1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24: Thị vệ may


      Ngủ trể, cho nên hiếm khi thấy Phượng Hiên thức dậy trể so với trước kia, sắp đến giờ Tỵ mới từ giường ngồi dậy, duỗi lưng cái rồi ngồi ngây ngốc lát.


      cảm giác được có cái gì nhích lại gần mình, quay lại cúi đầu vừa thấy nguyên lai là tiểu oa nhi còn ngủ tự chủ dựa vào bên cạnh người . Nhất thời người nào đó vui vẻ. thay tiểu Cốc Nhược Vũ đắp kín chăn, sau đó liền xuống giường, tâm tình khi đó là “thần thanh khí sảng”.


      Thay đổi y phục, rửa mặt xong, Phượng Hiên ra phòng ngoài chỉ thấy Phượng Địch cùng Phượng Tiêu sớm đợi ở bên ngoài.


      Thấy thiếu chủ ngủ dậy, Phượng Tiêu liền xin chỉ thị: “Dặn dò hạ nhân đem đồ ăn sáng bưng lên a?”


      Phượng Hiên quay đầu liếc mắt nhìn tiểu oa nhi còn ngủ, lo nghĩ, khoát tay áo : “ cần, ta tự mình làm”. Nghĩ rằng sáng nay dậy trễ rồi, vậy đồ ăn sáng kia chắc sớm làm xong, phải hâm nóng lại cho bé con ăn đủ tươi nóng, tự mình làm vẫn là tốt nhất.


      Nhất hồi sinh, nhị hồi phục, chủ tử nhà mình lại muốn xuống bếp nấu cơm, trái tim Phượng Địch đủ khoẻ mạnh nên có thể chống đỡ được. theo phía sau Phượng Hiên, bẩm báo: “Thiếu chủ, sáng nay phủ đại trưởng lão phái người đến báo cho biết là mời ngài giờ Tỵ đến phủ cùng các trưởng lão gặp mặt người của tộc Lâm thị, thảo luận việc đính hôn.”


      “Vậy phải là đến ngay lập tức sao?” Uhm, làm chút gì ngon đây? Trong đầu, trong mắt Phượng Hiên bây giờ đều là làm thế nào để đút cho tiểu oa nhi ôm về ăn no, chút để ý đến việc trả lời.


      “Đúng vậy, vậy ngài. . . . . .”


      “Uhm!” Phượng Hiên gật gật đầu. Nhưng “uhm” này phải “uhm” kia, mà là nghĩ kỹ thực đơn bữa sáng, cảm thấy vừa lòng.Vì thế “uhm” tiếng, thuận tiện còn gật gật đầu.


      “A?” Phượng Địch có chút .


      “Thuộc hạ phái người báo cho người phủ đại trưởng lão biết, ngài muốn tối nay đến, được ?” Dù sao Phượng Tiêu ở bên người hầu hạ Phượng Hiên lâu hơn, nên phát chủ tử nhà mình giờ phút này hề nguyện ý đến phủ đại trưởng lão, chỉ sợ tại trong đầu thiếu chủ bây giờ đều là bữa sáng ăn gì !?


      “Có thể, ta lập tức ” Phượng Hiên rất chuyên tâm, bên vừa chỉ thị cho Phượng Tiêu, bên vừa chọn vật liệu muốn.


      Động tác của Phượng Hiên làm việc từ trước đến nay đều nhanh chóng. bao lâu, bữa sáng phong phú chuẩn bị xong. Sau đó lại bắt đầu dỗ tiểu Cốc Nhược Vũ rời giường.


      “Ngoan, bé con! Rời giường, mặt trời chiếu lên đến mông rồi!” vừa vừa lắc lắc tiểu Cốc Nhược Vũ. Thấy tiểu oa nhi tuy là mở mắt ra lại vẫn còn bộ dạng buồn ngủ. liền ngồi vào bên giường, ôm lấy bé vào trong ngực mình, vươn tay đối với Phượng Địch cùng Phượng Tiêu, khoa tay múa chân chút , “Quần áo!”


      Hai người chia nhau đem quần áo của tiểu oa nhi mà Phương Hiên công khai “Lấy” lại đây, để cho Phượng Hiên chọn.


      Phượng Hiên trái chọn, phải nhìn, cuối cùng lựa chọn bộ quần áo màu trắng hồng, vui vẻ thay cho tiểu Cốc Nhược Vũ dựa vào trong lòng tiếp tục ngủ gật.


      Càng nhìn càng đáng , Phượng Hiên nhịn được nhìn về phía hai gã thân tín như khoe vật hiếm lạ : “Ha ha, bé rất đáng đúng !”


      Hai người vẫn chưa biểu đạt đồng ý, chỉ thấy Phượng Hiên lại ra chỉ thị: “Địch, mang nước rửa mặt lại đây! Tiêu, ngươi mang nước súc miệng lại đây!”


      Vì thế, nháy mắt từ thị vệ biến thành người hầu mang nước, Phượng Địch nhận mệnh mang nước, mà số phận giống nhau Phượng Tiêu trong lòng ai thán tiếng “Ô! ác mộng của lại tới nữa!”. Thiếu chủ thích có nha hoàn hầu hạ bên người, hơn nữa làm việc luôn tự thân vận động. Bởi vậy, thân là thị vệ, bản thân chỉ cần theo bên người thiếu chủ, như cái loại chuyện hầu hạ mang nước này là từ trước đến giờ tới phiên mình. Duy nhất chỉ có lần kia chính là lần mà thiếu chủ từng ôm đứa về, bưng cứt bưng nước tiểu, bản thân mình đáng thương dù sao cũng phải làm người hầu ở bên cạnh, trời ạ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Lần này lại muốn bao nhiêu lâu đây?


      Rửa mặt, súc miệng xong, tiểu Cốc Nhược Vũ cuối cùng cũng thanh tỉnh chút, đưa bàn tay bé dụi dụi mắt, miệng than thở : “Nương… nương.”


      “Ha ha, ngoan nha, trong chốc lát lại tìm nương muội.” Phượng Hiên trong tay thuần thục giúp tiểu oa nhi chải đầu.Vừa lòng với kỹ thuật của mình bị thụt lùi, tiểu oa nhi búi tóc xong lại càng đáng , “Tốt lắm, chúng ta ăn cơm !”


      “Hiên ca ca, nương, phụ thân đâu?” tiểu Cốc Nhược Vũ cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh, bắt đầu tìm cha mẹ.


      “Nương,phụ thân ở nhà ! Chờ Hiên ca ca có thời gian rảnh, dẫn muội tìm bọn họ, tại chúng ta ăn cơm trước, bé con đói bụng rồi đúng hay ?!” Phượng Hiên cần suy nghĩ, giống như đầu cơ vào ngân phiếu tranh thủ cơ hội a!Vậy phải lâu, lâu về sau rồi, phỏng chừng sau thời gian dài như vậy, đến lúc đó tiểu Cốc Nhược Vũ làm sao có thể nhớ được diện mạo cha mẹ mình a! Phượng Hiên trong lòng tính toán nhặt thành công, ôm lấy bé con bảo bối chuẩn bị thưởng thức bữa sáng.


      Được vỗ yên, tiểu Cốc Nhược Vũ ngoan ngoãn nghe lời Phượng Hiên …, cho là thực mang mình tìm cha mẹ. Tâm vừa để xuống, bụng lại đói, liền chậm rãi ăn cơm.


      Ăn cơm xong, thực tốn ít thời gian. Phượng Hiên ăn nhanh chóng. Sau khi ăn xong, thấy tiểu oa nhi vẫn chậm rãi, liền bưng lên bắt đầu đút cho bé, mà trong lúc đó đại trưởng lão liên tiếp phái nhiều người đến giục Phượng Hiên qua đó.


      “Thiếu chủ, đại trưởng lão lại phái người đến đây mời người qua, là tất cả mọi người đều đến chỉ chờ mình người.” Phượng Tiêu chuyển báo lại lời mời của người hầu.


      “Bé con ngoan, ăn miếng cuối cùng, ăn thêm chút nữa!” Mắt điếc, tai ngơ, Phượng Hiên giờ phút này tận sức đút cho bé con bảo bối ăn chính là “đại to lớn”, còn chuyện bên phủ đại trưởng lão kia “chỉ là việc ” đương nhiên sắp xếp sau.


      Tiểu Cốc Nhược Vũ mím môi, lắc đầu chịu ăn nữa.


      “Ngoan bé con, Hiên ca ca cam đoan đây là miếng cuối cùng!” Phượng Hiên cười rất thành khẩn, cố gắng làm cho bé con tin tưởng đây mới là miếng cơm cuối cùng, tuyệt đối ép bé ăn thêm miếng.


      “Thiếu chủ?” Phượng Địch nhìn phản ứng của Phượng Hiên phản đối chuyện của đại trưởng lão làm, liền lại nhắc câu.


      “Ưhm, ta biết.” Phượng Hiên thắng lợi đút cho tiểu Cốc Nhược Vũ miếng cơm, bắt đầu dỗ bé ăn “miếng cuối cùng” .


      Nghe được câu trả lời của , Phượng Tiêu nhịn được thầm ở trong lòng : Thiếu chủ biết” này khẳng định phải chờ thôi, chờ thiếu chủ nhà làm xong cái chuyện được cho là quan trọng này mới có thể để ý đến chuyện quan trọng kia. Xét thấy thiếu chủ từng làm cho đại thiếu gia chờ cho tới trưa, phỏng chừng người ở phủ trưởng lão cũng phải đợi rồi.


      Rốt cục, Phượng Hiên thành công làm cho tiểu Cốc Nhược Vũ ăn xong, buông bát, lau miệng cho tiểu Cốc Nhược Vũ, đứng dậy, kéo bé đến trước mặt Phượng Địch cùng Phượng Tiêu dặn dò: “Địch, ta cùng Tiêu đến phủ đại trưởng lão, trong lúc ta có ở đây ngươi phải chăm sóc bé con.”


      Nhất thời kinh ngạc, Phượng Địch dưới tình huống trước mắt vẫn thể tin đột nhiên trở thành bảo mẫu. Khi phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Phượng Hiên cúi đầu đối với tiểu oa nhi bên người : “Hiên ca ca có việc, lúc ta có ở đây vị đại ca kia . . .” Phượng Hiên dừng chút, quay đầu liếc Phượng Địch, lại cúi đầu “Vị thúc thúc này chăm sóc muội, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì tìm , Hiên ca ca rất nhanh trở lại, biết ?”


      Thúc thúc!? chỉ lớn hơn thiếu chủ ba tuổi mà thôi. Vì sao thiếu chủ có chữ lót là “Ca”, mà lại biến thành chữ lót “Thúc”? Phượng Địch quay sang nhìn đệ đệ, lại phát cười trộm, hơn nữa đồng tình nhìn mình.


      Tiểu Cốc Nhược Vũ nhìn sang “thúc thúc” bên kia sắc mặt bỗng nhiên trướng đến đỏ bừng, nhu thuận gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy cũng có thể nhờ thúc thúc dẫn muội tìm nương cùng phụ thân sao?”


      “Đương nhiên có thể !” Đương nhiên được! Phượng Hiên trong lòng đồng nhất , “Nhưng, bé con a, muội cùng vị thúc thúc này lại quen, vạn nhất có ý tốt đem bán muội …, như thế chẳng phải muội được gặp lại nương cùng phụ thân sao? Vẫn là chờ Hiên ca ca hết bận, cùng muội tìm phụ thân và nương là tốt nhất, đúng hay ?”


      Đứa trẻ chỉ có ba tuổi nên nghĩ được nhiều: nếu vị thúc thúc này quen lại có ý tốt, tại sao Phượng Hiên còn đem mình lưu cho chăm sóc. Chỉ là nghe thấy lời Phượng Hiên , cảm thấy giống như rất nguy hiểm, liền sợ hãi nhìn Phượng Địch, đồng thời còn nhích lại gần bên người Phượng Hiên, vội vàng gật đầu, cho rằng cùng Hiên ca ca trở về tìm cha mẹ vẫn là tương đối an toàn. Về phần hai người bên, đối với ngụy biện của chủ tử nhà mình chỉ có thể nhìn trời gì.


      Kế tiếp Phượng Hiên dặn Phượng Địch đống việc, đơn giản là phải chăm sóc kỹ lưỡng bảo bối tâm can của . Đợi và Phượng Tiêu rồi, trong phòng lớn chỉ có Phượng Địch cùng tiểu Cốc Nhược Vũ lớn nhìn nhau gì.


      Tiểu Cốc Nhược Vũ càng nhìn Phượng Địch càng thấy ta là người xấu, nó càng ngày càng sợ hãi, qua bao lâu bắt đầu khóc nức nở. Dần dần, càng khóc càng lợi hại, tiếng khóc kia làm cho Phượng Địch tay chân luống cuống cộng thêm phiền lòng.


      “Ô…ô, nương, ô…ô, phụ thân, ô…ô, Hiên ca ca.” Vừa khóc, bé con vừa dùng ánh mắt rưng rưng nhìn Phượng Địch vài lần.


      Tốt lắm, chủ tử nhà trong cảm nhận của tiểu oa nhi quan trọng giống như ba mẹ nó. Phượng Địch cau mày, nghĩ rằng vạn nhất bé con này còn khóc lúc thiếu chủ trở về, vậy thiếu chủ chẳng phải cho là mình bắt nạt nó. Hơn nữa, đêm qua nghe ý tứ của thiếu chủ giải thích với đệ đệ, phỏng chừng thiếu chủ căn bản muốn đem đứa này trả lại. Nó cứ vừa khóc, vừa náo loạn đòi cha mẹ như vậy cũng phải chuyện tốt. Vì thế, Phượng Địch đột nhiên lớn tiếng quát: “ cho phép khóc nữa!”


      “Dát” tiếng, tiểu Cốc Nhược Vũ ngừng khóc, nhưng vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ nhìn Phượng Địch.


      Thấy nó ngừng khóc, Phượng Địch chậm rãi lại tăng thêm ngữ khí : “ cho phép khóc nữa, cha, nương ngươi đem ngươi vứt ở ven đường, tức là cần ngươi nữa, là thiếu chủ nhà ta tâm địa tốt, thấy ngươi đáng thương mới đem ngươi nhặt về, cho nên từ nay về sau ngươi xem như người của Phượng gia, về sau phải ngoan ngoan nghe lời thiếu chủ …, cho phép lại ầm ỹ tìm cha mẹ!”


      Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe xong, sau khi tiêu hóa toàn bộ ý tứ trong lời của Phượng Địch, vẻ mặt khiếp sợ thương tâm, phút chốc nó gào khóc lên.


      “Này, ta cho phép ngươi khóc, ngươi nghe thấy sao!?” Hiển nhiên, người nào đó chưa giao tiếp với trẻ con, cho nên giọng lịch tự nhiên thốt ra, mà đáp trả lời của tiếng hề nhàng.


      xảy ra chuyện gì?” Lời này vừa vang lên trong phòng, lập tức hai người lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau.


      Phượng Địch nhất thời khẩn trương, mà tiểu Cốc Nhược Vũ lại chạy đến người hỏi, khóc đến thở ra hơi: “Hiên ca ca. . . Ô. . . Thúc thúc . . . Phụ thân. . . Ô. . . Nương , nương. . . cần. . . Ô. . . Nhược Vũ . . . .Ô. . . Có phải hay . . . . Thực. . . ” Nguyên lai là Phượng Hiên dọc theo đường nghĩ lại cảm thấy lo lắng khi đưa bé ném cho Phượng Địch chăm sóc. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đem bé mang theo người mới an tâm chút. Vì thế chạy tới chỗ cửa chính ở chủ trạch, lại trở về.


      “Ngoan nha, khóc, khóc!” Phượng Hiên trả lời tiểu Cốc Nhược Vũ mà bế bé lên, vỗ sau lưng, mang nụ cười mặt, nhưng ánh mắt lại nhìn Phượng Địch có chút thâm ý.


      Cảm thấy chủ tử nhà mình tươi cười có chút trầm, Phượng Địch nhìn về phía đệ đệ trở về, thấy Phượng Tiêu đồng tình nhìn mình, lắc lắc đầu, tiếng động ba chữ: Huynh thảm rồi!

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 25: Trừng phạt khác loại


      Thấy vẻ mặt đệ đệ, hơn nữa tự biết hành vi quát tiểu oa nhi của mình bị thiếu chủ vừa vặn bắt gặp, Phượng địch chột dạ trận, biết thiếu chủ muốn trừng phạt mình như thế nào. So sánh tất cả kinh nghiệm trước đây làm hộ vệ ở bên người Phượng Thiếu Vân trong lòng tính toán chuyện tệ nhất.


      Phượng Hiên nhìn chăm chú sâu vào trong chốc lát, nhìn xem trong lòng Phượng Địch khẳng định sợ hãi. Sau đó mới chuyên chú nhìn về phía bảo bối trong lòng, thấy tiểu oa nhi phen nước mũi, phen nước mắt, còn mồm miệng hỏi chuyện cha mẹ. Lúc này, Phượng Hiên cảm thấy lo lắng, trong lòng cực buồn bực, bản thân nhắc nhở, cảm giác bảo bối dưới che chở của mình lại bị người khi dễ, phản xạ có điều kiện giống như muốn phản kích. Vì thế, trong đầu của nháy mắt lên rất nhiều loại phương pháp trừng phạt đầu sỏ gây chuyện, phải trừng phạt thay bé con bảo bối cho hết giận mới được!


      “Ngoan bé con, khóc, khóc, vị thúc thúc kia từ trước đến nay đều dối hết lần này đến lần khác, lời của thể tính”. Đầu tiên là phỉ báng chút, “Hiên ca ca phải rồi sao, chờ Hiên ca ca có thời gian rảnh, mang bé con về nhà tìm phụ thân, nương”. Tuy rằng, cái này mới là lời dối. Nhưng gọi cái này là lời dối có thiện ý, thể tính đến.


      “Đến đây, chúng ta ngồi xuống, ngoan nha, đừng khóc, lau nước mắt, nước mũi.”


      Phượng Hiên ôm bé ngồi xuống bên cạnh bàn tròn trong phòng, lau khô sạch lệ rơi đầy khuôn mặt kia. Sau đó nhìn bé con trong lòng : “Bé con, Hiên ca ca dạy muội, muội phải nhớ kỹ lấy, khi trưởng thành đừng giống như vị thúc thúc này như vậy” ngón tay Phượng Hiên chỉ Phượng Địch, khoa tay múa chân từ xuống dưới, “Đừng chỉ nhìn nhã nhặn thanh tú, nhưng trong bụng tất cả đều là ý nghĩ xấu, chính là muốn khi dễ bé con ngoan của chúng ta, muội nhìn xem chút, khóe miệng có nốt ruồi, được kêu là miệng lưỡi, . . . “


      Kế tiếp tiểu Cốc Nhược Vũ ngừng khóc, mở to đôi mắt tròn nhìn Phượng Địch, cẩn thận nghe Phượng Hiên phê bình đánh giá Phượng Địch. Nguyên bản diện mạo kia của Phượng Địch giờ phút này ở trong miệng của Phượng Hiên nháy mắt thành hình dạng tiểu nhân gian trá, nghe thấy thế hai huynh đệ đầu đầy hắc tuyến.


      hiểu chưa?”


      “Dạ.” Tiểu oa nhi gật gật đầu, nghĩ rằng nguyên lai là người xấu vừa rồi lừa nó, nó nhớ kỹ, loại diện mạo này chính là tướng người xấu.


      “Vậy là tốt rồi.” Phượng Hiên vui tươi hớn hở. Đột nhiên ánh mắt nhíu lại hỏi tiểu Cốc Nhược Vũ trong lòng, “Bé con, muốn chơi trò chơi ?”


      “Được.” Vừa nghe muốn chơi, từ chỉ có mình luôn muốn có người chơi với mình, liền lập tức gật gật đầu. Dù sao phụ thân và nương có vứt bỏ mình, chờ Hiên ca ca có thời gian rảnh là có thể về. Cho nên có chơi đùa làm sao có thể buông tha.”Chúng ta chơi cái gì?”


      “Bé con muốn chơi cưỡi ngựa ?”


      “Dạ!” Đầu dùng sức gật.


      “Chúng ta đây liền chơi trò cưỡi ngựa.” lớn vui tươi hớn hở. Trong đó vị lớn kia vừa vừa vươn bàn tay, chỉ về phía Phượng Địch, ngoắc ngoắc ngón tay với , lại hướng xuống dưới chỉa chỉa, ý bảo chính là con ngựa.


      Hiểu được ý tứ của chủ tử, Phượng Địch có biện pháp, tiểu oa nhi tuy , nhưng chỗ dựa sau lưng nó quá lớn. Vì thế, đường đường thị vệ nháy mắt biến thành “Mã” tiên sinh, nhận mệnh từ chủ tử đem tiểu oa nhi đặt lên lưng .


      Nhìn ca ca may mắn cõng bé lưng, ở nơi nào đó bò qua bò lại, thỉnh thoảng còn phải nghe thiếu chủ cẩn thận, đừng để ngã bé con. Nếu chính là thiếu chủ làm con ngựa này giống, muốn phải vừa vừa bắt chước tiếng ngựa kêu, đối với đồ chơi này Phượng Tiêu nước mắt nước mũi đồng tình nghĩ rằng: haiz, là biết\ chủ tử nhà giống với các chủ tử khác, chưa bao giờ đánh hoặc giết thuộc hạ, chỉ biết tìm các phương thức trừng phạt kì kì quái quái, làm cho bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ thể phạm lại.




      “Tiêu, thông báo cho đại trưởng lão bọn họ chút, ta ăn cơm trưa, để cho bọn họ cần đợi ta nữa.” Bé con bảo bối quan trọng nhất, cái khác đẩy về sau, Phượng Hiên rốt cục cũng nhớ tới chuyện mọi người đợi sắp đến trưa.


      “Dạ” Phượng Tiêu lĩnh mệnh mà .


      đến phủ đại trưởng lão, Phượng Tiêu chuyển đạt lại chi tiết ý tứ của Phượng Hiên, nhìn sắc mặt đám người sau khi nghe tin tức, hơn nữa lại bị đại trưởng lão mắng, trong lòng thầm lắc đầu lui xuống, trở về Thu viện.


      Lại trở về trong phòng ở Thu viện, thấy Phượng Địch mặt đất bò qua bò lại nữa, cái bàn tròn trong phòng bày đầy các loại trân phẩm kỳ dị, chỉ thấy Phượng Hiên nhất nhất giảng giải với tiểu oa nhi trong lòng. Thỉnh thoảng, tiểu Cốc Nhược Vũ tò mò nhận đồ trong tay Phượng Hiên, mới lạ mà chơi đùa.


      Phượng Tiêu ngắm những mảnh mặt đất, nghe thấy “Ba ” tiếng nữa, biết là đồ cổ trân quý triều đại nào nháy mắt bỏ mình, mà Phượng Hiên lại cực kỳ dung túng người gây ra họa, cười lại đem bảo vật khác đưa tới trong tay tiểu oa nhi.


      Thấy thế, Phượng Tiêu trong lòng kêu lên: trời ạ! Thiếu chủ thể thèm để ý đến bảo vật vô giá này như vậy a! Hơn nữa, rất nhiều thứ đều là vật phẩm mà Phượng TrọngNamâu yếm nhất.


      “Nhường chút!” Trong giọng lộ ra tia mệt mỏi, trong tay Phượng Địch mang đến gần chục cuộn tranh, kêu đệ đệ che ở cửa nhường đường.


      Phượng Tiêu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Địch mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.


      “Thiếu chủ, đây là vài món trân phẩm cuối cùng ở trong chủ trạch.” Có thể thấy được người nào đó bị sai khiến chạy lượt toàn bộ trong nhà.




      “Uh, đặt lên bàn.” Phượng Hiên xong, mí mắt hạ xuống, nhìn thoáng qua Phượng Địch, sau đó lại ra chỉ thị, “ là nóng, Địch, lấy cây quạt, quạt cho mát.”


      “Dạ” ô, phải là bị thiếu chủ chỉnh chứ?A!Tuy rằng ai mắng tiếng, nhưng mà từ khắc trước, mình giống như con quay, làm việc ngừng, hơn nữa làm việc gì cũng thuộc về chức trách của mình .


      Phượng Tiêu nhìn Phượng Địch quạt mát cho hai người kia, trong lòng quá khẳng định, cứ như vậy, thiếu chủ lần này chỉ đơn giản phạt đại ca như vậy là xong? thể nào! Nhớ ngày đó, từng có lần như vậy, bản thân chuyện lại để ý lời …, mà thiếu chủ lại biết từ nơi này tìm con cóc, rồi với mình: “Ngươi có biết trường hợp chuyện chú ý, cứ như thế mà là việc tốt cỡ nào , ngươi hiểu để ta dạy cho ngươi. Ta vốn định tìm con ếch, nhưng mà khéo là chỉ tìm được con cóc. Nhưng cóc so với ngươi cũng tồi. Đến đây, để cho nó giúp ngươi lúc, phải biết rằng tiếng kêu của nó cùng với tiếng của ngươi vừa rồi rất giống nhau. Tuyệt! Ngươi cũng tới nhận thức chút cảm thụ vừa rồi của ta, tốt lắm!” xong, Phượng Hiên khiến cho Phượng Tiêu cột con cóc kia vào đầu của , còn cầm cái siêu (ấm nước), hướng đầu của rót nước, cười híp mắt , “Nhớ kỹ, cho nó uống nước, đừng giết chết a!”


      Vậy đỉnh đầu của là cóc, tay cầm siêu, hơn nữa còn bị Phượng Hiên phái đường làm việc, dùng bộ dáng buồn cười kia di chuyển lần lượt phố lớn ngõ , vứt toàn bộ mặt mũi ở Đô thành .


      Nhớ tới chuyện này là Phượng Tiêu lại đau lòng a! Cho nên, tin lần này thiếu chủ chỉ đơn giản đối đãi với huynh trưởng như vậy.


      Quả nhiên ngoài sở liệu của , Phượng Hiên đối với tiểu oa nhi xem vẽ trong lòng hỏi: “Bé con a, có muốn xem diễn ?”


      “Dạ!” Bé lập tức gật đầu, chút cũng chậm trễ.


      “Tốt lắm, uh, chúng ta liền nhìn quanh đây … chọn người đóng vai tiên hạ phàm được chào đón nhất là được rồi.” Phượng Hiên vừa cười, vừa , vừa dùng ngón tay chỉ Phượng Địch, lại đối với vung vung lên, ý bảo chọn làm tiên .


      Tiên hạ phàm? Có như vở diễn như vậy sao? Bị chỉ tên Phượng Địch nhất thời dại ra, thấy Phượng Hiên thúc giục : “Còn mau thay quần áo, tiên, ! Tiêu, tìm người giúp Địch chút .”


      “Dạ . . . ” Phượng Tiêu yếu ớt đáp lại tiếng, nghĩ rằng chủ tử nhà nào có đơn giản để cho như vậy, cái này, đại ca thảm, chỉ phải nam cải trang nữ, còn phải tự biên tự diễn “tiên hạ phàm được chào đón nhất ” chưa từng nghe kia.


      Kế tiếp, Phượng Địch kia với cách ăn mặc dở ông, dở thằng cùng với biểu diễn để chọc cười tiểu Cốc Nhược Vũ, làm cho nó xem thú vị. Nhưng nếu nghĩ cứ như vậy mà chấm dứt … mười phần sai. Bởi vì Phượng Hiên muốn cho Phượng Địch khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ: người mình phải bảo vệ tuyệt đối chấp nhận người bên ngoài động vào.


      Cho nên, Phượng Địch đáng thương nam cải nữ trang diễn trò, bị sai khiến ra ngoài đường mua đồ. Thậm chí xế chiều còn cùng Phượng Hiên đến phủ đại trưởng lão gặp người gia tộc Lâm thị làm tất cả chuyện này cho đến ban đêm Phượng Hiên mới buông tha cho .

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 26: Gặp trước khi đính hôn


      Phượng Địch xem như kiến thức cùng trí nhớ được mở rộng. Trước đây, thiếu chủ nhà mình khuôn mặt chỉ có loại biểu tình – cười, khiến nghĩ đến thiếu chủ tính tình vô cùng tốt tức giận. Tuy rằng bây giờ thiếu chủ vẫn có biểu tình như trước nhưng thân nam nhi mà mình lại bị hoá trang mặt hoa da phấn, đầu đội cây trâm, mặc váy nữ bị năm vị trưởng lão cùng với người của Lâm thị dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá, thông thường loại này chỉ có thiếu chủ nhà mới được. Nhưng cũng thấy có động tĩnh gì. Bởi vậy, làm cho mình mất hết mặt mũi!

      Phượng Địch ở trong lòng thề về sau tuyệt đối, cam đoan, nhất định làm trái với tâm ý của thiếu chủ, thiếu chủ sủng người nào phải đội lên đầu để phụng dưỡng.

      Lúc này, Phượng Hiên cùng tiểu Cốc Nhược Vũ dùng xong bữa trưa. Trong lúc đấy chỉnh Phượng Địch chạy ra chạy vào, quay về bảy tám lần, cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới nắm bàn tay bé yếu ớt của tiểu oa nhi vào phủ đại trưởng lão cùng hai vị trưởng lão gặp mặt với Lâm Tuyết Thiến thảo luận việc đính hôn.

      Lần này chuyện đính hôn của Lâm thị cùng tông chủ Phượng thị tương lai là kiện quan trọng cho nên gia tộc Lâm thị chỉ có bản thân Lâm Tuyết Thiến, còn có ba vị trưởng lão, hơn nữa Thiếu tông chủ của Lâm thị- Lâm Tuyết Nham cũng cùng đến Phượng châu. Song, theo nhị trưởng lão của Lâm thị Lâm Tuyết Nham kia biết bị bệnh gì thể lộ diện phải quay về Lâm Châu. Cho nên trước mắt trong đại sảnh của phủ đại trưởng lão phân biệt năm vị trưởng lão của Phượng thị, ba vị trưởng lão Lâm thị, Lâm Tuyết Thiến là chín người.

      Phượng Hiên nắm tay tiểu oa nhi theo phía sau là Phượng Địch, Phượng Tiêu, thẳng tắp đến ghế. Chỉ thấy xoay người mặt nhìn mọi người đem vạt áo vén lên, ngồi xuống, bỏ qua cái nhìn tò mò của mọi người, ôm tiểu Cốc Nhược Vũ bế lên đặt vào trong lòng.


      để cho chư vị đợi lâu, đều tại ta tranh giành với thị vệ làm trễ nãi thời gian quá lâu, hại ta thể đến đây sớm chút mong rằng chư vị trưởng lão bao dung.” Trừng phạt còn chưa xong, Phượng Hiên quên đem những điều sai đó đổ lên người Phượng Địch. Quả nhiên, các trưởng lão Phượng thị chịu đựng tức giận ánh mắt toàn bộ phóng đến Phượng Địch.

      Phượng Địch thân mồ hôi lạnh, hơi hơi cúi đầu, nội tâm gào thét. Trong lòng Phượng Hiên lại đắc ý cười trộm, trừng phạt Phượng Địch hại bé con khóc là trong những mục đích mà giờ này, khắc này chính mình thể thái độ mấy thân thiện với Phượng Địch, nhất định từ trong tứ trưởng lão ngồi ở đó truyền quay lại trong tai phụ thân đại nhân cùng Phượng Thiếu Vân. Như vậy để cho Phượng Địch trước mặt hai người kia mất tín nhiệm, công đôi việc.

      Mọi người ngồi nào ai biết được ý nghĩ của , thấy cách ăn mặc của Phượng Địch chẳng ra cái gì cả toàn bộ cau chặt mày, cảm thấy khó coi, thay đổi tầm mắt nhìn về phía đứa trong lòng Phượng Hiên kia biết xuất từ bao giờ.

      Chỉ thấy tiểu oa nhi kia đầu buộc hai búi tóc bằng sợi dây tơ tằm màu hồng, mặc bộ váy màu trắng hồng, chân đôi giầy thêu tinh xảo, bé ngũ quan đoan chính, cái miệng nhắn nhếch , thanh tú đáng , làn da trắng noãn lên chút hồng, đôi mắt tròn, trắng đen ràng, sợ mà nhìn toàn bộ mọi người nhìn mình. Đợi bé sau khi nhìn mọi người xong, chớp mắt, cúi đầu dùng hai tay bé bắt lấy đồ trang sức thắt ở bên hông Phượng Hiên chuyên chú thưởng thức.

      Quần áo vải dệt người bé vừa thấy nhận ra là xuất xứ từ nơi danh tiếng, khiến cho các trưởng lão ngồi đều suy đoán bé là tiểu thư nhà ai được Phượng Hiên mang đến chơi. Vì thế mọi người cũng lấy nghi vấn từ trong lòng ra để hỏi.

      Nhưng nhìn Phượng hiên ôm bé kia, Lâm Tuyết Thiến cảm thấy vừa mắt thậm cảm ghen tị, cho rằng đó là Phượng Vũ. Nhưng mà nghĩ nghĩ đến tuổi lại thấy đúng. Vậy chính là người có huyết thống với Phượng Hiên. Nghĩ đến có giống động vật cái ngồi trong lòng Phượng Hiên, tâm Lâm Tuyết Thiến nhất thời căm tức, tay tức giận nắm chặt khăn tơ lụa, mặt lại cố gắng bảo trì biểu tình thèm để ý .

      “Thiếu tông chủ, vị này là nhị trưởng lão của Lâm thị, vị này là tam trưởng lão, . . . . . .” Đại trưởng lão Phượng Vĩnh Diễm từ từ giới thiệu, Phượng Hiên cười gật đầu chào hỏi người được giới thiệu.

      Giới thiệu đến Lâm Tuyết Thiến chỉ thấy trang phục của nàng từ đầu đến chân làm cho người ta thể soi mói, sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, hơi hơi gật đầu với Phượng Hiên cái, giơ tay nhấc chân đều cao hơn người khác bậc làm cho các trưởng lão Phượng thị cảm thấy này trở thành phu nhân tông chủ Phượng thị tương lai hoàn toàn xứng đáng. Mà Phượng hiên lại nhìn nàng sâu lát, tiếp theo mặt của giơ lên nụ cười vô cùng sáng lạn với Lâm Tuyết Thiến, nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia thiếu chút nữa làm hỏng mắt mọi người, nhất là làm cho Lâm Tuyết Thiến trong lòng như nai con chạy loạn, vui thể .

      “Thiếu tông chủ, nghi thức đính hôn cử hành ba ngày sau, lão phu tìm người tính qua, đó là ngày lành.”

      “Uh, tốt.”

      “Mời Thiếu tông chủ đem ngọc bội Song Phượng thuộc về nhà trai giao cho Lâm tiểu thư, vào thời điểm thực nghi thức đính hôn song phương lại trao đổi. Về phần nghi thức đính hôn cần chú ý số chuyện bây giờ có chuyên gia giải thích với thiếu chủ cùng Lâm tiểu thư .”

      “A, như vậy a! Tốt.” Phượng Hiên đứng lên, tay trái cầm cây quạt, tay phải ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đến trước mặt Lâm Tuyết Thiến lại đối với tiểu oa nhi trong lòng , “Bé con, thay Hiên ca ca lấy ngọc bội ra ở trong quần áo Hiên ca ca.”

      Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe thấy lời của , ngẩng đầu nhìn , ngón tay út chỉ vào ngực của hỏi: “Nơi này?”

      “Đúng, chính là trong chỗ này, ở trong quần áo.”

      Taynhỏ bé với vào trong quần áo của Phượng Hiên, tìm tới tìm lui, lấy ra hai khối ngọc bội, mỗi tay cái, tiểu oa nhi đưa đến trước mắt Phượng Hiên, ánh mắt tròn tròn nhìn tiếng động hỏi là cái nào.

      “Cái ở tay trái kia, ngoan, cầm nó đưa cho vị tiểu a di này.” Phượng Hiên tiếng, tiểu oa nhi động tác làm theo.

      Tiểu, a, di! ? Lâm Tuyết Thiến trừng mắt nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ đưa ngọc bội tới trước mắt nàng, lông mày nhắn nhíu lại, nàng phải nghe lầm, vì sao Phượng Hiên là ca ca, mà chính mình lại là a di!? Nàng cũng chỉ lớn hơn Phượng Hiên hai tuổi mà thôi a! Nhưng đợi nàng nghĩ nhiều, bên tai của nàng liền truyền đến thanh trầm thấp làm say lòng người của Phượng Hiên.

      “Lâm tiểu thư, mau tiếp nhận a, đây là miếng ngọc bội Song Phượng thuộc về nhà trai.”

      Lâm Tuyết Thiến đưa tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn Phượng Hiên chỉ thấy mặt mang ý cười, ánh mắt thâm thúy mê người nhìn mình, nhất thời nàng đem nghi vấn trong lòng vứt bỏ ra sau đầu làm sao còn có thể nghĩ đến.

      “Ngọc bội kia rất quan trọng, chính là thay mặt từ những đời trước của gia tộc Phương thị chúng ta. Cho nên Lâm tiểu thư cần phải giữ lấy tốt, trăm ngàn đừng làm đánh mất nó!” Lời ôn nhu hoà ái, nhưng thời điểm Phượng Hiên những lời này trong mắt lại lên tia dụng tâm kín đáo.

      “Chuyện này là tất nhiên, Phượng thiếu tông chủ xin yên tâm ! Ta nhất định giữ gìn nó tốt.” Bị Phượng Hiên cố ý phóng điện Lâm Tuyết Thiến đầu óc mê muội trả lời.

      “Hôm qua ta vừa đến Thải đô hơi mệt, liền phân phó ai cũng gặp. Nhưng cũng bao gồm Lâm tiểu thư. Đều là ta đây có mắt để thủ hạ tự tiện cản Lâm tiểu thư,” Phượng Hiên dùng cây quạt ở tay trái chỉ chỉ Phượng Địch, tiếp tục đem lỗi đổ lên người , làm cho bị xem thường, “Nàng nên tức giận, nếu ta biết Lâm tiểu thư đến, nhất định đích thân nghênh đón, làm sao có thể để tình người bị chặn ở cửa, về việc đả thương thị vệ của tiểu thư, vì chuyện này ta trừng phạt ngươi trăm ngàn đừng để trong lòng.”

      “Tất nhiên.”

      “Nếu như Lâm tiểu thư chê mà …, chúng ta dạo đến hậu viên được ?”

      “Dạ.”

      Thấy thái độ của Phượng Hiên giống như rất vừa ý với Lâm Tuyết Thiến, trưởng lão hai nhà cảm thấy vui sướng. Mà Lâm Tuyết Thiến biểu tình thẹn thùng lại làm cho Phượng Tiêu ở bên đồng tình sâu sắc. Ai! người đáng thương, đời này nào có mấy người có thể đào thoát khỏi khi thiếu chủ cố tình hấp dẫn, nàng ta làm sao có thể cho rằng thiếu chủ chán ghét Lâm thị như vậy thích nàng ta, tự mình xem ra thiếu chủ có khả năng thích bé trong lòng ngực của người còn lớn hơn.

      Lâm Tuyết Thiến đứng lên chuẩn bị cùng Phượng Hiên dạo hậu hoa viên chút, thấy tiểu oa nhi trong lòng Phượng Hiên mở mắt to tròn nhìn mình chằm chằm. Trong lòng của nàng nhất thời cảm thấy vô cùng chán ghét.

      Tiểu Cốc Nhược Vũ phát Lâm Tuyết Thiến trừng mình, có chút sợ, co lại trong lòng Phượng Hiên, sau đó cầm lấy quần áo Phượng Hiên kéo ý bảo Phượng Hiên cúi đầu.

      Phượng Hiên thấy bé con bảo bối giống như muốn suy nghĩ của mình, vội vàng tiến đến trước mắt bé hỏi: “Bé con, chuyện gì.”

      “Vị tiểu a di kia mặt rơi rất nhiều bụi, nhiều bụi trắng!”. Tiểu Cốc Nhược Vũ thấp giọng , lúc còn ngắm hai mắt Lâm Tuyết Thiến.

      Thanh của bé tuy rằng rất , nhưng mà ở trước mặt Lâm Tuyết Thiến lại nghe , nháy mắt sắc mặt của nàng ta trở nên xanh mét.

      Phượng Hiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo vui vẻ cười lên, ha ha, quá buồn cười rồi!

      nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt cái, sau đó đối với tiểu oa nhi trong lòng giải thích: “Oa nhi, đây phải là bụi, đó là phấn dùng để hoá trang, có thể đem mình biến thành phiêu phiêu gì đó.”

      Lâm Tuyết Thiến vừa nghe thấy hai chữ “Phiêu phiêu” tâm hoa nộ phóng. Nhưng lời kế tiếp trong câu của Phượng Hiên lại giống như mũi tên nhọn đâm trúng vào nàng, đúng là tuyệt đối đả kích người.

      “Vào tình huống bình thường, dùng để che những chỗ thiếu hụt của mình bộ dạng được đẹp đẽ mới dùng loại này, giống bé con cùng Vũ nhi tỷ tỷ của muội đều thuộc về thiên sinh lệ chất (đẹp tự nhiên), cần dùng loại đồ vật này, biết ?”

      “Vũ nhi tỷ tỷ?”

      “Uh, Vũ nhi tỷ tỷ của muội, muội muội của Hiên ca ca, bộ dạng của nàng rất đẹp!” Trong giọng khó nén vẻ tự hào, “ bao lâu muội có thể nhìn thấy nàng, về sau muội có thể cùng Vũ nhi tỷ tỷ chơi đùa.”

      “Dạ.” Nghe thấy có người có thể cùng mình chơi đùa, tiểu oa nhi vui vẻ mà gật đầu lên tiếng trả lời.

      Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ cực kỳ đắc ý ra chính sảnh. Mà theo sau, Lâm Tuyết Thiến sắc mặt lúc trắng, lúc xanh đột nhiên có loại cảm giác ràng lắm, Phượng Hiên rốt cuộc thích hay thích mình?!

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27: Khách mời mà đến


      là đến hậu hoa viên dạo nhưng thực tế Lâm Tuyết Thiến phát chỉ có Phượng Hiên cùng tiểu oa nhi hai người kia vừa , vừa cười. Mà nàng cũng chỉ giống như nhóm người hầu ở phía sau cùng theo mà thôi.

      Nàng đường đường là đại tiểu thư của Lâm gia nhưng lại bị xem như người làm nền. Nghĩ đến đây, trong lồng ngực hừng hực lửa giận như có hỏa mà thể phát. Lâm Tuyết Thiến cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa hung hăng trừng trừng Phượng Hiên nắm lấy tay bé của tiểu oa nhi ở phía trước.

      Nguyên bản còn chăm chú nghe Phượng Hiên giảng giải những hoa quý báu trong hậu viên này, tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt cái, vừa vặn cùng tầm nhìn của nó, phát ra vị tiểu a di kia giận giữ trừng mình. Tiểu Cốc Nhược Vũ nguyên nhân nó cảm thấy có chút sợ hãi, khuôn mặt nho nháy mắt tràn đầy bất an. tự chủ, tới sát chỗ của Phượng Hiên hai tay bé gắt gao mà cầm lấy tay .

      Cảm giác được tiểu oa nhi dựa vào người mình, dùng sức nắm tay của mình, Phượng Hiên dừng giải thích lại, cúi đầu vừa thấy bé con bảo bối ngửa đầu nhìn mình, khuôn mặt nhắn tràn đầy đáng thương, oh, đây là làm sao vậy? Bé con sao lại đáng thương như thế?

      cần nghĩ ngợi, Phượng Hiên hơi hơi cúi người, bế tiểu oa nhi từ mặt đất lên, sủng nịch dỗ bé : “Bé con mệt đúng hay ? Vậy để Hiên ca ca ôm muội nhé, ngoan nha!” xong, nhìn thấy ánh mắt tiểu Cốc Nhược Vũ hơi ủy khuất vô tội, mày nhíu lại, cái miệng nhắn nhếch , biểu tình hé ra khuôn mặt nhắn chọc cho người thương. Vì thế, trong lòng kêu to lên chính mình thế nhưng tìm lại tìm được tiểu oa nhi đáng như thế, là rất vui. Phượng hiên “Ba” chút ngay tại mặt tiểu Cốc Nhược Vũ hôn cái.

      Nháy mắt, Lâm Tuyết Thiến theo bên cảm thấy ngực như bị chặn ngang, lên cũng lên được, xuống cũng xuống được. Mà cảm thấy tiểu Cốc Nhược Vũ hai tay vây quanh cổ của Phượng Hiên, đồng thời đem đầu cũng uốn tại nơi đó, chà chà, im lặng lên tiếng. Về phần Phượng Hiên chỉ lo tiểu oa nhi thơm ngào ngạt, mềm mại non nớt đáng trong ngực mình, căn bản nhìn người nào đó, chú ý tới bầu khí đúng lắm.

      Vì thế, chuyện này ai cũng biết phu nhân tương lai chính quy của tông chủ Phượng thị, cùng người được đề cử phu nhân tông chủ, hai người lần đầu tiên giao phong. cần phải là phu nhân tông chủ nho tương lai thắng được, thiên hạ nho cần tốn nhiều sức trong lúc vô tình làm cho đối phương tức giận choáng váng đầu óc, sắc mặt xanh mét đen thùi.

      bên khác cứ “Khéo” như vậy, Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến dạo hậu hoa viên bao lâu, bên ngoài phủ đại trưởng lão Phượng thị có người cầu kiến. Nghe được người tới báo danh khiến cho hai tộc trưởng lão Phượng, Lâm hàn huyên chuyện phiếm cũng cảm thấy mừng rỡ ngoài ý muốn, đại trưởng lão tự mình ra ngoài đón.

      Chỉ thấy người nọ khuôn mặt gầy yếu, hai mắt lại sáng ngời có thần, râu dài đến tận ngực, cầm trong tay cây phất trần mặc đạo bào, bộ dạng giống như thần tiên. Người này phải ai khác mà chính là “Kỳ quái tiên nhân” bói toán tài tình mà nổi tiếng thiên hạ Kỳ Toán Tử!

      biết Đạo Trưởng đường xa mà đến, ta biết để tiếp đón từ xa a!”. Đại trưởng lão vẫn muốn mời Kỳ Toán Tử đến Thải Đô giúp bộ tộc Phượng thị xem mạng buôn bán, kết quả tính cũng tính được người mời đến, thế nhưng mời mà tự đến. Liền vội coi người tôn sùng là khách quý mời Kỳ Toán Tử vào bên trong phủ, đồng thời còn sai người đem Bắc viện Thanh Vân Cư quét tước sạch , chuẩn bị cho Kỳ Toán Tử ở.

      “Bộ tộc Phượng thị những ngày gần đây có đại phát sinh, bần đạo từng tính qua nhiều lần, nên là tốt hay xấu, kết quả đều chưa , đây là việc mà cuộc đời bần đạo hiếm thấy, cho nên bần đạo mạo muội đến đây muốn biết nguyên nhân vì sao để có thể cẩn thận tính lại lần.” Được mời đến chính sảnh ngồi, Kỳ Toán Tử đầu tiên là hành lễ đối với đại trưởng lão, sau khi ngồi xuống mới giải thích ý đồ đến.

      “Đại !?” Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đại trưởng lão lại trầm ngâm, sau đó ” Sắp tới đây Thiếu tông chủ nội tộc của ta cùng đại tiểu thư của Lâm thị đính hôn, biết Đạo Trưởng là chỉ việc này. . . .hay là bộ tộc ta có chuyện khác phát sinh?”

      “Tất nhiên là chỉ chuyện này. biết bần đạo có thể gặp hai vị đương ?”

      “Đương nhiên có thể.” Đại trưởng lão gật đầu đáp ứng, cũng chỉ thị người ra hậu hoa viên mời hai người lại đây.

      “Ngươi kỳ quái tiên nhân đến đây, đặc biệt đến bói toán việc đính hôn của ta cùng Phượng Thiếu tông chủ, đúng ?” Lâm Tuyết Thiến giật mình hỏi.

      “Đúng vậy.”

      “Thậm chí có chuyện tốt như vậy, là quá tốt! nghĩ tới Kỳ Toán Tử lại mời mà tự đến. Nghe đồn có thể có được danh hào “kỳ quái tiên nhân” này thông hiểu thiên văn, dưới xét thời vận, xem xét tương lai. Nghe Kỳ Toán Tử này bói toán chưa bao giờ xảy ra sai. Phượng Thiếu tông chủ, đối với chuyện chung thân của chúng ta mà điềm tốt! Đúng hay !?” Lâm Tuyết Thiến tươi cười thản nhiên nhìn Phượng Hiên nhưng trong lòng nàng lại khinh miệt tiểu Cốc Nhược Vũ bộ dạng còn nghiêm túc nghe mình chuyện. Cho rằng nó căn bản hiểu mình cái gì, dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu cái gì cũng biết.

      “Uhm, còn có chuyện nào tốt hơn, chúng ta cứ qua nhìn xem.” Phượng Hiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiểu ác ma trong lòng lại cười có ý khác.

      Trong lúc mời hai người tới, đại trưởng lão đem ngày tháng sinh đẻ của hai người-Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến giao cho Kỳ Toán Tử. Chỉ thấy sau khi xem qua bát tự trong tay chữ cũng . Ngược lại nhắm hai mắt, đợi khi mở hai mắt ra với đại trưởng lão: “ tại bần đạo biết nguyên nhân, nhưng cứ để bần đạo sau khi gặp qua hai người xem qua tướng trước mặt hai người mới có thể biết ứng đối như thế nào.”

      “Vậy làm phiền đạo trưởng rồi!” Đại trưởng lão nhất thời yên tâm.

      “Phía trước tìm người tính qua bát tự hai người là rất hợp biết có phải hay ?” nhị trưởng lão Lâm thị yên tâm hỏi.

      “Chỉ xem bát tự là xứng đôi, nhưng có biến số, duyên phận vợ chồng có sâu như vậy. Song, có thể vượt qua cửa trước mắt nhưng chỉ là cửa nhân duyên thể tốt hơn đâu! Bất luận là đối với Phượng thị, hay là đối với Lâm thị cũng là đại cát!” Cái gì nhân duyên thể tốt hơn. Ai! ràng là bát tự hợp, nhưng vô duyên vợ chồng, tiểu quỷ kia thêu dệt bắt đống này làm cho mình giống như lão đạo khoác lác, ở trong này lung tung đập bể uy tín của mình. là! Nếu phải sư huynh cầu mình tại sao có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây để cố hết sức làm cái loại chuyện tốt đẹp này? Ở mặt ngoài Kỳ Toán Tử vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nhưng mà trong lòng cũng nơi đó giơ chân mắng cái người hại đến Thải Đô.

      Trong lòng chính là trộm mắng cái người ôm tiểu oa nhi nọ, bên cạnh là Lâm Tuyết Thiến phụ hoạ, phía sau hai hộ vệ cùng với chuỗi dài nha hoàn của Lâm Tuyết Thiến đến chính sảnh .

      Đại trưởng lão thay song phương giới thiệu giải thích xong. Sau khi mời mọi người ngồi xuống, Phượng Hiên hỏi: “Bây giờ là như thế nào đây?”

      Phượng Hiên hỏi xong, mọi người đem tất cả tầm mắt đều tập trung người Kỳ Toán Tử, nào biết ánh mắt của lại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chống lại. Chỉ thấy nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ trước mặt chớp mắt, sau đó tầm mắt qua lại ở mặt Phượng Hiên cùng bé rồi bồi hồi.

      bao lâu, chỉ thấy ha ha cười, tay vuốt chòm râu, gật đầu thoải mái bốn chữ: “Duyên, duyên, duyên a!”

      Ha? Mọi người hiểu, mà Phượng Hiên sửng sốt chút, buồn bực: mình có bảo Phượng Địch dạy lời này sao? Viên cái gì viên a?

      “Ngươi muốn cái gì viên sao?” Bị Kỳ Toán Tử làm cho hiểu, Phượng Hiên hai mắt híp lại, tươi cười có chút quái dị, ánh mắt cố gắng nhắn dùm: ngươi làm chính cho ta, nếu thể chỉnh Lâm Tuyết Thiến hơn nữa cái cọc đính hôn này thể hủy diệt, đến lúc đó ta liền cho ngươi chôn cùng hai tỷ muội Lâm gia!

      Viên gì đó? Kỳ Toán Tử sau khi nghe được, khóe miệng nhịn được hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ: chính mình ràng rất là duyên, rốt cuộc là liên tưởng như thế nào, có thể nghĩ đến là viên chứ!? Ông thầy tướng số mù này, đều lớn như vậy rồi thế nhưng năng lực bói toán vẫn như cũ, chút tiến bộ cũng có! là có làm nhục tên các thế hệ tông chủ Cung gia!

      Kỳ Toán Tử phải ai khác mà chính là sư đệ của tông chủ Cung thị Cung Thượng Hi. Cung gia võ công nổi tiếng thiên hạ, nhưng Cung gia còn có tuyệt học ai biết đó chính là bói toán, đó là thuật học được truyền qua nhiều đời tông chủ. Trừ lần đó ra mỗi đời tông chủ đều đem môn học này truyền cho đệ tử khác của họ, nên đệ tử cuối cùng cả đời thể thu đồ đệ. Từ đó các đệ tử khác đều kế thừa danh hào “Kỳ quái tiên nhân”. Kỳ Toán Tử đúng là thế hệ kỳ quái tiên nhân này.

      Về phần tại sao lại ở trong lòng mắng Phượng Hiên là thầy tướng số mù. Nhắc tới việc này ngay cả Cung Thượng Hi đều lắc đầu thở dài. Trong nội bộ của Cung thị, Thiếu tông chủ Phượng Hiên vô luận văn hay là võ, vô luận mưu lược hay là tâm kế đều là tốt nhất rất có xu thế trò giỏi hơn thầy. Chỉ là, đời chẳng ai hoàn mỹ, khi Phượng Hiên học tập tính toán, bói toán ở Cung gia, Cung Thượng Hi mới phát ngoại tôn hoàn mỹ này mười phần là thầy tướng số mù. Vô luận chính mình hay là nữ nhi dạy nó như thế nào nó đều học được. có biện pháp, Cung Thượng Hi quyết định đổi người dạy lại, liền cho mời sư đệ Kỳ Toán Tử khi cư, khi chạy thiên hạ để dạy cho Phượng Hiên.

      Thời gian này, ngoại tôn thiên tài trong miệng sư huynh chỉ có thể làm cho Kỳ Toán Tử dùng câu hình dung đó là :“gỗ mục cũng thể chạm khắc”!Dạy muốn hộc máu a! Thử hỏi ngay cả nhìn thủ tướng (chỉ tay) đường nhân duyên cùng đường số mệnh cũng phân biệt được, gọi bói toán ngu ngốc gọi là gì?!

      Nhìn đến biểu tình Kỳ Toán Tử, Phượng Hiên biết lại trong lòng chửi mình bói toán ngu ngốc rồi. là, chính mình cùng môn bói toán này trước nay đều xung đột. Cũng lạ, bản thân ngay cả điều cơ bản nhất gì đó đều nhớ được, nghĩ đến gì đó, đầu óc liền thắt lại, chuyện này có cách nào khác. Hơn nữa, tuyệt học này được muội tử bảo bối kế thừa như vậy còn so đo làm cái gì! Đúng rồi, vừa rồi hình như là nhìn bé con mới ra những lời này, đầu óc Phượng Hiên bỗng nhiên vừa chuyển, chỉ vào tiểu Cốc Nhược Vũ ngồi vững chắc trong ngực mình : “Có thể xin ngài thay ta tính cho bé con được .”

      “Bát tự của nó.” Trong lòng cũng muốn, Kỳ Toán Tử lập tức hỏi.

      “Bé con, bát tự là cái gì?” Phượng Hiên cúi đầu hỏi.

      “Bát tự?” khuôn mặt nhắn của bé con hiểu , chỉ nhìn lại Phượng Hiên.

      “Uhm. . . . biết.” Phượng Hiên lắc đầu với Kỳ Toán Tử.

      “Đưa tay cho ta xem.” Kỳ Toán Tử đứng dậy đến chỗ Phượng Hiên, bé được cổ động của Phượng Hiên vươn tay bé lòng bàn tay hướng lên để cho Kỳ Toán Tử xem.

      “Còn trẻ trôi chảy, mười bảy gặp tam kiếp, ba năm sau qua, khổ tận cam lai (cuộc sống an nhàn tới). Từ nay về sau phú quý gia thân cho đến cuối đời. Nhân duyên chính là tam duyên chung thân, vợ chồng ân ái cả đời, phu quân tương lai làm quan to nhất phẩm trong triều, hơn nữa được phong hầu, bé là mệnh Vương Phi Phú Quý!”

      Ha ha, bé con nhà mạng vô cùng tốt, tốt quá!A! Đợi chút! “Ba kiếp? Như thế nào để tránh ?” Phượng Hiên đột nhiên nghĩ đến lời của Kỳ Toán Tử có đoạn tốt, lúc này phải giúp bé con tránh được ba kiếp kia.

      “Cả đời phú quý, chỉ gặp ba kiếp có ngại gì, bần đạo chỉ có thể sửa ít tiểu vận, đại kiếp nạn thể sửa loạn gặp những chuyện thuộc trời tính thể thay đổi!” Kỳ Toán Tử ngồi trở lại vị trí của mình, hài lòng nhìn thấy mặt Phượng Hiên lên tia tức giận, vui vẻ mà nghĩ: chính mình quả nhiên tính sai, tương lai bé con này đánh vỡ cái mặt nạ kia của Phượng Hiên, thực chờ mong ngày nào đó đến!

      bậy! Nào có loại tình này, ràng muốn sửa! Phượng Hiên tức giận trong đầu bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để cho Kỳ Toán Tử hỗ trợ, cho dù được, cho dù tìm ngoại công cũng phải làm được chuyện này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 28: Bị người trêu đùa


      Trong chính sảnh mọi người nghe lời tiên đoán kia của Kỳ Toán tử. có ai ngoài Phượng Hiên biết, cũng hiểu được tại sao lại biến thành thầy tướng số của tiểu oa nhi rồi!Lâm Tuyết Thiến nghe thấy tương lai bé có ba kiếp nạn nhất thời vui sướng trận khi người gặp họa. Nhưng tâm tình trộm vui mừng của nàng nháy mắt bị câu cuối cùng của Kỳ Toán Tử “Vợ chồng ân ái cả đời, phu quân tương lai làm quan to nhất phẩm trong triều, hơn nữa được phong hầu và có số mệnh Vương Phi Phú Quý” phá hư hầu như còn. Cảm xúc người khác so với mình tốt hơn khó chịu. Nàng bĩu môi, ánh mắt khinh thường bắn về phía tiểu Cốc Nhược Vũ, từ xuống dưới đánh giá tiểu oa nhi, muốn nhìn bộ dạng của nó làm sao có thể xưng là mệnh phú quý.

      Lúc ấy, Phượng Hiên muốn cải mệnh của tiểu oa nhi để bé tránh được ba kiếp nạn. Như vậy nhìn qua cực kỳ trân trọng tiểu oa nhi trong lòng ngực của . Thoáng chốc Lâm Tuyết Thiến đố kị ghen ghét trong lòng bay lên. Nàng ra hiệu nha hoàn phía sau cúi xuống đối với nha hoàn giọng vài câu, chỉ thấy nha hoàn kia gật đầu lên tiếng trả lời. Sau đó đến phía sau nhị trưởng lão của Lâm thị biết gì đó với Lâm nhị trưởng lão, chỉ thấy Lâm nhị trưởng lão nhìn nhìn Lâm Tuyết Thiến gật đầu tỏ vẻ biết.

      Phượng Hiên trong đầu di chuyển biết nên thuyết phục Kỳ Toán Tử như nào lại nghĩ rằng lời mới định cất lời bị Lâm nhị trưởng lão cắt đứt.

      biết việc hôn nhân này đến tột cùng có chỗ gì ổn mong rằng đạo trưởng chiếu sáng.” Hiển nhiên Lâm Tuyết Thiến để cho nha hoàn truyền đạt với Lâm nhị trưởng lão chính là làm cho Kỳ Toán Tử trở về vấn đề chính.

      Kỳ Toán Tử thanh thanh hắng giọng, thầm may mắn, may mắn được ông ta cắt đứt lời của Phượng Hiên.Nếu , với tính cách đó của Phượng Hiên đạt mục đích quyết bỏ qua .

      “Là như vậy, sau khi xem qua bát tự và tướng mạo của Phượng Thiếu tông chủ cùng Lâm tiểu thư, bần đạo có thể kết luận bát tự hai người xứng, vợ chồng duyên mỏng, hai người đính hôn tất xảy ra biến. Nhưng nếu có thể vượt qua được cửa này từ duyên mỏng biến sâu, đầu bạc đến già, ân ái cả đời.” Lời này được Kỳ Toán Tử cảm thấy tốt nhất. Những lời này căn bản chính là sư huynh Cung Thượng Hị cùng Phượng Hiên truyền đạt lại cho mình … Còn đầu bạc đến già, ân ái cả đời đâu chứ, bóng dáng hộ vệ của Cung gia sớm phân thành hai nhóm, chờ vạn nhất thành công đoạt lấy mạng hai nàng Lâm thị, phải khi duyên nhìn như biến sâu Diêm Vương lập tức triệu kiến mới đúng!

      nghĩ như vậy người khác lại biết, vừa nghe lời của xong Lâm tuyết Thiến rất muốn hỏi làm thế nào mới có thể vượt qua được cửa ải này. Nhưng nàng vẫn nhẫn nại chờ đợi người khác thay nàng hỏi ra .

      “Vậy phải làm thế nào mới tốt?” Phượng Vĩnh Diễm vẻ mặt nghiêm túc hỏi, nghĩ rằng quyết thể từ bỏ cửa hôn nhân này.

      “Uhnm . . . ” Kỳ Toán Tử nhắm hai mắt lại, tay phải ở nơi nào bấm đốt ngón tay lát, đợi mở mắt ra mới trả lời Phượng Vĩnh Diễm …, “ vậy nghi thức đính hôn sắp xếp ba ngày sau ? Ngày đó là giờ lành, thể có ngày nào tốt hơn! Còn lại xem Lâm tiểu thư .”

      “. . . . .” Kỳ Toán Tử từ từ nhìn Lâm Tuyết Thiến chỉ thấy nàng lên tiếng trả lời, nhưng biểu tình mặt lại hiển lộ .

      “Muốn vượt qua cửa này trong nghi thức đính hôn, cũng chính là từ giờ trở Lâm tiểu thư cần phải làm vài việc. Thứ nhất, thể gặp vị hôn phu tương lai, cũng chính là Phượng Thiếu tông chủ; Thứ hai, mỗi ngày làm việc thiện, cần tập trung tất cả khất cái ở Thải Đô lại Lâm tiểu thư phải tự mình chiếu cố áo cơm; Thứ ba, phải ở tại am ni bản địa, ăn chay, kị ăn mặn! Thứ tư, mỗi ngày cần phải đến suối băng Vụ Tuyền sơn ở Thải Đô tắm rửa lau.” Kỳ Toán Tử tiếp những lời mà Cung Thượng Hi cùng Phượng Hiên cho .

      Điều thứ nhất cùng điều thứ ba có thể tiến hành, có vẻ đơn giản, nhưng điều thứ hai cùng điều thứ tư làm cho sắc mặt Lâm Tuyết Thiến trở nên rất khó coi.

      “Nhất định phải như vậy phải , đạo trưởng?” Lâm nhị trưởng lão cau chặt mày, đối với điều thứ hai cùng điều thứ tư hiển nhiên cũng hiểu được có chút khó khăn.


      “Nhất định phải như vậy! Việc này mấu chốt là muốn xem Lâm tiểu thư đối với chuyện hôn lần này có bao nhiêu coi trọng, tâm thành tắc linh (có lòng thành tất linh), phải chân chính thiết thực làm! Còn có nhớ lấy, trong nghi thức đính hôn nhất định thể có bất kỳ điềm xấu gì phát sinh, nếu mang đến đại nạn cho hai gia tộc!”. Ngoài miệng được rất tốt. Kỳ , Kỳ Toán Tử trong lòng hoài nghi nghiêm trọng Phượng Hiên an bài như vậy có gì ngoài cố ý lừa bịp, kì thực là càng muốn mượn cơ hội này chỉnh Lâm Tuyết Thiến.

      nghĩ sai, bắt được cơ hội Phượng Hiên đâu chịu buông tha Lâm Tuyết Thiến. Điều thứ nhất là để nàng ta đỡ làm phiền mình, điều thứ hai là dạy nàng ta cái gì gọi là việc thiện. Mặt khác, làm cho nàng ta mệt chết. Điều thứ ba, Phượng Hiên ngại nàng ta ác độc chua ngoa, để nàng tu thân dưỡng tính . Điều thứ tư còn lại là thay muội muội báo thù, dám làm Vũ nhi bảo bối của bị bệnh. Như vậy, nàng ta tại hãy mỗi ngày đến suối băng Vụ Tuyền sơn mà tắm trong những ngày đông lạnh ! Hừ! Ai cũng phát khóe miệng Phượng Hiên cười lên tia lãnh khốc.

      Lâm Tuyết Thiến mặt lộ vẻ khó xử. Nhưng mà lúc này Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đứng lên, đến trước người của nàng vẻ mặt thâm tình, lại còn cố ý phóng điện nhìn Lâm Tuyết Thiến, ôn nhu : “Lâm tiểu thư, là làm khó nàng cố gắng chịu đựng vì tương lai của chúng ta”.

      chi vậy, đây đều là nên làm.” Nháy mắt người nào đó tim đập giống như nai con loạn, chút đỏ ửng lây sang hai má. Mà Phượng Địch chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên, may mắn giữa trưa bị thiếu chủ trừng phạt thể ăn nhiều, nếu nhất định nhổ ra. Về phần Phượng Tiêu, cả người nổi da gà, khẽ run lên, may mắn thiếu chủ nhà mình phong lưu, nếu Thanh Phong viện trong Phượng phủ chẳng phải thiếp thất đầy cả sảnh đường so sánh ngang với hậu cung?

      “Nếu chúng ta thể trước ngày đính hôn gặp mặt mà lại vừa vặn có việc khác như vậy ta xin cáo từ trước. Ta thực chờ mong nghi thức đính hôn tiến hành thuận lợi. Sau đó ta lại cùng Lâm tiểu thư dạo ở Thải Đô được ?”

      “ Dạ.” Lâm Tuyết Thiến ngâm khẽ tiếng, trong lòng giống như mật ngọt. Đột nhiên cảm giác được hai cầu nguyên bản rất khó khăn kia chẳng coi là gì. Chỉ cần có thể cùng Phượng Hiên đính hôn, trở thành tông chủ phu nhân tương lai của Phượng thị, ba ngày khổ này nàng có thể chịu được .

      “Như vậy chuyện sau đó liền để đại trưởng lão đến an bài, các vị trưởng lão, ta cáo từ trước!”. Phượng Hiên chào từng người cái. Sau đó ôm tiểu oa nhi chuẩn bị trở về chủ trạch. Trước khi , còn quét mắt nhìn Kỳ Toán Tử, nghĩ rằng sau việc đính hôn này kết thúc, lại đến giải quyết việc ba kiếp kia của bé con bảo bối.

      Vì thế, giai đoạn thứ nhất của mưu kế thuận lợi hoàn thành, Phượng Hiên mang tâm tình sung sướng quay về chủ trạch, yên lặng nghe tin lành giai đoạn thứ hai.

      Lúc này trong đây Phượng Hiên dẫn tiểu Cốc Nhược Vũ trước đến thư phòng. ôm bé vào trong ngực, ngồi ở trước bàn, cầm lấy cái bút lông nho nhét vào bàn tay của tiểu oa nhi, bắt đầu dạy tiểu oa nhi viết chữ.

      Dĩ nhiên, cuộc đời học tập của tiểu Cốc Nhược Vũ hai chữ đầu tiên chính là đại danh người nào đó “Phượng Hiên” .

      “Phượng, Hiên!” Phượng Hiên chỉ chỉ nắm tay tiểu oa nhi mà viết ra hai chữ, “Nhớ kỹ nha, đây là tên Hiên ca ca.”

      Tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn sang Phượng Hiên, lại cúi đầu nhìn chữ giấy, vừa chỉ vừa đọc, cực kỳ ràng. Nhìn bé nhận biết tên mình, Phượng Hiên vui vẻ : “Mấy ngày nay chúng ta trước tiên học viết hai chữ này. Sau đó Hiên ca ca lại từ căn bản dạy cho muội.” Ha ha, muội tử bảo bối cũng là học hai từ này trước tiên. Nhìn đem muội tử bảo bối giáo dục ưu tú như thế nào a! Phượng Hiên dương dương đắc ý mà nghĩ.

      Thời gian kế tiếp hai người đều ở trong chữ viết nghiêng bảy, xoay tám của tiểu oa nhi mà vượt qua. Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi. Lúc Phượng Tiêu tiến đến bẩm báo kế hoạch giai đoạn thứ hai vẫn chưa như Phượng Hiên mong muốn việc này cũng xong (tức là việc dạy học cho Tiểu Vũ).

      Phượng Hiên để tiểu Cốc Nhược Vũ mình ngồi ở bàn, đứng lên qua lại trong phòng, cây quạt trong tay mở lại hợp, hợp lại mở, trong lòng vô cùng tức giận. Hừ, quá coi thường nha hoàn bên người Lâm Tuyết Thiến! Đáng giận, rút dây động rừng rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :