1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xảo muội muội - Lưu Tô (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.3

      “Bà ngoại đúng” Thiên Du vào “Chuyện bắt hung thủ liền giao cho ta và Thạch đại ca, muội nên an phận ở yên trong nhà đừng chạy loạn bên ngoài, làm cho người khác đề phòng, lo lắng.”

      “Chính là lời này” trong lòng bà ngoại cũng như vậy “Mỗi lần tiểu thư vừa ra khỏi cửa, lòng ta liền như treo mấy mươi thùng nước, bất an, cho đến khi tận mắt thấy tiểu thư vui vẻ bước vào cửa tâm treo cao mới có thể hạ xuống.”

      “Bà ngoại, mấy năm nay cũng nhờ có người, ta và Xảo muội muội hiếu thảo với người.” Thiên Du

      Tiểu Lượt đột nhiên nhớ đến chuyện, liền hỏi “Bà ngoại, cha của Du ca ca là người như thế nào? Trước kia ông ấy có thích con hay ?”

      Bà ngoại nhớ lại chút “Nhâm lão gia luôn ở bên ngoài liên hệ buôn bán, cũng ít lui tới cầm kiếm sơn trang. Nhớ có lần Nhâm lão gia thấy tiểu thư đáng liền ôm tay đùa giỡn, nhưng tiểu thư bướng bỉnh, liền cắn ông ấy ngụm, từ đó về sau tiểu thư thấy ông ấy liền lẫn trốn.”

      ra là thế, hèn chi lòng nàng luôn cảm thấy cha của Du ca ca thích nàng.

      “Cha của Du ca ca nhất định chán ghét con.” Tiểu Lượt lo lắng

      “Muội nghĩ nhiều rồi, cha ta tính toán chi li với tiểu nương.” Thiên Du

      “Bởi vì là cha huynh nên huynh mới chuyện thay ông ấy.” Tiểu Lượt trả lời, trong lòng vẫn an tâm “Du ca ca, nếu cha huynh thích ta, cho chúng ta thành thân, lúc ấy huynh làm gì?”

      “Xảo muội muội, bụng muội luôn nghĩ chuyện như vậy sao? muội luôn nghĩ mọi chuyện phức tạp, chuyện có. Còn có, cũng đừng có kêu cha huynh cha huynh, cha của ta cũng là cha của muội, muội chỉ cần đem cha của ta xem như cha của mình mà hiếu thuận, mọi chuyện có gì để nữa.”

      “Cái gì mà cha ta cha muội, huynh bị lẫn lộn từ rồi sao?”

      “Xảo muội muội, muội có đem lời ta cho lọt vào tai ?”

      “Du ca ca, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của muội.”

      “Cha ta luôn thương ta, chỉ cần là người trong lòng của ta, ông ấy có lý do gì mà chán ghét, ta vậy chứ muội đáng như vậy, ai mà thích muội chứ.”

      “Vậy nếu muội thích cha huynh sao? Tiểu Lượt lại hỏi câu

      “Tiểu Lượt, muội muốn tìm phiền phức sao?” Thiên Du tức giận

      Tiểu Lượt nhìn thấy bộ dáng tức giận của , nhịn cười được liền phì cười khanh khách.

      “Du ca ca, huynh ta trong bụng nghĩ gì, nếu ruột thả ra khí thối lắm, huynh để ý bụng ta nghĩ gì làm chi?”

      Bà ngoại cũng nở nụ cười, nhưng vẫn giáo huấn câu “Tiểu thư, người còn là tên tiểu tử, là khuê tú danh môn, chuyện văn nhã chút.”

      “Con còn muốn làm thân nam nhi, bị lễ nghi ràng buộc.” Tiểu Lượt chuyển qua Thiên Du “Du ca ca, tại huynh hối hận còn kịp.”

      “Mặc kệ muội là tiểu tử hay là nha đầu, ta vẫn hối hận, hơn nữa ta còn muốn bắt muội lại, giáo huấn chút, cho đến khi muội cầu xin tha thứ mới thôi.” Thiên Du , đưa tay chụp cái, Tiểu Lượt thông minh né tránh, làm Thiên Du hụt cái.

      “Du ca ca, muội ở trong này, vào bắt muội …”

      Hai người đuổi bắt vòng trong phòng, Tiểu Lượt thấy sắp bị chụp lại, tinh mắt nhìn thấy Tiểu Hoa tiến vào, vội vàng trốn sau Tiểu Hoa, lấy nàng là tấm chắn.

      “Tiểu Lượt, tỷ là tiểu thư, còn trẻ con như vậy, hợp lý, sau này làm sao tỷ gặp mẹ chồng?”

      Tiểu Hoa đứng đắn dạy bảo Tiểu Lượt chút lại quay qua với Thiên Du “Nhâm thiếu gia, nhà huynh gởi thư đến thông báo là Nhâm lão gia về nhà, kêu huynh đem Tiểu Lượt về Bạch Vân Sơn Trang.”

      “Nhanh như vậy?” cả Thiên Du lẫn Tiểu Lượt đều lắp bắp kinh hãi, Thiên Du kinh hỷ, Tiểu Lượt kinh hoảng (người vui người sợ)

      “Du ca ca, phải huynh cha huynh mấy ngày nữa mới về sao?”

      phải cha ta chính là cha muội, về sau liền trực tiếp kêu cha, cần phân biệt của ta của huynh.” Thiên Du sửa đúng

      “Ai nha! tại muội quan tâm là cha ai. Du ca ca hay là huynh trở về trước, chờ muội chuẩn bị tốt liền trở về gặp ông ấy.” Tiểu Lượt nghĩ đến bà ngoại trước đây nàng thấy ông ấy vội vàng trốn, trong lòng nghĩ đề phòng trước, hôm nay có thể gặp nhất định gặp

      “Làm sao có thể? Cha ta có thể là vì muội mới gấp gáp trở về, giờ muội gặp ông ấy, ta biết ăn thế nào?” sắc mặt Thiên Du có chút khó xử nhưng cũng tức giận

      “Tiểu Lượt, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, tỷ mau cùng Nhâm thiếu gia quay về .” Tiểu Hoa ở bên Thiên Du

      “Tiểu thư, lại đây ta chải đầu cho con, lần nữa để cho Nhâm lão gia ấn tượng tốt.” Dung bà ngoại đẩy Tiểu Lượt ngồi xuống trước gương, thành thạo chải đầu búi tóc cho nàng.

      Tiểu Lượt chăm chú nhìn mình trong gương, quả thực giống với bức tranh của nương như đúc, khỏi có thêm dũng khí.

      Hai người vào Bạch Vân sơn trang, Thiên Du đỡ Tiểu Lượt xuống xe.

      Tiểu Lượt ngẩn đầu nhìn Bạch Vân sơn trang còn có khí thế hơn cầm kiếm sơn trang, hỏi “Du ca ca, trước đây muội có đến đây chưa?”

      “trãi qua mọi chuyện của muội như vậy, hôm nay ta mới phát đây là lần đầu muội tới đây. Trước đây cha vì buôn bán luôn ở bên ngoài, nương thường xuyên ở phật đường ăn chay niệm phật, cho nên ta luôn đến cầm kiếm sơn trang đùa với muội.”

      “Khó trách trong lòng muội cảm thấy thực xa lạ.”

      lần xa lạ, đến thêm lần thứ hai thành quen thuộc, lại nơi này cũng là nhà của muội.” Thiên Du nắm tay Tiểu Lượt

      “Xảo muội muội, đừng khẩn trương, chúng ta vào thôi.”

      Tiểu Lượt theo Thiên Du vào Bạch Vân sơn trang, trong lòng nhớ tới lời Phù Dung tỷ , ánh mắt thể nhìn lung tung, đường được nghênh ngang, bước chân phải mềm mại, như vậy mới thể được thần thái mảnh mai của nương.

      Thiên Du thấy Tiểu Lượt tứ chi cứng ngắc, giống như người gỗ đường, nhịn được hỏi “Muội làm gì đó?”

      “Muội bắt chước thục nữ đường, muội muốn cha huynh ta có bộ dạng của nương, cho nên thích muội, làm Du ca ca khó xử.”

      “Bộ dáng bình thường của muội mọi người đều thích.” Thiên Du cười “Dù sao từ ngày ta nhận biết muội đến nay, có lúc nào muội là nữ nhân an tĩnh, Âu Dương bá phụ từng , nhất định muội là Tôn Ngộ đầu thay nhầm, cẩn thận kiếp này biến thành .”

      “Huynh đáng giận, quanh co lòng vòng mắng muội hầu tử.” Tiểu Lượt đổi sắc mặt, giả bộ thương tâm “Muội đây vất vả nghĩ cách để cha huynh thích, nhưng huynh những cảm động, còn giễu cợt muội! muội muốn về nhà, sau này đến Bạch Vân sơn trang nữa.”

      “Tốt lắm, đừng nóng giận, ta có giễu cợt muội. Xảo muội muội trước đây rất thích Tôn hầu tử, trước đây lúc xem “Tây Du kí”, muội thấy tôn hầu tử rút ra gậy như ý ở sau tai, cũng học theo như vậy, muốn đem chiếc đũa giấu vào đó.”

      bậy, muội đâu có ngốc như vậy! Du ca ca huynh khi dễ muội, thừa dịp muội nhớ chuyện lúc trước, liền giễu cợt muội.”

      “Thực oan uổng, ta là giúp muội nhớ lại chuyện trước kia, để muội biết lúc trước cho dù muội có bao nhiêu náo loạn, ta vẫn cứ thích muội.”

      “Hừ! ai hiếm lạ thích của huynh.”

      Trãi qua náo loạn với Thiên Du như vậy, Tiểu Lượt quên mất khẩn trương

      Cả hai người cười hì hì tiến vào đại sảnh, Tiểu Lượt liếc mắt cái, nhìn thấy nam nhân cao lớn ngồi ngay ngắn ở tiền thính, vẻ mặt đầy thịt xệ xuống, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng, tự nhiên làm lông tơ của nàng dựng đứng, dám nhìn thẳng, nhanh chóng hạ bả vai cúi đầu xuống, quên cả thỉnh an.

      “Cha, nàng chính là Xảo muội muội – Âu Dương Xảo Sơ.” Thiên Du

      Nhâm phụ nhìn chằm chằm chuyển mắt vào Tiểu Lượt đứng cạnh Thiên Du, bất giác chấn động, run rẩy “Âu Dương phu nhân…”

      “Cha, nàng là Xảo Sơ, có phải bộ dáng nàng rất giống với Âu Dương bá mẫu hay ?” Thiên Du

      “Cực kỳ giống…. quả thực là cùng bộ dạng.” Nhâm phụ kinh ngạc

      Thiên Du ngầm kéo áo nàng ám chỉ nàng mau chuyện.

      “Xảo Sơ… thỉnh an Nhâm bá phụ.” Tiểu Lượt nhanh chóng hạ người tỉnh an cái, lại cấp tốc chạy lại núp phía sau Thiên Du, ánh mắt của ông ấy làm nàng thoải mái”

      “Xảo Sơ chất nữ, Thiên Du tìm được con cũng là ông trời phù hộ. năm đó khi cầm kiếm sơn trang xảy ra chuyện lớn như vậy, cả nhà chúng ta ở Đông Bắc, nhất thời thể về kịp để giúp đỡ, ta vẫn cảm thấy áy náy. Mấy năm nay con cực khổ rồi, lại đây với Nhâm bá bá, để cho ta nhìn kỹ con, trước đây bộ dáng của con đáng , ta hy vọng có thể xem con như con của mình.”

      “Con… cần.” Tiểu Lượt quật cường

      Nhâm phụ cùng Thiên Du lặng im chút, Thiên Du thấy sắc mặt của cha hờn giận, sợ ông ấy mất hứng, vội mở miệng giảng hòa.

      “Cha, xảo muội muội nhớ mọi chuyện lúc trước, cảm thấy rất sợ người lạ, nên mới dám lại gần người.”

      “Thiên Du, con là Xảo Sơ mất trí nhớ, nhớ ra ta?” Nhâm phụ

      “Đúng vậy, cho nên xin cha đừng trách xảo muội muội, cho nàng chút thời gian để thích ứng.”

      “Hài tử đáng thương, ta làm sao có thể trách nàng chứ?” Nhâm phụ

      “Cha, hôn sau này của con và Xảo muội muội, xin cha làm chủ.”

      “Con cũng đến tuổi đón dâu, mối hôn này là trước đây con tự mình quyết định, ta có ý kiến, giao cho nương con toàn quyền quyết định.”

      “Cảm ơn cha.” Thiên Du chắp tay cảm tạ

      Nha hoàn bên người của Nhâm mẫu tiến vào, “Lão gia, phu nhân nếu ngài chuyện với Nhâm thiếu gia và tiểu thư xong rồi xin hãy để họ đến Phật đường gặp mặt.”

      “Thiên Du, mau đem Xảo Sơ gặp nương con .” Nhâm phụ

      Tiểu Lượt đợi được Thiên Du chắp tay cáo lui, nắm tay chạy ra khỏi đại sảnh.

      “Xảo muội muội, chậm .” Thiên Du giữ chặt Tiểu Lượt lại “Muội là, bị dọa sợ thành như vậy, cha ta cũng ăn thịt muội.”

      “Du ca ca, muội ngờ bộ dáng cha huynh xấu như vậy, cũng hung dữ a!” Tiểu Lượt bình tĩnh nhìn chăm chú Tiểu Lượt lúc, an tâm “Du ca ca may mắn huynh lớn lên giống nương, nếu giống cha huynh xấu như vậy, muội nhất định thích huynh.”

      “Xảo muội muội, muội đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, cha ta là mặt ác tâm thiện, nếu nương làm sao có thể gã cho ông chứ?”

      “Nương của huynh vĩ đại, nếu là muội muội làm được. du ca ca, vợ chồng là cả đời, lấy người đương nhiên nhìn dung mạo chút, nếu ngày tháng dài như vậy làm sao qua được?” Tiểu Lượt nghịch ngợm nắm lấy hai má Thiên Du, cười “ cũng may là mặt huynh tuấn tú, thời điểm muội quên , gặp lại lần muội lại huynh, Du ca ca nếu huynh lớn lên giống cha huynh, trãi qua vài năm chia lìa, cho dù muội mất trí nhớ, lúc gặp lại huynh muội cũng giả vờ quên huynh.”

      “Luận điệu hoang đường của muội đặc biệt nhiều!” Thiên Du câu, sau đó nghiêm túc “Xảo muội muội, sau này thể vô lễ với cha ta như vậy, ta tôn kính ông ấy, vì ta, cho dù trong lòng muội thực thích ông ấy cũng phải tôn trọng ông ấy như ta, đáp ứng ta!”

      “Muội đồng ý với huynh.” Tiểu Lượt thúc giục “mau nhanh, đừng để nương chờ lâu.”

      “Xảo muội muội, muội là bên trọng bên khinh quá , nương ta chính là nương, cha ta lại là cha huynh.”

      Tiểu Lượt cười khẽ tiếng “Ai bảo nương có bột mặt Bồ tát, ai cũng muốn thân cận.”

      cần Thiên Du dẫn đường, Tiểu Lượt sớm nghe tiếng gõ mõ, tụng kinh phía sau viện truyền đến, nàng chút do dự qua.
      Chương 10.1

      Nguồn: DĐLQD

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Nhâm mẫu làm chủ, mồng chín tháng này hai người bái đường thành thân.

      Bất quá chỉ còn sáu ngày, chớp mắt là tới, làm cho Tiểu Lượt rảnh nghĩ đến chuyện khác, nàng thường nhớ tới lúc vừa gặp Du ca ca nhưng nhận ra nhau, mặc dù ở giữa có chút mờ mịt, có chút chua xót cùng ủy khuất, nhưng sau lại rất ngọt ngào.

      Bây giờ tạo hóa cũng làm cho người ta thể theo được! hôm qua nàng vẫn là tên tiểu tử Tiểu Lượt, hôm nay nàng là tân nương của Du ca ca.

      Ngày mồng chín này, lão thiên gia dường như hài lòng lắm, sáng sớm trời vẫn trong xanh thoáng đãng, ai ngờ giờ tỵ vừa đến, tân nương vừa bước lên kiệu hoa, đột nhiên xuất vài tiếng sấm vang.

      Trong lòng Tiểu Lượt khỏi rung động, xốc khăn đỏ lên, nhìn lên trời “Cha nương, con biết là hai người tiễn con lên kiệu hoa phải ? Cha, nương…”

      Vừa dứt lời, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời, trong nháy mắt chung quanh bị màu xám xịt che phủ.

      “Du ca ca, cha và nương nghe được, bọn họ nghe được, muội vui…” Tiểu Lượt nhịn được lớn tiếng khóc.

      Thiên Du lấy tay đặt lên miệng cũng hướng lên trời hô to “Cha, nương, con cố gắng bảo vệ Xảo muội muội tốt, xin hai người yên tâm!”

      Mây đen kéo , trả lại bầu trời mảnh trong xanh, mọi người ai cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc.

      “Tốt lắm, tiểu thư đừng khóc, làm phấn trôi hết rồi” Dung bà ngoài cầm lấy cái khăn tay Tiểu Lượt, lần nữa trùm lên đầu cho nàng, đỡ nàng ngồi vào trong kiệu, cũng quay lại nhắc nhở Thiên Du “Nhâm thiếu gia, mau khởi kiệu, đừng làm chậm trễ giờ lành.”

      Thiên Du cưỡi ngựa trắng, tiếng nhạc vang lên phía sau, đoàn người rước dâu chậm rãi tiến về Bạch Vân sơn trang.

      ra ngồi kiệu hoa lắc lắc thoải mái như vậy, đường như vậy mà đến nhà chồng, nhất định là đem những gì trong bụng ói ra hết. cũng khó trách tân nương phải đội khăn trùm đầu, chắc là sợ quan khách nhìn thấy vẻ mặt thất sắc của dâu, hoảng sợ đến thể ngồi lại uống rượu.

      bao lâu sau, Tiểu Lượt như là con mèo bị hôn mê, há miệng ngáp cái, ở trong kiệu đánh giấc.

      Gì! phải là Bạch Vân sơn trang bái đường cùng Du ca ca sao? vì sao lại quay về cầm kiếm sơn trang?

      Tiểu Lượt thân hỷ phục đỏ tươi, cầm lấy khăn trùm đầu, vừa kêu Du ca ca vừa tiến vào đại sảnh, khi nàng bước đến bình phong trăm điểu kia, lại nhìn thấy đôi mắt hung tàn của hắc y nhân, cầm đao từng bước tiến về phía nàng.

      cần…. Tiểu Lượt bị đánh thức, mới phát kiệu hoa được đặt xuống. ra vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.

      Khi màng kiệu hoa bị xốc lên nàng nhanh chóng đem khăn trùm lên đầu, được bà mối nâng ra khỏi kiệu hoa, cũng nắm chặt đầu hồng ti khác, theo Thiên Du vào trong.

      Kì quái? Tiểu Lượt buồn bực trong lòng nghĩ, từ khi nhận ra Du ca ca đến giờ vẫn mơ thấy ác mộng này nữa, sao ngày vui hôm nay lại thấy? nhưng trong mộng vừa rồi cùng với những giấc mơ trước giống, trong mộng người là bộ dáng tân nương, mà phải là bộ dáng trước kia của nàng, hơn nữa hôm nay là hung thủ hướng nàng tới.

      kì quái! Hay là… Là cha nương cảnh báo cho nàng, hung thủ hôm nay có xuất , kêu nàng cẩn thận chút?

      mải suy nghĩ, khi chân nàng sắp bước vào chậu than trước cửa, Thiên Du đúng lúc kéo nàng lại, giọng “Muội suy nghĩ cái gì?”

      “Nghĩ đến huynh thôi!” Tiểu Lượt giọng trả lời “ hy vọng có thể quăng mấy cái lễ nghi rườm rà này, mau mau kết thúc.”

      Thiên Du ngầm nắm lấy bàn tay bé của nàng, nhu tình mật ý trả lời “Ta cũng vậy.”

      Lúc này có người báo canh giờ đến, hai người chuẩn bị bái đường.

      Phút chốc, Thiên Du liền buông tay Tiểu Lượt ra, hai người đứng sóng đôi nhau ở giữa đại sảnh.

      “Nhất bái thiên địa”

      Hai người cùng quay ra hướng bên ngoài bái lạy.

      “Nhị bái cao đường.”

      Lúc hai người xoay người lại, chuẩn bị hành lễ với vợ chồng Nhâm gia ngồi ngay ngắn tiền đường, bất ngờ gió mạnh thổi vào, làm cái khăn hỷ đầu Tiểu Lượt bay lên, bay thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại mặt Nhâm phụ, chỉ còn lộ ra đôi mắt.

      Tiểu Lượt ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên toàn thân chấn động, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Nhâm phụ, toàn thân run rẩy.

      “Xảo muội muội, bất quá chỉ là trận gió, làm sao muội lại bị dọa như vậy?” Thiên Du lo lắng hỏi “Có phải thoải mái hay ?”

      Tiểu Lượt nhanh chóng bắt lấy tay Thiên Du, vội vàng hô “Du ca ca, …. chính là…” đến đây nàng bỗng giật mình nhớ đến chính là cha của Du ca ca.

      Tiểu Lượt lập tức buông tay Thiên Du ra, hai mắt đẫm lệ nhìn , tâm rất đau.

      Thiên Du thấy nước mắt của Tiểu Lượt, giật mình hỏi “Xảo muội muội, rốt cục là xảy ra chuyện gì, để muội khóc thương tâm như vậy?”

      Tiểu Lượt vẫn khóc, trong lòng lại oán hận ông trời, vì sao muốn đùa giỡn vận mệnh người khác như vậy?

      Nhâm phụ cầm lấy khăn trùm đầu, về phía Tiểu Lượt

      “Ngươi….ngươi cần lại đây.” Tiểu Lượt liên tục lùi lại phía sau.

      “Xảo muội muội, ông ấy là cha ta, sau khi bái đường ông ấy cũng là cha muội, muội cần sợ ông ấy.” Thiên Du trấn an

      vĩnh viễn cũng phải là cha muội.” Tiểu Lượt oán giận

      “Tiểu Lượt, muội làm sao có thể lễ phép với cha ta như vậy, làm ta thương tâm.” Thiên Du khổ sở

      “Du ca ca, cha huynh…. Cha huynh ông ấy….” nàng có thể sao? trong lòng Tiểu Lượt hò hét: cha nương, hung thủ là cha của Du ca ca sao?

      “Thiên Du, ta thấy vợ của con rất chán ghét cha của con?” Nhâm phụ mất hứng , đem khăn đỏ trong tay vứt xuống, quay trở lại ghế ngồi.

      “Cha, phải như thế…” Thiên Du lo lắng , cũng quay sang Tiểu Lượt, trách mắng “Xảo muội muội, mau xin lỗi cha .”

      …” Tiểu Lượt hoa lê đái vũ, liên tiếp lắc đầu (khóc như mưa rồi)

      “Thiên Du, ta thấy tinh thần của Xảo Sơ ổn định, con có muốn đem hôn nhân này dời lại hay ?” Nhâm mẫu quan tâm

      cần, nương, hôm nay con phải cùng Xảo muội muội bái đường.” Thiên Du nhặt khăn trùm đầu đất lên

      “Xảo muội muội, đến đây, đem khăn này đội lên, sau khi chúng ta bái cha mẹ, chúng ta chính là vợ chồng.”

      cần.” Tiểu Lượt vung khăn trùm đầu ra, hai mắt đẫm lệ, cứng rắn “Du… ca ca… muội thể…cùng huynh… kết làm vợ chồng…”

      “Vì sao?” Thiên Du thể chấp nhận chuyện xảy đến, hai tay phẩn nộ nắm lấy bả vai rung rẩy của nàng, khó khăn hỏi “Xảo muội muội, hôm nay muội rốt cục là bị cái gì?”

      “Muội… bởi vì…bởi vì…” Tiểu Lượt oán giận nhìn Nhâm phụ cái, thương tâm chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang.

      “Xảo muội muội…” Thiên Du muốn đuổi theo Nhâm phụ gọi lại.

      “Thiên Du, con cưới dâu tốt, hôm nay thế nhưng để Bạch Vân sơn trang ta mất mặt mũi như vậy.” Nhâm phụ lạnh lùng bỏ lại câu sau đó phất tay áo bỏ .

      Sau khi Tiểu Lượt thương tâm chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang, dọc đường , Thạch Lỗi luôn ở sau lưng nàng.

      “Tiểu Lượt” Thạch Lỗi kêu nàng tiếng

      Tiểu Lượt quay đầu thấy ánh mắt đồng tình của Thạch Lỗi dựa đầu vai khóc

      “Ta hiểu, ta hiểu…” chính là chỉ lặp lại câu kia

      Cảm xúc Tiểu Lượt nhất thời dâng lên, nhịn được lớn tiếng khóc

      Chờ Tiểu Lượt khóc mệt, cũng gì với nàng, chỉ đem nàng thất hồn lạc phách về vọng xuân lâu.

      Sau khi Phù Dung về từ Bạch Vân sơn trang, đứng ngồi yên qua lại, lúc này thấy Thạch Lỗi đưa Tiểu Lượt về tới nàng mới an tâm.

      Thạch Lỗi vài tiếng với Phù Dung sau đó rời .

      Phù Dung lấy cái khăn mặt đến, lau khô khuôn mặt khóc ướt của Tiểu Lượt.

      Tiểu Lượt tùy ý để Phù Dung lau chút, hỏi “Phù Dung tỷ, Thạch đại ca đâu?”

      có việc phải ra ngoài, giao muội cho ta, là trước lúc trở về ta phải trông chừng muội, để muội ra ngoài.” Phù Dung

      Tiểu Lượt cúi đầu

      Phù Dung liếc mắt xem xét Tiểu Lượt chút hỏi “Tiểu Lượt, muội nhận ra hung thủ phải ?”

      Tiểu Lượt giật mình cái “Phù Dung tỷ…”

      “Vừa rồi lúc bái đường thành thân, lúc trận gió kia thổi bay khăn trùm đầu của muội, mặt muội có hoảng sợ và tuyệt vọng, cùng với thần sắc ngưng trọng của Thạch Lỗi, ta liền đoán được.”

      “Phù Dung tỷ, ta nhận ra được hung thủ.” Tiểu Lượt vẻ mặt ảm đạm, trầm trọng

      “Là Nhâm lão gia phải ?”

      Tiểu Lượt lại kinh ngạc nhìn Phù Dung.

      Bộ dáng của Phù Dung giống như là có gì, cười “Tỷ chỉ nhìn sắc mặt của muội. lúc muội nhìn bộ dáng của Nhâm lão gia, vẻ mặt giống như kinh ngạc, lại như hận thấu xương. Lúc muội nhìn Nhâm thiếu gia, lại là bi thương cùng tuyệt vọng. tỷ liền hiểu chuyện gì xảy ra.”

      Sau khi Phù Dung như vậy, tảng đá trong lòng Tiểu Lượt nhất thời chuyển đổi, toàn thân vô lực dựa lên vai Phù Dung, giọng

      “Phù Dung tỷ,… muội… hy vọng là mình nhận nhầm người, người kia… phải là cha của Du ca ca…”

      “Tiểu Lượt, nếu như vậy, tại muội có tính toán gì ?”

      “Muội… muội biết…”

      “Chuyện này có quan hệ với tương lai của muội và Nhâm thiếu gia, muội phải có chủ ý.”

      “Muội cũng biết nên làm gì bây giờ, nếu hung thủ là cha của Du ca ca, vậy…”

      “Muội im miệng cho ta, ta cho muội nghĩ như vậy. nếu như cha nợ tiền, con trả như vậy có chút đạo lý, nhưng đây là chuyện có liên quan đến mạng người. ông ấy giết người ông ấy đền mạng, cùng con mình có quan hệ chút nào. Muội có nghe hay ?”

      “Phù Dung tỷ, muội biết Du ca ca có quan hệ gì trong chuyện này, nhưng lúc muội nhìn thấy huynh ấy, tự chủ được nhớ đến hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia.”

      Trong lòng Phù Dung là vội muốn chết. Tiểu Lượt này bình thường bộ mặt cợt nhã, giống như quan tâm, thế nhưng vừa liên quan đến chuyện quan trọng, nàng so với với người nào cũng chú ý chuyện vụn vặt nhiều hơn.

      “Tiểu Lượt, muội suy nghĩ chút, Du thiếu gia vì tìm muội khắp thiên sơn vạn thủy, chịu ít đau khổ mới có thể gặp muội. còn có, lúc trước muội trúng độc, mặt còn nhăn cái, dùng miệng mình hút độc ra cho muội, cũng nghĩ tới mình có thể vì thế mà trúng độc, loại dũng khí bất chấp tất cả này, nếu chẳng ai làm được đâu.”

      “Phù Dung tỷ, muội hiểu tình cảm của Du ca ca, nếu hôm nay muốn muội dùng mạng để cứu huynh ấy muội cũng do dự đồng ý.”

      “Muội có thể nghĩ như vậy là được rồi. Tiểu Lượt, nghe tỷ , con người sinh ra đời này gặp được người lòng đối đãi với mình, chính là phúc phần tu được. mà muội cùng Du thiếu gia càng khó có được, hai người từ ở chung chỗ, sau đó tách ra mười năm lại có thể gặp lại, đây là có thể tu hơn ngàn năm, vạn năm mới có thể nắm tay nhau như vậy. muội ngẫm lại xem, đời này, có bao nhiêu đôi có tình chung được tới cả đời, muội là người thông minh lanh lợi, hẳn là càng quý trọng phần tình duyên này.”

      Tiểu Lượt cũng hiểu được đạo lý này, nhưng dễ dàng làm rất khó. Nàng bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng, hôm nay nàng cùng Du ca ca thành thân thành, hết thảy cũng chưa thành, nàng vẫn là Tiểu Lượt ngây thơ, trước mắt Du ca ca nàng có thể vẫn là Xảo muội muội xấu tính.

      “Tỷ thấy muội cũng mệt mỏi rồi, nghĩ ngơi . Vừa rồi muội thương tâm chạy ra khỏi đại sảnh, làm cho Nhâm thiếu gia sợ hãi, tỷ nghĩ nhất định sắp đuổi tới đây tìm muội, đến lúc đó muội hãy đem mọi chuyện với , để hai người có thể đồng tâm đối mặt với chuyện này.”

      Sau khi Phù Dung ra ngoài, Tiểu Lượt cởi giá y ra, cả người mệt mỏi nằm xuống.

      Nhưng vừa nằm xuống gối, lại tự chủ được nhớ tới cảnh cha mẹ nàng nằm vũng máu, xung quanh là hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia, cùng với đôi mắt hung tàn của hắc y nhân. Lập tức lại nhớ tới đôi mắt thâm tình của Du ca ca, cùng nụ hôn dịu dàng… trong đầu Tiểu Lượt luân phiên hình ảnh thê thảm cùng ngọt ngào, làm đầu nàng muốn vỡ ra, thống khổ chịu nổi.

      Nàng đem mặt chôn trong gối, hô “Cha mẹ con nên làm gì bây giờ?”

      Chương 10.2

      Nguồn: dđlqd

      Sau khi Xảo muội muội chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang, biết muội ấy sao rồi?

      Ngày thành thân cực kì vui mừng này, tân nương lại vừa khóc vừa chạy mất, trong lòng Thiên Du khỏi khó chịu, còn có chút trách móc Xảo muội muội. nhưng khi nghĩ tới nước mắt của nàng tâm lại mềm xuống, hơn nữa ánh mắt của xảo muội muội lúc ấy có chút kì quái.

      Thiên Du nghĩ tới đây, khắc cũng đợi được, chân vừa bước ra khỏi phòng liền gặp được Nhâm phụ.

      “Thiên Du, con muốn đâu?” Nhâm phụ hỏi

      “Cha, hôm nay Xảo muội muội kì lạ, con muốn tìm nàng hỏi mọi chuyện chút.”

      “Hôm nay mặt mũi Bạch Vân sơn trang mất như vậy còn chưa đủ sao?” Nhâm phụ mất hứng

      “Cha, Xảo muội muội phải là nương biết nặng , con nghĩ nàng làm như vậy nhất định là có lý do, chờ con hỏi ràng, đem nàng lại đây xin lỗi cha.”

      “Thiên Du, ta biết con từ thích Xảo Sơ, ta cũng tùy ý con. Nhưng qua chuyện hôm nay, ta hoài nghi tinh thần của nàng giống người bình thường, dù gì nàng cũng trãi qua chuyện bi thảm năm ấy, có khả năng tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

      “Cha, Xảo muội muội tốt lắm, nàng chính là…”

      “Tốt lắm, chuyện này sau. Hôm nay mọi chuyện xảy ra đột ngột, là cho tâm tình nương con lộn xộn, bà ấy muốn lên núi tĩnh tu tháng, con theo chăm soc cho bà ấy .”

      “Vâng.”

      Tuy rằng chậm trễ tìm hiểu Xảo muội muội, nhưng lời Nhâm phụ , Thiên Du cũng thể làm khác là theo Nhâm mẫu lên núi.

      Thiên Du cưỡi ngựa, trước cổ kiệu của Nhâm mẫu, tới bờ sông Nhâm mẫu cho gọi dừng lại.

      “Thiên Du, ta biết con nhớ Xảo Sơ, bây giờ con tìm nàng nhanh .” Nhâm mẫu

      “Nhưng mà nương, giờ con tìm Xảo muội muội, người làm sao bây giờ, nếu cha biết được ông ấy mất hứng.”

      “Yên tâm, con tìm Xảo sơ, dẫn nàng cùng con lên núi. Hài tử đáng thương này, tâm của nàng nhất định là bị tra tấn rất lớn, có lẽ rời khỏi nơi huyên náo, lên núi tĩnh dưỡng đối với nàng có thể tốt.”

      “Cảm ơn nương, con nhất định đem xảo muội muội đến bồi nương.”

      Thiên Du cao hứng từ giã mẫu thân, lên ngựa, vội vã chạy .

      Tiểu Lượt bị thanh tranh luận bên ngoài làm cho tĩnh lại, xuống giường bước lại cửa, kéo tấm màn lên, theo khe hở liếc nhìn Thiên Du.

      Cái nhìn này dường như là đời, thế giới của bọn họ giống nhau.

      “Phù Dung nương, Tiểu Lượt có với nương rốt cục xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Nhâm thiếu gia, chuyện này để người ngoài như ta đây ra tốt lắm, chờ Tiểu Lượt tỉnh lại, tâm tình bình tĩnh lại, huynh gặp nàng hỏi ràng.”

      Tiểu Lượt lén rời khỏi cửa, ngồi ghế suy nghĩ. Gặp mặt, nên cái gì? Có thể cái gì? Nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Du ca ca…

      Nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, lặng lẽ bay ra từ cửa sổ

      vào Cầm kiếm sơn trang, thẳng vào trước bức họa, nàng nhìn chăm chăm vào đó, thào tự hỏi

      “Nương, người cho con, con nhận nhầm người rồi… hung thủ phải là cha của Du ca ca… làm sao có thể là ông ấy chứ…? Ông ấy là cha của Du ca ca, cũng là cha của con, ông ấy có khả năng là kẻ giết người đáng chết ấy, nhất định là con nhận nhầm người, nhất định là như vậy, đúng hay ? Cha nương…các người mau cho con biết, con đau khổ, con biết phải làm gì…?

      “Để ta cho con biết nên làm cái gì!”

      Phía sau truyền đến thanh lạnh lùng, làm Tiểu Lượt lạnh cả người, nàng xoay người lại, chăm chú nhìn .

      “Xảo Sơ chất nữ, ta là cha của Thiên Du, cũng là cha con, con căn bản cần sợ ta, ta cũng làm gì con.”

      “Ta…. sợ ngươi. Bởi vì ở cầm kiếm sơn trang, vong hồn cha mẹ, cùng hai mươi mấy mạng người ở đây bảo vệ ta.”

      Vừa như vậy, lá gan của Tiểu Lượt cũng mạnh mẽ hơn.

      Nhâm phụ tiếng động cười cái “Ngươi quả nhiên là nhận ra ta!”

      “Đúng, dù ngươi có che dấu như thế nào, đôi mắt gian tà của ngươi cũng tố cáo tội ác ngươi làm.”

      “Lúc trước là do ta quá sơ xuất, mới để cho như ngươi trốn thoát, nghĩ tới qua mười năm Thiên Du lại tìm được ngươi trở về.” Nhâm phụ lạnh lùng nhìn Tiểu Lượt “Ngươi dám cho Thiên Du phải ?”

      Nghĩ đến điều này, tâm Tiểu Lượt liền đau.

      “Từ đến lớn, Thiên Du đều sùng bái người cha này, ở trong tim , trong mắt , cha là người vui vẻ, tốt bụng thiện lương nhất thiên hạ, ta cho ngươi cơ hội phá hư hình tượng của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết.”

      “Chờ… chút! Trước khi chết cũng nên để ta biết được mọi chuyện. Nhâm bá bá, ta hiểu được, hai nhà chúng ta quan hệ tốt, lại có thù hận, vì sao người nhẫn tâm hại chết gia đình ta?”

      “Ta thích Âu Dương trang chủ, cùng Âu Dương phu nhân, nhưng bọn họ nhiều chuyện, muốn làm lộ bí mật của ta, ta thể giết họ.”

      Tiểu Lượt linh quang chợt lóe, “Ta hiểu được, ngươi chính là đạo tặc Sa Thất Đao, , cha mẹ ta phát , cho nên ngươi muốn giết người diệt khẩu đúng hay ?”

      “Ngươi giống với Âu Dương phu nhân thông minh lanh lợi, lại giống trang chủ là người tốt, bất quá như vậy sống thọ, ngươi nhận mệnh , đến tàu địa phủ kiện Diêm vương cho ngươi dương thọ quá ngắn.”

      Đao trong tay căm căm bước qua, làm Tiểu Lượt thể làm gì.

      “Ngươi… ngươi thể giết ta… Du ca ca biết…”

      “Thiên Du, bồi mẹ lên núi, tháng sau mới trở về, lúc đó ta ngươi rơi xuống nước, tìm thấy thi thể.” Nhâm phụ tuyệt đối lo lắng, đao trong tay chém về phía Tiểu Lượt, Tiểu Lượt tùy tiện nắm cái bình sứ sau lưng ném về phía , thân mình chợt lóe, phóng phi tiêu ra.

      “Loảng xoãng.” Phi tiêu trúng kiếm dừng lại

      “Du ca ca!” Tiểu Lượt mừng rỡ kêu , cũng “Muội biết huynh nhất định bỏ rơi muội, nhất định tới cứu muội.”

      Tâm Nhâm phụ run cái, kinh ngạc hỏi “Thiên Du phải con bồi nương con núi sao?”

      Thiên Du kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhâm phụ, bi phẫn, nghẹn ngào “Cha… vì sao là người? , có khả năng là người…”

      “Ai mà có quá khứ, bất quá ta thay đổi. Thiên Du ta muốn làm người tốt muốn hưởng cuộc sống vui vẻ, nhưng vợ chồng Âu Dương gia lại nhiều chuyện, chịu buông tha ta, ta muốn người khác phá hư chuyện của ta, nên ta mới giết người diệt khẩu.”

      Nhâm phụ nhìn Thiên Du chăm chú, ánh mắt hung tàn kia xơ xác tiêu điều, lộ ra đôi mắt từ ái

      … ta tin người cha ta tôn kính lại là ma đầu giết người chớp mắt, ta tin…” Thiên Du thống khổ la hét, xoay người chạy ra ngoài.

      “Du ca ca…” Tiểu Lượt muốn đuổi theo liền bị Nhâm phụ ngăn lại

      “Vốn là có chuyện gì, hai nhà hòa thuận vui vẻ kết thông gia, ngươi và Thiên Du có thể kết thành đôi hạnh phúc, nhưng Âu Dương gia lại muốn, cố tình muốn truy ra gốc ngọn mới xảy ra chuyện hôm nay, chuyện này oán hận ta được.” Nhâm phụ dữ tợn , đao trong tay cản trở hướng về Tiểu Lượt chém tới, Tiểu Lượt nhanh nhẹn lui về phía sau, Nhâm phụ đuổi theo bỏ

      Lúc này Thạch Lỗi từ bên kia chạy lại.

      Tiểu Lượt yên tâm “Thạch đại ca, huynh luôn đến đúng lúc, muội nghĩ huynh cũng đoán được là hắc y nhân che mặt kia, muội giao lại cho huynh, muội tìm Du ca ca.”

      xong, Tiểu Lượt theo hướng Thiên Du vừa bay nhanh theo.

      Tiểu Lượt tìm thấy Thiên Du ở bờ sông.

      “Du ca ca, muội biết huynh ở đây.” Tiểu Lượt ngồi bên cạnh Thiên Du

      “Xảo muội muội, muội đừng lại gần ta, ta là con của hung thủ giết hại cha mẹ muội, cũng coi như là kẻ thù của muội, ta có mặt mũi nhìn muội.”

      phải! huynh là huynh, cha huynh là cha huynh, đánh đồng như vậy, huynh vĩnh viễn là Du ca ca của muội.”

      “Du ca ca của muội còn mặt mũi quay lại gặp Xảo muội muội của nữa, chết rồi.” Thiên Du quay lưng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn xuống đất dám đối mặt với nàng.

      Tiểu Lượt vòng lại ngồi trước mặt Thiên Du, thấy hốc mắt ẩm ướt.

      “Huynh khóc…” Tiểu Lượt nâng tay lau giọt lệ nam nhi của “Huynh cần vì người như vậy mà khóc, đáng.”

      “Xảo muội muội, tuy rằng ta tận tai nghe được đối thoại của muội và cha ta, nhưng ta vẫn tin cha ta…người mà ta từ tôn kính lại là ma đầu giết người chớp mắt, ta thể tin đây là …” Thiên Du kích động quỳ xuống, hướng lên trời hô “Ông trời, ông quá tàn nhẫn.”

      Tiểu Lượt quỳ bên cạnh Thiên Du, ôm lấy đầu , nhàng vỗ lấy đầu .

      “Du ca ca, muội biết lòng huynh khổ sở, thể chấp nhận, muội cũng như thế? Nhưng đây là chúng ta nên cùng nhau đối mặt .”

      “Cùng nhau đối mặt?” Thiên Du ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn nàng, khóe miệng thống khổ “Xảo muội muội, thù của cha mẹ đội trời chung , tại lúc muội nhìn thấy ta, nghĩ tới thảm trạng của cầm kiếm sơn trang sao?”

      “Du ca ca, huynh hãy nghe muội , tại nhìn thấy huynh, muội thầm nghĩ chính là kiếp trước mình tu ngàn năm, vạn năm mới có thể kiếp này được ở bên cạnh người như vậy.”

      “Xảo muội muội, nhưng khi ta nhìn muội, ta lại nhớ tới cha ta là hung thủ hại chết cả gia đình muội, ta thể quên gương mặt hoảng sợ của muội mỗi khi nhìn thấy ác mộng, cũng quên được đêm ấy muội cả người đầy máu…”

      Tiểu Lượt chủ động hôn .

      Thiên Du cũng hôn nàng sâu, giống như đây là lần cuối cùng.

      “Du ca ca mọi chuyện qua, muội cũng còn thấy ác mộng, cũng còn người đuổi giết muội, muội vui vẻ sống dưới mắt của huynh, làm huynh lo lắng nữa.”

      “Xảo muội muội, cảm ơn muội cho ta những ngày tươi đẹp cùng nụ hôn ngọt ngào này…” Thiên Du quyến luyến vỗ về má nàng, quyết tuyệt “Đời này ông ấy chỉ có ta là con, mọi chuyện cũng thể bỏ qua như vậy. ông ấy là cha ta, ta thể thay muội báo thù, nhưng ta có thể dùng mạng này thay thế cha ta.”

      xong, Thiên Du cầm lấy thanh kiếm đặt lên cổ, Tiểu Lượt kinh hoàng nhào qua, ôm lấy cánh tay cầm kiếm của Thiên Du.

      cần a, Du ca ca…” Tiểu Lượt sợ tới mặt biến sắc, thương tâm khóc “Huynh… huynh tàn nhẫn, chúng ta cách xa nhau mười năm, vất vả mới gặp lại, thế nhưng huynh nhẫn tâm muốn để ta lại mình thế gian này..”

      “Xảo muội muội, xin lỗi, ta thể đối mặt với muội…” Thiên Du đẩy Tiểu Lượt ra, dứt khoát muốn tự vẫn, lại bị tiếng ngăn lại.

      “Thiên Du, buông thanh kiếm xuống.”

      Tiểu Lượt cùng Thiên Du cùng quay lại, thấy là Nhâm mẫu tới, cùng Thạch Lỗi phía sau là hai quan sai áp giải Nhâm phụ.

      Nhâm mẫu đến bên Thiên Du, lấy kiếm trong tay .

      “Nương, con biết phải làm như thế nào? Cha …” Thiên Du bi thương nhìn Nhâm phụ, trong lòng ngũ vị tạp trần, hận cũng phải, kính mất, còn lời gì để .

      Nhâm mẫu cảm thán tiếng “Thiên Du, ông ấy phải là cha ruột của con!”

      “Cái gì? Ông ấy phải là cha ruột của con? Này… điều này sao có thể? có khả năng…”Thiên Du kinh ngạc ngập ngừng.

      Tiểu Lượt lau nước mắt hỏi “Nương, vì sao ông ấy phải là cha ruột của Du ca ca chứ?”

      “Tiểu Lượt, muội còn nhớ bức họa Sa Thất Đao ta cho muội xem, ánh mắt rất giống với hắc y nhân nhớ ?” Thạch Lỗi

      “Muội nhớ , cha nương muội cũng vì phát là Sa Thất Đao mà bị hạ độc thủ.” Tiểu Lượt

      “Nương, chuyện này là như thế nào? Sao cha có thể là Sa Thất Đao chứ?” Thiên Du đưa ánh mắt nghi vẫn nhìn mẫu thân.

      “Thiên Du, cha con là phù thương bậc nhất phương Bắc tên là Ân Thương, sau khi ta sinh ra con, thân thể vẫn luôn suy yếu, ông ấy cho là do thời tiết phương bắc lạnh, thích hợp để tịnh dưỡng. cho nên quyết định đem cả nhà về miền nam, nghĩ tới nữa đường lại gặp bọn cướp.”

      “Con biết! giết cha con.” Thiên Du chỉ vào Sa Thất Đao

      phải, cha ruột của con phải do giết, mà là đồng bọn của .” Nhâm mẫu phủ nhận, sau đó

      “lúc muốn giết con nằm trong lòng ta đột nhiên ngừng lại, xoay người giết chết đồng bọn của , sau đó với ta sau này con chính là con , mà ta thay Nhâm gia lưu giữ lại huyết mạch nhẫn nhục đồng ý.” Nhâm mẫu đến đây tâm bình tĩnh, mặt cũng oán hận, giống như là chuyện của người khác.

      “Nương, vì sao người báo quan?” Thiên Du hỏi

      “ban đầu ta sợ làm điều bất lợi với con nên dám, sau này ông ấy lại hướng thiện, đối với ta tôn trọng lại có lễ, hơn nữa ông ấy hết lòng thương con. Con dần trưởng thành, lại rất tôn kính ông ấy, vì con, ta lại đem mọi chuyện dấu kính.” Nhâm mẫu dừng chút, thở dài “Aiz, nhưng ta lại ngờ phát sinh kiện nhà Âu Dương gia…”

      “Nương, người có từng hoài nghi chuyện của Âu Dương gia là do ông ấy làm ?” Tiểu Lượt hỏi

      “Chưa từng có. Hơn nữa hai mươi mấy năm nay ta ăn chay niệm phật, sớm quên cường đạo, cho đến khi Thạch gia đến tìm ta, ta mới thể tin tưởng.” Nhâm mẫu nhìn Tiểu Lượt, “Xảo Sơ, ta nghĩ ta cũng phải phụ trách phần trong chuyện cầm kiếm sơn trang.”

      , ai giết người người đó đền mạng, người cùng Du ca ca có liên quan.” Tiểu Lượt

      “Xảo Sơ, con tốt, giao Thiên Du cho con ta thấy an tâm rồi.” Nhâm mẫu nhìn Thiên Du “Bất luận người con gọi là cha hai mươi mấy năm nay là người như thế nào, ông ấy có công nuôi dưỡng con, dập đầu bái biệt ông ấy .”

      Thiên Du đến trước mặt Sa Thất Đao quỳ xuống, khấu đầu ba cái “Cha, con cảm tạ ơn nuôi dưỡng của người.”

      Nhâm phụ ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng “Sa thất Đao ta trước khi chết cũng có người lo hậu , tốt…”

      xong Nhâm phụ đẩy quan sai ra, cũng giật lấy đao, nhanh như chớp hướng lên cổ cắt mạnh, chảy máu đến chết.

      Nhâm mẫu vì niệm tiếng A di đà phật.

      Thiên Du xúc động, quỳ bên thi thể khóc

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Kết thúc

      Bên bờ sông đỗ con thuyền, người đứng bờ quyến luyến lời tạm biệt

      “Phù Dung tỷ, muội nhớ tới tỷ.” Tiểu Lượt lưu luyến ôm Phù Dung cái

      “Tiểu Lượt, ta cũng nhớ muội, ta vốn hy vọng có ngày Trạng Nguyên lang đến chuộc thân cho ta, làm cho ta nở mày nở mặt làm trạng nguyên phu nhân, ai ngờ ngươi là tiểu tử giả.” Phù Dung chịu được ly biệt sầu khổ, đành phải lời đùa giỡn “Bất quá ta cũng nhận mệnh, có trạng nguyên đến cưới ta, ta liền tranh thủ làm Bộ đầu phu nhân cũng được.”

      Tròng mắt Tiểu Lượt lưu chuyển giữa Phù Dung và Thạch Lỗi, bất ngờ cao hứng cười thành tiếng.

      “Xảo muội muội, muội cười cái gì?” Thiên Du tò mò hỏi

      “Có việc vui lớn.” Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thạch Lỗi, đùa giỡn “Tảng đá phải cọ xát mới có thể nóng lên, có người chuẩn bị bốn phía cọ tảng đá.”

      “Có ý gì?” Thiên Du vẫn hiểu

      “Huynh hiểu cũng sao, Thạch đại ca hiểu là được rồi.”

      Thiên Du dùng ánh mắt hỏi Thạch Lỗi, Thạch Lỗi gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt như vậy. nhìn sắc trời còn sớm, nhắc nhở “Nhâm huynh đệ, cũng còn sớm, đệ mau lên đường .”

      “Thạch đại ca, Phù Dung nương sau này còn gặp lại.” Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, hướng hai người bờ cúi chào, cho đến khi bóng hai người biến mất mới thôi.

      Bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió, nhìn cảnh vật hai bên bờ, thuyền qua dòng sông, bất quá bên bờ sông cũng là chuyện cũ, có chuyện tươi cười vui vẻ, cũng có nước mắt tràn đầy, đọng ở cỏ lau bờ sông, gió thổi qua, bông trắng theo gió bay lên, nhớ lại những chuyện xinh đẹp.

      “Du ca ca, muội nỡ rời xa nơi này, chúng ta lần nữa gặp nhau ở dòng sông này, nếu có nó, huynh vẫn còn phải mang nỗi khổ tương tư, mà muội vẫn sống những ngày quên mất chính mình là ai.”

      “Ta cũng luyến tiếc nơi này! May mắn sông này nối thẳng tới Hàng Châu, giống như liên kết chúng ta lại với nhau, tại cùng tương lai, sau này chúng ta có thể thường xuyên ngồi thuyền quay lại nơi đây.” Thiên Du , lấy ta gạt sợi tóc mặt Tiểu Lượt “Xảo muội muội, gió lớn, chúng ta vào trong khoang thuyền .”

      muốn! muội thích đứng ở nơi này.”

      Lúc này Cầm kiến sơn trang lên trong mắt, lại biến mất trong mắt, Tiểu Lượt bất giác sầu não đứng lên.

      Thiên Du ôm đầu vai của nàng, nhàng “Bất luận chúng ta ở nơi nào, chỉ cần muội nhớ đến Cầm kiếm sơn trang, ta nhất định đem muội trở về.”

      “Muội biết huynh làm vậy.” Tiểu Lượt chăm chú nhìn Thiên Du, khóe miệng lên chút ý cười tinh nghịch

      “Muội nha, mỗi lần muội cười như vậy, nhất định trong đầu nghĩ đến chuyện cổ quái gì đó, ta phải đề phòng cẩn thận chút.”

      “Du ca ca, vừa rồi muội nhớ đến lúc chúng ta vụn trộm chèo thuyền Hàng Châu, muội nhớ đứa ngốc thế nhưng đem bạc người đánh mất, hại chúng ta lưu lạc đầu đường ở Hàng Châu.”

      Thiên Du chỉ chỉ cái trán của nàng, sửa lại “Muội nhớ nhầm! đứa ngốc kia là muội, phải là ta, khi chúng ta phát thấy bạc người, bụng rất đói, đành phải quay về nhà. Vì thế chúng ta cao hứng chạy về đầu sông, tìm kiếm thấy chiếc thuyền, muội liền gào khóc, là ta tốt bụng cõng muội theo bờ sông về.”

      Tiểu Lượt ôm lấy Thiên Du từ phía sau, đem mặt chôn ở trong lưng Thiên Du,ngọt ngào “Du ca ca, lưng của huynh là trí nhớ dịu dàng nhất của muội.”

      Thiên Du xoay người ôm nàng, cúi người định hôn nàng, khi môi sắp đụng đến môi nàng, bất ngờ nàng la lên “Du ca ca, huynh xem, mặt trời chiều đẹp quá.”

      Mặt trời chiếu mặt sông, rực rở đầy trời, nước sông hồng hồng, là cảnh đẹp hoa mỹ.

      Xa xa tận cùng ánh dương, tức là Hàng Châu.

      Thiên Du chỉ vào mặt trời “Xảo muội muội, sau này chúng ta ở nơi nào cũng là hạnh phúc.”

      Ngày hạnh phúc, cũng là tại cùng tương lai của bọn họ.

      Toàn văn hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :