1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4: Tam hỉ lâm môn


      Ở Phượng Châu có bổn gia (có thể hiểu là nhà tổ)của trong lục đại gia tộc – bộ tộc Phượng thị. Nằm ở phía nam nước Ngự Phong, kế bên là hai nước Huyền Vũ và nước Nam Đỏ Thẫm. Đây được xem như là huyết mạch quan trọng của nước Ngự Phong, thương nhân các nước thường xuyên qua lại cũng bởi vậy nơi này có thể thường thường nhìn thấy đặc sản của các nước.


      Bổn gia Phượng thị bộ tộc nằm ở trung tâm của Phượng Châu —— chiếm diện tích rộng lớn. Chính giữa là chỗ ở của tông chủ, xung quanh là năm phủ tạo nên hình dáng của ngôi sao năm cánh, đó là phủ của năm vị trưởng lão. Bởi vì tông chủ ở trong triều nhậm chức, cho nên chỗ ở của tông chủ vốn chủ nhân, chỉ là ít gia nhân phụ trách quét tước. Cũng bởi vậy những chuyện tại Phượng Châu cơ bản đều được năm vị trưởng lão thay mặt xử lý, chỉ khi trong tộc xuất kiện trọng đại, tông chủ mới quay về, tự mình xử lý.


      Mùa hạ, thời tiết nóng bức, cơn gió nóng bướng bỉnh thổi nhè Mặc dù chạng vạng, nhưng phủ đại trưởng lão Phượng thị vẫn tấp nập bân rộn. Nguyên nhân là vì ba ngày sau đó chính là đại thọ bảy mươi của đại trưởng lão Phượng Vĩnh Diễm, chỉ có như thế, cùng ngày là tiệc mừng tằng tôn (cháu trai)đầy tháng, cháu xuất giá. Có thể là tam hỉ lâm môn, cho nên có thể trừ bỏ Phượng thị tông chủ ở bên ngoài tất cả những người khác đều được ra ngoài, cơ hồ toàn bộ bộ tộc Phượng thị đều đến chúc mừng, thậm chí các Vương Công đại thần cũng phái người đến để chúc mừng. Có thể , người tới thập phần nhiều, gia nhân của phủ đại trưởng lão bận rộn thôi.


      Giờ phút này, trước cửa phủ đại trưởng lão có đội nhân mã, đội ngũ người ngựa mang theo mấy thùng xe lễ vật lớn khác nhau khó nhìn ra đây cũng là đám khách nhân đến chúc mừng. Nhưng cùng với cách vị khách đến chúc mừng lại rất khác xa nhau, vị trung nhiên đại quan gia của Phượng tộc tới gần người ngồi lưng ngựa, mặc quần áo hoa phục, tuy rằng tuổi tác còn , nhưng có khi thế hiên ngang, rất có phong cách quý phái. Thấy người thiếu niên nhóm gia nhân lập tức ngừng mọi công việc làm vội vàng xếp thành hàng ngay ngắn, cùng cung kính kêu lên: “Cung nghênh thiếu tông chủ đại giá!” Tiếp theo Phượng Lộc Ý bảo hạ nhân bẩm báo đại trưởng lão.


      Tuy đường xa mệt mỏi nhưng mặt Phượng Hiên vẫn chưa ra vẻ uể oải, cười hơi hơi gật đầu, liền từ tên ngưa lập tức nhảy xuống. Đợi gia nhân trong phủ đại trưởng lão gia dẫn ngựa rồi, liền dẫn đầu tiến vào bên trong phủ, mà theo sau là Phượng Tiêu lưng mang theo túi đồ cùng đám gia nhân mang theo toàn bộ lễ vật vào bên trong phủ đại trưởng lão.


      Phượng Hiên còn chưa chính sảnh, nghe thấy khí mười phần tiếng cười : “ phải ngày kia mới đến sao? nghĩ tới thiếu tông chủ như thế lại tới sớm, xin hãy tha thứ lão phu thể tự mình nghênh đón thiếu tông chủ đến!” Phượng Hiên dừng bước vừa nhìn, chỉ thấy lão giả mặt mày hồng hào tay vuốt râu dài, tay chắp sau lưng, tươi cười nhàng tới.


      “Ha ha, đại trưởng lão quá khách khí, ta đây cái thiếu tông chủ dù sao vẫn là vãn bối, sao có thể làm phiền đại trưởng lão tự mình nghênh đón! Đại trưởng lão tam hỉ lâm môn, là việc đáng mừng. Ta thầm nghĩ nhất định phải sớm đến, xem có thể giúp được việc gì, lại nghĩ rằng hôm nay mới tới, hổ thẹn!” Buổi chuyện giống như xuất phát từ người mới mười hai tuổi, chỉ thấy ngũ trưởng lão Phượng Trọng Bắc đứng bên đại trưởng lão gật đầu, thầm chính mình vừa lòng vì chọn sai tông chủ tương lai.


      Tiếp theo, Phượng Vĩnh Diễm lảm động tác mời, thỉnh Phượng Hiên tiến vào chính sảnh. Phượng Hiên khóe miệng giương lên, nâng tay chỉ hướng chính sảnh nội, nhún nhường dám trưởng lão, ngũ trưởng lão trước hết mời!”


      Phượng Vĩnh Diễm trong mắt lên tia thưởng thức, nhún nhường, trước tiến vào chính sảnh, ngồi ở ghế , mà ngồi ở gần ghế ở vị trí đầu tiên của hai hàng ghế kế bên, mà ngũ trưởng lão theo ngồi ở các vị trí tiếp theo.


      Trong tộc lục đại gia, luôn luôn địa vị thiếu tông chủ ở phía các trưởng lão, toàn bộ bộ tộc phải hành lễ đối với thiếu tông chủ cũng phải giống như đối với tông chủ. Cho nên có thể , theo lẽ thường ghế kia là hai vị trưởng lão chuyên môn lưu cho Phượng Hiên, thấy Phượng Hiên có ngồi ở chỗ kia, mà là hướng tới vị trí đối diện ngũ trưởng lão ngồi xuống.


      Phượng Vĩnh Diễm thấy thế, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái, đầu năm vừa mới cử hành nghi thức nhậm chức cho thiếu tông chủ, lần đầu Phượng Hiên lấy thân phận thiếu tông chủ xuất ở trước mặt mình, Phượng Vĩnh Diễm cảm giác vừa lòng sâu sắc, cảm thấy ở Phượng Hiên trong mắt vẫn là rất tôn trọng đại trưởng lão là , có vì sĩ diện liền an vị ở tòa.


      Phượng Hiên bưng lên chén trà do bên tỳ nữ đưa tới hơi hơi nhấp miếng, mí mắt hạ xuống che giấu trong mắt lên tia buồn cười. A, tâm tư đại trưởng lão đúng là dễ đoán, biết mặc dù mình là thiếu tông chủ, nhưng ở trong mắt đại trưởng lão này cũng chỉ là oa nhi mới mười hai tuổi, nếu ngồi vào ghế , nhất định đại trưởng lão tức điên chứ! ?


      “Như thế nào thấy huynh đệ Phượng Thiếu Vân?” ngũ trưởng lão Phượng Trọng Bắc có điểm buồn bực, phải huynh trưởng Phượng Trọng Nam vẫn muốn cho trưởng tử Phượng Thiếu Vân trở thành tông chủ kế nhiệm sao, theo lý thuyết trường hợp này nhất định làm Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên đến , để mượn sức đại trưởng lão chọn ra thiếu tông chủ mới


      Phượng Hiên đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Phượng Trọng Bắc, mặt lại cố ý lên tia được tự nhiên nhìn Phượng Vĩnh Diễm, mang vẻ lúng túng : “Này. . . . . . Ân, gia huynh hai người bọn họ vốn là muốn tới , nhưng là vừa ra đến trước cửa, xảy ra chút ngoài ý muốn, bởi vì đường xá xa xôi, bọn họ có cách nào khác”


      Phượng Trọng Bắc “Ân” tiếng, mà Phượng Vĩnh diễm sắc mặt chút thay đổi. Tiếp theo, Phượng Hiên như là “làm điều thừa” giải thích câu: “Bọn họ tuyệt đối phải là muốn , cũng tuyệt đối phải ngại đường xá xa xôi!”


      Nhưng trong mắt Phượng Vĩnh Diễm, Phượng Hiên như là thay các huynh trưởng của mình che dấu lý do bọn họ muốn tới. Nhìn gương mặt non nớt của Phượng Hiên khi dối .( Ax ax. Hiên ca ca quả là thâm hiểm . Bái phục bái phục) Phượng Vĩnh Diễm mặt lên tia hờn giận, trong lòng thầm hừ tiếng, hai người đồng thời xảy ra việc ngoài ý muốn, ( ngoài ý muốn cơ mà à bị ngựa đá …. hắc hắc) ràng là đem đại trưởng lão để ở trong mắt, này Phượng Trọng Nam còn muốn làm cho Phượng Thiếu Vân kế thừa vị trí tông chủ, nghĩ đều cần nghĩ nữa!


      Hiệu quả đạt được, Phượng Hiên trong lòng biết đại trưởng lão này tâm muốn hướng về chính mình. Tiếp theo, cho gia nhân của chính mình mang đến lễ vật do Phượng TrọngNamdặn mang tới làm quà tặng, bắt đầu đưa cho Phượng Vĩnh Diễm nào là chúc mừng ngày sinh nhật , nào là đưa cho tằng tôn , còn có nào là vì Phượng gia tiểu thư sắp xuất giá chuẩn bị.


      Nhìn quà tặng rất nặng, đại trưởng lão khách khí cám ơn, vẫy vẫy tay, phái người đem lễ vật thu xuống, hết thảy sau khi kết thúc, lại thấy Phượng Hiên vừa cười “Đây đều là của gia phụ đưa , quý phủ đại trưởng lão hôm nay tam hỉ lâm môn, có thể là làm cho người ta rất vui vẻ. Cho nên vãn bối còn mang theo lễ vật của chính mình đến để chúc mừng.” xong, hướng về Phượng Tiêu vẫn đứng phía sau chính mình gật gật đầu, chỉ thấy Phượng Tiêu tiến lên đem túi đồ lưng người đặt xuống dưới, đặt ở trân lão bàn bên cạnh đại trưởng. Sau khi mở ra, liền lại trở về đứng phía sau Phượng Hiên .


      Làm đại trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nhìn vật đựng trong bao quần áo, hai người tất cả đều mừng rỡ thôi.


      *Còn 1 chương nữa là cuộc gặp lần đầu của 2 nhân vật chính chúng ta. Lúc đó mới thấy được Hiên ca ca của chúng ta đáng như thế nào nhá
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch





      “Này, đây phải là Cung gia . . . . . .” Chỉ thấy đại trưởng lão thanh đứt quãng rốt cuộc nên lời đầy đủ , mà ngũ trưởng lão nhìn Phượng Hiên với ánh mắt tán thưởng .


      “Nho lễ vật, đáng để nhắc tới, mong rằng đại trưởng lão vui lòng nhận cho.” Phượng Hiên vẻ mặt thèm để ý, bộ dạng cực kỳ hào phóng, biểu của Phượng Vĩnh Diễm đều nằm trong dự đoán của . Cuộc đời đại trưởng lão chỉ có duy nhất thíc: kỳ thạch trân ngọc. Nếu chính mình muốn mượn sức , đương nhiên phải tìm thứ hợp ý , giờ phút này chính mình mang đến ba bảo vật đều là hiếm có trân phẩm, tuyệt đối trúng ý của !


      “Ai da, cái này quá mức quý trọng, huống chi đây là của hồi môn của tông chủ phu nhân mất sớm, hẳn là nên làm của hồi môn cho tiểu thư khi xuất giá” Phượng Vĩnh Diễm miệng như vậy, nhưng là hai mắt lại rời được ba bảo vật, hai tay lại trân ái luyến tiếc chạm vào chúng nó. Cung Như Mộng sau khi mất, tất cả hồi môn của nàng đều để lại cho Phượng Hiên, chỉ có Phượng Hiên mới có thể sử dụng, nghĩ tới lại hào phóng lần đưa đến biết bao nhiêu bảo vật hiếm có, nhất thời tâm của đại trưởng lão ngày càng hướng về phía Phượng Hiên.


      “Xá muội còn , làm sao xứng có được những vật phẩm trân quý như vậy, đại trưởng lão từ trước đến nay tiếng tăm nổi danh, ba bảo vật hẳn ở trong tay nhạc bá mới có giá trị” Phượng Hiên cây quạt trong tay lại ve vẩy, mặt mang nét trẻ con tràn đầy chân thành.


      Đại trưởng lão trong lòng vui mừng, lần nữa lời cảm tạ, sau đó vui vẻ đem ba bảo vật nhận lấy.


      “Thiếu tông chủ đường cũng mệt mỏi rồi, lão phu sai người chuẩn bị rượu cùng đồ ăn để cho thiếu tông chủ tẩy trần.” Phượng Vĩnh Diễm thập phần nhiệt tình chiêu đãi Phượng Hiên, vì thế cuộc trò chuyện phía sau vui vẻ, yến tiệc tẩy trần đơn giản như vậy bắt đầu.


      Yến tiệc tẩy trần qua , Phượng Hiên lại cùng năm vị trưởng lão hàn huyên chút. Sau đó liền dẫn Phượng Tiêu cùng bọn gia nhân trở về chỗ ở của tông chủ.


      Ra khỏi phủ đại trưởng lão, đường đến phủ tông chủ, Phượng Hiên thế này mới nâng lên khóe miệng nở nụ cười châm chọc. Hừ, Bây giờ là vì muốn lợi dụng đại trưởng lão, cho nên chính mình liền tạm thời đem vài món bảo vật gửi chỗ , chờ sau này, chính mình chắc chắn tìm cơ hội cầm về ! Vật quý trọng như vậy hiễn nhiên là Phượng Hiên chuẩn bị làm của hồi môn cho bảo bối muội tử, đại trưởng lão làm sao có thể so sánh với bảo bối muội tử của ? Đêm nay chính mình vẫn là nghỉ ngơi tốt. Nếu phải lúc này bổn gia bộ tộc Phượng thị, cần tiêu phí nhân lực so với quá khứ càng ngày càng nhiều để đối phó thế lực bên ngoài, nếu vì lý do cho phép như vậy, vị trí thiếu tông chủ này cần bảo vệ.


      Tuy đối vời vị trí tông chủ Phượng thị hứng thú, nhưng từng ở trước giường bệnh của mẫu thân đáp ứng mẫu thân, tuyệt cho vị trí tông chủ rơi vào nhi tử của bất kỳ vị thiếp thất nào. Hơn nữa còn từng trước mặt ngoại công Cung Còn Hiquỳ gối trước từ đường của Cung thị bộ tộc chỉ thiên thề làm cho Phượng gia trong tay Phượng Hiên leo tới địa vị cao nhất, sau đó lại khiến nó từ cao mà rơi xuống tới tận cùng, trọn đời thoát thân được, báo thù cho mẹ khi ở Phượng gia chịu bao nhiêu khuất nhục, lấy điều đó để an ủi vong linh mẹ trời!


      Khuôn mặt non nớt tinh xảo tươi cười, trong đôi mắt sáng ngời lại lên thần sắc tàn, Phượng Hiên trong tay cây quạt mở lại hợp, hợp lại mở, trong lòng lại hồi tưởng đến ngoại công Cung Còn Hi quy định thời gian kỳ hạn cho . Khi mười bốn tuổi kế hoạch bắt đầu, Cung gia toàn bộ rời khỏi triều đình, cũng chính lúc này phải củng cố địa vị thiếu tông chủ của mình ở Phượng gia, mặc dù về sau có Cung gia làm hậu thuẫn, cũng có người giúp củng cố địa vị ở Phượng gia. Hai năm kế tiếp là ngoại công cho thời hạn khảo nghiệm, mười sáu tuổi, phải đoạt được vị trí tông chủ Phượng gia. Sau, phải đem Phượng thị bộ tộc ở trong triều địa vị đẩy lên đỉnh cao nhất, mà hết thảy gần nhất chính là lấy vị trí kế nhiệm tông chủ Cung gia làm khảo luyện thôi!


      Phượng Hiên bắt đầu cân nhắc nổi lên những ngày tiếp theo, thừa dịp đại trưởng lão tiệc chúc thọ là lúc, còn phải lung lạc chọn người, ân, những ngày tiếp theo đem nhàm chán, bảo bối muội tử ở bên người, kia đành phải làm điểm có hứng thú chuyện rồi, thí dụ như đùa bỡn nhân cho bàn tay bên trong! ?


      Đêm khuya, trở lại chỗ ở, mệt mỏi ngày Phượng Hiên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, vì ngày mai nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Mà ở nơi nào đó, trong phòng của hạ nhân, còn có hai người nữ tử còn chưa vào giấc ngủ ngồi chuyện.


      “Mai bình, Nhược Vũ nhà các ngươi, thực nhu thuận! Ta chừng này tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ dễ thương như vậy, khóc cũng náo loạn, giống mấy đứa con nhà của chúng ta … kia, lúc trước làm mệt chết ta cùng tướng công!” Vị nữ tử tuổi ước bốn mươi mấy, ngồi ở bên giường, thẳng nhìn đứa bé nằm, khuôn mặt nhắn lẳng lặng ngủ.


      “Ân, đứa này đúng là giúp cho ta cùng cha giảm bớt ít chuyện.” vị nữ tử trẻ tuổi chuyện, vừa vừa trìu mến nhìn tiểu nữ .


      “Chờ tiệc chúc thọ đại trưởng lão kết thúc, ngươi cùng Cốc Lương Thừa trở về Nam Lăng ?”


      “Ân, mẹ ta lớn tuổi, đại ca của ta lại mặc kệ nương, tuy ta có nhị tỷ cùng tiểu ca chiếu cố nương. Nhưng ngài cũng biết, nhị tỷ phu là hạng người gì, cả ngày đánh nhị tỷ ta , sinh nhiều đứa như vậy cũng quan tâm. Mà nhà tiểu ca điều kiện cũng tốt, trong mấy huynh muội chúng ta cuộc sống của nhà ta là tốt nhất. Cho nên chúng ta quyết định trở về để chăm sóc mẹ ta, may mắn Lương Thừa cũng đồng ý việc này.”


      “Nhà các ngươi Lương Thừa người tốt, còn rất thương người!”


      “Ân. ra, mượn chuyện Nhược Vũ mà , ta vẫn áy náy thể sinh nam hài, muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng mà Lương Thừa thân thể của ta tốt. Cho nên chết sống cũng chịu cho ta sinh, so với ta còn thương bảo bối Nhược Vũ hơn!” Mai Bình đến đây, khỏi nở nụ cười, cuối cùng cảm thán câu, “Đồng dạng trong chuyện nhân duyên, ta so với nhị tỷ ta may mắn hơn! Gặp được phu quân như vậy dễ, chỉ mong Nhược Vũ đứa này tương lai có thể may mắn giống ta có được tốt nhân duyên.”


      biết tương lai vị hôn phu Nhược Vũ ở nơi nào, ngươi làm nương nên thay nàng chọn cho tốt” đại thẩm lớn tuổi nghĩ đến nhị tỷ Mai Bình mà cảm khái. Mà cùng thời khắc đó, Phượng Hiên ngủ say đột nhiên hắt hơi cái, bừng tỉnh, có điểm mờ mịt cảm thấy hiểu, di, ngủ cũng có thể hắt xì? ràng chăn mền đắp rất thận. A, a, quên , tiếp tục ngủ, vì thế trở mình nghĩ nữa, rất nhanh trở lại cùngChucông chơi cờ.


      Mai Bình gật gật đầu, biểu tình cảm kích đối với đại thẩm : “Đại thẩm, lần này phủ đại trưởng lão cần tuyển mười người, cám ơn ngài đề cử ta cùng Lương Thừa!”


      “Ha ha, đừng như vậy…, ta và ngươi là đồng hương, đề cử các ngươi còn đề cử ai? Đại thúc ngươi vừa vặn cùng quản gia Phượng Lộc ở phủ đại trưởng lão có chút giao tình. Dù sao cũng phải tay nghề thêu của Lương Thừa cùng tài nấu nướng của đều thực xuất chúng. Nếu cho dù có giao tình thâm sâu hai người các ngươi cũng vào được! Đều là người nhà, đừng những với ta những lời khách khí!” Đại thẩm hào sảng .


      “Đại thẩm, ta cùng Nhược Vũ ở nơi này, có ai gì chứ?”


      ! Đại thúc ngươi là quản gia nơi này, tông chủ lại ít khi ở đây, nên có chuyện gì! Chủ yếu mấy ngày hôm nay có thât nhiều khách đến đây, bởi vì bọn họ mang đến gia nhân rất nhiều, hạ nhân phòng phủ của đại trưởng lão đều chật ních rồi. Ta sợ ngươi mang theo đứa bé tiện. Hơn nữa, ngày mai ngươi phải đến phòng bếp hỗ trợ ư, quản gia Phượng Lộc có ý tứ là ngươi thể cõng Nhược Vũ làm việc. Ta liền mang ngươi đến chỗ hạ nhân phòng này, lúc ban ngày ngươi đem Nhược Vũ ở tại chỗ này, khi đến giờ ăn ngươi trở về. Mà ta cũng có thể giúp ngươi trong nôm nàng, ngươi yên tâm, nơi này thực an toàn. Ra vào nơi này tất cả đều là gia nhân của Phượng gia, người nhà cả, ngoại nhân thể tùy tiện ra vào chỗ này. Nhược Vũ ở chỗ này tuyệt đối an toàn!” Nghe thấy lời của nàng, Mai Bình đồng ý gật đầu, lúc này hai người hoàn toàn ngờ phát sinh chuyện tiểu oa nhi bị người nào đó có thể nghênh ngang lại chỗ này như chốn người mà ai có thể phát , sau đó cao hứng ôm .


      còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi ngủ sớm chút , ta cũng phải trở về rồi!” đại thẩm hướng ngoài cửa sổ liếc nhìn sắc trời đứng dậy .


      “Tốt, đại thẩm ngài thong thả.” Mai Bình cũng việc dậy, chuẩn bị đưa đại thẩm ra cửa.


      cần đưa ta, có chuyện gì tìm ta! Ta ở tại bên kia!” đại thẩm nhiệt tình chỉ về phương hướng kia dặn dò.


      “Ân, tốt, ta biết!”


      Đại thẩm vừa , Mai Bình rửa mặt chải đầu phen, sau đó lên giường cùng tiểu oa nhi tiến vào mộng đẹp.


      Trong đêm Minh Nguyệt mắt nhìn xuống, cười nhìn hai đầu tơ hồng của hai con người giờ phút này cùng ở chỗ nhưng lại bất đồng về phòng ngủ , biết bọn họ cùng Chu công nơi đó có gặp đối phương ?

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng



      Sáng sớm hôm sau, giờ mẹo Phượng Hiên luyện võ cùng cận vệ Phượng Tiêu. Sau đó lại thay đổi bộ quần áo, chuẩn bị ăn sáng.


      Thời gian còn sớm, dùng xong bữa ăn sáng, nên làm cái gì tiếp theo? Phượng Hiên ngồi ở ghế, nhìn ngoài cửa sổ tự hỏi. cảm thấy có tí sức lực nào, quay đầu nhìn về phía bàn ăn, đồ ăn sáng được người dọn xong.


      Đối mặt với bàn ăn đầy các món ngon, Phượng Hiên vừa ăn vừa nhịn được trong lòng nhớ đến bảo bối muội tử. Ô ô, ngẫm lại vào giờ này phải là tự mình xuống bếp, thay Tiểu Vũ nhi chuẩn bị bữa ăn sáng phong phú đầy dinh dưỡng. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, dụ dỗ muội muội rời giường, hai huynh muội ngồi cùng chỗ ăn, vui vẻ hòa thuận, làm sao giống như bây giờ người đơn!


      Càng nghĩ tâm tình càng tốt, cũng bởi vậy Phượng Hiên ăn so với bình thường càng ít hơn, cảm thấy no rồi, đứng dậy ra ngoài, quyết định dạo giải sầu.


      Đứng bên Phượng Tiêu thấy thế, vội vàng đuổi theo, Phượng Hiên đối với lắc đầu : “Ngươi ăn cơm , ta muốn tùy tiện chút, ta đến phủ trưởng lão phía trước ngươi đến Thu viện chờ ta.”


      “Dạ!” Phượng Tiêu trả lời tiếng, thấy Phượng Hiên xoay người rồi.


      Cảm giác nhàm chán sâu sắc Phượng Hiên khắp nơi thong thả ngắm cảnh. cảm thấy người ở bất kỳ chỗ nào thoạt nhìn đều cùng dạng, có cảm giác mới mẻ. Mà đường gặp bọn người hầu cung kính vội vàng nhường đường, điều này làm cho Phượng Hiên với thói quen nhìn thấy người liền tươi cười tâm tình từ nhàm chán dần dần biến thành phiền lòng.


      Làm sao lại chỗ nào thoạt nhìn thuận mắt, ta thể tìm được chỗ có thể làm cho ta cảm thấy thoải mái vui vẻ sao? Phượng Hiên trong lòng chính là cảm thấy đến nôn nóng, liền lại thấy vài ngừoi, nhìn bọn họ lui qua bên, miệng kêu “cung nghênh thiếu tông chủ” , Phượng Hiên thần sắc thay đổi, gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại lãnh mạc đến cực điểm, lên tia kiên nhẫn, vui mà nghĩ, lại gặp được người? Chẳng lẽ toàn bộ đều là như vậy sao ?


      Phượng Hiên bước nhanh tránh ra, muốn tránh những người này, trong đầu suy tư rốt cuộc làm sao có thể làm cho tâm tình của chuyển biến tốt đẹp. Phút chốc, bắt đầu sauy nghĩ, nghĩ đến canh giờ nay công việc ban ngày mọi người bắt đầu làm việc rồi, mà công việc ban đêm là ngủ, ràng hạ nhân phòng dạo là tốt nhất, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nơi đó có hình dạng như thế nào. Càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay, vì thế, Phượng Hiên tâm huyết dâng trào, tới nơi chưa bao giờ qua hạ nhân phòng.


      Ân, sai, nơi này lạ, trước kia đúng là tới hạ nhân phòng nhìn xem, Phượng Hiên vừa nhìn vừa tưởng. Tuy phòng của hạ nhân bình thường đến cực điểm, hoàn toàn so với phòng của các vị chủ tử ở đình viện kém rất xa, nhưng trong mắt Phượng Hiên chỗ này thú vị!


      bước qua các gian phòng, cuối cùng chọn lấy gian thuận mắt nhất cũng có người. Đầu tiên là nhìn chung quanh, sau đó an vị bước vào trong phòng bước đến bên giường, muốn cảm thụ chút cảm giác giường ngủ của hạ nhân là như thế nào.


      So với giường của mình là kém chút, bất quá sao cả, đến nằm nghỉ ngơi chút là được rồi! Phượng Hiên ngồi ở mép giường, vỗ vỗ giường, sau đó hướng đống chăn mà ngã xuống, lập tức cả người nằm giường. nhích tới nhích lui, đầu dần dần từ chăn trượt xuống. Cuối cùng, đầu của trượt đến chăn xuống đụng vào tường.


      Di? Cái gối làm sao vậy? Phượng Hiên nhíu mày chút, lười đứng dậy xem xét, đầu khẽ nâng chút, trực tiếp đưa tay ra sau đầu, thuận tay đem vật “này nọ” đưa lên trước mặt. Vì thế, căn phòng vốn là im lặng trong thoáng chốc lại lan tràn khí rất trầm tĩnh, đại nam hài mười hai tuổi cùng tiểu nữ lần đầu gặp mặt, mắt to trừng đôi mắt ! ( ^^ Hiên ca ca gặp Vũ tỷ tỷ là như thế này đây. Vũ tỷ tỷ bị đem làm cái gối nằm -> tội chị ghê)


      Trong phòng chỉ có đứa trẻ nít hiểu biết, cần giả vờ giả vịt Phượng Hiên lông mày hướng lên , vẻ mặt lên chán ghét, tính toán sai lầm rồi, chạy tới đây muốn tìm chỗ thanh tĩnh, thế nhưng lại gặp phải loại sinh vật phiền phức này!


      Phượng Hiên chuẩn bị đem đứa bé ném qua bên, lúc này nên rời thôi, thấy ở trong tã lót của đứa bé lộ ra bên ngoài khuôn mặt nhắn ngáp cái. Sau đó nàng dùng ánh mắt tròn tròn nhìn Phượng Hiên sắc mặt tốt liếc mắt cái, tiếp theo tự tìm tư thế thoải mái, ánh mắt khép lại, ngủ!


      Chỉ thoáng, Phượng Hiên mặt trở nên ngẩn ngơ, nhìn đứa trẻ, trong lòng trầm trồ khen ngợi, đáng ! muốn nhìn thấy lần nữa! Vì ý xấu của mình Phượng Hiên để ý đến mệt nhọc của đứa bé, lấy tay lay động nàng bắt nàng tỉnh. Đứa trẻ nào biết người trước mắt rốt cuộc muốn làm gì, cứng rắn bị đánh thức, hiển nhiên hờn giận, tiếng khóc vang lên, tỏ vẻ kháng nghị. (Hiên ca ca ác =.:)


      “A, tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nga!” càng nhìn càng thuận mắt, tự nhiên Phượng Hiên tính tình dịu xuống, đem kinh nghiệm dỗ bảo bối muội tử năm đó dỗ dành, rốt cục làm cho đứa bé đình chỉ khóc.


      Phượng Hiên làm mặt quỷ, đứa trẻ thưởng thức đem khuôn mặt “ răng” tươi cười, biết vì sao, nụ cười kia làm cho Phượng Hiên cảm thấy tâm như nở hoa. Khiến cho tâm tình của vô cùng tốt, nghĩ tới chính mình công lực dỗ trẻ con có lui bước, thấy đứa trẻ trong nháy mắt biến sắc mặt, vừa khóc lên.


      Phượng Hiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bằng kinh nghiệm chăm sóc bảo bối muội tử, động tác lưu loát đem tã lót đứa trẻ mở ra, sau đó trong lòng đắc ý nghĩ. Hừ hừ, ta biết ngay là nước tiểu, ngoài ý muốn, cũng để ý đến đây là tiểu nữ mà nhanh chóng tìm miếng tã khô mát thay cho đứa bé, cầm miếng khăn vấn đầu người nàng xem xét.


      Tiểu oa nhi hề khóc, nhưng là Phượng Hiên lại tả nhìn trái nhìn phải, nghĩ rằng tiểu hài này mặc dù giống bảo bối muội tử xinh đẹp, nhưng bộ dạng lại rất thanh tú, bộ dạng đáng , khó có thể làm cảm thấy ghét, ngược lại thực thích, nhưng giờ phút này lại làm cho mình có cảm giác hài lòng.


      Rốt cục, phát vì sao hài lòng rồi. Cái khăn người tiểu nữ quá xấu xí, cùng với đáng của nàng thực xứng. Phượng Hiên từ trước đến nay là phải hành động, nghĩ đến biết thứ trước tiên cần là gì. Nhớ đến việc quản gia Vân Châu mua vải dệt thượng đẳng, còn có các loại khăn tơ thêu rất đẹp, tất cả là chuẩn bị mang về cho bảo bối muội tử vừa vặn có thể chọn vài món đưa cho tiểu nữ để làm khăn vấn đầu. Vì thế, ôm lấy tiểu nữ , để lại tờ giấy tiểu nữ được mình mang . Sau đó vui vẻ giống như tìm được bảo vật bước nhanh về chỗ ở của mình, trong đầu bắt đầu cân nhắc xem loại vải dệt nào xứng để làm cho tiểu oa nhi trong lòng ngày càng đáng


      Mà tờ giấy lưu lại, đặt ở mặt bàn đè lên. ngọn gió làm tờ giấy theo trận gió bay ra bên ngoài cửa sổ, đem tờ giấy viết nơi ở tiểu nữ rơi xuống, bất hạnh lại rơi vào chậu nước. Vì thế, giấy trở thành mảnh mơ hồ, làm cho người nào có thể phân biệt.


      Phượng Hiên rồi, lát sau, quản gia phu nhân thay Mai Bình vào nhìn Cốc Nhược Vũ ra sao. Đến phòng lại như thế nào cũng tìm thấy, mà Mai Bình lúc này cũng về chuẩn bị cho Cốc Nhược Vũ ăn, chỉ thấy quản gia phu nhân sắc mặt khó coi. Sau nàng mới biết được con của mình mất tích, thiếu chút nữa trở nên điên, bởi vì tòan là người trong Phượng phủ, cho nên thể quá mức lộ liễu, đành phải rưng rưng nước mắt cùng quản gia phu nhân cùng nhau tìm. khéo là Phượng Hiên lần này đường trở về cũng còn gặp lấy nửa người. Vì thế, hai người hỏi thăm như thế nào cũng tìm ra đứa .


      Mái hiên hạ nhân phòng biến thành gà bay chó sủa, kia mái hiên Phượng Hiên lại vui vẻ, nhìn đến dáng diệu dọa người của Phượng Tiêu. Lúc này chăm chú chọn lựa khăn tơ đủ màu sắc và hoa văn để cho tiểu nữ thay. Hơn nữa cảm thấy cái nào cũng tệ, vì thế trong chốc lát đổi cái, đem ôn nhu chăm sóc của bảo bối muội tử năm đó đối đãi giống nhau.


      Nay, nho Cốc Nhược Vũ muốn trở thành oa nhi bảo bối trong lòng Phượng Hiên. Sau mấy ngày, Phượng Hiên còn đối với cha mẹ của bảo bối oa nhi trong lòng cực kỳ bất mãn, nghĩ rằng bọn họ đem đứa mình ở lại phòng , nay vài ngày qua rồi còn đến đón về. Vì thế, người nào đó tự tiện quyết định khi quay về đem tiểu oa nhi theo. Hừ, giao cho nuôi tuyệt đối so với cha mẹ có trách nhiệm kia tốt gấp trăm lần, đem nàng dưỡng thành tiểu thư khuê các giống bảo bối muội tử! Phượng Hiên trong lòng bắt đầu lên kế hoạch.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7: Trẻ con bị sủng



      Phượng Tiêu cảm giác mình muốn té xỉu, cảm thấy được rồi! Trong lòng chính là nghĩ như vậy, chỉ thấy vị đầu sỏ thể đắc tội kia những làm cho tâm tình trở nên như vậy mà còn thèm quan tâm cách nhìn của người bên ngoài, ngược lại ở bất kỳ nơi nào cũng ôm đứa trẻ, mặt lộ vui vẻ. Cuối cùng còn ngừng hôn môi sủng nịch, cái miệng nhắn đỏ hồng, làm Phượng Tiêu thiếu chút nữa run rẩy ngã xuống đất. lại thay nàng đối với vị hôn phu tương lai cảm thấy bi ai, này thiếu chủ nhân cũng thể bởi vì đứa bé chỉ là tiểu nữ liền như vậy để ý thể thống, chiếm của người ta tiện nghi!


      nghĩ tới đây, chỉ thấy đầu sỏ Phượng Hiên ôm nho Cốc Nhược Vũ quay mặt nhìn Phượng Tiêu, vẻ mặt như tìm thấy vật quý : “Thế nào, nàng thực đáng phải ?” Lúc này, Phượng Tiêu thiếu chút nữa nước mắt trào ra, nghĩ đến trừ bỏ tiểu thư đời này có bất luận kẻ nào có thể làm cho người có uy thế hiên ngang như thiếu chủ nhân biến thành bộ dạng ngu xuẩn! Trời ạ, có ai tới cho biết, vì sao hôm qua chính là tùy tiện dạo chút, có thể xuất đứa trẻ con? Loại thảm án này rốt cuộc là như thế nào phát sinh? Thiếu chủ nhân về sau vì nhìn thấy trẻ con đều biến thành như vậy? Phượng Tiêu rất khó có thể bắt đầu lo lắng cho hình tượng tương lai của chủ tử nhà mình.


      “Cái khăn thêu mai trắng cùng với khăn lụa đỏ này hợp với màu da của nàng, nàng thoạt nhìn càng thêm đáng đúng hay ?” Phượng Hiên là đắc ý, cảm giác ánh mắt của mình là tốt. ôm tiểu nữ , nhìn đánh giá, hài lòng gật gật đầu


      “Cười cái cho ca ca xem nào!” Phượng Hiên bắt đầu đùa với tiểu nữ , vui đùa rất vui vẻ


      Đứng bên Phượng Tiêu nhịn được hơi hơi run rẩy chút, cảm tình khi thiếu chủ nhân tìm được món đồ chơi trở lại?


      “Thiếu chủ nhân, đứa này. . . . . . Rốt cuộc là con nhà ai ?” Phượng Tiêu đánh bạo hỏi vấn đề mà giấu ở trong lòng từ đêm qua.


      biết!” Phượng Hiên thành trả lời, nhưng lười giải thích, liền chính mình được cho phép của cha mẹ nàng mà tự tiện trong phòng hạ nhân đem dứa trẻ ôm .


      Câu trả lời ngoài ý muốn làm cho Phượng Tiêu sửng sốt, lập tức cần nghĩ ngợi, thốt ra : “Đây chẳng phải phụ mẫu nàng biết tung tích của nàng, tại rất lo lắng?”


      “Ta có lưu tờ giấy nàng ở chỗ của ta, bọn họ lại đây tìm người, chính là có lo lắng.” Phượng Hiên trong giọng lộ ra tia kiên nhẫn, trong lòng đối với cha mẹ của tiểu nữ rất bất mãn, đến bây giờ vẫn có xuất , kém sức lực!


      Lúc này Phượng Hiên nội tâm sớm nhận định cha mẹ tiểu nữ và phụ thân mình là cùng thuộc loại loại người, tám phần phải là thích đứa bé này, cho nên trong tim của lại cẩn thận đem Cốc Nhược Vũ cùng bảo bối muội tử mình trở thành cùng loại, quyết định sau này chính mình đem tiểu nữ trở về, có sủng là đủ rồi, còn có thể cùng bảo bối muội tử của làm bạn, về phần phụ mẫu nàng, coi như có!


      Phượng Tiêu nghe chủ tử nhà mình , hơi thấy yên tâm, liền hề nhiều.


      sữa lấy lại đây! Nàng hẳn là sắp đói bụng!” Phượng Hiên tính toán thời gian, cảm thấy nên cho tiểu oa nhi uống sữa, liền phân phó Phượng Tiêu đến phòng bếp của Thu viện đem sữa được chuẫn bị sẵn cho Cốc Nhược Vũ.


      Phượng Tiêu vâng tiếng, liền rời , nhưng trong lòng cảm khái phen, đường đường là thị vệ nay biến thành bảo mẫu chiếu cố tiểu oa nhi. Bất quá hôm nay may mắn là chỉ sai lấy đồ, giống ngày hôm qua, tiểu chủ tử bởi vì muốn tiệc chúc thọ, thể mang theo tiểu nữ , cho nên đem mình lưu lại chăm sóc nàng, đó mới kêu là bắt làm chuyện mà cảm thấy khinh khủng! Bất quá, đến đứa trẻ này, ra lần đầu chính mình gặp được trẻ con ngoan như vậy , ngủ rất say quấy nên đem bất kỳ phiền toái gì cho chính mình.


      Phượng Tiêu rồi, phòng trong chỉ còn Phượng Hiên cùng nho cốc Nhược Vũ hai người, thấy bất kỳ người nào. Bởi vì Phượng Hiên chỉ cho phép mình Phượng Tiêu bước vào phòng của mình, những người khác được vào. Mà chỉ có người hầu theo mới có thể bước vào Thu viện để hầu hạ, để thuận tiện bọn họ cũng ở tại Thu viện. Cũng bởi vậy, quản gia thể bước bào Thu viện nên cũng biết trong phòng Phượng Hiên có trẻ , cũng tạo thành Mai Bình cùng quản gia phu nhân mấy ngày kế tiếp cũng tìm thấy tung tích của đứa trẻ.


      Phượng Tiêu đem sữa giao cho Phượng Hiên. Sau đó chỉ thấy Phượng Hiên cẩn thận cho Cốc Nhược Vũ uống sữa. Nhìn nàng cố gắng mút vào , Phượng Tiêu nghĩ rằng oa nhi này thực tốt số, có thể bị thiếu chủ nhân đối đãi giống tiểu thư . Từ hôm qua khi tiểu hài tử bị ôm đến đây nhìn bọc khăn rất là bình thường, đoán được thân phận phụ mẫu nàng hẳn phải là tốt lắm, cách khác nàng sau này cai sữa chỉ có nước cơm để uống. Nay nàng bỗng nhiên được uống sữa thượng đẳng mà chỉ có các chủ tử mới có thể uống, mà huống chi thiếu chủ nhân đem nàng chiếu cố rất khá, từ đầu tới đuôi cũng chưa để nàng khóc lần nào, phải vận may bình thường!


      Phượng Hiên biết suy nghĩ của Phượng Tiêu lúc này, lúc này rất vui vẻ nhìn động tác cố gắng uống sữa của đứa bé trong lòng. Trong đầu khỏi nhớ đến tằng tôn của đại trưởng lão ngày hôm qua trong tiệc chúc thọ, biết đại trưởng lão đắc ý cái gì, đứa xấu như vậy cũng dám lấy ra khoe , càng khỏi đứa bé kia khóc từ đầu đến đuôi, quả thực chính là ma hành não! là, muốn khoe ra cũng phải nhìn chính mình có đủ tư cách , giống bảo bối muội tử của – Phượng Hiên , là độc nhất vô nhị, bộ dạng đáng vô cùng, hoặc là giờ phút này tiểu bảo bối trong lòng ngực của mình, bộ dáng tú khí, cười rộ lên ngọt vô cùng, thế này mới đáng để đem ra khoe!


      nghĩ cảm thấy tiểu oa nhi muốn uống no, thể uống thêm được nữa, còn đánh ợ nho cái. Phượng Hiên mừng rỡ thầm nghĩ trong lòng làm sao lại có thể đáng như thế! Trong lòng lại quyết định phải mang tiểu oa nhi về nhà.


      Mấy ngày kế tiếp, trừ bỏ Phượng Hiên những lúc cần gặp người trong tộc để củng cố địa vị của mình, những lúc khác đều ở bên cạnh Cốc Nhược Vũ, chiếu cố tiểu oa nhi chiếu cố đến vui vẻ cực điểm.


      Ngày hôm đó, thời tiết vào cuối mùa hạ khí có chút cảm giác mát mẻ chủa đầu thu, khí trời tốt, độ ấm thích hợp, tâm tình vô cùng tốt Phượng Hiên sau khi dùng qua đồ ăn sáng, đến bên giường ôm lấy tiểu oa nhi ngủ ở giường mình sớm tỉnh, đút nàng chút sữa. Sau đó quyết định ngày cuối cùng hôm nay tham quan khu chợ nổi danh ở đây để dạo, muốn mua lễ vật để đem về làm quà cho bảo bối muội tử ngạc nhiên. Nhưng nghĩ khi ra ngoài lại mang theo phía sau đống người, cũng muốn làm cho này các tiểu thương dùng thái độ cung kính hoặc ánh mắt sợ hãi nhìn mình. Tóm lại, muốn lấy thân phận người bình thường để có thể thoải mái dạo. Vì thế, sai Phượng Tiêu tìm tới bộ đồng phục của hạ nhân thay. Sau đó kiên quyết cho phép Phượng Tiêu theo, bắt buộc phải lưu lại, nếu có người tìm mình đều phải trả lời là mình nghỉ ngơi, muốn thấy bất luận kẻ nào.

      Bởi vì lo lắng muốn đem Cốc Nhược Vũ giao cho người khác, Phượng Hiên liền mang theo nàng. Vì thế, Phượng Hiên mặc bộ đồng phục của tiểu nô bộc, mang theo ngân phiếu, trong tay ôm trẻ , cùng nhau dạo
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8: Việc tình nguyện.




      Khi Phượng Hiên ra ngoài, vì tránh người bên ngoài, nên từ cửa thừa lúc ai trông thấy ra ngoài, khi trở về cũng thế. Chẳng qua giờ phút này tay mang thắng lợi trở về, mua cho muội muội bảo bối nhiều quà, hơn nữa còn đến cửa hàng bạc thuộc Phượng gia, thay tiểu oa nhi trong lòng chọn khoá bằng vàng có khắc chữ sống lâu trăm tuổi.


      theo ra ngoài dạo vòng tiểu oa nhi tuy rằng có làm gì, nhưng lúc này nàng thực hoạt bát, ánh mắt tròn tròn trở mình nhìn xung quanh, khi Phượng Hiên thấy nàng hoạt bát, khuôn mặt nhắn đỏ bừng tâm hoa nộ phóng, vô cùng thích thú, lúc này bước chân ngừng quay về Thu viện, từ trong đống lễ vật tìm ra chiếc khoá bằng vàng vốn định khi trở về đeo cho nàng, giúp nàng cài lên.


      Phượng Hiên càng xem càng cảm thấy vừa lòng, hướng khuôn mặt non nớt mềm mại của tiểu oa nhi hôn cái, sau đó đem chiếc khoá bằng vàng nhét vào trong tã lót của nàng, mang theo đống đồ vật này nọ, tiếp tục về phía Thu viện. Đợi hơn khoảng chừng mười thước, liền tinh mắt nhìn thấy nam nữ nô bộc dựa vào nhau ngồi ở dưới tàng cây. Trong lòng nghĩ hai người này đến nơi hẻo lánh chuyện đương nên để ý, chẳng qua vì tránh làm cho người khác phát việc mặc đồ hạ nhân mình chạy ra ngoài chơi mà cúi đầu, ôm chặt đứa trẻ trong lòng ngực, chuẩn bị bước nhanh bỏ .


      “Này, phiền chờ chút !” Phía sau truyền đến giọng nam nhân trầm mạnh, Phượng Hiên lựa chọn nghe thấy, tiếp tục về phía trước.


      “Này ! Này ! Xin ngươi chờ chút được ?” Phát Phượng Hiên để ý tới , người nọ lại lo lắng ma hô to, hơn nữa còn có tiếng chạy hỗn độn kèm theo, ràng là đuổi theo.


      Khả năng giả điếc của Phượng Hiên rất cao, tốc độ dưới chân nhanh hơn, trong lòng kêu hỏng bét, hài lòng mà nghĩ đến lúc ra ngoài có gặp người nào, nhưng như thế nào khi trở về lại có người xuất ở đây chim ra nơi hẻo lánh ! (cái này ai cũng tự hiểu đc há, cần ta giải thích)


      “Ngươi đứng lại cho ta !” Giọng nam mạnh mẽ thay đổi, lần này đổi thành giọng gào thét, giọng nữ quát to đến chói tai, hơn nữa người tới định lấy tay bắt lấy bả vai Phượng Hiên, nhưng Phượng Hiên là người luyện võ, phản xạ thay đổi tốc độ dưới chân, liền né tránh tay người tới.


      mặt Phượng Hiên lên vẻ bất mãn vẫn cúi đầu mà , trong lòng vui thầm nghĩ: muốn nhìn xem là tên nô bộc nào dám lớn mật như thế, dám gọi như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của , hừ, quên , bị người khác phát phát , chỉ cần uy hiếp bọn họ ra ngoài là tốt rồi !


      Vì thế, Phượng Hiên rốt cuộc cũng dừng chân lại, xoay người mặt hướng về phía người tới, chỉ thấy vị phu nhân trẻ tuổi mi thanh mục tú, hai mắt nàng đỏ ngầu, sưng đỏ thôi, ràng khóc, hơn nữa đó lại là rất đau lòng, vẻ mặt còn ra dáng vẻ tiều tụy, mà đứng bên cạnh nàng là vị nam tử tướng mạo đôn hậu thà chất phác., nam tử này hai mắt cũng đỏ ngầu, dáng vẻ mệt nhọc.


      Đúng vậy, hai người chính là cha mẹ của Cốc Nhược Vũ, Cốc Lương Thừa và Mai Bình. Mấy ngày nay họ tìm đứa có kết quả, đau lòng tuyệt vọng hai người tìm nơi yên tĩnh thầm che lấp vết thương, nào ngờ đột nhiên từ xa thấy tiểu người hầu tới, trong lòng ngực còn bế cái tã lót, có vẻ như là đứa trẻ con. Tuy rằng chiếc khăn tã lót kia cùng với cái của nữ nhi dùng giống nhau, nhưng vì tìm đứa điên lên rồi Mai Bình phản xạ có điều kiện đó chính là đứa của mình, liền khiến cho Cốc Lương Thừa gọi người phía trước dừng lại, ai ngờ tiểu nam hài này ngừng ngược lại còn bước nhanh hơn, vì thế, cảm thấy chột dạ có quỷ, Mai Bình bất chấp trong lòng ngực ôm có phải là đứa của mình hay , tiếng rống giận dữ trong nháy mắt lộ ra.


      Hai người thấy Phượng Hiên xoay người lại, vì thế tiến về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Phượng Hiên. Phượng Hiên hướng về phía trước khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt như xem kịch, chuẩn bị xem vẻ mặt hoảng loạn của hai người sau khi biết mình là ai, vậy mà đầu tiên hai người nhìn là tiểu hài nhi trong lòng ngực của chốc lát, ràng sau đó nhàng thở ra, lại là nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ hiếm có kia của Phượng Hiên, ngược lại là tức giận trừng mắt nhìn . Chỉ thấy Mai Bình cả người tức giận đến phát run, vừa nghĩ đoạt lại đứa trong tay Phượng Hiên, vừa quát to: “Đem đứa trả lại cho ta !”


      Phượng Hiên vội vàng ôm bé lui ra phía sau, chịu đưa ra, Mai Bình thấy thể đoạt lại đứa của chính mình, trong nháy mắt nước mắt liền đầy trong hai mắt, hai tay ở mặt lau nước mắt, nghẹn ngào hô: “Đem con của ta trả lại cho ta ! Nhược Vũ a ! Nương tìm con rất cực khổ !”


      Mà nam tử kia khi nhìn bộ dáng đứa nằm yên trong lòng Phượng Hiên, cảm thấy yên tâm, vỗ vỗ lưng Mai Bình, an ủi : “Tốt lắm, đừng khóc, đứa tìm được là tốt rồi, đừng khóc nữa !”


      Nghe được nội dung chuyện của hai người, ở tại góc ấy Phượng Hiên rất ngạc nhiên, nháy mắt hiểu được hai người họ là cha mẹ của tiểu nữ hài, từ dáng vẻ của bọn họ khó nhìn ra hai người thực lo lắng cho tiểu nữ hài, tìm tiểu nữ hài mấy ngày, cũng giống loại cha mẹ chịu trách nhiệm như trong lòng từng suy đoán.


      Phượng Hiên có chút xấu hổ, nghi oan cho người ta , còn làm hại cha mẹ tìm đứa khắp nơi, nhưng mà nhìn ra trong mắt hai người như là chỉ trích chính lén trộm đứa , cảm thấy oan ức, nhịn được mà làm sáng tỏ : “Ta ràng có để lại tờ giấy nàng ở chỗ ta, các ngươi có thấy ?”


      “Chúng ta có nhìn thấy tờ giấy gì a !” Cốc Lương Thừa tính tình thành , lập tức đáp, lại quay đầu hỏi Mai Bình, “Nàng có nhìn thấy tờ giấy nào ?”


      “Làm gì có tờ giấy nào ! ? Hơn nữa có tờ giấy ta có thề xem hiểu ?……” Sau đó chỉ thấy thần kinh căng thẳng, nhiều ngày lo lắng, Mai Bình lại thể đoạt được đứa trở về tức giận bùng nổ, bắt đầu đổ ập xuống mà mắng chửi Phượng Hiên, mạch lạc ràng, đạo lý ràng, vì thế, mặt trời ấm áp trong lòng ấm áp trở lại), cảnh vật xung quanh cũng sai, gã tiểu nam hài người mặc y phục của tiểu người hầu vẻ mặt xấu hổ, lần đầu bị người khác chỉ vào mặt mắng như thế.


      “Ngươi , ngươi tên là gì, ai là người trông nom ngươi !” Tuy rằng Cốc Lương Thừa ở bên cạnh khuyên nàng vài lần,nhưng lửa giận của Mai Bình cũng giảm bớt, sau đó trong lòng muốn biết tên của nam hài này, báo cho vợ chồng quản gia biết, nhất định phải nghiêm trị , bằng lửa giận vẫn nguôi !


      “Các ngươi biết ta là ai ?” Phượng Hiên rốt cuộc cũng hiểu, trách được bị mắng lưu loát như vậy, ra là người hầu mới đến, biết chính mình.


      Mai Bình còn muốn , Cốc Lương Thừa lại khuyên nàng : “Quên , tìm được đứa là tốt rồi.” xong, liền chìa tay ôm tiểu oa nhi trong lòng Phượng Hiên, lại nghĩ đến muốn đem nữ nhân về.


      Thấy có người muốn ôm tiểu hài nhi trong lòng ngực mình , Phượng Hiên phản xạ có điều kiện đem Cốc Nhược Vũ ôm chặt, chịu buông tay.


      kìm chế mong muốn ôm nữ nhân quay về, hơn nữa phát đối phương chịu buông tay, Cốc Lương Thừa đầu tiên là sửng sốt, sau đó tính tình tốt đối với Phượng Hiên : “Ta là cha nàng, xin đem đứa trả lại cho chúng ta.”


      “Ừ, được !” Phượng Hiên đáp trả rất khá, đồng thời còn gật gật đầu, trong lòng cũng thừa nhận rằng đem tiểu hài nhi trả lại cho phụ mẫu nàng là đúng đắn, nhưng là lúc Cốc Lương Thừa lại nghĩ muốn đem Cốc Nhược Vũ ôm trở về, lại phản xạ có điều kiện mà nắm chặt, chịu buông tay.


      Vì thế hai vị đồng thời cầm lấy tã lót mắt lớn trừng đôi mắt , hồi im lặng nhanh chóng lan rộng, Mai Bình nhìn động tác của hai người mà hiểu.


      Cốc Lương Thừa kéo lại, vẫn bất động như cũ, nữ nhân thương ngay trước mắt, lại như thế nào cũng muốn trở về, trong lòng có chút lo lắng, lông mày dần dần nhíu lại, động tác trong tay tạm dừng chốc lát, nhìn thẳng Phượng Hiên, đột nhiên đem hết toàn lực kéo lại, rốt cuộc, lần này cũng đoạt được đứa trở về.


      Cảm thấy được tiểu nam hài này có tật xấu, cho nên Cốc Lương Thừa đem nữ nhân đoạt trở về, vội vàng ôm chặt nàng, sau đó lập tức vươn bàn tay nắm lấy cánh tay Mai Bình, sau đó dùng ánh mắt kẻ điên liếc mắt nhìn Phượng Hiên cái, nhanh chóng rời khỏi nơi này.


      Cứ như vậy, người nào đó cùng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai lần đầu gặp mặt, khụ… cẩn thận bị xếp vào loại người xấu, hơn nữa khuôn mặt tuyệt mỹ kia trong đầu khắc sâu hình ảnh của hai người, tuyệt đối quên được !
      huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :