Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Liễu nhi đấu tranh


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Tôn Liễu Nhi chờ nương nàng ra ngoài, liền ngừng châm tuyến trong tay, bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Trong lòng nàng ta tràn đầy đau đớn, trận trận cứ đánh úp lên, áp cũng áp xuống được!

      Xa xa trong học đường, truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, tâm Liễu nhi lại càng đau —— Thanh Mộc thế nhưng lại học! về sau có tiền đồ, đến lúc đó còn có thể nhớ được nàng sao?

      được, nàng ta nghĩ buông tha như vậy, nàng ta muốn tranh thủ lần. Nàng cũng biết từ đâu mà lại tin tưởng như vậy, cảm thấy chỉ cần Thanh Mộc nguyện ý cưới nàng, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp đến đối phó với nương nàng, để cho nàng gả cho .

      Phải như thế nào mới có thể làm cho Thanh Mộc đối với nàng khăng khăng mực, che chở cho nàng giống như che chở cho cái xấu muội muội của đây?

      Khuôn mặt Liễu nhi đầy u sầu, nhìn trong viện cây quế hoa kia héo tàn, đám vàng óng ánh héo rũ thành màu đỏ, màu đỏ sẫm bám ở giữa phiến lá xanh héo rút kia, tựa như tâm nàng đau khổ vậy.

      - "Liễu nhi ở nhà sao? Liễu nhi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thanh thúy.

      Liễu nhi ló đầu ra vừa vặn nhìn thấy, nguyên lai là Mơ nhi - tỷ tỷ của Cẩu Đản!

      Nàng ta mặc quần áo thanh hoa nửa mới nửa cũ, mái tóc thả dài sau lưng, đạp lên bậc thềm cao cao trước cửa, bậc thềm nữa thôi liền đến đây. Mơ nhi mặt cười hì hì, hé miệng hai lúm đồng tiền liền ra má, hướng về phía Liễu nhi cười :

      - "Tôn Liễu Nhi tiểu thư, cả ngày trốn ở trong khuê phòng, cửa lớn ra, cửa , so với tiểu thư khuê các còn muốn văn tĩnh hơn! Hình dáng này, khó trách người khác ngươi là mệnh thiếu phu nhân!"

      Liễu nhi bưng qua cái ghế, để tới trước mặt Mơ nhi, chờ Mơ nhi ngồi xuống xong, mới thở dài :

      - "Thiếu phu nhân gì! Sinh ra là nông dân, đến chỗ nào cũng đều là nông dân. Bộ dạng này mà giống tiểu thư khuê các, người ta nhìn cũng đâu vào đâu!"

      Nàng nhìn cái bàn cùng cách bài trí của cái phòng này, cảm giác chói mắt. Dùng tới mấy thứ này liền biến thành tiểu thư sao? Nàng căn bản biết dùng vài thứ kia, quay đầu lại nghĩ nếu đem mặt chà hồng hồng lục lục , đầu mang kim trâm lắc lắc, giống như con hát, ra ngoài còn phải để cho người ta chê cười à!

      Mơ nhi thấy nàng ta rầu rĩ, coi như vui, liền ngây thơ :

      - "Nương ngươi là muốn đem ngươi dưỡng thành tiểu thư khuê các, ngươi muốn, đến bây giờ cũng được a!"

      Nhắc tới nương nàng, vành mắt Liễu nhi lại đỏ, cảm giác tuyệt vọng và vô cùng lo lắng lại nảy lên trong lòng nàng! Nhìn bộ dáng Mơ nhi vô ưu vô lự, nàng nghĩ thầm, vì sao nương người khác đều giống với nương của nàng? Nương Mơ nhi cũng muốn gả nàng ta cho nhà giàu người ta, nàng cũng chưa nghe thấy nương Mơ nhi là muốn rất nhiều lễ hỏi.

      Liễu nhi nghĩ bản thân nàng khổ sở, hơn nữa trong ngày thường cùng Mơ nhi qua lại rất tốt, chút cũng nghĩ che dấu tâm tư trước mặt của Mơ nhi, bởi vậy, nàng liền thấp giọng khóc nức nở.

      Mơ nhi giật nảy mình, hai mắt mở tròn vo, cuống quít hỏi:

      - "Liễu nhi tỷ tỷ, ngươi... Ngươi đây là làm sao vậy?"

      Liễu nhi ngẩng đầu nhìn Mơ nhi, khóc :

      - "Mơ nhi, trong lòng ta khổ! Ngươi hiểu được sao, trong lòng ta khổ lắm!"

      Mơ nhi đứng dậy đến trước mặt Liễu nhi, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở đùi nàng ta, ngẩng khuôn mặt nhắn hỏi:

      - "Liễu nhi tỷ là có tâm phải ? Khó khăn phức tạp lắm sao? Có thể cùng ta ra ?"

      Liễu nhi khóc :

      - "Ta muốn gả đến nhà giàu người ta! Ta muốn làm thiếp cho người ta! Ta thích Thanh Mộc! Ta rất thích !"

      Mơ nhi bị dọa đến ngây người!

      Nàng cuống quít như kẻ trộm, nhìn trái nhìn phải cái, lại chạy ra ngoài cửa lớn nhìn quanh phen, rồi mới quay thân trở về giọng nhìn Liễu nhi :

      - "Tỷ tỷ, ngươi thôi! Để cho người ta nghe thấy được, tốt đâu!"

      Liễu nhi khóc thút thít :

      - "Muốn ta gả đến nhà giàu người ta làm thiếp, còn bằng ta chết thấy tốt hơn! Ta sợ gì đâu!"

      Mơ nhi có chút ngượng ngùng, giọng hỏi:

      - "Kia… Thanh Mộc hiểu được ngươi... Ngươi thích sao? Ngươi từng với chưa?"

      Nhắc tới việc này, Liễu nhi vừa mới nín, tiếng khóc lại tiếp tục vang lên:

      - "... có cách nào khác giúp ta? nhất định là bởi vì nương ta muốn nhiều lễ hỏi, mới chịu xuất đầu."
      Nhớ tới ngày đó, nàng vất vả mới tìm được cơ hội ngăn lại, nhưng mà mới hai câu, liền để ý đến nàng, bỏ . đối với xấu muội muội của cũng thế này! Liễu nhi nghĩ tới việc này, trong lòng liền co rút đau đớn!

      Đều người đều là kẻ hồ đồ, lời này tuyệt sai. Nàng cũng ngẫm lại, Cúc Hoa là muội muội của Thanh Mộc, ca ca chiếu cố muội muội là thiên kinh địa nghĩa, sao có thể cùng chuyện của nàng ta đánh đồng chỗ được?

      Mơ nhi cũng phát sầu, nương Liễu nhi muốn lễ hỏi, việc này cũng làm cho người ta còn cách nào khác nha! Ngươi để cho Thanh Mộc ở chỗ nào lấy ra được nhiều bạc như vậy chứ? Nàng nghĩ ra biện pháp giúp Liễu nhi, chỉ có thể nặng nề mà thở dài, ngồi xổm đất nhìn Liễu nhi khóc! Khóc hồi, Liễu nhi ngừng lại. Nàng ta dùng khăn tay xoa xoa nước mắt, nhìn Mơ nhi :

      - "Ta muốn đấu tranh hồi, dù sao cũng thể cam tâm! Ta muốn tìm , cùng nghĩ cách!"

      Trong lòng nàng ta có ý muốn mơ hồ, ước gì người khác phát nàng ta và Thanh Mộc ở cùng nhau, như vậy nương nàng vì thanh danh, cũng chỉ có thể đem nàng gả cho Thanh Mộc này mà thôi. Dù sao vì tương lai sắp tới, nàng ta cũng phải làm, bằng bất cứ giá nào cũng biết xấu hổ!

      Tâm Mơ nhi nhất thời đánh tiếng "Thùng thùng", nổi lên kinh hoàng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giống như chính bản thân nàng mới là người muốn mình hẹn hò với người ta vậy, thanh nàng có chút run run hỏi:

      - "Liễu nhi tỷ tỷ, ngươi muốn tìm Thanh Mộc ca? Ngươi muốn chỗ nào để tìm ?"

      Liễu nhi đáp:

      - " thôn vĩ, ở đường về nhà mà chờ —— bọn họ chút nữa cũng sắp tan học rồi! Mơ nhi, ngươi phải giúp ta. Ta trước sang nhà ngươi, rồi lại đến thôn vĩ chờ !"

      Đáng thương nha đầu này, thế nhưng quên mất việc nương nàng ta sang nhà Thanh Mộc, nàng ta cứ như vậy mà đến thôn vĩ chờ Thanh Mộc, là vô cùng có khả năng bị nương nàng ta lúc trở về tóm gáy. Lẽ ra nên làm chuyện hay như vậy, nhưng chuyện hay thường phát sinh đúng như thế, đúng là việc khéo cùng nhau mà đến!

      Mơ nhi lắp bắp hỏi:

      - "Liễu nhi tỷ tỷ, ngươi... Ngươi ... Là muốn... Cùng bỏ trốn đó chứ?"

      Thế giới của Mơ nhi vẫn là rất đơn thuần, tạm thời hiểu lắm những việc khó khăn phức tạp, cho nên, nàng ta vẫn có cách nào khác thấu hiểu được việc Liễu nhi tuyệt vọng cùng đấu tranh. Loại đấu tranh này gây cho Mơ nhi cảm giác sợ hãi —— việc bỏ trốn kia nếu bị người ta bắt được bị đem trầm lồng heo!

      Liễu nhi :

      - "Chính là ta muốn cùng bỏ trốn, cũng thể làm đâu —— trong lòng chỉ chứa cha mẹ cùng muội muội thôi!"

      Mơ nhi thở dài nhõm hơi, vỗ ngực :

      - "Làm ta sợ muốn chết! Liễu nhi tỷ tỷ, ngươi thế nào cũng phải làm như vậy ư, thể hảo hảo cùng nương ngươi chuyện sao? Mẹ con hai người lén lút , phải cũng tin được ít ư?"

      Ánh mắt Liễu nhi nhanh chóng lên tầng hơi nước —— xem , nương người khác đều giống dạng như vậy! Nương người khác đều là lắng nghe tâm của khuê nữ! Chỉ có nương nàng, trái lại tự bản thân bà còn muốn thay nàng tìm nhà giàu người ta, đem gả nàng , nguyện ý nghe những gì nàng kể ra. Có người nương như vậy, nàng ta còn có thể trông cậy vào sao?

      Thôn vĩ, dưới gốc đại thụ, Tôn Liễu Nhi lại xuất ở trước mặt Thanh Mộc, vẻ mặt nàng ta dị thường kiên quyết! Nàng ngăn Thanh Mộc lại, giọng hỏi:

      - "Nếu ta quan tâm, nhất định muốn gả cho ngươi, ngươi có thể che chở ta giống như ngươi che chở Cúc Hoa được ?"

      Thanh Mộc còn chưa kịp sốt ruột vì chân cha bị thương —— vừa hẹn Tần Phong giúp cha đổi dược, bỗng nhiên lại ở trong này bị Liễu nhi ngăn lại, rất vui, như thế nào cũng nên lời "Ta thích ngươi" vài chữ như vầy, như vậy rất đáng thương cho tâm của nương người ta!

      chỉ có thể cau mày, nhìn bề ngoài của nàng ta văn tĩnh, thực tế lại là thiếu nữ thập phần quật cường, nàng ấy rốt cuộc muốn làm gì đây?

      Chính là nàng ta liều lĩnh phải gả cho , lại càng thêm sợ hãi, sợ cũng thể cưới nàng được. nghĩ tại lấy vợ, cũng có thích nàng! Chẳng lẽ phải cùng nàng ta như vậy ư?

      Thanh Mộc nghĩ, theo sau Tần Phong đuổi tới, bình tĩnh nhìn Liễu nhi :

      - "Trước mắt ta còn muốn cưới vợ hay kết thân gì cả. Ngươi cũng biết, cha ta té ngã chân bị thương, nhà của ta bây giờ rất khó khăn, ta lại phải đến trường, vô tâm suy nghĩ những thứ khác. Liễu nhi, ngươi vẫn là chạy nhanh về nhà , để người ta nhìn thấy, ảnh hưởng thanh danh của ngươi đấy!"

      Thanh Mộc rất ít nhiều lời như vậy, biết khuyên thế nào vị thiếu nữ cố chấp này, nhưng lại tốt phát hỏa, người ta có thể ghét bỏ nhà bần cùng, vẫn là có chút cảm kích. Nhưng mà, phong cách hành của nương Liễu nhi, lại khiến cho bản năng của đối với Liễu nhi là “kính nhi viễn chi”! (khách sáo xa cách)

      Liễu nhi môi run run, tiến lên bước, hỏi Thanh Mộc:

      - "Ngươi chưa từng thích qua ta! Cho dù ta biết hổ thẹn như vậy mà đưa lên đến tận cửa, ngươi cũng thích ta, có phải hay ?"

      Trong ánh mắt nàng ta xuống dòng nước mắt, từ gò má trắng noãn ào ào chảy xuống, giống như đến đầu mùa đông đất đai khô cạn gặp mưa, nhanh chóng bị đất nâu kia hấp thu lấy, chút tiếng vang cũng có phát ra!

      Thanh Mộc biết phải trả lời như thế nào! vẫn là thiếu cơ hội cùng người ta chuyện, cùng với các nương giao tiếp lại cực ít, duy nhất giao tiếp chính là muội muội của - lại là cái bộ dáng kia, so với cuộc sống của còn muốn bế tắc hơn, muốn khuyên giải an ủi Liễu nhi này lúc sa vào trong tuyệt vọng cùng luyến ái, là làm khó . Mặc dù tự vô cùng thương hại nàng, giờ phút này cũng chỉ có thể cứng họng!

      Liễu nhi “phương tâm đại đỗng” (tâm thương mà gặp phải trở ngại), kéo tay áo của khóc, :

      - "Ngươi cảm thấy ta biết xấu hổ, ba lần bốn lượt quyến rũ ngươi phải ?"

      - "Thanh Mộc, còn chưa ..."


      - "Liễu nhi, ngươi làm gì?"

      Hai đạo thanh đồng thời từ trong thôn cùng ngoài thôn truyền đến, trong thôn là Tần Phong, muốn tới nhà Thanh Mộc giúp Trịnh Trường Hà đổi dược; ngoài thôn là nương Liễu nhi vừa từ nhà Thanh Mộc trở về!

      Tần Phong hoàn hảo, nhìn thấy hai người này mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn, cũng nhiều; nhưng nương Liễu nhi mới từ nhà Trịnh Trường Hà, bị đôi phu thê nơi đó làm cho nghẹn bụng khí trở về, cư nhiên nhìn thấy khuê nữ của bà cùng Thanh Mộc do dự ở cùng nhau —— tình hình này tuyệt phải loại chào hỏi. Nhất thời, ngọn lửa vô danh cất tiếng: "Hô lạp" xông lên tận đầu!

      - "Trịnh Thanh Mộc, ngươi ăn gan hùm mật gấu, đồ ranh con, dám quyến rũ khuê nữ nhà ta! Trịnh gia ngươi, có lấy người tốt, cái “lại da nữ” còn vọng tưởng gả cho nam nhân tốt, tiểu tử ngươi cũng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta phi! Ngươi cũng lấy nước tiểu của mình mà soi lại cái bộ dáng kia của ngươi , ngay cả kiện xiêm y lành lặn cũng có, còn nghĩ muốn nằm mộng đẹp sao! Trịnh Trường Hà, ngươi là thứ khốn khiếp! Dưỡng hảo con trai ngươi, tai họa khuê nữ ta, được chết tử tế!"

      Bà ta vừa rồi ở Trịnh gia là sinh khí, bởi vậy nhìn đến nữ nhi bà khổ tâm bồi dưỡng chuẩn bị gả đến nhà giàu người ta hưởng phúc, cùng Trịnh Thanh Mộc trộn lẫn ở cùng nhau, quả thực làm tâm can phế của bà đều cùng nhau đau! Trước mắng Thanh Mộc, mắng xong ghiền, quay đầu tới phương hướng nhà Thanh Mộc giơ chân vỗ tay bắt đầu mắng Trịnh Trường Hà!
      Chris, 1900, Hale2059 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      co nguoi me nhu the.....dua con lam sao co cs tot......toi cho LN,.......nhung long da cua LN cung chang tot nen cung ko muon thuong hai a........chi biet ich ky cho ban than. .minh.....hazzz....me nao con nay

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :017::017:Ko dc nhe! :026:Đan hấp vẫn mà hết c26, là sau đây:roft:Hết mẹ kiếm chuyện, rồi tới phiên con :041:Đúng là mẹ nào con nấy:03:Có ai thích trai người ta mà ghét bỏ em người ta chứ:hoho:Đúng là ko biết dùng óc mà:phut:Nếu với TM là thương cùng che chở CH còn có cơ hội làm cho TM si nghỉ lại mà cảm động:4:Đắng nầy ghen ghét CH ai giám cưới bả về.Cưới vế chắc đêm lên bàn thờ để chắc:027:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liễu nhi thấy nương nàng xuất , đầu tiên là trận tuyệt vọng, tiếp đến lại là trận thoải mía, thầm nghĩ vậy cũng tốt, làm cho người ta phát cũng tốt!

      ngờ nương nàng đầu tiên là đối với Thanh Mộc chỉ là bùm bùm mắng chút, ngược lại bắt đầu mắng đến cha Thanh Mộc. nàng ta lúc này mới phát tình phát triển quá xa, căn bản đơn giản giống như nàng tưởng tượng, nhìn sắc mặt Thanh Mộc càng ngày càng khó coi, trong lúc nhất thời tâm nàng ta như tro tàn!

      chương 27.1

      Thanh Mộc thấy Tần Phong bất ngờ biết là có chuyện gì… Tần đại phu này là người nho nhã, tuyệt phải là người lung tung; thấy nương Liễu nhi, thầm nghĩ hỏng rồi, cái này sao cũng ràng được. vốn định bản thân làm cho Liễu nhi chút việc, tùy ý để nàng ta với vài câu, dừng để ý nàng, việc này trôi qua như vậy liền xong rồi. Làm sao nghĩ đến nương Liễu nhi há mồm liền mắng ra chuối, đem cả nhà đều lôi ra mắng, ngay đến Cúc Hoa cũng tránh được bọ lôi vào cuộc!

      cầm chặt hai quá đấm, trán gân xanh đều hẳn lên, căm tức nhìn nương Liễu nhi, ý tứ của là: “Ngươi mà còn mắng nữa, ta khách khí đâu!”

      Nương Liễu nhi lại biết kiềm hãm, khi bà ta còn chưa có thuận…… Làm sao, người câu dẫn khuê nữ ta, còn muốn chối?

      Bà ta hai tay chống nạnh, thẳng đến trước mắt Thanh Mộc ----- cái khăn bịt đầu buộc lấy búi tóc cũng bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi sơ xuất làm rớt xuống dúm tóc ----- bà ta khẽ kêu lên: “Thế nào, ngươi còn muốn đánh người à? Đồ vương bát đản biết xấu hổ, đều giống như kẻ trộm…”

      Liễu nhi gắt gao giữ chặt cánh tay nương nàng, thanh thê thảm, khóc nức nở : “Nương, ta trở về ! Nương, cầu ngươi…!”

      Tần Phong cũng nghĩ tới tình cư nhiên náo qua nhưu vậy, bước lên phía trước giữ chặt Thanh Mộc, cho hăn vọng động; lại đối với nương Liễu nhi khuyên nhủ: “Thím, ta nghĩ ngươi hiểu lẩm, Thanh Mộc là theo lời Liễu nhi , xong rồi, làm sao giống như người nghĩ như vậy? Mau trờ về thôi, người ngoài đều nghe thấy được tốt!”

      Cơn tức của nương Liễu nhi căn bản là càng ngày càng lớn, nghĩ đến vừa rồi ở Trịnh gia chịu tức giận, bà ta kêu lớn. “Hiểu lầm gì? Người nhà kẻ nào tốt. Dưỡng cái ‘lại da nữ’ còn vọng tưởng gả cho nam nhân có tướng mạo đoan chính, cấp 4 lượng bạc lễ hỏi còn ghét bỏ. Cũng nhìn xem diện mạo kia…. Tặng người ta cũng cần! Nguyên tưởng rằng con trai là thứ tốt, ai mà biết cũng ra gì, cư nhiên câu dẫn hoàng hoa khuê nữ! Toàn gia này cũng có lấy thứ tốt…”

      Vốn bà ta bởi vì chuyện Liễu nhi mà mắng Thanh Mộc, Thanh Mộc còn chịu đựng, tưởng việc này là hiểu nhầm, nhẫn nại còn chưa tính, nhưng tại cư nhiên dắt ra đến việc của Cúc Hoa, lại nhấc lên lê hỏi gì đo, như thế nào còn có thể nhịn được nữa?

      phen gạt tay Tần Phong ra, bức thẳng đến trước mặt nương Liễu nhi, vừa chìa tay, đem bà ta đẩy cái lảo đảo, tức giận : “Ngươi gì? AI muốn làm mai, ai muốn lễ hỏi? Ngươi ở đây bậy cái gì?”

      Cái này cũng được! Nương Liễu nhi liều mạng nhảy phốc lên, gắt gao nhéo Thanh Mộc, láy đầu hướng về trước ngực mà đúng, trong miệng ô ngôn uế ngữ (lời ô uế, thô tục) ngừng, lôi kéo đem chuyện làm mai cho Cúc Hoa ra. Chọc cho Thanh Mộc càng tức giận, chút khách khí đem bà ta đẩy ngã ở đất, hận thể đá bà ta cước.

      Nương Liễu nhi cũng là khóc lóc om sòm đứng lên, hướng tới phương hướng mà nhà Trịnh gia chửi ầm lên. Tiếng mắng cao, truyền khắp toàn bộ Thanh Nam thôn, hiển nhiên cũng truyền đến trong lỗ tai Dương thị.

      Bà xa xa nhìn thấy thôn vĩ, vây quanh càng ngày càng nhiều người, hiểu được là có chuyện xấu, ngươi đàn bà thôi này phát thần kinh gì, cư nhiên đem chuyện vừa rồi làm ầm ĩ cho toàn thôn đều biết đến? Đồng thời, trong lòng cũng là cỗ cơn tức bốc lên… Lão nương là dễ chọc lắm sao?

      Vì thế, xoay người cùng Cúc Hoa dặn dò câu, liền đằng đằng sát khi hướng thôn vĩ chạy đến! Lúc này, trong thôn đại bộ phần người ta cũng đều chen chúc nhau chạy tới.

      Thanh nương Liễu nhi vừa cao lại vừa sắc nhọn, muốn nghe thấy cũng khó khăn. Chỉ thấy nam nữ già trẻ giống như mạng nhện từ trong thôn tràn ra đường, càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau liền vây quanh làm thành vòng lớn.

      Tần Phong nhìn tình hình này mà thở dài. Kéo lại kéo được, đành phải làm cho người ta chạy nhanh tìm thôn trưởng Lí Canh Điền.

      Dương thị bình thường chính là người ngay thẳng, lại đau nữ nhi, Trịnh Trường Hà làm người thà chất phác, chuyện trong nhà có hơn phân nửa là bà quyết định, mạnh mẽ đứng lên cũng phải là kẻ dễ bắt nạt! bà như trận gió vọt tới trước mặt nương Liễu nhi, tuyên quyền bắt tay áo đối với bà ta “Phi” ngụm, mắng: “Người cái xú bà nương này, tại đây pasht thần kinh gì đó? Ngươi mắng ai? Cho là lão nương dễ khi dễ sao?”

      Nương Liễu nhi lập tức nhảy lên đáp lại. Bà ta vừa rồi mắng nửa ngày có người hưởng ứng, chính là cảm thấy mất mặt. Thanh Mộc chỉ mặt đẩy bà ta cái, cũng cùng bà ta đối miệng.

      Hai người này vừa chạm mặt, thua gì hai quả tinh cầu đụng vào nhau, đó là ‘tay cùng tay, miệng kề miệng’ (tay châm đấm đá, mắng chửi ngừng)

      Quá trình ngươi tới ta , người bên cạnh xem náo nhiệt cùng khuyên giải an ủi, cuối cùng cũng hiểu tình trải qua, nguyên lai là vì cho Cúc Hoa làm mai cũng chuyện Thanh Mộc và Liễu nhi tư tình tương hội mà ra cớ .

      Dương thị nghe nương Liễu nhi con trai bà câu dẫn Liễu nhi, nhất thời giận dữ, tính tình của Thanh Mộc, bà như thế nào biết, sao có thể làm ra việc này?

      “Tính tình Thanh Mộc của nhà ta toàn thôn đều biết, muốn trách trách chính khuê nữ của ngươi biết kiểm điểm! Con đường này đúng là đường mà Thanh Mộc về nhà, đường này có gì đúng? Nhưng là khuê nữ của ngươi, sao lại chạy đến nơi này? A? Chính ngươi thích lấy khuê nữ đổi bạc, cho rằng người khác cũng giống như ngươi sao? Cúc Hoa nhà ta chính là gả ra, ta cũng thể vì tiền đem nàng gả cho lão nhân hơn bốn mươi tuổi. Các ngươi, tất cả các ngươi , đem cái tiểu nữ oa làm mai cho cái lão nhân, bà ta làm người như vậy sao? Ngươi là có ý tốt hả? Người lúc nào có ý tốt? Cảm tình buổi sáng đến thăm Trường Hà nhà ta, hỏi đông hỏi tây việc xem bệnh cho Trường Hà cần bao nhiêu tiền, là tới để thám thính tin tức mà thôi; buổi chiều liền tới làm mai, muốn cho ta bá khuê nữ phải ?...”

      Nương Liễu nhi nghĩ tới lúc Dương thị phát uy liền chuyện lợi hại như vậy, tức giận đến điên cuồng: “Người bán khuê nữ, khuê nữ của ngươi nếu muốn bán cũng phải có người chịu mua mới được. Chỉ sợ cho người ta cũng cần. Cũng dùng nước tiểu mà soi lại chính mình! Chính là ép buộc, khuê nữ nhà ngươi cũng là “Đuôi con chuột – đánh trăm gậy cũng sưng lên được”. Khuê nữ của ta mà câu dẫn Thanh Mộc nhà ngươi, liền xem lại bộ dạng nhà ngươi , muốn gì cũng có, ai có thể xem trọng vậy? Này… phải làm cho thiên hạ chê cười sao?...”

      Lúc này, bên cạnh người vây quanh càng ngày càng nhiều, ngay cả đại nương tiểu nàng dâu, bà cố nội, lão gia gia đếu đến xem náo nhiệt; nhóm tiểu oa nhi cũng nghe mùi ngon, lại cảm thấy hơn được ai, bọn họ vóc người ải (lùn, thấp bé) nhìn thấy thoải mái, vì thế trèo lên ngọn cây đại thụ quan sát toàn cục.

      Cẩu Đản trước làm gương, trèo lên cao nhất, từ cao nhìn xuống, còn tiếp đón thêm Tiểu Thạch Đầu trèo lên.

      Nhưng mà Tiểu Thạch Đầu hôm nay lại có tâm tình xem náo nhiệt, đến chính vì lo lắng cho Trịnh thím!

      Mơ nhi sắc mặt trắng bệch đụng đến bên người Liễu nhi, gắt gao bắt lấy cánh tay nàng ta, cả người phát run giọng kêu lên: “Liễu nhi tỷ tỷ…”

      Cảm giác được Liễu nhi đờ đẫn , ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt Liễu nhi đăm đăm, ngơ ngác nhìn trong đám người, hai thôn phụ chống nạnh bóp thắt lưng mặt đối mặt mắng chửi nhau, tựa hồ việc này cùng nàng ta căn bản có quan hệ gì!
      Chris, Hale205, 19005 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27.2
      Mơ nhi có chút sợ hãi, dùng sức đem Liễu nhi kéo về phía sau, bên khẽ với nàng ta: “Liễu nhi tỷ tỷ, người đừng như vậy!”

      Nàng gấp đến độ phát khóc, lại thể cho người khác!

      Việc nam nữ tư tình này bị bắt được, quả nhiên cùng với nàng tưởng tượng giống nhau đến đáng sợ! Nàng lôi kéo Liễu nhi, sợ nàng ta chịu nổi, giống Cúc Hoa như vậy nhảy Kính hồ. Bởi vậy, nằng quyết định luôn luôn đứng ở bên người Liễu nhi.

      Trương Hòe ở nhà nghe được tiếng mắng chửi của nương Liễu nhi, tức giận bừng bừng phấn chấn lên… Chắc là những người này, Thanh Mộc cùng Cúc Hoa thể đàn áp được chăng?

      bay nhanh tới, liếc mắt cái nhìn thấy bong lưng Thanh Mộc, tức thới vọt vào đám người, túm lấy cánh tay Thanh Mộc hỏi: “Thanh Mộc, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ như vậy?”

      Thanh Mộc quay đầu liếc mắt nhìn , cũng trả lời, chính là mặt căng thẳng hé miệng nhìn nương cùng nương Liễu nhi. Lúc này cũng tiện tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể đứng nhìn nương cùng nương Liễu nhi cũng nhau đấu võ mồn!

      Nương Liễu nhi nghe Dương thị mắng bà ta việc mặc kệ người khác, vừa giận vừa tức, bà ta đến bây giờ cũng cảm thấy bản thân bà ta giúp Cúc Hoa cửa hôn nhân này có gì tốt… 4 lượng bạc lễ hỏi, hỏi cưới vẫn là cái xấu nữ!

      Bà ta đối mặt với đám người, khẽ hỏi: “Các ngươi phân xử công bằng , thời điểm mùa xuân Hoàng Đại Nha cưới thể tử, mới ra 3 lượng bạc. ta giuos Cúc Hoa nhà nàng ta việc hôn nhân,người tar 4 lượng bạc, như thế còn chưa đủ thành tâm sao? Còn muốn bao nhiêu nữa? Chính là đồng ý còn chưa tính… Cũng phải việc hôn nhân nào đều có thể vừa nó là thành, kia cũng thể mắng chửi người phải ? Thế nhưng bọn họ mắng nam nhân nhà ta đoạn tử tuyệt tôn, phải rủa con cái ta chết sớm sao? Các ngươi , có ai làm như nàng ta ?”

      Dương thị nghe xong lời này tức giận đến hai mắt bốc hỏa, nghĩ thế nào mà như vậy? Nếu có thể giúp Cúc Hoa tìm cái nam oa thích hợp, văn tiền lễ hỏi bà cũng cần, bà có muốn thêm gì nữa đâu?

      Bà chỉ vào mĩu nương Liễu nhi mắng: “Tiền, tiền! Ngươi chỉ biết có tiền! Sao ngươi kẻ ra 4 lượng bạc lễ hỏi này là người như thế nào? Người ta là ngã theo chiều gió, ngươi là có tiền việc gì cũng có thể làm! Nếu có người ra giá cao, ngươi có phải hay muốn đem Liễu nhi bán hát hí khúc (làm con hát)? Người nếu có nhãn lực như vậy, nghe ta đồng ý liền bước , Trường Hà nhà ta có thể mắng ngươi sao? Ngươi làm sao biết Cúc Hoa nhà ta tặng cho người ta cũng cần? Ngươi lời này phải muốn bị người chửi mắng sao?

      Nương Liễu nhi tức giận đến mất lý trí, miệng đắn đo : “Cúc Hoa nhà người vốn chính là có người muốn, trong lòng mọi người đều hiểu . Ngươi còn làm như bảo bối à? nó tôt như thiên tiên cũng sợ ê rằng!”

      Dương thị giận quá, nguyên bản cãi nhau vẫn còn nhường chút, gặp người phụ nữ này bẩn thỉu Cúc Hoa của bà, cũng bước nhường trả lời: “Cúc Hoa của nhà ta có người muốn, ta làm nương liền lưu trữ nàng; Liễu nhi nhà ngươi có người muốn, ngươi liền dắt ra ngoài bán , bán xong rồi ước lượng tính toán thử xem được bao nhiều tiền cân?”

      Hai người này mắng càng ngày càng hăng, đều cảm thấy mắng chửi đủ để phát tiết tực giận trong lòng, vì thế cùng nhau xé rách mặt ra. Tức thời xoay vòng thành đoàn, phóc té mặt đất, trời lâu chưa đổ mưa, đất khô thành trận tro bụi sương khói, là ứng câu kia ‘đại nương tiểu nàng dâu đánh nhau …. Vừa xoay lại vừa bóp!’

      Thôn trưởng Lí Canh Điền nhận được tin tức, lòng như lửa đốt lập tức chạy tới, nhìn thấy tình hình hỗn loạn thành đoàn này, tức giận đến dậm chân, tay chống nạnh tay chỉ vào các nàng kêu lên: “Còn ra thể thống gì? mau dừng lại, để cho người ta chê cười! Các ngươi còn đem các nàng kéo ra!”

      Câu cuối cùng là đối với đám kia thông phụ kia . Hai người phụ nữ đánh nhau, nam nhân là tốt ra mặt can ngăn, nhưng mà… thiên a! Nam nhân nhà các nàng đều có ở đây!

      Nhóm phụ nhân bên cạnh phải là kéo, chính là hai người này đánh nhau hăng say, có cách nào khác để kéo nha!

      Dương thị kéo tóc nương Liễu nhi, người nếu tiến lên ta kéo lại, phải là muốn đem tóc nương Liễu nhi kéo đứt luôn chứ? Người kéo bàn tay Dương thị can ngăn , lúc này tại đây là thời điểm liều mạng, tay kia mà thu lại là chết nhanh, bài như vậy, chừng bắt cái tay kéo kia làm chính mình bị thương. Nương Liễu nhi bị Dương thị áp chế, nếu kéo tay Dương thị giống như lời thôn trưởng nhảy vào can ngăn, việc kia phải là tự tìm rắc rối sao? Quay đầu lại bị Dương thị hận chết.

      Vì thế, đám phụ nhân cứ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Dương thị chuyển động người nương Liễu nhi, dùng tay dùng miệng căn, có chút cảm giác “Chó cắn con nhím – chỗ hạ miêng’.

      Nương Thạch Đầu ban đầu còn sợ Dương thị chịu thiệt, nghĩ tới bà lợi hại như vậy, chút nào hàm hồ. Lại sợ làm hại đến mạng người, chỉ phải ở bên khuyên nhủ: “Trịnh tẩu tử, có chuyện gì từ từ ! Đừng đánh nữa, thôn trưởng phát hỏa đấy!”

      Nương Cẩu Đản càng ngừng loay hoay cái mông, lát chuyển tới Dương thị bên này, phát kéo được, lại chuyển tới nương Liễu nhi bên kia, vẫn là có cách nào khác để kéo!

      Bà (nương Cẩu Đản) gấp đến độ hai tay ngừng đập đập đầu gối: “Ai nha! Rốt cuộc là làm sao? Buổi sáng còn tốt lắm, phải còn muốn Vân Thiên Tự dâng hương sao? Đều là quê nhà hương thân, có gì thể từ từ mà !”

      lão thái thái tuổi lớn chút, lắc đầu : “Ai! Thành cái gì dạng này! có bà bà quản chính là được!”

      Vì thế mọi người ào ào thầm nghỉ, có người chuyện nương Liễu nhi làm là được; có người bà ta cũng là xuất phát từ mảnh hảo tâm, nương Cúc Hoa nên làm như vậy; còn có người thần bí hai người đánh nhau chết sống lại, kỳ thục phải vì chuyện của Cúc Hoa, mà là chuyện Thanh Mộc cùng Liễu nhi tư tình nam nữ bị bắt gặp.

      Lập tức còn có người phản bác , việc này căn bản là bừa, Thanh Mộc kia là oa tử được người trông nom mà lớn lên, khẳng địnhkhông thể làm ra việc này; Liễu nhi cũng là nữ oa có bổn phận, cũng thể làm hỏng thanh danh khuê nữ của người ta.

      đề cập tới việc những người này rảnh rỗi nghị luận, đáng là Dương thị, cũng đánh ra đến phát hỏa, bà hôm nay là nhất định phải giết gà dọa khỉ, làm cho đám lão nhân dám cười nhạo Cúc Hoa nhà bà cái kinh sợ.

      Dương thị tóc tai tán loạn, bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Lão nương hôm nay liều mạng, mệnh cũng cần, cùng chết với cái xú bà nương này… xem ai còn dám bẩn thỉu Cúc Hoa của chúng ta nữa!”

      Miệng la hét, tay phẩn khởi phát thần uy, phen nắm lấy dúm tóc nương Liễu nhi, thuận thế lôi kéo, còn mặt của bà ta cho dấu ngắt cong cong; nương Liễu nhi đầu tiên là đánh lại Dương thị, chờ hòi sau, tức giận đến giống như cọp mẹ phát cuồng, ngao ngao kêu lớn, cúi đầu nhằm về phía Dương thị, đầu đánh mạnh vào bụng Dương thị. Dương thị bị đụng mạnh, ngã ra đặt mông ngồi dưới đất.

      Thanh Mộc vội vàng ra phía trước dìu nương đứng lên. Nương Liễu nhi nhất thời kêu lớn: “Hai người đánh người sao? Đến đây! Lão nương sợ! Trịnh Trường Hà thành người què, ta coi ngươi còn có thần khí gì?..”

      Cha Liễu nhi – Tôn Kim Sơn cùng ca nàng ta - Tôn Thiết Trụ rốt cục cũng thở phì phò chạy đến. Thôn trưởng Lí Canh Điền như gặp được cứu tinh, vội quát to: “Tôn Kim Sơn, mau đem thê tủ ư ngươi kéo về nhà !”

      Nương Liễu nhi tóc tai bù xù, sắc mặt ửng hồng, hướng về phái Lí Canh Điền khẽ reo lên: “Bằng gì? Thông trưởng, người đây là giúp đỡ nhà Trịnh Trường Hà sao? Vừa rồi bọn họ hai người đánh sao ngươi lên tiếng? Thiết Trụ, đánh người phụ nữ này cho ta!”

      Thôn trưởng tức giận đến phát run. Người phụ nữ này dám phân phải trái? Thời điểm nào người ta hai người đánh người hả? Ông khi nào thiên vị nhà Trường Hà chứ?

      Ông tốt cùng nương Liễu nhi ra những lời này, chỉ căm tức nhìn Tôn Kim Sơn. Tôn Kim Sơn cuối cùng có hồ đồ nghe lời thê tử , phen kéo lấy Thiết Trụ muốn tiến lên, mặt trầm nhìn chằm chằm vào đám người vây quanh.

      Cúc Hoa cũng sớm qua.

      Nàng ở nhà nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, lại nghe thấy tiếng nương nàng la hét càng ngày càng lớn, mang theo thanh “Lại da nữ” gì đó, rốt cuộc nhịn được, cùng cha tiếng, liền chạy nhanh đến trường.

      Đứng ở bên nghe xong nửa ngày, cuối cùng hiểu . Liễu nhi này hẳn là lại đây tìm ca ca, bị nương nàng ta vừa vặn bắt được, nương Liễu nhi đây là giận chó đánh mèo!

      Nàng gặp trường khống chế được, ngay cả lời của thôn trưởng cũng thể đàn áp việc, nương Liễu nhi càng đem ca ca cùng nàng đạp như đáng đồng, cảm thấy thầm hận, giận dữ liền xông ra ngoài, đối với nương Liễu nhi quát to: “Câm miệng!”

      Tiếng hét non nớt đầy phẫn nộ này làm cho đám người kêu loạn nhất thời yên tĩnh, mọi người ở đây đều nhìn về phía “lại da” xấu nữ này. Chỉ thấy nàng đứng thẳng tắp, thân mình gầy yếu đơn bạc, đứng ở bên trong vòng người, hia mắt gắt gao nhìn chằm chằm nương Liễu nhi!

      Thanh Mộc thấy Cúc Hoa đến, cuống quýt tiến lên giữ chặt nàng. Muội muội của cho tới bây giờ liền sợ hãi trước mặt người khác lộ diện, hôm nay đây là làm sao vậy?

      Cúc Hoa bình tính đẩy ca ca ra, như cũ là đối với nương Liễu nhi trợn mắt nhìn!

      Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh xem náo nhiệt, lo lắng la hoảng lên: “Cúc Hoa tỷ tỷ!”

      Nương Thạch Đầu vội bịt miệng , cho kêu. Nhiều người như vậy tại đây, chẳng lẽ nương Liễu nhi còn dám đánh Cúc Hoa sao? Cho nên bà lo lắng!

      Trương Hòe thầm sốt ruột: có Thanh Mộc ở đây, Cúc Hoa chạy đến làm gì? quyết định nếu tình thể dàn xếp, liều mạng đắc tội với người ta, cũng muốn xông lên giúp nhà Thanh Mộc!

      Nương Liễu nhi tuy có chút trố mắt, nhưng bà ta như thế nào sợ cái tiểu nữa oa? Mắt lóe lóe nhìn Cúc Hoa, : “Thế nào, lại da nữ…”

      Cúc Hoa đợi bà xong, liền tiến lên để sát vào, đối với bà ta thấp giọng mấy câu, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta như vậy.
      Anhdva, Chris, Hale2058 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :