1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi


      Mơ mơ màng màng, tiểu Cốc Nhược Vũ nửa mê nửa tỉnh, nghĩ muốn nhà xí. Bé ngồi dậy dùng tay bé dụi dụi mắt còn buồn ngủ, nhìn xung quanh thấy Phượng Hiên mặc thân quần áo màu đen, trong đầu nảy sinh nghi vấn, chợt thanh tỉnh.

      “Hiên ca ca?” Tiểu oa nhi vẻ mặt nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi.

      Vừa đổi quần áo xong, Phượng Hiên nghe thấy tiểu oa nhi gọi . Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên hạ nho mở to đôi mắt tròn, sáng nhìn . Nhất thời trong lòng Phượng Hiên thầm nghĩ: phải chứ! vất vả đem bé khóc rống đòi cha mẹ dỗ ngủ, như thế nào quá bao lâu bé lại tỉnh! Xong rồi, nếu bé lại bắt đầu khóc tìm cha mẹ, vậy chính mình chẳng phải là thể phân thân?

      “Bé con, như thế nào lại tỉnh?”

      tiểu!” Tiểu oa nhi xong ngôn ngữ trẻ , cho thấy bé có lý do thanh tỉnh, đồng thời hai tay đưa ra ý tứ hàm xúc muốn ôm ôm.

      Phượng Hiên đến trước giường, ôm bé vào trong lòng, ngồi ở mép giường cầm lấy giày ở dưới đất thay bé vào. Vốn định ôm bé nhà xí, kết quả sau khi giầy vào tiểu Cốc Nhược Vũ giãy giụa muốn xuống dưới. Phượng Hiên đành phải để tùy ý theo phía sau bé, nhìn bé nện hai bước ngắn ngủi đến nhà xí.

      Giờ này khắc này, đêm khuya. Ban ngày, sau khi biết được kế hoạch giai đoạn thứ hai thất bại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chơi thêm buổi tối Phượng Hiên quyết định đêm khuya tự thân xuất mã, thực thi kế hoạch.

      Nguyên bản nghĩ tại am ni hộ vệ chung quanh Lâm Tuyết Thiến nghiêm mật, dễ dàng động thủ đổi ngọc bội. Nhưng am ni , bản địa cho phép nam tử tiến vào. Hơn nữa đường thông lên núi thể nâng kiệu cho nên Lâm Tuyết Thiến phải bộ trước bên người nàng nhiều nhất vài nha hoàn là khá lắm. Cứ như vậy để ngoại công phái nữ tử ở núi động thủ, treo đầu dê bán thịt chó còn có thể lấy cớ điềm xấu.

      Nhưng mà hiển nhiên lần này người ngoại công phái đủ để đảm nhiệm. những thể hoàn thành nhiệm vụ còn bị bắt , tức chết ! nghĩ tới nha hoàn bên cạnh Lâm Tuyết Thiến lại có nhân vật lợi hại. Chẳng lẽ nữ tử bên người Lâm thị đều có trải qua huấn luyện mà đặc biệt an bài làm nha hoàn? Được, về sau phải chú ý chút. Đứng chờ ở ngoài nhà xí, Phượng Hiên trong lòng suy nghĩ.

      Đợi tiểu oa nhi nhà xí xong trở lại bên trong phòng. Vốn định dỗ bé ngủ lại Phượng Hiên phát bàn tay bé cầm lấy vạt áo của , vừa túm vừa : “Hiên ca ca, ngủ!”

      “Uhm, uhm, muội ngủ trước, Hiên ca ca lập tức cũng ngủ.” Tiếng vừa dứt, đối phương hề biến hóa, đôi mắt to trắng đen ràng mở lớn nhìn , miệng tiếp tục gọi ngủ. Hiển nhiên, những lời Phượng Hiên dỗ tiểu oa nhi mà … lần này thể dùng được. Tiểu Cốc Nhược Vũ ràng cảm giác được Phượng Hiên muốn ra ngoài trong lòng sợ hãi, cho nên làm thế nào cũng chịu buông ra. Cảm thấy Phượng Hiên miễn cưỡng lấy lệ, khuôn mặt nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ dần dần lên biểu tình đáng thương: cái miệng nhắn ủy khuất, tay bé dùng sức túm vạt áo của , biến thành kháng nghị tiếng động.

      Nụ cười mặt Phượng Hiên có chút vặn vẹo, trong lòng kêu đau : , , nếu bỏ bé lại, thế nhưng có loại cảm giác tội ác!

      Ai! nội tâm Phượng Hiên ai thán tiếng, bắt đầu lo lắng. Phượng Tiêu cùng Phượng Địch được mình phái cứu cái người làm việc thành kia, ngu ngốc có thừa đến bây giờ cũng còn có tin tức. tại trừ mình ra có ai thích hợp đổi ngọc bội. Nhưng mà trước mắt còn phải chăm sóc tiểu oa nhi, bỏ mình bé lại tâm đành lòng a!

      Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tiểu oa nhi chiến thắng tất cả. Nghĩ rằng còn hai ngày nữa, Phượng Hiên quyết định đêm mai phái hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch lấy ngọc bội trở về là được rồi. Trong lòng có quyết định, Phượng Hiên với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Được rồi, được rồi, Hiên ca ca tại nằm ngủ”. Vừa vừa đem y phục dạ hành lại thay đổi xuống, thành thành nằm ngủ cùng tiểu oa nhi.

      Sáng ngày thứ hai, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch bẩm báo người cứu ra. Lập tức Phượng Hiên giao cho hai người nhiệm vụ buổi tối. Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba Phượng Tiêu cùng Phượng Địch báo cho biết nhiệm vụ thất bại. Vẫn như cũ thể đổi ngọc bội của Lâm Tuyết Thiến trở lại. Khuôn mặt tươi cười của Phượng Hiên rất khó cứng lại. nhịn được, điệu so với bình thường cất cao hơn hỏi: “ đổi trở về!? Là ai bị phát sao? phải cho các ngươi sử dụng mê hồn tán sao? Ngọc bội phải do Lâm Tuyết Thiến bảo quản lấy, rất dễ dàng tìm được đấy sao?”

      Ba cái “Sao” làm cho hai người Phượng Tiêu hổ thẹn, đầu so với trước lại cúi thấp hơn nữa.

      Chẳng lẽ ngọc bội do Lâm Tuyết Thiến bảo quản tự mình nghĩ sai lầm rồi!? Phượng Hiên ảo não trận, suy nghĩ ngọc bội khả năng do ai bảo quản, làm thế nào trước ngày nghi thức đính hôn có thể đem ngọc bội trở về Phượng Địch chuyện.

      “Ngọc bội là ở chỗ Lâm tiểu thư, nô tài tìm được rồi.”

      A? Phượng Hiên nhăn mày lại, tìm được rồi vì sao cầm về?

      chính xác là thấy được.” Phượng Địch tiếp.

      “Sau đó. . . .” Phượng Hiên hai mắt mỉm cười híp lại ý nghĩa cần giải thích.

      “Vị trí tốt lắm, lấy được.” Giọng nho của Phượng Tiêu bổ sung thêm.

      “Ha?Là ở bầu trời với tới?” Tươi cười có chút trầm tràn ra ngoài mùi thuốc súng, Phượng Hiên cực kỳ hài lòng với loại lý do này.

      “Lâm tiểu thư mang theo ngọc bội tùy thân, nhưng mà phải đeo ở cổ mà là đặt ở. . . .” mặt Phượng Địch có điểm vặn vẹo có điểm khó có thể mở miệng. Ai, có thân phận tiểu thư nào biết đâu rằng tướng ngủ lại kém như thế, hơn nữa còn cổ quái, cổ quái làm cho người ta có chút chịu nổi.

      “Để ở nơi nào?” Làm sao cho xong? Phượng Hiên rất khó tức giận.

      “Chỗ lồng ngực trong cái yếm”. Cuối cùng vẫn là Phượng Tiêu trả lời. Nếu phải ngọc bội lộ ra chút, bọn họ đúng là phát được. trở lại, cái yếm kia thế nhưng lại có chút, chỉ có thể che khuất được điểm quan trọng của bộ phận này. Chuyện này làm cho người e lệ!

      “Vậy có sao, vậy sao nào!? Vươn tay, lấy ngọc bội đem ngọc bội giả đặt tại nơi đấy rồi đem tay trở về nhiệm vụ hoàn thành, thuận tiện các ngươi còn có thể chiếm chút tiện nghi!” Phượng Hiên đưa tay, khoa tay múa chân, hiểu có cái gì khó lại làm cho hai người thể hoàn thành nhiệm vụ.

      “Thiếu chủ!” Hai người trăm miệng lời cả kinh kêu lên.

      “Loại tiện nghi này chẳng lẽ ngài chiếm?” Phượng Tiêu hỏi tiếp.

      Đương nhiên ! (Phượng Hiên) nếu chạm phải nữ nhân ngoại trừ nương tử gần gũi tương lai, tay nhất định bị đứt ! Ghê tởm muốn chết! Nội tâm Phượng Hiên lập tức phản bác.

      Nhìn hai vị tâm phúc mặt lộ vẻ ủy khuất, Phượng Hiên dương dương hai hàng lông mày đen đặc lại hơi hơi cắn môi chút, thầm nghĩ: được rồi, đây là cái dạng thuộc hạ mà chủ nhân nuôi thành cái gì, thân biết thuộc hạ là loại hình thức chính nhân quân tử làm sao có thể thừa cơ làm ra việc đạo đức chứ! Nhưng cũng bởi vì như vậy mà lấy được ngọc bội, có phải quá nghiêm túc hay ?

      Đáng giận Lâm Tuyết Thiến, lại đem ngọc bội đặt ở cái nơi đó, đợi thu hồi ngọc bội nhất định phải đem ngọc bội rửa sạch trăm lần! Trong lòng Phượng Hiên cam lòng hừ tiếng. Quyết định tối nay nhất định phải tự mình , hơn nữa suy nghĩ tìm ở đâu ra nữ tử đáng giá tín nhiệm giúp đổi ngọc bội từ người Lâm Tuyết Thiến lại. Đáng giận, nếu phải cái người nữ tử ngoại công phái ra trọng thương vì chịu niêm hình mình bây giờ cũng lo lắng chọn người như vậy.

      Cảm thấy khí đúng, tiểu Cốc Nhược Vũ từ đầu tới đuôi cái hiểu, cái nghe bọn họ Phượng Hiên . Nhìn sang cái này, lại nhìn sang cái kia tiểu oa nhi liền thích giúp người kéo cánh tay Phượng Hiên, thuận lợi đem chú ý của chuyển dời đến người mình còn dùng cái giọng điệu non nớt dò hỏi: “Hiên ca ca, làm sao vậy?”

      Mắt to chống lại đôi mắt , trận trầm mặc, bỗng nhiên trong đầu Phượng Hiên linh quang vừa , hắc hắc, có! Để cho bé con giúp tốt lắm, vừa vặn mình cũng cần lo lắng thời điểm ban đêm tự mình bé con làm sao bây giờ! tốt quá!

      Phượng Hiên cười khanh khách với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Bé con, buổi tối cùng Hiên ca ca ra ngoài làm chuyện được ?”

      “Được.” tiểu oa nhi nhu thuận lập tức gật đầu được.

      “Nhưng buổi tối Hiên ca ca dẫn muội làm chuyện gì ai cũng thể nha! Phải giữ bí mật !”

      “Dạ được, giữ bí mật!” tiểu Cốc Nhược Vũ gật gật đầu.

      “Chúng ta đây ngoéo tay, lời định!” Phượng Hiên vươn ngón út, tiểu Cốc Nhược Vũ cũng vươn ngón út hai người ngoéo tay ước định.

      Vì thế ban đêm trước nghi thức đính hôn ngày, Phượng Địch bị giữ lại. Phượng Tiêu lại mặc trang phục dạ hành theo, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi trước đến am ni chỗ ở của Lâm Tuyết Thiến chuẩn bị làm việc treo đầu dê bán thịt chó kia.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30: Đêm đổi ngọc bội


      Đêm khuya, dưới ánh trăng chiếu rọi, tiểu Cốc Nhược Vũ mở lớn đôi mắt tròn, nhìn cảnh sắc chung quanh nhanh chóng biến đổi khi di chuyển. Mà chính nó lại được Phượng Hiên ôm, hai cánh tay quấn quanh cổ của , đầu tựa vào vai .

      Phượng Hiên cùng Phượng Tiêu hai người thi triển khinh công, nghĩ muốn nhanh về nhanh. Nhưng ở đường đổi tới, đổi lui quá mệt mỏi. Phượng Hiên ngại đường xá quá xa như vậy, cho nên còn chưa rời khỏi chủ trạch ở Phượng phủ bao lâu, lòng bàn chân của nhún cái, nhảy lên nóc nhà, nhàng mà tắt ở phía . Phượng Tiêu tất nhiên là theo.

      Cảnh sắc bên cạnh đột nhiên chuyển đến dưới chân, đầu của tiểu Cốc Nhược Vũ rời khỏi bả vai của Phượng Hiên, dùng sức trừng mắt nhìn phía dưới.

      “Hiên ca ca!” Bé nhịn được đặt câu hỏi.

      “Uhm? Lạnh phải ?” Phượng Hiên mắt liếc bảo bối trong lòng. Nghĩ rằng ban đêm lạnh, để chuyển bé lại tránh gió bị cảm. Chân vẫn chưa ngừng, tay ôm chặt tiểu Cốc Nhược Vũ, tay đưa ra giúp bé kéo lại cái áo choàng người. Cuối cùng ra hiệu bảo bé buông hai cánh tay ra, nắm lấy quần áo ở ngực . Sau đó dùng áo choàng bọc lại kín, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài.

      lạnh”. Thuận theo chỉ thị của Phượng Hiên làm, nhưng đầu vẫn lắc lắc, tỏ vẻ bé có việc khác “Hiên ca ca, nhà đều ở dưới!” cánh tay giãy kéo áo choàng ra, ngón tay út chỉ xuống phía dưới.

      “Uhm.”

      “Chúng ta giống chim ” Ánh mắt chớp chớp, bé nghĩ tới nghĩ lui, tìm ra ví dụ có thể biểu đạt ý nghĩ của mình dễ nhất.

      “Ha ha, đúng, chúng ta bay!” Phượng Hiên vui vẻ, tiếp theo lời của bé.


      “Bay?” khuôn mặt nhắn sáng ngời, nháy mắt loại tình cảm sùng bái ngẫu nhiên nảy sinh, “Hiên ca ca là lợi hại, có thể bay!”

      “Đó là đương nhiên!” Phượng Hiên rất đắc ý, nếu phải ở ban đêm, thể rêu rao quá mức, người nào đó chỉ sợ cười to ra tiếng, “Bé con, có muốn bay cao hơn?”

      “Muốn!” Đầu gật, gật, gật.

      “Tốt lắm, Hiên ca ca mang theo muội bay cao.” Tiếng vừa dứt, Phượng Hiên đề khí, dừng bước, thân hình giống như cái cầu vồng phút chốc bay vọt lên khoảng năm trượng có thừa.

      Thấy Phượng Hiên làm như vậy, tiểu Cốc Nhược Vũ theo bản năng vươn hay tay ra, gắt gao bấu víu ôm lấy cổ của . Sau chỉ thấy cái miệng nhắn của tiểu oa nhi khẽ nhếch lên, ngạc nhiên nhìn bầu trời thay đổi mà cười khanh khách.

      “Bay, bay, bay!” Bé cao hứng vừa vung cánh tay, thanh giống như ở vùng biên cương vừa phải mà kêu lên.

      Thích thú, hơn nữa dỗ tiểu oa nhi vui vẻ là điều thú vị nhất. Phượng Hiên dọc theo đường cứ như vậy trước đến am ni . Mà theo phía sau ,Phượng Tiêu đầu đầy hắc tuyến, trong lòng kêu khổ : đây là làm việc hay chơi? Hơn nữa, thiếu chủ a! Có thể chậm chút hay , công lực của mình có mạnh như thiếu chủ, vẫn phải miễn cưỡng theo, mệt mỏi quá a!

      Ngay tại khi Phượng Tiêu sắp gục xuống, rốt cục cũng đến nơi, khiến cho cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Ô ô, tốt quá, rốt cục dừng lại rồi. chưa từng có giờ khắc nào thích am ni như vậy! Mệt chết !

      Về phần Phượng Hiên, khi dừng lại đặt tiểu Cốc Nhược Vũ lên , vươn tay đặt ở miệng ngoài với tiểu Cốc Nhược Vũ: “Bé con, phải lặng lẽ, thể lên tiếng nha!”

      “Hư, phải lặng lẽ!” tay bé của tiểu oa nhi cũng tương tự học động tác của Phượng Hiên. Ngẩng đầu dùng ánh mắt tròn tròn nhìn Phượng Hiên, trông rất đáng .

      Ôi, bé con đáng độc nhất vô nhị! Phượng Hiên mừng rỡ cười híp mắt, lại nhìn Phượng Tiêu khóe miệng co giật.

      Vì tránh cho phiền toái cần thiết, Phượng Hiên cùng Phượng Tiêu đều che mặt. Về phần tiểu Cốc Nhược Vũ, Phượng Hiên cũng quên dùng khăn che mặt cho bé.

      Chuẩn bị xong, Phượng Hiên ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, nhảy tường mà vào. Phượng Tiêu dẫn Phượng Hiên vào chỗ ở của Lâm Tuyết Thiến. Hai người nhanh chóng làm nha hoàn hôn mê. Về phần Lâm Tuyết Thiến sớm ngủ cùng với vài nha hoàn hầu hạ cũng tránh được mê hồn tán. Dù sao Phượng Hiên muốn trong quá trình đổi ngọc bội có ai bất chợt tỉnh dậy.

      vào phòng ngủ Lâm Tuyết Thiến, Phượng Tiêu châm ngọn nến, mà Phượng Hiên đem tiểu Cốc Nhược Vũ đặt xuống dưới. Sau đó theo ánh sáng nhìn lại giường. nhìn còn khá! Vừa nhìn, làm cho mặt Phượng Hiên thoáng cái liền đỏ bừng. Hiếm khi thể khống chế được biểu tình của khuôn mặt, giống như trông thấy ác quỷ, dáng cười tự nhiên cũng tán loạn ra hình dạng.

      Theo thiếu chủ nhà mình lộ ra ánh mắt kia cũng có thể thấy được bị kích thích rất lớn. Phượng Tiêu rất cố gắng mới làm cho mình bật cười. Ha ha, chuyện này thiếu chủ mới biết vì sao đêm qua bọn họ thể hoàn thành nhiệm vụ!

      Phượng Hiên xoay người, đưa lưng về phía Lâm Tuyết Thiến giường, trong lòng rên rỉ : sắp bị đau mắt, bị đau mắt! A ! dĩ nhiên thấy cái gì đó trong sạch. là bẩn cặp mắt của mình a! Trời a! Chết tiệt! nữ nhân Lâm gia quả nhiên đều vô cùng ghê tởm. Là biết, chỉ cần dính vào Lâm gia, có chuyện gì tốt!

      Tiểu Cốc Nhược Vũ cũng nhìn thấy Lâm Tuyết Thiến nằm ở giường. Sau đó là khó hiểu, chỉ thấy người giường kia gần như là lộ ra trọn vẹn, thân hình tản ra hơi thở thanh xuân lả lướt đầy hứng thú, toàn thân chỉ có nơi nào đó quá to lớn bị cái yếm quá miễn cưỡng che lấp. Còn tư thế ngủ kia lên cả hình chữ đại, còn có thanh vù vù làm nhạc đệm. Về phần Phượng Tiêu cùng Phượng Địch từng nhìn thấy ngọc bội, nay thấy bóng dáng.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ ngưỡng mộ nhìn Phượng Hiên xoay lưng ra chỗ khác, kỳ quái hỏi : “Hiên ca ca, nàng vì sao mặc quần lót, là sợ đái dầm sao?”. Nhớ mình lúc còn rất , nương mình hay đái dầm, cho nên lúc ngủ, được mặc quần lót. Nhưng mà, người giường kia vì sao cũng mặc? Mình bây giờ cũng giống nàng ta như vậy!

      Bộ mặt Phượng Hiên hơi hơi run rẩy chút, nội tâm trả lời: bởi vì nàng ta cảm thấy thẹn! Mặc dù là ở trong phòng của mình, nhưng làm sao có thể như vậy! ra lời. Nghiêng người, cúi đầu nhìn về phía tiểu oa nhi có vấn đề, vội vàng tiến hành giáo dục đối với bảo bối của mình chút, đừng để cái đồ giường hề biết liêm sỉ đó ảnh hưởng tới: “Ngoan, trăm ngàn đừng bắt chước nàng ta như vậy, chuyện đó hợp với lễ giáo, để cho người ta biết chê cười! là làm nhục tên tiểu thư khuê các!”

      “Dạ!”

      “Bé con, , đến người nàng ta tìm ra ngọc bội đưa cho Hiên ca ca. Sau đó lại đem ngọc bội này đặt tới chỗ miếng ngọc bội ban đầu kia của nàng ta, biết ?”. Phượng Hiên bắt đầu dặn việc chính, trong lòng khắc cũng muốn ở lâu thêm nữa. Muốn nhanh chóng đổi ngọc bội, lập tức trở về.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ tiếp nhận ngọc bội Phượng Hiên đưa cho mình, cúi đầu nhìn xem ngọc bội trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Phượng Hiên, khuôn mặt nhắn hơi có nghi vấn.

      “Ngọc bội?”

      “Chính là cái mấy ngày hôm trước Hiên ca ca bảo muội đưa cho vị tiểu a di kia đấy . . . . .” Bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhớ lại là có việc như vậy, “Uhm, nhớ .”

      “Đúng, chính là thứ này, dùng cái này đổi lại !”. Phượng Hiên cười, duỗi ngón tay dài chỉ ngọc bội trong tay tiểu Cốc Nhược Vũ.

      “A.” Bé cúi đầu nhìn lại ngọc bội trong tay, biết suy nghĩ gì, đứng ở nơi đó bất động!

      Ơ ? Vì sao còn đổi a? Phượng Hiên có chút , nhìn tiểu oa nhi, nhịn được vỗ lưng bé, thúc giục bé nhanh : “Nhanh a, bé con!”

      Mà giờ khắc này tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Phượng Hiên, nhướng mày nho , khuôn mặt nhắn dưới khăn che mặt tràn đầy vẻ đồng ý, lời kế tiếp của bé, thiếu chút nữa làm cho Phượng Hiên cùng Phượng Tiêu ngã xuống.

      “Hiên ca ca, nương thể tùy tiện lấy đồ của người khác, nếu được người ta cho phép, đổi cũng thể lấy! Nếu làm như vậy mà …, chính là, chính là. . . . . . Uhm. . . . . . Trộm! Như vậy cũng phải là đứa bé ngoan! Nhược Vũ là bé ngoan, nghe lời nương …, cho nên thể giúp Hiên ca ca làm. . . . .Uhm. . . . . . Chuyện xấu!” thiên hạ nho đúng tình đúng lý lại làm cho người nghe đầu đầy hắc tuyến, “Hiên ca ca, huynh cũng thể làm như vậy !”

      Trộm !? Chuyện xấu!? Hai cái nón bất nhã chụp ở đầu, nhất là từ trong miệng bé con thương ra. Phượng Hiên thiếu chút nữa ngất . Thực cố gắng lắm mới bảo trì được bộ mặt tươi cười, vội vàng giải thích: “Bé con, ngọc bội kia là của Hiên ca ca, Hiên ca ca chỉ đổi lại đồ của mình, cho nên phải trộm, cũng phải là làm chuyện xấu!”

      “Phải ? Đó là đồ của Hiên ca ca?” Mắt to tròn tròn chứa đựng hoài nghi, hiển nhiên tin.

      “Đương nhiên là của Hiên ca ca rồi! Muội quên ngày đó là lấy từ trong lòng Hiên ca ca đưa cho vị tiểu a di kia ?” Ô ô, đây là trêu chọc ai, tự dưng nhân duyên bay tới tai họa bất ngờ: thuộc hạ hành bất lực, hại tự mình ra trận, chuyện này còn chưa đủ lại bị bé con hoài nghi “Trộm” lại bị chụp mũ đầu. là, (Phượng Hiên) chẳng qua chỉ muốn “Lấy” lại đồ của mình trở về mà thôi, như thế nào lại phiền toái như vậy!?

      “A.”

      biết rồi! Vậy nhanh lên giúp Hiên ca ca đổi lại !”

      “Nhưng mà Hiên ca ca hình như là đưa cho nàng, vì sao còn muốn đổi lại.” thiên hạ nho cho rằng hợp lý, thủy chung chút sứt mẻ, chịu đổi.

      “Ngày đó thiếu chủ là bị bức bách a! Bé con quên ngày đó chung quanh có rất nhiều người sao, bọn họ đều có lòng tốt, buộc thiếu chủ đem ngọc bội đưa cho nữ chủ nhân kia. Nếu thiếu chủ đưa mà …, bọn họ đánh thiếu chủ, bắt thiếu chủ làm việc cực nhọc. Thậm chí muốn giết thiếu chủ. Rơi vào đường cùng, thiếu chủ mới giao ngọc bội ra. Nhưng mà ngọc bội kia đối với thiếu chủ rất quan trọng giống như mạng sống. Cho nên tại thiếu chủ mới chịu khó đổi lại nó.” Phượng Tiêu chen vào , cố gắng làm cho giọng điệu của mình đáng thương, chiếm được đồng tình của tiểu oa nhi, chờ đợi bé nhanh chóng giúp thiếu chủ đem ngọc bội kia đổi lại. Nếu thiếu chủ nhất định bắt mình đổi, đây tuyệt đối là ác mộng!

      Uhm, cho cùng! hổ là tâm phúc Phượng Hiên xem trọng nhất! Phượng Hiên đưa ánh mắt tán thưởng cho Phượng Tiêu. Mà Phượng Tiêu liếc nhìn thiếu chủ nhà mình tiếng động quay về đón lấy ánh mắt “Làm sao, làm sao, điều thuộc hạ cần làm “.

      Vừa nghe nguyên lai Hiên ca ca đáng thương như vậy, thiếu chút nữa bị người ta đánh, còn có thể bị người giết. Bé nhất thời căm giận bất bình, tất nhiên nảy sinh đồng tình. Lập tức bước những bước chân, chạy tới bên giường.

      Vù! Rốt cục thuyết phục được rồi! Hai người nhàng thở ra. Phượng Hiên còn cho tiểu Cốc Nhược Vũ ngọc bội ở trong tấm vải duy nhất thân.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ người tuy , nhưng rất thông minh cẩn thận. Sau khi tìm được ngọc bội, cố gắng nhớ kỹ ngọc bội cùng với cái yếm cột lại như thế nào. Sau đó gở ngọc bội xuống, lại thay miếng ngọc giả kia, buộc lại giống nhau như đúc, lại nhét quay về trong cái yếm của Lâm Tuyết Thiến, cầm lại ngọc bội , hoàn thành nhiệm vụ.

      Kế hoạch giai đoạn thứ hai rốt cục thực thi thuận lợi. Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ lại “bay” trở về chủ trạch ở Phượng thị, dặn dò tiểu oa nhi chuyện tối nay nhớ được ra ngoài, vui vẻ chờ đợi ngày kế đến nghi thức đính hôn .

      Về phần bọn nha hoàn bị hôn mê này sau khi tỉnh lại chỉ cho là bản thân quá mệt mỏi mà ngủ, hoàn toàn chưa phát mình từng bị hôn mê. Trong khi đó, Lâm Tuyết Thiến vẫn vù vù mà ngủ trần.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 31: Nghi thức đính hôn


      Trời tờ mờ sáng, đàn chim sớm tỉnh bắt đầu hót líu ríu chào ngày mới. Về phần Phượng Hiên, cả đêm ngủ được bao lâu thế nhưng cũng thức dậy. Qua nhiều năm như vậy có cơ hội để nhìn thấy Lâm thị mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, há có thể làm cho hưng phấn.

      Song, nghi thức đính hôn vào chạng vạng, mà thời gian còn khá dài. Tất nhiên, Phượng Hiên thức dậy sớm như vậy cũng phải có việc để làm. Tâm tình vô cùng tốt hề nghĩ ngợi, đem tiểu oa nhi ngủ ở bên cũng ép buộc thức dậy.

      “Bé con, Hiên ca ca dạy võ công cho muội được ?” Hiển nhiên người nào đó cao hứng quá, chỉ có quên tổ huấn của Phượng thị võ công chỉ truyền cho nam truyền cho nữ, mà ngay cả quy định thể truyền cho người ngoài đều xem suy nghĩ. Dù sao chỉ có tông chủ Phượng thị mới có thể học được bí kíp, mà cũng dám vụng trộm truyền cho muội tử bảo bối dạy võ công cho bé con lại tính là gì. Mấu chốt ở chỗ (Phượng Hiên) nhìn xem thuận mắt muốn dạy là được! Về phần bé con mới ba tuổi cũng trong phạm vi lo lắng. Nghĩ đến (Phượng Hiên) hai tuổi cũng được mẫu thân truyền khẩu quyết võ công của Cung thị cùng dạy cái gì gọi là “Chính trị” rồi. Muội tử bảo bối bốn tuổi mà bắt đầu học võ công của Phượng Thị, cho nên bé con cục cưng học trước thời gian năm cũng sao.

      tính toán tốt, nhưng mà người tính bằng trời tính! Chỉ thấy tiểu Cốc Nhược Vũ cứng rắn bị đánh thức bĩu môi, nhíu mi, cao hứng lắm. Tính tình dù sao vẫn còn là tiểu hài tử. Hơn nữa, mới ngủ trong chốc lát bị người đánh thức, thánh nhân cũng phát điên. Vì thế có thể nghĩ: Phượng Hiên huých đúng vào cái đinh rắn- rất buồn ngủ tiểu Cốc Nhược Vũ cần nghĩ ngợi trả lời: “ cần!” Nghĩ rằng cái gì ngũ công lục công a, người ta buồn ngủ!

      Sau khi cự tuyệt gọn dàng linh hoạt, tiểu oa nhi nguyên bản ngồi bỗng “Đông” ngã đầu tiếp tục ngủ.

      Trừng mắt nhìn bé con để ý tới mình trận. Tiếp theo, có thói quen nhận từ “” Phượng Hiên đưa tay bắt đầu quấy rối tiểu Cốc Nhược Vũ: “ Thức dậy, bé con ngoan, bé xem chim cũng rời giường rồi!”


      người bắt bẻ, thiên hạ nho nhắm mắt lại, cú “Vô Ảnh Cước” liền đạp lại đây. Đối với bé hề cảnh giác người nào đó xem ra vừa vặn trúng mặt.

      Bắt lấy chân đá loạn kia, Phượng Hiên cười hắc hắc, đưa tay cản trở. Bị làm như vậy tiểu Cốc Nhược Vũ muốn ngủ cũng ngủ được, thở phì phì đứng dậy, cố gắng dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia dùng sức mở to trừng trừng nhìn Phượng Hiên để chứng tỏ bé rất tức giận.

      Cảm giác thấy tiểu oa nhi bị làm cho tức giận. Bộ dạng tức giận kia làm cho Phượng Hiên chột dạ trận, tự giác giống như sai lầm, lại vội vàng lấy lòng tiểu Cốc Nhược Vũ : “Bé con, còn muốn ngủ a, vậy ngủ tiếp chút nữa ?”

      “Hừ!” thiên hạ nho lại hừ tiếng. Tức giận đến phồng mang trợn má, lại trừng mắt nhìn Phượng Hiên cái, xoay người bò đến chỗ tốt nhất giường, đưa lưng về phía nằm xuống tiếp tục ngủ, dùng hành động trả lời câu của Phượng Hiên.

      Tự làm mất mặt, Phượng Hiên bĩu môi nhìn bóng lưng tiểu Cốc Nhược Vũ lát. Sau đó quyết định luyện công, làm đồ ăn sáng để đợi bé con sau khi tỉnh lại làm giảm tức giận của bé. Thuận tiện còn suy nghĩ đợi tiểu oa nhi sau khi thức dậy nên học cái gì ngày hôm nay. Cái bàn tính trong não nháy mắt liệt ra chuỗi dài những thứ tiểu Cốc Nhược Vũ cần phải học tập phỏng chừng tiểu oa nhi muốn thực kế hoạch học của , nhất định bị mất nửa cái mạng.

      Nhưng hoàn hảo, có lẽ tiểu Cốc Nhược Vũ trời sinh chính là khắc tinh của . Đừng nguyên bản toàn bộ kế hoạch mà chuẩn bị, kết quả là ngay cả trong những cái đó cũng thực được. Tiểu Cốc Nhược Vũ bởi vì sáng sớm bị người quấy rầy giấc mộng cùng náo loạn cả ngày, tính tình dịu ngoan từ trong xương cốt lại được bé như đóng kín lại. ngày với câu làm cho Phượng Hiên trong lòng buồn bã vô cùng cam đoan trêu bé con nữa, miễn cho ngày sau làm cho mình trôi qua có tí sức lực nào như hôm nay.

      Trước chạng vạng, ngàn dỗ vạn dỗ, hơn nữa Phượng Hiên bởi vì nghi thức đính hôn mà đổi lại thân quần áo đỏ thẫm. Tiểu Cốc Nhược Vũ rốt cục tức giận cũng tiêu tan, lực chú ý bị quần áo của Phượng Hiên hấp dẫn.

      “Hiên ca ca, huynh phải làm gì thế?”

      “Hiên ca ca làm việc, bao lâu nữa quay trở lại, trong khoảng thời gian này vị thúc thúc chơi với muội, đừng chạy khắp nơi biết ?” Phượng Hiên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tiểu Cốc Nhược Vũ, ngón tay chỉ Phượng Tiêu đứng ở bên trả lời.

      “A.” Vẫn là biết Phượng Hiên muốn làm cái gì. Nhưng tiểu oa nhi nghe lời gật đầu. Về phần Phượng Tiêu, tất nhiên mặt mày suy sụp, vẻ mặt kinh ngạc, vì sao lại là ? mới dựa theo phân phó của thiếu chủ cầm ngọc bội kia rửa sạch trăm lần. Vì sao chuyện chăm sóc tiểu oa nhi này lại đến phiên mình? Hơn nữa để cho chăm tiểu hài tử coi như xong. Vì sao chỉ lớn hơn thiếu chủ tuổi lại có chữ lót là “thúc” ?

      oán giận tất nhiên ai biết. Sau khi dàn xếp xong cho bé con bảo bối. Phượng Hiên trước,theo phía sau là Phượng Địch đến phủ đại trưởng lão, chuẩn bị nghiệm thu thành quả mấy ngày hôm nay của .

      Đính hôn, như vậy chỉ cần song phương trao đổi tín vật đính hôn là được. Nhưng ở Ngự Phong quốc, như đại tộc Phượng thị đây nhất là người đính hôn lại là người trong hoàng thất, cần phải tiến hành theo nghi thức đính hôn chính quy. Thứ nhất, là bởi vì loại đính hôn này đối tượng hơn phân nửa chính vì nguyên nhân chính trị cùng là chi tộc hiển hách phải biểu ra coi trọng đối tượng. Thứ hai, là biểu chỗ cao quý của bọn họ giống với người thường.

      Nghi thức đính hôn ở Phượng thị phức tạp cũng phức tạp, đơn giản cũng đơn giản, chính là nhất định phải theo trình tự. Trong đó khâu quan trọng nhất đó là tại Từ Đường Phượng thị tế bái tổ tiên, trao đổi tín vật.

      Lần này, nghi thức đính hôn của Thiếu tông chủ Phượng thị giống như nghi thức trong hoàng cung, chỉ khác chút là nhiều hơn người liên quan – Kỳ Toán Tử. Giờ phút này, nghi thức tiến hành thuận lợi đến bước cuối cùng — tế bái tổ tiên cùng trao đổi tín vật.

      Chỉ thấy trong từ đường Phượng thị, các trưởng lão song phương đứng ở hai bên nhìn hai người mặc hỉ phục quỳ lạy trước linh bài. Sau đó, đại trưởng lão của Phượng thị để cho hai người đem Ngọc bội Song Phượng để cái khay ông bưng lên được trùm khăn đỏ, chuẩn bị trao đổi.

      Lâm Tuyết Thiến vừa đặt ngọc bội, vừa vụng trộm nhìn về phía Phượng Hiên bên cạnh. Vừa vặn Phượng Hiên cũng nhìn về phía nàng. Hơn nữa quên nở nụ cười mê người với nàng, làm cho người nào đó tâm hoa nộ phóng, hai má bị lây chút đỏ ửng.

      Mắt thấy nghi thức này sắp chuẩn bị xong, đến bây giờ còn chưa xuất điềm xấu gì, uổng phí nàng ba ngày cố gắng. Còn có, nàng chỉ biết đêm qua nằm mơ biểu thị hôm nay thuận lợi! Đêm qua nàng mộng thấy Phượng Hiên đối với mình thâm tình, chân thành “Ta nàng”. Tiếp theo hôn mình. Hơn nữa còn với tay vào, với tay vào bên trong cổ áo của mình, chạm vào ngực của mình. Ai nha, mắc cỡ chết người! Nghĩ nghĩ lại, mặt Lâm Tuyết Thiến càng đỏ hơn. Hiển nhiên là đêm qua nàng gặp mộng xuân, hơn nữa đoán chừng là thời điểm tiểu Cốc Nhược Vũ ở người nàng tìm ngọc bội.

      Nàng ở nơi nào ngượng ngùng, chỉ lo nghĩ đến chuyện này cho nên có chú ý tới Phượng Vĩnh Diễm khi thấy nàng đặt ngọc bội ở khay đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại dám tin để sát vào cẩn thận coi, tiếp theo mặt biến sắc rất là khiếp sợ.

      “Này, này. . . . .Làm sao có thể. . . . ” Ông dám tin nhìn về phía các trưởng lão Phương Thị khác.

      A? Làm sao vậy? Lâm Tuyết Thiến nghe thấy Phượng Vĩnh Diễm trước mặt chuyện, lập tức phục hồi tinh thần lại. hiểu nhìn ông. Đồng dạng các vị trưởng lão của Lâm thị cùng Phương thị nghi ngờ hai mặt nhìn nhau.

      Hắc, trò hay đến đây! tiểu ác ma trong lòng Phượng Hiên tay che miệng, ngăn được ở nơi nào đó cười trộm.

      “Vĩnh Tích, ông xem đây là. . . . .” Phượng Vĩnh Diễm cau mày cầm cái khay vươn ra,ý bảo nhị trưởng lão sang đây xem.

      “Chuyện này. . . . . . Tại sao có thể như vậy! ?” Phượng Vĩnh Tích sau khi nhìn kỹ hai ngọc bội ở trong khay, quá sợ hãi. Tiếp theo ông nhìn về phía Lâm Tuyết Thiến, cả giận “Lâm tiểu thư, chuyện này đến tột cùng là làm sao?”

      Vì thế, nghi thức đính hôn ở bên trong, dựa theo Phượng Hiên an bài, xuất tình huống.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 32: Hối hôn


      “A?” Bị nhị trưởng lão của Phượng thị chất vấn Lâm tuyết Thiến hiểu ra sao.

      “ Ngọc bội Song Phượng của Phương thị là do cùng khối Ngọc Thạch chế thành, Ngọc Thạch được sản sinh ra ở nơi nổi tiếng nhất thiên hạ về Ngọc Thạch – Lam Châu Thanh Điền, hơn nữa khó khăn nhất chính là ánh sáng màu vàng ngọc thuần khiết.” Đại trưởng lão cau mày trầm giọng giải thích, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm tuyết Thiến, đưa khay tới trước mắt Lâm tuyết Thiến.

      “Chuyện này. . . . . .” Hai miếng ngọc bội ràng làm cho người ta nhìn thấy ánh sáng bất đồng, miếng Lâm tuyết Thiến giao ra có màu sắc hơi hơi sẫm hơn, nếu chỉ có mình xem lại thêm nàng mới bảo quản ba ngày, tất nhiên là nhận ra được, nhưng bây giờ đặt ở cùng nhau giả hiển nhiên .

      “Ngọc bội là do ta tự mình bảo quản, chưa bao giờ cách thân thể của ta, Phượng Thiếu tông chủ giao cho ta như thế nào chính là như vậy!” Chẳng lẽ Phượng Hiên giao cho mình là đồ giả? Lâm Tuyết Thiến bắt đầu hoài nghi.

      có khả năng! Ngươi khả năng có chú ý tới lúc Thiếu tông chủ giao ngọc bội cho ngươi là do tiểu oa nhi kia đưa cho ngươi, lão phu sợ đứa bé kia làm rơi mất vật quan trọng này còn tự mình đến bên người Thiếu tông chủ nhìn, thấy có việc gì mới về đến chỗ ngồi của mình. Ngọc bội Song Phượng này trước khi Phượng thị quyết định chọn người cho Thiếu tông chủ đều do lão phu bảo quản, giả lão phu là thể nào nhận sai, Thiếu tông chủ giao ngọc bội cho Lâm tiểu thư là đồ ! Xin hỏi Lâm tiểu thư ngọc bội đâu?”

      , có khả năng!” Lâm Tuyết Thiến có chút hoảng sợ.

      “Đừng nóng vội, nàng hãy suy nghĩ chút xem mấy ngày nay có chỗ nào thích hợp , thí dụ như có người nào tiếp cận nàng a ….” khuôn mặt tuấn dật của Phượng Hiên ôn nhu mang ý cười, tiếng mê người ôn nhu trấn an, nội tâm cũng ngừng trầm trồ khen ngợi bản thân.

      “Uh. . . . . .” Lời của người trong lòng tất nhiên uy lực vô cùng, Lâm Tuyết Thiến bình tĩnh lại, đột nhiên kêu lên, “Đúng rồi, ta ở núi am ni từng gặp được nữ tặc, lúc ấy nàng ta muốn trộm vật phẩm tùy thân của ta kết quả bị nha hoàn của ta chế phục, chẳng lẽ lúc ấy nàng ta thành công rồi?” Lâm Tuyết Thiến hai mắt mở lớn, nghiến răng nghiến lợi “Đáng giận, cuối cùng còn để cho nàng ta chạy trốn!” Tính sai, chính mình lúc ấy chỉ kêu người đánh nàng ta, để cho người lục soát thân thể của nàng ta!

      “Ai, làm sao có thể bất hạnh gặp loại tình này! Trộm sao lại biết người nàng có hay có vật quan trọng chứ? Chẳng lẽ nàng ở bên ngoài lấy ngọc bội kia ra?” Phượng Hiên làm ra vẻ lại hỏi.

      “Ta, ta chỉ là nhìn xem có cất kỹ nó hay mà thôi.” Lâm Tuyết Thiến vẻ mặt hối hận, chẳng lẽ vì vậy mà làm cho người ta nhìn thấy mới bị trộm ?

      A? chỉ tùy tiện hỏi ra hai câu mà thôi nữ nhân ngu ngốc này đúng là ở bên ngoài lấy ra xem qua? Đối phó với người ngốc như vậy đúng là làm cho (Phượng Hiên) có cảm giác chiến thắng!

      Lâm Tuyết Thiến vừa vội lại vừa sợ, giống như muốn khóc, thấy Phượng Hiên an ủi nàng : “Đừng nóng vội, chờ sau khi nghi thức đính hôn hoàn thành, ta cùng nàng tìm nó trở về là được!”

      “Dạ!” Nghe như vậy tảng đá trong lòng Lâm Tuyết Thiến rơi xuống, cảm thấy cao hứng đại trưởng lão Phượng Vĩnh Diễm đột ngột giống như sét đánh.

      có đơn giản như vậy! Lão phu mặc kệ là lý do gì nhưng mà người ngay cả ngọc bội còn bảo quản tốt sao có thể làm phu nhân tông chủ tương lai của Phượng thị ta! Trong nghi thức đính hôn xuất việc may mắn như vậy quả thực chính là đại hung ra, ta thay mặt cho Phượng thị trăm triệu lần có khả năng chấp nhận việc này! May mà nghi thức đính hôn chưa hoàn thành, nên lễ đính hôn này có nghĩa, Lâm nhị trưởng lão xin lỗi!” Câu sau cùng, Phượng Vĩnh Diễm là đối với nhị trưởng lão Lâm thị .

      “Chuyện này làm sao có thể! Ngọc bội đánh mất Lâm thị của ta có thể tìm trở về, nếu Phượng Thị của ông hủy hôn còn gì mặt mũi của Lâm thị! Đám hỏi lần này mọi người đều biết nếu như ông đổi ý vậy Tuyết Thiến tương lai làm sao có thể gả ra! Huống hồ việc này là do tông chủ Phượng thị ông cùng tông chủ Lâm thị ta hai bên quyết định, há lại từ mình ông bội ước!” Lâm nhị trưởng lão sắc mặt lập tức biến đổi, quyết nhượng bộ .

      “Đây là chuyện do ta cùng năm vị trưởng lão Phương thị cùng nhau quyết định” Phượng Vĩnh Diễm xong nhìn về phía bốn vị trưởng lão Phượng thị khác, chỉ thấy bốn người bọn họ toàn bộ gật đầu “Cho dù là do tông chủ quyết định, cũng phải tham khảo ý kiến của chúng ta, ngọn nguồn chuyện này năm vị trưởng lão chúng ta tự mình đến bẩm báo tông chủ, việc này thuộc về nội bộ Phương thị chúng ta làm phiền Lâm thị quan tâm!”

      cần vội vã kết luận như vậy, chúng ta có thể thương lượng kỳ hạn, tại kỳ hạn đó Lâm thị chúng ta nhất định tìm ngọc bội về, sau đó lại lần nữa tổ chức nghi thức đính hôn, được ?” Lâm tam trưởng lão ý đồ vãn hồi, cho quan hệ hai tộc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

      “Ngọc bội ở trong tay Lâm thị các ông quăng, đương nhiên phải tìm được trả lại cho Phượng thị, về phần hôn nhân đó là có khả năng rồi! Trước khi diễn ra nghi thức đính hôn cũng quyết để xuất điềm xấu, nếu hai tộc có đại nạn, nay việc này xuất ngay lúc đó ta quả quyết đồng ý!” Năm vị trưởng lão Phượng thị tuyệt đối tin tưởng lời Kỳ Toán Tử …, người muốn vãn hồi chuyện hôn nhân này.

      “Phượng đại trưởng lão, ngươi cũng bởi vì lời của Mao Sơn đạo sĩ mà quyết liệt cùng Lâm thị sao?” Lâm tứ trưởng lão cả giận .

      Phượng Vĩnh Diễm đầu chậm rãi ngẩng lên chuyển hướng bên, nhìn Lâm thị trưởng lão, cũng đáp lời, nghĩ rằng: mặc dù trở mặt với Lâm thị là sáng suốt, nhưng nếu đính hôn tiếp tục nhận lấy đại nạn làm sao có thể tránh, hơn nữa Phượng thị của ông cũng phải sợ Lâm thị như vậy!

      “Lâm tiểu thư đối với việc hôn nhân lần này cũng phải thành tâm như vậy a! Nếu tại sao lại còn sợ bọn khất cái, ngại bẩn, còn đánh mắng bọn họ?” Từ đầu tới đuôi Kỳ Toán Tử ở đây đột nhiên xen vào câu, châm biếm sai lầm của Lâm Tuyết Thiến, “Phượng đại trưởng lão, đáng tiếc vẫn thể nào thay đổi kết quả, bần đạo cảm giác hổ thẹn sâu sắc. Ở quý phủ quấy rầy lâu như vậy bần đạo cũng nên ở chỗ này cáo từ!” Kỳ Toán Tử xoay người đối với năm vị trưởng lão hành lễ.

      “Đạo trưởng ở thêm mấy ngày nữa !” Phượng Vĩnh Diễm vội vàng giữ lại, ông hận thể làm cho Kỳ Toán Tử ở luôn trong Phương thị bọn họ.

      được, đa tạ khoản đãi nhiều ngày nay, bần đạo còn có việc, phải rồi.” Chuyện này mắt thấy xong, nếu đến lúc đó Phượng Hiên nhất định bắt mình cải mệnh giúp tiểu oa nhi kia, biết tiểu oa nhi kia chính là nhân họa đắc phúc, nếu thực giúp nó né qua qua ba kiếp, kết quả hại “người nào đó” tuổi già đơn cả đời mà …, chỉ bị sư huynh đuổi theo đánh còn có thể bị toàn bộ bộ tộc Cung thị đuổi giết! Bởi vì là đầu sỏ gây tội hại tông chủ Cung thị tương lai thể sinh ra người nối nghiệp.

      Quả nhiên như sở liệu, Phượng Hiên còn nhớ việc ba kiếp của bé con bảo bối. lập tức dùng ánh mắt sai khiến Kỳ Toán Tử lưu lại, kết quả Kỳ Toán Tử giả vờ phát , sau khi cự tuyệt các trưởng lão Phượng thị giữ lại, . Ra khỏi Từ Đường Phượng thị, nhanh chân bỏ chạy, mười mấy năm cũng chưa dám ở trước mặt Phượng Hiên lướt qua, bởi vì vô cùng hiểu biết dám ở trước mặt Phượng Hiên người đó muốn được Phượng Hiên chỉnh lại.

      Thấy rồi, Phượng Hiên đành phải đem lực chú ý quay lại, trong lòng nghĩ giống như sở liệu của Kỳ Toán Tử mà muốn sau khi tạm biệt dùng phương pháp gì để chỉnh , còn có cả việc bé con bảo bối của mình.

      “Phượng thiếu tông chủ, ngươi nghĩ như thế nào, cũng muốn hối hôn sao?” Thấy các trưởng lão Phượng thị quyết định, Lâm tam trưởng lão chuyển sang hỏi Phượng Hiên-người có thể thay đổi kết quả.

      Mặt đen cũng phải để cho các trưởng lão nhà mình hát, (Phượng Hiên) đương nhiên phải làm người tốt, căn bản để người ở trong nhìn ra mới là người chân chính muốn hủy diệt việc hôn nhân này, chắc chắc các trưởng lão nhà mình có khả năng thay đổi chủ ý, Phượng Hiên biện hộ thay cho Lâm thị, ý tứ đồng với Lâm tam trưởng lão, kéo dài thời hạn đợi sau khi tìm được ngọc bội, lại tổ chức nghi thức đính hôn lần nữa.

      “Thiếu tông chủ, chuyện này là đại của tộc ta, tuyệt thay đổi! Kể cả tại tông chủ ở đây, lão phu ta cũng tuyệt đối thể đồng ý việc này!”

      Ha ha, cảm tạ! đồng ý! tốt ! (Phượng Hiên) muốn chính là câu này! mặt tiếc nuối nhưng trong lòng Phượng Hiên vì được như ý nguyện mà hoan hô nhảy nhót.

      Thấy thay đổi được, hơn nữa bên ta còn bị đuối lý, Lâm nhị trưởng lão vung tay áo, quát tiếng”Chúng ta !”, toàn bộ người Lâm thị rời khỏi từ đường Phượng thị, mang theo tức giận . Lâm Tuyết Thiến nước mắt giàn giụa, cứ ba bước lại quay đầu nhìn Phượng Hiên, biết đời này có nữ tử sử dụng nước mắt làm cho Phượng Hiên động dung, mặc dù là tính cả tương lai còn chưa sinh ra, nhưng tuyệt đối quá năm đầu ngón tay, rất may danh sách trong năm người kia như thế nào cũng tới phiên nàng ta.

      Cứ như vậy, chuyện này cuối cùng cũng tan rã trong vui, tạo thành vết rách đầu tiên trong quan hệ giao hảo của hai tộc, mà theo sau dưới nỗ lực ngừng cố gắng của Phượng Hiên cùng kỳ muội Phượng Vũ, cái vết rách càng lúc càng lớn, làm cho hai phe đối địch, cuối cùng hai huynh muội đều tự đem Lâm thị ăn sống nuốt tươi.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33: Đính hôn vui đùa


      Lâm thị rồi, năm vị trưởng lão của Phượng thị cùng Phượng Hiên ra Từ Đường. Sau khi thương lượng ở trong chính sảnh của chủ trạch, nhất trí đồng ý đến Thiên Khải. Toàn bộ giao Phượng Hiên tự mình bẩm báo chân tướng với tông chủ nhà mình. Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là thương nghị sách lược ứng đối với việc trở mặt lần này cùng Lâm thị.

      Thảo luận xong tất cả, Phượng Hiên”xoát” hợp cây quạt lại. Bởi vì do nghi thức mà tạm cách ly cười đến nho nhã lễ độ, ánh mắt liếc về phía đại trưởng lão : “Như vậy, trong lúc năm vị trưởng lão rời khỏi Phượng Châu, việc lựa chọn người quản lý mọi việc quan trọng trong tộc đại trưởng lão hãy sắp xếp. Bữa tiệc tối lúc đầu an bài sau khi nghi thức xong ở phủ đại trưởng ta nghĩ cũng hủy bỏ ! Bận rộn nhiều ngày vậy các vị cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi chút !”

      Phượng Vĩnh Diễm lên tiếng trả lời tiếp nhận nhiệm vụ. Năm người cáo từ. Phượng Hiên đứng dậy. Chính là ý tứ theo sát đến cửa chính sảnh, nhìn theo năm người mà thôi. Năm vị trưởng lão rồi. Phượng Hiên vẫn bảo trì tư thế, đưa lưng về phía đám người hầu trong chính sảnh, vẫn nhúc nhích, nụ cười đạm nhã mặt kia dần dần mở rộng, xem ra ràng là nhảy nhót hoan hô, khuôn mặt họa thủy bỗng nhiên cười xấu xa. tình thực được như ý nguyện, chẳng phải nên vui mừng sao? Nếu phải từ bị giáo dục thể hiển lộ ý nghĩ chân , Phượng Hiên giờ phút này khẳng định bổ nhào mặt đất để hoan hô chúc mừng.

      Tự mình vụng trộm vui mừng xong, mở cây quạt ra hiệu để Phượng Địch đuổi kịp, bước chân về phía Thu viện. Bởi vì hủy bỏ tiệc tối, hơn nữa còn chưa dùng qua bữa tối. Phượng Hiên muốn trở về nhìn xem bé con ăn chưa, chưa ăn cùng ăn.

      Phụng mệnh chiếu cố tiểu Cốc Nhược Vũ. Từ thời khắc bắt đầu chăm sóc bé thần kinh Phượng Tiêu liền buộc chặt gắt gao, giống như có đại dịch, rất sợ chỉ cái đúng, chọc cho vị thượng khách này khóc. Vậy đến lúc đó đến phiên nên khóc.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ lúc Phượng Hiên rồi, ngồi ở ghế, ngẩng đầu lên, mặt thay đổi nhìn Phượng Tiêu đứng ở bên. lớn, bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh lan tràn. Người nho nào đó sau khi nhìn chăm chú đến nổi mỗ đại nhân trong lòng sợ hãi, mới cúi đầu, im ắng chơi đùa với vạt áo của mình. Tuy rằng biết vạt áo kia có cái gì hay để chơi đùa, nhưng chân cũng chịu thua kém như muốn nhũn ra. Phượng Tiêu nhàng thở ra, lần này so với khóc còn tốt hơn. Ai, đường đường là nam tử hán, làm sao để chiếu cố tiểu oa nhi a!

      Cứ như vậy, sợ thất lễ với tiểu Cốc Nhược Vũ, Phượng Tiêu tất nhiên để cho bé bị khát bị đói. Đợi khi Phượng Hiên trở về, tiểu oa nhi sớm dùng qua bữa tối. Điều này làm cho Phượng Hiên có hơi thất vọng, người dùng bữa quá đơn. Nhưng sau khi thay quần áo xong, Phượng Hiên nghe được tiếng ngon ngọt của tiểu Cốc Nhược Vũ kia muốn cùng ăn cơm, cảm giác mất mát nháy mắt cánh mà bay. Phượng Hiên ôm lấy bé con thân thiết, hôn lên khuôn mặt nhắn của bé cái.

      “Hiên ca ca, cái gì là đính hôn?” Phượng Hiên ăn nhanh cho tới khi nào xong thôi, tiểu Cốc Nhược Vũ bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này.

      “A?Bé con tại sao muốn hỏi cái này?” Nhìn xuống tiểu oa nhi bên người, Phượng Hiên khó hiểu.

      “Thúc thúc Hiên ca ca là đính hôn.” Tay bé chỉ vào Phượng Tiêu, hoá ra nguyên do đến từ chính . Phượng Tiêu nhất thời kinh hãi, suy nghĩ từng đáp án trả lời tiểu Cốc Nhược Vũ xem có phải là ổn hay .

      “Nha, đính hôn chính là. . . . . .” Phượng Hiên nghĩ dùng câu như thế nào đơn giản nhất để giải thích cho tiểu oa nhi mới ba tuổi nghe hiểu được. “Chính là nam nữ hai người đối với đoạn thời gian trong tương lai, hoặc là loại ước định trước khi thành thân.” Uhm, phải giải thích có chút kỳ quái chứ, bé con có thể nghe hiểu sao?

      “Đính hôn phải làm cái gì? Chơi có vui ?”. khuôn mặt nhắn hề ràng. Hiển nhiên có nghe hiểu hết, nhưng mà tiểu Cốc Nhược Vũ lại có truy vấn. Bé con hơn ba tuổi đối với kiện quan trọng đó là có chơi vui .

      “Ha ha!” ràng nghe thấy bé con bảo bối muốn tìm chuyện vui, Phượng Hiên cười ra tiếng. bên ra hiệu ý bảo ăn no. Sau khi triệt hạ đồ ăn, ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, để bé ngồi ở đùi của mình, khuôn mặt tuấn mỹ để sát vào bé cười : “bé con muốn chơi đùa sao?”


      “Muốn!” Nếu chơi vui đương nhiên muốn chơi.

      “Tốt lắm, Hiên ca ca ta cùng bé con chơi trò đính hôn!” Giải thích như vậy mới ràng sáng tỏ, mà nghe như vậy tiểu Cốc Nhược Vũ rất là vui vẻ.

      Đính hôn, trò chơi? Này, chuyện đính hôn này có thể làm trò chơi? Thiếu chủ là muốn làm sao? Hai hộ vệ nhìn nhau chút, hiểu hành vi của Phượng Hiên.

      “Đến, đem ngọc bội đến đây.” Phượng Hiên cầm ngọc bội lấy về từ nơi của Lâm Tuyết Thiến nhét vào bên trong áo tiểu Cốc Nhược Vũ. Tiểu oa nhi lời nào, chờ đợi Phượng Hiên an bài kế tiếp.

      , chúng ta chọn quần áo. Địch, nghi thức đính hôn hôm nay làm như thế nào ngươi cũng biết, ngươi trước chuẩn bị, dựa theo mà làm là được rồi. Sau đó theo bé con. Tiêu, ngươi theo ta!” Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đứng dậy.

      nhìn biểu tình của hai vị tâm phúc như muốn ngất . Phượng Hiên chuẩn bị cho tiểu oa nhi bộ quần áo hỉ phục màu đỏ. Giúp bé thay, sau đó mình cũng thay đổi thân hỉ phục.

      “Đính hôn là việc vui, cho nên phải mặc quần áo màu đỏ.” Phượng Hiên giải thích, bé con nghe xong gật gật đầu, hé miệng cười tỏ vẻ hiểu.

      “Vậy chúng ta bắt đầu chơi!” Chưa từng coi trọng chuyện đính hôn, Phượng Hiên bởi vì lúc trước việc đính hôn như nguyện bị hủy mà tâm tình vô cùng tốt. tại nghĩ chơi đùa vui vẻ với bé con, giải thích cặn kẽ cho bé đính hôn như thế nào. Còn nữa, lúc trước mặc dù có cùng Lâm Tuyết Thiến hoàn thành nghi thức đính hôn. Nhưng mà tiến hành cũng tới 90%, đúng là đoạn trí nhớ tốt đẹp. Cái loại trí nhớ này đương nhiên phải dùng trí nhớ vui vẻ khoái hoạt lau mới tốt!

      Kế tiếp, trừ bỏ hai người bên cạnh chỉ có Phượng Địch, Phượng Tiêu, theo, giống lúc trước cùng Lâm Tuyết Thiến khi đó có số đông người tùy tùng ở bên ngoài. Cái khác hoàn toàn dựa theo nghi thức đính hôn của Thiếu tông chủ Phượng thị mà tiến hành.


      Lúc bước vào Từ Đường của Phượng thị trong chủ trạch, tâm tình Phượng Hiên hoàn toàn bất đồng với lúc trước. sung sướng nhìn về bé con bên cạnh. Phát cố gắng bước qua cửa. Phượng Hiên vui tươi, cười hớn hở, xoay người ôm bé vào Từ Đường, đặt ở mặt đất.

      Hai người dẫm lên đệm cói làm bước tiếp theo, Phượng Địch kéo dài thanh hô: “Quỳ —— bái —— tổ —— tiên!”

      Phượng Hiên vén vạt áo, liền quỳ xuống, bên Phượng Tiêu đối với tiểu Cốc Nhược Vũ còn đứng ở nơi nào vẫy tay thấp giọng ý bảo bé cũng quỳ xuống theo . Thiên hạ nho nhìn Phượng Hiên, thấy quỳ ở nơi đó, liền học theo quỳ gối đệm cói.

      “Cúi đầu ——! Nhị bái ——! Tam bái ——!” Phượng Địch ở nơi nào đó kêu, tiểu Cốc Nhược Vũ học theo động tác bái của Phượng Hiên.

      Đợi hai người sau khi đứng lên. Phượng Địch tay cầm khay, đến trước mặt hai người, tiếp tục kêu: “Trao đổi tín vật!”

      Phượng Hiên lấy mảnh ngọc của mình đặt ở , mà tiểu Cốc Nhược Vũ biết đứng ở nơi đó nhìn .

      “Bé con, đem ngọc bội lấy ra nữa.” Phượng Hiên nghiêng đầu nhìn xuống tiểu oa nhi.

      “Nha.” Rốt cuộc biết làm cái gì, bé móc ngọc bội ra đặt ở khay mà Phượng Địch khom lưng bê trước mặt của bé.

      Hai miếng ngọc bội khay lúc này là chân chính đồng chất đồng màu. Phượng Hiên cầm ngọc bội của nhà trai, lại ý bảo tiểu Cốc Nhược Vũ lấy ngọc bội nhà , đợi hai người sau khi cầm ngọc bội ở trong tay xong, Phượng Địch hô: “Kết thúc buổi lễ!”

      “Bé con, chơi vui ?” Phượng Hiên đem ngọc bội để vào bên trong áo, rồi ôm lấy tiểu oa nhi hỏi.

      “Chơi vui!” Hỏi có ý nghĩ gì, chỉ có là chơi vui, bé hướng về phía Phượng Hiên nhoẻn miệng cười. Sau đó cúi đầu vuốt vuốt miếng ngọc bội kia, bộ dạng thích buông tay.


      “Bé con thích cái ngọc bội này a?” Thấy thế, Phượng Hiên hỏi.

      “Dạ! Xinh đẹp!” Tiểu oa nhi ngẩng đầu lên trả lời.

      “Nếu bé con thích, vậy Hiên ca ca đưa cho muội!”. Hiển nhiên coi trọng chuyện đính hôn, càng muốn để ngọc bội tượng trưng cho phu nhân Thiếu tông chủ ở trong lòng. Bé con quí thích, muốn đưa cho bé, cần lý do nào khác, cũng quản hai hộ vệ cằm sắp rơi.

      “. . . . . .” Tiểu oa nhi nhìn Phượng Hiên, nhìn nhìn lại ngọc bội trong tay, khuôn mặt nhắn vẻ mặt muốn lại dám, “Nương thể tùy nhận đồ của người khác!”

      “Hiên ca ca làm sao có thể tính là người khác chứ! Tới đây, đưa cho bé con nha, hãy bảo quản tốt, biết ?”. Phượng Hiên đem ngọc bội nguyên bản còn có sợi dây thừng bằng bông đeo cổ bé, nhét vào bên trong quần áo của bé. “Bé con, nhớ kỹ nha, thể cho bất luận kẻ nào biết Hiên ca ca đưa ngọc bội cho muội, đây là bí mật của Hiên ca ca cùng muội, phải giữ bí mật!”

      Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe những lời này của , lại nhìn Phượng Địch cùng Phượng Tiêu ở phía sau. Hiển nhiên bé cảm thấy bị người khác biết. Phượng Hiên vì thế bổ sung thêm câu: “Hai người bọn họ ra”.

      “Dạ, ngoéo tay!” Nhân tố bất an bị bài trừ, bé lập tức đồng ý tay bé liền đưa ra ngoài.

      Hai người sau khi kéo móc xong, tiểu Cốc Nhược Vũ ách xì cái. Nhìn bộ dáng rất mệt nhọc. Vì thế, bốn người cùng nhau trở lại Thu viện. Phượng Hiên phái tỳ nữ mang tiểu Cốc Nhược Vũ rửa mặt, chuẩn bị để cho bé ngủ.

      rồi, Phượng Tiêu nhịn được hỏi Phượng Hiên: “Thiếu chủ, chúng ta về sau phải gọi bé là Thiếu tông chủ phu nhân chứ?”

      “A?” Phượng Hiên nhìn .


      “Vừa rồi ngài cùng bé hoàn thành nghi thức đính hôn.” Chỉ có tộc nhân (thành viên trong tộc) ở đây mà thôi.

      “Đây chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.” Phượng Hiên cho là .

      “Ngài còn đem ngọc bội của Thiếu tông chủ phu nhân đưa cho bé!” Đây là mấu chốt trong mấu chốt, Phượng Địch cũng xen vào.

      “Vậy thế nào?” Đính hôn có thể làm cái gì? (Phượng Hiên) chán ghét đính hôn. Nghĩ đến phụ thân cùng mẫu thân trước đó còn cùng người khác đính hôn hai lần, kết quả vẫn đổi ý, kết quả chính là hại đối phương. Cho nên đính hôn căn bản có ý nghĩa gì! (Phượng Hiên) tương lai muốn kết hôn với nữ tử trực tiếp cưới, cần cái gì đính hôn, lời thề của cả đời chỉ làm lần, thay đổi, duy nhất lần! chính là cùng chơi đùa với bé con mà thôi. Hơn nữa, trước kia cũng cùng muội tử bảo bối chơi trò thành thân. Chẳng lẽ còn có thể sao? là! sao lại có hai hộ vệ dong dài như thế a? Trong lòng Phượng Hiên kiên nhẫn, lại biểu mặt. Nhưng hành vi của lộ ra là muốn tiếp đề tài này.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ sau khi rửa mặt xong trở về. Phượng Hiên bắt đầu đuổi người: “Đều mệt mỏi cả ngày rồi, ta lát nữa cũng muốn ngủ, các ngươi hôm nay lui xuống trước !” Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ lên giường, đắp chăn cho bé, vỗ bé cho bé ngủ.

      Lên tiếng trả lời, hai người lui ra. Trước khi mắt nhìn Phượng Hiên kiên nhẫn dỗ tiểu oa nhi ngủ. Bỗng nhiên có loại cảm giác hai người rất xứng đôi. Mặc dù bộ dạng tiểu oa nhi chỉ là thanh tú, dung nhan căn bản kém hơn so với chủ nhân nhà mình. Nhưng cũng là loại cảm giác vô cùng thích hợp! Thiếu chủ còn chưa tới tuổi đương, còn tiểu oa nhi này lại tiếp tục ngốc nghếch. Sớm hay muộn thái độ của thiếu chủ đối với bé cũng giống người thường, chuyển biến thành loại tình cảm khác, trong tâm hai người khẳng định…

      Giờ này khắc này, việc hôn nhân tương lai của nữ nhi nhà mình Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình hoàn toàn biết. Tương lai luôn muốn cho Thiếu tông chủ nhà mình đính hôn lại bị chuyện này dằn vặt đến phát điên. Các trưởng lão Phượng thị cũng biết. Bọn họ căn bản cũng biết, hiểu được hàm ý coi đính hôn là của Phượng Hiên cùng Tiểu Cốc Nhược Vũ. Hai người theo ý nghĩ nào đó cũng là đính hôn rồi! Tiểu oa nhi là người duy nhất Phượng Hiên cử hành đầy đủ nghi thức đính hôn.
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :