Chua chắc Cúc hoa nhà ta xấu hoài đâu nhé. Đừng khinh khi tuổi trẻ nhéCười người hôm trước Hôm sau người cưới Tuy CH ko dc đẹp nhưng dc gia đình thương Và che chở. Cuộc sống có khổ cũng đán Chủ nhà nếu thấy mình ích comt đừng buồn nheChị sợ comt bị nối tiếp bị chừ rubyBị mấy lần nên sợ Mình Like mỗi chương....rất thích và rất ủng hộ bạn
Cứ về ăn Nào là lương rua...v..v làm mình thèm quáCó ai nấu cho mình ăn ko vây Đọc hết c16 truyện nầy lên cơn nghiện Điền Văn Chạy khấp nơi tìm thể loại DV đọcCó chương mới nhớ tag mình nhé chủ nhà
Chương 17: Thiếu niên ôm ấp tình cảm thuận lợi Edit: Cửu Trùng Cát Cúc Hoa kinh ngạc nhìn Trương Hòe —— chẳng lẽ nàng làm sợ sao? thể nào, nhiều năm rồi nàng nghịch ngợm cũng nhìn thấy cả phải sao? Mắt nàng lại càng nhìn chăm chú, khiến cho Trương Hòe càng vô kế khả thi! thấy kỳ quái, trước kia mỗi khi lui tới thấy Cúc Hoa, trước tiên nhìn mặt nàng “lại da”, tổng có thể đục lỗ, bây giờ khi gặp nàng những thứ ấy lại để ý, mà luôn trước tiên là nhìn vào cặp mắt kia, đấy là tại sao? Lúc trước còn tới lui, Cúc Hoa thấy luôn tỏ ra bộ dáng rất là xấu hổ, ánh mắt mềm mại như nai con, kiểu cách kinh hoảng trốn tránh, nhưng khi ấy bởi vì vẻ mặt nàng xấu xí mà chưa từng chú ý tới đôi mắt đó; bây giờ lục ra hình ảnh trong trí nhớ, ra lại toàn là ánh mắt trong suốt mềm mại như nước kia, thẹn thùng giống như nai con muốn trốn tránh, làm cho tâm người ta cũng rung động theo! Thấy Trương Hòe bộ dáng mất tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú cũng bắt đầu nhanh chóng phiếm hồng, Cúc Hoa thầm nghĩ thực bình thường mà. Nàng xoay người bước —— miễn cho người ta thấy khó xử! Trương Hòe ngắm bóng lưng nàng, trong lòng ảo não thôi! che giấu uống ngụm trà hoa cúc, thơm ngọt, nuốt vào, vẫn như cũ cảm thấy mồm miệng mới mẻ! Mùi hương bên trong thoang thoảng trong suốt như sương mù, đôi mắt trong suốt, đôi mắt dừng ở đáy lòng ấy, thế nào cũng đuổi ! Triệu Tam giọng lớn lại vang lên: - "Buổi chiều có thể đào ra nước rồi. Bùn đất này càng ngày càng ẩm, cách mạch nước khẳng định xa." Trịnh Trường Hà cười : - "Ta cũng nghĩ như vậy. Đào lên ngờ dễ dàng, nếu đào giếng bên kia vách tường chắc là mất công!" Triệu Tam : - " việc gì! Buổi chiều ta cùng ngươi xuống đấy đào." Lại bận việc canh giờ, rốt cục đến lúc ăn cơm trưa. Tiểu Thạch Đầu phụng mệnh, kêu lên: "Ăn cơm !" Giọng lớn mười phần! Thấy bên miệng còn lưu lại vết dầu mỡ dính cả quần áo, Triệu Tam cười : "Con trai, ngươi có phải hay ăn vụng a?" Tiểu Thạch Đầu buồn bực : - "Mới phải ăn vụng đâu, là Cúc Hoa tỷ tỷ để cho ta thay nàng nếm thử mà." Mọi người ồn ào cười ha hả, đồng loạt bỏ lại công cụ trong tay; Thanh Mộc cũng từ đáy giếng trèo lên, đến rửa tay ăn cơm. Cúc Hoa đem các dạng đồ ăn lên nhưng chừa lại ít đem xuống dưới, Dương thị thấy sửng sốt, hỏi: - "Hoa nhi, đây là làm gì?" Bà cho rằng khuê nữ luyến tiếc bưng hết lên bàn. Cúc Hoa : "Nương, bọn họ muốn uống rượu đấy, cũng biết muốn ăn đến khi nào! Ta giữ lại chút đồ ăn, chúng ta ba người ngay tại phòng bếp ăn ngon sao? Nhiều thanh tĩnh!" Tiểu Thạch Đầu lập tức đáp: - "Tốt, ta cùng Cúc Hoa tỷ tỷ ăn ngay tại phòng bếp!" Dù sao cha cũng thể để cho cùng ăn bàn, còn bằng cùng Cúc Hoa tỷ tỷ ăn đâu! Trịnh Trường Hà tiếp đón mấy người vây quanh chiếc bàn cũ kỹ loang lổ tứ phương ngồi xuống, Cúc Hoa cùng Dương thị ngừng bưng thức ăn để bàn, giúp bọn mang lên bát đũa, để cạnh nhau, tiếp theo là đàn rượu lâu năm. Triệu Đại Chủy nhìn bàn đồ ăn tràn đầy, vui tươi hớn hở nhìn Cúc Hoa : - "Cúc Hoa, nhìn xem màu sắc diện mạo của đồ ăn này là biết ăn ngon. Ta hôm nay xem như đến đúng rồi." Lí Trường Tinh cười : - " ra ngươi hôm nay phải đến hỗ trợ đào giếng, là tới kiếm cơm ăn chực." Triệu Đại Chủy ngắm cái dĩa chứa thịt nướng sắc màu sáng bóng, khách khí cười : - "Nhân tiện cũng có sao. Hai việc cũng chậm trễ!" Thức ăn bàn quả phong phú: dĩa lớn thịt nướng, bên trong còn có măng tre, chén lớn khô cá vàng tươi trông ngon lành, chén lươn chấm tương, chén lá tỏi xào lươn xắt miếng, nồi đất thịt nấu nấm, chén rau hẹ xào tôm bóc vỏ, chén tôm bóc vỏ nướng với tương, chén trứng xào, còn có ba bốn dạng các loại rau xanh trong nhà, tràn đầy bàn. Triệu Tam cao hứng giơ chiếc đũa trong tay, vén ống tay áo, : - "Trường Hà đại ca, ta cũng khách khí . Tẩu tử cùng Cúc Hoa cũng đến ngồi , đều là hương thân quê nhà, cần chú ý gì nhiều. hồi chúng ta ăn hạ miệng cũng lưu tình, chờ thời điểm các ngươi thượng bàn ăn, gì cũng có." Dương thị cười : - "Cúc Hoa nhà ta giữ lại chút đồ ăn ở dưới rồi, chúng ta hai mẹ con mang theo Thạch Đầu ngay tại phòng bếp mà ăn, còn tự tại hơn đấy!" Lí Trường Tinh cười hướng về bên ngoài kêu lên: - "Cúc Hoa, ngươi giấu đồ ăn gì đó chứ, bản thân giữ lại ăn vụng phải ?" Mọi người đều ồ ồ cười vang, chỉ có Trương Hòe câu nệ ít, dám ngẩng đầu nhìn Dương thị. Thanh Mộc cấp mọi người chén lớn đều châm rượu, mọi người cũng khách sáo, cùng nhau bưng lên nhấp ngụm, lại bỏ ra cánh tay dùng bữa. Trong lúc nhất thời, tiếng tán thưởng tuyệt lọt vào tai! bàn trừ bỏ Trịnh Trường Hà tuổi lớn hơn chút, ngay cả Triệu Tam đều là người thích giỡn; Lí Trường Tinh cùng Triệu Đại Chủy càng là tính tình ưa đùa giỡn náo nhiệt; Thanh Mộc mặc dù hay chuyện, rốt cuộc tuổi trẻ, cũng trở nên linh hoạt; Trương Hòe chính là bởi vì chuyện của Cúc Hoa mà câu nệ thôi. Bởi vậy, ly rượu hạ xuống, khí bàn liền nhiệt liệt hẳn lên. Mọi người đều khen đồ ăn - ăn ngon, khỏi hưng phấn, tiếng cười vang ngừng vang lên, từng đợt lao ra nhà cỏ kia! Trương Hòe mỗi khi nhấc chiếc đũa gắp đồ ăn nhét vào miệng, đều hoảng hốt nhìn Cúc Hoa ở bên nghiêng đầu ngượng ngùng nhìn , tựa hồ chờ khích lệ. ăn lúc đột nhiên ngẩng đầu hướng cửa nhìn quanh —— làm sao có bóng dáng Cúc Hoa! May mắn người nào chú ý tới . Bữa cơm này là ăn cực thoải mái lại cực kỳ thoải mái, mơ hồ bên trong bị Lí Trường Tinh cùng Triệu Đại Chủy chuốc quá nhiều rượu! Trong phòng bếp, tiểu Thạch Đầu cũng ăn miệng đầy nước miếng, cái bụng tròn vo. Vẫn là Cúc Hoa sợ ăn nhiều thứ dầu mỡ, cứng rắn dỗ ăn chút rau xanh. Bản thân Cúc Hoa cũng là ăn rất ngon miệng —— mùi vị thịt lươn này là tốt, phải kiếp trước mấy thứ lươn nuôi trong thành phố có thể sánh bằng. Trong miệng nàng ăn, trong lòng nghĩ, làm thế nào kêu ca ca cũng câu chút trở về. Cơm nước xong, mấy người làm việc ngồi tán dóc hồi, mới tiếp tục đào giếng. Cúc Hoa cẩn thận đem miếng cháy dùng mắm tôm trét mỏng tầng, chiên khô vàng, chuẩn bị buổi tối bỏ vào trong canh dùng xương ống mà hầm, cũng coi như thứ đồ ăn. Buổi chiều lại đào hơn canh giờ, chợt nghe phía dưới giếng giọng Triệu Tam hô lớn: - "Có nước, có nước rồi! Ha ha ha..." Mặt , mấy người dọn bùn đất cũng thở phào cái, nhìn nhau nở nụ cười. Tiểu Thạch đầu chạy vội vào phòng bếp, đối với Cúc Hoa bóc vỏ củ lạc cao hứng phấn chấn reo lên: - "Đào ra nước rồi. Cúc Hoa tỷ tỷ, đào ra nước rồi đấy!" Cúc Hoa cười : - "Nước xuất rồi sao? Ha ha, cũng nên tìm được rồi, đều đào lâu như vậy." Dương thị cởi xuống tạp dề, đến ngoài phòng bếp vỗ vỗ tro bụi người, hai tay long long tóc, như vậy hướng thân đầu bên trong giếng xem liếc mắt cái, hỏi Thanh Mộc : - "Đại khái có bao sâu a?" Thanh Mộc mặt cũng tràn đầy ý cười: - "Cũng bao sâu. đến hai trượng đâu!" Thừa lại ít việc vụn vặt, hướng đáy giếng loại bỏ mấy thạch tử nhô ra (cục đá), sau đó là đến hai vách giếng, nhanh đuổi chậm đuổi, cũng đến trời tối mới hoàn thành toàn bộ công trình. Phía bên cạnh giếng Thanh Mộc nhấc lên tảng đá to, còn đào cái rãnh nối thẳng tới hàng rào ngoài vách tường để dẫn nước. tại còn thiếu cái nắp giếng. Trịnh Trường Hà chuẩn bị dùng đầu gỗ hợp lại tạo thành nắp giếng, lại cần thập phần đẹp mắt, rắn chắc có thể sử dụng là được. tình làm xong xuôi hết, buổi tối rượu bàn càng thêm náo nhiệt. Đồ ăn như trước phong phú, trừ bỏ những thức ăn giữa trưa, còn thêm cái canh xương hầm ngâm miếng cháy, cái củ lạc rang muối, rau chân vịt cùng rau thơm cũng phải xào, mà là dùng nước sôi bỏ muối trụng qua, ở trong chảo dùng ngọn tỏi trộn đều, màu xanh bóng thơm ngát! Mọi người bên khen miếng cháy cùng củ lạc hương vị thơm nồng, vừa ăn rau chân vịt cùng rau thơm, vốn nghĩ rằng xanh mượt như vậy, khẳng định nửa đời quen, ai biết ăn đến miệng, thập phần mềm mại. Triệu Tam lớn tiếng khen: - "Ta ngày mai muốn nhường nương đứa đến cùng Cúc Hoa hảo hảo học. Sao nhìn rau xanh cũng biến thành tốt như vậy chứ! Chúng ta xào rau cũng phải là đều xào đến lạn hoàng sao!" (ý là xào nát nhừ, quá chín) Trương Hòe chỉ cảm thấy rau chân vịt kia xanh biếc giống như kiểu cách ánh mắt của Cúc Hoa ( từ đồ ăn mà liên tưởng đến mắt ng ta… là potay với ), nhuốm màu trong suốt sáng rọi, là đẹp đẽ khiến tâm hồn người khác ngừng rung động. Trời ạ, bên này nghĩ nhiều như vậy, người khác bên kia ăn uống hung mãnh, khen đồ ăn này mùi vị tốt, làm sao hiểu được trong lòng là trăm chuyển ngàn hồi, suy nghĩ ngàn vạn! () Nhất thời rượu chừng cơm no, đám người Triệu Tam ăn uống hăng say đến khi ánh trăng mọc đỉnh đầu mới dời bước lên đường trở về thôn. Trương Hòe chờ đợi có thể nhìn thấy bóng dáng Cúc Hoa đưa tiễn, nhưng lại sợ hãi nhìn thấy nàng. Cuối cùng, chỉ nghe trong phòng bếp truyền đến thanh tiểu Thạch Đầu cùng Cúc Hoa cáo từ, mà Cúc Hoa căn bản ra. đầu tiên là cả trái tim thả xuống dưới, theo sát sau lại tràn đầy mất mát! Dương thị yên tâm tiểu Thạch Đầu, cảm thấy bọn họ đều uống quá chén, Thạch Đầu theo ổn lắm, ai biết , nương Thạch Đầu lại đến. Nương Thạch Đầu oán trách nhìn phu quân mình, : - "Ngươi là tới làm việc, hay là đến uống rượu hả? Uống nhiều như vậy?" Lại lôi kéo tay Thạch Đầu : - "Con trai, ngày thấy ở nhà, theo cha ngươi ăn gì tốt vậy?" Triệu Tam rượu dâng lên đầu, lớn tiếng cười : - " hôm nay ăn nhiều món này món nọ. Ta coi muốn ở lại với Cúc Hoa tỷ tỷ bỏ được rồi." Tiểu Thạch Đầu hôm nay xem như giải được tham ăn, toại nguyện và hưng phấn, cùng nương kể lể nào là Cúc Hoa tỷ tỷ làm các loại đồ ăn tốt như thế nào, hương vị như thế nào ngon, như thế nào thơm, đường chít chít oa oa, thanh thanh thúy dễ nghe ở đồng ruộng yên tĩnh càng ngừng quanh quẩn! Trăng cao soi chiếu bóng hình ba thiếu niên ở phía trước, Lí Trường Tinh bỗng nhìn Trương Hòe cười, : - "Hòe Tử, tương lai ngươi phải hối hận rồi!" Triệu Đại Chủy ngây ngô hỏi: "Vì sao nha? Làm gì phải hối hận?" Lí Trường Tinh chính là cười, cũng để ý ! Trương Hòe trong đầu lộn xộn, hồi là Cúc Hoa mặt xấu, hồi là cặp mắt kia trong suốt như nước Kính hồ. liều mạng tự với mình, cùng Thanh Mộc là bạn tốt, Cúc Hoa cũng là nương tốt, bản thân chỉ xem nàng như muội muội, có ý muốn cưới nàng. cũng muốn cưới nàng, là như vậy! Lí Trường Tinh mắt lóe lóe nhìn Hòe Tử, dưới ánh trăng, sắc mặt của cũng nhìn ràng, mênh mông, giống phủ lên tầng lụa mỏng. Nhưng Lí Trường Tinh lại tựa hồ có thể cảm nhận được tâm lý mâu thuẫn. Bỗng nhiên Lí Trường Tinh cười khẽ, đứng lên, giọng bắt đầu hát khúc, nhanh về phía trước. Chọc Triệu Đại Chủy ở phía sau đuổi theo , liên thanh : - "Chấm (tên thân mật nha ^^), ngươi chạy nhanh vậy làm gì? Quỷ đuổi ngươi sao!" Trương Hòe nghe tiếng ca nhàng kia, thực là lý do mà nghẹn trận tức giận, càng phiền chán, cảm thấy đêm nay ánh trăng mờ ám, cỏ hàn sương cũng khiến người ta lạnh cả người! Lòng cứ tràn đầy rối rắm như vậy mà về nhà, nương - Hà thị ở phía trước đón , từ ngọn đèn mờ chiếu rọi, cảm thấy con trai lắc lắc, gương mặt sa sầm, khỏi hỏi: "Sao vậy Hòe Tử? Thanh Mộc còn chưa hết giận ngươi ư?" Trương Hòe kiên nhẫn : "Nương, ngươi gì vậy? Đừng đoán mò! Thanh Mộc sao để ý ta chứ? để ý ta, ta hôm nay có thể ở nhà hỗ trợ sao?" xong cũng quay đầu mà vào phòng. Nương nhìn bóng lưng , có chút ngạc nhiên, con trai đây là làm sao? Tiểu nhi tử Trương Dương - mắt buồn ngủ mông lung qua hỏi: - "Ca ca về rồi sao ? Nương, ta ngủ trước, trong nồi nước cũng sôi rồi, ngươi tắm !" Hà thị vội : "Ngủ ! Gọi ca ca ngươi đến rửa mặt rửa chân." "Dạ!" Trương Dương mơ hồ đồng ý. đêm này, Trương Hòe ngủ cực kỳ ngon, trong mộng toàn mơ thấy Cúc Hoa. lát là gương mặt “lại da” che kín là xấu xí, lát là đôi mắt trong suốt làm nổi bật vẻ xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ, biết cái nào là , cái nào là giả! Muốn buông tha cho xấu nữ “lại da” kia, nàng lập tức biến thành thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần; vừa định cẩn thận nhìn cái vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần kia, nàng lại biến thành vẻ mặt “lại da” xấu nữ! Ép buộc cả đêm như thế, kết quả là buổi sáng ngày thứ hai mang đôi mắt gấu trúc rời giường, tinh thần cũng thập phần uể oải!
Chương 18: Bà mối tới cửa Edit: Cửu Trùng Cát Đào giếng xong, Cúc Hoa cùng cha mẹ, ca ca bắt đầu lại nhặt tượng tử quả. Vội vàng hai ngày, chỉ nhặt được đống lớn tượng tử quả, còn đem về nhiều lá cây cùng cỏ khô. Vì phòng ngừa khi trời đổ mưa, xối vào đống rơm củi, Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc lại cùng nhau dựng cái lều cỏ giản dị, đem củi lửa sắp gọn để bên trong. Ao dùng để ngâm tượng tử quá cũng cần phải khuyếch đại lên, chuẩn bị từng đợt ngâm trái cây. Người nhà vội vàng đến nỗi chân chạm đất. Buổi trưa hôm nay, Cúc Hoa ở bên cạnh giếng múc nước, chuẩn bị nấu cơm, cửa viện xuất người khách hiếm gặp. Nàng là khách hiếm thấy, là vì người nọ - Cúc Hoa chưa bao giờ gặp qua ; nhưng từ cách ăn vận và quần áo mặc người, đại khái có thể đoán được thân phận của người này. Chỉ sợ đây là người - Dương thị mấy ngày hôm trước ủy thác bà mối - Vương bà tử. thân quần áo đỏ thẫm, đầu cắm trâm ngân hoa, da thịt bóng loáng, gương mặt lớn, cặp mắt sắc bén, lông mày đen dày rậm, đôi môi màu đỏ tươi, tay cầm cái khăn lụa lục sắc, bà mối nên có hình dạng này, nàng thấy qua ít, quả thực có thể là bà mối điển hình! Nhìn thấy cực phẩm bà mối điển hình này xuất trước mặt nàng, rất càn rỡ dùng hai mắt xem trai thanh lịch kia, e ngại nhìn từ xuống dưới đánh giá nàng, nhất là đối với gương mặt “lại da” của nàng cẩn thận quan sát, hận thể động thủ vạch trần tầng “lại da” kia , để nhìn cho tốt xem phía dưới gương mặt kia có giấu thứ gì khác hay !? Cúc Hoa lẳng lặng đứng ở kia, tùy ý bà ta đánh giá nàng; nàng cũng bất động thanh sắc đánh giá bà mối này, suy nghĩ xem nữ nhân này là tới báo tin vui hay là lại báo lo. Vương bà mối đem Cúc Hoa đánh giá phen, thấy tiểu sửu nữ (xấu nữ) này ngại ngùng lảng tránh, ngược lại lẳng lặng đứng ở bên kia nhìn bà, cùng bà đối diện. Thẳng đến khi bắt gặp ánh mắt trong suốt kia nhìn bà, cả người bà thoải mái, liền chủ động dời ánh mắt, trong lòng kêu: “Tà môn!” Bà ta bất đắc dĩ ho khan hai tiếng hỏi: - " nương, ta là Thanh Bắc thôn - Vương bà mối, nương ngươi ở nhà sao?" Cúc Hoa nhìn bà mối hành động như vậy kỳ thực rất muốn cười, nhưng nàng cũng biết lúc này hoàn toàn thể cười. Vì thế, nàng đem ánh mắt nhìn đối phương, dường như mặt mở cửa hàng son phấn, giọng : - "Ngài trước ngồi đây lát, nương ta hồi liền về đến nhà thôi." xong, cúi người bưng ra băng ghế để trước mặt bà, lại đổ ra chén nước đem đưa cho bà ta. Vương bà mối mở đôi môi đỏ tươi, sáng sủa cười : - "Ai nha, ngươi nhất định là Cúc Hoa! Thực... Thực biết chuyện! Ta đây khách khí." Xoay người lấy khăn lụa phủi phủi ghế, mới đặt mông ngồi xuống. Vương bà mối ngồi trong sân, bên phơi nắng, bên đánh giá chung quanh viện này. Hai ngày nay trời hạ sương, thời tiết lạnh rất nhiều. Lúc này ngồi dưới ánh nắng mùa thu minh diễm như thế này, người cảm thấy đặc biệt thoải mái. Bà nhìn đến cái ao ngâm tượng tự quả kia, chuyện bé xé to hỏi: "Cúc Hoa, bên trong ao kia ngâm cái gì vậy?" Cúc Hoa lạnh nhạt xem xét bà ta, liếc mắt cái, nửa ngày mới trả lời: "Ủ phân!" Vương bà mối há hốc miệng —— bà ta chưa gặp qua ủ phân như vậy. Nhưng nhìn Cúc Hoa bộ dáng thèm để ý đến bà, mang theo thùng nước tiến vào phòng bếp, chỉ phải từ bỏ. Nghĩ rằng xấu nha đầu này đích xác cổ quái, khó trách nhà Lưu Phú Quý người ta cảm thấy có trói buộc như vậy mới đồng ý kết thân. Chờ Dương thị cùng Trịnh Trường Hà nhặt rơm củi từ núi trở về, Vương bà mối chính là chờ đến kiên nhẫn, nhìn thấy bọn họ lập tức đứng lên, giương khăn lụa trong tay, kêu lên: - "Trịnh tẩu tử, trở lại rồi sao. Ta chờ ngươi lúc lâu rồi đó!" Cúc Hoa ở phòng bếp nghe thấy, thầm nghĩ, là chuyện ma quỷ mới tin, mới ngồi lát, làm sao mà là chờ lúc lâu đây? Dương thị vội vàng phủi tro bụi người, vào sân, xin lỗi nhìn Vương bà mối : - "Vương nãi nãi, xin lỗi. Để cho ngươi chờ lâu như vậy. Ta mới vừa ở núi nhặt chút củi! Cúc Hoa, mau đem cho Vương nãi nãi chút nước." Trịnh Trường Hà cũng cười ngây ngô cùng Vương bà mối tiếp đón, nhặt rơm củi phải lên sườn núi, củi ở nơi đó rất nhiều, sửa sang lại chất đống rơm củi mới trở về được. Cúc Hoa lên tiếng trả lời, ra, đem cho Vương bà mối thêm chút nước trà, lập tức lại vào phòng bếp. Vương bà mối thấy Dương thị trở lại, lập tức đứng lên, hơi mỉm cười, : - " có việc gì, nhà ai vội vàng đâu! Trịnh tẩu tử, khuê nữ này của ngươi cũng chịu khó nha, ha ha!" Dương thị miệng khiêm tốn, hiểu được bà ta cũng chính là tùy tiện bừa, cũng phải lòng. Hôm nay đến đây, xem ra chuyện Lưu gia đường có hồi . Vì thế, bà chuyển băng ghế , ngồi ngay cạnh bên người Vương bà mối, giương giọng nhìn Cúc Hoa trong phòng bếp kêu lên: - "Cúc Hoa, bốc chút củ lạc nấu đem ra chiêu đãi Vương nãi nãi ngươi!" Vẻ mặt xin lỗi nhìn Vương bà mối : - "Trong nhà nghèo, cũng có thứ tốt gì có thể đem ra, để Vương nãi nãi chê cười!" Vương bà mối thấy Dương thị đối với bà ta khách khí, mừng đến mặt mày hớn hở, liên tục xua tay, đem khăn lụa trong tay phất phất lên! Cúc Hoa đem ra chén củ lạc nấu, lấy thêm cái ghế ra rồi đặt ở mặt , xoay người lại vào. Dương thị giọng hỏi Vương bà mối: - "Vương nãi nãi, ta cũng cùng ngươi khách khí. Ngươi hôm nay đến, là bên kia có tin tức ư?" Vương bà mối nắm lấy vài củ lạc quăng vào môi hồng, nhai vài cái rồi nuốt vào, phân biệt phen khen: - "Củ lạc này sao làm được? là thơm ngon!" bên nắm lên nắm to, lại bỏ vào trong miệng chắc lưỡi mấy tiếng. Dương thị đành phải chờ bà ta ăn xong, bên cười làm lành : - "Là Cúc Hoa nhà ta làm, thả chút bát giác, hạt tiêu, dùng canh thịt làm thành." - "Ai a! Khuê nữ này là khéo tay a!" Môi hồng của Vương bà mối càng ngừng chuyển động, ăn cao hứng, cũng keo kiệt lời ca ngợi. hồi lâu, bà ta mới uống ngụm trà, rầm rầm súc hai tiếng nuốt vào, mới ý còn chưa hết nhìn Dương thị : - "Trịnh tẩu tử, ta cũng quanh co lòng vòng, cùng ngươi thôi —— haiz, đây chính là ăn chén cơm của ta! Nhà Lưu Phú Quý a, còn muốn lưu khuê nữ hai năm, tại nghĩ làm mai đâu!" Bà ta xong lời này, liền nhìn chằm chằm xem sắc mặt Dương thị. Dương thị trước kia cũng nghe nương bà - Uông thị qua, ý nghĩ của Lưu Phú Quý, thấy lúc này vẫn là kết quả này, cũng thất vọng nhiều lắm; huống hồ lần trước Thanh Mộc cũng , trước vội mà làm mai, chờ thêm hai năm lại sau, nếu vì lúc đó nhờ bà mối, chuyến này khẳng định là phải chạy. Vì thế, bà khẽ cười, : - "Cũng tốt. Khuê nữ nhà ai mà phải bảo bối chứ? Phú Quý muốn lưu khuê nữ hai năm cũng là thường tình. Vương nãi nãi, làm khó ngươi, hai đầu chạy. Đến đây, lại ăn chút !" xong đem thêm bát củ lạc đưa tới trước mặt Vương bà mối. Vương bà mối nhìn mặt Dương thị cũng có bao nhiêu vẻ thất vọng, rất là kinh ngạc —— bà ta còn chờ Dương thị sốt ruột truy vấn, khẩn cầu bà, sao cứ như vậy quên ? Bản thân bà phải chuẩn bị phen mấy lời , mấy lời này bây giờ phải cho ai nghe đây? Con mắt bà vòng vo lưu chuyển hồi, bên lại ném mấy củ lạc nấu đến miệng, bên cố ý trái phải nhìn xem —— đặc biệt là phương hướng phòng bếp. Đem cái mông ngồi băng ghế dịch về phía trước mặt Dương thị, kề sát tai vào bà thần bí cười hề hề : - "Vốn việc hôn nhân này bất thành, ta cũng làm nhiều chuyện. Nhưng ta là người nhiệt tâm, ta nghĩ tẩu tử ngươi đem chuyện này nhờ ta, ta cuối cùng làm cho người ta viên mãn, mặc kệ thế nào cũng muốn làm cho ràng suy nghĩ của người ta phải sao? Cho nên nha, ta liền hỏi bọn họ. Ngươi đoán như thế nào? ra nhà bọn họ cũng phải muốn lưu lại khuê nữ hai năm, mà là nhìn mấy người trước tới cầu hôn diện mạo chướng mắt!" xong đắc ý nâng cằm, chờ Dương thị lộ ra nét mặt kinh ngạc cùng kính nể. Dương thị ngờ tới việc này, quả kinh ngạc —— nhưng có vẻ kính nể —— bà kinh ngạc hỏi: - "Nhưng mà bọn họ còn chưa có nhìn thấy diện mạo Thanh Mộc nhà ta, sao lại biết vừa lòng?" Nếu nhìn tướng, khẳng định thể trở về như vậy, đối với điểm này Dương thị phi thường tự tin. Đương nhiên, nghe đồn nhà Lưu Phú Quý coi trọng lễ hỏi là mới được. Vương bà mối thở dài, : - "Ai mà biết như vậy! Thanh Mộc nhà ngươi ta gặp qua, kia muốn diện mạo có diện mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, thêm nữa chính là trụ cột trong nhà. phải ai cũng từ liền phú quý, còn phải nhờ hai tay làm nên sao? Ta liền cùng Lưu Phú Quý đôi lần nữa về tình hình nhà của ngươi. Kết quả, chịu nổi hỏi lại ta ngay, rồi mới với ta tình hình thực tế: ra phải đối với Thanh Mộc của nhà ngươi vừa lòng ——Thanh Mộc nhà ngươi cũng nghe người khác qua, nhà mẹ đẻ ngươi ngay tại thôn bọn họ thôi —— cũng là vì việc nha đầu nhà ngươi." chuyện, dùng miệng chỉ chỉ hướng phòng bếp bĩu môi chút. Dương thị trước hết nghe bà ta nửa câu đầu khen Thanh Mộc nhà mình, trong lòng hưởng thụ; chờ sau khi nghe xong nửa lời sau liền cảm thấy ngoài ý muốn —— nha đầu nhà bà sao? Vương bà mối thấy Dương thị vẫn thông suốt, liền để sát vào tai Dương thị, thấp giọng : - "Nha đầu của ngươi đương nhiên chịu khó, là tốt. Nhưng mà xem bộ dạng này cũng khó gả ra ngoài. Lưu Phú Quý còn có chút rối rắm —— ai muốn gả qua rồi còn phải dưỡng tiểu cả đời chứ, phải sao? Ta lúc đó liền nóng nảy, cùng bọn họ ..." Bà ta còn chưa xong, Dương thị vừa sợ vừa giận, hoắc mắt đứng dậy, phụng phịu đánh gãy lời của bà ta : - "Vương nãi nãi, ngươi gì cũng cần phải nữa —— ta cùng kết cửa hôn nhân này. Thanh Mộc nhà chúng ta cũng phải cưới được vợ, đáng cùng bọn họ qua lại, có hay đều được; khuê nữ của ta cũng cần người ta lo lắng." Vương bà mối thấy Dương thị sinh khí (tức giận) như thế, cũng vạn phần ngoài ý muốn —— xem ra Dương thị đối với “lại da nữ” này đau lòng thôi! Nhưng Vương bà mối là loại người gì? Chuyên thay người ta làm mai kéo thuyền. Nhiều năm thế này ra ngoài thôn, hạng người nào bà ta chưa thấy qua, thủ đoạn nào chưa thử qua? Bà ta môi mỏng khẽ mở, mặt sáng lạn cười, lôi kéo cánh tay Dương thị, đem bà ấn ngồi xuống, miệng liên thanh oán trách : - "Ai nha! Ta Trịnh tẩu tử, ngươi sao xúc động như vậy? Giống như muốn đốt pháo đốt lửa vậy. Ta phải chưa xong sao!"