1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 59: Bỏ trốn mất dạng


      Giống như đôi mắt vẫn luôn hoài niệm trong lòng, Phượng Hiên khỏi thấy vật nhớ người mà nhìn chớp mắt, Cốc Nhược Vũ thấy nhìn về phía mình, vội vàng phản ứng quay đầu lại, tiếp tục gõ quần áo, dùng công việc để che dấu hoảng loạn trong lòng mình.

      Đôi mắt biến mất khỏi tầm mắt, Phượng Hiên sửng sốt chút, lập tức định thần lại, thay đổi tầm mắt nhìn về phía mặt nước, sau đó lâm vào trong ký ức.

      Mỗi ngày Cốc Nhược Vũ đều đối mặt với khuôn mặt nhắn y hệt , nên nàng liếc mắt cái liền nhận ra Phượng Hiên chính là người năm đó, mặc dù biết chắc chắn nhận ra mình, nhưng dù sao cũng là người đoạt lần đầu tiên của mình, trong lòng của nàng vẫn lên tia khổ sở.

      nhiều năm như vậy, dường như vẫn thay đổi, mặt vẫn như cũ mang theo vẻ xấu xa như thế, còn kèm theo nụ cười trào phúng, cuối cùng vẫn làm cho người ta có cảm giác chỉ đứng bên ngoài nhìn mọi thứ, thoải mái, chút cảm giác thuộc trần gian, lại phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, thiếu chút nữa làm cho người ta tưởng nhầm là thần tiên cẩn thận ngã xuống nhân gian, uhm, thần tiên hư hỏng! Cảm thấy mình đánh giá rất đúng, Cốc Nhược Vũ nghĩ nghĩ lại, cuối cùng bỏ thêm chữ hư hỏng vào.

      Vừa giặt quần áo, Cốc Nhược Vũ vừa thỉnh thoảng liếc trộm Phượng Hiên, biết tại sao, tuy rằng dáng người vẫn cao ngất như cũ, khí thế hiên ngang bức người nhưng giờ phút này, thân ảnh của lại làm cho người ta loại cảm giác đơn bi thương!

      Là ảo giác sao? Cốc Nhược Vũ nghĩ.

      “Này, ngươi giặt quần áo xong chưa! ?” Tiếng gọi đột nhiên dọa Cốc Nhược Vũ nhảy dựng, đương nhiên cùng với thanh còn có động tác, “Gọi ngươi đấy! Người quái dị!”

      Bị người ta đẩy phen xong, Cốc Nhược Vũ vội vàng đứng vững lại, quay đầu nhìn về phía người tới, phát là nhóm người làm chung lười biếng. Nàng tính tình thiện lương, chỉ chỉ vào quần áo giặt xong ở bên, giải thích : “Quần áo giặt xong để ở trong đó rồi, còn ba cái trong tay ta nữa là xong hết.”

      “Cái này chúng ta cầm trước, đúng rồi! Nếu ngươi dám tố cáo với phu nhân quản gia…, ngươi nhất định phải chết!” Quẳng xuống vài câu độc ác, bọn họ để lại cái chậu cho Cốc Nhược Vũ, ôm quần áo khác .

      Phượng Hiên bờ suy nghĩ đến bé con thân có duyên với , giọng nữ sắc bén làm nhiễu loạn suy nghĩ của , khiến cảm thấy khó chịu. quay đầu nhìn về phía mấy người làm khó chịu, phát quần áo của các nàng ta có thêu gia huy của Cung gia, lúc này vừa thấy là nô bộc nhà mình, hiểu trong đám nô bộc cũng phát sinh chuyện kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nên cảm thấy rất bình thường, vì thế, muốn so đo với hạ nhân, cũng thích chõ mõm vào chuyện khác, nên Phượng Hiên cũng thèm để ý

      Nhưng, sau khi mấy người kia nghênh ngang rời , Phượng Hiên nhịn được mà đánh giá Cốc Nhược Vũ từ xuống dưới, nàng ấy bị lú lẩn à? Bị người ta khi dễ mà biết phản kích, người như thế phải là người thiện lương, mà chính là người yếu đuối ngu ngốc! Nhìn nàng, cả người đầy miếng vá, lại nhìn đôi bàn tay kia, vô cùng thê thảm, bây giờ là mùa đông, phải ngâm tay vào trong nước suối lạnh, tổn thương do giá rét mới lạ! Chẳng lẽ Cung gia đối với hạ nhân tệ bạc đến nỗi ngay cả quần áo cũng có mà mặc, hay là tiền công ít đến mức ngay cả thầy thuốc cũng khinh thường a!

      Trong lòng bất mãn, nhưng có lẽ nhớ tới ánh mắt của nàng giống người mình thương, ai cả đường , Phượng Hiên hiếm khi xuất đồng tình, nay lại mở bọc đồ của mình ra, lật tới lật lui, tìm được lọ thuốc, lấy ra, sửa sang bọc đồ ngăn nắp lại, rồi xoay người với Cốc Nhược Vũ: “Hey! Cái này cho ngươi!”

      Nhận ra ở bên cạnh chẳng biết tại sao lại gọi mình, Cốc Nhược Vũ khẩn trương vô cùng lo lắng, tim đập thình thịch ngừng, nghĩ chẳng lẽ nhận ra mình rồi? Hay là có chuyện gì khác? Bỗng nhiên nàng nghĩ đến nhi tử Cốc Lượng, lại liên tưởng đến những nhà giàu sang bình thường, bọn họ thường rất coi trọng nam hài, mà người này nhìn qua cũng biết thân phận hề thấp, nếu để cho phát tồn tại của Cốc Lượng, có thể cướp Cốc lượng hay ?!

      Càng nghĩ càng lo lắng Cốc Nhược Vũ sau khi nghe thấy tiếng kêu của Phượng Hiên, lúc này như chim sợ cành cong nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn , dừng lại chút, sau đó, cầm lấy quần áo, giặt cũng giặt, ném gậy gỗ vào chậu gỗ, ôm lấy chậu gỗ, quay đầu lại, nhanh chân bỏ chạy, động tác liền mạch lưu loát, chút do dự. Phượng Hiên từ trước đến nay hiếm khi có lòng tốt tự mình đưa thuốc nước quý báu này, vẫn duy trì tư thế vươn tay.

      Quác! con quạ bay qua đầu Phượng Hiên, vừa xấu hổ lại vừa khó hiểu, vậy cũng quá khoa trương rồi! Phượng Hiên mất khả năng làm cho nữ nhân như sói dán người mình từ khi nào, vậy còn hoảng sợ chạy trốn giống như gặp quỷ?! Chẳng lẽ nhìn giống đằng đồ tử sao , hay là diễn xuất của mình có chỗ nào hợp lý?

      Phượng Hiên chậm rãi thu hồi cánh tay, xoay người cúi đầu nhìn về phía mặt nước. nhìn hình ảnh mình trong đấy, nhìn kỹ nửa ngày, đúng, vẫn giống như trước, ngọc thụ lâm phong, nụ cười vô cùng hoàn mỹ, bộ dáng rất dễ gần! Hẳn có thể hấp dẫn người, chứ thể doạ người mới đúng. Hừ, quên , người ta cảm kích, vẫn là để Vạn Linh Sương Lưu này lại cho muội tử bảo bối dùng được rồi!

      Đem thuốc buộc chặt trong tay áo, Phượng Hiên nắm con ngựa ăn no hướng Biệt trang của Cung gia. vừa đến Biệt trang, hạ nhân lập tức bẩm báo với các trưởng lão. Kế tiếp, Phượng Hiên lại ngoài ý muốn phát bên trong Biệt trang đám người chờ .

      “Trong tộc phát sinh đại gì sao? Làm thế nào mà mười bốn vị trưởng lão các ông đều rời khỏi Cung châu, công việc trong tộc do ai xử lý?!” Phượng Hiên cảm thấy kỳ quái, sau khi vào chính sảnh, ngồi xuống chủ vị ( chỗ ngồi giành cho tông chủ), liền hỏi bọn họ

      “Chúa thượng cần phải lo lắng, trong tộc tất cả đều bình thường. Ta chờ ở đây là vì nghe Hoàng Thượng hạ chỉ cắt chức ngài để điều tra, liền muốn mời ngài về Cung châu.”

      “Chúa thượng, vừa vặn mượn cơ hội này, hoàn thành chung thân đại !

      Kế tiếp là tên lại tên tiếp theo, ngừng làm cho đầu óc Phượng Hiên choáng váng, hoa mắt, tiểu ác ma trong lòng buồn bã kêu ‘a, a’.

      ổn! Lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, mình phải nghĩ biện pháp trốn mới được, Phượng Hiên cần thành thân! Chuyện bãi chức này vốn là vì muốn gặp mặt muội tử bảo bối mới làm ra, nay lại phải kiếm nữ nhân về cưới, như vậy… Phượng Hiên chẳng phải là mất nhiều hơn được sao. Quá ngu ngốc! Trước trấn an bọn họ chút rồi sau.

      “Ta đói bụng!”

      Két? Giác túc trưởng lão Cung Thượng Ti thao thao bất tuyệt diễn thuyết, bỗng nhiên bị câu kia của Phượng Hiên tác động khiến ông miễn cưỡng ngừng lời .

      “Còn nữa, ta đường vài ngày, tại mệt muốn chết, có chuyện gì ngày mai lại tiếp tục.” Phượng Hiên tỏ vẻ mỏi mệt, nhưng ra là giả.

      “Vậy trước hết mời chúa thượng dùng bữa tối.” Thấy thế, mọi người quyết định ngày mai tiếp tục.

      Đêm nay sau khi ăn xong, Phượng Hiên bảo là muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng thực tế trở về phòng, mà mình ở trong Biệt trang Cung gia loanh quanh, làm như vậy là để điều tra tình hình của “Kẻ địch”, tìm đường chạy trốn, nhưng rất khó, sau khi nhanh chóng qua mọi nơi trong biệt trang Cung gia xong đầu giống như bị cái lồng đen chụp xuống.

      Bọn họ rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu người đến đây?! Cứ vài bước lại có tốp thị vệ, tất cả cửa trừ bỏ thị vệ, đều cố ý an bài thêm hộ vệ! Những hộ vệ này cần phải , võ công của người nào cũng cao cường, nhưng bọn thị vệ được mang tới đây cũng kém, đều là thị vệ tinh duệ trong tinh duệ của Cung thị. Hơn nữa lại thêm mười bốn vị trưởng lão, a ——! Tức chết , nếu như đây là kẻ địch thực , Phượng Hiên có thể độc ác ra tay giết chết, giết được người nào bớt được người đó, nhưng đây đều là người trong nhà mình ! được, thể dùng cứng đối cứng, gây khó dễ cho từng người được bao vây toàn bộ là được, cho dù võ công mình cái thế cũng đánh lại được nhiều người như vậy! Đến lúc đó làm cho các trưởng lão phát mình có mưu đồ chạy trốn, chắc chắn đem mình buộc trở về Cung châu, nơi đó so với nơi này binh lực còn nhiều gấp chục lần, đến lúc đó mình có chạy đằng trời cũng thoát!

      Phượng Hiên vừa vừa suy nghĩ phương thức tốt nhất để chạy trốn, bỗng nhiên nghe thấy có thanh mắng chửi người, nhìn về phía nơi phát ra thanh , liền phát ra đó là nữ tử vừa gặp ở bên dòng suối, giờ phút này nàng cúi đầu bị người ta chỉ tay vào mắng chửi.

      “. . . . . . , quần áo ngươi giặt ít nhất, lại chịu giặt sạch , giặt xong lại chạy trở về! Lần này coi như bỏ qua, ta cho ngươi biết, lần sau ngươi còn dám như vậy, mặc kệ phu nhân quản gia có thương ngươi hay , ta cho ngươi rời khỏi đây! Đứng ở nơi này làm cái gì! Còn phơi quần áo! Hay là ngươi chờ ai giúp ngươi phơi hả?!”

      Mắt Cốc Nhược Vũ đầy nước, vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời, bưng chậu gỗ lên phơi khô quần áo.

      Nhìn Cốc Nhược Vũ vừa lau nước mắt vừa phơi khô quần áo, Phượng Hiên nhịn được thầm, nữ nhân này rốt cuộc khác túi trút giận ở chỗ nào? ràng quần áo đều là do nàng giặt, kết quả, ngược lại thành nàng giặt ít nhất, quả là loại động vật hiếm có! [Bột: Chị là người mà =.=” ]

      thầm xong, Phượng Hiên phát ra mình thế nhưng lại ở đây nhìn nàng, liền dừng bước chân lại, nghĩ ra mình bị làm sao, muốn xoay người , nhưng ánh mắt lại khống chế được nhìn về phía nàng, thấy thân thể gầy yếu của nàng, ánh mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lấy tay chà xát người, trong lòng Phượng Hiên nảy lên trận đau lòng.

      A? đúng! cũng phải thương nàng, hẳn là vì nàng có ánh mắt giống bé con. qua nhìn chút thôi, tuyệt đối phải an ủi nàng, mà là chứng minh mình phải là kẻ có thể doạ người ta chạy. Sau khi tự tìm cho mình lý do hợp lý, Phượng Hiên liền bước chân đến chỗ Cốc Nhược Vũ.

      Cốc Nhược Vũ sau khi đau lòng xong, lúc phơi quần áo, nàng ở trong lòng mắng Phượng Hiên, đều do , chỉ biết mỗi lần thấy liền gặp chuyện tốt! Vừa rồi căng thẳng quá nên bọ chạy về mà quên giặt quần áo, kết quả hại nàng bị đại thẩm quản bắt được mắng trận, chỉ trở về phải đem quần áo giặt, còn vô duyên vô cớ giặt thêm vài bộ quần áo. vất vả giặt xong trở về, lại bị đại thẩm quản giáo huấn lần, đúng là ôn thần!

      Mới vừa ở trong lòng mắng xong, Cốc Nhược Vũ ngồi xổm xuống từ trong chậu gỗ lấy quần áo đứng lên phơi, trong tầm mắt lại xuất nhiều hơn đôi giày, sau đó nàng chậm rãi từ từ ngước đầu lên nhìn, a, y phục này phải của người nọ mặc đấy sao? Nghĩ vậy, đầu nàng đột nhiên ngẩng lên, nhìn đến Phượng Hiên bày ra khuôn mặt tươi cười, sắc mặt Cốc Nhược Vũ dưới khăn che mặt nháy mắt đại biến, , tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là đuổi theo nàng đến đây! ?

      Ánh mắt kinh ngạc nhìn Phượng Hiên, phút chốc, Cốc Nhược Vũ buông tay, nhảy dựng lên lên, bước, bước, bước lui vài bước, quẹo phải, bỏ chạy! Động tác hề lộ vẻ dây dưa, mà là gọn gàng linh hoạt.

      “Xảy ra. . . . . .” Phượng Hiên định hòa nhã dễ gần đến hỏi thăm, rồi từ từ lựa lời an ủi nhưng chưa xong, người nghe bỏ chạy đến khi chỉ còn điểm .

      Vù ——! Phía sau Phượng Hiên nổi lên trận gió lạnh, gân xanh trán giật giật, hơi hơi co rúm người lại, nàng, nàng, nàng, lại chạy! Mình chẳng lẽ là ôn thần sao? Khiến nàng vừa gặp liền bỏ chạy! Ánh mắt của nàng giống như gặp quỷ! Còn nữa, quần áo nàng vẫn chưa phơi xong, chẳng lẽ chờ bị mắng nữa? Buồn cười, lòng tốt lại được báo đáp! Phượng Hiên nếu gặp lại nàng, lại để ý đến lời của nàng, liền lấy nàng, cho nàng cùng họ với mình! Hừ!

      Phượng Hiên trong lòng căm giận bất bình, oán hận cầm lấy quần áo trong chậu gỗ kia, phơi lên!
      huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm


      Phơi khô phơi khô, Phượng Hiên bỗng nhiên nhận ra mình giúp đỡ nàng, lúc này, cho rằng nguyên nhân tám phần là do cặp mắt kia quấy phá làm cho mình bình thường. nhìn nhìn y phục trong tay, lắc lắc đầu, nghĩ rằng quên , cũng giúp, vậy giúp cho đến cùng, tự nhìn mình, quả là người tốt!

      Đem quần áo trong chậu phơi xong, Phượng Hiên bỗng nhiên thấy bộ quần áo thị vệ phơi ở bên, trong đầu lên tia sáng, a, có cách chạy trốn rồi! Ha ha, lòng tốt vẫn luôn được báo đáp! nhìn trái nhìn phải, làm bộ như lơ đãng đến chỗ quần áo kia. Quả nhiên vì được số thứ ngăn cản trước mặt, nên người khác gần như thấy làm cái gì. Vì thế, Phượng Hiên trong lúc phơi quần áo tìm được trang phục thị vệ, chọn lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào, tới phương hướng lúc đến, mà là theo đường khác có thị vệ trông coi trốn ra ngoài.

      Về phần vài tên thị vệ vẫn luôn theo dõi nhìn thấy rất ràng, vẫn lén nhìn về nơi phơi quần áo kia, chờ từ nơi đó ra. Nhưng mà, thời gian dần trôi qua, tôn chủ đại nhân vẫn còn ngây ngốc ở trong đống quần áo cùng vải dệt kia, biết rốt cuộc làm cái gì. Rốt cục cảm thấy có điều lạ nên vài người tới, lại phát sớm thấy bóng dáng Phượng Hiên đâu, nhất thời quá sợ hãi, bắt lấy Cốc Nhược Vũ bên cạnh vừa trở về để phơi quần áo dò hỏi: ” Người đâu? ! Người vừa rồi ở chỗ này nơi nào?!” Tên thị vệ nhất thời sốt ruột, nên khó tránh khỏi bày bộ dạng hung tợn.

      Bỗng nhiên bị thị vệ bắt lấy, lại hung ác hỏi như vậy, Cốc Nhược Vũ thiếu chút nữa bị hù chết. Nàng hề nghĩ ngợi vội vàng lắc đầu biết. Nàng vừa mới trở về, muốn phơi quần áo, lúc buồn bực thế nhưng lại thấy tất cả quần áo được phơi xong, lúc này thị vệ liền nhảy ra, sau đó bắt lấy nàng rồi rống lên, khiến nàng biết người bọn họ bắt là ai.

      Vài tên thị vệ khẳng định tôn chủ đại nhân của bọn họ chạy thoát rồi, liền vội vội vàng vàng rời , chuẩn bị trở về bẩm báo.

      Cốc Nhược Vũ sau khi ổn định cảm xúc, liền cầm lấy chậu gỗ, chuẩn bị cất nó . Nàng được hai bước, đột nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ người bọn họ muốn tìm là người nọ? thể nào! thoạt nhìn giống như người làm chuyện gì xấu đến nổi bị bắt! Nhưng mà, rốt cuộc là ai, tại sao lại ở chỗ này đây? Chẳng lẽ trà trộn vào biệt trang có mục đích gì đó, kết quả bị người ta phát , cho nên mới muốn bắt ?

      Nhớ tới liền thấy khủng khiếp, trong lòng Cốc Nhược Vũ vô cùng rối bời, nghĩ tới nghĩ lui, dính đến rất nguy hiểm, mặt khác, vạn nhất cẩn thận để phát Lượng Nhi, vậy càng nguy hơn. Vì thế Cốc Nhược Vũ thầm tính lại những thứ mình tích góp được, xem thử có đủ chống đỡ đến biên giới phía tây . Mới đầu vốn muốn để dành thêm chút rồi mới , nhưng bây giờ xảy ra tình huống như thế này, để chắc chắn, vẫn là hôm nay cáo từ với phu nhân quản gia, ngày mai khởi hành là tốt nhất.

      Cốc Nhược Vũ quyết định, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, liền chạy đến chỗ của phu nhân quản gia chuyện này. Tuy phu nhân quản gia vì thương nàng chỉ có mình lại mang theo đứa bé đến nơi xa lại, hai ba lần giữ lại, nhưng Cốc Nhược Vũ quyết định , phu nhân quản gia thấy thế cũng có biện pháp, liền khuyên bảo Cốc Nhược Vũ hãy ở lại vài ngày, đợi bà xem xem có thương đội nào về phía tây biên cảnh hay , luôn tiện mang theo hai mẹ con bọn họ, tránh gặp nguy hiểm đường . Nguyên bản Cốc Nhược Vũ cũng muốn vậy, nhưng sợ đêm dài lắm mộng, phát sinh biến cố, liền cự tuyệt, dù sao với khuông mặt của nàng cũng thể kéo được tên cướp nào đến, chỉ sợ còn có thể doạ người khác bỏ chạy, đây là điều tốt duy nhất sau khi hủy dung .

      Sau khi cùng phu nhân quản gia chuyện xong, dựa theo lệ thường, Cốc Nhược Vũ đến nơi chuyên nấu cơm cho người hầu, lĩnh phần cơm hai người, trở về chỗ ở của mình. Bước nhanh đến căn phòng trước mặt, trước khi Phượng Hiên đến, bé từ nơi của các trưởng lão trở về phòng, sau đó vẫn đứng ở trong phòng chờ mẫu thân, nghe thấy được tiếng bước chân của nàng, bé liền chạy bịch bịch ra, vui vẻ lao về phía nàng, kêu: ” Mẹ!”

      Cốc Nhược Vũ ôm lấy nhi tử đáng , nở nụ cười dưới khăn che mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn thiên hạ nho , hỏi: ” Lượng nhi, đói bụng !”

      Bé gật gật đầu, vì thế hai mẹ con trở về phòng ăn cơm. Sau khi ăn xong, Tiểu Cốc Lượng đem món điểm tâm thơm ngon lấy từ chỗ của các vị trưởng lão mang về đưa cho mẫu thân. Cốc Nhược Vũ thấy thế cũng hỏi nó là lấy từ đâu ra . Dù sao bé con này thông minh lanh lợi, nhiều người thương, thường xuyên có người cho nó đồ ăn, thậm chí cho nó tiền cũng có

      Cốc Nhược Vũ chỉ ăn miếng, còn lại đều cho vào bụng Tiểu Cốc lượng. Nhìn nó ăn rất vui vẻ, Cốc Nhược Vũ khỏi suy nghĩ, đứa này theo nàng, luôn phải chịu khổ, nếu theo cha nó mà , hẳn có thế sống cuộc sống sung sướng, hay là, để cho con và cha nó nhận nhau? Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Cốc Nhược Vũ chút, sau đó liền bị nàng bỏ qua, biết có bao nhiêu hài tử, nếu Lượng nhi theo …, nhất định bị các huynh đệ cùng cha khác mẹ khi dễ, vẫn là ở với người mẹ là nàng đây tốt hơn, hơn nữa, biết cha nó chọc phải chuyện gì mà bị thị vệ Cung gia đuổi bắt, đắc tội với Cung thị, trong sáu đại gia tộc chỉ còn đường chết, nàng vẫn nên thực theo kế hoạch định hơn.

      ” Lượng nhi, mẹ bỏ việc ở nơi này, ngày mai chúng ta liền lên đường biên cảnh phía tây, cùng nhau tìm ông ngoại bà ngoại.” Cốc Nhược Vũ lau khuôn mặt nhắn dính đầy điểm tâm của Tiểu Cốc Lượng .

      ” Vậy có thể gặp ông ngoại cùng bà ngoại rồi sao?” Tiểu oa nhi vẻ mặt hưng phấn, lại nghe mẫu thân đến ông ngoại cùng bà ngoại, tiểu oa nhi tuy rằng chưa thấy qua bọn họ, nhưng rất thích hai người thân chưa bao giờ gặp qua này.

      ” Vậy Lượng nhi giúp mẹ thu thập hành lý, sau đó lại tắm rửa cái, rồi ngủ giấc ngon, sáng mai chúng ta liền !” Cốc Nhược Vũ dịu dàng xoa đầu Tiểu Cốc lượng.

      ” Dạ!” Bé dùng sức gật đầu.

      Vì thế, lúc này lớn đều bận rộn. Lúc thu thập mọi thứ, Cốc Nhược Vũ liền nhớ lại bọc đồ Phượng Hiên làm rơi mất năm đó, nàng suy nghĩ chút, rồi mở ra. Ngân lượng bên trong cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng dùng qua, thấy miếng ngọc bội kia, nàng cầm đến trong tay, lo lắng hồi, liền kêu Tiểu Cốc Lượng đến trước mặt nàng.


      Thiên hạ nho khó hiểu nhìn mẫu thân ngồi xổm trước mặt nó, dùng sợi dây bằng bông cột vào miếng ngọc bội trong tay, rồi đeo lên cổ nó.

      “Mẹ, đây là cái gì?” Tiểu oa nhi cúi đầu nhìn ngọc bội đeo cổ, tò mò hỏi.

      ” Cái này, là cha con để lại cho con, phải cẩn thận, đừng làm mất.”

      “Dạ!” Tiểu oa nhi gật đầu, đầu óc liền suy nghĩ, mẹ nhắc tới cha khóc, vậy nó hẳn là có thể hỏi chuyện của cha rồi, ” Mẹ, cha con trông như thế nào?”

      “Cha của con . . . . . . Bộ dạng rất được. . . . . . Sau đó . . . . . .” Cốc Nhược Vũ còn chưa hết, bị Tiểu Cốc lượng cắt ngang lời của nàng,.

      ” Có phải được giống thị vệ đại thúc hay ?!” Nhắc tới thị vệ đại thúc,trong mắt bé con xuất loại tình cảm sùng bái “Hay cường tráng giống như đại thúc đốn củi vậy?”

      ” Hở? Hả!” Cốc Nhược Vũ gì, nhìn thần sắc nhi tử, khỏi cảm thấy ánh mắt của nó có vấn đề, hai người đại thúc đốn củi cùng với thị vệ đại thúc trong miệng nó đều có bộ dạng to lớn thô kệch, dùng từ đơn giản nhất để hình dung, là từ con gấu! Chuyện này, chắc phải bởi vì mặt của mình khiến cho đứa phân biệt xấu đẹp đó chứ?! Cốc Nhược Vũ cảm thấy lo lắng.

      ” Con biết dáng vẻ của cha rất được!” Bé tổng kết câu, đem ngọc bội bỏ vào bên trong áo, tiếp tục thu thập quần áo của nó. Mà Cốc Nhược Vũ nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên nhìn tốt của nó cùng với thực tế vô cùng chênh lệch.

      Cốc Nhược Vũ lắc đầu, tiếp tục sắp xếp lại hành lý, khi chuẩn bị mọi thứ xong, nàng liền đem đặt ở góc phòng, đại thúc đốn củi có lòng tốt giúp nàng bê thùng gỗ cao bằng nửa người vào trong phòng, để Tiểu Cốc Lượng đứng ở trong phòng, nàng sang sài phòng( phòng đựng củi) bên cạnh lấy ít củi, chuẩn bị nước, lấy nước lạnh ở bên ngoài vào đun nóng lên, hai mẹ con tắm rửa chút.

      Bởi vì do mặt của Cốc Nhược Vũ, nên người nào nguyện ý ở cùng phòng với nàng, thậm chí cùng viện. Vợ chồng Quản gia liền an bài hai mẹ con bọn họ ở tại gian phòng bên cạnh sài phòng, hai mẹ con bởi vì vậy nên được hưởng riêng gian phòng, có người nào quấy rầy, hơn nữa bên cạnh có sài phòng cùng nước giếng, muốn dùng củi hay nước đều có gì lo lắng, kỳ còn có phần thoải mái

      Vì để làm người khác sợ, Cốc Nhược Vũ tắm rửa cùng các nô tỳ khác, mà là nhờ đại thúc đốn củi giúp đỡ làm cái thùng, có thể tắm rửa ngay trong phòng của mình.

      Khi nàng lấy củi, Phượng Hiên trốn ở trong sài phòng, tựa vào đống củi để nghi ngơi, nghe thấy có bước chân người đến, liền đứng dậy

      đánh cuộc phải tất cả thị vệ đều biết , hơn nữa lúc này thay quần áo, lúc cúi đầu, sắc trời tối, người kia muốn nhận ra hán, có chút khó khăn. Đồng thời cũng lựa chọn nơi thị vệ ít qua, hiển nhiên bị ai nhận ra. Nguyên lai định cứ như vậy đường đến cửa sau để ra ngoài, kết quả phát thủ lĩnh hộ Cung Nhạc cùng với ba nhi tử của ông ta canh giữ ở cửa sau, Phượng Hiên thầm kêu hỏng bét, suy nghĩ nửa ngày mới thấy, bọn họ tới đây, hèn gì đường này ít người lại!

      Quan sát chung quanh vòng, Phượng Hiên đành phải trốn vào sài phòng, nghĩ rằng đợi bọn họ phát tìm thấy mình, sau đó lại liên tục tìm thấy, cuối cùng cho rằng mình chạy ra ngoài Biệt trang, ngồi chờ bọn họ ra ngoài tìm, sau đó bỏ trốn mất dạng! Mà lúc này đây, trừ bỏ cửa sau này, bên trong biệt trang sớm bởi vì tìm mà náo loạn tung trời.

      Phượng Hiên vụng trộm xem ai tiến vào, phát là Cốc Nhược Vũ, nghĩ rằng bọn họ đúng là có duyên, từ lúc đến nơi đây gặp ba lần, nhưng, lần này tự làm mình mất mặt .

      Cốc Nhược Vũ vào bên trong, chỉ vào sài phòng chút, cầm ít củi ở cửa phòng, rồi dóng cửa lại ra ngoài.

      Lúc này sau khi nấu nước nóng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Cốc Nhược Vũ liền đem cửa phòng đóng chặt từ bên trong, giúp tiểu oa nhi tắm rửa, rồi dụ dỗ nó ngủ, lúc này mới lấy khăn che mặt của mình ra, cởi quần áo ra, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.

      Nhưng vào lúc này, gần đó lại phát tiếng nhao nhao ồn ào, rất nhiều người đến đây, có cả tiếng kêu la cẩn thận lục soát, còn có tiếng bước chân của bọn họ. Cốc Nhược Vũ nghe thấy được, Phượng Hiên ở trong sài phòng bên cạnh cũng nghe thấy .

      Vốn Phượng Hiên chuẩn bị trốn vào trong đống củi, nghĩ rằng có ai lôi từng đống từng đống ra xem xét, cho rằng có khả năng bị phát , kết quả bên ngoài đầu Giác túc trưởng lão Cung Thượng Ti thay đổi hạ lệnh: ” Lục soát tỉ mỉ cho ta, phải làm giống như vừa rồi, chuyển từng thứ trong phòng ra bên ngoài để lục soát, sài phòng bên kia cũng như vậy, mỗi đống củi đều lấy ra cho ta, ta xem có thể trốn được trong khe nào!” Cung Thượng Ti tức giận đến mức quên dùng tôn xưng, biết Phượng Hiên có khả năng muốn chạy trốn, có điều chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, lại vẫn bị đùa bỡn chạy thoát, cảm thấy vô cùng nhục nhã!

      A! ác độc, quả nhiên thể xem thường người của Cung gia nhà , Phượng Hiên nhất thời suy sụp, quyết định thể tiếp tục trốn ở trong này, nghe thấy có tiếng người đến sài phòng, quét vòng sài phòng, nhìn xem có cửa nào khác có thể cho ra ngoài hay , lúc này vừa thấy, liền phát bên cạnh sài phòng có cửa sổ, vì thế trước khi người kia tiền vào, Phượng Hiên liền nhảy lên , theo cửa sổ chui ra ngoài.

      Vừa thầm may mắn vì cửa sổ đủ to để có thể chui ra Phượng Hiên cảm thấy có người vào sài phòng bên cạnh tìm kiếm, liền muốn tìm chỗ trốn, vừa rồi nhìn thấy cửa sổ chỗ Cốc Nhược Vũ ở đóng chặt lắm, liền chạy tới gần, cạy ra, nhảy vào trong, quay người đóng chặt cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn, thấy Cốc Nhược Vũ ở trong thùng tắm rửa há to mồm, mắt tròn mở lớn, vẻ mặt kinh hãi nhìn .

      Lúc Cốc Nhược Vũ kịp phản ứng muốn kêu ra tiếng, Phượng Hiên bước đến bên người nàng trước, bụm miệng nàng lại
      Meoconkissu2 thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ


      cho phép kêu!” Phượng Hiên thấp giọng uy hiếp.

      Thân thể trần truồng tắm rửa, Cốc Nhược Vũ vội vàng che che dưới, thiếu chút nữa xấu hổ đến hôn mê bất tỉnh, kết quả Phượng Hiên dĩ nhiên là ngắm trong nước chút, còn câu: ” yên tâm, ta đối với ngươi có hứng thú, phải chỉ là miếng thịt trắng bóng sao, muốn mê hoặc ta cũng dễ đâu!”

      Trong phút chốc, Đôi mắt của Cốc Nhược Vũ đầy nước vì cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, tức giận trừng mắt Phượng Hiên ở bên cạnh nàng.

      Thấy đôi mắt tròn tròn lóe nước mắt nhìn mình chằm chằm, cảm giác quen thuộc nảy lên trong đầu, Phượng Hiên thốt ra hỏi: ” Chúng ta có phải từng gặp nhau ?”

      Cốc Nhược Vũ sửng sốt chút, dùng sức lắc đầu, ô ô mà muốn kêu. Phượng Hiên buông tay, cho rằng cảm thấy nàng quen thuộc là vì hôm nay gặp nàng nhiều lần, thoáng nhìn qua quần áo cùng khăn che mặt đặt ỏ bên, trách được nàng dùng khăn che mặt, nguyên lai mặt bị thương đến mức bị hủy dung! Phượng Hiên nhớ lại khuông mặt vừa nhìn thấy lúc nãy, khỏi đồng tình chút.

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo tiếng la: ” Cốc đại nương, mở cửa ra, chúng ta muốn vào trong nhìn chút.” chuyện là thị vệ đại thúc mà Tiểu Cốc Lượng sùng bái, vừa rồi lục soát tìm người hoá ra là bọn thị vệ canh giữ trong Biệt trang.

      Cốc Nhược Vũ muốn gọi cứu mạng, nhưng Phượng Hiên vội vàng để sát mặt vào tai nàng, giọng uy hiếp : ” Nghĩ biện pháp cho bọn họ tiến vào, nếu ta liền đem ngươi, tiền dâm hậu sát( hãm hiếp trước rồi giết)!” Um, như vậy hẳn là nàng sợ .

      Nào biết những lời này lại đạt hiệu quả ngược lại, thiên hạ trong tay càng giãy dụa lợi hại hơn, Phượng Hiên nhướng hai hàng lông mày, thầm nghĩ nàng thế nhưng mà lại sợ uy hiếp của ? Trùng hợp giường có động tĩnh, Phượng Hiên vừa thấy, thiên hạ nho xoay người vào bên trong, nằm ở giường ngủ rất say, hiển nhiên có bị đánh thức. Lúc này Phượng Hiên uy hiếp thêm câu nữa: ” nghe lời, ta liền giết đứa bé kia!” xong, còn buông tay ra cố ý để cho Cốc Nhược Vũ cho rằng muốn giết Tiểu Cốc Lượng ở giường.

      Quả nhiên như dự định, Cốc Nhược Vũ cũng kêu to, mà dùng sức ôm lấy cánh tay của cho từng bước tới gần giường. Nhưng kỳ Cốc Nhược Vũ phải sợ giết Tiểu Cốc lượng, có lẽ là nguyên nhân biết là cha đứa , nàng cũng có cảm giác giết người, nàng biết chỉ uy hiếp mà thôi, thực tế điều nàng lo sợ chính là sợ nhận ra nhi tử. Cốc Nhược Vũ thấy Phượng Hiên cử động nữa, liền trả lời bên ngoài : ” Ngụy đại ca sao? Chuyện gì, ta tắm rửa!”

      Giọng của nàng mang theo chút run run, lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng lúc này Ngụy đại ca cho rằng bởi vì nàng tắm lại bị người bên ngoài hù doạ, “Chúng ta tìm người, có ai vào phòng của ngươi hay ?”

      Các thị vệ khác định đẩy cửa cùng cửa sổ ra để chứng minh nàng láo, nhưng Ngụy đại ca tin tưởng nàng, mà các thị vệ khác bởi vì đều là thị vệ trong trang, nên toàn bộ đều quen biết Cốc Nhược Vũ, đối với khuôn mặt kia của nàng có thể , trốn càng xa càng tốt, cho nên ai cầu nhất định phải vào xem, vì thế bao lâu, bên ngoài liền im ắng .

      Phượng Hiên nhàng thở ra, may mắn bọn họ định tiến vào, vừa nghĩ vạn nhất phải tiến vào điều tra nên làm cái gì bây giờ, nếu như bị tìm được…, rất dọa người ! A –! Đau! Bỗng nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Phượng Hiên thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

      Nguyên lai là Cốc Nhược Vũ tức giận quá, nắm luôn cánh tay của Phượng Hiên mà nàng ôm cắn xuống.

      ” Nữ nhân này, ngươi làm cái gì! ?” Phượng Hiên dùng sức rút cánh tay về, tỏ vẻ bất mãn nhìn Cốc Nhược Vũ.

      được phép nhìn! Trứng thối! Xoay qua chỗ khác!” Cốc Nhược Vũ che ngực, sốt ruột kêu xoay qua chỗ khác, có cảm giác được mình bởi vì là cha của Tiểu Cốc Lượng mà dùng giọng điệu nàng hay xài với người xa lạ

      Vào giờ khắc này Phượng Hiên mới có chút ngượng ngùng, liền xoay người qua cửa sổ bên kia, nơi bị cắn qua, có dấu răng rất khéo léo, làm cho đầu lại nổi lên cảm giác quen thuộc, nhịn được, xoay người lại hỏi: ” Trước đây chúng ta có phải từng gặp mặt hay ?”

      Cốc Nhược Vũ mới mặc quần lót cùng cái yếm, thấy lại quay sang, lúc này ngồi xổm xuống tránh ở bồn sau, xấu hổ và giận dữ kêu lên: “Ai cho ngươi quay lại!”

      Phượng Hiên bất đắc dĩ quay lưng về phía Cốc Nhược Vũ, thầm nghĩ: nữ nhân này sợ chọc giận ta, ta giết nàng sao, rống loạn gọi bậy, quá can đảm!

      Phượng Hiên theo thói quen mở cây quạt rời tay kia ra, suy tư, vừa rồi người ở bên ngoài hình như gọi nàng là Cốc đại nương, Cốc hay là Cổ chứ? Ánh mắt cùng bộ dạng giống với bé con, họ hình như cũng giống nhau, còn có thói quen thích cắn, mặt nếu như bỏ vết sẹo, Phượng Hiên bắt đầu nhớ lại khuôn mặt vừa rồi nhìn thấy, tuy phải thập phần xác định, nhưng mà càng ngày càng cảm thấy nàng chính là bé con, lại nghĩ tới năm đó người ta chỉ Cốc Nhược Vũ tự sát, lưu lại di thư, nhưng tìm thấy thi thể, Phượng Hiên khỏi ở trong lòng xuất tia hi vọng, năm đó vì chuyện của muội tử mà có điều tra sâu về chuyện này, có thể bé con hề chết hay ?

      ” Ngươi còn mau!” Cốc Nhược Vũ rốt cục mặc quần áo tử tế xong, bắt đầu nghĩ làm cách nào để đuổi .

      “Chúng ta trước đây có phải từng gặp mặt hay ?” Đáp phi sở vấn ( hỏi đằng trả lời nẻo), Phượng Hiên chuyển hướng nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, đôi mắt to tràn ngập hi vọng mà đánh giá nàng, cố gắng muốn từ người nàng tìm ra bằng chứng chứng minh nàng chính là bé con

      ” Ta cho tới bây giờ đều chưa có gặp qua ngươi!” Cốc Nhược Vũ lắc đầu giống như đánh trống, nghĩ rằng đáng lẽ nhận ra mình mới đúng.

      ” A, đứa bé kia là con của ngươi? Năm nay mấy tuổi?” Nếu bé con vào năm đó có đứa …, năm nay hẳn là sắp ba tuổi mới phải, Phượng Hiên nhìn lại giường phía sau Cốc Nhược Vũ

      Cốc Nhược Vũ khẩn trương liền ngăn cản tầm mắt của , lắp bắp trả lời: ” Đương, đương nhiên là con của ta, nó, nó năm nay, năm, năm tuổi rồi!” dám , Cốc Nhược Vũ thêu dệt thêm mấy tuổi.

      phải sắp ba tuổi?” Thấy tuổi đúng, Phượng Hiên có hơi thất vọng.

      phải! Ngươi rốt cuộc khi nào ! ?” Cốc Nhược Vũ nóng nảy, sợ bé giường tỉnh lại, đến lúc đó nếu nhìn thấy mặt có cách nào khống chế mọi chuyện

      Vốn trốn người, hơn nữa nghi vấn của còn chưa được giải quyết, Cốc Nhược Vũ lại bộ dạng có tật giật mình, Phượng Hiên đâu chịu bỏ qua, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, thiếu chút nữa đem tám đại tổ tông của Cốc Nhược Vũ đào ra. Nhưng, Cốc Nhược Vũ cũng phải kẻ dễ bắt nạt, dù sao cũng là tài nữ nổi tiếng của Nam Lăng, còn khiến cho trưởng lão Phượng thị nhìn trúng, nên đầu óc suy nghĩ rất nhanh, năng lực dối vẫn đủ tốt để ép Phượng Hiên ra.

      Vì thế, Phượng Hiên lần đầu cảm thấy thích hợp, nhưng lại hỏi ra điều nào. Cho dù lôi cái khăn che mặt của Cốc Nhược Vũ xuống lần nữa, nhưng bởi vì nàng bị thương quá nặng, chỉ có vết thương do Tề Hiểu Nhã dùng dao rạch, mà còn có vết sẹo lớn do từ sơn cốc lăn xuống mà tạo thành, khiến cho Phượng Hiên thể xác định được nàng có phải bé con hay .

      Sau đó Phượng Hiên cho rằng bản thân vì chuyện muội tử còn sống mà chờ đợi bé con cũng có thể còn sống, loại ý nghĩ này quá mức điên cuồng, cho nên sinh ra ảo giác, ngộ nhận người.

      Tuy rằng nụ cười mặt Phượng Hiên chưa từng biến mất, nhưng Cốc Nhược Vũ lại cảm thấy thực thất vọng, hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác giống như vẫn nhớ nàng đêm đó, nghĩ đến mình dối , tâm cảm thấy áy náy nên nàng đề nghị giúp chạy trốn.

      Nếu phải bé con, vậy vẫn nên chuyên tâm tới việc quan trọng, trốn tránh chuyện thành thân. Thấy Cốc Nhược Vũ tính trước mọi việc nàng có biện pháp giúp mình chạy trốn, Phượng Hiên vì nàng chỉ là nô tỳ giặt quần áo mà xem thường nàng nên sảng khoái nhận giúp đỡ.

      Chẳng qua, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phượng Hiên trừng mắt nhìn thùng thịt lợn dùng để nấp, mùi hôi thối bốc lên khiến tiểu ác ma trong lòng thiếu chút nữa hôn mê, a! nên tin tưởng nàng ấy, đây là cái biện pháp gì chứ?!

      Nhưng Cốc Nhược Vũ cảm thấy tốt, đêm dám chợp mắt, chỉ sợ Phượng Hiên nhìn thấy diện mạo của nhi tử, may mắn nhi tử ngủ rât say, nên làm cho nàng lo có chuyện phát sinh, mà bây giờ có thể thoát khỏi , tiễn , trong lòng nàng rất là cao hứng.

      Thấy Cốc Nhược Vũ có dáng vẻ giống như Phượng Hiên thực gặp may mắn, còn cho biết, may mắn vì hôm nay đại bá vận chuyển cơm thừa nuôi heo bởi vì có việc mà đến, nên tại mới có thể dựa vào thùng lớn của đại bá mà ra ngoài.

      Cốc Nhược Vũ vỗ vỗ lưng Phượng Hiên, bảo cảm tạ đại bá, vì , đại bá phải chở thiếu thùng cơm thừa, tổn thất cũng

      Nụ cười mặt Phượng Hiên có điểm vặn vẹo, nhưng trong lòng so sánh giữa việc cưới nữ nhân cùng ngửi mùi thịt thiu, kết quả vẫn là thấy ngửi cái mùi thiu thối này so với cưới nữ nhân tốt hơn, lúc này, nắm chặt mũi, nhảy vào trong thùng, nhìn vị kia đại bá dùng cái nắp che lên thùng.

      Vì thế, tôn chủ đại nhân mà mọi người ra sức tìm kiếm ở trong mấy thùng thịt thiu, thuận lợi đào tẩu

      Lúc này ra biệt trang, xe di chuyển sau thời gian ngắn, đại bá mở nắp thùng, Phượng Hiên vội vàng nhảy ra, tiếng cám ơn, sau đó nhanh chóng tìm khách sạn gần nhất, đặt phòng, kêu tiểu nhị giúp đỡ mua bộ y phục, rồi tắm rửa.

      Nguyên bản tiểu nhị thiếu chút nữa bởi vì mùi người Phượng Hiên mà cự nhưng thấy Phượng bỏ ở ngoài cửa thỏi bạc, sắc mặt chợt thay đổi, xem là khách quí an bài ở trong phòng tốt nhất tại lầu hai.

      Từ từ mà tắm sạch mấy lần, thay bộ đồ mới, Phượng Hiên rốt cục cũng cảm giác thoải mái mở cửa phòng kêu tiểu nhị làm đồ ăn, đói bụng.

      Đợi sau khi đóng cửa lại, liền nhàm chán đến bên cửa sổ, dự định cơm nước xong, lập tức rời khỏi Lệ đô.

      Lúc Phượng Hiên phân phó tiểu nhị đưa cơm hai huynh đệ Phượng Địch cùng Phượng Tiêu mới đến Lệ Đô vào khách sạn này ngồi. Phượng Tiêu cảm thấy dường như nghe thấy thanh của chủ tử nhà mình nên ngẩn đầu lên nhìn phòng khách lầu hai, đúng lúc thấy Phượng Hiên đóng cửa lại.

      Cho rằng mình nhìn lầm rồi, Chúa Thượng hẳn là rời khỏi Lệ Đô, chạy tới Nguyên Đô mới đúng, cho nên Phượng Tiêu cũng để ý, cùng ca ca ăn cơm.

      Nhưng, lúc hai người rời khỏi khách sạn, đụng phải đám người của đệ đệ Cung Sanh ở đường tìm Phượng Hiên, lúc này Phượng Tiêu mới vừa rồi hình như có nhìn thấy chúa thượng, nhất thời, lên tiếng hỏi ở nơi nào, sau đó Cung sanh phái người bẩm báo các trưởng lão, trước dẫn đoàn người của mình vây quanh khách sạn. Mà đến bao lâu, mười bốn vị trưởng lão đến, liền tiến vào trong khách sạn, đến chỗ phòng ở của Phượng Hiên bắt người!

      Nghe thấy tiếng náo loạn ở bên ngoài, Phượng Hiên mở cửa ra nhìn, liền thấy đám người bừng bừng khí thế chạy lên đây, vội vàng đóng cửa khóa chốt an toàn, suy nghĩ tại sao lại bị phát nhanh đến như vậy, nên trốn ở đâu cho phải đây?

      Ở Lệ Đô có dãy núi Lệ Miểu, bên trong núi có hồ Lệ Phiêu, khách sạn này lại xây ở bên cạnh hồ, Phượng Hiên nhìn từ cửa sổ xuống, thấy hồ nước xanh biết, sóng gợn lăn tăn, suy nghĩ đến khả năng nhảy xuống hồ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng” phá cửa cho ta”, Phượng Hiên bĩu môi, thầm nghĩ bản thân mình cũng lớn tuổi rồi, còn muốn cùng chơi trò đuổi bắt nữa, lo lắng thêm nữa mà nhảy xuống, để cho nhóm trưởng lão khung cảnh người, mà mặt hồ, có gì ngoài sóng nước.

      Trong mái hiên khác, sau khi Phượng Hiên rồi, Cốc Nhược Vũ liền ngủ lát, bị phu nhân quản gia gọi dậy, mang theo lương khô đưa cho hai mẹ con nàng, sau khi lời từ biệt với phu nhân quản gia, Cốc Nhược Vũ liền dẫn theo Tiểu Cốc Lượng, xách đồ đạc, về phía tây.

      Lúc hai mẹ con đường, khi ngang hồ Lệ Phiêu bé kiên quyết muốn dừng lại ngắm cảnh non nước, Cốc Nhược Vũ lay chuyển được con đành phải dẫn nó đứng ở bên hồ, nhưng chỉ cho phép nó ngắm cảnh, nàng sợ nó rơi xuống nước nên cho phép nó nghịch nước.

      Tiểu Cốc Lượng rất vui vẻ hớn hở, hơn nữa thường được ra bên ngoài nên nó thấy cái gì cũng đều thấy mới mẻ. Thấy nhi tử vui vẻ như vậy, tâm tình Cốc Nhược Vũ cũng tốt hơn.

      Tiểu Cốc lượng còn quấn lấy muốn nghịch nước, Cốc Nhược Vũ đành phải ngồi xổm xuống lấy tay dính chút hồ nước, lau mặt của Tiểu Cốc Lượng, nước trong hồ rất lạnh khiến cho bé run lên, vội vàng kêu nước lạnh, muốn nghịch nước nữa.

      Cốc Nhược Vũ cười nhìn nhi tử sợ hãi, bộ dạng ngoan ngoãn biết điều. Bỗng nhiên từ trong mặt nước truyền đến tiếng “rào rào” , hai mẹ con nhìn qua, phút chốc, nhìn thấy từ trong nước lên cái đầu tròn, hai mẹ con sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, lúc này, hai cặp tròn tròn chống lại cặp mắt to.

      Giọng kia bảo hồ nước này lạnh quá, Phượng Hiên xuất ở mặt nước, nhìn thấy Cốc Nhược Vũ bên hồ, thấy nàng bụm mặt lại, cảm thấy hữu duyên, Phượng Hiên hoà ái thân thiện cười cười : ” Sao lại gặp lại ở đây!”

      ” . . . . . .” , hồn bất tán! như thế mà cũng gặp lại sao?!

      Nhìn nàng bị kinh sợ, Phượng Hiên cảm thấy buồn cười nhìn về phía Tiểu Cốc lượng ở bên cạnh. Ơ? Đứa bé này sao lại nhìn quen mắt như vậy

      Theo tầm mắt của Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ cũng nhìn sang, a –! Lượng Nhi! Nàng chậm nửa nhịp mà nhớ tới nhi tử bên người, mở to mắt từ từ nhìn về phía Phượng Hiên, mà Phượng Hiên cũng từ từ nhìn về phía nàng, đồng thời trong đầu suy nghĩ nếu tiểu hài tử mà thay nữ trang, ăn mặc giống nữ nhân. A! giống như muội tử bảo bối của mấy năm trước!

      Cảm thấy ánh mắt Phượng Hiên giống như là nghĩ ra cái gì đó mà dần dần mở lớn, Cốc Nhược Vũ vội vàng từ đất bò lên, ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, nhanh chân chạy dọc theo bờ hồ

      Giống như muội tử của , vậy chẳng phải là cũng giống ! ?” Rào rào”, Phượng Hiên vừa nghĩ thông suốt liền từ trong nước nhảy lên, đứng ở bên bờ hồ, nhìn vào trong mặt nước, lúc này mới xác nhận đứa trẻ cùng với khuông mặt của mình giống nhau đến nổi như được khắc ra từ khuông mẫu.

      Xoay người nhìn về phía Cốc Nhược Vũ chạy trốn, lòng bàn chân của Phượng Hiên đạp cái, nhanh chóng đuổi theo.

      Cốc Nhược Vũ liều mạng chạy về phía trước, dám nhìn lại phía sau, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: ” Cốc Nhược Vũ!”

      ” Hả, chuyện gì! ?” Cốc Nhược Vũ phản xạ có điều kiện mà ngừng lại, quay đầu lên tiếng trả lời, nhìn thấy người kêu nàng, lúc này liền cứng ngắt thành khối đá nham thạch.

      Trời ạ! là nàng, hóa ra cảm giác của mình vào đêm qua hề lầm! Hai tròng mắt của Phượng Hiên khó nén nổi kích động, chậm rãi đến trước mặt nàng, đưa tay sờ khuông mặt được che lại của nàng, ánh mắt dần dần đỏ, thanh khẽ run, giọng mang theo thương hỏi: ” Mấy năm nay. . . . . . Nàng ở nơi nào?” Nghĩ đến cảnh nhà nàng bị thảm biến, mặt của nàng, rồi còn chuyện chưa lập gia đình sinh con, Phượng Hiên lại đau lòng chậm rãi đem nàng ôm vào trong lòng, ” Trời ạ, mấy năm nay, nàng làm thế nào mà sống được?” Môi của hôn lên trán của Cốc Nhược Vũ, gắt gao ôm lấy nàng, lập lời thề, ” Ta bao giờ để nàng chịu khổ lần nữa!”

      Có lẽ là vì thần sắc của Phượng Hiên, cũng có lẽ là vì ngữ khí của Phượng Hiên, cũng có lẽ là vì ngực của truyền đến cảm giác an toàn, những đau khổ, sợ hãi, thương tâm cùng chua xót được che dấu trong nhiều năm, rất nhiều cảm xúc chợt xuất trong lòng, Cốc Nhược Vũ rốt cuộc khống chế được mà khóc thành tiếng.

      Vì thế, tiểu nữ tử xinh xắn được ôm lớn tiếng khóc, nam tử cao lớn tuấn dật yên lặng vỗ lưng của nàng an ủi, mà bé con bị kẹp ở giữa hai người hết nhìn mẫu thân, lại nhìn người xa lạ, cảm thấy quen thuộc, hiểu tại sao lại cảm thấy xúc động.
      huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 62: Cha con họa thủy


      Nước tóc rơi xuống từng giọt lách tách, cả người Phượng Hiên ướt sũng, bởi vỉ bị ướt, lại ôm người trong lòng, muốn hong khô cũng có khả năng. Vì thế, ngay sau đó, hai mẹ con lớn cũng bị ướt

      Bất quá, Cốc Phượng Vũ cố gắng khóc ra thương tâm cùng khổ sở trong những năm gần đây nên nàng cũng bất chấp loại chuyện nhặt này, nàng tiếp tục cố gắng tạo nên những trận nước lũ người Phượng Hiên. Dĩ nhiên, mất người mình nay lại tìm được, đây có thể được xem là việc vui cực lớn, nên Phượng Hiên cũng để đến việc nhặt này, thế nhưng cậu bé nào đó lại rất để ý! Đương nhiên nó để ý phải chuyện uớt quần áo, mà là chuyện khác.

      Bé nhìn xem bên này, lại nhìn nhìn sang bên kia, tuy rằng chuyện gì xảy ra, nhưng mà bé biết chuyện, đó là mẫu thân khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm! Nghĩ đến việc mẫu thân lại bị người khác khi dễ, đôi mắt bé đỏ lên, trong lòng nhận định đầu sỏ gây nên chắc chắn là người vừa đột ngột xuất từ trong nước này, um, nhìn cũng bình thường!

      Có cừu oán báo phải Cốc Lượng, ngay tức khắc, bé cân nhắc tình hình thực thế, tìm phương pháp tốt nhất để trả thù kẻ làm cho mẫu thân khóc. Có! tia sáng ra, bàn tay nhắn của bé chút do dự kéo mái tóc ẩm ướt phân tán của Phượng Hiên, sau đó uy hiếp : “Trứng thối, buông mẹ ra!”

      Da đầu bỗng nhiên truyền đến trận đau đớn, còn kèm theo thanh uy hiếp non nớt của tiểu oa nhi, trong nháy mắt, bầu khí bị phá hư còn chút gì, Cốc Nhược Vũ ngừng khóc, từ trong lòng Phượng Hiên quay đầu lại nhìn, Phượng Hiên nhìn theo hướng bàn tay bé nắm tóc của mình, cùng phiên bản thu của chính mình mắt to trừng đôi mắt .

      Tiểu tử này rốt cuộc là tức giận hay là cười? Chỉ thấy gương mặt hoạ thuỷ khóe miệng giương lên, vẻ mặt tươi cười, nhưng cặp mắt to tròn lại phiếm hồng, ánh mắt phẫn nộ nhìn mình chằm chằm. Phát ra tiểu oa nhi này chỉ có bộ dạng giống mình, thậm chí ngay cả tính tình cũng giống đến mười phần, loại cảm giác tự hào của người cha xuất , Phượng Hiên cúi đầu cười ra tiếng, lập tức chỉ ra những thiếu sót của Tiểu Cốc Lượng: ” Thu hồi phẫn nộ trong mắt , thời điểm nhịn được, có thể cụp mí mắt chút, che dấu cảm xúc chân của mình, nhưng khi nhìn đối phương, con tuyệt đối thể hiển lộ ra suy nghĩ của mình”

      Thiên hạ nho nháy đôi mắt to tròn vài cái, rồi cụp mí mắt xuống, lại giương mí mắt lên nhìn Phượng Hiên, cặp mắt phẫn nộ kia biến mất còn bóng dáng, ánh mắt tròn tỏa sáng khiến cho người ta khi nhìn vào thể nhận ra tức giận, thiên hạ lại lần nữa túm tóc của Phượng Hiên, rất có thể nếu Phượng Hiên buông mẹ ra, bé nhổ sạch tóc của .

      nghĩ tới chỉ trong chốc lát tiểu oa nhi học được, Phượng Hiên nhịn được đắc ý cười to ra tiếng, nếu mười bốn vị trưởng lão trong tộc biết tiểu tông chủ mà họ chờ mong nhiều năm lại thông minh như thế mà …, vui mừng đến ngất a! Cũng sắp ba tuổi rồi, đến lúc nên học này nọ rồi! Vì thế, từ nay về sau, tiểu oa nhi này dưới đào tạo của phụ thân, tương lai đương nhiên là văn võ song toàn. Nổi danh bảy nước, được xưng là ” Vương gia mặt cười”, đảm nhiệm chức vụ tể tướng của triều đại tứ ba – Nguyệt Quốc, lập được vô số công lao và thành tích, chỉ là, vị lợi hại nham hiểm như vậy lại có chỗ thiếu hụt nho , đó là phân biệt được xấu đẹp!

      Cốc Nhược Vũ suy nghĩ Phượng Hiên dạy nhi tử cái gì, thấy Phượng Hiên cười mỉm với Tiểu Cốc Lượng: ” Ta là cha con, gọi cha nào!” Nghe như thế, Cốc Nhược Vũ mới kịp phản ứng, muốn ôm nhi tử muốn chạy, kết quả phát mình vẫn bị hai tay của Phượng Hiên ôm quanh, khỏi đỏ mặt lên, tim đập nhanh hơn, lúng túng đẩy tay ra, muốn giãy dụa.

      Phượng Hiên thấy thế, cố chấp giữ lại, buông lỏng tay ra. Cốc Nhược Vũ được tự do còn chưa kịp chạy, cảm thấy tay chợt , nhìn xuống, thấy nhi tử ở trong lòng, nhìn lên, nguyên lai là nhi tử bị Phượng Hiên ôm . Chỉ thấy tên họa thủy kia đưa ngón tay chỉ vào bản thân mình, tiếp tục dạy dỗ tiểu họa thủy: “Nhi tử ngoan, gọi cha, ta là cha ruột của con!” Thiên hạ nho vừa nghe, tay bé buông lỏng tóc Phượng Hiên ra, suy xét xem lời hay .

      Ngay lập tức, Cốc Nhược Vũ đưa tay muốn đoạt lại nhi tử, mở miệng phủ nhận: ” Nó phải con của ngươi! Ngươi nhận lầm người!”

      Phượng Hiên đâu chịu để nàng cướp đứa , nâng tay cao hơn, Cốc Nhược Vũ vừa nhảy vừa với, chỉ là với tới. Bé con ở đây, mẫu thân có muốn chạy cũng chạy được, người nào đó trộm mà nghĩ.

      ” Nếu nàng tên là Cốc Nhược Vũ …, nó chính là nhi tử của ta!”

      ” . . . . . .” Nghĩ đến hành động vừa rồi cẩn thận thừa nhận tên mình, Cốc Nhược Vũ vô cùng ảo não. Sợ nhi tử bị cướp , mẫu tử bao giờ được gặp lại nữa, trong nhất thời biết phải đáp lại ra sao, nhưng thấy nhi tử ở trong tay đối phương, trong lòng vô cùng sốt ruột, rất bối rối, nàng lập tức bừa để phủ định lại: ” Đúng vậy! Nhưng phải Cốc là Đạo Cốc, Nhược trong Nhược Thục, Vũ trong Hạ Vũ! Ta cũng phải là người Vân Châu nam lăng, chưa bao giờ gặp ngươi tại khách sạn tửu lầu Tứ Quý ở Ti Đô, cũng cầm lấy bọc đồ của ngươi, càng có đem ngọc bội ngươi lưu lại đưa cho Lượng nhi!” Ào ào xong, trận yên lặng bao trùm xung quanh, Cốc Nhược Vũ nhìn Phượng Hiên cười mà , chỉ nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng nàng phạm phải chuyện ngu xuẩn gì.

      Cốc Nhược Vũ vừa hối hận lại vừa xấu hổ, trời ạ! Mình những thứ gì a! ràng là giấu đầu hở đuôi, nàng làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế a?!

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, đừng đến Phượng Hiên, mà ngay cả tiểu oa nhi chỉ mới hơn hai tuổi kia cũng hiểu . Đầu cúi thấp, đánh giá đem Phượng Hiên ôm nó trung, đá chân hai cái, ý bảo đem nó đặt xuống.

      Phượng Hiên để bé nhìn thẳng vào mình, lại dỗ nó gọi cha. Tiểu oa nhi nhìn kỹ diện mạo của Phượng Hiên, sau đó quay đầu với Cốc Nhược Vũ câu: ” Mẹ, mẹ gạt con, cha có săn chắc như đại thúc đốn củi cùng đại thúc thị vệ !”

      Cốc Nhược Vũ gì nhìn trời, nàng có loại dự cảm tốt, con trai của nàng chỉ sợ phân biệt được cái gì gọi là xấu đẹp! Mà Phượng Hiên lại vô cùng buồn bực, đại thúc đốn củi cùng đại thúc thị vệ là ai? đời này lại có người đẹp hơn mình sao? Hơn nữa nhi tử trông có vẻ vô cùng coi trọng bọn họ. Lúc này tiểu ác ma trong lòng nhớ kỹ, phải điều tra kỹ hai người này là ai, cùng nương tử thân ái của có quan hệ gì!

      Sau khi phát biểu hết bất mãn của mình, Tiểu Cốc Lượng lại nhìn về phía Phượng Hiên. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nếu là cha ruột của mình, cho dù khuông mặt của cha này đẹp giống như trong tưởng tượng, nhưng làm nhi tử được chê cha xấu, có cha vẫn thấy hài lòng hơn, ngay tức khắc, khuôn mặt nhắn của tiểu oa nhi nở nụ cười sáng lạn, non nớt kêu tiếng “Cha!” , hai tay vây quanh cổ Phượng Hiên, khuôn mặt nhắn còn chà chả mặt Phượng Hiên.

      Nghe thấy con gọi chính mình là cha, Phượng Hiên cảm động khi được bé ôm, cũng quay lại ôm lấy thân hình nho của con, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái, lại nhìn Cốc Nhược Vũ ở bên cạnh, mới biết đó là loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc. Lúc này, khuông mặt tuyệt mỹ kia lại nở nụ cười vô cùng ngu xuẩn, mà Cốc Nhược Vũ lần đầu nhìn thấy loại cười ngu xuẩn này nên ngay lập tức há hốc mồm!
      Last edited: 7/10/15
      huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 63: Khó lòng giãi bày


      Lúc này, các vị trưởng lão nhỉn thấy tôn chủ nhà mình biến mất như khí trong khách sạn, lại tìm tới tìm lui, cuối cùng nhất trí cho rằng Phượng hiên nhảy xuống hồ Lệ Phiếu để chạy trốn. Vì thế, phương hướng tìm kiếm Phượng hiên chuyển về hướng bên hồ.

      Thời điểm Phượng hiên ngây ngốc cười ngu xuẩn, đội ngủ tìm kiếm rất đông đến gần ba người. Nhờ vào công lực thâm hậu nên nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân, còn kèm theo đó là thanh đòi tìm kiếm nơi này, thầm suy nghĩ chút, liền ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, đưa tay kéo Cốc Nhược Vũ, chạy trốn! Cốc Nhược Vũ hiểu tại sao lại bị lôi chạy, tuy rằng tình nguyện, nhưng nhi tử ở trong tay “Địch quân”, nàng đành phải đuổi theo.

      Đám người Phượng Tiêu thấp thoáng thấy bóng dáng tôn chủ nhà mình nên đuổi theo, Phượng Hiên dẫn theo lớn nên thể thi triển khinh công, tất nhiên cũng thể chạy nhanh, chỉ có thể lừa phía đông nhưng chạy phía tây, trốn tới trốn lui trong hẻm của Lệ Đô, giữa đường còn thường xuyên chạy vào sân nhà người khác, làm cho nhà người ta gà bay chó nhảy.

      bao lâu sau, đám người Phượng Tiêu xác thực phát ra tung tích của , mắt thấy bọn họ thi triển khinh công cách mình càng ngày càng gần, có khả năng bị đuổi tới, Phượng hiên vừa chạy vừa quay đầu, cười trầm với kẻ đầu là Phượng Tiêu, ánh mắt ngầm hạ lệnh: còn mau dừng lại cho ta, nếu dám đuổi theo…, lần này chỉ là cóc, mà bản tôn chủ còn có thể cho gà trống nhảy lên đầu của ngươi!

      Phượng Tiêu hậu hạ Phượng hiên nhiều năm, chẳng khác nào con giun đũa trong bụng của , Phượng Tiêu tự hiểu được nội dung. Lúc này, nghĩ đến bộ dạng ngu ngốc của mình khi có gà trống đỉnh đầu, Phượng Tiêu rất khó làm cho chân mình dừng lại, mà Phượng hiên sau khi ra chỉ thị, còn đem tiểu oa nhi trong lòng quơ qua quơ lại trước mặt, khiến cho tâm phúc bị kích thích gấp bội, nháy mắt, phụ kỳ vọng của , Phượng Tiêu võ công cao cường nhưng lại lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống. , , xong rồi, vừa rồi nhìn thấy cái gì? Trong lồng ngực của Tôn chủ bế đứa bé giống hệt tôn chủ?!

      Phượng hiên lôi kéo Cốc Nhược Vũ, đến góc chuyển hướng sang bên chạy, mà Phượng tiêu ngừng lại, kinh sợ chút, nhưng quên đưa tay ngăn trở đám người Phượng Địch đuổi theo ở phía sau, trợn mắt dối đưa ngón tay chỉ hướng kia : “Chúng ta đuổi bên kia!” .

      ràng là chạy bên kia, . . . . . .” Cung Sanh cảm thấy hiểu chỉ hướng ngược lại của nhị ca, lại bị Phượng Tiêu quay ra trừng mắt, nhất thời mất giọng. Phượng Địch cũng nhìn thấy biểu tình của Phượng hiên cùng đứa bé kia, biết đệ đệ có thể làm sáng tỏ tâm ý của chúa thượng, nên cũng phản bác, như vậy, đám người về hướng ngược lại

      Phượng Hiên trốn vào trong viện nhà người ta, đợi trong chốc lát, thấy ai, vừa lòng khi Phượng Tiêu hiểu ý của mình. Cốc Nhược Vũ cũng bắt chước ló đầu dò xét, xác định có người tiến vào, lúc này mới thở dài nhõm hơi rồi ngồi ghế trong viện nhà người ta, tạm nghỉ ngơi.

      “Cha, có trứng thối đuổi theo người sao, vì sao?” Cha ruột đương nhiên được coi là người nhà, nên giống như mẫu thân, đều thuộc phạm vi được bảo vệ của Cốc Lượng, ai dám động đến cha nó, người đó chính là kẻ thù bại hoải! Tiểu Cốc Lượng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng Cốc Nhược Vũ.

      “Um, đúng, bọn họ đều là trứng thối! Bọn họ bắt buộc cha con cưới nữ nhân khác ngoài mẹ con, cha muốn, bọn họ liền đuổi giết cha con ta!” Nghe nhi tử kêu như vậy, Phượng hiên hề nghĩ ngợi mà gật đầu, khuếch trương , tăng tội danh cho đám người kìa

      Kỳ nguyên bản tìm được Cốc Nhược Vũ, lại có thêm con trai, Phượng hiên cần phải chạy nữa. Chỉ cần giao nhi tử ra và cam đoan với các vị trưởng lão, trong nháy mắt bọn họ mất hết ý niệm thành thân trong đầu, chỉ tiếc tính tình Phượng hiên là có cừu tất báo nên thể làm như vậy. Nghĩ đến việc đường đường là tôn chủ đại nhân mà lại bị ép thành thân, khó khăn lắm mới thoát được, còn bị hại phải chui vào thùng nước thiu, trở thành ướt sũng và buồn cười, càng phải chỉnh bọn họ đến nơi mới có thể trở về! nhất định phải làm cho bọn họ thấy được, nhưng thể ăn được, trơ mắt nhìn Thiếu tôn chủ ở trước, nhưng lại ôm được!

      vừa như thế, hai mẹ con phản ứng hoàn toàn bất đồng. Tiểu Cốc Lượng cho rằng cha đương nhiên chỉ được lấy mình mẹ bé, dám bắt cha nó lấy nữ nhân khác, quả nhiên là trứng thối! Lúc nãy, Tiểu Cốc Lượng nhìn thấy mặt đám người đuổi theo, nên bé đương nhiên liệt đám người Phượng Tiêu vào danh sách kẻ thù, đó là điều chắc chắn, Phượng Tiêu đau đớn kêu là thảm thiết. Sau này khi Phượng Tiêu chính thức ra mặt với Thiếu tôn chủ luôn bị Tiểu Cốc Lượng tìm cơ hội xử phạt, khiến cho những người vô tội bị xử phạt rút ra kết luận đó là: tiểu oa nhi này là con của cha bé hàng giá ! Xứng đáng với danh hiệu Thiếu tông chủ – người kế thừa tất cả của tông chủ nhà !

      Cốc Nhược Vũ nghe đến loại lý do này, cho rằng Phượng hiên tám phần là vì quá mức phong lưu, chọc tới nữ tử Cung gia, cho nên mới bị đuổi giết ! Cho nên nàng đưa mắt khinh thường nhìn Phượng hiên, hừ tiếng.

      “Nương tử, làm sao vậy?” Khuôn mặt tuyệt mỹ phút chốc ra, tiến đến trước mặt Cốc Nhược Vũ, thân thiết cười, còn mở to hai mắt.

      A! Dọa chết người! Cốc Nhược Vũ bị doạ sợ nhảy dựng lên, lập tức kịp phản ứng với xưng hô của Phượng hiên đối với mình, lại nghĩ tới hai mươi mốt nữ tử trong nhà , trong lòng tự chủ chua xót, dùng ngữ điệu ghen tuông mà chính mình cũng nhận thấy được, phủ nhận : “Ai là nương tử của ngươi, ngươi đừng gọi bậy! Muốn kêu kêu hai mươi mốt nữ nhân trong nhà ngươi !”

      “Cha, người cưới nhiều nữ nhân như vậy sao?!” Bé giật mình hỏi, cảm thấy rất bất mãn, nụ cười mặt bé trở nên trầm.

      “Tuyệt đối có, cha từ trước kia cho đến bây giờ, chỉ có mình mẹ con, những người khác, ngay cả ngón tay cha cũng chưa đụng tới!” Um, đương nhiên, cẩn thận bị nữ nhân ngang ngược của Cung thị đụng đến, nhưng chuyện đó tính! Phượng hiên vội vàng lắc đầu , đồng thời trong lòng kêu ‘aiz, sao nàng lại còn nhớ cái chuyện mà mình thêu dệt kia chứ’.

      “Vậy cũng sao! Hưu các nàng là được!” Bé dùng ngữ khí khác thường ra phương pháp xử lí của mình

      “Lời này rất hay” Phượng hiên khen ngợi nhi tử, “Nhưng cha lấy người khác!” Loại tình này nhất định phải ràng!

      Chỉ là đôi mắt tròn của Cốc Nhược Vũ lộ rằng nàng tin lời của Phượng hiên . Cảm thấy biện giải cũng vô dụng, Phượng hiên quyết định dùng phương pháp khác chứng minh lời mình đều là , vì thế ôm nhi tử ngồi vào bên cạnh Cốc Nhược Vũ, hỏi Tiểu Cốc lượng: “Nhi tử, mẹ con đặt tên con là cái gì?”

      “Cốc Lượng, Lượng là ánh sáng! Cha, người chỉ có mình nương thôi sao, về sau cũng chỉ có mình nương, đúng hay ?” Trả lời xong câu hỏi của cha…, Tiểu Cốc Lượng vẫn quên quay lại đề tài mới vừa rồi, nó vô cùng nhớ Liễu viên ngoại kia cưới vài vị phu nhân, cả ngày tranh cãi ầm ĩ ngừng, còn thường xuyên khi dễ mẹ nó, cho nên, những nhân tố có khả năng nguy hại đến mẫu thân, phải được xóa sạch!

      “Dĩ nhiên, cha trước kia chỉ mình mẹ con, về sau cũng chỉ mình mẹ con!” Người nào đó còn thừa cơ tỏ tình.

      Cốc Nhược Vũ vẫn nhìn hai phụ tử qua lại, khi nghe hai người đến đây, nàng nhất thời đỏ mặt lên, nếu tâm tình bay lên, tuyệt đối là giả dối, nhưng nàng lập tức nhớ tới mẫu thân mình , nam tử mà dùng lời ngon tiếng ngọt, trăm ngàn nên tin, còn nữa nàng nhớ tới dung mạo của mình, tự chủ đưa tay sờ khăn che mặt của mình chút, thần sắc khỏi tối sầm lại.

      Thấy động tác của nàng, đương nhiên hiểu được nàng suy nghĩ gì, đối với mặt của nàng, hề để ý, nếu muốn được nhìn mặt đẹp, nhìn mặt là được, mấu chốt là nương tử thân còn sống là tốt rồi, hơn nữa, nó cũng phải trị được!

      Phượng Hiên chút cũng lo lắng đến chuyện này, di chuyển người đến bên cạnh Cốc Nhược Vũ, ghé sát vào nàng, theo kế hoạch vừa lập ra của mình hỏi: “Nương tử a, nàng hỏi tên vi phu sao? Dù sao hai ta cũng đưa con trai, ” tay lại bế bằng chứng xác thực là Tiểu Cốc Lượng lên, “Nàng lại biết tên vi phu, điều này để người khác biết, cảm thấy quái dị !”

      “Ta phải mẹ của con ngươi! Hơn nữa, ta cũng thành thân với ngươi, biết tên ngươi làm cái gì?!” Cốc Nhược Vũ phẫn nộ xong, thân mình dịch sang bên, nghĩ muốn cách Phượng hiên xa chút.

      “Thành thân? Tốt! Nương tử chúng ta thành thân !” đến thành thân, hai mắt Phượng hiên tỏa sáng, trong lòng tính toán nên cử hành lễ nghi long trọng cỡ nào để nghênh đón nương tử thân ái vào cửa. Đương nhiên, quên dịch chuyển tới gần bên người Cốc Nhược Vũ ở xa hơn.

      “Ngươi đừng bậy, câm miệng!” Cốc Nhược Vũ tin Phượng hiên lấy xấu nữ vào cửa, nàng tiếp tục dịch chuyển.

      “Cha, người tên là gì?” Chuyện này Cốc Nhược Vũ muốn biết, nhưng bé lại rất tò mò.

      “Phượng hiên, cha gọi là Phượng hiên, nhớ kỹ chưa?” Ha ha, đứa con trai này đúng là phí công sinh ra, Phượng hiên được như ý nguyện ra tên của bản thân, nghĩ rằng lúc này Cốc Nhược Vũ biết mình là ai ! Hơn nữa, khắp thiên hạ đều biết chuyện gần nữ sắc, có thể chứng minh trong sạch của mình.

      Nhưng mà, nếu để cho Phượng Hiên dễ dàng đạt được mục đích đến như vậy, Cốc Nhược Vũ cũng phải khắc tinh duy nhất đời này của , chỉ thấy sau khi nàng nghe tên xong, đánh giá cao thấp Phượng hiên phen, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ câu: “Nguyên lai là ngươi!”

      Ha ha, biết rồi sao! Phượng hiên dương dương đắc ý.

      “Ngươi đúng là cái người ăn chơi trác táng, học vấn nghề nghiệp, ngay cả họ của mình cũng đọc đúng!” Cốc Nhược Vũ khoa tay múa chân chữ “Phùng”, “Cái chữ này đọc hai tiếng, phải bốn tiếng. Bởi vì chọc tới tiểu thư quan gia, làm hại nghiệp nhà mình bị hủy, bị quan gia đuổi giết nơi nơi, toàn bộ thê tử con cái đều rời ngươi mà , như vậy, ngươi còn tỉnh ngộ đối với cuộc sống tại của mình sao?”

      Nét tươi cười cứng đờ, đám quạ bay qua đầu Phượng hiên phẩy cánh cười ha ha bay . Hiển nhiên suy nghĩ của thiên hạ dấu hoàn toàn khác xa với , biết nghĩ đến chỗ nào.

      “Nương tử nàng ai? Họ của ta là Phượng trong Phượng Hoàng, phải như nàng .” Phượng hiên vội vàng giải thích.

      Cốc Nhược Vũ nhíu mi bất mãn : “Ngươi cho rằng tự tiện đổi họ cho mình, biến thành Phượng hiên tôn chủ của Phượng thị sao?”

      phải biến thành, mà vốn chính là như vậy mà phải sao?!

      “Thanh danh của ngươi vang xa từ Thượng Đô ở Phương bắc cho đến tận Lệ Đô nơi này, còn muốn chối cãi hay sao?” Cốc Nhược Vũ cảm thấy bộ dáng cùng tình huống Phượng hiên hoàn toàn phù hợp với người trong suy nghĩ của nàng..

      Thượng Đô? A! Phượng hiên rốt cuộc biết Cốc Nhược Vũ tới ai rồi, con của Phùng gia ở thủ phủ Thượng Đô kia vừa vặn được gọi Phùng hiên, nghe là thương nhân đệ nhất mỹ nam, là tên ăn chơi trác táng hàng giá , thê thiếp vô số, thỉnh thoảng còn cưỡng đoạt những nữ tử mà mình coi trọng. Năm ngoái, Phùng hiên rốt cuộc vấp phải tảng đá, muốn dùng chủ ý thấm kém với người cháu họ là Cung Thi San. Cung Thi San này lại cực kỳ thống hận nam tử có hành vi ba vợ bốn nàng hầu, liền đem trăm ba mươi hai tặc nhân trong sơn trại trần truồng treo lên, còn châm chọc rằng loại chuyện này nàng còn dám làm, những thế, còn tìm biện pháp làm cho Phùng Hiên này trở nên nghèo nàn với hai bàn tay trắng, làm hại vợ con ly tán, hơn nữa còn phát lệnh lùng bắt của Cung gia, hạ lệnh tìm được đào tẩu, nhất định phải thiến .

      Nguyên bản Phượng hiên còn cảm thấy Cung Thi San tức giận quá mức, muốn chỉ trích nàng chuyện này, đem lệnh lùng bắt thu hồi, nhưng giờ phút này, Phượng hiên cảm thấy Cung Thi San như vậy còn quá tốt! Thiến còn , hẳn là phải giết chết mới đúng, hại nương tử thân ái của Phượng Hiên hiểu lầm mình, Phượng hiên nhớ đem đổi lệnh lùng thành lệnh truy sát !

      “Cho rằng bộ dạng của mình đẹp hay lắm sao? Các ngươi những kẻ chỉ biết ỷ vào diện mạo gia thế của mình, hại người xung quanh, hái hoa ngắt cỏ, cái tên Phượng hiên kia cũng khá hơn chút nào, còn hơn ngươi được bậc, đều bình thường. Ngươi hại nữ nhân, còn lại hại nam nhân, thích nam sắc, lại còn quyến luyến trẻ , đáng giận vô cùng!”

      Lúc này, Phượng hiên nuốt xuống ý tưởng giải thích mình là Phượng hiên mà phải Phùng hiên, phát ra nếu bây giờ là Phượng hiên so với việc bị gắn với cái tên Phùng hiên kia còn hỏng bét hơn. Vẫn là chờ lừa được nương tử thân ái, cưới được về nhà, sau đó mới làm sáng tỏ là được rồi, bây giờ còn tiếp tục nhận lời phê bình của nương tử đại nhân, để nàng giáo huấn cho xong trước .

      Vì thế, ngồi ở trong viện nhà người ta, Cốc Nhược Vũ thao thao bất tuyệt huấn phu, tiểu ác ma vô tội ngoan ngoãn ngồi bên nghe giáo huấn, vô cùng ủ rũ, mà bé trong lòng ngực của lại vô cùng buồn bực mà nhìn cha mình, nghi ngờ : kỳ quái, bộ dạng của cha nó nhìn đâu có tốt đâu?
      Linh Lê, huyenlaw68Meoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :