1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 74: Trong họa lại có phúc


      Băng bó xong vết thương cho Phượng Hiên, vai xuất cái nơ, Cốc Nhược Vũ nắm chặt tay của Phượng Hiên, giọng khóc, trong lòng liên tục cầu trời, làm ơn trăm ngàn lần đừng để chàng có chuyện gì

      Tiểu Cốc Lượng sau khi được Phượng Tiêu buông ra, tự mình tới bên cạnh cha, ngoan ngoãn chờ người khác giúp Phượng Hiên chữa thương, thấy mẫu thân băng bó xong vết thương cho phụ thân, bé cùng Cốc Nhược Vũ mỗi người ngồi bên. Tiểu oa nhi đưa tay nắm chặt tay kia của Phượng Hiên, khuôn mặt vốn luôn có nụ cười nhưng nay lại còn nữa, ánh mắt đỏ rừng rực , ô ô, phụ thân! Tiểu oa nhi sụt sịt cái mũi, cố gắng để nước mắt trong đôi mắt to tròn chảy ra.

      Về phần tiểu ác ma nằm mặt đất kia, bao lâu tỉnh, sau khi tỉnh lại suy đầu tiên của chính là nương tử của đâu? Trong lòng cả kinh, đột nhiên mở mắt, sau khi nhìn thấy Cốc Nhược Vũ ngồi ngay bên cạnh cầm tay , bình yên vô , Phượng Hiên mới yên tâm, cảm thấy tay kia hình như cũng bị người khác cầm lấy, hơi hơi quay đầu nhìn lại, Lượng nhi cũng có việc gì, chỉ là còn tươi cười, cái mũi cùng mắt dần đỏ lên.

      Cốc Nhược Vũ vẫy vẫy tay, kêu nhi tử đến bên người nàng, tiểu oa nhi đứng dậy, nhu thuận đến bên người mẫu thân, được nàng đón lấy, còn bọn người Phượng Tiêu bảo vệ ở bên ngoài, phái người điều tra tình huống, cho nên có ai chú ý tỉnh lại, hơn nữa còn có tâm tình nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Cả người bị thương làm cho Phượng Hiên rất muốn kêu rên tiếng, từ đến lớn chỉ có đả thương người khác, chứ chưa từng bị người đả thương qua. Vì võ công chỉ cần cố gắng chút liền thông suống nê cũng chưa phải chịu qua đả thương gì, chứ đừng đến chảy máu! còn nghĩ đến chuyện vừa rồi mình nên té xỉu trước mặt người khác, nhục nhã! Tiểu ác ma trong lòng ảo não trận, vì thế, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nhưng đầu óc có cừu tất báo của cũng rảnh rỗi, sau này cùng với phụ thân đại nhân kia còn tình phụ tử, lần này, cho dù muội tử cầu tình hộ ông ta cũng chấp nhận! Nếu có thể đẩy Phượng Trọng Nam vào chỗ chết Phượng Hiên quyết nương tay! Nhưng người được mình khai đao đầu tiên là Phượng Thiếu Vân!

      Phượng Hiên rất tức giận , trong đầu bàn tính blad blad đủ thứ, nghĩ xem làm thế nào để rút gân lột da kẻ thù nhằm giải hận lại cảm thấy bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt của , vén tóc ra sau tai, sau đó, có người hôn xuống trán của , lúc này, tiểu ác ma liền sửng sốt.

      Cốc Nhược Vũ gọi Tiểu Cốc Lượng đến bên cạnh mình, thấy nhi tử từ trước giờ chưa từng khóc mà nay cũng rưng rưng nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở, lại nhịn được kéo nhi tử vào lòng cùng nhau khóc. Sau khi khóc được lúc, Cốc Nhược Vũ giúp tiểu oa nhi lau nước mắt, lại lau hết lệ mặt của mình , để ý bởi vì lau mà tay bị đen, khuôn mặt càng ngày càng giống như diễn viên hề. Nàng nhìn Phượng Hiên, thấy sắc mặt vẫn tái nhợt, mà vẫn chưa tỉnh, nàng lo lắng đưa tay sờ sờ mặt của . Chỉnh lại mấy sợi tóc hỗn độn của , sau đó xê dịch vị trí của mình, để có thể tới gần chút, cúi người nhàng hôn chút lên trán của , thấp giọng lẩm bẩm : “Hiên, chàng trăm ngàn đừng bỏ lại hai mẹ con thiếp ” trong lời mang theo nghẹn ngào, cố gắng ép nước mắt xuống, Cốc Nhược Vũ mới có thể tiếp tục tiếp, “Cả nhà chúng ta rất vất vả mới có thể đoàn tụ được, Lượng nhi còn như vậy, chàng đừng bỏ lại mình thiếp, chàng mau tỉnh lại được .”

      phải tốt thế chứ! Hắc hắc, nương tử thân ái của thế nhưng lại chủ động hôn , cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, tại cần phải mở mắt!

      Trừ phi nương tử bảo bối của hôn thêm vài chỗ nữa, tiểu ác ma nào đó xấu xa mà nghĩ.

      Cốc Nhược Vũ nghĩ đến vừa rồi Phượng Hiên thay nàng đỡ biết bao nhiêu nhát kiếm, khi thanh kiếm kia xuyên qua vai lòng nàng cũng đau như đao xoắn, khi bất tỉnh rồi ngã xuống, nàng còn tưởng rằng nàng mất , khi đó nàng mới giật mình nghĩ rằng nàng thể mất người nam nhân này, là phu quân của nàng, là vua của nàng, là ông trời của nàng, là tất cả của nàng! Nghĩ tới những thứ này, lại thấy vẫn hôn mê, Cốc Nhược Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, liên tưởng đến chuyện tốt, sợ vết thương của còn nghiêm trọng, ngoài ý muốn qua được, nàng khỏi khóc nức nở : “Chàng trăm ngàn được có việc gì, chàng thể bỏ mặc thiếp khi thiếp phát mình chàng được, chàng thể đối xử với thiếp tàn nhẫn như vậy!” Cốc Nhược Vũ đem môi đặt trán của Phượng Hiên, càng ngừng chuyện, hy vọng mau tỉnh lại.

      ? Nghe được cách ràng, lúc này, trong đầu Phượng Hiên đem phụ thân ác độc cùng với huynh trưởng khác mẹ chán ghét kia quyền đánh ra ngoài, ngay cả cái bóng của Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân cũng còn, tiểu ác ma trong lòng là hai tay chống hông, ngửa mặt lên trời cười to ở bên trong, ha ha ha! Thương thế kia nhận được giá trị, nương tử của thương , lại chủ động hôn vài lần, ha ha! khóe miệng Phượng Hiên bắt đầu nhướng lên, cố gắng mới khoa trương cười ra tiếng, trong lòng tràn đầy bọt khí hình trái tim bốc lên, vô cùng vui mừng!

      Tiểu oa nhi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cha mẹ, nghe thấy nương cha được bỏ hai người bọn họ, bé hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chằm chằm mặt cha dời nữa, nhưng mà, miệng cha giống như dần dần hướng lên , sau đó, nụ cười ngừng mở rộng, dương dương đắc ý!

      Tiểu Cốc Lượng dùng tay bé kéo quần áo Cốc Nhược Vũ, dời lực chú ý của nàng về phía mình.

      “Lượng nhi, làm sao vậy?” Cốc Nhược Vũ lệ rơi đầy mặt, khổ sở nhìn nhi tử, bé túm nàng làm cái gì.

      lời nào, ngón tay bé chỉ nụ cười mặt mà Phượng Hiên vẫn chưa thu lại được.

      Cốc Nhược Vũ nhìn theo hướng ngón tay của bé chỉ thấy, A? người đáng lẽ hôn mê lại cười vô cùng sáng lạng. Cốc Nhược Vũ lập tức hiểu sớm tỉnh, hơn nữa những lời mình đều nghe hết toàn bộ sót chữ, nghĩ đến việc mình thổ lộ, còn hôn lên trán vài cái, mà lại cố ý giả bộ bất tỉnh, khỏi xấu hổ, đưa tay đặt lên vết thương của ấn xuống, ai cho chàng giả bộ với ta.

      Ai nha! Đau, đau, đau chết mất! Vui quá hóa buồn, Phượng Hiên đau đến mở mắt, thấy nương tử thân ái của giận dữ trừng mắt với , liền hiểu vừa rồi mình cười quá mức lộ liễu, bị nương tử đại nhân phát , vội vàng giả bộ đáng thương.

      “Đau, đau quá. . . . . .” Thanh suy yếu, Phượng Hiên mở nửa mắt, liền được như ý nguyện, Cốc Nhược Vũ vẻ mặt áy náy, chân tay luống cuống hỏi thăm làm sao đau, có phải rất đau hay , “Nương tử, vi phu toàn thân đều vô cùng đau đớn, ai nha. . . . . .” thừa cơ chui vào trong lòng Cốc Nhược Vũ, đầu ở ngực nàng cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng hừ hừ làm nũng, giành được đau lòng của Cốc Nhược Vũ.

      Cốc Nhược Vũ ôm , mà đầu Phượng Hiên dụi trong ngực nàng cười trộm, cảm thấy mỹ mãn thầm nghĩ: hi, mềm, rất thoải mái!

      Phượng Hiên vừa tỉnh, Phượng Tiêu bọn họ lâu sau cũng đều xông tới.

      “Chúa thượng, ngài có sao chứ!” Phượng Tiêu quan tâm hỏi.

      Chúa thượng! ?

      ánh mắt Phượng Hiên trừng Phượng Tiêu, làm cho mồ hôi lạnh của ứa ra, xong, gọi sai rồi!

      “Chúa thượng?” Quả nhiên, lần này Cốc Nhược Vũ phát vấn đề trong xưng hô, ngẩng đầu nhìn Phượng Tiêu, chuẩn bị hỏi.

      Phượng Tiêu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng chuyển sang Cung Hoàng, đối với gọi chúa thượng lần nữa, Cung Hoàng rất ăn ý, nhanh chóng trả lời. Điều này làm cho Cốc Nhược Vũ tuy rằng cảm thấy quái dị, nhưng vẫn cho là mình nhầm lẫn nên ráo riết tìm hiểu việc này, chẳng qua nàng hồ nghi nhìn Phượng Tiêu, phát là xa phu đánh xe dọc đường cho bọn họ, chỉ có điều là thấy bộ râu quai nón của đâu, khỏi buồn bực hỏi: “Râu…của ngươi đâu?” Bộ dạng râu này nhìn rất quen mắt, hỏi lại câu, “Chúng ta phải gặp nhau ở đâu chứ?”

      “Râu. . . . . .” Phượng Tiêu cùng Tiểu Cốc Lượng mắt to trừng đôi mắt , “Mới vừa rồi bị người ta dùng kiếm chém đứt rồi!” Tiểu tổ tông đừng vạch trần lời dối của mà!

      “À.” Cốc Nhược Vũ nhíu mày, cảm thấy kì lạ, võ công cao như vậy, tại sao cạo đầu, mà lại gọt râu của , vậy còn gây ra thương tích gì.

      tại an toàn, ngài có muốn rửa mặt , mặt ngài vẫn còn bôi thuốc!” Phượng Tiêu vội vàng dời lực chú ý của nàng, đừng tiếp tục vấn đề có thể hù dọa nữa!

      Nghe vừa như thế, Cốc Nhược Vũ lúc này mới nhớ tới mặt mình còn thuốc mà Phượng Hiên bôi cho nàng, thấy Phượng Hiên tỉnh, trái tim cũng buông lỏng nửa, lại thấy gật đầu đồng ý, nàng quyết định rửa thuốc mặt, vì thế, Cung Hoàng gần đây có dòng suối , bọn họ mượn danh nghĩa muốn lấy nước, kì thực là bảo vệ nàng theo sát nàng.

      Để lại Tiểu Cốc Lượng dùng ánh mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm Phượng Tiêu dời, làm cho hoảng hốt trận. Vốn Phượng Địch muốn ôm Thiếu tông chủ ra ngoài, để cho Phượng Tiêu bẩm báo tin tức vừa mới nhận được cho Phượng Hiên

      Kết quả tiểu oa nhi để ý tới Phượng Địch vươn hai tay ra, lập tức tới chỗ Phượng Tiêu, mở hai tay ra, làm hình dáng muốn ôm.

      Ô, tóc của gặp nguy hiểm rồi! Biết Thiếu tông chủ nhất định nhận ra nên trong lòng Phượng Tiêu kêu than tiếng, sau đó nhận mệnh ôm lấy bé .

      Quả nhiên, nhận ra Phượng Tiêu, tuy rằng Tiểu Cốc Lượng vừa rồi báo cho mẫu thân biết là ai, nhưng tại bé vấn vươn bàn tay bé ra nắm lấy tóc của

      Phượng Tiêu đợi nửa ngày, thấy đau đớn, lại nhìn qua, thấy bé vẫn theo dõi , cuối cùng bé buông tay ra, hai tay vòng quanh cổ của , ngoan ngoãn để cho ôm.

      Phượng Tiêu mừng rỡ, tránh được kiếp, ôm bé rời khỏi sơn động, ra bên ngoài chơi với bé, để Phượng Địch bẩm báo với Phượng Hiên.

      Chỉ là, Phượng Tiêu biết được bé thầm nghĩ trong lòng là: um, Cốc lượng nó là hài tử có ân tất báo, ân báo ân, vừa cứu cha mẹ mình, bỏ qua cho lần này, nhưng, thù lại gấp mấy lần ân, thù lần trước, về sau lại tính.

      Cốc Nhược Vũ đến bên dòng suối, rửa mặt, nhưng lại bị bóng người trong mặt nước khiến nàng sửng sờ. Mấy tháng này, Phượng Hiên mỗi ngày đúng giở bôi thuốc cho nàng, hơn việc rửa mặt đều do bá đạo mình ôm lấy mọi việc, trong ngày thường nàng cũng nhìn thấy mặt mình, lúc này, qua mấy tháng nhìn lại mặt mình, nàng cảm thấy chắc mình hoa mắt nhìn lầm.

      Là mình nhìn lầm rồi ? Cốc Nhược Vũ lấy lại tinh thần, dứt khoát ghé vào bên dòng suối, cúi mặt sát xuống mặt nước, nhìn cẩn thận, lúc này vừa thấy, phát nàng có nhìn lầm. Chỉ thấy những vết sẹo chằng chịt mặt nàng do lăn xuống sơn cốc còn thấy đâu, nay mặt của nàng chỉ có vài vết sẹo lớn do bị Tề Hiểu Nhã rạch bị thương, nhưng những vết vết sẹo này cũng có lồi lõm như ban đầu, Cốc Nhược Vũ sờ sờ mặt mình, phát làn da mặt lên bóng loáng, mà vài vết sẹo lớn kia cũng chỉ còn là màu hồng nhạt tự nhiên.

      “Ta, mặt của ta. . . . . .” nghĩ tới thuốc kia dùng được, Cốc Nhược Vũ vui mừng ra lời.

      Thấy hành động của nàng, Cung Vu : “Ồ, vết thương của ngài phần lớn đều khỏi!” Mấy ngày nay đoàn người đều lén với nhau rằng, hóa ra bộ dáng của phu nhân tông chủ bọn họ cực kỳ thanh tú, y thuật của Hồng ngự y quả nhiên có thể hạng nhất.

      Vì sao Hiên với nàng?! Cốc Nhược Vũ kích động đứng dậy mang theo làn váy, chạy về.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 75: Tình cảm ấm áp


      Phía trước, đại quân Cung Thiên Vinh vừa đến, Hầu Nhuận Sơn lập tức thu tay lại, tướng lĩnh hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng chưa đến ngươi chết ta sống, dù sao cũng rơi vào tai hoàng thượng, phải chiến đấu với quân đội nước khác, mà người nhà lại hiểu sao lại xung đột nội bộ, có thể hiểu, đều chờ đợi rơi đầu !

      Quân đội Hầu Nhuận Sơn bỏ chạy, mà quân đội Cung Thiên Vinh vội vàng tìm đám người Phượng Hiên, sợ bọn họ kỳ tới chậm. May mắn sau khi Phượng Tiêu phái người đến liên hệ, lúc này mới biết chúa thượng tuy rằng bị thương, nhưng có gì đáng ngại. Mà Cung Như Tích cùng Cung Nhạc phía sau mang theo nhân mã phòng thủ hậu phương cũng đến, bọn họ tuy có thương vong, nhưng nghiêm trọng. Vì vậy, vì sợ đám người Hầu Nhuận Sơn quay lại, ba đội ngũ đều ở gần đó đợi mệnh, chờ đợi chỉ thị của Phượng Hiên.

      “Vừa rồi lễ vật cùng thuốc của phu nhân đều để lại xe, nhờ Ki túc trưởng lão phái người trước mang những lễ vật đến nơi của nhạc phụ nhạc mẫu. Đừng là lễ vật gặp mặt, cứ dựa lý do mỗi tháng mà đưa đến là được rồi!” Nụ cười của Phượng Hiên lộ ra vẻ suy yếu cùng mỏi mệt.”Để Thiên Vinh phái người hậu táng bọn thị vệ hy sinh, rồi dàn xếp người nhà của bọn họ. Sau đó, bảo mang quân của Cung gia quay về nơi đóng quân. Mặt khác phái người thả ra tin tức đến tai Cố Tín, để Hầu Nhuận Sơn cho Cố Tín xử trí, về phần những người của Hầu Nhuận Sơn còn có ai tham dự, điều tra ra cho ta! Nhớ lấy, đừng cho chuyện này truyền vào tai hoàng thượng, dù sao quân đội của Thiên Vinh cũng tự ý rời khỏi vị trí đóng quân. Cung Nhạc vẫn như cũ thầm theo, mấy người các ngươi trừ ngươi bị nhạc phụ mẫu gặp qua, những người khác tìm lý do, đừng cho phu nhân phát thân phận của các ngươi khi theo ta, tốt nhất có thể vào ở nhà nhạc phụ nhạc mẫu ta! Còn ngươi hãy theo bọn Cung Nhạc, biết ?”

      “Dạ!”

      “Về phần Nguyệt Tinh Hồn kia, phái người đến hỏi muốn cái gì, trong phạm vi hợp lý, ta đều thỏa mãn !”

      Đối với Phượng Hiên, kẻ có ân với , đương nhiên báo đáp. Nhưng biết Nguyệt Tinh Hồn này, cũng biết chính là Nguyệt Bát, nên Phượng Hiên cho rằng Nguyệt Bát mật báo chắc chắn có mục đích gì.”Hôm nay chúng ta ở sơn động ở đêm, ngày mai khởi hành!”

      Nhanh chóng nhận lệnh rời , vừa mới bao lâu, Cốc Nhược Vũ liền mừng rỡ chạy trở về.

      Phượng Hiên hắm mắt dưỡng thương, nghe thấy thanh của Phượng Tiêu – kẻ tạm thời đảm nhiệm của vú em: “Ngài trở lại!”

      “Uh.” Cốc Nhược Vũ mỉm cười gật đầu lên tiếng trả lời với Phượng Tiêu, sau đó ngữ khí có chút oán giận với Tiểu Cốc lượng, “Lượng nhi, mấy ngày nay sao con cho mẹ biết, vết thương mặt mẹ khá hơn nhiều rồi?” Nhi tử hẳn là phải cho nàng biết việc đại này mới đúng, vì sao gạt nàng?

      Tiểu Cốc Lượng vốn có vấn đề nghiêm trọng về thẩm mỹ,nghiêng đầu nhìn mặt mẫu thân, buồn bực nghĩ: Có cái gì khác nhau sao? Mẹ vẫn đẹp mà!

      Thấy vẻ mặt nhi tử hiểu, cho là con biết, Cốc Nhược Vũ từ bỏ, đưa tay muốn ôm Tiểu Cốc Lượng cưỡi ở cổ Phượng Tiêu xuống.

      Bé vẫn muốn tiếp tục tại tác uy tác phúc ( làm mưa làm gió) đầu Phượng Tiêu nên lắc đầu chịu, tay bé gõ đầu Phượng Tiêu, ý tứ bé muốn tiếp tục chơi đùa.

      “Để bé chơi với ta lúc, ngài cần lo lắng, nhanh chóng vào thôi!” Đường đường thị vệ đại nhân lại biến thành vú nuôi, nhưng kỳ vẫn rất vui vẻ , bởi vì Thiếu tông chủ nhà vừa xinh đẹp đáng lại thông minh gian trá. hạnh phúc!

      Cảm thấy nhi tử giống như thực thích Phượng Tiêu, Cốc Nhược Vũ hề miễn cưỡng, tùy ý để nhi tử chơi đùa, còn mình tiến vào trong sơn động.

      Phượng Hiên từ đầu đến cuối vẫn vãnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, biết nương tử thân ái vào, nháy mắt thay đổi bộ dạng, trước mặt nương tử nhà mình nhất định phải có biểu tình đáng thương, như vậy, nương tử đại nhân mới đồng cảm mềm lòng chiều , thương , hắc hắc, hạnh phúc chính là như vậy!

      Quả nhiên, Cốc Nhược Vũ thấy bộ dạng có tinh thần liền đau lòng hỏi: “Đau lắm hả?”

      “Ừm!” Phượng Hiên ý bảo Cốc Nhược Vũ tới gần chút nữa.

      Cốc Nhược Vũ dựa vào ngồi xuống, nghĩ đến phải chịu đau, nhưng đó là vết thương bởi kiếm, lại thể xoa bóp để giảm bớt nổi thống khổ của , nàng khỏi lo lắng thêm.

      Phượng Hiên hiểu được nàng suy nghĩ gì, trực tiếp câu: “Hôn ở nơi này chút, liền hết đau!”

      Hả? Cốc Nhược Vũ hiểu được, nhìn người nao đó chu mỏ, ý bảo nàng nên hôn vào chỗ nào, lập tức đỏ mặt, vừa thẹn lại vừa cảm thấy buồn cười, gắt giọng: “Chàng, biết xấu hổ!” xong, đưa tay đánh cái vào cái miệng chu lên của Phượng Hiên

      Tuy là trong dự liệu, nhưng vẫn có phần tiếc nuối, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Hiên bày ra vẻ vô tội : “Nương tử, vi phu đối với nàng biết xấu hổ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa ( đạo lý hiển nhiên)!” Nhìn Cốc Nhược Vũ ngay cả tai cũng đỏ, Phượng Hiên đành phải lùi bước , “Nương tử, nàng chịu hôn vi phu cũng sao, vậy để cho vi phu gối lên đầu gối của nàng dù sao cũng phải quá đáng chứ!” thích đến gần nương tử, ở bên cạnh nàng rất dễ chịu!

      “ Được.” Mặt hơi hơi nóng lên, thanh giống như tiếng muỗi kêu, Cốc Nhược Vũ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng nhìn chung quanh trong động chút, thấy chỉ có hai người bọn họ, tạm thời cũng có người tiến vào, liền chiều theo cầu của , để cho đầu của gối lên đùi của mình.

      Đầu Phượng Hiên cọ qua cọ lại, cố gắng nhìn đến gần bụng của Cốc Nhược Vụ, sau đó mới dừng lại, đồng thời được tấc lại muốn tiến thước, đưa tay nắm lấy tay bé Cốc Nhược Vũ, nắm ở trong tay chịu thả ra.

      Cốc Nhược Vũ muốn đem tay rút ra, nhưng lay chuyển được Phượng Hiên, cuối cùng đành phải chiều theo ý .

      “Vì sao chàng cho thiếp biết thuốc kia rất có hiệu quả?” Cốc Nhược Vũ vấn đề vừa rồi khiến muốn chạy về

      “Như vậy mới có ngày nương tử nhận được bất ngờ lớn!” thực tế, định chờ mặt Cốc Nhược Vũ hoàn toàn khỏi mới để nàng nhìn mặt mình, như vậy mới làm nàng vui vẻ, nhưng đều do chuyện ngày hôm nay, làm rối loạn kế hoạch của .

      “Vậy lọ thuốc kia còn chưa dùng hết sao?” Mỗi lần Phượng Hiên bôi thuốc cho nàng đều kêu nàng nhắm mắt lại, cho nên nàng hề phát dùng hết vài lọ.

      “Bôi thêm lần nữa cũng hết.” Nàng nên đổi thuốc rồi, Phượng Hiên chuẩn bị dùng sang giai đoạn thuốc nước tiếp theo, nhất định làm cho nương tử của khôi phục lại bộ dạng thanh tú động lòng người như ngày xưa, làn da mềm mại, trắng nõn điểm hồng, lại trẻ thêm vài tuổi, dung nhan già, về sau kiếm cơ hội xuất trước mặt nữ nhân phá hoại dung nhan của nàng, khiến cho bọn họ tức chết!

      “À.” Cốc Nhược Vũ cảm thầy mặt mình khôi phục vô cùng nhanh, nàng cảm thấy rất vừa lòng, thấy Phượng Hiên buông tay nàng ra, móc trong ốc tay áo của , lấy ra bình sứ .

      “Nương tử, vi phu nhớ ra trước kia từng mua thêm lọ thuốc nước, nghe là thuốc này rất có tác dụng với thẹo, dùng xong thuốc mỡ kia, chúng ta lại dùng thuốc này.” Phượng Hiên dương dương đắc ý với nàng.

      Cốc Nhược Vũ tò mò đưa tay qua lấy, Phượng Hiên cho, đem bình sứ thu hồi vào trong ống tay áo của , sau đó lại nắm lấy tay của Cốc Nhược Vũ chịu buông, thỏa mãn nắm chặt trong tay mình, vui vẻ nhắm mắt dưỡng thương!

      Cốc Nhược Vũ gì, nhìn chằm chằm mặt Phượng Hiên, nghĩ rằng phu quân của nàng là người thần kỳ quái dị, có chuyện gì làm được, giống như có ảo thuật, có thể biến ra linh đan diệu dược cũng , đằng này, kẻ ăn chơi trác táng lại còn biết võ công!

      Lúc này, chậm nửa nhịp nàng mới nhớ tới vấn đề này, chỉ có phu quân biết võ, thương đội chung với bọn họ cũng đều có võ công cao cường, tại sao lại có người giết nhóm người bọn họ chứ?

      Cốc Nhược Vũ nghĩ mãi mà , nhưng cũng cho rằng đại đội nhân mã kia tới là để giết phu quân của nàng, nàng nghĩ về chuyện này thêm nữa mà bắt đầu thay đổi suy nghĩ đối với Phượng Hiên, có lẽ phải cái dạng tốt mà nàng vẫn thường nghĩ, ngược lại trải qua mấy tháng này ở chung, phu quân của nàng những là người rất đáng tin cậy mà còn làm cho nàng có cảm giác rất an toàn.

      Tình cảm trong lòng ngày càng nồng đậm, ánh mắt Cốc Nhược Vũ mang theo ánh sáng nhu hòa nhìn Phượng Hiên, hai vợ chồng hưởng thụ khí yên tĩnh ngọt ngào yên ổn cùng ấm áp này, đương nhiên, thỉnh thoảng có bàn tay trộm muốn làm vài động tác kỳ quái sờ tới sờ lui, nhưng chỉ phá hư khí yên tĩnh này chút mà thôi.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ


      Ở trong sơn động nghỉ ngơi thêm đêm, ngày hôm sau, thân thể Phượng Hiên tuy thể khôi phục đến mức độ khoẻ mạnh, nhưng thuốc uống đều được mang từ chỗ Hồng Hi Nghiêu tới, hơn nữa chân cũng bị thương, vì thế mọi người bắt đầu khởi hành bộ, bởi vì có ngựa xe ….chỉ có thể khiêng, nhanh được, cho nên, đến buổi chiều ngày thứ tư bọn họ mới xuống Kỳ Sơn, thời gian chạng vạng mới đến thôn gần Kỳ Sơn nhất, đồng thời cũng là thôn trấn lớn nhất biên cảnh phía tây – Tây Lỗ trấn.

      Lúc này sau khi đến thôn trấn, mọi người tiến vào khách sạn rửa mặt chải đầu phen, tiếp theo ăn cơm chiều.

      “Kế tiếp, hai vị đại ca có tính toán gì ?” Cốc Nhược Vũ hỏi Cung Hoàng cùng Cung Vu, nghĩ đến toàn bộ hàng hoá của thương đội bọn họ mang theo đều bị hủy hoại trong phút chốc, may mắn bọn họ giống nàng có thói quen mang theo túi tiền ở người, thế này mới miễn cho thảm cảnh làm tên khuất cái lưu lạc ở đường.

      “Chuyện này. . . . . . , dối gạt ngài, hai huynh đệ chúng ta đem tất cả tài sản ném vào hàng hoá lần này, hơn nữa mấy ngày hôm trước, tên biến mất kia trộm toàn bộ số tiền hai người chúng ta, cho nên sau bữa cơm này, người chúng ta còn đồng nào, trở thành hai bàn tay trắng!” Cung Hoàng bắt đầu kể lể những điều mà đoàn người bàn bạc để có thể vào được Cốc gia, hơn nữa còn giải thích hợp lý chuyện Phượng Địch biến mất.

      “Tại sao có thể như vậy?” Phượng Hiên giả vờ kinh ngạc, “Vậy các ngươi phải làm thế nào ?”

      biết!” Cung Hoàng lắc đầu, cùng chủ tử của kẻ xướng người hoạ, “Chín người chúng ta có nơi để ..ai!”

      thê thảm! Cốc Nhược Vũ vui mừng vì tiền của mình có bị người nọ trộm , sau đó thầm tính toán nếu để cho bọn họ cùng nhà mình đồng hành mà …, tiền có thể dùng bao lâu. Tính qua tính lại cảm thấy nếu để mọi người tìm việc làm có thể chống đỡ được, Cốc Nhược Vũ liền muốn trưng cầu đống ý của Phượng Hiên, giúp bọn họ chút, dù sao dọc theo đường bọn họ đối đãi với nhà mình tốt vô cùng.

      Phượng Hiên đợi nàng mang theo đám người Cung Hoàng, sau đó gặp vợ chồng Cốc thị ngay tại Tây Lỗ trấn này, đến lúc đó nương tử thân ái nhìn thấy cha mẹ nhà mình vẫn sống cuộc sống giàu có như hồi ở Nam Lăng, chỗ ở lớn, phòng ốc nhiều, có nô bộc hầu hạ, tất nhiên, nhất định thu lưu đám người Cung Hoàng.

      Nghĩ xong, khi Cốc Nhược Vũ còn chưa kịp , người xa lạ ngồi ở bàn bên cạnh liền chõ mồm vào: “ có nơi à…, vậy đến Cốc gia ở Tây Lỗ , những có thể được ăn được uống, mà còn giúp ngươi tìm việc kiếm sống!”

      Ơ?! Đây phải làm làm loạn kế hoạch của bọn sao? Mười đôi mắt trừng về hướng người chuyện, làm cho phải câm miệng!

      , sai a! Làm sao lại trừng mắt ? Có lòng tốt lại nhận lấy trận kinh hãi.

      Cốc Nhược Vũ nghe thấy Cốc gia, tuy rằng cảm thấy có khả năng, nhưng vẫn nhịn được liên tưởng tới cha mẹ nhà mình, vội vàng hỏi : “Cốc trong chữ nào?”

      “ Cốc trong hạt thóc.” Cảm thấy này phần hoà ái, người ở bàn bên cạnh bắt đầu um sùm ngừng, vợ chồng Cốc thị kia tâm địa tốt, liệt kê bao nhiêu việc thiện bọn họ làm, sau đó tổng kết câu, “Chỉ cần có khó khăn, bọn họ tuyệt đối giúp, cho nên các ngươi cứ đến nhà bọn họ tuyệt đối có vấn đề!”

      “Tên vợ chồng Cốc thị?” Cốc Nhược Vũ có chút kích động, càng nghe càng giống chuyện cha mẹ hay làm.

      “Là, là. . . . . . , ” nghĩ ra, cuối cùng câu, “A, bọn họ là người Vân Châu Nam Lăng, gọi là gì ta nhớ ra, mọi người ở Tây Lỗ trấn gọi bọn họ là Cốc đại gia cùng Cốc đại thẩm!”

      Vân Châu Nam lăng, tâm tình Cốc Nhược Vũ nhất thời trào dâng, quay đầu lại : “Hiên, hình như là cha cùng mẹ thiếp! Chúng ta nhìn xem!”

      A! cả nửa ngày hoá ra là nhạc phụ nhạc mẫu, nguyên lai người này còn giúp bọn họ giải quyết vấn đề đơn giản. Thu hồi cái nhìn chằm chằm hung ác, Phượng Hiên đối với nương tử thân của hòa ái vô cùng, gật đầu được, sau đó Cốc Nhược Vũ lên tiếng hỏi người bàn bên cạnh chỗ ở của Cốc gia, kích động đến mức cơm cũng ăn, đoàn người chưa ăn xong cơm lập tức đến nơi.

      Dọc theo đường , Cốc Nhược Vũ hưng phấn chờ mong, nắm chặt ống tay áo của Phượng Hiên, cứ lặp lặp lại với với rằng vợ chồng Cốc thị kia chắc chắn là cha mẹ của nàng, ngờ nhanh như vậy có thể tìm được cha mẹ! Hơn nữa, nghe cuộc sống của cha mẹ cũng tồi, Cốc Nhược Vũ vừa vui vẻ lại vừa an tâm.

      Nhìn bộ dạng nương tử thân ái kích động vui sướng, cây quạt trong tay Phượng Hiên “xoạt” mở ra, phẩy cái, tiểu ác ma trong lòng ngẩng đầu lên, rất là đắc ý, vui vẻ! biết ngay nương tử bảo bối của cao hứng mà, chờ lát nương tử đại nhân nhìn thấy chỗ ở của cha mẹ mình, sau khi biết mấy năm nay bọn họ sống hạnh phúc, biết cảm ơn ân nhân thầm giúp đỡ kia như thế nào! Mà ân nhân kia, cũng chính là , sau khi ra thân phận của bản thân, hắc, tiểu ác ma cười trộm, ảo tưởng nương tử thân ái dùng ánh mắt sùng bái cảm kích nhìn mình, thậm chí còn ôm hôn mãnh liệt, chừng còn nhiệt tình thương ôm ấp!

      đắc ý! Um? Động tác phẩy quạt trong tay Phượng Hiên dừng lại, đến cửa Cốc gia thấy cửa lớn được mở rộng, trong ngoài đều có người qua lại, ầm ỹ thôi, nhốn nháo lộn xộn, biết làm gì, giống với thanh tĩnh u nhã mà nghĩ, trong lòng buồn bực, Cốc Nhược Vũ bên cạnh cũng buông tay ra, chạy bước vào.

      Được rồi, ầm ỹ ầm ỹ, nhưng mà Phượng Địch chọn chỗ này cũng tệ lắm, Phượng Hiên xoá bỏ cảnh tượng giống như phố xá sầm uất kia trước mặt , bước nhanh theo Cốc Nhược Vũ vào.

      Chuyện này. . . . . . ? Sau khi tiến vào đại môn, bước chân của Phượng Hiên liền dừng lại, nhìn chung quanh vòng, trán rơi đầy hắc tuyến. Đây là thái thị (chợ bán đồ ăn)? Hay là tập thị (chợ phiên)?

      Trong tiền viện rộng lớn được bày đầy ấp những quầy hàng buôn bán những mặt hàng hết sức bình thường. Vì trời gần tối, cho nên những quầy hàng kia còn thừa bao nhiêu hàng, quán chủ ra sức quát to, tìm cách nhanh chóng bán những thứ còn lại quầy hàng, để có thể nhanh chóng dọn dẹp về nhà!

      Tuy rằng người nọ có thể nhờ vợ chồng Cốc thị giúp đỡ tìm việc kiếm sống, họ có thể giúp người khác buôn bán kiếm sống nuôi gia đình, nhưng hề là giúp theo phương pháp như vậy, cây quạt trong tay Phượng Hiên hợp lại, quơ quơ, ý bảo Phượng Tiêu ở phía sau tiến lên giải thích cho .

      Phượng Tiêu ôm thiếu tông chủ trong lòng, cũng bị này cảnh tượng ngoài ý muốn này làm cho bất ngờ, cứng ngắt tiến lên, thấp giọng : “Thuộc hạ cũng biết, người báo cáo cho tới bây giờ cũng đề cập qua việc này.”

      “Hừ!” Có tình huống mà mình biết sao, Phượng Hiên mất hứng, Phượng Tiêu rụt cổ lại, đôi mắt to tròn của bé theo dõi , thuộc hạ? Ý gì?

      Trong lòng Cốc Nhược Vũ chỉ quan tâm đến cha mẹ, quan tâm cảnh tượng này hợp lý hay hợp lý, bắt lấy người liền hỏi chủ nhân nhà này ở nơi nào.

      “Cốc đại gia sao? Bọn họ ở hậu viện, các ngươi muốn nhờ bọn họ giúp đỡ sao? Vậy tìm đúng nơi rồi đấy!” Tiếp theo, ra sức ca tụng công sức vĩ đại của vợ chồng Cốc thị, Cốc Nhược Vũ tuy rằng nóng vội, nhưng vẫn nhẫn nại nghe xong rồi mới bước nhanh chạy chậm về phía hậu viện.

      Phượng Hiên ở phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, ai! Cảnh tượng ở tiền viện này quả thực vô cùng thảm hải, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới đúng! Phượng Hiên nghĩ như vậy, chờ mong hậu viện bình thường chút, nhưng vào lúc tiến vào hậu viện, lúc này, đám khuất cái ngồi chồm hỗm dưới đất, đám bưng bát cháo loãng loẹt, cảnh tượng ăn uống phát ra thanh như hổ đói vồ mồi khắc sâu vào trong mắt Phượng Hiên, tiểu ác ma lúc này cứng ngắt như nham thạch.

      Quác quác, đồ ngốc! Quạ đen kêu lên tiếng cuồng vọng rồi bay , sau lưng Phượng Hiên giống như bị làn gió lạnh giá của mùa đông thổi qua, lạnh buốt và thê lương, a ——! Ác mộng! Chỗ này ràng là hang ổ của khuất cái.

      Cốc Nhược Vũ nghẹn ngào tiếng”Cha ——! Mẹ——!” Kéo Phượng Hiên bị kích thích trở về , nhìn nương tử thân chạy về phía hai vị lão nhân cao tuổi múc cháo cho mọi người, lại nhìn thấy hai người bọn họ toàn thân đều có miếng vá, quần áo vải thô, vẻ mặt tang thương, nụ cười mặt Phượng Hiên biến mất, khóe miệng hơi hơi run rẩy, tiểu ác ma trong lòng rơi nước mắt ào ào, ngửa mặt lên trời ai oán : Ngân lượng cấp hàng tháng đâu? Gấm vóc thượng đẳng mỗi tháng đưa đến đâu? Nô bộc an bài sẵn đâu! ? cho rằng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân được chiếu cố tốt như vậy phải có bộ dạng lão gia phu nhân phúc hậu chứ, làm sao có thể biến thành cảnh tượng trước mắt này. . . . . . Oa! Ô ô! tuyệt đối cho nương tử biết là người đem nhạc phụ nhạc mẫu an bài ở nơi này đâu, nếu nương tử lại ngộ nhận ngược đãi nhạc phụ nhạc mẫu, dù cho có mười cái miệng, cũng khó mà rửa sạch! Nhất định lại bị nương tử chán ghét !

      Vì thế, tiểu ác ma nào đó từng muốn tranh công liền choáng váng muốn hôn mê, đầu óc quay cuồng quay cuồng, đành đáng thương mà giấu diếm thân phận hiển hách của , mà cuộc sống gà bay chó sủa của con rể kém chất lượng cũng chính thức được trình diễn!

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 77: Con rể kém chất lượng


      Khi bảo bối bị mất tích, tìm kiếm nhiều ngày mà thấy, nhưng bỗng nhiên ngày nào đó lại phát ở chỗ người kia, cảm giác như thế nào? Kẻ trộm! sai, trong mặt vợ chồng Cốc thị, Phượng Hiên chính là kẻ trộm

      Khi bảo bối thương mất tích, cảm giác tuyệt vọng vì thể tìm ra, nhưng sau đó lại phát vẫn tiếp tục ở chỗ người kia, mất mà có kiếm lại được, chuyện này phải như thế nào? Người điên! Hiển nhiên, trong lòng vợ chồng Cốc thị, Phượng Hiên mười lăm tuổi chính là kẻ bình thường chuyên bắt cóc con nít

      Sau khi cùng bảo bối biệt ly nhiều năm, nay gặp lại, còn chưa kịp mừng rỡ như điên, lại nhìn thấy người kia xuất ở bên cạnh bảo bối, vậy như thế nào? Có, , mưu! Vì thế, khi Phượng Hiên ba mươi tuổi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu, chuyện gà bay chó sủa xảy ra!

      Chuyện kể rằng, khi vợ chồng Cốc thị vẫn như thường lệ, gần tối lại phát cháo cho đám khuất cái mà bọn họ thu lưu, sau khi nấu xong cháo, phân phát nghe thấy tiếng nghẹn ngào gọi cha mẹ, thanh quen thuộc khiến hai người hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng .

      Tuy rằng vết sẹo mặt Cốc Nhược Vũ chưa hoàn toàn bình phục, nhưng bởi vì tốt hơn trước rất nhiều, nên nàng cũng mang theo khăn che mặt, mà thân là cha mẹ, vợ chồng Cốc thị chỉ cần liếc mắt cái có thể nhận ra nữ nhi mà mình thương nhớ.

      “Nhược Vũ!” Cốc Lương Thừa kinh ngạc nhìn về phía người tới, tâm tình dâng trào, tiến lên hai bước.

      “Nhược, Nhược Vũ!” Mai Bình run rẩy, buông tay, vốn cầm muôi lớn nhưng lại đánh rơi xuống bàn lúc nào cũng hay.

      “Cha ——! Mẹ ——!” Tiếng kêu vừa mừng rỡ vừa khổ sở, Cốc Nhược Vũ chạy về phía hai người.

      “Nhược Vũ!” Nhận ra đây phải giấc mơ, hai người bỏ lại việc mình làm, chạy về phía nữ nhi thất lạc nhiều năm.

      Vợ chồng Cốc thị mừng như điên, tâm tình kích động thể dùng gì để diễn tả, lúc nào cũng mong đến ngày có thể cùng nữ nhi đoàn tụ, nhưng nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy, trong lòng ngừng cảm tạ ông trời đối đãi tốt với bọn họ. Mai Bình cùng Cốc Nhược Vũ ôm nhau, vui mừng mà khóc, tính tình Cốc Lương Thừa trời sanh vốn biết kiềm chế nhưng đôi mắt vẫn nhịn được mà đỏ hoe, khóe miệng nở nụ cười, cảm động mà an ủi vỗ lưng hai người.

      Bất kể thế nào, Cốc Nhược Vũ vui vẻ, Phượng Hiên tất nhiên cũng cảm thấy cao hứng, vì vậy cũng cảm thấy xót thương khi chứng kiến cảnh tượng đó, đến phía sau nương tử thân , cùng nhà Cốc thị khóc lóc ôn chuyện.

      Hai mắt đẫm lệ, ôm nữ nhi, khóe mắt thoáng nhìn qua người tới gần, Mai Bình trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy, nhưng lại tiếp tục ôm nữ nhi khóc lóc

      Ô ô! A? đúng! Tiếng khóc của Mai Bình đột nhiên ngừng lại, đem tầm mắt quăng tới người phía sau. Mà Cốc Lương Thừa phát bà vốn khóc giống như núi đổ, nay bỗng nhiên ngừng khóc, theo tầm mắt của bà nhìn sang, ngây người!

      Lông mày của hai vợ chồng đồng thời nhăn lại, trí nhớ trong đầu lên, nhìn người trước mắt vốn mặc quần áo mộc mạc, cười đến sáng lạn, nhưng khuôn mặt đó khiến người trong thiên hạ chỉ cần gặp lần, đều khó có thể quên thiếu niên có gương mặt hoạ thuỷ kia. Lúc này, trong lòng hai vợ chồng lên bốn chữ: , hồn, , tán!

      “Lại là ngươi!” Trong lòng xác định, Cốc Lương Thừa trợn mắt, khỏi kêu lên tiếng.

      “Ngươi, ngươi, ngươi” ngừng khóc, tại sao tên trừng thối từng trộm nữ nhi sau đó lại lừa gạt nữ nhi lại ở chỗ này! ? Mai Bình buông hai tay ôm Cốc Nhược Vũ ra, tay run rẩy chỉ vào Phượng Hiên, hiển nhiên vừa là hoảng sợ lại vừa là tức giận .

      “Cha, mẹ!” Thân thiết gọi nhị lão tiếng, Phượng Hiên đắc ý chuyện hai người nhận ra , cảm thấy bọn họ có duyên phận cỡ nào, nhất là nương tử thân ái của ! Ha ha, người nào đó nghĩ đến nương tử nhà mình liền vui vẻ.

      Cha? Mẹ? loại khí lạnh trầm theo cột sống của hai vợ chồng chui lên.

      “Ai là cha ( mẹ) ngươi! Ngươi đừng có gọi bậy!” Hai người trăm miệng lời, Mai Bình vừa vừa đẩy nữ nhi về phía Cốc Lương Thừa, mà Cốc Lương Thừa kéo Cốc Nhược Vũ vốn hiểu chuyện ra phía sau, phải bảo vệ nữ nhi, miễn cho nàng lại bị trộm hay bị lừa.

      “Cha, mẹ, con. . . . . .” Là con rể của hai người, lời này chưa kịp đầy đủ, bị bộ mặt tức giận của Mai Bình đánh gãy.

      cho phép ngươi gọi bậy! Tại sao ngươi lại ở bên cạnh nữ nhi của ta? phải ta cảnh cáo ngươi, nếu để cho ta gặp lại ngươi, ta nhất định đánh chết nguoi rồi sao!” xong, Mai Bình nhìn thấy cây chổi lớn trong sân, liền chạy tới, vung cái chổi, muốn đem Phượng Hiên đuổi ra khỏi cửa.

      A ——! Tại sao có thể như vậy! Trừng mắt nhìn cái chổi trong tay nhạc mẫu đại nhân, Phượng Hiên định kếu cứu với nương tử, “Nương. . . . . .” tử, còn chưa kêu kêu xong, cái chổi liền vung lên, vội vàng tránh né.

      cho phép ngươi gọi mẹ bậy mà! Kêu mẹ cũng vô dụng!” Quả nhiên là người điên, gọi cha mẹ bậy bổi! Cẩm chổi quét, quét, quét! Ta phải quét kẻ điên này ra khỏi cửa!

      “Con có. . . . . .” gọi mẹ, con gọi nương tử! Cơ thể ra sức trốn, trốn, trốn! Ta ai oán nhìn nương tử! Vẫn chưa kịp , Phượng Hiên phải chạy trốn, kết quả là thấy hai người ở trong sân, ngươi đuổi ta chạy.

      Tình này, cảnh này, làm cho bọn thị vệ đứng ở trong viện phải trợn mắt há hốc mồm, nhìn gọi tới gọi lui, cố gắng tránh né vị phụ nhân trói gà chặt kia, đồng thời cũng lả bề của tông chủ nhà họ, bọn thị vệ trong lòng rối rắm : Chuyện này? Vẫn là thể giúp đỡ chúa thượng a?

      Ai, giúp được, Phượng Tiêu trong lòng lắc đầu, đành lòng nhìn về phía bộ dạng vừa buồn cười lại vừa có hình tượng của chủ tử nhà mình, ôm Thiếu tông chủ về phía Cốc Nhược Vũ, đám người Cung Hoàng toàn bộ đều ở phía sau .

      Cốc Nhược Vũ trợn to mắt tròn biết tại sao mọi chuyện đột nhiên như vậy, vừa định hỏi cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Cốc Lương Thừa thực khẩn trương mà đánh giá nàng từ xuống, hỏi: “Nhược Vũ, có làm gì đối với con hay ?”

      “Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tại sao cha mẹ lại quen biết phu quân, hơn nữa bộ dạng còn giống như phòng ngừa sói

      “Con có nhớ cha mẹ con từng kể rằng, lúc con mới sinh được mấy tháng bị người bắt cóc , rổi cả chuyện con bị bắt cóc lúc ba tuổi nữa?” Cốc Lương Thừa nhìn Phượng Hiên bị đuổi đánh giống như đề phòng kẻ cướp, giải thích với nữ nhi.

      “Nhớ .” Chuyện này có liên quan gì?

      , cả hai lần đều bắt con khỏi cha mẹ, chính là kẻ trứng thối thiếu chút nữa chia rẽ cả nhà ba người chúng ta! Mẹ con phải với con, khi nhìn thấy nam tử diện mạo tuyệt mỹ, nhất định phải cách xa đấy sao? Làm sao con lại gặp ? có đối xử tệ với con hay ?” Kẻ này rốt cuộc mu6ón như thế nào?! mặc kệ được thôi, đằng này lại có thể xuất bên cạnh nữ nhi của ông.

      “Hoá ra là nàng!” Cốc Nhược Vũ chưa kịp phát biểu ý kiến, Phượng Tiêu đừng phía sau nàng lặp tức hiểu mọi chuyện, lúc này mới nhớ tới bé kia, nhịn được kêu lên tiếng.

      “Cái gì?” Cốc Nhược Vũ kỳ quái nhìn về phía , hiểu đột nhiên câu đấy là có ý gì.

      “A? có gì!” Phượng Tiêu vội vàng giả ngu, đem Thiếu tông chủ làm tấm mộc ôm đến trước mặt Cốc Nhược Vũ, dời lực chú ý của nàng.

      Cốc Nhược Vũ ôm tiểu oa nhi vào lòng, chuyển hướng nhìn cha, chỉ thấy Cốc Lương Thừa sau khi nhìn thấy Tiểu Cốc Lượng, hoảng sợ, ngừng so sánh gương mặt hoạ thuỷ bé bỏng kia cùng với gương mặt hoạ thuỷ bị truy đánh kia, giống nhau như đúc!

      “Cha, chuyện này, um, Lượng nhi, gọi ông ngoại!” biết phải giải thích từ đâu, cuối cùng, Cốc Nhược Vũ ngượng ngùng kêu nhi tử trong lòng lên tiếng.

      Ông ngoại?

      “Mẹ, đó là bà ngoại sao?” Tiểu oa nhi tạm thời gọi ngay, lực chú ý của nó ở người người cha đáng thương.

      “Đúng vậy!”

      “Mẹ, vì sao bà ngoại muốn đánh cha? Ông ngoại vì sao mắng cha là trứng thối?” Tiểu oa nhi khó hiểu, cũng cao hứng, thanh tuy là thanh của trẻ con chưa dứt sữa, non nớt đáng , nhưng tiếng rất lớn, làm cho ông ngoại bên cạnh cùng bà ngoại đuổi đánh ở phía trước cũng nghe được cách ràng

      Cái gì —— sao ——! ? Mẹ? Bà ngoại? Cha? Ông ngoại? động tác của Mai Bình dừng lại, nhìn về phía tiểu oa nhi trong lòng nữ nhi, mà Cốc Lương Thừa cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Cốc Lượng.

      Cuối cùng đầu hai vợ chồng chậm rãi chuyển hướng, rốt cục Phượng Hiên cũng cần chạy trốn nữa, chỉ thấy khuôn mặt họa thủy rất vô tội cười nhìn hai người, đáng thương mà đem những lời lúc nãy cho xong: “Cha, mẹ, con là con rể của hai người!”

      A ——? Lão thiên gia! Lúc này xảy ra thảm án gì?!

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 78: Bé con lắm miệng


      Con rể, danh như ý nghĩa, là vị hôn phu của nữ nhi! Có thể trở thành trưởng bối bà ngoại, ông ngoại, nghĩa là nữ nhi có đứa .

      Nhưng con rể kia, vợ chồng Cốc thị trừng mắt nhìn Phượng hiên, nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của , trong lòng bĩu môi nhíu mày, cực kỳ bất mãn, suy nghĩ bộ dạng quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt, an phận, nhất là nụ cười cà lơ phất phơ kia, lại phúc hậu! Người này ràng là ép buộc nữ nhi nhà họ, hại Nhược Vũ lo lắng đề phòng, chính xác ngày nào đó liền trái ôm phải giữ, ba vợ bốn nàng hầu, tuyệt đối phải là người con rể lựa chọn tốt!

      Nhưng mà, lại thể thừa nhận, dù sao đứa cũng sinh ra, hai vợ chồng trong lòng phiền muộn, quay đầu lại nhìn về phía Cốc Nhược Vũ ôm bé trong lòng. Lúc này, tâm tư hai người nhịn được tán thán : ai nha, hổ là con của nữ nhi ông ( bà ), nhìn cái xem, vừa xinh đẹp lại vừa vừa đáng , nhìn qua cũng rất thông minh, nhất là nụ cười có nhiều phúc hậu kia! Hai người càng nhìn ngoại tôn càng thích, hoàn toàn nghĩ tới bộ dạng của bé con khắc ra cùng mẫu với cha của , phương thức cười cũng giống nhau, cùng hình thức diện mạo cùng tươi cười, đặt ở người con rể được kêu là họa thủy, phúc hậu, nhưng đặt ở mặt ngoại tôn được xưng là cực phẩm, rất đáng !

      Cái chổi trong tay Mai bình chấm đất, ngữ khí mang theo vẻ cam lòng, dường như bất đắt dĩ nhận, hỏi Phượng hiên : “Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nếu nhớ lầm, hẳn là lớn hơn khoảng mười tuổi so với nữ nhi, nhưng khuôn mặt này nhìn thế nào cũng quá ba mươi!

      “Tiểu tế năm nay ba mươi có nhị ( tức là 32)!” Tục ngữ , mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thích, um, vậy nhạc mẫu đại nhân cũng ngoại lệ , con rể giống như tốt như vậy hẳn là nhạc mẫu càng nhìn càng thích mới đúng, tiểu ác ma nào đó tràn đầy tự tin mà nghĩ, sau đó, thành trả lời.


      Thực đáng tiếc, nhạc mẫu đại nhân của tạm thời còn chuẩn theo câu kia tục ngữ, mà là vừa nghe thấy tuổi của , lập tức biến sắc, quát to tiếng: “Cái gì! ? Ba mươi hai rồi! Lại có thể lớn hơn Nhược Vũ mười hai tuổi!”

      Cái trán nháy mắt rơi đầy hắc tuyến, nhạc mẫu đại nhân, cần đem con số tính toán ràng như thế, lại còn tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết ! Nụ cười của Phượng hiên có điểm vặn vẹo.

      “Già như vậy rồi! ?” Lại thêm câu.

      Già? khóe miệng Phượng hiên nhịn được run rẩy xuống, , già, rồi? Tiểu ác ma lập tức xơ cứng thành khối băng, gió lạnh như băng vù theo phía sau tàn sát bừa bãi thổi qua.

      ràng cũng sắp lót được chữ hàng Thúc rồi, Nhược Vũ a, con nghĩ như thế nào !” Con rể này, mẹ vợ càng nhìn càng hài lòng!

      Thúc, chữ, hàng! ? mũi tên nhọn vô hình nháy mắt xuyên thấu trái tim tiểu ác ma, hình thành cái khe ở khối băng người tiểu ác ma, lưu tình chút nào!

      “Ngươi nhiều tuổi như vậy, chết sớm, vạn nhất phải thủ tiết cho ngươi làm sao bây giờ! ?” Đều do mấy năm nay bọn họ làm cha mẹ mà được ở bên cạnh nữ nhi, kết quả hại nữ nhi tuyển chọn mặt hàng như này trở về! Mai bình cuối cùng tiến đến bên cạnh nữ nhi, giọng câu.

      Chết sớm! ? Tai Phượng hiên vừa nghe xong ràng, khối băng bị rạn nứt của tiểu ác ma lúc này vỡ thành những mảnh vụn, hoàn toàn tuyên cáo bỏ mình, vốn có tự tin lại bị ngôn ngữ của nhạc mẫu đại nhân lưu tình đạp vỡ tảng đá.

      Ô, vừa già lại bị rủa chết sớm, nhạc mẫu đại nhân căn bản là chán ghét con rể này, liên quan đến nương tử thân ái mà thích ! Phượng hiên ai oán nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, cười thảm, muốn tranh thủ đồng tình của nương tử thân ái.


      Cốc Nhược Vũ trong lòng quả muốn cười, biết vì sao, nàng lại nhìn ra được tâm tình của biến hóa, đầu tiên là đắc ý, tiếp theo xấu hổ, lại đến kinh ngạc, sau đó chịu đả kích, cuối cùng là uể oải.

      Cảm thấy phu quân của nàng đáng , Cốc Nhược Vũ vừa định bảo vệ Phượng hiên chút, kết quả là Cốc Lương Thừa vẫn lên tiếng lúc này nhíu mày trầm giọng : “Chuyện này cũng quan trọng! Ngươi , Nhược Vũ là người thứ mấy? Là thiếp hay là tiểu thiếp?” Đều lớn như vậy rồi, ở chỗ cùng nữ nhi nhà mình khẳng định cưới biết mấy người rồi, ai, nữ nhi của ông mạng khổ!

      “Là . . . . .” Phượng hiên vẫn chưa xong, bị con trai bảo bối của mình cắt đứt.

      “Mẹ con là chính thất!” Mẹ nó làm sao có thể làm thiếp hoặc tiểu thiếp! Bé bảo vệ mẹ ruột của mình, tuyệt đối cho người ta cấp danh hiệu bất nhã người mẹ của mình.

      Ưm, là con ngoan của , rất đúng! Phượng hiên vui mừng, vợ chồng Cốc thị rốt cuộc cũng tìm được chuyện làm cho bọn họ vừa lòng.

      “Hai mươi mốt nữ nhân trước đây cha lấy cũng bị cha hưu điệu rồi, cho nên sợ!” Tiểu oa nhi còn lại dư thừa bỏ thêm câu.

      Cái gì? Nhi tử a, con rốt cuộc là giúp cho cha, hay là kéo chân sau của cha a! Phượng hiên thấy nhạc phụ nhạc mẫu hai người bốn con mắt phóng hỏa, kêu đau tiếng tốt!

      Quả nhiên, Mai bình cả giận : “Cái gì! Ngươi cưới nhiều nữ nhân như vậy! Xem ta đánh chết ngươi tên dâm tặc này!”

      “Nhược Vũ, làm sao con lại muốn gả cho người như thế!” Cốc Lương Thừa tức giận đến phát run, hoàn toàn phớt lờ cho rằng Mai bình vung chổi đuổi theo người nào đó là hành vi bất nhã, thậm chí cho rằng đáng đánh! Hừ!


      “Chuyện này, cái kia. . . . . .” , Cốc Nhược Vũ tại có chút dám khẳng định rốt cuộc có hay hai mươi mốt nữ tử kia tồn tại. Ở chung mấy tháng qua, thấy Phượng hiên liếc mắt với các nữ tử khác cái, mỗi ngày đều ở bên người nàng đảo quanh giống như con chó , làm cho nàng vui. Dọc theo đường , bằng diện mạo của chàng, cho dù mặc quần áo vải thô, cũng phải có nữ tử muốn dán vào, nhưng mà, nàng từ mặt phu quân thấy được vẻ mặt chán ghét, tuy nụ cười của chàng chưa từng ngừng lại. Cho dù thấy nữ tử xinh đẹp, trong ánh mắt phu quân của nàng tia thưởng thức cũng lên, làm cho người ta cảm giác chỉ nhìn thấy loại người, mà coi đối phương là nữ nhân mà đối xử.

      Cầu người bằng cầu mình, Phượng hiên biên vừa trốn chổi của nhạc mẫu đại nhân, vừa giải thích : “Cha, mẹ! Căn bản có hai mươi mốt nữ tử gì đâu, đó là lúc trước con trêu đùa Nhược Vũ, Nhược Vũ là vợ duy nhất của con, từ đầu tới cuối con chỉ có mình nàng a! Tiểu tế con oan uổng ! Con chưa bao giờ chạm qua nữ nhân nào khác ngoại trừ Nhược Vũ!”

      Đúng, đúng, đúng! bên vẫn làm khán giả bọn thị vệ thầm gật đầu, tuyệt đối đúng vậy! Điểm ấy bọn họ có thể làm chứng, tông chủ nhà họ nếu là có hai mươi mốt nữ tử, chúng trưởng lão sớm đốt pháo ăn mừng rồi, còn phải sai bọn lúc trước đuổi theo chúa thượng chạy như vậy? Nếu có tông chủ phu nhân là chung kết cho chúa thượng, tông chủ Liễu Hạ Huệ của bọn họ chỉ sợ đến chết vẫn còn thuần khiết đâu! Có thể nghĩ tới, ngại cho thân phận thể bại lộ, bọn thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn tông chủ nhà mình bị vị phụ nhân nhắn đuổi theo đánh, trong lòng đều đồng tình hò hét : chúa thượng, ngài tự cầu nhiều phúc !

      “Mẹ, con thề! Tiểu tế tuyệt đối là !”

      “Nam nhân thề, đó là cứt trong hố phân, trừ bỏ thối, khác!”

      “Bình nhi!” Cũng là nam nhân Cốc Lương Thừa vui.

      “Ngoại từ tướng công!” Giống như nghe thấy thanh mất hứng của tướng công, Mai bình thêm câu. Chạy trốn thở hồng hộc, Mai bình lớn tuổi, sao có thể cứ tiếp tục đuổi như vậy, tuy rằng Phượng hiên từ đầu tới cuối căn bản có động tay chân gì với bà. Tức chết bà, tiểu tử này còn chạy trốn nhanh nhẹn như vậy.

      “Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi dám chạy nữa thử xem!” Lại tới trước mặt Cốc lương thừa cùng Cốc Nhược Vũ , Mai Bình dừng lại, quát.

      Câu này vừa xong, Phượng hiên vừa đưa nửa chân ra vội vàng thu hồi lại, nhạc mẫu đại nhân a, đắc tội được!

      “Ngươi tới đây cho ta!” Khó được có người dám ra lệnh cho Phượng hiên. Mà Phượng hiên, từ trước đến nay thích hô phong hoán vũ, khi dễ người khác, mà lúc này chỉ có thể thành thành nghe lời, ngoan ngoãn qua.

      Thế là, nhiều năm sau, Phượng hiên lại bị cùng người giáo huấn, cây chổi trong tay Mai bình lập tức liền đánh tới cánh tay của .

      Đau! Bị đánh lên vết thương rồi, Phượng hiên ứa ra mồ hôi lạnh. Đều do vừa rồi vui vẻ, làm cho người ta quên mất người còn có thương tích, tâm tư vui vì gặp lại cha mẹ Cốc Nhược Vũ thấy vẻ mặt của , lúc này mới nhớ tới chuyện này, liền kêu lên: “Mẹ, mẹ đừng đánh huynh ấy, người huynh ấy có thương tích!” Đau lòng nàng đem nhi tử đưa vào trong lòng cha, nghĩ muốn che ở trước người Phượng hiên, để lại cho Cốc Lương Thừa cùng tiểu oa nhi kia nhìn nhau, gì.

      Mắt thấy cái chổi của Mai bình vừa muốn dừng ở người Phượng hiên, Cốc Nhược Vũ nhảy ra, thời điểm thu tay lại được, nằm người Cốc Nhược Vũ, Phượng hiên sao lại để cho nương tử thân ái chịu chút đau, nhanh chóng đưa tay đem Cốc Nhược Vũ kéo vào trong ngực của mình, thân mình vừa chuyển, lưng hướng về phía Mai bình, người lại bị đánh xuống.

      A! Lại đánh tới vểt thương vai , Phượng hiên thầm đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm sát Cốc Nhược Vũ, ôm đầy cõi lòng, đầu hướng vào vai nàng dựa vào chút, thanh suy yếu : “Nương tử, vi phu . . . . . . được. . . . . .” Chịu đau chút cũng quan hệ, mấu chốt là nương tử của quan tâm , ha ha! Lúc này được thương, còn đợi khi nào! ?

      “Chàng đừng làm ta sợ, bị thương ở chỗ nào, đánh tới miệng vết thương của chàng sao? Lại tăng thêm sao?” điệu của chàng rất rất , Cốc Nhược Vũ nhất thời gấp đến độ biết làm sao.

      có thương tích vì sao sớm! ?” Mai bình trong lòng áy náy, chân tay luống cuống nhìn về phía phu quân của mình.

      “Còn nhanh chóng dìu đến trong phòng nghỉ ngơi!” Cả nhà đều là thành , Cốc Lương Thừa nháy mắt sinh lòng đồng tình, cảm thấy hai vợ chồng đối xử với con rể này rất hà khắc rồi.

      “Nương tử, vi phu rất đau!” Phượng hiên được Cốc Nhược Vũ giúp đỡ, hai tay lại chịu rời khỏi nàng, thà rằng nghiêng , cũng muốn ôm nương tử thân ái của . Ha ha a, nương tử của ở trong lòng , nhịn được ngây ngô cười.

      “Vào phòng nghỉ ngơi, để thiếp xem miệng vết thương có phải có vấn đề gì hay .” Cốc Nhược Vũ trong lòng tự trách, có quan tâm chàng tốt.

      “Vậy nàng giúp vi phu vù vù, còn phải ở lại bên người vi phu, tấc cũng rời!”

      “. . . . . . Được.”

      “Còn muốn gần gũi vi phu, làm cho vi phu nhanh khỏi.” Được tấc lại muốn tiến thước.

      “. . . . . .” Huynh ấy như vậy mệt sao? Cốc Nhược Vũ lựa chọn xem lời gần gũi của Phượng hiên, nhìn đầu của huynh ấy uốn tại chỗ cổ mình, ôm mình, nghiêng thân mình , cảm thấy được tự nhiên!

      chỉ có nàng cảm thấy được tự nhiên, ở đây tất cả mọi người đều cảm thấy quái dị.

      Vết thương kia tốt hơn bảy tám phần, bị đánh đến, nhiều lắm chỉ là đau chút, có khả năng suy yếu như vậy, chúa thượng giả bộ ! ? đám người Phượng tiêu hoài nghi nghiêm trọng.

      Mà nguyên bản trước Mai bình cùng Cốc Lương Thừa dẫn đường tới phòng, cảm thấy động tác phía sau quá chậm, quay đầu vừa thấy như vậy, tư thế kia của con rể là kiểu gì a! Có thể đường như vậy sao?

      làm sao mà chậm như vậy, nhanh chút, vào nhà nghỉ ngơi.” Mai Bình vừa vừa lại lui về bên cạnh nữ nhi, muốn giúp nàng dìu con rể vào trong phòng, Cốc Lương Thừa ôm tiểu oa nhi cũng theo phía sau nàng.

      Muốn giúp việc hai người nhìn thấy biểu tình của Phượng hiên, động tác chợt dừng lại, gì, sau đó phóng hỏa!

      Ưm, nương tử của thơm, ôm lên thoải mái, thoải mái đến mức làm cho muốn trực tiếp ôm nương tử đại nhân đến giường ân ân lại ái ái, người nào đó say mê mà nghĩ. Lòng bàn chân chậm rãi , nhắm mắt hưởng thụ hai mắt to của lặng lẽ hạ xuống chút, dư quang thoáng nhìn thấy hai con rồng phun lửa, nhất thời nụ cười của Phượng hiên giống như con mèo trộm tanh kia bỗng nhiên cứng đờ, hỏng bét! Vui quá hóa buồn rồi! Đều do nương tử mị lực quá lớn, làm cho mình quên giả bộ yếu ớt rồi!

      “Cha, người cười rất vui vẻ!” Tiểu oa nhi cười cũng rất thoải mái, ra tiếng lòng của đoàn người, làm cho buồn bực thần sắc cha mẹ mình vì sao phẫn nộ Cốc Nhược Vũ nháy mắt sáng tỏ, đột nhiên nàng đẩy ra, quả nhiên, nụ cười mặt của Phượng hiên tuy rằng cứng lại rồi, cũng thể thu lại đúng lúc, bộ dáng cười trộm làm cho Cốc Nhược Vũ nhìn được tất cả, nàng dậm chân cái, thầm nghĩ: lại bị lừa!

      Cốc Nhược Vũ cảm thấy thói quen như vậy đối với mình cũng có gì xấu lắm, nhưng vợ chồng Cốc thị vẫn có thói quen đấy! Cảm thấy tiểu tử này thành , Mai bình đưa tay kéo lỗ tai của mà bắt đầu giáo huấn !

      “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn thích gạt người như vậy! ?”

      Ơ? phải mới vừa già sao? tại lại ?

      “Ngươi ! Ngươi rốt cuộc là lừa nữ nhi của ta tới tay như thế nào !”

      nào có lừa a! là thành đem nương tử lừa gạt đến tay !

      “Cha ta lừa mẹ! Cha đối với mẹ là tâm !” Tiểu oa nhi lại xen mồm.

      Ha ha, con của a! được tốt quá! Cha con!

      “Cha cùng mẹ thời điểm mấy tháng trước thành thân, bà bà kia qua, nhìn thấy mẹ sinh ra con, mà có chạy trốn hay là cuớp con bên người mẹ , mà là bằng lòng lấy mẹ, bằng lòng phụ trách, cha nếu phải tâm, đời này tìm được ai thiệt tình đối xử với mẹ!” Tiểu oa nhi rất là kiêu ngạo mà ra lời bàn luận của đại thẩm ở Lệ đô kia, trong lòng cho là cha nó là người cha tốt nhất đời, mẹ cũng là mẹ tốt nhất!

      Con trai bảo bối, con quả nhiên chỉ biết kéo chân sau của cha! Con từ quấy phá cha rồi ! Ô, cha oán con!

      Lửa giận tận trời mà sinh! Cái gì! ? Mấy tháng trước thành thân, cho dù mang thai, nó vẫn còn ở trong bụng mẹ, mà đứa này vừa thấy hơn hai tuổi rồi, hoá ra tiểu tử này làm cho nữ nhi nhà chưa lấy chồng mà sinh con, mình mang thai đứa , sau đó mới phát , quay lại lấy ! ?

      “Ngươi thế nhưng lại hủy trong sạch nữ nhi của ta !” Mai bình gia tăng lực tay, dùng sức nhéo lỗ tai Phượng hiên.

      “Vô liêm sỉ!” Đứa con ông nâng niu trong lòng bàn tay dĩ nhiên lại thành thân như vậy, Cốc Lương Thừa tức giận đến ra lời, nguyên lai năm ấy chuyện trong sạch của nữ nhi ở Ti Đô bị hủy phải giả dối, “Là hơn ba năm tiền thời điểm ở Ti Đô sao?”

      “Phải . . . . .” Phượng hiên chột dạ yếu ớt trả lời tiếng.

      “Ngươi tiến vào cho ta!” chủ nhà Cốc gia nổi giận, Cốc Lương Thừa ôm tiểu ngoại tôn dẫn đầu tiến vào trong phòng, muốn việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài.

      Lần đầu tiên thấy cha tức giận Cốc Nhược Vũ lén lút dám hé răng, ngoan ngoãn theo vào, mà Phượng hiên bị nhạc mẫu đại nhân của níu lấy lỗ tai vào phòng.

      “Đóng cửa lại!” Cốc Lương Thừa kêu Cốc Nhược Vũ đóng cửa lại.

      Cửa phòng vừa đóng, hoàn toàn bị người quên lãng đám người Phượng tiêu ở lại ngoài cửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, tiếng động trao đổi: chủ tử nhà phơi thây ở bên trong chứ? Mà trong lòng Phượng tiêu chỉ lên hai chữ: khắc tinh!

      Nương tử thân ái của Phượng hiên là khắc tinh của , mà cha mẹ của khắc tinh cũng tuyệt đối là khắc tinh, vì thế, người nào đó luôn coi trời bằng vung giống như Tôn Ngộ tự động bị đặt ở trong năm ngón tay nhà nương tử thân ái, ha ha, thể động đậy!

      Trong phòng thường thường truyền ra tiếng kêu thảm thiết làm cho bọn thị vệ cực kỳ lo lắng an nguy tông chủ nhà , nhưng may mắn, tiểu ác ma có bị người ta đánh thành tám miếng, mà là bị thẩm vấn, cắt đất đền tiền, vô điều kiện đáp ứng rất nhiều cầu của nhạc phụ nhạc mẫu đại nhâns, chỉ có là, lỗ tai của vừa hồng hồng, lại vừa sưng sưng.

      Ngồi ở chỗ kia thưởng thức hình dạng cha mẹ, tiểu oa nhi mở to đôi mắt tròn, vô tội nhìn người cha đáng thương, trong lòng buồn bực mà nghĩ : A? Nó vừa mới cái gì nên sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :