1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xảo muội muội - Lưu Tô (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.3

      Thiên Du nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, nhàng hôn lên nước mắt của nàng, sau đó hôn nàng sâu.

      Sau hôm đó, Thạch Lỗi canh giữ ở Cầm kiếm sơn trang bảy ngày bảy đêm nhưng hắc y nhân vẫn xuất , giống như cơn ác mộng chứ hề có .

      đêm này, bốn người ở trong phòng Phù Dung bàn tính, đầu mối duy nhất đột nhiên bị gián đoạn, cảm giác có chút thất vọng.

      “Con người thể nào tự dung biến mất, tại sao chúng ta phải sợ gặp báo ứng? phải người xưa thường , thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo sao? Chỉ là thời cơ chưa tới, ta tin ông trời bỏ qua cho tên ác nhân giết người chớp mắt kia.” Phù Dung

      “Nhưng nếu vĩnh viễn xuất , làm sao chúng ta có thể tìm được .” Thiên Du lo lắng , người này ngày nào còn chưa bắt được, ngày đó Tiểu Lượt vẫn thể an toàn.

      “Tiểu Lượt, đệ là người duy nhất có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ!” Phù Dung .

      “Đệ so với ai khác càng muốn bắt hung thủ, nhưng bà ngoại hung thủ hôm đó bịch mặt, cho dù đứng trước mặt đệ, đệ cũng nhìn ra .” Tiểu Lượt ủ rủ .

      phải như vậy, người cùng kẻ thù tuy hai cái khác nhau cái đến tâm khảm, cái hận tới xương tủy, nhưng đều ảnh hưởng sâu sắc tới con người. cho dù đối phương hóa thành tro cũng có thể nhận ra , huống chi còn lộ ra đôi mắt, như vậy đủ rồi.” Phù Dung nhìn Thiên Du liếc mắt cái, trêu ghẹo mặt Du ca ca của đệ bị đống râu che khuất, đệ chỉ nhìn cái liền có thể nhìn ra , phải sao?”

      Tiểu Lượt cùng Thiên Du thâm tình nhìn nhau.

      ‘Phù Dung nương rất đúng, nếu đó là người biết cầm kiếm sơn trang, chỉ cần Tiểu Lượt hồi phục trí nhớ là có thể nhận ra được hung thủ là ai.” Thạch Lỗi .

      “Đúng vậy, ý ta là như vậy” Phù Dung liếc mắt nhìn Thạch Lỗi cái, phụ họa .

      Thạch Lỗi ngượng ngùng cúi đầu uống ngụm rượu, liền đứng dậy cáo từ.

      Tiểu Lượt cùng Thiên Du cũng muốn đứng dậy theo ra ngoài, Phù Dung đột nhiên gọi Thiên Du lại.

      “Râu đại hiệp, huynh muốn đâu?”

      “Ta trở về…”

      Phù Dung nhìn bộ dáng ghen tuông của Tiểu Lượt, nhịn được bỡn cợt “Huynh bao ta tháng, tại chỉ quá nữa, huynh ghét bỏ ta rồi sao?”

      “Phù Dung nương, ta cũng phải….”

      Phù Dung có ý cho Thiên Du xong, liền xướp lời “Mọi người đều biết ta là người thân mật của huynh, giờ huynh lại suốt ngày ở cùng với Tiểu Lượt, người khác biết, còn cho là công phu hầu hạ nam nhan của ta tốt, nên huynh mới tìm tên tiểu tử, việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Phù Dung chẳng phải bị phá hư sao, sau này làm sao ta có thể giữ được vị trí đầu bảng của xuân lâu chứ?”

      “Du ca ca… huynh hãy bồi Phù Dung tỷ cho tốt, ta quấy rầy hai người nữa.” Tiểu Lượt đem Thiên Du đẩy về phía Phù Dung, xoay người chạy ra ngoài.

      “Xảo muội muội!” Thiên Du sốt ruột kêu tiếng, sau đó đối mặt với Phù Dung, oán giận “Phù Dung nương, lúc đó chúng ta ràng có chuyện gì, vì sao nương còn cố ý lời mập mờ trước mặt Tiểu Lượt?”

      Khóe miệng Phù Dung hạ xuống chút có điểm ảm đạm.

      “Thực xin lỗi, ta chỉ là nhìn thấy các người tình cảm ngọt ngào, trong lòng vừa hâm mộ lại đố kị, ta nghĩ tới Phù Dung đến khi nào mới có thể tìm được nam nhân lòng đối tốt với ta, nghĩ như vậy để ý để cảm xúc dâng lên, liền đùa các người chút, ta có ác ý.”

      “Phù Dung nương, tuy rằng xuất thân phong trần, nhưng tấm lòng hăng hái và nhiệt tình của nương làm người ta bội phục, ta khẳng định nương có được người tâm mình.”

      “Tốt lắm, ta phải là người đa cảm như vậy, tại người huynh nên an ủi phải ta mà là xảo muội muội của huynh.” Phù Dung khua khăn lụa trong tay, đuổi người “Huynh còn mau đuổi theo, tâm nhãn của Tiểu Lượt giống như con kiến vậy, nếu đuổi kịp, có khả năng nữa tháng nửa huynh phải ngủ đất trong phòng ta.”

      Thiên Du nghe vậy liền phi thân đuổi theo. vào tiểu viện bên hông Vọng xuân lâu, từ đầu đến cuối gọi Tiểu Lượt, nhưng vẫn thấy trả lời. Nghĩ nàng có thể là chạy ra bờ sông, chân vừa bước ra cửa, sau lưng liền truyền tới tiếng gọi

      đâu vậy?”

      Thiên Du ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tiểu Lượt ngồi nóc nhà.

      thả người bay lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Tiểu Lượt, giải thích “Xảo muội muội, ta cùng Phù Dung nương là trong sạch, chúng ta cũng có…”

      “Huynh cần giải thích, muội cũng phải là sinh khí với huynh và Phù Dung tỷ.”

      “Vậy muội tin tưởng ta?”

      phải huynh, mà là Phù Dung tỷ. Muội rất hiểu Phù Dung tỷ, tuy rằng tỷ ấy thân ở chốn phong trần, nhưng luôn giữ mình trong sạch. Trừ khi là người trong lòng tỷ ấy nếu tỷ ấy lãng phí chính mình.”

      “Huynh biết cho nên huynh vẫn luôn tôn trọng nương ấy.”

      Tiểu Lượt nghiêng mình nhìn chăm chú Thiên Du lúc, sau đó nhắm mắt lại.

      “Xảo muội muội, nàng làm gì đó?” Thiên Du khó hiểu hỏi.

      “Du ca ca, muội nghĩ tới khuôn mặt của huynh.” Tiểu Lượt đưa tay vuốt mặt Thiên Du, như sờ soạng trong bụi cỏ.

      “Dưới đám râu này, mắt của huynh, miệng của huynh, môi của huynh, hơn nữa trong mộng của muội chỉ là thiếu niên, muội muốn nhớ tới bộ dáng của huynh.”

      Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt, đặt lên môi hôn cái.

      “Ta tìm được muội, râu này cần để lại, ngày mai ta đem râu này cạo, xem thử muội còn có thể nhận ra ta được ?”

      Tiểu Lượt đột nhiên mở mắt ra, nhảy xuống đất, chạy vào trong phòng.

      “Xảo muội muội, lại làm sao vậy?” Thiên Du than thở tiếng, tính cách vẫn thay đổi, nghĩ có gió chính là có mưa, cũng biết thông báo tiếng.

      Thiên Du theo phía sau, vào phòng thấy Tiểu Lượt mài mực, bàn cũng trãi ra tờ giấy, sau đó cầm cây bút lông, chấm mực, định hạ bút xuống vẽ, thấy Thiên Du đứng bên cạnh liền đặt bút xuống.

      “Làm sao lại vẽ? Huynh còn chờ thưởng thức a!”

      “Du ca ca, huynh ra ngoài, tại huynh được xem nha.”

      “Vì sao tại cho huynh xem?”

      “Dù sao ngày mai huynh cũng biết, huynh ra ngoài , đừng làm phiền muội.”

      Tiểu Lượt kiên quyết đẩy Thiên Du ra khỏi phòng, còn đóng chặt cửa lại, phòng ngừa tiến vào.

      Nàng trở lại bàn gỗ, nhắm mắt trầm tư chút, sau đó cầm lấy bút, từng nét từng nét vẽ lên Nhâm Thiên Du trong trí nhớ của nàng.​

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Giữa trưa Phù Dung ôm gói đồ tìm Tiểu Lượt.

      “Dung bà ngoại, Tiểu Lượt đâu?”

      “Đêm qua biết vẽ cái bức tranh gì, để cho tới hừng đông mới ngủ.”

      “Dung bà ngoại, sau khi ta biết chuyện của Tiểu Lượt, ta cảm thấy người giỏi, đối với Tiểu Lượt cẩn thận chiếu cố, cho dù là mẹ ruột bất quá cũng tốt hơn như thế.”

      “Ta làm vậy bất quá là vì báo đáp ân tình của Âu Dương gia.” Dung bà ngoại sau khi thản nhiên , lại cảm khái tiếng.

      “Gần đây ta nhìn Tiểu Lượt, liền nhịn được nhớ tới phu nhân, bộ dáng của nàng càng lúc càng giống phu nhân lúc trẻ.”

      “Âu Dương phu nhân nhất định rất xinh đẹp.” Phù Dung nhìn thấy tay Dung bà ngoại may vá quần áo của Tiểu Lượt, lại hỏi

      “Dung bà ngoại, nay Tiểu Lượt biết thân thế của nàng, bà ngoại còn tính cho nàng hồi phục thân phận nữ nhi sao?”

      “Ta là nghĩ thân phận của nàng chỉ cần vài người các ngươi biết, tạm thời thể công bố thân thế của nàng ra ngoài, để cho nàng tiếp tục lấy thân phận của nam nhi mà sống ở xuân lâu, ta cảm thấy an tâm hơn.”

      “Chỉ sợ có người tính như vậy.”

      “Là người nào…” Tiểu Lượt hai tay dụi mắt buồn ngủ, há miệng ngáp to cái, sau đó thoải mái duỗi thân cái.

      “Xem muội bộ dáng tính tình này, nơi nào giống danh môn thiên kim tiểu thư?” Phù Dung giễu cợt .

      “Nếu thiên kim tiểu thư thể há mồm ngáp, thể duỗi thẳng lưng, muội tình nguyện lại làm Tiểu Lượt, nơi nào cũng thoải mái tự tại.”

      “Chỉ sợ có người đáp ứng.”

      “Ai dám can thiệp quyết định muội là nam hay nữ chứ?”

      “Muội cứ ?” Phù Dung cười tiếng “Du ca ca của muội cũng muốn suốt ngày ôm xú tiểu tử hôn tới hôn lui, để cho người khác gặp được khó có thể chịu được.”

      “Ai… … chúng ta nào có suốt ngày hôn tới hôn lui? Miệng đầy râu đem môi người ta đụng ngứa ngứa, rất thoải mái.” Tiểu Lượt vội vàng thanh minh càng làm giấu đầu lòi đuôi.

      “Nguyên lai cùng cái miệng đầy râu thân ái lại có tư vị này a, ta cũng có phúc phần hưởng qua.” Phù Dung liếc mắt nhìn nàng cái, mờ ám “ta nghĩ chỉ có cái miệng ngứa ngứa, ngay cả tâm, cả thân đều ngứa ? giống như… giống như có ngàn, có vạn con kiến ở người muội di động, lúc này càng giống như muốn người khác thay mình gãi ngứa, Tiểu Lượt ta rất đúng có phải ?”

      “Phù Dung tỷ, tỷ…” Tiểu Lượt đỏ mặt dặm chân cái, “Muội thèm nghe tỷ nữa.”

      “Muội cần e lệ, ta đem chuyện nương dạy cho muội cho muội biết thôi.” Phù Dung gỡ túi đồ ra, bên trong là bộ quần áo màu xanh và vài món trang sức “Sáng sớm bảo ta chuẩn bị ít đồ của nương cho Tiểu Lượt, Dung bà ngoại, phiền người giúp Tiểu Lượt rửa mặt, chải đầu.”

      Tiểu Lượt thẹn thùng “Làm gì nha, cũng phải là lên kiệu hoa?”

      “Nếu hôm nay muội nghĩ muốn lên kiệu hoa, ta nghĩ lập tức đem kiệu hoa nâng tới cửa.” Phù Dung “Tiểu Lượt đừng có nhăn nhó nữa, mau ngồi xuống để bà ngoại giúp muội chải đầu, Du ca ca của muội đợi kịp rồi.”

      “Muội cũng bảo chờ.” Tiểu Lượt khẩu thị tâm phi câu, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo, khỏi nhớ tới ngày đó ở tương tư lâm hôn nhau triền miên.

      Dung bà ngoại thấy là chủ ý của Thiên Du, cũng tiện nhiều lời, nghĩ rằng họ là tình nồng mật ý, chuyện này cũng là sớm hay muộn, vì thế bắt tay vào chuẩn bị cho nàng.

      bao lâu giai nhân xinh đẹp lung linh đứng trước mặt, Dung bà ngoại nước mắt tràn ra.

      “Dung bà ngoại, sao lại khóc? Nếu người thích con thay đổi thân phận nữ nhi, con lập tức cởi xiêm y này ra , đổi về bộ dáng của Tiểu Lượt.”

      phải, tiểu thư, là bà ngoại nhìn bộ dáng của tiểu thư như vậy tự chủ nhớ đến phu nhân mất…” Dung bà ngoại nghẹn ngào .

      Tiểu Lượt thay bà ngoại lau nước mắt, hỏi “Bộ dáng của con giống mẹ sao?”

      “Quả như khuôn đúc ra.” Bà ngoại

      Phù Dung thấy trì hoãn ít thời gian, liền thúc giục “Tiểu Lượt, chúng ta thôi, bằng đợi được người, nghĩ rằng muội xảy ra chuyện.”

      ở đâu?” Tiểu Lượt hỏi

      theo tỷ là được.”

      Tiểu Lượt hai chân vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên nhớ đến chuyện, vội vàng chạy trở lại phòng, cuộn nhanh bức họa người đêm qua mới vẽ, như bảo bối,ôm vào trong lòng, chạy tìm Nhâm Thiên Du.

      Xe ngựa dừng lại ở Mẫu Đơn viên.

      “Tiểu Lượt, ta chỉ đưa muội đến đây.” Phù Dung

      “Phù Dung tỷ, cảm ơn tỷ làm hết thảy cho muội.” nhớ tới lúc mình ở xuân lâu, nàng đối xử tốt với Tiểu Lượt như thế nào, Tiểu Lượt cảm động .

      “Đừng lời như thế ta thích nghe. Ta nghĩ cái đêm của mười năm trước, ta chạy tới cửa nhà muội, nhất định là do chúng ta có duyên phận.” Phù Dung vỗ hai má xinh đẹp của nàng, nhanh, còn đợi muội.”

      “Vâng” đầu Tiểu Lượt điểm chút, váy cũng nâng, nhảy mạnh xuống khỏi xe ngựa.

      Phù Dung nhịn được lắc đầu chút, tựa đầu bên ngoài cửa xe, phân phó “Tiểu Lượt, muội quên lễ nghi nữ nhân ta dạy muội như thế nào sao? nữ hài tử động tác phải thanh tú chút, như muội lỗ mãng như vậy, làm nam nhân bị dọa chạy hết.”

      Tiểu Lượt làm cái mặt quỷ đáng , bỏ lại câu “Du ca ca phải người nhát gan.”

      xong nàng nhanh như chớp biến vào tương tư lâm.

      Chương 8.2

      "Du ca ca, huynh ở nơi nào? huynh mau ra đây, đừng chơi trốn tìm với muội. Du ca ca. . . . . ." Tiểu Lược ở trong rừng dạo qua vòng, bóng người cũng có thấy, thào tự : "Du ca ca chắc chờ đến kiên nhẫn, trước bước rồi? Vẫn là. . . Phù Dung tỷ tỷ tìm sai chỗ?"

      Tiểu Lược ngóng nhìn rừng cây tương tư trước mắt, hồi tưởng đến ngày nữ nhân nào đó, Du ca ca chính là ở dưới tàng cây tương tư hôn nàng, giờ nàng lại đứng ở chỗ này, nhớ tới tình cảnh ngày đó, rung động trong lòng.

      Đột nhiên, Tiểu Lược nhìn ra lá tương tư đất như che mất đường mò, nàng đến phía trước, ở gốc cây tương tư cao lớn nàng nhìn thấy cánh cửa. Nàng có do dự vào.

      Sâu trong rừng biết là chỗ nào, những cây tương tư cao lớn che mất bầu trời, bốn phía mảnh u ám, ngẫu nhiên có ánh mặt trời len qua khe lá chiếu xuống, làm khí cả tương tư lâm có phần quỷ dị.

      Nhưng Tiểu Lược tuyệt sợ hãi, nàng cảm thấy được chỗ cánh rừng này giống như trí nhớ đen tối của nàng; có lẽ đến cuối là có thể thấy cảnh nàng hi vọng.

      Càng hướng bên trong đến, cây tương tư càng thưa thớt, ánh mặt trời càng nhiều, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước róc rách.

      Tiểu lược theo trực giác tìm đến tiếng nước, xuyên qua gốc cây cuối cùng, thêm khoảng trăm mét , tức nhìn thấy con sông, sông còn có con thuyền .

      Nàng nghĩ cũng nghĩ nhiều, phi thân nhảy lên thuyền, phía sau truyền đến thanh quen thuộc.

      "Xảo muội muội, nàng đến rồi."

      Tiểu lược vội vàng địa quay đầu lại, mở miệng định trách bày chuyện huyền bí nhưng khi nhìn thấy trước mắt chính là nam tử tuấn tú sạch , mà phải vẻ mặt đầy râu của râu đại ca.

      Đây là khuôn mặt của Du ca ca!

      Thiên Du gặp Tiểu Lược bộ dáng ngốc lăng, khỏi thất vọng : "Xảo muội muội, ngươi quả nhiên nhận ra ta."

      "Ai ?" Tiểu lược phục .

      "Vậy biểu tình của nàng. . . . . ." Thiên du giả bộ giật mình hiểu được : "Ta biết, nàng là kinh ngạc nghĩ, nguyên lai bộ dạng của Du ca ca lại đẹp như vậy!"

      "Mới phải đâu! Muội kinh ngạc là cho chính mình, mà phải cho huynh." Tiểu lược đem bức tranh cầm trong tay giao cho Thiên Du."Du ca ca, chính huynh xem ."

      Thiên Du mở tranh cuộn ra, khỏi líu lưỡi, bức tranh vẽ hình người nghiễm nhiên là bản thân , trông rất sống động.

      Tiểu Lược xem xét vẻ mặt của , dào dạt đắc ý : "Du ca ca, mặt huynh lộ ra biểu tình mười phần kinh ngạc, có thể thấy được bức tranh của muội cùng huynh thập phần rất giống."

      Thiên Du cao hứng : "Xảo muội muội, nàng nhớ tới bộ dáng của ta ."

      "Đêm qua, thời điểm khi muội nhắm mắt lại, trong đầu thực tự nhiên liền lên bộ dáng của huynh, cùng với đủ loại tình cảnh khi ở cùng chỗ với huynh." Tiểu lược dừng chút, mặt khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, ảm đạm :

      "Chính là khi muội cố gắng suy nghĩ đến thời điểm đó, nhưng cái gì cũng nhớ được. Du ca ca, vạn nhất muội nhớ nổi những chuyện khác, như vậy là thể bắt được hung thủ, mà muội cũng có thể thay cha mẹ báo thù ."

      ", xảo muội muội, nàng có thể theo đường mòn ở rừng tương tư đến nơi này, liền có thể là trí nhớ muội chôn ở đáy lòng dần thức tỉnh lại."

      "Muội hiểu. . . . . ."

      "Tòa mẫu đơn viên viên là cha nàng vì chúc mừng nàng được sinh ra, quyên tiền xây dựng nên để mọi người có thể cùng ngắm hoa dạo chơi ở đấy, nhưng lại làm ảnh hưởng đến yên tĩnh của cầm kiếm sơn trang, vì thế lợi dụng mảnh rừng lớn cây tương tư ngăn cách vườn hoa cùng sơn trang, người quen thuộc, là thể theo cánh rừng đến nơi này."

      " ra là thế."

      "Xảo muội muội, nàng nhận ra được đường rừng tương tư, chứng tỏ ở trong nội tâm muội có gì đó thôi thúc muội nhớ lại mọi chuyện. Ta tin tưởng chỉ cần trở lại những nơi quen thuộc, nàng nhất định có thể nhớ lại mọi chuyện trước kia."

      "Vì cha mẹ cùng cầm kiếm sơn trang hai mươi mấy mạng người, muội nhất định phải cố gắng."

      "Còn gì nữa?"

      "Còn có huynh. . . . . . Du ca ca." Tiểu Lược vừa đưa mắt lên liền cùng ánh mắt của Thiên Du gặp nhau, nhớ tới lúc này nàng thân quần áo nữ nhi, bất giác thẹn thùng cúi đầu."Làm gì nhìn người ta như vậy? Huynh cũng phải có gặp qua bộ dáng nữ nhi của muội."

      "Lần đó nàng tới vội vàng, ta chưa nhìn hết." Thiên Du nâng cằm của nàng lên, si mê : "Xảo muội muội, bộ dáng nữ nhân của nàng rất đẹp, làm cho người ta nhìn hoài chán.."

      Ca ngợi của Thiên Du giống như gió xuân, làm cả người Tiểu Lượt vui sướng.

      "Muội đây trước kia là bộ dáng nam hài, chính là xấu thua mấy tên Xú tiểu tử ?" Tiểu lược giả vờ vui .

      ", trước kia muội là tuấn tú tiểu tử, ta cũng thực thích, chính là ta càng bộ dáng tại của nàng hơn, cứ như vậy, ta là có thể chút nào cố kỵ mà ôm muội, hôn muội, người khác cho là ta bị mê hoặc, thích cái tiểu tử."

      Tiểu Lược nũng nịu hừ tiếng : "Muội khôi phục bộ dáng nữ nhân cũng cho huynh tùy tiện hôn môi, nếu để cho người khác nhìn thấy, có thể muội bị cho là ngã ngớn, vũ nhục gia môn Âu Dương gia."

      Thiên Du khẽ cười tiếng. nụ cười này , như ánh mặt trời chiếu khắp, chói mắt làm người khác luyến tiếc dời ánh mắt.

      "Nguyên lai huynh cười như vậy mê người. . . . . ." Tiểu lược phì cười nhịn được nâng tay sờ gương mặt bóng loáng của , cũng kiễng gót chân hôn chút lên miệng của Thiên Du.

      "Có phải cảm giác có râu cùng có râu khác nhau ?"

      Tiểu lược gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

      "Lúc trước Du ca ca bị râu che hơn phân nữa gương mặt, biểu lộ hỷ, nộ, ái ố mặt huynh đều nhìn ra, như vậy để người bên cạnh nhìn được cảm xúc của mình, làm cho trong lòng người ta rất thoải mái lại bất an, cho nên sau này muội cho huynh để râu."

      "Được, xảo muội muội được để râu để." xong, hai tay vòng qua eo Tiểu Lượt, lại hôn trụ đôi môi đỏ mọng của nàng.

      Thiên Du hề lo lắng nàng là nam hài, mà Tiểu Lược cũng sợ bị phát mình là , vì thế nụ hôn này, như thiên lôi lửa nóng, hôn nồng nhiệt, hôn quên mình.
      sanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.3

      Chân trời đám mây trắng bay đến, chỉ hơi dừng lại, nhuộm thấm đỏ ửng, rồi lại bay .

      Thiên Du ôm lấy Tiểu Lược, vào khoang thuyền, nhàng đem nàng thả giường, thân thể chút do dự dựa vào.

      "Du ca ca, này. . . . . ." Tiểu Lược trong lòng kinh hoàng thôi, nàng mặc dù hiểu tình, nhưng nàng ở xuân lâu nhìn nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được nam nữ cùng giường là chuyện gì, vì thế kinh hoảng lại có chút xấu hổ chống đẩy.

      "Xảo muội muội, đừng sợ, đừng xấu hổ, hôm nay chúng ta liền làm vợ chồng . . . . . ." Thiên Du cho nàng nụ hôn hết sức ôn nhu.

      Tiểu Lượt mềm mại vô lực ưm tiếng đích, Thiên Du muốn cởi xuống đai lưng của nàng, rút vạt áo của nàng, lộ ra da thịt tuyết trắng, giống như pho tượng búp bê bạch ngọc, miệng đường hôn xuống, tiểu mỹ nhân sắp hòa tan ra.

      "Xảo muội muội, từ hôm nay trở , náng sống ta cùng sống, nàng chết ta chôn cùng nàng, tuyệt sống mình." Thiên Du ở bên tai nàng nỉ non, tay ôn nhu âu yếm thân thể run rẩy của nàng, môi lần từng tấc da thịt của nàng, như bù lại bao nhiêu năm tương tư khổ sở.

      Tiểu Lược mãnh liệt cảm nhận được thân thể của cùng với nhiệt tình của .

      Ân. . . . . . Có chút đau đớn, lại ngừng phấn khởi, còn có. . . . . . lần lại lần sung sướng. . . . . .

      "Du ca ca. . . . . ."

      Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Lược gọi tiếng, sau đó chậm rãi mở to mắt ra, thấy Thiên Du bên cạnh, vì thế xuống giường ra khoang thuyền, thấy Thiên Du đứng ở mũi thuyền.

      Nàng qua cùng sóng vai đứng cùng nhau, thuyền dừng ở bên sông, bên trái là cầm kiếm sơn trang sừng sửng đắm chìm trong mảnh hoà thuận vui vẻ dưới ánh trăng, là an bình cùng yên lặng.

      "Nguyên lai theo dòng sông này xuống, là có thể đến cầm kiếm sơn trang." Tiểu Lược .

      "Trước kia chúng ta rất thích chèo thuyền du ngoạn, nhưng khi đó chúng ta còn , thể mình chèo thuyền ra ngoài, nhưng chúng ta vẫn là thường xuyên thừa dịp cha muội có ở nhà, trộm chèo thuyền ra ngoài chơi."

      Tiểu Lược nghe, trong đầu lên ít cảnh tượng, nhưng đầy đủ lắm.

      "Du ca ca, muội nhớ . . . . . . Thuyền xuống chút nữa , là có thể tới Hàng Châu, đúng hay ?"

      "Đúng vậy!" Thiên du cao hứng nhìn nàng, chờ mong hỏi: "Xảo muội muội, nàng có phải là nhớ tới chuyện gì hay ?"

      "Có vài chuyện, nhưng trí nhớ rất mơ hồ. . . . . . muội cũng xác định. . . . . ."

      " sao, nghĩ đến cái gì ra, chỉ cần kí ức khi mở ra, trí nhớ tự nhiên mạnh mẽ chảy ra như dòng nước."

      Tiểu Lược nghe cổ vũ suy nghĩ chút, sau đó : "Muội nhớ . . . . . . Có lần biết muội làm sai chuyện gì bị phạt cả ngày được bước ra cửa phòng, huynh sợ muội đem cửa ở lầu các phá hủy, vì thế huynh như con chim từ cửa sổ tiến vào, muốn dẫn muội ra ngoài hít thở khí."

      "Đúng vậy, đó là lần đầu tiên ta dạy muội tiêu dao du khinh công."

      "Muội thực thông minh, học lần biết, đúng hay ?"

      Thiên Du xoa đầu Tiểu Lượt chút, : "Lúc ấy muội vội vả muốn ra ngoài, cho nên mới dụng tâm học, nhưng sau này ta dạy cho muội ít quyền cước công phu, muội giống như có học cũng giỏi được."

      "Muội học giỏi, nhất định là bởi vì sư phụ dạy tốt." Tiểu Lược tự nhiên mở miệng phản bác, có đặc biệt suy nghĩ.

      Đây là cách xấu của Xảo muội muội, chuyện tốt là công lao của chính mình, chuyện xấu là do chịu, mà Thiên Du cũng là cam tâm tình nguyện, nhường cho nàng tất cả.

      Tiểu Lược suy nghĩ chút, chuyện cũ xuất khắp trí nhớ của nàng, làm cho nàng lại tiếp tục :

      "Muội nhớ kỹ khẩu quyết, dưới trợ giúp của huynh, chúng ta cũng bay ra khỏi cửa sổ, cũng trộm thuyền của cha để lại, vui vẻ chèo thuyền du ngoạn. . . . . . Sau lại. . . . . . Đúng rồi, chúng ta sợ bị quở trách, dám về nhà, thế nhưng có ý nghĩ kỳ lạ là muốn từ nay về sau lưu lạc thiên nhai, vì thế để cho thuyền trôi theo nước đến Hàng Châu, Du ca ca, muội đúng hay ?"

      "Đại khái mọi chuyện đều đúng, chỉ có chuyện khác với chút.."

      "Điểm nào?"

      "Chúng ta phải lưu lạc thiên nhai, mà là muội muốn cùng với ta bỏ trốn."

      "Huynh. . . . . . bậy, muội làm sao bỏ được cha mẹ cùng huynh bỏ trốn chứ?" đôi tay của Tiểu Lược như phấn như mưa đánh vào ngực , xấu xa : "Huynh có ý xấu, thừa dịp muội nhớ được mọi chuyện cố ý lừa bịp muội."

      "Trời đất chứng giám, Nhâm Thiên Du ta luôn luôn bao giờ lừa dối người khác." Thiên Du lấy trong ngực ra cây trâm tinh xảo."Xảo muội muội, muội còn nhớ món trang sức này ?"

      "Muội. . . . . . muội nhớ . . . . . ." Tiểu Lược nhìn thấy cây trâm vàng này, cố gắng muốn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhưng nàng càng muốn nhớ lại, trí nhớ trong đầu càng như thủy kinh nhất thời hóa thành từng mảnh vụn, từng mảnh đâm vào đầu nàng đau quá.

      Thiên Du thấy đầu mi nàng nhíu chặt, biết đầu của nàng lại đau.

      "Đủ rồi, nghĩ được cũng cần miễn cưỡng chính mình." Thiên Du đau lòng ."Xảo muội muội, bất luận vận mệnh trêu cợt như thế nào, khiến cho chúng ta tách ra, nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn là ở cùng nhau; bởi vì trong lòng muội có ta, tâm ý của ta có muội, chẳng sợ trời cao bao nhiêu, đất có rộng bao nhiêu, chúng ta thủy chung đều nghe được tiếng gọi của nhau, như vậy là đủ rồi."

      "Chính là bởi vì dạng này, muội mới nếu muốn nhớ lại! Du ca ca, muội nhất định nhớ lại, tin tưởng muội. . . . . ."

      Tiểu Lược quật cường , tay nàng ôm chặt lấy đầu mình. "Muội nhớ khi đó. . . . . . Khi đó muội với huynh. . . . . ."

      Thiên Du bắt lấy tay Tiểu Lượt, lấy trâm cài lên tóc nàng.

      "Khi đó muội với ta, khi ta ở núi Côn Lôn, nhìn đến cây trâm vàng này như nhìn thấy người; mà ta với muội, ngày nào đó muội trở thành thê tử của ta, ta nhất định tận tay cài cây trâm này lên tóc muội." Thiên Du thâm tình : "Xảo muội muội, thời gian ở cầm kiếm sơn trang cùng muội ở chỗ đọc sách, du ngoạn, là thời gian ta hạnh phúc nhất."

      Tiểu lược gì, hai hàng nước mắt tràn khắp mặt nàng.

      "Xảo muội muội, êm đẹp như thế tại sao lại khóc?" Vừa thấy nước mắt của xảo muội muội, Thiên Du liền luống cuống, nâng tay lau nước mắt của nàng, nhưng nàng vẫn rơi lệ ngừng.

      "Du ca ca, muội cũng muốn với huynh như vậy, nhưng muội cái gì cũng nhớ . . . . . ." Tiểu Lược thương tâm , ánh trăng trong lòng đau xót cũng trốn vào mây rơi lệ.

      "Ta cần, xảo muội muội, chỉ cần muội cùng ta sống bình an vui vẻ là đủ rồi."

      "Nhưng muội để ý! Du ca ca, muội nhớ huynh từng qua, hai người nhau nhưng đối diện lại biết nhau, khi đó muội , tại muội mới sâu sắc hiểu hết trí nhớ muội mất , làm cho huynh cảm thấy rất thống khổ."

      "Khi đó là bởi vì ta thể nhận muội, mới có thể ra như vậy , tại hoàn cảnh giống lúc đó, ta có thể mỗi ngày nhìn thấy muội, lòng ta liền cảm thấy thực hạnh phúc, huống chi muội cũng phải là vĩnh viễn đều nhớ được."

      "Du ca ca, nếu như muội vĩnh viễn đều nhớ được sao?" Tiểu lược chua xót .

      "Như vậy ta liền mỗi ngày kể cho muội nghe, muội muốn nghe trăm lần, ta trăm lần; muội muốn nghe. . . . . ."

      "Đây giống như vậy! Du ca ca, cho dù huynh ngàn lần, cũng như chính muội nhớ được, đối với huynh công bằng."

      "Xảo muội muội, nàng hãy nghe ta , đối với hai người nhay, quan trọng là hai người lúc nào cũng cạnh nhau, nếu chúng ta mãi ôm quá khứ, nếu chúng ta tại cùng tương lai, gắt gao ôm cái quá khứ ngọt ngào kia có ý nghĩa đâu?"

      " cần! Muội chính là muốn quên mọi chuyện có quan hệ với Du ca ca, như vậy đối với huynh rất công bằng, rất tàn nhẫn! Du ca ca, muội chỉ cần tại cùng tương lai, muội càng phải nhớ lại quá khứ. . . . . ." Tiểu lược bi thương hô, thả người nhảy lên bờ, hướng cầm kiếm sơn trang vội chạy .

      "Xảo muội muội! Từ từ, ta. . . . . ." Thiên du bay nhanh đuổi theo.

      Tiểu lược tiến vào cầm kiếm sơn trang, trong trang mảnh tối đen, bốn phía lặng yên tiếng động, chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.

      Nàng từng bước vào đại sảnh, sau đó đến trước bình phong trăm điểu, khi ánh mắt nhìn ngược ra đại sảnh, thân thể tự chủ được run lên cái, cảm giác phảng phất giống như tình cảnh trong ác mộng của nàng, trong góc đại sảnh là thi thể nhà của bà ngoại, mà cha toàn thân đầy máu ngồi ở chiếc ghế kia, mà nương rất thương tâm nằm người cha, Hắc y nhân kia giơ cao dao từng bước qua.

      " cần a! Cha, nương. . . . . ." Tiểu Lược che mặt khóc rống thất thanh, nước mắt theo khe hở chảy xuống.

      Thiên Du đến, ôm lấy thân thể run rẩy của Tiểu Lược, quan tâm hỏi: "Xảo muội muội, làm sao vậy? Sao lại bị dọa thành cái dạng này."

      "Du ca ca, ta. . . . . . Ta thấy Hắc y nhân muốn giết nương. . . . . ." Tiểu lược rơi lệ đầy mặt, thở được, ngất ở trong lòng Thiên Du.

      Lúc này có vị phụ nhân từ trong phòng ra ——

      Thiên Du thấy, kinh ngạc hỏi: "Nương? Người làm sao lại đến đây?"

      "Ta nhận được thư của con liền lập tức chạy tới ." Nhâm mẫu nhìn Tiểu Lượt trong lòng Thiên Du, hỏi: "Thiên du, nàng chính là Xảo Sơ?"

      "Đúng vậy, nàng chính là Xảo muội muội."

      Nhâm mẫu lần tràng hạt trong tay, cảm kích : "A di đà phật! Bồ Tát phù hộ! Cuối cùng Âu Dương gia cũng còn lại đứa . Mấy năm nay đứa đáng thương này làm như thế nào sống?"

      "Nương, là Dung mẹ đem Xảo muội muội trốn , bất quá nàng đối trước kia chuyện hoàn toàn nhớ ."

      " nhớ . . . . . . Ai! Như vậy cũng tốt, chuyện tàn nhẫn như vậy, nhớ để làm gì?" Nhâm mẫu thương hại vỗ về mặt Tiểu Lượt , phát mặt của nàng lạnh như băng, vì thế phân phó : "Thiên du, vừa rồi tiếng thét chói tai kia, ta nghĩ Xảo Sơ nhất định bị cái gì kinh sợ, mau đưa nàng ôm đến giường, ta kêu người sắc thang thuốc an thần cho nàng uống, bình tĩnh tinh thần, tinh thần đứa này nhận ít thống khổ rồi."

      Thiên Du nghe mẫu thân xong, lập tức ôm Xảo Sơ quay về lầu các.​
      sanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Trí nhớ mất ở đâu, ở nơi đó tìm thấy.

      Cầm kiếm sơn trang là cửa vào trí nhớ của Tiểu Lượt, vì vậy nàng quyết định trở về cầm kiếm sơn trang, Dung bà ngoại cũng muốn trở lại nơi thương tâm, đáng sợ đó nữa, bất quá có Bạch Vân sơn trang phu nhân ở đó chăm sóc cho Tiểu Lượt bà cũng an tâm.

      Buổi trưa tỉnh lại, Tiểu Lượt liền ngồi trước bàn án, cầm lấy bút lông, chấm mực, chút do dự hạ bút xuống.

      Lúc này Thiên Du vào, lén lút lại phía sau xem nàng vẽ tranh, cũng có quấy rầy nàng.

      lâu sau, hình ảnh nam tử lên giấy.

      “Xảo muội muội, nam nhân này là ai?” Thiên Du ghen tuông

      Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thiên Du cái, khóe miệng che dấu ý cười, gì thêm, lập tức bắt tay vào vẽ thêm khăn bịt mặt màu đen, cuối cùng lộ ra đôi mắt hung ác.

      “Nguyên lai là hắc y nhân.”

      “Đúng vậy, là hung thủ sát hại cha mẹ muội. Du ca ca trước đây muội hiểu hết mọi chuyện, cho nên tâm lý mới sinh ra sợ hãi. Nhưng từ giờ trở , khi xuất trong đầu muội, muội cũng sợ, cho dù là ở trong mộng, muội cũng phải đem nhìn kĩ ràng. Sau đó tỉnh lại, đem mặt của vẽ thành tranh. Nhất định có ngày, muội đem khăn bịt mặt của gỡ xuống, xem thử là ma quỷ phương nào, sao có thể ác độc như vậy.?”

      “Xảo muội muội, muội có thể trưởng thành trong đêm, còn là Tiểu Lượt xúc động lại lỗ mãng nửa.”

      Tiểu Lượt đắc ý cười “Kia là đương nhiên, giờ muội là Âu Dương Xảo Sơ của cầm kiếm sơn trang, còn là Tiểu Lượt của Vọng xuân lâu nữa, cử chỉ đương nhiên phải chú ý, nếu làm nhục gia môn Âu Dương gia, có lỗi với cha mẹ muội.”

      Thiên Du si tình nhìn đôi má xinh đẹp của nàng, khỏi tâm tư xao động, là nhìn mãi chán, mỗi ngày trôi qua càng nàng hơn, Thiên Du nhịn được ôm nàng từ phía sau.

      “Xảo muội muội, ta với nương về hôn của chúng ta, nương , mấy hôm nữa cha từ Đông Bắc trở về, lập tức tổ chức hôn lễ cho chúng ta.”

      “Thực xin lỗi, Du ca ca, tại muội chưa thể bái đường thành thân với huynh.” Tiểu Lượt với Thiên Du

      “Cái gì? Nàng muốn gả cho ta?”

      phải, kiếp này phải huynh gả, nhưng muội muốn dùng toàn bộ huynh mới gả cho huynh, cùng huynh bên nhau cả đời, mà phải vì có hôn ước mới gả cho huynh.”

      Thiên Du nhìn ánh mắt kiên định của nàng nhịn được nhắc nhắc lại câu “Ta sớm nên biết nàng là giả vờ ngoan ngoãn thôi.”

      Tiểu Lượt cười cười “Như vậy, được rồi, huynh phải theo ý của muội.”

      Thiên Du cũng cười cười quỷ dị “Xảo muội muội, ta muốn hỏi việc mới quyết định có theo ý muội hay ?”

      “Chuyện gì?”

      “Xảo muội muội, ta hỏi muội, có phải lúc trong thân phận của Tiểu Lượt, chưa biết thân phận của xảo muội muội, khi đó muội sớm thích râu đại ca của muội có phải hay ?

      Tâm Tiểu Lượt khẽ run cái, nhất thời nghẹn lời “Muội… muội…”

      “Muội như thế nào? Mau ra a! đừng mong có thể trả lời qua loa…”

      thôi, thích người vì sao lại xấu hổ dám mở miệng. Du ca ca, khi đó muội lấy thân phận là nam tử, thích huynh, giống như huynh đệ thương nhau.”

      “Phải ? Nếu như là tình cảm huynh đệ, vậy sao muội lại ghen ta với Phù Dung nương?”

      “Muội nào có ghen?”

      “Đêm đó ta ở đình Vân Trai uống rượu, sau khi muội cùng Phù Dung nương đỡ ta về phòng, muội vẫn chần chừ chịu rời , bởi vì muội thấy ta cùng Phù Dung nương ở chung phòng, cảm thấy khó chịu phải hay ?”

      Tiểu Lượt tại hồi tưởng đến tình cảnh lúc đó, trong lòng vẫn có chút ghen tuông.

      “Phù Dung tỷ sao tới việc này cũng cho huynh biết.” Tiểu Lượt thầm câu.

      “Xảo muội muội, sau này ta vì muội mà ở nhờ phòng của Phù Dung nương, muội lại vì vậy mà sinh khí rất lớn, còn chỉ trích ta phản bội xảo muội muội.”

      “Muội cũng có tức giận huynh, là muội khổ sở thay cho xảo muội muội của huynh mà thôi.”

      “Muội nhất định cũng khổ sở cho chính mình, bởi vì khi đó muội phát râu đại ca. ta nghĩ muội nhất định vụn trộm trốn ở nơi nào đó khóc rồi mới quay về.”

      “Muội mới vì những chuyện như vậy mà khóc đâu…” Tiểu Lượt mạnh miệng phủ nhận, nhưng trong đầu của nàng lại lên hình ảnh hôm đó nàng thầm rơi lệ ở bến sông.

      Thiên Du lại tiếp tục đánh vỡ bí mật nàng sớm , tiếp “Còn có thời điểm ta bị thương, muội dùng miệng đút ta uống hết chén thuốc.”

      “Huynh làm sao biết được chuyện này?” Tiểu Lượt kinh ngạc hỏi

      Thiên Du giảo hoạt, tiếp tục “Ta là bị thương, chứ phải là người chết, đương nhiên là ta có cảm giác nha.”

      xấu hổ mất mặt mà! Tiểu Lượt dậm dậm chân quay lưng lại nghĩ tới Du ca ca là người giảo hoạt như vậy, muội đây thể cùng người chưa hiểu gì hêt là huynh đây thành thân.”

      Thiên Du đem thân thể của nàng xoay lại đối diện với mình, dịu dàng “Tốt lắm, ta chuyện này phải để giễu cợt muội, mà là muốn với muội, tuy rằng xảo muội muội nhớ Du ca ca, nhưng Tiểu Lượt lại lần nữa râu đại ca, hơn nữa xảo muội muội lại Du ca ca, như vậy tính lại, muội đối với ta cả hai phần, như vậy vấn đề muội lo lắng có tồn tại.”

      “Du ca ca, chờ cha huynh về sau, có thể ông ấy cũng có thích muội.”

      , xảo muội muội, ta nghĩ muội có lẽ là cũng quên cha ta, ông ấy là người rất tốt.”

      Tiểu Lượt nhìn bức họa xuất thần, cũng nhớ được mặt của cha Thiên Du. Lập tức nàng nghĩ việc tìm ra hắc y nhân là ai, cũng có tâm trạng nghĩ đến hôn , hơn nữa nàng phi thường chắc chắn rằng, hắc y nhân có liên quan đến cánh cửa trí nhớ của nàng.

      “Du ca ca, huynh cũng gặp qua hắc y nhân, huynh thấy có giống với trong tranh của muội ?”

      Thiên Du cẩn thận nhìn người trong tranh, chắc chắn “Đêm đó ta lòng nghĩ đến an toàn của muội, với lại lúc đó mưa rất to, ta cũng chỉ là nhìn thoáng qua , để lại ấn tượng gì, Bất quá ta nghĩ Thạch đại ca giao đấu với nhiều lần, có thể nhận ra .

      “Đúng rồi, sao muội lại quên Thạch đại ca chứ!”

      Tiểu Lượt cuộn bức tranh lại, thả người nhảy lên, người bay đến trước cửa sổ thi bị Thiên Du ôm lại

      “Du ca ca, vì sao cản muội?”

      “Ta mới khen muội trưởng thành ít, lại chứng nào tật đấy!”

      “Muội làm sao lại chứng nào tật nấy?” Tiểu Lượt nhất thời nghĩ ra được mình làm chuyện gì lỗ mãng

      “cầm kiếm sơn trang là nhà của muội, muốn liền cửa lớn, động chút là leo cửa sổ, nếu để cho hạ nhân nhìn thấy, còn tưởng rằng là tên tiểu tử xem đây là quán trọ.

      Tiểu Lượt le lưỡi “Thói quen, nhất thời chưa sửa được.”

      “Còn có, lúc ta có ở bên cạnh, cũng được tùy tiền ra ngoài, lỡ gặp phải hắc y nhân làm sao?”

      “Muội sợ.”

      “Nhưng ta sợ a, xảo muội muội, càng thương muội, ta càng sợ lại mất hành tung của muội. ta cũng thể chịu nỗi thêm cái mười năm nửa.”

      “Du ca ca, huynh yên tâm, muội vất vả như vậy mới gặp lại huynh, muội rời khỏi huynh, sau này muội chú ý an toàn của mình, để có thể báo cáo tình hình cho huynh.”

      “Nghe muội như vậy, ta như buông xuống nửa trái tim.”

      “Sao chỉ có nửa, nửa còn lại đâu?”

      “Nửa trái tim còn lại phải chờ muội lên kiệu hoa của ta, ta mới có thể chính thức an tâm.”

      xong, Thiên Du nghiêng người muốn hôn Tiểu Lượt, nhưng nàng lại nghiêng mình tránh , nhảy người bay ra khỏi cửa sổ, chỉ để lại tiếng cười như chuông bạc.

      Thiên Du cách nào khác thở dài, bay theo ra ngoài.​
      sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 9.2

      Thạch Lỗi nhìn chăm chăm vào bức họa của Tiểu Lượt, trầm ngâm

      “Thạch đại ca, có phải bức họa giống hay ?” Tiểu Lượt sốt ruột hỏi “Vậy huynh đem hắc y nhân miêu tả lại lần, muội sửa lại, đem bức tranh vẽ lại.”

      “Tiểu Lượt, đừng nóng vội, để Thạch đại ca suy nghĩ cẩn thận rồi cho muội biết! huống chi mỗi lần hắc y nhân kia xuất đều là buổi tối, mặt lại có cái khăn che khuất nửa mặt, nếu có nhãn lực tốt, người bình thường e là thể nhìn ra được.” Thiên Du

      “Cho dù là như vậy, cũng đâu cần xem lâu như vậy chứ.” Phù Dung ngồi bên cạnh rót rượu, “Thạch đại hiệp, uống ly rượu này , sau đó kết quả cho Tiểu Lượt.”

      Thạch Lỗi uống xong ly rượu, quả nhiên mở miệng chuyện.

      “Bức tranh rất giống, tuy rằng chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt này làm cho bức tranh sinh động. chính là có chuyện ta cảm thấy khó hiểu, chỉ là trùng hợp hay hai người đó có liên hệ gì đó với nhau?”

      “Thạch đại ca, huynh đem mọi chuyện ra, chúng ta cùng nhau thương lượng, sau đó quyết định.” Thiên Du Tiểu Lượt liên tiếp gật đầu đồng ý.

      “Đúng rồi, Thạch Lỗi đại hiệp, người tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn ít chỗ chưa toàn vẹn, thừa lúc mọi người đều ở đây, trong lòng huynh có chuyện gì ra, phải mọi người đều giống huynh đầu như tảng đá lớn, bất cứ chuyện gì cũng dấu ở trong lòng mà lạnh nhạt.” Phù Dung

      Thạch Lỗi lấy ra tờ giấy cũ kĩ từ trong ngực áo, mở ra thấy bức ảnh vẽ người mang bộ mặt đầy râu.

      “Đây phải là râu đại hiệp sao?” Phù Dung hỏi

      “Mới phải đâu! Người trong bức tranh này đôi mắt hun tàn, hơn nữa đầu có chút hói, sao có thể là Du ca ca được chứ?”

      Tiểu Lượt sáng suốt

      “Phải ? Nam nhân để râu nhìn bội dáng đều có gì khác biệt, Tiểu Lượt, muội lợi hại, nhìn cái biết phải là Du ca ca của muội.” Phù Dung trêu ghẹo , Tiểu Lượt thâm tình liếc mắt nhìn Thiên Du chút.

      “Bởi vì ánh mắt dịu dàng của Du ca ca là đột nhất vô nhị…” tới đây, Tiểu Lượt đột nhiên kêu tiếng, “Muội hiểu, Thạch đại ca ánh mắt của người trong bức tranh này và trong bức tranh của muội giống nhau.”

      “Đúng vậy Tiểu Lượt, phản ứng của muội nhạy bén, vừa nhìn nhìn ra. Người trong bức tranh này là người quan phủ truy nã hai mươi mấy năm trước cường đạo Sa Thất Đao, lão bộ đầu đuổi theo truy bắt hai mươi mấy năm, nhưng vẫn thể bắt được quy án, cho nên hối tiếc cả đời. Năm trước lão bộ đầu trước lúc lâm chung giao phó cho ta, hy vọng ta có thể hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy, thể để cho tên Sa Thất Đao tội ác chồng chất này sống ngoài vòng pháp luật.”

      “Thạch đại ca, tên Sa Thất Đao này phạm vào án tử gì?” Tiểu Lượt hỏi

      “Cường đạo, giết người, có việc ác nào làm. Ta nhớ lão bộ đầu , vụ án cuối cùng của Sa Thất Đao là sau khi giết chết phú thương ở Đông Bắc, từ đó về sau liền mai danh tích. Mười năm trước có tin báo thân tại nơi đây, ta cùng lão bộ đầu ngừng nghỉ đuổi từ phương bắc đến nơi này.”

      “Chính là lúc huynh ở cầm kiếm sơn trang?” Tiểu Lượt

      “Đúng vậy, Âu Dương trang chủ rất tốt, nhiệt tình hổ trợ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn là phí công mà trở về, nghĩ tới tháng sau, lại nghe được chuyện của Cầm kiếm sơn trang.” Thạch Lỗi u ám

      Tiểu Lượt nghe, nhịn được giọng khóc

      “Xảo muội muội….” Thiên Du biết lúc này gì cũng vô dụng, nên chỉ cầm chặt tay nàng, cho nàng an ủi, ấm áp.

      “Muội sao…, chỉ là nghe mọi chuyện của Cầm kiếm sơn trang, thể khống chế cảm xúc mới khóc.” Tiểu Lượt nghẹn ngào , lấy tay lau mặt chút, nở nụ cười “Muội tìm bà ngoại, các người tiếp tục chuyện, cần lo cho muội.”

      xong, Tiểu Lượt liền chạy

      “Nhâm thiếu gia, huynh đuổi theo nhìn nàng sao?” Phù Dung hỏi

      “Xảo muội muội thích người khác thấy nàng khóc, chờ tâm tình nàng bình tĩnh lại, ta lại tìm nàng.” Thiên Du xoay qua Thạch Lỗi, hỏi ra nghi vấn trong lòng “Thạch đại ca, có phải huynh nghi ngờ thảm án năm đó của cầm kiếm sơn trang có liên quan tới tên Sa Thất Đao kia phải ?”

      “Ta loại trừ khả năng này.” Thạch Lỗi vừa vừa nhìn chằm chằm hai bức họa.

      “Nếu hung thủ là người hiểu biết về Cầm kiếm sơn trang, như vậy chỉ cần điều tra những người thường lui tới, thân thiết với Âu Dương gia, như vậy phạm vi điều tra thu lại.” Phù Dung “Nhâm thiếu gia, huynh có biết Âu Dương gia thường lui tới với những ai ?”

      “Âu Dương bá phụ kết gia ngũ hồ tứ hải, tri giao khắp thiên hạ, người lui tới thường là nhân sĩ chính phái, tuyệt đối thể nhận thức tên đạo tặc Sa Thất Đao này.”

      “Có lẽ tên Sa Thất Đao này có tiền tài, rửa tay gác kiếm, thay đổi bộ dáng, kết giao với danh môn quyền quý, ai mà biết được?” Phù Dung thà , lại thường ra chi tiết mà người ngoài xem

      câu của Phù Dung nương đánh thức người hồ đồ!” thạch Lỗi vỗ bàn cái, lớn tiếng “Ta điều tra nhiều năm như vậy, sao lại nghĩ tới khả năng này chứ? tại manh mối duy nhất nằm ở người Tiểu Lượt, chỉ cần nàng nhớ lại mọi chuyện, như vậy chuyện tìm ra hung thủ chẳng khó khăn nữa.”

      “Nếu như vậy, tình cảnh của Tiểu Lượt càng thên nguy hiểm. được, ta tìm nàng.” Thiên Du chút cũng an tâm, liền chạy

      Sau khi tâm tình bình tĩnh lại Tiểu Lượt mới vào nhà, gặp Dung bà ngoại làm nữ công dưới đèn, Tiểu Lượt qua ngồi bên cạnh bà ngoại, chuyên chú nhìn bà thêu hoa mẫu đơn.

      “Hoa mẫu đơn đẹp. bà ngoại, là vị tỷ tỷ nào tìm người giúp nàng chuẩn bị giá y?” (áo cưới đấy)

      “Đây là chuẩn bị cho tiểu thư.”

      “Cho con?” Tiểu Lượt bất giác thẹn thùng “Bà ngoại, con bây giờ cũng có lập tức thành thân cùng Du ca ca, người cần vất vả làm giá y cho con như vậy.”

      “Đây là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa ta hy vọng càng sớm càng tốt.”

      “Vì sao? bà ngoại trong lòng con giống như nương của con, người muốn con ở bên cạnh người sao?”

      “Tiểu thư, ta vui vì tiểu thư nghĩ như vậy, nhưng mà có Du thiếu gia bên cạnh chăm sóc con ta càng an tâm hơn.”

      “Nhưng con hy vọng có thể tìm ra hung thủ, thay cha mẹ báo thù, sau đó mới thành thân với Du ca ca, nếu trong lòng con cảm thấy có tiếc nối. Bà ngoại, lúc trước con cái gì cũng biết, vô ưu vô lo mà sống, tại giống nữa, người con còn mang huyết hải thâm thù, tuy rằng con còn chưa nhớ mọi chuyện, nhưng con vẫn thể xem như chưa phát sinh chuyện gì, trở lại như trước được.”

      Bà ngoại thương tiếc thở dài “Có lẽ chuyện gì cũng với con, đối với con như vậy tốt hơn.”

      , con cao hứng khi biết được mọi chuyện, , biết được mọi chuyện tốt. bà ngoại trước kia con thường vụn trộm nghĩ, có phải cha mẹ con là người xấu hay , như vậy mới muốn cho người khác biết cha mẹ là ai? Nhưng tại con biết được cha con là chính trực nam nhân, mẹ con là nữ nhân xinh đẹp lại ôn nhu, con có cha mẹ tốt như vậy, con rất vui.” đến đây Tiểu Lượt thay đổi giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi “Nay con muốn biết ai nhẫn tâm như vậy, giết hại người tốt như cha mẹ con, con thề, con nhất định phải bắt được hắc y nhân kia, nhìn ràng bộ mặt của .”

      “Tiểu thư, ta hy vọng con đừng quá nóng vội trong chuyện này, có thể thay lão gia và phu nhân báo thù tốt, nhưng ta tin tưởng họ càng mong muốn tiểu thư có thể sống cả đời bình an, hạnh phúc bên nam nhân mình thương.”
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :