1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn


      Ngồi xuống lần nữa, Phượng hiên liếc mắt Phượng Trọng Bắc : “Sao từ Phượng châu đến đây cũng tiếng? Là có chuyện gì quan trọng sao?”

      “Chúa thượng, vừa rồi ngài đối với Lâm Thành Huân có phải là hơi quá mức hay ? Thế lực Lâm thị thể khinh thường, vẫn là cần trở mặt ngay!” Thấy vừa rồi Phượng hiên với Lâm thành huân làm cho Phượng Trọng Bắc có chút lo lắng .

      “A, chuyện này ông cần quá lo lắng, ông tới là có chuyện gì?” Đừng để chậm trễ thời gian của nữa, có tin tức tốt muốn cùng muội tử chia xẻ, sớm xử lý chuyện nơi đây nhanh chút, là có thể nhanh chút đến phòng ngủ của muội tử, Phượng hiên trong lòng thầm .

      “Thuộc hạ là đem những bức họa này đến cho ngài xem qua. Mấy ngày hôm nay lại có người thay khuê nữ nhà mình làm mai , còn kèm theo bức họa. Mặt khác mấy vị trưởng lão chúng ta cũng lựa chọn ít nữ tử khéo léo, diện mạo tệ, gia thế khá tốt. những bức họa này là thuộc hạ mang tới xin ngài xem qua.” xong, Phượng Trọng Bắc ra hiệu cho gia phó của ông ta đến cầm cuộn tranh ở trong tay đặt ở bàn đá.

      “A, những người đó là nhìn trúng ai, mà lại vẫn cần tông chủ ta đây tự mình chọn lựa?” Kỳ đối với ý đồ của Phượng Trọng Bắc đến Phượng Hiên đoán đến tám chín phần nhưng vẫn bắt đầu giả ngu, muốn xem.

      Khóe miệng Phượng Trọng Bắc nhịn được hơi hơi run rẩy chút, trả lời : “Chúa thượng, chuyện này đương nhiên là việc hôn nhân của ngài. Ngài cũng hai mươi chín tuổi, lại vẫn chưa thành thân, thậm chí ngay cả thiếp thất cũng có. . . . . .” Nhìn toàn bộ trong triều hoặc là sáu tộc, người nào người đấy làm gì có ai đến tuổi này mà chưa cưới vợ? Nhiều người lại ba vợ bốn nàng hầu! Thế mà tông chủ nhà mình ở nơi này, đại nam nhân lại giống như hoà thượng, dính nữ sắc! Còn như vậy xuống, rất khó bị người hoài nghi nơi kia của chúa thượng có vấn đề, ngay cả có đồng tính chi thích ( gay)! Đoạn cuối cùng kia, Phượng Trọng Bắc dám ra suy nghĩ trong lòng như vậy, dừng chút tiếp tục , “Ngài vẫn nhìn xem ở đây có chỗ nào vừa ý hay , cho dù là trở thành thiếp thất cũng tốt!” Bọn họ cũng cầu cao rồi, chỉ cần Phượng hiên khẳng muốn là tốt rồi, Phượng Trọng Bắc trong lòng thầm nhủ, lấy tay đem cuộn tranh đẩy tới trước mặt Phượng Hiên.

      Nhìn Phượng hiên sau khi cầm cuộn tranh lên, tầm mắt Phượng Trọng Bắc đảo qua Phượng tiêu cùng với Phượng địch đưa Văn Thiều Uẩn trở về bên trong đình, lại nhìn bọn hộ vệ mặc trang phục màu xám canh giữ ở ngoài đình, toàn bộ đều nam nhân, đừng đến tỳ nữ, ngay cả nửa giống động vật cái đều có, thiếu chút nữa làm cho ông chảy nước mắt chua xót xuống. Từ mười bốn năm trước sau việc hôn nhân bị hỏng kia, biết vì tông chủ Phượng hiên đề cập qua bao nhiêu việc hôn nhân, nhưng luôn tìm lý do cự tuyệt. Từ bắt đầu có chỗ đứng ở trong triều rồi rảnh, biến thành nhà có thể ảnh hưởng đến chính trị của Phương thị, gần đây lại biến thành soi mói khuyết điểm bối cảnh mọi người trong nhà , tóm lại, tông chủ nhà mình có đủ loại lý do kiểu dáng kỳ quái cự tuyệt đối tượng các vị trưởng lão vì lựa chọn. Tông chủ nhà mình dung mạo địa vị tất nhiên làm cho bao nhiêu thiếu nữ nối tiếp nhau, nghĩ hết biện pháp muốn lên giường của , nhưng mà, khi thân thể nữ tử mỹ lệ tản ra thanh xuân mị lực mềm như tơ xuất ở trước mặt tông chủ nhà mình , , lại làm ngơ xoay người bước , còn hạ lệnh kêu người đem nhóm người động lòng người kia có thể làm cho cả chính ông lão nhân gia biến thành con rồng sống, ngay cả cái giường cũng mang vất . Trời ạ! Tiếp tục như vậy năm nào tháng nào Thiếu tông chủ tương lai của Phượng thị bọn họ mới có thể ra sinh a!

      suy nghĩ, trong lòng mong mỏi lần này có thể có nữ tử trúng tuyển, Phượng Trọng Bắc mang theo ánh mắt hy vọng nhìn về phía Phượng hiên cẩn thận xem kỹ bức họa, thầm nghĩ, từ trước tới nay tông chủ hoặc Thiếu tông chủ, bất kể như thế nào, việc hôn nhân đều nghe theo các trưởng lão trong tộc an bài, nhưng từ khi tông chủ đương nhiệm kế nhiệm tông chủ cái đó liền thay đổi, trong tộc ai dám bắt buộc làm chuyện gì, bởi vì năm vị trưởng lão đều khắc sâu nhớ kỹ năm đó Phượng hiên mắt lạnh cười như thế nào xem nguyên đại trưởng lão Phượng vĩnh diễm chết mà uy hiếp bất luận kẻ nào cũng được giúp, lại lạnh lùng đem cha mình nhốt trong chùa miếu ở Phượng châu đến hơn mười năm, khí thế chèn ép các huynh đệ cùng cha khác mẹ, khiến cho vô ngày nổi danh, hơn nữa chỉ mới có mười lăm tuổi lại dựa vào lực lượng mình làm cho thế lực của Phượng Thị ngã.

      Chợt phát cuộn tranh bị đẩy trở về trước người mình, Phượng Trọng Bắc từ trong suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi : “Chúa thượng, có vừa ý ?”

      Phượng hiên tiếc nuối cười cười, hơn nữa lắc lắc đầu, biểu tình có chút vô tội, mặc dù có người nhìn qua thực thuận mắt, nhưng làm sao có thể từ bức hoạ liền quyết định lấy ngay người cho tới bây giờ chưa thấy qua người đâu! Cho nên, đành bất đắc dĩ cũng còn biện pháp a! Muốn trách trách các nàng thể làm cho mình thần hồn điên đảo, phải là lỗi của mình!

      thể chấp nhận loại kết quả này Phượng Trọng Bắc cầm lấy cái trong đó, mở ra, đặt tới trước mặt Phượng Hiên, vội vã : “Người này rất tốt a, diện mạo đoan chính, gia thế tồi, là nữ nhi của tri huyện Lam châu, bức họa này thuộc hạ đối chiếu với bản thân của nàng, bức tranh cực kỳ rất , hề xuất nhập!”

      thân so với hạ thân dài hơn, ông cảm thấy mang nàng ra ngoài là tông chủ phu nhân, mặt có mặt mũi sao?” Phượng hiên dùng cây quạt chỉ chỉ, khóe miệng tươi cười có chút gian.

      Phượng hiên vừa như thế, ban đầu còn có nhìn thấy Phượng Trọng Bắc càng xem càng cảm thấy là có chuyện như vậy, thể , đành phải đem bức họa kia thu hồi, để qua bên, cầm lấy cái khác, tiếp tục.

      “Chỗ này có nốt ruồi, miệng lưỡi!”

      Miệng lưỡi tông chủ phu nhân? Như vậy sao được! Để bên.

      “Vừa thấy chính là sinh nữ nhi !”

      Hình như là có chuyện như vậy, sinh ra nhi tử tương đương vô dụng, lại để bên.

      “Mắt tà, tâm bất chính, trộm người!”

      Phải ? Nhìn tông chủ nhà mình mặt hoạ thuỷ cái, vô cùng hoài nghi có người sau lưng gương mặt này trộm người Phượng Trọng Bắc nhíu nhíu mày, nhưng vẫn thể để loại người này vạn nhất làm mất mặt Phượng thị, vì thế, lại để bên.


      Phượng hiên đối với mỗi bức hoạ mở ra đều có thể vạch chỗ làm cho Phượng Trọng Bắc kiêng kị, dần dần, đống bức hoạ giống như ngọn núi kia nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng, chỉ còn hai cái .

      phải chứ! Chẳng lẽ lần này ông phải thất bại mà về? Phượng Trọng Bắc cầm lấy bức, giương lên mở ra, vừa thấy, ông kích động chỉ vào ngừơi trong bức hoạ : “Chúa thượng! Vị này là chi nữ của Doanh Phó tướng Hắc Hổ ở phía đông, diện mạo dung mạo đều tốt nhất, học thức cũng rất cao, võ công cũng yếu, là người thuộc hạ lựa chọn thích hợp nhất trong tất cả!”

      Chỉ thấy người trong bức tranh kia dáng vẻ thướt tha mềm mại, tươi cười quyến rũ, xác thực tồi. Phượng hiên gật gật đầu, hỏi Phượng Trọng Bắc câu: “Nàng là các ông lựa chọn, hay là phụ thân nàng phái người tới cửa cầu thân?”

      “Cha của nàng phái người tới cửa cầu thân.” Phượng hiên vì sao hỏi như vậy, còn tưởng rằng có hi vọng Phượng Trọng Bắc thành trả lời.

      “Vậy đúng rồi, đừng nhìn nàng mặt ngoài có gì, nhưng mà nhà lại chủ động, liền đại biểu cho tám phần là có bệnh tiện ra!”

      Bệnh tiện ra? thể nào! nghe qua a!

      “Có thể sinh được đứa !” Người nào đó loạn phỉ báng.

      sinh được đứa ! ? Vậy còn gì nữa! được! Lại bị phủ quyết để bên .

      Phượng Trọng Bắc cầm lấy bức họa cuối cùng, tâm tình uể oải, cần mở ra, cũng biết người này là ai, vừa rồi là nhóm thân phận cao nhất rồi, điều kiện cũng tốt nhất rồi, mà cái còn lại là thân phận thấp nhất. Ông đem bức họa mở ra giới thiệu : “Vị này là chi nữ thủ phủ Nam lăng, năm nay mười bảy tuổi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tài tình học thức tuyệt thua kém chi nữ công vương quý tộc, gia giáo vô cùng nghiêm cẩn.” tiêu chuẩn của Bọn họ cũng từ hoàng tộc, sáu gia tộc lớn, chi nữ của các đại thần thấp nhất trong chiều các quan chức bé, cùng với chi nữ thương nhân rồi, nếu thành, vậy phải làm sao bây giờ a! Chẳng lẽ đợi năm nữa, hay là chờ các bé vào tuổi trưởng thành?

      “Nam lăng? Vân Châu nơi đó?” có ai phát Phượng hiên đối với ôn nhu điềm tĩnh trong bức tranh kia nhìn chuyển mắt.

      “Đúng! Người này cha mẹ là ngưòi đôn hậu thiện lương thành , ở toàn bộ Vân Châu đều là nổi danh đại thiện nhân, nàng này tính tình cũng giống cha mẹ, nghe là tâm địa Bồ Tát .”

      “Cũng là cha của nàng phái người tới cửa cầu thân?” Cũng có ai phát người nào đó nhìn chằm chằm cặp mắt to tròn tròn xinh đẹp trong bức tranh kia, nhìn ra khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ.

      phải, là thuộc hạ vì việc hôn nhân của chúa thượng nơi nơi hỏi thăm tìm nữ tử thích hợp, cảm thấy nàng cũng tệ lắm, vừa vặn người nhà tìm người hoạ bức tranh của nàng, liền phái họa tượng nhà mình , vẽ thêm bức mang theo về.”

      “A.” Càng có ai phát người nào đó từ trước đến nay trấn tĩnh lúc này tim đập nhanh hơn.

      “Chúa thượng, người cảm thấy như thế nào?” chịu buông tha cho đường hi vọng cuối cùng Phượng Trọng Bắc xin chỉ thị.

      Phượng hiên trừng mắt nhìn, nghiêng mắt nhìn Phượng Trọng Bắc cái, lại đem tầm mắt chuyển tới bức họa, dừng lại như vậy trong nháy mắt, bỗng nhiên đưa tay đem bức hoạ kia cuốn lại, rồi cười nhìn về phía Phượng Trọng Bắc : “Tứ trưởng lão từ Phượng châu tới đây, vậy dọc theo đường cực khổ, tại cũng có vẻ mệt mỏi, trở về Tùng viên nghỉ ngơi !”

      Tông chủ lại đằng trả lời nẻo, Phượng Trọng Bắc chịu buông tha cho: “Chúa thượng, chuyện này. . . . . .”

      “Tiêu, Địch, đưa tứ trưởng lão đến Tùng viên. Thuận tiện đem những bức hoạ này mang ! Đến lúc đó đến phòng ngủ của tiểu thư , ta ở nơi đó.” để ý tới Phượng Trọng Bắc muốn lời kế tiếp…, Phượng hiên độc đoán hạ lệnh .


      “Tứ trưởng lão, mời!” Chà chà, hai thân ảnh xuất ở trước mặt Phượng Trọng Bắc, che tầm mắt của ông cùng Phượng Hiên. Thấy so với trước kia hai người càng cường tráng, thân thủ rất cao, Phượng Trọng Bắc đành phải tiếp nhận mệnh lệnh, rầu rĩ vui mà thẳng bước .

      Vì thế, bất luận là Phượng Trọng Bắc vội vã muốn khuyên Phương lựa chọn nữa, vẫn là đưa ông ta , Phượng địch và Phượng tiêu thuận tiện đem bức họa ôm cùng, cũng có ai phát cái bức hoạ cuối cùng bị cuốn kia được Phượng hiên lén lút để mặt bàn, nắm trong tay, cho mang .

      Nhìn bóng lưng ba người, Phượng hiên đứng lên, nhìn nhìn chung quanh đưa lưng về phía bọn họ vệ, thấy có người nhìn mình, liền”Xoát” đem cuộn tranh trong tay lại mở ra, kinh ngạc nhìn ôn nhu ánh mắt long lanh như mang theo ý cười trong bức tranh.

      Được rồi, thừa nhận, người này duy nhất thuận mắt, phải thực thuận mắt, mà là vô cùng thuận mắt! Khụ, mình làm cái gì, nhìn chằm chằm bức họa giống như ngốc nghếch ngu đần ! Phượng hiên có chút ngượng ngùng lại nhìn chung quanh chút, xác định ngốc dạng vừa rồi làm cho người ta nhìn thấy, liền thu hồi bức hoạ, nắm ở trong tay, trong đầu bắt đầu tính toán: Uhm, gần đây có nên tìm cơ hôi xin nghỉ, Vân Châu Nam lăng lần hay ?

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 40: Quyết định sai lầm

      Tuy rằng nổi lên ý niệm Vân Châu Nam Lăng trong đầu, nhưng Phượng hiên vẫn chưa quyết định được ngày. Vẫn là đem chuyện hôn nhân của muội tử ra lo liệu trước, rồi lo chuyện của mình sau. cực kì cao hứng chạy đến phòng ngủ của muội tử, báo cho nàng biết Bích Nhân Hoành tới cầu thân, nhưng phát muội tử hề cao hứng như mình nghĩ, trái lại rất giật mình, khuông mặt lộ vẻ khó xử. Sau đó lại thoáng nhìn qua đống vải vụn mà muội tử bảo bối giấu ở phía sau lúc mình tiến vào, khỏi liên tưởng đến người nào đó, Phượng hiên lúc này mới chậm nửa nhịp phát người trong lòng muội tử thích phải Bích Nhân Hoành, mà là kẻ làm cho mình chán ghét nhất từ trước đến nay, Thánh Thượng Ngự Thiên Lan.

      Lần đầu, trước mặt muội tử, Phượng Hiên thu lại nụ cười, mặt thay đổi hỏi người muội tử thích chẳng lẽ là hoàng thượng, sau khi nhìn muội tử ngầm thừa nhận, Phượng hiên đến thư phòng. Phượng Hiên ngồi trước bàn trầm tư nguyên đêm ngủ, biểu tình ngầm thừa nhận của muội tử ngừng luẩn quẩn trong đầu, lại đem chuyện mấy năm nay Phượng Vũ ở cùng với Ngự Thiên Lan thường xuyên tiếp xúc với nhau nhớ lại, hai loại ý niệm ngừng tranh chấp nhau trong lòng. Nếu là vì hạnh phúc của muội tử, nên gả nàng cho Bích Nhân Hoành mà mình vừa ý, nếu muốn cho muội tử vui vẻ, nên chọn hoàng thượng. Gả cho hoàng thượng, ắt hẳn phải có lỗi với hảo hữu chí giao (hảo hữu chí giao: bằng hữu thâm giao) mà khả năng muội tử hạnh phúc cũng rất . Nếu gả cho Bích Nhân Hoành, ngược lại với tâm ý của muội tử!

      Suy nghĩ cả đêm, tình thương đối với muội tử của Phượng Hiên khiến cho ý niệm muốn hoàn thành tâm ý của muội tử chiếm thế thượng phong (thượng phong: ưu thế), quyết định trước tiên thăm dò ý tứ của hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng đối với Phượng Vũ có chút tình cảm nam nữ, như vậy, người làm ca ca này hoàn thành tâm nguyện cho muội tử! Nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa sổ, Phượng hiên rốt cục cũng quyết định, mà cái quyết định này ngày sau thiếu chút nữa làm cho hối hận cả đời.

      Cùng thời khắc đó, cùng với Phượng hiên bên này thanh tĩnh, Cốc phủ ở Nam lăng lại vô cùng náo nhiệt. Sắc trời vừa sáng, bọn người hầu nha hoàn trong phủ thức dậy hầu hạ cả gia đình chủ tử du lịch. Cốc gia du lịch, tuyệt đối có chuyện chỉ có nhà ba người Cốc lương Thừa, loại tình này từ trước đến nay tất nhiên thể thiếu hàng dài đám thân thích theo đuôi phía sau. Toàn bộ nhà ba người ca ca tỷ tỷ của Mai Bình đến đông đủ thôi , đằng này năm nay còn có thêm nhà Tri phủ đại nhân mới nhậm chức Thôi Nhân Quý. Bởi vì con thứ hai của Mai Phương, Tề Hiểu Dũng, cưới thiên kim của Tri Phủ, nên xem như là thân thích của Cốc gia. Cũng bởi vì kiện này, cái đuôi của Mai phương vểnh lên so với trời còn cao hơn, bộ dáng giống như nàng mới là chủ nhân Cốc phủ, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, thường xuyên vung tay múa chân trông coi việc này, chỉ đạo việc kia.

      Bởi vì mục đích đến là chùa Nam Vân nằm ở vùng ngoại thành Nam Lăng núi Nam vân, cách Cốc phủ tương đối xa, ước chừng mất khoảng hai canh giờ. Cho nên sau khi tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, mấy chiếc xe ngựa cùng với đội ngũ nhân mã của đám gia phó hộ vệ mới chịu lên đường đến chùa Nam Vân.

      “Đại nhân, về sau tiền đồ của Hiểu Dũng mong được đại nhân chiếu cố nhiều hơn!” Trượng phu của Mai Phương, Tề Tăng Phú, khuông mặt mập mạp đầy vẻ nịnh nót với Thôi Nhân Quý ngồi chung chiếc xe ngựa.

      “Đúng vậy, đại nhân, Hiểu Dũng giống như con của ngài, con đường làm quan của nó toàn bộ đều nhờ đại nhân ngài!” ngồi xe ngựa của nữ quyến, Mai Phương thèm để ý đến thể thống mà ngồi xe ngựa này, khuông mặt đầy nếp nhăn tươi cười khác gì chồng nàng.

      “Chuyện này là đương nhiên, thân gia ( ông bà thông gia)cứ yên tâm ! Tuy ta chỉ là Tri phủ địa phương, nhưng vẫn có người trong triều, sang năm Hiểu Dũng tham gia hội thi tất nhiên có người đảm nhận, cần lo lắng!” Đôi mắt nho , gương mặt tròn tròn, hai hàng râu cá trê, Tri phủ đại nhân này sờ sờ râu mép của mình, nét mặt lộ ra ý cười trả lời. Trong lòng cũng suy nghĩ: Đây là đương nhiên, nếu phải nhìn trúng Tề Hiểu Dũng chỉ là cử nhân, mà năng lực xác tồi, tiền đồ tương lai hạn chế, còn có tài sản của Cốc gia, ông làm sao có thể kết thông gia với đôi phu thê thấp kém như vậy! ? Hừ!

      “Vậy đa tạ đại nhân!” Cốc Lương Thừa thành tâm nhìn về phía Thôi Nhân Quý đáp tạ, lại quay đầu nhìn Tề Hiểu Dũng ngồi ở cuối xe quan tâm dặn dò, “Hiểu Dũng a, năm này cháu phải cố gắng chuẩn bị, đạt được kết quả tốt trong kì thi hội năm sau, có thể tham gia vào hội thi đình, làm rạng rỡ tổ tông a!”

      “Người yên tâm , cháu nhất định đạt được kết quả cao !” Người trai trẻ đầy tự tin, nhưng khóe miệng tươi cười lại mang theo vẻ kiêu ngạo tự đại, trong hai tròng mắt có ngoan độc, tuy rằng biết là muốn hung ác đối với ai

      Phu thê Mai Phương cùng Thôi Nhân Quý, còn có Mai Minh cùng Mai Nhân bên cạnh đều bởi vì câu trả lời của mà thích ý cười to, chỉ có Cốc Lương Thừa nhàn nhạt cười, lại nhìn cái sâu trong mắt của Tề Hiểu Dũng, trong lòng có điểm lo lắng, nghĩ : đứa này năng lực mạnh mẽ, nhưng mà thái độ luôn mười phần kiêu ngạo quá mức, hơn nữa tính cách có phần ngoan độc, tương lai lên con đường lạc lối chứ? Mọi người bên trong xe ngựa đều biết Cốc Thừa Lương đánh giá thái độ của Tề Hiểu Dũng, dọc theo đường đều có tâm tư đáp chuyện qua lại.

      Bên trong chiếc xe ngựa khác dành cho nữ quyền, Cốc Nhược Vũ vẫn lẳng lặng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, mà cùng xe, sau khi phu nhân của Thôi Nhân Quý nhìn nàng đánh giá phen từ đầu đến chân, bèn quay đầu với Mai bình bên cạnh: “Nữ nhi nhà ngươi dịu dàng, bộ dạng cũng xinh đẹp, năm nay cũng mười bảy rồi ?”

      “ Vâng.” Mai Bình gật gật đầu, ôn nhu nhìn xem nữ nhi bên cạnh, trong mắt có vui mừng.

      “Ha ha, như thế nào còn chưa tìm chồng lập gia đình a! Ta có nhi tử, nếu nhất định đề nghị kết thông gia với ngươi, đây quả là người con tốt a !” Thôi phu nhân bộ dạng vừa lòng nhìn Cốc Nhược Vũ.

      Tốt? Khá lắm! Đáng giận, tại sao lại luôn khen ngợi Nhược Vũ, mình cũng kém a! Bà ta làm sao lại khen mình? Tề Hiểu Nhã cùng xe trong lòng bất mãn, khinh thường hướng bên cạnh liếc mắt khinh bỉ.

      “Nữ sợ gả sai chồng, ta cùng cha nàng hy vọng có thể tìm cho nàng người chồng tốt, để nàng có thể được hưởng hạnh phúc!”

      “Chuyện này là đương nhiên. Ta thấy cháu của ngươi Mai Hiển Diệu cũng tồi, bộ dạng ngay thẳng lanh lợi, ba năm sau nếu tham gia kì thi hương, nhất định có kết quả tồi. Đến lúc đó có lão gia nhà ta, cùng Hiểu Dũng giúp đỡ, tiền đồ khẳng định thuận lợi.” Thôi phu nhân đề nghị .

      Bà nhắc tới Mai Hiển Diệu, Tề Hiểu Nhã liền có chút nóng nảy. Đáng giận, biểu ca Hiển Diệu là người mình nhìn trúng, làm sao có thể bị Nhược Vũ đoạt ! Mình cũng hai mươi mốt, sao lại có người thay mình suy nghĩ, lúc nào cũng luôn Nhược Vũ, Nhược Vũ ! Làm cho người rất phẫn nộ. Trong ngày đến cầu hôn cũng hướng Nhược Vũ trước, sau khi bị di di cùng dượng cự tuyệt, liền chuyển hướng sang mình. Nàng Tề Hiểu Nhã là ai! Làm sao có thể lượm đồ thừa của Nhược Vũ! Cứ chờ xem! Đồ mà Tể Hiểu Nhã nàng muốn nhất định đoạt về tay, ngay cả biểu ca Hiển Diệu, Nhược Vũ có muốn cũng được!

      “Còn có tứ ca Tề Hiểu Hổ của cháu cũng tồi a, ba năm sau cũng tham gia kì thi hương, tiền đồ vô tận, thích hợp với Nhược Vũ nhất rồi!” Biểu muội gả cho ai cũng được, chỉ là thể gả cho biểu ca Hiển Diệu của nàng!

      Rất thích vãn bối leo, Mai bình đưa mắt nhìn Tề Hiểu Nhã, rồi lại với Thôi phu nhân: “Ta cùng cha nàng còn lo lắng, nhưng, năm nay khẳng định tìm chồng cho nàng. Ai! Nữ nhi lớn lên, liền có nhiều chuyện để quan tâm hơn!” thở dài xúc động, nàng vẫn còn muốn được chăm sóc nữ nhi của mình a.

      Nghe thấy những người bên cạnh thèm để ý đến có mặt của mình mà ở nơi này thảo luận chuyện chung thân của mình, khuôn mặt nhắn nhìn ra ngoài cửa sổ của Cốc Nhược Vũ dần trở nên đỏ bừng. Đến tuổi thanh xuân, nàng dĩ nhiên đối với việc chung thân của mình tràn ngập chờ mong, chỉ là hai cái tên được nêu vừa rồi thể kích lên trong cho lòng nàng có gợn sóng nào. Biểu ca Hiển Diệu cùng biểu ca Hiểu hổ a, bất kì ai trong hai người làm trượng phu của mình đều có cảm giác là lạ, nhưng, bất kể là ai, nàng đều nghe theo ý muốn của cha mẹ ! Nghĩ đến đây, tay phải của nàng liền theo thói quen sờ vào nơi đeo ngọc bội, nghĩ thầm: Tiên ca ca, người chồng tương lai của mình đến tột cùng là người nào đây?

      Vì thế, ở nơi xa xôi, Phượng Hiên thượng triều cẩn thận hắt hơi cái, buồn bực hắt xì nhiều hơn lần lần: Chẳng lẽ đêm qua ở đêm trong thư phòng nên bị cảm lạnh rồi?

      Đến nơi, các nữ quyến dâng hương, thành tâm ở nơi này khẩn cầu cái này van xin cái kia, mà Cốc Lương Thừa bọn họ lại đến lương đình gần đó đàm tiếu chuyện, nha hoàn cùng bọn người hầu ở bên trải thảm lên cỏ, đem các hộp đựng điểm tâm chuẩn bị sẵn mang theo bày ra, chờ sau khi các phu nhân cùng tiểu thư trở về rồi mở ra.


      Sau khi dâng hương xong, Mai bình lập tức dẫn Cốc Nhược Vũ cầu quẻ nhân duyên, Mai phương tất nhiên cũng chịu rớt lại phía sau, cũng dẫn Tề Hiểu Nhã theo, vì thế đám nữ quyến cũng đều theo sau. Đợi sau khi hai người đều cầm quẻ nhân duyên ở tay, còn chưa xem, Mai phương liền vội vã hỏi thế nào. Từ trước đến nay đều thích so sánh, vậy nên Tề Hiểu Nhã tâm tư muốn để Cốc Nhược Vũ trước tiên.

      Cốc Nhược Vũ cầm quẻ trong tay lên xem, cười cười, đưa cho Mai bình. Thấy thế, phu nhân của Mai Nhân lập tức bước đến trước mặt Mai Bình, để có thể nhìn thấy nhất, rồi lớn giọng kêu lên: “Ai da! Quẻ Tốt nhất!”

      “Tẩu tử, đừng lớn tiếng như vậy, còn trong đền thờ, chúng ta ra ngoài rồi !” Mai Bình thấy là quẻ tốt nhất, trong lòng rất là cao hứng, nhưng bị tẩu tử nhà mình lớn giọng làm cho hoảng sợ, cảm thấy có điểm mất mặt.

      Các nữ quyến đều ra bên ngoài, Tề Hiểu Nhã muốn xem quẻ của mình, nghĩ rằng nếu biểu muội rút được quẻ tốt nhất, mình khẳng định cũng thế. Kết quả quẻ vừa được lật ra, Thu Tú tiến đến trước mặt nàng lại lớn giọng : “Ôi, là quẻ xấu nhất!” Lúc này Mai phương cùng Tề Hiểu Nhã sắc mặt liền trở nên xanh mét.

      Cảm thấy tẩu tử nhà mình dung, Mai bình liền nháy mắt ra hiệu với bà ta, để bà ta im miệng lại. Mai Phương đứng bên sắc mặt khó coi liếc nhìn quẻ tay Mai bình, giọng : “Thứ này, làm sao có thể đưa ra đáp án được! Rốt cuộc nhân duyên của ai là quẻ tốt nhất, nhân duyên ai là xấu nhất chỉ có sau khi gả, mới có thể biết!” xong, mất hứng dẫn con của mình trước.

      Nhìn bóng lưng hai người, Thôi phu nhân tò mò hỏi Mai bình: “Muốn giải đoán sâm ( giải quẻ) ?”

      Mai bình lắc đầu, : “Chúng ta cũng thôi! đến Lương đình.” Trong nội tâm bà có tính toán, tháng nay luôn có đạo sĩ cầm bảng ghi “Kỳ quẻ tiên nhân” lại gần nhà bà, bà phái người quan sát thời gian dài, phát ông ta phải đạo sĩ khoác lác, nghe tính toán rất chuẩn xác. Bà dự định xong mọi việc, hôm nay sau khi xem quẻ xong, mời ông ta đến quý phủ, nhờ ông ta tính toán bát tự cùng bài thơ quẻ này của nữ nhi.

      Cứ như vậy, sau khi du ngoạn từ sáng đến tối, Mai Bình trở về phủ phái người mời Kỳ Toán Tử “Kỳ quẻ tiên nhân” vào phủ, bởi vì sợ Mai phương lại ở nơi này kêu gào, liền để cho người đem ông ta từ cửa sau của quý phủ vụng trộm vào đây.

      Cốc Nhược Vũ biết mẫu thân gọi nàng vào phòng ngủ của cha mẹ nàng làm cái gì, chỉ cảm giác là chờ người nào đó, mặc dù hiếu kỳ, nhưng có hỏi ra tiếng, nhu thuận ngồi ở bên chờ đợi.

      Kỳ Toán Tử vừa đến, Mai Bình ra hiệu, Cốc lương Yhừa liền thẳng vào vấn đề, lấy ra bát tự cùng quẻ nhân duyên của Cốc Nhược Vũ để cho Kỳ Toán Tử xem.

      Nhìn qua bát tự cùng với quẻ nhân duyên của Cốc Nhược Vũ, Kỳ Toán Tử trong lòng thầm nhớ đến năm đó quả nhiên có tính sai, xem qua bát tự càng xác định hơn.

      Nhưng, biết ông ta cùng với Cốc Nhược Vũ từng gặp mặt, từng xem quẻ, hai vợ chồng nhịn được hỏi: “Đạo trưởng thế nào?”

      Kỳ Toán Tử buông tờ giấy trong tay, nhìn hai người, hồi đáp: “Thiên kim quý phủ nhân duyên chính là . . . . . mối nhân duyên tốt trăm năm khó gặp, phu quân tương lai của nàng chính là nhất phẩm đại nhân của cả triều định, cho nên xin lão gia cùng phu nhân yên tâm, cần lo lắng việc hôn nhân của tiểu thư.”

      Lời vừa ra, Mai bình vui mừng nhướng mày, hai vợ chồng trong lòng buông xuống tảng đá lớn.

      Kỳ Toán Tử lại chuyển hướng nhìn Cốc Nhược Vũ, lời kế tiếp mới chính là mục đích mà tháng nay ông thường hay qua lại gần đây, ông gia tăng ngữ khí với Cốc Nhược Vũ: “Tiểu thư, lời tiếp theo của bần đạo, ngài cần phải nhớ kỹ!”

      Cốc Nhược Vũ biết ông ta muốn gì, nhưng vẫn là gật gật đầu còn nghiêm túc nghe.

      “Tiểu thư” Kỳ Toán Tử vẻ mặt thành , “Trăm ngàn lần được chết!”

      “A?” Nàng, nàng làm sao có thể chết? Cốc Nhược Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỳ Toán Tử.

      “Càng thể uống thuốc tự tử!” Trăm ngàn lần phải làm theo lời của a! Ông chính là muốn trở về Cung Châu mà được, bởi vì mười bốn năm trước bỏ trốn mất dạng mà dám quay về, chỉ biết đắc tội với Phượng Hiên trở về nhất định bị chỉnh. nghĩ đến tiểu tử đó ghi hận chuyện này quá mức như thế, ghi nhớ chuyện suốt mười mấy năm, cho dù thấy mệt mỏi, nhưng chính mình cũng mệt mỏi lắm rồi a! Cho nên phải khiến nàng ghi nhớ lời của , như vậy sau này trước mặt Phượng Hiên có sẵn trong tay lệnh bài miễn tử a!

      nhà ba người đều hiểu được Kỳ Toán Tử rốt cuộc cái gì, Mai bình có điểm sốt ruột hỏi: “Đạo trưởng, đây là ý gì? Uống thuốc tự tử phải chết sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ông muốn nữ nhi của ta . . . . . .” Tự sát? Mai Bình vẻ mặt vạn phần sợ hãi.

      phải như suy nghĩ của ngài đâu, thiên kim quý phủ là người có phúc, cho nên cần lo lắng, tiểu thư chỉ cần nhớ kỹ lời của bần đạo là tốt rồi.” Kỳ Toán Tử cười nhàng an ủi Mai bình chút, sau đó quay qua với Cốc Nhược Vũ, “Tiểu thư, thời điểm đau khổ đến tột cùng, cứ chậm rãi về phía tây!”

      về phía tây?” Cốc Nhược Vũ lại hỏi xuống.

      “Đúng, về phía tây, nhớ phải lựa chọn con đường đến Thanh châu Lệ Đô để trước!”

      “Nga, ta nhớ kỹ rồi!” Tuy rằng ý tứ của vị đạo trưởng đến chuyện gì khiến mình thống khổ, còn cần phải xa, nhưng Cốc Nhược Vũ chặt chẽ ghi tạc trong lòng.

      Cảm giác cuối hàm nghĩa của mấy câu cuối cùng tốt, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình muốn mời Kỳ Toán Tử giải thích ràng chút, nhưng thấy Kỳ Toán Tử muốn đứng dậy, có ý định giải đáp lại, trong miệng chỉ nhắc nhớ kĩ câu rồi chậm rãi ra ngoài.

      “Duyên tốt trăm năm khó gặp, ngàn năm khó được lòng si mê; ba kiếp nạn vừa qua, phú quýlặng lẽ tới, ân cừu phu quân trả; tam duyên nhất kết, lưỡng tình tương duyệt định chung thân! Tốt! Tốt! Tốt!” xong ba cái tốt, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của ông ta, ba người chợt phát thấy Kỳ Toán Tử.

      Mai Bình có chút sợ, với Cốc lương thừa: “Lương thừa, chàng nghe thấy ! Nghe ý tứ vừa rồi của đạo sĩ, Nhược Vũ giống như có ba kiếp nạn! Làm sao bây giờ! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ!”

      “Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Chúng ta tìm biện pháp, tìm biện pháp!” Trong lòng Cốc Lương Thừa rất lo lắng.

      “Cha! Nương! Hai người cần lo lắng như vậy, đạo trưởng phải nữ nhi là người có phúc sao.” Cốc Nhược Vũ thấy khuôn mặt lo lắng của cha mẹ, liền an ủi.

      “Nhưng mà có ba kiếp. . . . . .” Mai bình lo lắng

      “Nương ——! Đời người đâu phải luôn thuận buồm xuôi gió? Cho dù cuối cùng mọi chuyện xảy ra như mong muốn, nhưng, cuối cùng cũng qua, cho nên cha mẹ cần quá lo lắng, hẳn là nên vui vẻ mới phải, con rể tương lai của hai người là đại quan nha!” Cốc Nhược Vũ quyết định chút chuyện vui vẻ để dời lực chú ý của cha mẹ.

      “Cũng đúng, tùy theo ý trời là được rồi!” Cốc lương thừa vỗ vỗ vai Mai bình an ủi.

      “Vậy, Lương thừa, chàng cảm thấy trong những người cầu hôn chọn ai có thể tốt nhất?” Mai Bình chuẩn bị chọn con rể .

      Vì thế, hai vợ chồng thương lượng đến thương lượng , thế nhưng đưa ra quyết định sai lầm, gieo xuốn mầm tai họa

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 41: Việc hôn nhân mỹ mãn


      Đối với người được chọn làm con rể, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình nguyên bản vừa lòng với hai người, người là đứa con thứ hai của Mai Nhân – Mai Hiển Diệu, người khác là đứa con thứ tư của Mai Phương – Tề Hiểu Hổ. Nguyên nhân là hai người họ đều chỉ có nữ nhi là Cốc Nhược Vũ, tất nhiên hy vọng nữ nhi gả quá xa, hoặc là gả cho người quen biết. Bọn họ nhìn hai đứa này từ bé đến lớn, lại đều có quan hệ tốt với nữ nhi của bọn họ, hơn nữa cũng đều có tình ý với nữ nhi. Chỉ là hai người vẫn biết chọn ai tốt hơn.

      Hôm nay bởi vì lời của Kỳ Toán Tử, mà Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình cuối cùng cũng đồng ý cho Cốc Nhược Vũ đính hôn với Mai Hiển Diệu. Bởi vì so với Tề Hiểu Hổ, Mai Hiển Diệu thông minh lanh lợi hơn chút, đối với người ngoài xử cũng rất tốt, giống Tề Hiểu Hổ thường ít , đôi khi có lúc lộ ra vẻ trầm. Tương lai vị trí nhất phẩm đại thần kia thế nào cũng thấy Mai Hiển Diệu có xác xuất cao hơn. Đương nhiên, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình như thế nào cũng nghĩ tới trong tương lai kia, kẻ làm cho bộ mặt của hai người thường xuyên co giật, dở khóc dở cười chính là vị con rể sớm ngồi vào vị trí nhất phẩm đại nhân từ rất lâu, chi phối hướng của triều đình biết bao nhiêu lần.

      Sau khi chọn người xong, rạng sáng ngày thứ hai, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình dám cho đám người trong nhà Mai Phương biết nên lặng lẽ phái người mời cả nhà Mai Nhân lại đây, thiết lập việc hôn nhân của hai người, thương lượng ba tháng sau tổ chức thành thân cho hai người. Toàn bộ công việc chuẩn bị cho việc hôn nhân đều do nhà Mai Nhân lặng lẽ tiến hành, Mai Bình đối với tiểu ca cùng tẩu tử của bà, và hai cháu Mai Hiển Chương cùng Mai Hiển Diệu, ngàn dặn, vạn dò, tạm thời cố gắng cho những người trong nhà Mai Phương biết chuyện này, miễn cho Mai phương vì Tề Hiểu Hổ vừa khóc lại vừa nháo.

      Đêm đó, Cốc Nhược Vũ nằm ở giường, lăn qua lộn lại mà vẫn ngủ được, nghĩ tới quyết định của cha mẹ ngày hôm qua sau khi vị đạo sĩ kia , còn có sáng nay cùng nhà cậu gặp mặt, tâm tình liền yên, nàng đem túi gấm đeo cổ lôi ra, sau khi ngơ ngác nhìn lúc, lại móc ngọc bội bên trong ra, đối với nó lẩm bẩm: “Tiên ca ca, cha ta cùng nương ta đáp ứng làm xui gia với nhà cậu . Ta sắp thành thân rồi, là cùng biểu ca Hiển Diệu. . . . . .” đến đây tự động dừng lại, Cốc Nhược Vũ khẽ thở dài, chút cảm giác vui sướng, ngược lại trong ngực có chút buồn, “Biểu ca Hiển Diệu đối với ta mà giống như ca ca ruột thịt, biểu ca Hiểu Hồ cũng thế, nhưng mà nếu cha mẹ lựa chọn cho ta người quen biết, đối với ta mà … người đó quả quá xa lạ. Nương trong ngày thường biểu ca Hiển Diệu đối với ta rất tốt, tình nam nữ sau khi thành hôn có thể chậm rãi bồi dưỡng, Tiên ca ca, huynh nghĩ như vậy có phải ? Rốt cuộc tình nam nữ chính xác là cảm giác như thế nào?” Khuôn mặt nhắn lộ vẻ khó hiểu, đối với chuyện tình cảm Cốc Nhược Vũ thuộc loại trì độn, cho nên đến tận bây giờ nàng chưa từng cảm giác động tâm với ai. Bất quá lúc này, nàng phải hiếu thuận, nàng lầm bầm trong miệng hồi, sau khi suy nghĩ lát, nàng vẫn quyết định nghe theo lời cha mẹ, theo khuê huấn (những lời giáo huấn dành cho khuê nữ) được học từ . Sắp xếp những ý tưởng trong đầu, chuẩn bị trở thành thê tử của Mai Hiển Diệu. Nhưng bởi vì thân quá mức quen thuộc, có cảm giác thần bí, cho nên nàng cho rằng cuộc sống sau này cùng với cuộc sống tại có quá nhiều khác biệt, giống như đại đa số các thiếu nữ khác đối với phu quân tương lai của mình có chút chờ mong, cũng có loại cảm giác ngượng ngùng vui sướng, “Tiên ca ca, huynh chúc phúc cho ta, đúng hay ?”

      , chút cũng muốn chúc phúc! Trừng mắt nhìn sính lễ rất phong phú ở mặt đất, bỗng nhiên hắt hơi cái khiến Phượng Hiên khó chịu tới cực điểm. Tuy sau đêm hôm trước, quyết định thỏa mãn tâm ý của muội muội, nhưng mà, kỳ ôm hi vọng cho rằng hoàng thượng từ trước đến nay luôn coi nữ nhân là vô vị, có ngoại lệ, càng có khả năng đối với bảo bối muội tử của mình phát sinh tình ý. Chỉ cần như thế, Phượng Hiên có đủ mười phần sức mạnh mà khuyên em mình gả cho người mà mình vừa ý – Bích Nhân Hoành. Thế nhưng, thế nhưng ! Ngự Thiên Lan kia ghê tởm! Từ mười bốn năm trước khi bản thân muốn mang muội tử quay về, cũng là lần đầu tiên gặp mặt , giống như tảng hôi thối, chắn ở trước mặt Phượng Hiên, chưa hề làm cho Phượng Hiên vừa ý dù chỉ lần!

      Ngắn ngủi chỉ với hai ngày, vô luận là quan sát, hay là bóng gió, đều có thể làm cho Phượng Hiên rút ra kết luận—— nếu hoàng thượng đối với Vũ nhi tia tình ý, vậy Phượng Hiên đem đầu cắt bỏ đưa cho Lâm thị! Tóm lại, ai cho phép Ngự Thiên Lan thích muội tử bảo bối của mình?! có công lý a, muội tử được mình nâng trong lòng bàn tay như tâm can thế mà lại thích Ngự Thiên Lan!

      Phượng Hiên nghĩ chúc phúc cho nhân duyên của muội tử bảo bối, nhưng mà tuyệt muốn chúc phúc cho vị Hoàng Thượng sớm có rất nhiều phi tần kia. Cho nên trong giờ phút này, trừng mắt nhìn Bích Nhân Hoành phái người đưa sính lễ tới, trong lòng phát điên mà suy nghĩ nên làm thế nào đối với những sính lễ này bây giờ? Chết tiệt, hết lần này đến lần khác, hiểu vì sao Ngự Thiên Lan từ người hoàng tộc lại có thể trở thành Hoàng Thượng, làm cho Phượng Hiên có cách nào động vào. Nếu cục diện giờ xảy ra ngay trước mắt cũng đâu khó khăn như vậy, tình thân cùng tình bằng hữu chỉ có thể hai chọn ! ?

      Kỳ Phượng Hiên biết trong lòng mình sớm có quyết định, nhưng nghĩ đến việc những có lỗi với Bích Nhân Hoành mà còn phải lợi dụng mười phần mới có thể đạt được tâm nguyện của muội tử, khiến trong lòng Phượng Hiên ra tư vị gì. Nửa chấp nhận, Phượng Hiên nặng nề thở dài rồi chút do dự quyết định, bảy ngày! Mình phải dùng thời gian bảy ngày tiếp theo để bức hoàng thượng nhìn thẳng vào tâm ý của ta, khiến muội tử toại nguyện!

      Vào thời điểm mỗi khi Phượng hiên quyết định làm chuyện, hành động cùng năng lực của từ trước đến nay đều là kinh người, cho nên, đến bảy ngày, chỉ vỏn vẹn với bốn ngày, làm cho cả triều đình bất ngờ trước thánh chỉ được ban ra, Hoàng Thượng biết sao lại bất thình lình sủng hạnh Phượng Thống lĩnh đại nhân, cũng hạ chỉ phong nàng làm Đức Phi, vào ở Vân Đức Cung, vị trí thống lĩnh nay do phó thống lĩnh đại nhân Trình Nhiễm kế nhiệm.

      Thời điểm nghe được tin tức này, tuấn nhan tao nhã của Bích Nhân Hoành lên tia tiếc nuối cùng thương tâm, làm cho nội tâm Phượng Hiên nổi lên trận chột dạ áy náy, há mồm muốn gì, lại lần đầu tiên ra lời.

      Lúc sau, được Phượng hiên đặc biệt mời đến Phượng phủ, muốn an ủi Bích nhân Hoành để bản thân cảm thấy áy náy nhưng chịu để cho Phượng Hiên an ủi mình. Chỉ dùng giọng điệu chậm để với Phượng Hiên: “Cho dù đính hôn thế nào, làm thần tử sao có thể tranh giành nữ nhân với hoàng thượng, việc đính hôn lúc trước coi như chưa bao giờ phát sinh qua! Những sính lễ này coi như kẻ làm ca ca ta đây gửi Tiểu Vũ làm quà chúc mừng! nghĩ tới việc đính hôn lần này ngược lại làm cho Hoàng Thượng ăn dấm chua quá mức, khiến phải nhìn thẳng vào tâm ý của chính mình!”Bởi vì Phượng Hiên thực quá mức bí mật mà Bích Nhân Hoành bởi vì quá suy sụp nên chỉ nghĩ tới nguyên nhân phát sinh việc hôn nhân gấp rút này chứ nghĩ rằng rất nhiều chuyện là do Phượng Hiên cố ý dẫn dắt trở nên như vậy.

      “A? Đây là ý gì?” Chẳng lẽ trước kia Bích Nhân Hoành biết Hoàng Thượng thích Vũ nhi?

      “Huynh nhìn ra Hoàng Thượng cho tới nay đối xử với Tiểu Vũ chút cũng giống với những người khác, chứng tỏ rất thích nàng phải sao?” Bích Nhân Hoành có chút ngoài ý muốn nhìn Phượng hiên.

      biết!” Phượng Hiên cả ngày bận rộn suy nghĩ làm thế nào để cướp bảo bối muội tử tay của Hoàng Thượng trở về. Nếu phát ra tâm ý muội tử làm gì chú ý tới loại tình này! Ô, tại chỉ có cướp về được, ngược lại còn tự tay đem muội tử đẩy vào trong long “Kẻ Thù”, khiến cho Ngự Thiên Lan công chiếm được tiện nghi của muội tử bảo bối. Nhớ tới đây, khiến cho chỉ muốn hộc máu rơi lệ a!

      Tuy rằng Phượng Hiên có cam lòng, nhưng sau khi thấy qua dáng vẻ tươi cười thoả mãn của muội tử trong cung, cảm giác cam lòng liền mọc cánh bay , hơn nữa thái độ Hoàng Thượng cũng giống như bình thường, thấy qua đêm ở trong tẩm cung của các phi tần gì đó mà hằng đêm đều lưu lại Vân Đức Cung, hơn nữa cũng bắt Phượng Vũ uống thuốc giống như những nữ nhân từng được sủng ái khác, hiển nhiên là muốn để Phượng Vũ sinh hạ hậu duệ để lên vị trí hoàng hậu.

      Vì thế, Phượng Hiên cho rằng muội tử của mình chiếm được hạnh phúc mà nàng mong muốn. Sau khi nhận được tin tức của Tam trưởng lão nguyên ở Phượng Châu, Nhị trưởng lão đương nhiệm bi ám sát mất mạng, Tứ trưởng lão Phượng Trọng Bắc cũng lọt vào tầm ám sát mà bị thượng , Phượng Hiên liền yên tâm xin nghỉ, đến Phượng châu, xử lý chuyện đại trong tộc, còn muốn đường trở về Phượng Châu, thuận tiên đường vòng đến Vân Châu Nam Lăng. Dù sao, chuyện muội tử xử lý xong, có thể đến phiên rồi, muốn gặp nữ tử trong bức tranh kia. Chỉ là, tạm thời rời khỏi Kiền Đô, nhưng biết rằng, nửa tháng sau, phải đối mặt với tin muội tử được hoàng thượng ban cho cái chết mà mất mạng.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 42: Việc trong tộc


      Khi Phượng Hiên đến nơi cũng sáu ngày sau, những kẻ ám sát Phượng Nhị trưởng lão cùng Phượng Tứ trưởng lão bị tra xét ra, nghĩ tới kẻ chủ mưu lại là Phượng Thiếu Xuyên. tại toàn bộ người trong tộc Phượng thị từ xuống dưới đều suy đoán tôn chủ đại nhân muốn xử trí đám người Phượng Thiếu Xuyên như thế nào.

      nghe thấy ta các ngươi tránh ra ngay lập tức sao!” Tiếng rống tràn đầy tức giận, người phát ra tiếng kêu giận dữ như thế chính là Phượng Trọng Nam – người mà mười bốn năm trước bị Phượng Hiên đá khỏi vị trí tôn chủ, giam lỏng trong chùa Thải Đô, mang tiếng là tu thân dưỡng tính. Bốn năm trước bởi vì Phượng Vũ cầu tình mà Phượng Trọng Nam mới được thả ra.

      Chỉ thấy Phượng Trọng Nam cùng mái tóc hoa râm sau khi rống xong, giận giữ trừng mắt nhìn Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đứng như hai pho tượng môn thần ( thần giữ cửa), hai người này giống như mắt điếc tai ngơ, cũng nhúc nhích, hiển nhiên đem mệnh lệnh của Phượng Trọng Nam để vào mắt chút nào.

      “Chủ thượng tại gặp bất luận kẻ nào, vẫn là xin ngài chờ đến lúc chủ thượng thay đổi chủ ý, rồi lại đến !” Phượng Địch có lòng tốt trả lời.

      “Làm càn, ngươi cái gì! Khi nào phụ thân muốn gặp nhi tử còn cần phải chờ đồng ý ! ?” Kẻ chuyện là người theo phía sau Phượng Trọng Nam, thanh mềm mại trước sau như , bộ dạng thướt tha cùng khuông mặt có chút nóng vội. ai khác, chính là Lâm Thu Sương, người mà được Phượng Trọng Nam câu thả ra sau khi ông ta được thả.

      “. . . . . .” Người này có thể xem , Phượng Địch cùng Phượng Tiêu hai người đều nhìn Phượng Trọng Nam, làm như phát ra Lâm Thu Sương phía sau ông ta, dĩ nhiên, lời của bà ta cũng giống như muỗi kêu, cần để ý tới!

      “Các ngươi đây là thái độ nên có đối với chủ mẫu sao! ? Hỗn tướng, dám để bề vào trong mắt sao!” Phượng Trọng Nam tức giận đến phát run, chuẩn bị ra tay tự mình giáo huấn hai người này.

      xảy ra chuyện gì? Bên ngoài sao lại ầm ỹ như vậy !” giọng của nam nhân mang theo vẻ biếng nhác truyền ra từ trong phòng ngăn chặn cuộc tranh đấu sắp phát sinh ở ngoài

      “Chủ thượng, lão gia cầu kiến!” Phượng Địch cùng Phượng Tiêu xoay người về phía cửa, đối với người nọ ở bên trong cánh cửa bẩm báo.

      “Đều cho vào !” Thanh lười biếng trầm thấp, sau giữa trưa, cảm thấy có chút nhàm chán, Phượng Hiên có phần buồn ngủ.

      Nghe được mệnh lệnh cho phép, Phượng tiêu cùng Phượng Địch mở cửa, tạo thành con đường, vươn tay, khom người làm tư thế xin mời.

      Thu lại nội lực trong tay, bất mãn”Hừ” tiếng, Phượng Trọng Nam sau khi hung hăng trừng mắt nhìn hai người, mới rảo bước tiến vào trong phòng, mà Lâm Thu Sương theo sau Phượng Trọng Nam cũng lập tức vaò. Về phần Phượng Tiêu cùng Phượng Địch cuối cùng cũng vào phòng trong, bảo vệ bên cạnh Phượng Hiên miễn cưỡng nằm nghiêng ghế dựa.

      lúc nghỉ trưa, có chuyện gì cần phải ở nơi này cãi cọ ầm ỹ, om sòm chết được, vậy còn có thêm tiếng gà mái già ồn ào, làm cho người khác phiền lòng!” Phượng Hiên dùng cái cánh tay chống đỡ cái đầu, mời hai người đứng trước mặt ngồi xuống, ngược lại mặt lại nở nụ cười như cười nhìn bọn họ, khiến cho trong bụng hai người Phượng Trọng Nam rất tức giận, “ biết phụ thân đại nhân đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”

      “Ngươi chuẩn bị làm gì Thiếu Xuyên! ?” Lâm Thu Sương lòng nóng như lửa đốt mở miệng hỏi trước Phương Trong Nam.

      “Tiêu, ta cho phép con gà mái già cùng vào đây lúc nào?” Ánh mắt có phần khủng bố, nhưng nét mặt tươi cười tuấn mỹ vẫn như trước, thanh cũng lạnh lẽo đến cực điểm.

      “Ngươi, ngươi, tốt xấu gì ta cũng là kế thất ( vợ kế) của phụ thân ngươi! Ngươi. . . . . .” Người bị chỉ đích danh là gà mái già thể phát tiết.

      “Kế thất? A! Phải cho ràng, ngươi là bởi vì ta thông cảm với phụ thân đại nhân có nhu cầu sinh lý tất yếu, ông ta nhiều lần cầu khuẩn, hạ mình cầu xin, ta mới bất đắt dĩ cho phép phụ thân đại nhân từ trong đám thiếp thất đông đúc để lựa ra người cho tiết dục. Hay là, ngươi muốn quay về am ni tiếp tục ngu ngốc, nếu vậy ta đành phải để cho phụ thân đại nhân chọn người khác?” Khóe miệng mang theo ý cười châm chọc, thấy dáng vẻ tức giận mà gì của Lâm Thu Sương như mong muốn.”Phụ thân đại nhân là vì chuyện Phượng Thiếu Xuyên mà đến sao?”

      “Nó là ca ca ngươi!” Phượng trọng nam dám chỉ trích thái độ của Phượng Hiên đối đãi với Lâm Thu Sương, nhưng đối với chuyện Phượng Hiên gọi thẳng tính danh Phượng Thiếu Xuyên lại bất mãn .

      “Phượng Hiên ta chỉ có muội muội là Phượng Vũ.” Lời mang theo hàm nghĩa tất nhiên cần tìm hiểu, cho Phượng Trọng Nam cơ hội chuyện, Phượng Hiên tiếp tục , “ nghĩ tới, Phượng Thiếu Xuyên ngày thường chỉ biết lưu luyến ở trong bụi hoa lại có thể làm ra loại chuyện này. Phụ thân đại nhân, người cảm thấy đem chuyện của Phượng Thiếu Xuyên xử lý theo quy tộc như thế nào? Hay còn cần hài nhi bỏ qua cho Phượng Thiếu Xuyên, tiếp tục truy ra người phía sau ?” Hai mắt to nhìn chằm chằm Phượng Trọng Nam, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa.

      Trong lòng Phượng Trọng Nam có chút hốt hoảng, tâm niệm liền chuyển, tốt xấu gì lần này cũng diệt trừ được Phượng Nhị trưởng lão – người luôn luôn ủng hộ Phượng Hiên, còn Phượng tứ trưởng lão kia phỏng chừng cũng sống được bao lâu, chung quy vẫn có cơ hội, thua keo này bày keo khác, hy sinh Thiếu Xuyên so với hy sinh Thiếu Vân lại tốt hơn, chỉ có thể trách Tthiếu xuyên may mắn, bị bắt được tất nhiên có việc gì, nhưng mà bắt được, tộc quy có ghi tuyệt đối cho phép người trong tộc tự giết lẫn nhau . Vì thế, ông đành dịu xuống khuông mặt nghiêm nghị, đồng thời đưa ra quyết định bất đồng : “Ta chỉ đến hỏi chút con định làm như thế nào thôi, con là tôn chủ, đương nhiên là do con quyết định.”

      “Nếu như vậy, mời phụ thân trở về , con tất nhiên cho tộc nhân kết quả vừa lòng .” Cây quạt trong tay Phượng Hiên hướng ngoài cửa, lên tiếng đuổi người, thêm khắc cũng nguyện cùng Phương Trọng Nam ở chung phòng.

      Phượng Trọng Nam lúc tới hung hung như thế nào, lúc lặng lẽ như thế đó, dẫn theo Lâm Thu Sương bên cạnh ngừng hỏi nhi tử của mình như thế nào.

      “Địch, truyền lệnh của ta, toàn bộ người tham dự ám sát lần này bỏ tộc tịch (giống như hộ khẩu vậy), đuổi ra khỏi Phượng châu, cả đời thể bước vào trong Phượng châu bước. Về phần người chủ mưu Phượng Thiếu Xuyên, dựa theo tộc quy, bãi bỏ tộc tịch, xử tử tại mộ địa Phượng thi, nhưng thể chôn cất vào trong mộ địa Phượng thị, cũng được đem bài vị đặt trong từ đường Phượng thị.” Phượng Hiên hoàn toàn dựa theo tộc quy của Phượng thị để hành , mặc dù biết chủ mưu phía sau Phượng Thiếu Xuyên là ai, nhưng thể nào ra miệng, vì có chứng cớ, hơn nữa rời khỏi Kiền đô gần tháng rồ. Sỡ dĩ đối với chuyện này truy xét nữa, cũng muốn tra cứu tiếp nữa, định bụng chấm dứt chuyện này ở đây sớm chút, là vì muốn đến Nam Lăng chuyến, có thể mang tẩu tử về cho bảo bối muội tử.

      Về phần Phượng Thiếu Xuyên, lần đầu nghe lời xúi giục của Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân làm cái việc gọi là chính , nhưng mà loạt kế hoạch phía sau vẫn chưa thể thực thi lại may mắn bị Phượng Hiên tra ra, đồng thời còn bị cha cùng ca ca của mình vứt bỏ như quân cờ. Mà bởi vì Phượng Hiên tiếp tục tra xét để đẩy Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân vào chỗ chết, nên để lại mối họa, mang đến cho của bản thân trong tương lai ít phiền toái. Chính là từ nay về sau, hai người này đích thị càng thêm cẩn thận dè đặt, tìm cách Đông Sơn tái khởi (Đông Sơn tái khởi: cơ hội trở lại như trước) , bao giờ dám khinh thường Phượng Hiên nữa, bọn họ chuẩn bị để có thể tùy thời đâm dao sau lung .

      đại tộc bên này có đại xảy ra, mà đại tộc khác cư từ rất lâu cũng tiến hành đại lớn nhất, chính là đại tộc Cung thị. Tại địa bàn Cung Châu của bộ tộc Cung thị, ngọn núi cao chín tầng mây, vào trong núi chính là chủ trạch (nơi ở của những người đứng đầu) của người trong tộc Cung thị, bốn nữ tử tiến đến. Sau khi bốn người tiến vào đại sảnh, hành lễ trước mặt lão nhân khoảng bảy mươi tuổi ngồi vị trí chủ vị, tuân theo mệnh lệnh của lão nhân mà ngồi ngay thẳng vào vị trí hai bên trái phải, cùng nhau đợi lão nhân tuyên bố mệnh lệnh.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 43: xuân dược


      Mặc dù qua tuổi bảy mươi, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, hai mắt sáng ngời có thần, đầu đầy tóc bạc nhưng Cung Thượng Hi nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn năm mươi. Ông dùng ánh mắt sắc bén từ trước đến nay đánh giá bốn vị nữ tử, nhìn mỗi vị đều đoan trang khéo léo, tư sắc thượng thừa, nghĩ đến bất luận người nào cũng đều có thể ghép đôi cùng đứa cháu ngoại đáng tự hào của ông cũng hề quá đáng, Cung Thượng Hi hài lòng gật gật đầu nở nụ cười. Ông hơi hơi nghiêng đầu đối với thủ lĩnh hộ vệ Cung Nhạc bảo vệ ở bên hạ lệnh: “Nhạc, kêu các nàng mang đồ vật lên.”

      Nhận được mệnh lệnh Cung Nhạc gật đầu cái, hai tay vỗ hai cái, hô: “Đem đồ vật mang lên!” Theo chỉ thị của ông, bốn tỳ nữ xuất , chỉ thấy các nàng mỗi người bưng cái khay , từng cái khay đều đặt bình sứ . Sau khi sai bọn họ đặt ở bàn bên cạnh bốn nàng, Cung Nhạc vung tay lên, bốn tỳ nữ lại lui xuống, chỉ để lại sáu người trong sảnh.

      Bốn nàng hiểu nhìn sang vật kia trong khay, lại nhìn về phía Cung Thượng Hi, chờ đợi chỉ thị của ông.

      “Bốn người các ngươi từ đều được bồi dưỡng dựa vào tiêu chuẩn của phu nhân tông chủ Cung thị, nhưng tại xem ra, cũng đều ngang sức ngang tài, ai cũng thua ai. Cho nên, rốt cuộc ai có thể ngồi vào cái ghế kia, vẫn thể kết luận.” Ánh mắt Cung Thượng Hi chậm rãi đảo qua mỗi nữ tử, “Bây giờ cho các ngươi khảo nghiệm duy nhất cũng là sau cùng, ai có thể đem cái lọ thuốc bên cạnh các ngươi kia để cho Thiếu tôn chủ uống, rồi mang thai con nối dòng, người đó chính là phu nhân tông chủ Cung thị tương lai. Nếu đều thành công, vậy dựa theo đứa sinh trước sinh sau để sắp xếp thứ tự, về phần để cho Thiếu tông chủ uống xong dược mà lại thể mang con nối dõi, chỉ có thể trở thành thiếp thất của Thiếu tông chủ. Muốn tham gia khảo nghiệm này hay , đều là quyết định của các ngươi, bắt buộc. Đều hiểu chưa?”

      “Hiểu rồi.” Bốn nàng cùng kêu lên trả lời, bốn người bọn họ đều rất ngạc nhiên đối với chỉ thị của Cung Thượng Hi, tất cả đều nhìn lọ thuốc kia, suy tư.

      “Chúa thượng, có thể xin hỏi trong chai thuốc này của ngài là thuốc gì ?” Người đưa ra câu hỏi tên là Khang Vịnh Nhàn, dáng người nàng tinh tế cao gầy, người cũng như tên, ôn nhu dịu dàng ít , trang nghiêm nhưng lỗ mãng.

      “Ha ha, ” Cung Thượng Hi vuốt vuốt râu dài của mình, vừa cười vừa , “Tất nhiên là xuân dược rồi! Với công lực của Hiên nhi thể ngăn cản, thể miễn dịch với xuân dược!”

      Đại khái có thể đoán ra vật trong bình, thời điểm chúng nữ nghe thấy đáp án hai mắt nhìn nhau, cảm thấy bình thường, biết như thế nào cho đúng.

      “Chúa thượng, làm như vậy tốt lắm đâu! hợp với lễ giáo.” Cung Thiên Uyển, trong những biểu muội của Phượng Hiên, vóc người mềm mại đoan trang tao nhã, bộ dạng chuyện từ tốn.

      “Cho nên do chính các ngươi quyết định, cũng miễn cưỡng.”

      “Nếu chúa thượng như vậy, Thiên Li ta liền làm như vậy. biểu ca Phượng hiên . . . . . .” Phượng tiêu bên cạnh, “Là của ta!” Cùng với thanh cười khanh khách, Cung Thiên Li muội muội của Cung Thiên Uyển cầm lấy bình sứ ở trong tay thưởng thức, có dung mạo xinh đẹp hoạt bát tương tự với Cung Thiên Uyển, đôi con ngươi ranh mãnh chuyển động vòng tròn, trong lời bộc lộ dụng ý riêng của nàng. Lúc này, ở phương xa, Phượng Tiêu làm theo mệnh lệnh của Phượng Hiên đến Nam lăng chuẩn bị công việc, bỗng lưng xẹt qua cảm giác ớn lạnh, có loại dự cảm tốt giống như bị người tính kế.

      “Những người khác sao, quyết định thế nào?”

      “Xin tuân theo xếp đặt của tôn chủ!” Người chuyện hé miệng cười, tuy là người lớn tuổi nhất trong bốn vị nữ tử, nhưng bởi vì có khuôn mặt búp bê mà nhìn có vẻ nhất, Phương Tư Liên xinh xắn động lòng người cầm lấy bình sứ , trong mắt lên tia tình thế bắt buộc. Nàng chờ đủ lâu, nếu có thể được tông chủ cho phép, cơ hội tốt như vậy há có thể buông tha, thê tử của biểu ca Phượng hiên nhất định là mình!

      Tuy rằng cảm thấy hợp với lễ giáo, nhưng trước mị lực của Phượng Hiên, lễ giáo có coi là gì, có cơ hội để có được huynh ấy, há có thể mặc kệ để ý đến. Vì thế, ngoài miệng đề cập đến lễ giáo Cung Thiên Uyển cũng có cự tuyệt chuyện này, mà Khang Vịnh Nhàn lại cầm cái lọ kia trong tay giống như bảo vật, cho dù phải cùng người khác chia xẻ trượng phu, nàng cũng tuyệt đối chấp nhận để được đứng ở bên cạnh biểu ca Phượng hiên!

      Vì thế, Cung thị đưa ra quyết định trong nội bộ để chọn trong bốn người làm phu nhân tôn chủ tương lại, có ba người hạ quyết tâm, tất cả đều giống như dê ác bổ nhào về phía sói, đều là những nữ tử thèm dãi Phượng hiên thôi, cũng từ thủ đoạn để đoạt đến tay.

      Về phần Cung Thiên Li kia cũng phải thích Phượng Hiên, chẳng qua nàng thông minh, phát bản thân ở trước mặt biểu ca Phượng Hiên giống như hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, nghĩ tới nghĩ lui thay vì tim người tim mình, bằng tìm người mình, nên lúc nay thay đổi mục tiêu, ví dụ như vị Phượng Tiêu bên cạnh Phượng Hiên kia, nhìn thấy mình luôn đỏ mặt, còn ngừng cà lăm, tồi. Nhưng mà xem chừng Phượng Tiêu này để ý đến vấn đề thân phận, cho nên dậm chân tại chỗ chứ chịu tiến. làm nàng tức chết. Vì vậy, mượn cơ hội lần này đem đoạt tới tay, đến lúc đó bẩm báo tông chủ cùng phụ thân đại nhân, lấy lý do vì “Lầm đối tượng ngoài ý muốn” nàng có thể được như nguyện .

      Bốn người, rốt cuộc ai có thể đạt được mục đích của mình, thể biết được! Điều duy nhất được biết đó là, Phượng Tiêu – hộ vệ của tông chủ Phượng thị nhưng đồng thời cũng là người được Thiếu Tôn chủ Cung thị tín nhiệm nhất, gặp nguy hiểm. Bởi vì thứ mà hai người phải đối mặt lần này là thứ họ cảnh giác nhất, Cung gia.

      “Tốt lắm, các ngươi nhớ kỹ, thuốc này mỗi người chỉ có lọ, dùng lần, cho nên nắm chắc cơ hội tốt, có bình thứ hai ! Cũng thể sử dụng thuốc khác! Mặt khác, Hiên nhi sắp từ Thải đô khởi hành đến Vân Châu Nam Lăng, đường phải qua Ti Đô, các ngươi đến chỗ này chờ !” Cung Thượng Hi biết vị tri của ngoại tôn nên cũng luôn vì trí của , sau khi bốn nàng lên tiếng trả lời, liền bảo các nàng có thể lui xuống.

      Bốn người họ rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Cung Thượng Hi cùng Cung Nhạc. Cung Nhạc năm nay hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn bộ dạng tráng kiện (tráng kiện = khỏe mạnh), làm người từ trước đến nay đều biết khiêm, nhiều. Nhưng lúc này ông quay đầu cung kính hỏi Cung Thượng Hi: “Chúa thượng, làm như vậy được ? Theo tính cách của Thiếu tông chủ, chỉ sợ khiến cho ngài ấy phản công lại, cho dù thành công, Thiếu tông chủ cũng đồng ý cưới người vào cửa vào cửa.”

      có việc gì, đứa bé Hiên nhi kia là đứa có trách nhiệm, cho dù thương, cũng cưới người vào cửa, đối đãi tốt.” Cung Thượng Hi khẳng định .

      “Nhưng mà. . . . . .” Cung Nhạc vẫn cảm thấy biện pháp này tốt lắm.

      “Ta cũng muốn như vậy đâu? Chỉ là đứa này cái gì cũng tốt, nhưng tại sao những truyện này nọ, lại có thể giống như Liễu Hạ Huệ. Trước đây thúc giục nó, là bởi vì Kỳ sư đệ còn chưa tới thời điểm. Lần này, chim bồ câu của Kỳ sư đệ truyền tin lại đây , năm nay Hiên nhi nhờ tác động bên ngoài để có được đứa con, sau này còn có thể hai đứa, nhưng nếu bỏ qua lần này, Hiên nhi trúng mục tiêu vô hậu tự ( có con nối dõi), như vậy sao được? Huyết mạch của Cung gia cũng thể bị chặt đứt người nó. Mà để cho nó chủ động chạm vào nữ nhân, quả thực so với lên trời còn khó hơn, bất đắc dĩ, ta mới ra hạ sách nầy!”

      “Chúa thượng, ngài có tính được kết quả của chuyện này ?”

      “Ta tính qua, nhưng được ràng. Ngươi cũng biết đến, thuật bói toán của Cung thị chúng ta chỉ có thể bói với người ngoài, khi tính đến việc nhà mình, là rất khó bói ra, cho dù bói ra, cũng thường xuyên chính xác, cho nên mỗi đời tông chủ đều thu nhận đồ đệ khác họ ( nghĩa là thuộc Cung thị). Nhưng giống như Mộng nhi có thể tính ra vận của người trong bộ tộc Cung thị trăm năm mới có người, bởi vậy, chuyện tình Hiên nhi, phải nghe Kỳ sư đệ, phải làm như vậy!” Đề cập đến nữ nhi,Cung Thượng Hi có chút thương cảm, nữ nhi chết sớm bởi vì Phượng Trọng Nam bạc tình, hai là bởi vì tính ra vận trăm năm của bộ tộc Cung thị, tiết lộ thiên Cơ, gãy thọ. Về phần lời tiên đoán vận trăm năm kia, chỉ có Hiên nhi hoàn toàn nhớ kỹ, bản thân mình chỉ nhớ đến chuyện mười năm sau này.

      Thấy thế, Cung nhạc còn nêu lên ý kiến gì nữa, tuy rằng cảm thấy ổn, nhưng trong lòng ông cũng chờ đợi ai đó trong bốn người có thể thành công, sau đó vị thiếu tông chủ Cung thị nho đáng có thể sớm ngày sinh ra!
      huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :