Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Mời khách


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Thời điểm sáng sớm, Cúc Hoa tuyển chọn ra 3 củ cải trắng, mỗi củ đều tỉa thành hình dạng cánh hoa 4 cánh, cứ cách tầng lại rải lên mặt lớp muối, dùng phiến gỗ mỏng đè ép ở trong bồn, đến bây giờ sai biệt lắm, ủ được hai canh giờ rồi, cần phải bỏ nước vào ngâm chúng mới mềm được.

      Đem cải trắng lấy ra, dùng nước giếng xối rửa cho sạch , đặt vào trong cái rổ cho ráo nước; cứ như vậy, nàng bắt đầu điều chế gia vị.

      Đem củ cải gọt bỏ vỏ kỹ càng, gừng, củ tỏi, ớt… cũng đều tinh tế xắt thành lát mỏng, toàn bộ bỏ vào trong nồi đất lớn, trút vào số lượng vừa đủ tương hạt tiêu, phấn hạt tiêu, cùng đường trắng —— đây chính là nàng cố ý muốn Dương thị mua, trong nhà cũng có sẵn thứ này, sau đó nàng lấy đũa dùng sức mà quấy, lập tức trong nồi đất toàn bộ hồng lên mảnh, mùi vị của tương ớt này cay nồng xộc vào mũi!

      Phương diện này vẫn còn thiếu vài loại gia vị, như quả táo hoặc quả lê, còn có chút thủ công làm ra , nhưng nàng còn cách nào khác. Cũng may, bên trong tương hạt tiêu nàng bỏ thêm chút tôm được mài nhuyễn, hương vị là cực kì ngon, bù lại khuyết thiếu mắm tôm.

      Điều chế tốt gia vị xong, Cúc Hoa đem cải trắng ngâm nước cho mềm mang tới, bắt đầu quá trình ngâm lạt cải trắng, cứ tầng cải trắng rải lên tầng gia vị. Màu trắng là của rau cải đồ ăn, ở là màu đỏ của gia vị, phá lệ tiên diễm chói mắt; hơn nữa hương tỏi cùng mùi vị của tương ớt phiêu đãng, kích thích mồm miệng cùng đầu óc toàn bộ khai hỏa, cực muốn nhấm nháp.

      Cứ mảnh cải trắng rắc xong gia vị đỏ tươi lên , nàng lại cuốn lại thành đoàn, bỏ vào trong lọ sành sớm chuẩn bị tốt.

      Nàng đem toàn bộ 3 củ cải trắng đều làm xong, trong lọ sành cũng tràn đầy, lấy mảnh gỗ mỏng dùng sức ấn chặt chẽ và rắn chắc, xong rồi mới lấy mảnh giấy bản bao trùm lấy miệng bình, sau đó lấy nắp lọ sành đậy kín lại, chuyển đến vách tường bên kia đặt dưới sàn nhà bếp. Chờ sau hai ba ngày là có thể ăn!

      Chờ Dương thị đem lòng heo tẩy rửa sạch cầm đến, Cúc Hoa đem lòng heo trực tiếp tiến vào trong nồi nước sớm được nấu sôi; Dương thị lại vội vàng thanh lý tiếp cái đầu heo.

      Ba người vội vàng làm việc, thoáng cái đến giữa trưa, mệt đến xương sống thắt lưng đều đau, cuối cùng đem đầu heo cùng móng heo thu thập xong, việc còn lại là dùng lửa riu riu hầm cho mềm.

      Nhưng trước mắt cũng thể nấu a, nồi lớn nấu lòng heo, nồi còn phải làm cơm chiều. Nếu hai cái nồi đều chiếm dụng, cơm chiều làm ở đâu? Đầu heo gì, cũng chỉ có thể chờ ăn xong cơm chiều mới có thể bắt đầu nấu.

      Dương thị đột nhiên nhớ tới, nhìn Cúc Hoa :

      - "Cúc Hoa, Hỉ biểu ca ngươi buổi tối muốn tới nhà chúng ta ăn cơm. Buổi tối nấu chút móng heo được ? Phiền toái hay phiền toái? Nếu phiền toái làm, dù sao ngày mai đưa đến Tập, đem chút cho cũng giống nhau."

      Cúc Hoa nghĩ nghĩ :

      - "Cũng phiền toái gì. Ta cũng muốn ăn mà! Nếu , trước quăng hai cái móng heo cùng đuôi heo vào nồi lớn , lát ta lại vớt lên!"

      Mẹ con hai người thương lượng nấu cơm chiều Triệu Tam cùng nương Thạch Đầu đến. Triệu Tam vào sân, cười ha ha :

      - "Trường Hà đại ca, tẩu tử! Ta là đến ăn cơm chiều —— ta muốn ăn lòng heo kia."

      Dương thị vội cười ra nghênh đón, nhìn hai người bọn họ :

      - "Ăn cơm ăn cơm, việc này có là gì!"

      Trịnh Trường Hà ở trong phòng cũng kêu lớn:

      - "Tam ca nhi, sao nhiều ngày rồi ngươi đến thăm ta hả? Ta ở nhà nhàn rỗi, nghẹn muốn điên rồi đây!"

      Triệu Tam cười trả lời:

      - "Ngươi mỗi ngày ăn tốt, còn vui ư? Ta muốn ăn, còn phải đem da mặt luyện cho dày, rồi mới tìm đến cửa đây này!"

      Ông xong cầm trong tay xâu cá nhắc lên, nhìn Dương thị :

      - "Tẩu tử, trong mùa đông bắt cá được tốt lắm, hôm nay ta ép buộc nửa ngày mới bắt được nhiều thế này. Cũng cần tiền, mời ta ăn bữa cơm là được."

      Dương thị cười :

      - "Là ta hồ đồ ! Dù bắt được ít hay bắt được nhiều, tiền đều phải trả. Sau này bắt được bao nhiêu cân trả bấy nhiêu tiền. Nhưng mà, quá nhiều cũng nên, các ngươi lưu trữ cho bản thân ăn —— bắt nhiều bán được bao nhiêu lại lỗ vốn."

      Nương Thạch Đầu cảm thán :

      - "Lúc này mới mấy cân cá , làm sao có thể đòi tiền? Ngươi đó… văn lại văn tiền, kiếm được quá vất vả."

      Dương thị cười :

      - "Làm việc gì mà vất vả? Nông dân ta cho tới bây giờ đều là mệnh khổ."

      Nương Thạch Đầu :

      - "Đúng là như vậy. Cuối cùng ngươi cũng có thể kiềm được tiền, cũng sai lầm rồi!"

      xong, hai người vào trong phòng, lại cùng Trịnh Trường Hà hàn huyên trận. Triệu Tam đột nhiên ảo não, cong cong miệng, có chút ngượng ngùng nhìn Dương thị :

      - "Đêm nay, sợ chỉ có người nhà ta đến đây ăn cơm. Vừa rồi ta đến học đường trong thôn đối với tiểu Thạch Đầu : buổi tối cùng Thanh Mộc ca ca cùng nhau về nhà ăn cơm. Kết quả Cẩu Đản nghe thấy được cũng muốn đến, còn hỏi Trương Hòe có tới hay . Thanh Mộc chắc là ngượng ngùng, liền trôi chảy thỉnh Hòe Tử cùng nhau đến, Trương Hòe cũng đáp ứng; huynh đệ Dương tử của nghe xong, lập tức cũng muốn đến. Ta vừa nghe sợ hãi, trước chạy nhanh về đây báo tin!"

      Nương Thạch Đầu oán trách nhìn ông, :

      - "Ta đem Thạch Đầu kêu lên rồi sau, ngươi lại chờ được!"

      Nếu là lúc trước, Dương thị khẳng định phát sầu, nhưng tại bà cũng sợ —— có nhiều nội tạng heo thế này, còn chưa đủ cho bọn họ ăn sao? Những người này đến nhiều nữa cũng sợ.

      Vì thế bà cười :

      - "Việc này có là gì? Đánh tường cũng là động thổ, ràng nên đem phu tử cũng mời đến ăn bữa cơm, tốt xấu gì cũng coi như công lao người ta cực khổ dạy dỗ con ta."

      Trịnh Trường Hà nghe xong lập tức tán thành:

      - "Cần phải làm, cần phải làm! Tam ca nhi, phiền ngươi chuyến, để cho Thanh Mộc thỉnh phu tử, mọi người cùng nhau đến ăn cơm chiều!" Nghĩ nghĩ lại : "Đem Tần đại phu cũng mời đến !"

      Triệu Tam thấy ý đôi phu thê bọn họ cũng khó xử việc này, mới yên lòng, lên tiếng đáp ứng, liền ra ngoài giúp đỡ thỉnh người.

      Dương thị nhìn nương Thạch Đầu :

      - "Trong nhà đồ ăn đều đủ. Hai mẹ con ta vội vàng hết ngày, mệt đến xương sống thắt lưng đều đau. Xương cốt của Cúc Hoa nhà ta gầy như vậy, sợ là chịu nổi, ngươi mau tới giúp cho ta tay !"

      Nương Thạch Đầu vội vàng đồng ý, cùng Dương thị vào phòng bếp.

      Cúc Hoa cũng nghe thấy cuộc chuyện vừa rồi, biết đêm nay tránh được bàn đầy người đến đây ăn cơm, liền thuận tay bỏ thêm hai cái đuôi heo cùng hai cái móng heo vào trong nồi lớn, hướng vào bếp lò bỏ thêm củi, hi vọng thời điểm ăn cơm chiều, lòng heo này có thể nấu tốt.

      Nàng lại vào bên trong vườn rau, hái thêm ít rau chân vịt cùng cọng hoa tỏi non, chặt thêm ít rau củ cùng đầu cải trắng, rút thêm chút củ cải, trở về ngồi ở cửa phòng bếp tinh tế nhặt rau, thuận tiện cũng nghỉ ngơi.

      Dương thị qua thấy bộ dáng nàng mệt mỏi, nhìn nàng :

      - "Ngươi ngồi nghỉ lát, để cho Triệu thím ngươi đến hỗ trợ, nàng cũng phải người ngoài!"

      Nương Thạch Đầu cười :

      - "Cúc Hoa, ngươi dạy ta cách nấu, ta đến làm!" Bà cũng phát bộ dáng Cúc Hoa rất mỏi mệt.

      Cúc Hoa cười :

      - "Cũng có gì. Thím đem đồ ăn này tẩy sạch, rồi đưa cho ta nấu là được. Lòng heo hầm ở trong nồi rồi!"

      Nương Thạch Đầu tay chân lanh lẹ đem mấy thứ rau cải này đều bỏ vào trong rổ, cầm thêm 2 cái rổ hướng về phía sông mà —— bà cũng quen dùng nước giếng. Ở nơi này, Dương thị cùng Cúc Hoa thương lượng :


      - "Chỉ còn có cái nồi bên ngoài, vừa muốn nấu cơm vừa muốn nấu đồ ăn, sao làm đây?"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Cứ dùng củi nấu bình thường, chờ ta đem móng heo cùng đuôi heo nấu trước, dùng nồi đất lớn đặt ở mặt nóng của bếp lò, như vậy rồi nấu cơm. Chờ lúc ăn cơm, đem cơm trước dọn lên bàn, lại xào rau; sau rồi làm đồ ăn, lại đem cơm nóng bỏ vào trong nồi." (Cát: @_@đoạn này ta chém….)

      Nàng hơi vòng vèo, làm Dương thị choáng váng đầu, nhưng cũng có cách nào khác cả. Đơn giản là nồi đủ dùng, khuê nữ sao cứ làm như vậy !

      Đến lúc ăn cơm chiều, mọi người cuối cùng đều đến đông đủ. Có Chu phu tử, Tần Phong, Trương Hòe, Trương Dương, Cẩu Đản, Lí Trường Tinh, cộng thêm toàn gia nhà Triệu Tam.

      Lai Hỉ từ xe bò của lão Thành thúc nhảy xuống, nhìn trong viện đại ầm ầm đoàn người, giật nảy mình, cho rằng sai nhà rồi, chờ khi thấy Thanh Mộc ra chào đón, mới biết được hóa ra mình nhầm.

      - "Biểu ca, nhà ngươi đây là làm sao vậy, sao có nhiều người thế này? Đại đâu?" Lai Hỉ kỳ quái hỏi.

      Thanh Mộc nhìn :

      - "Mời khách thôi! Nương ta nấu cơm."

      Lai Hỉ biết vị biểu ca này của phải người thích chuyện, cũng để ý, tự dọn mấy cái lọ sành.

      Lão Thành đem xe bò ngừng cho vững chắc, cũng nhảy xuống xe, nhìn sân đầy người thế này, còn có nhiều người quen, có lớn có , liền kỳ quái nhìn Thanh Mộc reo lên:

      - "Đây là làm cái gì vậy, sao tất cả đều đến thế này? Thương lượng gì việc ư?"

      Thanh Mộc cười :

      "Mời khách thôi! Lão Thành thúc, buổi tối chớ , ở lại đây ăn cơm . Triệu Tam thúc ở lại đây rồi!"

      Triệu Tam bảo Lí Trường Tinh qua hỗ trợ chuyển 2 cái vại sành lớn —— Lí Trường Tinh cũng là đến để đưa cá, lập tức bị những người này giữ lại cho —— nghe xong lời này, cười nhìn lão Thành :

      - "Thương lượng đại ! Ngươi cũng lưu lại , cơm nước xong vừa vặn chúng ta cùng thương lượng!" Lí Trường Tinh xong ha ha nở nụ cười.

      Lão Thành cười :

      - "Nhìn thấy là náo nhiệt! Ta cũng muốn lưu lại, nhưng trong nhà ta còn có khách, quay về là được a!" xong, đợi bọn đem đồ đạc tất cả chuyển xuống dưới, Thanh Mộc thanh toán 4 văn tiền cho ông, ông liền xoay người giơ roi, đánh xe .

      Nơi này mọi người đem vại sành lớn nâng tiến vào sân, đặt ở dưới mái hiên. Tiểu Thạch Đầu cùng Cẩu Đản qua, đứng bên cạnh mép của vại sành kêu lên:

      - "Lớn như vậy, ở bên trong tắm rửa khẳng định khoái hoạt nha!"

      Trương Dương dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai hài tử ngu ngốc này, hèn mọn :

      - "Nấu bao nhiêu nước mới đổ đầy được thứ này? Nghe thấy lời này biết ngươi là cái phá sản !"
      Vài cái oa tử lập tức nổi lên tranh cãi ngừng nghỉ.

      Lai Hỉ tới, trước vào trong phòng cùng dượng chào hỏi, buông mấy hộp điểm tâm xuống, sau lại vào phòng bếp nhìn Dương thị.

      - "Đại , ta đến!" Lai Hỉ ngửi mùi hương nồng đậm trong phòng bếp, cả người bỗng chốc thoải mái, cười đến phá lệ sáng lạn!

      Thân mình Dương thị vây quanh bếp lò mà di chuyển, trước đem mâm rau cải cắt tốt ở thớt thả vào trong nồi chảo bắt đầu xào, bên đem cái rổ đưa cho Cúc Hoa đứng ở bên cạnh nồi —— bên trong rổ là cải trắng được cắt tỉa tốt, nàng cải trắng xắt lát làm đồ ăn đỡ phí ít, bên nhìn Lai Hỉ, vui vẻ cười :

      - "Hỉ nhi, đói bụng ? Lập tức ăn cơm ngay, ngươi trước nghỉ lát !"

      Lai Hỉ cười :

      - "Hoàn hảo, có đói lắm! Cúc Hoa muội muội, ngươi càng ngày càng có khả năng —— đại đều cho ngươi làm trợ thủ a! Muốn ta hỗ trợ nhóm lửa ?"

      Cúc Hoa chăm chú nhìn vị biểu ca này, giọng :

      - "Có người nhóm lửa rồi. Lai Hỉ ca, nếu , ngươi giúp đỡ đem bát đũa lấy ra . Liền được ăn cơm."

      Lai Hỉ vội lên tiếng đáp ứng, tiếp nhận rổ bát đũa Dương thị đưa tới, bên trong là bát đũa rửa sạch , rất vui vẻ cầm lên nhà chính; Dương thị cũng bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, chuyến rồi chuyến chuyển lên, qua lại giữa nhà chính cùng phòng bếp!

      Nương Thạch Đầu tươi cười, từ phía sau cửa bếp lò đứng lên :

      - "Ai u! Mệt chết là Cúc Hoa, nếu ta nấu xong bao nhiêu đó đồ ăn, còn biết được biến thành cái dạng gì. Xem ngươi làm việc sắp xếp có thứ tự, phòng bếp còn sạch , văn ti bất loạn! —— bếp lò này cũng muốn bưng lên luôn sao?" Bà dùng ngón tay chỉ chỉ nồi đuôi heo kho tàu còn ở bếp lò hỏi.

      Cúc Hoa cũng quay đầu lại, hướng bà :

      - "Đem nồi đất này trực tiếp bưng lên —— đuôi heo kho tàu cũng tốt rồi. Bếp lò dùng để hầm lòng heo, món này còn nóng ăn mới tốt, đợi chút nữa còn muốn hướng bên trong lấy thêm đấy!"

      Nương Thạch Đầu vội dùng khối vải bố bao lại nồi đuôi heo kho tàu, dè dặt cẩn trọng đưa đến nhà chính.

      Cúc Hoa đem cải trắng ngâm giấm chua lấy ra, bỏ lên thớt; lấy ít nước rửa nồi, bỏ nồi nước thừa vào trong thùng gỗ đựng cám heo, lúc này mới đem cơm bỏ vào trong cái nồi lớn, lại bỏ thêm củi vào trong bếp lò, xong rồi cúi thắt lưng thở hắt ra hơi dài —— cuối cùng cũng xong.

      *******

      Đây là đoạn tự của tác giả, Cát edit. Mời các bạn tham khảo thêm ở bản convert.
      Chris, 1900, Hale2058 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Lao động chớp nhoáng


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Cúc Hoa nghĩ, trong kiếp trước biết từ chỗ nào mà biết được; là nếu muốn ngày được bình an đó là: mời khách; nếu muốn năm được bình an, đó là: xây cái phòng ở; nếu muốn cả đời được bình an, đó là: cưới vợ!

      Tuy rằng câu cuối cùng có điểm hơi hà khắc, nhưng hai câu trước vẫn có đạo lý. Cũng may gần đây nhà nàng bắt đầu bán đồ ăn, mua thêm nhiều chén bát đồ dùng, bằng , đêm nay bao nhiêu đồ ăn thế này cũng biết dùng thứ gì để bỏ vào.

      Dương thị vào, hỏi:

      - "Lòng heo bỏ ở trong nồi đất cùng bếp lò đều bưng lên để ăn nóng à?"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Ai! Như vậy cho bớt việc! Bằng cứ chén lại chén mà bưng lên, mấy người bọn họ ăn cũng kịp dừng đũa, lại muốn ăn thêm; trước bỏ vào trong nồi đất, đợi lát nữa trực tiếp bưng cả nồi đất lên là được."

      Dương thị vội để nương Thạch Đầu bưng bếp lò, bản thân bà nâng nồi đất, đồng loạt hướng về nhà chính mà .

      Cúc Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy những người này sợ là muốn uống rượu, liền nhặt thêm chút miếng cháy bỏ vào trong cái giỏ trúc khéo léo lung linh, để cho bọn họ chấm cùng nước của lòng heo nấu mà ăn.

      Bên trong nhà chính, đoàn người bắt đầu ầm ầm lên bàn ăn, Cúc Hoa, Dương thị cùng nương Thạch Đầu ăn ở trong phòng bếp, lúc nãy cũng đem các dạng đồ ăn, mỗi thứ chừa lại ít rồi.

      Tiểu Thạch Đầu cũng lủi vào phòng bếp, là bên trong nhà chính rất ầm ĩ, muốn ăn ở trong này. Cẩu đản hiển nhiên là cùng .

      Nương Thạch Đầu cười :

      - "Ăn ở đây cũng được! Ở chỗ kia có bát lòng heo tràn đầy, tùy ngươi ăn. Ăn ở nhà chính, bàn có nhiều người lạ, ngươi cũng ngại, ăn được nhiều!"

      Tiểu Thạch Đầu cùng Cẩu Đản mừng rỡ, ngắm bát lòng heo nấu tỏa khí nóng hầm hập, trong lòng bọn thấy vô cùng kiên định.

      Cúc Hoa nhìn bộ dáng tham ăn của hai người bọn họ, cười :

      - "Bụng các ngươi có bao lớn hả? Ăn đến chút no rồi, nhưng lại thích ăn nhiều! Buổi tối thể ăn nhiều, ăn quá no tiêu được, ngủ bất lợi. Thạch Đầu ngươi ăn ít chút, lát nữa ta lấy đưa cho ngươi mang về, ngày mai từ từ mà ăn."

      Cẩu Đản hơi khiếp sợ, hỏi:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ta đây có thể mang chút trở về ?" vẫn nhớ được tình cảnh ngày đó Cúc Hoa ở thôn vĩ đại phát thần uy, cho nên, từ tận đáy lòng , đối với nàng vẫn có chút e ngại.

      Cúc Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn , liếc mắt cái, thấy bộ dáng khiếp đảm, nàng rất khó chịu, thầm nghĩ: ‘ta đáng sợ như vậy sao’? Ngẫm lại gương mặt mình, sợ là tiểu oa nhi nhìn thấy có thể bị dọa cho khóc, thôi, đừng cùng so đo làm gì!

      - "Tốt, ta cũng lấy chút cho ngươi. Ngươi cũng đừng ngượng ngùng, ăn no là được!"

      - "Vâng!" Cẩu đản liên tục gật đầu!

      Nương Thạch Đầu cùng Dương thị nhìn bọn họ, nhịn được nở nụ cười.

      Ăn hồi, Dương thị đứng dậy múc hai chén lòng heo, nhà chính đại khái ăn sai biệt lắm, lấy thêm cho bọn họ ít. Cúc Hoa vừa vặn ăn xong rồi, nhân tiện :

      - "Để ta đem lên cho! Nương, ngươi ăn cơm ." Nàng muốn nhìn tiên sinh của Thanh Mộc cái.

      Dương thị thấy nàng sợ hãi, liền giao cho nàng đưa .

      Bên ngoài tối rồi, Cúc Hoa đến nhà chính, trong phòng thắp hai ngọn đèn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, vây quanh bốn phía cái bàn cũ kỳ, tràn đầy người là người, các nam nhân khí thế ngất trời, đàm tiếu việc ăn uống, bếp lò nồi đất còn bốc lên hơi nóng, trận khói nổi lên, lượn lờ xoay quanh, khiến cho đoàn người phiếm hồng gò má.

      Trịnh Trường Hà tuy rằng bàn ăn, ông tựa vào giường của Thanh Mộc, tươi cười đầy mặt nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt!

      Trương Dương là người đầu tiên nhìn thấy Cúc Hoa:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi ăn chưa?"

      Tiếng chuyện liền im bặt, mọi người đều quay đầu nhìn Cúc Hoa. Chu tú tài dưới ánh nến nhìn cái xấu nữ khoảng 10 – 12 tuổi, thầm nghĩ, chắc đây là muội muội của Thanh Mộc? Sớm nghe người ta qua, mặt nàng bị thương, quả nhiên là rất khó coi. Đáng tiếc cho tiểu hài nữ tốt, nhìn cặp mắt kia xem, giống như nước hồ thu sâu thẳm mà trong suốt!

      Ánh mắt Cúc Hoa nhìn trượt qua gương mặt của mọi người, rồi rơi xuống dừng lại mặt của Chu tú tài, quan sát trong nháy mắt, lập tức dời , giọng :

      - "Ta đến thêm chút đồ ăn. Các ngươi cứ ăn hết mình, trong nồi vẫn còn nhiều!"

      xong tiến lên đứng bên người Thanh Mộc, cầm chén đưa cho . Thanh Mộc vội vàng tiếp nhận, đổ vào trong nồi đất bếp lò, cẩn thận đánh giá sắc mặt của muội muội, thấy nàng hề khiếp đảm tự ti, liền yên lòng. Triệu Tam cười ha ha :

      - "Cúc Hoa, ngươi nấu món này ăn là ngon, làm hại Tam thúc ngươi có việc gì cứ muốn đến đây ăn cơm, làm thế nào bây giờ? Thạch Đầu nhà ta ở nhà ăn cơm cũng luôn thầm, cơm nương nấu ăn ngon, ngon bằng miếng cháy của Cúc Hoa tỷ tỷ. Làm nương tức giận, nàng muốn đem bán cho Trường Hà đại ca làm con trai, về sau mặc sức mà ăn đồ ăn của Cúc Hoa tỷ tỷ nấu. mới dám lên tiếng."

      Mọi người nghe xong đều cười ha hả. Tần Phong cũng cười :

      - " đúng vậy à! Đừng là tiểu Thạch Đầu, ngay cả ta, ăn lần đồ ăn của Cúc Hoa làm, cũng bỏ xuống được . Cho nên, hôm nay ngươi đến gọi, ta liền chạy nhanh đến, sợ chạy chậm còn gì ăn. Dược liệu phơi trong viện còn chưa thu xếp xong đâu!"

      Mọi người đều cười ngừng lại được! Lí Trường Tinh cười :

      - "Cúc Hoa, việc khác ta , nếu ta bắt được lão ba ba hay lươn gì đó, liền đem đến cho ngươi nấu, thuận tiện ăn bữa cơm, được ?"

      Cúc Hoa nghĩ trong đầu, cảm tình tốt, ta cầu còn được đấy! Nàng khẽ cười : "Tốt!"

      Lai Hỉ nhìn Cúc Hoa, :

      - "Cúc Hoa muội muội! Đến đây, ngồi xuống ăn thêm chút! Móng heo cùng đuôi heo này, mùi vị rất ngon, rất đặc biệt, ngày mai khẳng định bán tốt lắm!"

      Trương Dương miệng ăn ruột heo, sớm muốn chuyện, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Chu phu tử, liền chịu đựng cố nén câu chuyện, hai ba hớp đem miếng lại miếng ruột heo nuốt vào, miệng cũng phân biệt thứ này là sạch , mới mở miệng hỏi Cúc Hoa:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi làm sao đem mấy thứ thối thối này nấu được thơm như vậy? Móng heo kia cũng ăn là ngon!"

      Cúc Hoa mỉm cười :

      - "Tẩy rửa sạch rồi, thối nữa!"

      Lúc này, Chu phu tử tay vuốt chòm râu, cười :

      - "Người xưa : ‘thực nề tinh, quái nề tế' (đại khái là đồ ăn ngon, ngại là thứ kỳ lạ gì). Đồ ăn này của ngươi được nấu thập phần tinh tế, nhìn ra được là tốn công phu rất lớn. Trong thôn chuẩn bị tìm cho ta người giúp nấu cơm quét dọn, nếu tài nấu nướng của nàng được như ngươi vậy, ta liền vui vẻ."

      Cúc Hoa giật mình, lẳng lặng nhìn ông, giọng :

      - "Phu tử nếu người ghét bỏ, ta đây liền vì phu tử mà nấu cơm quét dọn cho tốt. Ta cũng cần tiền công, phu tử chỉ cần miễn tiền học phí cho ca ca ta là được."

      Thanh Mộc cả kinh kêu lên:

      - "Cúc Hoa, ngươi làm sao còn thời gian mà làm việc khác? Làm việc trong nhà rồi mệt muốn chết, sao còn thêm việc khác nữa?" nhịn được, ánh mắt đều đỏ lên —— là muội muội chiếu cố sao?

      Trịnh Trường Hà cũng đau lòng :

      - "Nơi này cách học đường trong thôn rất xa, mỗi ngày chạy tới chạy lui, sao có thể được? Tiền học phí của ca ca ngươi cũng bao nhiêu. Chờ chân cha tốt lên, có thể bán đồ ăn, trong nhà cũng tốt thôi."

      Dưới ánh đèn, Tần Phong nhìn chăm chú gương mặt nghịch ngợm của Cúc Hoa, trong lòng biết là tư vị gì, lại nhìn đôi mắt trong suốt như nước hồ thu kia, càng cảm thấy nàng sâu thấy đáy!

      Trương Hòe từ lúc Cúc Hoa vào, chăm chú nhìn nàng, nhưng dám nhìn quá lâu, chỉ là lúc nào cũng quan sát từng động tĩnh của nàng. Lúc này, nghe được lời nàng như vậy, có lý do nào cả, trong lòng nổi lên trận ghen tị —— ghen tị đối với Thanh Mộc!

      Chu phu tử cũng tiếc hận :

      - "Ta cầu còn cầu được! Nhưng mà nhà của ngươi quả quá xa, vừa đến vừa , chắc chậm trễ công việc của ngươi."

      Cúc Hoa mỉm cười :

      - "Ta cần phải học đường nấu cơm, chỉ mỗi ngày để cho ca ca ta đem đồ ăn đưa cho Chu phu tử là được, tan học đem bát đũa mang về. Nơi đó của Chu phu tử ngay cả hỏa khí cũng dính, vậy tốt sao? Tới đó nấu cơm, mỗi bận nhiều lắm cũng chỉ làm 2 – 3 món, Chu phu tử người cũng ăn hết; người nhà ta nhiều, đồ ăn nhiều hơn ít lại còn đa dạng nhiều chủng loại, huống hồ nhà của ta mỗi ngày còn phải nấu thức ăn mang lên Tập bán, cũng rất tiện làm chút đồ ăn tươi mới cho Chu phu tử thưởng thức. Còn giặt quần áo, quét dọn gì đó, cách hai ba ngày làm lần ổn rồi, như vậy quấy nhiễu thanh tĩnh của Chu phu tử."

      Chu phu tử mỉm cười gật đầu, tán thưởng :

      - "Chủ ý này quả sai. Nhưng hình như cha mẹ ngươi cùng ca ca đồng ý —— ta thấy bọn họ là rất đau lòng ngươi!"

      Cúc Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn Thanh Mộc, liếc mắt cái :

      - "Cũng phải là việc mệt nhọc gì, cuộc sống của ta vẫn cứ như lẽ thường thôi. Chính là cầm xiêm y về nhà, nương ta cũng có thể giúp đỡ giặt giũ!"

      Thanh Mộc thấy Cúc Hoa hạ quyết tâm, ngăn cản cũng tốt, huống hồ đây là vi phu tử mà làm việc, sao có thể kiên quyết được đây!

      Chu phu tử đánh giá Cúc Hoa, thấy lời nàng lưu loát, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, có chút xấu hổ hay tự ti nào, ông thầm lấy làm kỳ quái. Chu phu tử mỉm cười hỏi:

      - "Ngươi làm như vậy để duy trì việc đọc sách của ca ca ngươi, chính ngươi cũng muốn đọc sách phải ?"

      Cúc Hoa nhìn lướt qua Thanh Mộc, mỉm cười :

      - "Ca ca có dạy cho ta!"

      Chu phu tử nhất thời cảm thấy hứng thú, vội hỏi:

      - "Sao, có việc này à? Trách được Thanh Mộc ở học đường liều mạng hỏi ngừng nghỉ, ra về nhà còn muốn làm phu tử a! Ta đây khảo ngươi chút, Tử viết: 'Học phải ôn lại những điều học, phải chăng? Có bằng hữu từ phương xa tới, vui đến bất diệc nhạc hồ? Người biết mà học tập, cũng phải quân tử?', lời này giải thích thế nào?" (@_@: đoạn này ta chém…. ta chém...)

      Cúc Hoa ngạc nhiên —— người này là dạy học thành si a, bàn cơm cũng quên khảo bài người ta? Nhưng mà nàng phải học trò của , hơn nữa, tự bản thân nàng ‘xấu nữ’ đủ nổi danh rồi, nên có thêm danh vọng ‘tài nữ’ nữa, đó là điều ‘tối kỵ’!

      Vì thế, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trả lời, vội vàng chạy . Chọc phía sau trận cười to —— đây mới là bộ dáng Cúc Hoa cần phải có!

      Cơm no rượu say, khách nhân tan cuộc, bỏ lại bàn đầy hỗn độn, cùng ngọn đèn lay động, cho thấy tình cảnh vừa rồi ồn ào náo động, trong khí dường như vẫn còn lãng đãng tiếng tiếng cười của mọi người, làm cho người ta cảm thấy tàn buổi tiệc mà quạnh quẽ!

      Lai Hỉ cùng Thanh Mộc xắn ống tay áo, nhanh nhẹn thu thập tàn cục. Cúc Hoa tựa vào bên người Trịnh Trường Hà, muốn nhúc nhích. Hôm nay nàng là mệt muốn chết rồi, cùng ca ca và biểu ca nhà mình cũng thèm khách khí làm gì, cứ để cho bọn họ vội .

      Lai Hỉ nhìn Cúc Hoa tựa vào bên người Trịnh Trường Hà cười :

      - "Cúc Hoa muội muội, nếu ngươi chịu nổi, ngủ trước . Ta cùng Thanh Mộc biểu ca rửa chén, ngươi yên tâm, bảo đảm tẩy rửa sạch ."

      Trịnh Trường Hà lấy tay sờ sờ đầu Cúc Hoa, đau lòng :

      - "Hoa nhi, vậy ngươi ngủ trước ! Bếp núc có nương ngươi lo rồi!"

      Cúc Hoa uể oải, giọng :

      - "Ta muốn tắm rửa sạch rồi mới ngủ!"

      Trịnh Trường Hà :

      - "Vậy nhanh tắm rửa !"

      Cúc Hoa nghĩ, phải trong phòng bếp còn có người sao! Vẫn là đem bồn tắm vào trong phòng tự mình tắm rửa . Nàng cảm thấy cả người nặng ngàn cân, cũng bất chấp.

      Cũng may nước ấm cần phải nấu. Thanh Mộc cùng Dương thị liên tục hối thúc nàng tắm rửa rồi mau ngủ, Thanh Mộc :

      - "Ngươi ngủ trước , lát ta đến đổ nước!"

      Cúc Hoa ngoan ngoãn đáp ứng, hưởng thụ quan tâm sủng ái của ca ca, nghe lời tắm rửa xong ngủ. Làm việc mệt mỏi tích lũy đến trình độ nhất định, thân thể nàng hoàn toàn bỏ qua điều kiện gian khổ bên ngoài, mặc kệ là nằm giường cứng hay đống rơm, đều có thể ngủ ngon như thường! Cúc Hoa chính là như vậy vào giấc ngủ mộng mị, thế cho nên buổi sáng ngày thứ hai, Dương thị cùng Lai Hỉ đều cả rồi, nàng còn chưa thức dậy.
      Chris, 1900, Hale2058 others thích bài này.

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo63: là hưởng thụ:yoyo63: mới sáng xóm là dc 2 chương nữa rồi:yoyo31::yoyo31: ăn ăn:yoyo31: chỉ biết ăn:yoyo31: làm mình thèm chết dc:026::026:cong nhận CH nấu ăn giỏi thiết :2one:hơn cả đầu bếp còn gì:full: thấy ai nấy điều đến ăn nhưng khi gặp chuyện có ai tốt chúc nào ko nhỉ:058::058:minh nghỉ hoài n9 trước khi xuyên qua làm ngành gì?:09(1):
      linhdiep17A fang thích bài này.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Tình nghĩa bên bờ sông tiểu Thanh


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Ngày kế tiếp, thời tiết có chút giống như ngày mùa thu hoạch vụ thu, khẩn trương mệt nhọc lại phong phú vô cùng, mỗi ngày lòng tràn đầy vui sướng, nhìn tiền trong bình càng ngày càng dâng cao lên. Bình đựng tiền quả như suy nghĩ của Cúc Hoa, thay đổi cái lớn hơn.

      Trịnh Trường Hà có thể xuống đất lại rồi, nhưng còn chưa làm được việc nặng. Thanh Mộc giúp cha làm cái quải trượng, mỗi ngày đều chống ra vào. Đầu heo cùng móng heo đều do ông đảm trách. Vì thế, công việc cũng đỡ vất vả. Tốc độ Cúc Hoa thanh lý đầu heo và móng heo có thể nhanh hơn, nàng để cho Dương thị mua hai thanh tiểu đao sắc bén—— giống như chủy thủ, đem lông mao trong các nếp nhăn mặt heo cùng móng heo triệt tiêu sạch . Tốc độ thanh lý cũng nhờ vậy mà nhanh hơn nhiều. cần ai giúp đỡ, trong canh giờ Trịnh Trường Hà có thể đem 4 đầu heo, 16 cái móng heo thanh lý sạch !

      Mỗi buổi sáng Cúc Hoa nấu đầu heo, móng heo cùng đuôi heo, trễ chút nấu lòng heo, thủy chung vẫn lưu lại cái nồi để nấu cơm. Nếu có thêm cá , sáng sớm thức dậy đem kho, món này nấu tốn nhiều thời gian!

      Tượng tử quả cũng xử lý nhiều. Trải qua ngâm nước rồi đem phơi khô, đập bỏ vỏ thu lấy nhân quả, toàn bộ đều dùng bao tải đựng lấy rồi bỏ vào bên trong hầm. Việc này khiến cho tâm của Cúc Hoa trở nên kiên định. Nếu gần đây bận việc mua bán, là quá vội vàng, nàng muốn mua thêm 2 đầu heo con về nuôi. Nghĩ nghĩ, vẫn là quên , từ từ đến, ngụm cũng thể ăn thành to lớn mập mạp được. (ý là dục tốc bất đạt)

      Muốn hỏi người Trịnh gia liều mạng như vậy làm chi? Còn phải là vì để tiết kiệm tiềm để mua thêm chăn bông cùng áo bông ư?

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, Cúc Hoa cảm thấy nàng là chịu nổi, cho nên, nàng đặc biệt thích đứng ở trong phòng bếp nấu thức ăn, tuyệt ghét bỏ vị của khói dầu. Vì sao? Vì sưởi ấm rất tốt nha!
      Nhưng cũng thể đứng lâu ở trong phòng bếp được, nàng còn phải giặt quần áo, nuôi heo, rửa rau,…, lúc này nàng đều tận lực kéo nước giếng lên dùng —— nước giếng ấm áp!

      May mà, Trịnh Trường Hà mỗi ngày đều ôm lấy đầu heo cùng giò heo bận việc, Cúc Hoa chỉ việc vây quanh bếp lò mà pha chế nấu nướng thôi, việc của Dương thị là mỗi ngày chọn dạng thức ăn được nấu tốt, chạy tới Hạ Đường Tập buôn bán, còn lại Thanh Mộc tận dụng thời gian rãnh rỗi hỗ trợ mọi người, người nhà sớm về tối, chung quy cũng có được hồi báo phong phú, hơn hai mươi ngày trôi qua, cũng kiếm được 7 – 8 lượng bạc.

      Đây chính là so với năm rồi Trịnh gia thu vào, còn nhiều hơn a!

      Muốn hỏi sao thể kiếm được nhiều tiền, tại trời càng ngày càng lạnh lợi hại, người lên Tập cũng ít rất nhiều, người làm việc ở Nhị Trung phố cũng vì thế mà ít .

      Nhưng vì Cúc Hoa nấu các dạng đồ ăn này đem bán có chút danh tiếng, ngay cả các hộ gia đình Hạ Đường Tập cũng thường xuyên đến, mua về nhà ăn, các hộ nhà nông ở lân cận muốn ăn cũng chạy đoạn đường tới mua, mang về nhà dỗ tiểu oa nhi. Lại cần bỏ ra nhiều tiền, hai văn là có thể mua 1 chén lớn, sao lại mua chứ? mua thứ này, chẳng lẽ muốn mua cân thịt heo giá 20 văn kia sao? Thế phải là phá sản à!

      Cho nên, Dương thị mỗi ngày đều gánh sọt lớn đựng thức ăn chín, tất cả đều bán sạch , nếu có người tới chậm, còn mua được! Nhưng Cúc Hoa tính toán gia tăng số lượng —— bởi vì số lượng nhất định nấu ăn mới ngon, nếu tăng quá nhiều vậy còn thơm nữa.

      Đúng vậy, nếu hôm nay có người từ xa chạy đến Nhị Trung phố, phát lòng heo cùng thịt đầu heo kia bán hết, trong lòng có bao nhiêu là thất vọng? Chỉ sợ miệng càng mong nhớ hương vị đồ ăn kia thôi, phải chờ tới ngày mai sớm đến mua được mới cam tâm, chừng còn muốn mua nhiều thêm văn tiền đấy!

      Vì thế, Nhị Trung phố mỗi ngày đều trình diễn tiết mục: ‘người ta chạy đến mua lòng heo cùng thịt đầu heo, cuối cùng thất vọng mà trở về’. Quán ăn lưu động này bán giá rẻ, tiếng tăm cũng càng ngày càng nổi danh, cuối cùng dẫn tới việc người hữu tâm chú ý tới món lòng heo này.

      Có tiền, người Trịnh gia nhất trí quyết định, mua thêm chăn bông cùng áo bông! Dương thị sớm phát , bộ dáng Cúc Hoa cả ngày run lẩy bẩy, nàng rất muốn đem giường biến thành nơi mềm mại và ấm áp, vì vậy Dương thị quyết định làm cho Cúc Hoa áo bông cùng đôi hài lót vải bông dày! Nhưng mà, trời mùa thu thiếu mưa, vào ngày đông lại tí tách rơi, mưa kéo dài cả vài ngày, chỉ đành phải gác chuyện này lại, sau rồi tính tiếp.

      vất vả chờ trời mưa nữa, lại vừa vặn ngày này là ngày nghỉ của Thanh Mộc, liền cùng Dương thị lên Tập mua bông vải cùng chăn bông.

      Cúc Hoa thấy nguyện vọng lâu sắp được thực , nàng bị kích động nên đem 3 cái chăn bông trong nhà đều bỏ , ga giường toàn bộ phải giặt sạch; sợi bông cũ đem phơi nên dây thừng, sợi dây thừng phơi quần áo bị ép tới thành đạo đường cong!

      Trịnh Trường Hà ngồi thanh lý đầu heo cùng cặp móng heo, thấy Cúc Hoa mang theo rổ ga giường muốn ra bờ sông giặt giũ, ông vội ngăn cản :

      - "Cúc Hoa, nước sông kia thực rất lạnh! Vẫn là kéo nước giếng lên giặt !"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Mặt trời lên cao, ánh nắng cũng gắt, tại sắp đến buổi trưa, nước sông cũng lạnh như vậy. Ga giường này lớn, ở trong bồn giặt sạch được; ném vào trong sông, tẩy trắng vài cái liền sạch , thực rất tiện lợi!"

      Trịnh Trường Hà càng lo lắng:

      - "Chính là bởi vì ga giường quá lớn, bị làm ướt rồi rất nặng, nếu kéo cả ngươi xuống sông biết làm thế nào?"

      Cúc Hoa cười :

      - "Cha, ta cẩn thận ít, có gì đáng ngại!"

      Vào đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống bãi cỏ khô vàng bên bờ sông. Nước sông Tiểu Thanh vẫn lành lạnh như cũ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng trong vắt, nước sông lạnh thấu xương, ánh mặt trời vẫn còn chưa biến đổi được độ ấm của nước, vẫn lạnh như băng.

      Ga giường làm ướt quả nhiên rất nặng. Ở trong sông đùa nghịch hồi, Cúc Hoa thân đầy mồ hôi, nhưng mười ngón tay lại đông lạnh giống như cà rốt. Nàng cảm thấy có chút ‘ăn tiêu’ ( được khỏe), ngay cả đầu ngón chân cũng bị đông lạnh mà sinh đau.

      Nàng đem ga giường ném ở phiến đá, hai chân ngừng dậm dậm tại chỗ, hai tay khép lại tiến đến miệng ngừng hà hơi mà thổi, đáng thương… chút nhiệt khí căn bản làm ấm áp nổi ngón tay bị đông cứng!

      Nàng nghĩ tới việc có nên nhét luôn hai tay vào nội y bên trong để làm ấm lát hay , nhưng lại lo lắng làm người thấy lạnh hơn, đột nhiên từ bên cạnh người chạy ra, cầm lấy ga giường phiến đá ném vào trong sông, dùng sức chà rửa, ga giường run rẩy mở ra, ở trong nước kia mà giặt rửa, nước bẩn lưu lại mà theo dòng nước chảy rồi, lại đem ga giường mang trở về, vắt bớt nước, rồi để ở phiến đá dùng chày gỗ ra sức đập đập ga giường.

      Cúc Hoa giật nảy mình, thân mình nhoáng lên cái, kém chút nữa là rơi vào trong sông, nhưng lại được người nọ nhanh tay đỡ lấy, mới gây ra thảm kịch!

      Nàng đứng vững vàng rồi nhìn thấy, dĩ nhiên là Trương Hòe!

      Người này sao hành động liều lĩnh như vậy? Đây là đến hỗ trợ hay là đến quấy rối, sao lên tiếng gì hết vậy?

      Cúc Hoa oán trách :

      - "Hòe Tử ca, ngươi sao có tiếng động gì vậy? Hại ta kém chút nữa là té vào trong sông!"

      Trương Hòe nghe nàng kêu thân thiết, có xa cách, cảm thấy run lên, cũng quay đầu lại, thanh buồn buồn, :

      - "Ta nghĩ là ngươi nghe thấy! Ca ngươi ở nhà sao, thế nào lại để cho ngươi đến nước lạnh này mà giặt giũ vậy?"

      đường, xa xa nhìn thấy Cúc Hoa ở bờ sông giặt tẩy này nọ, nghĩ đến nước này rất lạnh, sao nàng ở nhà dùng nước giếng mà giặt tẩy? Thanh Mộc hôm nay phải ở nhà sao, có thể giúp múc nước a!

      Nhà tuy rằng có nữ oa tử, nhưng biết nữ nhân thể tùy tiện dính nước lạnh, đến mùa đông, nương có vài ngày đem xiêm y bẩn đưa cho cha hoặc là mang giặt tẩy, cho đúng hơn là: sợ náo ra bệnh còn phải tốn tiền xem đại phu.

      Vì thế, liền vòng lại đây nhìn cái.

      Chờ nhìn đến khi Cúc Hoa dùng sức vặn vẹo thân mình đơn bạc, dùng sức mở ra ga giường nặng trịch nước kia, bộ dáng cố gắng hết sức, khiến lo lắng nàng bị ga giường kéo luôn xuống sông. Nàng đùa nghịch lát dừng lại, rồi ngừng dậm chân tại chỗ, hai tay chà xát mà thổi hơi làm ấm. rốt cuộc cũng bất chấp những thứ khác, thả cái rổ cầm trong tay bờ sông, rồi vọt xuống dưới.

      Cúc Hoa đáp:

      - "Ca ta cùng nương ta lên Tập làm việc. Hòe Tử ca tìm ca ta có việc gì sao?"

      Trong lòng nàng tuy có chút kỳ quái, nhưng người ta nhiệt tâm hỗ trợ, nàng cũng tốt ra mặt cự tuyệt, hơn nữa nước này rất lạnh, vì thế, nàng liền mừng rỡ đứng ở bên, đem hai tay giao nhau giấu vào ống tay áo mà sưởi ấm. Tay kia thực muốn đông lạnh rồi, mặc dù cách lớp quần áo, cũng lạnh đến nỗi khiến nàng giật mình cái.

      Trương Hòe có được đáp án mà muốn, ngừng hồi mới :

      - " gì việc! Là nhà bà ngoại ta tặng chút thịt bò, nên đưa cho các ngươi ít. Nương ta nấu đồ ăn cũng ngon như ngươi nấu, ta liền đem thịt tươi cầm đến đây!"

      Cúc Hoa vừa nghe, cũng kỳ quái, kinh hỉ hỏi:

      - " ? Là bò hay vẫn là trâu? Có xương cốt của bò sao? Ta cho ngươi biết, cũng phải khó nấu đâu, ngươi đem thịt bò luộc sơ, thả chút gừng, tỏi, bát giác, quế, hạt tiêu, nước tương, dùng lửa mà nấu. Chờ nấu chín rồi, đem củ cải trắng cắt miếng bỏ thêm vào, tiếp tục nấu, nấu xong tốt rồi. Nấu xong, củ cải trắng kia so với thịt bò ăn còn ngon hơn! Xương cốt bò dùng để hầm canh, nhưng muốn ngon phải hầm cả đêm mới được!"

      Trương Hòe thân mình hơi cứng chút, trước "Ai" tiếng, rồi mới đáp:

      - "Ta cũng biết là bò hay trâu. Xương bò cũng có. Mẹ ta kể, mặt xương cốt cũng có thịt, ngượng ngùng, lấy vội tới cho các ngươi, cho nên ta cũng lấy đến. Ngươi thích, ta trở về lại mang thêm qua cho ngươi!"

      Cúc Hoa bởi vì nghe có thịt bò, nổi lên cao hứng, cũng nhất thời lanh mồm lanh miệng, mới nhiều, chờ xong mới cảm thấy ổn lắm —— có người muốn mấy chuyện này với ngươi sao? tại, nghe Trương Hòe muốn đưa chút xương cốt đến, nàng rất ngượng ngùng!

      Nàng cảm thấy có lỗi, :

      - "Người đều thích ăn thịt, kỳ thực xương cốt hầm canh mới là thơm nhất. Nhà ngươi vất vả mới có được chút thịt bò, ngươi đem thịt đều lưu lại , lấy xương cốt đưa cho nhà ta ít tốt rồi. Dù sao người nhà ta đều thích ăn canh."

      Trương Hòe nghe xong mất hứng —— làm gì cùng khách khí như vậy? Chẳng lẽ còn để cho đem rổ thịt bò trở về à? Gần đây nhà phải cũng thường xuyên ăn lòng heo cùng thịt đầu heo mà Trịnh thẩm đưa sao?

      Vì thế hé răng, dùng sức hướng trong sông mà giũ ga giường, xong rồi lại tha trở về đặt ở phiến đá, dùng chày gỗ đập đập 2 – 3 cái, lập tức tẩy sạch hai cái ga giường!

      Cúc Hoa nhìn làm việc thập phần thuần thục, nghĩ rằng, là thanh niên tốt, chỉ sợ ở nhà cũng thiếu giúp nương làm việc này việc nọ.

      Lúc bắt đầu vắt khô ga giường, Cúc Hoa cần phải giúp, Trương Hòe mình cũng làm tốt, hai tay giao nhau vắt chéo, nước ào ào chảy xuống, ga giường liền được vắt khô, cuốn khúc giống như số 8!

      làm rất nhanh, Cúc Hoa chỉ đứng ở bên nhìn.

      Trương Hòe cảm nhận được ánh mắt của Cúc Hoa, ngay cả cổ đều đỏ lên, dám ngẩng đầu nhìn nàng. Trong lòng miên man suy nghĩ đây là làm sao vậy, chợt nghe Cúc Hoa :

      - "Hòe Tử ca, còn lại để ta đến giặt !"

      Trương Hòe ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng —— sao tẩy sạch được nhiều như vậy rồi bây giờ lại để cho làm nữa?

      Cúc Hoa thấy ánh mắt nghi hoặc, hạ mi xuống, đôi mắt hẹp dài yên lặng xem xét nàng, trong lòng nàng vừa động, thầm nghĩ có thiên lý, nông dân cần gì phải soái thế này? Ân, có gì giỏi cả, bộ dáng của ca ca nàng cũng rất tuấn tú!

      Nàng hơi đổi ánh mắt, nhìn về phía con đường trong thôn kia —— nơi đó qua hai người!

      Trương Hòe nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức liền hiểu ý tứ của Cúc Hoa —— đây là sợ bị người ta nhảm! Vừa rồi mặt đỏ ửng còn chưa hết, tại chồng thêm tầng hồng hồng, khuôn mặt tuấn tú thế kia làm cho Cúc Hoa chịu được phải lén nhìn! Nàng nghĩ, dù sao ta đều là như vậy rồi, muốn ảnh hưởng cũng là ảnh hưởng ‘Khuê dự’ của ngươi, ta cần khuê dự gì đó đâu.

      Trương Hòe quay đầu giống như giận dỗi, tiếp tục giặt ga giường, cũng để ý tới Cúc Hoa nữa. sợ bị người ta đàm tiếu thị phi, nhưng khi nhìn thấy Cúc Hoa cẩn thận như vậy, tóm lại Cúc Hoa tị hiềm như vậy, làm cho thấy thoải mái.

      Chờ đem ga giường toàn bộ giặt giũ sạch , Trương Hòe mới đem chày gỗ rửa sạch bỏ vào rổ, nhấc lên, nhìn Cúc Hoa :

      - " thôi!"

      Chương 40: Mơ nhi hồn nhiên hoạt bát


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Cúc Hoa thấy Trương Hòe cầm lấy rổ còn theo nàng, ngạc nhiên nhìn —— đây là muốn đưa nàng về nhà sao?

      Ai nha! Tiểu tử, ngươi đối với người khác có ý tứ, sao có thể làm việc như vậy, e ngại gì sao? Trách được nguyên chủ Cúc Hoa lại mê đến thất điên bát đảo —— thế giới của tiểu nương kia rất đơn thuần, chuyện nhặt như vậy ngươi cũng quan tâm nàng, nàng thuận theo, mê luyến ngươi đến mức muốn xa rời sao được chứ?

      Ai! Tuy rằng ngươi là hảo tâm, nhưng hảo tâm cũng có thể làm ra chuyện xấu, hảo tâm đả thương người ghê gớm hơn a!

      Cúc Hoa nghĩ, may mắn ta nhìn thấy ràng, kiên quyết bị ngươi ảnh hưởng.

      Ý nghĩ này của nàng cũng là vô lý. Người ta cùng ca ca nàng là bạn tốt, chuyện lớn chuyện , chẳng lẽ chỉ chơi cùng ca ca mà để ý muội muội? Lại , trong trí nhớ, Trương Hòe cùng Thanh Mộc giống nhau, cũng đau lòng vì Cúc Hoa, cơ hồ được cho là người ca ca khác của Cúc Hoa.

      Cúc Hoa muốn để cho Trương Hòe và nàng cùng nhau về nhà, nhưng mà, nàng nhìn rổ thịt bò bờ sông, cũng tốt lên tiếng đuổi người ta —— thể vì người ta tặng đồ cho ngươi, ngay cả cửa ngươi cũng để cho người ta tiến vào?

      Nàng đành giống như tiểu nàng dâu theo phía sau , về hướng nhà mình.

      Nhìn thân hình cao lớn của Trương Hòe phía trước, Cúc Hoa thầm ước lượng cùng ca ca, người nào cao hơn người nào, ai càng tiêu sái hơn, nàng ra kết luận, đương nhiên là ca ca Thanh Mộc của nàng càng tiêu sái ít. có lý do nào cả!

      Trương Hòe tựa hồ cảm giác được nàng đánh giá , đứng đều trở nên câu nệ, ngay cả bước chân cũng bước tốt. Cúc Hoa thấy vậy, nhịn được, mỉm cười, đem ánh mắt dời về phía khác.

      Trịnh Trường Hà thấy khuê nữ trở lại, vừa muốn hỏi nàng có lạnh hay , thấy tay trái Trương Hòe mang theo ga giường được giặt sạch, tay phải mang theo rổ thịt , ở bên cạnh. Ông kinh ngạc nhìn bọn họ —— hai người này thế nào lại đụng phải nhau vậy?

      Cúc Hoa biết là bị cha hiểu lầm, tự nhiên lên phía trước, tiếp nhận cái rổ trong tay Trương Hòe, nhìn Trịnh Trường Hà :

      - "Cha, Hòe Tử ca mang đến tặng cho ta ít thịt bò đấy!"

      Nàng muốn đề cập tới chuyện Trương Hòe giúp nàng giặt ga giường. Nhưng mà, nàng muốn đề cập, người khác cũng buông tha. Nương Cẩu Đản và Mơ nhi cùng ngồi ở trong viện nhà nàng —— đúng lúc từ đường thấy được hai người.

      Nương Cẩu Đản mở to mắt, giương mặt tươi cười, :

      - "Ta , biết là ai ở bờ sông giặt quần áo. Từ xa nhìn được , còn tưởng rằng là Thanh Mộc, nguyên lai là Hòe Tử a!"

      Cúc Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm bà :

      - "Hòe Tử ca thấy ta vắt nổi ga giường nên giúp tay thôi!"

      Nương Cẩu Đản nhìn gương mặt biểu cảm của nàng, chỉ cảm thấy run lên, vội cười :

      - "Việc đó cần phải làm, bọn họ là nam oa sức lớn! Cúc Hoa, Mơ nhi nhà ta muốn đến tìm ngươi thêu thùa may vá, vừa vặn ta cũng giúp ngươi làm đôi giày, biết có thích hợp hay , kêu nàng mang đến cho ngươi xem thử!"

      Cúc Hoa sửng sốt, yên lành, may hài cho ta làm gì?

      A…! Chắc là Cẩu Đản nhà bà theo tiểu Thạch Đầu sang đây ăn cơm vài lần, nàng lại đem cho chút lòng heo mang về, đây là nhìn nhân tình mà đến. Nhân tình tới lui, ở quê hương cũng coi trọng!

      Cúc Hoa cũng cao hứng —— nàng cần giày mới, nhưng lại rảnh làm, thế là nàng hé miệng khẽ cười :

      - "Ta đây đa tạ thím. là làm khó ngươi!"

      Nương Cẩu Đản thấy nàng cao hứng, hiểu được giày này đưa là đúng rồi, liền cười :

      - " có việc gì! Tay chân ta thô thiển, châm tuyến cũng tốt, làm ra được cũng phải dễ nhìn gì, tạm chấp nhận thôi. Mơ nhi, ngươi ở lại đây chơi, đừng bướng bỉnh, ta muốn lên núi nhìn tiểu mạch cái!"

      Mơ nhi cười hì hì, chạy tới giúp đỡ Cúc Hoa phơi nắng ga giường, nghe vậy thanh thúy :

      - "Hiểu rồi. Nương!"

      Nương Cẩu Đản liền lắc lắc mông mất.

      Trịnh Trường Hà bên tiếp đón Trương Hòe, bên chống quải trượng đến phòng bếp tìm thứ để đựng thịt bò, hai người cùng nhau vào phòng bếp.

      Cúc Hoa bên cùng Mơ nhi run rẩy mở ga giường, kéo lên dây thừng phơi nắng, bên hỏi Mơ nhi:

      - "Ngươi làm hài à?"

      Ban đầu nàng cùng Mơ nhi kỳ thực tuyệt thân thiết, nhưng Mơ nhi là nương vô tâm vô tư, gặp nàng cũng hề tỏ ra khác thường, còn cười chào hỏi, bởi vậy làm cho nàng thấy thích. Mơ nhi ăn lạt cải trắng mà Cẩu Đản mang về, cực kỳ thích vị chua chua lạt lạt kia, còn chạy tới gặp riêng nàng, là muốn thêm chút ít, hai người vì vậy mới thân quen.

      Mơ lắc đầu cười :

      - "Làm hài kia là khó, ta có kiên nhẫn làm, cho nên ta chán ghét nhất là làm hài. Ta làm là đế hài thôi!"

      Cúc Hoa nhìn khuôn mặt Mơ nhi hoạt bát, xinh đẹp tươi cười, nghĩ rằng nàng ấy so với Liễu nhi khoái hoạt hơn. Nương Cẩu Đản diện mạo tuy xấu xí, nhưng kỳ thực lại là người có chút kiến thức, cũng quản gia cùng quản giáo nữ nhân, cho nên Mơ nhi đúng là thiếu nữ hạnh phúc ở nông thôn khó mà có được, thiên chân hồn nhiên lại biết đến mệt nhọc gì cả!

      Hai người chuyện tán gẫu, Trịnh Trường Hà ở cửa phòng bếp lớn tiếng kêu lên:

      - "Cúc Hoa, tìm cái bình lấy cho Hòe Tử chút lạt cải trắng!"

      Cúc Hoa "Vâng" tiếng, đem phơi nắng tốt ga giường xong, lúc này mới vào phòng bếp, tìm cái lọ sành , bỏ lạt cải trắng vào đó giao cho Trương Hòe. Trương Hòe ngượng ngùng giải thích, :

      - "Dương Tử hai ngày nay biết bị làm sao, thân mình có chút thoải mái, còn phát sốt. Nương ta nấu cháo trắng cho uống, lại ngại có mùi vị gì, là muốn ăn lạt cải trắng của Cúc Hoa tỷ tỷ ngâm!"

      Cúc Hoa giọng :

      - " có việc gì. Ăn xong rồi lại đến lấy nữa. Cái này thể ăn lần nhiều được, rất nóng!"


      Trương Hòe gật gật đầu : "Ta hiểu!" xong lại xem xét nàng, liếc mắt cái, rồi mới ra ngoài.

      Mơ nhi ở bên ngoài hét lớn:

      - "Hòe Tử, ta còn tưởng rằng ngươi đặt biệt là đến đưa thịt bò, nguyên lai là lấy thịt bò đổi lạt cải trắng a! Hì hì!"

      Trương Hòe để ý nàng ta, bước nhanh!

      Cúc Hoa giữ Mơ nhi lại ăn cơm trưa. Mơ nhi mặc dù ở nhà ăn qua, nhưng chống lại được dụ hoặc của thức ăn mà Cúc Hoa làm, lại ăn thêm rất nhiều, kết quả, nàng phải chống đỡ bằng cách lòng vòng trong sân rất nhiều lần mới cảm thấy tiêu bớt!

      Nương nàng xuống núi, đến kêu nàng về nhà, nàng ta ngây thơ còn muốn ở đây chơi lúc nữa, nương Cẩu Đản cũng tùy ý nàng, bản thân bà tự về nhà trước.

      Nơi này, Mơ nhi thấy Trịnh Trường Hà ở phòng bếp trông nom đầu heo, trong viện chỉ có nàng cùng Cúc Hoa, hai người thêu thùa may vá, Mơ nhi liền thần bí hướng trước mặt Cúc Hoa chỉ chỉ, giọng :

      - "Liễu nhi đính hôn, là Đường lão gia ở Hạ Đường Tập!"

      Cúc Hoa khó có được thời gian làm châm tuyến, nghĩ bản thân nàng sợ lạnh, nên muốn làm kiện áo trong lót bông vải. Vì thế, nàng tìm quần áo cũ thể mặc nữa của ca ca, sửa lại hình thức bên ngoài chút, trước viền ngực cùng phía sau lưng đều để lại cái lỗ hổng, chờ nương nàng mua bông vải trở về nhét thêm vào bên trong.

      Nàng nghiêm túc cẩn thận may, chú ý lắm lời của Mơ nhi, nhất thời có chút phản ứng kịp, chỉ kinh ngạc nhìn Mơ nhi. Mơ nhi thở dài, lặp lại:

      - "Liễu nhi phải gả đến Hạ Đường Tập làm thiếp cho người ta." Khẩu khí nàng ta rầu rĩ, hiển nhiên là cực kỳ vui.

      Cúc Hoa thấy Mơ nhi mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn nàng, mặt tràn ngập vẻ ao ước, nàng khỏi có chút bật cười —— chẳng lẽ nàng ta cảm thấy nàng có thể giúp Liễu nhi sao?

      Mơ nhi thấy Cúc Hoa chuyện, chỉ phải thở dài hơi :

      - "Ta hiểu được ngươi thích xen vào việc của người khác. Việc này, phải là việc mà tiểu nữ oa như chúng ta có thể quản được. Chỉ là ta muốn với ngươi thôi. Liễu nhi nàng rất đáng thương! Ngươi hiểu được, hai nhà các ngươi cãi nhau ngày đó, ta tìm nàng, nàng khóc hết sức thương tâm; nay, nàng căn bản mở miệng chuyện, cũng thấy nàng thương tâm, giống như người câm điếc vậy, cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thấy trong lòng ta khó chịu. Cũng biết nương nàng nghĩ thế nào, chẳng lẽ Liễu nhi phải nàng thân sinh sao?"

      Cúc Hoa nghĩ, lời này cũng khó mà được, có lẽ nương Liễu nhi đúng là bởi vì đau lòng Liễu nhi, mới sống chết muốn đem nàng ta gả đến nhà giàu, bà cảm thấy như vậy mới là tốt cho Liễu nhi!

      Mơ nhi thấy Cúc Hoa thủy chung đáp lời, cũng để ý —— nàng biết Cúc Hoa thích nhiều, trái lại tự nàng lên tiếng:

      - "Liễu nhi rất thích ca ngươi, thời điểm nàng gặp ta như vậy đó."

      Cúc Hoa lúc này mới giọng :

      - "Mơ nhi tỷ, sau này những lời như vậy thể nữa, để ở trong bụng mới tốt. Bị người khác nghe thấy, hại chết Liễu nhi, ca ta cũng bị liên lụy."

      Mơ nhi liên tục gật đầu :

      - "Ta hiểu! Ta cũng với Liễu nhi như vậy. Ngày đó, nàng nhất định phải tìm ca ngươi, ta khuyên nàng đừng , nhưng nhìn nàng đáng thương, chỉ phải tùy ý để nàng . Sau này nương nàng phát , thời điểm gây gổ cùng nương ngươi. Ngươi biết đâu, lúc ấy hù chết ta!"

      Cúc Hoa thở dài, Liễu nhi khó xử ai có thể giúp được nàng, đó là do phụ mẫu nàng tạo thành, ai có thể nhúng tay vào? Bản thân nhà nàng cũng là đống việc phiền lòng, có tư cách đồng tình với người khác ư? Ở trong mắt Mơ nhi, Cúc Hoa nàng cũng là người đáng thương!

      Mơ nhi lại :

      - "Lúc ta sang thăm Liễu nhi, nương Liễu nhi giống như mất hứng. Ta hỏi nương ta, đây là vì sao? Nương ta cũng , về sau cho ta nữa." tới đây nàng hạ giọng, tiếp lời:

      - "Ta cảm thấy Liễu nhi là bị nương nàng nhốt ở trong phòng, ngay cả đại môn cũng bước ra!"

      mặt của Mơ nhi là vẻ mặt sợ hãi cùng bất khả tư nghị, tựa hồ cảm thấy mẹ ruột làm ra chuyện như vậy là đáng sợ!

      Cúc Hoa trầm mặc hồi, thầm nghiền ngẫm, có phải hay ngày đó, những lời nàng cùng nương Liễu nhi làm cho bà ta lo lắng, cho nên trước khi Liễu nhi xuất giá giam lỏng nàng ta, miễn cho nàng ta làm ra chuyện bị người gièm pha?

      Việc này cũng thể trách nàng, tình hình ngày đó nàng thể chấp nhận lùi bước, nếu ngăn chặn nương Liễu nhi, còn biết ồn ào đến trình độ gì. Tâm tính ca ca nàng thuần phác, đành lòng thương hại Liễu nhi, nàng cũng mặc kệ việc đó; huống hồ nàng chỉ lén lút cùng nương Liễu nhi, lại ở trước mặt mọi người mà! Đề tài này rất trầm trọng, Cúc Hoa ngược lại :

      - "Chuyện của Liễu nhi, chúng ta đều giúp được gì. Mơ nhi, chỉ có ngươi thực mới vui vẻ, nương ngươi lại thương ngươi!"

      đến việc này, Mơ nhi vui vẻ cười ha ha :

      - "Ai! Đúng vậy! Nương ta rất đau ta. Tên tiểu tử Cẩu Đản kia còn bị bà đánh, nhưng nương ta chưa bao giờ động qua ta dù chỉ là cái cốc đầu. Cúc Hoa, nương ngươi cũng rất đau ngươi. Ca ngươi cũng thương ngươi nhất. Hồi ngươi quả rất nhát gan, ta chuyện với ngươi, ngươi cũng dám trả lời. tại như vậy nữa, rất tốt."

      Cúc Hoa cười mà đáp. Ai có gương mặt đầy những bướu thịt như nàng mà tự ti chứ? Những áp lực mà tiểu nương kia phải thừa nhận, người ngoài làm sao hiểu hết được. Bản thân nàng lúc ấy vừa tỉnh lại, cũng là bi thống vạn phần đấy thôi!

      Hai người chuyện phiếm hồi, Mơ nhi tha thiết chờ mong nhìn Cúc Hoa :

      - "Cúc Hoa, ta còn muốn xin thêm chút lại cải trắng. Hôm kia ta cũng học ngươi, làm chút, nhưng ăn được ngon. Cha mẹ ta cùng Cẩu Đản cũng thèm ăn. Ta nghĩ, sau này vẫn là làm nữa. Ngươi làm nhiều chút đem cho ta , ta làm cho ngươi mấy miếng đệm giày nhé!"

      Cúc Hoa thấy nàng ta thành thừa nhận bản thân tham ăn, bộ dáng rất đáng , "Xì" tiếng nở nụ cười, giọng :

      - "Tốt, đây chính là ngươi . Lần trước ngươi đem đệm giày của ta may, ta cũng chưa có bỏ vào giày đâu —— thêu hoa đẹp mắt như vậy, làm đệm giày rất đáng tiếc ."

      Mơ nhi khoa trương trừng lớn mắt kêu lên:

      - "Ai nha! Ngươi là nha đầu ngốc! Đệm giày phải để lót dưới lòng bàn chân sao? Ngươi để lót ở lòng bàn chân, chẳng lẽ còn lấy đến làm bài trí ư?"

      Cúc Hoa hé miệng khẽ cười :

      - "Làm bài trí phải là uổng phí à? Ta muốn lót ở bên trong giày mới, giày kia cũ rồi. Nương ta lại giúp ta may 1 đôi, nhưng còn chiếc chưa làm xong; hôm nay nương ngươi lại tặng ta đôi nữa, vậy là ta có 2 đôi giày mới."

      Mơ cười :

      - "Nương ta nghe ngươi sợ lạnh nhất, lúc làm dồn vào bên trong tầng vải bông dày, bảm đảm ngươi mang vào cảm thấy ấm áp. Ta Cúc Hoa, ngươi thế nào lại sợ lạnh như vậy? Xem tay ngươi này —— rất lạnh a!"

      Nàng ta xong dùng bàn tay mềm mại mà ấm áp của nàng bắt lấy tay của Cúc Hoa, hai tay khép lại, che chút, miệng là tay Cúc Hoa rất lạnh, chịu nổi.

      Chân thành cám ơn bạn kiddo0325;shushu007153 (tại wordpress) giúp ta beta lại vài đoạn trong chương này http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

      Chương 41: Chăn bông mới mang đến ấm áp


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Cúc Hoa biết thân thể của nàng tốt, cho nên luôn chú ý điều dưỡng ẩm thực. Việc khác , nội tạng heo kia, nàng làm đủ loại thức ăn, đem hầm để bồi bổ. Hầm đến nát nhừ, ăn vào người ấm dào dạt. Nhưng để cải thiện thể chất cũng phải sớm chiều có thể làm được, từ từ đến thôi!

      Nghĩ kiếp trước, lúc ở nông thôn, trong tháng muốn bồi dưỡng cơ thể, người ta đều dùng móng heo hầm với củ lạc mà ăn, nàng liền học theo, cũng dùng ninh quán ( dạng giống nồi đất có nắp đậy) hầm vài thứ. Kết quả, ngay cả Trịnh Trường Hà là người rất thích ăn thịt, ăn xong cũng rất ngấy (béo), phải ăn kèm vài đũa lạt cải trắng, mới đem cảm giác ngấy ngấy kia áp chế xuống được.

      Cúc Hoa cười thầm, cả nhà đều hưởng thụ tháng bồi bổ bằng ẩm thực!

      Cứ như vậy ngừng bồi dưỡng, Trịnh Trường Hà cùng Thanh Mộc cần phải —— họ cần làm việc nặng gì, đương nhiên dưỡng đến mặt mày hồng hào; ngay cả Dương thị, tuy rằng mỗi ngày vội vã đến độ chân chạm đất, nhưng những việc bà làm đều phải chạy tới chạy lui, chính là phù hợp với câu "Sinh mệnh tốt ở chỗ vận động", hơn nữa được ăn ngon, sắc mặt của bà cũng dưỡng đến hồng nhuận, nhìn như trẻ lại vài tuổi, nhưng làn da bị gió thổi có chút nứt nẻ; chỉ có Cúc Hoa, vẫn cứ như dùng mầm đậu xanh (cọng giá) làm đồ ăn —— nàng vẫn bé, yếu đuối và đơn bạc!

      Nàng thấy Mơ nhi, bị nàng băng lạnh mà run run lên, liền từ giữa hai tay của Mơ nhi rút tay mình về, giọng :

      - "Nương ta hôm nay mua bông vải trở về. Ta muốn làm kiện áo bông."

      Nàng cúi người, đem cái bình bỏ than dùng để sưởi ấm ở dưới chân nhấc lên, hai tay đặt ở mặt bình, nghĩ rằng, chờ buổi tối ngồi gần lò sưởi tốt rồi, nhất định ấm áp hơn.

      Mơ nhi cười :

      - "Cũng may ta sợ lạnh. Ta chán ghét nhất mặc áo bông dày, thoạt nhìn rất ngu ngốc! Ngươi xem ta này, chỉ mặc mỏng manh tầng bông vải thôi." xong vén áo lên thị phạm cho Cúc Hoa xem.

      Cúc Hoa nhìn người nàng ta mặc chiếc áo cũ hồng nhạt xinh đẹp, rất thích hợp ôm lấy phần eo thon, nàng quả thập phần bội phục —— người này chính là người muốn phong độ mà cần độ ấm a. Bản thân nàng có tiền làm áo bông , nàng ta còn khen ngược, chán ghét mặc áo bông. Nhưng mà nhìn mặt nàng ta hồng hào xinh đẹp, nhất định phải khỏe mạnh oánh nhuận, mới sợ cái rét lạnh của mùa đông như vầy, nàng khỏi hâm mộ thôi.

      Mơ nhi ngồi chơi đến lúc nữa, thấy thời điểm trễ rồi mới , lúc cầm theo bình đựng lạt cải trắng. Nàng ta vui mừng, lộ ra hai lúm đồng tiền ở má, :

      - "Ngày mai ta đưa bình này cho Cẩu Đản, để đưa cho Thanh Mộc ca."

      Cúc Hoa cười trở ngại gì!

      Mơ nhi mới vừa , Trương Hòe lại tới nữa. mang theo nửa rổ xương cốt bò qua. Cúc Hoa vui mừng, mỉm cười, cũng cùng khách khí, mặt mày cong cong nhận lấy cái rổ, rồi lời đa tạ .

      Trương Hòe thấy nàng như vậy, biết sao, tâm tình cũng nổi lên sung sướng, mặt lộ ra tươi cười, hai mắt ôn nhu nhìn nàng ở trong phòng bếp chạy tới chạy lui tìm đồ để đựng xương cốt bò.

      - "Quên , hay là dùng thứ này đựng vậy!" Nàng từ tường lấy xuống cái rổ trúc, đem xương cốt bò bỏ vào, hai ba lần là tràn đầy rổ. Nhìn lại, có chút vừa lòng —— lại thể lấy ra, xem ra phải đợi lát nữa tìm cái rổ khác tốt hơn để đựng mới được.

      Lúc nàng đem rổ trả lại cho Hòe Tử, bỗng nhiên nhớ tới việc, nhìn :

      - "Hòe Tử ca, ngươi chờ lát, thịt đầu heo nấu tốt lắm rồi, ta lấy chút đưa cho ngươi." xong, chạy nhanh tìm bình đựng.

      Hòe Tử cũng chối từ, bình tĩnh chờ nàng tìm cái lọ sành , múc ra bình thịt đầu heo; lại cầm thêm cái bình khác, từ trong nồi lớn múc ra lòng heo nấu, bên với :

      - "Lòng heo này còn chưa nấu tốt, ngươi mang về dặn thím đặt ở bếp lò nấu thêm nửa canh giờ. Dùng lửa thôi, bằng cạn hết nước."

      Hòe Tử gật gật đầu, đem cả 2 cái bình bỏ vào trong rổ, giương mắt xem xét nàng : "Ta đây."

      - "Ai! thong thả a!" Trong đầu Cúc Hoa nghĩ, muốn đem xương cốt bò kia chặt khúc , để trong ninh quán hầm cả đêm, sáng mai khẳng định là ‘mãn ốc phiêu hương’ (hương thơm tràn đầy trong nhà), cha muốn ngâm với miếng cháy ăn, mặt nàng tự giác mà cười ra tiếng.

      Dừng ở trong mắt Hòe Tử, nụ cười yếu ớt kia từ trong mắt nàng tràn ra, khiến cho cũng thấy vui vẻ, cảm thấy nàng vừa đáng vừa nghịch ngợm. Đêm đó, cả đêm nằm mộng. Trong mộng, Cúc Hoa chớp chớp mắt to trong suốt nhìn , ánh mắt kia là muốn xa rời và hết sức tin cậy, làm cho run sợ, tự giác nắm lấy tay nàng, thào kêu:

      - "Cúc Hoa, Cúc Hoa... Ngươi đừng sợ, ai khi dễ ngươi… Hòe Tử ca đánh ..."

      Đệ đệ Trương Dương của , bởi vì thân mình thoải mái, nên ban đêm ngủ an ổn, nửa đêm tỉnh lại, vừa đúng nghe thấy được những lời này, nhất thời kinh ngạc thôi —— ca ca phải muốn cưới Cúc Hoa tỷ tỷ sao? Thế nào mà nằm mộng lại thấy Cúc Hoa tỷ tỷ vậy?

      Tiểu nam oa 10 tuổi này cảm thấy hồ đồ.

      Sau khi Cúc Hoa tiễn bước Trương Hòe, đem xương cốt bò rửa sạch lần, để cho Trịnh Trường Hà chặt thành từng khối, nhét vào trong ninh quán, thêm nước vào, lại bỏ thêm chút gừng nữa, bỏ vào trong cửa động của bếp lò, vùi vào trong tro tàn của than củi mà ủ.

      Nàng cũng vội vàng, nấu thêm khối thịt bò, cắt củ cải trắng bỏ vào, tràn đầy nồi đất, dùng lửa bắt đầu nấu. Chờ làm tốt mọi việc rồi, Dương thị cùng Thanh Mộc cũng trở lại.

      Thanh Mộc vác đống chăn bông giống như ngọn núi lưng. Thân cao lớn, cũng bị che lấp bởi trọng trách vác chăn bông, chỉ còn nhìn thấy đầu.

      Cúc Hoa nhìn đống chăn bông cao cao kia, vui mừng híp híp mắt, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, dường như thấy được mình nằm giường mềm mại kia; Trịnh Trường Hà cũng nhìn thấy đống chăn bông mới, cười đến vẻ mặt nở hoa, cảm thấy nhà mình, dù phòng gạch mộc cỏ tranh nhưng tựa hồ ấm áp lên nhiều, lại càng thêm thịnh vượng.

      Dương thị thấy bộ dáng khuê nữ cao hứng, bà cảm thấy xót xa, thầm nghĩ hôm nay bỏ ra bao nhiêu là bạc, cuối cùng cũng có giá trị.

      Bà lấy ra xấp ga giường mới dày, đủ màu đủ dạng, nhìn Cúc Hoa :

      - "Ta nghĩ dù sao cũng phải tiêu tiền, nên lần mua thêm đầy đủ hết, đem ga giường này toàn bộ đều đổi mới."

      Cúc Hoa liên tục gật đầu :

      - "Đúng là muốn đổi. Nương cũng phải sao, 'Ăn bất tận, mặc bất tận, cả đời tính kế cũng bần cùng’, chỉ cần chúng ta sau này hảo hảo mà làm, sợ kiếm được tiền."

      Lúc này Dương thị lại rất phóng khoáng, mua thêm 7 cân bông vải.

      Trang bị chăn bông cho 3 giường, mỗi giường đều 5 cân nặng; thêm hai cái để làm nệm giường, mỗi giường đều có 6 cân nặng. Vốn mỗi cái có 6 cân nặng nệm giường, bây giờ Dương thị sửa lại thành 2 giường 3 cân nặng chăn bông. Thời điểm xuân thu khiến cho nhóm oa nhi nằm cái này. Hai lão nhân bọn họ đem sợi bông cũ lúc trước, toàn bộ đều đem đến giường, làm thành cái nệm giường. (@_@: Đau cả đầu với cái đoạn này a…. hiểu gì cả… ta chém… ta chém…)

      Cúc Hoa nghe xong oán trách :

      - "Nương cũng là, đều mua nhiều như vậy làm nệm giường rồi, sao còn mua thêm cái nữa chứ? Còn có, ngày xuân thu chăn mỏng ngươi cũng có để giường, chẳng lẽ đến lúc đó còn muốn nằm 5 cái cân nặng này à? nóng chết sao."

      Thanh Mộc dùng ly trà, tiếp lời :

      - "Ta về nhà thế nào Cúc Hoa cũng nhất định oán trách. Nương cứ nghe."

      Dương thị cười :

      - "Ban đầu chỉ có 3 cái nệm trang bị giường, bây giờ toàn bộ đều để ở giường của ta và cha ngươi, còn đủ sao? Bọn ta làm sao mà yếu ớt như vậy? Chúng ta lớn tuổi rồi, ngủ giường quá mềm cũng tốt."

      Trịnh Trường Hà cũng cười :

      - "Thế nào mà đúng? Chăn cũ kia ta coi làm 2 cái nệm giường là tốt rồi. Thừa lại lưu trữ, đủ nữa cũng được, cha ngươi cùng nương ngươi đông lạnh được đâu; thời điểm xuân thu vẫn còn cái chăn cũ, cũng nóng chết ta được."

      Cúc Hoa biết nhất thời khó có thể thuyết phục bọn họ. Ngẫm lại chăn cũ kia trừ bỏ cũ, xếp chồng lại ít quả lạnh, nàng cũng lười cùng bọn họ nhiều. Nàng hỏi:

      - "Mua mấy thứ này hết bao nhiêu bạc vậy?" Nàng nghĩ nương nàng đau lòng như vậy, hẳn là dùng đến rất nhiều tiền.

      Ai biết Dương thị vẻ mặt đau lòng :

      - " đúng vậy sao, vẻn vẹn mất 4,2 lượng bạc đấy. Bông vải 30 văn cân, ta mua 40 cân, dùng hết 1,2 lượng; ga giường cùng bông vải để nhét vào cho dày, phí thủ công cùng nhau cũng gần 3 lượng."

      Cúc Hoa kinh ngạc hỏi:

      - "Sao tiện nghi (giá rẻ) như vậy?"

      Dương thị thấy khuê nữ quả thực thông thạo việc này, oán trách :

      - "Ai nha! Cái này còn tiện nghi gì? Năm rồi bông vải chỉ có 20 văn 1 cân, năm nay phương bắc gặp thiên tai, tăng giá lên rất nhiều, còn tiện nghi gì?"

      Cúc Hoa hé miệng nở nụ cười, cũng cùng nương tranh cãi. Thầm nghĩ đống lớn đồ này nọ như vậy, mới hơn 4 lượng bạc còn ngại mắc. Nàng còn tưởng rằng đem số bạc gần đây kiếm được đủ dùng, ra còn có thừa, vậy là tốt lắm rồi!

      Ca ca chưa lập tức tính chuyệt kết thân, trong nhà cũng phải tiêu pha gì lớn, cần nỗ lực thêm chút nữa, kiếm thêm ít tiền để dành xây nhà mới cũng phải là có khả năng.

      Buổi tối, ăn thịt bò hầm củ cải thơm ngào ngạt, nhà Cúc Hoa giống như bình thường sớm ngủ —— Dương thị cùng Cúc Hoa muốn đợi trễ thêm chút để sắp xếp ổn thỏa chăn bông xong xuôi rồi mới yên tâm.

      Bên trong nhà chính, đồng thời thắp 2 ngọn đèn, ánh đèn phản chiếu lên vách tường đất, khiến cả phòng sáng sủa lên ít; cửa gỗ cũ kỹ chặn gió lạnh ngoài phòng, người nhà tất cả đều ở trong nhà chính, làm các việc khác nhau, khí ấm áp và yên tĩnh! Chắc là vì duyên cớ đó nên tâm tình mọi người cực kỳ tốt, tiếng gió hiu quạnh thê lương bình thường vẫn nghe, lúc này đây, nghe thấy cũng có dạng cảm xúc khác, giống như nhàn nhã ngồi dưới ngọn đèn nhạt mà ngâm xướng khúc, ban đêm nơi đây yên tĩnh khiến người ta cảm thấy an tường!

      Dương thị cùng Cúc Hoa đem chăn bông trải giường của Thanh Mộc, trước đối chiếu xem chăn bông lớn hay , may ra túi hình chữ nhật, đem chăn bông bỏ vào túi này, bốn góc túi đều khâu chắc lại. Hai người đồng loạt động thủ, khâu xong rất nhanh chóng.

      Đây cũng là Cúc Hoa ra chủ ý, chỉ có giữ cho chăn bông sạch , còn sử dụng chăn bông rất tiện lợi.

      Trịnh Trường Hà an vị ở bên cạnh lò sưởi, nhìn mẹ con 2 người các nàng vây quanh bên giường bận bịu, ông muốn hỗ trợ cũng làm được, chỉ có thể tới lui đứng dậy vào phòng bếp xem nhiệt độ củi lửa, để nấu lòng heo cho tốt.

      Thanh Mộc vẫn ngồi ở cái bàn cũ kỹ kia, bên ngọn đèn đọc sách viết chữ. Ánh sáng của ngọn đèn cứ lay động ngừng, lắc lư làm bóng dáng của gương mặt cũng ràng bất định.

      Vẻ mặt chuyên chú, nắm trong tay loại bút được làm từ nhánh cây thô, nâng cao cổ tay làm ra trạng thái đề bút (ý là trạng thái bắt đầu viết chữ), trước tiên ở bên trong sa bàn (đây là cái mâm trúc bỏ cát để tập viết chữ ở mấy chương trước có qua) luyện tập, hôm nay học được chữ mới lạ, bên còn tại trong lòng yên lặng tìm hiểu những lời phu tử giải thích.

      Chờ luyện được chín phần, mới dùng bút lông thấm đẫm mực bắt đầu viết giấy. Lúc viết cũng rất dè dặt cẩn trọng, cực kì nghiêm cẩn. Viết xong được tờ, đặt ở bên, lại viết tiếp tờ thứ 2; chờ tờ thứ nhất mực khô rồi, lại lật sang mặt sau viết tiếp, chút cũng lãng phí!

      Dương thị mua cho Cúc Hoa ga giường là màu xanh nhạt có hình cành trúc. Bà cảm thấy khuê nữ quá thích mấy màu xanh đỏ lòe loẹt, thấy màu này nhàng khoan khoái, liền mua về.

      Cúc Hoa thấy màu sắc hoa văn này, quả nhiên thích, thầm nghĩ: nương đúng là hiểu nàng! Nàng vuốt tấm vải bông mềm mại, nghĩ rằng, nhờ cái này, cuối cùng trong phòng nàng cũng có chút sinh khí và ấp áp rồi. Bớt chút thời gian lại làm thêm hai cái đệm nữa, vậy cần phải có thừa vải bố mới được.

      Dương thị bên rút lấy đầu sợi chỉ, dò xét ánh mắt, cẩn thận dùng ánh sáng của ngọn đèn xâu kim, bên hỏi Cúc Hoa:

      - "Buổi trưa hôm nay Chu phu tử có tới ăn cơm sao?"

      Cúc từ tốn gật đầu :

      - " có tới. Ca phải là thôn trưởng thỉnh ăn cơm sao?"

      Dương thị :

      - "Ta chỉ hỏi chút. thể đem việc hứa với người ta mà quên . Ngày mai lấy chút thịt đầu heo cùng củ lạc mang . Dù sao hôm nay trời lạnh rồi, cũng thể hư được. muốn ăn, lấy nồi đất để bếp lò mà hâm nóng lại, thời điểm nào cũng có thể ăn. Còn lạt cải trắng cũng đem thêm chút qua đó, miếng cháy cũng mang bình qua, phu tử thích ăn hai loại thức ăn này."

      Cúc Hoa đáp ứng.

      Chu phu tử này coi như là người tốt, rất dễ chuyện, tặng đồ ăn vài ngày nay, luôn cảm thấy vừa lòng. Mệt cái, lớn tuổi như vậy, cư nhiên lại thích ăn miếng cháy, còn lạt cải trắng nữa, thời điểm dùng để nhắm rượu thể ly khai được hai loại này, đương nhiên, lỗ tai heo cũng thiếu được.
      1900, Hale205, Linh Nguyễn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :