Chương 50: Kế hoạch xây nhà mới Edit: Cửu Trùng Cát Bữa tiệc cơm trưa này ăn trong thời gian rất lâu, từng món thức ăn do Cúc Hoa làm được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa ngừng tán thưởng. Thời điểm món đại tràng kho tàu - tốn hao nhiều thời gian để nấu nhất cuối cùng cũng được bưng lên bàn ăn, vẫn bị mọi người càn quét đến còn gì, trong mắt Trần Dục dấy lên ánh sáng kỳ lạ, nghi hoặc! Ruột heo nhồi thịt gà tự nhiên là có làm —— Cúc Hoa bỏ được mà giết gà, Mao chưởng quầy cũng thể biết xấu hổ mà cầu nàng làm được. Lại , món ăn này cũng phức tạp, chỉ là tốn hao thời gian, vả lại thịt gà cũng quý (mắc, giá cao). Mao chưởng quầy thở dài, : - "Cúc Hoa nương là băng tuyết thông minh, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt." Lí Canh Điền cười : - "Trường Hà huynh đệ, hai hài tử này được ngươi dạy tốt, đều có tiền đồ. Ta coi tương lai Thanh Mộc nhất định đơn giản đâu. Ngươi cứ chờ hưởng phúc !" Tuy miệng của Trịnh Trường Hà ngừng ra lời khiêm tốn nhưng mặt lại cười đến nở hoa. Chờ Cúc Hoa toàn bộ làm xong hết, Trần Dục liền để Mao chưởng quầy đem 180 lượng bạc đưa cho Trịnh gia. Cúc Hoa nhìn thấy trong số bạc đó có hai tấm ngân phiếu, lấy qua cẩn thận xem xét, phân biệt là 100 lượng cùng 50 lượng bạc ngân phiếu. Nàng vừa ngẩng đầu, thấy Trần Dục mỉm cười nhìn nàng, vì thế nàng vội vàng che giấu : - "Vẫn là đưa bạc trắng , đây là thứ gì vậy? Ta biết dùng đâu!" phải sao, muốn đổi từ ngân phiếu ra bạc trắng còn phải lên thị trấn Thanh Huy, cái địa phương kia, cha nàng lớn như vậy còn chưa có qua đâu, đây phải là tự tìm phiền toái sao? Trần Dục biết nàng che giấu, cũng vạch trần, chỉ mỉm cười : - "Cũng tốt, chỉ là người chúng ta mang đủ ngân lượng, hay là ngày mai để cho Mao chưởng quầy đưa tới đây, được ?" Dương thị ở bên cười : - "Mỗi ngày ta đều lên Tập. Giao cho ta tốt rồi, Mao chưởng quầy cũng đỡ phải tốn công chạy tới chạy lui." Mao chưởng quầy giao trước cho Trịnh gia 80 lượng bạc trắng, cùng với Dương thị ước định ngày thứ hai ở cửa hàng Phúc Hỉ tạp hóa giao phần bạc còn lại. Bên này Trần Dục lại hỏi Cúc Hoa: - "Cúc Hoa nương, lạt cải trắng kia… ngươi muốn bán thế nào?" Cúc Hoa nghĩ nghĩ : - "Thứ này chỉ là dạng đồ ăn ngâm thôi. Các ngươi cho dù thích, chỉ sợ cũng đủ kiên nhẫn để ngâm. bằng nhà của ta làm tốt rồi đem bán cho nhà của ngươi, dù sao mỗi ngày nương ta đều phải lên Tập bán thức ăn, nhân tiện đưa qua cũng mất công." Trần Dục nhìn nhìn Mao chưởng quầy, Mao chưởng quầy vội : - "Như vậy tốt, như vậy tốt! Lạt cải trắng này muốn bao nhiêu tiền cân đây?" Cúc Hoa hé răng, nhìn về phía nương Dương thị của nàng. Dương thị làm chuyện làm ăn lâu như vậy, trong lòng bà cũng có chút tính toán, bà nhìn Mao chưởng quầy : - "Lạt cải trắng này là tự nhà ta nghĩ ra, cải trắng cũng đáng giá bao nhiêu tiền, văn tiền cũng có thể mua hai cân; nhưng khi đem ngâm rất phí gia vị, hơn nữa còn tốn công phu, thế này vậy, mỗi cân ngươi trả 3 văn tiền ." Bà muốn nhiều hơn cũng tốt, dù sao đây cũng chỉ là nhất cử lưỡng tiện; cần phải tính toán cho đúng, bán lạt cải trắng này để kiếm tiền còn bằng bán đầu heo cùng lòng heo đâu! Trần Dục như nhìn thấu tâm tư của bà, liền cười : - "Mao chưởng quầy, trước tiên ngươi cứ lấy đến trong tửu lâu bán thử xem, nếu bán tốt trả cho đại thẩm 4 văn tiền cân. Ta xem thứ này tuy rằng tiện nghi (giá rẻ), nhưng mất công phu khá lớn, chỉ sợ đại thẩm cho rằng kiếm được tiền còn bằng bán lòng heo đấy." Dương thị thấy vị Trần thiếu gia này là người thông tình đạt lý, liên tục cười gật đầu : - "Đúng là như vậy, bán giá cao cũng tốt, thể so được với lòng heo nấu đâu. Nông dân vẫn thích ăn thịt." Trần Dục cười : - " sao. Đến lúc đó chúng ta lấy đến huyện Thanh Huy bán thử xem. Nếu khách nhân thích ăn, ngươi làm nhiều chút, bán số lượng lớn, cũng có thể kiếm được tiền." Mao chưởng quầy : - "Hôm nay trước tiên lấy cho ta 10 cân mang đến . Sau này nếu cần thêm ta cùng chưởng quầy Phúc Hỉ tạp hóa tiếng." Dương thị vội vàng đáp ứng. Lại phen bận rộn, lục ra vài cái bình đựng lạt cải trắng; bà lại lấy thêm bình đem cho huynh đệ Lí Trường Phong. Lí Trường Vũ cười : - "Ta vừa muốn mở miệng xin. Thím chủ động đem cho ta rồi." Dương thị ha ha cười : - "Xem ngươi kìa, đây cũng phải là thứ gì tốt." Lí Canh Điền trợn trắng, liếc mắt nhìn nhi tử cái, : - "Buổi tối hôm qua ăn cả chén lạt cải trắng, uống nhiều nước, ban đêm phải đứng lên nhà xí vài lần." Mọi người nghe xong đều cười vang, cười đến mức làm cho mặt Lí Trường Vũ đỏ ửng. Thẳng đến khi mặt trời rơi xuống phía sau lưng núi Tiểu Thanh, đoàn người Trần Dục mới từ Trịnh gia rời . Trước lúc , Trần Dục muốn cùng Cúc Hoa thêm chút gì đó, lại phát biết nên gì cho phải. Suy nghĩ nửa ngày, mới mỉm cười nhìn nàng : - "Cúc Hoa nương, nếu ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải tìm Mao chưởng quầy." Cúc Hoa cười nhìn gật gật đầu, cũng có nhiều, chỉ : - " thong thả". Nàng hiểu rất tâm tư của thiếu niên này, chỉ là có chút thương tiếc nàng mà thôi. Giống như ngày hôm qua Lí Trường Vũ gặp nàng, nghĩ là gặp mỹ nhân, nhịn được muốn bắt chuyện, chờ nàng xốc lên khăn che mặt liền dọa lảo đảo cái. nghĩ tới, Lí Trường Vũ đến trước mặt nàng, cười hì hì hỏi: - "Cúc Hoa, ngươi có muốn mua thứ gì đó ? Thời điểm mừng năm mới ta từ thị trấn Thanh Huy về mang đến cho ngươi." Cúc Hoa sửng sốt, nàng muốn mua gì a? Dường như nàng muốn mua gì. Vì thế, nàng liền hướng về lắc lắc đầu. Lí Trường Vũ thấy nàng muốn mua thứ gì cả, nghĩ nghĩ rồi nhân tiện : - "Đến lúc đó ta mua cho ngươi hai hộp điểm tâm, bảo đảm ngươi thích ăn." Cúc Hoa nghĩ, muốn ăn của ngươi, nhưng ngươi phải còn ăn lạt cải trắng của ta sao? Vì thế nàng liền mỉm cười, : - "Ta đây trước hết cám ơn ngươi ." Lí Trường Vũ cao hứng : - "Còn chưa có mang về đâu. Chờ ta mang về rồi, ngươi lại cảm tạ ta !" Chờ toàn bộ người rời khỏi rồi, Cúc Hoa mới cùng cha mẹ trở vào trong nhà, đem 80 lượng bạc kia đổ ra đếm đếm, vui mừng đến mặt mày hớn hở; Trịnh Trường Hà nhìn 12 nén bạc trắng to lớn kia, cũng kích động thôi —— cả đời ông chưa bao giờ thấy qua đĩnh bạc lớn như vậy. Dương thị lôi ra cái lọ sành, bên đem bạc bỏ hết vào bên trong lọ, bên : - "Cần phải cất giữ cho kỹ, nếu đánh mất cũng phải chuyện đùa. Nhiều như vậy, bán bao nhiêu môi lòng heo mới kiếm về được chứ?" chuyện, Thanh Mộc cũng trở về, kinh ngạc nhìn cái lọ sành chứa bạc to lớn kia, lại nhìn Cúc Hoa cái, vừa cao hứng lại vừa thấy xót xa. Cao hứng là trong nhà cuối cùng cũng thiếu tiền, cho dù tại đón dâu cũng lấy ra được lễ hỏi; xót xa là muội muội so với càng có bản lĩnh hơn —— căn bản cần dưỡng muội muội, muội muội còn phải dưỡng ngược lại . Cúc Hoa biết tâm tư của , kéo cánh tay nhìn : - "Ca, ngươi cần phải đọc nhiều sách chút, học nhiều thêm vài thứ nữa. Sau này chúng ta có tốt hay tất cả đều phải dựa vào ngươi! Ngươi xem hôm nay vị Trần thiếu gia kia, phải thay nhà thu xếp chuyện làm ăn sao? phải cũng là người đọc sách à? Ta cùng nương rốt cuộc có kiến thức, cũng chỉ có thể bán lòng heo thôi; nhưng còn ca ca tương lai có thể làm nên đại a!" Thanh Mộc thấy nàng an ủi , mặt mang ý cười : - "Ca ngươi cũng phải người có bản lĩnh, có thể làm nên đại gì?" Cúc Hoa cố ý hướng ra ngoài nhìn cái, rồi nhìn giọng : - "Ngươi quên việc chúng ta xử lý được tượng tử quả rồi ư?" Thanh Mộc nhãn tình sáng lên, cười : - "Cái kia… bất quá cũng là nuôi thêm được mấy đầu heo thôi, tính là đại gì?" Cúc Hoa cười tà tà, nhìn liếc mắt cái, : - " núi này có rất nhiều cây sồi, chúng ta cũng thể chỉ để ý đến bản thân, lại , muốn giấu giếm chuyện này cũng giấu giếm được, còn bằng rộng rãi cùng thôn trưởng, thứ này có thể nuôi heo nuôi gà, để cho thôn trưởng đến phân chia. Đến lúc đó, người trong thôn đều phải theo dưỡng heo dưỡng gà. xa hơn, sao có thể chỉ bán ở Hạ Đường Tập mà phải bán ra ngoài, tới những địa phương khác? Nếu muốn bán tại các địa phương khác, khi đó họ chọn những người có kiến thức thay mặt bọn họ chạy ra ngoài đàm phán sao?" Thanh Mộc ngàn suy vạn tưởng cũng nghĩ đến nàng lại nghĩ xa như vậy, cẩn thận ngẫm lại, quả là có chuyện như vậy, khỏi bội phục cực kỳ. Trịnh Trường Hà nghe xong lời khuê nữ , nhớ tới 3 đầu heo còn ở trong chuồng, cười đến vẻ mặt nở hoa: - "Chờ đến đầu mùa xuân, ta phải bắt thêm 3 đầu heo con nữa." Dương thị rất có tính toán nhìn Trịnh Trường Hà : - "Cha bọn , ta muốn mua thêm chút ruộng đất, còn muốn mua thêm con trâu, bằng tiền này đặt ở trong nhà, trong lòng ta nỡ xài, vẫn là mua chút ruộng đất . Chờ sang năm để dành đủ tiền xây nhà mới —— nhà này cũng quá cũ rồi." Trịnh Trường Hà xoa xoa hai tay, dùng sức gật đầu : - "Ai! Mua ruộng đất, cũng mua trâu. Còn đủ tiền xây phòng ở sao?" Thanh Mộc chen vào thêm: - "Cha, trước ta mua ít ruộng đất chút. Hai năm tới ta còn phải học, ruộng đất nhiều hơn trong nhà cũng đảm đương nổi. Vẫn là xây nhà mới trước , quan trọng nhất là làm cái chuồng heo. Sang năm nhà chúng ta muốn nuôi thêm mấy đầu heo nữa, nhân tiện cũng làm cho chuyện làm ăn mua bán lòng heo được thuận tiện hơn. Chờ sau hai năm ta học xong rồi, lại mua thêm chút ruộng đất nữa, khi đó cũng sợ đảm đương nổi." Dương thị thấy nhi tử an bày hợp lý, liên tục gật đầu : - "Thanh Mộc đúng. Cho dù mua ít ruộng đất chút, sợ là cũng làm xong. Mặc kệ như thế nào, chuyện buôn bán lòng heo nấu này nhất định thể bỏ, ta cảm thấy tuy rằng có điểm phiền toái mỏi mệt, nhưng tốt xấu gì so với làm ruộng vẫn có lời hơn." Bà vừa quay đầu, bắt gặp Cúc Hoa mở to hai mắt, lát nhìn cha nàng cái, lát lại nhìn ca ca nàng cái, bà mỉm cười, sờ sờ đầu nàng : - "Hoa nhi, ngươi cũng thử xem —— tiền này là do ngươi kiếm được! Bình thường những lúc thế này chẳng phải ngươi rất có chủ ý sao?" Trịnh Trường Hà cười : - "Ai nha! quên mất còn có Cúc Hoa. Hoa nhi, ngươi , an bày như thế này có tốt ?" Cúc Hoa hé miệng cười : - "Đương nhiên là tốt! Ý nghĩ của ta cùng ca ca giống nhau —— nhà mới này nhất định phải lớn. phải là khi có tiền rồi biết tiết kiệm, mà là vì sang năm vừa nuôi heo vừa dưỡng gà, sân cùng phòng ở cũng đủ dùng, cần phải an bày sắp xếp cho tốt mới được." Thanh Mộc cười gật gật đầu, chính là nghĩ như vậy.
Chương 51: Tần Phong rời Edit: Cửu Trùng Cát Dương thị nghĩ nghĩ, nhìn Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc hỏi: - "Vậy trước mua 20 mẫu ruộng được ?" Thanh Mộc cân nhắc hồi đáp: - "Đừng mua vội. Ta tới nhà thôn trưởng hỏi chút, nếu mua ruộng chưa khai hoang muốn bao nhiêu tiền mẫu. Khẳng định so với mua ruộng có sẵn tiện nghi hơn, như vậy ta cũng có thể mua nhiều ít." Cúc Hoa liên tục gật đầu, đối với Thanh Mộc khen : - "Ai nha! Ca ca, ngươi niệm thi thư rồi chính là giống với trước kia. Việc mua ruộng đất chưa khai hoang này ngươi làm sao mà biết?” Thanh Mộc bị Cúc Hoa khen ngượng ngùng, mặt đều đỏ lên, quả khó có khi phát biểu ý kiến giống như hôm nay vậy. Trịnh Trường Hà có chút lo lắng hỏi: - "Dễ mua cũng dễ làm. Nhưng mà Thanh Mộc a, mua ruộng này rồi nhưng còn quy định ở nha môn kia phải tính sao, còn cần phải nộp thuế. Nếu , tự chúng ta chạy nhanh khai hoang , phải còn muốn tiết kiệm tiền để nộp thuế sao?" Dương thị xem xét liếc mắt cái : - "Ngươi tính tới tính lui chỉ được có bao nhiêu đó thôi hả? Mấy thứ này phải đều là việc sao, ruộng đất gieo hạt rồi mới phải nộp thuế, ta tại còn rảnh khai hoang chứ đừng gì đến gieo hạt hay gieo hạt, phải ta còn bán lòng heo nấu sao? Tiền lời ta kiếm coi như là khai hoang ruộng đất gieo giống mà kiếm được, ngươi thấy thế nào? Trước cứ mua trở về , năm khai hoang ít, hai năm chắc cũng khai hoang xong rồi. được nữa ta tiêu tiền thỉnh người đến giúp đỡ khai hoang là được." Cúc Hoa vội : - "Nương có lý. Tiêu tiền thỉnh người đến khai hoang, xem cần hao phí bao nhiêu tiền, tự ta động thủ hay thỉnh người đến làm, cũng giống nhau thôi." Trịnh Trường Hà vung tay lên, tổng kết : - "Được rồi, cứ quyết định như vậy . Qua hai ngày nữa, ta cùng Thanh Mộc tới nhà thôn trưởng hỏi thăm việc này. Trước mắt, hai nhi tử nhà mới vừa trở về, chắc cũng vô tâm tới quản những việc khác." Người nhà lại thương nghị vài câu, lúc này mới ngủ. Ngày thứ hai, Cúc Hoa đem nhân tượng tử quả xử lý xong rồi lấy ra, chuẩn bị chờ buổi tối Thanh Mộc trở về giúp đỡ mài thành phấn. Nàng muốn làm chút đậu hủ tượng tử quả (sau này gọi tắt là đậu hủ tượng tử thôi nhé!) để ăn, lúc trước luôn có thời gian rảnh rỗi để làm thứ này. Đem việc vặt vãnh an bày thỏa đáng xong, nàng chuyển băng ghế ra, ngồi ở dưới mái hiên trong sân phơi nắng cùng may đế hài, trong lòng nghĩ: ca ca đến nhà Lí thợ mộc lấy thùng gỗ, cũng biết làm có tốt nữa. Trong mùa đông mà tắm rửa đúng là làm khó nàng, tuy rằng trong nhà thiếu củi đun, cũng thiếu nước, nhưng lại có nơi để tắm rửa nha. Vì thế nàng đợi đến khi việc buôn bán lòng heo của nương nàng lời được chút tiền, nàng liền chạy nhanh để cho ca ca đặt làm cái thùng gỗ lớn. Đến lúc đó nấu nồi nước ấm lớn đổ vào, đẹp đẹp tắm cái, ai nha, khẳng định thoải mái! Nàng nghĩ đến việc ngày hôm qua bán phương pháp nấu món ăn kiếm được tiền, trong lòng cảm thấy đặc biệt kiên định. Trong tay có tiền trong lòng còn hoảng hốt a! Tuy rằng vẫn giống như trước đây, cả ngày bận rộn làm việc, nhưng trong người lại có vẻ bình tĩnh, cuộc sống trong nhà cũng đâu vào đấy hẳn lên, còn có loại cảm giác nặng trịch, buồn bực bất an như trước nữa. Nàng trầm tư, hạ tay làm châm tuyến ngừng, phương pháp của nương nàng là dùng sức đem châm tuyến xuyên qua đế hài, gút lại rồi cắt đầu chỉ dư, "Xuy " tiếng, đem đường may túm lại kỹ càng. Nàng cảm thấy hôm nay mấy ngón tay tựa hồ phá lệ linh hoạt, chỉ lát sau may xong hai cái đế hài, tốc độ nàng làm hài cũng nhanh lên rất nhiều. Đôi hài có kích thước to to này là của Thanh Mộc, đặt ở trong tay của nàng, trông nàng có vẻ tội nghiệp, gầy yếu lại ngoan ngoãn —— bình thường nữ oa lớn giống như nàng vậy, còn chưa thể may đế hài kiểu như vầy, vì đủ sức! Chờ đến lúc làm tốt đôi hài này cho ca ca rồi, liền giúp bản thân làm đôi, mùa xuân sang năm cũng có cái để mang. Nàng ngẩng mặt, nâng gò má lên, để cho ánh mặt trời ôn nhu ấm áp chiếu vào mặt, tự giác mỉm cười, gió gợn lên khăn che mặt kia, hơi hơi lay động! Tần Phong đứng ở cửa viện, nhìn thấy Cúc Hoa híp lại hai mắt, bộ dáng trong suốt cười yếu ớt. là quá kỳ quái, hơn phân nửa mặt nàng đều giấu ở dưới khăn che mặt, căn bản nhìn thấy, nhưng ràng lại có thể cảm giác được là nàng cười yếu ớt. nhàng bước đến gần nàng, Tần Phong mỉm cười kêu: - "Cúc Hoa?" Cúc Hoa giật mình ngẩn ra, kém chút nữa đem kim đâm vào tay, nhìn vị thanh niên cao cao trước mắt, nàng oán trách : - "Tần đại phu, lúc nào ngươi đến vậy? Sao có tiếng động gì cả?" Tần Phong cười bưng lấy băng ghế , dịch chuyển ngồi vào bên cạnh người nàng, lấy ra gói thuốc là cố ý đem tới cho Cúc Hoa, cầm lấy gói thuốc bỏ vào trong cái sọt đựng châm tuyến, miệng đáp: - "Ta thấy ngươi suy nghĩ này nọ đến xuất thần nên muốn quấy rầy ngươi. Vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì vậy?" khó có khi được bát quái hồi, tò mò nhìn Cúc Hoa hỏi. Cúc Hoa cúi đầu tiếp tục may hài, bên giọng : - "Ta suy nghĩ gì cả! Tần đại phu, chân cha ta tốt lắm rồi, còn phải đổi dược nữa sao?" Nàng thể vớ là: hôm qua ta vừa buôn bán lời đống tiền, vừa rồi ở đây vui vẻ đắc ý! Tần Phong : - "Chân Trịnh thúc tốt lắm, cần lại đổi dược. Chỉ cần chú ý cho kỹ, tịnh dưỡng đoạn thời gian, đừng làm việc nặng, đến đầu xuân sang năm có việc gì." Cúc Hoa ngừng tay động tác tay, giương mắt nhìn , hỏi: - "Vậy… thuốc này là..." Ánh mắt của nàng chuyển hướng vào gói thuốc bên trong sọt châm tuyến. Tần Phong mỉm cười : - "Đây là thuốc ta giúp ngươi hốt. Ta thấy thân mình ngươi hư nhược, liền kê phương thuốc này, cần phải sắc thuốc uống, chỉ cần đem thuốc này cùng lòng heo và móng heo đặt chung chỗ mà ninh (hầm) —— ngươi phải thích ăn hai loại thức ăn này sao? Cũng giống như bình thường vẫn ăn tốt rồi, coi như là thực liệu (thức ăn bài thuốc) !" Lần này giúp Cúc Hoa trị mặt, biết nàng có rất nhiều thứ thể ăn, ngày thường nàng thích ăn nhất đó là lòng heo cùng móng heo ninh, thứ này cũng tiện nghi, có thể ăn nhiều. Cúc Hoa nghe xong cảm kích : - " để cho ngươi lo lắng, Tần đại phu. Cả gói thuốc này là ninh cùng lần, hay là mỗi lần ninh ít?" Tần Phong lấy gói thuốc kia đến tay, mở ra, nhìn nàng : - "Mỗi lần thả hơn mười phiến là được —— thể thả nhiều. Năm ngày ninh lần, ăn xong mới thôi." Cúc Hoa mở to hai mắt nhìn dược liệu tay , thứ mùi xông vào mũi ràng là hương vị nhân sâm. Nhân sâm bị cắt thành từng lát mỏng manh, cả bao đầy như thế kia chắc cũng vài ba lượng bạc. Theo như lời người thường hái nhân sâm nhân sâm thô như vậy, sợ là để cả năm mùi vị cũng nhạt. Mặc dù nàng thể phán đoán chính xác, nhưng có thể khẳng định đây là thứ nhân sâm tốt là được, nàng cũng thể thừa nhận là nàng có quen biết với người nuôi trồng nhân sâm. Tần Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường, khỏi hỏi: - "Thế nào? Sợ đắng à? Thứ này đắng, giống với các dược liệu khác đắng đòi mạng như vậy đâu!” Cúc Hoa dám bản thân nàng nhận thức được thứ ‘dược liệu’ này, chỉ đành phải hỏi: - "Tần đại phu, thuốc này quý (mắc, giá cao) hay quý a? Ngươi giúp cha ta xem bệnh cũng chưa đòi tiền, giúp ta xem bệnh cũng cần tiền, ta rất ngượng ngùng dùng dược của ngươi a." Tần Phong mỉm cười : - " quý! Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy. Là ta thấy thân thể ngươi hư nhược, trong tay vừa vặn lại có thuốc này, nên cho ngươi dùng. Ngươi tốt nhất có thể giết mấy con gà cùng nhau ninh với thuốc này mà ăn, hiệu quả chỉ sợ còn tốt hơn so với ăn lòng heo. Dù sao nương ngươi bán lòng heo cũng kiếm được chút tiền, nhất thiết phải tiết kiệm như vậy —— thân mình mới là quan trọng nhất." Cúc Hoa thập phần do dự, biết phải cự tuyệt việc tặng dược như thế nào, phải dùng gì lý do gì đây? Khẳng định thể rằng nàng nhận thức được nhân sâm. Nàng biết vị Tần đại phu này đưa thứ dược liệu quý trọng như vậy cho nàng rốt cuộc là vì đồng tình hay là có ý tứ gì khác, nếu đối với bệnh nhân nào cũng đều như vậy, còn phải quá thiệt thòi sao? Cúc Hoa nghĩ miên man, Tần Phong lại nhìn nàng : - "Cúc Hoa, hôm nay ta rời Thanh Nam thôn." Cúc Hoa nhàng mà "A" tiếng, giương mắt nhìn , thấy cũng ngưng mắt nhìn nàng, liền chớp chớp mắt, hỏi: - "Ngươi muốn hành y ở nơi khác sao? Đúng vậy, ngươi chính là du y, phải là khắp nơi hành y sao? Ai nha! Ngươi rồi, sau này thôn chúng ta xem bệnh có thể phiền toái. Nghe đại phu ở Hạ Đường Tập tâm địa được tốt, y thuật cũng giỏi như ngươi!" Lúc này nàng mới phát , nếu Tần Phong rồi, đúng là tổn thất của Thanh Nam thôn, sau này xem bệnh cũng rất phiền toái. Khác , chính là lần bị thương này của Trịnh Trường Hà, nếu phải đến Hạ Đường Tập thỉnh người đến trị, còn biết bị ép buộc thành cái dạng gì, ngờ tiêu tiền còn chuốc thêm phiền toái. Tần Phong thấy bộ dáng nàng bỏ qua, tâm tình nổi lên cao hứng, mỉm cười : - "Y thuật của ta còn chưa tinh thông, muốn đến các nơi khác, lịch lãm phen, qua vài năm rồi trở về." Cúc Hoa nhãn tình sáng lên, hỏi: - "Ngươi còn có thể trở về ư?" Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể sinh bệnh, có đại phu như vậy ở trong thôn, đó là phúc khí của Thanh Nam thôn. Tần Phong cười : - "Ai! Phải trở về." Ngừng chút, lại giọng : "Ta còn muốn trở về giúp ngươi trị vết thương mặt đấy!" Cúc Hoa nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, rồi lại thấy cái mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Cho dù nàng băng lạnh như thế nào, cũng bị làm cho cảm động —— phải đại phu nào cũng có y đức như vậy. có tài cán như vậy nhưng lại vì cái ‘xấu nữ’ nông thôn này mà lo lắng, phải bởi vì đối với nghi nan tạp chứng cảm thấy hứng thú, mà là suy nghĩ thay cho người bệnh. đến thời xa lạ này, trừ bỏ người thân của nhà mình, ai lại quan tâm đến chua xót đau khổ của tiểu nữ oa xấu xí chứ? lấy ánh mắt khác thường nhìn nàng là có nhân phẩm tốt rồi, làm sao còn có thể lo lắng quản nàng sống hay chết? vậy, việc trị liệu lần trước thất bại chắc cũng làm cho áy náy thôi. Đặc biệt, lúc đó da thịt mặt nàng còn bị thối rữa, hồng lên như thịt quay, tình hình kia tuy rằng nàng nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu kinh khủng, ghê người đến thế nào, việc này đối người nghiêm cẩn và chuyên nghiệp như nhất định là đả kích lớn. Người khác đều là diệu thủ hồi xuân, lại cố tình càng chậm càng tốt, lúc đó nàng cảm giác được tâm tình trầm trọng cùng vạn phần uể oải. Trịnh gia chút cũng trách , nhưng vẫn buồn bực vui. Nàng hàm chứa nước mắt, giọng nhìn : - "Cám ơn ngươi, Tần đại phu!" Tần Phong thấy nàng khóc, cũng im lặng. nhìn nàng, lông mi dài mặt mang nước mắt trong suốt, giống như đóa hoa ngậm sương sớm, trong lòng co rút lại cái, hơn nửa ngày mới mở miệng : - "Ta , chừng được bao lâu liền có thể trở về. Ngươi làm nhiều miếng cháy chút mà chuẩn bị sẵn , ta đến ăn." Cúc Hoa vội buông đế hài may dở, đứng dậy : - "Ta lấy chút đem cho ngươi. Để ngươi đường làm đồ ăn vặt." Tần Phong cười : - "Được như vậy là quá tốt. Vừa rồi ta nghĩ, biết có nên biết xấu hổ mà hỏi xin ngươi đây!" Cúc Hoa nghe như thế nín khóc mỉm cười, liền đến phòng bếp tìm cái túi vải bố, lấy toàn bộ miếng cháy trong bình tất cả đều bỏ vào túi, đưa cho . Trịnh Trường Hà cho heo ăn xong qua, cùng Tần Phong chuyện. Mỗi ngày ông đối với mấy đầu heo kia đều phải nghiên cứu hết nửa ngày, thấy bọn nó vừa ăn vừa đùa giỡn, giúp chúng nó dọn phân, dọn chuồng, mắt thấy mấy đầu heo càng ngày càng lớn phổng phao —— đây là ông tự mình cảm giác được, vì thế trong lòng miễn bàn có bao nhiêu mỹ mãn. - "Ngươi phải sao? Ai nha! Cái này… phải làm thế nào bây giờ? Ngươi rồi người Thanh Nam thôn chúng ta đều phải nhớ đến ngươi!" Trịnh Trường Hà nghe Tần Phong phải rời khỏi, quá sợ hãi. Người trong thôn có thói quen Tần Phong ngày ngày ở đây, bình thường nếu họ có chút khỏe, hỏi tiếng, liền có thuốc, thực là tiện lợi; tại phải rồi, tiện lợi này hiển nhiên còn tồn tại nữa. Tần Phong thiếu được việc phải đem lời mới vừa rồi với Cúc Hoa, lặp lại lần nữa, lời thề son sắt mà tỏ vẻ về sau còn có thể trở về, rồi mới mang theo miếng cháy mà Cúc Hoa chuẩn bị cho , trong ánh mắt lưu luyến rời của Trịnh Trường Hà nhìn theo, vội vàng bỏ nhanh. rất xa rồi, quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng mũ đỏ nhũ bạc thấp thoáng dưới mái hiên cạnh tường, trong mắt lóe lóe lên ý tứ hàm xúc hiểu được!
Chương 52: Quyết định của Trương Hòe Edit: Cửu Trùng Cát Thanh Mộc ở trong học đường học tập cực kì nghiêm cẩn. biết, có thể ngồi ở chỗ này nghe phu tử giảng bài, đó là nhờ cha mẹ cùng muội muội ở nhà làm việc đổi lấy, lại , mỗi ngày Cúc Hoa đều hỏi toàn những vấn đề ngạc nhiên, cổ quái, nếu nỗ lực nghe giảng, trở về đúng là đáp được. vốn phải người thích chuyện, nhưng có khi vì làm ràng vấn đề, thể hướng về phía Chu phu tử mà thỉnh giáo. Lâu dần, Chu phu tử cũng hiểu biết thói quen của , thời điểm giảng bài, đặc biệt giải thích kỹ càng. Chẳng hạn như hôm nay, phu tử giảng đến《 Luận Ngữ 》, trong đó có câu thế này: - "Tử viết: 'Cổ chi học giả vì mình, nay chi học giả làm người', câu này giải thích thế nào?” Dừng chút, ông đáp: - “Chính là chỉ ngày trước, cổ nhân dụng công đọc sách, quan trọng là đề cao việc tự thân học tập cùng tu dưỡng; lúc này, người ta học tập còn là vì cầu được công danh, hướng về bên ngoài khoe ra." Rồi ông nhìn quét về phía các oa nhi lớn lớn của nhà nông ngồi ở phía dưới, nghiêm túc : - "Ta cố gắng gian khổ học tập là vì gia tăng học thức, để tương lai có chút chuẩn bị, riêng vì cầu được công danh, hoặc hướng bên ngoài khoe ra. Nếu có thể học được chút bản lĩnh, tương lai hiển nhiên có thể ra sức vì nước, vì vạn dân mưu cầu phúc lợi; nhưng như vậy cũng chưa tính là lấy được công danh, nhưng cũng sợ —— có thể đọc sách hiểu lẽ, cho dù tương lai là làm ruộng hay làm kinh thương, cũng có phen tính toán, làm việc cũng có trình độ, khi gặp chuyện cũng có chút chuẩn bị." Tiếp theo, lại tinh tế giải thích phen, liệt kê rất nhiều việc thực, chứng minh "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên", học vấn dùng đến cực hạn, đường lớn trong cả thiên hạ tất cả đều có thể tương thông. tới đây, ông có thâm ý khác nhìn nhìn Thanh Mộc cùng Trương Hòe. Hai học trò này ở trong học đường là lớn tuổi nhất, mục đích chính xác khi tới đây, phải cũng vì để nhận biết chút chữ, gia tăng chút học vấn cùng kiến thức sao? Bọn họ học tập là nghiêm cẩn, ông cũng rất thích hai học trò này, luôn tận lực dùng lời lẽ dễ hiểu nhất mà tinh tế giảng giải, ông kỳ vọng có thể để cho bọn họ học được nhiều thứ hơn chút. Sau khi tan học, Thanh Mộc dường như có điều đăm chiêu, ngẫm nghĩ lát, hiểu ra ý nghĩa trong lời của Chu phu tử, hồi lâu sau mới đứng dậy. Trước tiên, giúp Chu phu tử sửa sang quét dọn lại chỗ ở phen, hâm nóng lại đồ ăn tối mà khi nãy đem đến cho ông, xong rồi mới mang theo bát đũa giữa trưa phu tử dùng qua, rời khỏi học đường. Mới ra đến cửa học đường, Trương Hòe chờ ở bên, thấy ra, liền tiến lên chào đón, kêu tiếng: "Thanh Mộc!" Thanh Mộc kỳ quái nhìn , hỏi: - "Ngươi thế nào còn chưa có về nhà vậy? Tìm ta có việc gì ?" Trương Hòe dùng sức chớp chớp mắt, xoa xoa cái mũi, thanh buồn buồn ấp úng : - "Có việc gì đâu. Là muốn… là muốn… chuyện với ngươi thôi." Thanh Mộc liếc mắt nhìn , đáp: - "Vậy thôi, đưa ta đến thôn vĩ." xong đạp mặt đất đóng băng phát ra tiếng: "Dát chi, dát chi" trước. Mặt trời xuống núi, vũng tuyết đọng hòa tan mặt đất cũng rất sảng khoái mà đông lại, có nơi nước còn bị kết băng. Hai người sóng vai tới, tiếng vang "Dát chi" kia vang lên rất có tiết tấu. Thanh Mộc thấy Trương Hòe chuyện, nhịn được lên tiếng trước: - "Ngươi chuyện à, ta cần phải về nhà đấy." Trương Hòe quay đầu nhìn trái nhìn phải cái, ra khỏi thôn, lân cận cũng có người —— trời lạnh như thế, lúc này mọi người cũng toàn ở trong nhà sưởi ấm. dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn Thanh Mộc, giọng : - "Thanh Mộc, ta muốn cưới Cúc Hoa!" Thanh Mộc giật mình, dừng bước chân, há hốc miệng trừng mắt nhìn , hơn nửa ngày mới tức giận : - "Ngươi muốn cưới liền cưới ư? Lúc trước vì sao lại ra những lời như vậy?" Trương Hòe lần này lại xin lỗi, nhìn chằm chằm ánh mắt Thanh Mộc, nghiêm cẩn : - "Thanh Mộc, hai ta là bằng hữu tốt lâu, ta là người như thế nào ngươi còn ràng ư? Ta có thể cố ý bẩn thỉu Cúc Hoa sao? Cúc Hoa tuổi còn , bình thường lui tới, ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, giống như ngươi vậy, luôn xem nàng như muội muội. Ngày đó nương ta hỏi ta quá gấp rút, ta chút suy nghĩ mau miệng ra, nhưng phải là ta ghét bỏ Cúc Hoa. Cũng giống như ngươi với Liễu nhi vậy." Thanh Mộc hổn hển : - "Ngươi bừa gì vậy? Thế nào lại kéo đến người ta, ta cùng Liễu nhi có việc gì chứ?" Trương Hòe : - "Ta hiểu, ngươi cùng nàng ta là có việc gì. Nhưng mà Liễu nhi thích ngươi, ngươi làm sao mà nhìn ra, phải ? Chỉ là ngươi chưa từng nghĩ tới muốn cưới Liễu nhi, chẳng lẽ như vậy ngươi cũng là ghét bỏ nàng ta sao? Ta hiểu được ngươi phải là ghét bỏ nàng, nhưng lại nghĩ tới việc phải cưới nàng, cho dù nàng ta tìm tới ngươi, ngươi cũng muốn cưới nàng ta, phải vậy ?" Thanh Mộc nghe xong, cả buổi cũng chuyện, mặt cứng ngắt, hồi lâu mới hỏi: - "Vậy sao bây giờ ngươi lại muốn cưới Cúc Hoa? Ngươi cho là ngươi muốn cưới liền cưới sao?" Trương Hòe nở nụ cười chua xót rồi : - "Thường xuyên lui tới lại nghĩ ra, nhưng khi xảy ra chuyện Cúc Hoa nhảy hồ, ngược lại ta mỗi ngày đều suy nghĩ. Giống như mẹ ta , Cúc Hoa là nương tốt, nếu phải mặt nàng “lại da”, ta sao có thể xứng với nàng. Lúc bắt đầu, ta nghĩ, nếu ta cưới Cúc Hoa, quả trong lòng ta có chút cách ứng; nhưng lâu ngày, ta càng nghĩ tới lại càng bỏ được. Cũng là kỳ quái, ta... ta cả ngày đều quên được Cúc Hoa! ra ta sớm thích nàng rồi, nhưng mà ngay bản thân ta cũng biết. Lần trước nghe cái bà mối đáng chết kia cùng Hoa bà tử chuyện, muốn đem Cúc Hoa làm mai cho lão nhân hơn 40 tuổi, vợ (vợ chết); ngươi biết ta nghe xong trong lòng có bao nhiêu khó chịu đâu! Ta liền tự với mình: 'Thanh Mộc khẳng định đồng ý, Trịnh thúc Trịnh thẩm cũng đồng ý', ra ta lại sợ hãi như vậy. Nếu các ngươi đồng ý đem Cúc Hoa gả , ta cũng biết phải làm như thế nào. Mỗi ngày trong lòng ta đều chất chứa những chuyện này, ngày cũng nhớ đêm cũng nhớ, bây giờ ta có cách nào khác để qua ngày. Giờ đây ta hiểu điều ta muốn. Ta ra cùng ngươi, là muốn để ngươi hiểu được phần tâm này của ta. Cúc Hoa còn , ta biết trước mắt thể nào cưới nàng vào cửa —— phải nàng chờ qua bốn năm mới nhắc tới việc kết thân sao, ta có bốn năm thời gian để cho các ngươi nhìn thấy tâm ý của ta." Thanh Mộc lẳng lặng nghe Trương Hòe ra tâm tư của , nhìn quyết định như thế, lòng Thanh Mộc tràn đầy phức tạp. cùng Hòe Tử hòa hảo trở lại, chỉ vì nghe xong những lời Cúc Hoa , mà cũng bởi vì trong lòng thập phần trách cứ Hòe Tử. cũng hiểu , muốn nam oa cam tâm tình nguyện, chút cách ứng nào đồng ý cưới Cúc Hoa, là rất khó. Việc này thể so với nhà ở Hạ Đường Tập kia, có thể cần lễ hỏi liền gả được khuê nữ. Cuối cùng, rốt cuộc cũng đến lúc, có thể dựa vào đôi bàn tay mà tránh khỏi việc này; mặt Cúc Hoa nếu nhìn tốt, cả đời đều phải tự lo lấy. là thân ca ca, tất nhiên ghét bỏ nàng; nhưng người khác nếu muốn cưới nàng cũng cần phải như vậy, rất khó thực . Trong lúc nhất thời, vừa mừng vừa lo, mừng là vì Hòe Tử rốt cuộc cũng là người có ánh mắt, nhìn ra được là muội muội tốt; lo là vì chỉ sợ bây giờ muội muội dễ dàng chịu đồng ý cửa hôn nhân này —— nàng càng ngày càng có chủ ý. Vì thế, lườm Hòe Tử liếc mắt cái, có chút vui sướng khi người gặp họa : - "Ngươi theo ta những thứ này cũng vô dụng thôi, Cúc Hoa bây giờ có chủ ý. Cha ta cũng theo nương ta rồi, việc hôn nhân của Cúc Hoa để cho nàng tự định đoạt.” Trương Hòe nghe xong lời , càng khó chịu hơn, thất hồn lạc phách đáp: - "Ta hiểu được. Bây giờ nàng ngay cả liếc mắt nhìn ta cái cũng chịu!" Thanh Mộc thấy bộ dáng Trương Hòe như đánh mất hồn, buồn bực : - " phải còn có bốn năm sao? Xem ngươi về sau làm thế nào để có tiền đồ. Ngươi nếu hảo hảo mà làm, ta nhìn ngươi thế này, cần muốn cưới Cúc Hoa nữa. Ta cho ngươi biết, hôm qua Cúc Hoa lại làm được chuyện sinh ý lớn, ngươi lại dụng tâm , ta coi ngươi sau này chỉ phải khóc thôi!" Trương Hòe kinh hãi: - "Chuỵện sinh ý lớn sao?" Cái này… phải Cúc Hoa cách càng ngày càng xa sao, chỉ có vài mẫu ruộng đất, làm sao có bản lãnh làm ra chuyện gì? Nhất thời tâm tình càng thêm sa sút. Thanh Mộc dắt về phía trước vài bước, nhìn : - "Ngươi quên vừa rồi phu tử những gì sao? Muốn ta đem tài học gì đó ra sử dụng mới là tốt nhất, vì thứ hào nhoáng bên ngoài sống chết học tập là thể được. Ta cho ngươi biết, Thanh Nam thôn này của chúng ta là dựa vào núi Tiểu Thanh, lại kề bên sông Tiểu Thanh, là địa thế rất tốt. Ta muốn động não suy nghĩ nhiều hơn..." Thanh Mộc luôn luôn ít lời, khó có được ngày lại nhiều chuyện như vậy, đem chuyện tượng tử quả có thể nuôi heo nuôi gà, trong Kính hồ có thể nuôi cá tôm, ngay cả hoa cúc dại trong đồng ruộng kia cũng có thể sử dụng đến để ngâm trà, làm gối đầu, gậy trúc núi cũng có bao nhiêu là công dụng… toàn bộ cho Trương Hòe biết. Cuối cùng chốt hạ, : - "Ta thể toi công đọc sách này, phải động não. Chỗ dựa vững chắc thể chỉ dựa vào núi, dựa vào nước sông mà làm thức ăn, chỉ cần ta dụng tâm, khẳng định có thể tìm được biện pháp tốt để kiếm tiền. phải Cúc Hoa chính là động não mới nghĩ ra biện pháp nấu lòng heo sao?" Trương Hòe giật mình nhìn Thanh Mộc —— … vô thanh vô tức liền tự cân nhắc nhiều như vậy sao? Trong lúc nhất thời trong lòng Trương Hòe vừa bội phục lại vừa mất mác —— bản thân là kém quá xa. Nhưng mà, quan trọng, chỉ cần nỗ lực cũng thể kém so với Thanh Mộc. - "Trước mắt chỉ có thể nuôi heo trước thôi, đây là thứ tiền vốn . Chờ tuyết tan rồi, ta liền cùng cha mẹ, gọi bọn nhặt tượng tử quả —— bây giờ còn có thể nhặt được sao?" nhanh chóng ra quyết định. Thanh Mộc cười : - "Đương nhiên có thể nhặt được, nhưng phải chạy xa ít. Phía sau núi đều bị nhà của ta nhặt hết rồi. Ngươi theo ta đến đây, ta cho ngươi biết phải làm thế nào để xử lý tượng tử quả này, cả cách để xóa vị chua xót của nhân quả nữa. Buổi tối, ngươi mang ít về nhà cho heo ăn, xem heo của nhà ngươi chịu ăn hay ." Trương Hòe nghe xong mừng rỡ —— vừa vặn có thể để trông thấy Cúc Hoa. Từ trước ngày ngày tưởng nhớ đến đêm cũng mộng mị, triệt để bị bệnh tương tư. Lại , cũng thể uổng phí mảnh hảo tâm của Thanh Mộc, Thanh Mộc đây là muốn cùng nỗ lực, muốn làm ra chút chuyện đại . Vì thế, vội vàng : - "Ngươi đợi ta chút, ta chạy về nhà theo mẹ ta tiếng, đừng chờ ta ăn cơm chiều." xong xoay người bỏ chạy. Thanh Mộc bĩu môi thầm: - "Ta còn chưa muốn mời ngươi ăn cơm chiều." như vậy là có nhiều điểm lo lắng cho Trương Hòe, quả nhiên vì hai người là bạn tốt, còn lại cũng là vì Thanh Mộc rất hi vọng Cúc Hoa gả cho Trương Hòe. Phẩm tính của vị bằng hữu này có thể cam đoan, đem Cúc Hoa gả cho Hòe Tử cũng yên tâm. Nhưng mà Cúc Hoa bây giờ… chỉ sợ nàng đúng là nghĩ gả cho Hòe Tử, cho nên cần phải giúp bằng hữu phen. Bỗng nhiên nhớ tới việc, vội hướng về phía bóng người sắp chạy vào phòng ốc nhà người ta kia mà kêu lên: - "Ta muốn nhà Lí thợ mộc lấy cái thùng gỗ. hồi ngươi ở đây chờ ta." Trương Hòe dừng chút, xa xa lên tiếng đáp ứng.
Chương 53: Vấn đề tượng tử quả* Edit: Cửu Trùng Cát *Quả sồi Thanh Mộc vòng vèo bảy tám vòng đến nhà Lí thợ mộc ở phía nam của thôn. Đây là tòa tiểu viện bằng gạch, góc sân còn để đầy mảnh vụn cuốn khúc của gỗ bào, con chó mực to lớn, diễu võ dương oai chạy ra chào đón, nhìn Thanh Mộc sủa trận điên cuồng, rồi mới bị Lí thợ mộc từ trong nhà chạy ra đuổi nó trở về. - "Thanh Mộc a, tới lấy thùng gỗ phải ? Vừa vặn hôm qua làm tốt rồi, chất lượng rất tốt nha." Ông vừa thấy Thanh Mộc liền đoán được mục đích đến đây. Thanh Mộc vội hỏi: - " là làm khó Lí thúc. Lúc nào có thể sử dụng thùng gỗ?" Lí thợ mộc tự hào khoe ra, : - "Cầm về nhà là có thể dùng được rồi. Ngươi yên tâm, ta dùng đầu gỗ tốt để làm." Thanh Mộc cũng cười, Cúc Hoa căn dặn làm vài thứ rồi. Thanh Mộc theo Lí thợ mộc vào nhà của ông, nơi chuyên môn làm đồ gỗ, liếc mắt cái, ngay tại đống đồ gỗ ở góc phòng quả nhiên tìm được thùng gỗ của nhà mình. Lí thợ mộc kéo chòm râu, mặt ra thần sắc nghi hoặc, hỏi Thanh Mộc: - "Nhà của ngươi làm thùng gỗ sâu như vậy dùng để tắm rửa, kia… phải dùng bao nhiêu nước mới đổ đầy được? phải rất mất công sao." Thanh Mộc đáp: - "Thân mình của muội muội ta tốt, rất sợ lạnh, bỏ nhiều nước ấm chút để tắm rửa, cũng đỡ phải bị nhiễm lạnh đến sinh bệnh." Lí thợ mộc "A" tiếng, liên tục gật đầu : - "Đó là việc phải để ý. Dù sao chúng ta là nông dân, có điểm chịu khó, củi lửa lại thiếu; nhà của ngươi lại có giếng, nước cũng có sẵn." Thanh Mộc : - "Chính là ý này. Lí thúc, đây là tiền làm thùng gỗ." Lí thợ mộc vội vàng nhận lấy, đếm đếm, tổng cộng là sáu trăm văn tiền, nhất thời cười đến sáng lạng vô cùng, nhìn Thanh Mộc : - "Đến đây, ta giúp ngươi khiêng lên." Thanh Mộc dưới trợ giúp của Lí thợ mộc, khiêng thùng mộc lên rồi kéo rổ về. Lí thợ mộc cầm sáu trăm văn tiền, cười hề hề vào nhà chính. Thê tử của ông - Vương thị thấy bộ dáng này liền hỏi: - " lấy tiền rồi à?" Lí thợ mộc cười đem tiền đưa cho nàng, : - "Tiền đây, sai được. Mỗi ngày Trịnh tẩu tử đều bán lòng heo, bây giờ đầu cũng có ít tiền." Vương thị hỏi: - "Ngươi thu của sáu trăm văn tiền, có phải là lấy nhiều hơn bình thường hay ?" Lí thợ mộc : - "Cũng lấy nhiều lắm. Tiền công vẫn như nhau. Thùng gỗ này chủ yếu dùng vật liệu gỗ quý —— là ta đem vật liệu gỗ quý trong nhà đóng thùng gỗ cho .” Vương thị lúc này mới gì nữa. Thanh Mộc khiêng thùng gỗ, cùng với Trương Hòe trở về nhà, Cúc Hoa ở cửa lớn cùng chuyện với Triệu Đại Chủy. biết Triệu Đại Chủy gì mà làm cho Cúc Hoa cười lên "Khanh khách" giòn vang. Trương Hòe lập tức thấy trong lòng được thoải mái. Thanh Mộc cũng có chút kỳ quái, hô lên: - "Đại Chủy, ngươi chuyện gì vậy?" Triệu Đại Chủy mặt đen bỗng nhiên đỏ ửng, có chút xấu hổ : - "Cũng có gì, chỉ là đến mua lòng heo nấu cùng thịt đầu heo thôi. Ai nha! Thùng gỗ lớn như vậy dùng để làm gì?" Cúc Hoa vừa nhìn thấy, vội bỏ lại Triệu Đại Chủy ra xem thùng gỗ, bên còn quên quay đầu nhìn : - "Buổi sáng ngày mai ngươi tới lấy !" Triệu Đại Chủy lên tiếng đáp ứng, rồi nhìn Trương Hòe cười cười, mới xoay người bỏ . Thanh Mộc nhìn bóng lưng , hỏi Cúc Hoa: - " mua lòng heo sao lập tức cầm về nhà mà lại muốn ngày mai mới đến lấy?" Cúc Hoa ghé vào cạnh thùng gỗ, cúi đầu vào bên trong thùng nhìn cái, bên lấy tay vuốt ve vách thùng gỗ, bên hồi đáp: - "Ngày mai nhà muốn chiêu đãi khách nhân —— có người đến cùng xem tướng. Ta với ngày mai lại đến lấy, khi đó nấu xong mùi vị cũng vừa vặn rồi. Ca, thùng gỗ này dùng vật liệu gỗ gì làm ra, sao lại thơm như vậy?" Thanh Mộc hồi đáp: - "Ta cũng biết. Dù sao là vật liệu gỗ tốt được rồi. Nếu Lí thúc như thế nào lại thu nhiều tiền như vậy. Bình thường làm thùng gỗ thế này, nhiều nhất cũng chỉ tốn 200 văn là đủ rồi. Lí thúc đây là vật liệu gỗ tốt nhất mà cha lưu lại, cũng bán được. Lại có nhiều lắm, chỉ đủ làm cái thùng gỗ, hỏi ta có muốn làm hay . Lúc ấy ta nhìn qua cái, cảm thấy sai, lại ngửi thấy mùi hương này nên quyết định đặt làm." Cúc Hoa vừa nghe thấy, càng thêm cao hứng —— vật liệu gỗ này cư nhiên là đồ gia truyền mà người làm thợ mộc lưu lại, xem hoa văn của gỗ này tinh mịn, hơn nữa lại tỏa hương thơm, biết thứ này khẳng định là thứ tốt, chỉ sợ Lí thợ mộc phải chịu thiệt thòi rồi. Phải biết rằng nếu đây là vật liệu gỗ tốt, làm sao chỉ thêm bốn trăm văn là có thể mua được? Ai nha! Thả vào nửa thùng nước, rải lên chút bông cúc dại, ngâm vào thế nào cũng cảm thấy nhiều thoải mái a! Bên trong sương mù mênh mông, phải là "Xấu nữ ra dục" (ý là Cúc Hoa tắm í). Ha ha! Cũng giống như Dương Quý Phi, nhưng mà đây là "Ôn tuyền thủy hoạt tẩy lại da" thôi. Trong lòng nàng tự chế nhạo mình, cũng tự đùa tự vui mình, mang ý cười trong suốt ngẩng đầu lên, lúc này mới phát ra Trương Hòe, vội kêu lên: - "Hòe Tử ca, ngươi đến rồi!" Trương Hòe là có khổ mà được —— bản thân đều đứng đây hơn nửa ngày. Đầu tiên, nàng là cùng Triệu Đại Chủy chuyện, xong rồi lại nhìn thùng gỗ, cư nhiên ngay cả bóng dáng của cũng nhìn thấy. Nhưng mà xem bộ dáng của nàng, lại tức giận được. Thanh Mộc vội lôi kéo Trương Hòe xem tượng tử quả được ngâm ở trong ao, bởi vì nhặt được rất nhiều, cho tới bây giờ nhất thời cũng kịp xử lý hết, bên cùng Trương Hòe giới thiệu kỹ càng biện pháp xử lý những quả này như thế nào. Trương Hòe nghiêm cẩn lắng nghe, trầm tư lúc rồi : - "Ta cân nhắc thử thấy nhân của quả này, nếu đem ngâm nhiều thêm vài lần như lời ngươi , chắc người cũng có thể ăn." Thanh Mộc kinh ngạc nhìn Trương Hòe, : - "Ngươi đúng a, Cúc Hoa cũng như vậy đấy. Nàng muốn làm ra để nếm thử, chỉ là phải tốn chút công phu." Trương Hòe nghe xong liền mừng rỡ: - "Cúc Hoa như vậy? Nàng người cũng có thể ăn sao?" Thanh Mộc cười : - "Đúng vậy. Nàng heo ăn có chuyện gì, người khẳng định cũng có thể ăn." tới đây còn có chút kỳ quái, sao có thể đem heo và người đánh đồng được chứ? , Cúc Hoa đứng ở cửa phòng bếp, kêu lên: - "Ca, các ngươi làm gì vậy? Mau tới giúp ta mài tượng tử quả .” Thanh Mộc quay đầu nhìn về phía Trương Hòe, hai người đều nở nụ cười. Vì thế, bọn họ vào phòng bếp, Thanh Mộc hỏi: - "Ngươi định mài bao nhiêu?" Cúc Hoa đáp: - "Ai! thùng . Mài xong rồi, ta làm thức ăn khẳng định ngươi thích ăn." Nàng lại nhìn Trương Hòe cười cười, đây chính là lao động có sẵn a. Trong nhà tuy rằng bần cùng, nhưng dụng cụ làm bếp đều có đầy đủ hết, đây là điều làm Cúc Hoa vừa lòng nhất. Giống như cối đá này, có nó có thể tiết kiệm thời gian, làm ít chuyện. Cối đá đặt ở trong cùng của phòng bếp, chiếm vị trí hơn nửa phòng. Phía dưới cối đá để cái bồn gỗ lớn, trong bồn để khối lớn băng gạc trắng, để sau khi mài tốt có thể lọc bỏ cặn bã, khiến bề mặt tượng tử sau khi mài được nhẵn nhụi. Dương thị ngồi ở trước cửa động của bếp lò nhóm lửa, bên nhìn Trương Hòe : - "Hòe Tử đến rồi a! Vừa vặn giúp Thanh Mộc nhà ta đẩy cối xay —— cối xay này bỏ trống từ lâu rồi. Hôm nay lấy ra mài thùng thượng tử quả, mài xong có thể ăn được sao? Nhưng mà, ăn được cũng sao, có thể đem ra cho heo ăn." Trương Hòe "Vâng" tiếng, đáp ứng. Lúc bình thường vẫn lui tới nhà Thanh Mộc chơi, cũng thường ăn cơm tại đây, thuận tiện cũng giúp đỡ làm chút việc vặt vãnh. tại thấy thái độ của Dương thị cũng phải là muốn gặp , vẫn đối xử với như trước, trong lòng thoải mái ít. Thanh Mộc nghe xong cảm thấy kỳ quái. Cúc Hoa oán trách : - "Nương, gì vậy? Cho heo ăn làm sao phải mài nhuyễn như vậy! Hừ, quay đầu ta làm ra rồi, các ngươi cứ xem thường , đến lúc đó còn đưa cho heo ăn nữa ." Thanh Mộc nhìn thấy bồn gỗ đều dọn xong, liền hỏi: - "Cúc Hoa, cối xay này ngươi tẩy rửa qua sao?" Cúc Hoa đáp: - "Tẩy rửa qua rồi. Đều chuẩn bị tốt, các ngươi chỉ để ý mài là được." Thanh Mộc liền lấy xuống cái thớt (Cát: Ai hiểu search GG ca ca nhé!) của cối đá được bắt tường, bỏ lên giá của cối đá, cùng với Trương Hòe đẩy đẩy hai tay cầm của cối xay bắt đầu mài tượng tử quả. Cái thớt kia xoay tròn phát ra tiếng “y nha”, tiếng cối đá giống như tiếng ngáy, mà giống như xướng tiểu khúc vậy. Cúc Hoa ngồi im lặng ở bên, dùng thìa ngừng múc nhân tượng tử quả từ trong thùng nước ra, cùng với nước tất cả đều đưa vào giữa cối đá chỗ để miệng vật liệu, khi thớt của cối đá chuyển động, dòng nước màu vàng như mặt tương xuất , từ xung quanh cối đá chảy xuống, chảy vào trong bồn gỗ để phía dưới. Thứ sền sệt giống như cháo này chính là nhân tượng tử quả mài ra hay còn gọi là “mặt tượng tử”, Cúc Hoa nghĩ, ngày mai lại làm thêm ngày để ăn . Chỉ có thể làm ra đậu hũ tượng tử, những cái khác rất phiền toái, trời lạnh, vẫn nên ra giếng làm việc này. Đậu hủ này có thể kho tàu, có thể làm rau trộn, cũng có thể bỏ vào trong lẩu nóng để ăn. Nàng vừa nghĩ vừa xuất thần, trong mắt mang theo ý cười. Hòe Tử ở bên đẩy cối xay, bên len lén nhìn nàng, nhìn rồi trận thất thần xuất , tay hạ xuống lại dùng sức đều, mặt thớt vì vậy được thoải mái, liền mất cân bằng, cối xay đá này lập tức còn thuận lợi đẩy như vậy nữa. Thanh Mộc nhìn thấy, trong lòng thở dài, cố ý hỏi Cúc Hoa: - "Ngày mai Triệu Đại Chủy muốn xem tướng sao? Là người ở thôn nào?" Nếu là lúc trước, việc này quyết ở trước mặt Trương Hòe mà hỏi Cúc Hoa như vậy, nhưng trước mắt biết tâm ý của Trương Hòe, hiển nhiên để ý những thứ đó nữa. Cúc Hoa nghe thấy ca ca hỏi, liền nhớ tới bộ dáng xấu hổ vừa rồi của Triệu Đại Chủy, khỏi buồn cười. Lúc đó nàng thấy bộ dáng rất thú vị, cũng bát quái hỏi chút. Triệu Đại Chủy kia là người đỉnh đạc, chưa bao giờ lấy ánh mắt khác thường nhìn Cúc Hoa, còn rất thích nàng, vì thế cũng tinh tế theo nàng : - "Là ngoại sinh nữ (cháu đằng ngoại) của lão Thành thúc. Năm nay 18 tuổi. Ngày mai người nhà nàng đều đến nhà lão Thành thúc làm khách, vừa vặn tới nhà của ta (Triệu Đại Chủy) xem tướng. Người nhà nàng tệ, cũng cầu nhiều lễ hỏi gì cả, chỉ nếu xem tướng thấy thích hợp là có thể thành!" xong rồi (Triệu Đại Chủy) lắc lắc đầu, hắc hắc cười ngây ngô. Cúc Hoa cười hỏi : - "Vậy ngươi có cầu gì ?" Nàng cũng biết bản thân làm thế nào lại trở nên bát quái như vậy, có lẽ là cùng chuyện với Triệu Đại Chủy cảm giác thực nhàng. Triệu Đại Chủy a mồm rộng cười : - "Ta có thể có cầu gì? Người ta ghét bỏ ta nghèo, ta còn có thể chọn người ta sao? Nghe thím (thê tử lão Thành thúc) khuê nữ kia cũng là người thành . Thành là tốt rồi, ta rất thích người thành . Nếu là người tinh ranh quỷ quyệt, ta hầu hạ nàng cũng xong." Nghe thấy vậy Cúc Hoa "Xì" tiếng nở nụ cười. Cười đến mức làm Triệu Đại Chủy thấy quái lạ, hỏi: - "Làm sao? Ta đúng ư?" Cúc Hoa vội : - "Ngươi đúng. Muốn qua ngày phải sống cùng người thành . Đại Chủy ca, ngươi rất có kiến thức nha." Triệu Đại Chủy liền ha ha cười vui vẻ.
Chương 54: Cối đá xoay tròn Edit: Cửu Trùng Cát Cúc Hoa thấy ca ca hỏi nàng, liền đem những lời Triệu Đại Chủy , kể lại lần. Dương thị chen vào : - "Ngoại sinh nữ của lão Thành hả? Khuê nữ kia ta thấy qua rồi, là người rất thành thực, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, cùng Đại Chủy cũng rất xứng đôi. Ta xem ngày mai cửa thành thân này chính xác là có thể thành." Trương Hòe vụng trộm ngắm Cúc Hoa, thấy nàng rất hào phóng ở trước mặt đàm luận vấn đề hôn nhân, tuyệt câu nệ, cũng biết trong lòng là tư vị gì. nghĩ, Dương thị Triệu Đại Chủy cùng ngoại sinh nữ của lão Thành thúc xứng đôi, vậy còn cùng Cúc Hoa thế nào? Nếu cùng với Cúc Hoa ở chung chỗ, có xứng đôi hay ? Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời ngọt ngào, mặt cũng đỏ lên, kìm lòng đậu lại vụng trộm ngắm về phía sườn mặt Cúc Hoa. nghĩ tới Cúc Hoa cũng vừa vặn quay đầu nhìn sang, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, Trương Hòe chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều vọt lên mặt, trong lúc nhất thời, tay đẩy cối xay thể cử động được, toàn bộ việc đẩy cối xay đều dựa vào mình Thanh Mộc thôi. Thanh Mộc thầm kêu hay ho, nhưng mà cũng nhìn ra tâm ý của Hòe Tử, biết rằng Hòe Tử thích Cúc Hoa. sợ Hòe Tử quá khó khăn kham nổi, vội dùng khuỷu tay đẩy Hòe Tử chút, Thanh Mộc vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nhìn Trương Hòe, liếc mắt cái, Trương Hòe mới vừa rồi còn xấu hổ lập tức cúi đầu, lòng chuyên tâm đẩy cối xay. Cúc Hoa thấy vẻ mặt Trương Hòe đỏ bừng, nàng khỏi sửng sốt, thầm nghĩ tiểu tử này nghe nàng việc hôn nhân của Triệu Đại Chủy được tự nhiên sao? Lại nhớ tới giữa hai người từng xảy ra khúc mắc! Cũng đúng thôi, nếu nghĩ lại đúng là có chút xấu hổ, nhưng mà nàng sớm đem chuyện này quăng ra sau đầu rồi —— nàng cũng phải là Cúc Hoa lúc trước. Vì thế, nàng liền sang chuyện khác, nhìn Thanh Mộc : - "Ca, buổi tối ngày mai ta có thể dùng mặt tượng tử này làm đậu hủ. Ta sợ ngươi ăn rồi lại muốn tranh với heo —— về sau bỏ được thứ này, muốn dùng nó nuôi heo đâu!" Dương thị nghe xong ha ha cười rộ lên, trợn trắng nhìn nàng, liếc mắt cái : - " ngờ ngươi cũng biết mắng chửi người, thế nào mà ca ca ngươi lại tranh với heo?" Thanh Mộc cùng Trương Hòe đều cười rộ lên, nhưng tức giận. Trong tiếng “y nha” của cối xay đá, rất nhanh mài xong nửa thùng nhân quả tượng tử. Dương thị qua xem lần, : - "Ta xào rau nhé? Tốt lắm, các ngươi cũng mài xong rồi, vừa vặn ăn cơm." Cúc Hoa gật đầu : - "Ai! Nương ngươi xào . Có cối xay này đúng là làm xong nhanh ." Suy nghĩ chút còn thêm: "Nương, đồ ăn xào xong rồi, đem nồi tẩy rửa sạch , nấu giúp ta nồi nước. Ta đem thùng gỗ đưa quay đây, ăn cơm xong ta muốn hảo hảo mà tắm rửa cái —— chân của ta bị đông lạnh hết rồi." Khi mặt trời xuống núi, khí nóng người nàng cũng theo mặt trời rơi xuống, nàng chỉ cảm thấy cả người bị gió lùa, hai chân nàng giống như băng thiết vậy. Dương thị vội vàng đáp ứng, rồi chạy đến nhà chính đem cái bình đựng than đưa cho nàng để nàng sưởi ấm, vừa đưa tới dưới chân nàng bà vừa oán trách : - "Ngươi… cái oa nhi này, chân lạnh sưởi ấm, phải có bình than, để đôi chân bị nhiễm lạnh như băng thế này. Khí lạnh này từ chân truyền lên, nếu thường xuyên bị đông lạnh như vậy, sau này đầu gối dễ dàng bị đau nhức. Ngươi vốn chỉ sợ lạnh, nên để thân mình còn sinh bệnh nữa. Ai! Thân mình này thế nào mà dưỡng mãi cũng tốt lên được chút nào vậy? Nhìn xem ta cùng cha ngươi, ca ngươi kìa, gần đây điều dưỡng, mặt người người đều hồng nhuận; ngươi cũng điều dưỡng, thế nào dưỡng mãi cũng tốt…!" Thanh Mộc cùng Trương Hòe vừa lo lắng lại thương tiếc nhìn Cúc Hoa. Thanh Mộc cảm thấy Cúc Hoa là rất hư nhược, xem ra lần trước rơi xuống nước lưu lại di chứng . đối với Cúc Hoa kêu lên: - "Cúc Hoa, ngươi tới đây đẩy cối xay . Ra chút khí lực, lâu sau người liền ấm áp." xong, buông bên tay cối xay, đến trước mặt Cúc Hoa, tiếp nhận cái thìa trong tay nàng, để cho nàng đẩy cối xay. Cúc Hoa ngạc nhiên —— cái cối xay kia nàng cũng thử qua, làm sao có thể đẩy liền đẩy được chứ? Nàng muốn hoạt động như lời ca ca còn bằng ở tại chỗ bật bật lên nhảy vài cái. - "Ca, ta đẩy nổi, vừa mới thử qua rồi." Nàng thành thành đáp. Hơn nữa, hai người muốn đẩy cối xay, phải phối hợp dùng lực, bằng cối xay này thể chuyển động nhịp nhàng được. Thanh Mộc : - "Ta gọi ngươi đến đẩy là muốn ngươi hoạt động thân mình thôi, chứ phải muốn dựa vào ngươi đẩy cối xay. Hòe Tử có khí lực lớn, ngươi chỉ cần theo tốt rồi." Cúc Hoa nghĩ, đẩy cối xay này quả cũng giống như vận động vậy, vừa đẩy vừa lôi kéo, toàn thân đều hoạt động, cũng là biện pháp để rèn luyện thân thể. Vì thế, nàng đứng dậy, đến mặt sau tay cầm của cối xay, cùng đứng song song với Trương Hòe. hồi khoa tay múa chân, cối xay này có giá rất cao, bản thân nàng nếu nằm sấp lên, chắc cũng giống như vận động viên nhảy xà đơn ở trường học —— là treo lên, khẳng định sử dụng được sức lực; nếu đem dây thừng giữ mặt thớt kia hạ xuống, Trương Hòe thân cao to lại phải cong thắt lưng. Nàng suy tư mộng tưởng Trương Hòe đem cái giá buông xuống, dịch chuyển độ cao của thớt tới ngang ngực nàng, làm vậy rồi hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, giọng : - "Ngươi chỉ cần theo ta thôi tốt rồi. Trước tiên, di chuyển ít thôi, khi nào thấy thông thuận rồi hẵng dùng sức mà đẩy" Cúc Hoa gật đầu, từ từ theo đẩy cối xay. Lúc mới bắt đầu nàng đứng vững, hai đôi chân lại trước sau, bước chân của Trương Hòe lớn, bước chân nàng , Trương Hòe đẩy ở phía trước, nàng bị dẫn theo nên lảo đảo cái, nhịn được "Khanh khách" cười : - "Ai nha! được rồi. Hòe Tử ca đứng tại chỗ, căn bản cần hoạt động, ta còn phải chạy thêm hai bước mới ngang bằng được với tay cầm mặt thớt này, trở về lại phải lui về sau 2 bước mới được." Vừa , bên vừa cười tiến lên, phía trước phía sau, tiến tiến lui lui vội vã ngừng, chưa được vài cái, nàng thở hổn hển, bộ dáng như sắp xong. Dương thị qua nhìn thấy, cũng cười : - "Thế này làm sao mà được! Ngươi cùng Hòe Tử bước đồng đều. Hòe Tử, chân của ngươi bước chút —— ai! Chính là hình dáng này! Thế này còn đẩy được sao?" Lúc Cúc Hoa đẩy cối đá này, trí nhớ đời trước lại ra trong đầu nàng, đó là khi nàng còn rất , trong nhà mài bột làm bánh trôi, bản thân nàng từng theo mẹ đẩy qua loại cối đá này. Nhưng mà, cái cối đá kia so ra hơn tí. Nàng nhất thời có chút giật mình, tựa hồ lại trở về như đời trước, chờ đợi ăn bánh trôi, chờ đợi hưng phấn khi đẩy cối đá. Trong trí nhớ nàng, bóng dáng của mẹ rất mơ hồ, vừa nghĩ vừa nhớ lại, tựa hồ cùng với bóng dáng của Dương thị trùng hợp giống nhau đến lạ lùng, nàng đột nhiên hoảng hốt, đúng là thể phân biệt kiếp trước cùng kiếp này! Nàng lắc lắc đầu —— nhớ tới việc này làm gì? Kiếp trước là mẹ, kiếp này là nương, còn phải đều giống nhau sao, đều là từ mẫu cho nàng thứ tình cảm ấm áp! Cúc Hoa thu lại nỗi lòng dâng cao, chuyên tâm mà đẩy cối xay bằng đá. Dần dần nàng cũng bắt đầu thích thú, bên vui sướng hài lòng thôi, bên nhìn Trương Hòe vì phối hợp với nàng, chịu đựng ủy khuất cong lưng và bước từng bước , cánh tay cũng thể duỗi thẳng, thế này nhìn sao cũng giống như đẩy cối xay, mà giống như cùng chơi đùa với nàng, rất là thú vị! Nàng nhịn được "Khanh khách" thanh thúy cười rộ lên, trong tiếng cười của nàng mang theo tiếng của Dương thị ngừng chỉ điểm cùng sửa chữa, trong lúc nhất thời, trong phòng bếp là náo nhiệt vô cùng, ngay cả Trịnh Trường Hà cũng bị hấp dẫn vào đây. Trương Hòe đẩy cối xay này tuy rằng có chút nghẹn khuất, thế nhưng lại vui vẻ vô cùng, bất chợt cúi đầu ôn nhu nhìn Cúc Hoa, thấy nàng chơi đùa rất cao hứng, cũng mỉm cười. Ép buộc hồi, quả nhiên người nóng hổi. Cúc Hoa liền cảm thấy ‘ăn tiêu’ ( được khỏe), nhìn Trịnh Trường Hà : - "Cha, ngươi tới . Ta được rồi." rồi đem việc đẩy cối xay quăng cho cha nàng, Trịnh Trường Hà cùng Trương Hòe hai người đều là lao động khỏe mạnh, đẩy cối xay cũng nhanh hơn. Toàn bộ mài xong rồi, Cúc Hoa tiếp tục để cho hai người bọn họ cầm hai bên của băng gạc, lặp lặp lại lại xoa nắn mặt tượng tử, ngừng dùng nước tẩy rửa qua lại; bỏ cặn dính trong khối băng gạc, mặt phấn tượng tử trơn mịn theo dòng nước chảy vào trong bồn, cuối cùng bên trong băng gạc chỉ còn lại đoàn cặn bã lớn. Cúc Hoa thấy đại công cáo thành, vui sướng nhìn Thanh Mộc : - "Được rồi. Lại đổi thêm vài lần nước tẩy trắng ngày, ta tin nó còn mùi vị chua xót nữa." Nàng cố ý như vậy, tỏ vẻ bản thân nàng cũng là lần đầu tiên thử qua. Thanh Mộc rất bội phục! tin tưởng làm ra được mặt tượng tử láng mịn như vậy, người khẳng định có thể ăn, lại ngâm thêm vài lần, vừa mài nhuyễn vừa tẩy vừa nấu, vị cay đắng cũng bị ép buộc đến còn gì. híp mắt nhìn Trương Hòe giương cằm lên, ý tứ của là: “Nhìn thấy chưa, Cúc Hoa rất thông minh!” Trương Hòe vốn ‘tình sâu bén rễ’, thấy Cúc Hoa luôn nghĩ cách tính toán cho cuộc sống như thế, càng nhìn nàng trong lòng càng mềm mại! Nhưng mà, vui mừng rất nhiều, cũng cảm thấy Cúc Hoa lại cách xa thêm phần. Dương thị cùng Trịnh Trường Hà cũng liên tục tán thưởng. Dương thị lấy ngón tay điểm điểm mặt tượng tử bằng phẳng này, tươi cười đầy mặt : - "Sợ rằng Cúc Hoa đúng, làm ra được tốt thế này, nếu ăn ngon, làm sao còn bỏ được mà đem cho heo ăn đây? Bột ngô cũng được trơn mịn như vậy." Trịnh Trường Hà vội hỏi: - " phải loại bỏ nhiều cặn bã sao? Hay là dùng thứ cặn bã kia nuôi heo cũng tốt. Hòe Tử, về nhà nhớ cùng cha ngươi, chờ tuyết tan rồi phải lên núi nhặt. Lúc trước ta biết heo có chịu ăn thứ này , nên với nhà các ngươi; trước mắt thử được tốt lắm, các ngươi cứ chiếu theo như vậy mà làm. Ngày mai ta cùng Triệu Tam qua tiếng." Trương Hòe vội đáp ứng, : - "Thanh Mộc đều hết cho ta biết. núi Tiểu Thanh cũng có nhiều cây sồi, có thể nhặt." Trịnh Trường Hà cười : - "Nếu là phía sau núi sợ là có, phải tới nơi xa chút mới có, phía sau núi đều bị ta nhặt hết." Trương Hòe cười : - " phải đều ở núi Tiểu Thanh sao." Ăn xong cơm chiều, Dương thị lại chuẩn bị nồi lớn lòng heo cùng thịt đầu heo đưa cho Trương Hòe mang về nhà, để cho cha nhắm rượu. Trương Hòe cũng khách khí, hai tay tiếp nhận, cảm kích nhìn Dương thị : - "Ta đây đa tạ thím." ước gì cùng với Dương thị thân cận nhiều hơn, phải "Mẹ vợ nhìn con rể —— càng nhìn càng vui mừng" sao, chờ người cả nhà Cúc Hoa đều vừa mắt , Cúc Hoa kia cũng có thể coi trọng hơn. Dương thị cười : - "Tạ cái gì mà tạ? Cũng phải thứ gì tốt. Trong mùa đông bán được nhiều, mỗi ngày đều thừa lại ít, năm sau chắc có nhiều như vậy." Bà nhìn oa nhi này, trong lòng rất là chua xót, nếu mặt của Cúc Hoa hư, đây phải chính là con rể tốt có sẵn sao? Chuyện xảy ra lúc trước, tuy rằng bà cũng tức giận, nhưng khi việc qua bà ngẫm lại cũng tiếp tục tức giận nữa —— oa nhi người ta muốn cưới vợ đẹp mắt cũng là thường tình. Oa nhi này phải cũng giống như Thanh Mộc sao? Nếu Thanh Mộc muốn kết hôn với người như Cúc Hoa vậy, sợ là bản thân bà cũng cần phải suy nghĩ lại! Bởi vì bà nghĩ như vậy, nên nhìn Hòe Tử càng thêm thuận mắt. thể làm con rể cũng sao. cùng Thanh Mộc là bằng hữu tốt, cha cùng cha Thanh Mộc cũng là bằng hữu tốt, hai nhà luôn cận kề giao hảo, đáng vì việc này mà chặt đứt tình cảm. Lúc Trương Hòe , Cúc Hoa ở trong phòng bếp dùng ninh quán ( loại nồi có nắp đậy giống như cái vung) hầm thuốc. Rốt cuộc nàng bỏ được mà giết gà, đành phải dùng lòng heo, đem nhân sâm mà Tần Phong đưa cho bỏ vào năm sáu miếng. Nàng dám bỏ nhiều, nhân sâm là thứ đại bổ, ăn vào đối với thân thể của nàng tốt là khẳng định, nhưng nàng thể xác định ăn nhân sâm có đem vết thương mặt nàng sửa chữa gì quá hay , chẳng hạn như nàng ăn tôm bị tái phát, cho nên nàng muốn trước tiên thử xem lần. Nàng vội vàng suy nghĩ như thế nào để điều trị thân thể, Trương Hòe thấy được nàng đến tiễn chân, lại càng có khổ mà được —— nha đầu kia tuyệt còn giống như lúc trước kia khi hay lui tới, lúc ấy nàng có việc gì cũng phải ở bên người qua lại vòng, vụng trộm ngắm nhìn , liếc mắt cái, rồi lại sợ hãi ở bên ngoan ngoãn làm việc, dám quấy rầy cùng Thanh Mộc. Bây giờ ngược lại rồi, có việc gì cứ nghĩ phải đến trước mặt nàng qua lại vòng, vụng trộm ngắm nhìn nàng, liếc mắt cái —— chỉ sợ nàng căn bản còn nhìn thấy ! cứ như vậy mà hối hận về nhà, đạp mặt đường đóng băng "Kẽo kẹt" vang lên tiếng, cảm thấy trong bóng đêm yên tĩnh đường thôn, mình lẻ loi độc hành, hết sức đơn, giống như tâm tình của bây giờ vậy, xuống dốc phanh…