Chương 55: Xấu nhan phúc bạc (Dung nhan xấu xí có phúc) Edit: Cửu Trùng Cát Cúc Hoa đem ninh quán hầm thuốc an trí thỏa đáng xong, rồi để cho ca ca hỗ trợ sắp xếp thùng gỗ. Nàng kêu ca ca thỉnh Lí thợ mộc, tại đáy của thùng gỗ làm nơi xả nước —— đó là cái lỗ có nút đậy, lúc thêm nước bịt kín lỗ này lại, vào trong thùng tắm; tắm xong rồi, đem nút đó rút ra, nước tự động chảy ra ngoài, cần thiết phải đem nước thừa đổ nữa. Vì thế, cần phải đặt thùng gỗ ở nơi gần cống thoát nước. Thanh Mộc từ lúc vào phòng bếp xắn tay áo chuẩn bị tốt, cống thoát nước từ dưới góc tường dẫn ra đất, chảy vào hầm nước bên ngoài, lúc này chỉ cần đem thùng gỗ chuyển qua đây là được. An trí tốt thùng gỗ rồi, bỏ thêm nước ấm cùng ít bông cúc dại, Cúc Hoa cầm quần áo, tự mình lột sạch rồi ngồi vào trong thùng gỗ nóng hôi hổi bốc lên hương thơm ngào ngạt; Dương thị ở trong phòng bếp cùng nàng, bên rửa chén bên tán thưởng : - "Thùng gỗ này quả là thứ tốt, ngồi ở bên trong như vậy căn bản sợ nhiễm lạnh. Cúc Hoa, đợi lát nữa ngươi tắm xong rồi cần xả nước, nương cũng vào tẩy rửa lúc." Cúc Hoa ngâm nước ấm, lại chà xát tẩy sạch thân thể của nàng hồi, phá lệ lười nhác, hữu khí vô lực : - "Nương, nhiều ngày ta tắm rửa, nước này thực rất bẩn. Ngươi lại nấu thêm nồi nước để tắm , phải là có củi lửa." Dương thị cười : - "Làm sao mà chú ý nhiều như vậy? Đêm nay trước tiên ta dùng nước thừa của ngươi tẩy rửa hồi, đêm mai ta lại nấu nồi nước hảo hảo mà tắm rửa, cha ngươi cùng ca ngươi đêm mai cũng muốn tắm rửa đấy, hôm nay quá muộn rồi." (Cát: Thế cả nhà mấy ngày tắm rồi??? T_T) Cúc Hoa chỉ cảm thấy cả người mơ mơ hồ hồ, thân mình muốn chìm vào trong nước, ngay cả cũng thể cất tiếng được. Trong lòng nàng bắt đầu có cảm giác ổn —— thể chất của nàng là quá kém, ngâm trong nước thời gian dài chỉ sợ muốn té xỉu rồi, may mắn nương còn ở bên, bằng thê thảm... Nàng vội yếu đuối kêu lên: - "Nương, mau ôm ta dậy —— đầu ta muốn hôn mê, thân mình cử động được." Nếu còn kêu lên ngã vào trong thùng nước, trở thành người đầu tiên chết đuối vì tắm rửa mất. (^0^) Dương thị nhất thời sợ hãi, vội vàng chạy tới, khẩn trương hỏi: - "Làm sao vậy? Thế nào mới tẩy rửa hồi đầu liền hôn mê?" Cúc Hoa chỉ cảm thấy cả người hư thoát, vô lực, giọng : - " được rồi, mau đỡ ta đứng lên." Dương thị vội từ trong thùng gỗ đem nàng ‘vớt’ lên, bà cảm nhận được thân thể gầy của khuê nữ vô lực, mềm nhũn như cọng bún, căn bản đứng lên nổi. Đem nàng ôm vào trong ngực, bà dùng khăn vải bông xoa xoa lung tung, lấy áo trong đem nàng bao lại, rồi đem tất cả quần áo đều bỏ người nàng, bế nàng chạy chậm vọt vào trong phòng, nhanh chóng lấy ra chăn bông đem nàng che kín, lúc này mới nhàng thở ra. Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc cũng phát có điều đúng, bưng ngọn đèn theo vào hỏi: - "Cúc Hoa làm sao vậy?" Dương thị nhìn Cúc Hoa mơ mơ hồ hồ nằm ở giường, lòng bà còn chưa hết sợ hãi : - "Ai! Oa nhi này… thân mình tốt —— tắm cái cũng có thể té xỉu. May mà có ta ở trong phòng bếp cùng nàng, bằng đêm nay chắc xảy ra chuyện lớn." Trịnh Trường Hà : - "Đây là do nước quá nóng —— người có thân mình hư nhược thể dùng nước quá nóng mà tắm rửa. Nương ta trước kia cũng như vậy. Thanh Mộc, mau rót chút nước ấm mang đến cho nàng uống." Thanh Mộc vội vàng rót chút nước, Dương thị tiếp nhận, nhìn cha con hai người : - "Các ngươi ra ngoài trước ." —— Cúc Hoa còn chưa có mặc quần áo ngoài đâu. Chờ hai người ra ngoài rồi, Dương thị mới nâng đầu Cúc Hoa lên, giọng kêu: - "Hoa nhi, đến uống nước , được ?" Cúc Hoa chỉ nghe thấy thanh của nương nàng như từ cõi xa xôi truyền đến, nàng vô lực hé miệng ra, liền có chất lỏng ấm áp chảy vào miệng, nuốt xuống hai hớp, nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, liền mở to mắt, nhìn Dương thị : - "Nương, ta sao. Ta muốn ngủ." Dương thị nghe thanh nàng mỏng manh cơ hồ nghe thấy , biết là nàng còn chưa có bị gì quá mức, bà gật gật đầu : - "Ngủ , buổi tối nương đến cùng ngủ với ngươi." Rồi đem đầu nàng nhàng mà gác gối đầu, dịch nhanh góc chăn, kêu Thanh Mộc vào trông chừng nàng, chờ bản thân bà tắm rửa xong rồi lại đến đổi cho . Thanh Mộc nhìn Cúc Hoa, đau lòng cực kỳ —— muội muội này từ đến lớn dường như chưa bao giờ được hài lòng đẹp ý. Gương mặt này hỏng rồi thôi đừng , bây giờ vất vả mới có vài ngày tốt hơn chút, nhưng cuộc sống của nàng dường như có biện pháp để qua được ngày lành phải, nấu được vài món thức ăn ngon cũng thể tự mình ăn; bỏ nhiều tâm sức, nhiều tiền thế này làm ra cái thùng gỗ, tắm rửa cái cũng có thể tắm rửa đến ngất xỉu! nghĩ tới lời Trương Hòe với , cùng với tình hình lúc đẩy cối xay hôm nay, cảm thấy vẫn là đem Cúc Hoa gả cho Trương Hòe tương đối yên tâm —— Hòe Tử khẳng định đối tốt với Cúc Hoa. Cúc Hoa nhu nhược yếu đuối như vậy, nếu gả cho người biết tiết chế, ca ca như vô luận thế nào cũng thể yên tâm được. lấy khăn vải bông đem mồ hôi trán của Cúc Hoa đều lau sạch , thấy nàng hô hấp đều đều, cũng yên tâm, rồi cầm lấy quyển sách ở dưới ánh đèn ngồi học bài. Buổi tối, Dương thị cùng ngủ với Cúc Hoa. Bởi vì trong lòng bà nỡ, ban đêm đứng lên xem xét Cúc Hoa vài lần, thấy nàng ngủ thâm trầm an ổn, lúc này bà mới yên tâm mà chợp mắt đến hừng đông. Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị thấy Cúc Hoa tuy rằng cả người vẫn là vô lực, nhưng có gì đáng ngại, liền dặn dò nàng hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, tình trong nhà đều kêu cha nàng làm, dặn dò xong rồi mới đem lòng heo nấu ra ngoài buôn bán. Tâm tình của Cúc Hoa cũng thấy ảo não —— tắm rửa thôi cũng có thể tắm đến hình dạng này, bản thân nàng đúng là phúc bạc ( có phúc khí)! Nhưng cho tới bây giờ đều là mỹ nữ phúc mới bạc, tự bản thân nàng là cái xấu nữ, làm thế nào mà nàng cũng ‘phúc bạc’ đây? Nàng miễn cưỡng ngồi ở bên lò sưởi, chậm rãi may đế hài —— hôm nay bên ngoài trời đầy mây, nàng dám ngồi ở trong sân. Chợt thấy Triệu Đại Chủy vội vàng vào tiểu viện, đối với Trịnh Trường Hà kêu lên: - "Trịnh thúc, ta đến mua lòng heo nấu đây." Trịnh Trường Hà vội đáp: - "Ừ! Thím ngươi thím đều chuẩn bị tốt rồi. Ta lấy đưa cho ngươi." Hai người liền vào phòng bếp. Cúc Hoa rời lò sưởi, cũng theo vào, nhìn Triệu Đại Chủy : - "Đại Chủy ca, hôm nay chắc là khách nhân ít phải ? Ta giúp ngươi nấu vài món đồ ăn rồi. Nếu xem tướng xong, cần phải cùng ta tiếng, để ta cũng cao hứng cho ngươi.” Ngày hôm qua nàng nghĩ, bản thân nàng còn ăn cái lão ba ba của người ta, mà nàng cũng thập phần thích tính tình chất phác của Triệu Đại Chủy, ngóng trông việc xem tướng với thê tử có thể đạt thành, vì thế nàng đặc biệt làm cho món giò heo kho tàu, đuôi heo kho tàu, lỗ tai heo ngâm giấm, rau trộn lỗ tai heo, rồi còn cả nồi lớn lòng heo cùng thịt đầu heo nữa. Nàng muốn làm đồ ăn phong phú chút, để cho mặt mũi của Triệu gia cũng cao thêm. Triệu Đại Chủy thấy Cúc Hoa giúp làm nhiều đồ ăn như vậy, chân tay có chút luống cuống : - "Ai nha! Ta có nhiều tiền như vậy? Làm thế nào bây giờ?" Cúc Hoa thấy thà chất phác, "Xì" tiếng, nở nụ cười, : - "Đây là ta đưa cho Đại Chủy ca. Nếu hôm nay việc ngươi xem tướng cùng tẩu tử có thể đạt thành, sang năm có thể mời chúng ta uống rượu mừng, phải vậy ?" Triệu Đại Chủy cao hứng cực kỳ, cười đến mặt mày nở hoa, miệng rộng càng ngừng : - "Ai! Đại Chủy ca cũng cùng ngươi khách khí nữa. Cúc Hoa muội tử, chờ ta xem tướng xong, xin mời ngươi uống rượu mừng. Còn nữa, chờ mùa xuân sang năm, ta bắt nhiều hơn lươn cùng lão ba ba đưa đến cho ngươi." Tính tình của thà chất phác, so với Trịnh Trường Hà còn muốn thành thực hơn. Cho tới bây giờ nhìn Cúc Hoa cũng cảm thấy quái lạ chỗ nào, nghĩ rằng: “ phải mặt có nhiều hơn vài thứ thôi sao, có gì đâu kỳ quái mà phải gào to hoảng sợ”; bây giờ Cúc Hoa đeo khăn che mặt, bình thường người nhìn thấy đều có chút kinh dị, nhưng có cảm giác gì, đứng ở trước mặt Cúc Hoa, chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng sáng sủa ít, nhìn thoải mái hơn chút thôi. Bởi vậy, Cúc Hoa chuyện với thực nhàng, nàng cùng chuyện bát quái mà cũng trả lời rất , nàng rất thích hỏi chuyện lung tung còn hỏi phi thường kỹ càng. Triệu Đại Chủy cũng vui vẻ năm mười theo nàng —— người khác giống như Cúc Hoa vậy, bát quái với . Trịnh Trường Hà cười : - "Ngươi… oa nhi này, thực là người có tâm nhãn. Thứ này cũng có giá trị gì, chỉ đáng cho ngươi bỏ chút nhân tình." Triệu Đại Chủy ha ha cười, nhìn Cúc Hoa cùng Trịnh Trường Hà đem cái bình đựng thức ăn chuyển vào trong rổ đưa cho . Bởi vì thể lấy ra, chỉ có thể đưa luôn bình cho mượn, mới có thể sắp xếp xong nhiều đồ ăn như thế này. nhìn Trịnh Trường Hà : - "Quay đầu ta mang trả. Toàn bộ đều đựng thức ăn đưa cho ta, các ngươi cũng có thứ gì để dùng." Cúc Hoa cười : - " có gì. Hôm nay nhà của ngươi khẳng định rất vội vàng, chờ buổi tối đưa qua cũng được. Nhà của ta bây giờ chính là xoong chảo chum vại gì đó cũng có nhiều, thiếu mấy đồ dùng này đâu." Triệu Đại Chủy kéo hai cái rổ trúc lớn đồ ăn vừa vừa kích động. Cúc Hoa nhìn bóng lưng mà cảm thán, ở nông thôn việc cưới vợ quả là việc đại , hi vọng hôm nay xem tướng được thuận lợi. Cúc Hoa hỏi Trịnh Trường Hà: - "Cha, heo chúng ta nuôi lớn được khoảng bao nhiêu cân nặng vậy?" Trịnh Trường Hà thấy nàng hỏi việc này, cao hứng thao thao bất tuyệt : - "Ai nha! Heo lớn rất nhanh nha. Ban đầu ta đánh giá nuôi đến cuối năm, có thể có khoảng 130 – 140 cân sai lầm rồi. Nhưng mà mấy tháng nay dùng tượng tử quả kia nuôi heo, mỗi ngày heo hết ăn ngủ, hết ngủ lại ăn, tại sợ được 170 – 180 cân rồi. Cuối năm khẳng định có thể lên đến 200 cân." Cúc Hoa nghe xong cũng cười phá lệ vui vẻ, thầm nghĩ, cái này cũng giống như bơm bong bóng nha. Thịt heo này khẳng định là thơm! - "Cha, khi giết heo ta lưu lại nửa được ?" Nàng tuy rằng ăn rất nhiều lòng heo cùng thịt đầu heo rồi, nhưng thịt heo chân chính chỉ mới ăn qua có lần thôi, vẫn là lần trước lúc đào giếng Dương thị mua ít thịt ba chỉ về nhà đãi khách. Nàng rất muốn ăn mấy miếng thịt xào, thịt nướng gì đó nha. Haiz…! Bây giờ nàng hoàn toàn đuổi kịp với mấy đứa oa nhi rồi, trái ngược với số tuổi kiếp trước của nàng. Trịnh Trường Hà thấy thân mình nàng nhu nhược yếu ớt, vẻ mặt đầy chờ đợi, tất nhiên là 100 việc cũng đều đồng ý, liền liên thanh : - "Lưu nửa, lưu nửa! Chờ nửa này ăn xong rồi, các đầu heo con kia đều trưởng thành. Sau này ta giết heo, đều lưu lại nửa." Cha và con hai người nhìn nhau cười! ngày này Cúc Hoa rất là miễn cưỡng, động tay động chân vào việc gì, việc vặt vãnh đều là Trịnh Trường Hà đảm trách, nhưng cũng có nhiều việc để làm. Buổi chiều, Thanh Mộc đến học đường, Trương Hòe hỏi : - "Thế nào rồi, đậu hủ tượng tử ăn có ngon ?" Thanh Mộc liếc mắt nhìn : - "Ăn ngon cái gì mà ăn ngon? Còn chưa có làm đâu! Buổi tối hôm qua Cúc Hoa tắm rửa rồi té xỉu. Hôm nay người nàng còn thoải mái kìa, sao có thể làm mấy thứ này được!” cố ý như vậy, nghĩ muốn nhìn xem tên tiểu tử này nghe xong có phản ứng gì. Trương Hòe chấn động, kinh hoảng hỏi: - "Sao mà tắm rửa cũng có thể té xỉu hả? Vậy phải làm thế nào? Tần đại phu rồi, cũng có người đến xem nàng, sao ngươi cứng rắn khiêng nàng xem đại phu?" Thanh Mộc vừa lòng biểu của Trương Hòe, mỉm cười : - "Cũng có việc gì, coi như lúc ấy hơi dọa người. Nương ta sợ là khí huyết xông lên đầu. Ngủ đêm tốt hơn nhiều rồi, chỉ là người có khí lực thôi. Vốn muốn gọi ngươi đêm nay đến thử xem đậu hủ tượng tử là có mùi vị gì, bây giờ sợ được rồi. Chờ ngày mai lại vậy, nếu Cúc Hoa tốt lên rồi, ngươi cùng ta ở lại ăn cơm chiều." Trương Hòe nghe xong lời này mới yên lòng. Lại lo lắng hỏi: - "Trịnh thẩm còn phải bán đồ ăn, vậy trong nhà ai giúp nàng —— Trịnh thúc nấu cơm." Thanh Mộc thấy bỗng nhiên dong dài như thế, là vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng khi người gặp họa —— cái này phải là tự mình tìm sao? Nếu lúc trước ghét bỏ Cúc Hoa, bây giờ chỗ nào cần che che lấp lấp như vậy, trực tiếp tới cửa nhìn Cúc Hoa là được. Bây giờ ngược lại, chính phải chịu nỗi khổ này, Cúc Hoa còn nhất định nhìn thấy được! Trương Hòe thấy bộ dáng của Thanh Mộc kia tựa tiếu phi tiếu, mặt liền đỏ ửng. hiểu rất ý tứ của Thanh Mộc, tức thời buồn bực uốn éo đầu, : - "Ngươi cần cười ta. Ta là người thành thực, dối. Ngươi cũng ngẫm lại , nếu có người có đầu óc thích Cúc Hoa, ngươi tin sao? Lúc trước đúng là ta có chút cách ứng, phải cũng là việc thường tình à? Ta nghiền ngẫm lâu, cũng cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu được tâm ý của chính mình. Ta hiểu được tâm ý của ta, cũng hiểu được phải làm thế nào, cái này có gì đúng chứ?" ****** Đây là đoạn tự của tác giả, Cát edit vì nó liên quan gì đến mạch truyện. Mời các bạn tham khảo thêm bản convert.
Chương 56: Đậu hủ tượng tử Edit: Cửu Trùng Cát Trương Hòe xong, nhịn được có chút ủy khuất, ánh mắt đều đỏ lên —— bất cứ nam oa tử bình thường nào cũng thể chút để ý mà đối mặt với Cúc Hoa, trừ bỏ Thanh Mộc người làm ca ca này. Vì sao chỉ câu sai lầm thôi, cha mẹ cũng mắng , Thanh Mộc cũng tức giận với , việc này thôi đừng —— ai kêu miệng bậy làm chi; chính là bây giờ hiểu tâm ý của mình, Cúc Hoa lại để ý tới —— nàng bao giờ còn giống như lúc trước nữa, mỗi khi tới nàng còn nhìn , nàng cũng còn muốn xa rời , cho dù nàng vẫn khách khí đối với , những khiến cho cảm thấy như thiếu chút gì đó. Đúng! Nàng tựa như thay đổi thành người khác vậy. Nhớ tới điểm ấy, trong lòng vừa đau lại vừa tức! Đáng thương oa nhi kia! Cúc Hoa phải thay đổi thành người khác sao? nằm mơ cũng thể nghĩ đến, Cúc Hoa này phải là Cúc Hoa lúc trước! Thanh Mộc thấy bộ dáng của Trương Hòe, cũng có chút hối hận, đáng lí nên cười Hòe Tử. phải là người hiểu lý lẽ, cũng biết được nam nhân đều nặng về diện mạo. (Đúng câu đàn ông bằng mắt nha! = Lúc trước Hòe Tử đối với việc cưới Cúc Hoa có chút cách ứng, đúng là thể sai lầm hoàn toàn được. Chính Cúc Hoa cũng chuyện này thể trách Hòe Tử, phải sao? Bây giờ Hòe Tử có thể nghĩ ràng, làm ra quyết định muốn cưới Cúc Hoa, đó phải là người rất có tâm nhãn sao? Thanh Mộc vội kéo cánh tay Hòe Tử, : - "Ta làm ca ca, đương nhiên phải hướng về phía muội muội chút chẳng lẽ phải sao? Ngươi cũng cần ủy khuất, Cúc Hoa vẫn còn , làm sao liền đến lúc xuất giá chứ? Tối hôm qua Cúc Hoa té xỉu, ta nghĩ rồi, vẫn là đem Cúc Hoa gả cho ngươi, ta mới yên tâm chút. Thân mình nàng tốt, đem nàng gả cho người khác ta thực thể yên tâm được.” Hòe Tử mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Thanh Mộc, kích động hỏi: - "Ngươi nghĩ như vậy ư?" Thanh Mộc cười : - "Ta tự nhiên là nghĩ như vậy. Nhưng ngươi thể chỉ trông cậy vào ta, Cúc Hoa nếu vừa ý, ta cũng còn cách nào khác. Cùng so với muội muội ta, ngươi khẳng định cần phải cố gắng thêm chút.” Hòe Tử cười : - "Nếu ngươi có ý kiến, ta sợ. Thường thường ta tìm ngươi, để có thể khiến Cúc Hoa hiểu tâm ý của ta!" Thanh Mộc nhìn thấy bộ dáng đẹp đẹp, nhịn được lại muốn đâm hai câu, nhưng nhớ tới vẻ mặt ủy khuất vừa rồi của , liền im miệng. Qua ngày, Cúc Hoa cảm thấy người có khí lực trở lại, liền đem phấn tượng tử quả được tẩy trắng nhiều lần kéo ra khối lớn đặt ở trong bồn gỗ sạch , còn thừa lại ít, bỏ vào cái sàng lớn phơi ở nơi râm mát trong viện. bên nàng dùng nồi lớn nấu chút nước, bên đổ nước vào trong bồn gỗ, mực nước được nàng ước lượng là phân nửa bồn gỗ, rồi dùng tay đem mặt tượng tử chà xát, ngừng quấy lên. Chờ nước trong bồn gỗ cùng mặt tượng tử dung hòa trở nên sền sệt như tương, liền đem cả bồn gỗ chứa thứ nước này bỏ vào trong nồi nước bốc lên khí nóng hừng hực, nàng kê thêm chiếc ghế tới cạnh bếp lò, dùng sức khuấy thứ hỗn hợp trong nồi lớn cho đều. Dần dần theo khuấy động của nàng, hỗn hợp trong nồi bắt đầu được nấu chín, biến đổi màu sắc, cuối cùng trở thành màu đỏ đỏ hồng hồng vô cùng rạng rỡ. Nàng nhanh nhẹn lấy ra bồn gỗ lớn sạch khác, đem hỗn hợp màu đỏ đỏ hồng hồng dính dính này đổ vào trong bồn gỗ. Đổ đầy cả bồn gỗ lớn rồi đặt ở mặt thớt cho nguột bớt. (Cát: Sao thấy giống làm rau câu vậy a???) Chờ chúng hoàn toàn nguội rồi, Cúc Hoa mới bỏ chúng vào trong nước giếng dội sơ qua, đậu hủ tượng tử sắc màu hồng hồng cuối cùng cũng ra lò. Nàng lấy dao nhàng phân chia ra, cắt thành từng khối, từng khối đậu hủ vuông vuông nho . Đem nồi rửa, đổ nước thừa trong nồi vào thùng cám heo, rồi nàng mới thay đổi đôi cũ giày, có cởi xuống áo khoác, nàng mang theo cái rổ về phía vườn rau gần nhà chính. Rau trong vườn chủ yếu là cây tỏi dùng để làm đồ ăn, các loại rau quả khác chỉ là thứ yếu. Chúng đều là những cây vừa mới lớn, nhưng cũng có thể cắt lấy làm đồ ăn được rồi. Cúc Hoa thích nhất việc giết thời gian ở trong vườn rau, ở nơi này nhổ ít cỏ dại, chỗ kia lại đào đào ít đất, hoặc kiếm chút tro rơm rạ, phân, bùn đất…đều đem hắt ở bốn phía của cây non, chủ yếu muốn trợ thủ phòng lạnh cho chúng qua mùa đông, còn mục đích giúp chúng tăng trưởng chỉ là thứ yếu. Chủ yếu trong mùa đông thời tiết rất lạnh lẽo, nơi nơi đều là mảnh khô vàng hiu quạnh, chỉ có bên trong hai phiến đất trồng rau này mới lộ ra màu xanh của cuộc sống. Nhìn màu xanh xanh trước mắt, nàng thấy chúng cực kì đẹp, hơn nữa trong lòng cũng thoải mái hơn. Trong mùa đông mà nhìn thấy bộ dạng màu xanh bóng bẩy, đầy đặn rắn chắc của lá tỏi và rau chân vịt, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm nàng vừa lòng thích ý rồi. Trải qua mùa đông giá lạnh, thực vật chính là giống với lúc bình thường, ngoại hình chúng đầy đặn rắn chắc, giống với động vật qua mùa đông toàn thân đều là mỡ; hương vị hiển nhiên là rau xanh của ngày xuân cũng thể sánh bằng chúng, hương vị thơm ngon hơn là khẳng định. Cuộc sống ở nhà nông chính là như vậy, người người đều hiểu được đồ ăn chưa trải qua rét lạnh, cùng với đồ ăn chống chọi được với gió sương là thể so sánh, ngay cả củ cải cũng phải trải qua sương gió, mùi vị mới phá lệ ngọt. Nếu vì trời lạnh, sợ rằng nàng mỗi ngày đều muốn ở lại trong vườn rau này. Cho dù nàng cực kỳ sợ lạnh, nhưng ngày 2 buổi đều chạy vào đây, hái chút đồ ăn mang về nhà, rồi đem vườn rau cẩn thận kiểm tra lần; gặp được ngày nắng gắt, ngồi xổm trong đất trồng rau vội vàng ngừng làm hết cái nọ tới cái kia. Dọn dẹp hàng rào dùng để chặn mấy con gà, Cúc Hoa vào trong vườn, nhìn thấy lá tỏi ở bốn phía xanh mượt, ở giữa chậm rãi biến thành màu xanh nhạt, khiến cho cả đám lá tỏi ở đây trở nên nộn nộn (non, mềm), dưới ánh mặt trời tỏa ra sắc thái nhu hòa. Tâm của nàng lập tức trở nên mềm mại. Đạp lên đám cỏ trong rãnh đất —— thứ này là lúc trước khi cây còn non, nàng sợ chúng nó chịu nổi mùa đông giá lạnh, là nàng cùng với Thanh Mộc dùng cỏ làm ra dùng để che chắn cho mấy cây non —— nàng ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét tình trạng của mấy cây tỏi dưới phong sương tuyết lạnh. Chọn ra mấy cây khỏe mạnh, lá xanh mềm mại, trong tuyết lạnh hình như chúng bình phục rất nhanh a; phiến lá có mấy cái lỗ trông giống như hố sâu vậy, vài cây con còn tích chút tro rơm rạ; ở giữa mấy cây tỏi là đám lá tỏi xanh mướt, cực nộn! Nàng thỏa mãn thở dài, hơi tiếc nuối chặt lấy hai cây, bỏ vào rổ. Rồi tinh tế xem xét lại lần, thấy có gì khác thường, mới vừa lòng đứng dậy. Đến khi thẳng thắt lưng, nhìn thấy đằng xa, cải trắng bị bao vây ở kia. Dương thị vì nó dụng tâm rất lớn, bà lấy dây thừng bằng cỏ đem tất cả chúng bao vây lại, biến thành loạt cải trắng xếp vào nhau giống như bị trói gô mà chịu hình! Nàng nhịn được nở nụ cười. Lạt cải trắng này ăn ngon, khiến cho Dương thị đối với việc gieo trồng cải trắng cũng tỉ mỉ hơn. từ mà biệt, cầm tặng cho người ta, ai cũng đều cực kỳ vui mừng, so với đồ ăn ngâm chế bình thường lạt cải trắng này có mùi vị ngon hơn. Nàng ra khỏi đất trồng rau gần nhà chính, lại vào vườn rau cắt chút rau chân vịt, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh giếng múc nước bắt đầu rửa rau. Thời điểm buổi trưa, Cúc Hoa cầm lấy hai khối đậu hủ, cắt thành từng phiến mỏng, dùng dấm chua, tương ớt, cùng ít dầu vừng, thêm chút hành lá, đem muối nghiền như bột phấn, trộn bồn rau lớn. Lấy thêm chút lòng heo nấu, đặt ở trong nồi đất, cầm hai khối đậu hủ, cắt thành từng khối vuông , bày ở mặt. Đem nồi đất đặt ở bếp lò hâm nóng, để cho nước canh bên trong cùng mùi vị thịt đều thẩm thấu vào trong đậu hủ, rồi mới đem dĩa rau trộn bưng lên bàn. Thanh Mộc trước tiên là gắp chút rau trộn đậu hủ ăn, nhìn Cúc Hoa : - "Mùi vị này nếu ăn lúc trời nóng, khẳng định là sảng khoái!" Cúc Hoa ngạc nhiên, thầm nghĩ ngươi thôi, rồi đúng là ra chủ ý tốt, thứ này phải là thức ăn giải nhiệt mùa hè rất tốt sao? Nếu lúc trộn, dùng nước giếng ướp lạnh, mát mát nhuận nhuận, ăn vào trong miệng lại càng thêm sảng khoái. Nhưng mà đời trước của nàng, lúc ăn được nhiều nhất là vào mùa thu, đến mùa hè năm thứ hai sớm còn nữa rồi. Sau này, khi vào sống ở thành thị, đường cũng có bán, nhưng mùi vị tự nhiên là bằng được với ở nhà làm. Vô luận là dạng thực phẩm truyền thống gì, chỉ cần trải qua công nghiệp hoá , cũng liền mất mùi vị vốn có. đâu xa, chính là miếng cháy kia, trong siêu thị cũng có bán, thương gia vì danh tiếng, quyền lợi cũng muốn mang theo hơi thở của quê cha đất tổ, nhưng mà họ dùng nước ngâm gạo, mềm mềm lõm lõm, gạo nở ra đến nát nhừ rồi, có chút cân đối nào cả, đương nhiên có biện pháp so sánh được với miếng cháy được làm ra từ trong bếp lò ở thôn quê. Cúc Hoa thấy Thanh Mộc như vậy, nhân tiện : - "Phần còn lại của mặt tượng tử ta đem phơi bên kia, vẫn còn rất nhiều, lưu giữ đến sang năm cũng được. Đến lúc đó dùng đường mà trộn, khi ăn mùi vị mới tốt." Dương thị khen: - "Loại phấn này tẩy rửa vài lần, dùng để làm đồ ăn cũng tiện lợi . Phơi nắng cho khô cũng thể hư. Qua hai ngày lại mài thêm chút, thời điểm mừng năm mới, lấy đến tặng cho người ta, cũng là cái nhân tình." Trịnh Trường Hà chỉ là người ăn uống mạnh mẽ, Thanh Mộc cũng vậy, cảm thấy cùng ăn thức ăn giống như heo ăn có gì được tự nhiên. Khi nồi đất bắt đầu tỏa ra nhiệt khí, mấy người chỉ cảm thấy mùi vị của đậu hủ kia ngờ còn hoàn hảo hơn so với mùi vị của lòng heo nấu, tất cả đều nhấc đũa lao vào ăn đậu hủ. Cúc Hoa cười giải thích : - "Đậu hủ này mềm, ngon miệng, đem mùi vị của lòng heo nấu tất cả đều thấm vào bên trong, tự nhiên là ăn ngon, mùi vị của lòng heo cũng bị kém . giống như đồ ăn ngâm ăn cùng lòng heo, đồ ăn ngâm có vị mặn, mùi vị của nó thể thấm vào bên trong lòng heo được, còn mùi vị của lòng heo nấu cũng thể dung hòa vào trong đồ ăn ngâm, hai loại này khác, chúng hỗ trợ, chiếm tiện nghi của nhau, nên đều ăn ngon." Thanh Mộc nghe xong nhịn được, cười rộ lên, có thể đem mùi vị đồ ăn ra mà giảng giải phen đạo lý như thế này, cũng chỉ có mình muội muội của . Nhớ tới Hòe Tử , buổi tối muốn đến ăn đậu hủ tượng tử, Thanh Mộc liền với Cúc Hoa: - "Hòe Tử cùng Tiểu Thạch Đầu đều muốn đến đây nếm thử đậu hủ tượng tử, xem nó có mùi vị gì. Buổi tối cứ chiếu theo như vậy, làm nhiều thêm chút, ta kêu Triệu Tam thúc cũng đến nếm thử. Bọn họ đều phải lên núi nhặt tượng tử quả đấy." sợ kêu mình Trương Hòe đến có chút xấu hổ, liền kéo Triệu Tam theo. Lại , hai nhà này đều thân cận với nhà của , cũng muốn thỉnh bọn họ đến nếm thử, để cho bọn họ hiểu được ưu việt của tượng tử quả, sau này bọn họ mới nhặt nhiều chút. Dương thị sợ khuê nữ mệt, nhìn nàng : - "Cái này cũng có gì, buổi tối ngươi cứ chiếu theo như vậy mà làm. Mùa đông trời lạnh, xào rau dễ dàng bị nguội, chỉ cần nấu nồi lớn thức ăn là được, ăn xong rồi lại lấy thêm. Cũng mất công, khi ăn thức ăn vẫn còn nóng hổi." Cúc Hoa gật đầu đáp ứng, nghĩ như vậy quả tiện nghi. Lòng heo cùng đậu hủ đều có sẵn, chỉ để ý nấu nồi thức ăn ngon là được, đỡ phải giống như bình thường mời khách ăn cơm, muốn nấu cả bàn đồ ăn, rất phiền! Quả nhiên, đến buổi tối, Trương Hòe, Tiểu Thạch Đầu cùng Triệu Tam đều đến. Triệu Tam vừa đến cửa viện liền lớn giọng: - "Vài ngày nay ta đều muốn hỏi nhà các ngươi ngâm tượng tử quả này để làm gì, nhưng khi đến đây lại quên mất là phải hỏi. Sớm biết thứ này người hay heo đều có thể ăn, ta còn liều mạng nhặt chúng sao?" Trịnh Trường Hà : - "Đừng nữa. Chúng ta cũng là bận rộn 7 – 8 việc, bận đến nỗi chân chạm đất, cũng đem việc này để ở trong lòng. Nhưng hôm kia Cúc Hoa làm xong, chúng ta nhìn lại, thấy người cũng có thể ăn, mới nhớ tới cần phải cho các ngươi biết. Trước mắt lên núi nhặt cũng được, chỉ sợ chúng bị úng nước, bóc vỏ rồi cần cẩn thận chọn lựa, đừng đem mấy quả hư đem cho heo ăn, heo sinh bệnh. Ngươi trước tiên lấy chút ở nhà ta đem về cho heo ăn thử, còn thứ quả ngươi nhặt về cần phải ngâm khoảng thời gian, bằng vừa đắng lại vừa chát." Triệu Tam gật đầu đáp ứng. Mấy người vây quanh cái bàn ngồi xuống, trong khí nóng hôi hổi bốc lên từ bên trong nồi đất bọn họ ngừng lao vào gắp đậu hủ hoặc đại tràng, ruột heo gì đó, ăn vừa nhàng vừa vui vẻ, mồ hôi túa ra đầm đìa! Dương thị nhiệt tâm khuyên nhủ: - "Các ngươi dùng sức mà ăn. Thức ăn hôm nay được nấu rất nhiều. Đều nấu tốt cả rồi, quay đầu vào hâm nóng là có thể ăn. Đợi lát nữa lại mang chút về nhà. khối bột được lọc sạch có thể làm ra bồn lớn đậu hủ. Ta chuẩn bị mài nhiều thêm chút, đến lúc đó phân cho mỗi nhà ít." Tiểu Thạch Đầu ăn cả người đều nóng lên, đầu toát ra tầng mồ hôi, chạy nhanh gắp chút rau trộn đậu hủ ăn vào miệng, mới cùng với Cúc Hoa : - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi làm nhiều chút a, ta mang về nhà cho nương ta ăn. Nương ta muốn sinh tiểu muội muội đấy!" Dương thị kinh hỉ hỏi Triệu Tam: - " , nương Thạch Đầu hoài tượng (có thai) ư?" Triệu Tam mở miệng vui cười : - "Ai! Sợ có hai tháng!" Nhất thời mọi người đều cười rộ lên, Cúc Hoa hỏi: - "Thạch Đầu muốn muội muội phải ?" Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm : - "Cẩu Đản có tỷ tỷ, Dương Tử ca cũng có ca ca, ta nghĩ muốn vị muội muội. Tiếp theo sinh vị tiểu huynh đệ !" Mọi người đều cười vang. Triệu Tam vui tươi hớn hở : - "Nhi tử ngoan, an bày sai. Lần tới ta sinh huynh đệ cho ngươi." Trương Hòe thấy lúc Cúc Hoa ăn cơm, đem khăn che mặt vén qua bên, nhưng mà vẫn che khuất bộ mặt. Nàng vừa ăn cơm vừa ngắm tiểu Thạch Đầu, mừng rỡ đến hai mắt híp lại, trong mắt giống như có sương mù nóng hôi hổi, nàng cười cực kì vui vẻ. Ăn đậu hủ tượng tử, thưởng thức được mùi vị này, tâm tình của Trương Hòe trở nên phức tạp, Cúc Hoa giống như cái gì cũng đều có thể làm ra được, tự bản thân làm được chuyện đại nào để có thể xứng đôi với nàng. Nếu cố gắng nỗ lực, có thể đem nàng cưới về nhà sao? Chỉ sợ thể.
2 đứa con thôn trưởng háo sắc, thấy đẹp muốn chọc ghẹo nhưng khi biết là Cúc Hoa vọng. Đàn ông mà ai ko mê mỹ nữ chứta phiiiii giám che CH nhà ta hả
Wowow làm giàu rồi cho tiền, có thể làm dc nhiều chuyện rồi cúc hoa nhà ta thông mình ghe, nếu ko viết giấy chúng nhận mai mốt có chuyện gì bị kiện cáo rất phiền tối nhe
Cúc hoa bây giờ có thể nhà nhàn dc 1 lúc rồi hay nhưng Tần đại phu rời cũng hy vọng TP tiềm dc phương phát trị hết mặt cho CH. Tới phiên TH bị phiền rồi, bị bệnh tương tư đán đời. Cái miệng hại cái thân mà