Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Mua ruộng đất


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Buổi tối hôm nay, người nhà vây quanh dưới ánh đèn, nghe Thanh Mộc tính sổ sách.

      Trong tay Thanh Mộc cầm tờ giấy, đối với cha mẹ cùng Cúc Hoa :

      - "Ta sang nhà thôn trưởng hỏi, núi Tiểu Thanh này của chúng ta có mấy khối đất hoang, tốt chút cần 7 lượng bạc mẫu, loại kém nhất đẳng cũng cần 4 lượng bạc. Loại ruộng đất 9 phần (Cát: cái này ta nghĩ là giống như phân theo cấp độ: 9 phần chắc là tốt nhất – trung bình – kém) cần đến 12 lượng bạc mẫu. Ta nghĩ, chỉ cần mua ít loại 9 phần tốt rồi, chỉ cần khai hoang vài năm có thể trồng trọt; cũng mua ít loại kém nhất đẳng, khai hoang rồi ta lại dùng để trồng khoai lang cùng bắp ngô, dây khoai lang cùng với cán ngô (thân cây ngô) có thể dùng để cho heo ăn."

      Dương thị :

      - "Vậy trước mua ít chút loại 9 phần, mua nhiều chút loại kém nhất đẳng."

      Trịnh Trường Hà vội phụ họa :

      - "Đúng! Dù sao khoai lang cùng bắp ngô cũng phải tốn nhiều sức lực để thu dọn, mấy thứ này tiện , nuôi trồng cũng đơn giản."

      Cúc Hoa đề nghị thêm:

      - "Đến lúc đó ở ven rãnh khoai lang chúng ta trồng xen kẽ các loại đậu, phải có thêm chút thu hoạch sao?"

      Trịnh Trường Hà vỗ đùi, cười :

      - "Cúc Hoa nhà chúng ta giống như lão nhân làm ruộng, chủ ý này rất tốt!"

      Vì thế mọi người đều cười rộ lên. Cuối cùng thương nghị thỏa đáng xong, mua mười mẫu ruộng tốt, hai mươi mẫu ruộng kém chút, tiền thừa lại lưu trữ để sang năm xây nhà mới cùng với thỉnh người đến khai hoang.

      Thanh Mộc tinh tế tính toán, đem thời điểm bắt đầu khai hoang định là sau khi mừng năm mới, thời tiết chưa bắt đầu để cày bừa vụ xuân; xây lại nhà mới định là sau khi cày bừa vụ xuân hoàn thành, lập tức khởi công. lại nghĩ tới khi đó chắc trời có nhiều mưa, nên có chút do dự chưa thực xác định. Dương thị :

      - "Nếu được chờ đến mùa thu sang năm hẵng xây nhà mới. Nhà ta cũng nên tự chuẩn bị, mua dự trữ gạch đá cùng với ít gỗ nữa, trước tiên dựng cái chuồng heo đơn giản, có thể sử dụng là được."

      Trịnh Trường Hà :

      - "Vậy cũng được, rất uổng phí công phu. bằng thỉnh người đến làm cái chuồng heo rắn chắc chút. Chờ đến sang năm xây nhà mới, chuồng heo này hủy , vẫn còn dùng được, tốt sao? Trước hết nghĩ cách làm sao xây cho tốt cái nhà , tìm được cách tốt rồi cũng yên tâm hơn, đem việc làm trước."

      Thanh Mộc cũng đồng ý, :

      - "Như vậy cũng được. Tóm lại chuồng heo này vẫn cần xây lớn chút. An bày như vậy cũng cần phải vội vội vàng vàng nữa, đỡ đến lúc đó bắt được mấy đầu heo."

      Chuyện kế tiếp do các nam nhân ra mặt làm. Thanh Mộc bởi vì cùng thôn trưởng chuyện mua bán ruộng đất, Lí Canh Điền liền hảo tâm nhìn :

      - "Muốn mua mua nhiều chút. Ngươi hiểu được, hai năm nay huyện Thanh Huy chúng ta là do Hồ huyện lệnh cai quản, vị quan tốt, chỉ vì dân chúng làm việc sảng khoái, mà đối với sai dịch dưới trướng cũng quản rất nghiêm —— nhờ vậy mà những người đó dám động tay động chân. Phải biết rằng trước đây khi Cao huyện lệnh còn đương nhiệm, ngươi muốn mua vài mẫu ruộng đất, đem ra chút bạc đưa cho người trong nha môn, khế đất mua bán cũng thể tới tay ngươi; thu thuế cũng muốn lấy của chúng ta tầng da. Hai năm nay ngươi có thể thấy được thái độ thu thuế của nhóm lão gia chứ? Nếu Hồ huyện lệnh hết nhiệm kì, đến lúc đó còn ở huyện Thanh Huy làm Huyện lệnh nữa. Ngươi chạy nhanh thừa dịp vẫn còn tại chức, thà rằng trong nhà ăn chút khổ, tiết kiệm chút tiền mua thêm nhiều chút. lần làm cho thỏa đáng, còn tốt hơn là lần sau lại phải hao tốn nhiều tiền, vừa phí vừa uổng công."

      Lí Canh Điền này là người có chút kiến thức, giúp thôn dân làm việc cũng tận tâm, chuyện rất có đạo lý, xử lại công bằng, vì thế, người dân Thanh Nam thôn đều lòng tôn kính ông.

      Thanh Mộc thấy ông hảo tâm chỉ điểm cho mình, cảm kích :

      - "Đa tạ Lí thúc. Ta về nhà cùng thương lượng với cha ta rồi lại sau."

      Lí Canh Điền vội :

      - " . Chuyện này là chuyện đại , cần phải thương lượng cho thỏa đáng. Nhà của ngươi lúc này mua nhiều, thể so với việc chỉ mua 2 – 3 mẫu ruộng đất, ta giúp đỡ làm cho ổn thỏa, quay đầu cử ra người cùng ta đến huyện Thanh Huy làm việc này.”

      Thanh Mộc gật đầu đáp ứng.

      Về đến nhà, cùng với cha mẹ ra nguyên do, Dương thị lên tiếng trước:

      - "Theo ta thấy, vẫn cứ chiếu theo việc chúng ta thương nghị mà mua. chút như vậy thôi, đủ để ta phải vội vàng rồi. Lại , muốn mua nhiều hơn, tiền cũng đủ; còn nữa, nếu ruộng đất nhiều, chúng ta còn phải thuê người làm ruộng, thôn ta cũng ít có người thuê ruộng đất. Nếu phải thỉnh người làm ruộng, rất phiền toái, ràng có đủ tiền, còn biến thành phải tốn tiền, vậy tốt. Sang năm người trong thôn khẳng định là muốn nuôi heo, đến lúc đó mọi người đều có tiền, ta thiếu thứ gì chỉ cần ‘nên mua gì mua thứ đó’, cũng có gì khó khăn cả."


      Cúc Hoa thầm khen nương nàng lo lắng chu đáo, mới vừa rồi nàng cũng định y như vậy! Tiền nhiều, người nhiều, việc cũng nhiều. Kiếm tiền còn chưa kịp hưởng thụ, cả ngày phải vội vàng quản những chuyện phiền lòng thế này sao?

      Thanh Mộc nhìn thấy bộ dáng Cúc Hoa mỉm cười, liền biết muội muội cũng tán thành ý kiến của nương. hỏi:

      - "Muội muội cũng nghĩ như vậy sao?"

      Cúc Hoa cười :

      - "Ca, nhà ta còn chưa qua được mấy ngày lành, đừng biến thành mệt chết mệt sống. Trước tiên đem ruộng đất mua tốt rồi, xây nhà cũng tốt rồi, trước thu thập chỉnh tề phòng ốc, trồng thêm ít cây, trong vườn rau cũng trồng thêm nhiều loại đa dạng; rồi hảo hảo nuôi heo thêm 2 năm, đến lúc đó ca ca cưới tẩu tử vào cửa, người cũng nhiều, có thêm giúp đỡ, rồi mua thêm ruộng đất gì đó cũng muộn."

      Nàng đối với những ngày sắp tới là vừa lòng , nhưng mong biến thành quá phức tạp. Dương thị :

      - "Chính là ý này. Nhà thôn trưởng phải có tiền sao? Sao thấy biến thành đại địa chủ? Bây giờ chỉ lòng dạ bồi dưỡng cho nhi tử đọc sách. Chúng ta là nông dân, chỉ cần qua ngày là tốt rồi."

      Trịnh Trường Hà sao cũng được, ông :

      - "Vậy mua ít chút —— mua nhiều hơn ta cũng trông nom nổi!"

      Thanh Mộc thích biến thành kẻ lạc loài, nên cũng theo ý người nhà, vả lại mua nhiều hơn nữa, nhà cũng trông nom nổi, vì thế :

      - "Vậy cứ chiếu theo việc chúng ta bàn bạc mà làm. Thôn trưởng muốn cùng với người trong nhà ta lên nha môn huyện Thanh Huy làm việc này. Cha, ta cùng với thôn trưởng nhé?"

      Trịnh Trường Hà đồng ý :

      - "Nếu ngươi , phải làm chậm trễ việc học của ngươi sao?"

      Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn cha :

      - " có gì đáng ngại, ta cùng phu tử tiếng là được. Ta muốn lên thị trấn Thanh Huy lịch lãm chút kiến thức."

      Cúc Hoa vừa ý, nở nụ cười, nhìn cha nàng :

      - "Cha, để cho ca ca . Ca ca đọc sách, cũng nên ra ngoài nhìn cái, thu thập thêm chút kiến thức cũng tốt."

      Thanh Mộc nhìn muội muội mỉm cười —— muội muội là tri kỷ tốt nhất của , hiểu được muốn gì. Trịnh Trường Hà nghe thấy lý do này, vội vàng :

      - "Ai! Ngươi , ngươi ! Phải để ý chút, ra ở bên ngoài, thể so với trong nhà, tuy rằng bần cùng, nhưng kiên định; người trong thành cũng giống với nông dân chúng ta.”

      Cúc Hoa nghe xong cười khẽ —— người trong thành cũng phải lão hổ a!

      Việc này liền được quyết định như vậy, thừa dịp Thanh Mộc nghỉ phép mấy ngày cùng thôn trưởng lên huyện Thanh Huy làm khế đất; thôn trường Lí Canh Điền hỏi phụ tử Trịnh Trường Hà, xác định bọn họ muốn mua vài khối ruộng đất, ở cách nhà Cúc Hoa xa, khoảng dặm đường.

      Cúc Hoa cũng xem lần. ra, núi Tiểu Thanh là từ hướng tây bắc nhắm về hướng đông nam, nhà Cúc Hoa ở ngay chính giữa, 20 mẫu kém nhất đẳng là từ hướng đông nam nhà nàng nhắm thẳng về phía trước, mặt khác 10 mẫu còn lại gần về phía Kính hồ —— ruộng ở nơi này nhà nàng muốn dùng làm ruộng nước.

      Nhìn khối lớn đất hoang dọc theo chân núi, Cúc Hoa mỉm cười thầm nghĩ:

      - "Ta cũng có ruộng đất rồi. Đây chính là đất đai riêng của nhà ta, ta muốn ở tại đây gầy dựng cuộc sống tốt đẹp. Đương nhiên, thể đánh giặc, bằng thời buổi rối loạn, cái gì cũng bảo tồn được."

      Qua hai ngày, Thanh Mộc muốn cùng với thôn trưởng lên thị trấn Thanh Huy. hỏi Cúc Hoa:

      - "Cúc Hoa, ngươi có muốn mua thứ gì ?"

      Cúc Hoa nghĩ, muốn mua gì a? người ca ca cũng chỉ mang ít bạc như vậy, sai biệt lắm, muốn mua thứ gì đó cũng mua nổi, huống hồ nàng cũng hiếm lạ thứ gì —— đời trước tốt xấu gì nàng cũng kiến thức qua vài thứ, nhưng tất cả cũng chỉ là những thứ ăn mặc nhuốm vào màu sắc của nền kinh tế ô nhiễm, giống như những thứ trong lành mà bây giờ nàng hưởng thụ đâu.

      A! Nhưng nàng muốn ăn chút điểm tâm giống như hoa sinh tô mà lần trước bà ngoại mua cho nàng nha! Có thứ này nàng có thể đem ra nghiên cứu, các dạng điểm tâm này nọ nàng biết làm, nàng chỉ biết nấu chút đồ ăn nhà nông mà thôi. Vậy mua chút về nhà nếm thử , điểm tâm ở nơi này khẳng định tăng thêm sắc tố cùng tinh dầu, lại càng có chất bảo quản này nọ gì đó. Vì thế nàng nhìn Thanh Mộc :

      - "Ca, vậy ngươi tìm điểm tâm tốt chút mua về cho ta nếm thử. Còn nữa, ngươi lên chợ hảo hảo tìm xem, có thể tìm ra mầm móng gì đó tốt , lúc trước ta có nhiều ruộng đất, mua cũng có chỗ dùng. Giờ ta có ruộng đất rồi, có thể trồng thêm số loại đa dạng gì đó cũng tốt."

      Thanh Mộc gật đầu đáp ứng, lại hỏi thêm:

      - "Ngươi muốn mua vải dệt tốt chút để may xiêm y sao?"

      Cúc Hoa cười :

      - "Ca, vải bông này may xiêm y mặc rất thoải mái. Nếu may xiêm y bằng thứ chất liệu tơ lụa hảo hạng kia, mặc ở người, muốn ngồi cũng được tự tại, muốn đứng còn phải đứng thẳng, khi giặt tẩy lại càng phiền toái hơn, phải là chịu tội sao? Ta chỉ thích nhích tới nhích lui, mặc vào xiêm y tốt như vậy, cũng cần phải làm việc nữa, rau trong vườn cũng thể vào chăm sóc, nhưng ta lại thích nhất là vườn rau kia. Thế nên thứ vải dệt đó phải là thứ mà nông ta như ta mặc, mua chỉ uổng phí tiền."

      Thanh Mộc nhịn được cười rộ lên —— cũng nghĩ y như vậy.

      Người thôn quê như bọn họ chính là ưa thích giản dị, thứ tốt gì đó trong mắt bọn họ cũng chỉ được cái dễ nhìn mà thôi, nhưng cực kỳ thích hợp để sử dụng. Đương nhiên, phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tối thiểu như nương Liễu nhi là giống với bọn họ.

      Nghĩ như vậy, lại nhớ tới bộ dáng của Liễu nhi khóc đến hoa lê đái vũ, rất đáng thương, trong lòng cũng rầu rĩ. Haiz…! Cúc Hoa đúng, có người nương như vậy là nàng ta hay ho!

      Đêm trước khi Thanh Mộc ra ngoài, Cúc Hoa giúp khâu túi tiền ở trong nội y, bỏ vào đó chút bạc, nàng muốn phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể có đường lui. Dương thị khen nàng thận trọng, sắc sảo, suy nghĩ chu đáo. Ra ở bên ngoài, người là quan trọng nhất.

      Vì thế, đôi phu thê bọn họ lại dặn dò thêm đống chuyện, đúng là cực kỳ lo lắng. Phải biết rằng đường ngồi thuyền đến thị trấn Thanh Huy cũng phải tốn mất ngày công phu, nông dân như bọn họ có việc đại gì, ai lại bỏ ra số tiền dạo ở đó làm chi?

      Cúc Hoa vội đánh gãy câu chuyện của cha mẹ —— còn để cho bọn họ tiếp nữa, trời cũng sáng luôn rồi. Nàng :

      - "Cha, nương! Ca ca rất thông minh, có việc gì đâu. Lại , phải còn có thôn trưởng chung với sao, thôn trưởng là người rất có kiến thức. phải thôn trưởng , đến trong thành để cho Thanh Mộc cùng ở tại nhà muội muội của sao, nương còn lo lắng cái gì nữa?"

      Lúc này phu thê bọn họ mới im miệng. Lại nghĩ nên mang thêm chút gì đó cho muội tử của thôn trưởng mới thích hợp. Cúc Hoa nhân tiện :

      - "Đưa cái gì? Tự nhiên là đưa thứ mà trong thành bọn họ có. Nông dân chúng ta còn có thể đưa được thứ gì tốt đây? Đem lạt cải trắng kia chuyển vào hai cái bình lớn rồi mang theo thôi, ta nghĩ bọn Trường Vũ thích ăn nhà bọn cũng thích ăn."

      Dương thị ngẫm lại thấy đúng là như vậy, các loại này nọ ở nông thôn hẳn là Lí Canh Điền cũng đem đưa cho muội tử của , chỉ có lạt cải trắng này là nhà người khác có, người ta thường thích ăn những thứ hiếm lạ, phải sao?

      Vì thế, buổi sáng ngày thứ hai Thanh Mộc liền mang theo hai bình lớn lạt cải trắng rời khỏi nhà.

      Liên tục mấy ngày nay trời rất trong xanh, tuyết đọng sớm tan chảy cả rồi. Nhưng thời tiết lại càng trở nên lạnh lẽo hơn. Mạo hiểm trong gió lạnh rét thấu xương, Trịnh Trường Hà đưa Thanh Mộc đến cửa thôn, rồi tha thiết theo thôn trưởng dặn dò lần nữa, ông muốn thôn trưởng trông nom dùm nhi tử của ông. Lí Canh Điền bật cười :

      - "Ta này Trường Hà huynh đệ, ta có thể đem nhi tử của ngươi đưa bán sao? Thanh Mộc theo ta ngươi có gì để lo lắng hả?"

      Trịnh Trường Hà liền hắc hắc nở nụ cười. Dương thị trực tiếp đưa bọn họ bến tàu ở Nhị Trung phố, rồi mới quay đầu. Nhi tử ngàn dặm mẫu thân phải lo lắng a, lúc này còn chưa được vài trăm dặm đâu!
      Anhdva, Tôm Thỏ, 19006 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Thân thích tới cửa

      Phần 1

      Edit: Cửu Trùng Cát

      Trong nhà thiếu Thanh Mộc, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo ít. Tuy rằng trong ngày thường rất ít , nhưng ngày 3 bữa đều ăn cơm ở nhà, tại bỗng nhiên trong bữa ăn thiếu , Cúc Hoa thực cảm thấy quen.

      Thanh Mộc ở trong học đường xin nghỉ, cơm của Chu phu tử chỉ có thể do Trịnh Trường Hà đưa qua. Dương thị vẫn như cũ, mỗi ngày dọn lòng heo nấu tốt ra ngoài bán, xong rồi lại chọn mua lòng heo cùng đầu heo tươi mới mang về nhà.

      Hôm nay, Cúc Hoa ở nhà nấu đầu heo, Triệu Đại Chủy đến. mặc kiện áo bông cũ, trong tay mang theo cái rổ, cười hề hề nhìn Cúc Hoa :

      - "Cúc Hoa, mau tới nhìn xem đây là gì?"

      Cúc Hoa nhìn thấy , nghi hoặc hỏi: "Là gì vậy?" bên qua nhìn xem, thấy trong rổ có con Tiểu hắc cẩu (con chó con màu đen), còn có thêm con thỏ, nàng cao hứng vội hỏi:

      - "Ai nha! Đại Chủy ca, ngươi làm sao mà biết ta muốn nuôi chó vậy? Còn con thỏ này đây là làm sao?"

      Triệu Đại Chủy cười :

      - "Ta nghe ca ngươi ngày đó hỏi Triệu Tam thúc rằng chó nhà có hoài tượng (có thai) , tam thúc còn chưa có. Vừa vặn chó của nhà ta sinh được 3 con chó con, ta liền xin con đem cho ngươi. Còn con thỏ này là ta ở núi đào hố đặt bẫy, buổi sáng hôm nay thu, thu được 3 con. Đưa đến con cho ngươi ăn."

      Cúc Hoa vội cảm tạ , nàng cũng khách khí, liền bắt con thỏ ra, đặt ở bên, chờ cha nàng trở về làm thịt; nàng đem Tiểu hắc cẩu ôm vào lòng, thấy nó đoàn lông nhung nhung mềm mềm, cười tủm tỉm hỏi:

      - "Còn như vậy, cho nó ăn thứ gì đây?"

      Triệu Đại Chủy cười :

      - "Chó thôi, làm sao chú ý nhiều như vậy, lấy chút bắp ngô tán ra cho nó ăn là được. Trưởng thành rồi phải cái gì nó cũng ăn sao!"

      Cúc Hoa vội vàng ghét bỏ, trừng liếc mắt cái, hỏi:

      - "Đại Chủy ca, thê tử ngươi xem tướng thế nào, lúc nào cưới về nhà?"

      Triệu Đại Chủy mặt có chút đỏ, ha ha cười :

      - "Sang năm cưới. Còn phải do có tiền, nếu có tiền, cuối năm cưới cũng được."

      Cúc Hoa nhìn :

      - "Đại Chủy ca, tuổi của ngươi lớn, sang năm cưới sang năm cưới. Để dành thêm chút tiền cũng tốt. A, ta quên cùng ngươi, thời điểm ngươi nhàn rỗi lên núi nhặt chút tượng tử quả, thứ này đem ngâm có thể dùng để nuôi heo. Sang năm ngươi bắt thêm 2 đầu heo con , nuôi lớn rồi vừa vặn có thể bán lấy tiền cưới vợ."

      Rồi lại cẩn thận cho biết phải xử lý tượng tử quả này như thế nào, nàng vào trong phòng bếp bưng ra 4 khối đậu hủ tượng tử đưa cho , để cầm về nhà nấu ăn. Triệu Đại Chủy nghe xong sửng sốt , tin được, hỏi:

      - "Thứ này… là dùng tượng tử quả làm ra ư? Heo cũng có thể ăn sao?"

      Cúc Hoa vội xua tay :

      - "Đại Chủy ca, đừng bừa! Đây là cho người ăn. Heo ăn cần mài nhuyễn như vậy. Đến đây, ta lấy chút cho ngươi xem."

      Cúc Hoa thấy còn chưa có hiểu , lần nữa nhìn dong dài thêm lần, rồi mang chút tượng tử quả được ngâm tốt đưa cho cầm về nhà, để cho heo nhà ăn thử xem; đậu hủ hiển nhiên cũng đưa cho mang theo.

      Triệu Đại Chủy rất cao hứng cười :

      - "Có thứ này rồi, sang năm cưới vợ phải lo bạc nữa."

      Cúc Hoa thấy nhớ thương chuyện cưới vợ, nhịn được liền cười rộ lên. Triệu Đại Chủy ngượng ngùng cúi đầu, cười hai tiếng rồi nhanh chóng muốn bỏ chạy, trước khi chạy còn nhìn Cúc Hoa :

      - "Ta đây về nhà trước. Nếu heo ăn được thứ này giống như ngươi , phải chạy nhanh lên núi mà nhặt."

      Cúc Hoa từ tốn gật đầu. Nàng bỗng nhiên có chút hối hận —— nên sớm với những người này. tại núi tuy rằng vẫn còn, nhưng mà mùa đông có tuyết, chắc úng nước, chỉ sợ phải bỏ ít. Đến lúc đó còn phải lựa chọn để nhặt, rất phiền toái, trái cây hư rồi thể cho heo ăn. Nghĩ như vậy nên nàng đem những lời này dặn dò Triệu Đại Chủy thêm lần. vội :

      - "Ta hiểu, lúc bóc vỏ cần chú ý chút là được. Nếu đều hư rồi cũng còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đến mùa thu sang năm lại nhặt thêm nhiều chút." xong liền vội vội vàng vàng bỏ .

      Mấy ngày hôm trước, Thanh Mộc đem chuyện tượng tử quả này cùng thôn trưởng, Trương Hòe cùng Triệu Tam được Thanh Mộc chỉ điểm sớm bước, bởi vậy, hai ngày nay, người lên núi Tiểu Thanh nhặt tượng tử quả liền nhiều hơn. Thỉnh thoảng còn có người đến nhà Cúc Hoa hỏi cách thu thập tượng tử quả. Trịnh Trường Hà hề nề hà phiền phức, cùng người ta giải thích cặn kẽ, lại làm thử cho bọn họ xem ông làm thế nào thu thập được nhân quả tượng tử này, cùng với việc Cúc Hoa làm thế nào để rửa sạch, mài nhuyễn nhân quả làm ra đậu hũ.

      Cúc Hoa thấy người đến nhà nàng ngày càng nhiều, liền trốn ở trong phòng để sưởi ấm thêu thùa may vá. Thời điểm buổi trưa, nương nàng - Dương thị dẫn Nhị cữu mẫu về nhà.

      Nhị cữu mẫu nàng - Lâm thị là tiểu phụ nhân xinh đẹp, đầu kéo búi tóc đẹp mắt, bộ dáng rất thướt tha mềm mại, màu sắc của xiêm y mặc người cũng rất diễm lệ.

      Bà mang theo 2 nhi tử là Lai Tài cùng Lai Thọ. Lai Tài khoảng 7 – 8 tuổi, mặt mày khá tuấn tú, nhưng đầu lại búi tóc hình cái “bồn cầu” (Cát: cái này là do tác giả, ko phải ta à nha T_T), chỉ tại đỉnh đầu cắm cái nón cao đến tận trời, giống như quỷ linh tinh, bộ dáng rất bướng bỉnh; Lai Thọ vừa mới chập chững biết , được Nhị cữu mẫu nàng dùng khăn vải bố địu ở lưng.

      Lâm thị thấy Cúc Hoa che mặt, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến là ý cười trong suốt :

      - "Cúc Hoa, lâu gặp, là mau lớn a! Ai nha! mặt đeo khăn che như vậy nhìn đẹp mắt hơn. bọn , Cúc Hoa của chúng ta kỳ thực bộ dạng rất đẹp mắt. Lai Tài, Lai Thọ, mau gọi tỷ tỷ!"

      xong buông Lai Thọ lưng xuống, vừa cẩn thận giật xiêm áo hồng thêu đóa hoa lớn người, phủi phủi cho bằng phẳng chút. Lâm thị chuyện ôn ôn nhu nhu, người biết lầm tưởng rằng bà có bao nhiêu hiền lành, nhưng Cúc Hoa hiểu được rằng, bà chuyện có thể gây tức chết người đền mạng.

      Lai Tài mắt đen lông lốc vòng vo xoay vòng, chạy đến trước mặt Cúc Hoa, xốc khăn che mặt của nàng lên nhìn, liếc mắt xem xét mặt Cúc Hoa, tay chợt run rẩy cái, vội vàng ghét bỏ lại buông khăn che xuống, reo lên:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ta còn tưởng rằng ngươi biến thành xinh đẹp, ra vẫn xấu xí y như trước.”

      Cúc Hoa nhìn bộ dáng nghịch ngợm an phận của , thầm nghĩ: "Phiền toái đến rồi. đứa này làm cho người ta bớt lo, bình thường mỗi lần lui tới đều ép buộc nàng đến thảm. Người lớn cũng bớt lo. Nhị cữu mẫu này khẳng định là thấy nương nàng buôn bán lòng heo nấu kiếm được chút tiền lời, chắc là muốn đến đây chiếm tiện nghi."
      1900, Hale205, hangcao5 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Khách chủ nhân được bình an

      (Phần 2)


      Edit: Cửu Trùng Cát



      Ai nha! Nhị cữu mẫu này chuyện là làm cho người ta tức giận đến đau cả ruột. Cúc Hoa cùng Thanh Mộc nhìn mẹ con 3 người các nàng có chút há hốc mồm; Thanh Mộc rất hối hận vừa rồi bản thân lanh mồm lanh miệng, nên cùng bà ta ra — nên sớm nghĩ đến tính tình của bà ta.

      Trịnh Trường Hà cực kì chán ghét vị tẩu tử này, bất đắc dĩ có mặt Uông thị ở đây, cũng có phần cho ông xen vào, huống hồ ông cũng biết phải thế nào với cái dạng phụ nữ này. muốn làm điều mà ông suy nghĩ trong đầu, vung tay cho con quỷ này cái bạt tai, xem nàng ta còn dám ra sách nữa ? Vốn chính là đồ vật của nhà người ta còn đòi hỏi muốn người ta tặng cho ư? Tiền người ta kiếm được còn cần phải giải thích với ngươi nữa sao?

      Cúc Hoa thấy sắc mặt nương nàng đúng, đoán chừng bà phát tác liền bước lên phía trước giữ chặt bà, nhìn Lâm thị :

      - "Nhị cữu mẫu, mấy thứ này ngươi thể lấy được. Còn tiền này là do ta nghĩ ra được mấy phương thức làm đồ ăn, cùng với chưởng quầy ở tửu lâu Tập bàn bạc, liền đem mấy chục lượng bạc ra đáp tạ ta. Còn phải là do nhà chúng ta quá túng thiếu sao? Cho nên nương cùng cha ta mới luyến tiếc mua đồ ăn cùng vải vóc may mặc, chỉ muốn mua ít ruộng đất phòng thân. Ngươi cũng cần trách nương ta phát hỏa, mỗi ngày nàng phải ra ngoài bán đồ ăn, chỉ vì muốn kiếm mấy chục văn tiền mà phải khắp các thôn xóm lân cận, trong mùa đông tuyết rơi thế này, da mặt đều bị gió thổi đến đông lạnh khô nứt, đau khổ bám vào người, cũng dễ dàng gì đâu."

      Dương thị lời nào, cắn chặt môi, mặt như sương lạnh; Uông thị mặt mũi hiền lành cũng nhất thời trở nên suy sụp, mặt biểu cảm :

      - " quan tâm tiền này làm sao mà kiếm được, tất cả đều là của người ta. Người ta kiếm được ngàn cũng tốt, vạn cũng tốt, đó đều là do vất vả mà có, cùng ngươi có quan hệ gì chứ? Mau thu thập này nọ rồi trở về nhà . Thanh Mộc về nhà rồi, ngươi còn chịu phải ngủ ở chỗ nào?"

      Lâm thị thấy tình hình này thể thêm gì nữa, đành phải tức giận thu thập xiêm y. Bà ta nghĩ rằng, Cúc Hoa này đúng là người có năng lực, khó trách đại bọn xem nàng như bảo bối vậy. Lời này trong lòng của Lâm thị nếu bị Dương thị nghe thấy được, chắc bà ta bị Dương thị lột tầng da giống như nương Liễu nhi vậy, Lâm thị cũng là loại người chỉ biết nhận tiền chứ chịu tiếp thu đạo lý làm người! Nếu bà ta có được khuê nữ như Cúc Hoa, liệu bà ta có xem nàng như bảo bối hay ?

      Lai Tài thấy ép buộc nửa ngày vẫn phải về nhà, vừa muốn gào to phản đối, Uông thị lập tức uy hiếp , là nếu chịu rời , buổi tối liền đem quăng đến núi Tiểu Thanh cho ăn cơm, còn kêu sói đến cắn . Lai Tài thấy trông cậy vào việc gào khóc này được, ngược lại bắt đầu muốn đông muốn tây. Điểm tâm Thanh Mộc mang về muốn mang phân nửa, Uông thị trừng mắt, nên dám động tay chân; bảo đại lấy cho nhiều lòng heo cùng thịt đầu heo đưa cho .

      - "Ta muốn ăn lỗ tai heo. Đại lấy nhiều lỗ tai heo chút đưa cho ta ."

      Dương thị cảm thấy khó xử, lỗ tai heo này phải là dùng nồi lớn để nấu ra, đều là do mình Cúc Hoa pha chế gia vị mà trộn thành. Trước mắt trong nhà cũng có sẵn, đem lỗ tai heo chưa làm đưa cho bọn , nhìn Lâm thị như vậy khẳng định chịu làm cho ăn.

      Cúc Hoa chỉ cần tiễn được vị tiểu tổ tông này , cái gì cũng đều nguyện ý làm, tức thời liền :

      - "Đợi ta làm chút, cũng rất mau thôi —— chờ các ngươi thu thập xong rồi, ta cũng chuẩn bị tốt. Ca, ngươi tới giúp ta thêm củi lửa ."

      Thanh Mộc vội vàng đáp ứng rồi cùng Cúc Hoa phòng bếp nấu lỗ tai heo; Dương thị cũng vào phòng bếp, vội vàng tìm thứ dùng để đựng lòng heo. Mẹ con 3 người bọn họ ở trong phòng bếp vội vàng, Lâm thị cũng vào cùng với Dương thị:

      - "Đại bọn , cần lấy nhiều thế này, ăn xong lại lấy tiếp, khi đó Lai Tài cũng theo ta náo động nữa."

      Cúc Hoa cùng Thanh Mộc đều kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả sắc mặt của Dương thị cũng tốt, nhìn chằm chằm Lâm thị, lời này của bà ta là có ý tứ gì? Chẳng lẽ còn muốn cả đời đều đưa lòng heo cho bà ta, ăn xong lại lấy tiếp nữa sao? Lâm thị nghĩ nghĩ cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, mặt mày đỏ ửng cười :

      - "Ngươi lấy đồ ăn ngâm cùng mấy bộ lòng heo đem cho ta nhiều chút , lại lấy thêm hai cái đầu heo đưa cho ta, về nhà tự ta nấu, Cúc Hoa cũng đỡ phải phiền toái, phải sao?"

      Cúc Hoa bi phẫn nghĩ: "Cái gì là đỡ phải phiền toái cho ta? Chuyện phiền toái nhất chính là cha cùng nương đều làm xong hết rồi, lòng heo cũng đầu heo được tẩy rửa, nhổ lông sạch , đồ ăn ngâm cũng được ta làm tốt rồi, chỉ cần thả vào trong nồi nấu là được, còn là vì nghĩ cho ta sao?"

      Thanh Mộc ngồi ở trước cửa động của bếp lò nhóm lửa, tiếng cũng thốt ra. Trong lòng tức đến đòi mạng, mỗi ngày đều là cha mẹ cùng muội muội tẩy rửa nha, nhổ lông nha, ngâm nha, phơi nha, Nhị cữu mẫu mở miệng cái chính là mấy bộ lòng heo cùng hai cái đầu heo, mấy thứ đó của nhà đều là từ trời rơi xuống chắc? Nhìn nương xem, làm việc thành ra cái dạng gì rồi? Còn bà ta chỉ biết cả ngày ăn mặc sạch , chịu làm gì cả, chỉ biết ăn những thứ có sẵn. Thế nhưng Dương thị lại gật gật đầu :

      - "Cũng được, mang nhiều chút về nhà , Nhị ca ta còn chưa ăn qua mấy thứ này. Mang về nhà cho nếm thử cũng tốt."

      Bà lại nghĩ đến mấy chuyện khác, những thứ thức ăn này cũng phải chỉ cho mình Lâm thị ăn. Mỗi lần Uông thị trở về đều phải vội vàng ăn bữa cơm trước , vừa vặn đưa cho bọn họ nhiều chút, coi như hiếu kính lão nương, chắc Lâm thị cũng dám làm gì quá đáng. Cúc Hoa chờ Lâm thị rồi, mới giọng hỏi Dương thị:

      - "Nương, có cần đưa chút nhân sâm cho bà ngoại ? Bà ngoại cùng Nhị cữu ăn chung bàn sao?" Nếu như vậy, mấy thứ nhân sâm kia phải bị Nhị cữu mẫu ăn sạch sao?

      Dương thị xua xua tay :

      - " cần, trong lòng ta đều biết. Bà ngoại ngươi cũng đồng ý. Bọn họ là cùng ăn chung bàn. Lại , thân mình của mọi người đều rất tốt, làm sao cần bồi bổ chứ? Tháng giêng sang năm chúng ta đón bà ngoại ngươi đến ở vài ngày, ta lại đem hầm cho nàng ăn."

      Cúc Hoa lúc này mới nữa.

      vất vả mới thu thập thỏa đáng, thu gom chút, phát so với lúc tới đây đồ vật nhiều hơn rất nhiều, Thanh Mộc đành phải giúp bọn họ khiêng những thứ này, tiễn chân bọn họ đến Hạ Đường Tập.
      1900, Hale205, hangcao2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Thế giới bên ngoài


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Trước lúc , Lai Tài vẫn còn khóc sướt mướt, muốn gối ôm của Cúc Hoa tỷ tỷ —— thích mùi hương của gối ôm này, ôm ngủ rất thơm!

      Trong bụng Cúc Hoa lại tiếp tục tức giận, nàng liên tục tự an ủi bản thân, vị tiểu tổ tông này muốn , ta cần cùng so đo. Vì thế nàng vội vàng vọt vào trong phòng, cầm cái gối ôm đưa cho , lúc này mới nín khóc. Dương thị tiễn chân bọn họ ra khỏi thôn mới quay đầu trở về, còn Thanh Mộc tiếp tục khiêng vác đồ đưa đến Hạ Đường Tập.

      Mẹ con 3 người bọn họ vừa , Cúc Hoa liền cảm thấy thoải mái cả người, dường như đỉnh đầu vừa có ngày đầy mây đen, đảo mắt cái liền mây tan sương tán, từ từ dâng lên trong xanh. Chờ Thanh Mộc cùng Dương thị đều về đến nhà, người nhà nàng cả người đều thấy thoải mái, ngồi vây quanh ở bên cạnh lò sưởi mà tán dóc. Cúc Hoa nhịn được hỏi Dương thị:

      - "Nương, thế nào mà Nhị cữu lại cưới loại người như Nhị cữu mẫu vậy chứ?"

      Dương thị buồn bực :

      - "Hừ! Còn phải do háo sắc sao? Lúc trước nhà bà ngoại ngươi nghèo, khi đó ta gả rồi nhưng Nhị cữu ngươi cũng chưa cưới được vợ. lớn tuổi mới cưới được Nhị cữu mẫu ngươi nên xem nàng ta như bảo bối vậy. Nhị cữu ngươi chỉ biết nhìn hình dáng bên ngoài, xem coi có xinh đẹp hay thôi, phẩm tính gì đó cũng chẳng thèm để ý tới. Xinh đẹp có dùng được chứ? Cưới nàng về xui xẻo nhất chính là bà ngoại ngươi — bị bao nhiêu là tức giận! Cũng may tuy rằng nàng lười biếng, biết nhìn xa trông rộng, nhưng lá gan lại , hay huyên náo nhưng cũng làm ra chuyện gì lớn. Nàng ta như vậy cũng coi như là tốt tính, đỡ hơn nhiều người xấu tính khác, huyên náo làm cho trong nhà gà bay chó sủa, còn phải là tệ hơn sao?"

      Trịnh Trường Hà thầm nghĩ, đây là Nhị ca ngươi có mắt nhìn người. Năm đó phải ta cũng là thấy bộ dạng ngươi tốt, mới tới cửa cầu hôn sao? Nhưng vẫn cưới được thê tử tốt đấy thôi! Ông khỏi đối với ánh mắt của mình phi thường vừa lòng, nhất thời nhìn sang khuê nữ ngoan ngoãn vâng lời của ông, lại nhớ tới Lai Tài kia làm cho người ta chịu nổi. Nghĩ như vậy, ông cảm thấy mệnh của ông quá tốt, khỏi ngây ngô nở nụ cười. Cúc Hoa lại :

      - "Lai Tài còn như vậy trưởng thành còn biết huyên náo đến mức nào? Nhị cữu cũng chịu quản ."

      Dương thị đem đế hài trong tay giương lên, ngẩng đầu :

      - "Làm thế nào mà quản? Lớn như vậy rồi, tính tình muốn đổi cũng đổi kịp. Oa nhi này từ theo nương , Nhị cữu mẫu người là loại người dù bị mắng chửi cũng biết tức giận, lại biết nhìn xa trông rộng, mặc kệ cho oa nhi trước mặt hay sau lưng, muốn nháo thế nào nháo, nếu oa nhi kia làm sao lại dưỡng thành cái bộ dạng này chứ? Nếu phải còn có bà ngoại ngươi là có thể quản , chỉ sợ giờ thăng thiên rồi. Cứ tính như vầy, 'Ba ngày đánh, leo tường dỡ ngói’; còn nữa, bà ngoại ngươi rốt cuộc cũng là lão nhân gia, đau lòng cho tôn tử, cũng bỏ được mà ra tay ngoan độc, nhiều lắm cũng chỉ đánh vài cái. Cứ dây dưa kéo dài như vậy, càng lớn càng ra hình dáng gì…”

      Cúc Hoa thầm nghĩ, Lai Tài này đến đây, bản thân nàng ngày cũng chịu được; biết hàng năm bà ngoại nàng phải mệt đến thế nào để dẫn dắt , những ngày như thế làm sao mà qua đây?

      Nàng lại biết rằng, tiểu oa nhi này nghịch ngợm, dừng ở trong mắt cha mẹ cùng nãi nãi trong nhà, cũng phải là chuyện gì lớn. Uông thị tuy rằng cảm thấy Lai Tài có chút ổn, nhưng vẫn thích thông minh lanh lợi; Lâm thị cần phải vì bà ta nhận thấy con mình có gì tốt.

      Cúc Hoa lười đến chuyện của mẹ con ba người bọn họ, nàng chỉ mong sau này bà ta đừng đến nhà mình diễn trò — bà ta tới đây, những ngày này trong nhà thực ai hài lòng, vất vả nàng mới đè nén được bụng khí, rảnh rỗi liền hỏi Thanh Mộc về việc khế đất làm tốt hay chưa. Thanh Mộc cười gật gật đầu, lấy ra 2 tờ giấy mặt còn có con dấu đỏ tươi cứng rắn - đây chính là khế thư, để cho cha mẹ cùng Cúc Hoa xem.

      Mấy người nhìn thấy, mặt toàn bộ đều là bộ dáng tươi cười. Nhị cữu mẫu rồi, vốn là làm cho người ta nhõm thở ra hơi, cộng thêm việc nhìn thấy khế đất này nữa cho nên bọn họ càng thêm cao hứng.

      Dương thị dè dặt cẩn trọng đem khế đất kia cất vào trong cái túi vải bố, lại nhét vào cái bình mà bình thường trong nhà vẫn dùng đựng tiền, lấy bao cát bịt kín miệng bình.

      Thanh Mộc liền đem bao tải chuyển qua, mở miệng túi bày ra ít vật này nọ mà mua mang về. Điểm tâm này thừa lại còn chưa đầy 2 hộp, toàn bộ bị Lai Tài mang .

      Cúc Hoa ngửi thấy mùi vị thuần khiết thơm tho ngon ngọt kia, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp — đây chính là kết quả canh tác của nhà nông hàng giá a, thuần thủ công chế tác, tăng thêm mấy thứ loạn thất bát tao gì đó. Kiếp trước, điểm tâm trong thành phố bán đều là mùi vị ngọt ngấy, tuy cũng thơm ngon, nhưng luôn thiếu ít hương vị truyền thống.

      Nàng cẩn thận mở ra hộp mè vừng tô (điểm tâm làm từ mè vừng và váng sữa), từng khối điểm tâm sáng bóng, có vài chấm đen đen, nồng đậm mùi mè vừng, quyến rũ miệng người ta nuốt nước miếng, khó trách Lai Tài tiểu tử kia hận thể mang toàn bộ về nhà. Mặt khác hai hộp còn lại phân biệt là cao đường gạo nếp (bánh ngọt gạo nếp) cùng hạch đào tô (điểm tâm làm từ bột hạch đào và váng sữa), tất cả đều có cỗ mùi vị trong veo. Nàng sợ mở ra ăn hết mấy thứ này ra gió bị mềm, cho nên tiếp tục mở nữa.

      Trước tiên nàng đưa cho cha mẹ cùng ca ca mỗi người khối mè vừng tô, còn thừa lại nàng liền ôm cả hộp vào lòng, ăn như vậy mới có tư vị a! Chọc cho Tiểu hắc cẩu ở bên lò sưởi hít hít cái mũi di chuyển qua, hướng về phía Cúc Hoa dùng sức phe phẩy đuôi, rưng rưng kêu “ư ử…”. Lai Tài rồi, nó cũng vạn phần cao hứng. Hai ngày nay Lai Tài ép buộc nó đến thảm, sau này nó vừa thấy Lai Tài liền bỏ chạy. Cúc Hoa nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu hắc cẩu, nhịn được cười :

      - "Kêu cái gì mà kêu? Điểm tâm này ngươi được ăn."

      Dương thị thấy nàng thành theo giải thích với chó con, "Xì" cười lên tiếng, trợn trắng, liếc mắt nhìn nàng cái. Thanh Mộc thấy muội muội vừa ăn vừa cao hứng, cũng thư thái nở nụ cười; còn mua rất nhiều mầm móng, có thứ biết, cũng có thứ biết.

      Dương thị đem bao tải đựng mầm móng mở ra xem, bà chỉ vào từng loại hướng dẫn cho hai huynh muội, đây là đậu tương, cũng chính là ‘tháng tám bạo’ ( cách gọi khác của đậu tương); đây là ‘tuyết lí hống’ ( loại rau, tuyết xuống vẫn xanh, còn gọi là tuyết lí hồng) cũng sinh trưởng trong mùa đông, núi Tiểu Thanh của bọn họ có nhiều loại mầm cây lớn như vậy.

      Cúc Hoa nhìn thấy thập phần cao hứng, hương vị của ‘tuyết lí hống’ ngâm này có thể sánh bằng cải trắng ngâm, rất ngon miệng.

      - "Đây là cái gì?" Dương thị giơ ra bao mầm móng hỏi Thanh Mộc.

      Cúc Hoa nhìn lên, xem xét liếc mắt cái, cảm giác có chút quen mắt, nhưng nhớ nổi đây là hạt giống của cây gì. Đời trước, bởi vì nàng phải học, sớm rời khỏi nông thôn, mấy chuyện canh tác ở nông thôn trong trí nhớ của nàng cũng có chút mơ hồ, trừ bỏ ít thứ mà nàng thích ăn chặt chẽ nhớ kỹ.

      Thanh Mộc tiếp nhận, phân biệt phen, nghĩ nghĩ rồi :

      - "Chưởng quầy kia đây là cà rốt, rất ngọt. Là từ phương bắc truyền đến, mùa đông cũng có thể trồng."

      Nghe xong lời Thanh Mộc , Cúc Hoa bừng tỉnh đại ngộ —— cái này phải là cà rốt sao – thứ mà người có thể ăn, dùng để nuôi heo cũng là đồ tốt. Nàng nhịn được mà nghĩ, hễ mỗi lần nàng chú ý tới thứ gì đó, giống như đều lấy thức ăn của heo và người ra gộp vào chung chỗ. (^^)

      Đời trước khi nàng đến trường học ở trong thành phố, khi các bạn của nàng thấy nhà nàng đem cà rốt lấy ra nuôi heo, đám bạn đồng học của nàng đều la to “phá sản a”, đây chính là thức ăn bàn cơm ở nhà các nàng đấy.

      Kỳ thực các nàng nào biết đâu rằng, khi kinh tế hàng hoá phát đạt như vậy, tất cả những thứ rau quả, thịt cá… làm thức ăn đều là tự túc tự lo, phải thứ gì cũng có thể đem đến bán trong thành phố. Nhà nàng đều là đem cà rốt và cả cây non ở phía đồng loạt băm ra nuôi heo, ngẫu nhiên cũng tẩy rửa sạch vài củ, đặt ở trong nồi cơm chưng chín, dùng làm đồ ăn vặt cho bọn , rất ít khi giống như người thành phố đem chúng ra xào ăn chung với cơm.

      Thanh Mộc thấy bộ dáng Cúc Hoa sửng sốt, vội hỏi:

      - "Muội muội thấy qua rồi sao?" Hỏi xong lại cảm thấy bản thân là hổ thẹn, muội muội ra ngoài, làm sao mà thấy qua những thứ này được chứ?

      Quả nhiên Cúc Hoa :

      - "Chưa thấy qua bao giờ. Ta nghĩ thử xem phải làm thế nào với thứ này. Ca, có phải ngươi nghe lầm hay , trời rất lạnh, sao có thể trồng được thứ hạt giống này? phải là trồng vào mùa thu, mùa đông vừa vặn thu hoạch à?"

      Chưởng quầy kia khẳng định nghĩ sai rồi, cà rốt này là gieo hạt vào mùa thu, mua đông thế này mà gieo hạt giống, làm sao có thể nảy mầm cho được, còn phải bị đông chết sao?

      Thanh Mộc nghĩ nghĩ cũng gật đầu :

      - "Sợ là vị chưởng quầy kia nghĩ sai rồi. Nếu trước tiên ta gieo thử ít, nếu được chỉ có thể đợi đến sang năm mới gieo hạt."

      Dương thị rất có kinh nghiệm :

      - "Khẳng định là nghĩ sai rồi, thử cũng được cái gì."

      Vì thế đem bao tải mầm móng này thu lại để qua bên. Trịnh Trường Hà lại tinh tế hỏi Thanh Mộc rằng thị trấn Thanh Huy có hình dạng gì, lúc này lên đó làm việc có được thuận lợi . Thanh Mộc nhất nhất kể lại tỉ mỉ. Theo như , còn nhìn thấy vị Hồ huyện lệnh của huyện Thanh Huy. Cúc Hoa tin hỏi:

      - "Ngươi chỉ làm khế đất, Huyện thái gia còn có thể tiếp kiến ngươi sao?"

      Thanh Mộc cười :

      - "Huyện thái gia là sao mà tiếp kiến ta, nguyên lai là ta cùng Canh Điền thúc tìm chủ bộ lão gia làm khế đất, nghĩ tới Huyện thái gia vừa vặn cũng ở đó, liền hỏi ta rất nhiều chuyện."

      Trịnh Trường Hà vội hưng phấn mà hỏi;

      - "Huyện thái gia hỏi ngươi những việc gì?"

      Thanh Mộc hiển nhiên đối với vị Hồ huyện lệnh này có ấn tượng vô cùng tốt, mỉm cười nhớ lại :

      - "Huyện thái gia hỏi ta năm nay thu hoạch như thế nào, vụ mùa trong nhà ra sao; nghe ta là cha té ngã gãy chân, xem bệnh còn thiếu nợ, ông lo lắng hỏi cha bây giờ có trị được , trong nhà qua ngày thế nào. Canh Điền thúc chúng ta đều là những người chăm chỉ, lười biếng, sớm về tối làm ít chuyện làm ăn , nên mới tiết kiệm được chút tiền mua đất. Huyện thái gia cũng rất cao hứng, còn hỏi ta cưới vợ hay chưa. Ông nghe thôn ta xây trường học, thỉnh phu tử dạy cho nhóm oa nhi đọc sách, ông rất cao hứng khen Canh Điền thúc chút."

      Cúc Hoa thầm nghĩ, xem ra vị Hồ huyện lệnh này quả thực là vị quan tốt, lòng quan tâm đến cuộc sống của dân chúng, những thứ ông hỏi đều là những vấn đề thực tế. Thanh Mộc lại với bọn họ:

      - "Hồ huyện lệnh còn , năm sau ông vẫn còn ở huyện Thanh Huy làm chức Huyện lệnh. Ta nghe xong đương nhiên rất cao hứng. Nhưng lúc sau Canh Điền thúc cho ta biết rằng Hồ Huyện lệnh này làm quan rất tốt, nhưng là vị quan cương trực thẳng thắn, bởi vì ông biết nịnh hót quan cho nên mới được thăng chức, là bất bình thay cho Hồ Huyện lệnh mà!"

      Cúc Hoa thầm nghĩ, quan trường vốn là chốn thâm sâu, chỉ câu thôi làm sao cho ràng hết được. Trịnh Trường Hà :

      - "Đúng là khó xử, ta vừa muốn ông thăng quan, lại mong chờ ông được thăng quan."

      Dương thị liếc trắng mắt :

      - "Ngươi mong chờ có được gì ? Ông ấy thăng quan hay thăng quan, bộ ngươi muốn là được à? Ông ấy muốn thăng quan, ngươi khóc lóc thỉnh ông lưu lại, ông ta cũng thể lưu lại; nếu ông ấy được thăng quan, ngươi mong chờ cũng vô dụng thôi."

      Thanh Mộc cùng Cúc Hoa nghe xong nhịn được cười rộ lên, Trịnh Trường Hà cũng "Hắc hắc" cười, cong cong cái ót.

      Thanh Mộc lại chủ động ra ít hiểu biết về huyện Thanh Huy. thịt heo ở tại đây đại khái chỉ khoảng 16 – 17 văn tiền cân, giá gạo cũng cao.

      - "Canh Điền thúc đây đều là do Hồ huyện lệnh cai quản chặt chẽ, mới tốt được như vậy. Lòng heo chỉ cần 2 văn tiền bộ, còn chưa có người mua. Lúc đó chúng ta ở trong thành đụng phải Mao chưởng quầy của tửu lâu Thanh Huy. với ta rằng Đông gia nhà bọn họ ở trong thành bàn bạc xong cửa hàng rồi, muốn mở thêm tửu lâu ở đó, sau này nhà bọn họ mua lòng heo ở ngay tại thị trấn Thanh Huy. Tại Hạ Đường Tập ngày cũng chỉ giết có mấy đầu heo, bọn họ cùng với chúng ta tranh cãi, miễn làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nương. còn , Cúc Hoa dạy làm đồ ăn, trừ bỏ ruột heo hầm gà kia, những thứ đồ ăn khác, Đông gia nhà bọn họ cũng muốn bán mắc, so với giá thịt bên ngoài rẻ hơn chút, đến lúc đó đồ ăn này nấu tốt rồi cũng đỡ phải làm cho lòng heo tăng giá theo.

      Cúc Hoa thầm khen vị Trần gia này suy nghĩ chu đáo, cùng với đạo lý lúc trước của nhà nàng ‘ văn tiền môi’ là giống nhau, ấn định giá ngay từ ban đầu. Người Trần gia coi như biết giữ gìn danh dự, có mặc kệ chết sống của nhà nàng, qua cầu rút ván.

      Nàng cười khanh khách nhìn Thanh Mộc, nghĩ tới còn biết điều tra thị trường, tuy rằng trước mắt vẫn còn thiếu bước nữa mới cần dùng đến, nhưng sau này những thứ tổng yếu như vầy là cần phải lo lắng, ánh mắt biết nhìn xa trông rộng tí cũng có gì là tốt.

      Nàng thấy ca ca chậm rãi mà , được rất có lý lẽ, hiển nhiên có chút vấn đề là cố ý tìm hiểu, nàng càng thêm vui vẻ tựa hồ tương lai rộng mở của ca ca ở trước mắt, biết hướng tới mục tiêu phát triển phía trước là rất tốt. Muội muội này ngày sau có thể dựa vào để hưởng phúc rồi.

      Vì thế nàng lẳng lặng mỉm cười, tựa vào bên người , đem cái tay bé lạnh lẽo nhét vào trong tay . Thanh Mộc cũng mỉm cười kéo thêm tay bé lạnh lẽo khác của nàng, bao ở trong đôi bàn tay to lớn ấm áp của , bên tiếp tục cùng cha và nương những hiểu biết của ở thị trấn Thanh Huy, nào là thị trấn rất lớn, lão gia có tiền đều ngồi xe ngựa; người ở bến tàu Thanh Huy rất nhiều…, náo nhiệt...
      Anhdva, 1900, Hale2056 others thích bài này.

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Bạn ơi bị mất mấy chương ah

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :