Êu có r còn edit lại làm j, còn bnhiu bộ chưa edit đó thôi, lãng phí tài nguyên quá @banglangtrang123
Chương 11: từ đường đưa cơm Edit: Cửu Trùng Cát Cúc Hoa biết ngày mai ca ca trong thôn hỗ trợ sửa từ đường, sửa xong rồi đến trường đọc sách, tượng tử quả mọc núi này dựa vào ai tới nhặt đây? Nếu dựa vào nàng người còn mệt chết à! Ân, nương nàng đến lúc đó cũng có thể giúp, vội; cha được, trong nhà nhiều việc làm ông rất bận. - "Ca, chúng ta đây lại nhặt ít tượng tử quả . Ta nghĩ lần này trước dùng nước ngâm qua 10 ngày, cũng có thể xóa chút vị chát. Dùng nước nấu, còn phí củi lửa!" Nàng đem lý do bản thân suy nghĩ ra. Thanh Mộc thấy muội muội đối với tượng tử quả tin tưởng như vậy, tốt hắt nước lạnh nàng, nghĩ rằng, qua hai ngày biết heo rốt cuộc ăn hay ăn thứ này, trước nhặt ít cũng sao, coi như cùng muội muội chơi vui vẻ tốt lắm. Vì thế, gật đầu : - "Tốt, dù sao quả này đều có nhiều phía sau núi, nhặt cũng tiện." Cúc Hoa biết thập phần nhiệt tâm, cũng giải thích, nghĩ rằng chờ heo ăn tượng tử quả này, trở thành lương thực cho heo, các ngươi sớm về tối mà nhặt đấy! Nửa buổi chiều, hai huynh muội lại nhặt 4 túi lớn tượng tử quả. Cùng với quả tượng tử bóc vỏ lần trước còn thừa lại, để xen lẫn cùng nhau, ở trong viện nơi góc tường, đào cái hố to, bỏ mấy gánh nước vào, đem mấy thứ tượng tử quả này ngâm ở trong. Ngày thứ hai, ăn qua điểm tâm, Thanh Mộc vào thôn sửa từ đường, Dương thị Thanh Bắc thôn thỉnh Vương bà mối làm chuyện đại , chỉ có Cúc Hoa cùng cha nàng ở nhà bận việc. Cúc Hoa cho heo ăn xong cầm quần áo giặt sạch, rồi chạy đến bên đống phân trước mặt, lấy hai cành cây khảy chút, nhìn bên trong mấp máy con giun, cả người rất là khó chịu. (T_T: ặc…) Mấy con giun bộ dạng rất lớn. Cúc Hoa kêu cha nàng qua xem. Trịnh Trường Hà "Thùng thùng" chạy tới, thấy khuê nữ tính toán việc này quả nhiên là rất tốt, khỏi nhếch miệng nở nụ cười. - "Mau chút cho gà ăn! Gà ăn thứ này khẳng định đẻ trứng!" khó nén sốt ruột hướng Cúc Hoa . Cúc Hoa vội hỏi: " được, cha. Như vậy nuôi gà chừng gà sinh bệnh. Ta nghĩ, đem thứ này dùng nước tẩy sạch , lại hơ nóng lần, chờ chúng bỏng chết, đặt ở dưới mặt trời phơi khô. Thời điểm cho gà ăn trộnn với ít rau cùng bã ngô, lượng bỏ giun vào cũng ít hơn chút. Nhưng mà thứ này ta nhìn khó chịu, còn phải nhờ cha đến làm!" Trịnh Trường Hà vội : "Ta đến làm, ta đến làm! Ngươi tiểu nữ oa nhìn đến thứ này nhất định ghê tởm. Để cho cha làm." Cúc Hoa lại : "Cha, trước đem nước thoát , chuyển qua bên kia đổ ít bùn đất. Đem số giun này chia làm 2 phần rồi đổ vào, khẳng định làm đất phì nhiêu. Người xem chỗ nào có con giun chỗ đó đất nhất định là phì nhiêu." Trịnh Trường Hà đồng ý : "Đúng là có chuyện như vậy! Bên trong chỗ đống củi, càng là nơi có nhiều con giun càng phì nhiêu, bùn đất lại tơi xốp! đống bùn đất này dọn đến bên kia, cây trồng khẳng định có bộ dạng tốt!" Ông cuốn tay áo lên làm việc. Cúc Hoa sớm chạy mất. Thời điểm giữa trưa, Dương thị còn chưa có trở về, Cúc Hoa làm tốt cơm, nhìn Trịnh Trường Hà : - "Cha, người ăn trước, ta đưa cơm cho ca ca." Vốn là Dương thị đưa , nhưng bà đến bây giờ cũng chưa trở về, thể để cho ca ca chịu đói được! Trịnh Trường Hà cuống quít ném cái cuốc trong tay chạy tới —— ông dọn đống bùn đất và phân kia —— nhìn Cúc Hoa : "Vẫn là ta thôi! Ngươi ăn cơm !" Cúc Hoa biết ông là sợ người trong thôn nhạo báng nàng —— khối thân thể nguyên chủ này, năm cũng khó được đến trong thôn lần, sợ người chê cười —— nhưng mà nàng bây giờ mới sợ đâu! Cho dù chán ghét người khác đàm tiếu, cũng muốn trực diện với khó khăn, trốn có ích lợi gì? Còn có thể trốn cả đời sao? Cúc Hoa giọng mà kiên quyết nhìn Trịnh Trường Hà : "Cha, ta để ý. Quản người khác cười ta làm gì, sau này ta sợ người khác cười đâu." Trịnh Trường Hà há hốc miệng nhìn khuê nữ, vừa đau lòng lại khổ sở: - "Hoa nha đầu, ngươi có chí khí này là tốt! Vẫn để cho cha thôi —— ta có chí khí như ngươi!" Cúc Hoa hé miệng cười : " có việc gì, cha, để cho ta thôi! Người ăn cơm trước, còn có nhiều chuyện muốn làm kìa!" xong, mang theo rổ liền ra viện môn. Trịnh Trường Hà nhìn bóng lưng Cúc Hoa, trong lòng bất ổn —— biết nàng vừa có phải hay bị khinh bỉ trở về. Cúc Hoa mang theo giỏ trúc, bước chậm đường về hướng trong thôn. bao nhiêu lâu có qua thôn? Nàng cẩn thận nhớ lại, giống như lâu lắm. Nàng năm cũng có đến trong thôn lần, thôn trang gần trong gang tấc như vậy, cảm giác lại vô cùng xa lạ! Ý thu càng đậm, ngọn cây là mảnh sắc thái hồng hoàng lục sáng lạn, bất chợt có lá cây phiêu nhiên rơi xuống, ven đường cỏ dại cũng nhuốm vàng nhuốm khô; xa ít bên trong ruộng nước, lúa nước sớm thu gặt xong, chỉ còn lại những gốc rạ sắp thành hàng chỉnh tề, trong thiên địa, tựa hồ chỉ có bông cúc dại còn ương ngạnh mở ra. Nhìn cuối đường , phòng ốc kia cùng cây cối, rừng trúc giao hòa với thôn xóm, khói bếp lượn lờ dâng lên, chim hót ngọn cây, tiếng chó sủa bên cổng tre, nếu bần cùng như vậy, phía sau này là núi, trước mắt này là thôn, thôn ở cạnh bên dòng sông, đều là thi bên trong họa, mới có cảnh đẹp như vậy! Nàng đường nghĩ, trong ấn tượng của trí nhớ mơ hồ, nỗ lực tìm kiếm con đường cũ —— có biện pháp, hoàn toàn quên. Ở giữa thôn có tuyến đường chính, nhưng Cúc Hoa nhớ được từ đường cũng phải ở đường này, mà là tới gần phương bắc thôn. Sau bảy tám lần vòng vèo, nàng vừa vừa hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá phòng ốc trong thôn này cùng với sân đan xen hợp lí, hoặc là phòng đất hay phòng gạch, phòng ốc trước sau đều cây cối phức tạp cùng rừng trúc. Láng giềng trong lúc hằng ngày lại, tạo ra con đường mòn, như kiểu cách mạng nhện trải rộng toàn bộ thôn trang, khiến cho nhà nhà tương thông, hộ hộ tương liên. tìm đường, nghênh diện tới người, là Tần Phong! hôm nay mặc thân màu đen, ăn vận gọn gàng, lưng là cái hòm thuốc, là lưu loát. Thấy Cúc Hoa, có chút kinh ngạc hô: "Cúc Hoa, ngươi đây là..." Thấy hai mắt nhìn kỹ nàng, Cúc Hoa thầm bĩu môi, thầm nghĩ ta ra ngoài chuyến liền có vẻ kỳ quái như vậy sao? - "Ta từ đường đưa cơm cho ca ca!" Cúc Hoa xong liền hơi hơi nghiêng người nhường đường cho . Tần Phong mỉm cười : "Nga, từ đường a! Ở bên kia kìa!" Tay hướng về bên trái chỉ chỉ. Cúc Hoa giọng hướng cảm tạ, mang theo rổ liền qua. Tần Phong xoay người, nhìn bóng lưng nàng, càng cảm thấy Cúc Hoa này giống với lúc trước. Nàng lẳng lặng tới, lẳng lặng trả lời, cả người tự tại điềm tĩnh, có nửa điểm tự ti cùng kinh hoảng như trước kia, giống như bông cúc dại bên trong đồng ruộng kia nở rộ, kiểu cách nhàng lay động, lặng yên khai hoa! thân quần áo cũ nát màu xám, đầy những mụn vá, vừa thấy biết là của ca nàng - Thanh Mộc mặc thừa sửa lại. Nàng đứng ở nơi đó, lẳng lặng hé miệng nhìn , trừ bỏ mặt khó coi, lại da, kia là đôi mắt trong suốt như gương giống nước Kính hồ, thế nhưng làm cho trong nháy mắt tinh thần dao động, kém chút chìm ở trong đó! lắc đầu, đem ý niệm kỳ quái này trong đầu đuổi ra, xoay người hướng chỗ ở đến. Vừa nghĩ lần trước viết thư cho sư phụ, hỏi về chứng “lại da” mặt Cúc Hoa, cũng biết sư phụ có biện pháp nào trị được . Nếu có thể trị tốt, tiểu nữ oa đáng thương kia có thể lập gia đình, bản thân cũng coi như làm được chuyện tốt. Cúc Hoa được Tần Phong chỉ điểm, cuối cùng cũng đến chỗ Từ đường sửa chữa. Nhìn trước mắt là tiếng ầm ầm trong sân, nghĩ rằng này xem như tìm đúng rồi. Tới gần nhìn, người ta tới lui cũng nhiều, bất chợt có người ra vào. Mọi người nhìn thấy Cúc Hoa cũng nhiệt tình chào hỏi, nhưng tránh được những cái nhìn như chết, chằm chằm xem mặt nàng, lại đánh giá nghiền ngẫm phen vẻ mặt nàng, thấy nàng tự nhiên hào phóng, chút né tránh, đều thầm kỳ quái! Những người này đại bộ phận Cúc Hoa biết, cho dù có gặp qua , cũng biết là ai, bởi vậy nàng cũng để ý bọn họ, lập tức vào đại viện từ đường. Trong viện, mặt đất hai bên để đầy cát nhuyễn cùng các loại bó củi có cũ có mới; đối diện viện môn là dãy phòng ốc, đại khái có năm sáu gian, bên ngoài nhìn là cũ nát. Xem ra đây là từ đường, đích xác cần tu bổ, bằng thể làm học đường. Trong viện văng vẳng những tiếng kêu loạn, các nông dân già trẻ đều là vẻ mặt tươi cười, cho thấy sửa tòa từ đường này làm bọn cao hứng cùng tràn ngập hi vọng. Có số người ăn cơm; có số người tụ tập cùng nhau ba hoa chuyện phím; còn có ít người vẫn quấy cát bùn; Cúc Hoa nhìn về phía Thanh Mộc dọn đất. Triệu Tam cùng người ta chuyện phiếm, liếc mắt cái nhìn thấy Cúc Hoa, vội đứng lên hướng Thanh Mộc hô lớn: - "Thanh Mộc, mau tới đây. Cúc Hoa đưa cơm đến cho ngươi. Cúc Hoa a, qua bên này ngồi xuống trước !" Cúc Hoa ngẩng đầu, dừng lại bước chân hướng tới ca ca nàng hé miệng nở nụ cười chút, liền hướng Triệu Tam bên kia qua . đường dè dặt cẩn trọng né qua đất trũng đầy nước, sàn cũ nát, sợ làm dơ giày vải dưới chân —— chủ yếu là làm giày rất vất vả , bởi vậy nàng luôn quý. Triệu Tam thấy nàng qua , lấy ra tấm ván gỗ hơi chút sạch để mặt đất, Cúc Hoa đem rổ đặt ở mặt . Triệu Tam lại cầm tấm ván gỗ khác để Cúc Hoa ngồi. Ông cười, nhìn Cúc Hoa : "Ta cho Thanh Mộc theo ta về nhà ăn cơm, chết sống cũng chịu!" Bên cạnh có người nhìn chằm chằm Cúc Hoa —— cẩn thận nghiên cứu mặt nàng, bị Triệu Tam hung hăng trừng mắt nhìn, ông liếc mắt cái, làm người này trừng mắt lại bỏ chạy. Cúc Hoa thấy cũng lời nào, đem ra từ trong rổ cái nồi đất lớn, cùng thố canh có nắp đậy. Nàng chọn hai loại này đưa cơm, vì là sợ đồ ăn cùng canh nguội lạnh. Thanh Mộc thấy Cúc Hoa đến, trong lòng cả kinh, sợ người khác cười nhạo nàng, lại làm cho nàng thương tâm rơi lệ. ném sọt trúc chạy nhanh tới, hướng cái hán tử hơi lớn tuổi hô: "Lý thúc, ta ăn cơm." Hán tử kia hướng Cúc Hoa nhìn nhìn, giương giọng : " thôi, cơm nước xong nghỉ lát. Ngươi làm buổi sáng rồi." Thanh Mộc miệng đồng ý rồi xoay người chạy. Lý thúc quay đầu nhìn người bên cạnh cái, : "Thanh Mộc đứa này… sai! làm được việc, người cũng thà, là đứa tốt!" Ải nhân kia (ý chỉ người lùn, thấp bé) họ Chu, bởi vì vóc người cao, người ta xưng là Chu Ải Tử. cười hề hề : - "Muốn mấy nam oa tử trong thôn, nổi bật cũng chỉ có Trương Hòe cùng Thanh Mộc. biết tương lai khuê nữ nhà ai có phúc khí có thể gả cho bọn họ." Lý thúc là đệ đệ của thôn trưởng Lý Canh Điền, kêu Lý Canh Địa. giận dữ : - "Chính là trong nhà có hơi nghèo chút. Bằng , lần trước nhà Hòe Tử hướng nhà Liễu nhi cầu hôn, nương Liễu nhi là đồng ý!" Chu Ải Tử khinh thường bĩu môi : - "Lão nương nhà đó đúng là phá sản —— kiến thức hạn hẹp! Tục ngữ , 'Đừng khi thiếu niên cùng', chỉ cần nhân phẩm tốt, chuyện tương lai, nào có biết trước được, chừng người ta phát đạt sao? Ai cũng phải từ liền phú quý. Tôn Kim Sơn bị phụ nhân ép buộc, sớm hay muộn cũng đem khuê nữ ép buộc đến thảm —— nhà giàu người ta là gả tốt như vậy ư?" Lí Canh Địa đồng ý nhìn Chu Ải Tử liếc mắt cái, đụng đụng cái tẩu trong tay, tiếp: - "Lời này có lý! Phụ nhân kia luôn luôn muốn như vậy, có lúc nàng khóc hối hận!" Nhìn bóng lưng Thanh Mộc liếc mắt cái, còn thêm: "Nhà Trường Hà hai cái oa tử… cũng sai. Cúc Hoa kia cũng là tốt. —— đáng tiếc khuôn mặt kia!" Chu Ải Tử cũng theo đồng tình : " phải sao! đời này chuyện nào thập toàn thập mỹ ? Chắc là lão thiên gia cũng cảm thấy hai oa nhi đều quá tốt, mới làm cho Cúc Hoa chịu nỗi khổ này!" việc hai hán tử ở nơi đó hướng huynh muội Cúc Hoa bình phẩm từ đầu đến chân, lại Thanh Mộc gấp rút hoang mang rối loạn đuổi tới trước mặt Cúc Hoa, nhìn nàng cao thấp đánh giá phen, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, giống bộ dáng ủy khuất, liền hỏi nàng: - "Thế nào là ngươi đến đưa cơm? Nương đâu?"
Chương 12: Thay đổi lão ba ba (con ba ba già) Edit: Cửu Trùng Cát Cúc Hoa nhìn bộ dáng ca ca, biết là sợ nàng bị người cười nhạo, liền hướng về hé miệng nở nụ cười chút, giọng trả lời: - "Nương Thanh Bắc thôn còn chưa có trở về. Ta vừa vặn thừa dịp đưa cơm cho ngươi, còn có thể vụng trộm lường biếng!" Khi chuyện, đem nồi đất mở ra, bên trong là ngô trộn gạo nấu cơm, mặt cơm bày tầng đồ ăn, có rau chân vịt xanh mượt cùng tần ô, còn có khô cá vàng cùng hành lá xanh biếc, mùi hương phá lệ mê người; canh là canh trứng, bên trong có lục sắc rau cải cùng màu vàng của tôm bóc vỏ, bốc lên hơi nóng! Triệu Tam qua nhìn, liếc mắt cái, nhịn được tay nhặt con cá bỏ vào trong miệng, nhai hai ba lần xong rồi nuốt vào, nhìn Cúc Hoa : - "Ta này Cúc Hoa, ngươi bên trong bỏ thứ gì, làm cho mùi vị đặc biệt thơm ngon? Hôm qua thím ngươi trở về cũng dựa theo biện pháp của ngươi làm miếng cháy, kết quả Thạch Đầu nhà chúng ta ngon bằng Cúc Hoa tỷ tỷ làm, quá dày, giòn! Xem ra tay nghề nấu cơm của ngươi, người khác muốn học cũng học được!" Cúc Hoa giọng : "Làm miếng cháy trước đem trong nồi cơm rửa sạch , thể dùng lửa lớn, cần để lửa chậm rãi làm, ở giữa còn phải thay phiên lật qua lật lại. Làm cá khô này bên trong bỏ chút dấm chua, chút chua lạt này có thể kích thích vị giác!" Làm miếng cháy chính là việc tinh tế, phải chú ý canh lửa, nương Thạch Đầu cả ngày tẩy thiêu quét mạt (ý là nhiều việc bận rộn), trong nhà còn có nhiều việc khác, hẳn là lòng như lửa đốt, làm sao có thể làm ra miếng cháy tốt? Muội muội làm đồ ăn chính là ăn ngon! Bên kia Thanh Mộc mồm to ăn cơm cùng đồ ăn, nhất thời lại bưng canh lên uống mấy hớp, nhìn muội muội cùng Triệu Tam đồ ăn này làm sao làm ngon, nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên cười. thấy bộ dáng Triệu Tam cam lòng, nghĩ rằng, sao có thể dễ dàng học như vậy, nương nhiều năm làm cơm thế này, còn phải bằng tay nghề Cúc Hoa mới làm vài năm đâu! Có thể là mùi thức ăn hấp dẫn, cũng có thể là xuất phát từ tâm lý tò mò đối với xấu nữ Cúc Hoa, lát sau, còn có vài người vây đến bên người Thanh Mộc cùng Triệu Tam. - "Ai nha! Thanh Mộc, ngươi đây là ăn gì? Sao thơm như vậy?" thiếu niên miệng rộng qua hỏi, bên tò mò nhìn Cúc Hoa liếc mắt cái, nhưng có nhìn chết tha. Thanh Mộc đem bát dời ít, liếc mắt nhìn , lên tiếng! người khác thanh niên đen nhẻm cười nhạo : - "Triệu Đại Chủy, ngươi tiến lại gần như vậy làm gì? Nước miếng đều bắn tung tóe đến bên chén của Thanh Mộc kìa!" Triệu Đại Chủy ngoác miệng cười : " phải tại ta ngửi được mùi hương kì quái, nghĩ nhìn cái xem ăn gì thôi sao! Thanh Mộc a, đem cá để ta nếm thử, ta coi bộ dáng ngươi ăn xem ra tốt lắm!" Thanh Mộc để ý , những nghĩ lại, làm cho bọn họ biết muội muội có bao nhiêu khả năng cũng tốt. Vì thế, gắp cái cá đưa đến trước mặt Triệu Đại Chủy. Triệu Đại Chủy thấy thế lập tức mở ra mồm rộng, Thanh Mộc đem cá ném vào. - "Ai nha, ăn ngon! Mùi vị hơi lạt, còn có chút chua, ta nghĩ muốn ăn chén cơm!" Triệu Đại Chủy nhai vài lần nuốt cá khô vào bụng, miệng lại chẹp chẹp tán thưởng , bộ dáng còn chưa thèm, ánh mắt liếc về phía chén của Thanh Mộc. Có ví dụ của Triệu Đại Chủy ở phía trước, người khác cũng ào ào muốn ăn thử cá . Thanh Mộc thấy người vây lại càng ngày càng nhiều, chạy nhanh hai ba hớp đem cơm nuốt xuống, lại bưng lên canh uống hơi cạn sạch, bụng nghẹn đánh ợ no nê! Cúc Hoa thấy bộ dáng , nhịn được nở nụ cười. Thanh Mộc thấy muội muội chê cười , ngượng ngùng; lại thấy nàng bị nhiều người vây quanh như vậy, cũng có được tự nhiên, thầm cao hứng! Cái thanh niên da đen kia chép chép miệng, nghĩ lại hương vị của cá khô, hỏi: - "Khô cá đây là tiểu muội muội làm àh! Sao làm được vị chua chua lạt lạt như vậy, còn thơm mữa!" tò mò nhìn Cúc Hoa, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, nhưng có chán ghét cùng khinh bỉ. Cúc Hoa cũng tránh đánh giá về , người gầy dong dỏng cao, mắt hẹp mũi cao, ánh mắt có thần. Trong trí nhớ hình như có tư liệu của người này. Ai! ra Cúc Hoa quá ít tiếp xúc người khác, chính là nhìn đến cá nhân nàng, cũng dám ngẩng đầu. Triệu Tam tiếp: " phải sao, ta tự nghĩ, ràng thứ đó bình thường, để cho Cúc Hoa vừa thu lại thập mùi vị đặc biệt. Nhà của ta mấy miệng ăn dựa theo biện pháp nấu của Cúc Hoa, chính là làm ra vị ngon kia, ngay cả Thạch Đầu nhà ta đều ăn ngon bằng, Cúc Hoa tỷ tỷ làm ăn rất ngon!" Cái người thanh niên da đen nhẻm kia nghe xong vội hướng Cúc Hoa : "Cúc Hoa, vậy ngày mai ngươi cần phải mang nhiều đồ ăn chút qua, ta đến lúc đó cùng ca ca ngươi ăn chung." Cúc Hoa nhìn giọng hỏi: "Vì sao? Ngươi cũng phải giúp nhà ta làm việc!" Trong lòng nàng lại thầm nghĩ, ngươi là ai, ta cũng nhận thức ngươi! Thanh niên vừa đen vừa gầy sửng sốt, tựa hồ dự đoán được Cúc Hoa trả lời như vậy. Người chung quanh ầm ầm cười ha hả. Trong lúc nhất thời huyên náo khiến mặt đen của phiếm hồng, nhìn Cúc Hoa ngây ngô cười! Triệu Đại Chủy vội vàng : "Cúc Hoa, cần để ý đến . Lí Trường Tinh da mặt dày nhất . Ta hôm qua bắt được cái lão ba ba (con ba ba già), đem nuôi còn chưa có nấu! Đem đưa cho ngươi. Ngươi ngày mai mang nhiều chút đồ ăn đến phân ít cho ta." Cúc Hoa vừa nghe, nhất thời hai mắt sáng ngời, tinh thần tỉnh táo! Lão ba ba? Là thứ đại bổ a, đối với thân thể gầy này của nàng mà bồi bổ tốt lắm! Nàng vội vàng hỏi: " , vậy nó đâu?" Triệu Đại Chủy thấy nàng đối với lão ba ba cảm thấy hứng thú, vội : "Còn để ở trong nhà. Ta lấy đến. Ngươi chờ a!" xong đứng lên bỏ chạy. Cái Lí Trường Tinh kia thấy Triệu Đại Chủy lấy lão ba ba đổi thức ăn ngày mai, cười nhìn Cúc Hoa : - "Cúc Hoa, chúng ta ở cùng thôn, ngươi cũng thể keo kiệt a! Ngày mai mang nhiều chút đồ ăn đem cho ta, ta bắt chút lươn đến đưa cho ngươi —— lươn ăn cũng tốt lắm." Lươn đương nhiên ăn ngon! Tâm Cúc Hoa nghĩ, những người này đều là ngốc tử a, biết mấy thứ tốt sao? Nhưng mà ngẫm lại kiếp trước, bản thân mẫu thân nàng ăn những thứ loạn thất bát tao gì đó, bà đem lươn, rùa, ba ba cùng ếch mấy thứ này về vì thích cổ quái, trước kia chỉ có thời điểm cơm ăn mới bắt mấy thứ này ăn. Dân quê cũng quả lấy chúng nó làm thứ tốt. Sau này kinh tế phát triển, người trong thành phố lại đem những thứ này tôn sùng là đồ ăn thượng phẩm, ở nông thôn người ta liều mạng bắt những thứ này vào thành phố bán lấy tiền, biến thành trong tự nhiên ếch, lươn tuyệt tích, trong hồ nước rùa, lão ba ba thấy bóng dáng —— thị trường bán đều là nuôi dưỡng mà ra! tại, nàng nghe Lí Trường Tinh muốn bắt lươn đưa cho nàng, làm sao còn có thể khách khí, ôn nhu : - "Uh, ta thích ăn lươn. Ngươi bắt chút lươn đưa cho ta, ta ngày mai liền mang nhiều chút đồ ăn phân ra cho ngươi." Lí Trường Tinh nhìn Cúc Hoa ha ha cười : "Tốt! Thời điểm ta muốn ăn thịt, thường bắt lấy lươn đến làm bữa ăn ngon. Nhưng mà trong nhà ta cũng chỉ có ta người ăn, nương ta cũng ăn, là cùng rắn nhìn giống nhau, làm người thấy sợ." Thanh Mộc gặp Cúc Hoa cùng người ta chuyện tuyệt khiếp sợ, những người này cũng có quái dị nhìn nàng, trong lòng cao hứng đồng thời cũng kinh ngạc —— muội muội thay đổi nhiều! Cúc Hoa thấy ca ca ở bên nhìn nàng, vội hướng nháy nháy mắt, hé miệng cười chút. Động tác này làm cho Thanh Mộc cảm thấy đặc biệt ấm áp, vì thế cũng lên tiếng, tùy ý Cúc Hoa cùng người khác trao đổi. Trong lòng lại nghĩ đến, muội muội thích ăn mấy thứ đó, lần sau để cha làm vài cái sọt bắt lươn, để ở dưới ruộng có thể bắt ; nhưng rùa cùng ba ba sao, tìm trong thôn mấy lão nhân hỏi thăm chút, xem thế nào mới bắt được. Triệu Tam thấy Cúc Hoa vậy, ông đứng lên, kinh ngạc hỏi: "Cúc Hoa ngươi thích ăn mấy thứ đó a? Ngày khác ta bắt đưa cho ngươi. Lần trước ta ở sông Tiểu Thanh đánh võng cũng bắt được con rùa, thím ngươi nấu ngay cả Thạch Đầu cũng ăn —— rất ngán, cũng có hương vị gì. Cuối cùng toàn đổ bỏ !" Nghe xong lời này, Cúc Hoa quả thực muốn giẫm chân thở dài —— rất phá sản! Khó trách nơi này nghèo như vậy, thứ tốt đều ăn. Nàng cũng cố dè dặt, nhìn Triệu Tam : - "Kia, Triệu Tam thúc về sau bắt được mấy thứ này đều đem đưa ta —— ta thích ăn!" Triệu Tam sảng khoái đáp ứng. Trong lòng lại nghĩ, chỉ sợ con trai nghe Cúc Hoa tỷ tỷ muốn nấu ăn, lại muốn theo tới cửa nhà người ta ăn chực! Vì thế, lát sau, công trường liền truyền khắp nơi chuyện xấu muội muội của Thanh Mộc thích ăn lươn, cá chạch, rùa và ba ba. cái tiểu nữ oa thích ăn mấy thứ này, đúng là kỳ quái. Nếu bọn họ biết Cúc Hoa còn thích ăn ếch, chỉ sợ càng hoảng sợ tới rớt cằm. Chờ Triệu Đại Chủy kia đem cái lão ba ba nặng gần ba cân đưa đến, Cúc Hoa kích động hai mắt tỏa ánh sáng —— thiên a! Cừ , quả thực cùng cái thớt giống nhau. Hôm nay buổi tối có thể ăn bữa lớn! Nhiều thế này chắc ăn hết được! Là hầm vẫn là đem om? Ân, liền hầm , cần bỏ hạt tiêu, thêm chút nấm, để nước nguyên vị tự nhiên. Có lẽ là nghe được tiếng lòng nàng, nên lão ba ba kia cảnh giác ngẩng đầu cùng nàng đối diện, đối với vận mệnh sắp tới của bản thân lo lắng thôi! Cúc Hoa thâm tình nhìn chằm chằm bộ dáng lão ba ba kia, dẫn tới chung quanh người ta thiện ý cười vang trận. Nàng cũng quản người khác như thế nào, đem bát đũa thu thập xong, tính cả lão ba ba cùng nhau bỏ vào rổ, đứng lên chuẩn bị về nhà —— nàng còn chưa có ăn cơm trưa đâu! - "Cúc Hoa, ngươi tới đây! Ta muốn tìm ngươi!" người thiếu nữ mặc quần áo màu hồng vào đại viện, lôi kéo Cúc Hoa nhiệt tình hô. Nhất thời, chung quanh yên tĩnh mảnh, mọi người tất cả đều nhìn thiếu nữ như hoa này, nàng kia - thân sắc thái mỹ lệ ràng cùng công trường này hòa hợp, càng là cùng thân quần áo đầy mụn vá của Cúc Hoa hình thành tương phản mãnh liệt! Cúc Hoa hoang mang nhìn nàng kia gò má trắng nõn, mắt hạnh sáng như sao, nỗ lực ở trong đầu tìm tòi —— rốt cuộc đây là người nào? Thanh Mộc ngày hôm qua bị Liễu nhi ngăn lại, chưa gì, hôm nay thấy nàng lại giữ chặt muội muội, trong lòng càng hồ nghi thôi. Nàng kia dung nhan như hoa cùng Cúc Hoa mặt xấu đối lập càng ràng, trước mặt nhiều người như vậy, cảnh này khiến trong lòng Thanh Mộc thoải mái, bởi vậy đứng ở bên lên tiếng. Vẫn là Lí Trường Tinh thấy bộ dáng Cúc Hoa hiểu ra sao, hảo tâm vì nàng giới thiệu : - "Đây là con Kim Sơn thúc - Liễu nhi!" cũng kỳ quái đánh giá Liễu nhi, nàng tìm Cúc Hoa làm gì? nghe hai người có lui tới a! Nga! Nguyên lai là Liễu nhi nha, phải là Trương Hòe làm mối với nhà đó sao! Cúc Hoa rốt cục từ trong trí nhớ đào ra chút tin tức. Nàng giọng hỏi: "Liễu nhi tỷ tỷ, ngươi có gì việc?" Liễu nhi nhìn lướt qua Thanh Mộc đứng ở bên, có chút bất an giọng : - "Cũng có việc gì, chính là muốn tìm ngươi hỏi chút mẫu hoa văn thêu thùa. Cúc Hoa muội muội, nếu đến nhà của ta ngồi lát được chứ?" Chút việc? Bản thân nàng có thể có gì thứ gì tốt để nàng ta hỏi? Cúc Hoa càng hồ đồ, bỗng nhiên thoáng nhìn vẻ mặt Liễu nhi đỏ ửng nhìn bộ dáng Thanh Mộc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: vị này là mối tình đầu, xem trọng ca ca nàng, phải lấy lòng muội muội của a! Ai nha! Nuơng ngươi muốn rất nhiều lễ hỏi, nhà của ta có khả năng cưới nổi ngươi a! Lại nàng thấy thân ca ca nàng phụng phịu đứng ở bên, hiển nhiên đối với thiếu nữ người ta có ý tưởng gì. Nàng ngay cả mười hai vạn phần đồng tình nữ hài tử này, nhưng cũng có cách nào —— có nương như vậy là nàng ta hay ho! - "Liễu nhi tỷ tỷ, ta còn muốn về nhà ăn cơm! Ta lâu có làm châm tuyến, trong tay cũng có mẫu hoa văn gì tốt." Cúc Hoa ăn ngay . Liễu nhi trong lòng khó chịu đòi mạng! Người ở bốn phía dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá, làm cho nàng ta thoải mái. Dù sao nàng ta cũng rất ít ra ngoài, lại đến tuổi phải xuất giá, đến nơi này tràn đầy nam nhân, quả thỏa đáng. Ngược lại là Cúc Hoa, tuổi ít, mặt lại có chỗ thiếu hụt, như vậy người khác cũng để ý thân phận nữ oa của nàng. Nhưng mà nàng ta tìm ra cơ hội tiếp cận Thanh Mộc, làm sao có thể gả cho đây? Nàng nghĩ gả vào nhà giàu người ta làm thiếp!
Chương 13: Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Edit: Cửu Trùng Cát Liễu nhi cố gắng mỉm cười, quay về phía Cúc Hoa : - " có cũng sao. Ngươi phải về nhà ư? Ta vừa vặn muốn nhà Mơ nhi, thuận đường cùng ngươi vài lời." bên lòng tràn đầy u oán, liếc mắt xem xét Thanh Mộc cái, giúp Cúc Hoa nhắc lên giỏ trúc. Cúc Hoa có biện pháp, chỉ phải cùng Thanh Mộc : "Ca, ta về đây. Ngươi buổi tối sớm chút trở về a!" Thanh Mộc lo lắng nhìn chằm chằm Liễu nhi —— cũng biết nàng ta tìm Cúc Hoa rốt cuộc có gì việc, miệng tùy ý đáp: "Uh, ta hiểu được! Ngươi mau về nhà ăn cơm !" Liễu nhi cùng Cúc Hoa ra đại viện từ đường, về phía tây. Cúc Hoa cũng lên tiếng, chờ Liễu nhi mở miệng. Liễu nhi càng ngừng khuyến khích bản thân, suy nghĩ, chính là mở miệng được. Mắt thấy phía trước cùng Cúc Hoa phân lộ ( cùng đường ), nàng nhất thời sốt ruột, đứng lại bất động, quay về phía Cúc Hoa khẩn cầu : - "Cúc Hoa muội muội, ta... ta... Là như vậy..." Nàng ta thành câu, do dự nửa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm với Cúc Hoa: - "Cúc Hoa muội muội, ta thích ca ngươi. Nhưng mà nương ta là người tiền, muốn đem ta gả vào nhà giàu người ta, ta có biện pháp! Ngươi có thể hay giúp ta mang tin cho ca ngươi?” Cúc Hoa lẳng lặng nhìn nàng . - "Cúc Hoa muội muội?" Liễu nhi thấy nàng chuyện, gấp đến độ thúc giục . Cúc Hoa thở dài, giọng : "Liễu nhi tỷ tỷ, vừa rồi chính ngươi cũng , nương ngươi là cái tiền. Nhà chúng ta rất nghèo!" Liễu nhi rơi lệ : " thể cho ca ngươi nghĩ biện pháp sao!" Cúc Hoa cười khổ : "Làm sao có thể có biện pháp gì?" Trương Hòe người ta phải là cùng nhà ngươi cầu hôn à, kết quả là nhà của ngươi hừ mũi khinh thường. Liễu nhi thấy Cúc Hoa xong, liền từ trong tay áo lấy ra cái hầu bao màu xanh, đưa cho Cúc Hoa : - "Vậy ngươi có thể hay đem vật này đưa cho ca ngươi, ta... Ta cố ý vì làm." Cúc Hoa vội lui về phía sau bước, mặt đối mặt nhìn Liễu nhi : - "Liễu nhi tỷ tỷ, việc này tốt! Nếu nương ngươi biết, có phải hay đánh chết ngươi, ta thể làm vậy, bà ấy khẳng định cùng nương ta liều mạng." Ai! Nữ hài này, quá ngây thơ rồi! Nàng ta làm sao mà biết ca ca nhất định nhận hầu bao của nàng ta? Liễu nhi thấy Cúc Hoa tuyệt muốn giúp nàng, nhịn được khóc thành tiếng. Cúc Hoa thở dài : - "Liễu nhi tỷ tỷ, ta còn cách nào khác giúp ngươi. Ngươi như vậy chỉ có thể làm cho tình phiền toái thêm. Ta cảm thấy ngươi vẫn là nghe theo nương ngươi, chỗ kia xuống tay tương đối tốt. Người nhà cũng chuyện dễ hơn ít, phải sao?" Liễu nhi bụm mặt nghẹn ngào : "Bà ấy căn bản mặc kệ ta, ta... Ta cũng còn cách nào khác!" Vậy người ngoài cũng khác sao? Chẳng lẽ làm cho người ta mang ngươi bỏ trốn? Cúc Hoa tuy rằng trong lòng đồng tình, nhưng bản thân nàng cũng là người mang theo phiền toái, có tư cách gì quản việc của người khác? Liễu nhi khóc hồi, dùng khăn lau nước mắt, giọng nhìn Cúc Hoa : - "Vậy ta trước!" xong đợi Cúc Hoa trả lời, xoay người chạy chậm ly khai. Cúc Hoa nhìn bóng lưng nàng ta, trong lòng thở dài, bộ dạng xinh đẹp cũng có khó xử. Nếu như nàng ta xấu chút, nương nàng ta cũng có tâm tư này! Đột nhiên, nàng đối với dung nhan của bản thân lại chú ý, chân chính buông xuống. Nếu nàng cũng có bộ dạng rất xinh đẹp, có lẽ bản thân cha mẹ nàng giống nương Liễu nhi tham tài như vậy, nhưng ai biết có phải hay lại có phiền toái khác? Nàng mang theo rổ bước nhanh về nhà, xa chỉ thấy Trịnh Trường Hà từ trong viện chào đón, vẻ mặt tươi cười dè dặt cẩn trọng đánh giá nàng, bên hỏi: "Đưa rồi à? Nhanh ăn cơm . Nương ngươi cũng về đến rồi!" , Dương thị cũng chạy ra, tiếp nhận rổ trong tay nàng hướng về Trịnh Trường Hà đưa đến, bản thân bà lôi kéo khuê nữ cười hỏi: - "Bên trong từ đường có nhiều người ? Phỏng chừng muốn làm vài ngày mới có thể xong à?" Cúc Hoa bật cười —— đồng dạng là lo lắng nàng ở ngoài bị người nhục nhã, nương nàng so với cha nàng khi hỏi chuyện khéo léo đưa đẩy hơn,. Nhưng mà thấy bọn họ cái dạng này, trong lòng nàng cảm thấy như vậy là đủ rồi! Đến trong viện, nàng nhìn cha mẹ : - "Cha, nương! Ta sao, còn cùng người ta đổi cái lão ba ba trở về đây! Bọn họ đều thích ăn đồ ta làm, ta đồng ý ngày mai mang nhiều chút đồ ăn phân cho bọn họ, có cái Triệu Đại Chủy bắt lão ba ba này đem tới cho ta —— lão ba ba này để tẩm bổ rất tốt; còn có cái Lí Trường Tinh lần sau câu lươn đến tặng cho ta nữa!" Cúc Hoa đem lão ba ba kia đưa đến cho cha mẹ xem. Lại nhìn Trịnh Trường Hà : - "Cha, người đem lão ba ba này giết, ta tính mang hầm, bảo đảm người ăn xong còn nghĩ muốn ăn nữa!" Nghĩ nghĩ lại : "Trừ bỏ những thứ bẩn trong bụng, cái khác đều đừng ném." Nàng sợ Trịnh Trường Hà đem xác bên ngoài đều ném. Nơi này người ta chú ý ăn thịt, xương cốt bán được giá, thịt mỡ so thịt nạc quý hơn, nếu tuân theo nguyên tắc này, lão ba ba thừa lại được tí gì. Dương thị cùng Trịnh Trường Hà há hốc miệng, nhìn lão ba ba kia, cảm thấy khuê nữ này trưởng thành, phải giống như lúc trước nhìn thấy người khác xem xét mình sợ hãi rơi lệ. Dương thị lại nghĩ, khuê nữ dám cùng người trong thôn chuyện, còn cùng nhóm nam oa đổi thứ này thứ nọ, đó là phải là... Bà vui vẻ mặc sức tưởng tượng bộ dáng lúc Cúc Hoa xuất giá. Cúc Hoa bất chấp nhìn sắc mặt cha mẹ, nàng đói bụng lắm, vừa ăn cơm, bên nàng vừa hướng dẫn cha cách thu thập lão ba ba kia. Ngồi băng ghế , đám gà con vây chung quanh nàng thỉnh thoảng di chuyển, Cúc Hoa cố ý lấy chút hạt cơm làm thức ăn thưởng cho chúng nó; thưởng thức xong, nhóm gà con lại ngẩng đầu lên chờ đợi, nhìn chằm chằm bát cơm trong tay Cúc Hoa, ánh mắt sáng lấp lánh, bộ dáng tha thiết mong chờ, khiến nàng cười khẽ thôi. Dương thị nhìn bộ dáng khuê nữ ngây thơ chất phác, cảm khái thôi, trước kia Cúc Hoa chưa từng có vẻ mặt vô ưu vô lự ( lo nghĩ) như vậy? Xem ra lần này gặp chuyện may, ngờ làm cho nàng suy nghĩ thông suốt. Chờ Trịnh Trường Hà đem lão ba ba thu thập xong, Cúc Hoa phát ra nhiều lắm, xem ra đem hầm căn bản là được. Vì thế, chỉ nấu nửa, nửa kia buổi tối kho tàu. Nàng chấn hưng tinh thần, lấy gừng xắt miếng cùng hạt tiêu bỏ bên trong nồi, đảo mấy cái, lại đem thịt lão ba ba bỏ vào xào sơ, thả lên chút tương, thêm nước dùng lửa hầm. Thời điểm hầm tốt rồi, bỏ thêm củ hành cùng lá tỏi, lập tức ra nồi. Cúc Hoa cũng chờ thượng bàn, trước gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị là ngon cực! Nàng liền kỳ quái, loại này phải đặc biệt nặng mùi, đem nấu tốt lắm nha, thế nào người nhà nông thích ăn vậy? Chờ làm tốt cơm rồi, lửa trong lò bắt đầu tắt, Cúc Hoa đem cái bọc đựng thịt lão ba ba kia cùng nấm bỏ vào trong ninh quán ( loại bình có nắp giống cái vung), đổ thêm ít nước, dùng lớp rơm củi trong đống tro bên dưới vẫn ỉ cháy mà ủ —— đến buổi sáng ngày mai chính là canh thơm ngào ngạt. Thời điểm ăn cơm chiều, Cúc Hoa chú ý xem sắc mặt cha mẹ cùng ca ca, thấy bọn họ ăn thịt lão ba ba này, nhãn tình đều sáng lên, rốt cục yên lòng. Xem ra vấn đề là mọi người biết cách nấu tốt, chứ phải thịt lão ba ba thể ăn! Trịnh Trường Hà mặt mày hớn hở hỏi: - "Khuê nữ, thịt lão ba ba này ngươi làm sao mà nấu? Trước kia ta ở bờ sông nhặt được con ba ba phơi nắng, trở về nương ngươi nấu cũng ngon bằng hôm nay ngươi nấu nha!" Dương thị tuy rằng cũng cảm thấy khuê nữ làm ăn ngon, nhưng nam nhân nhà mình nể mặt như vậy, tức giận đến cầm đũa gõ chút. Cúc Hoa cũng chuyện, cười tủm tỉm ăn thịt. Nàng là thèm ăn , trứng tôm cá hay miếng cháy gì cũng được, bản thân nàng cũng thể ăn, cả ngày chỉ ăn chút rau dưa! Thanh Mộc càng là ngừng gắp đồ ăn hướng trong miệng đưa vào —— hôm nay làm việc nặng, khẩu vị phá lệ tốt. Ăn hồi, Thanh Mộc giống như nhớ tới cái gì, nhìn Trịnh Trường Hà : - "Cha, ngày mai người làm vài cái sọt bắt lươn !" luôn luôn chuyện ngắn gọn, cũng vì sao phải làm, nhưng người trong nhà đều hiểu . Cúc Hoa càng ràng, bởi vì hôm nay nàng hướng Lí Trường Tinh thích ăn lươn, ca ca liền muốn bắt lươn. Nàng nhìn ca ca nở nụ cười! Nghĩ rằng, trách được Liễu nhi kia thích ca ca. Nghĩ vậy, trước mắt lại lên bộ dáng Liễu nhi rưng rưng! Muốn hay cho ca ca biết chuyện này đây? Vẫn là , để cho bản thân Thanh Mộc quyết định tương đối tốt hơn! Trịnh Trường Hà sảng khoái : - "Được! tại trong nhà cũng bận rộn như vậy, bộ dạng lúa mạch cũng tốt. Ta ngày mai làm ít, Cúc Hoa có thể tưởng tượng muốn làm cái gì ?" Cúc Hoa nghĩ nghĩ, trừ bỏ lập tức muốn thu tượng tử quả, cũng muốn cái gì khác, vì thế trả lời: - "Cũng muốn làm gì. Nếu liền làm nhiều thêm vài cái rổ . Còn có chính là bao tải kia cũng làm thêm nhiều ít, để đựng tượng tử quả!" Trịnh Trường Hà đáp ứng. Cúc Hoa lại : - "Cha, nếu người có rảnh rỗi, cùng ca ca bớt chút thời gian đào giếng được ? Mùa đông nhà ta cũng có nước để nấu ăn. Nước giếng đông ấm hạ mát, cũng tốt để dùng. Nhà chúng ta ở gần sông và Kính hồ hằng năm đều đầy nước, khẳng định dưới đất có nước. cần phải đào sâu xuất nước thôi." Dương thị lập tức đồng ý : - "Ta sớm muốn , lại luôn vội vàng mà quên mất. Chạy nhanh làm, năm nay liền đào ! Đến lúc đó tìm vài người hỗ trợ, bắt được mạch nước đào nó ra." Thanh Mộc : "Ngày mốt ! Ngày mai từ đường có thể sửa tốt, còn muốn vài ngày mới có thể đến trường. Ngày mốt ta thỉnh vài người đến hỗ trợ đào giếng." Trịnh Trường Hà : "Ân! Liền như vậy . Cái kia đào ở đâu?" Dương thị nhìn Cúc Hoa hỏi: - "Liền ở cách phòng bếp được ? Tương lai phòng bếp dùng nước cũng tiện, lấy nước tưới xuống đất trồng rau cũng tiện." Cúc Hoa nghe xong liên tục gật đầu. Cơm nước xong, Dương thị rửa chén, Cúc Hoa cho heo ăn, lại đem gà con bắt bỏ vào lồng. Trời rất nhanh liền tối. Vì tiết kiệm dầu thắp, trời tối đen lên giường ngủ. Có thể ngủ là chuyện tốt, nhưng Cúc Hoa đặc biệt thích cái giường cứng rắn kia! Ai, còn phải phấn đấu a! Nhìn Cúc Hoa có chút buồn buồn vào phòng, Thanh Mộc do dự chút, cũng theo vào. Cúc Hoa chính là cảm thấy nhàm chán, thấy Thanh Mộc vào, vội hỏi: "Ca, ngươi tắm xong rồi à? Qua đây ngồi . Ta có việc muốn cùng ngươi!" Thanh Mộc ngồi vào mép giường, hỏi: "Có việc gì?" Trong bóng đêm, Cúc Hoa lặng im, xuất thần nhìn bóng dáng ca ca nhà mình. Ai! là thiếu niên tốt a, chính là trong nhà quá nghèo! Thanh Mộc giống như biết nàng nhìn , chủ động giọng hỏi: "Hôm nay Liễu nhi kia tìm ngươi làm gì?" Cúc Hoa thấy hỏi việc này, khỏi hé miệng, tiếng động nở nụ cười, giọng : - "Ai! Nàng tìm ta có thể có gì việc, còn phải là vì ngươi!" Thanh Mộc ngẩn ra, trong bóng đêm hiểu nhìn muội muội. Tuy rằng thấy nàng vẻ mặt nàng, nhưng là chờ đợi nàng giải thích. Cúc Hoa nghĩ, sợ là bởi vì trong nhà quá khó khăn phức tạp, ca ca chưa bao giờ lo lắng qua phương diện tình cảm này! Nàng giọng : - "Ca, Liễu nhi thích ngươi đó! Nhưng mà nương nàng muốn đem nàng gả đến nhà giàu người ta. Nàng ta muốn tìm ngươi giúp nàng. Còn may cái hầu bao, kêu ta đem cho ngươi, ta dám đồng ý với nàng." Thanh Mộc cảm thấy ngoài ý muốn —— Liễu nhi thích ư? Buồn buồn hồi lâu, mới : - "Tùy nàng ta thôi, ta cũng giúp gì được nàng ấy —— nương nàng là người khó đối phó!" Cúc Hoa nhích tí tới gần ngồi với , hỏi: "Cái kia… ca ngươi có thích Liễu nhi ?"