước mặt ta, có vẻ như còn nghi ngờ thứ vừa sờ có là . "Xem ra nàng càng hợp với danh xưng ' ngực' hơn".
      Ta tức tới méo mồm! Ngài lợi hại lắm! Ta nhịn!


      " ra nnàng muốn chơi gì trẫm đều có thể chơi với nàng, chỉ cần nàng chịu cởi, bởi trẫm rất muốn nhìn xem nàng có phải nữ nhân hàng giá ..."


      Nếu ta phải nữ nhân ngài cũng phải nam nhân đâu! Ta hét to trong đầu.


      "Cởi cởi! Nhưng điều kiện phải thay đổi, phạt ngài uống rượu nữa, bởi nô tì sợ là hoàng thượng say rượu, ngày mai đau đầu, lại trách phạt nô tì, nô tì gánh nổi!" Ta khoanh tay, bộ dạng trông có vẻ khổ sở.


      Hoàng thượng lập tức cười rạng rỡ, "Được thôi, nàng muốn chơi gì?"


      "Hai chú ong , hi hi" Chờ xem mặt ngài sưng vù cho coi!


      "Hai chú ong ? Chơi thế nào?"


      "Rất đơn giản, chúng ta chỉ cùng nhau hai chú ong bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải, dao - đá - vải, rồi hôn môi nhau".


      "Hóa ra là vậy à, ha ha" Hoàng thượng cười vô cùng vui vẻ, "Nàng muốn hôn trẫm cứ việc thẳng, trẫm 'cung đủ cầu' mà".


      xong còn chu môi ra, ta lập tức tránh né.


      Hừ! Vừa nãy cho ngài lợi dụng còn chưa thấy đủ à, giờ lại còn dám ăn đậu hũ của ta. có cửa đâu!


      "Vậy chúng ta bắt đầu thôi". Ta kiều .


      "Hai chú ong bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải"


      Hai tay cùng đưa ra, ta là dao, hoàng thượng là vải.


      "Hì hì, hoàng thượng thua rồi nhé". Ta hồn nhiên ". "Theo quy tắc của trò chơi, nô tì có tội" Cười như đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng ngần.


      "Trẫm phạt nàng đâu"


      "Bốp!" thanh vang lên.


      Năm ngón tay hằn lên má hoàng thượng ngẩn người.


      "Nàng!"


      "Hoàng thượng, đây là quy tắc trò chơi mà. Nô tì cũng đâu có dám, muốn thế". Ta muốn chết đây! Ngẫm lại cảm giác khi chạm tay lên mặt hoàng thượng, là quá sung sướng, thanh ấy như quẩn quanh trong căn phòng này, khiến ta cảm động chắc mất ngủ tới ba ngày ba đêm!


      "Được........." mặt hoàng thượng thay đổi, giọng trở nên kéo dài ra.


      Ta bất giác nuốt nước bọt.


      " vậy chúng ta tiếp tục". Hoàng thượng lạnh lùng .


      Hừ! Đây là do ngài muốn đùa tiếp nhé, đừng có mà trách ta.


      "Được thôi!"
      .........


      Thấm thoắt ta chơi với hoàng thượng cả buổi tối.


      Còn về phần tình hình chiến đấu sao?


      >o< Chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung! Sảng khoái.........Bốn chữ, cực kì sảng khoái!


      Hoàng thượng chậm rãi từ trong phòng ra.


      Ta gạt nước mắt, lưu luyến nhìn theo muốn rời. "Hoàng thượng từ từ nha".


      Tiểu Hạ tử trông coi bên ngoài vừa nhìn thấy hoàng thượng giật cả mình, "Hoàng thượng, mặt của ngài....sao lại sưng phù như đầu heo thế kia ạ?"


      "Câm miệng! được nhìn, nếu ta móc mắt ngươi!"


      "Dạ, dạ, nô tài nhìn nữa, nhìn nữa!" Trong lòng tiểu Hạ tử run sợ theo hoàng thượng.


      Thấy bọn họ đều xa, ta mới cười to!


      Tiểu hồ đồ, thắng, tèn ten!!!!!!!!


      CHƯƠNG 86

      Nhớ tới gương mặt méo xệch của hoàng thượng, tới ngủ mơ ta vẫn còn cười, có điều ngờ rằng ngài mai còn có chuyện càng làm cho ta buồn cười hơn đón chờ.


      .........


      Sáng hôm sau, "A!!" Mệt mỏi duỗi lưng, ta vừa xuống giường thấy đám cung nữ bê theo chậu rửa mặt rất to, toàn bộ đều là vàng, bốn người bê, đây là chậu rửa mặt hay bồn tắm nữa biết?


      Nhận lấy bộ quần áo dài, đeo trang sức!!!!


      Nhìn mình trong gương, rốt cuộc là ta biến thành nhím rồi sao? Hay là ma nữ tóc dài? Chắc kết hợp hai cái đó vào là đúng nhất.


      "Nương nương, người và các mỹ nhân mới tiến cung khác dùng bữa với hoàng thượng, sau đó..." Cung nữ liệt kê lần lượt những việc phải làm hôm nay.


      Bồi hoàng thượng dùng bữa! Hà hà...."môi đẹp" "sưng như heo" của bây giờ còn nuốt trôi được cơm nữa ? Ta đây phải mở mang tầm mắt mới được.


      Việc thứ nhất là đến bàn cơm, ta thấy phải là tới để ăn mà là cười sặc sụa.


      Hoàng thượng bị đám nữ nhân 'hình thù quái dị' vây quanh, mỗi người cầm đôi đũa gắp đầy thức ăn đưa về phía miệng hoàng thượng. Chỉ thấy miệng hoàng thượng đầy đồ ăn, cơm trong bát được cho thêm chất cao như núi, nhưng vẫn còn tiếp tục tăng, đám người cứ trước sau tới 'giúp' thêm cơm cho hoàng thượng.


      Thấy tình cảnh này sao ta có thể cười được!


      "Họ là ai?"


      "Bẩm nương nương, họ đều là phi tử mới tiến cung do thái hậu tuyển chọn, đều là để hầu hạ hoàng thượng". Cung nữ trả lời , còn giới thiệu từng người cho ta.


      "Vị kia" tay cụt, mặt còn có vết sẹo. "Là Hải quý phi"
      Tên rất hợp, chẳng khác gì thủ lĩnh cướp biển trong phim cả. Ta nghĩ trong đầu...ha ha....


      Lúc này thủ lĩnh cướp biển vội vàng tống rượu cho hoàng thượng, mặt hoàng thượng toàn nước, biết là nước mắt hay rượu đây?


      "Còn vị đó" trông nục nịch béo ú, quần áo chắc nhanh chóng bị rách, thịt mỡ lộ hết thế kia, mỗi cái mũi là có vẻ giống người, nếu ta còn tưởng rằng đó là voi Thái Lan do thái hậu mua về hoàng cung ý chứ. "Là Hương quý phi".


      Lại còn Hương quý phi, ta thấy là voi quý phi đúng hơn, trông chẳng khác gì con voi!


      Tiếp theo nào là đứt tay, đứt chân, lần lượt giới thiệu cho ta tất cả, ta bắt đầu cảm thấy sùng bái vị thái hậu này rồi, bà ấy đúng là có tấm lòng nhân hậu!


      Bà ấy đưa tất cả những nào tàn tật vào trong cung, biến hoàng cung này trở thành nơi nuôi dưỡng người tàn tật miễn phí.


      Lại nhìn hoàng thượng lần nữa, lần này là hoàn toàn bị chỉnh tới thảm rồi, ha ha.


      Ha ha ha ha ha ha ha ha..........................


      "Thái hậu, i love you!!!!!!!"

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 87

      "Love you? Là thứ gì thế?" gương mặt quen thuộc phóng to trước mắt ta.


      "A!!!! Sao lại ở đây?"


      " là phi tử của hoàng thượng như nàng thôi, ha ha" Mái tóc bạc của được búi lên, mặc quần áo con vào quả có vài phần giống, nhưng đâu phải nữ, là nam nhân hàng giá cơ mà!


      " vào đây bằng cách nào?" Ta nhìn vẻ mặt giấu nổi đắc ý của Công Tôn Hiệp, còn có vẻ rất thỏa mãn khi thấy cảnh hoàng thượng bị đám nữ nhân xấu xí cho ăn.


      " cũng giống như nàng thôi". mỉm cười nhìn ta.


      Thái hậu à, dù bà muốn có cháu bế thế nào cũng nên tuyển nam nhân chứ, nam nhân đâu có thể sinh con được?


      "Ha ha, việc đó nàng yên tâm, thái hậu thấy tóc ta đặc biệt nên mới chọn ta vào cung, hơn nữa trước đó ta cũng nuốt viên thuốc có thể thay đổi bộ dạng giống nữ nhân, tin nàng sờ thử xem". xong túm lấy tay ta đặt lên ngực .


      ! Là thịt! Chứ phải thứ gì lung tung khác! là thần kì!


      "Rốt cuộc thân phận của là gì, ngay cả ngực cũng làm ra được". Ta hỏi mang theo vẻ kinh ngạc.


      "Ha ha, quá khen rồi, ngay cả bí dược trong hoàng cung - đầu nở hoa, đều là ta phát minh ra, còn có gì mà ta làm được nữa". Công Tôn Hiệp tỏ vẻ đắc ý, mũi như dài ra tới vài phân rồi.


      "Thần tượng! đúng là thần tượng của tôi! Kí tên cho tôi mà!" Như vậy nghĩa là bệnh của Quá Tham là do chữa được, hơn nữa biết chừng còn có thế chữa trị được nỗi đau khổ 'đầu tóc' của ta rồi!


      Ta cật lực chụp lấy tay ! Trong mắt thấy.........dày đặc tóc, ha ha ha ha............sắp trở về rồi (Chờ ngươi lâu, tóc của ta!)


      "Xin nàng đừng có phát điện với ta, nàng thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn chằm chằm vào mình à?"


      Lông tơ bắt đầu dựng đứng, ta xoay người lại! Chỉ thấy hai mắt hoàng thượng rực lửa nhìn ta, như là vừa ăn phải vài tấn thuốc nổ vậy, chuyện gì xảy ra?


      "Hừ! Trẫm muốn ăn nữa!" Hoàng thượng đẩy đám người quái dị ra, về phía cửa, lúc ngang qua người ta tét cái vào bàn tay vẫn còn đặt trước ngực Công Tôn Hiệp của ta. Trừng mắt lườm, bước chân giẫm mạnh lên nền.


      "Quái lạ". Ta vuốt lên bàn tay 'bị thương'.


      "Ha ha, người ta đều hồng nhan họa thủy, ngờ hôm nay tới xấu nhan cũng là kẻ gây họa".


      "Công Tôn Hiệp gì thế hả? bị lây bệnh từ hoàng thượng rồi phải ? Hành động quái dị cũng lây được à?"


      "Ha ha, lẽ nào nàng nhận ra hoàng thượng quan tâm tới nàng nhiều thế nào à? Quan tâm tới mức nàng chạm vào 'nữ nhân' như ta mà cũng ghen được".


      "Hả??? Hoàng thượng ghen???"


      Tên hoàng thượng có thể dùng nụ cười giết chết người kia mà lại ghen???


      Ta im lặng gì.


      Hoàng thượng ghen ư? Lẽ nào thích ta? Đánh tiếc ta còn kịp tìm bằng chứng bị Công Tôn Hiệp lôi , là muốn bàn bạc chuyện lớn.


      .....


      "Công Tôn Hiệp! đùa tôi đấy à? Làm gì có ai bàn bạc chuyện lớn ở nhà xí bao giờ!" Ta bị vây quanh bởi mùi hôi thối. Hoàng cung này có WC, bởi vì nếu hoàng thượng muốn lúc nào cũng có người mang bô vàng tới tận nơi, quần cũng phải tự cởi. Cho nên người có thân phận cao đều như nhau, kẻ thân phận thấp mới cần nhà xí, chớ có tưởng tượng nhà xí trong hoàng cung cao cấp tới mức nào, phải dát vàng hay ngói bạc đâu, cho kẻ thân phận thấp dùng nên chỉ cần lấy rơm quấn vòng, ngay cả mảnh gỗ cũng có, mặt đất chỉ có cái hố, ta và Công Tôn Hiệp là ở nhà xí chứ ra là đứng ở gần 'hố' đó. Đầu ta bốc khói, cẩn thận giẫm chân lên mặt đất, đừng là tức giận, ngay cả hít thở cũng có thể chết người. Ta nghĩ ta nhanh chóng trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị chết vì thối mất!


      "Nàng nghe câu tai vách mạch rừng à? Đặc biệt là trong hoàng cung, nơi nào cũng có tai mắt hết".


      Khóe miệng ta nhếch lên, ta có thể khẳng định là phải mình cười, mà là co giật! Đúng vậy, chỗ này có tường, nhưng lại có đám cây cỏ um tùm, cho là có thể ngăn trở được suy nghĩ ngu ngốc của sao? nhà xí có cần hai người cùng vào ? Vừa nhìn thấy nghi rồi. Ta dùng ánh mắt .


      "Ta biết nàng cũng cho là ta rất thông minh, nhìn xem nụ cười của nàng, ánh mắt sùng bái của nàng, cần phải nhiều đâu, ta đều hiểu cả". Công Tôn Hiệp cười sang sảng, tuyệt đối bị ảnh hưởng bởi mùi hôi xung quanh chút nào.


      thể chịu nổi! Ông trời ông giết ta ! Ở cùng cái kẻ ngu ngốc này phút nữa thôi ta thối chết cũng tức chết. Ta hét to trong đầu, thấy hề có chút phản ứng nào, trong nhà xí hôi hám này, chẳng những việc gì mà còn cười rất vui vẻ?


      Nếu như phải mũi hỏng nhất định là dùng thứ gì đó chống mùi! Mau lấy ra nữa ! Ta dùng ánh mắt ra hiệu nhưng ta nghĩ là hiểu, tự mình ra tay thôi, ta nhanh nhẹn tay bịt mũi, tay kia sờ soạng lên người .


      "Á nàng làm gì thế, mau dừng tay lại!"


      Ta phải sờ, biết gì hết, ta chỉ biết nếu tìm được thứ gì giúp ta hít thở ta chết ở đây. Cho nên ta hoàn toàn chú ý đến hơi thở gấp gáp và khuôn mặt đỏ bừng của .


      "Bốp".


      cái tát mạnh giáng lên mặt ta, bay nhanh ra ngoài như tên lửa, tiện thể 'hủy' luôn nhà xí này.


      Rốt cuộc ta sờ vào cái gì? Cần gì phải tức giận như thế chứ?


      CHƯƠNG 88

      [​IMG]"Quá mau!!!"


      Nghe thấy kiểu gọi quen thuộc ta mới phản ứng lại, thấy đám người đứng trước nhà xí, ai ai cũng nắm chặt lấy quần mình, xem ra là cấp bách rồi.


      "Đại phương trượng?" Trời ạ, sao phương trượng của Lan Nhược Tự lại ở đây?? *giật mình*


      "Tiểu phương trượng ~~~~ chúng ta rất nhớ cậu! Cậu mà xuất ra chúng ta chết mất!!" đám xúm lại, các sư huynh ăn mặc y phục phi tử ôm chầm tới, kẹp ta ở chính giữa, ta có cảm giác mình như miếng xúc xích trong bánh mì vậy.


      Gặp ta có tới mức phải vui sướng thế ? Khoan ...ta cảm giác khi ôm sư huynh sư phụ hình như mọc thêm nhiều thứ gì đó, tay ta lần mò.


      "AAAAAAAAAAAA" Tiếng hét chói tai ấy phải là do ta, mà phát ra các sư huynh bị ta sờ kia, họ lập tức tản ra.


      Ánh mắt của đám người hoảng sợ nhìn ta, cứ như thể ta là kẻ hái hoa tặc vậy.


      "Ai cho tôi biết , sao mới có vài ngày gặp mà các người lại mọc thêm thứ gì thế này, sao biến hết thành nữ nhân thế kia?" Rốt cuộc ta cũng bình tĩnh lại được, bởi vì rút ra ít 'kinh nghiệm' từ Công Tôn Hiệp lúc trước cho nên cũng kinh ngạc cho lắm.


      "Hừ, chẳng phải là do tiểu phương trượng làm hại còn gì". Đám sư huynh khóc rống, hất y phục lên để cho ta xem 'ngực' bọn họ sưng tấy thế nào.


      "Tiểu phương trượng à, cậu biết chứ từ sau khi cậu đột nhiên mất tích, đại phương trượng ngủ được, mà ăn cũng vô, cả ngày chỉ đấm ngực giậm chân, chúng ta thảm quá!!"


      "Cái này tôi , đại phương trượng đấm ngực giậm chân có liên quan gì tới các đâu?"


      "A.........đại phương trượng đấm ngực chúng ta, giẫm chân chúng ta, ngày ba lần, chẳng khác nào ngày ba bữa cơm, khiến chân chúng ta cũng sưng cả lên, ngực......cũng thành ra như vậy! Hu hu" Vừa vừa ngửa mặt lên trời khóc rống.


      Ta quay đầu nhìn đại phương trượng của Lan Nhược Tự, đúng là còn gì để .


      "Quá Mau........" Đại phương trượng cũng xúc động quá lao tới ôm chầm lấy ta.


      Theo phản xạ ta xuất tay ra (Có phải liên quan tới việc luyện long trảo thủ nhỉ, tay ta lúc nào cũng nghe theo khống chế của ta, thứ gì nên bắt thứ gì nên bắt ta đều loạn cả) Nhưng lần tóm này lại càng làm cho ta giật mình "To, to quá........Phương trượng! Sao ngực của ngài cũng có thịt????" phải là gắn vào đấy chứ? Nhưng cảm giác này....là đồ ...


      "Ta ta! Ta chỉ là quá nhớ con! Ngày nào ta cũng nhớ tới con, nhớ nhớ, tới mức biến thành như vậy!" Đại phương trượng hô to rồi khóc lóc.


      "Nhớ tôi? Nhớ tôi chỗ nào cơ?" Chỉ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, gân xanh trán ta co rúm lại.


      "Con tên là gì, nhà ở đâu, cho ta biết ngày sinh tháng đẻ".


      "Ngài điều tra hộ khẩu đấy à, lại còn hỏi ngày sinh tháng đẻ nữa!" Ta chưa cho hòa thượng háo sắc ngài đấm là tử tế lắm rồi.


      " phải điều tra hộ khẩu gì cả! Chỉ là...chỉ là ta muốn gặp người nhà con để cầu hôn thôi!"


      Cầu hôn? Ta có nghe nhầm đấy chứ?


      Thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của ta, đại phương trượng dùng ánh mắt kiên định : " ràng con cho ta 'nhìn' tất cả rồi, cho nên ta tuyệt đối chịu trách nhiệm lấy con, chính là con!"


      "Lấy tôi? phải chứ! Ngài...ngài muốn kết hôn với nam???" Chớ có trách sao ta lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, bởi vì kẻ trước mắt này là hòa thượng nhưng lại giống hòa thượng tí nào, mà ta từng cởi sạch trước mặt , thế mà vẫn còn cho rằng ta là nam nhân, nhưng lại là nam nhân bị thiến nữa chứ! xem kẻ ngốc như thế, bây giờ đột nhiên thông suốt mọi việc? Biết ta là nữ? Đừng nên trách ta nghi ngờ có phải mình nghe nhầm , hay là muốn kết hôn với nam ?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 89

      [​IMG]Nghe xong lý do của là khiến ta dở khóc dở cười, bởi vì quá nhớ ta cho nên ra ngoài tìm, lúc lúc , tự dưng bị dẫn tới hoàng cung rồi chẳng biết tại sao biến thành quý phi, hỏi nguyên nhân mới biết được chỉ có nữ nhân mới được vào, nên biết ta là nữ!


      "Con yên tâm , nhất định ta lấy con, cũng chịu trách nhiệm với con của con!"


      Con? Ta có nghe nhầm đấy chứ, con ai cơ? cho rằng chỉ sờ tí mà mang thai đấy chứ?


      Chỉ thấy lục lọi trong ngực rồi lôi ra thứ gì đó, sau đó ta nhìn thấy cái mông to đối diện trước mặt ta.


      "Ha ha" Cười ư?


      Cái mông mà biết cười????


      Mắt ta cũng có vấn đề rồi.


      chỉ có cười mà nó còn đột ngột 'hôn' mặt ta, cho tới khi ta thấy hoảng sợ nó mới dừng lại, sau đó thân thể xoay chuyển, cuối cùng cũng quay mặt về phía ta rồi sao?


      Thấy chủ nhân của cái mông khiến ta kinh ngạc như gặp phải người ngoài hành tinh.


      "Tiểu bại hoại!!!" Nó còn sung sướng cười to, trong miệng ngậm hai cái 'răng thỏ' buộc dây nằm tay đại phương trượng, mở to mắt nhìn ta...ta có dự cảm tốt chút nào...


      "Mẹ! Mẹ!" Tiểu bại hoại gọi xong hai cái răng nhắm ngay vào ta "~~~~!" Cắn cái!


      "AAAAAAAAAA!!!!!!!!"


      Dự cảm trở thành !


      Rốt cuộc hoàng cung này còn muốn gây bất ngờ gì với ta nữa đây!!!
      Vừa mới thoát được khỏi răng của tiểu bại hoại, nhưng ngờ lại gặp phải Đông Phương Bất Bại.


      "Đáng ghét! Cút !"


      "Bịch!" nữ nhân có khuôn mặt mập ú như bánh bao bị đánh ngã mặt đất, Đông Phương Bất Bại nhìn nữ nhân bị đánh dưới trăm lần vẫn kiên trì tới cùng, còn ôm chặt lấy chân tha.


      tới tìm ta sao? Mau mau chạy thôi!


      Hừ.......Cũng phải là ta muốn chạy! Mà là chặn mất đường nhìn của ta, cặp mắt hung ác kia như với ta rằng: đừng hòng đâu, cứ chạy thử xem, ta tuyệt đối chém !


      Ta mang vẻ mặt khổ sở, chắc là nhận ra ta! Nếu cũng bình tĩnh đứng đó như thế, chứ biết xông tới bóp cổ ta mới lạ đấy!


      "Ngươi còn cút !" Ánh mắt sắc lạnh của Đông Phương Bất Bại liếc sang.


      "Đừng thế mà! chàng đẹp trai.....ta xấu hơn ta, chẳng phải chàng muốn tìm thiên hạ đệ nhất xấu nữ sao! Ta đây...ta còn là thiên hạ đệ nhất lão xử nữ kia...chàng chọn ta ........."


      Buồn nôn..............Ta lạy ! Còn có tí sức lực nữa thôi lại còn động dục với Đông Phương Bất Bại ở đây, lẽ nào muốn sống nữa.


      "Ngươi!" Bỗng nhiên Đông Phương Bất Bại mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời với nữ nhân kia...... còn tưởng hồi tâm chuyển ý, ánh mắt xúc động còn nháy nháy hai trăm lần, oa! Tốc độ phóng điện siêu nhanh!


      " chết !" Quả nhiên Đông Phương Bất Bại đạp lên mặt nàng, nữ nhân lập tức tắt thở.


      hổ là minh chủ võ lân, công lực quá mạnh! được! Ta phải tìm người cứu giúp! Ta lập tức nghĩ tới đại phương trượng của Lan Nhược Tự! Võ công của nhất định kém hơn Đông Phương Bất Bại này! Nhưng đồ chết tiệt nhà lại bỏ rơi ta ở đây, chạy tìm tiểu bại hoại hỏi gì đó! Bây giờ ta đúng là kêu trời trời đáp, gọi đất đất linh!


      "" Đông Phương Bất Bại giơ tay trái lên, ngón trở ngoắc ngoắc "Tới đây"


      Ta mà còn mạng để quay về sao? Nhìn thi thể nằm dưới chân , tên Đông Phương Bất Bại này giết người cứ như bóp chết con kiến. Đúng là quá kinh khủng............


      .............


      "Hỏi thế gian tình là gì, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết"


      Có người tới! Hơn nữa giọng này sao lại quen thế nhỉ!


      CHƯƠNG 90

      Trước tình hình nguy cấp trước mắt, ta nghĩ nhất định hùng xông ra! Trong phim, trong tiểu thuyết đều viết như thế mà! Ta tin lần này cũng là ngoại lệ! Dù sao ta cũng là nữ diễn viên chính...nhất định phải đối tốt với ta chút chứ.....


      hùng, hùng mau mau xuất ! Ta thầm hét to!


      Nghe thấy thanh càng lúc càng tới gần! Rốt cuộc là ai đây?
      Bước chân vang lên liên tục, tầm mắt ta và Đông Phương Bất Bại đều quay sang nhìn chăm chú về phía đó, hai người cử động gì.


      "Haizzzzzz........." tiếng thở dài ngân lên.


      Chậm rãi tới gần! Gần hơn nữa, tới rồi.


      Sao bỗng nhiên tên Đông Phương Bất Bại kia lại cười???


      Rốt cuộc hùng là vị nào đây???


      Khi nhìn thấy cằm của ta suýt nữa rớt xuống đất, mắt nhanh chóng nhảy ra ngoài!!!


      Vi Tiểu Bảo!!!!


      "Haizzz...A Kha...Từ ngày nàng bị xấu nữ kia dọa vẫn chưa tỉnh lại, nàng có biết lòng ta lo lắng tới mức nào ?"


      Vi Tiểu Bảo... [Toát mồ hôi] Á......Tốt xấu gì cũng là phần tử tinh của Thiên Địa Hội, lại là đồ đệ của Trần Tiến Nam nữa, múa võ chắc là cũng kém, dù múa võ được trình độ nịnh hót có lẽ tâng Đông Phương Bất Bại lên tận trời! Ha ha....vừa nghĩ, miệng ta vừa mở to hết cỡ, cười tới mức răng đều đánh nhau.


      "Đều là do xấu nữ kia! Nếu phải ta nàng xảy ra việc này! Nếu mà để ta gặp lại ả ta nhất định hủy mặt ta !"


      phải chứ! Oan này kết cũng quá là vô lý, ràng là ta chạy vào nhìn ta tắm, nên mới gặp chuyện may đó, ta còn chưa tính tới việc để thân thể thuần khiết của mình cho ta nhìn, ngẫm lại ta mới là người bị hại mới đúng......chính là như vậy!!!


      Nhưng với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vi Tiểu Bảo và nụ cười nham hiểm của Đông Phương Bất Bại, ta nên làm gì bây giờ, kêu cũng kêu được.


      Trong lúc ta thấy khó xử Vi Tiểu Bảo vẫn tới....


      Hu hu hu, ta là khóc ra nước mắt.


      "Đông Phương đại ca, đại ca thể buông tha cho tiểu muội được à...." Ta chỉ còn biết cầu xin tha thứ, ánh mắt nhìn đầy mong chờ.


      "!" Kinh ngạc chợt lóe trong mắt Đông Phương Bất Bại, sau đó bộ dạng như hiểu ra mọi việc: "Cuối cùng ta cũng tìm được rồi, thiên hạ đệ nhất xấu nữ!"


      Hỏng bét! Nhất thời lỡ miệng gọi tên ra rồi, trong hoàng cung này người biết vẻ ngoài tại của cũng chỉ có ta!


      " đừng qua đây, nghìn vạn lần chớ tới đây, van xin đừng tới..." Cái tên Đông Phương Bất Bại khó ưa này, ngươi đừng ngươi lại càng nhanh hơn, nếu để mặc chắc dìm ta xuống sông mất.


      "Hắc quý phi, hắc quý phi..."


      Ai đấy! thấy ta chạy thoát thân sao! Ơ...Đông Phương Bất Bại này từ lúc nào rồi?


      Mặc kệ , dẫu thế nào cũng phải thở ra hơi ...


      "Quý phi, cuối cùng cũng tìm được người rồi". nha hoàn thở hổn hển chạy tới trước mặt ta, "Mau!! Mau tiếp thánh chỉ!"


      "Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế, có thể tiếp chỉ giúp tôi ?". Thánh chỉ của hoàng thượng kia ta cũng nhận, bây giờ rốt cuộc ta phải thừa nhận tên hoàng thượng đó thích ta, ánh mắt nhìn ta nhiệt tình che giấu chút nào, trước đây ta cũng tin hoàng thượng lại ghét mỹ nữ thích xấu nữ, lại còn xấu như thế này! Nhưng ta thích hoàng thượng, chút cảm giác cũng có, đừng tưởng rằng hoàng thượng thích ta ta chấp nhận ngay, đối với hoàng thượng ta chỉ có sợ chứ , nhớ đến việc trừng trị nữ nhân hậu cung thế nào, khó đảm bảo được sau này dùng cách gì để phạt ta! Cho nên ta nhất định phải ra khỏi cung lần thứ hai để tìm lấy tự do!


      "Trời ạ, nương nương của tôi ơi, thánh chỉ này giống với những thánh chỉ khác, đây là thánh chỉ phong...hoàng...hậu..."


      Thứ gì đó vang lên đầu ta, bom, , là bom nguyên tử!!!


      Bom nguyên tử nổ tung đầu ta!


      "Bùm........................................................"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :