Chương 42: Ánh rạng đông hi vọng Edit: Cửu Trùng Cát Sau khi khâu xong hai cái chăn bông, Dương thị thấy Cúc Hoa cong thắt lưng, bộ dáng cố hết sức, nhân tiện : - "Đều khâu xong cho hai giường rồi, ngươi nghỉ ngơi thôi, còn lại ta đến khâu, ta khâu còn nhanh hơn." Cúc Hoa cảm thấy công phu châm tuyến của nàng quả thuần thục bằng Dương thị, liền thành gật đầu. Nàng nhặt chút vải bố còn thừa, muốn làm đôi bao tay nhét bông vải. Lại nghĩ, hay là trước làm cho ca ca , ngồi ở trong học đường nghe giảng bài cũng thể động đậy gì, trời lại rất lạnh. Nhưng mà cũng thể dùng vải bông này làm cho cho ca ca được nha! Nàng nhớ lại, liền lục ra quần áo bằng vải bố của ca ca mà lần trước nàng lấy để may trung y còn thừa lại, là màu xanh nhạt, so so chút, xác định hình dạng của đôi tay rồi cắt ra hai tầng đôi bao tay, lại nhét thêm chút bông vải vào, cảm thấy dày đều đặn rồi, mới tinh tế khâu lại, từ bên trong cuốn ngược ra, mu bàn tay thêu hình hai phiến cỏ , vừa vặn đem bông vải bên trong cố định lại. Nàng ngồi ở gần lò sưởi, đầu gối thả cái rổ , bên trong bỏ kéo, vải bố, kim chỉ… bắt đầu làm châm tuyến, tay hạ xuống ngừng, khoa tay múa chân bận việc làm bao tay. Nhất thời, trong phòng cũng có người chuyện, chỉ nghe thấy tiếng tim đèn ngẫu nhiên cháy ‘bùm bụp’ vang lên, cùng thanh của Thanh Mộc giọng đọc bài. Trịnh Trường Hà nhìn chằm chằm vào mấy thứ mà nàng làm, cảm thấy nàng làm rất tốt, chợt bừng tỉnh đại ngộ : - "Đây là dùng để mang tay phải ? Ai nha! Nương bọn , ngươi mau tới xem, Cúc Hoa làm thứ này tốt!" Ông tìm cách lấy đến, đeo lên tay, liên thanh khen: - "Ai! Ấm áp, ấm áp! Hoa nhi, đây là làm cho ai vậy?" Lớn như vậy, khẳng định phải Cúc Hoa tự dùng rồi. Cúc Hoa nhìn ánh mắt ông ao ước, nhịn được hé miệng cười : - "Cha, đây là làm cho ca ca. ngồi ở trong học đường cũng thể động đậy gì, rất lạnh đó. Ngày mai, ta làm cho cha và nương." Trịnh Trường Hà liên thanh : - "Trước làm cho ca ngươi , bọn ta quan trọng! Ta ở nhà còn có thể sưởi ấm, cũng phải rất lạnh." Lúc này, Dương thị cùng Thanh Mộc đều qua xem. Dương thị cũng rối rít khen ngợi, Thanh Mộc đưa tay vào thử chút, lập tức miệng cười đến mang tai. Dương thị : - "Tốt tốt, nhưng ca ngươi phải thường xuyên viết chữ, sợ là có chút vướng bận." Cúc Hoa đáp: - " sợ, ta lại làm đôi có ngón tay, như thế này này ——" nàng ở phiên bản gốc chỉ chỉ, khoa tay múa chân chút —— " Làm như vậy, khi viết chữ vướng bận." Dương thị bội phục gật đầu : - "Như vậy quả trở ngại. Ai nha, khuê nữ ta chính là thông minh. Ha ha!" Trịnh Trường Hà cười : - "Ta cùng nương ngươi cũng sợ vướng bận, muốn loại có ngón tay, lúc làm việc cũng có thể mang. Đặc biệt là nương ngươi, buổi sáng ra ngoài trời rất lạnh, mang thứ này vào phải là tốt nhất sao!" Trong phòng lại nổi lên náo nhiệt, Thanh Mộc cũng thu hồi sách vở, giúp Dương thị đem chăn bông được làm tốt trang bị giường cho mỗi người. Nệm cùng ga giường được nhét thêm bông vải, mọi thứ đều làm rất tốt. Dương thị thấy mọi người cũng cần vây lại như vậy, dứt khoát bỏ qua, theo Cúc Hoa làm bao tay, bên cùng Trịnh Trường Hà nhàn thoại ( dóc, tán gẫu), thẳng đến khi làm xong 3 bộ bao tay, người nhà mới ngủ. Quả nhiên, điều kiện được cải thiện giống với lúc trước, sau đêm, nằm cuộn tròn trong ổ chăn mềm mại và ấm áp, Cúc Hoa cảm thấy cuộc đời này hạnh phúc nhất chính là thời khắc tại, nghĩ đến Chu Nguyên Chương lúc đó uống " canh Trân châu phỉ thúy bạch ngọc " chắc cũng là loại tâm tình này! Nằm ở trong hương vị ôn nhu, ngay cả nằm mộng cũng trở nên kiều diễm! đồng ruộng toàn là hoa cúc dại sáng sủa, nhưng… vị thiếu nữ phiêu nhiên mà xinh đẹp tuyệt trần kia… là ai? Sáng sớm, đám sương mù bao phủ nàng, nhưng lại như tiên tử rớt xuống phàm trần. Đúng là như vậy, phong tư lạnh nhạt kia, nữ hài tử ở nông thôn trần thế này thể có được. Nàng quay đầu, mặt che khăn, hai tròng mắt như nước hồ thu, nhìn về phía núi Tiểu Thanh như họa, kiểu cách sáng lạn. mảnh rừng cây sồi phong phú xinh đẹp, ở trong mông lung nắng sớm, càng giống như hào quang bảy màu bắn ra bốn phía gấm vóc, phụ trợ màu vàng óng ánh của dãy hoa cúc dại mọc đầy dưới chân núi, đẹp như thi như họa, quả rất thần kỳ! Vài buổi tối kế tiếp, Dương thị cùng Cúc Hoa ngồi ở dưới đèn bận việc, làm áo bông, hài bông, áo kép (áo lót hai lớp), đem 7 cân bông vải thừa lại cũng dùng hết, nhưng của hai lão nhân còn chưa có làm đâu. Dương thị đành phải chờ ngày mai lên Tập mua thêm chút trở về. Cúc Hoa cũng quản nơi này mặc hình thức quần áo phong tục bình thường gì đó, hết thảy lấy thoải mái của bản thân làm chủ. Nàng giúp bản thân làm áo kiểu tuy rằng cũng thu hẹp thắt lưng, nhưng độ dài lại đạt tới trình độ qua mông luôn. Nàng sợ lạnh a, dù sao nàng còn như vậy cũng cần phí nhiều tâm tư cho quần áo mặc người. giống áo của Mơ nhi, độ dài chỉ chạm đến mông, phía dưới vô luận mặc váy hay mặc quần, đều có vẻ xinh đẹp giản tiện. thân mình này quá yếu, nàng cắn răng cái, lại làm thêm cái quần bông, bên trong dồn tầng bông vải mỏng manh. phải vì đẹp mắt, mà là sợ lót quá dày, lúc ngồi làm việc được tiện. Dương thị sau này lại mua cho khuê nữ ít vải dệt, vốn bà còn muốn mua chất liệu tốt hơn, nhưng cùng với Cúc Hoa, nàng chỉ thích mặc vải bông —— vừa mềm mại lại thoải mái, lúc này bà mới kiên trì nữa. Vì thế Cúc Hoa mua thêm hai kiện áo khoác mới, ngắn đến mông, phân biệt là màu đỏ nhũ bạc cùng sắc hoa xanh nhạt, áo khoác ngắn bên ngoài, rất tiện lợi tháo giặt; phía dưới là hoa râm cùng quần hoa màu chàm, cuối cùng cũng thoát khỏi mấy xấp mụn vá hàng ngày. Kỳ thực, quần áo cũ của nàng năm trước cũng làm được áo bông cùng quần bông này, cho dù nàng muốn tiết kiệm cũng được, trừ phi dùng quần áo cũ của Thanh Mộc sửa lại. Nhưng mà Cúc Hoa quả cũng sửa lại hai kiện, lưu trữ đến lúc làm việc mặc, đỡ phải làm dơ quần áo mới. Nàng cùng Dương thị muốn mộc mạc chút, nhưng Dương thị vải bố này có nhiều màu, chỉ thích hợp dùng cho người có tuổi, thích hợp cho tiểu nữ oa các nàng mặc đều là loại màu sắc này, thế nên nàng cũng còn cách nào khác. Buổi trưa hôm nay, Thanh Mộc đột nhiên kích động chạy vào sân, trán đổ đầy mồ hôi, mở miệng cũng là đoàn nhiệt khí. nhìn thấy Cúc Hoa bưng cơm về hướng nhà chính, lớn tiếng kêu lên: - "Cúc Hoa, Cúc Hoa! Buổi chiều Tần đại phu muốn đến đây!" Cúc Hoa mặc áo bông mới màu tím nhạt, có áo khoác, chân cũng mang đôi hài bông mới. người nàng ấm áp vô cùng, tinh khí thần thái cũng tốt rất nhiều, nàng cười khanh khách, bước chân cũng nhàng ít. Nàng thấy ca ca hưng phấn, bộ dáng thất thường, kỳ quái hỏi: - "Tần đại phu muốn đến sao? Đến đến. Chân cha cũng tốt lên rồi, đổi thêm vài lần dược nữa cũng sai biệt lắm." Thanh Mộc liên tục xua tay : - " phải xem cho cha. Tần đại phu là tới xem cho ngươi. , sư phụ làm được chút dược gửi đến đây, chuẩn bị cho ngươi dùng, thử xem xem thế nào." Cúc Hoa đột nhiên mở to hai mắt: - "Ngươi là , Tần đại phu muốn đến giúp ta xem mặt ư?" Nàng vươn ngón trỏ chỉ hướng mặt mình, hỏi Thanh Mộc. Thanh Mộc ha ha cười, dùng sức gật đầu : - "Ai! Vừa rồi lúc ta học xong, Tần đại phu lén lút theo ta như vậy đó." Cúc Hoa cũng nhịn được mà kích động: mặc dù ngày ấy nàng khuyên cha mẹ cần kỳ vọng quá cao, miễn cho đến lúc trị hết lại thêm thất vọng, nhưng chuyện trước mắt, nàng cũng khống chế được bản thân, bị thứ vui sướng vĩ đại cùng chờ đợi này làm cho trong lòng bất ổn. Lúc này Trịnh Trường Hà cùng Dương thị cũng từ trong phòng ra. Mỗi buổi trưa, Cúc Hoa vừa thấy con đường đến thôn, xuất bóng dáng của Thanh Mộc, nàng liền bắt đầu bưng thức ăn lên, cho nên đôi phu thê Trịnh Trường Hà ngồi cái bàn chờ ăn cơm. Dương thị bắt lấy cánh tay Thanh Mộc, run run hỏi: - "Việc này... Đây là ư? Tần đại phu như vậy sao?" Thanh Mộc dùng sức gật đầu, miệng cũng cười đến khép lại được. Dương thị chỉ cảm thấy tinh thần bà có chút hoảng hốt, thào hỏi: - "Việc này làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?" Trịnh Trường Hà cũng vui vẻ, nhưng ông tương đối thanh tỉnh, thúc thúc vào Dương thị : - "Nương bọn , đây là chuyện tốt. Ngươi làm cái gì vậy?" Vẫn là Cúc Hoa thấu hiểu được tâm tình của nương nàng, cười khẽ nhìn Dương thị : - "Nương! Ta cái gì cũng hiểu, đừng rỗi hơi hồ đồ. Nghe theo Tần đại phu là tốt nhất, thế nào làm như thế ấy vậy." Dương thị lúc này mới thanh tỉnh lại, liên thanh : - "Đúng… đúng…! Nghe theo Tần đại phu. cần luống cuống, ăn cơm trước !" Sau khi bà trấn định lại, ngờ khuyên người khác cần luống cuống, Cúc Hoa cùng Thanh Mộc liếc nhau, đồng loạt nở nụ cười. Vì thế, mọi người đồng loạt vào nhà ăn cơm. Bởi vì trong lòng có chờ đợi quá lớn, bữa ăn cơm trưa này vừa cao hứng lại vừa có tư vị, mỗi người đều hồ đồ ăn hai chén cơm lớn, đồ ăn cũng chưa ăn ra mùi vị gì, nhưng tâm tình là cực kì sảng khoái. Buổi chiều Thanh Mộc còn phải học đường, thể ở trong nhà chính mắt chứng kiến Cúc Hoa trị liệu, bởi vậy rất là tiếc nuối, lúc lưu luyến muốn rời. Cúc Hoa giọng nhìn : - "Ca, ngươi đừng có gấp. Ngươi nghĩ , Tần đại phu cũng phải thần tiên, lần dùng dược cho ta, mấy thứ mặt ta đều rớt xuống; hơn phân nửa là phải chờ vài ngày, ở giữa chừng còn phải đổi vài lần dược mới có thể tốt lên. Ngươi an tâm học đường , buổi tối về đến nhà là có thể nhìn thấy ta thành ra cái dạng gì." Thanh Mộc nghĩ nghĩ thấy cũng phải, lúc này mới yên tâm học đường. Buổi chiều, Tần Phong đeo lưng cái hòm thuốc đến cửa tiểu viện nhà Trịnh gia, bị đôi phu thê Trịnh Trường Hà dài cổ chờ, đứng ở cửa viện nghênh đón khiến nở nụ cười, : - "Trịnh thúc, Trịnh thẩm, sốt ruột chờ phải ?" Trịnh Trường Hà xoa xoa bàn tay thô to, hơi ngại ngùng cười : - " vội, vội! Tần đại phu, mau vào ngồi ." Dương thị cũng ha ha cười, cùng Trịnh Trường Hà tả hữu giống như hộ vệ, đem Tần Phong vây ở giữa, ôm vào nhà chính, lui qua bên cái bàn cũ kỹ ngồi xuống. Cúc Hoa nỗ lực kiềm chế lại tâm tình nhảy nhót, rót cho Tần Phong ly trà hoa cúc, nghĩ là mùa đông, chỉ thả đóa dã cúc vào. Chính nàng tại cũng dám uống, ai kêu thể chất nàng lạnh đây! Nàng oán trách nhìn cha cùng nương : - "Cha, nương, đừng như vậy, tha thiết mong nhìn Tần đại phu làm gì, muốn dọa người sao. Lại , Tần đại phu cũng chỉ muốn thử xem thuốc có hữu hiệu thôi, các ngươi như vậy, phải là làm cho khó xử sao!" Dương thị bị hắt gáo nước lạnh, nhớ tới ngày ấy… lời Cúc Hoa , thích thú tăng vọt trong lòng của bà liền bị đè ép xuống, cố cười : - "Đúng là như vậy! Tần đại phu ngươi cứ làm , nên làm thế nào làm thế đó. Cha bọn , ngươi cũng đừng thất thần, nhìn Tần đại phu xem có thể cần giúp thứ gì , ngươi liền giúp tay." Lời này của bà tương đương như chưa , người ta là đại phu, xem bệnh đương nhiên là nên làm thế nào làm thế đó, chẳng lẽ còn phải nghe ngươi, vậy sao được? Tần Phong mỉm cười, rất thấu hiểu tâm tình của đôi phu thê nông thôn này —— bình thường người nhà của bệnh nhân đều là cái dạng này, bởi vậy vô tình : - " cần phải giúp gì đâu, ta chỉ bôi chút dược mặt Cúc Hoa thôi; chính là uống uống thuốc viên, ngày ba lần, rất đơn giản!" xong, mở ra cái hòm thuốc, từ trong hàng dụng cụ cùng bình sứ sắp xếp chỉnh tề lấy ra cái bình sứ cổ, bằng nắm tay, phần bụng của bình hơi tròn tròn nho , nhìn Cúc Hoa : - "Đem mặt trước tẩy trừ lần , thuận tiện lấy tới cái đĩa qua đây, cái đĩa dùng nước sôi nóng tráng qua lần mới tốt." Dương thị vội theo Cúc Hoa vào phòng bếp tìm cái đĩa. Cúc Hoa kỳ thực sớm dùng bông cúc dại ngâm nước rửa mặt, chính là vì thứ này là thứ dược rất tốt, lại có cảm giác nhàng khoan khoái, nhưng Tần Phong phân phó, thế cho nên nàng lại tẩy sạch mặt lần nữa; Dương thị tìm được cái đĩa bằng sứ thô, dùng nước sôi tráng qua lần, lúc này mới cùng Cúc Hoa trở lại nhà chính. Tần Phong tiếp nhận cái đĩa để lên bàn, cầm trong tay bình sứ, nghiêng bình đổ ra, nhất thời cỗ màu đen như nước chảy ra mang theo mùi thơm ngát của thuốc dược, nhìn thấy hề ít, ngờ trong bình này lại chứa được nhiều dược như vậy; Tần Phong từ trong hòm thuốc lại lấy ra cái trúc ký màu xanh biếc, đầu trúc ký quấn vòng vải bông màu trắng. Sau khi đem các thứ này nọ chuẩn bị tốt, mỉm cười nhìn Cúc Hoa : - "Lại đây ngồi xuống. Nhắm mắt lại. Đừng luống cuống, bôi thuốc rất nhanh xong thôi." Cúc Hoa theo lời đến, ngồi ở trước mặt Tần Phong. Nàng nhìn đến nét mặt trịnh trọng của , mặc dù cười, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa giãn ra, nụ cười cũng đạt đến đáy mắt, đủ thấy trong lòng cũng rất khẩn trương, hiển nhiên đối với hiệu quả của thuốc là thể khẳng định. Cúc Hoa bỗng nhiên trấn định lại —— kết quả còn có thể tệ hơn so với tại sao? Nàng có gì phải sợ chứ? Vì thế nàng mỉm cười mà đối diện với Tần Phong, nhắm lại hai mắt của mình.
Chương 43: Kết cục thất vọng Edit: Cửu Trùng Cát. Tần Phong gần gũi nhìn Cúc Hoa như vậy, đối mặt với đôi mắt trong suốt như nước hồ thu kia, bị nàng mỉm cười mà hoa mắt hốt hoảng, cũng bị truyền nhiễm cảm giác trấn định của nàng, nhàng thở ra hơi, tay bưng lên cái đĩa đựng dược, tay chuyên chú dùng trúc ký thấm đẫm dược nước hướng tới mặt Cúc Hoa vẽ loạn. Lúc này Trịnh Trường Hà cùng Dương thị, tất cả đều nín thở đứng nghiêm trang bên, 4 con mắt chớp cũng dám chớp nhìn chằm chằm tay Tần Phong ngừng bôi dược nước, cái tay kia ở trước mặt của Cúc Hoa tả hữu hai bên cứ di động lại di động! Bôi được phần diện tích , Tần Phong dừng lại ôn hòa hỏi: - "Cảm thấy khó chịu sao?" Cúc Hoa mở to mắt nhìn , giọng đáp: -"Hoàn hảo, cảm giác mát mát, thoải mái!" Tần Phong liền gật gật đầu, tiếp tục vẽ loạn mặt nàng. hồi lâu sau, mới dừng lại : "Tốt rồi!" Kỳ thực, cũng bôi bao lâu, mặt chỉ bôi tầng dược mỏng manh mà thôi, rất nhanh. Nhưng mà, đối với đôi phu thê Trịnh Trường Hà cùng Cúc Hoa mà , cái lâu kia lại phá lệ dài lâu. Tuy rằng bọn họ cũng biết bôi thuốc xong rồi cũng thể lập tức thấy hiệu quả ngay được, nhưng cả quá trình quan trọng như vậy mà hoàn thành, tựa hồ tình được quyết định hơn phân nửa. Thấy Cúc Hoa mở mắt, Tần Phong mỉm cười nhìn nàng : -"Ngươi lên giường nằm hồi , chờ thuốc này ngấm vào . Nga, đem thuốc viên này cũng ăn vào . Ta ở tại đây chờ, có việc gì gọi ta tiếng." bên từ trong hòm thuốc xuất ra cái bình khác, lấy ra viên thuốc nâu, đưa cho Cúc Hoa. như vậy là lo lắng, vạn nhất Cúc Hoa có phản ứng gì tốt, đến lúc đó Trịnh gia tìm cũng kịp, cho nên liền ngây ngốc ở lại chỗ này chờ ăn cơm chiều rồi mới , như vậy cũng tương đối thỏa đáng, bản thân trong lòng cũng kiên định hơn. Dương thị nhìn hơn phân nửa khuôn mặt của Cúc Hoa đều bôi dược thoắt thoắt , có chút quái dị, nhưng trong lòng bà đối với phương thuốc bôi mặt đen đen này vừa linh lại , dường như xem nó giống như loại bảo bối vậy. Bà nhìn Cúc Hoa : - " ngủ lát . Mỗi ngày đều mệt đến chết, hôm nay vừa vặn có thể nghỉ lát." Vì thế Cúc Hoa trong ánh mắt tha thiết của cha mẹ trở lại phòng, đẹp đẹp, lại thêm dè dặt cẩn trọng ngủ trưa. Nàng cố ý ở gối đầu để kiện quần áo, sợ ngủ mà dược dính ở mặt làm dơ gối đầu - - gối đầu này là mới được làm a. đổi mới chăn bông cùng đệm giường nằm đó tự nhiên là thoải mái, nàng vừa cảm giác mới ngủ được thôi cư nhiên ngủ canh giờ. Sau khi Cúc Hoa ngủ trưa, lúc rời giường, cảm giác được mặt nóng bừng đau đớn. Thấy trong viện chỉ có cha cùng Tần đại phu, liền ra. Tần Phong bên ngồi ở trong viện cùng Trịnh Trường Hà nhàn thoại ( dóc, tán gẫu), bên nhìn tay Trịnh Trường Hà cầm tiểu đao, nhanh chóng thanh lý đầu heo cùng với giò heo. Cạo sạch, buộc lại, dọn, tước, ngón tay linh động thôi, khỏi liên thanh tán thưởng, cười : - "Trịnh thúc, tay nghề này cũng thuần thục nha, làm đến sạch như vậy." Trịnh Trường Hà cười ngây ngô : - "Muốn ăn vào miệng thứ gì đó, sao có thể làm sạch ?" Tần Phong muốn trả lời, vừa ngẩng đầu thấy Cúc Hoa ra, vội vàng đứng lên, hô: - "Cúc Hoa thức dậy rồi sao? Qua đây ngồi . Cảm giác như thế nào?" Cúc Hoa ngồi xuống băng ghế , do dự chút nhìn Tần Phong giọng : - " mặt có chút nóng bừng đau đớn!" Trịnh Trường Hà nghe xong lập tức ngừng động tác trong tay, cùng với Cúc Hoa đồng loạt nhìn về phía Tần Phong. Bọn họ cũng hiểu, đau đớn này là dùng dược có tác dụng, hay là sau dùng xong tốt, chỉ có thể nghe Tần đại phu giải thích. Tần Phong lời túm tay Cúc Hoa, kéo nàng ngồi lên cái ghế dài, sờ soạng bắt mạch hồi, cau mày trầm ngâm nửa ngày, lại cẩn thận nhìn nhìn mặt Cúc Hoa, nhưng cũng thể xác định được cái gì. - "Chờ thêm canh giờ nữa xem sao." Tần Phong do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm ra. cũng thể bỏ dở nửa chừng, tại, thể đem thuốc này tẩy sạch được, vẫn muốn để lại nhìn cái mới có thể ra quyết định. Cúc Hoa gật đầu, ngược lại an ủi : - "Cứ chờ . Kỳ thực cũng có gì, chính là mặt hơi đau thôi, trong lòng cũng có khó chịu." Tần Phong mỉm cười : - "Dược được bôi ở mặt, đương nhiên đau mặt. Đây là dược dùng để bôi ngoài da, nửa khắc đúng là thể nhìn ra hiệu quả. Nhưng mà, đau này khẳng định phải chuyện tốt. Cho nên, nếu đau đớn trở nên ngày càng lợi hại, lên thuốc này dùng được, chỉ sợ tẩy quá mạnh." Trịnh Trường Hà nghe xong, thất hồn lạc phách, ngây người nửa ngày, mới : - "Cũng có gì. Tóm lại là chậm rãi nghĩ biện pháp, sao có thể lần thôi là được?" Trong giọng của ông đầy miễn cưỡng, ngay cả ngốc tử cũng có thể nghe ra. Cúc Hoa lại thèm để ý. Nàng nghĩ thầm, thuốc này hơn phân nửa là được rồi, ngược lại nàng yên lòng, trông cậy vào nữa. Vì thế, vào phòng bếp giúp Dương thị làm lòng heo nấu cho xong. Dương thị nghe thấy Cúc Hoa chuyện vừa rồi, mặt bà thất vọng có thể trét thêm tầng, bà cùng Trịnh Trường Hà giống nhau, đằng lại nghĩ nẻo, cố gắng an ủi người khác nhưng ngay cả bản thân mình cũng an ủi được. Cúc Hoa nhìn hình dáng bà phờ phạc ỉu xìu, trong lòng nàng cũng thở dài, tuy rằng sớm dặn dò qua, nhưng cha cùng nương rốt cục vẫn là kỳ vọng quá cao a! Kỳ thực, đâu chỉ là bọn , trước lúc ngủ chính bản thân nàng cũng tràn đầy kỳ vọng đấy thôi! Nhưng mà, tình đến nối thể cứu vãn - - đến lúc ăn cơm chiều, mặt Cúc Hoa cư nhiên có chuyển biến xấu, chỉ là có chút nóng bừng đau đớn, nhưng cũng có đau lợi hại hơn! Vì thế, Tần Phong cùng người nhà Cúc Hoa thương nghị, để qua đêm quan sát xem, chờ ngày mai lại quyết định nên dùng thuốc này nữa hay , hơn nữa ngày mai rửa sạch lớp dược có thể nhìn thấy hiệu quả sau khi dùng dược rồi. - "Nguyên bản trong thư sư phụ gởi , thuốc này là ngày đổi lần, cách khác hơn, 10 canh giờ mới biết được hiểu quả." Tần Phong như thế. Vì thế, người của Trịnh gia lại lần nữa dấy lên hi vọng. Sắc mặt đôi phu thê Trịnh Trường Hà cũng tốt hơn, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng, dám cao hứng nữa, lại ngừng được khát vọng thấy kỳ tích xuất . Thanh Mộc học xong trở về, đem thi thư đều ném sang bên, hai tay túm lấy bả vai muội muội đem nàng kéo đến cửa, nhìn chằm chằm mặt nàng phen xem bôi thuốc thế nào. Kỳ thực, chỉ có ở nơi những tảng bướu thịt đều là bị màu đen của thuốc mỡ nghiêm túc che lấp thực , cũng thể nhìn ra trò gì, làm cho hận tại thể đem cắt lớp dược màu đen kia, bóc ra làn da trắng non mềm, để cho muội muội trong veo như nước xuất . Cúc Hoa nhìn hành động của , vẻ mặt biến thành "Khanh khách" cười ra tiếng, liên thanh : - "Ca, thực là còn quá sớm! Muốn nhìn thấy kết quả phải đợi đến ngày mai, được ?" bên đẩy tay ra, kêu rửa tay ăn cơm. Tần Phong nhìn này động tác của huynh muội hai người cũng nhịn được nở nụ cười. Thời điểm ăn cơm chiều, Cúc Hoa bị cấm ăn cay, ăn mặn, ăn ngấy, kết quả nàng cũng chỉ được ăn ngon chén rau xanh. Tần Phong cùng người Trịnh gia bên ăn cơm, bên ao ước xem xét Cúc Hoa dường như mặt kia bôi phải dược, mà là loại bảo bối, sáng mai có thể mọc ra kim ngân. Bản thân Cúc Hoa cũng quyết định chịu đựng cả đêm đau đớn, muốn nhìn cái xem thuốc này có hiệu quả , bởi vậy buổi tối sớm ngủ - - là mang theo hi vọng của người toàn gia mà ngủ. Ai biết đến nửa đêm, mặt Cúc Hoa giống như bị lửa đốt, đa đớn khó nhịn. Trước nàng còn chịu đựng, sau lúc là nhịn được nữa, liền đứng lên phủ thêm áo bông, run rẩy lẩy bẩy đụng đến cửa phòng, giọng gọi ca ca. Thanh tinh tế ở ban đêm yên tĩnh có vẻ như loại mê sâu thảm mà xa xôi, làm cho người ta cảm thấy chân thực. Thanh Mộc ngủ ở nhà chính cũng luôn miên man suy nghĩ, hy vọng thuốc này có thể đối với muội muội có chút hiệu quả, khôi phục được dung nhan của nàng. Dưới suy nghĩ hỗn loạn, mơ mơ màng màng cũng biết thời điểm nào ngủ. Chợt nghe Cúc Hoa giọng gọi, bừng tỉnh dậy, cười thâm bản thân già rồi, lúc nào cũng nhớ tớ mặt muội muội ngay cả nằm mơ đều mộng thấy nàng. Ai biết trong đêm tối quả nhiên truyền đến thanh của Cúc Hoa: - "Ca ca... ca ca...!" - - thế nhưng phải mộng a. Dừng chút, lại gọi thêm hai tiếng nữa! Thanh Mộc thế mới biết phải nằm mộng, là Cúc Hoa đứng ở cửa phòng gọi . nhất thời khẩn trương lên, vội "Ừ" tiếng, lại cầm áo khoác mặc vào, ngồi dậy, bên giọng hỏi: "Làm sao vậy?" nghĩ hẳn là Cúc Hoa thoải mái, bằng nàng nửa đêm đánh thức . Cúc Hoa giọng : - "Ca ca, mặt ta đau lắm. Ngươi thắp ngọn đèn qua nhìn ta cái, tự ta nhìn thấy được, ngươi nhìn thử xem sao?" Thanh Mộc nghe xong càng khẩn trương thêm, cấp tốc mặc xong quần áo, ở bàn lấy đến đá lửa, thắp sáng ngọn đèn tay bưng, tay kia che chở cho ngọn lửa bùng cháy lên, rồi đến phòng Cúc Hoa. nhìn Cúc Hoa : - "Ngươi lên giường ngồi , coi chừng lạnh. Ta đến nhìn thử xem." Cúc Hoa ngoan ngoãn trèo lên giường ngồi an ổn, lại duỗi tay tiếp nhận ngọn đèn nâng lên, để cho ca ca cẩn thận xem xét. - "Ta cảm thấy mặt giống như có ngọn lửa thiêu đốt, rất đau, ngươi lấy ta nhàng chạm vào chút, xem xem làm sao. Nếu dược có hiệu quả, hẳn phải là kết lại cứng rắn mới đúng chứ." Thanh Mộc nghe xong lời của nàng, ánh mắt dò xét, tinh tế xem xét hồi, lại lấy ngón trỏ nhàng mà chạm vào, nhíu mày lo lắng : - "Hình như thích hợp, giống như hơi mềm mềm. Nơi này mềm yếu, giống như chảy nước." Hi vọng chữa khỏi cho muội muội rốt cuộc thất bại, trong lòng khỏi nôn nóng lên, nghĩ: cái này chắc là phiền toái rồi, rốt cuộc phải làm sao đây? Y theo ý tứ của , tại tốt nhất là chạy , đem Tần đại phu gọi tới. Muội muội vô cùng đau đớn, phải nhanh tẩy sạch lớp dược này, lần nữa dùng dược mới được. Nhưng mà hơn nửa đêm, lại cảm thấy quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là tốt. Cúc Hoa nghe mặt thối rữa, cũng nóng nảy! dãy thịt bướu dãy bướu thịt , tốt xấu gì cũng hoàn chỉnh, nếu mặt thối rữa hồng hồng như thịt quay, ai nah, nàng còn có thể gặp người sao? Nàng biết ca ca do dự gì, liền tự mình quyết định, nhìn : - "Ca, cần gọi Tần đại phu, phải đem lớp dược này tẩy sạch . Ngươi phòng bếp giúp ta nấu chút nước sôi, bằng hình dáng này càng ngày càng nghiêm trọng thêm." xong, nàng bắt đầu mặc thêm áo vải bố cùng quần bông, ở giường đứng dậy là được. Thanh Mộc gật đầu, vừa định quay đầu thắp ngọn đèn khác, lại nghe thấy Dương thị ở sau người hỏi: - "Thanh Mộc, Cúc Hoa làm sao vậy?" Thanh bà có chút run run. Thanh Mộc cảm thấy vẫn là nên đánh thức cha mẹ, liền giấu diếm, đem việc Cúc Hoa cảm thấy mặt vô cùng đau đớn, nhìn thử phát ra tình huống da bị thối rữa qua lần. Dương thị nghe xong trong lòng nặng trịch, cảm giác thất vọng bùng lên ở trong ngực, miễn bàn có bao nhiêu buồn người, chỉ cảm thấy đêm nay lại được yên tĩnh, mà là nặng nề làm cho người ta cảm thấy đè nén vạn phần. Nhưng bà vẫn chuẩn bị khởi động tinh thần qua an ủi Cúc Hoa, bà : - "Hoa nhi, lần này cho dù là bất thành, Tần đại phu còn có thể tìm cách khác. Thân mình ngươi tốt, đừng đứng lên. Ta cùng ca ca ngươi nấu nước ngâm dã cúc, đem vào phòng cho ngươi rửa mặt. Bên ngoài trời rất lạnh, ngươi đỡ phải bị gió rét làm cho đông lạnh, khi đó càng mất công hơn." xong, thay Cúc Hoa dịch dịch góc chăn, chờ Thanh Mộc đốt ngọn đèn khác, hai người vào phòng bếp. Trịnh Trường Hà cũng khoác áo qua, hỏi thăm tình huống, trong lòng sầu khổ, thầm thở dài, nhưng dám than ra tiếng, miệng cũng ngốc nghếch an ủi Cúc Hoa. Cúc Hoa thấy mình đem người trong nhà tất cả đều đánh thức, rất là băn khoăn, nhìn nàng cha : - "Cha, ngươi ngủ , nhìn ngươi ăn mặc mỏng manh, tốt lắm. Nếu ngươi lên giường đắp thêm chăn hồi cũng được." Trịnh Trường Hà cười ngây ngô : - "Đừng việc ngốc nghếch nữa! Ta lấy xiêm y mặc vào rồi lại đến." Chờ Dương thị đem bồn lớn nước ấm bay ra mùi vị hoa cúc dại vào phòng, Cúc Hoa ở trong cái nhìn chăm chú của cha mẹ cùng ca ca, nhàng mà dùng khối khăn vải bông lau thuốc mỡ mặt.
Chương 44: Xinh đẹp hư ảo: Editor: Cửu Trùng Cát. Nàng cho nương giúp đỡ, là người khác biết nặng , còn bằng để chính nàng động thủ, chỉ có bản thân nàng mới hiểu được cần dùng khí lực bao lớn. Nàng để cho Thanh Mộc cầm cái bồn khác đưa đến, tẩy lần, đổi lần nước, mỗi lần đều đem chậu nước làm cho dơ. Kết quả tẩy xong chậu nước, đem thuốc mỡ tẩy sạch hết, làn da phía dưới quả nhiên như Cúc Hoa lo lắng vậy ~~~ hồng như thịt quay! Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi phu thê Dương thị cùng Thanh Mộc đều sợ ngây người! Cho dù bình thường bọn họ vẫn nhìn thấy gương mặt xấu xí của Cúc Hoa, nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa trận, mặt Cúc Hoa rất đáng sợ. Dương thị gắt gao cắn môi, nhưng áp xuống được, lòng bà tràn đầy chua xót, cuối cùng cũng xông lên tận ót, khiến hai mắt bà chảy ra dòng lệ, tiếng nấc nghẹn ngào kiềm chế đươc thốt ra, thân mình bà đong đưa, cơ hồ muốn té xỉu, mất điểm tựa là Trịnh Trường Hà; bản thân Trịnh Trường Hà cũng lắc lắc mặt, đôi phu thê này bình thường vẫn nâng đỡ cho nhau, nhưng bây giờ đều cùng nhau thương tâm khổ sở! Thanh Mộc cắn chặt hàm răng, đầu tiên là nắm chặt hai quả đấm, xong rồi lại nới ra, tiến lên nắm lấy hai cái tay bé của Cúc Hoa, như nhắn nhủ dùm nên lời an ủi. Cúc Hoa cũng ổn định lại thâm thần, nàng giọng nhìn ba người : - "Cha, nương, ca ca! Nếu ta tốt mà biến thành như vậy, các ngươi khổ sở còn được, nhưng mặt ta vốn là tốt, tại tuy rằng phá hư, chờ ngày mai Tần đại phu lại tới đây đổi dược, ngày rộng tháng dài về sau, cùng lắm cũng giống như nhau thôi, còn có thể hư đến trình độ nào nữa? Có gì phải khổ sở chứ? Nương, ngươi cần khóc, giúp ta ngâm ít trà hoa cúc đến đây, mặt này của ta còn muốn hảo hảo mà tẩy rửa sạch đấy." Ba người thấy Cúc Hoa trấn định bình tĩnh phen như vậy, còn rất có đạo lý, lại bày ra thêm phen an ủi, trong lòng họ dễ chịu ít. Dương thị lau nước mắt mang theo tiếng khóc nức nở : - "Ta ngâm chút trà hoa cúc mang đến cho Cúc Hoa." Thanh Mộc : - "Ta tìm Tần đại phu. Lúc này cách hửng đông còn sớm, nếu chạy nhanh bôi thuốc, mặt này sợ tốt." Cúc Hoa cảm thấy rất đúng, mặt thối rữa như vậy, bại lộ ở trong khí nếu nhiễm vi khuẩn càng phiền toái hơn. Vì thế, nàng liền : - "Ca ca, . Phải cẩn thận chút. Đốt cây đuốc mang theo, đừng để đêm đen tuyền làm ngã cái lại thêm phiền toái." Thanh Mộc miệng đồng ý, quả nhiên phòng bếp đốt cây đuốc mang ra ngoài. Chờ Tần Phong đeo lưng hòm thuốc cùng Thanh Mộc mang theo thân hàn khí, vào Trịnh gia. Trịnh Trường Hà cùng Dương thị canh giữ ở trước giường Cúc Hoa vẻ mặt đau lòng và vô cùng lo lắng: Cúc Hoa tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần, sau lưng để gối đầu cùng gối ôm làm điểm tựa. Tần Phong cũng bị tình hình đáng sợ mặt của Cúc Hoa làm cho kinh sợ ~~ thối rữa nghiêm trọng như vậy, xem ra ban ngày Cúc Hoa đau đớn như vậy chính là thuốc phát tác, bản thân nàng còn kiên trì phải đợi buổi tối là.... Trong lòng vừa hối hận lại vừa tự trách, cũng nhàn rỗi cùng đôi phu thê Trịnh Trường Hà hàn huyên khách sáo, trước chẩn mạch cho Cúc Hoa hồi, xong rồi mở ra cái hòm thuốc, lấy thuộc trị ngoại thương... bôi loạn mặt Cúc Hoa. Trịnh Trường Hà khẽ với Tần Phong : - "Tần đại phu, hơn nửa đêm, còn đem phiền toái đến cho ngươi, là thẹn thùng !" Vẻ mặt Tần Phong chuyên chú vùng da được bôi thuốc của Cúc Hoa, cũng để ý ông, qua hồi lâu, chờ đem toàn bộ vùng da thối rữa mặt Cúc Hoa tất cả đều bôi thuốc, mới ngừng lại, ngữ khí mang chút trách cứ nhìn ông : - "Trịnh thúc, ngươi đây là mắng ta sao! Nếu phải do ta, mặt của Cúc Hoa cũng thể biến thành như vây. Ta đến phải là điều cần thiết sao." Dương thị vội vàng : - " như vậy. Nếu phải Tần đại phu muốn trị khỏi mặt cho Cúc Hoa, cũng ngại xa xôi tìm sư phụ ngươi điều chế dược này. Mặt này vốn là khó trị, ai cũng quy định, ngươi nhất định phải chữa khỏi. Ta cũng trách ngươi." Cúc Hoa cũng giọng : - "Tần đại phu, ngươi đừng tự trách mình. Mặt ta dù sao cũng đều như vậy, cũng có gì." Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc đều liên tục gật đầu. Bọn họ thuần phác vị tha ngược lại làm cho Tần Phong càng thêm áy náy. lấy ra khói vải bông mềm mại trắng noãn, cẩn thận đem mặt Cúc Hoa bao vây lại ở sau đầu kết nút thắt, rồi : - "Tốt lắm. Chờ lần sau, lúc đổi dược lại rửa mặt, hai ngày nay đều cần rửa mặt. Ngày mai ta lại đem thuốc đến cho ngươi uống, cũng mau tốt lên chút." Cúc Hoa gật đầu, nhìn bộ dáng Tần Phong mặt nghiêm nghị, biết trong lòng dễ chịu gì, liền : - "Cám ơn ngươi, Tần đại phu. Ta có chuyện gì đâu! Nếu ngươi sau này tìm được biện pháp mới, lại đến giúp ta trị!" Tần Phong biết nàng trấn an , cũng tùy ý nàng, mỉm cười đứng dậy. Bỗng nhiên, nụ cười của đọng lại khóe miệng, vừa rồi ở gần biết, tại sau khi bôi dược xong lui ra phía sau, mới khiếp sợ phát nữ oa trước mắt thế nhưng lại trở nên xinh đẹp: ánh mắt nàng bị khối vải bông trắng che khuất, mà phía sau tấm vải trắng là đôi mắt trong suốt như nước hồ thu; phía dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn lay động, giống như hai dòng suối sâu thẳm tràn đầy bình tĩnh, phiếm lên ánh sáng minh diễm, cùng với cái trán trơn bóng, hình thành loại xinh đẹp vừa thần bí vừa mông lung, khiến cho người nhịn được muốn đem khối vải trắng che lấp khuôn mặt kia bỏ , để nhìn trộm toàn bộ dung nhan xúc động của nàng. Khối vải trắng tầm thường như vậy, thế nhưng giờ đây lại trở nên thần ký, nó thành đường ranh giới giữa cực xấu và cực đẹp! Cúc Hoa thấy kinh ngạc nhìn nàng, kỳ quái giọng kêu: - "Tần đại phu?" Tần Phong bị thanh của nàng làm cho bừng tỉnh, nhìn trước mắt thân tiểu nữ oa đáng thương thập phần xấu xí, tiếng lòng trở nên rung động, chỉ cảm thấy ông trời quá tàn nhẫn, để cho nàng tuổi còn như vậy phải thừa nhận tra tấn khủng khiếp. bỗng nhiên thể ngăn chặn xúc động - - muốn đem xấu xí này sửa trị cho hoàn chỉnh, để nàng khôi phục lại dung nhan vốn có! nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, giọng lại kiên định : - "Ta nhất định chữa khỏi cho ngươi." Cúc Hoa nghe xong lời này, có chút cảm kích lại quái lạ - - êm đẹp vì sao lại thế? Việc này thể tùy tiện hứa hẹn được. Đứng phía sau Tần Phong là đôi phu thê Dương thị cùng Thanh Mộc hiển nhiên cũng bị vẻ đẹp thần bí mông lung của Cúc Hoa che mặt làm cho sợ ngây người, việc này so với vừa rồi nhìn thấy da thịt thối rữa của Cúc Hoa sau khi tẩy thuốc mỡ, càng làm cho bọn họ thể nhịn được nữa, có biện pháp thừa nhận! Dương thị nước mắt dâng trào - - Cúc Hoa của bà, lí ra phải nhìn xinh đẹp như vậy, nhưng mà... Trịnh Trường Hà lôi kéo tay bà, trong lòng ông nổi lên trận điên cuồng, : - "Cúc Hoa của ta là xinh đẹp, là xinh đẹp..." Thanh Mộc gắt gao nắm chặt nắm tay - - muội muội của so với Liễu nhi còn muốn xinh đẹp hơn! Nhưng mà vì sao lão thiên gia lại nhẫn tâm như thế, hủy diệt nửa mặt của muội muội? Ba người đều chịu nổi kết quả này, tinh thần Dương thị hoảng hốt, vẻ mặt Trịnh Trường Hà cũng uể oải, chỉ có Thanh Mộc cương trực là chịu đựng thương tâm, giữ Tần Phong ở lại, để cho Tần Phong hơn nửa đêm còn sờ soạng về, vì thế, Tần Phong cùng Thanh Mộc đêm nay cùng ngủ chung giường. Giờ quá nửa đêm, người nhà Trịnh gia trừ bỏ Cúc Hoa, tất cả đều mất ngủ. Trong đầu bọn họ toàn lên hình ảnh gương mặt xinh đẹp của Cúc Hoa bị khăn che mặt bịt kín, làm thế nào cũng xóa bỏ được, hai loại xấu - đẹp đối lập này, làm cho người ta cảm thấy đau đớn như đào cả tâm can. Vì thế, Dương thị khóc suốt đến hửng đông, khóc ướt cả áo gối, hai mắt cũng sưng to như hai quả đào. Trịnh Trường Hà ôm lấy bả vai của thê tử, giúp bà lau nước mắt. Nhưng nước mắt kia dù lau thế nào cũng sạch được, huống hồ trong lòng ông cũng đau khổ vạn phần. Ông lại thể giống như phụ nữ khóc lớn hồi, cứ như vậy mà nghẹn ngào, đúng là so với thê tử ông càng khó chịu hơn. Trong lòng thầm oán trách lão thiên gia sao lại trêu đùa ông như vậy, đem khuê nữ tốt của ông ra hành hạ. Buổi sáng ngày thứ hai, vừa vặn là ngày lão Thành thúc đánh xe lên Tập nhận hàng hóa. Dương thị để cho Thanh Mộc đem thức ăn muốn bán đến cửa thôn, đưa lên xe của lão Thành, phó thác cho ông đưa đến cửa hàng Phúc Hi tạp hóa giao cho Lai Hi bán, cũng chuyển cáo cho biết, bởi vì Cúc Hoa thấy thoải mái, cho nên hôm nay bà lên Tập. Mấy ngày kế tiếp, Dương thị đều là ở nhà chiếu cố Cúc Hoa, cho nàng làm việc, là thương thế mặt nàng rất nghiêm trọng, muốn nàng nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt mới được. Đại cữu Cúc Hoa nghe chuyện xảy ra với Cúc Hoa, liền để cho Lai Hi toàn lực giúp đỡ đại , mỗi ngày nghênh đón đưa , cho Dương thị hao tốn chút tâm tư nào, để bà được rảnh rỗi ở nhà chiếu cố tốt Cúc Hoa. Đại cữu Dương Phát bớt được chút thời gian rảnh rỗi, tự mình đến nhà Dương thị chuyến, vấn an Cúc Hoa. Ông thấy tình cảnh của Cúc Hoa bây giờ, cũng chỉ thở dài thôi. Cúc Hoa bất đắc dĩ nghe theo cha mẹ an bày, ở nhà phủi tay tĩnh dưỡng cho tốt. Nhưng mà, trước kia cả ngày bận rộn, tại để cho nàng nghỉ ngơi, nàng lại nổi lên cảm giác ngứa tay, cầm lấy châm tuyến, làm cho cha mẹ áo khoác mỏng, dự bị đến mùa xuân mặc, lại làm thêm hai đôi giày, tuy rằng bộ dạng được tốt, nhưng làm cho đôi phu thê Trịnh Trường Hà đều cười đến toe toét. Chờ vùng da thối vữa mặ kết vảy cứng rắn rồi, nàng liền nghĩ làm tấm khăn che mặt, sau này ra ngoài đều mang. Nàng nhớ được đời trước từng nghe qua câu "Bộ dạng xấu phải lỗi của ngươi, nhưng bộ dạng xấu còn chạy đến dọa người là ngươi đúng." là câu kinh điển, đả kích người cũng nể mặt. Nàng vẫn là đừng dọa người, làm cho tiểu oa nhi sợ hãi lại càng tốt, sau này vẫn là lấy khăn che mặt lại . Vì thế nàng dùng vải bố còn thừa lại khi may túi chữ nhật, làm ra bức khăn che, đeo ở mặt. So với kia vải bông trắng hiệu quả tốt hơn nhiều - - mặt che khối bông vải trắng giống như người chết vậy! Khăn che mặt này là màu xanh nhạt có hoa văn cành trúc, càng phụ trợ cho gương mặt của nàng, mày như họa, khí chất thanh nhã, trầm tĩnh, mặc dù thấy qua vẻ đẹp của nàng, lần nữa cha mẹ cùng ca ca lại cảm thấy chân tay luống cuống - - xinh đẹp như vậy phải là nữ oa ở nông thôn nên có, so với Liễu nhi, Mơ nhi các nàng Cúc Hoa đồng dạng như vậy, Bọn họ có biện pháp thấu hiểu hàm nghĩa thoát tục là như thế nào, tất nhiên cách nào hình dung ra khí chất của Cúc Hoa. Hơn nữa, lúc trước Cúc Hoa vừa trải qua nỗi khổ khi lột da, mặt lại che kín bằng lớp vải bông trắng, vẻ đẹp kia có chút thê lương và cứng nhắc, tại bịt kín khăn che mặt màu lục nhạt này, Cúc Hoa điềm tĩnh giống như đóa hoa lay động, tràn ngập sức sống, nhàng giống như hồ điệp, ở trước mặt bọn họ chuyển động ngừng... Bọn họ vừa cao hứng vừa thương tâm, xinh đẹp này vừa ràng lại vừa như hư ảo, ràng là nhìn thấy, căn bản lại tồn tại, hết thảy đều bởi vì khăn che mặt kia che giấu vẻ xấu xí! Cảm giác mâu thuẫn này làm cho trong lòng người trong nhà tràn đầy bất bình tràn ngập tiếc nuối cùng đau khổ; Dương thị sau lưng Cúc Hoa vụng trộm gạt nước mắt, buổi tối cũng phải khóc yếu ớt hồi mới có thể vào giấc ngủ. Bà cảm thấy bản thân đem nước mắt cả đời ra mà khóc hết. Nhiều ngày qua , bọn họ mới dần dần chấp nhận thói quen đeo khăn che mặt của Cúc Hoa, nghĩ đến đống cảm giác loạn thất bát tao này nữa. Trải qua lần chịu đả kích, Cúc Hoa cũng muốn tiếp tục hy vọng vào khuôn mặt này của nàng nữa, nàng đem tất cả chú ý dồn vào việc tính toán "tiểu bản chuyện làm ăn", Nhưng thời tiết mỗi ngày lạnh hơn, đồ ăn bán ra cũng giảm rất nhiều. là vì trời quá lạnh nên có rất ít người chịu ra ngoài. Nông dân tuy rằng bần cùng, nhưng đến mùa đông, vẫn thích ở trong nhà sưởi ẩm để qua ngày hơn! Mỗi ngày người đến Tập mua đồ ăn, đều là người của những thôn trang lân cận, người bên trong Nhị Trung phố ngược lại quá vài người. Mấy ngày nay đều thừa nhận nhiều đồ ăn mang trở về, phân cho nhà tiểu Thạch Đầu cùng nhà Trương Hòe, nhà thôn trưởng cũng đem tặng vài lần rồi. Mỗi ngày Cúc Hoa đem số lượng đồ ăn giảm hơn nửa, lòng heo và đầu heo dư lại tất cả đều đem ngâm. Nàng có cảm giác, mùa xuân sang năm, thứ này khẳng định đủ bán, vẫn là làm để dành nhiều chút, cùng với tương đậu nữa tốt rồi!