Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Quan điểm của thôn trưởng


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Lí Canh Điền cùng thê tử - Phương thị, nghe thấy hai nhi tử trở lại, vội vàng từ trong phòng lao tới. Phương thị tay lôi kéo tiểu nhi tử, ánh mắt hướng về con lớn nhất, oán trách hỏi:

      - "Trời tuyết lớn thế này, còn về nhà làm gì? Sao để trời bớt lạnh chút rồi hẵng về?"

      Miệng như vậy, nhưng mặt bà cũng vui mừng thôi.

      Hai nhi tử này của bà, đến trường học huyện Thanh Huy đọc sách, tá túc ở nhà đại bọn , mấy tháng mới về nhà chuyến. Trong ngày thường, bà muốn đến thăm con trai cũng được, vì phải ai muốn cũng có thể đến trường học ở huyện lớn mà đọc sách, vì tiền đồ của con, bà đành phải chịu đựng .

      Trước mắt thấy các con trở về, bà vui mừng quá đỗi, lời oán trách cũng bất quá là lời suông thôi, cũng vì tâm tư bà lo lắng cho các con phải chịu đông lạnh.

      Lí Trường Phong cười :

      - "Hôm kia tính toán muốn trở về, nghĩ hôm qua trời lại có tuyết rơi, Trường Vũ lại muốn trở về, vì thế liền mặc kệ tuyết rơi hay , cứ trở về thôi. Bên ngoài cũng phải rất lạnh, nhìn xem, chúng ta cũng đổ mồ hôi đây."

      Người nhà vào phòng, Phương thị cùng lão gia tử mang đến hai cái lò sưởi đưa cho hai người; Lí Canh Điền tiếp nhận tay nải người nhi tử, đặt ở bên, hỏi:

      - "Từ Hạ Đường Tập, đường trở về à? Cũng biết kêu xe bò."

      Lí Trường Vũ bĩu môi :

      - "Làm sao có xe bò mà kêu? đường ngay cả bóng quỷ cũng thấy. trở về còn chờ đến khi nào?"

      Phương thị hiền lành hỏi:

      - "Đói bụng chưa? Nương làm cơm. Ai nha! Cũng có đồ ăn gì tốt. Cha bọn , ngươi nhà Trường Hà nhìn cái, mua chút lòng heo cùng thịt đầu heo trở về. Mấy thứ này, Trường Phong cùng Trường Vũ còn chưa có ăn qua đâu, mua đem về cho bọn họ nếm thử! Buổi sáng ngày mai lại giết thêm con gà."

      Lão gia tử cũng vội :

      - "Mấy món đó rất tốt, mua chút trở về để cho Trường Phong cùng Trường Vũ nếm thử."

      Lí Canh Điền do dự :

      - "Cái này… giống như là đến cửa đòi vậy? Làm sao để mở miệng cho tốt được. Nương Thanh Mộc thế nào cũng đem tặng cho ta mang trở về."

      Phương thị oán trách :

      - "Nhà nàng mở cửa làm buôn bán có tiếng cũng có miếng, chỉ là dọn đến Hạ Đường Tập mà bán thôi. Ngươi tới cửa mua, đem tiền trả là phải à? Ngươi sau này nếu muốn ăn, trực tiếp tới cửa mua, đây phải chuyện làm ăn có sẵn ở cửa ư? Nàng muốn tặng cho ta, ta cũng ngượng ngùng nhận. Lại , trong thôn nhiều người thế này, biết đem đưa cho ai rồi đưa cho ai, phải là làm chuyện đắc tội với người ta sao."

      Lão gia tử gật gật đầu :

      - "Phải trả tiền. Đôi phu thê Trường Hà cũng dễ dàng gì, kiếm được đều là tiền vất vả."

      Lí Canh Điền bật cười :

      - "Ta khẳng định là phải trả tiền, chỉ sợ ngượng ngùng lấy thôi. Tốt rồi, ta biết thế nào với rồi. Lấy hai cái nồi đất đến đây, bằng cũng có gì để đựng."

      Vì thế Phương thị phòng bếp lấy đồ để đựng thức ăn. Nơi này Lí Trường Vũ hỏi cha :

      - "Cha, ngươi nhà Trường Hà, có phải là nhà dưới chân núi Tiểu Thanh , trong nhà có cái ‘xấu nha đầu’ Cúc Hoa ấy?"

      Lí Canh Điền :

      - "Chính là nhà . Cúc Hoa kia là có khả năng , đem lòng heo thối đến hò hét kia nấu ra hương vị thơm ngào ngạt, nương nàng mỗi ngày đều dọn đến Tập bán, có thể kiếm ít tiền. Nhưng chính là vừa mệt lại vừa bẩn."

      Lí Trường Vũ đáp:

      - "Ai nha! Vừa rồi ta cùng ca ca còn gặp nàng đó. Nàng đứng ở đầu thôn nhìn quanh, giống như đợi người. Xem ra là ở đó chờ nương nàng."

      Lí Canh Điền sửng sốt :

      - "Buổi sáng mỗi ngày nương nàng có thể trở về rồi, sao hôm nay đến bây giờ còn chưa có trở về vậy?"

      Phương thị vừa vặn nhấc theo cái rổ từ phòng bếp bước ra, bên trong rổ là hai cái nồi đất, nghe xong lời này cũng lo lắng hỏi:

      - "Là sao, ngươi thấy Cúc Hoa ở cửa thôn chờ người à? Trời lạnh thế này, nếu Trịnh tẩu tử đến bây giờ còn chưa có trở về, kia… cũng có gì tốt. Cha bọn , ngươi chạy nhanh nhìn cái ."

      Lí Canh Điền vội vàng tiếp nhận rổ, chạy ra bên ngoài thay đôi giày rơm, rồi vội vàng bỏ .

      Cúc Hoa ở cửa thôn đợi hồi, người nàng dần dần lạnh như băng.

      Nàng càng sốt ruột, muốn trở về, nhưng lại cam lòng. Chính lúc mỏi mắt chờ mong, đột nhiên nhìn thấy xa xa, nơi tận cùng tuyết trắng, thấp thoáng hai bóng dáng như hai điểm đen nho . Dần dần điểm đen kia phóng đại lên, hình dáng cũng ràng, lần này, nàng xác định là nương nàng cùng ca ca trở lại, nhất thời cao hứng thôi, liền chạy vội qua đón bọn họ.

      Dương thị nhìn thấy Cúc Hoa, ở trong tuyết nghiêng ngả, chao đảo chạy ra chào đón, bà phen giữ chặt tay nàng, xốc lên tấm khăn che mặt kia nhìn thấy, quả nhiên nàng bị đông lạnh đến môi xanh tím, bà khỏi đau lòng oán trách :

      - "Ngươi… tiểu oa nhi này, chạy đến đây làm gì? Ta là có việc, ca ca ngươi tìm là được rồi, ngươi lại đến nữa, chẳng phải dư thừa à? Nếu đông lạnh bị bệnh, phải càng thêm phiền toái sao?"

      Thanh Mộc cũng nhìn nàng đầy trách cứ. Cúc Hoa thế nhưng lại vui mừng cười :

      - "Ta thấy ca ca lâu như vậy còn chưa có trở về, trong lòng sốt ruột, liền vòng đến cửa thôn đến xem xem. nữa, ta chạy nhanh về nhà sưởi ấm đây!"

      Dương thị :

      - " tại hiểu được lạnh, muốn sưởi ấm rồi hả?"

      Cúc Hoa liền chuyển hướng câu chuyện, hỏi:

      - "Nương, sao đến bây giờ ngươi mới trở về vậy? Đồ ăn lại nhiều lắm, bán xong, mang đến tặng người khác là được, đứng lâu ở đó làm gì."

      Hỏi đến việc này, Dương thị mặt mang ý cười :

      - "Là trách ta. Nếu trước cho các ngươi biết tiếng, ngày mai mới tốt rồi. Hôm nay, ta cùng Lai Hỉ đem đồ ăn dọn đến phía thôn dưới mà bán. Bán tốt nha. Những người đó vì tuyết rơi quá dày, muốn ra khỏi cửa, nhưng ta đều đem đồ ăn dọn đến trước cửa nhà bọn họ, đương nhiên bọn họ liền thống khoái mà mua. Cũng hết hai cái thôn, mới bán xong hết. Họ còn kêu ta ngày mai lại đến nữa đó."

      Cúc Hoa nghe xong khổ sở thôi, nàng thở dài :

      - "Việc này là quá mệt, muốn bán được còn phải quãng đường là xa, trời còn đổ tuyết nhiều như vậy. Ngày mai vẫn là đừng nữa."

      Thanh Mộc cũng :

      - "Bán ít ít hay ít bán nữa cũng đều như nhau cả, lúc trước bán đồ ăn, chúng ta sống qua ngày cũng tốt mà."

      Dương thị biết hai người bọn họ lo lắng cho bà, liền cười :

      - "Hôm nay bán chậm, là ta cùng Lai Hỉ sau khi bán được lúc mới chợt nghĩ tới cái biện pháp này, cùng đại cữu ngươi bàn bạc sắp xếp xong cả rồi. Sáng sớm ngày mai ta cùng Lai Hỉ trực tiếp xuống dưới thôn trang đó, về đến nhà khẳng định sớm hơn. Ở Hạ Đường Tập cũng bán, đặt trong tiệm của đại cữu ngươi mà bán. Cả 2 nơi đều bán, chắc chậm trễ đâu."

      Cúc Hoa nghĩ nghĩ :

      - "Ta về nhà cùng cha thương lượng lại cho ổn thỏa ."

      nhà ba người trở về. Đến trong thôn, Thanh Mộc lại học đường cùng phu tử qua tiếng.

      Bọn họ vừa rời khỏi, thôn trường Lí Canh Điền liền đuổi tới cửa thôn, vừa đúng lúc bỏ lỡ. Lí Canh Điền nhìn thấy Cúc Hoa, nghĩ oa nhi này khẳng định là về nhà rồi, vì thế, ông liền hướng về phía chân núi Tiểu Thanh mà .

      Ra thôn vĩ, xa xa nhìn thấy vài bóng người tiến vào sân nhà Trịnh Trường Hà, ông hiểu được là vài người bọn họ trở lại, liền yên lòng, chậm rãi đuổi theo.

      Chờ Lí Canh Điền đuổi tới Trịnh gia, Dương thị cùng Cúc Hoa đổi giày, ngồi sưởi ấm, Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc thu thập các thứ trong sọt trúc.

      - "Ai nha! Là thôn trưởng đến, là khách quý, ít khi đến! Mau vào ngồi."

      Trịnh Trường Hà thấy thôn trưởng đến, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhiệt tình lôi kéo thôn trưởng vào trong phòng.

      Lí Canh Điền cười :

      - "Ta đến đến, có gì là khách ít đến hả? Đều ở trong thôn. Thê tử Trường Hà, ngươi mới trở về à? Ta vừa rồi nghe Trường Vũ nhà ta , Cúc Hoa ở cửa thôn chờ nương nàng, ta còn lo lắng đây —— bình thường giờ này ngươi sớm trở lại, sao hôm nay đến bây giờ mới trở về? Ta chạy tới nhìn xem, thấy các ngươi, mới đến đây."

      Dương thị kinh ngạc nhìn Cúc Hoa, nghĩ thầm: sao có nghe nàng chuyện này vậy kìa?

      Lí Canh Địa liền đem chuyện hai nhi tử nhà ông vừa trở về, là Phương thị kêu ông đến mua chút lòng heo và thịt đầu heo, cùng với việc Lí Trường Vũ gặp Cúc Hoa qua lần. Dương thị liền cảm kích :

      - "Xem làm hại nương Trường Vũ lo lắng. Hôm nay là ta đem thức ăn dọn đến phía dưới thôn trang của Hạ Đường Tập bán, mới về nhà trễ chút. Đến đây, ta cho ngươi mang đồ ăn về. Cũng đừng việc trả tiền gì cả, phải là dọa người sao? Đều là quê nhà hương thân, Trường Phong cùng Trường Vũ mấy tháng mới về nhà chuyến, ta làm thím, đưa chút đồ ăn cho bọn họ ăn cũng là cần phải làm mà."

      Lí Canh Điền cười :

      - "Ta muốn cùng ngươi việc này đây, ngươi có thể dọn đến thôn trang khác bán, thế nào mà ta ở trong thôn ngươi bán? Ngươi nếu cứ mang tặng , cần tiền, ai dám có ý tứ đến mua nữa? Chính là ngươi muốn đem tặng cho người ta, người ta cũng ngượng ngùng mà nhận. Lại , trong thôn nhiều người thế này, ngươi đưa nhà, đưa nhà, cũng tốt. Sau này, về lâu về dài, ai muốn ăn còn có thể đến mua, so với mua thịt phải có lời hơn sao? Còn đỡ phải tốn công vất vả nấu. Nương Thanh Mộc à, ngươi nghe ta , sai đâu!"

      Ngồi ở cạnh lò sưởi, Cúc Hoa nghe xong, thầm khen thôn trưởng lời này có trình độ. lần hai lần đem tặng có việc gì, đưa tặng nhiều lần hơn, ai cũng chịu nổi, người nhận còn phải làm tội nhân. Vì thế, Dương thị đành phải cười :

      - “Nghe thôn trường lời này, ta đây mặt dày lấy tiền vậy." Bà nghĩ, người cùng thôn, múc thêm nhiều chút cũng được.

      Vì thế, bà trừ bỏ việc tính tiền ra, mặt khác lại múc thêm nhiều lòng heo đưa cho Lí Canh Điền, là bà làm thím đưa cho Trường Phong cùng Trường Vũ ăn, rồi tìm thêm cái bình , gắp đầy bình lạt cải trắng đưa cho thôn trưởng.

      Trịnh Trường Hà ở bên, nhìn thấy việc đưa tiền - lấy tiền, bộ dáng ông rất khó coi. Lí Canh Điền nhìn thấy ông như vậy, liền trách cứ :

      - "Ngươi… nhóm đại lão gia a, chỉ biết hào phóng. Hai mẹ con các nàng kiếm tiền như vậy dễ dàng lắm sao? Nhìn xem hôm nay đầy trời tuyết rơi thế nào kìa, bán được rồi tại mới trở về. Trường Hà huynh đệ, ta là thôn trường, mặt dày với ngươi hai câu, lại có người đến mua, người đừng sưng mặt lớn đầu thế nữa, giả trang người tốt làm gì, Cúc Hoa cùng nương nàng vất vả như vậy, lấy số tiền đó là cần phải làm."

      Trịnh Trường Hà nghe xong cực kỳ xấu hổ!

      đúng vậy sao, bên trong chuyện làm ăn này, ông chỉ giúp đỡ thanh lý đầu heo cùng móng heo, những việc khác đều là do Dương thị cùng Cúc Hoa làm, bản thân ông lại vì sĩ diện vinh quang, quả là quá đáng. Thế là ông đành phải ngây ngô cười, cong cong cái ót.

      Dương thị thấy bộ dáng tướng công cười ngượng ngùng, thầm cảm kích thôn trường có thể những lời như vậy. Bà lại dặn dò thêm:

      - "Thôn trường, thịt đầu heo này nấu tốt lắm rồi, nóng thế này có thể ăn; nhưng còn lòng heo vẫn chưa có nấu tốt, bình thường nhà của ta đều là đặt ở trong nồi hầm suốt đêm, đến buổi sáng ngày thứ hai, hầm mềm rồi mới mang bán. Nhà ngươi mang về cho nương Trường Vũ bọn , kêu nàng dùng lửa nấu thêm canh giờ, mới có thể ăn, bằng đủ mùi vị đâu."

      Lí Canh Điền thấy Dương thị làm người hào phóng như thế, cũng thập phần cao hứng, liên thanh đồng ý rồi cáo từ ra về.
      Anhdva, 1900, Hale2055 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Sinh ý đến cửa


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Cúc Hoa ngồi ôm cái lò sưởi hồi lâu, mới trừ khử hết được khí lạnh người nàng. Dương thị nhìn thấy, đau lòng đòi mạng, nhìn Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc căn dặn, là trời lạnh, sau này thế nào cũng để cho Cúc Hoa xuất môn.

      Trịnh Trường Hà liên tục gật đầu, :

      - "Ngươi đừng chỉ Cúc Hoa, chính ngươi lúc đó chẳng phải cũng xuất môn sao? cần dọn đến thôn dưới bán nữa, ở Hạ Đường Tập có thể bán bao nhiêu bán bấy nhiêu, ta cũng yên tâm."

      Dương thị làm sao mà chịu nghe, bà :

      - "Ta cùng Lai Hỉ tới đó, có thể có việc gì? Bây giờ mỗi ngày ta cho 15 văn tiền công, oa nhi kia rất là cao hứng, cũng nguyện ý theo ta ra ngoài, còn kiếm được chút tiền tiêu vặt. lâu sau là mừng năm mới rồi. Ta kiếm thêm chút tiền để có cái tết sung túc hơn."

      Cúc Hoa :

      - "Nương, nếu chỉ là xa bán đồ ăn, chịu vất vả thêm ít, ta cũng lo lắng; chỉ sợ ngươi gặp phải kẻ lưu manh phân phải trái, thế nguy hiểm."

      Trịnh Trường Hà :

      - "Ta chính là ý tứ này."

      Thanh Mộc ở bên cần đề cập tới. chỉ cảm thấy bản thân niệm kinh thư, ngược lại việc cũng làm được, cái gì cũng thể giúp tay, bởi vậy ảo não thôi; lại thể bỏ dở nửa chừng, mới được nửa đường lại thôi học. Thầm nghĩ, sau này càng muốn dụng công học hành thêm chút nữa, chờ học được sai biệt lắm, liền về nhà hỗ trợ cho người thân.

      Dương thị cười :

      - "Ta lớn tuổi như vậy, còn sợ mấy việc cỏn con như ngươi sao? Ta còn cùng Lai Hỉ, cũng sợ việc này. Lại , hai chúng ta cũng xa, đều là đến thôn lân cận Hạ Đường Tập bán. Người mười tám dặm quanh thôn đây đều nhận biết, nếu gặp kẻ lưu manh chắc cũng ngượng ngùng dám quá phận."

      Dương thị rốt cuộc vẫn nghe lời của Trịnh Trường Hà cùng Cúc Hoa, kiên trì dọn lòng heo đến bán ở các thôn lân cận, tại Hạ Đường Tập do đại cữu của Cúc Hoa – Dương Phát bán.

      Cứ như vậy, mỗi ngày bà trở về trễ ít so với bình thường, sai biệt lắm thời điểm giữa trưa mới có thể về đến nhà. Tiền bán được so với trước kia nhiều hơn, mỗi ngày bán hai bộ đồ lòng cùng hai cái đầu heo, còn có móng heo nữa.

      Ngày thứ hai, sau khi thôn trưởng đến nhà Cúc Hoa mua lòng heo, trời cũng trong xanh trở lại. Ánh nắng mặt trời chói chang làm tuyết tan chảy khắp nơi, mái hiên cỏ tranh cũng chảy tí tách những giọt nước. Nhiệt độ khí lại giảm xuống rất nhiều, ở mỗi nơi bị tuyết đông lạnh, kết thành băng hoa muôn hình muôn vẻ, rất là đẹp mắt.

      Sáng sớm, Trịnh Trường Hà lấy ra cuốc xẻng, đem tuyết đọng trong viện toàn bộ xúc bỏ ra bên ngoài, ngay cả bên ngoài sân cũng tạo ra lối thông đạo, để cho người . Tuyết đọng này được dọn sạch rồi, mặt trời vẫn nắng chói chang, rất nhanh đất trở nên khô ráo, đỡ phải bị người đạp đến đạp , biến thành nơi nơi đều là dấu chân ẩm thấp.

      Cúc Hoa đem bản thân nàng bao vây chặt chẽ, vô cùng nghiêm cẩn. Tối hôm qua nàng làm mũ mới màu đỏ nhũ bạc cùng khăn quàng cổ, hoặc là kêu đồ vây cổ càng thỏa đáng hơn, bên trong còn lót thêm lớp bông vải; đầu đeo mũ đỏ nhũ bạc, đều là dùng vải làm quần áo còn thừa lại để làm.

      Ở bên ngoài giày bông, nàng còn mang thêm tầng giày rơm, cầm theo rổ cùng cái xẻng nữa, đến trong đất trồng rau mới khai hoang cắt vài loại rau quả làm đồ ăn, rồi vào trong vườn rau bên cạnh phòng bếp, cắt thêm chút rau chân vịt. đám tuyết đọng lá, nhìn tuyết trắng kia ở màu xanh của rau chân vịt, nàng cảm thấy đặc biệt đẹp mắt.

      Rau chân vịt này cũng giống với loại được bán trong chợ ở kiếp trước như vậy, vừa lớn vừa dài, sắc màu xanh biếc, ghé vào bùn đất mà lớn lên, khi sinh trưởng; đổi thành màu xanh thẫm hơi phiếm đen, rễ cây màu phấn hồng, mỗi cây đều phì nộn tráng kiện và rắn chắc. Bình thường tay nàng dùng sức cũng bẻ gãy được, chỉ có thể tẩy sạch rồi trực tiếp bỏ vào xào, kỳ lạ là sau khi xào vừa giòn vừa ngon, màu xanh thẫm của rau chân vịt cũng phá lệ trở nên trong veo.

      Hái gần đầy rổ rau chân vịt, nàng nhìn vườn rau chân vịt nho thế này, nghĩ nghĩ, rồi dùng cái xẻng đem toàn bộ tuyết đọng đẩy ra, kêu cha nàng dọn từ cửa động của bếp lò, hốt ki tro rơm rạ, bỏ vào mặt của rau chân vịt.

      Tro rơm rạ này là thứ tốt, chỉ có có thể giúp cây phát triển, còn có thể bảo vệ gốc cây bị đông lạnh. Phân tro của nhà nàng đều là tát vào bên trong đất trồng rau. Nhưng thời điểm nổi gió tương đối chán ghét, bị thổi trúng nơi nơi đều là tro bụi, khi tát phải chọn lúc trời nổi gió hoặc gió thấp là tốt nhất.

      Trịnh Trường Hà vào, lấy ra ít lá tỏi xử lý như bình thường, nhìn Cúc Hoa :

      - "Ngươi nghỉ ngơi, phơi nắng . Để ta đến làm cho."

      Cúc Hoa đáp ứng, ở cạnh giếng bên kéo chút nước lên rửa rau, bên phơi ánh nắng mặt trời. Đột nhiên, nàng nghe thấy ngoài cửa viện có người kêu nàng.

      - "Cúc Hoa! Có người tìm!"

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nguyên lai là Lí Trường Vũ. cùng với Lí Trường Phong đứng ở mái đình bên ngoài viện, cười khanh khách nhìn nàng, bên cạnh còn có già trẻ.

      Thiếu niên kia cùng với huynh đệ Lí Trường Vũ cùng loại ăn vận, nhìn có vẻ phú quý ít, trường bào hoa râm, kiện áo khoác bằng da viền lông, cổ áo cùng cổ tay áo đều viền sắc lông tuyết trắng, đến gần thấy da trắng nõn, mặt mày sâu sắc. Vị lớn tuổi kia, cùng Trịnh Trường Hà tuổi tác ngang nhau, mặc áo dài bông dày, đầu đội mũ lông. Cúc Hoa đem rau chân vịt tẩy rửa tốt đặt lên thùng nước, đến trước mặt mấy người này, giọng hỏi:

      - "Trường Vũ ca, có gì việc sao?"

      Lí Trường Vũ thấy nàng giống như hôm qua vậy để ý , mừng đến mặt mày hớn hở, vội vàng nhìn nàng giải thích, :

      - "Cúc Hoa, đây là Trần thiếu gia —— Trần Dục ở Hạ Đường Tập, cùng với chúng ta là bạn đồng học, cùng đến học đường đọc sách. Nhà ở Hạ Đường Tập mở tửu lâu Thanh Huy. Đây là Mao chưởng quầy. Hôm nay bọn họ đến là muốn cùng ngươi bàn bạc chuyện làm ăn."

      Cúc Hoa lập tức ngẩn ra, nàng bất động thanh sắc, đem hai người kia cẩn thận đánh giá phen, thầm nghiền ngẫm ý đồ của bọn họ khi đến đây.

      Trần Dục cũng đánh giá Cúc Hoa, vị nương mang danh “xấu nữ” này đeo khăn che mặt, quả thực làm cho vạn phần kinh ngạc —— cùng với việc Lí Trường Vũ miêu tả cho biết cũng sai kém nhiều lắm!

      Tuy rằng tuổi của nàng vẫn còn , nhưng hai tròng mắt như nước hồ thu, cả người lộ ra yên tĩnh, khí chất lạnh nhạt; mũ cùng áo màu đỏ nhũ bạc, đứng trong tiểu viện đầy tuyết mang màu sắc hoang dã cùng với màu nâu của tường đất quả hết sức sinh động.

      đường đến Trịnh gia, huynh đệ Lí Trường Phong đơn giản giới thiệu tình huống Trịnh gia cho biết, bao gồm việc Cúc Hoa mặt xấu. Nhưng mà, khi nhìn thấy Cúc Hoa xong, vẫn thể tin tưởng, phía dưới khăn che mặt lại là gương mặt xấu xí.

      Cúc Hoa nghiêng người, đem mấy người vào trong viện. Lúc này Trịnh Trường Hà cũng từ trong vườn rau ra. Ông từ trong thùng nước lấy ra ít nước để rửa tay, vội vội vàng vàng ở người xoa xoa, rồi hướng về phía bọn họ tới.

      Lí Trường Phong cùng Lí Trường Vũ vội vàng kêu: "Trịnh thúc".

      Trịnh Trường Hà cười ngây ngô :

      - "Ai! Nhìn xem, hai ngươi đều có tiền đồ. Đều cao lớn như vậy rồi."

      Đem ghế, nhường chỗ ngồi, phen hàn huyên, tất cả mọi người ở trong viện ngồi xuống. Cúc Hoa châm trà cho bọn —— cốc đủ dùng a, cũng thể mang bát ra rót trà mời khách.

      Mao chưởng quầy liền tinh tế theo Trịnh Trường Hà ý đồ đến đây —— Thanh Huy tửu lâu muốn mua phương pháp nấu lòng heo cùng thịt đầu heo của nhà Cúc Hoa, còn có lạt cải trắng kia nữa.

      Trịnh Trường Hà là người nông dân trung thực, chưa từng trải qua chuyện như vậy, gần đây nhà ông bán lòng heo cùng thịt đầu heo cũng nổi lên chút danh tiếng, nấu tốt lắm cũng chỉ bán văn tiền môi đồ ăn cho quê nhà hương thân, ông làm sao biết đàm luận việc buôn bán với người khác.

      Vì thế, ông khỏi khó xử nhìn Cúc Hoa, cố tình là hôm nay nương nàng cũng có ở đây, bằng nương nàng cũng là người có chủ ý. Ông nào biết đâu rằng, người ta chính là tới cửa hàng “Phúc Hỉ tạp hóa”, tìm được Dương thị, mới tìm đến Thanh Nam thôn này.

      Tuy rằng Dương Phát muội muội của ông ngày mai vẫn còn lên Tập, nhưng vị Trần gia thiếu gia Trần Dục này, hôm qua vừa vặn cùng với huynh đệ Lí Trường Phong từ Thanh Huy thị trấn trở về, nghe Trịnh gia ở tại Thanh Nam thôn, liền nghĩ, muốn thông qua đồng học cùng trường Lí Trường Phong mà tiếp xúc với Trịnh gia, để có thể dễ dàng đàm phán chuyện làm ăn này hơn.

      Lúc này, bắt gặp ánh mắt Trịnh Trường Hà chuyển hướng về phía Cúc Hoa, cũng khỏi đánh giá lại vị xấu nữ che mặt này, nghĩ rằng: chẳng lẽ ở Trịnh gia là nàng làm chủ sao?

      Cúc Hoa vốn ở bên chú ý lắng nghe, nhìn thấy bộ dáng của phụ thân, bản thân nàng muốn dấu cũng thể được. Vì thế, nàng dựa vào bên cạnh Trịnh Trường Hà, giọng nhìn Mao chưởng quầy :

      - "Đại thúc, ngươi cũng nhìn thấy, nhà của ta bần cùng . Ta còn muốn dựa vào chuyện làm ăn này kiếm ít tiền lời, còn để cho ca ca ta cưới vợ nữa! Bán lòng heo cùng thịt đầu heo này cũng kiếm xong vài văn tiền, vừa vội vàng lại thêm bận rộn, vừa tẩy lại vừa nấu, môi lớn mới bán được văn tiền. Giống như hôm nay trời lạnh như vậy, nương ta còn phải gánh mấy thứ này loay quanh khắp các thôn tìm nơi bán. Nếu đem phương pháp chế biến này bán cho ngươi, nhà của ta biết làm thế nào?"

      Mao chưởng quầy vừa định trả lời, Trần Dục vung tay lên ngăn ông lại. mỉm cười nhìn Cúc Hoa :

      - "Cúc Hoa nương, nương ngươi phải gánh hàng khắp nơi, môi lại môi mà bán cũng rất vất vả, phải sao? Nếu chúng ta bỏ ra được số tiền mua phương pháp chế biến này, các ngươi cũng có thể mua cửa hiệu mặt tiền, cần chạy tới chạy lui như thế nữa. Nhà của ta là mở tửu lâu, cho dù mua phương pháp chế biến này, làm đồ ăn, cũng là bán cho người đến tửu lâu ăn cơm, bán cho những người lao động ở nơi bến tàu, cũng đoạt chuyện làm ăn của nhà các ngươi, việc này phải rất tốt sao?"

      Nhưng tâm tưởng của Cúc Hoa nào có đơn giản như vậy. Nàng cấp tốc tính toán trong lòng phen, suy nghĩ hồi, mới giọng :

      - "Trần thiếu gia, lòng heo này là dành cho chúng ta – những người bần cùng nghèo khổ ăn. nồi lớn nấu ra, mặc kệ mùi vị có tốt bao nhiêu, nếu ngươi đem nó đặt ở trong tửu lâu bán, sợ phải là chủ ý tốt —— ai cũng đồng ý bỏ tiền ra còn ăn loại thức ăn giống như dân lao động ở bến tàu, phải sao? Dù ngươi có bán hai văn tiền chén cũng kiếm được bao nhiêu tiền. Ta có ít ý tưởng, biết ngươi có nguyện ý lắng nghe chút hay ?"

      Trần Dục mỉm cười cổ vũ :

      - "Cúc Hoa nương mời ."

      Cúc Hoa lẳng lặng :

      - "Lòng heo cùng thịt đầu heo chỉ có biện pháp chế biến này. Ta có thể cho ngươi các dạng biện pháp khác, cũng đỡ phải cùng lòng heo và đồ ăn ngâm này giống nhau, sợ lên được mặt bàn."

      Mao chưởng quầy nghe xong, trước mắt sáng ngời, vội hỏi:

      - " nương ư? Ngươi có các phương pháp chế biến khác sao?"
      1900, Hale205, Linh Nguyễn6 others thích bài này.

    3. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      keke. c sắp phát tài rồi. a Trần Dục xem ra mai này còn gặp nhìu nhiù :))

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 49: Buôn bán có lời


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Cúc Hoa hồi đáp:

      - "Đúng vậy! Chẳng hạn như đem thịt gà nhét vào trong ruột heo, tinh tế đem ninh (hầm), mùi vị vừa mềm lại thơm, là thức ăn bồi bổ cơ thể rất tốt. Nhưng nhà chúng ta là người nghèo dám ăn loại đồ ăn như vậy, nấu xong rồi phải bán bao nhiêu tiền mới lấy lại vốn? Ta nghĩ ra được, cũng từng thử qua rồi —— bởi vì cha ta ngã gãy chân, đem ninh để cho cha ta bồi bổ thân mình. Cái này phải cùng với đồ ăn bán ở bến tàu khác nhau sao? Đến lúc đó nhà ta bán lòng heo nấu của nhà ta, các ngươi bán lòng heo nấu của nhà các ngươi."

      - "Tốt a!" Mao chưởng quầy vỗ đùi khen.

      Trần Dục nghe xong cũng liên tục gật đầu, lại hỏi Cúc Hoa:

      - "Cúc Hoa nương là nguyện ý đem các dạng phương pháp chế biến này bán cho nhà ta sao? Ngươi tổng cộng có thể nghĩ ra được bao nhiêu phương pháp chế biến?"

      Cúc Hoa ngẩng đầu nhìn phòng ở của nhà mình cái, rồi chuyển hướng :

      - "Tự nhiên là nguyện ý đem bán cho ngươi, ta lại bán được các dạng đồ ăn như vậy. Chính là nấu xong, ở Nhị Trung phố cũng có người mua. Bán cho ngươi cũng được chút tiền mua cái phòng ở mới. Tổng cộng có khoảng năm sáu món ăn!"

      Mọi người nghe xong lời của nàng đều nở nụ cười.

      Lí Trường Phong nhìn nàng khỏi sinh tâm thương tiếc —— nàng đến , phải muốn mua phòng ở cho ca ca lấy vợ sao, lại có vẻ giống như làm đương gia trong nhà. Nương sai, Cúc Hoa này chính là nương tốt hiếm có, chỉ là mặt hỏng rồi, rất đáng thương.

      Trịnh Trường Hà rất là hổ thẹn, bản thân ông chuyện còn bằng được với Cúc Hoa. Ông thấy khuê nữ được đạo lý ràng, cũng dám chen vào bừa —— sợ sai rồi làm hại khuê nữ khó xử, cho nên, đành phải làm ra bộ dáng hắc hắc cười ngây ngô.

      Trần Dục nhìn Cúc Hoa mỉm cười :

      - "Cúc Hoa nương liền cái giá , chúng ta thể để cho ngươi công mà còn trả giá, làm vậy rất phải!"

      Cúc Hoa ra vẻ do dự, nghĩ nghĩ :

      - "Cũng là ngươi . Ta hiểu được nên bán giá bao nhiêu mới thích hợp, ta hiểu lắm mấy việc thế này!" Nàng quả biết giá thị trường ở nơi này, sợ ít phải chịu thiệt, quá cao lại chọc người phản cảm, nhìn hai người này, chắc theo nàng so đo, liền đem quyền chủ động giao ra .

      Trần Dục mỉm cười hỏi :

      - "Ngươi tin ta sao?"

      Cúc Hoa liếc mắt nhìn giọng :

      - "Ngươi cùng Trường Phong ca, Trường Vũ ca là bạn đồng học, cũng là người đọc sách. Người đọc sách nhất định biết phân phải trái, vậy chiếm tiện nghi với người cùng khổ như chúng ta."

      Lời này ra mọi người liền nổi lên tiếng cười, vì biết hoàn cảnh nàng đáng thương, cũng ai phản cảm!

      Lí Trường Vũ lớn tiếng cười, :

      - "Cúc Hoa, ngươi hướng về ta kêu tiếng 'Trường Vũ ca', ta cũng thể để cho người ta khi dễ ngươi. Trần Dục, nghe thấy ? Nhà các ngươi cũng thiếu chút tiền này, cần phải cấp cho nàng cái công đạo, thể giống như gian thương được. Lại , đồ ăn này nếu được nấu tốt, là có thể giúp ngươi kiếm đống tiền lớn rồi."

      Trần Dục lắc đầu cười :

      - "Nhìn ngươi kìa, ta thế nào cũng thể khi dễ Cúc Hoa nương. Nếu như vầy, Cúc Hoa nương, nếu có thể tin ta, ta liền tính toán nhắm vào doanh thu của tửu lâu, tiền thu vào trích phần trăm cho ngươi, ta kiếm nhiều ngươi cũng được chia nhiều, thế nào?"

      Cúc Hoa chấn động, thầm nghĩ người này thế nhưng lại bỏ được, nhưng mà nàng muốn cùng những kẻ có tiền nhấc lên quan hệ, thứ tiền này nào có dễ nhận lấy như vậy? Cúc Hoa chớp chớp mắt, nhìn :

      - "Làm vậy cũng tốt. Ta thể chiếm tiện nghi của ngươi. Tuy rằng ta có thể nấu vài món thức ăn đem bán cho ngươi, nhưng mà, mở tửu lâu, vậy chứ cũng dễ dàng gì, muốn làm tốt phải phí nhiều công phu. Cho dù buôn bán có lời, tiền kia cũng là bản của nhà ngươi, cùng với đồ ăn của ta có quan hệ gì. Nương ta mỗi ngày bán lòng heo cũng đều quan tâm những chuyện như vậy."

      Trần Dục thấy nàng thấy tiền mà sáng mắt, trong lòng thầm khen, lại nhìn thấy nàng mang khăn che mặt như thế kia… trong lòng khỏi có chút tiếc hận. Trịnh Trường Hà về việc này lại lên tiếng xen vào:

      - "Đúng vậy. Loại việc nào làm mà vất vả, tiền là dễ kiếm như vậy sao? Ta cũng thể muốn nhiều tiền của ngươi được."

      Mao chưởng quầy thấy cha và con , cả hai người này đều thành , cương trực, khỏi đối với lớn hai người sinh ra hảo cảm, liền nhìn Cúc Hoa cười :

      - "Cúc Hoa nương, ngươi cùng cha ngươi đều thành như vậy, ta liền cho ngươi cái công đạo —— mỗi món ăn làm ra tính đồng dạng như nhau: 20 lượng bạc, thế nào?"

      Ông cho rằng ra cái giá này là giá cao rồi, tại nơi này trả 20 lượng bạc cũng ít. Cúc Hoa còn chưa có mở miệng, Trần Dục xua tay :

      - "Hai mươi lượng quá ít. Ba mươi lượng !"

      Mao chưởng quầy nhìn thiếu gia nhà mình, há miệng thở dốc, muốn gì cũng thể được. Ông nghĩ, năm tửu lâu cũng chỉ kiếm được mấy trăm lượng bạc, lần này liền trả giá nhiều như vậy, thiếu gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?

      Trần Dục giống như nhìn ra tâm tư của ông, cười :

      - "Mao thúc, ngươi nghĩ cũng sai, tại Hạ Đường Tập – địa phương như thế này, năm tửu lâu cũng kiếm xong vài văn tiền. Nhưng thứ này cùng phương pháp chế biến của Cúc Hoa nương cũng quan hệ, phải đồ ăn của nàng thể ăn. Ta ăn qua lòng heo nấu của Cúc Hoa nương, vậy món ‘Ruột heo hầm gà' kia chờ làm ra được mùi vị tốt. Cha ta chuẩn bị đến huyệnThanh Huy mở thêm cái tửu lâu, khi đó chỉ cần làm ra được ít thanh danh, kiếm được tiền cũng nhiều hơn chút. Cúc Hoa nương, liền ấn định ba mươi lượng bạc phưong pháp chế biến thức ăn, ngươi xem có thành hay ?"

      Lí Trường Vũ cười :

      - "Coi như ngươi cho cái công đạo. Kỳ thực đồ ăn này nếu nhà các ngươi bán được tốt, giá mua này vẫn còn thấp đấy! Nhưng mà giống như Cúc Hoa , bán tốt hay cũng phải dựa vào bản lĩnh của ngươi. Nàng so đo, ta cũng lắm miệng."

      Trần Dục thấy bộ dáng bênh vực kẻ yếu bộ, đành phải lắc đầu! Trịnh Trường Hà nghe xong lời trợn mắt há hốc mồm —— phương pháp nấu đồ ăn liền bán được nhiều tiền như vậy? Nương bọn vất vả bán nhiều ngày thế này cũng đến 20 lượng a, còn phải sớm về tối, cả nhà đều theo phía sau mà bận việc! Ông dám tiếp nữa, sợ sai rồi lại dọa người.

      Chỉ có Cúc Hoa là hiểu những điều này, quả đúng là như vậy, số tiền này cũng tính là nhiều, nhưng trước sau thế nào cũng phải lãnh số tiền này thôi. Thí dụ như nhà nàng, nếu nấu dạng đồ ăn này bán, năm có thể kiếm được vài trăm văn tiền. Vài năm nữa là bao nhiêu? Tửu lâu phải là càng bán được nhiều càng kiếm thêm nhiều tiền sao? Nhưng mà nàng muốn có lòng tham, mục tiêu của nàng nguyên bản phải ở đây.

      Nguyên bản việc ‘tiểu sinh ý’ làm đây khiến cho trong nhà nàng cùng nhau điên rồi, là dưới tình thế cấp bách mới nghĩ ra được, muốn trông cậy vào ít tiền lời để mua thêm chăn bông cùng áo bông qua mùa đông. tại có thể bởi vậy mà được phen thu vào ngoài ý muốn, nàng thấy bao nhiêu đó là đủ rồi, tính toán tốn nhiều võ mồm tranh lợi ở đây. Vì thế, Cúc Hoa liền khẽ cười :

      - "Ta tin tưởng Trần thiếu gia, cứ làm như vậy !"

      Trần Dục thấy nàng cười đến mặt mày xinh đẹp, sửng sốt chút rồi vừa lòng mỉm cười nhìn nàng :

      - "Cúc Hoa nương có thể đem phương pháp chế biến viết ra."

      Cúc Hoa thấy chuyện làm ăn đàm phán xong xuôi, trong lòng sung sướng, liền đứng dậy :

      - "Ta viết cho ngươi!" xong nhấc chân bước .

      Đột nhiên nàng nhớ tới việc bản thân vốn biết chữ, nên dừng bước chân lại, đối với bọn họ :

      - "Ta biết viết chữ. Ta , các ngươi ai tới viết?"

      Lí Trường Vũ reo lên:

      - "Ngươi khẳng định biết viết chữ —— ngươi vừa mới bản thân viết đấy thôi."

      Cúc Hoa buồn bực nghĩ, thiên a… tai ngươi sao lại thính như vậy? Nàng tức giận :

      - " ta biết viết chữ."

      Lí Trường Vũ đáp:

      - "Khẳng định biết!"

      - " biết!"

      - "Khẳng định biết!"



      Lí Trường Phong vội trừng mắt nhìn Trường Vũ, liếc mắt cái, ngăn đệ đệ lại thêm cái gì nữa. Trần Dục tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng nhiều, mỉm cười đứng dậy theo Cúc Hoa vào nhà.

      Cúc Hoa đem giấy bút của ca ca bày lên mặt bàn cũ, đem phương pháp nấu món ‘ruột heo nhồi thịt gà’, ‘đại tràng 9 món’… liệt kê 6 phương pháp chế biến món ăn đưa cho . Chẳng qua đều sửa tên món ăn, biến thành “bụng heo hầm gà”, “đại tràng kho tàu”…, để tên món ăn đỡ thô tục.

      Mỗi món ăn đều được nàng thực kỹ càng, thay đổi cả số lượng gia vị. Vì sao? Gia vị đều! Đến bây giờ những gia vị nàng thường dùng bất quá cũng chỉ vòng vòng mấy loại như: hạt tiêu, tỏi, hồi hương (tức bát giác), quế, nước tương, nhiều hơn nữa cũng chỉ có đường trắng. Đường trắng này quý (mắc, giá cao), nàng cũng ít khi dùng hoặc là mỗi khi dùng dùng cực ít. Chính là dầu vừng cũng đồng dạng như đường trắng, cực kỳ ít.

      Nhưng nàng cảm thấy bao nhiêu đây cũng đủ rồi. Nông dân nấu cơm còn phải đều dùng gừng, tỏi, hạt tiêu làm chủ đạo sao, nào có mấy thứ gia vị kỳ quái nào khác? Đồ ăn nhà nông có hương vị thơm ngon. Đương nhiên, nguyên vật liệu tốt cũng là nguyên nhân chủ yếu.

      Nàng bên , Trần Dục bên ghi nhớ, nhưng để ghi nhớ hết các phương pháp này cũng chua a, mặt trang giấy tràn ngập chi chít chữ viết, giấy viết phủ kín cả cái bàn. Có thể thấy được dùng bút lông viết chữ chính là rất mất công.

      lúc vội vàng, Thanh Mộc từ học đường trở về. Thấy Lí Trường Phong cùng Lí Trường Vũ ngồi ở trong viện nhà mình, rất là ngoài ý muốn —— hai huynh đệ này vài năm trước lên huyện Thanh Huy đọc sách, sau này cùng với oa tử trong thôn ít khi tới lui. Nhưng khi Lí Trường Vũ thấy , nhiệt tình đứng dậy hô:

      - "Thanh Mộc ca, ngươi học xong rồi à?"

      Thanh Mộc nhìn gật gật đầu, lại nhìn lướt qua Mao chưởng quầy. Lí Trường Phong vội vàng đứng lên cùng chào hỏi, lại chủ động đem ý đồ đến đây của bọn họ cùng tình huống vừa rồi qua lần.

      Thanh Mộc nghe xong lời nhất thời sửng sốt, lại thấy Cúc Hoa mình ở trong phòng cùng vị Trần thiếu gia kia, thầm trách cha để ý rồi vội vàng vào nhà chính, nhìn Cúc Hoa kêu tiếng: "Cúc Hoa!"

      Cúc Hoa thấy ca ca trở lại, vội cao hứng tiến lên lôi kéo tay áo , đối với nháy mắt mấy cái, giọng :

      - "Ca, ngươi về rồi à? Ai nha! Cơm trưa ta còn chưa có làm đâu."

      Nàng vừa đàm phán xong vụ làm ăn, kiếm được đống tiền, tâm tình nàng rất tốt, cười đến hai mắt đều nheo lại. Trần Dục thấy Thanh Mộc, khỏi thầm cảm thán, huynh muội hai người này đều là nhân vật xuất sắc, chỉ tiếc lại sinh ra tại thôn trang nông dã này. mỉm cười nhìn Thanh Mộc chắp tay :

      - "Trịnh huynh, tại hạ là Trần Dục ở Hạ Đường Tập. Hôm nay mạo muội đăng môn, là thất lễ." thấy Thanh Mộc cũng là người đọc sách, hiển nhiên phải dùng cấp bậc lễ nghĩa mà đối đãi.

      Thanh Mộc vội vàng đáp lễ, mặt hơi hơi có chút đỏ, cũng nhiều, chỉ giọng hỏi Cúc Hoa:

      - "Đều viết tốt lắm rồi à?" Muội muội luôn làm cho kinh ngạc, phương pháp nấu đồ ăn thế này còn có thể bán ra tiền, làm cho còn lời nào để .

      Cúc Hoa nhìn Trần Dục liếc mắt cái, :

      - "Viết viết xong rồi. biết Trần thiếu gia có phải còn muốn ta đem phương pháp chế biến đồ ăn này làm qua lần cho Mao chưởng quầy xem hay ?"

      Trần Dục nhãn tình sáng lên, lại cười :

      - "Nếu được như vậy, hiển nhiên là tốt. Chính là chế biến loại đồ ăn này có chút phiền toái, sợ là hơn nửa khắc cũng chưa làm tốt được, làm hại nương lo lắng." Đại tràng kho tàu, trước là phải luộc sơ bằng nước, sau lại vừa xào vừa nêm gia vị rồi lại đem kho, phải ép buộc lâu.

      Cúc Hoa trầm ngâm hồi :

      - "Nương ta chắc cũng sắp trở về. Có bà hỗ trợ cho ta, làm xong cũng mau hơn. Các ngươi nếu bận rộn việc gì, chờ tại đây. Ta vừa làm đồ ăn vừa chỉ giáo cho Mao chưởng quầy. Làm xong chắc cũng vừa vặn mời các ngươi ăn cơm, xem như đáp tạ! Nhưng mà buổi cơm trưa này phải chậm trễ chút, chỉ có thể chấp nhận vậy thôi."

      Trần Dục cười :

      - " là phiền toái nương. Hôm nay chúng ta chính là vì việc làm ăn này mà đến, tự nhiên bận rộn gấp gáp chuyện gì khác."

      Chờ Dương thị bán đồ ăn trở về, nghe Trịnh Trường Hà lại tình xảy ra, bà quả thực vui mừng quá đỗi, lập tức lòng tràn đầy vui sướng đến phòng bếp giúp đỡ làm trợ thủ cho Cúc Hoa. Cúc Hoa vội vàng, đột nhiên nhớ tới chuyện, liền lén lút đem ca ca kéo đến bên, với vài câu.

      Thanh Mộc nghe xong, nhịn được gật đầu, rồi ra bên ngoài nhìn Trần Dục :

      - "Trần thiếu gia, vài phương pháp nấu món ăn này cũng bán cho ngươi, chúng ta nhất định truyền ra bên ngoài; nhưng mà, phương pháp tẩy trừ làm sạch lòng heo kia, chỉ sợ sớm hay muộn cũng bị người biết —— chúng ta cũng thể lục thân nhận, thân thích bằng hữu tới hỏi, sao còn có thể lừa gạt họ đây? Đến lúc đó bị người biết, lòng heo khẳng định bán được giá, ngươi cũng thể oán chúng ta giữ chữ tín."

      Trần Dục lẳng lặng suy nghĩ hồi, cảm thấy muốn giữ bí mật của biện pháp này quả rất khó, hơn nữa nhà Cúc Hoa cũng phải cố ý nhằm vào , nếu phương pháp này bị tiết lộ ra ngoài, chuyện làm ăn của nhà nàng cũng đồng dạng làm được. Vì thế gật gật đầu :

      - "Trịnh huynh, lời có chút đạo lý, nếu bị người biết, ta trách nhà của ngươi."

      Thanh Mộc lại :

      - " miệng bằng chứng, hay là chúng ta cùng lập giao kèo chứng nhận ."

      Cái này… Trần Dục có chút ngoài ý muốn —— … rất cẩn thận!

      Chủ ý này tự nhiên là Cúc Hoa cho Thanh Mộc. Nàng tính toán chính xác, biện pháp này khẳng định giữ được bao lâu, cho nên mới cùng Thanh Mộc, muốn cùng Trần Dục ký giấy hiệp ước, đem vấn đề này ghi chú —— đỡ phải sau này chọc thêm phiền toái.

      Vì thế, song phương lại ký 2 phần hiệp ước, đem vấn đề có liên quan đến việc giữ bí mật phương pháp nấu đồ ăn, vấn đề thể giữ bí mật phương pháp tẩy trừ lòng heo, toàn bộ đều ghi chú .

      Bởi vì muốn dạy cho Mao chưởng quầy, làm thử qua cho ông xem, Cúc Hoa đặc biệt đem tất cả nồi chảo đều dọn ra, hơn nữa chỉ có cái bếp lò, phen vừa xào vừa nấu, vừa chế biến các loại gia vị, kho tàu, nấu canh, rau trộn…, trong phòng bếp liền náo nhiệt hẳn lên, mùi vị, hương thơm của thức ăn bay phiêu lãng ra bên ngoài.

      Thanh Mộc chờ kịp, sớm ăn trước rồi mang theo thức ăn đến cho phu tử ở học đường. Nương Lí Trường Phong - Phương thị đến kêu con cùng bạn đồng học về nhà ăn cơm trưa, kết quả người cũng kêu được, ngược lại là Trịnh Trường Hà tới nhà nàng đem thôn trưởng Lí Canh Điền cùng Lí lão gia tử đều gọi tới.
      Anhdva, 1900, Hale2055 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :