1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 34: Bé con về nhà


      Cả ngày hôm sau Phượng Hiên đều chơi đùa cùng tiểu Cốc Nhược Vũ, có thể hình dung hai người chơi đùa đến phát cuồng. Phượng Hiên còn dẫn tiểu Cốc Nhược Vũ dạo vòng xem đường phố náo nhiệt ở Thải Đô, mua cho bé cái này, mua cho bé cái kia, mà hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đáng thương lại ở chủ trạch sắp xếp hành lý. Tuy đến lâu, nhưng mà lễ vật Phượng Hiên mang về cho muội tử bảo bối là được thắng lợi lớn, nhưng những đồ mới của vị “tân thượng khách” (Cốc Nhược Vũ) kia lại hại hai người chỉ đạo hạ nhân sắp xếp cả ngày. Đồ vật mới Phượng Hiên vì tiểu Cốc Nhược Vũ mà đặc chế được mang đến, tất nhiên hai gã thị vệ lại thêm việc đúng phận đến nơi để đồ của Thái tử phi trả lại đồ mà họ “tạm mượn” cho tiểu Cốc Nhược Vũ dùng mấy ngày trước.

      Thời điểm sắp đến giờ Tỵ, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Phượng Hiên chỉ để ý ôm hành lý duy nhất của —tiểu Cốc Nhược Vũ, những thứ khác đều giao cho hạ nhân quản lý.

      “Giờ Tỵ xuất phát, gặp lại ở trước cửa phủ của đại trưởng lão sau đó ra ngoài phố, biết ?” Phượng Hiên với Phượng Tiêu.

      “Chúng ta bay , Hiên ca ca, chúng ta bay ! Bay ăn kẹo đường !” tiểu Cốc Nhược Vũ cố gắng dời lực chú ý của Phượng Hiên với Phượng Tiêu, tay bé vừa vừa vung thể kích động trong đó, cái miệng nhắn cười mở ra lộ hai hàng gạo kê (răng đều), gương mặt còn có hai má lúm đồng tiền .

      Từ ngày bé được “bay” qua ban đêm, bé nhớ mãi quên, ngày hôm qua còn quấn lấy Phượng Hiên thi triển khinh công, “Bay” nhiều lần.

      “Được, Được! Chúng ta bay!” Nhìn bé vui vẻ, Phượng Hiên lập tức đáp ứng.

      “Nhưng mà thiếu chủ, lập tức khởi hành. . . . . .” Phượng Địch ra tiếng ngăn cản.

      “Chúng ta ở trong phố chờ các ngươi!” Tiếng vừa dứt, Phượng Hiên ôm bảo bối của bay thấy bóng dáng, hai thị vệ lại bị bỏ rơi, nghĩ đến còn phải bẩm báo năm vị trưởng lão mà thiếu chủ nhà tạm thời rời trước, hai người nhất thời nhức đầu.


      Đối với tiểu Cốc Nhược Vũ mà ban ngày được Phượng Hiên ôm “Bay” còn sung sướng hơn. Bởi vì từ này có thể nhìn thấy nhiều thứ. Bé hưng phấn dọc theo đường chỉ cho Phượng Hiên cái này cái kia, mà ban ngày ban mặt Phượng Hiên tuy là nóc nhà nhưng tất nhiên chọn những nơi nhiều người tụ tập, miễn cho có người ngạc nhiên. Cảm thấy sai biệt lắm, cũng sắp đến trung tâm đường phố rồi, Phượng Hiên chọn lấy đường liền nhảy xuống.

      “Hiên ca ca, vì sao bay?” Tiểu oa nhi còn chưa có chơi .

      “Ngoan nha, giữ lại về sau lại bay, được ?”

      “Dạ, được!” Bé hé miệng cười với , ánh mắt vừa vặn nhìn thấy có người bán đồ chơi làm bằng đường, lực chú ý lập tức bị dời , vươn cánh tay chỉ chỉ, miệng hô, “Hiên ca ca, đường đường, đường đường!”

      “Vật kia sạch !” Tuy hôm qua bị bé con quấn quít mua cái, nhưng quá nguyện ý để cho tiểu oa nhi ăn đồ gì đó ở bên ngoài, Phượng Hiên hôm nay vẫn rất muốn cự tuyệt.

      quan tâm nó sạch hay là sạch , tiểu Cốc Nhược Vũ thất thần nhìn Phượng Hiên cái, sau đó tiếp tục vung cánh tay về phía đó kêu: “đường đường, đường đường!” Động tác của cơ thể cộng thêm ngôn ngữ minh xác cho thấy: ta muốn ăn!

      “Vậy chỉ cho ăn cái!” Phượng Hiên vẫy vẫy tay ý bảo người nọ dừng lại.

      Dạ.” tiểu Cốc Nhược Vũ vui vẻ tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường Phượng Hiên đưa cho bé, bắt đầu ăn.

      Trả tiền, Phượng Hiên ôm bé đến giữa phố, bé ăn hai cái vẫn quên để cho Phượng Hiên nếm thử, chỉ thấy bé đem đồ chơi làm bằng đường đưa tới trước mặt Phượng Hiên : “Hiên ca ca cũng ăn!”

      Ha ha, nhìn cái xem còn biết hiểu chuyện như vậy, cũng biết cho Hiên ca ca, là đáng , “Ba” tiếng Phượng Hiên ngay tại khuôn mặt non nớt của bé hôn cái, sau đó nhún nhường : “ được, bé con tự mình ăn , Hiên ca ca là người lớn, ăn cái này bị người khác chê cười, ngoan nha!” Thiên hạ nho gật gật đầu, tự mình ăn lấy.

      Vẻ mặt Phượng Hiên tươi cười, tiếp tục đến trung tâm. Đại khái cách trung tâm khoảng bảy, tám thước nhìn thấy ở cửa lối ra cặp nam nữ ngồi ở bên, trong đó người nam còn giống như an ủi nữ nhân kia, còn nữ nhân hiển nhiên khóc .

      Vốn có toan tính, nhưng Phượng Hiên vui vẻ nhìn tiểu oa nhi trong lòng ăn kẹo, bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường, cũng bởi vậy mới đem che kín tiểu oa nhi , muốn để cho người thấy hình dáng của bé, hơn nữa tăng nhanh bước chân nhanh qua hai người kia chút, đến trung tâm hội họp với người của mình.

      “Này, phiền toái chờ chút!” Lúc Phượng Hiên sắp qua khỏi hai người kia bước vào trung tâm phía sau truyền tới giọng nam hùng hậu.

      phải chứ! Phượng Hiên bừng tỉnh như nghe thấy dưới chân lại nhanh hơn.

      “Này! Này!Người làm ơn chờ chút được ?” Người đứng phía sau lo lắng hô to quên hữu lễ, hơn nữa kèm thêm bước chân và thanh hỗn độn, đuổi theo.

      , phải đâu! sao lại đối với cảnh tượng này có chút cảm giác quen thuộc .Chết tiệt!? Phượng Hiên nghe như chưa nghe ôm chặt bé con, nghĩ có nên thi triển khinh công đến nháy mắt thấy hay ? Nhưng mà còn chưa chờ quyết định xong bé con trong lòng dừng ăn lại, nghiêng lỗ tai nghe, miệng than thở câu: “Phụ thân?”

      Hai chữ của bé làm cho bước chân của Phượng Hiên dừng lại, kết quả khiến cho bỏ qua cơ hội, phía sau vang lên tiếng gầm giận giữ cộng thêm sắc nhọn của nữ nhân: “Ngươi dừng lại cho ta !” Người tới còn đưa tay muốn nắm lấy vai Phượng Hiên. Vì thế Phượng Hiên vốn là muốn dùng bộ pháp chạy trốn lại bị bắt đổi thành tránh né, đợi đứng vững cùng lúc biến thành tình cảnh đối mặt với đôi nam nữ kia, tức khiến cho đối phương nhìn tiểu oa nhi trong lòng cách ràng.

      “Phụ thân! Nương, nương!” Tốt lắm, chơi vui mấy ngày hôm nay cũng làm cho tiểu Cốc Nhược Vũ quên được mặt cha mẹ, nhận ra cha mẹ bé vui vẻ nghĩ cha mẹ đến đón mình, trong tay còn cầm đồ ăn thừa làm bằng đường, lại vươn hai tay muốn ôm ôm.

      Hai mắt sưng đỏ, che kín tơ máu, thần sắc tiều tụy Mai Bình vừa nghẹn ngào vừa oán giận : “ tốt quá, là Nhược Vũ! Nhược Vũ a, con chạy nơi nào cha mẹ tìm con khổ con có biết hay ! Nương nghĩ đến còn được gặp lại con nữa!”

      “Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi!” Cốc lương Thừa vỗ vỗ vai Mai Bình, mấy ngày liên tiếp lòng sắp chịu nổi rốt cục cũng buông đưa tay muốn ôm đứa trở về nào biết được như nguyện.

      đúng là cha mẹ bé con, còn dự cảm đúng! A! sao lại may mắn như thế a! Còn kém chút là có thể mang bé con thần biết quỷ hay mà , hai người bọn họ có phải tính toán tốt hay , sao chuyên chọn đúng giờ này địa điểm này xuất !? Trong lòng Phượng Hiên ô ô a a ở bên trong, thấy bảo bối trong lòng sắp bị mang sao có thể bằng lòng chứ. Lần này nhất định phải mang bé con về xem ra phải cha mẹ bé con để cho di di của bé mang bé vứt bỏ, người nọ là người bất hảo, tự chủ trương. Nếu như vậy thương lượng với hai người bọn họ chút khiến bọn họ cũng theo chính mình đến Kiền Đô là được rồi, thêm hai miệng nuôi được tốt, cha mẹ bé con cùng sống cùng bé con tốt hơn nhiều. quyết định Phượng Hiên muốn mở mồm biểu đạt ý tứ của lại bị tiếng thét kinh hãi chen vào.

      Nguyên lai Cốc Lương Thừa thể ôm nữ nhi trở về hai vợ chồng cả kinh, lại tập trung nhìn vào, phát thiếu niên ôm nữ nhi mình nhìn qua như thế nào lại quen mắt như vậy? Khuôn mặt quá mức tuyệt mỹ, ngay cả khi gặp cách đây ba năm phàm là người gặp qua làm sao có thể nào quên, nhất là hai vợ chồng cố ý nhớ kỹ trong đầu. Vì thế,trước mắt chứng minh bộ dạng đẹp cũng là loại sai lầm thảm án ràng liền xảy ra, cha mẹ tiểu Cốc Nhược Vũ nhận ra Phượng Hiên.

      “Đúng, là ngươi …!” Hai người lên tiếng kinh hô, tay run chỉ vào Phượng Hiên.

      A, ha ha, nha, nhận ra nữa à! mặt Phượng Hiên nở nụ cười, nhưng sau lưng lại cất giấu tia cẩn thận.

      Hiếm khi thấy Cốc Lương Thừa tính tình tốt mà sắc mặt đại biến, tiến lên từng bước, đoạt lấy nữ nhi, thấy (Cốc Lương Thừa) khí thế hừng hực, sợ bị thương bé con bảo bối nên Phượng Hiên dám tranh giành chỉ có thể buông tay.

      Về phần Mai Bình, kinh hãi : “lại, lại là ! Cái người điên kia! Cái tên xấu xa kia!” Lần trước trộm nữ nhi của nàng đủ, lần này làm trầm trọng thêm thăng cấp thành lừa gạt! Mai Bình càng nghĩ càng giận, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng cộng thêm thương tâm muốn chết, giờ phút này giống như lũ bất ngờ bộc phát, tức giận đến mức thể ngăn cản, cho nên… Phượng hiên thảm!

      Chỉ thấy Mai Bình bộ mặt tức giận vọt tới trước mặt Phượng Hiên, vừa mắng hỗn đản, vừa đưa tay cầm lấy lỗ tai của để kéo. Mà bởi vì chú ý bé con bảo bối bị ôm qua có bị thương hay Phượng Hiên nhất thời bắt bẻ để Mai Bình thực được. Bởi vậy người chúng ta luôn luôn dám động năng lực giống như thiên nhân, chỉ có sửa chữa người chứ người khác chỉnh được (Phượng Hiên)- Phượng Thiếu tông chủ lần đầu tiên bị người ta đánh. Hơn nữa lại là ở trung tâm phố người tới người nhìn thấy được kiện xấu hổ như thế.

      Ai ui, đau, đau a! Phát lỗ tai mình bị nhéo, Phượng Hiên trong lòng kêu đau lại lo lắng đấy là mẫu thân của bé con, nhẫn nại chưởng đánh ra. chứng minh hành động này của giờ phút này là chính xác, nhiều năm về sau may mắn vạn phần, may mắn mình minh như vậy có ra tay. Nếu hôm nay đánh nhạc mẫu đại nhân làm sao có thể cưới được nương tử thân ái ?

      Mai Bình nào biết được thân phận lợi hại của , giáo huấn cho hết giận mới là quan trọng nhất, tính tình so với Cốc Lương Thừa nóng nảy hơn nàng quát: “Tiểu tử chết tiệt! Ngươi cho là chỉ gặp qua lần còn biết trộm ở đâu trang phục hoa lệ giả vờ làm thiếu gia là ta nhận ra ngươi sao!?” Ta kéo, kéo, kéo!

      “Ta có!”

      “Ngươi còn dám xạo!” Ta véo, véo, véo!”Hỗn đản! Ngươi trộm lần đủ lại vẫn dám lừa gạt lần nữa!”

      “Ta lừa gạt bé con.” Ôi, oan a, ràng là cứu bé được ? A, đương nhiên tuy rằng giữ trong lòng chút muốn đem tiểu oa nhi chiếm để mình dùng nhưng chuyện này có thể đáng kể, đáng kể a!

      “Ta lại còn xạo!” Ta đá, đá, đá!

      Lại bị Mai Bình đá ba phát, từ trước đến nay chỉ lo ăn miếng trả miếng. Lúc này (Phượng Hiên) rất muốn đánh trả nhưng nhìn thấy tiểu Cốc Nhược Vũ đứng mặt đất trợn to ánh mắt tròn tròn biết làm sao nhìn bọn họ, bộ dạng kia của bé khiến người đau lòng. Phượng Hiên nhịn xuống trong lòng mặc niệm “nàng ta là nương của bé con, nàng ta là nương của bé con” cho nên nhẫn! Nụ cười mặt vẫn thay đổi, hơn nữa cố gắng khiến nó nhìn qua thực thành khẩn.

      “Ngươi còn dám cợt nhả! Cười cái gì mà cười!” Thấy nét tươi cười của lại càng tức giận. Mai Bình buông lỗ tai của Phượng Hiên ra hai tay sửa thành đánh , “Ta xem ngươi còn dám trộm tiểu hài tử của người khác ! Ta xem ngươi còn lừa tiểu hài tử nhà người ta nữa !” Dừng đánh lại chút.

      Nàng tại sao lại đánh thuận tay như vậy? Tục ngữ thân thủ bất đả tiếu kiếm nhân ( ra tay đánh người luôn cười), nàng phát ra mình cười thành khẩn như vậy sao? Như thế nào mọi việc đều thuận lợi tươi cười giờ phút này lại dùng được a! Lại vẫn bị hình dung thành cợt nhả!? Trong lúc nhất thời Phượng Hiên lần đầu biết nên ứng đối như thế nào.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35: Tiếc biệt ly


      “Bình nhi, được rồi, giỏi lắm! Chúng ta trở về !” Cốc Lương Thừa kiểm tra nữ nhi bị mất xong, phát ra bé bị tổn thương gì, lại nhìn thấy chung quanh bắt đầu tụ tập nhiều người xem náo nhiệt cảm thấy ngượng ngùng khuyên Mai Bình.

      “Ta cảnh cáo ngươi, để ta gặp lại ngươi xem ta đánh chết ngươi như thế nào! Cách nữ nhi của ta xa chút!” Mai Bình cũng nhìn thấy người chung quanh đến xem náo nhiệt liền hung ác với Phượng Hiên. Thuận tiện lại đá cước, xoay người ôm lấy nữ nhi muốn .

      “Đợi chút!” A, bé con của đứng lại cho ôm !

      Hai vợ chồng đâu chịu để ý đến . Mai Bình quay lại trừng cái. Hai người dừng bước mà rời khỏi nơi này. chịu buông tha cho bé con. Phượng Hiên chuẩn bị đuổi theo, nào ngờ lại nhìn thấy đội ngũ nhà mình đến Kiền Đô từ xa nghênh diện mà đến. Mấu chốt là nhìn thấy Phượng Tiêu cùng Phượng Địch bị trói gô, làm cho trong lòng cả kinh, nghĩ rằng phát sinh chuyện gì quan trọng rồi. Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ được cha mẹ ôm cách xa lại thể đuổi theo. Chờ năm vị trưởng lão mặt như bị băng bó cưỡi ngựa lại đây biết chuyện xảy ra để còn cứu hai tâm phúc của .

      vất vả đợi cho bọn họ đến trước mặt, xuống ngựa, vẫn nhìn xem khoảng cách đối với bé con có xa lắm . Đồng thời ở trong lòng tính toán để nhanh chóng đuổi theo bé con. Phượng Hiên lắc lắc cây quạt, chuyên tâm chuẩn bị chuyện trước mắt để sau đó nhanh chóng đoạt bảo bối của về.

      xảy ra chuyện gì, hai gã hộ vệ của ta sao lại bị trói?” Phượng Hiên mặt ngoài cười nhưng tiểu ác ma trong lòng cũng giơ chân muốn đối phương nhanh chóng trả lời.

      “Thiếu tông chủ, ngươi ra ngoài thế nhưng hai người bọn họ lại có theo hầu bên cạnh quả thực chính là khinh thường cương vị công tác! Cho nên lão phu đem trói lại cần phải khiển trách phen!” Phượng Vĩnh Diễm trả lời.


      Ha?!Có mỗi việc như vậy? là! Chậm trễ thời gian của . nên nhanh chóng chạy theo bé con mới phải, chuyện này xử lý sau! Phượng Hiên nghĩ, cước bộ vừa đưa ra nửa nhìn lại phía sau đội ngũ, nghĩ phải tìm kiếm bé con ở đâu trong lòng lại ngẩn ra, bé con đâu? ràng vừa mới còn cách nơi này rất gần, tầm mắt của vừa mới rời cái sao người thấy tăm hơi!? Rốt cuộc rẽ vào trong cái ngõ kia rồi sao!? Lo lắng, Phượng Hiên lập tức muốn tìm thấy năm vị trưởng lão đứng thành hàng che ở trước mặt của .

      “Thiếu tông chủ, trong tộc có huấn tông chủ ra ngoài chí ít phải có bốn gã hộ vệ tùy thân cùng , thiếu tông chủ ra ngoài thể ít hơn hai gã hộ vệ theo, người sao có thể làm trái với quy định này!”. Tứ trưởng lão khó có cơ hội bắt được lần hành vi của Phượng Hiên làm đúng, từ trước đến nay ông luôn tôn sùng Phượng Thiếu Vân trở thành thiếu tông chủ nên muốn làm lớn chuyện này như thế.

      “Ha ha, chuyện này bản thân ta chú ý, thể ít hơn hai hộ vệ a? kỳ quái tông chủ trước khi ta tới Thải Đô vẫn chỉ cấp cho ta gã hộ vệ Phượng Tiêu mà thôi. Nguyên lai tông chủ đều có chú ý tới chính ông ta mới làm trái với quy định của tộc a!”. Lễ còn làm mà còn phi lễ như vậy. Dám (Phượng Hiên) làm trái với tộc quy. Hừ! câu, Phượng Hiên đem cái tội danh trái với tộc quy bị chụp mũ kia quay về chỗ dựa vững chắc của tứ trưởng lão- đầu cái người được gọi là phụ thân làm đáp lễ.

      “Chuyện này. . . .” nghĩ tới bị chặn quay về, tứ trưởng lão nhìn về phía Nhị trưởng lão người có vẻ thiên vị ông.

      “Thiếu tông chủ, đó là trước kia có người thích hợp chuyện tình bất đắc dĩ nhưng mà tại tông chủ an bài hai hộ vệ ở bên ngươi, ngươi phải chú ý chuyện này. Đây cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của ngươi”. Nhị trưởng lão tiếp nhận cây gậy, già mồm át lẽ phải thay tứ trưởng lão giải vây.

      “Tốt, ta biết, lần sau chú ý, thay bọn họ mở trói !” Trong lòng Phượng Hiên như bốc hoả, nhưng ở mặt ngoài lại yên lặng như nước.


      “Trăm triệu thể, lần này nhất định phải cho bọn bài học mới đúng! Lão phu còn nghe quản gia Phượng Phúc đây phải lần đầu tiên thiếu tông chủ mang theo thị vệ, đơn độc tự mình ra ngoài. Lúc trước còn phát sinh chuyện thiếu tông chủ mặc quần áo người hầu ra ngoài!”. Nguyên lai lúc đại trưởng lão chất vấn Phượng Tiêu cùng Phượng Địch quản gia Phượng Phúc nhất thời sợ hãi, liền dựa vào chứng cứ sau khi ông ta nhiều lần quan sát được báo cáo với năm vị trưởng lão.

      Đồ đáng chết, chỉ biết ông ta phải người của mình đáng tin cậy. Thế nhưng lại để cho ông ta phát ! Phượng Hiên rất thoải mải. Vừa muốn đoạt tiểu oa nhi về, vừa phải cởi bỏ cục diện lúc này quyết thể để cho tứ trưởng lão bọn họ lấy chuyện này để rêu rao!

      Vì thế, chỉ thấy ba vị trưởng lão này chịu buông tha cho Phượng Hiên, mà bắt đầu thay nhau oanh tạc. Ngẫu nhiên, thỉnh thoảng còn có hai vị trưởng lão khác xen vào. Lần đầu bị nắm túi, Phượng hiên chỉ có thể nghĩ cách hóa giải. Mặc cho tiểu ác ma trong lòng từ trước đến nay xưng vương xưng bá gào khóc mà thể đem bé con bảo bối trở về.

      Tiếc là thể phân thân ra, chỉ có thể theo đội ngũ quay về Kiền Đô. Vốn định phái người tìm tiểu oa nhi trở về nhưng bởi vì hai người Phượng Tiêu vẫn bị phạt đến Kiền Đô, mà những người khác lại tín nhiệm năng lực để phái . Khi muội tử bị trở thành lễ vật đưa cho vị tính tình đại biến-Lục hoàng tử trong cung kia giống như đòn cảnh cáo, chính thức rạn nứt với cha ruột của mình, hiểm độc đoạt vị trí tông chủ. Muốn từ tẩm cung của Lục hoàng tử mang muội tử trở về cũng được như ý nguyện. Bận rộn cả ngày làm cho rảnh suy nghĩ chuyện của tiểu oa nhi. Cho nên thời gian sắp tới của đều bận rộn làm thế nào để kéo cuộc sống của muội tử bảo bối lại theo quỹ đạo mà chính tính toán. Nên chuyện của tiểu Cốc Nhược Vũ cũng bị chậm trễ đến vô kỳ hạn.

      Kỳ Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình cũng có ôm tiểu Cốc Nhược Vũ rẽ vào cái ngõ hẻm kia. Mà là tại trung tâm phố này vừa vặn có cửa hàng của Thịnh Thị. Hai người tiến vào trong cửa hàng, vào hậu viện. Hai vợ chồng lại nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ chút muốn hỏi bé rốt cuộc có bị ngược đãi hay làm cái gì kỳ kỳ quái quái..hay .


      “Nhược Vũ a, mấy ngày nay con đều ở cùng chỗ với người kia?” Cốc Lương Thừa hỏi trong lòng cảm tạ ông trời cho bọn họ tìm được nữ nhi. Từ lúc túc trực bên linh cửu xong, sau khi nghe được tin Mai Phương để lạc mất nữ nhi, và thê tử sốt ruột đến độ muốn nổi điên, nghĩ muốn nhờ vợ chồng quản gia Phượng thị giúp bọn tìm. Nhưng phu nhân quản gia lại có ở đây, bọn họ lại quen với quản gia, đành phải thôi. Nếu như hôm nay vẫn thể tìm thấy bé hai người bọn họ nhất định phát điên! May mắn, may mắn tìm được rồi a!

      “Dạ, ở cùng chỗ với Hiên ca ca!” Bé nhìn cha mẹ.

      có làm chuyện gì kỳ quái với con hay ?” Mai Bình nhất thời khẩn trương, nữ nhi của nàng a!

      “A?” Tiểu oa nhi chuyện kỳ quái là cái gì.

      “Nhược Vũ a, mấy ngày hôm nay đều làm cái gì, cho phụ thân, nương nghe chút.” Cốc Lương Thừa thay đổi cách hỏi.

      “Uhm, ăn hạt dẻ, mặc quần áo mới, ăn bánh ga tô, nhảy dây, ăn chân gà, ăn trứng tôm, ăn con cua (làm liều mà được lợi), ăn kẹo đường. . . . . .” tiểu Cốc Nhược Vũ nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm. Mặc cho hai vợ chồng khẩn trương đến gì, lấy ăn là việc chính, giống như cuộc sống của tiểu trư?

      “Còn có bay bay!” Uhm, nghĩ đến chuyện này thích nhất .

      “Bay bay?” Đây là cái gì? Hai vợ chồng lại bắt đầu khẩn trương.

      “Ở bầu trời bay!” Thốt ra lời này, trán hai vợ chồng hạ thêm vài hắc tuyến, lựa chọn xem coi nữ nhi còn mê sảng.

      Nghe tới, nghe qua, nữ nhi giống như bị tổn thương gì, hai người thả lỏng trong lòng, chuẩn bị mang nữ nhi quay về Thịnh phủ sau đó lập tức khởi hành rời khỏi Thải đô. Gặp quỷ này hai người thề đến Thải đô nữa, tới lần lại lạc mất đứa lần, đây là địa phương nên xâm nhập.

      Về phần Phượng Hiên, hai người nhất trí cho rằng : cho dù có chăm sóc nữ nhi tốt cũng thể tùy tiện trộm đứa nhà người ta. Cho nên hai người thay đổi ý nghĩ ban đầu cho là đầu óc chắc chắn có bệnh. Vì thế Phượng Hiên đáng thương cùng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lại cẩn thận gặp nhau lại bị phân loại trong phạm vi “người bình thường”.

      “Vậy đây là cái gì?” Chuẩn bị ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đứng dậy, Mai Bình mắt sắc thấy cổ nữ nhi có sợi dây thừng bằng bông, đưa tay muốn lấy ra xem, thấy hai tay tiểu Cốc Nhược Vũ che chở chịu để cho nàng lấy.

      “Bí mật, thể cho nương xem!” Bé còn nhớ ước định cùng Phượng Hiên, bất luận kẻ nào cũng thể nhìn thấy miếng ngọc bội.

      “Ta là mẹ con, có đồ vật mà bí mật đến nỗi thể cho nương xem?” Mới ba tuổi có bí mật? Ô, ô, nữ nhi của nàng học xấu!

      Cốc Lương Thừa ngăn trở tay Mai Bình muốn thăm dò bằng được, cười : “Đừng xem, có nữa tiểu hài tử cũng phải có bí mật của mình phải ?! Dù sao như vậy cũng có bí mật gì lớn, đừng bắt buộc con.” Thấy thế Mai Bình đành phải thôi.

      Cốc Lương Thừa ôm lấy nữ nhi, sủng ái với bé: “Nhược Vũ của chúng ta đều lớn rồi thậm chí còn có bí mật của mình!”

      “Kéo qua cái móc, cái móc, Nhược Vũ phải giữ chữ tín!” Thiên hạ nho mím môi vừa còn vừa lắc lắc đầu. Lời còn toát ra câu thành ngữ, chọc cho hai vợ chồng cười vui vẻ.

      “Ha ha, bảo bối của chúng ta lại biết dùng thành ngữ, thông minh!”

      “Nhược Vũ còn có thể viết chữ, Hiên ca ca dạy viết chữ!” Bé nhớ tới chuyện này, tuy rằng từ đầu tới đuôi người nào đó tự kỷ chỉ dạy mình hai chữ kia.

      “A? Như vậy a! Vậy Nhược vũ thích học chữ sao?” Cốc Lương Thừa có chút kinh ngạc hỏi.

      “Thích!” Tiểu oa nhi gật gật đầu.


      “Được rồi, cầm kỳ thư họa, Nhược Vũ thích học cái gì phụ thân cố gắng kiếm tiền mời người dạy cho con!” Cốc Lương Thừa quyết định.

      “Lương Thừa!” Mai Bình có chút giật mình. Phu quân nhà mình sủng ái nữ nhi còn chưa tính, lại cho phép nữ nhi học tập những thứ chỉ có tiểu thư quan gia mới có thể học.

      “Con trai cùng con phải giống nhau, tương lai tài sản của chúng ta đều là của Nhược Vũ, cái gì cũng hiểu mà thiệt thòi.” Cứ như vậy, tuy tiểu Cốc Nhược Vũ cuối cùng thể được Phượng Hiên bồi dưỡng có chút tiếc nuối. Nhưng dưới khai sáng của phụ thân nên cầm kỳ thư họa mọi thứ bé đều tinh thông, tài tình học thức đều kém so với tiểu thư nhà vương công quý tộc.

      Sau khi hai vợ chồng đem tiểu Cốc Nhược Vũ quay về Thịnh gia. Nhìn thấy hai người tìm được bé rồi, Mai Phương cùng Tề Hiểu Nhã trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này đối với đôi vợ chồng thiện lương từ đầu tới đuôi cũng chưa nghĩ đến là hai người Mai Phương làm chuyện xấu. Bởi vì hai người ấy thời điểm thông báo tìm thấy nữ nhi biểu vô cùng đau đớn, bộ dạng kêu trời trách đất quá mức. Hơn nữa bản thân đối với nhà Mai Phương cũng tệ, lại là thân nhân. Cho nên tìm được tiểu Nhược Vũ hai vợ chồng cũng truy cứu hỏi lại nữ nhi.

      đường quay về Vân Châu tiểu Cốc Nhược Vũ luôn nhớ mãi quên tìm Hiên ca ca. Kết quả luôn bị Tề Hiểu Nhã lòng dạ hiểm độc thừa dịp Mai Bình cùng Cốc Lương Thừa chú ý hung tợn bác bỏ : “Cái gì Tuyên ca ca! Ta còn Tiên ca ca đây! Câm miệng!” Lại gia tăng thêm, tiểu Cốc Nhược Vũ luôn Hiên ca ca có thể bay, chuyện này bị Tề Hiểu Nhã khinh thường giải thích thành tiểu Cốc Nhược Vũ có bệnh. Lại cho rằng tiên nhân từ trời bay xuống chơi đùa cùng bé, còn có thể cười xưng là Tiên ca ca!

      Vì thế, theo tuổi tăng lên, trí nhớ nối khố phai nhạt, lời này lại xứng với dung mạo như thiên nhân kia của Phượng Hiên. Dần dần, ở trong trí nhớ Cốc Nhược Vũ mất bóng dáng Hiên ca ca, có cũng chỉ là vị tiên nhân từ phía trời bay xuống, nguời chơi đùa cùng nàng, cho bé cái bé cần, Tiên ca ca! Mà miếng ngọc bội kia là liên hệ duy nhất còn lại của bé cùng với Hiên ca ca, ai cũng thể xem bí mật.


      Thời gian dần dần trôi qua, sau khi Phượng Hiên mười lăm tuổi vẫn chán ghét tiểu hài tử. Ở trong triều từng bước thăng chức, chức vụ càng quan trọng mỗi ngày đều phải vội vàng tới, lui từ trong cung cho đến Phượng phủ, nghĩ làm thế nào để đoạt lại muội tử, thiết kế làm sao để chiếm thượng phong trong cuộc chiến ngầm mãnh liệt cùng Lâm thị. Cuộc sống bận rộn làm cho vị kia có gì ngoài Phượng Vũ. Còn tiểu oa nhi duy nhất có thể khiến cho rằng đáng dần dần bị chôn vùi trong trí nhớ.

      Lần thứ hai gặp lại, đoán là mỏng duyên. Ba lần gặp lại, duyên là vật gì?

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36: Thời cuộc thay đổi


      Gió đêm hơi hơi thổi , mùi hoa hợp lòng người tràn ngập trong khí.Trong vườn tràn ngập những đoá hoa quý đung đưa theo gió như thào thầm với nhau. Dù sao so với các loài hoa ở nhà khác nhóm hoa càng muốn đua tranh trở thành Hoa Trung Chi Vương nhà mình, mỗi cành đều cố gắng mở tốt nhất, hấp dẫn nhất, kiêu ngạo cho mình là đóa hoa đẹp nhất.

      Nhưng khi tất cả loài hoa đối diện với người nọ, tính tình trẻ con từ đường về trong viện của mình, khóe miệng hàm chứa nụ cười tươi, tản ra mị lực thành thục khuôn mặt hoạ thuỷ chỉ có thể phun nước mắt, cúi đầu, cảm giác sâu sắc có mặt mũi gặp người. Hoa nhưng lại sánh được bằng người. là thẹn với liệt tổ liệt tông của hoa! Chỉ thấy thân hình cao to, mặc triều phục, cây quạt trong tay phe phẩy chút, lại chút, tóc dài đen bóng chưa buộc lên tản mác tại vai, cả người bộ dạng phóng đãng kềm chế được, nhanh chậm đường . Ở đời này có thể có được họa thủy chi nhan (khuôn mặt gây họa) có mấy người, dĩ nhiên là tiểu ác ma kiêu ngạo hoành hành hai mươi chín năm Phượng Hiên.

      Mười bốn năm qua, trong vòng đêm, từ lúc mười lăm tuổi liền lên vị trí tông chủ Phượng thị. từ Hình bộ thị lang,thăng tới Hình bộ thượng thư, dưới thủ đoạn của toàn bộ tội phạm ở Ngự Phong quốc chợt giảm. Phạm nhân trong phòng giam chỉ có hai ba con mèo . Đương nhiên kết quả như vậy khiến cho Hình bộ có biệt danh – bộ Gấu mèo.Bởi vì ngoài trừ Thượng thư Phượng Hiên người trong Hình bộ đều lộ ra mắt gấu mèo 0.0, gọi bộ Gấu Mèo hoàn toàn xứng với cái tên.

      Bảy năm trước tiên đế băng hà. Lục hoàng tử Ngự Thiên Lan kế nhiệm đế vị. Phượng Hiên bị tân đế ra hình phạt điều tới Lại bộ trở thành Lại bộ Thượng thư. Tự nhiên biệt danh bộ Gấu mèo này cũng theo đổi đến đầu Lại bộ.

      nay thế lực trong triều có thể chia làm ba phái. phái lấy Phượng thị cầm đầu, phái lấy Lâm thị cầm đầu, phái thứ ba là phái trung lập. Kỳ nguyên bản thế lực của Lâm thị ở trong triều trước đây có đoạn thời gian chiếm cứ thượng phong. Lúc ấy trọng thần trong triều có bốn người: Tả thừa tướng Lâm Thành Huân, Hộ bộ Thượng thư Lâm Thu Lang, Hình bộ thượng thư Lâm Thành Hiền, Lễ bộ Thị lang Lâm Thu Mãn. Mà Phượng thị bởi vì năm Phượng Hiên mười lăm tuổi, trừ Phượng Trọng Nam bị giam lỏng mà từ quan , Phượng Thiếu Vân cũng bị Phượng Hiên tìm lý do khiến cho từ quan chạy về Phượng Châu. Mà những người khác trong tộc Phượng Thị linh linh tán tán nhậm chức ở trong triều chỉ cần là thuộc về phái của Phương Trọng Nam đều bị Phượng Hiên tìm cơ hội trừ , cho lão già này chút cơ hội Đông Sơn tái khởi. Cũng bởi vậy khi đó người của Phượng thị ở trong triều có thể dùng được chỉ có mình Phượng Hiên .

      Khi đó Phượng Hiên đối với hai tộc vừa sinh ra vết rách chỉ cứu chữa còn họa vô đơn chí đem Lâm Thu Sương cùng hơn mười mấy người thiếp kia của Phượng Trọng Nam chạy về am ni ở Phượng Châu. Với kỳ danh là vì tu thân dưỡng tính! Hơn nữa cấm các nàng liên lạc với bên ngoài. Như vậy làm cho Lâm Thành Huân nhiều lần cầu gặp mặt Lâm Thu Sương có kết quả giận thể tiết. Lại thêm Hình bộ phá án thường xuyên tóm bắt đến người của Lâm thị. Vì thế Lâm thị cùng Phượng thị mặt bàn chân chính trở mặt nhưng dưới mặt bàn là đối thủ mất còn. Sau vài năm Lâm thị từng muốn đem Phượng Hiên- người duy nhất của Phượng thị ở trong triều kéo xuống. Kết quả lại là bốn người đấu lại được người. Làm cách nào cũng lay động được vị trí của Phượng Hiên ở trong triều.

      Bất ngờ, toàn bộ nhóm hoàng tử tranh giành đế vị trong đêm bị phế, bị giáng chức, được ban cho cái chết. Hoàng thượng hạ chiếu lập Lục hoàng tử làm Thái tử. Sau đó đến hai canh giờ liền băng hà. Lâm thị phát dần dần ưu thế của bọn thể tiếp tục thêm nữa. Bởi vì tân đế kế vị, năm sau thị vệ bên người của liền ngoại lệ khâm mệnh thống lĩnh toàn bộ Ngự Lâm quân. Hơn nữa có thể tùy thời thuyên chuyển binh lực trong Kiền Đô. Người kia phải ai khác chính là người tám tuổi bị Phượng Trọng Nam muốn mượn tay Lục hoàng tử trừ bỏ đưa tới đến bên cạnh (Lục hoàng tử) Phượng Vũ.

      Lúc này người nhận chức mới trong triều đúng là muội tử cùng cha cùng mẹ với Phượng Hiên. Tân đế cho nàng đặc quyền này có thể thấy đối với nàng là vô cùng tín nhiệm. Lâm thị sao có thể bằng lòng để cho loại tình này phát sinh. Phượng Hiên đủ cho bọn họ đối phó rồi, lại thêm người cho dù là nữ cũng thể cho phép. Vì thế Lâm thị thầm an bài khơi mào bất mãn với Ngự Lâm quân, đưa tới tranh chấp lại lường trước Phượng Vũ mới mười sáu tuổi chấp nhận toàn bộ những người khiêu chiến phục nàng tài nghệ trấn áp quần hùng. Hơn nữa lưu tình chút nào tự tay giết Ngự Lâm quân khơi mào chuyện kia, chấp nhận năm người kháng chỉ, chấn kinh toàn bộ triều đình. Từ nay về sau trong Ngự Lâm quân người nào dám cãi lời tân nhậm thống lĩnh đại nhân, càng tái xuất việc cãi lời thánh chỉ. Phượng Vũ tại triều nhậm chức đối với Phượng Hiên là như hổ thêm cánh làm cho Phượng Hiên cực kỳ đắc ý. dạy dỗ muội tử người bình thường há lại có thể đối phó.

      Cùng năm, tân đế còn bổ nhiệm Trạng Nguyên mười lăm tuổi ở các bộ đều nhậm chức qua, cũng là Hữu Thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử-Thừa tướng Bích Nhân Hoành, cũng chính là nhân vật tân tông chủ mới của bộ tộc Bích thị mà Lâm thị sớm dự đoán mượn sức người. Nhưng sức chưa mượn được ngược lại phát cùng với Phượng Hiên đúng là hảo hữu chí giao (bạn tốt, bạn tri kỉ), toàn bộ bộ tộc Bích thị dưới dẫn dắt của (Bích Nhân Hoành) đứng về phe Phượng thị. đến mấy năm tân đế làm cuộc biến động đối với các chức vị trong triều làm cho Lâm thị chỉ có phụ tử Lâm Thành Huân giữ chức vị quan trọng. Vì thế dưới tình huống này, Phượng thị bằng năng lực của hai huynh muội Phượng Hiên chiếm cứ phe trong triều đình cùng Lâm thị thế lực ngang nhau.

      Hạ triều trở về, Phượng Hiên chuẩn bị về phòng của mình trước đổi xong triều phục. Vừa xong, mắt sắc ngắm thấy bóng lưng của muội tử xa xa chợt lóe lên ở cửa viện của mình. Lập tức với Phượng Tiêu vẫn theo phía sau : “Tiêu, gọi tiểu thư đến.”

      “Dạ!” Phượng Tiêu lập tức lên tiếng trả lời và rời đuổi theo Phượng Vũ.

      “Biết tiểu thư là muốn đâu sao?” Phượng Hiên hỏi Phượng Địch còn lại phía sau.

      “Thuộc hạ biết.” vẫn theo tông chủ nhà mình làm sao có thể biết tiểu thư làm chuyện gì. Chủ tử hẳn là nên đến hỏi nha hoàn Phượng Thúy cùng Phượng Linh tùy thân bên người tiểu thư mới đúng chứ!

      Phượng Hiên cầm cây quạt trong tay hợp lại. Hai tay chắp sau lưng, đứng ở nơi đó chờ muội tử lại đây.

      Phượng Vũ vốn phải ra khỏi cửa, lại bị Phượng Tiêu đuổi theo ngăn lại báo cho biết Phượng Hiên gọi nàng qua. Nghĩ đến ca ca có chuyện gì quan trọng nên nàng thay đổi tuyến đường, theo Phượng Tiêu vòng vo trở về.

      Hai người qua trong vườn tới viện của Phượng Hiên, mà nhóm hoa nhi trong vườn kia sau khi nhìn thấy Phượng Vũ lại uể oải. người dung nhan họa thủy đến kích thích chúng nó đủ đáng giận rồi, lại thêm người nữa! Người vừa rồi mạnh mẽ khí khái, người tại này lại ôn nhu động lòng người hơn cả hoa, tức chết hoa!

      Phượng Vũ, Phượng Tiêu hai người vừa tới trước mặt Phượng Hiên, chỉ thấy đánh giá trang phục của Phượng Vũ chút sau đó hỏi: “Đều hạ triều rồi, Vũ nhi muội còn mặc đồng phục thống lĩnh đâu a?”

      “. . . . . .” Hỏng bét! Nguyên lai phải có chuyện quan trọng a! Hai mắt Phượng Vũ to có chút chột dạ cùng chống lại cặp mặt to kia, “Muội cái kia. . . . . .”

      “Lại muốn hồi cung ?” Phượng Hiên đoán được .

      “Ha, ha, Dạ!” Phượng Vũ lấy lòng cười.

      “Ngự Lâm quân có nhiều người như vậy làm sao phải cần thống lĩnh như muội đến buổi tối cũng phải qua chứ? Tháng này muội ở nhà vài buổi tối rồi.” Mất hứng, buổi tối muội tử cũng đến trong cung,Phượng Hiên .

      “Hoàng thượng tìm muội chơi cờ.” A, nên câu này!

      Mới nghĩ xong, Phượng Hiên nghĩ Phượng Vũ như vậy. Khuôn mặt tuấn tú suy sụp, ai oán dùng mắt to nhìn về phía muội tử. Lại hợp thời xoay người đưa lưng về phía Phượng Vũ, cho nàng cái bóng lưng hiu quạnh, còn than thở câu “Trong lòng Vũ nhi còn ca ca” để nàng vừa nghe thấy.

      Đứng ở bên, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch vụng trộm làm bộ dạng bất đắt dĩ, thầm nghĩ: ha, lại tới nữa! Đây là chiêu số mấy năm gần đây chủ tử thích dùng nhất với tiểu thư mà kỳ quái là cùng chiêu thức đó vẫn còn có người “lũ gặp lũ nhận”.

      Chỉ thấy Phượng Vũ vẻ mặt áy náy đến bên cạnh Phượng Hiên, ôm lấy cánh tay Phượng Hiên, lắc lắc, làm nũng : “Được rồi ca ca, thực xin lỗi nha, hoàng mạng nan vi ( thể theo ý của hoàng thượng). Muội cam đoan ngày mai buổi tối ở nhà, vào trong cung. Muội thương nhất cũng quan trọng nhất là ca ca, nên tức giận!”

      ? Ngày mai cũng xuất cùng hoàng thượng luyện võ … ?” Phượng Hiên quay đầu hỏi muội tử bảo bối, khóe miệng của nhịn được kéo lên , hắc hắc, là ca ca quan trọng nhất của muội tử! Vị hoàng đế kia tính cái gì làm sao có thể so với mình! Hừ!

      !” Phượng Vũ dùng sức gật đầu.

      “Vậy được rồi, muội !”

      “Vậy, ca ca, tạm biệt!” Tiếng vừa dứt, người nào đó chân vừa động, thân nhoáng lên cái thấy bóng dáng. Hiển nhiên Phượng Vũ sợ Phượng Hiên thay đổi chủ ý vội vàng trốn.

      Trừng mắt trong khí, Phượng Hiên cảm thấy rất bất mãn, chạy trốn nhanh như vậy! Hừ! Hoàng thượng, hoàng thượng, luôn hoàng thượng! Hoàng thượng có cái gì tốt! A —! Tức chết !

      Phượng Hiên vừa bước chân vào viện của mình. Vừa trong đầu vừa xuất những lời đại nghịch bất đạo. Tất cả đều là ân cần thăm hỏi hoàng thượng, càng nghĩ càng giận. dừng bước, đứng trước hình nộm to dựng đứng đúng chỗ trong đình viện. Quay đầu, giận trừng nhìn hình nộm này, trong lòng mắng: đáng giận Ngự Thiên Lan! Thời điểm làm hoàng tử trả muội tử bảo bối cho mình. Gặp quỷ là biết gặp vận cứt chó gì mà lại làm hoàng thượng, lại nghiêm trọng hơn đem muội tử thân ái của mình giữ tại bên người, làm hại muội tử của (Phượng Hiên) loay hoay đều hai mươi hai còn chưa có thành thân, cố ý đúng !? Rất đáng giận! Vốn dựa theo sắp xếp của mình, (Phượng Hiên) tại cũng có mấy tiểu cháu trai ngoại đáng rồi!Càng nghĩ càng giận, nhịn được Phượng Hiên đánh chưởng về phía đầu của hình nộm kia. Thoáng chốc, toàn bộ hình nộm đáng thương làm nơi trút giận hóa thành bột phấn. Có thể thấy được công lực của người nào đó mười bốn năm qua tăng trưởng ở tốc độ đáng sợ.

      Uhm! dễ chịu hơn, Phượng Hiên ngắm ngắm bột phấn mặt đất nghĩ như vậy. “Chà” đem cây quạt mở ra, trở về phòng thay quần áo .

      Cùng lúc đó, Phượng Tiêu và Phượng Địch liếc nhìn bột phấn kia thấy nhưng thể trách. người gọi người quét sạch nơi này, người phái người làm thêm hình nộm nữa đặt tại chỗ. Đương nhiên Phượng Tiêu vẫn là thích ở trong lòng thầm đánh giá tông chủ nhà mình, vô cùng hoài nghi. Khụ! kỳ có thể khẳng định cho rằng hình nộm kia chính là Lục hoàng tử- hoàng đế Ngự Thiên Lan đương nhiệm. Từ mười bốn năm trước trở lại Kiền Đô chủ tử mỗi ngày đều đến tẩm cung Lục hoàng tử gặp tiểu thư kết quả đều thất bại mà về, khi đó bản thân bắt gặp trong phòng ngủ của chủ tử xuất hình nộm . Sau đó cái hình nộm kia dần dần biến thành lớn, trở thành bộ dạng như tại đứng ở trong viện. Mà chỉ cần gặp được kiện Lục hoàng tử xuất bên cạnh tiểu thư hình nộm kia từ đến lớn đều bị đâm, bị chặt, còn có bị các loại phương thức chưởng lực bổ tới. Bởi vậy có thể thấy được chủ tử có bao nhiêu chán ghét đương kim hoàng thượng. May mắn hoàng thượng là người hoàng tộc, nếu việc này cũng phải dùng hình nộm để thừa nhận rồi.

      Phượng Tiêu cảm thán, chỉ nghe thấy trong phòng truyền tới thanh hắt xì. Đánh hắt xì đúng là Phượng Hiên, chỉ thấy mình ở bên trong phòng, Phượng Hiên bĩu môi, trợn mắt cái trong lòng kêu gào, rốt cuộc là ai! Là ai luôn hại đánh hắt xì!?

      đánh cái hắt xì coi vào đâu, đánh hai cái hắt xì cũng coi như bình thường! Nhưng là mười bốn năm như đúng hạn buổi sáng cái, buổi tối cái. Chuyện này quái dị! Trong lòng kêu lại kêu, có biện pháp, được nguyên do. Phượng Hiên nhún nhún vai thay quần áo.

      Về phần cái hắt xì quái dị kia, tạo nên nó chính là “nguyên nhân” giờ phút này ở bên trong khuê phòng của mình, phía xa Vân Châu Nam Lăng, nằm lỳ ở giường, mười bốn năm như ngày, đúng hạn lấy ra ngọc bội bảo bối của nàng giống như với “Tiên ca ca” của nàng biết hôm nay xảy ra chuyện gì mới mẻ.

      “. . . . Cho nên ta cảm thấy nó đáng thương, mang nó trở về may mắn nương đáp ứng để Nhược Vũ nuôi nó, ta cũng gọi nó nhiều hơn, được rồi, hôm nay chơi đùa gì đều cho ngươi biết “. Ánh mắt tròn tròn cười khanh khách, cái mũi khéo léo hít hít, khóe môi đỏ hồng tú khí mặt trái xoan bởi vì tươi cười mà xuất hai má lúm đồng tiền. Mặc dù phải tuyệt sắc, nhưng ngọt ngào động lòng người.

      “Nhược Vũ, làm gì đấy?” vị phu nhân tiến vào trong phòng, kêu giường lầu bầu.

      “A, nương, nữ nhi có làm cái gì!” Thu hồi ngọc bội, quay đầu nhìn về phía mẫu thân vào nhà, ôn nhu cười cười. Sau đó đứng dậy nàng xoay người tới, làn váy màu hồng theo động tác của nàng mà tìm độ cong ở .

      Sau mười bốn năm. Nay tiểu oa nhi ba tuổi mười bảy.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37: Nam lăng Cốc gia


      “Thêu ở Nam lăng, châm rơi mật vô khâu, chỉ thêu như tơ, màu sắc tinh tế tuyệt diệu, ngàn hoa cực yểu điệu, chim bay giống như ghen tị, nước từ núi chảy xuống, lầu các thâm thúy, mọi vật sinh động” những lời này, là miêu tả của mười bốn nước đối ngành thêu đặc sắc ở Vân Châu Nam lăng. Nơi ngành thêu nổi tiếng nhất thiên hạ này là nơi Mai bình sinh sống, chỗ Cốc lương thừa cắm rễ, cũng là nơi Cốc Nhược Vũ trưởng thành.

      Cốc gia ở Nam lăng, nay chính là thủ phủ Nam lăng, mười bốn năm trước Cốc lương thừa mang di sản của cậu cùng người nhà về tới đây, trung hậu thành nhưng mất thông minh, , dựa vào thái độ cần cù vẵng chắc, dần dần khuếch trương mặt tiền cửa hàng, hơn nữa ban đầu từ quán cơm , dần dần buôn bán với các địa phương, có được tửu lâu, cửa hàng tơ lụa, hiệu thuốc bắc …. các loại cửa hàng.

      Nhắc đến Cốc gia, người ở Nam lăng có ba ấn tượng, thứ nhất là Cốc gia lương thiện, Cốc gia ngày thường hay tạo cầu lót đường, cứu tế lương thực , còn chi tiền mướn đại phu mỗi tháng vì người nghèo khó chữa bệnh ba ngày, dùng thuốc miễn phí lấy từ hiệu thuốc bắc của Cốc gia, là mang danh tâm địa Bồ Tát .

      Thứ hai là con của Cốc gia, kế thừa thêu nghệ cao siêu của mẹ nàng , cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, mười bốn tuổi là lúc nổi danh tài nữ, diện mạo giống mẹ nàng, đẹp nhàng cổ điển cùng với khí chất điềm tĩnh, mỗi khi Cốc gia cứu tế lương thực hoặc là mướn đại phu chữa bệnh từ thiện đều nhìn thấy thân ảnh của Cốc gia tiểu thư mang khăn che mặt hỗ trợ. Cốc gia tiểu thư từ mười bốn tuổi có bà mối tới cửa cầu hôn, nhưng chẳng biết tại sao, vợ chồng Cốc thị vẫn đáp ứng nhà nào, cho nên, các nhà người nào đều nóng lòng muốn thử sức.

      Thứ ba vì thân thích của Cốc gia, đến thân thích của Cốc gia, người ở Nam lăng chỉ có thể dùng câu để hình dung: da mặt dày so với tường thành! có ai có thể hiểu được vì sao vợ chồng Cốc thị lại có thể nhẫn nhịn như vậy, Cốc lương thừa có bất kỳ thân thích nào ở Nam lăng, chỉ có thỉnh thoảng biểu đệ ở Thải Đô xa xôi lui tới, nhưng bởi vì mợ qua đời, cho nên biểu đệ nhà dời tới nước này, số lượng thư lui tới cũng nhiều lắm rồi ngừng hẳn. Bởi vậy lui tới chỉ có nhà mẹ đẻ thân thích của Mai bình

      Mai bình cùng Cốc lương thừa bắt đầu ở Nam lăng định cư đón mẫu thân Mai bình đến ở trong nhà, mà Mai phương khi đó liền quấn lấy bọn họ. Cốc gia dần dần phát tích, nàng ta lại dùng sức dần dần tới gần họ, cuối cùng ràng là trầm trọng hơn khi Cốc gia đổi tòa nhà lớn khác tự chuyển vào, khi đó ban đầu Mai bình cảm thấy cầu này quá đáng, thấy Mai phương kêu trời trách đất, nàng bây giờ tốt rồi, để ý tình nghĩa tỷ muội, khóc hô bản thân đáng thương cỡ nào, còn có năm đứa phải nuôi. Bất đắc dĩ, hai vợ chồng tâm địa thiện lương liền đáp ứng. Ở tại Cốc gia, người của Tề gia ăn mặc chiếm toàn bộ Cốc gia , so với ba người Cốc gia còn xa xỉ hơn. Mai Bình cảm thấy bọn họ có phần quá đáng, lại bị mẫu thân Lý thị bất công ngăn cản.

      Đại ca Mai bình là Mai Minh căn bản nuôi được mẫu thân mình, lại càng lui tới đệ đệ cùng muội muội của mình, gia cảnh tốt hơn nên rất sợ bọn họ chiếm tiện nghi của mình, mà khi phát tiểu muội càng ngày càng tài phú thái độ đại chuyển biến 180°, mỗi ngày đều đến Cốc gia, giả vờ thân thiết, chính là từ từ để cho đứa của mình giành vị trí sản nghiệp của Cốc lương thừa.

      Nhị ca của Mai bình là Mai nhân xem như đỡ, ở tại Cốc gia, cũng có ở trong cửa hàng của Cốc lương thừa tìm việc sống, nhưng, lại hay khóc than, mặt khổ đến trước mặt ngăn hai vợ chồng, tâm địa thiện lương nên hai người cấp cái này, cấp cái kia còn giúp mua nhà ở. Có khi Mai nhân muốn làm ăn cái gì, liền lôi kéo Cốc lương thừa chung vốn, nếu thua lỗ, uể oải ngăn lại, Cốc lương thừa liền toàn bộ gánh chịu, nếu tránh rồi, tìm là trăm ngàn loại lý do, kết quả, toàn bộ tiền cho nhà , vợ chồng Cốc lương thừa phần cũng chưa lấy.

      Cho nên, người ở Nam lăng kỳ rất kỳ quái, có thân thích giống như hổ lang vậy, lại làm cho Cốc gia suy sụp, ngược lại phát triển ngừng, nguyên nhân có lẽ là ông trời có mắt, đối xử tử tế với người tốt, người tốt tất có báo ! Chính là, có khi cũng chưa chắc, gia sản khổng lồ cũng chỉ có nữ nhi, làm sao để cho người ta đỏ mắt chứ?

      “Còn làm cái gì, lại xem bí mật của con đúng hay ?” Ở ngoài cửa chỉ nghe thấy tiếng của nữ nhi lầm bầm lầu bầu, Mai bình bất đắc dĩ, từ mười bốn năm trước sau khi tìm nữ nhi về, xuất Tiên ca ca , nữ nhi còn đối với bí mật của nàng có tật xấu, nếu phải là mình hiểu chuyện của nữ nhi, đúng là nghĩ đến con có bệnh! Bản thân vụng trộm xem qua, biết bí mật kia là miếng ngọc bội, tám phần là lần đó chính từ cái tên tiểu tử hỗn đàn kia biết trộm ở nơi nào. là, nữ nhi còn cưng vô cùng, còn đặc biệt làm cái túi gấm đặt nó ở bên trong, đeo cổ.

      “. . . . . .” Đứng ở nơi đó Cốc Nhược Vũ thừa nhận cũng phản bác, chỉ hé miệng ra cười với mẫu thân của mình.

      “Con đứa này! Đem tất cả nha hoàn đuổi ra bên ngoài, tự mình ở trong này, phải là bởi vì muốn cho người khác nhìn thấy bảo bối của con!” Mai bình tán thành .

      “Nương ——! khuôn mặt nhắn thanh tú của Cốc Nhược Vũ cười lấy lòng, tiếng dịu dàng, làm nũng kêu mẫu thân mình tiếng.

      “Được rồi, nương con nữa, ngày mai du lịch gì đó đều chuẩn bị xong chưa?” Mai bình đến bên giường, ngồi ở mép giường, ý bảo cốc Nhược Vũ ngồi vào bên người bà .

      “Dạ, Hương Nhi các nàng giúp nữ nhi chuẩn bị tốt rồi.” Ngồi vào bên người mẫu thân Cốc Nhược Vũ ngữ nhanh chóng trả lời.

      “Vậy là tốt rồi, nhớ hôm nay ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai còn muốn cùng gia đình cậu, dì chơi, lên chùa Thượng Nam Vân thắp hương!”

      “Nữ nhi biết, nghe lời của mẹ, ngủ sớm chút. Cha cùng nương cũng muốn phải nghỉ ngơi sớm chút”

      “Ha ha! Nhược Vũ mười bảy rồi, cha cùng nương vẫn luyến tiếc con, cứng rắn để con lại vài năm, nếu chừng con làm nương rồi!” Càng nhìn nữ nhi của mình càng cảm thấy tự hào Mai bình vui vẻ .

      “Nương ——!” Cốc Nhược Vũ đỏ mặt thuận theo kêu chút.

      “U, đỏ mặt, ha ha, con cũng nên tìm chồng rồi, ngày mai dâng hương bốc quẻ nhân duyên , nhìn xem thế nào. Chỉ cần con gả tốt, ta và cha con đều thấy thoả mãn!” Mai bình lôi kéo tay Cốc Nhược Vũ, vỗ .

      “Nương ——! Nếu có người giống như Tiên ca ca, nữ nhi liền gả, nếu ở lại với Nhị lão người, !” Cốc Nhược Vũ kéo cánh tay Mai bình qua ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhắn tựa vào bả vai của bà chà chà.

      “Con lại dối rồi, làm gì có Tiên ca ca nào từ trời bay xuống ! Đều là giả dối, cho dù có tiên nhân, vậy sao lại để cho chúng ta tuỳ tiện nhìn thấy!”

      “Cho nên sao, nữ nhi có ý tứ là , gả! Vẫn muốn ở cùng cha mẹ!” Tròn tròn mắt to híp lại mang theo ý cười, cái miệng nhắn chu lên.

      “Ha ha, nương kia cho cha biết, ông ấy còn phải vất vả thêm chút, bởi vì phải nuôi lão nương như con ở nhà.” Vui đùa xong, hai mẹ con đều nở nụ cười.

      Hai mẹ con cứ như vậy vui tươi hớn hở trò chuyện, sau đó lại thêm Cốc lương thừa tiến vào, nhà ba người vui vẻ hòa thuận, ngày nhìn qua là hạnh phúc như vậy ! Nhưng, thường thường có số việc lại đề phòng mà phát sinh ra, mà cuộc sống hạnh phúc lại có thể làm cho người ta tưởng tượng được trong vòng đêm long trời lỡ đất!

      Giờ phút này, Cốc Nhược Vũ cùng người nhà tụ cùng chỗ, còn ở bên Thải Đô phía xa, bởi vì muội tử lại đột nhiên từ trong cung trở về mà làm cho Phượng hiên vui vẻ, hai người kia cũng chưa nghĩ đến, có ngày thân nhân ở tại bên người lại chia lìa, phút tới như vậy làm cho người ta trở tay kịp. năm này, yên tĩnh, bất kể là đối với Cốc Nhược Vũ hay là đối với Phượng hiên mà , đều là năm thống khổ.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 38: Cầu hôn


      Chạng vạng gió lạnh thổi lất phất nghỉ ngơi hoa cỏ, xuyên qua lương đình trong viên vui đùa ầm ĩ. Sắc trời tối, nhưng trong ngoài lương đình lại đèn đuốc sáng trưng, Phượng tiêu cùng Phượng địch hai người lấy thái độ của hộ vệ dựng ở chỗ bên trong đình, hai mắt rời khỏi đám người Phượng Hiên ngồi mặt ghế đá kia

      Chỉ thấy Phượng Hiên thay triều phục mặc lấy cẩm y màu trắng ngà, khóe môi nở nụ cười, con ngươi thâm thúy làm cho người ta đoán ra ngồi nhìn ba người đối diện. Đêm nay là khéo léo, muội tử sau khi trở về, đồng thời lại có ba người đến tìm , hừ, là chậm trễ thời gian liên lạc cảm tình của và muội tử quí.

      Phượng hiên chậm rãi phe phẩy cây quạt trong tay, bỗng nhiên hợp cây quạt lại, rũ mắt xuống, che lại tâm tư của mình, đưa tay bưng chén rượu bàn đá lên, uống hớp , lại đem nó đặt bàn rồi nhìn về phía người ngồi đối diện kia, khóe miệng giương cao, hai hàng lông mày nhướng lên rồi hạ xuống, trong lời hơi châm chọc: “ biết hôm nay ngọn gió nào lại đem tả thừa tướng đại nhân thổi tới? Vãn bối đúng là cảm thấy vinh hạnh gấp bội a!”

      Lâm Thành Huân trong lòng có chút quá tình nguyện định tiếp…, nhưng nghĩ đến Tôn tử nhà mình lấy cái chết bức bách, có biện pháp ông nhìn nhìn hai người bên cạnh, hơi chút gật đầu theo chân bọn họ cái sau đó, ho khụ, thanh thanh cổ họng, mặt xấu hổ cười cười mới : “Lão phu là vì Tuyết nham nhà của ta muốn cầu hôn với muội muội Phượng thống lĩnh của Phượng đại nhân .”

      Lời này vừa ra, hai người kia ngồi có chút ngoài ý muốn quay lai nhìn ông ta sau đó, lại nhìn Phượng hiên, muốn biết phản ứng của . bên Phượng địch vội vàng đem mặt chuyển tới bên, miễn cho bị nhận thấy biểu tình chịu nổi của , về phần Phượng tiêu lại đem lực chủ ý chuyển đến người Lâm Thành Huân, muốn nhìn ông ta rốt cuộc có chỗ nào bình thường, chẳng lẽ ông ta biết tháng trước Lâm Tuyết Nham chạy đến quý phủ nhà mình tự mình cầu hôn tiểu thư , sau khi bị chúa thượng biết ý đồ của đến, chưởng đánh bất tỉnh, kết quả khiến cho đụng hòn núi giả trong viên, còn để lại vết sẹo lông mày phải, sau đó chúa thượng sai người huỷ hòn núi giả này , cũng bởi vì bị người nhà Lâm gia chạm qua. Chuyện cự tuyệt ràng như vậy, tả thừa tướng này sao lại còn có thể chạy đến quý phủ nhà mình nhắc đến chứ? Chẳng lẽ ông ta cho rằng chúa thượng để lại mặt mũi cho ông ta sao? vậy ông ta phải rất tự đại mà là điên rồi!

      Phượng hiên nghe thấy lời này còn cười ha ha lên, cười đến có chút khoa trương rồi trả lời: “Lâm lão, xá muội có thể được công tử của quý phủ ưu ái, đúng là tam sinh hữu hạnh a ! Nhưng, Lâm thiếu gia ông có chính thê rồi, xá muội làm thiếp mà …, khỏi có phần ủy khuất!”

      “Tất nhiên là hai bên lớn! Lão phu cam đoan, Phượng thống lĩnh nếu gả vào Lâm gia ta, tuyệt đối bị ủy khuất gì! Phượng đại nhân, cửa hôn nhân này nếu như có thể thành, vậy, đối với hai nhà chúng ta đều là chuyện tốt a, hơn nữa Tuyết nham là trưởng tôn Tông gia của Lâm thị ta, đây là chuyện tình môn đương hộ đối. biết ý ngài như thế nào?”

      “A hai bên lớn a, là rất môn đương hộ đối ! Chuyện tốt! Chuyện tốt! Vãn bối cũng rất vui lòng!” Những lời này làm cho Lâm Thành Huân mừng rỡ, lại làm cho những người khác ở đây cảm ngoài ý muốn Phượng hiên cười đến như là chờ đợi chuyện lâu lắm rồi tiếp, “Nhưng, khi nào muốn đính hôn hay là muốn từ từ lựa chọn, dù sao hai tộc chúng ta đều là đại tộc hiển hách a!”

      “Vậy, hai người này tuổi tác cũng còn rồi, bằng để Phượng đại nhân chọn ngày tốt, lão phu phái người đến, sau đó tiến hành lễ thành hôn cho hai người, được ?” Còn tưởng rằng Phượng hiên làm mọi cách cản trở, lại nghĩ rằng đáp ứng sảng khoái như thế, Lâm thành huân cao hứng lên.

      “Như vậy a! Vãn bối cho rằng hay là đính hôn trước, sau đó thành thân có thể so sánh tốt hơn. Về phần ngày đính hôn, ta xem cứ làm như thế cho tốt nhất, khi nào Lâm thiếu gia nhà ông chức quan phẩm cấp cao hơn Vũ nhi nhà ta, thời điểm ấy đính hôn là được rồi! Sau đó ngày thành thân phiền toái Lâm đại nhân tới đặt rồi!” Phượng hiên đầy mặt tươi cười, ánh mắt híp lại, ánh mắt lãnh khốc vô cùng nhìn Lâm thành huân, như nguyện sau khi ông ta nghe thấy như thế sắc mặt liền cứng đờ.

      Phượng hiên cho ông ta có cơ hội chuyện lại, “Như thế nào, chẳng lẽ chuyện này đối với Lâm thiếu gia nhà ông có chút khó khăn sao?” dừng chút, sau đó bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ lớn tiếng , “Ai da, nhìn người đầu óc như ta đây, lại quên Lâm thiếu gia nhà ông ngay cả cử nhân cũng chưa qua được, chờ quan chức phẩm cấp của có thể cao hơn Vũ nhi nhà ta phỏng chừng lúc ấy vãn bối còn lớn hơn Lâm gia ngài bây giờ mấy tuổi rồi!”

      “Phốc xuy” , biết là ai cảm thấy buồn cười mà cười lên tiếng, bởi vì Lâm Tuyết Nham ra hồn mọi người đều biết, chuyện này làm cho Lâm thành huân sắc mặt lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi, ra lời.

      “Nếu chuyện này đối với Lâm thiếu gia nhà ông quá khó khăn, vậy, Uhm, vậy được rồi! Tiêu!” Phượng hiên cho Lâm thành huân nụ cười cần lo lắng

      “Có thuộc hạ!”

      đem con cóc nuôi trong phủ mang tới đây, đưa cho tả thừa tướng đại nhân mang về! Lâm lão, khi nào Lâm thiếu gia nhà ông có thể đem huấn luyện con cóc kia đến có thể ăn giống như thịt thiên nga, lúc đấy xá muội hãy cùng Lâm thiếu gia nhà ông cử hành nghi thức đính hôn!” câu trước là đối với Phượng tiêu , sau câu cũng là đối với Lâm Thành Huân .

      “Ngươi. . . . . .” Lâm thành huân vốn tưởng rằng Phượng hiên kiêng kị mình vài phần mới đến cầu hôn, lúc này mới phát ra là đùa giỡn mình, Lâm thành huân tức giận đứng lên, trừng mắt nhìn Phượng hiên ra lời.

      “Ta làm sao vậy? Lâm đại nhân! Lâm đại nhân đề cập chuyện hôn nhân, vãn bối cũng đáp ứng rồi, chẳng qua ra cái điều kiện nho tiên quyết mà thôi, có cái gì thoả đáng sao?” Chắc chắc Lâm Thành Huân trở mặt ngay với mình sắc mặt Phượng hiên thay đổi, tăng thêm ngữ khí , mặt tuỵệt mỹ mang theo vẻ khó hiểu, thản nhiên cười, nhìn chuyển mắt cùng chống lại ánh mắt của Lâm thành huân, trong mắt có phần khiêu khích, có phần ngoan sắc.

      “. . . . . .” Tức giận đến run run, cảm thấy mất mặt, biết việc hôn nhân này là có khả năng Lâm thành huân phất tay áo , “Hừ! Lão phu cáo từ!”

      “Vậy lão ngài thong thả, vãn bối tiễn! Vãn bối nhớ phái người đem lễ vật đưa đến Lâm phủ.” Hừ, đưa tới cửa tự rước lấy nhục, Phượng hiên sao lại buông tha, tên đáng giận, thế nhưng muốn cho muội tử bảo bối của Phượng hiên cùng hai người khác chia xẻ trượng phu, ông ta cho rằng mình là ai! ? Cho dù là hoàng thượng, Phượng hiên cũng nguyện ý, người chỉ biết ăn chơi đàng điếm ăn chơi trác táng còn muốn cóc ăn thịt thiên nga! Tay Phượng hiên nắm cây quạt có chút mạnh, vừa rồi nghe thấy Lâm thành huân giải thích ý đồ đến phải có sức lực rất lớn mới làm cho mình chưởng đánh ông ta ngoài.

      “Tiêu, nhớ ngày mai đem lễ vật đưa đến Lâm phủ !” Nhìn bóng lưng Lâm thành huân, Phượng hiên dặn dò.

      “Thuộc hạ biết!” tốt quá! muốn đốt pháo, con cóc kia dù sao cũng được chúa thượng lấy ra trừng phạt mình làm chuyện sai, giết cũng giết xong rốt cục có thể đưa ra ngoài rồi! Phượng tiêu trong lòng mừng thầm.

      “A, chậm trễ Văn đại nhân, là ngại quá!” Phượng hiên đem lực chú ý thu hồi, tầm mắt chuyển hướng về phía người nọ ngồi bên phải, khách khí cười .

      “Đâu có, thể nào, ngài quá khách khí!” Mới nhậm chức bao lâu Công bộ Thượng thư Văn Thiều Uẩn khoát tay khẽ cười .

      biết Văn đại nhân trễ thế này tìm đến Phượng mỗ là có chuyện gì?” Có chút buồn bực, người này tuy ở trong triều được thời gian, bởi vì năng lực tồi, nên gần đây được hoàng thượng đề bạt đến vị trí Công bộ Thượng thư, nhưng mình chưa bao giờ từng quen biết với ta, quá quen thuộc, chẳng lẽ là tới kéo họp lại quan hệ ?

      “Chuyện này. . . . . .” Nghe tông chủ Phượng thị từ trước đến nay sâu lường được, trong lúc tươi cười chính là hàm nghĩa khiến người khác nhận ra, nguyên lai là , vừa rồi lúc bắt đầu mình thiếu chút nữa cho là tâm đáp ứng cầu hôn của Lâm Thừa tướng. Đều đến Phượng phủ cầu hôn tiểu như của Phượng Thị đều bị Phượng hiên lôi tật xấu ra, tìm lý do cự tuyệt, vậy cũng là sao! Vậy hôm nay tới đây, đoán chừng là phải thất bại mà về, Văn Thiều Uẩn có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ đến nhận ủy thác của người ta, nên vẫn giải thích ý đồ đến, “Ta là đến làm mai !”

      “ A?” Phượng hiên có chút kinh ngạc nhưng biểu lộ ra, “Văn đại nhân muốn thay ai làm mai mối?”

      “Bích Nhân Hoành hữu Thừa tướng đại nhân.” Vừa xong việc uỷ thác, Văn Thiều Uẩn hoài nghi mình có phải hoa mắt hay , nếu vì sao Phượng đại nhân này lại tươi cười sáng lạn lên, làm cho cả người càng thêm chói mắt, còn có cảm giác thân thiết đối với mình? thể phân biệt Phượng hiên tươi cười đến tột cùng là có ý gì Văn Thiều Uẩn sợ mình tốt, hại Bích Nhân Hoành mất mặt mũi, nhanh chóng thong thả, tìm từ nghiêm túc cẩn trọng , “Bích đại nhân đối với Phượng tiểu thư có lòng ái mộ, hy vọng có thể may mắn kết duyên gắn bó suốt đời. . . . . .”

      Lời còn chưa hết, chỉ thấy Phượng hiên hỏi: “Bích đại nhân là tông chủ Bích thị, theo lý thuyết hẳn phải là Bích thị trưởng lão tới cửa cầu hôn mới đúng, sao lại là Văn đại nhân đến?”

      “Đây là bởi vì. . . . . . ý của Bích đại nhân là việc hôn nhân này mang theo ý nghĩ đám hỏi chính trị, hoàn toàn là ý tứ của cá nhân , thuần túy là thích Phượng tiểu thư, về phần để cho ta tới cầu hôn là vì. . . . . .” Nghĩ đến Phượng hiên quả nhiên là đâm chọc, nhất định cự tuyệt lời của Văn Thiều Uẩn còn chưa hết, lại bị Phượng hiên cắt đứt.

      “Bích đại nhân có nhờ ngài mang tín vật trao đổi ?” Phượng hiên mở mắt to, có chút chờ đợi nhìn , thân thiết cười .

      “Có, là cái này.” Văn Thiều Uẩn từ trong ống tay áo lấy ra vật Bích đại nhân trao cho mình —— miếng ngọc bội cho Phượng hiên xem, cảm giác mình có phải lại nhìn lầm rồi hay , Phượng đại nhân này giống như vừa dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình?

      Phượng hiên tiếp nhận miếng ngọc bội kia, lại đưa cho Văn Thiều Uẩn miếng ngọc bội biết xuất từ nơi nào, cười đến ánh mắt sắp híp lại : “Vậy làm phiền Văn đại nhân trở về cho Bích đại nhân việc hôn nhân này ta đồng ý, bảo chọn ngày nào tốt để tiến hành hôn lễ!”

      “. . . . . .” Nhìn tín vật ngọc bội trong tay mình lom lom, Văn Thiều Uẩn hoài nghi mình nằm mơ, cứ như vậy mà thành? Chỉ đơn giản như vậy? Vừa rồi tín vật của Bích đại nhân làm cho người ta cảm giác bị đoạt qua? Lấy lại bình tĩnh, cảm giác sứ mệnh của mình hoàn thành Văn Thiều Uẩn nhìn về phía Phượng hiên cáo từ, “Vậy Phượng đại nhân, ta liền cáo từ, báo cho Bích đại nhân biết tin tức tốt này!”

      “Được, thong thả!” Phượng hiên cười vô cùng vui vẻ, trong lòng mừng rỡ giống như con mèo trộm được miếng thịt, hắc hắc, rốt cục cũng chờ được, Nhân Hoành mấy năm nay thấy có động tĩnh, thiếu chút nữa hại mình cho rằng thích Vũ nhi! tốt quá! tại tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống, có thể làm việc vui của muội tử, Nhân Hoành nhất định thương muội tử bảo bối nhà mình, muội tử nhất định sống hạnh phúc ! Tiểu tử này, là thẹn thùng ! Cùng mình quen thuộc như vậy, tự mình , lại sai người đến cầu thân, ha ha! Ai nha, Phượng hiên có em rể lý tưởng a! khiến cho người ta vừa lòng!

      Văn Thiều Uẩn đứng dậy, Phượng hiên phái Phượng địch đưa ra Phượng phủ, mà bản thân đem lực chú ý chuyển hướng tới người thứ ba —— nguyên là ngũ trưởng lão của Phượng thị, là tứ trưởng lão của Phượng thị Phượng Trọng Bắc, kế tiếp, nên đến phiên Phượng hiên chuyện chung thân của mình rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :