Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :die::die:Đánh :die:Đánh mạnh lên:029: Đánh chết cái miệng nhiều chuyện :041: Của Liểu thị :029:Ko lo ở nhà giạy con chỉ biết tham tiền.
      :Cheerleader::Cheerleader:Trịnh thị giỏi :hoan ho:Trịnh thị hay:Cheerleader::Cheerleader:
      :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:Trịnh thị horay:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28 ( type)
      Nương Liễu nhi nghe xong lời Cúc Hoa , há hốc miệng ra, ngạc nhiên gì, cũng dám mở miệng mắng chửi người nữa, nhưng vẫn như chết chin chằm chằm Cúc Hoa, hận thể giết chết nàng!

      Bà ta cảm thấy hối hận, bản thân bà ta là hồ đồ, đánh mắng sảng khoái, quên náo động như vậy đối với thanh danh Liễu nhi có bao lớn ảnh hưởng. Còn có, những gì Cúc Hoa sao? Bà ta nhìn lướt qua trong đám người, sắc mặt Liễu nhi trắng bệch, trong lòng bà ta thầm hạn!

      Cúc Hoa căn bản để ý đến mắt muốn giết người của bà ta, quay đầu, chậm rãi nhìn quét qua lần đám người ở đây, thanh thanh thúy mà kiên định : “Ta cùng ca ca bốn năm tới đều làm mai. Sau này về việc hôn nhân của chúng ta, khi tán gẫu đàm tiếu thỉnh cần ai lan truyền. Bằng , nếu ta nghe thấy được, nhất định bỏ qua cho !”

      Nương Liễu nhi thấy nàng cái tiểu nữ oa phóng đại mà , khinh thường lẩm bẩm : “Tôt lắm, làm mai sao…”

      Cúc Hoa nâng lên bàn tay phải, vươn ngón trỏ, chỉ thẳng vào mũi bà ta hét to: “Ngươi dám lặp lại lần nữa? Tin hay ta cho người hối hận cả đời?”

      Cỗ khí thế kia phối hợp với vẻ “lại da” mặt khiến nàng trở nên dữ tơn, sợ tới mức làm nương Liễu nhi chân nhất thời run run, lui về sau bước, cũng dám nữa! Tình hình này làm mấy người chung quanh sợ ngây người!

      Mọi người tỏng thôn, tất cả đều nhìn tiểu nữa oa này, cả người tỏa ra hàn khí đứng ở kia, tức giận quát lớn nương Liễu nhi, hoàn toàn nhìn thấy bên cạnh còn có Tôn Kim Sơn cùng Tôn Thiết Trụ. Giờ khắc này, mặt nàng “lại da” tuy rằng khó coi, nhưng cặp mắt kia… còn có ánh mắt kia… lợi hại vô cùng.

      Tôn Kim Sơn tuy rằng muốn cãi nhau cùng đàn bà, nhưng quen nhìn người phụ nữ nhà mình bị tiểu nữ oa quát lớn, ông vui : “Người nữ oa này, hung dữ! Trường Hà chính là dạy ngươi như vậy sao?”

      Cúc Hoa quay đầu, ánh mắt lành lạnh dõi theo ông, gằn từng tiếng, : “Cha ta dạy khuê nữ so với người dạy tốt hơn!”

      Dương thị sợ khuê nữ chịu thiệt, cuống quýt cùng Thanh Mộc đứng ở bên người Cúc Hoa, sắc mặt cả ba người đềukhông tốt nhìn chằm chằm phụ tử Tôn Kim Sơn. Nương Liễu nhi vội vàng xông lên, giữ chặt Tôn Kim Sơn : “Đừng nữa! Cùng tiểu nữ oa sinh khí làm gì? , về nhà !”

      Bà ta có chút sợ hãi cùng oán hận nhìn Cúc Hoa, nhưng lại ràng muốn cùng Cúc Hoa tranh chấp, điều này làm cho mọi người đều hoảng sợ rớt cằm!

      Cúc Hoa áp chế nương Liễu nhi xong, lại ngang nhiên nhìn quét vòng đám người đứng xem náo nhiệt ở bên, ánh mắt kia lạnh như băng, cả người tràn đầy sát khí, nghiêm nghị thể xâm phạm!

      Trong lúc nhất thời làm nhóm tiểu oa nhi sợ tới mức nhắm mắt, lui về phía sau, nghĩ rằng sau này vẫn là đừng học “lại da nữ” này mới tốt; nhòm người lớn cũng kinh dị vạn phần!

      Trương Hòe nhìn bộ dáng Cúc Hoa, vừa đau lòng lại vừa kỳ quái… Đây vẫn là tiểu sửu nữ (xấu nữ) hay khiếp nhược, sợ hãi kia sao? Trước kia xem xét nàng, liếc mắt cái đều làm cho nàng trốn tránh ngừng, nhất thời muốn nhìn thấu con người đứng bên cạnh đây; tại, nàng giống như, chút cũng để ý , đương nhiên, nàng cũng để ý người khác!

      Cúc Hoa lạnh lùng xem xét trong đám người, nhìn Liễu nhi liếc mắt cái, thầm nghĩ nếu phải là người hồn nhiên, như thế nào lại có việc hôm nay? Muốn cái gì đó, nhưng chung quy Cúc Hoa có mở miệng… Việc hôm nay đối với nàng ta là đả kích , nếu thêm hai câu nữa, chỉ sợ mạng của nàng ta cũng giữ được. Quên , tạm tha cho nàng ta lần vậy, hy vọng nàng ta có thể tiếp thu giáo huấn!

      Cúc Hoa xoay người đỡ cánh tay Dương thị, nghẹ giọng nhìn bà : “Nương, ta về nhà ! Cha còn chờ đấy! Ca, thôi!”

      “Ừ!”

      Dương thị thấy vừa rồi khuê nữ khí thế vô song, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cảm thấy giật mình: Cúc Hoa của bà trưởng thành rồi!

      Lí Canh Điền nhìn Cúc Hoa, mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Ông vung tay lên : “Đều tan tác cả . Về nhà nấu cơm chiều.” Đám người vây quanh dần dần tản .

      Cẩu Đản cùng tiểu Thạch Đầu ở cùng chỗ, nghĩ đến biểu vừa rồi của Cúc Hoa, lui bả vai, có chút sợ hãi : “ nghĩ tới ‘lại da nữ’ lợi hại như vậy, sau này…”

      Tiểu Thạch Đầu dừng bước, nhìn huy quyền hét lớn: “ được kêu Cúc Hoa tỷ tỷ là ‘lại da nữ’ nữa! Ngươi sau này lại kêu như vậy, xem ta có đánh ngươi hay ?

      Cầu Đản ngạc nhiên! lắp bắp hỏi: “Thạch Đầu ngươi… Ngươi sao cháu ghét “lại da” ư… a , Cúc Hoa?”

      Thạch Đầu nghiêm cẩn : “Cúc Hoa tỷ tỷ tốt lắm!” Ngừng hồi, lại : “Nấu cơm ăn đặc biệt ngon!”

      Cẩu Đản nửa tin nửa ngờ nhìn . Thạch Đầu kiên nhẫn : “Dù sao nữa, sau này ngươi được kêu ‘lại da nữ’ nghe chưa, người khác cũng cho kêu! Ngươi nghe thấy được liền mắng cho ta!”

      Cẩn Đản vội gật đầu đồng ý!

      Lĩ lão đại hôm nay cũng xem náo nhiệt. Ông về nhà, chắp tay sau lưng mặt trầm xuống nhìn Hoa bà tử chuyện vừa rồi. Ông : “Ngươi xem, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người đó! Ngươi còn nơi nơi đàm tiêu nữa ? Là ngươi nhìn thấy, hôm nay vợ của Trường Hà lợi hại thế nào đâu, trước là đánh cho vợ Tôn Kim Sơn dậy nổi; ngay cả tiểu nữ oa Cúc Hoa nhà cũng lợi hại, quát lớn nương Liễu nhi dám cãi lại! Ngươi nếu còn giống thường ngày nhảm như vậy, sớm hay muộn cũng chọc cho người khác tới cửa liều mạng! Trường Minh mỗi ngày lớn, hai ngươi nghe cho ta, nhà ta ba người đem nương ngươi quản thúc ở trong nhà, có việc gì cho phép ra khỏi cửa, để nàng ngày nào đo đưa tới tai họa cho chũng ta!”

      Lí Trường Minh cũng là giận nương , miệng mọn, huynh đệ bọn họ bởi vậy bị người ta chê cười biết bao nhiêu, cho nên thấy cha lần này này sinh ác độc, hiển nhiên là cao hứng, cùng nhau phối hợp, vô cùng kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Lí lão đại!

      Hoa bà tử mấy ngày nay bị nhốt trong nhà được ra ngoài, trong nhà lại là nghèo hai trắng, cả ngày đối mặt với bốn bức tường, điều này làm cho người bẩm sinh thích náo nhiệt như bà quả thực gấp rút muốn nổi điên. Nghe hôm nay thôn vĩ cư nhiên phát sinh tình lớn như vậy, bà ta nhìn được náo nhiệt còn chưa tính, Lí lão đại này xem trở về lại đen bà ra giáo huấn chút.

      Đây là bà lại chọc ai a?

      Bởi vậy bà ta buồn bực hướng về phía Lí lão đại kêu lên: “Việc này có quan hệ gì với ta chứ? Ta chỉ rảnh rỗi tán gẫu chút thôi… cũng phải đàm tiếu gì, ràng chính miệng Hòe Tử , ta là truyền ra ngoài thôi. Ta lại cùng vợ Tôn Kim Sơn đem Cúc Hoa ra bán 4 lượng bạc a?”

      Chương 28 (phần 2)
      Lí lão đại giận dữ, giương tay kém chút nữa đánh bà ta - bị con trai Trường Minh kéo lại, ông cả giận :
      "Ngươi còn già mồm hả? Ngươi chuyện thị phi, chọc lấy cơn giận đâu còn ít sao? Sao ta thấy nương Trường Tinh ở bên ngoài nhảm? Thê tử của Lí lão gia ta - là ngươi, làm ta mất mặt xấu hổ!"
      Nương Lí Trường Tinh là Trình thị, bà là thê tử của tam đệ Lí lão đại - Lí lão tam. Đệ đệ của ông bị bệnh qu đời, chỉ còn lại hai mẹ con Lí Trường Tinh cùng nhau sống qua ngày. Trình thị này cũng là người có khả năng, quả phụ lôi kéo con trai sống qua ngày, rất là bổn phận! Hoa bà tử thấy Lí lão đại lấy Trình thị đến so với mình, cũng hé răng, cái này quả thể so được a!
      Kết quả, nương Liễu nhi náo loạn hồi, hay ho là Hoa bà tử - bà ta bị đóng cửa trừng phạt, tiếp tục chấp hành, cũng biết đến ngày nào đó mới có thể kết thúc.
      Tôn Kim Sơn trở về nhà, cùng thê tử của ông hỏi nguyên do hôm nay đánh nhau. Nương Liễu nhi lại hung hăng trừng mắt nhìn Liễu nhi, liếc mắt cái, thấy bộ dáng nàng dại ra, dường như bị rút hồn phách, khỏi vừa đau lòng lại thầm hận, tay kéo nàng ta vào phòng, cũng biết thầm chút gì, rồi nương Liễu nhi người ra.
      Bà ta tinh tế theo Tôn Kim Sơn kể tình vừa trải qua, chính là đến chuyện Liễu nhi cùng Thanh Mộc gặp gỡ bàn bạc, bà ta hàm hồ :
      "May là bị ta bắt được!"
      Tôn Kim Sơn dõi theo thê tử ông, thấy bà ta bộ dáng còn bất bình sinh khí, chỉ hận ngực muốn phồng lên. Thôn trưởng rất đúng, cái lão nương này chính là thiếu quản giáo! Chả trách Lí lão đại hùng gió đại chấn, sau mỗi ngày đều túm vợ lại dạy dỗ trận, cần hao tốn nhiều tinh thần nữa.
      Vì thế, trong lòng ông nghĩ, tay hạ xuống cũng hàm hồ, Tôn Kim Sơn học Lí lão đại, nâng tay cho vợ ông cái tát vang ra tiếng là thanh thúy.
      Nhưng mà nương Liễu nhi so với Hoa bà tử lợi hại hơn, bà ta nhảy phốc bên cùng Tôn Kim Sơn đánh trận, bên thở hổn hển, :
      "Ngươi.... lão già đáng chết này, muốn học Lí lão đại đánh thê tử à? Lão nương cũng phải là Hoa bà tử - ngươi nghĩ muốn khi dễ liền khi dễ sao?
      Tôn Thiết Trụ vội lên giữ chặt cha , ngăn lại nương , miệng kêu lên:
      "Cha, nương, làm gì vậy? Để hàng xóm nghe thấy chê cười!"
      Tôn Kim Sơn bị Thiết Trụ túm lấy cánh tay, chỉ phải cách thân mình Thiết Trụ nhìn nương Liễu nhi phẫn nộ quát:
      "Ngươi phải Hoa bà tử, ngươi so với nàng ta càng phá sản hơn! Khuê nữ người ta lấy hay lấy chồng phải gả ra ngoài, ngươi cũng muốn tới quản? Ngươi muốn nhúng tay vào, muốn làm việc thiếu đạo đức này à? Đem tiểu nữ oa mới mười hai tuổi cho lão nhân bốn mươi hai, ngươi còn có lý ư? Chân Trịnh Trường Hà xém bị chặt đứt, bằng , thế nào cũng phải đánh lên cửa cùng ta liều mạng!"
      Nương Liễu nhi nghĩ Trịnh Trường Hà phải là muốn cùng bà liều mạng sao, mắng Tôn Kim Sơn đoạn tử tuyệt tôn, lúc đó bản thân bà ta còn rất tức giận! Bà ta khỏi có chút chột dạ, già mồm :
      " phải ta nhìn thấy nghèo, còn thiếu nợ, muốn giúp phen sao? Huynh đệ ta là ra 4 lượng bạc lễ hỏi đấy. Ta hảo tâm như vậy có gì đúng?"
      Tôn Kim Sơn thấy bộ dạng bà ta chết cũng hối cải, tức giận đến kéo mở tay con trai, vừa muốn đánh nàng, tránh ra, sau lại bị Thiết Trụ giữ chặt.
      Ông muốn động thủ nhưng mà còn có con trai, chỉ có thể nổi giận đùng đùng nhìn nương Liễu nhi mắng to :
      "Ngươi có hảo tâm hả? Thời điểm nào ngươi từng có hảo tâm? Người ta mắc nợ cùng ngươi có quan hệ gì? tìm ngươi vay tiền sao? Huynh đệ kia của ngươi tuổi lớn còn có tật xấu, chính là ra 10 lượng bạc cũng có người nguyện ý gả cho . Nga, có phải hay ngươi đem chuyện này cho người ta biết hả?"
      Nương Liễu nhi càng chột dạ, quả là bà ta giấu diếm chút chuyện tình. Nghĩ khuôn mặt kia của Cúc Hoa, chính là gả cho lão nhân cũng có người muốn ------ trong thành lão gia có tiền cũng đều cưới di nương tuổi trẻ xinh đẹp! Cúc Hoa như vậy, có người ra 4 lượng bạc đó là cho nàng ta bao lớn mặt mũi chư?
      Tôn Kim Sơn thở ra hơi, :
      "Khuê nữ bị ngươi dạy biến thành cái dạng gì? Đừng cho là ta hiểu được, nàng tìm Thanh Mộc chỗ nào? Thanh Mộc oa tử kia tìm đến Liễu nhi. Ngươi dưỡng khuê nữ tốt, làm cho ta ở trước mặt mọi người bị tiểu nữ oa giáo huấn! Tôn Kim Sơn ta, cả đời thể diện đều bị mẹ con hai người các ngươi làm cho mất hết!"
      Chỉ cần nhớ đến bộ dáng hai mắt Cúc Hoa lành lạnh nhìn chằm chằm ông, ông liền tức giận đến muốn đem thê tử phá sản này ra bóp chết. Người ta lời chính nghĩa, mắng ông dưỡng khuê nữ mà biết dạy, thẳng thắn mà hàm hồ chút nào! Đúng là, oa nhi kia so với Liễu nhi mạnh hơn nhiều, mặt cường thế bá đạo, mặt lại khẩu hạ lưu tình ---- ở trước mặt người ngoài bức Liễu nhi vào tử lộ.
      Thôn trưởng Lí Canh Điền ở nhà cách vách, nghe thấy thanh tranh cãi ầm ĩ truyền đến, cùng tiếng khóc tiếng mắng, liên tục lắc đầu ---- nhà có hiền thê, bình an hòa thuận vui vẻ! Nhà Tôn Kim Sơn này rốt cục lại xảy ra chuyện gì nữa mà náo động như vậy, chỉ hy vọng đừng làm ra việc gì lớn mới tốt.
      Ông nhìn thê tử ở bên thêu thùa may vá Phương thị, nghiêm túc :
      "Nhìn thấy ? Đây là kết cục của việc đàm tiếu bừa! Ngươi sau này cách Hoa bà tử, nương Liễu nhi xa chút, cần cùng các nàng trộn lẫn!"
      Phương thị trong tay nắm chặt chiếc hài, vừa làm xong. Bà dùng kéo cắt sợi chỉ dư ở đoạn đầu gót hài, liếc trắng mắt :
      "Ta mà có cái tâm kia, cũng phải có thời gian rỗi để tán gẫu phải ? Đến đây, thử hài này, xem có thích hợp ---- bên trong lớp đệm giày này lót bông vải nhiều hơn chút!"
      Lí Canh Điền vội cởi hài chân, đem hài mới mang vào, đạp đạp, rồi lại hai bước, khen: "Ân, vừa chân, cũng mềm mại!"
      Ông vừa lòng nhìn thê tử nhà mình, vừa chịu khó lại hiền lành, cũng nghị luận cùng người thị phi, đối với cao nhân cũng hiếu thuận, uổng công bản thân ông năm đó vì bà mà cãi vã hồi!
      Phương thị muốn ông đem thử hài tốt rồi cởi ra, ngẩng đầu thây ông thâm tình nhìn bà, tựa như lúc tuổi trẻ ấy, mặt bà biến thành đỏ lên, oán trách xem xét ông :
      "Nhìn gì vậy? Mau cởi ra!"
      Lí Canh Điền hắc hắc cười, đem giày cởi ra đưa cho thê tử, lại hỏi:
      Lí Canh Điền hắc hắc cười, đem giày cởi ra đưa cho thê tử, lại hỏi:
      "Có làm cho cha ?"
      Phương thị kiên nhẫn :
      "Đương nhiên là trước giúp cha làm. Còn cần ngươi ư?"
      Nhà Thông trưởng cách vách đùa giỡn mãi cho đến buổi tối mới ngừng lại được.
      Ngày thứ hai, nương Liễu Nhi kéo rổ vườn rau, hàng xóm nhìn thấy mặt bà ta có dấu ấn bàn tay thập phần ràng; Tôn Liễu Nhi bắt đầu từ hôm nay, rốt cuộc ra khỏi viện môn, thẳng đến khi nàng ta xuất giá vào ngày nào đó!

      Last edited: 10/11/14
      Chris, Hale205, 19005 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Tình nguyện làm xấu nữ


      Edit: Cửu Trùng Cát

      đường về nhà, Dương thị hồi tưởng lại tình, hỏi Thanh Mộc: cùng Liễu nhi làm sao gặp gỡ, đều bị Cúc Hoa chuyển hướng sang chuyện khác. Bà cũng là người thông minh, kết hợp việc vừa rồi Cúc Hoa cùng nương Liễu nhi thầm hai câu, người phụ nữ kia liền dám lên tiếng nữa, bà cũng đại khái đoán được chân tướng tình. Liền bỏ qua chuyện này hỏi nữa, nhưng mà có chút vì Liễu nhi thở dài, nếu phải bản thân con bà thiện tâm, hôm nay sợ là nàng ta ngay cả mệnh cũng giữ được!

      Mấy người về nhà, Trịnh Trường Hà nằm ở giường, tha thiết ngóng trông nhìn ra cửa viện.

      Thấy ba mẹ con trở lại, nhất thời hai mắt ông tỏa ánh sáng, trước đem bọn họ cao thấp đánh giá phen, xác định có trọng thương linh tinh, mới hướng về Dương thị hỏi: "Đánh nhau sao?"

      Chẳng trách ông hỏi như vậy, Dương thị tóc tai rối loạn, mặt cũng tràn đầy tro bụi, quần áo cũng đậm nhạt phen vết bẩn, vừa thấy chính là bộ dáng động qua tay chân.

      Dương thị "Hừ" tiếng, phủi phủi quần áo người :

      - "Cùng cái người phụ nữ kia đánh trận, thu thập nàng ta, túm đầu xuống đất!"

      Bộ dáng bà còn hậm hực hờn dỗi, chọc Trịnh Trường Hà "Hắc hắc" cười rộ lên:

      - "Xem ra ngươi chưa ăn mệt, bằng cũng thể như vậy!"

      Dương thị đột nhiên nâng lên thanh :

      - "Ta chịu thiệt ư? Hừ, thời điểm ta đánh nhau, nàng ta còn biết tránh ở đâu thêu hoa! Cho rằng lão nương là dễ chọc à?"

      Cái này… ngay cả Thanh Mộc cùng Cúc Hoa cũng giật mình há hốc miệng —— đây là nương bọn họ ư? ...

      Dương thị thấy con trai cùng khuê nữ có bộ dáng ngạc nhiên, bà có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn Trịnh Trường Hà :

      - "Hôm nay Cúc Hoa nhà chúng ta uy phong , giáo huấn cái xú bà nương kia đến dám cãi lại!"

      Trịnh Trường Hà sửng sốt, vội hỏi Cúc Hoa:

      - " ? Hoa nha đầu, ngươi làm sao huấn nàng?"

      Cúc Hoa bất đắc dĩ nhìn hai lão nhân này, giọng :

      - "Cha, gì vậy? Ta nào có năng lực kia? Là vì bà ta cố kị thanh danh khuê nữ nhà bà ấy, dám la lối nữa thôi. Tốt lắm, Tần đại phu nên đến rồi. Cha, ngươi đến lúc đổi dược, đừng lộn xộn!"

      Trịnh Trường Hà nhìn khuê nữ cười , liền :

      - "Tốt! Đổi dược, đổi dược! Tần đại phu ở đâu vậy?"

      Thanh Mộc hướng ra phía ngoài nhìn quanh phen, thấy Tần Phong đến cửa viện, vội tiến ra đón, kêu lên: "Tần đại phu!"

      Tần Phong cười gật gật đầu, cùng vào phòng, nhìn Trịnh Trường Hà hỏi:

      - "Trịnh thúc, hôm nay thấy tốt lên chút nào ?"

      Trịnh Trường Hà liên thanh :

      - "Tốt hơn nhiều, đau lợi hại như vậy nữa. là làm khó ngươi, Tần đại phu!"

      Tần Phong buông cái hòm thuốc, trước giúp Trịnh Trường Hà kiểm tra lần thương thế đùi, thấy khôi phục rất tốt, liền cứ theo lẽ thường thay đổi dược cho ông.

      Vội vàng lúc, Cúc Hoa bưng lên ly nước nóng hôi hổi đưa cho , trong cốc sứ thô sơ bày ra hai đóa dã cúc vàng óng ánh —— Cúc Hoa rốt cục làm cho nương nàng mua hai cái cốc sứ thô —— cánh hoa giãn ra, như hiển nhiên nở rộ ở trong đồng ruộng.

      Tần Phong tiếp nhận, uống ngụm, mùi vị thơm ngát thấm vào trong đáy lòng, tán thưởng nhìn Cúc Hoa mỉm cười! Cúc Hoa chỉ hơi hé miệng, liền xoay người bỏ —— trước mặt người ngoài, nàng muốn cười cũng cười nổi, đành phải mân miệng chút tỏ vẻ đáp lại!

      Tần Phong nghĩ hôm nay phân tranh, tuy rằng nguyên nhân là vì việc hôn nhân của Cúc Hoa, cùng việc Thanh Mộc và Liễu nhi gặp gỡ, nhưng thực tế cũng bởi vì bạc. Nếu Trịnh gia có nợ, chỉ sợ nương Liễu nhi kia cũng dám vội tới nhà Cúc Hoa việc hôn nhân như vậy.

      đối với Cúc Hoa là phi thường đồng tình, lại thích nàng chất phác, cùng với biểu gần đây của nàng, biến hóa như thoát thai hoán cốt, bởi vậy, hy vọng nàng lại gặp được cùng loại vũ nhục.

      Tần Phong ngồi cùng Trịnh Trường Hà hàn huyên lát, thấy Dương thị vào nhà chính, đứng lên đánh cái tiếp đón, trầm ngâm chút nhìn phu thê Trịnh Trường Hà :

      - "Trịnh thúc, trịnh thẩm, các ngươi cần ra ngoài mượn bạc, tiền thuốc men này ta thu. Trịnh thúc, ngươi hãy nghe ta !"

      nâng tay ngăn lại Trịnh Trường Hà muốn kháng nghị, nghiêm cẩn :

      - "Ta sớm muốn cảm tạ Cúc Hoa. Lần trước, biện pháp cứu Tiểu Thạch Đầu cùng lúc này, biện pháp cố định lại xương cốt, đều là những biện pháp tốt, cách cứu người trong các loại y học thế gia, đều là những bí mật chỉ được chân truyền! Tuy rằng đó là do Cúc Hoa thuận miệng ra, nhưng ta thể cảm tạ. Việc cứu tiểu Thạch Đầu kia, ở thời điểm khẩn cấp là biện pháp cứu mạng tốt nhất —— cái mạng người trị giá bao nhiêu tiền chứ?"

      Trịnh Trường Hà nghe xong thập phần vui vẻ, người ta khen khuê nữ của ông, ông đương nhiên vui vẻ a! Nhưng mà, ông nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của người khác, bởi vậy :

      - "Vậy tiện nghi chút , nhưng thể đưa bạc. Ngươi ở núi Tiểu Thanh này là đại phu xem bệnh, chẩn phí (phí khám bệnh) vốn là thu thiếu —— hương thân chúng ta trong lòng đều biết —— nếu tiền thuốc cũng thu, vậy ngươi ăn gì?"

      Tần Phong cười :

      - "Làm sao đói chết người chứ? Nếu ta chưa ăn, liền đến nhà Trịnh thúc ăn. cần thanh toán, Trịnh thúc đừng phụ mảnh “cảm kích chi tâm” của ta mới tốt!"

      Trịnh Trường Hà cười :

      - "Ngươi cứ việc đến, chỉ sợ ngươi ăn quen cơm rau dưa của nông gia ta thôi!"

      Dương thị cũng cảm kích :

      - "Ta thiếu, nhưng ngươi cũng lấy ít , lấy cũng được!" Trịnh Trường Hà liên tục gật đầu.

      Cúc Hoa ở ngoài hái đồ ăn, nghe được bọn họ chuyện. Nàng vốn là vì trong nhà nợ nần mà phát sầu, nếu tiền thuốc men cần thanh toán, phải vừa vặn ư? Hơn nữa, Tần Phong sai, nàng dạy là phương pháp y học thượng đẳng, điểm tạ ơn đó là cần phải làm.

      Vì thế, nàng vào phòng, giọng theo phu thê Trịnh Trường Hà :

      - "Cha, nương! Tần đại phu mặc kệ vì cái gì, cũng là muốn giúp ta, ta cũng thể đẩy hảo ý của người ta. Nếu cứ chối từ cũng phải là uổng phí mảnh tâm của Tần đại phu sao —— đây chính là so với nương Liễu nhi hỗ trợ thiệt tình hơn. Tần đại phu như vậy, nhà huynh đệ hơn bốn mươi bổn tuổi muốn cưới ta - xấu nha đầu này đâu!"

      Tần Phong nghe lời phía trước nàng , còn ngừng gật đầu, chờ nghe được câu cuối cùng, miệng trà phun tới, bị nghẹn đến ho khan, hồi lâu mới dừng lại được, nhìn Cúc Hoa bất đắc dĩ :

      - "Cúc Hoa nương thực biết giỡn a!"

      Dương thị cũng trợn trắng, liếc mắt cái nhìn Cúc Hoa, sẵng giọng:

      - "Ngươi… cái oa nhi này, ai làm người cũng đều giống người phụ nữ kia sao. Giống nàng ta làm việc dùng đầu óc như vậy à!"

      Lúc này Cúc Hoa nhịn được sáng sủa cười, tiếp tục ra ngoài hái đồ ăn. Có thể để cho soái ca “ăn cái xấu xa” (ý là Cúc Hoa chọc ghẹo Tần Phong) rất là làm cho người ta thư sướng a!

      Tần Phong nhìn miệng nàng cười vui vẻ có chút thất thần, xấu mặt như vậy cũng có thể cười đến sáng lạn đến như thế? Sáng lạn đến mức khiến người ta có thể bỏ qua vẻ mặt “lại da” kia!

      Rốt cuộc, Trịnh Trường Hà vẫn thừa nhận ân tình của Tần Phong, đồng ý đưa tiền thuốc men. Dương thị cao hứng giữ Tần Phong lại ăn cơm chiều, Tần Phong thống khoái mà đáp ứng.

      Trịnh Trường Hà nghĩ đem thứ mà ông thích ăn gì đó dùng để chiêu đãi người khác, vì thế tận lực hướng Tần Phong đề cử khuê nữ nhà mình nấu đồ ăn, lại đề nghị dùng canh xương hầm ngâm chén miếng cháy, là như thế nào thơm như thế nào ngon, nhưng trước mắt bản thân ông thể ăn!

      Quả nhiên, Tần Phong ăn chén lớn canh ngâm miếng cháy xong, mùi vị thơm ngon kia làm cho liên thanh tán thưởng, khách khí muốn đem ít trở về, là có đôi khi từ bên ngoài trở về, kịp nấu cơm, có thể dùng tạm trước.

      Trịnh Trường Hà mừng rỡ hắc hắc cười, liên thanh kêu Dương thị đem đưa cho .

      Cúc Hoa quả thực còn gì để —— bị người ta muốn này muốn nọ còn vui vẻ như vậy!

      Miếng cháy làm cũng dễ dàng gì, vừa phí công phu lại phí củi lửa. Huống hồ, bình thường cũng ở giữa giờ ngọ nấu bữa cơm, mới có miếng cháy mà làm. tại ca ca đến trường, trở về chuyện thứ nhất chính là trước lấy chén miếng cháy đem ra ăn; ngươi - lão nhân gia bỗng chốc liền đem cho người ta nhiều như vậy, bình đều thấy đáy.

      Tần Phong là thích ăn, biết ở nơi này hương thân thuần phác, cho nên mới khách khí. nào đâu biết rằng Cúc Hoa ở trong bụng thầm, nếu biết, chỉ sợ cũng nuốt .

      Tần Phong cảm thấy Cúc Hoa này nấu cơm quả tốt lắm, ăn chén miếng cháy lại ăn thêm chén cơm, ăn xong rồi cảm thấy mỹ mãn nhìn người nhà này ấm áp.

      Lúc này, mới cảm thấy Cúc Hoa xấu mặt quả là chướng mắt, làm cho cảnh ấm áp này viên mãn, có khối khuyết điểm lớn. Vì thế, suy tư phen đối với phu thê Trịnh Trường Hà :

      - "Trịnh thúc trịnh thẩm, các ngươi cũng cần vì mặt Cúc Hoa mà sốt ruột. Ta gửi thư cho sư phụ ta, đem tình huống Cúc Hoa cùng lão nhân gia , nhìn có thể hay nghĩ biện pháp chữa khỏi mặt Cúc Hoa; cho dù lão nhân gia có biện pháp, cuối cùng ta chung quanh hỏi thử xem, cân nhắc, chỉ cần có chút hi vọng, đều đến giúp Cúc Hoa trị khỏi!"

      Phu thê Trịnh Trường Hà thể tin dõi theo , Dương thị thanh run run hỏi:

      - "Tần đại phu, ngươi... Ngươi à?"

      Thanh Mộc cũng buông xuống chiếc đũa, kích động nhìn Tần Phong. Tần Phong cười :

      - "Tự nhiên là ! Nhưng chính ta cũng có thập phần nắm chắc, cho nên mới cùng các ngươi ra."

      Nhưng mà, nhìn đến hi vọng của cha mẹ nàng, mới mặc kệ việc kia có nắm chắc hay nắm chắc, bọn họ cố chấp nhận vì… chỉ cần có người nguyện ý giúp Cúc Hoa trị khỏi, vậy ngày nào đó có thể trị tốt, bởi vậy, hai lão nhân gia đều vui mừng, mặt nổi lên nước mắt.

      Chỉ có Cúc Hoa rất bình tĩnh, biết việc này chỉ là cái ý tưởng cùng hi vọng của Tần Phong. Dù sao làm đại phu, đối với “nghi nan tạp chứng” (những chứng bệnh khó trị) cũng cảm thấy hứng thú. Nàng sợ cha mẹ hi vọng quá lớn, đến lúc đó lâu thể chữa khỏi, lại càng thêm thất vọng, cho nên, nàng muốn đánh trước cái dự phòng.

      - "Cha, nương! Tần đại phu chỉ tận lực suy nghĩ biện pháp, cũng phải nghĩ ra biện pháp. Các ngươi kỳ vọng cao như vậy, quay đầu nếu Tần đại phu chốc tìm thấy biện pháp tốt, cũng ngượng ngùng khi thấy các ngươi. Muốn ta , các ngươi cũng đừng làm chuyện lớn ra, so với trước đây cũng giống nhau thôi. Dù sao ta bây giờ là tuyệt để ý! Nếu để cho ta chọn, ta tình nguyện để cho cha mẹ cùng ca ca che chở xấu nữ Cúc Hoa, cũng nguyện ý trị khỏi để bị cha mẹ gả đến nhà giàu người ta làm thiếp như Liễu nhi xinh đẹp kia. Chỉ cần cha mẹ ghét bỏ ta, ta mới mặc kệ người khác nhìn ta như thế nào!"

      Cúc Hoa xong lời này, chỉ thấy nước mắt Dương thị bỗng chốc bừng lên, bà nghẹn ngào phen, giữ chặt Cúc Hoa :

      - "Khuê nữ tốt của nương! Nương cả đời cũng ghét bỏ ngươi; cha ngươi cùng ca ca ngươi cũng ghét bỏ ngươi. Nương nghe ngươi, vì việc này mà phát sầu nữa, ta đóng cửa lại mà sống qua ngày, quản người khác nghĩ như thế nào làm gì!"

      Trịnh Trường Hà cũng lau nước mắt —— xem , khuê nữ của ông, ai có thể so được với nàng?

      Thanh Mộc thầm thề, nhất định phải duy hộ muội muội cả đời!

      Tần Phong hai mắt thả ra lộng lẫy hoang mang, quan sát Cúc Hoa hồi lâu, mới khẽ cười :

      - "Cúc Hoa rất đúng, các ngươi cũng đừng nhớ tới việc này. Các ngươi nhớ, chừng, chính xác ngày nào đó ta đưa tới cho các ngươi kinh hỉ!"

      Trịnh Trường Hà liên tục : "Được như vậy tốt!"

      Đêm xuống, Cúc Hoa nằm ở giường cứng ngắc kia, trong bóng đêm, nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đỉnh nhà cỏ tranh tối đen mảnh, bên tưởng niệm… biết ở đâu tìm được sợi bông, vừa nghĩ đến chuyện hôm nay.

      Mấy ngày nay, đều phát sinh vài chuyện, luôn đợi cho người ta đem tình phía trước tiêu hóa xong, tình phía sau lại phát sinh tiếp.

      Nàng hiểu , vì sao nàng - xấu nữ này, ngược lại như là nhân vật chính, luôn trở thành trung tâm kiện, tuy rằng việc này đây, xuất phát từ bi kịch thân phận, nhưng cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc ! Trong thôn, những người này, nhà họ đều có khuê nữ như vậy, so với nàng lớn có, so với nàng xinh đẹp có, vì sao bị thương luôn luôn là nàng?

      Vương bà mối đến lần đó, làm cho nàng hết hồn. Sau này, hiểu được cha mẹ cùng ca ca là đau lòng nàng, nàng cũng an tâm chút . Nàng mới mười hai tuổi, luôn có thời gian để chậm rãi thay đổi hết thảy những thứ này. Nhưng mà, ai ngờ đến, cha té ngã gãy chân, là "Phúc đến ít, họa đến dồn dập"!

      tình hôm nay cũng làm cho nàng sợ hãi, nhưng làm cho nàng rất là tức giận! Những người này đều là ăn cơm no có chuyện gì để làm sao —— muốn đến quản việc hôn nhân của nàng, cái xấu nữ làm gì? Lúc nào xấu nữ làm cho người ta cảm thấy hứng thú như vậy? Nàng mới mười hai tuổi thôi, nữ oa nhi 15 – 16 tuổi mới gả cho người ta phải sao? Cha mẹ nàng cũng gấp rút, những người này gấp rút làm gì?

      Đều là… mẹ nó vô liêm sỉ! Sử dụng lời nương nàng hôm nay chính là: "Cho rằng lão nương dễ khi dễ sao?”

      Ban ngày, lúc nương Liễu nhi việc hôn nhân kia, lời Trịnh Trường Hà mắng Tôn Kim Sơn, nàng nghe xong cảm thấy sảng khoái ! Nàng tuyệt đối tin tưởng, nếu chân của cha phải bị thương, khẳng định đánh đến cửa, tìm Tôn Kim Sơn liều mạng; nương nàng cũng đem nương Liễu nhi đánh trận, làm cho nàng nhõm mà thở ra hơi!

      Nhưng mà, người nhà che chở chính là nhất thời, nếu nàng nỗ lực, chuẩn bị, sau này còn có thể phát sinh chuyện như vậy. Cái khác , lúc giúp Thanh Mộc làm mai, nhà : nhất định phải soi mói nàng - em chồng này gả ra. Cho nên, an bình với trạng cuộc sống điền viên là được, phải nỗ lực kiếm tiền!

      Nhớ tới kiếp trước, vì trốn tránh đô thị ồn ào náo động, chạy đến ở nông thôn, tại ngẫm lại là buồn cười! đời này làm sao có thanh tĩnh? Làm thế nào cũng đều có thanh tĩnh a!

      Nghèo được, bần cùng cũng phiền não, chẳng hạn như nàng tại; giàu cũng được, chẳng hạn như nàng ở kiếp trước, lúc phấn đấu đến trình độ nhất định, lại phải đối mặt với cái loại cạnh tranh vô tình này, cuộc sống tràn ngập chán ghét; bần cùng phú quý chẳng lẽ là tốt rồi sao? Cũng phải, bọn họ hoặc là hướng cao nhìn chằm chằm vào phú hào quan lớn, hoặc là nhìn xuống dưới ai bì nổi mà dương dương tự đắc, cả ngày cũng được an bình!

      Thanh tĩnh là tồn tại cho tâm bên trong của con người, đó là loại cảm giác, mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào —— nghèo cũng tốt, giàu cũng tốt —— đều thay đổi, tựa như kia bông cúc dại trong mùa thu kia, đón gió thu se lạnh, nó cũng tự khai hoa!

      Lúc mơ màng sa vào giấc ngủ, Cúc Hoa nghĩ, ta muốn sống được giống như kiểu cách của đóa cúc dại này, lạnh nhạt vô câu vô thúc mới tốt!
      Chris, 1900, Hale2056 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: “Tiểu bản” Cúc Hoa bàn chuyện làm ăn


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Đầu mùa đông ánh mặt trời vẫn rất mãnh liệt, sáng sớm hôm nay, Cúc Hoa cùng Thanh Mộc đem giống tử quả ngâm mười ngày nay mò lên, mở ra ở trong sân viện phơi nắng.

      Nàng bưng cái ki hốt rác đem hốt lấy ít bùn bẩn, tại nơi ăn sáng, bên trong rơi vãi đất ít rau chân vịt. Trước đem ít rau chân vịt bẩn này cho gà ăn, Dương thị thừa dịp trời còn chưa lạnh lắm, vẩy ít bùn bẩn lên cái lều cỏ, che chở cho cây non, đến mùa đông bên trong sợ có đồ ăn.

      Loạt rau chân vịt mới ra mầm, kia là tầng nhợt nhạt tươi xanh, khiến cho người nhìn thấy trong lòng cũng trở nên ôn nhu. Trước mắt sớm muộn gì thời tiết vẫn rất lạnh, tát chút tro rơm rạ cũng có thể bảo vệ đồ ăn cùng cây non. Rau chân vịt lại dài thêm, qua mấy ngày nữa tốt rồi, tất nhiên trở nên xanh thẫm sáng bóng, cũng sợ lạnh. Mùa đông từ trong tuyết đào ra ăn mới tốt, hương vị thơm ngon cũng phải rau dưa lớn là có thể sánh bằng.

      Đến thời điểm giữa trưa, tượng tử quả phơi khô vàng phát ra tiếng rào rào. Nhặt lên viên lay động, có thể nghe được ở giữa, tiếng nhân quả chớp lên, kiểu cách của Cúc Hoa như lão nông nhìn đến hạt thóc vàng óng ánh, híp mắt nở nụ cười ——đó đều là lương thực cho heo a!

      Bên trong ao lại thay bằng lần tượng tử quả khác tiếp tục ngâm. Nhất định phải mau chóng đem việc này đều thu thập tốt, bằng , tốt bảo quản lâu dài!

      Đống phân dưỡng con giun, phủ lên là lớp bùn đất rơm rạ dày, bên ngoài còn đắp cái lều cỏ , vì để giữ ấm và đảm bảo ẩm thấp. Cũng biết làm như vậy có qua được mùa đông hay , nàng đương nhiên là thí nghiệm, trước kia cũng có dưỡng qua thứ này!

      Lúc trước phơi, làm con giun, nghiền thành bột phấn, trộn với rau cỏ cùng mài nhân quả tượng tử kia thành phấn, gà rất thích ăn. Bộ dạng gà con lớn rất nhanh, tại đều có non nửa cân nặng rồi. Sang năm đầu xuân phải có thể đẻ trứng ư?
      Tính kế việc này việc đó, Cúc Hoa vội đứng lên cảm thấy cả người đều là sức mạnh!

      Chân Trịnh Trường Hà khỏi ít, ông bị Dương thị cùng Cúc Hoa ngay cả giường cùng nâng đến trong viện phơi nắng. Lúc này nhìn thấy hình dáng khuê nữ vui vẻ cao hứng, rất là băn khoăn, nhìn Cúc Hoa kêu lên:

      - "Hoa nhi! Mau tới nghỉ lát !"

      Cúc Hoa ngẩng đầu nhìn cha : "Ta trước làm chút đồ ăn mang đến!"

      Nàng chạy đến vườn rau bên trong, hái bó to rau thơm cùng rau chân vịt, lá tỏi, ngồi ở bên giường Trịnh Trường Hà, bên nhặt bỏ lá bị vàng cũng bỏ lá bị sâu, bên hỏi:

      - "Cha, ngươi hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều ?"

      Trịnh Trường Hà cười :

      - "Tốt lắm, tốt hơn nhiều rồi! Ta đánh giá, qua vài ngày nữa có thể xuống đất!"

      Cúc Hoa tin :

      - "Kia… trước cũng phải hỏi qua Tần đại phu mới được. phải ‘thương cân động cốt trăm thiên’ sao?" (động đến xương cốt phải dưỡng trăm ngày)

      Trịnh Trường Hà trừng mắt :

      - " trăm ngày? Vậy phải đem cha ngươi nghẹn hỏng rồi sao? Làm sao muốn vào lúc này chứ. Ta coi, qua được vài ngày có thể xuống đất rồi!"

      Dương thị chuyển ra ghế , đem cái sọt châm tuyến đặt ở bên chân, bên làm đế giày, bên :

      - "Ngươi nếu cố ép buộc, đem chân này ép buộc cho hỏng , ta coi ngươi đến lúc đó khóc cũng vô dụng thôi! vất vả dưỡng vài ngày nay, mới tốt chút, liền bước phát triển mới đa dạng! Càng là cảm thấy tốt, càng thể lơ là —— đây chính là uống rất nhiều canh xương hầm mới dưỡng được như vậy!"

      ra, Cúc Hoa uống nhiều canh xương hầm mới có thể làm xương mau lành. Vì thế, Dương thị vì muốn Trịnh Trường Hà sớm ngày khỏi hẳn, cắn răng mua xương ống lớn trở về ninh canh đem cho ông uống. Ông uống thứ này vừa cao hứng lại vừa hổ thẹn —— trong nhà nợ nần lại nhiều, sớm chuẩn bị mua thêm chăn bông mới, giờ cũng thấy đâu!

      tại, nghe được Dương thị nhắc tới canh xương hầm, ông khỏi trầm mặc, cũng la hét muốn xuống đất nữa. Cúc Hoa thấy bộ dáng ông, biết là trong lòng ông hổ thẹn, liền khuyên giải :

      - "Cha, ngươi hảo hảo dưỡng thương . Chờ ngươi tốt lên, ta có biện pháp kiếm tiền, muốn ngươi làm đấy!"

      Gần đây, nàng vài ngày nay luôn luôn lặp lại lo lắng hạng nhất là về tiểu bản chuyện làm ăn này.

      Trịnh Trường Hà sửng sốt, vội vàng hỏi: "Biện pháp kiếm tiền gì?"

      Dương thị cũng ngừng châm tuyến trong tay, tin nhìn Cúc Hoa. Cúc Hoa thấy hai người bọn họ ràng tin nhưng ánh mắt lại tràn ngập khẩn thiết hi vọng, nhìn thấy vậy, nàng có chút chột dạ, vội :

      - "Biện pháp này là người khác nghĩ ra được. Ta cũng thể khẳng định biện pháp này nhất định có thể kiếm tiền. Nhưng tục ngữ 'Cần kiệm quản gia', chúng ta tại tình thế (ruộng đất) cũng nhiều, chính là lại cần lao (ý là chăm chỉ lao động) cũng thể làm ra nhiều bạc, chỉ có thể tìm cách khác. Chỉ cần uổng tiền vốn gì, thử lần cũng sao. Nhìn heo cùng gà này , phải là dưỡng được rồi sao?"

      Dương thị tin phục gật đầu :

      - "Cúc Hoa rất đúng! Nếu phải ngươi muốn mua heo con này, ta khẳng định là mua —— làm hại ngươi ngay cả xiêm y mới cũng có; gà con cũng giống như vậy. Xem bộ dạng tốt, sang năm có thể đẻ trứng. Hoa nhi, ngươi trước mắt nghĩ đến chủ ý gì vậy?"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Cha, nương! Ta hỏi này, Hạ Đường Tập kia người gì là nhiều nhất? Là dạng người làm việc lao động nặng nhọc, phải kẻ có tiền."

      Trịnh Trường Hà chen vào :

      - "Đúng nha, phải kể tới Nhị Trung phố kia. Làm buôn bán nhập hàng ra hóa đều chỗ đó, mười tám dặm quanh đây, đường thủy hay đường bộ, người người đều tập hợp ở bên đó, cho nên chỗ đó tập hợp nhiều người nhất. bến tàu lao động chuyển hàng hóa cũng ở trong khối hoạt động kia."

      Dương thị bổ sung thêm:

      - "Chỗ kia là nơi sông Tiểu Thanh cùng sông lớn Thanh Huy giao nhau. Hai bên bờ sông đều có thể ngừng thuyền, trong ngày thường cũng là người đến người , nếu sao lại kêu là Nhị Trung phố chứ! Đừng nhìn sông Tiểu Thanh ta thuyền nhiều lắm, nhưng sông lớn Thanh Huy đều là thuyền đến thuyền rất nhiều."

      Cúc Hoa hỏi:

      - "Cha có biết những người làm việc ở đấy đều ăn cơm ở đâu ? Ăn dạng cơm gì?"

      Trịnh Trường Hà :

      - "Bọn họ có thể ăn được thứ gì tốt chứ? Chỉ có thể mua chút bánh bao cùng bánh bột ngô ăn thôi."

      Cúc Hoa lại hỏi:

      - "Bánh bao trắng kia bán mấy văn tiền cái? Còn bánh bột ngô mấy văn cái?"

      Dương thị thấy nàng hỏi việc này việc đó, liền tinh tế theo nàng :

      - "Bánh bao trắng hai văn tiền cái, còn bánh bột ngô văn tiền cái, chén mì nước cũng bán 3 văn tiền đó! Thế nào, phải là ngươi kêu cha ngươi bán bánh bột ngô đó chứ?"

      Cúc Hoa cười :

      - " phải. Ta nghĩ a, làm chút đồ ăn bán. Bán cho người ta cũng tiện nghi (ở đây ý là bán giá rẻ) ít, muốn biết người ta cảm thấy bỏ bao nhiêu tiền là có thể ăn tốt, bỏ số tiền này ra oan uổng, chuyện làm ăn như vậy mới có thể lâu dài. Mỗi ngày đều kiếm chút đỉnh tiền, tích lũy hàng tháng, cũng là loại thu vào đâu."

      Dương thị nghi hoặc :

      - "Nào có chuyện tốt như vậy? Ngươi muốn làm cho người ta tiêu tiền, sao còn có thể có năng lực làm cho người ta ăn ngon?"

      Cúc Hoa đáp vấn đề này, hỏi ngược lại:

      - "Nương, người nhân bánh bao cùng bánh bột ngô, nếu thêm văn tiền, có thể ăn thêm thịt hoặc cá tôm, ngươi bọn họ có phải hay dùng số tiền này mua?"

      Dương thị dừng lại động tác làm đế giày, cả kinh kêu lên:

      - " văn tiền làm sao có thể mua được thịt ăn? Ngươi như vậy có thể kiếm được tiền ư?"

      Trịnh Trường Hà hiển nhiên cũng tin tưởng. Cúc Hoa cười :

      - "Ta sao có thể mua thịt nấu đem bán —— thịt kia là thứ quý; mua heo để nuông lớn bán kiếm chút tiền lời —— nhưng thứ nội tạng của heo kia phải tiện nghi lắm sao? Còn có cá tôm cũng được. Đến thời điểm mùa xuân sang năm, trong vườn: ốc đồng, ếch, trong sông cũng có thể mò lấy ít vỏ sò, đều có thể nấu đem bán! Rau xanh hay dùng đều là những thứ trong vườn, lấy ít —— tặng . Như vậy cần tiền vốn cũng rất , bán cho người ta chút tiện nghi, cũng bất quá là kiếm lại tiền vất vả kia thôi. Nhị Trung phố nhiều người, năm cố gắng mà làm, chút nguồn thu này cũng ít đâu."

      Dương thị cùng Trịnh Trường Hà ngạc nhiên xem xét khuê nữ —— sao cái gì nàng cũng dám làm hết vậy? Giết lươn, giết cá chạch, giết lão ba ba, giết ếch, giết...

      Trong lòng phu thê họ thập phần kỳ quái, tưởng tượng thấy hình dáng tiểu khuê nữ bọn họ giết ếch lột da, khỏi đánh cái rùng mình. Về phần ốc đồng cùng nội tạng của heo kia, dù sao bọn họ cũng có kiến thức qua việc Cúc Hoa giết lươn, ngạc nhiên là hai loại này làm cho bọn họ giật mình.

      Nhưng làm cho người ta rất thoải mái —— lão ba ba, lươn, còn có thể làm cho người ta ăn, nếu đem ếch đều giết rồi đem nấu, người dám ăn sao? Còn có nội tạng heo kia, thối muốn chết, làm sao mà nấu? Nấu xong có người mua sao?

      Nhưng mà, nghĩ đến Cúc Hoa có thể đem lão ba ba, lươn, hay thứ gì đó nấu ra mùi vị món ăn người nào làm được, vậy chắc mấy thứ này nàng cũng có thể nấu tốt.

      Phu thê bọn họ nhìn nhau, liếc mắt cái, băn khoăn hỏi: "Như vậy là được sao?"

      Cúc Hoa thấy cha mẹ vẻ mặt quái dị, cũng có chút chột dạ, nàng ngượng ngùng :

      - "Mấy thứ này phải là đem cho người ăn sao, cũng giống như cha lên núi săn con thỏ đem về làm thịt ấy. Con thỏ vui vẻ lại thể thương xót à? Cá kia cũng trêu chọc ngươi, ca ca còn phải thường bắt đến ăn ư? Cho nên theo lý này, ăn chúng nó rồi khen ngược: 'Chết sớm siêu sinh sớm', chừng kiếp sau nó liền đầu thai làm người đấy!"

      Dương thị "Xì" tiếng nở nụ cười; Trịnh Trường Hà cũng toét miệng mà cười, cảm thấy khuê nữ đúng, nhưng mà nghe xong làm cho người ta muốn cười.

      Trịnh Trường Hà :

      - "Ai! Hoa nhi rất đúng. Sau này mấy thứ này cha đến làm. Ngươi tiểu nữ oa nhi làm tay đầy máu tốt. Ta cùng nương ngươi chính là lo lắng ai dám ăn, sợ bán ra."

      Ai giống như khuê nữ nhà ông, cái gì cũng dám nấu lên ăn!

      Cúc Hoa thấy hai người vẫn còn lo lắng nhưng mà việc gì cũng cần có giới hạn, liền :

      - "Nương! ví dụ, con cá cùng tôm này mặc kệ là bản thân ta ăn hay , vẫn là từ trong thôn mua đến, vậy tốn bao nhiêu tiền vốn; còn có cá chạch cùng lươn —— , hai loại này vẫn là quên —— đây chính là thứ tốt, nếu có cũng lưu trữ tự ta ăn, ta luyến tiếc đem bán, vẫn là chờ mùa xuân sang năm bán ếch . Ta đem con cá ăn tạp này tinh tế nấu ra, văn tiền con, hai văn tiền hai con, rau xanh tặng , còn thêm chút tương ăn với cơm, ta cũng tin có người mua. Mấy thứ này tuy rằng thông thường, nhưng bọn họ ở ngoài làm việc, người ta cũng thể đem nồi chảo tới phải ? Chúng ta chỉ bán đồ ăn, cũng đoạt chuyện làm ăn bán bánh bao kia, chừng còn có thể làm cho bán thêm được nhiều bánh chút, người khác khẳng định cao hứng. Còn nội tạng heo kia sao, nương, ngươi ngày mai trước mua chút trở về, chờ ta nấu xong lại cho ngươi nghe."

      Dương thị nhãn tình sáng lên, tinh tế thưởng thức lời Cúc Hoa vừa , giống như có chút đạo lý. Lại muốn Thanh Mộc đến học đường, người trong nhà tay cũng khẩn trương, chỉ sợ chuyện làm ăn này làm tốt.

      Cúc Hoa nhìn Trịnh Trường Hà cười :

      - "Cho nên mới muốn cha nhanh đem chân dưỡng chứ. Bán này bán nọ đương nhiên muốn cha , bằng nương người, tại địa phương kia kêu loạn, bán đồ ăn cũng thỏa đáng."

      Trịnh Trường Hà thở dài :

      - "Nghe ngươi giống như có thể kiếm được tiền vậy. Mà ta, chân này cũng biết đến ngày nào mới có thể tốt lên!"

      Cúc Hoa nhìn cha liếc mắt cái :

      - "Cha! Ngươi gấp rút làm gì? Tiền này nào có dễ kiếm như vậy? Ta phải mới vừa sao, việc này cũng chỉ là kiếm tiền vất vả kia thôi. Chuyện làm ăn văn hai văn, ngày qua có thể có mấy chục văn, kiếm được là tốt lắm rồi. Việc này vẫn là bởi vì ‘hoa tiền vốn tiểu’ ( cần nhiều tiền vốn), mới có thể kiếm được."

      Dương thị tán thưởng :

      - "Là có chuyện như vậy! Mấy cái loại đồ ăn này bên trong đất mới khai hoang có rơi xuống, ta còn sợ ăn được liền lấy đến cho heo ăn, rất đáng tiếc!"

      Cúc Hoa :

      - "Đem đồ ăn đấy bán , được tiền mua gạo còn sợ gì, trộn nhân tượng tử quả cho heo ăn rất tốt rồi! Nương, cải trắng kia qua hai ngày là có thể thu, trước chặt ít trở về ngâm!"

      Nàng còn đem cắt cải trắng ngâm, vừa vặn có thể cùng với nội tạng heo bỏ cùng nhau, cũng hấp dẫn người lắm phải .

      Dương thị nghe xong đáp: "Ừ!"

      Bà thấy heo ăn tượng tử quả kia quả nhiên mập lên, mừng rỡ dừng được. Thời điểm mừng năm mới, đầu heo kia sợ là , bà chuẩn bị bán lần hơn phân nửa, lưu lại nửa cho nhà mình ăn!

      Vì thế lại mở miệng :

      - "Ta đây ngày mai lên Tập mua chút lòng heo trở về, cho ngươi nấu thử xem. Dù sao chúng ta tại là 'Sắt nhiều ngứa, nợ nhiều lo', tóm lại từ từ đến là được."

      Cúc Hoa nghe nương nàng chuyện thú vị, cũng nhịn được nở nụ cười.
      Chris, 1900, Hale2057 others thích bài này.

    5. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :031:Lại hết nữa rồi, đan bàn chuyện buôn bán mà:yoyo2::yoyo2:
      :die:Liễu thị bị đánh 1 chận nầy nhớ đời:050:Coi còn nhiều chuyện nữa ko:03:Coi như trong vòng 4 năm ko có người tới phiền 2 em CH rồi:cute:Chúc mừng
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :