Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Bà ngoại cùng cậu tới thăm


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Ngày thứ hai, Dương thị quả nhiên Hạ Đường Tập mua hai phần nội tạng heo trở về. Bởi vì bà mua chút xương ống, nhân tiện mua thêm cái này, vị đồ tể kia liền cấp tiện nghi (bán giá rẻ), cư nhiên chỉ thêm 6 văn tiền.

      Cúc Hoa kích động nhìn ruột heo mềm mềm lõm lõm kia, nghĩ đến lời ở nông thôn hay mắng chửi người: "Ngươi tựa như đại tràng của heo vậy —— giương lên chuỗi dài, buông đến thác nước lớn", đây là người biết hổ thẹn! Lúc này nàng lại cảm thấy hết sức thân thiết —— lải nhải ‘đây đều là tiền’ a!

      Đem thứ này nấu, chính là bán văn tiền môi lớn (hay còn gọi là cái thìa), bộ đồ lòng như vậy có thể làm ra mấy chục môi đó! Lại trộn chút lá tỏi, ngâm thêm chút đồ ăn, phải là càng nhiều sao? Còn có tim heo, phổi heo, bụng heo, ai nha, này thuần túy là đưa tiền a!

      Nguyên bản nàng nghĩ rằng nội tạng heo này tiện nghi, nghĩ có khả năng bộ lòng heo như vầy bán được khoảng mười văn tiền, nấu xong, số lượng rất nhiều nha; ai mà nghĩ cư nhiên chỉ cần 3 văn tiền liền mua được, làm cho người ta kinh ngạc. Cái này cần lo lắng phải khổ cực bắt tôm cá —— thứ kia tuy rằng cần bỏ vốn, nhưng là phí công phu, nhà nàng cũng có nhiều người, còn phải phát động người trong thôn. Lại trước mắt càng ngày càng lạnh, cá tôm cũng tốt khổ cực bắt.

      Cúc Hoa nhìn chằm chằm thứ làm cho người ta ghê tởm: nội tạng của heo kia cười đến đẹp đẹp, làm cho Dương thị cảm thấy là lạ —— khuê nữ này của bà có cử chỉ điên rồ a!

      Nàng bưng cái bồn gỗ, đem đại tràng, ruột non trong bụng heo nhắc tới bờ sông tẩy rửa, ở bên cạnh giếng mà tẩy rửa biến thành đất toàn mỡ ngây ngấy mất.

      Nàng muốn dùng nước lạnh tẩy rửa sạch những thứ bẩn bên trong nội tạng, trước tiên Cúc Hoa lấy dấm chua cùng với muối đem mấy thứ này đặt ở trong bồn gỗ xoa nắn chút. Trong bồn gỗ, hỗn hợp ruột bụng, muối, dấm chua xoa nắn cùng nhau, hình dáng dính dán, dày đặc màu nước bẩn, thoạt nhìn ghê tởm.

      Cúc Hoa cũng ghét bỏ —— có tiền kiếm ai lại ghét bỏ?

      Nhắc tới thứ nội tạng này tuy rằng tiện nghi, để tẩy rửa sạch lại phí muối phí dấm chua, nàng muốn dùng bột mì tẩy rửa là có khả năng. Ân, chỉ cần có thể bán ra tiền là được, lãng phí này cũng sợ.

      sông rửa sạch, màu nước vẩn đục kia theo nước sông chảy , sông Tiểu Thanh vẫn như cũ trong suốt như vậy!

      Cúc Hoa đặc biệt sông nước này! Nếu như nước giếng tiện nghi, chỉ là cần nấu nước, hơn nữa mùa đông nước giếng cũng ấm áp; nhưng muốn đến rửa rau, giặt quần áo bình thường gì đó, vẫn là đến bờ sông Tiểu Thanh mà tẩy rửa lại càng tiện lợi hơn!

      Về nhà, đem tim heo cùng phổi heo dùng nước sôi nấu lát, rồi vớt tất cả lên. Lại bỏ ít vào nồi, thêm gừng, hạt tiêu, bát giác, quế, tỏi, xào nóng qua lần, bỏ vào dấm chua, nước tương cao cấp, thêm nước, dùng lửa lớn nấu cho sôi, lại đổi thành lửa chậm rãi hầm; lòng heo đem ngâm nước, lấy đại tràng cùng ruột non chần qua nước sôi, cắt thành từng đoạn, đem nồi tráng sơ qua nước, bỏ tất cả vào, thêm gia vị, làm món kho tàu! (^_^ phá lấu trong truyền thuyết a)

      Áp đặt các biện pháp này cũng là đời trước nàng thường làm. Nàng lười phí tâm tư làm các loại đa dạng khác, đây là cách thực đồ ăn nhà nông. Trong khách sạn thường nấu đủ các loại kiểu dáng, nhưng nàng thấy, đều chỉ đẹp mắt mà thôi, vẫn là dùng cách thông thường ăn ngon hơn, càng nghiện hơn!

      Từ khi Cúc Hoa vào phòng bếp bắt đầu làm thức ăn, các giai đoạn trong đó tỏa ra mùi vị bay ra ngoài, chọc Trịnh Trường Hà trong viện yên lòng, nhịn được hít hít mũi, hỏi Dương thị:

      - "Cúc Hoa làm gì đó, nấu được thơm như vậy?"

      Dương thị liếc trắng mắt :

      - "Đương nhiên là nấu nội tạng heo! Ta thấy chuyện làm ăn này có thể trông cậy được đấy —— nấu được mùi hương như vậy, ta nghe thấy đều phải chảy nước miếng đây này. Nếu văn tiền môi lớn, khẳng định có người mua."

      Trịnh Trường Hà ha ha cười :

      - "Đợi lát nữa ta ăn thử liền hiểu được, rốt cuộc có người mua hay !"

      Đem hết thảy an bày thỏa đáng xong, Cúc Hoa mới ra khỏi phòng bếp, bổ nhào vào Trịnh Trường Hà giường kêu lên:

      - "Mệt chết ta. Hôm nay cam đoan các ngươi đều ăn ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào đấy!"

      Dương thị nghe xong, vội vàng nhìn nàng :

      - "Ngươi nghỉ ngơi . Còn lại làm thế nào, ngươi cho ta biết, ta đến làm."

      Trịnh Trường Hà cũng :

      - "Đến đây, cha giúp ngươi xoa bóp bả vai!" Đùi ông thể cử động, cả ngày ngồi ở giường, nhàn rỗi đến mức người ông cảm thấy hốt hoảng.

      Cúc Hoa "Khanh khách" cười :

      - "Làm sao mệt lợi hại như vậy? Ta nằm nghỉ hồi tốt rồi!"

      Nàng thoải mái ngưỡng mặt nằm, vào đông mặt trời ấm áp dào dạt chiếu xuống người nàng, làm cho người ta tuyệt muốn nhúc nhích! Nàng rất thích ngồi ở trong sân —— khuê phòng nàng là rất khó coi, nàng muốn ở bên trong đó. phải nàng cảm thấy bần cùng, mà là cảm thấy đủ ấm áp. Nếu giường có chăn bông cùng đệm giường mềm mại, giống cái tiểu oa ấm áp, nàng cũng nguyện ý ở trong nhà!

      Hơn nữa, trong viện rộng thoáng a! Phòng này ở hướng bắc nam, ánh mặt trời sung túc, nhìn vườn rau xanh xanh, gà con hoạt bát, bên tai nghe tiếng heo kêu hừ hừ bên trong chuồng heo, nơi nơi đều là hơi thở của cuộc sống; ánh mắt lại nhìn xa chút, gần chỗ sông Tiểu Thanh, xa xa Thanh Nam thôn cùng đồng ruộng cũng phá lệ ràng!

      Nàng híp mắt nhìn xem thôn kia, đường của thôn vĩ, có vài người đến. Nàng vô thức nhìn chằm chằm bọn , nhìn thấy mấy người kia hướng phương hướng nhà nàng tới, tựa như máy chụp ảnh đem màn ảnh ngừng kéo lại gần, hình dáng nhân vật càng thêm ràng, càng ngày càng dần lên!

      Chờ lại gần ít, nhìn thấy hình như là người quen a!

      - "Nương, ngươi xem, đó phải là bà ngoại đến à?" Cúc Hoa ngồi dậy —— nghiêng người chỉ, ràng!

      Dương thị vội vàng híp mắt hướng ngoài viện xem xét hồi, mặt mới giãn ra cười :

      - " phải bà còn có thể là ai? Đại cữu, đại cữu mẫu ngươi cũng tới rồi!"

      xong đem châm tuyến quấn quanh đế hài làm dở, bỏ vào bên trong cái sọt thu lại, xong rồi đứng lên vỗ vỗ mấy sợi vải dính người, ra ngoài viện nghênh đón! Trịnh Trường Hà cũng cười ha ha, ngồi chờ những người này vào.

      Bà ngoại Cúc Hoa - Uông thị nâng cao chân, vừa mới vào sân. Bà vẫn như vậy: lanh lẹ, sạch , đối với Cúc Hoa cười đến mặt mũi hiền lành:

      - "Cúc Hoa, bảo bối ngoan của ta! Nhớ bà ngoại ?"

      Cúc Hoa thấy khẩu khí của bà là đau lòng cùng thân thiết, làm cho nàng ngượng ngùng —— nàng cũng phải tiểu oa nhi, còn là bảo bối a - kêu như vậy, là thẹn thùng!

      Nàng theo lẽ thường hé miệng cười, cứ như vậy bưng tới mấy băng ghế , để cho bà ngoại cùng cậu mợ ngồi xuống, rồi tiến đến rót nước!

      Nhóm đại nhân (ý chỉ người lớn trong nhà) trước sau như hàn huyên, khách sáo, nhìn Trịnh Trường Hà hỏi han ân cần phen —— bọn họ là đặc biệt đến thăm ông, bởi vì nhận được tin tức trễ, cho nên đến hôm nay mới đến!

      Đại cữu Cúc Hoa - Dương Phát là người trung niên hòa khí, mặc áo dài giặt sạch , khuôn mặt phúc hậu cùng bà ngoại giống nhau, làm cho người ta nhìn cảm thấy dễ thân thiết; mợ lại là gương mặt chữ điền to lớn, đường cong phản phất nét kiên cường, xứng với dáng người cao lớn của bà, cũng rất thích hợp, vừa nhìn biết là người ngay thẳng.

      - "Cúc Hoa, phải biết được hôm nay chúng ta qua, đều chuẩn bị tốt rồi đấy chứ? Đây là nấu cái gì, thơm như vậy?" Mợ Chương thị lớn giọng kêu lên.

      Cúc Hoa nhìn nương nàng cười cười, chờ Dương thị giải thích.

      Dương thị cười :

      - "Là lòng heo! Ta cũng biết hôm nay ca ca, tẩu tử muốn đến thăm, chỉ có thể là các ngươi có có lộc ăn —— đây là vừa vặn!"

      Uông thị bên từ trong rổ lấy ra bên ngoài thứ gì đó, bên kinh ngạc hỏi:

      - "Nội tạng heo hả? Mấy thứ đó thối muốn chết, có thể ăn sao? Cúc Hoa! Đến đây, đem gà này cho ăn chút lương thực . Dọc theo đường sắp nghẹn chết nó!"

      Bà chỉ vào lão gà mái đất rồi nhìn Cúc Hoa , trong tay lấy ra chút điểm tâm đưa tới cho Trịnh Trường Hà nằm giường, trong rổ còn có mì sợi, trứng gà gì đó, tràn đầy rổ.

      Cúc Hoa đem gà mái chân thắt mảnh vải kia nhắc tới đất trồng rau bên cạnh, vẩy chút thức ăn cho gà, lại lấy cái lọ sành bỏ vào chút nước cho nó uống. Nghĩ rằng nương nàng hẳn là hơn phân nửa luyến tiếc giết nó —— giết nó còn bằng mua lòng heo nấu ăn, gà này lưu lại để đẻ trứng tốt!

      Bên kia Dương thị ở cùng nương bà và ca ca tẩu tử việc Cúc Hoa nấu lòng heo như thế nào, nghe thấy mấy người liên tục lấy làm kỳ quái. Uông thị bọn họ quả có có lộc ăn, đợi muốn hảo hảo nếm thử.

      Chờ Cúc Hoa trở lại, về bên giường ngồi xuống, bà ngoại đưa cho nàng bao điểm tâm, :

      - "Đây là đặc biệt mua đem đến cho ngươi ăn —— hoa sinh tô*, rất thơm."

      (*: Điểm tâm làm từ váng sữa, bột hoa.)

      Cúc Hoa nhận lấy, mở ra, bỏ khối vào miệng, quả nhiên là sắc màu hoàng lượng, hương ngọt mê người. Nàng khỏi có chút yết hầu chua chua —— cảm giác được sủng ái này là quá tốt, nhất là nàng lớn như vậy, bộ dạng xấu như vậy, còn được sủng ái!

      Đem hoa sinh tô phân ra, mỗi người khối, thừa lại Cúc Hoa nắm ở trong tay ăn ngon lành. Đời trước, hồi nàng từng ăn qua, sau này trưởng thành sợ béo, kiên quyết ăn mấy thứ dạng này nữa. Ai có thể nghĩ đến, ở nơi này, nó thế nhưng trở nên hiếm lạ như thế!

      Dương Phát nhìn trong viện phơi tượng tử quả, hỏi Trịnh Trường Hà:

      - "Cây Bản Lịch này phơi làm gì vậy?" Ở chỗ của ông, tượng tử quả xưng là "Chu Bản Lịch".

      Trịnh Trường Hà tươi cười đầy mặt :

      - "Cho heo ăn! Là Cúc Hoa nghĩ ra đấy. Đem quả này dùng sức ngâm, lột xác, lại dùng nước nấu vài ngày, vị chát của nhân quả còn. Trộn với cám heo, heo thích ăn !" đến việc này, ông liền tự hào.

      Uông thị lần trước đến, nhìn thấy Cúc Hoa cùng Thanh Mộc thu thập qua thứ này, vội hỏi:

      - "Thử qua rồi hả? Heo ăn sinh bệnh sao?"

      Dương thị cười :

      - "Nương, heo ăn tốt, mập lên đấy! Làm sao mà sinh bệnh được. Chính là thu thập nó, đứng lên ngồi xuống phiền toái."

      Uông thị vẻ mặt phấn chấn :

      - "Phiền toái sợ gì? Chỉ cần có thể cho heo ăn, phiền toái cũng đáng. Đừng để cho người khác biết, bằng các ngươi lại nhặt được nhiều như vậy. Sang năm ta ở trong thôn giúp ngươi mua thêm hai đầu heo con, hảo hảo mà nuôi, cũng có thể thu vào nhiều chút."

      Dương thị liên tục gật đầu, bản thân tranh thủ được thời gian đều lên núi nhặt, núi cũng nhiều , bên trong hầm nhà bà hai bên đều đầy vun.

      Mợ Chương thị nhìn Cúc Hoa khen:

      - "Cúc Hoa còn có này bản lãnh này à? Lại ngoan ngoãn. Lưu Phú Quý kia là mắt bị mù, dám chọn Thanh Mộc cùng Cúc Hoa!"

      Uông thị vội trừng mắt nhìn Chương thị, liếc mắt cái, ý bảo Chương thị đừng nữa.

      Chương thị phục :

      - "Có gì thể ? Khuê nữ Vân Lam của phải đến nhận người sao, còn cố ý ủy thác cho ta đến để Thanh Mộc qua xem tướng!"

      Dương thị hiểu được Cúc Hoa bây giờ thèm để ý việc này, cho nên chuyện cũng giống như lúc bình thường, dè dặt cẩn trọng như vậy nữa.

      Bà nghe xong lời của tẩu tử kỳ quái hỏi:

      - "Chuyện này là sao? Khuê nữ của sao lại muốn xem tướng?"

      Uông thị buồn bực nhìn con dâu, liếc mắt cái —— trách nàng ta chuyện rất liều lĩnh, quay đầu nhìn Dương thị :

      - "Còn phải tại đôi phu thê Lưu Phú Quý kia, có đầu óc, đối với bà mối ra mấy lời như vậy —— cư nhiên ghét bỏ Cúc Hoa. Khuê nữ ngày đó có ở nhà, lúc về tới nghe chuyện này, nàng chỉnh cha nàng chút. Nương nàng tới nhà chúng ta bồi tội, là bản thân hồ đồ, muốn mời Thanh Mộc qua xem tướng."

      Dương Phát cùng Trịnh Trường Hà tán gẫu, nghe vậy :

      - "Lưu Phú Quý chuyện dùng đầu óc. Lời của cũng có thể nghe à? Nhà nếu phải có cái khuê nữa kia, sớm biết thành ra cái dạng gì. Bây giờ lại nghe người ta Thanh Mộc có khả năng như thế nào, phẩm tướng tốt như thế nào, lại đây cầu!"

      Dương thị nhìn ca ca tẩu tử, cùng nương bà :

      - "Ai! Cầu cũng vô dụng —— Thanh Mộc trước mắt nghĩ tới việc làm mai." Vì thế Dương thị đem chuyện xảy ra vài ngày trước cùng bọn họ.

      Tức thời, Uông thị tức giận đến mặt mày đều thay đổi, từ mặt mũi hiền lành trở nên dữ tợn; mợ là người tính tình nóng nảy, mắng to Vương bà mối cùng nương Liễu nhi đều phải là người; Dương Phát vui hỏi Trịnh Trường Hà:

      - "Ngươi giương mắt nhìn người ta đạp hư nương bọn cùng mấy đứa oa nhi này à?"

      Trịnh Trường Hà áy náy :

      - "Ta muốn đánh người, mà ta là nam nhân, muốn động thủ cũng tốt. Nhưng đối với bà mối kia ta lên tiếng đuổi . Thời điểm vợ Tôn Kim Sơn đến, chân ta cũng cử động được, nhưng cũng đem nàng ta ra mắng trận rồi đuổi khỏi cửa. Sau này nương bọn còn cùng nàng ta đánh nhau trận đấy!"
      Chris, 1900, Hale2055 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Khai trương chuyện làm ăn


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Mấy người lại đàm luận hồi tình đánh nhau. Chương thị "Hắc hắc" cười :

      - "Nếu bàn về đánh nhau, ai có thể mạnh hơn bọn ? Nàng hồi thích đánh nhau."

      Bị như vậy, Dương thị ngượng ngùng.

      Uông thị cười :

      - " đúng vậy à! Có lần, nàng đem Căn Mao thôn ta ấn ở trong vườn mà đánh, đánh cho mặt mũi bầm dập, sau này hễ nhìn thấy Thúy Chi (nhũ danh của Dương thị) là bỏ chạy. Làm hại ta phải bồi tội cùng nương Căn Mao, còn mất rổ trứng gà!"

      Cúc Hoa nghe xong rất muốn cười, lại sợ nương nàng thẹn thùng, liền nhịn cười chạy đến phòng bếp. Nàng vạn lần dự đoán được nương nhà mình còn có chiến tích vinh quang như thế này!

      Nương cường thế rất tốt, có thể che chở khuê nữ ăn mệt a —— lần này chuyện cùng nương Liễu nhi đánh nhau chính là chứng minh. biết sao, tâm của Cúc Hoa càng yên ổn!

      Mấy người tán gẫu, gần thời điểm giữa trưa, lòng heo cũng nấu tốt lắm. Cúc Hoa đem tim, phổi cùng đại tràng các thứ mang ra ít, bỏ vào cái chén lớn, cầm mấy đôi đũa, để cho bà ngoại cùng cậu mợ bọn họ thưởng thức mỹ vị, bản thân nàng phòng bếp nấu cơm, xào rau. Bên tai nghe ngóng, trong viện bất chợt truyền đến tiếng tán thưởng, nàng vui sướng hài lòng —— bọn họ ngon, vậy là có thể mang bán rồi!

      Có lộc ăn chỉ có bà ngoại cùng cậu mợ Cúc Hoa, mà còn có tiểu Thạch Đầu! theo phía sau Thanh Mộc, vừa đến cửa viện, liền kêu lớn:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ta đến rồi!"

      Tiểu Thạch Đầu học, hôm nay ăn mặc sạch , trường bào màu xám bằng vải bố, bên trong thắt lưng còn buộc đai lưng có sọc bằng vải bông; tóc cũng búi cục dùng khăn vải bố túm lại, cả người thoạt nhìn nhã nhặn ít, nhưng vì đường bôn ba chạy như vậy lại lộ ra khoan khoái và sức mạnh của tiểu nghé con trong tuổi lớn!

      Cúc Hoa kinh ngạc cực kỳ —— tiểu tử này là ngửi được mùi mà đến nha, làm sao biết hôm nay trong nhà có thức ăn ngon vậy?

      Nhìn thấy Cúc Hoa bộ dáng kinh ngạc, Thanh Mộc cười :

      - "Triệu Tam thúc cùng Tam thẩm hôm nay có ở nhà, ta dẫn cùng trở về ăn cơm!"

      Cúc Hoa suy nghĩ, nguyên lai là như vậy, ta cái mũi làm sao mà linh động như vậy chứ!

      Nàng đem tiểu Thạch Đầu dắt đến bên cạnh giếng rửa tay, trước cầm khối hoa sinh tô đem cho ăn, còn rất mau ăn cơm, cái này chính là để cho nếm thử mùi vị.

      Thạch Đầu vạn lần nghĩ đến hôm nay có nhiều thức ăn ngon như thế này, ngửi mùi lòng heo nấu đều làm cho chảy nước miếng, Cúc Hoa tỷ tỷ cư nhiên còn có hoa sinh tô! Buổi sáng còn trách cha mẹ mang theo lên Tập, tại xem ra nhờ như vậy mới có tiện nghi này.

      Giữa trưa đồ ăn là làm cho mọi người cảm thấy quá vẹn toàn!

      Lúc trước, tuy rằng Cúc Hoa cũng nấu ít cá tôm, ba ba hay lươn gì đó, nhưng nông dân càng thích ăn thịt —— là tham a! Thịt này quý, người bình thường vẫn là luyến tiếc ăn. Hôm nay lòng heo có hương vị thịt, thậm chí so với thịt còn thơm hơn, có thể làm cho mọi người thích sao?

      Sau khi ăn xong, Dương thị nhìn nồi lòng heo tràn đầy, kêu Thanh Mộc giúp đưa tiểu Thạch Đầu về nhà, để cho cha mẹ buổi tối đến nhà ăn.

      Tiểu Thạch Đầu cao hứng đến còn biết trời đất gì nữa, giữa trưa ăn đến bụng no căng, nhưng cảm giác còn chưa có ghiền!

      Chờ Thanh Mộc học đường , Dương thị mới tinh tế theo nương bà cùng ca ca tẩu tử , muốn làm thứ này đến Nhị Trung phố bán, cũng biết có được hay .

      Dương Phát đợi người khác mở miệng, trước vỗ cái bàn :

      - "Sao mà được? Ta coi chuyện làm ăn này tốt lắm. Ngươi chỉ bán văn tiền môi, khẳng định có người mua. Cửa hàng của ta trước mắt khai trương, đến lúc đó mỗi ngày giúp ngươi giữ cái bếp lò, đem đồ ăn này đặt ở bếp lò nóng mà bán, mùa đông trời lạnh, dễ dàng bán hơn!"

      Uông thị cùng Chương thị cũng liên thanh đồng ý. Uông thị :

      - "Ta rất mong chờ ngày sau của các ngươi tốt lên! Tương lai các ngươi tốt, ta cũng an tâm. Bọn có khả năng như vậy, ngươi liền ăn chút khổ bán, có năng lực làm ? Nàng trong nhà mình vừa tẩy vừa nấu, phải càng mệt sao?"

      Dương thị nhìn phía phòng bếp, đau lòng giận dữ :

      - " đúng sao! Cúc Hoa chúng ta làm đau lòng người mà. Ta chỉ sợ người ta nghe là lòng heo, đồng ý ăn!"

      Chương thị giương đầu, lớn giọng vang lên:

      - "Thứ kia dễ làm, trước để cho người ta ăn thử! Chỉ cần thấy ngon hiển nhiên mua."

      Trịnh Trường Hà :

      - "Chắc còn phải chờ mấy ngày nữa, chân này của ta còn chưa có tốt. Chờ chân ta tốt lên, ta mỗi ngày phải bán!"

      Dương phát lắc đầu :

      - "Chuyện làm ăn này là con đường kiếm tiền tốt, còn chờ chân của ngươi tốt lên mới làm, vậy biết phải chờ đến lúc nào? Nếu ta mở cửa hàng ở Tập, ngươi còn yên tâm Thúy Chi (nhũ danh của Dương thị) lên Tập bán đồ ăn đúng; nhưng trước mắt cửa hàng Tập của ta giờ cũng sắp khai trương, ngươi còn lo lắng làm gì? Mỗi ngày hồi công phu bán đồ ăn kia, ta để cho Lai Hỉ ở cùng nàng, cũng chậm trễ chuyện này, có thể xảy ra việc gì? lời tham tiện nghi chút, mỗi ngày đem thứ kia bán thừa lại ít, để cho ta nhắm rượu tốt rồi."

      Mọi người nghe xong cười vang! Chương thị cố ý châm biếm ông :

      - "Ngươi sớm cân nhắc tốt lắm phải ? Chuyên chờ ngoại sinh nữ (cháu đằng ngoại) hiếu kính ngươi! Còn cho dễ nghe, muốn để cho Lai Hỉ hỗ trợ !"

      Dương thị cười :

      - "Đúng, ta cũng muốn ca ca hỗ trợ, nhưng lại Tập, chiếu ứng đến ta, đưa chút đồ ăn cho cũng là việc cần phải làm —— ngoại sinh nữ hiếu thuận cậu phải là điều đúng đắn sao! Cũng phải thứ gì tốt, ra để người ta chê cười!"

      Dương Phát bật cười, :

      - "Các ngươi chạy nhanh chuẩn bị , ta cửa hàng kia xem xét chút liền khai trương, đến lúc đó ngươi chỉ cần đem thứ đồ ăn này dọn qua là được. Ta ở nơi đó cách Nhị Trung phố cũng xa!"

      Dương thị vui mừng đáp ứng. Lại cùng nương bà, tẩu tử, Cúc Hoa thương lượng muốn chuẩn bị dụng cụ nào. Chương thị nhướn nhướn lông mày, giống như sắp cãi nhau, :

      - "Khẳng định cần cái nồi —— đặt ở bếp lò giữ nóng đồ ăn là tốt nhất; còn cần chút lọ sành , dùng để đựng đồ ăn; còn cần dùng đến cái môi nữa —— cũng thể quá lớn."

      Cúc Hoa :

      - "Đại cữu mẫu rất đúng, cần nhiều vài cái lọ sành. Rau xanh, đồ ăn ngâm cùng đậu tương, đều là những thứ đồ lạnh, cần nóng, đặt ở trong lọ sành, thời điểm bán bỏ lên mặt chút là được —— dù sao người mua khẳng định là muốn thịt nhiều ít, mấy thứ này là kèm với đồ ăn thôi; lòng heo cùng tôm cá các loại, cũng đặt ở trong lọ sành, thời điểm bán lại bỏ vào trong nồi hâm nóng."

      Uông thị cười nhìn Dương thị :

      - "Cúc Hoa vậy là thỏa đáng. Ngươi quan tâm đều vô dụng rồi, ngươi chỉ để ý bán là được."

      Dương thị vui sướng nhìn Cúc Hoa, hỏi còn muốn chuẩn bị thứ gì nữa. Cúc Hoa nghĩ nghĩ :

      - "Tuy rằng là tiểu bản chuyện làm ăn (làm chủ chuyện làm ăn ), cũng muốn chuẩn bị chừng ấy ít, mấy ngày nay trước mua nhiều ít nội tạng tẩy rửa sạch đem ngâm nước, phòng ngừa ngày nào đó mua được hoặc là mua đủ, có thể cứu cấp (dùng tạm thời). Dù sao ngâm nước nội tạng hay đem nấu cũng giống nhau, đều ăn ngon cả thôi, nếu bán được, cả nhà mình cũng có thể ăn. Sau này, nương cùng đồ tể chào hỏi nhiều chút, định ra số lượng nội tạng bọn họ mỗi ngày đưa cho nhà ta là được."

      Dương thị liên tục gật đầu. Buổi chiều, bà ngoại bọn họ rồi, đại cữu cửa hàng của ông ngày kia khai trương, Dương thị chúc mừng!

      Cúc Hoa cùng Dương thị lại tinh tế thương nghị cần mua thứ gì đó, vừa vặn Thanh Mộc ngày mai được nghỉ, có thể cùng Dương thị mua.

      Buổi tối, Cúc Hoa đưa cho Thanh Mộc cái danh sách —— bây giờ người ta là người biết chữ, tuy rằng nhận thức nhiều lắm, nhưng chỉ cần viết thứ gì đó bản thân có thể xem hiểu là được.

      Thanh Mộc thấy muội muội ngừng vì trong nhà thu xếp, còn phải chiếu cố . Nàng còn khen ngược , mỗi ngày đọc sách, cuộc sống cũng cần làm gì cả, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, chỉ có thể mỗi ngày trông mong có trận gió để cướp, hỗ trợ làm chút việc.

      Trịnh Trường Hà cũng buồn bực! Ông nhìn mẹ con hai người vội vội vàng vàng, tính tính toán toán, bản thân ông lại toàn nằm , động đậy tay chân gì cả, còn phải chờ người đến hầu hạ ông ăn cơm hoặc làm gì đó, là gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói!

      Cúc Hoa cười :

      - "Cha, ngươi gấp rút làm gì? Trước mắt đem thân mình dưỡng cho tốt, sau này còn nhiều việc cần ngươi, cần vội! Ngươi nghĩ , đến thời điểm mùa xuân sang năm, chúng ta vừa muốn làm việc nhà, vừa muốn bán đồ ăn, ngươi có thân mình tốt sao có thể khiêng lên khiêng xuống được? Nếu ngươi dưỡng tốt thân mình, hạ xuống bệnh căn, đến lúc đó làm được việc nặng, còn phải hỏng việc à?"

      Dương thị cao giọng giáo huấn ông :

      - " phải chính là ý này sao? Ta ngươi còn nghe, ngay cả Cúc Hoa cũng biết!"

      Trịnh Trường Hà nghe vậy mới lên tiếng trả lời, chỉ hắc hắc cười.

      Cúc Hoa :

      - "Cha, ta tìm chuyện cho ngươi làm. Ngươi giúp đỡ tước chút trúc ký tinh tế , để cho người ta thử mùi vị đồ ăn."

      Trịnh Trường Hà vội vàng cao hứng đáp ứng.

      Kế tiếp vài ngày sau, Cúc Hoa cùng nương nàng mua lọ sành trở về, đem tẩy rửa sạch , chế biến ngâm nội tạng, làm mắm tôm, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cửa hàng của cậu khai trương là có thể đem đồ ăn bán.

      Mấy ngày sau, Cúc Hoa phỏng chừng tượng tử quả phơi được sai biệt lắm, liền chạy vào trong viện, mang giày đạp đạp lên quả tượng tử phơi đến khô vàng, chỉ nghe tiếng "Đồm độp" vang lên thành mảnh, xác quả vỡ vụn mở ra, lộ ra nhân quả màu vàng.

      Trịnh Trường Hà ngồi ở giường hỏi:

      - "Hoa nhi, làm như vậy có thể xác định đạp vỡ sạch sao?"

      Cúc Hoa bên cúi đầu tìm kiếm những quả còn chưa bị nàng đạp phá, bên trả lời:

      - "Có thể! Nhưng làm như vậy cũng thể sạch hết được, đến lúc đó cả nhà ta cùng nhau làm, dùng chày gỗ đập vài cái, cũng mở ra được!"

      Thanh Mộc từ học đường trở về, vội giúp đỡ dùng chày gỗ gõ gõ quả tượng tử, Cúc Hoa dùng bao tải đem nhân quả nhặt vào túi. Huynh muội hai người vội vội vàng vàng làm đến khi trời tối, mới đưa đám nhân quả này thu thập xong.

      Thanh Mộc hỏi:

      - "Nhân quả này còn phải mài nữa. Mấy ngày nay quá bận, cứ để đến buổi tối hẵng lấy ra mài."

      Cúc Hoa :

      - " việc gì, trực tiếp dùng chày gỗ đập nát ngâm cũng được. Heo nào có chú ý nhiều như vậy. Bình thường, chúng ta lại mài ít, xem có thể hay nấu cơm ăn."

      Thanh Mộc nhìn Cúc Hoa tin :

      - "Nhân quả này làm sao ăn được? Đắng chát lắm!"

      Cúc Hoa nhìn :

      - "Heo ăn đều có việc gì, phải tương đương thay ta nếm thử sao? Ngươi xem vài ngày nay heo của chúng ta lớn lên ít, tượng tử này là thứ tốt, lúc trước chúng ta ăn, sợ mùi vị nó chua xót mới dám động đến. Bây giờ hiểu được dùng nước nấu vài ngày có thể làm mất mùi vị kia, làm chi thử, thử sao biết ăn được hay ? Ca, ngươi mặc kệ , ta trước làm chút ăn thử xem, ăn chết người mà; nếu ăn ngon, thứ kia cũng là có thể kiếm ra tiền đó."

      Thanh Mộc nghe nàng đem người và heo đánh đồng chỗ, trong lòng rất là kỳ quái, lại hồi tưởng, lúc khi đói bụng, cũng ăn qua rau dại, quả dại; việc này cũng có gì! Vì thế :

      - "Buổi tối ngày mai cả nhà ta cùng mài !"

      Cúc Hoa gật đầu, nàng nghĩ, đến lúc đó các ngươi liền thích đậu hũ của quả tượng tự này cho coi…
      .
      Đến ngày cửa hàng của đại cữu khai trương, Dương thị Hạ Đường Tập chúc mừng, Cúc Hoa ở lại trong nhà tinh tế nấu lòng heo, để cho Dương thị sáng mai dọn đến Tập bán.

      Bởi vì là ngày đầu tiên, Cúc Hoa dám làm nhiều, chỉ làm bộ đồ lòng thôi.

      Tim, phổi cùng lòng ruột tách ra làm, bỏ thêm chút đồ ăn ngâm nữa, làm tốt rồi cùng xen lẫn để chỗ, đặt trong nồi nóng; tương đậu cũng làm tốt rồi; lại dùng dấm chua, hạt tiêu, lá tỏi nấu cân cá kho; rau chân vịt chờ sáng sớm ngày mai, dùng muối và nước sôi trụng sơ lần, thêm chút ngọn tỏi cùng ít dầu mỡ trộn lên chút tốt rồi, như vậy tương đối tươi mới.

      Lúc chạng vạng, Trịnh Trường Hà nhìn chằm chằm khuê nữ đem đồ ăn bỏ vào trong lọ sành, sắp xếp tốt lắm, rồi chuyển đến trong viện.

      Lòng heo nấu đặt đầy đủ ở hai lọ sành lớn, có đến 10 cân nặng; tương đậu cùng cá kho đặt trong hai lọ sành khác.

      ********

      Lời của tác giả:

      Có người chất vấn Cúc Hoa bảo vệ môi trường, nàng giọng : "Thân gửi mọi người, truyện về sau căn bản là có tình tiết bán ếch, đừng rối rắm vấn đề này."

      《 Xấu Cúc 》 Chính là truyện bình thản làm ruộng, tác giả bình thản, lần lo lắng vì có người xem; nữ chủ cũng phải cường thế nữ chủ, là người thích thanh tĩnh từ thành thị trốn trở về nông thôn – nơi từng sinh trưởng. Cho nên, đừng nhìn đến câu : thấy kết quả mong muốn đến chất vấn. Tác giả coi trọng ý kiến của mọi người, thấy bái thiếp như vậy khó tránh khỏi trong lòng rối rắm, vừa phải nghĩ giải thích như thế nào, ảnh hưởng việc viết truyện.

      Chương này vì sao muốn viết? Đó là vì tô đậm xấu cúc dưới tình thế cấp bách đem tất cả những thứ núi, trong sông, tài nguyên trong vườn toàn bộ đem ra vượt qua lần quẫn cảnh này —— rất nhiều chương trước phải đều là ép bức xấu cúc sao?

      Về phần vì sao có ý niệm như vậy, thân gửi mọi người, thời điểm này cũng điên rồi, từ bên người nghĩ biện pháp phải gần sát nhất là thực tế sao? Lúc này nàng nếu còn nghĩ đến bảo vệ môi trường, mới quái lạ đấy! Đừng ếch, nếu Thanh Mộc có bản lĩnh lên núi săn hổ, Cúc Hoa cũng bắt nó băm băm ra nấu lẩu! (Xấu Cúc ôm Triệu Đại Chủy – người đưa lão ba ba, kiên quyết : "Ta phóng sinh. Buổi tối có đồ ăn đâu.")

      Còn có người kêu nàng đừng "Chỉ thấy lợi trước mắt" ! Xấu cúc phờ phạc ỉu xìu, lệ rơi đầy mặt tỉ mỉ: Hạ Đường Tập kia cũng là tiểu thị trấn, phải châu cũng phải phủ, ngay cả thị trấn cũng tính. Người nhiều cũng là tương đối thôi, hơn nữa ở nông thôn người chiếm đa số, trong mấy ngàn người có thể có mấy trăm người bỏ được tiền mua đồ ăn, cũng coi như chuyện làm ăn của Cúc Hoa thành công, làm sao liền "Chỉ thấy lợi trước mắt"? Tuy rằng là văn tiền bán môi, nếu mỗi ngày mua, tháng chỉ tốn ba mươi văn, nông dân ai bỏ được?

      May mắn nhóm oa nhi, sinh hoạt hạnh phúc tại thế kỷ hai mươi mốt, cho rằng mua này mua nọ đều đến siêu thị, tận hứng mua sắm đầy bên trong giỏ là được. chưa thấy qua phân tiền cũng có thể ăn được hai bữa. Liền tính là văn tiền, đối với nông dân mà , cũng chỉ có thể coi là tạm được, sao có thể mỗi ngày đều mua, luôn luôn mua phải sai lầm rồi.

      Cùng xem truyện này, mỗi ngày luôn chờ mong được vạn like, nhưng phải đầu phiếu đề cử cũng chỉ mới mấy trăm thôi sao? (làm cái suy luận, cũng phải oán giận, ta cũng từng like cái này, bằng hữu có thể đến xem truyện của ta, ta thấy vinh hạnh rồi)

      Cho nên, đừng kêu Cúc Hoa buồn bực nữa. Còn có, đánh trước cái dự phòng, lòng heo này cũng bán lâu, nên thời điểm kết thúc chương liền hết giận, nhưng đừng lại chất vấn ta, bán mấy tháng liền về nhà làm ruộng, tổng cộng cũng kiếm được hai mươi lượng bạc. tốt như vậy rồi, lại có bái thiếp như thế nữa ta cũng đáp lại.

      Bây giờ xuyên , nghề này là càng ngày càng khó, chỗ này làm được, chỗ kia làm xong, kêu người ta làm sao mà sống đây?
      Tôm Thỏ, Chris, 19006 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Khai trương đại cát


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Mấy con gà con vây quanh Cúc Hoa líu ríu kêu, chịu —— mùi kia hấp dẫn gà a, chúng nó tha thiết mong nhìn Cúc Hoa chạy tới chạy lui bận việc, cũng chịu tiếp đón chúng nó tiếng!

      Trịnh Trường Hà vẫy vẫy tay, đem nhóm gà con này đuổi xa ít —— chỉ chốc lát chúng nó lại trở lại —— ông hỏi Cúc Hoa:

      - "Phỏng chừng có thể mang bán bao nhiêu môi?" (còn gọi là cái thìa, dùng để múc)

      Cúc Hoa nghe cha hỏi, nhịn được cười :

      - "Chắc có thể bán bốn – năm chục môi đấy!"

      Nàng nhìn cái môi cán gỗ lớn này, có chút đau lòng —— nếu ở kiếp trước, nàng làm sao bán tiện nghi (bán giá rẻ) như vậy chứ! Nhưng mà, cũng phải lại, nếu thực bán ở nơi này cùng với kiếp trước giống nhau, phí tổn làm lòng heo kia khẳng định cũng phát sinh nhiều hơn.

      Chờ Dương thị cao hứng phấn chấn trở về, tinh tế cùng bọn họ : cửa hàng của đại cữu ở nơi nào Tập, bao nhiêu người đến chúc mừng, ngày đầu tiên khai trương bán được bao nhiêu hàng hoá, cuối cùng còn quên , cửa hàng này cách Nhị Trung phố quả rất gần, sau này bán đồ ăn cũng tiện.

      Đêm nay, người nhà Trịnh gia đều rất hưng phấn, nằm ở giường lát cũng chưa ngủ được. Cúc Hoa càng là kích động, bản thân nàng có điều kiện cùng bản lãnh để biến đá thành vàng, chỉ có thể làm đến nơi đến chốn việc nuôi heo dưỡng gà, thích làm ít chuyện làm ăn văn tiền, hi vọng đó là khởi đầu tốt! Thanh Mộc ngủ được, ràng sáng ngày mai được theo, phải học công khóa.

      Ánh trăng theo khe hở bên cửa vào, chiếu mặt đất giống như dải lụa trắng, mấy cái dải lụa trắng nằm ngang mặt đất, còn có chút hỗn độn! lẩm nhẩm đoạn kinh thư, lại nhìn hồi ánh trăng chiếu đất mà xuất thần.

      Trong gian phòng khác, Dương thị cùng Trịnh Trường Hà vẫn còn khe khẽ , bọn họ tính toán ngày mai đồ ăn này có thể bán được bao nhiêu tiền!

      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Cúc Hoa liền đứng dậy làm món rau chân vịt trộn; Thanh Mộc giúp đỡ Dương thị đem mấy lọ sành cùng nồi, môi gỗ bỏ vào hai cái giỏ trúc lớn, lại giúp cõng cha lưng đặt ông nằm giường của ở nhà chính —— bằng đợi mọi người đều rồi, Cúc Hoa người thể di chuyển ông đâu được.

      Hết thảy chuẩn bị cho tốt xong, Thanh Mộc liền khơi mào đảm nhiệm việc chở hi vọng của cả nhà – gánh thức ăn cùng Dương thị vào trong nắng sớm mênh mông —— muốn đưa Dương thị đoạn đường.

      Cúc Hoa nhìn nương cùng ca ca càng lúc càng xa, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút trống rỗng, tựa như kiếp trước, lúc cuộc thi kết thúc, cảm giác sau khi nộp bài thi —— thừa lại chỉ chờ thấy được thành tích!

      Nếu là thành tích tốt, tự nhiên là vui vẻ thôi, cũng tự bản thân ngừng cố gắng; nếu là thành tích tốt, hơn phân nửa thể để tinh thần sa sút, khó chịu hai ngày rồi lần nữa chỉnh đốn nỗi lòng, càng cố gắng bỏ thêm nhiều tinh lực học tập, chờ lần sau lại khảo tiếp.

      Trong quá trình chờ đợi thành tích này, trong lòng rất trống rỗng, tin tức, biết nên làm chi!

      Vì thế, buổi sáng hôm nay, Cúc Hoa cùng cha nàng luôn luôn yên lòng, lão nhân gia vẻ mặt hồi hộp, cứ ngoái ra ngoài viện, nhìn về phương hướng đường của Thanh Nam thôn mà ngóng trông.

      Trong nhà chỉ có mình Cúc Hoa, đương nhiên có biện pháp đem Trịnh Trường Hà và cả cái giường cùng nhau đưa tới ngoài viện, bởi vậy ông chỉ có thể nằm trong nhà, thông qua cổng đại môn lớn lắm nhưng từ sáng đến giờ vẫn mở, rồi nhìn về phía bên ngoài.

      May mà Cúc Hoa làm đến nơi đến chốn, cảm động lão thiên gia, tiểu bản chuyện làm ăn của nàng ở tiểu thị trấn kia vẫn chưa bị người phỉ nhổ —— đến giữa trưa Dương thị trở lại.

      Nhìn thấy bóng dáng Dương thị, khắc kia, Cúc Hoa phải cực lực khắc chế bản thân, mới có lao ra ngoài sân nghênh đón. Nàng mỉm cười trở về phòng nhìn Trịnh Trường Hà :

      - "Cha, nương về đến rồi!"

      Định lực của Trịnh Trường Hà hiển nhiên so với nàng kém rất nhiều, thân hình ông chấn động, mạnh mẽ thẳng thắt lưng, cái gối đầu dùng để kê lưng cho ông lập tức rớt xuống bên, nếu phải là chân ông thể cử động, sợ là ông muốn từ giường nhảy xuống đất.

      - "Về đến rồi à? Ở đâu vậy?" bên rướn cổ ra bên ngoài nhìn xung quanh.

      Cúc Hoa trước tiên nhặt gối đầu đưa ra sau lưng ông làm điểm tựa, để cho ông dựa vào tốt, lúc này mới :

      - "Cha, ngươi gấp rút làm gì? Nương lập tức về đến cửa. Đừng lộn xộn, động vào vết thương tốt lắm."

      Chờ Dương thị dọn xong giỏ trúc, mặt mày hớn hở vào nhà, Cúc Hoa rốt cục cũng nhàng thở ra, cười tủm tỉm đưa lên cho Dương thị ly trà hoa cúc còn bốc lên hơi nóng, xong rồi chờ bà kể tình huống hôm nay bán đồ ăn.

      Trịnh Trường Hà lại hề hay biết, dồn dập hỏi:

      - "Thế nào rồi, bán xong hết rồi à?"

      Dương thị trước uống mấy ngụm nước, liếc trắng mắt :

      - "Đương nhiên bán xong rồi. Cúc Hoa làm ăn ngon như vậy, thế nào mà bán xong? Là ngươi nhìn thấy, ăn xong mọi người đều khen! Bán xong rồi, còn hỏi ngày mai có nữa hay đó."

      Trịnh Trường Hà lập tức ha ha cười rộ lên!

      Dương thị chuyển hướng nhìn Cúc Hoa :

      - "Hôm nay phải làm nhiều ít. đủ bán a!"

      Cúc Hoa hỏi:

      - "Bán được bao nhiêu môi vậy?"

      Dương thị từ trong túi lấy ra cái bao bằng vải bố, đổ bạc ra, tiếng rào ràng vang lên khiến bà run rẩy :

      - "Lòng heo bán được 60 môi. Còn đưa lại cho đại cữu ngươi ít. Cá kho bán được 8 môi."

      Cúc Hoa mở to hai mắt :

      - "Sao có thể nhiều như vậy?"

      Trịnh Trường Hà cũng giật mình nhìn Dương thị.

      Dương thị đắc ý cùng bọn họ :

      - "Là đại cữu ngươi , nếu ít người mua, vậy bán đầy môi; nếu người mua nhiều, vậy bán đầy môi. Kia… cũng thiếu nhiều, ăn đủ hai cái bánh bao."

      Dừng dừng chút, bà còn thêm:

      - "Chính là có điểm phiền toái, nhiều người có mang bát. Nhưng mà, ta với bọn họ, kêu bọn ngày mai mang bát đến —— chúng ta cũng có nhiều bát như vậy mà đem cho bọn họ dùng."

      Cúc Hoa nhìn Dương thị đếm túi tiền trong tay, bộ dáng vui tươi hớn hở, cũng nhịn được nở nụ cười. là, ngày đầu tiên làm buôn bán, nương liền lĩnh hội được bí quyết bên trong đó, xem ra bà là người có thiên phú làm kinh thương. (ý là có năng khiếu mua bán)

      Nàng lại hỏi Dương thị:

      - "Hôm nay chỉ bán sáng sớm, nếu ngay cả giữa trưa cũng bán, vậy làm số lượng lòng heo bao nhiêu mới là thích hợp?"

      Dương thị nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, tính nhẩm hồi, rồi :

      - "Sợ là ít nhất phải làm ba bộ đồ lòng mới đủ. Số nội tạng này khẳng định có thể bán hết. Những người này đều mua đem xuống tàu ăn, nhìn thấy chúng ta còn đưa thêm rau xanh cùng hương tương, cần phải , họ đều rất cao hứng. Họ đều rau xanh màu sắc đẹp, hương vị cũng tốt, tương hương vị cũng thơm, chưa từng có khi nào dùng văn tiền có thể mua nhiều thứ giá trị như vậy. Mấy người có bát còn lo lắng, chờ đám người có bát ăn xong rồi mới tới mượn, đem bát rửa rồi sang mua."

      Cúc Hoa rốt cục "Khanh khách" cười ra tiếng —— chuyện làm ăn trước mắt này cực tốt a!

      Nguyên bản nàng chỉ nghĩ là tiểu sinh ý, nhưng nàng quên, dân chúng bình dân tiêu phí là rất vĩ đại. Chỉ cần bọn họ mua được thứ tốt, người mua càng nhiều, thị trường kia là tiềm lực vô hạn. Chỉ sợ sau này mua đồ ăn, còn giới hạn ở nhóm hán tử làm việc ở bến tàu nữa, ba bộ nội tạng cũng khẳng định là đủ.

      Nhưng mà, việc này cũng còn cách nào làm khác được, Hạ Đường Tập này quá , ngày nhiều nhất cũng chỉ giết ba bốn đầu heo.

      Buổi chiều, Cúc Hoa đem ba bộ lòng heo mà hôm nay Dương thị cùng Lai Hỉ mang về, tất cả đều mang nấu.

      Buổi tối, người nhà qua loa ăn cơm, xong rồi đều vội vàng bận rộn, chạy ra chạy vào, chuyển bình, cho heo gà ăn, giúp tượng tử quả đổi nước, đem rau cải, thức ăn tẩy rửa sạch để dự phòng, vội vàng thẳng đến khi trời tối đen mới rửa mặt lên giường ngủ.

      Lòng heo vẫn còn để hầm ở trong nồi suốt đêm.

      Cúc Hoa cải tiến phương pháp nấu, cần dùng lửa lớn, mà là dùng rơm củi, than thừa ủ lại, để ở trong nồi chậm rãi hầm, làm như vậy buổi sáng hôm sau lòng heo vừa thơm lại vừa mềm, ngon miệng, còn bớt được phí rơm củi!

      Lúc này, ba bộ lòng heo nấu xong cộng thêm các loại đồ ăn ngâm, rau cải…, phân lượng , Thanh Mộc buổi sáng ngày thứ hai luôn giúp đỡ mang sọt đồ ăn cùng với nương hộ tống xa rồi mới quay đầu lại.

      Nhưng mà, hôm nay Dương thị vẫn như hôm trước, sớm quay về nhà.

      Trịnh Trường Hà thấy bà về sớm, sốt ruột hỏi:

      - " phải muốn bán đến giữa trưa sao, thế nào bây giờ về tới nhà rồi? Là bán được tốt ư?"

      Dương thị cười đến vẻ mặt nở hoa, oán trách xem xét ông, liếc mắt cái :

      - "Chỉ có ngươi bừa! Thế nào lại bán được tốt? Bán được, buổi sáng đem tất cả đồ ăn định bán đến buổi trưa đều bán hết, ta đành phải về nhà chứ sao!"

      Cúc Hoa ngạc nhiên há hốc miệng, hồi lâu mới hỏi:

      - "Sao lại có nhiều người mua như vậy a?" là ngoài dự kiến của nàng.

      Dương thị nhếch miệng cười :

      - "Trừ bỏ người làm việc ở bến tàu đến mua để ăn cùng bánh bao và bánh bột ngô, còn có nhiều người là mua mang về nhà. Bỏ ra hai văn tiền có thể mua chén thịt, nếu là dĩ vãng, ta cũng mua —— thịt heo nát thôi muốn 20 văn mới mua được. Mua hai văn tiền lòng heo về nhà dỗ oa nhi tốt."

      Cúc Hoa nghe xong bừng tỉnh đại ngộ! Nàng lo lắng hỏi:

      - "Hôm nay nương mua được bao nhiêu bộ đồ lòng trở về?"

      Dương thị thở dài :

      - "May mắn ngươi vài ngày trước bảo ta mua nhiều lòng heo chút mang ngâm, hôm nay ta mua được lòng heo. Hỏi đồ tể kia, đồ tể là bị người khác mua hết rồi!"

      Cúc Hoa hé miệng cười :

      - "Nghĩ là thấy người ta ăn ngon, thấy chúng ta bán được, cũng muốn mua đem nấu bán. Theo ý thôi! Vì sao ta muốn bán tiện nghi (bán giá rẻ) như vậy? Đó là muốn làm cho người ta thấy, mua về chính mình nấu, còn bằng mua thứ của ta nấu, vừa ngon lại có lời! Lại , phải ai cũng đều có thể nấu ra được mùi vị thơm ngon này."

      Dương thị liên tục gật đầu, vui sướng khi người gặp họa, :

      - "Chờ bọn rửa sạch được vị thối kia, xem còn dám nấu !"

      Cúc Hoa nghĩ, nàng là muốn làm việc này việc đó, đem chuyện làm ăn đến cho người làm việc ở bến tàu, đây mới là ổn định thị trường, cho nên cách làm lòng heo cho dù bị người khác học cũng sợ —— có người bình tĩnh kiên nhẫn làm việc tiểu sinh ý vụn vặt này. Chờ sang năm, nàng muốn đem cá tôm cùng ít trai sò gì đó cũng mang ra bán, chỉ bán lòng heo thôi là được.

      Nàng nhìn Dương thị :

      - "Nương, ngươi tìm Triệu Tam thúc cùng Lí Trường Tinh những người đó , kêu bọn thời điểm rãnh rỗi có việc gì bắt chút cá tôm gì đó đến bán cho chúng ta. Nếu làm ít cũng vội vàng gì, nếu làm nhiều lưu trữ ít cho bọn họ dùng —— chúng ta mua nơi khác cũng có lời! Ta thể chỉ bán lòng heo được, phải có thêm chút cá tôm nữa mới tốt."

      Dương thị gật gật đầu :

      - "Ta ăn cơm xong phải cho bọn biết."

      Trịnh Trường Hà :

      - "Chờ chân ta tốt lên, ta cũng tát võng bắt cá tôm!"

      Dương thị đáp:

      - "Chờ chân ngươi tốt lên, trời đều lạnh thành cái dạng gì rồi, còn tát võng cái gì nữa!"

      Cúc Hoa cười khẽ. Phụ thân này của nàng hận thể lập tức xuống đất làm việc, là người chịu ngồi yên!

      Dương thị từ trong thắt lưng túm ra túi tiền, cười tủm tỉm :

      - "Hôm nay bán được 203 văn tiền đấy! Lai Hỉ lấy đồ ăn, ta thu tiền, vội vàng đường hận thể bắt được kẻ trộm. Oa nhi tiểu tặc kia khôn khéo, cũng biết làm như thế nào mà lấy, nếu ta còn bán được nhiều hơn!"

      Trịnh Trường Hà đắc ý cười nhìn bà :

      - "Tiểu tặc oa nhi ở nơi đó đều rất lợi hại. Cúc Hoa của ta lợi hại sao có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy chứ? Ngươi làm thức ăn cũng vài thập niên, còn phải kém hơn so với nàng à! Cũng may đều là người trong nhà ta."

      Dương thị liên tục gật đầu, nhưng cùng ông tranh chấp.

      Cúc Hoa sớm nghe nương Lai Hỉ biểu ca là người khôn khéo, có trông nom, vậy nương nàng chịu thiệt! Nàng nhìn 200 văn tiền kia, vui mừng giống như kiếp trước nàng đào được thùng châu báu vậy!

      Dương thị được hai cha con Trịnh Trường Hà thâm tình nhìn bà đếm tiền, đem đồng tiền bỏ vào trong lọ sành chuyên dùng để cất tiền trong nhà, trịnh trọng dùng cái bao cát bịt kín miệng bình, ôm đến trong phòng bà, nhét vào dưới gầm giường!

      Cúc Hoa nhìn bộ dáng của nương nàng cất tiền, nghĩ rằng, nên đổi cái bình lớn hơn!
      Chris, 1900, Hale2057 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Dương thị nhờ xe


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Buổi chiều, Cúc Hoa như thường lệ chỉ nấu ba bộ lòng heo, trước bỏ vào nước luộc sơ, sau đem ra xào cùng với gia vị, lại để vào ngâm cùng các thức ăn khác rồi dùng lửa ỉ cháy của than củi, chậm rãi mà hầm.

      Lúc này Dương thị chọn lấy ít cải trắng cùng ít ngũ cốc đồ ăn vào sân, nhìn Cúc Hoa :

      - "Ngày mai phơi cải trắng. Phải chạy nhanh mang ngâm, bằng mỗi ngày bán như vậy, ngâm đồ ăn đủ dùng."

      Cúc Hoa cũng nhìn bà, đáp:

      - "Nương, lại cắt ít cải trắng, ta muốn làm ít lạt cải trắng (đây là dạng trộn với tỏi ớt hay các loại gia vị khác, cay xé tương tự như cách làm kim chi í). Cái đó cần phơi!"

      Dương thị nghi hoặc hỏi:

      - "Lạt cải trắng là cái dạng gì, sao ta chưa từng nghe qua?"

      Cúc Hoa cười :

      - "Là tự ta nghĩ ra. Ăn mãi vị đồ ăn ngâm chua, nhàm chán! Ta đổi loại biện pháp khác thử xem, chừng liền làm ra được loại hương vị khác sao!"

      Dương thị bây giờ đối với việc Cúc Hoa thường thường làm ra chút đồ ăn tươi mới tin phục, bà cười :

      - "Tốt, thử thử ! phải chỉ phí chút gia vị cùng cải trắng sao, trước làm ít chút, nếu làm ra hương vị tốt, lại làm thêm nhiều ít!"

      Cúc Hoa đáp ứng, vốn nàng cũng nghĩ làm nhiều, bởi vì thiếu nhiều nguyên liệu, tối thiểu nàng mượn ra quả táo cùng quả lê, củ cải trắng có, vì vậy chỉ có thể làm ra loại lạt cải trắng này.

      Vì thế, nàng nhìn Dương thị :

      - "Nương, nếu ngâm theo cách như vậy, phí phấn hạt tiêu, tương hạt tiêu, tỏi cùng gừng, còn muốn phí thêm chút đường trắng, sợ là so với đồ ngâm thông thường phí tiền hơn."

      Dương thị rất có tính toán trước, :

      - " phải sợ, chỉ cần ăn ngon là được!"

      Hai người quay trở lại vườn cắt thêm chút cải trắng mang trở về dự phòng.

      Thanh Mộc từ học đường trong thôn trở về, nghe hôm nay cư nhiên bán được hai trăm văn tiền, khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: năm nay 1 thạch gạo trắng mới được hai lượng bạc, nương ngày cư nhiên bán được nhiều như vậy, đây chính là so với làm ruộng có lời hơn.

      Tâm tình của có chút phức tạp —— muội muội thông minh như vậy, sắp xếp chuyện làm ăn văn tiền này có thứ tự như thế, nàng còn muốn dựa vào việc dưỡng nàng sao? Sợ là bản thân mới cần nhờ muội muội dưỡng!

      Mặc kệ như thế nào, Thanh Mộc vẫn đau lòng muội muội, ban đầu hứa hẹn muốn dạy muội muội nhận biết được mặt chữ, nhưng bởi vì gần đây công việc bận túi bụi, luôn luôn thể thực hành ý nghĩ này.

      đến bờ sông đãi chút hạt cát trở về, để cho Trịnh Trường Hà lấy trúc đan thành cái mâm trúc vuông vuông bốn góc, đem hạt cát bỏ vào bên trong mâm trúc, là có thể lấy nhánh cây ở mặt viết chữ, như vậy cũng tính giống như mặt giấy!

      Từ nay về sau, mỗi khi có thời gian rảnh dạy Cúc Hoa nhận thức chữ, biết đọc sách. Làm cho hoảng sợ đến rớt cằm là, vô luận dạy bao nhiêu, Cúc Hoa đều có thể ghi nhớ rất nhanh, đối với việc giải thích các vấn đề liên quan đến văn tự còn hỏi phi thường kỹ càng, biến thành cảm thấy bản thân học đủ dùng để giải thích cho nàng.

      nào biết đâu rằng Cúc Hoa cũng là đầu mờ mịt: thế nào ca ca học sách giáo khoa bên trong có 《 Luận Ngữ 》 cùng 《 Trang Tử 》? Rốt cuộc là học hành làm sao mà lại thành như vậy?

      Nhưng mà Cúc Hoa mỗi ngày đều bận rộn đòi mạng, có thời gian đến thăm dò vấn đề này; Thanh Mộc cũng là vừa mới tiến nhập vào học đường, muốn hỏi cũng hỏi được cái gì. Nàng chỉ có thể đem việc này quăng ra sau đầu, nghĩ rằng, luôn có ngày làm ràng.

      Kỳ thực chính là làm ràng cũng có vấn đề gì, nếu biết có năng lực làm gì sao? Nàng còn phải dưỡng heo, nuôi gà, chẳng lẽ còn có thể khảo Trạng nguyên ư?

      Thanh Mộc ràng cảm thấy có áp lực, vì ứng phó với mấy vấn đề mà Cúc Hoa hỏi, thể ở trong học đường càng thêm nghiêm cẩn học tập, cùng thỉnh giáo Chu phu tử, cho nên tiến độ học tập cũng tiến triển hơn nhiều so với các học trò khác trong thôn, chiếm được khen ngợi tình của Chu phu tử.

      Trong học đường, các học sinh đều là người của Thanh Nam thôn, mọi người thấy Thanh Mộc dụng tâm học tập như vậy, hiển nhiên cũng cam tâm lạc hậu.

      Đầu tiên chính là Trương Hòe, cũng theo liều mạng học tập; tiểu Thạch Đầu thân cận cùng Thanh Mộc, tự nhiên là cũng theo cùng nhau nỗ lực học tập —— học giỏi còn muốn chỉ giáo cho Cúc Hoa tỷ tỷ đấy; người khác cũng đều bị những người này kéo lên, phong cách học tập của toàn bộ học đường dĩ nhiên là trước nay chưa từng có việc tốt như vậy!

      Chu phu tử vui mừng đến mức tay vuốt chòm râu nheo mắt cười, đối với thôn trưởng Lí Canh Điền, :

      - "Ta trước kia dạy ở nhiều địa phương khác nhau, chưa bao giờ gặp qua tình trạng các oa nhi hiếu học giống như thôn các ngươi vậy. Ai, ta cả đời tầm thường, chuyện cũng làm thành, nếu có thể về lúc tuổi già dạy dỗ dạng đệ tử như vài cái oa nhi này, ta có chết cũng cam tâm!"

      Dứt lời buồn bã nhìn về phía phương xa, phía tây núi Tiểu Thanh liên miên phập phồng, giống như phủ phục thành hàng dài, duỗi thân uốn lượn. Bên kia núi Tiểu thanh, có quang cảnh ông từng qua, chính là những thứ này đều trôi qua rồi.

      Lí Canh Điền tự nhiên là cao hứng, ông nhìn Chu phu tử :

      - "Còn phải do tiên sinh dạy bảo tốt, nếu thôn chúng ta có thể sở sinh ra cái tú tài, được như vậy chúng ta phải hảo hảo cảm tạ ơn đức của tiên sinh rồi!"

      Chu phu tử cười ảm đạm, !

      Tú tài sao? Chê cười! Ông nếu tận tâm làm sư phó, lại chỉ có thể dạy dỗ ra tú tài, đúng là bôi nhọ danh vọng của ông!

      Dương thị ngày thứ ba bán đồ ăn, mới ra cửa thôn liền đụng phải lão Thành thúc đánh xe bò.

      - "Ai nha! Trịnh tẩu tử, đây là lên Tập phải ? Thanh Mộc vác đây là cái gì? Giống như quái trầm (thứ kỳ quái chìm trong nước). Lên xe , ta đưa các ngươi đoạn đường." Lão Thành nhiệt tâm .

      Thanh Mộc nghe thấy mừng rỡ, vội dừng lại nhìn lão Thành thúc :

      - "Là nương ta muốn lên Tập bán đồ ăn. Ta , chỉ đưa bà đoạn đường thôi."

      Lão Thành thúc mặt đen xì, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng tinh:

      - "Ta , ngươi phải đến trường học sao, thế nào lại lên Tập."

      Dương thị cũng thầm vui mừng, bên trèo lên xe, cùng giúp đỡ Thanh Mộc đem hai cái sọt lớn kéo lên đặt xe bò, bên cùng chuyện với thê tử của lão Thành – Hoàng thị ngồi xe. Chờ ngồi ổn định rồi, bà liền vẫy tay để cho Thanh Mộc trở về.

      Thanh Mộc mỗi ngày phải dậy sớm ít, nhưng cũng trở về nhà, mà trực tiếp đến học đường đọc sách.

      xe bò, Hoàng thị hỏi việc Dương thị bán đồ ăn, khỏi tò mò hỏi:

      - "Bán được tốt lắm ?"

      Dương thị cười :

      - "Bán tốt. Đồ ăn của Cúc Hoa nhà ta làm hương vị rất ngon, bán lại mắc, chúng ta chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt. Ngươi cũng biết, chân của tướng công nhà ta suýt bị chặt đứt, tốn ít tiền thuốc thang, còn thiếu nợ nữa!"

      Hoàng thị tự nhiên là biết chuyện này. Thời điểm Dương thị cùng nương Liễu nhi đánh nhau còn chưa có qua bao lâu, Trịnh Trường Hà ngã gãy chân nên phải mượn nợ, chuyện nương Liễu nhi tới cửa làm mai oanh động hồi làm sao mà nàng nhớ .

      Nàng đồng tình an ủi Dương thị :

      - "Từ từ qua! Ngươi cũng cần sốt ruột, cũng thể đem thân thể làm cho suy sụp. Mỗi ngày đều phải thức dậy sớm như vậy sao?"

      Dương thị bất đắc dĩ :

      - "Nếu vậy thế nào! Sớm bán, bán xong lại trở về nhà để làm việc khác, mình Cúc Hoa ở nhà chiếu ứng cha bọn cũng ổn!"

      Lão Thành thúc ở phía trước tiếp lời:

      - "Sau này a, vào giờ này mỗi ngày, ngươi ở ngay tại cửa thôn chờ ta, ta muốn lên Tập đưa hàng hóa cho người ta, cũng có thể thuận tiện đưa giúp ngươi đoạn đường."

      Dương thị cười :

      - "Nếu được vậy là tốt, ta đúng là ước mà được!"

      Ngẫm lại, bà lại :

      - "Ta với cả hàng hóa nữa, mỗi lần nhờ xe, nên trả hai văn tiền, bằng ta cũng ngượng ngùng mà ngồi, vẫn là tính như vậy ."

      Hoàng thị thấy Dương thị chuyện bé xé to, liên tục xua tay :

      - "Ai nha! nhờ xe còn muốn trả tiền, đều là người cùng thôn, làm vậy sao được!"

      Dương thị chính diện nhìn nàng :

      - "Nếu ta ngẫu nhiên đụng phải lão Thành thúc nhà ngươi, giúp đưa ta, ta cũng thể trả tiền; bây giờ ta mỗi ngày đều chạy lên Tập, năm rộng tháng dài, trả trong lòng ta sao yên tâm được? Muốn ta nha, các ngươi ở trong thôn ràng: mỗi ngày đều lên Tập, có người đến ngồi xe đều thu văn tiền. Người ta đến lúc đó ngay tại cửa thôn chờ, các ngươi cũng có thể trông cậy vào nguồn thu này, phải sao? Bằng người nhờ xe kéo đến nhiều, ngươi có thể chọn ai bỏ ai?"

      Hoàng thị rất là chần chờ, nàng :

      - "Kia… phải bị người ta chết sao?"

      Dương thị "Xì" nở nụ cười, :

      - "Ngươi đó… xe của nhà mình, trộm hai tham, sao khiến cho người ta gì?"

      Lão Thành thường xuyên đến Hạ Đường Tập, đầu óc so với thê tử của ông linh hoạt nhiều, ông :

      - "Trịnh tẩu tử đúng. Nếu ta tháng cố định ít ngày lên Tập, cũng là có thể lấy tiền; giống dĩ vãng, tháng được vài lần, hiển nhiên ngượng ngùng thu tiền."

      Có tiền thu đương nhiên là tốt, Hoàng thị vui sướng cười hỏi:

      - "Ta đều thu văn tiền ư?"

      Lão thành cười :

      - "Cũng phải vậy, tiểu oa nhi cùng lão nhân là thể thu. Như vậy, người trong thôn chính là muốn cũng được gì."

      Dương thị liên tục gật đầu :

      - "Lão Thành huynh đệ lời này có lý!"

      Bởi vì thanh toán tiền xe, lập tức lão Thành phục vụ liền chu đáo lên rất nhiều, đem Dương thị đưa bà đến trước cửa "Phúc Hỉ tạp hoá " của đại ca Dương Phát, còn động thủ hỗ trợ đem hai cái sọt trúc mang chuyển xuống dưới, mới cáo từ rời .

      Dương thị kéo lại, :

      - "Lão Thành huynh đệ, thời điểm ngươi trở về nhà trễ chút, đến cửa hàng của đại ca ta chuyến. Ta hôm nay muốn mua hai cái vại sành lớn mang về, ngươi giúp ta đưa trở về, về nhà lại tính tiền trả cho ngươi."

      Lão Thành vội đáp:

      - "Được rồi! Ngươi cứ bận việc thôi, ta nhất định giúp ngươi đưa trở về."

      Dương thị lúc này mới yên tâm mà quay đầu, thấy tiểu tử Lai Hỉ kia cười hề hề nghênh đón:

      - "Đại , hôm nay sao đến sớm như vậy? Ta cũng mới mở cửa bao lâu, mới được lát thôi."

      Khuôn mặt trắng nõn, đuôi lông mày, khóe mắt đều là ý cười, mặt lần lượt kế thừa nét nhu hòa của phụ thân cùng nãi nãi , mà giống với đường cong kiên cường như vậy của nương , làm cho người ta vừa thấy nam oa tử liền sinh tâm vui mừng, cũng là phụ nhũ danh "Lai Hỉ" này.

      Dương thị cười :

      - "Hôm nay vừa vặn gặp được xe bò trong thôn, đưa ta đoạn đường, hiển nhiên là đến sớm chút."

      Hai người vừa chuyện vừa bước , tiến vào trong tiệm tạp hóa.

      Gian cửa hàng này tuy rằng ở trung tâm chợ, cách trung tâm chợ khá xa, nhưng lại vừa vặn ở cạnh bên con đường đến trung tâm chợ, người tới lui đều có thể nhìn thấy được, chuyện làm ăn cũng nhờ vậy mà tệ.

      Trước cửa hàng hẹp dài, hai bên bày biện đều là chút dụng cụ làm việc nhà.

      Cật trúc (miếng vỏ tre hoặc trúc mỏng và dài) biên chế mấy cái giỏ, sọt…, ki hốt rác đặt ở giá, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên thành xấp để ở cùng nhau; cái vại, chum lớn, lọ sành, chén sứ thô, bàn chờ… đều đặt ở đất, sử dụng rơm và cỏ mềm chêm lên, bởi vì lo lắng chạm vào làm hỏng. Các hạng mục hàng hóa đều xếp thả ngay ngắn chỉnh tề, chút cũng hỗn độn, đứng ở trước cửa hàng, tất cả đều có thể vừa xem là hiểu ngay.

      Bởi vậy, khi cửa hàng mới mở được vài ngày, cũng truyền ra được chút danh tiếng, ở Hạ Đường Tập này, ít vị hương thân dần dần thích vào nhìn cái, tiện tay dùng tốt thứ gì đó đều có thể mua mang về; ở các tiểu cửa hàng của thôn khác, thời điểm người ta đến Tập nhập hàng hóa, cũng mua lấy mấy thứ này nọ mang về bán lại.

      Nhắc tới thành tích này đều phải đến công lao của Lai Hỉ.

      Đầu óc linh hoạt, mỗi ngày đem cửa hàng tạp hoá thu thập nhàng, khoan khoái sạch , hàng hóa thu gom chỉnh tề, có năng lực tiếp đón khách làm sinh ý, nếu có người mua nhiều thứ gì đó, bình thường đều có thể bớt chút ít số lẻ, làm cho người vào người nào vui cười mà ra.

      Dương thị cười đến vui vẻ nhìn :

      - "Nhanh ăn cơm, hồi hai ta bán đồ ăn."

      xong, vào trong phòng bếp phía sau tìm được bếp lò đem ra, lại cầm hai cái bát, múc ra hai chén lòng heo tràn đầy đưa vào phòng bếp.

      Lúc này, Dương Phát từ bên trong nhà vệ sinh ra, nhìn muội muội cười :

      - "Hôm nay đến sớm vậy."

      Dương thị cười, đem chuyện nhờ xe ra. Dương phát gật đầu :

      - "Như vậy là tốt rồi, ta còn lo lắng ngươi chạy qua chạy lại như vậy, thời gian dài quá thân mình ngươi ‘ăn tiêu’ (ý là khỏe trong người). Trong nhà còn có người nằm dưỡng thương, ngươi thể lại nằm xuống nữa."

      Dương thị bản thân bà có việc gì, đều rất chú ý. Lai Hỉ hai ba hớp ăn xong rồi hồi cháo ngô, bên tán thưởng nhìn Dương thị :

      - "Đại , Cúc Hoa làm hương tương này, sáng sớm ăn cùng với cháo là thể tốt hơn. Có nó, cháo ngô này cũng còn khó ăn như vậy."

      Dương Phát nâng mặt :

      - "Có bao nhiêu khó ăn hả? Mài nhuyễn như vậy rồi, nấu còn mềm như vậy, ngươi còn ngại tốt, ngươi phải biết điểm dừng ! Đại ngươi bán hai văn tiền dễ dàng lắm sao? Mỗi ngày đều mang đồ ăn cho ngươi, mỗi ngày ta đều cần làm đồ ăn."

      Dương thị cười :

      - "Đều là thứ đáng tiền, mấy cái này làm gì? Lai Hỉ giúp đỡ đại nhiều việc lớn mà."

      Lai Hỉ ha ha cười, nhìn đại liền cảm thấy thân thiết. Rốt cuộc là nhà mình, cùng với các thẩm thẩm khác tốt hơn nhiều —— nhị thẩm ngay cả cây kim sợi chỉ đều luyến tiếc tặng cho người ta.

      Ăn xong rồi, Dương Phát thúc giục Lai Hỉ mau cùng đại tới Nhị Trung phố bán đồ ăn —— ông hiểu được trong nhà Dương thị vội vàng như thế nào, sớm bán xong rồi trở về cũng tốt.

      Lai Hỉ khơi mào trọng trách gánh vác hai sọt đồ ăn, Dương thị tay mang theo bếp lò , tay mang theo cái rổ, bên trong có chút củi gỗ cùng cặp gắp than và ít dụng cụ, hai người hướng về phía Nhị Trung phố mà .
      Chris, 1900, Hale2057 others thích bài này.

    5. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      C h 12 tuổi. có khi nào 16 tuổi gặp a nam 9 ko. Nàng ơi khi nào nam 9 mới xuất

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :