Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo44:Tủi thân giùm cho CH quá :yoyo42:hy vọng bôi thuốc rồi đở hơn:017::017: câu sau đừng xấu hơn là dc rồi:03: âu khăn che mặt ý kiến hay và con đẹp nữa. :yoyo12:Nếu sau nầy đẹp lại theo mình cũng nên che mặt lại để khổi nhiều thị phị ko nên có:yoyo20: tới khi gia đinh làm ăn khá khá rồi có thể si nghỉ lập gia đinh sau:yoyo63:
      :yoyo25::yoyo25:Ko biết gằn đây bị làm sau mà Internet nhà mình ko work good cứ bị drop hoài à cho nên ko vô như trước dc:yoyo25::yoyo25:
      :011:Chỉ có đăng nhập và comt thôi bị drop gằn 10 lần rồi:025::025:
      Last edited: 8/11/14
      linhdiep17 thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T đoán k sai mà, k thể chữa trị nhanh như v đc, nhưng k ngờ lại tệ như thế, nếu t bị ở mặt như CH chắc t cũng điên mất:th_60:
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      bùn ta bik mà. đẹp là hết truyện

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Ngày tuyết rơi vất vả


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Sáng sớm hôm nay, Cúc Hoa nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi sáng ngời, trong lòng nàng đánh giá: phải là tuyết rơi chứ? Nếu tuyết rơi dù trời lạnh cũng hóa thành trời lạnh a, hôm nay trời quả rất lạnh.

      Dù cho trời quá lạnh chăng nữa, nàng cũng thể thừa nhận, toàn thân nàng cao thấp đều là áo bông, quần bông cùng hài bông, đúng là võ trang hạng nặng, nhưng đầu vẫn còn thiếu cái mũ. Hôm nay làm mũ đội đầu , bên nàng nhanh tay cột lại mái tóc, bên thầm nghĩ, còn phải làm thêm khăn quàng cổ nữa mới tốt.

      Hết thảy thu thập thỏa đáng, Cúc Hoa mới lui cổ ra cửa phòng.

      Dương thị từ bên ngoài vào nhà, bên thuận tay khép lại đại môn (cửa lớn), nhìn nàng :

      - "Hôm qua ban đêm tuyết rơi nhiều, sáng sớm còn chưa ngừng. Cúc Hoa, ngươi cần phải mặc nhiều chút, ta đốt lửa bỏ thêm ít than nóng vào trong cái bình, hồi ngươi cầm lấy mà sưởi. Hôm nay đừng ra ngoài, cẩn thận bị đông lạnh."

      Cúc Hoa nghĩ, ta muốn lại mặc nhiều thêm nữa, người mà còn mặc thêm là nổi luôn nha, áo khoác mỏng kia phải chờ đến mùa xuân cởi ra áo bông mới có thể mặc.

      Nàng từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài, tầng tuyết trắng bọc dày núi xuyên qua đến đồng ruộng, phá lệ yên tĩnh, tất cả đều bị bao bọc bởi mảnh tuyết trắng, trung bông tuyết vẫn còn rơi tán loạn, triền miên mật mật, có điểm kết thúc.

      Nàng quay đầu do dự nhìn Dương thị :

      - "Nương, sợ là hôm nay đồ ăn bán được tốt, tuyết rơi lớn như vậy rất ít người chợ. Nếu ta ngừng bán hai ngày được ?"

      Dương thị trợn trắng mắt liếc nàng cái :

      - "Lúc ấy là ngươi , làm buôn bán phải chú ý danh dự. Trước mắt vất vả bán mới có được chút danh tiếng, nếu ta trong giây lát , những người muốn mua đồ ăn hôm nay phải chuyến tay sao? Quản làm gì vài người đến mua, chỉ cần có người mua, ta đều phải . Ngày tuyết rơi như thế này, hoạt động thân mình chút cũng tốt, mấy tháng nay ăn tốt, mặc ấm, hôm nay chạy bộ chút có gì phải sợ?"

      Chân Trịnh Trường Hà cơ bản tốt lắm rồi, ông cười :

      - "Nương bọn , nếu hôm nay ta cùng với ngươi được ? Tóm lại ta ở nhà cũng có việc gì!"

      Dương thị trừng mắt nhìn ông, liếc mắt cái :

      - "Ngươi cho là ta chơi ư? Hôm nay tuyết lớn, chân ngươi thế kia còn dám ra ngoài, sợ bị cảm lạnh à? Nếu hạ xuống bệnh căn nhìn xem ngươi làm thế nào! Ngươi cũng cần lải nhải cả ngày, chờ khi trời ấm áp lên, việc này ta liền giao cho ngươi, mỗi ngày cho ngươi hướng Tập mà chạy."

      Trịnh Trường Hà liền hắc hắc nở nụ cười. Haiz…! Cuộc sống nhà người nghèo a, đều là như vậy.

      Cúc Hoa nhìn ca ca đảm nhận trọng trách gánh thức ăn, nương ở bên cầm dù giấy vẽ mà che, đồng loạt dung nhập vào trong thế giới màu trắng kia, bông tuyết nồng đậm tung bay, chặn tầm mắt của nàng, hai bóng lưng kia cũng càng ngày càng , càng ngày càng mơ hồ!

      Sau khi nương cùng ca ca ra ra ngoài, Cúc Hoa đem cái đầu heo cùng 4 cái móng heo quăng trong nồi lớn bắt đầu nấu, bên ngồi ở cửa động của bếp lò canh chừng độ lửa thuận tiện sưởi ấm, bên may hài cho ca ca. Đôi giày này là đan hài (giày đơn, mỏng, chỉ may lớp), để cho đầu xuân sang năm ca ca có giày tốt mà mang.

      Từ khi chân của Trịnh Trường Hà tốt lên, tuy rằng làm được việc nặng, nhưng việc nuôi heo dưỡng gà đều do ông làm, trọng trách người Cúc Hoa quả ít, tất cả những việc như nấu cơm, giặt quần áo gì đó… nàng cũng tận lực thực ở bên cạnh giếng. Như vậy cơ hội nàng làm châm tuyến cũng có thể nhiều hơn, khỏi giúp người trong nhà may hết thứ này đến thứ kia, khiến cho cha mẹ cùng ca ca hết sức thích ý.

      Buổi sáng, Dương thị như bình thường sớm trở về như vậy, Cúc Hoa có chút lo lắng, hướng về đường thôn nhìn quanh vài lần, cũng thấy bóng dáng của nương nàng. Thanh Mộc tan học rồi cũng cùng nàng chờ đón, nhưng Dương thị vẫn chưa có trở về.

      Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc bắt đầu lo lắng, nghĩ có phải nên tìm hay ?

      Thanh Mộc bên nhanh chóng ăn cơm, bên :

      - "Nương ở Tập khẳng định có việc gì —— vì có Lai Hỉ theo. Chỉ sợ đường về gặp chuyện gì đó. Ta ăn cơm xong tiện đường tìm nương, cha ngươi vẫn nên ở nhà, đừng ra ngoài, chân cha dưỡng tốt lắm rồi."

      Cúc Hoa cũng tán thành, nàng :

      - "Nương là người có chủ ý, chừng có gì việc đó nên mới trì hoãn. Ca, ta cùng với ngươi, giúp Chu phu tử đưa cơm, thuận tiện cũng giúp quét dọn phòng ở —— vốn nương hôm nay quét dọn cho . Lại , nếu tìm thấy nương, ngươi còn phải lên Tập hỏi đại cữu tiếng, có ta ở đó, cũng tốt giúp ngươi xin nghỉ với Chu phu tử."

      Thanh Mộc chần chờ nhìn Cúc Hoa, liếc mắt cái, nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng. cũng biết sao, muốn để tình trạng Cúc Hoa bịt kín khăn che mặt bị người ngoài nhìn thấy, nhưng mà, cũng thể đem Cúc Hoa giấu luôn nha, dù sao tại lá gan của Cúc Hoa lớn nhiều rồi, cũng sợ người khác nữa, để nàng nhìn thấy người ngoài nhiều hơn cũng tốt.

      Ăn cơm xong, Cúc Hoa nhìn tuyết trắng dày lớp ngoài cửa kia, nàng cúi đầu nhìn hài bông chân, rồi liền do dự: nếu bộ ra bên ngoài, chắc phải dùng giày rơm của cha, nếu mang giày này chỉ sợ đem giày bông làm cho ướt nhẹp, phải làm nàng đau lòng muốn chết sao.

      Thanh Mộc thấy bộ dáng này của nàng, biết là nàng lo lắng cho giày mới, liền :

      - "Ngươi mang đôi hài cũ , đem hài mới theo, đến học đường đổi lại. Buổi sáng ta cũng làm như vậy, mang theo đôi hài sạch đến thay ở trong học đường."

      Cúc Hoa thấy chân quả nhiên mang đôi đan hài khá cũ, cũng liền cởi giày bông, thay đôi hài cũ đơn độc. Nhất thời, khí lạnh trong đôi hài truyền đến, khiến nàng đánh cái rùng mình, cường thế chống chọi, nàng ở bên ngoài mang thêm đôi giày rơm nữa, rồi mới cùng Thanh Mộc che chung cái dù giấy vẽ, vào trong bông tuyết đầy trời kia.

      Thanh Mộc mang theo rổ, chống cây dù, thấy Cúc Hoa cong người lại dựa vào , khỏi có chút đau lòng, nhân tiện :

      - "Nếu ta cõng ngươi nhé? Dù sao cũng xa."

      Cúc Hoa vội :

      - "Ai nha! Nếu để cho người ta nhìn thấy, phải cười đến chết sao. nhanh lên, đến nơi tốt rồi."

      Thanh Mộc có biện pháp, chỉ có thể bước chân nhanh hơn. Cúc Hoa cũng vô tâm nhìn ngắm cảnh tuyết rơi này, dắt ống tay áo của ca ca buồn đầu chạy , lòng muốn sớm chút đuổi tới chỗ Chu phu tử kia, để thay đôi giày bông ấm áp mềm mại.

      Đến khi nhìn thấy cánh cửa mở rộng, Thanh Mộc vẫn cùng với Cúc Hoa, :

      - "Ta trực tiếp đưa ngươi đến học đường, thuận tiện cùng phu tử tiếng."

      Vì thế hai người đồng loạt đến học đường.

      Tiến vào đại viện từ đường, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng cười vui thanh thúy, nguyên lai là nhóm tiểu oa nhi vui đùa đắp người tuyết, cũng chỉ có bọn họ mới phá lệ thích ngày tuyết lớn thế này —— thể so với khi trời đổ mưa, căn bản thể xuất môn.

      Tiểu Thạch Đầu chạy tới chạy lui, lăn vài trái cầu tuyết lớn, muốn chuyển đến làm đầu của người tuyết, bỗng nhiên liếc mắt cái nhìn thấy Cúc Hoa cùng Thanh Mộc, vội bỏ lại quả cầu tuyết, chạy vội tới, kinh dị nhìn Cúc Hoa bịt kín khăn che mặt, thử kêu lên:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ?"

      Mấy tiểu oa nhi khác cũng đình chỉ huyên náo, tất cả đều nhìn Thanh Mộc cùng Cúc Hoa. Cúc Hoa lạnh đến thở nổi, cảm thấy các bộ phận trong thân thể đều lui thành đoàn, giống đại môn (cửa lớn, cửa chính) đóng lại, ngay cả hô hấp cũng rất gian nan, xem xét tiểu Thạch Đầu kia, nhìn đỉnh đầu tràn đầy nhiệt khí, nàng hâm mộ đòi mạng, vì thế run run lên tiếng :

      - "Ai! Thạch Đầu, ngươi lạnh sao? Mau vào trong phòng , ngày tuyết rơi lớn như thế này, nhìn xem quần áo ẩm ướt."

      Tiểu Thạch Đầu cười đến mặt mày sáng lạn, đáp:

      - "Ai! Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi tới đây làm gì?" xong theo Thanh Mộc cùng Cúc Hoa vào chỗ ở của phu tử.

      Từ đường này có lưu lại dãy phòng, 3 gian ở phía đông thông làm phòng học, 3 gian ở phía tây làm chỗ ở cho Chu phu tử. Ở giữa, là gốc cây mai nhiều tuổi, rất cao còn ra nhiều hoa, tại đây trong tuyết phá lệ chói mắt.

      Thanh Mộc đem dù giấy vẽ để ở bậc thềm bên ngoài phòng, rồi mới dậm chân vào nhà, nhìn Chu phu tử tình huống của nương cùng chuyện xin nghỉ, còn Cúc Hoa là tới quét dọn phòng ở cho phu tử.

      Chu phu tử nghe Dương thị đến bây giờ còn chưa trở về, vội :

      - "Ngươi nhanh tìm! cần quá sốt ruột, có lẽ nương ngươi có việc phải trì hoãn, có khi ngươi tìm, vừa lúc ở đường gặp nàng cũng chừng!"

      Thanh Mộc nhìn nhìn Cúc Hoa, thấy nàng đổi giày tốt lắm, nhưng vẫn lui bả vai, muốn gì đó rồi lại nuốt trở vào. Phu tử sớm thấy Cúc Hoa che khăn mặt, mắt ông lộ ra tia kỳ dị, nhìn nàng cái, cười :

      - "Cúc Hoa sợ lạnh à? sao, thôn trưởng có tặng cho ta cái lò sưởi , ngươi trước sưởi ấm hồi , nghỉ ngơi lát rồi lại ."

      Thanh Mộc vừa lòng mỉm cười rồi ra ngoài. Cúc Hoa tiếp nhận lò sưởi được Chu phu tử đem tới, ra chính là cái vòng tròn bằng gỗ, mặt trung gian còn để lớp gỗ mỏng xòe ra hình lỗ hổng, phía dưới thùng là bệ đỡ, làm thành hình ô vuông, thả cái bình chứa than củi đốt lửa, người ngồi ở ghế, nhiệt khí từ dưới mông truyền lên, toàn thân đều ấm áp.

      Cúc Hoa trước đem đồ ăn mang sang lấy ra khỏi rổ, muốn ăn nóng để bếp lò mà hâm, xong rồi nàng thành khách khí ngồi lò sưởi kia, hai tay cũng nhét vào trong tay áo, chân cũng đặt ở mặt lò sưởi, hồi lâu, người nàng mới rùng mình nữa!

      Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ thấy qua Cúc Hoa đẹp như vậy, phá lệ ỷ lại ở bên người nàng, ngoan ngoãn hé răng.

      Chu phu tử luôn luôn mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng ngồi xuống, mới trách :

      - "Ngươi… đứa này, thân mình tốt, nên đến. Nơi này của ta trễ ngày quét dọn cũng có gì, chờ ngày mai nương ngươi đến thu dọn cũng được. Ai cũng quy định các ngươi nhất định phải hai ngày thu dọn lần."

      Cúc Hoa khẽ cười :

      - " có gì đáng ngại. Ta sưởi ấm hồi tốt rồi. Phu tử ăn cơm , đồ ăn cũng hâm nóng rồi."

      Chu phu tử cười :

      - "Ta đây phải ăn cơm. Triệu Vân, ngươi ở lại đây làm chi?"

      Tiểu Thạch Đầu vội vàng đứng thẳng thân mình, cung kính đáp:

      - "Ta ở lại cùng Cúc Hoa tỷ tỷ trò chuyện."

      Chu phu tử thấy Cúc Hoa vẫn chưa phản đối, liền dặn dò :

      - " được bướng bỉnh."

      Tiểu Thạch Đầu thanh thúy đáp ứng. Chờ phu tử rời , Cúc Hoa nhìn cười, hỏi:

      - "Triệu Vân? Tên này của ngươi là do ai đặt vậy?"

      Tiểu Thạch Đầu ghé vào đùi nàng, cười :

      - "Là phu tử đặt, ý tứ là nỗ lực cày cấy. Cúc Hoa tỷ tỷ, người thấy tên này được chứ?"

      Cúc Hoa cười : "Tốt!"

      Tiểu Thạch Đầu nhìn nàng nhét 2 tay vào trong tay áo, ngửa đầu hỏi:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi rất lạnh sao?"

      Cúc Hoa giọng :

      - "Uh, ta sợ lạnh."

      Tiểu Thạch Đầu vội :

      - "Ta sợ lạnh, tay của ta nóng hầm hập đây này, ta giúp ngươi sưởi ấm lát nhé!"

      xong, thân thủ túm lấy tay Cúc Hoa. Cúc Hoa lấy ra bàn tay nắm giữ bàn tay bé của , quả nhiên là nóng hầm hập. Tục ngữ , người tiểu oa nhi có 3 ngọn lửa, đúng là như vậy.

      Hai người tán dóc hồi, cũng sưởi ấm được lát, Cúc Hoa cảm thấy người nàng ấm áp thoải mái, liền đứng dậy thu thập dọn dẹp phòng, tiểu Thạch Đầu cũng trở về phòng học nghe giảng bài.

      Người đọc sách cũng chú ý sạch , Chu phu tử tuy rằng là ở mình, nhưng trong phòng tính là bừa bãi, thu thập dọn dẹp cũng mất công. Quét dọn, lau cái bàn, đem quần áo bẩn cất vào rổ mang về nhà giặt tẩy, ở trong phòng vội vàng bận rộn, nàng còn thấy lạnh nữa.

      Thời điểm quét dọn thư phòng, Cúc Hoa chú ý nhìn chăm chú, thư phòng của Chu phu tử bố trí rất đơn giản, ngoại trừ để cái bàn, cũng chỉ kê đơn giản cái giá sách, tàng thư phải rất nhiều, có khoảng trăm bộ, nàng phát các loại điển tịch lịch sử gì đó.

      Lật xem sơ lược mấy bản, nàng phát cho dù là thi từ, kinh học, văn vẻ… tất cả đều để lộ ra dấu vết triều đại, nhưng cùng lịch sử Trung Quốc quan hệ gì, thực làm cho nàng hồ đồ.

      Nàng chỉ phải đem chuyện này quăng ra sau đầu, an ủi chính mình , nàng chỉ là nữ oa ở nông thôn, biết được cũng dùng vào việc gì, nàng tính toán phải rời khỏi Thanh Nam thôn.

      Bên này, nàng vừa lật xem kinh thư, lâu sau bên kia, phu tử dạy xong công khóa, trở về uống trà. Nàng nhanh nhẹn, luôn tay luôn chân mau chóng thu thập xong mọi việc, lại đem bát đũa phu tử dùng qua cất vào rổ, giọng nhìn phu tử :

      - "Ta về trước. Phu tử có gì muốn phân phó ?"
      1900, Hale205, Ngọc Tuyết3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Hai nhi tử nhà thôn trưởng


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Chu phu tử nhìn tiểu nương trước mắt thanh lệ thoát tục, lạnh nhạt như mộng, nhất thời có chút sợ run —— chỗ này như thế nào lại sinh ra nữ tử xuất trần như thế?

      Tiếp theo nhìn vào bộ dáng nàng, mặt nàng có hơn phân nửa giấu dưới lớp khăn che mặt, mắt phượng mày ngài, còn có hai tròng mắt trong suốt như nước hồ thu, cộng thêm cổ thần vận, khí chất, vốn là cực tĩnh cực đạm, phối hợp với mắt kia sinh ra vô hạn sức sống, đúng là khó dùng lời để diễn tả được.

      Vừa rồi từ ngoài cửa sổ thư phòng nhìn qua, hai tay nàng cầm thi thư, bộ dáng ngưng thần đọc sách, cùng với gốc cây hồng mai ngạo tuyết ngoài cửa sổ, tạo thành bức tranh vẽ cực kỳ xinh đẹp.

      Nghĩ đến việc kéo khăn che mặt xuống, Chu phu tử thầm tiếc hận, thương hại thôi, ông ôn hòa hỏi:

      - "Ta vừa rồi thấy ngươi nhìn thi thư, chắc ngươi cũng nhận biết được ít chữ? Nếu muốn đọc, cứ việc cầm về nhà mà đọc, đọc được tốt lắm."

      Cúc Hoa quả muốn đọc sách, nhưng kinh thư của Chu phu tử đều là kinh học nhiều văn vẻ, thiếu sách du ký tạp học, lại càng có tiểu thuyết, huống hồ nàng cũng muốn xuất đầu, vì thế liền rũ mắt xuống tự kiểm điểm, giọng đáp:

      - "Cũng nhận biết được vài chữ."

      Nàng vốn định dùng vẻ mặt đỏ ửng phối hợp chút để tạo ra hiệu quả tốt, nhưng đỏ mặt làm ra được, nàng cũng còn cách nào khác.

      Nhưng cái dạng này cũng đủ rồi, Chu phu tử đương nhiên nhận ra nàng là vì tò mò, mới lật xem mấy thứ thi thư này. Nữ oa tử sao, thể đến trường, hâm mộ người ta được đọc sách cũng rất bình thường.

      Ông gật gật đầu :

      - "Nếu có thể tự nhận thức được nhiều hơn, muốn đọc thêm sách, cứ việc đến đây mượn."

      Cúc Hoa vội vàng nhìn ông, lời cảm tạ, rồi thay đổi giày, mang theo rổ ra cửa.

      Trương Hòe gần đây an tĩnh, trong lòng tràn đầy bóng dáng của Cúc Hoa. Điều này làm cho thể nghiêm cẩn suy tư lại, bản thân đối với Cúc Hoa rốt cuộc là tâm tư gì, bởi vậy trở nên trầm mặc, ít lời hẳn.

      Suy nghĩ càng nhiều, càng phát , bản thân cư nhiên đau lòng xấu nha đầu này. ra trước kia, cũng rất đau lòng cho Cúc Hoa, nhưng giống như gần đây vậy, là bỏ xuống được.

      Là đau lòng, phải thích? Việc này, ngay cả chính cũng sao ràng được. Mối tình đầu của thiếu niên nông gia, làm sao phân tích ràng phần tình cảm này được.

      Dù sao Cúc Hoa qua, bốn năm tới nàng làm mai, còn có bốn năm thời gian để hảo hảo suy nghĩ cho ràng, muốn cưới nàng hay ? Đúng vậy, phát bản thân muốn cưới nàng. Tuy rằng còn chưa ra được chủ ý cuối cùng, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ, khiến tinh thần bất an.

      Đúng vậy, nhất định phải nghĩ cho ràng. Bởi vì, trừ bỏ việc thể xác định tâm ý của bản thân ra, còn có loại cảm giác khác, lần này cho dù tới cửa cầu thân, Cúc Hoa cũng nhất định phải đồng ý gả cho ! Cho nên, muốn hảo hảo mà suy nghĩ chuyện này, đến lúc đó muốn chuẩn bị cho thỏa đáng cũng tốt.

      Tâm tình chính là hạ xuống như vậy, từ cửa sổ phòng học, nhìn thấy bóng dáng Cúc Hoa từ trong phòng của phu tử lả lướt ra, giống như trong giấc mộng của nha, khăn che mặt chặn hết nửa gò má, mặt lộ ra ánh mắt trong suốt, cái trán bóng loáng, áo màu đỏ nhũ bạc, quần màu hoa râm, chiếu vào nền tuyết trắng giữa trời đất, giống như phần của bức tranh vậy.
      chỉ cảm thấy ngực như bị búa tạ đánh trúng, đột nhiên đau xót, trong đầu cũng là trầm thấp mảnh, nếu phải ngồi ở ghế dựa, thế nào cũng phải ngã sấp xuống đất.

      Giờ khắc này, tâm tâm niệm niệm chỉ có ý tưởng, mặc kệ Cúc Hoa mặt là cái dạng gì, muốn đem nàng lấy về nhà! Đúng vậy! quyết định, muốn đem nàng lấy về nhà!

      Nhưng Cúc Hoa nguyện ý gả cho sao?

      Nhìn bóng lưng kia càng lúc càng xa, tâm cũng giống như bị buộc vào khối đá tảng, nhắm thẳng xuống đất.

      Suy nghĩ hồi, cảm thấy Cúc Hoa so với Liễu nhi còn muốn cao hơn, làm cho ngưỡng vọng. Với , Liễu nhi, bất quá cũng chỉ được bộ dạng xinh đẹp, có thể lấy về nhà làm vợ thôi, cũng chưa từng tâm tâm niệm niệm mong nhớ nàng ta; Cúc Hoa khác, hoàn toàn tương phản, cảm thấy bản thân nghĩ đến muốn cưới nàng, nhưng cố tình lại bỏ xuống được.

      Từ , cùng Thanh Mộc đồng loạt che chở Cúc Hoa lớn lên, đối với nàng quen thuộc vô cùng; gần đây càng ngày càng mong nhớ, ban đêm nằm mộng, cũng chỉ có nhớ thương, nếu Cúc Hoa đồng ý gả cho biết làm thế nào? Chỉ nghi hoặc như vậy thôi, trong lòng liền nổi lên đau đớn.

      Đáng thương oa nhi kia bắt đầu bị tình tra tấn.

      Mà trong đầu xấu nương này lại suy nghĩ, hôm nay nương nàng bán thịt đầu heo cũng biết bán được bao nhiêu tiền, sao đến bây giờ còn chưa trở về vậy?

      Cúc Hoa lo lắng cho nương nàng, nếu ca ca tìm được nương nàng, trở về nhất định chuyến tới học đường. Nhưng mà, đều lâu như vậy, ngay cả bóng dáng cũng thấy. Nàng thấy tuyết ngừng rơi, liền hướng về phía cửa thôn mà . Biết bản thân cũng giúp được gì, nhưng nàng muốn nhìn quanh phen.

      Tại đây, đất trời màu hư , bóng người phá lệ bé. Nàng đứng ở cửa thôn, hướng về tiền phương nhìn ra xa. Vốn nàng đối với nơi này quen thuộc, cộng thêm trời đầy tuyết trắng, càng làm cho người ta phân đông tây nam bắc.

      Ngoài ý muốn, thế nhưng lại phát trước mặt có hai bóng dáng trong tuyết. Tuy rằng thấy lắm bóng hình của bọn họ, nhưng hiển nhiên phải nương cùng ca ca nàng, ngoại hình kém rất lớn, hơn nữa cũng có gánh theo thứ nặng nề gì.

      Nàng lẳng lặng chờ ở kia, đợi cho đến khi bọn họ đến trước mặt, mới phát là hai vị thiếu niên, chuẩn xác hơn chút là hai vị thiếu niên thư sinh, đầu đội khăn trùm đầu, mặc áo dài, vai đeo tay nải.

      Hai người này nhìn thấy nàng cũng rất là kinh ngạc, nghênh diện tới luôn luôn đánh giá nàng, thỉnh thoảng lại còn thấp giọng chuyện với nhau hai câu, như là hỏi ai vậy linh tinh gì đó; Cúc Hoa căn bản biết bọn họ.

      Người cao hơn ít khoảng 16 – 17 tuổi, gò má hẹp gầy, mắt to hai mí, hành vi có chút ngại ngùng câu nệ; người khác, bộ dáng chừng 13 – 14 tuổi, đồng dạng mặt mày, vừa nhìn biết là huynh đệ cùng với người phía trước, nhưng gò má lại đầy đặn mượt mà hơn ít, thoạt nhìn cũng rất hoạt bát.

      Lúc bọn họ sắp sửa bước ngang qua Cúc Hoa, vị thiếu niên tuổi kia chợt nghĩ đến thứ gì đó, là nhịn được lòng hiếu kỳ, nhìn Cúc Hoa mỉm cười hỏi:

      - "Ngươi là nhà ai, sao ta chưa từng thấy qua ngươi?"

      Cúc Hoa sớm thấy hai người này dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng, nàng nghĩ rằng chẳng lẽ trong thôn còn có người ở ngoài đọc sách? Lại thấy tiểu tử này càn rỡ như thế, nhịn được muốn dọa cái, để xem về sau, khi thấy nữ oa nhi người ta còn dám bắt chuyện nữa .

      Vì thế, nàng cũng lời nào, đem khăn che mặt xốc mạnh lên...

      Quả nhiên, tiểu tử kia ngờ đến, đại mỹ nữ trước mắt lại biến thành dạ xoa, khỏi bị giật mình, sắc mặt hoảng sợ, lui về sau hai bước, cả kinh kêu lên:

      - "Ngươi là Cúc Hoa?"

      Ca ca của ổn trọng hơn ít, vừa rồi đệ đệ mở miệng, chuẩn bị ngăn cản, nhưng mà Cúc Hoa xốc lên khăn che mặt rồi, vì thế, cũng nhìn thấy việc chuyển biến cực hạn này.

      Tuy rằng cũng rất giật mình, nhưng nhanh chóng trấn định lại, xin lỗi nhìn Cúc Hoa cười :

      - "Xin lỗi! Trường Vũ phải cố ý. Chúng ta là nhà Lí Canh Điền thôn đông. Ta tên gọi Lí Trường Phong, đây là đệ đệ ta Lí Trường Vũ. Bởi vì thấy ngươi lạ mặt, nên lắm miệng."

      Cúc Hoa buông khăn che mặt, thầm nghĩ, nguyên lai là con của thôn trưởng. Thế nhưng cũng biết mặt nàng xấu xí, xem ra xấu nữ này quả là nổi danh. Nàng cũng chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.

      Mặt Lí Trường Phong hơi hơi có chút hồng, nhìn nàng cười khẽ chút, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người; nhưng mà đệ đệ Lí Trường Vũ của mặc kệ, bị Cúc Hoa dọa cái như vậy, cảm thấy có chút mất mặt, liền tiến lên để sát vào tai Cúc Hoa, cười hì hì hỏi:

      - "Cúc Hoa, ngươi cố ý, phải ? Ngươi ở đây chờ ai?"

      Cúc Hoa cũng để ý , chỉ lẳng lặng xem xét , nhìn xem tiểu tử này còn muốn làm gì.

      Lí Trường Vũ bị nàng xem xét cả người được tự nhiên, vừa định trêu đùa hai câu, bị ca ca lôi kéo lại, trách cứ :

      - "Còn mau về nhà? Nương chờ đấy. Vừa ra khỏi học đường liền điên điên khùng khùng, giống bộ dáng gì hả?" Rồi xin lỗi nhìn Cúc Hoa cười cười.
      Lí Trường Vũ còn cách nào khác, đành phải theo ca ca , được vài bước, còn quay đầu nhìn lại, liếc mắt cái. Chỉ thấy Cúc Hoa đứng ở trong tuyết kia, như gốc cây tuyết liên, nét thanh lệ nên lời, trong lúc nhất thời, cũng biết nên kêu nàng là ‘xấu nữ’ hay là ‘mỹ nữ’.

      - "Ai! Mặt Cúc Hoa nếu hư, chắc đại mỹ nhân. Ta lớn như vậy cũng chưa gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như thế, so với muội tử của Ngô Thiên Hào còn xinh đẹp hơn. Sao trước kia phát được vậy kìa!" Lí Trường Vũ vừa vừa tiếc hận .

      Lí Trường Phong vui, giáo huấn :

      - "Nữ nhi nhà người ta, mặt có chỗ thiếu hụt, trong lòng nàng nhất định là khổ sở. Ngươi còn đối với người ta như vậy. Có hiểu cấp bậc lễ nghĩa là gì hay ?"

      Lí Trường Vũ cười :

      - "Ta cũng cười nhạo nàng. Ta coi nàng tuyệt để ý đâu, dám xốc lên khăn che mặt dọa ta trận sợ hãi. Ca, ngươi thấy, nàng cùng với hồi có chút giống nhau sao?"

      Lí Trường Phong :

      - "Ai cùng hồi có thể giống nhau? phải đều là ‘ bên lớn lên bên biến hóa’ sao."

      Huynh đệ hai người vừa vừa chuyện, sắp tới cửa nhà. Lí Trường Vũ tiến lên, dùng sức gõ gõ cửa viện, rồi lắc mình đến bên trốn tránh, còn nhìn ca ca nháy nháy mắt. Lí Trường Phong lắc đầu, đệ đệ này là như đứa trẻ con, mãi mà lớn được.

      Theo thường lệ tiếng "Ai đó?", từ cửa viện, lão nhân gia đầu tóc bạc phơ ló đầu ra. Lão nhân gia híp mắt ra bên ngoài xem xét, Lí Trường Phong đợi đệ đệ kêu la, tiến lên kéo cánh tay , rồi nhìn ông, :

      - "Gia gia, là ta. Trường Phong trở về. Trường Vũ cũng trở về rồi."
      Lão nhân gia nhất thời nổi lên cao hứng, thanh nâng cao thành mảng lớn:

      - "Trường Phong a? Ai nha! Trường Phong trở về rồi!"

      Lí Trường Vũ từ bên bật ra, lớn tiếng reo lên:

      - "Còn có ta, gia gia. Ca cũng là, phải chi đừng hô lên, có thể để cho gia gia ta cái kinh hỉ."

      Lí Trường Phong trừng :

      - "Làm sao có thể kinh hỉ, là kinh hách còn kém nhiều lắm."

      Lão nhân gia thấy hai tiểu tôn tử, càng thêm cao hứng, nếp nhăn mặt đều giãn ra, tay cái, nắm vào sân.
      Tôm Thỏ, 1900, Hale2056 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :