1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô




      thể bước vào chủ trạch ở Phượng gia, Lâm Tuyết Thiến đành phải bỏ ngoan cố xuống, hổn hển mà . Nàng ta cho rằng chỉ do hai người Phượng Tiêu, Phượng Địch tự tiện ngăn cản. Như vậy, nàng ta định bụng sau khi lên làm thiếu phu nhân của tông chủ Phượng thị danh sách muốn thu thập lại có thêm hai người.


      Nhìn theo đám người cuồn cuộn mà đến, chật vật mà . Hai người Phượng Tiêu thân màu đen tuy mặt chút thay đổi nhưng trong lòng thầm: hộ vệ của Lâm gia tông chủ thân thủ bất phàm, hơn nữa có hơn hai mươi người, theo lý thuyết hai người bọn họ hẳn là đánh nhau đến lao lực mới đúng. Nhưng mà hết sức kỳ quái, đám hộ vệ này giống như trúng tà, chiêu thức được linh hoạt, thường xuyên bị ngã.


      Hai người buồn bực nhìn nhau mang theo khó hiểu, chuẩn bị trở về Thu viện phục mệnh. Vừa xoay người muốn chạy, ngây người đứng ở chỗ này. Nguyên lai lúc này từ bên cây to rậm rạp gần cửa chính, bóng trắng nhảy xuống, phải người khác-chính là Phượng Hiên. Hai người Phượng Tiêu nháy mắt hiểu vừa rồi khẳng định là thiếu chủ ở bên thầm tương trợ. Mà nhìn thấy xuất của (Phượng Hiên), toàn bộ người ở chỗ này trong đầu đều tràn ngập nghi vấn: Thiếu tông chủ đến lúc nào?


      Lấy lại tinh thần, hai người Phượng Tiêu thấy Phượng Hiên chuẩn bị trở về Thu viện, vội vàng theo. theo phía sau , hai người phát Phượng Hiên vừa vừa rùng mình run rẩy ba cái, lo lắng thiếu chủ nhà mình bị làm sao, hai người vội vàng hỏi nhưng thấy Phượng Hiên trả lời.


      Sau lúc lâu, đến cửa Thu viện, hai người chợt nghe thấy Phượng Hiên thấp giọng : “A, người đàn bà chanh chua giống như lão bà!” Lại rùng mình.


      A? Ở đâu ra lão bà? Thiếu chủ có vấn đề gì ? Đầu Phượng Địch đầy dấu chấm hỏi, khỏi nhìn về phía Phượng Tiêu, tự hỏi. Nhưng mà người ở bên cạnh Phượng Hiên lâu nhất kia- Phượng Tiêu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, chủ tử nhà mình phải rùng mình, mà căn bản là bởi vì sau khi chỉnh con người toàn vẹn kia, tâm tình cảm thấy vô cùng tốt, dám cam đoan tại mặt thiếu chủ tuyệt đối là đắc ý cười giống như con mèo trộm được miếng thịt.


      Phượng Tiêu tiếng động với Phượng Địch: lão bà nhất định là chỉ Lâm Tuyết Thiến, thiếu chủ chỉ có việc gì, thực tế chính là tốt thể tốt hơn rồi!


      Nhìn thần ngữ của Phượng Tiêu, Phượng Địch sửng sốt chút, cảm thấy kỳ quái lại im lặng hỏi tiếp: Lâm Tuyết Thiến phải chỉ hơn thiếu chủ hai tuổi sao? phải nàng ta chứ, chắc chắn thiếu chủ khó chịu gì chứ?


      Phượng Tiêu khẽ lắc đầu, đồng tình nhìn đại ca Phượng Địch ràng bị kích thich, đối với khoa tay múa chân : đối với thiếu chủ, chỉ cần so với người lớn hơn, chính là già !


      Phượng Địch cảm thấy Phượng Tiêu đúng, vừa định tiếp tục trao đổi, thấy Phượng Hiên ngừng lại, quay đầu : “Tiêu, thay ta chuẩn bị bộ quần áo người hầu.”


      “Dạ” Phượng Tiêu nhận mệnh mà . Nhưng trước khi , dương dương tự đắc nháy mắt với Phượng Địch, ý tứ : nhìn , đệ thiếu chủ có sao mà!


      Phượng Địch chợt cảm thấy thể gì. Bởi vì vừa rồi lúc Phượng Hiên quay lại chuyện, biểu tình mặt chính mình nhìn nhất thanh nhị sở (rất ràng), chỉ có cười, nụ cười kia còn mang chút giống như tên trộm, có cảm giác cười trộm.


      Về phần Phượng Tiêu, vừa vừa nghĩ, may mắn tiểu thư ở nơi này. Nếu lại phải trình diễn màn tiết mục trao đổi tình cảm huynh muội hoàn mỹ nhất.


      “Thiếu chủ, ngài muốn lấy quần áo người hầu làm cái gì?” phải là mặc chứ? Phượng Địch nhịn được hỏi ra.


      “Sắc trời còn sớm, ta ra ngoài dạo.” Muội tử ở bên người, điều này là rất nhàm chán, ra ngoài dạo chút, nhìn xem có cái gì đặc biệt có thể làm lễ vật . Bởi vì Vũ nhi ở nhà có mình bên cạnh, rất đáng thương a! Phượng Hiên trong lòng tính toán như thế.


      Sau đó, Phượng Hiên ra ngoài dạo dĩ nhiên mang theo thị vệ. Phượng Địch kịp thích ứng, cố gắng muốn cùng , cuối cùng bị Phượng Tiêu cản lại. Bởi vì người từng trải-Phượng Tiêu cho biết cho dù bọn họ theo, cũng bị thiếu chủ cho rớt lại. Dù sao võ công của thiếu chủ là tập hợp bí truyền của hai đại gia tộc tông chủ tinh luyện mà thành. Bọn họ hoàn toàn phải đối thủ. Giống như chính , trước đó cũng bị thiếu chủ cho rớt vô số lần.


      Cứ như vậy, Phượng Hiên mặc phục trang nô bộc, vui vẻ như mọi lần chuồn ra cửa .


      có cái đuôi theo phía sau, Phượng Hiên tự do tự tại nhìn xung quanh. thể phát ra cái gì đặc biệt để tặng cho muội tử bảo bối. Vì thế, quyết định đến khu phố phía nam mà trước đây bao giờ qua.


      Đường phố phía nam là trong những khu phố ở Thải Đô cực kỳ náo nhiệt. Nơi này hai bên cửa hàng san sát, chủ yếu là những người buôn bán ở trong nước, dùng vật phẩm trong nước là nhiều. Mà Phượng Hiên sở dĩ tới nơi này là vì dọc theo khu phố phía nam kéo dài cho tới tận ngõ hẻm chính là tụ tập thanh lâu, sòng bạc


      Phượng Hiên từ trước đến nay cho rằng người vào trong sòng bạc, cùng dạo kỹ viện phải là người gì tốt, khinh thường nếu bước theo chân bọn họ đạp ở cùng con phố nên tất nhiên đối với khu phố kia tránh xa.


      Song, hôm nay đột nhiên nhớ tới khu phố phía nam đấy. Sau đó luôn luôn có loại cảm giác ở nơi này có thể tìm được loại báu vật nào đó. Vì thế, tâm huyết dâng trào ngoại lệ mà đến.


      Phượng Hiên tỉ mỉ qua, lại ba lần, thu hoạch ít ỏi, cho nên phải rất hài lòng. là, đồ trong nước suy cho cùng cũng chỉ như thế mà thôi, sớm biết thế đến đây! Phượng Hiên nghĩ như vậy, sau đó mua túi hạt dẻ rang đường, quyết định vừa ăn vừa trở về.


      đường trở về, Phượng Hiên mắt sắc nhìn thấy phía trước mặt là thanh lâu nổi tiếng nhất Thải Đô— Tàng Kiều Các trước cửa tụ tập rất nhiều người.


      xảy ra chuyện gì? Phượng Hiên hai mắt nhíu lại, trí nhớ vô cùng tốt. nhớ lúc trước qua ba lần, đều nhìn thấy trước cửa khu phố có khả năng lớn nhất chỉ có hai, ba tuổi. Ngồi ở chỗ kia, chẳng phải là chờ được mang vào Tàng Kiều Các sao? Tám phần là bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương! Nhưng liên quan đến chuyện của ! Phượng Hiên cho là việc liên quan đến mình, tâm tình dâng cao, quăng hạt dẻ vào trong miệng, ăn a ăn, bước thẳng tắp.


      Khi sắp qua đám người, từ giữa truyền ra thanh mềm mại tràn ngập phong trần của nữ tử: “Ai u, ta vị thiếu gia này, đứa trẻ này là do Tần mẹ ta nhìn thấy trước, tất nhiên phải theo ta về Tàng Kiều Các mới đúng.” Thanh người vừa chuyện là của Tần Kim Chi ma ma ở Tàng Kiều Các, bà vừa ra khỏi cửa nhìn thấy bé này ngồi tại nơi này, bộ dạng kia tuy phải tuyệt sắc, nhưng bằng kinh nghiệm mấy năm nay của bà mà sau khi lớn lên cũng tuyệt đối có thể là mặt hàng mang đến cho bà từng bó ngân phiếu lớn! Lúc này bà rất muốn đem bé này lừa quay về Tàng Kiều Các.


      “Hừ! cho ngươi biết, đây là thiếu gia nhà ta coi trọng trước, đương nhiên phải về thiếu gia nhà ta! Ta ma ma a, ta khuyên bà nên thức thời, đời này chỉ cần là nữ nhân thiếu gia nhà ta muốn có gì đến tay! Hơn nữa, bà có biết thiếu gia nhà ta là ai chăng? cần đến Thải Đô này, mà ngay cả người trong kinh thành thấy thiếu gia nhà ta đều phải nhún nhường ba phần. Bà chỉ là ma ma của Tàng Kiều Các, thế nhưng cũng dám cùng thiếu gia nhà ta tranh giành người, ăn tim gấu gan báo có phải hay !?”


      Nữ nhân? Kia ràng chỉ là đứa có hai, ba tuổi!? Rốt cuộc là từ đâu lại xuất loại bằng cầm thú như thế? Mọi người đều phải nhường nhịn ba phần? cũng muốn nhìn xem là ai lợi hại như vậy. Phượng Hiên nhướng mày, phương hướng dưới chân đột biến, tới chỗ đám người, ba…hai… , liền tới trước mặt.


      Ánh mắt Phượng Hiên quét vòng, phát có người quen biết. ước chừng cái người mặc thân Hồng Y, vẻ mặt cười tà, cà lơ phất phơ kia chính là người rất giỏi “Thiếu gia nhà ta” .


      Nếu biết, như vậy có để ý, quyết định vẫn là về nhà, trước khi , lơ đãng liếc qua nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt này cái. Chỉ thấy bé kia nhìn theo hai phe tranh tới tranh lui chịu đủ sợ hãi, hai mắt nó bối rối nhìn về phía mọi người, vừa mới đúng lúc chống lại tầm mắt của Phượng Hiên. Vì thế mắt to đối đôi mắt , gì.


      Đứa bé trong hai mắt có nước mắt đảo quanh, mũi nho hồng, ánh mắt đáng thương, ủy khuất sợ hãi nhìn Phượng Hiên. Sau đó dời tầm mắt, thân hình nho ở giữa hai phe cường thế có vẻ là hiu quạnh vô tội. Như vậy mà nó lại làm cho người ta cảm giác cố nén chịu đựng khóc. Lúc này, trong lòng Phượng Hiên như bị sét đánh, ba hồn sáu phách đều nhàng ra ngoài, thẳng ở nơi nào trầm trồ khen ngợi thương tiếc! đáng ! nhu thuận! người “Ba tốt” làm cho Phượng Hiên chuẩn bị nhưng hai chân thế nào cũng chịu dời . chỉ có như thế, trong đầu Phượng Hiên còn bắt đầu trình diễn cảnh bé nếu bị đưa vào Tàng Kiều Các hoặc là đưa cho vị “Thiếu gia nhà ta” kia thử nghiệm các loại thê thảm của cuộc sống. Lúc này “người nào đó” ngàn năm khó gặp lần quản nhàn chi tâm (chõ mõm vào việc của người khác)


      Vì thế, ở đây có ít người sắp may, mà bé làm cho Phượng Hiên thay đổi chủ ý kia phải người khác chính là tiểu Cốc Nhược Vũ mấy canh giờ trước bị bác ruột cùng với biểu tỷ thầm kế hoạch “ngày mai vứt bỏ”. Sau khi quyết định lâu liền phát hôm nay có cơ hội tuyệt vời nên bị vứt bỏ lập tức .

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20: hùng cứu tiểu mỹ nhân




      Ngay khi tay chân ở thanh lâu cùng với nhóm người hầu vị thiếu gia kia giằng co, vị thiếu gia ăn mặc quần áo hồng y tiến lên từng bước chuẩn bị túm bé đến bên cạnh mình, cùng lúc đó Tần Kim Chi cũng phản xạ đưa tay kéo lại, sau đó hai người đồng thời sửng sốt, đầu đầy dấu chấm hỏi: a, người đâu?


      Giữa hàng ngũ hai bên là trống , đứa trẻ bỗng nhiên thấy. Nhất thời, đám người xuống ngựa xới đất bắt đầu giúp chủ tử tìm người. Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi người theo tầm mắt của đám người xem náo nhiệt mà phát ra đứa bé lại biết từ khi nào thoát ra khỏi đám người, ngồi xuống thềm đá phố đối diện. Ở trước mặt nó, đưa lưng về phía mọi người là người hầu thiếu niên. Nguyên lai là trong lòng Phượng Hiên ra quyết định, lúc này thừa dịp người hai phe chú ý ở người đối phương, nhanh chóng đưa tay ra chụp tới, ôm đứa bé vào trong lòng mình, xoay người lại cố ra khỏi đám người, mà chỉ có những người xem náo nhiệt bên cạnh mới chú ý tới thôi.


      “Này! Ngươi to gan, cũng dám bắt người mà thiếu gia nhà ta nhìn trúng!” bất luận chuyện gì xảy ra, lớn tiếng dọa người hung tợn mà hỏi! Gia phó Giáp rống giận lên tiếng.


      A, cái gì cũng có, gan lớn là trong số đó, người biết từ nơi nào xuất “Thiếu gia nhà ta” muốn dọa . Hừ, chê cười! Phượng Hiên vừa nghĩ bên vừa giọng dỗ đứa : “Ngoan, có việc gì nha!” Mắt điếc, tai ngơ từ trước đến nay là cảnh giới cao nhất mà có khả năng làm tức chết người. để ý tới người sau lưng, Phượng Hiên lấy khăn tay ra lau nước mắt sắp chảy ra của bé, giọng dụ dỗ, mặt là nét cười nhu hòa, cố gắng dịu tâm linh bé yếu ớt của đứa bị kinh sợ.


      “Ô. . . . Di di, Nhã tỷ tỷ, ô ô. . . .Nương… nương, phụ thân. . . .” Có thể là Phượng Hiên rất xinh đẹp, hòa ái dễ gần, rồi giọng với nó, nên tâm tình được dịu của tiểu Cốc Nhược Vũ nhất thời nên lời khóc lên. Muốn tìm cái kia nên kêu nó ở chỗ này chờ, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Mai Phương cùng Tề Hiểu Nhã. Càng bởi vì sợ hãi cho nên cảm thấy ủy khuất mà muốn tìm phụ thân cùng với nương của mình.


      A, chịu được, thanh của tiểu oa nhi này non mềm ngọt ngào như vậy, đến bộ dạng khóc cũng làm cho người ta đau lòng. Trong lòng Phượng Hiên kêu to, nhịn được ngây ngốc nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ cười. Tiếp theo, tiếp tục cầm khăn tay lau nước mắt gương mặt đỏ hồng của tiểu oa nhi, thuận tiện để cho nó xì mũi.


      Thấy Phượng Hiên có phản ứng, gia phó Giáp muốn rống lên lại thấy thiếu gia kia chuyện: “Ngu ngốc muốn chết! Dong dài cùng làm gì, còn mau đoạt lấy người cho ta!”


      “Dạ!” Vội vàng lên tiếng trả lời, gia phó Giáp lập tức xông lên trước vài bước động thủ.


      Mắt thấy cuộn ống tay áo lên để chuẩn bị trừng trị Phượng Hiên, nhưng Phượng Hiên cũng nhanh chậm thu khăn tay lại. Sau đó, đem túi hạt dẻ cầm trong tay đặt vào trong lòng tiểu Cốc Nhược Vũ, để nó ôm tốt. Sau đó từ giữa lấy ra viên, bóc vỏ, sau đó quăng, cuối cùng đưa tới bên miệng tiểu Cốc Nhược Vũ dỗ nó ăn.


      Tiểu oa nhi biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù sao đại ca trước mắt này đút nó ăn ngon, nó cứ tự nhiên mà vươn đầu lưỡi ra nuốt nó xuống như vậy, uhm, ngọt, nó thích, sau đó há mồm, thuận theo để cho Phượng Hiên đút vào miệng. Nó giống như con mèo , động tác vui đùa làm cho ở nơi nào đó của Phượng Hiên vui sướng. Về phần vị gia phó Giáp ở phía sau lưng giương nanh múa vuốt kia “ cẩn thận” bị người nào đó “ám khí” vào huyệt vị chút, thể động đậy.


      nghĩ tới gia phó Giáp tiến lên rốt cuộc lại nhúc nhích được, đám người đều sững sờ. Trước khi thần trí trở về, vị thiếu gia kia giận dữ hét lớn: “Các ngươi đều ngẩn người làm cái gì! ? Còn mau cùng tiến lên cho ta!”


      “Dạ, thiếu gia!” thanh đồng loạt vang lên, đám người chuẩn bị đối phó với Phượng Hiên đoạt tiểu oa nhi.


      Nhưng mà, từ đầu tới cuối Phượng Hiên như là có mắt sau lưng hề xoay người, phải dùng hạt để xác định huyệt vị của bọn họ, mà chính là ngẫu nhiên vươn cây quạt trong tay, dùng khéo léo hoá giải động tác của đám người.


      Thấy gần mười người bên ta cũng chưa động được phần của nô bộc kia, vị thiếu gia Hồng Y tức giận đến giậm chân, quay đầu đối với hai gã hộ vệ ở bên trái bên phải của mình, thủy chung nhúc nhích quát : “Hai người các ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì! phát bọn họ cần hỗ trợ sao? Còn giúp ta bắt cái tên kiêu ngạo kia lại đây! Cũng đến hỏi bổn thiếu gia là ai mà dám đối nghịch cùng với bổn thiếu gia. Ta muốn phạt nặng, cho biết kết cục dám đắc tội với bổn thiếu gia là cái gì!”


      Kiêu ngạo?Vị thiếu gia ngu ngốc này là từ đâu xuất ?A, (Phượng Hiên) còn chưa bao giờ biết bên trong Thải Đô cũng có người so với mình có tư cách để hung hăng!


      “Thiếu gia, tông chủ phải vì loại tình này mà cho chúng ta bảo vệ ở bên người thiếu gia!” Người chuyện giữ căng mặt, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.


      “Ngươi, ngươi cái gì!” Thủ hạ lại dám cự tuyệt, thiếu gia hồng y nhịn được, dưới giận dữ đánh cho người nọ cái bạt tai.


      Người nọ mặt vẫn chút thay đổi, tiếp: “Thiếu gia, xin người nhớ kỹ nơi này là lãnh địa của bộ tộc Phượng thị, tông chủ lúc trước đặc biệt dặn nên ở chỗ này gây chuyện. Xin người chớ quên, mục đích của hành trình lần này chủ yếu là vì việc hôn của đại tiểu thư nếu như bởi vì đoạt nữ nhân . . . ” Con mắt còn dám tập trung người tiểu oa nhi, mặt người chuyện lên tia chịu nổi “Đoạt nữ nhân mà đập phá đám hỏi của Lâm thị chúng ta cùng Phượng thị, người phải giải thích như thế nào với tông chủ cùng với bốn vị trưởng lão?” Ý ở ngoài lời, tại đây là lãnh địa của Phượng thị, tùy thời đều có thể gặp người của tộc Phượng thị, mà tiểu bộc thân thủ bất phàm chỉ sợ lai lịch đơn giản như vậy, chừng là thuộc người của tộc Phượng thị, ít chọc mới tốt!


      “Lâm Lợi Duy! ngươi to gan, cũng dám thuyết giáo với ta! Ngươi cho rằng ngươi là thủ lĩnh hộ vệ, có gia gia ta là chỗ dựa có thể làm càn vô lễ như thế sao? Còn mau động thủ cho ta, ngươi có phải quên vị trí tông chủ của Lâm thị này sớm muộn cũng là của ta hay , ngươi sợ Lâm Tuyết Nham này sau khi lên làm tông chủ giết ngươi sao!?” Nguyên lai, vị thiếu gia hồng y này phải ai khác, đúng là trưởng tử Lâm thị Tông gia Lâm Tuyết Nham, đại ca của Lâm Tuyết Thiến. Lâm Tuyết Nham này chính là thường xuyên với Phượng Thiếu Xuyên cùng nhau dạo thanh lâu, uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, nổi danh bên ngoài là trẻ hư. trời sanh tính háo sắc, đối với nữ nhân là ai đến cũng cự tuyệt, thường xuyên cường thưởng dân nữ, làm nhục ít nữ tử. Lần này, theo muội muội tiến đến Phượng Châu nhẫn nhịn mấy ngày, rốt cục nhịn được chạy tới Tàng Kiều Các nổi danh ở nơi đây dạo chơi, nhìn thấy tiểu Cốc Nhược Vũ, đột nhiên bắt đầu sinh ý niệm mới trong đầu, đem đứa này trở về nuôi, đợi nó sau khi lớn lên, có thể muốn làm gì làm .


      phía kia nội chiến náo loạn, ở bên này sớm thu xếp xong. Phượng Hiên bên nghe đối phương chuyện với nhau để giải trí, bên đút cho tiểu oa nhi ăn. Lỗ tai Phượng Hiên sau khi nghe thấy mấy từ mấu chốt trong đối thoại của đối phương, động tác trong tay dừng chút. Từ từ vừa rồi có phải nghe được “Lâm thị”, ” việc hôn Đại tiểu thư “, còn có mấy từ “Lâm Tuyết Nham” hay ? A, hoá ra lại là Lâm gia-Lâm Tuyết Nham! Phượng Hiên mắt nhíu lại, đem hạt dẻ cầm trong tay đút vào miệng tiểu Cốc Nhược Vũ, với nó: “Ngoan, trước tiên tự mình ăn, đại ca ca lập tức quay lại!”


      Tiểu Cốc Nhược Vũ nhu thuận gật đầu, trong lòng làm sao vậy, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của đại ca trước mắt nguyên bản sáng lạn lúc này lại càng thêm chói mắt, hơn nữa còn lộ ra hai hàng răng trắng mà chỉnh tề. Nhưng cảm giác này lại như là con hổ gặp con mồi, nhìn thấy máu tươi chuẩn bị được hưởng có phần trầm u ám.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21: Trẻ hư bị đau




      Phượng Hiên trước tiên đem cái mảnh thêu gia huy Phượng gia trang phục của người hầu xé xuống, để vào trong tay áo, lập tức tay phải “Xoát” tiếng mở cây quạt ra. Nguyên bản ngồi chồm hỗm liền đứng dậy, cây quạt trong tay che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to sáng ngời.


      Nhìn Phượng Hiên trong lòng mọi người buồn bực: chỉ là gã người hầu, mà trong tay lại có cây quạt trang nhã như vậy? Nhưng cây quạt này chữ cũng có, bức họa cũng có, hết sức bình thường, khiến cho mọi người cho rằng khả năng gã người hầu này là bắt chước chủ tử nhà mới dùng cây quạt. Kỳ cái quạt này là cái quạt Phượng hiên dùng cho xứng với bộ quần áo người hầu, phía ký hiệu gì của mảnh trống , thuận tiện khi gặp người quen dùng để che mặt. Hắc hắc, dùng cực kỳ tốt!


      Xoay người, Phượng hiên đầu tiên là nhìn mấy người Lâm Tuyết Nham liếc mắt cái, trong mắt lên tia thị huyết. Tiếp theo dưới chân của khẽ động, thân hình nhoáng lên cái, mà trước mắt mọi người chỉ là bông hoa, sau đó liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.


      Chỉ thấy phía trước đều bị Phượng Hiên điểm huyệt, toàn bộ nhóm gia phó thể động đậy bị ném đến bên, từng cái, từng cái rơi xuống, giống như xếp La Hán ngã thành đoàn.


      Thấy thế, Lâm Lợi Duy lập tức cảnh giác, vội vàng kéo Lâm Tuyết Nham ra phía sau, cùng với gã thị vệ khác chuẩn bị ứng phó với ý đồ tốt của Phượng hiên. sớm nhìn ra công phu của Phượng Hiên thấp, nhưng nghĩ tới trình độ võ công của Phượng Hiên lại cao đến vậy, vẻn vẹn chỉ dùng bàn tay có thể làm cho mình luống cuống tay chân.


      Ngay khi bọn họ vừa bày ra tư thế Phượng Hiên đến trước mặt bọn họ, tay phải dùng quạt che mặt, tay trái “Xoát, xoát, xoát” chính là ba chiêu sắc bén bổ về phía Lâm Lợi Duy, buộc lui ra phía sau, tiếp theo lại dùng ba chiêu hướng đến tên còn lại.


      Nội lực thâm hậu! Lâm Lợi Duy trong lòng cả kinh, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh hộ vệ của tông chủ Lâm thị, theo kinh nghiệm phong phú, dần dần ổn định lại, bình tĩnh ứng đối. Hơn nữa dựa theo các chiêu thức võ công của Phượng Hiên có thể đoán phải là người hầu trong nhà những người mà mình biết.


      Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi chiêu, theo số chiêu tích lũy, Lâm Lợi Duy phát tốc độ Phượng Hiên sử dụng chiêu từ chậm sang nhanh chóng, chiêu thức nhanh mà gọn gàng. Hơn nữa trước mắt mình lại dần dần có có vài bóng dáng Phượng Hiên sáng ngời, nhất thời làm cho Lâm Lợi Duy nhớ lại trước kia. Hồi dựng nước bên người Tổ hoàng trái có rừng giúp, phải có sông đỡ, đó là có bốn người: Cung, Phượng, Lam, Bích bên người, võ công phân biệt lấy Cung gia “Mạnh mẽ – Linh hoạt”, Phượng gia “Phiêu dật”, Lam gia “Tàn nhẫn”, Bích gia “Trầm ổn” nghe đồn khắp thiên hạ. Cung gia sở dĩ võ công cầm đầu là vì Cung gia tốc độ ra chiêu vĩnh viễn so với người khác mau gấp đôi, chẳng lẽ là người Cung gia?


      Sợ bị người khác nhận ra thân phận của mình, Phượng Hiên sử dụng toàn bộ chiêu thức của tông chủ Cung thị mới có thể có, tuyệt học lâu có hậu thế vì thế Lâm Lợi Duy có điều hoài nghi, bởi vì từng thấy qua chiêu thức của Cung gia. Hơn nữa, Phượng Hiên tuy rằng tuổi lớn, nhưng ngay từ đặc biệt được Cung Thượng Hi dạy, vô luận võ công hay nội lực sớm được xếp vào hàng cao thủ đương thời. Bởi vậy, Phượng Hiên cũng cho ít nhiều cơ hội tìm tòi nghiên cứu lai lịch võ công của mình. Sau khi cố ý thử công lực thủ lĩnh hộ vệ của Lâm thị rốt cục cũng chơi , bộ pháp dưới chân bỗng nhiên biến đổi, xuất ra chiêu độc nhất thiên hạ của Cung gia “Mê Thiên Ảnh bước”, nhanh như sét đánh, giống như biến mất trước mặt hai người Lâm Lợi Duy, rồi xuất ở trước mặt Lâm Tuyết Nham.


      Thình lình xảy ra biến hóa làm cho Lâm Tuyết Nham ngã ra sau, sợ tới mức kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì!? Lâm Lợi Duy! Còn mau . . . .”


      Phượng Hiên phía sau cây quạt cười vui thích, chán ghét nhìn Lâm Tuyết Nham, cuộc đời chỉ biết sống phóng túng, nửa điểm võ công cũng có, đánh ra, chỉ nghe tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo lập tức truyền khắp cả con đường. Lâm Tuyết Nham ràng bị đánh gãy chân, ngã xuống giữa đám người hầu mới bò lên bao lâu.


      Đợi Lâm Lợi Duy vì cứu Lâm Tuyết Nham đuổi tới thân hình Phượng Hiên nhanh như ảo ảnh, làm cho người ta nhìn phương hướng bóng dáng người trước mặt. Trở lại bên cạnh tiểu Cốc Nhược Vũ, tay trái bế nó mở to ánh mắt tròn tròn, cùng với cái miệng nhắn khẽ nhếch lên.


      “Thiếu gia, thiếu gia!” Thiếu gia nhà mình bị thương, tất cả mọi người theo cũng chạy thoát khỏi trừng phạt, mọi người bối rối vội vàng kêu lên.


      “Mau nâng thiếu gia trở về, tìm đại phu !” Lâm Lợi Duy xem như trầm ổn, thu hồi chiêu thức, sâu nhìn Phượng Hiên cái, bước nhanh đến bên người Lâm Tuyết Nham chỉ huy .


      Bốn vị gia phó cẩn thận dùng sức nâng Lâm Tuyết Nham ra sức rên rỉ. Những người khác theo chuẩn bị. Nhưng mà trong lòng Lâm Tuyết Nham lửa giận ngút trời, ý bảo mọi người cần chắn tầm mắt của . Trước khi giống như toàn bộ người bị đau biến thành trẻ hư vậy, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Hiên, đứng xuống quát: “Ngươi chờ đó cho ta, hãy đợi đấy! Ta nhất định phải để cho ngươi biết lợi hại của Lâm thiếu gia ta ! Dám động thủ đối với trưởng tử của Tông gia Lâm thị là ta đây, ngươi nhất định phải chết!” Kiềm chế cho hết lời, lại tiếp tục kêu rên.


      Lâm Tuyết Nham đứng thẳng để dạo phố, lại được người ta nâng quay về, đoàn người chật vật mà . Về phần Phượng Hiên sau cây quạt, nghe thấy lời trước khi …, tiểu ác ma trong lòng lúc ấy lập tức cười thoải mái, thầm nghĩ: đánh chính là Lâm gia nhà ngươi, người khác (Phượng Hiên) mới lười động thủ! Qua nhiều năm như vậy cuối cùng ngày hôm nay mới ra chút ác khí chồng chất bao lâu trong lòng! Bản thân coi như thủ hạ lưu tình thiến , chân cũng chỉ là cắt đứt, nuôi chút thời gian là có thể khôi phục lại mà thôi. Nếu còn phải thời điểm, sợ tiếng xấu lan xa, chính mình chưa bao giờ thấy qua Lâm Tuyết Nham thế mà đối với mình còn ngoan độc như vậy, hừ!


      Tầm mắt Phượng Hiên theo đoàn người Lâm Tuyết Nham dời về phía Tần Kim Chi, trong đôi mắt to lộ ra ý uy hiếp, nhướng mày, trầm giọng : “Ngươi cũng muốn đứa bé này?”


      Dáng người cao ngất kia, vô hình tản mát ra hơi thở tôn quý hợp với bộ quần áo, điều này làm cho người nhận thức được. Tần Kim Chi ban đầu chậm đợi ở bên, muốn từ trong lúc hai phe đánh nhau đắc lợi đoạt tiểu oa nhi, bây giờ đành từ bỏ. Bà bĩu môi, thắt lưng giống như con rắn uốn éo,nắm khăn tơ lụa trong tay ngăn các thủ hạ trong Tàng Kiều Các muốn ra tay: “ là, trở về!”


      Náo nhiệt được nhìn, đám người lộn xộn này cũng tự tản , khu phố khôi phục bình thường. Phượng Hiên cười cười, cây quạt trong tay hợp lại, sau đó vui vẻ nhìn về phía bé trong lòng


      “Đại ca ca là lợi hại! Đánh cho người xấu chạy !” tiểu Cốc Nhược Vũ vẻ mặt sùng bái, thành tâm .


      Ca ngợi ngoài ý muốn này làm cho “người nào đó” trong lòng cực kỳ hưởng thụ, đắc ý bò đầy mặt chút nào khiêm tốn trả lời: “Đó là đương nhiên, chỗ lợi hại của đại ca ca còn rất nhiều! Ngươi về sau biết!” Hắc hắc, (Phượng Hiên) cái gì cũng được, nhất là các loại phương thức chỉnh người, đây tuyệt đối là cái gì cần có đều có.


      “Chúng ta thôi, cùng đại ca ca về nhà!” Khó tìm được tiểu hài tử có thể thuận mắt giống như muội tử bảo bối của mình. Hơn nữa, Phượng Hiên cho rằng tiểu oa nhi này bị cha mẹ nó vứt bỏ. Bởi vậy, kết luận là ràng – mang về nhà, nuôi!


      Vừa nghe lời này tiểu Cốc Nhược Vũ sắc mặt sợ hãi, bắt đầu giãy dụa, muốn từ trong lòng Phượng Hiên nhảy xuống, đào tẩu.


      Nhìn động tác đứa bé trong lòng, Phượng Hiên “uh hừ” dừng lại, ôm chặt nó, sau đó hỏi: “ Ngươi muốn làm gì?”


      “Di di bảo Nhược Vũ ở chỗ này chờ. Nhược Vũ phải ở chỗ này chờ di di, Nhã tỷ tỷ, phụ thân, nương đến đón Nhược Vũ, nếu Nhược Vũ rời , bọn họ tìm được Nhược Vũ.” Giãy được, hai mắt tiểu oa nhi nhanh chóng tích tụ nước mắt, khóc nức nở ra. Mặc dù mới ba tuổi, nhưng nó vô cùng nhớ mẫu thân của mình. Bởi vì lúc trước có kinh nghiệm làm mất nó mà dặn dặn lại nhiều lần, tuyệt đối thể cùng người biết.




      Tiểu oa nhi tuổi tác lớn, nhưng cũng rất ràng. Song, nó trái tiếng “Nhược Vũ”, phải tiếng “Nhược Vũ”, làm cho Phượng Hiên trán rắc đầy hắc tuyến hiếm thấy.


      Cái gì Nhược Ngữ, Nhược Ngữ ? Là tên sao? Đợi chút! Rất quen thuộc! Trí nhớ vô cùng tốt của Phượng Hiên bỗng nhiên nhớ lại bóng dáng bé con bảo bối năm đó mất tên cũng phát giống như vậy.


      “Ngươi tên là gì?” hai con mắt Phượng Hiên lóe sáng nhìn vào tiểu Cốc Nhược Vũ trong lòng.


      “Cốc Nhược Vũ.” ngừng khóc, tiểu oa nhi mắt to tròn tròn nhìn lại.


      “Vậy là ngươi phải có cái khoá vàng a?” Phượng Hiên vẻ mặt chờ đợi để sát vào trong lòng bé con, hỏi han cẩn thận.


      Tiểu oa nhi nháy mắt mấy cái, vị đại ca ca kia muốn làm cái gì, nhưng trời sanh tính thành , hỏi trả lời, nó lập tức lấy ra cái khoá vàng dưới cổ chân mình, vừa nâng lên cho Phượng Hiên xem, vừa gật đầu trả lời : “Vâng, này.”


      Phượng Hiên cầm khóa vàng trong tay, nhìn kỹ, lúc này chính là tâm hoa nộ phóng. Ha ha, cảm giác của quả nhiên đúng vậy, hôm nay xác thực có thể ở nơi này đào được báu vật.


      Nguyên lai, khoá vàng người tiểu Cốc Nhược Vũ chính là năm đó Phượng Hiên đưa cho nó. Bởi vì phu nhân quản gia cho rằng khóa vàng này tám phần là thiếu tông chủ đưa. Vì thế, trước khi bọn Mai Bình , bà lần nữa cương quyết bắt Mai Bình phải để cho Tiểu Vũ đeo. Mà nhìn bà nghiêm túc dặn dò như vậy, tuy rằng biết lai lịch cái khoá vàng này như thế nào, nhưng Mai Bình vẫn dựa theo lời phu nhân quản gia làm.


      Về phần Phượng Hiên liếc mắt cái có thể nhận ra là đồ mình đưa. Bởi vì, mỗi vật phẩm mà cửa hàng vàng bạc bán đều có kí hiệu riêng. Hơn nữa Phượng Hiên có thói quen, tặng người ta gì đó rất hoan hỉ khắc lên tên của mình. Lúc mua khóa vàng, tìm người khắc hai chữ “Hiên tặng” ở nơi mà người ta dễ dàng nhìn thấy.


      Vì thế, ngay tại đường cái, mọi người lại nhìn thấy vị thiếu niên tuyệt mỹ ôm trong lòng tiểu oa nhi thanh tú. mặt của ngăn được nụ cười ngu xuẩn cực kỳ tổn hại hình tượng. rất vui vẻ, đứa bảo bối năm đó lớn như vậy rồi, mà lại gặp lại nó! Trong lòng của bởi vì thấy bóng dáng cha mẹ tiểu oa nhi, bỏ lại bảo bối tiểu oa nhi mình ở bên ngoài, làm cho đứa đáng này thiếu chút nữa lâm vào hố lửa nên cho rằng cha mẹ Cốc Nhược Vũ cần nó. Vì thế, lúc này đây lại tự tiện quy tội cho cha mẹ tiểu Cốc Nhược Vũ, lại quyết định suy nghĩ để mình mang tiểu oa nhi về nuôi. Hơn nữa, kiểu gì cũng buông tay!
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22: Mang oa nhi về nhà




      Hai con mắt trắng đen ràng chuyển động nhanh như chớp, Phượng Hiên cười có chút giống như kẻ trộm. Trong đầu bắt đầu bảy quẹo, tám rẽ mà chuẩn bị mang tiểu oa nhi trong lòng về nhà.


      Lấy khoá vàng từ trong tay Phượng Hiên cầm lại, tiểu Cốc Nhược Vũ lần nữa mang nó vào, đem nó nhét về trong cổ áo, sau đó lại bắt đầu giãy dụa muốn xuống dưới.


      Phượng Hiên nhìn nó, trừng mắt nhìn, điều thứ nhất của quy tắc gạt người: nhất định phải thân thiết, thân thiết, tiếp tục thân thiết, làm cho mục tiêu bị bắt cóc buông lỏng cảnh giác, trăm triệu lần nghĩ là bị ép buộc. Đương nhiên, điều cảnh giới cao nhất này chính là để mục tiêu có ý nghĩ thành người nhà.


      Lúc này, Phượng Hiên thuận theo tâm ý của tiểu Cốc Nhược Vũ đưa nó đứng xuống. Chỉ thấy thiên hạ nho vừa đứng tốt, liền duỗi thẳng cánh tay, ngửa đầu, muốn đem túi hạt dẻ trong tay kia vốn là của Phượng Hiên đưa cho nó trả lại cho .


      Phượng Hiên nhận lại hạt dẻ, tiểu Cốc Nhược Vũ liền lập tức chạy đến phố đối diện. Nó trở lại nơi ban đầu cùng Mai Phương tách ra, lại nhu thuận ngồi xuống, thành thành dựa theo lời mẫu thuân từng dạy, khi bị lạc người nhà, nhất định phải ở nguyên tại chỗ chờ, để cho bọn họ tìm được nó. Nó qua, Phượng Hiên cũng theo phía sau nó, cuối cùng ngồi xuống bên người nó.


      “Đại ca ca, huynh vì sao cũng ngồi ở chỗ này? Cũng chờ người nhà hả??” Phát đại ca ca cũng theo lại đây, khuôn mặt nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ tràn đầy nghi vấn, ngửa đầu nhìn Phượng Hiên ngồi xuống còn cao hơn so với nó.


      “Bé con, ta là Hiên ca ca a!” Người nào đó bắt đầu thiết lập quan hệ.


      “A? Hiên ca ca? Bé con?” Tiểu oa nhi ánh mắt mở to tròn tròn, nhìn Phượng Hiên.


      “Bé con, muội nhớ rồi, trước kia Hiên ca ca đều gọi muội như vậy”. Nhưng ra là bởi vì biết tên, cho nên tự mình chọn lấy cách gọi thuận tiện nhất mà thôi. “Muội khi đó mới có chút như vậy a ” Phượng Hiên cầm gói to trong tay đặt ở đùi, sau đó hai tay phỏng chừng khoảng cách lớn “Hiên ca ca ta có chăm sóc muội đoạn thời gian, cái khoá vàng kia chính là ta tặng cho muội!” Phượng Hiên tươi cười giống như được tắm gió xuân.


      “A.” Hiển nhiên tin, thành thành , nhưng dễ dàng tin tưởng theo người xa lạ, tiểu oa nhi vẻ mặt hoài nghi.


      “Cha muội Cốc Lương Thừa cùng mẹ muội Mai Bình khi đó đều ở Thải Đô, còn ở nhà của ta thời gian, đó cũng chính là lúc Hiên ca ca ta nhận thức bé con muội.” ngừng cố gắng, may mắn đúng lúc nhớ tới năm đó quản gia Phượng Phúc có qua tên cha mẹ đứa trẻ này.


      “Đại ca ca, huynh quen biết cha mẹ muội?” Nghe thấy mình hề đề cập qua tên cha mẹ, nhất thời, tiểu oa nhi buông xuống phân nửa cảnh giác, bắt đầu nổi lên tin tưởng với đại ca ca trước mắt.


      “Đương nhiên biết! Hơn nữa ta và cha mẹ muội còn rất quen thuộc đấy!” Phượng Hiên vẻ mặt thành khẩn, để chứng thực lời của mình có độ tin cậy, còn cố ý gật đầu, thổi phồng số chuyện…, lần đầu tiên bị người ta giáo huấn mà chỉ gặp mặt lần.


      “A.” chút tâm cơ nào tiểu oa nhi nháy mắt coi Phượng Hiên quy thành loại người quen, gương mặt nho giơ lên thân thiết với khuôn mặt tươi cười. Đồng thời nó còn xê dịch lại gần bên người Phượng Hiên, ngồi gần chỗ .


      “Ngoan, về sau gọi ta Hiên ca ca là tốt rồi!” Nhìn cái, là người hòa ái dễ gần cỡ nào a! bé là người đầu tiên được mình cho phép gọi tên của mình như vậy.


      “Hiên ca ca!” Tiểu oa nhi ngọt ngào thanh thúy gọi, Phượng Hiên vui vẻ thôi, ha ha, tiểu hài tử thực ngoan! Đáng nhu thuận giống như bảo bối Vũ nhi.


      “Bé con Di di đâu?” Luôn nghe thấy đứa phải chờ Di di, rốt cuộc sao lại thế này?


      “Di di rủ Nhã tỷ tỷ cùng Nhược Vũ ra ngoài chơi, di di cùng Nhã tỷ tỷ có việc, cho nên di di bảo Nhược Vũ ở chỗ này chờ.”




      “. . . . . .” Chuyện này . . . . . Căn bản chính xác là kiếm cớ vứt bỏ ? Nào có ai đem đứa như vậy mình đặt tới trước cửa thanh lâu rồi ? Phượng Hiên hoài nghi nghiêm trọng mục đích của vị di di kia “Vậy phụ thân cùng nương của bé con đâu?”


      “Cữu gia gia bay lên trời rồi, phụ thân cùng nương phải giúp ông.”


      “. . . . . .” Bay lên trời? Căn bản chính là chết ! ? Người chết so với đứa trẻ con đáng này có quan trọng hơn ? là, hiểu làm cha mẹ kiểu gì! trong lòng Phượng Hiên đối với hai người Cốc Lương Thừa phê phán chút, sau đó lấy hạt dẻ ra, bóc vỏ, đút cho tiểu oa nhi, cố gắng tiêu trừ cảm giác xa lạ của tiểu Cốc Nhược Vũ đối với .


      Phượng Hiên giúp tiểu Cốc Nhược Vũ vui vẻ. Cuối cùng là ràng nhét gì đó trong tay vào trong ngực của bé, đem bé ôm vào trong ngực của mình, tiểu oa nhi tựa vào trong lòng ngực của , ăn cũng được phải .


      Quy tắc gạt người điều thứ hai: phải tìm đúng thời cơ, để lại dấu vết đem mục tiêu lừa về nhà. Phượng Hiên cảm thấy sai biệt lắm, bên đút cho tiểu Cốc Nhược Vũ, bên thuận thế : “Bé con, sắc trời cũng còn sớm, muội trước tiên cùng Hiên ca ca ta trở về ăn cơm chiều. Về phần phụ thân cùng nương muội, Hiên ca ca phái người cho bọn họ biết, được ?!”


      Phượng Hiên chờ tiểu oa nhi gật gật đầu, “Vâng”. chuẩn bị khi nghe thấy đồng ý của bé là ôm bé đứng dậy, ai mà biết được sau khi tiểu oa nhi nghe được lời của lại đem hạt dẻ trong miệng mới nhai chút liền phun ra, vừa đúng rơi vào tay đút cho nó ăn chưa kịp thu hồi.


      Mong muốn với phản ứng khác nhau rất lớn, mắt to đầu tiên là trừng đôi mắt . Sau đó, mắt to nhìn sang vật ngoài ý muốn trong tay, thấy bộ mặt vô tội kia, vui, ngưỡng mộ đôi mắt , gì.


      Hai người tiếng động đối diện trong chốc lát, sau đó tiểu Cốc Nhược Vũ lại muốn từ trong lòng Phượng Hiên giãy dụa xuống. Phượng Hiên buông tay ra, nhìn thấy còn trói buộc, tiểu Cốc Nhược Vũ lại đem đồ vật trả cho , đợi bé con ngồi trở lại chỗ, lại giương mắt nhìn mình chút, sau đó lại dời tầm mắt , giọng : “Bé con phải đợi di di!”


      Ah? , lại, , thành, công! Phượng Hiên nhíu lông mày lại, mở to hai mắt, khóe miệng hơi hơi run rẩy, khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn dám tin, từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi, lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác bị thất bại.


      Phượng Hiên nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ, trong lòng suy nghĩ: người bé con tuy , nhưng thân hình bé này lại tản ra loại cố chấp, tuy mình có thể để ý đến ý nguyện của bé mà cứ ôm trở về, nhưng bé con kiên nhẫn đợi người nhà, nếu như chờ có người đến, vậy liền dài dòng để người nhà cho phép đem bé con về, nếu đợi được người nhà, khụ, tốt nhất là như vậy, hay dùng phương pháp ngu ngốc nhất, tiểu oa nhi cuối cùng đói, cuối cùng mệt, đến lúc đó bé con ngủ, là có thể ôm trộm mà về nhà, về phần ngày mai bé con tỉnh lại muốn tìm cha mẹ, vậy, đến lúc đó sau! Hạ quyết tâm, Phượng Hiên liền bắt đầu kiên nhẫn cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chờ Mai Phương.


      Theo sắc trời dần dần biến thành đen. Tiểu Cốc Nhược Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong mắt cũng dần dần tích tụ nước mắt, thân ảnh tiểu oa nhi ba tuổi càng lên vẻ hiu quạnh, ô ô, di di vì sao còn chưa đón Nhược Vũ, ô ô, phụ thân, nương , ô ô!


      Tiểu oa nhi bắt đầu sợ hãi khóc lên, Phượng Hiên thấy thế, liền ôm nó trở về trong ngực của mình, an ủi vỗ sau lưng của nó, giọng dỗ : “Ngoan nha, khóc khóc, phụ thân cùng nương muội khẳng định đến đây ngay lập tức, có Hiên ca ca ở cùng muội, muội cần lo lắng, cũng cần sợ nha!” trong lòng Phượng Hiên càng gia tăng bất mãn đối với vợ chồng Cốc Lương Thừa, càng thêm nhận định là hai vợ chồng cần đứa này, nếu đến bây giờ cũng thấy đứa , cũng tìm. biết là, bởi vì trước khi đưa tang ngày, toàn bộ người Thịnh gia từ xế chiều bắt đầu phải túc trực bên linh cữu cho tới sáng ngày thứ hai, cho nên hai người Cốc Lương Thừa căn bản biết giao phó cho Mai Phương cần tham dự việc này lại dụng tâm kín đáo vứt bỏ nữ nhi của mình .


      Hai người vẫn đợi cho đến canh hai, lúc này thanh lâu bên cạnh vô cùng náo nhiệt, mà đường phố lúc này chỉ còn hai ba con mèo . Trong đó, tiểu oa nhi dùng sức mà khóc, Phượng Hiên làm thế nào cũng dỗ được nó cười. Rốt cục, nó khóc mệt, uốn người ngủ tại trong lòng Phượng Hiên.


      Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang sắc trời, chỉ còn mảnh tối đen. Cảm thấy đúng lúc, liền ôm tiểu Cốc Nhược Vũ trong lòng đứng lên. Nhìn mặt tiểu oa nhi trong lòng bị nước mắt che kín, ngủ trong chốc lát, phút chốc đạp dưới chân cái, nhảy vọt lên nóc nhà, thi triển khinh công, từ nóc nhà tắt quay về chủ trạch ở Phượng thị .


      Cứ như vậy, Phượng Hiên gặp lại bé con bảo bối, mang về nhà, mà đôi vợ chồng kia ở túc trực bên linh cữu biết hòn ngọc quý tay thấy.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ


      Canh hai ở Thải Đô có gì ngoài việc thấy nữ nhân rưng rưng bán rẻ tiếng cười hay người tiêu tiền vào những khu vực vô cùng náo nhiệt. Còn những nơi khác mọi người sớm vào giấc ngủ. Tất cả đều im lặng mà khu vực gần chỗ ở Phượng thị kia càng cần phải rồi chỉ thỉnh thoảng thấy người gõ mõ cầm canh ra. Ở ngoài này ngay cả con mèo cũng thấy bóng dáng.


      Giờ này khắc này, trong chủ trạch Thu viện Phượng thị còn yên tĩnh như mọi khi mà là đèn đuốc sáng trưng. Nguyên nhân là chủ nhân của nó hôm nay tiến vào ở càng bởi vì vị chủ tử kia vào giờ này còn chưa trở về làm cho hai gã thị vệ cùng lo lắng sợ hãi thể ngủ!


      Phượng Địch vẻ mặt nghiêm túc chau mày, hai tay nắm thành quyền tay đặt trước ngực, tay buông xuống cạnh sườn, luôn luôn ở tại nơi đó tới lui, thiếu chút nữa mài được cả ra hố. Phút chốc ngừng lại, quay đầu trừng hướng Phượng Tiêu kia bị mình tới, lui mà biến thành choáng váng đầu hoa mắt, trách:


      “Chính là đệ! Tất cả đều do đệ! Ta muốn cùng thiếu chủ, đệ còn ngăn cản lại! Bây giờ đều ra ngoài tìm nhiều lần, vẫn thấy bóng dáng thiếu chủ, đệ xem nếu thiếu chủ xảy ra chuyện gì ta và đệ phải giải thích thế nào với Tông chủ cùng phụ thân!?”


      “Bởi vì thiếu chủ trước kia chưa bao giờ như vậy, . . .” Phượng Tiêu miệng thầm lại bị ca ca hung hăng trừng mắt, tự động ngậm miệng, ủy khuất gục đầu xuống.


      Ô, thiếu chủ, người rốt cuộc ở nơi nào? Nhanh chút trở về !


      Hai người đứng ở cửa Thu viện, trong lòng thập phần lo lắng. nhịn được nữa, Phượng Địch đề nghị : “Ta lại tìm xem, đệ tiếp tục ở đây đợi.”


      Dứt lời, Phượng Tiêu gật gật đầu. Phượng Địch muốn nhìn thấy người làm cho hai người lo lắng kia trong lòng ôm đồ gì đó vui vẻ từ từ xuất ở cửa Thu viện đến.


      “Thiếu chủ! Người rốt cục trở lại a!” Lo lắng lâu ngày thấy người bình an trở về, hai người trăm miệng lời kêu lên.


      “Hừ! thôi!” Phượng Hiên vừa ngăn cản hai người rống to, vừa khẩn trương cúi đầu nhìn về phía trong lòng, thấy tiểu oa nhi bị đánh thức lúc này mới yên tâm. Sau đó ngẩng đầu cảm thấy kỳ quái thấp giọng hỏi.


      xảy ra chuyện gì sao? Hai người các ngươi sao lại có biểu tình này!”


      có việc gì!” Phượng Địch lắc đầu hạ thấp giọng trả lời, trong lòng buồn bực thiếu chủ trong lòng bế cái gì?


      “Chính là thiếu chủ sao lại về trễ như vậy, bọn thuộc hạ thực lo lắng.” Phượng Tiêu giọng , hai mắt lại hồ nghi dùng sức liếc về “cái gì đó” trong lòng Phượng Hiên bị bảo vệ rất kín, trong lòng lên tia dự cảm tốt, rất quen thuộc, màn này rất quen thuộc! phải gặp qua ở nơi nào chứ?


      “Ưhm, gặp chút chuyện cho nên về trễ.” Phượng Hiên dương dương lông mày tự đắc, cẩn thận ôm chặt bảo bối trong lòng, từng bước về phòng của mình.


      Hai người thấy thế lập tức theo, cùng chung mục đích là muốn biết chủ tử nhà mình bế cái gì trở về.


      Chỉ thấy Phượng Hiên trở lại phòng ngủ của mình đến trước giường cúi người, cẩn thận mà đem ” này nọ” trong lòng buông ra. Theo vào, hai người thấy Phượng Hiên đưa lưng về phía bọn họ nên biết làm gì đối với vật kia. Sau đó chỉ thấy từ giường cầm lấy đôi giầy đặt ở trước giường.


      Giầy? Đôi giầy ! Phượng Địch kinh ngạc nhìn lai lịch vật phẩm kia, mờ mịt đầy đầu.


      Giầy? Giầy của tiểu oa nhi ! Phượng Tiêu dần dần mở to hai mắt, trừng mắt nhìn đôi giầy kia, vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng bi ai kêu lên : phải đâu! Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu chủ lại tiện tay xách tiểu oa nhi nhà ai trở về?




      biết ý tưởng hai người phía sau, Phượng Hiên giúp tiểu Cốc Nhược Vũ cởi giầy, để bé nằm ở giường của mình, đắp kín chăn cho bé, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ của bé trong lòng trộm vui vẻ trong chốc lát, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài.


      Thân thể Phượng Hiên vừa di chuyển, hai người nhìn thấy bé ngủ giường kia, Phượng Địch giật mình, Phượng Tiêu rất muốn ôm cái trán để bất tỉnh quên . Trời ạ! Chủ tử nhà lại tới nữa, cần cho biết đứa này là ai mà lại thuận tay ôm trở về!


      “Thiếu chủ, đứa bé kia. . . ” Phượng Địch hỏi Phượng Hiên từ bên cạnh qua.


      đường gặp, thấy cha mẹ của nó ta liền ôm nó mang về đây.” Phượng Hiên vừa vừa trả lời, trong đầu tính toán làm cái gì ăn, bởi vì thiếu gia còn chưa ăn cơm chiều, đói bụng!


      “Vậy thiếu chủ! Người là vì thay nó tìm cha mẹ cho nên mới trở về trễ thế này?” Phượng Địch hỏi, tình huống bình thường khi gặp chuyện xảy ra.


      “Tìm cha mẹ thay bé? Làm sao có khả năng, cha mẹ bé xuất mới tốt, ta là bởi vì bé chịu theo ta trở về, lay chuyển được bé cho nên đành phải đợi cho bé khóc mệt ngủ mới có thể trộm ôm bé trở về “.Tự giác cho rằng hành động đó hoàn toàn có gì là ổn, Phượng Hiên trả lời như thể là đương nhiên.


      Nghe những lời ấy, nguyên bản hai người cùng ra khỏi phòng ngủ mặt nhất thời lộ ra thần sắc muốn hôn mê bất tỉnh.


      “A?” Giả dối! Chuyện này, đây là hành vi ác bá ! Thiếu chủ nhà làm sao có thể làm ra loại tình này!? nằm mơ đúng hay !?Lần đầu trải qua việc này trong lòng Phượng Địch run run trận, nước mắt rất muốn phun trào.


      Về phần Phượng Tiêu, hai mắt trợn tròn lát, cả người mơ hồ, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất chủ tử nhà lại trộm ôm đứa , lại trộm ôm đứa rồi!


      Nếu như Phượng Địch cùng Phượng Tiêu hai người đều bị Phượng Hiên kích thích như vậy, kế tiếp trong nội tâm của Phượng Địch lại bị đánh nghiêm trọng hơn. Bởi vì theo thiếu chủ nhà mình, lại phát tới phòng bếp trong Thu viện.


      Kế tiếp kia, động tác của Phượng Hiên làm cho bộ mặt Phượng Địch run rẩy trận, ngón tay run run chỉ vào chủ tử trong cảm nhận của giống như thần tiên, quay đầu hỏi đệ đệ bên cạnh: “Thiếu chủ người, người, người đây là làm cái gì?”


      “Xuống bếp!” Phượng Tiêu mới từ chuyện kia khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại ngắm ngắm động tác của chủ tử nhà mình, sau đó cảm thấy chuyện vừa rồi quả thực thể so sánh, đồng ý muốn trả lời, nhưng thấy ca ca của mình vẻ mặt đờ đẫn, cảm giác như là có nghe thấy lại bổ sung câu: “Chính là nấu cơm xào rau!”


      Này, này, này, nhìn lầm thiếu chủ thế nhưng lại tự mình xuống bếp!? Thiếu chủ biết nấu ăn? Phượng Địch nhìn Phượng Hiên động tác xuống bếp lưu loát, đỡ cái trán của mình tựa vào người đệ đệ rất muốn khóc, chủ tử nhà dung mạo các loại đều tốt nhất …, theo nhận thức của thiếu chủ vô luận nghe được hay là tận mắt nhìn thấy năng lực hoàn mỹ của thiếu chủ ai có thể soi mói. Nhưng mà, cũng cần hoàn mỹ đến mức ngay cả việc xuống bếp như thế này cũng giỏi được!? Ô, ô, ô! Người nào đó trong lòng nước mắt phun.


      “Ngày thường, đồ ăn cùng với điểm tâm của tiểu thư ăn cơ bản đều là thiếu chủ tự mình làm.” Phượng Tiêu đồng tình nhìn ca ca nhà mình giải thích, trong lòng đáng thương thay ca ca lúc điều đến đây ngày hôm sau bị chủ tử phái làm việc, thể có cơ hội thấy được tình cảm sùng bái của thiếu chủ cùng tiểu thư bọn họ.


      Người bên ngoài chịu kích thích hay từ trước đến nay liên quan đến Phượng Hiên, chỉ thấy làm đơn giản bốn món ăn cùng với loại canh ý bảo hai thị vệ đứng ở bên vẻ mặt có chút thất thần bưng thức ăn!


      “Đem về phòng của ta.” xong liền dẫn đầu , chuẩn bị trở về dụ dỗ tiểu Cốc Nhược Vũ cũng chưa ăn cơm chiều ăn cơm, trong lòng bắt đầu tính toán mỗi ngày nên cố gắng đút cho bé con kia như nào. Uhm, bé con rất gầy, ôm lấy cảm giác nặng quá vài cân khó mà khỏe được. muốn chăm cho bé mập mạp chút, trong đầu Phượng Hiên lên đứa mập mạp. Ha ha, vừa nghĩ đến vừa cười.


      Sau khi ăn xong bữa cơm thể xem như cơm chiều kia, Phượng Hiên thay tiểu Cốc Nhược Vũ lau miệng, hai người (Phượng Tiêu, Phượng Địch) thủy chung hầu ở bên nhìn chằm chằm hai người (Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ) từ đầu tới đuôi đều mơ mơ màng màng, đứa vẫn chưa tỉnh lại nên vẫn thể lý giải loại tình này tại sao lại phát sinh.


      Bỗng nhiên Phượng Địch hỏi: “Thiếu chủ, có nên thỉnh tổng quản phái người thu dọn gian phòng khách hay ?”


      “Vì sao?” Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang Phượng Địch hỏi.


      “Cho bé ở a!” Phượng Tiêu tiếp lời.


      “Bé đương nhiên là phải ở chỗ với ta! Cho nên cần phiền toái như vậy!”


      ” Vậy Bé ngủ thế nào?” Phượng Địch nhịn được hỏi.


      “Đương nhiên là ngủ cùng với ta!” Phượng Hiên cảm thấy kỳ quái, hiểu đưa mắt nhìn Phượng Địch.


      “. . . . .”


      ” Hiên ca ca dẫn muội tắm rửa, sau đó lại ngủ được !” Phượng Hiên ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, nhìn tiểu oa nhi chút kiêng dè đây là nơi nào mà ngủ gật ở trong lòng mình. Hiển nhiên nghe thấy cái gì. Nhưng gì cũng đáp ứng, Phượng Hiên tự tiện coi như được đồng ý, chuẩn bị đến chỗ tắm rửa chuyên dụng của .


      Phượng Hiên vừa xong, chợt nghe “Bùm” tiếng ở bên trong phòng vang lên, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi đến nơi có thanh vừa truyền ta, chỉ thấy Phượng Tiêu từ dưới đất bò lên cười xấu hổ giải thích:


      “Nhất thời sảy chân, cẩn thận, cẩn thận!” Ô, chủ tử nhà lại nữa rồi, nam nữ thụ thụ bất thân a! Mặc dù là chỉ là bé hai ba tuổi nhưng cũng thể như vậy, may mắn từ lúc ở phòng bếp có chuẩn bị.


      Đứng vững, Phượng Tiêu vỗ vỗ tay gọi tỳ nữ hầu ở ngoài cửa lâu tiến vào chỉ thị : ” Mang bé con.. tiểu thư này tắm rửa!”


      “Dạ!”


      cần phiền toái như vậy, dù sao ta cũng muốn rửa, cùng tắm rửa là được rồi.”


      “Bùm” lại là tiếng, chẳng qua lần này là Phượng Địch.


      “Ngươi cũng sảy chân ?” Phượng Hiên buồn bực.


      “Dạ, đúng vậy, thuộc hạ cũng sảy chân !”


      “Thiếu chủ, bé con là con !” Phượng Tiêu nhịn được ngón tay chỉ chỉ đứa trong lòng Phượng Hiên .


      “Ta đương nhiên biết bé là con , sau đó . . . ?” rốt cuộc muốn cái gì? A, Phượng Hiên đột nhiên hiểu rồi.


      là, suy nghĩ gì đấy! Bé mới ba tuổi! Hơn nữa cũng phải chưa từng tắm rửa qua cho bé!” xong, Phượng Hiên đem tiểu Cốc Nhược Vũ đưa cho tỳ nữ đứng ở trước cửa ngừng dặn dò:


      “Cẩn thận chút, ôm cho tốt đừng để ngã! Tắm rửa cho bé trăm ngàn lần được để bé bị đau . . .” “Người nào đó” bắt đầu dong dài rồi, trong lòng lo lắng cực độ đem bảo bối giao cho người khác chăm sóc.


      Trong lòng có chút tình nguyện, Phượng Hiên nhìn tỳ nữ đem tiểu Cốc Nhược Vũ mang , nghĩ nghĩ, hỏi:


      “Địch, ta nghe lần này Phượng Thiểu Tiêm phái người thay mua cho đứa bé ba tuổi của nàng ta ít phục sức, sau đó tạm để ở chủ trạch của Phượng gia sau này mới phái người mang về cung đúng hay ?”


      “Thuộc hạ nghe Thái Tử Phi có phân phó việc này.”


      “Ha ha, vậy tốt quá, chúng ta tại nhìn cái xem có cái gì thích hợp cho bé con dùng!”


      “A? Thiếu chủ, những thứ kia là chuẩn bị cho tiểu công chúa! thể tùy tiện động a!” Phượng Địch kinh sợ, vội vàng khuyên bảo.


      “Vậy thế nào, ngươi cho rằng vị trí thái tử ngồi mạo hiểm như vậy, bị người nhìn giống như hổ rình mồi bởi vì đồ sơ sinh của tiểu công chúa mà trách cứ ta đây sao?” Phượng Hiên mày kiếm giương lên, chẳng hề để ý, nghĩ rằng: tiểu công chúa thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vừa xấu lại vừa nát, nào có tư cách đánh đồng với bé con của ! Cái này trước hết phải để cho bé con của sử dụng, chờ mua mới cho bé con đem vài thứ kia trả lại là được rồi! Hừ!


      Cứ như vậy, Phượng Hiên lớn gan đến nơi ở của Thái tử phi Phượng Thiểu Tiêm chọn vài thứ tốt nhất trong đống đó, quần áo xinh đẹp nhất chuẩn bị mặc cho tiểu Cốc Nhược Vũ.


      Ép buộc đến sang canh ba, tắm qua cũng mệt mỏi, Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ sớm ngủ, cười vào giấc ngủ. Hai người ngủ say sưa cùng đắc ý, mà trong đêm đen ánh trăng cao tỏa sáng vùng như là che miệng cười trộm trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :