1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xảo muội muội - Lưu Tô (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      Tiểu Lượt ngồi bờ sông, mở to mắt nhìn dòng nước trong suốt, cùng với bóng của hai người in ngược dưới nước. Nàng nhớ tới cảm giác khi nãy được ôm vào trong ngực, tâm tựa hồ như sóng sông giống nhau, gợn sóng vòng lại vòng lay động, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, choáng váng, lại như tuyệt vời.

      “Tiểu Lượt, xin lỗi, ta phải cố ý làm tổn thương đệ, ta chỉ muốn biết từ đâu đệ biết tiêu dao chiêu thức” – Ngữ khí của Thiên Du dịu nhiều, giống người vừa rồi vừa kiếm chuyện vừa hung dữ kia.

      “Râu đại ca, đệ đệ biết cái gì là tiêu dao hay tiêu dao, đệ chỉ biết đó là mặc kệ”

      “Cái gì mặc kệ” – Thiên Du kinh ngạc

      “Đệ từ gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng lứa, lại có cha mẹ thương, những đứa trẻ ở đây liền hợp lại khi dễ đệ, đệ đánh lại bọn họ liền bỏ chạy, bọn họ đuổi theo, đệ cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy, chạy. Bất giác liền bay lên. Sau đó đệ phát mình có thể bay lên. Khi có người khi dễ đệ, đệ liền bay lên, mặc kệ bọn họ.”

      Thiên Du kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt, nhưng vẻ mặt chính là tin lời nàng ,

      “Đệ đều là , nếu huynh tin, đệ có thể thề với trời.” – Tiểu Lượt giơ tay lên thề: “Tiểu Lượt ta nếu có nữa lời dối gạt râu đại ca, ta …”

      “Quên , cần thề.” Thiên Du ngặt hòn đá lên, ném vào mặt sông, hòn đá trượt mặt nước năm thước mới chìm vào trong nước.

      Tiểu Lượt cũng học , nàng nhặt lên hòn đá ném vào trong nước, nhưng hòn đá tõm cái liền chìm vào trong nước. Thử lại vài lần, chút cũng trượt được xa hơn.

      “Ai nha! chút cũng vui.” – Tiểu Lượt cắn môi dưới, đá cái, cam lòng câu.

      Thiên Du lại ngẫn ra! Tâm thất kinh, bộ dáng thiếu niên này làm chuyện xấu rất giống với bộ dáng xảo muội muội của ”.

      “Phải rồi râu đại ca, huynh vừa rồi vì sao chiêu thức kia là tiêu dao?”

      Thiên Du chăm chú nhìn Tiểu Lượt lúc, nghĩ thầm nhất định là rất nhớ xảo muội muội của nên mới có thể liên tưởng thiếu niên này với xảo muội muội.

      có gì, liên quan tới đệ.” – Thiên Du lạnh lùng , liền xoay người rời .

      “Này! Râu đại ca, vì sao huynh cứ như vậy bỏ chạy lấy người rồi, phải giang hồ đại hiệp khi rời liền câu cáo từ sao, nào có giống như huynh bỏ .” Tiểu Lượt hô to, đuổi theo. Thiên Du đột nhiên bước như bay, Tiểu Lượt chạy theo kịp, đành phải dừng lại, thở dốc, thào oán giận: “Vừa rồi kiếm kia, ta bị hại suýt chết, ngã chết, sau đó huynh lại thản nhiên câu ‘ liên quan với đệ’, người cứ như vậy bỏ , chuyện gì đây…. ”

      Tiểu Lượt nhìn chăm chú bóng dáng ngày càng xa kia, đơn về hướng đầu sông khác.

      Tiểu Lượt cầm trong tay nhánh cỏ lau nàng bẻ ở bờ sông, vừa vừa vẫy vẫy, hoa trắng tùy ý tung bay, dính vào vải dệt xanh xanh hồng hồng của nhà Lý gia, như là những đóa hoa xinh xinh, thuần khiết.

      “Tiểu Lượt, đừng làm dơ vải của ta.” – Lý đại thúc bán vải trách cứ .

      “Lý đại thúc, con thay ngài vẽ lên đóa hoa tốt sao?” – Tiểu Lượt cười hi hi .

      chỗ khác, đến nơi khác gây .” – Lý đại thúc cầm khúc lụa tơ tầm trắng đuổi nàng.

      Tiểu Lượt cười khúc khích, tiếp tục bước , cỏ lau trong tay nàng vẫn vung vẩy khắp nơi, rơi lung tung người Trương đại thúc.

      “Tiểu Lượt, đừng làm loạn.” – Trương đại thúc bán cháo trách cứ .

      “Trương đại thúc, con thay ngài nêm thêm gia vị vào cháo tốt sao?” – Tiểu Lượt cười .

      chỗ khác chơi .” – Trương đại thúc vừa vớt cỏ lau trong cháo vừa .

      Tiểu Lượt cười khanh khách bước .

      Lúc này, Thạch Lỗi ăn cháo lơ đãng liếc mắt cái, đột nhiên chấn động, thanh toán bạc vụn, cầm kiếm đuổi theo.

      “Tiểu huynh đệ, có thể dừng bước chuyện hay ?” – Thạch Lỗi .

      Tiểu Lượt quay đầu liếc nhìn cái, bị khuôn mặt hung ác của dọa giật mình.

      “Ta lại biết ngươi, vì sao phải dừng lại chuyện với ngươi ?”

      xong Tiểu Lượt xoay đầu bước , Thạch Lỗi nhàng đặt tay vai nàng, nàng cảm giác toàn thân mình thể động đậy.

      “Ngươi….ngươi muốn làm gì?” – Tiểu Lượt trong lòng kích động, lại làm ra vẻ mặt bình tĩnh “Ta cảnh cáo ngươi, phố này mỗi người đều biết ta, ngươi dám can đảm làm gì ta, mọi người để yên đâu.”

      “Tiểu huynh đệ, ta chỉ muốn hỏi ngươi chuyện mà thôi.”

      “Muốn hỏi chuyện gì liền , ở vùng này, có chuyện to chuyện gì mà ta biết chứ.” Tròng mắt Tiểu Lượt mở to như chuông đồng liếc qua liếc lại “Bất quá ngươi trước buông ta ra, thân thể ta cứng ngắt như vậy chuyện thoải mái.”

      Thạch Lỗi vỗ vai Tiểu Lượt cái, nàng phát vậy mà nàng có thể cử động thân thể, trong lòng kinh sợ, công phu lợi hại!

      “Tiểu huynh đệ, ngươi là họ Âu Dương?”- Thạch Lỗi hỏi

      Tiểu Lượt sắc mặt đại biến, kinh hoàng xua tay, lùi lại phía sau, miệng lặp lại nhiều lần: “ phải ta, ta phải họ Âu Dương gì cả ….”

      Thạch Lỗi giữ chặt tay Tiểu Lượt, đôi mắt lóe lên nhìn nàng chằm chằm, thẳng: “ có khả năng, bộ dáng của ngươi quá giống….”

      “Ta phải, ngươi rốt cục muốn làm gì? Mau thả ta ra… Các thúc thúc, bá bá, mau cứu Tiểu Lượt a, có người muốn bắt nạt Tiểu Lượt.” - Tiểu Lượt đột nhiên la lớn.

      Thạch Lỗi cả kinh, nghĩ tới Tiểu Lượt làm như thế, nhất thời buông lõng tay ra, Tiểu Lượt thừa cơ Thạch Lỗi buông tay liền bỏ chạy thục mạng.

      đường chạy về vọng xuân lâu, Tiểu Lượt quay đầu lại nhìn thấy nam nhân mặt đen đó đuổi tới đây, thở ra hơi.

      Tiểu Lượt đẩy cửa lớn vọng xuân lâu ra, chân mới bước vào cửa, liền đụng ngã Hoa di nương muốn ra ngoài, đau đến mức té chõng vó.

      “Ai da! Tên quỷ chết sớm nào, đường có mắt còn chưa tính, còn dùng hết lực đụng ngã ta, đây là muốn cướp mạng của Hoa di nương ta sao ? ”.

      Tiểu Lượt đem Hoa di nương nâng dậy, dùng tay áo phủi hết bụi bặm, sau khi Hoa di nương bình tĩnh, hé mắt trừng, liền đem Tiểu Lượt mắng chút.

      “Nguyên lai là tên tiểu tử hồ đồ này! Qua năm sau là có thể đón dâu rồi, vẫn còn lỗ mãng như vậy, có chút điềm tĩnh, xem nhà ai dám gã nương cho ngươi.”

      nương vọng xuân lâu ai cũng đều xinh đẹp như hoa, nếu như Tiểu Lượt nghĩ tới thiếu nữ xinh đẹp, đến lúc đó Hoa di nương đứng ra làm chủ phải là được rồi sao?”

      “Ngươi sớm bỏ suy nghĩ này , nếu để Dung bà ngoại nghe được, biết bà ấy có bao nhiêu đau lòng cùng thất vọng, bà ấy vẫn hy vọng vào ngươi có tương lai tốt đẹp.” – Hoa di nương nghiêm mặt .

      Tiểu Lượt lè lưỡi.

      Hoa di nương nhìn khuôn mặt Tiểu Lượt còn đẹp hơn nữ nhân, nhịn được nắm cằm của nàng, ngã ngớn : “Ta , Tiểu Lượt ngươi tuấn tú, sau này ngươi chính là khắc tinh của nữ nhân.”

      “Nữ nhân nào muốn trường mệnh sông lâu, nên cách xa ta tí.”

      “Như vậy ngươi cũng đừng lại gần các nương khác nha, cẩn thận ngày nào đó các nàng nhịn được liền ăn sống nuốt tươi ngươi.”

      “Hay là các nương của vọng xuân lâu đều là Quỷ Dạ Xoa, vừa đến buổi tối liền bắt người ăn sao?” – Tiểu Lượt ngây thơ hỏi.

      Hoa di nương cười ám muội “Bộ dáng của ngươi trưởng thành ít, nhưng kì vẫn là tiểu tử chưa hiểu tình.”

      xong, Hoa di nương lắc mông ra khỏi vọng xuân lâu.

      Tiểu Lượt trở lại phòng, từ tủ quần áo lấy ra bao đồ, mở ra, lấy ra bài vị của cha mẹ, ngón tay nhàng vuốt dòng chữ đó - “Âu Dương Kính phu nhân bài vị”

      kì quái, đời này ngoài Dung bà ngoại ai biết được nàng họ Âu Dương, vì sao tên nam tử mặt đen kia biết được.

      Tên nam tử mặt đen kia là bằng hữu hay là cừu nhân của Âu Dương gia?

      Nàng muốn tiếp tục suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng biết mình là hậu nhân của Âu Dương gia, nhưng vì sao nàng lại quên khuôn mặt của cha mẹ nàng.

      Còn có cái tên nam tử mặt đen kia cùng Âu Dương gia có quan hệ gì?

      Nàng qua lại trong phòng, trong lòng trăm mối có lí giải, hơn nữa càng nghĩ đầu càng đau, càng muốn lí giải càng thấy hỗn loạn, giống như cuộn tơ trong tay bà ngoại bị nàng phá hư thành đoàn, thể tìm thấy mối ra.

      Tuy rằng trước mắt nàng vẫn chưa thể nhớ ra chuyện trước kia, nhưng nàng có thể xác định, cảnh trong mộng của nàng giống với khung cảnh ở cầm kiếm sơn trang.

      Nàng quyết định đêm nay lại cầm kiếm sơn trang, hy vọng có thể tìm được đầu mối trong mớ hỗn loạn này.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 2.3

      Cầm kiếm sơn trang nằm sừng sững bên trái dòng sông, bốn phía tĩnh lặng, ngẫu nhiên có tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng cỏ lau vi vu lắc lư trong gió, ngoài ra nghe thanh gì khác, nàng tin là tất cả người trong trang đều ngủ.

      Tiểu Lượt nhàng trèo tường vào, thẳng đến căn phòng lúc trước nàng nhìn thấy bức họa nữ nhân kia.

      Cùng lúc đó, trong bóng tối có bóng đen quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Lượt.

      Tiểu Lượt đốt đèn, đứng trước bức tranh, nhìn chăm chú mỹ nhân trong đó chớp mắt, mặt mũi nàng hiền lành, khóe miệng mỉm cười, làm cho Tiểu Lượt cảm thấy ấm áp, nước mắt thể khống chế được rơi xuống.

      Tiểu Lượt cũng biết vì sao lại như vậy?

      Lúc này đột nhiên người nãy giờ ngầm theo nàng phát có người lại bên ngoài, vì thế phi thân nhảy lên, đem Tiểu Lượt ôm lên xà nhà, nấp người trốn.

      Tiểu Lượt kinh hoảng, muốn lên tiếng người phía sau bịch miệng nàng lại.

      “Đừng kêu, là ta” xong liền đánh ra chưởng, làm tắt ngọn đèn bàn.

      “Râu đại ca!” Tiểu Lượt hấp giọng hỏi “Huynh cũng đến đây?”

      “Suỵt, có người đến” – tay Thiên Du khoát lên vai Tiểu Lượt, vào tai nàng.

      Bọn họ ngồi gần như vậy, hai má Tiểu Lượt còn bị râu của Thiên Du đâm có chút đau, có chút ngứa, trong lòng giống như có vạn con kiến bò loạn, làm cho nàng chịu nỗi, thân mình như con sâu trong lòng nhích tới nhích lui.

      “Đệ an phận chút, coi chừng ngã.” – Thiên Du thấp giọng .

      “Là râu của huynh đâm vào mặt đệ ngứa nha!” – Tiểu Lượt giọng thầm oán câu.

      Thiên Du đưa tay ra, gãi gãi má của Tiểu Lượt, cũng làm đầu của nàng dựa vào ngực .

      “Như vậy ngứa ?”

      Nhất thời tim Tiểu Lượt đập như trống, ầm ầm, thùng thùng kêu vang, cả người sắp chịu nỗi, cũng sắp hôn mê.

      Lúc này cửa bỗng bị đẩy ra, là Lý quản gia cùng gia đinh tuần tra, nhìn bốn phía chút, thấy có gì, chuẩn bị đóng cửa rời khỏi. Đột nhiên có hắc y nhân xuất , kề đao lên cổ Lý quản gia.

      “Ta hỏi ngươi, chủ nhân của sơn trang là ai?” hắc y nhân uy hiếp .

      “Ta….ta biết.”

      “Ta có nhẫn nại nghe ngươi láo. mau là ai sai ngươi tu sửa cầm kiếm sơn trang? Mau nếu đừng trách ta xuống tay ác độc.”

      “Ta biết nha! Đại gia, chủ nhân đến vô ảnh, vô tung, mỗi lần có việc cần đều chỉ để lại thư và tiền, cho đến bây giờ, ta chưa từng giáp mặt gặp qua chủ nhân.”

      “Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”

      dám, tiểu nhân chỉ là nô tài nhận tiền làm việc, mỗi câu đều là , dám có nữa câu gian dối, xin đại gia tha mạng…”

      Thiên Du lấy ra thỏi bạc trong ngực hướng cửa bắn ra, bạc mặt đất nhảy nhảy vài cái như tiếng chân người lại. Hắc y nhân chưởng làm hôn mê Lý quản gia, đuổi theo.
      “Râu đại ca, huynh dạy ta kĩ thuật ném xa này được ?” Tiểu Lượt thấp giọng hỏi.

      “Chúng ta trước hết rời khỏi đây , hắc y nhân đuổi theo được rất có thể quay về đây.” – xong Thiên du kéo theo Tiểu Lượt bay ra khỏi cửa sổ.

      Hai người rời khỏi cầm kiếm sơn trang, chạy dọc theo bờ sông, sau đó nhảy lên chiếc thuyền của Thiên Du bỏ neo sông.

      Khi nhảy xuống, Tiểu Lượt đứng vững, lảo đảo chút, Thiên Du đúng lúc nắm thắc lưng của nàng, mà đầu Tiểu Lượt vừa lúc đụng vào ngực của Thiên Du, tim của nàng lại nhảy dựng lên, đỏ mặt.

      “Cẩn thận chút! Đệ chính là lỗ mãng như vậy, làm cho người khác luôn lo lắng cho đệ.”

      “Ta cũng bảo huynh quan tâm ta.” – Tiểu Lượt xấu hổ nhéo , chạy ra khỏi ôm ấp, đến đầu thuyền, để cho gió lạnh làm dịu nội tâm dậy sóng của nàng, cũng che giấu vẻ ửng hồng mặt.

      “Tiểu Lượt, đệ đứng chỗ này lạnh sao?” Thiên Du sóng vai đứng cùng Tiểu Lượt, nhìn cầm kiếm sơn trang xa xa bên trái dòng sông.

      “Đệ thích cảm giác gió đêm thổi vào mặt.” Tiểu Lượt ghé mắt nhìn : “Đúng rồi! Râu đại ca, huynh đến cầm kiếm sơn trang làm gì?”

      “Buổi tối ngủ được, nhớ đến câu chuyện ma quái ở cầm kiếm sơn trang của Phù Dung nương, nghĩ rằng mình bình sinh chưa từng thấy qua quỷ, cho nên chạy đến sơn trang, xem thử có thể nhìn thấy nữ quỷ xinh đẹp hay ?”

      “Vậy huynh có gặp được ?” Tiểu Lượt hỏi, thấy sắc mặt Thiên Du bình thường nàng quan tâm hỏi “Râu đại ca, huynh sao vậy?”


      “Tiểu …… Lượt, đệ….sau lưng đệ……có nữ nhân…”

      Tiểu Lượt sợ hãi kêu lên, vội vàng trốn phía sau, mặt úp vào lưng Thiên Du dám nhìn lại. Lúc nàng trốn trong ngực , xuất cảm giác quen thuộc, mà cảm giác quen thuộc này làm nàng an tâm.

      Bỗng nhiên Thiên Du cười ha ha.

      Tiểu Lượt giương mắt nhìn, lộ ra cái đầu từ sau lưng Thiên Du, cẩn thận suy nghĩ, ngay cả nửa hình ảnh ma quỷ cũng thấy, liền biết mình bị lừa.

      “Râu đại ca! Huynh gạt ta.” – Tiểu Lượt .

      “Lá gan , mặt cũng bị dọa đỏ, giống con .”

      “Huynh….huynh dám khinh thường ta!” – Tiểu Lượt oán giận , mặt càng đỏ hơn.

      “Tiểu Lượt, đừng tức giận. có đôi khi ta nhìn đệ nhịn được sinh ra ảo giác. Cá tính của đệ hoạt bát lại sôi nỗi, đôi khi cố tình để lộ ra giảo hoạt, chính là tự nhiên toát lên vẻ ngây thơ của nương.”

      “Huynh nhàm chán sao! Nam nhân lúc đơn tịch mịch thường đem heo mẹ tưởng thành Điêu Thuyền. Râu đại ca, ta nghĩ ngươi suy nghĩ quá rồi, đến nỗi nam nữ thể phân biệt được, ta đoán là do nữ nhân huynh để ý rời xa huynh nên huynh mới có thể sinh ra ảo giác này, đệ có đúng ?”

      Thiên Du lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, vào khoang thuyền.

      “Râu đại ca, huynh giận sao?” – Tiểu Lượt chạy theo .

      Thiên Du gì yên lặng uống rượu.

      “Râu đại ca, nếu đệ sai cái gì chạm vào vết thương của huynh, huynh là đại hiệp đại nhân đại lượng, đừng so đo với đệ, được ?”

      Thiên Du như trước lời nào, tự rót ly rượu, Tiểu Lượt cầm chen rượu tay , thỉnh tội : “ly rượu này Tiểu Lượt tạ tội với huynh.”

      xong Tiểu Lượt nắm cái mũi, muốn đem rượu đổ vào miệng, Thiên Du lại đem ly rượu nàng cầm lấy, hơi uống cạn.

      Tiểu Lượt biết Thiên Du có giận nàng vì thế thở hơi nhõm, cầm bầu rượu lên rót cho , rắp rau, bốc đậu phộng.

      “Râu đại ca, huynh xem, hắc y nhân tối nay có phải là hung thủ hại cầm kiếm sơn trang hay ?”

      “Tiểu Lượt, đệ rất tò mò với cầm kiếm sơn trang.”

      phải giống huynh sao.”

      “Ta khuyên đệ đừng mạo hiểm, cầm kiếm sơn trang phải là nơi an toàn đâu!”

      “Vậy còn huynh? Sao huynh có thể cầm kiếm sơn trang còn đệ ? Có phải huynh có bí mật gì đối với cầm kiếm sơn trang, muốn đệ biết được nên cho đệ tới đó nữa?”

      “Đệ mới có bí mật, vừa rồi ta thấy đệ nhìn bức họa nữ nhân kia khóc”

      “Đệ có khóc, đệ chỉ là….chính là cảm động, nữ nhân trong bức họa kia nhìn quá đẹp, lại rất ôn nhu, làm cho người ta nghĩ muốn gần gũi với nàng.”

      “Nữ nhân trong tranh là phu nhân của cầm kiếm sơn trang Hương Tuyết Hải, là tài nữ đệ nhất Giang Nam, ngày thành thân của trang chủ, đáp ứng cầu của khách nhân, tân nương đánh đàn, tân lang múa kiếm, cầm kiếm hợp nhất, từ đó thành câu chuyện được mọi người tán tụng, cũng từ đó nơi đó đổi tên thành cầm kiếm sơn trang.”

      “Râu đại ca, vì sao huynh biết chuyện của cầm kiếm sơn trang như vậy? Huynh cùng sơn trang có quan hệ gì? Huynh”

      Thiên Du trừng mắt nhìn, nàng lập tức ngậm miệng lại.

      có quan hệ với đệ.”

      “Lại là quan hệ.” – Tiểu Lượt kêu lên “Vậy huynh vài chuyện có liên quan tới huynh, để đệ biết chuyện gì nên , chuyện gì nên , miễn cho lại chọc huynh tức giận.”

      Thiên Du nằm lên mũi thuyền, hai tay để ở sau đầu, nhắm mắt lại, ra lệnh đuổi khách: “Ta mệt mỏi, đệ về

      Tiểu Lượt cũng di chuyển nhìn chằm chằm râu mặt , đột nhiên có xúc động muốn đẩy hết râu ra, nhìn diện mạo của .

      “Đệ còn !” – Thiên Du híp mắt nhìn Tiểu Lượt “Ta cũng có hứng thú ôm nam nhân ngủ.”

      “Hừ!” ai lại có sở thích này chứ, Tiểu Lượt quăng cho cái mặt quỷ, xoay người bước ra khoang thyền.
      tart_trungsanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1

      Mồng ba tháng ba là ngày lễ nữ nhân ở đây, các bà mẹ mang theo khuê nữ nhà mình ra ngoài, đến Quan miếu cầu phúc, mà các nương cũng mong dịp này có thể cầu cho mình mối lương duyên.

      Sau buổi trưa, Thủy Phù Dung cùng các nương ở đây trút bỏ lớp trang điểm dày đậm thường ngày, sửa thành bộ dáng thanh thuần, mềm mại.

      Tiểu Lượt vừa mới tiến vào, thấy bộ dáng các tỷ tỷ như vậy kinh ngạc thôi.

      “Các tỷ ăn mặc như vậy là muốn đâu sao?”

      “Hôm nay là lễ nữ nhân, là ngày quốc gia đại của nữ nhân chúng ta. Tuy chúng ta là nữ tử thanh lâu, nhưng cũng là nữ nhi của cha mẹ, cho nên chúng ta định ra ngoài ngắm hoa, đến miếu Quan cầu bình an, hy vọng năm nay gặp được nam nhân tốt giúp chúng ta hoàn lương.” – Phù Dung .

      ra là lễ nữ nhân tới rồi a….” – Tiểu Lược thào tự , nàng nghĩ thầm, hôm nay cũng là ngày lễ của nàng, nàng cũng muốn giống nữ tử bình thường, ăn măc chải chuốt, cũng mang tâm trạng e lệ, chờ mong ra đường, hy vọng có thể gặp được ý trung nhân.

      Tiểu Liên ở bên tai Phù Dung thầm gì đó, Phù Dung cười khẽ liên tục gật đầu.

      “Tiểu Lượt có muốn cùng chúng ta ra ngoài mở rộng tầm mắt hay ? Có thể đệ gặp được mình vừa ý.”

      “Đệ?” – Tiểu Lượt liên tục lắc đầu, được đâu, được đâu, đây là ngày của nữ nhân, đệ là nam tử sao có thể tham dự được?”

      “Chuyện này có gì khó, ta đem đệ ăn vận như nương yểu điệu, phải có thể tham gia sao?”

      “Nam phẫn nữ trang?” – trong lòng Tiểu Lượt kích động chút, nhưng nàng nghĩ rằng đây phải là ý kiến hay “Vẫn là được, nếu bà ngoại biết được, bà vui.”

      “Dung bà ngoại sáng sớm miếu Quan , đến chạng vạng chưa về, chỉ cần chúng ta về trước khi bà về tới, bà thể phát đâu.” – Phù Dung .

      Tiểu Lượt động tâm……

      “Tốt lắm, liền quyết định như vậy, ta thay đệ tìm quần áo thích hợp.” Phù Dung chọn bộ quần áo màu xanh lá nhạt, liếc mắt cái, các tỷ muội khác bắt đầu hướng quần áo Tiểu Lượt chụp tới, Tiểu Lượt kinh hoảng vội chạy xa các nàng.

      “Chờ chút! Đệ, đệ tự mình đổi quần áo là tốt rồi.” Tiểu Lượt lấy bộ quần áo tay Phù Dung, vào bên trong màng thay quần áo.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, thấy Tiểu Lượt ra, Phù Dung kiên nhẫn hô “Tiểu Lượt đệ ở trong đó mọc nấm rồi sao? Thời gian đệ thay quần áo, đổi lại là nữ nhân khác, có thể sinh xong hai đứa trẻ.

      Lúc này bức rèm che được vén lên, Tiểu Lượt cúi đầu xấu hổ ra.

      Tiểu Liên vòng xung quanh Tiểu Lượt, cao thấp đánh giá chút “Nhìn thân hình này của đệ, so với nữ nhân chúng ta còn xinh đẹp hơn đấy.”

      “Tốt lắm! Đừng làm chậm trễ, mau ra tay thay trang điểm .” – Phù Dung vừa , chúng tỷ muội liền hợp sức trang điểm cho Tiểu Lượt, người thoa phấn, kẻ chải đầu, tới ly trà liền đem Tiểu Lượt trang điểm xong.

      Cuối cùng, sau khi Phù dung điểm chu sa lên trán Tiểu Lượt, mọi người tại trường đều trợn mắt há hốc mồm.

      “Các tỷ sao thế, bộ dáng của đệ có gì kì quái sao?” – Tiểu Lượt bất an hỏi.

      Phù Dung đưa cho Tiểu Lượt cái gương “Đệ tự xem .”

      Tiểu lượt thấy trong gương nữ nhân mi cong như vuốt, má đào ửng đỏ, đôi môi như cánh hoa hồng ướt át, thể tin được nàng hỏi “Đây là đệ sao?”

      phải đệ chứ ai? Tiểu Lượt, nghĩ tới lúc đệ đổi xiêm y nữ nhân giống như thôn nữ hóa Tây Thi.” – Phù Dung .

      Tiểu Lượt nhìn chăm chú chính mình trong gương, xác định “Đệ cảm thấy mình rất giống người.”

      “Đương nhiên là giống nương đệ rồi.” – Tiểu Liên .

      “Nương…” Tiểu Lượt ngập ngừng, nàng mất hồn lơ đãng nghĩ, nương! Nàng chút cũng nhớ bộ dáng của bà.

      “Tiểu Lượt, tỷ nghĩ nhất định nương của đệ là đại mỹ nhân.” – Phù Dung .

      “Đúng a, may mắn đệ phải là nữ nhân, nếu tỷ muội ở đây làm sao lăn lộn được.” – Tiểu Liên

      Các nương xoay quanh nàng bàn tán, làm nàng ngại ngùng, vì thế lên tiếng “Tốt lắm, đừng nhìn nữa, phải ra ngoài sao, cũng còn sớm nữa, chúng ta thôi.”

      xong, Tiểu Lượt bước nhanh ra ngoài, suýt nữa bị vấp ở ngạch cửa.

      “Vừa ra liền phá hư.” – Phù Dung căn dặn “ nương gia chuyện phải , đường phải nhàng, khoan thai, quần áo thể phát ra thanh sột soạt.”


      “Nhiều qui tắc vậy thoải mái a, dù sao đệ cũng phải nữ nhân cần để ý, các tỷ tỷ chúng ta mau .”

      Tiểu Lượt tiêu sái ở phía trước, quyết đinh hôm nay hưởng hết niềm vui được làm nữ nhân.

      Lúc này trong đầu nàng lên suy nghĩ – râu đại ca khi nhìn thấy nàng trong bộ dáng này biết có phản ứng gì? có khen ngợi mình xinh đẹp ? Tưởng tượng đến khi ấy, hai gò má nàng liền nóng lên.

      Chương 3.2

      Sườn núi phía sau cầm kiếm sơn trang có tòa Mẫu Đơn Viên, năm đó trang chủ cầm kiếm sơn trang sinh được ái nữ, vì thế ở ngày lễ nữ nhân này liền quyên tiền để xây dựng Mẫu Đơn viên này, thay ái nữ ở nhân gian kết lương duyên.

      Đoàn người của Tiểu Lượt vào Mẫu Đơn viên, tận mắt nhìn thấy vườn hoa muôn hồng nghìn tía, làm cho nữ nhân tâm tư lay động.

      Mọi người ở đây ai cũng dạo dọc theo hướng đông, nhưng Tiểu Lượt nhìn thấy con đường mòn ở hướng tây, lại cảm giác như có người ở cuối đường chờ nàng.

      “Tiểu Lượt, đệ theo chân bọn ta, đừng để lạc nha.” Phù Dung thấy Tiểu Lượt chưa từng qua nơi này, quay đầu lại dặn dò.

      “A, được...” – Tiểu Lượt theo hướng đông, được vài bước, nhịn được liếc mắt nhìn hướng con đường mòn lúc nãy, hai chân tự chủ đến con đường mòn phía tây ấy.

      Cuối đường mòn là Tương tư lâm, giữa rừng lý là tòa Tương tư đình, Thiên Du nhìn vào trong rừng, dường như còn thấy được đôi thiếu nam, thiếu nữ cười hi ha đuổi bắt nhau xung quanh cây tương tư kia.

      khỏi tịch mịch ngâm: “Tương tư nan biểu, mộng hồn vô cư, duy hữu quy lai thị …..”

      Đọc đến đây, Thiên Du bị tiếng bước chân của Tiểu Lượt làm giật mình, xoay người, bỗng nhìn thấy đứng ngoài đình, tâm kịch liệt chấn động, kích động gọi “Xảo muội muội…”

      Tiểu Lượt hoảng sợ: vì sao râu đại ca lại ở trong này? Xảo muội muội là ai?

      “Xảo muội muội, huynh biết hôm nay muội đến đây.” – Thiên Du bước nhanh ra khỏi đình, đem Tiểu Lượt ôm mạnh vào lòng.

      Tiểu Lượt bị Thiên Du ôm vào lòng, cảm thấy hít thở thông, muốn đẩy ra, nhưng càng ôm chặt, làm cho cả người nàng muốn động đậy cũng được.

      “Xảo muội muội, tha thứ cho huynh, thời điểm nhà muội gặp nạn, huynh ở Thiên Sơn học nghệ, cha mẹ sợ huynh khổ sở nên giấu cho huynh biết, cho đến ba năm trước đây huynh xuống núi mới biết được chuyện này. Khi huynh nghe có người muội còn sống, trong lòng huynh cao hứng, nhưng huynh lại thể biết muội ở đâu, huynh tìm muội suốt ba năm nay, ông trời phụ lòng người mà, hôm nay huynh cũng có thể gặp được muội! Xảo muội muội, huynh vui.”

      Râu đại ca gì vậy? Tiểu Lượt run run : “Ta… ta phải Xảo muội muội, ngươi nhận sai người rồi…”

      “Nàng là xảo muội muội của ta, ta tuyệt đối nhận sai người! Chúng ta từ liền chơi đùa cùng nhau, sớm chiều ỏ chung chỗ, ta sớm đem tất cả những gì của muội in trong lòng, cả đời này quên.”

      Nguyên lai râu đại ca có thanh mai trúc mã là xảo muội muội, Tiểu Lượt nghe xong đau lòng, ngực đau như nghẹn lại, thầm nghĩ thoát khỏi ôm ấp của , khóc hồi.

      “Vị đại hiệp này, tấm lòng si tình của huynh làm cho người ta cảm động, nhưng huynh nhận nhầm người rồi, ta phải là xảo muội muội của huynh!” – Tiểu Lượt cũng cần râu đại ca ôm nàng mà nghĩ đến khác, cố giằng mạnh ra khỏi vòng tay , nhưng hai tay Thiên Du lại ôm nàng càng nhanh, vì thế nàng căm tức “Mời huynh buông ra! Nếu để cho người ta nhìn thấy, đời này ai dám lấy ta nữa…”

      “Xảo muội muội, chúng ta có đính ước, ta cưới muội.”

      Nguyên lai xảo muội muội kia là thê tử chưa quá môn của râu đại ca.

      Tiểu Lượt đẩy đẩy ngực , sinh khí “Này! Ngươi mau thả ta ra, nếu ta la lên rằng ngươi phi lễ ta.”

      “Xảo muội muội, Ta là Du ca ca, muội nhận ra ta sao?” – Thiên Du kinh ngạc hỏi.

      “Huynh để đống râu mặt, cho dù có biết ta cũng nhận ra được.” – Tiểu Lượt bực tức .

      “Đúng rồi, ta để râu, muội đương nhiên nhìn ra được. xảo muội muội, trong ba năm này ta như du hồn, khắp nơi tìm muội, chỉ vì tìm muội ta thề với trời, nếu gặp lại được muội ta cạo râu. Ông trời còn thương ta, cuối cùng cũng để ta gặp được muội.” xong khóe mắt còn xuất nước mắt.

      “Huynh khóc….” –Tiểu Lượt nâng tay lau nước mắt của Thiên Du.

      “Nam nhân dù có đau đến đâu đều dễ dàng rơi lệ, chỉ có khi xúc động mới có thể chảy xuống giọt hoan hỉ lệ. Xảo muội muội, là huynh cao hứng.” – Thiên Du nâng mặt Tiểu Lượt lên, thâm tình “Muội trưởng thành, bộ dáng càng thêm xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, cái mũi đáng , miệng nhắn đáng ….” – Vừa Thiên Du vừa nhàng mơn trớn vuốt mắt nàng, mũi, cuối cùng dừng ở cánh môi hồng khẽ run, cúi người hôn xuống. (*oh first kiss*)

      Trong chớp mắt khi bốn cánh môi giao nhau, Tiểu Lượt toàn thân chấn động, thẹn thùng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng tim vần đập thình thịch ngừng, hai chân nàng vô lực cũng sắp đứng vững được nữa, hai tay vội vàng ôm lấy Thiên Du.

      Cái hôn này là cả ngàn ngày tương tư, Thiên Du hôn triền miên, hận thể cứ như vậy cùng nhau thiên trường địa cửu, hề chia lìa.

      Tiểu Lượt hoảng hốt bị cuốn theo, ấm áp đến say mê, hi vọng thời gian dừng tại phút giây này. Nguyên lai cảm giác nam nhân và nữ nhân hôn nhau lại ngọt ngào như vậy, làm cho người ta bất ngờ…

      Nàng cùng Thiên Du hôn nhau – Tiểu Lượt giật mình tỉnh lại, vội vàng đẩy Thiên Du ra.

      “Xảo muội muội….”

      “Ta phải xảo muội muội, ta là…. “ – Tiểu Lượt vội vàng im lặng. “Ta phải , nếu các tỷ tỷ tìm thấy ta lo lắng.”

      “Ta cho muội !” – Thiên Du vội vàng giữ chặt nàng.

      “Chính là…..ta phải là người huynh muốn tìm.”

      Đột nhiên bóng đen xuất sau Tương tư lâm.

      “Là ai?” – Thiên Du quát tiếng, xoay người bay vào rừng tìm hiểu.

      Tiểu Lượt thừa cơ né tránh, chạy như bay qua con đường mòn, trở lại bên trong đám người, thấy Phù Dung lo lắng nhìn xung quanh, liền hướng nàng tới.

      “Tiểu Lượt, đệ chạy tới nơi nào? Lúc xuất môn phải qua là phải theo sát chúng ta sao, kết quả đệ lại chạy loạn, hại chúng ta tìm thấy đệ, lo lắng.”

      xin lỗi!” – Tiểu Lượt ngập ngừng .

      Phù Dung cảm thấy Tiểu Lượt bình thường, liếc mắt đánh giá nàng cái, phát hai má nàng ửng đỏ, so với hoa mẫu đơn trong vườn còn đỏ hơn.

      “Làm sao mặt hồng như vậy? Có phải phát sốt hay ?” – Phù Dung tiến đến muốn đưa tay sờ trán nàng, nàng lùi từng bước, né tránh tay của Phù Dung.

      “Đệ sao. Phải… là do thân quần áo này làm đệ khó chịu. Phù Dung tỷ tỷ, đệ muốn về trước, cùng các tỷ vào Quan miếu.”

      “Cũng tốt, xe ngựa của chúng ta thuê ở cửa tây, trước đệ kêu xe phu đưa đệ trở về, rồi quay lại rước chúng ta.”

      “Đệ biết.” – Tiểu Lượt về cửa tây, lên xe ngựa, xe chạy lắc lư, lắc lư, giống lòng nàng lúc này.

      Tiểu lượt vỗ về cánh môi, có cảm giác đó còn lưu lại hơi thở của râu đại ca, khóe miệng khỏi cong lên ý cười.

      Nhưng tâm của nàng rất nhanh trùng xuống, tình cảm này cũng phải là dành cho nàng.
      Last edited: 8/10/15
      tart_trungsanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.3

      Xảo muội muội vì sao nhận ? Hay là do tưởng niệm quá sâu nên hôm đó sinh ra ảo giác, nhận sai người?

      có khả năng! Ngày đó hôn nàng ở Tương tư lâm chứng minh đó phải là ảo giác, xảo muội muội trở về, nhưng vì sao nàng nhận ?

      Thiên Du nằm giường suy nghĩ mãi thông, liền ngồi mạnh dậy, quyết đinh tìm Phù Dung nương hỏi xem rốt cục đêm của mười năm trước cầm kiếm sơn trang xảy ra chuyện gì?

      Khi màng đêm buông xuống, Thiên Du tiến vào vọng xuân lâu tìm Phù Dung.

      Tiến vào vọng xuân lâu lúc, Thiên Du thấy các nương ở đây cùng khách nhân vây quanh bên ngoài gian sương phòng xem náo nhiệt, lại hành lang gấp khúc hỏi Phù Dung đứng dựa vào đó.

      “Phù Dung mương, xảy ra chuyện gì?”

      “Lại có tên chỉ đích danh muốn tìm Tiểu Lượt, Hoa di nương xằng bậy, nơi này là nơi trăng hoa, tới đây tìm nương mà lại muốn tìm tên tiểu tử, nên muốn tất cả các nương ra cho chọn, nhưng chỉ tìm Tiểu Lượt.”

      “Có phải Tiểu Lượt gây chuyện ở bên ngoài, người ta tìm tới cửa rồi hay ?”

      “Ai biết.” – Phù Dung nhún nhún vai, : “Bộ dáng của Tiểu Lượt làm ca ca , tỷ tỷ đau, ta sớm cho đừng có chuyện gì liền đông đung đưa, tây lung lay như vậy, nếu ngày nào đó đem tới vận đào hoa, giờ bị ta trúng rồi, trận này có tới hai nam nhân tiến vọng xuân lâu tìm Tiểu Lượt, lúc trước là người đầy râu là huynh, nay lại có thêm gã mặt đen.”

      “Phù Dung nương, ta hôm nay là đến tìm ngươi.” – Thiên Du .

      Phù Dung quyến rũ cười “Tìm ta nghe xướng khúc?”

      “Nghe khúc, uống rượu, trò chuyện.”

      “Đây là vinh hạnh của Phù Dung, muốn nghe khúc phải đến đình Vân trai, ở đó có người hầu, tạp vụ lại, có thể im lặng nghe khúc. Đại hiệp xin theo ta.”

      Khi Thiên Du cùng Phù Dung vừa qua, vừa vặn nam tử trong phòng cũng xông ra, người này là Thạch Lỗi ngày hôm đó. Trước đó vài ngày gặp Tiểu Lượt, nhiều lần tìm hiểu, liền biết Tiểu Lượt là người của Vọng xuân lâu, liền quyết định tối nay vọng xuân lâu tìm Tiểu Lượt hỏi thắc mắc của mình, nhưng nghĩ gặp tình huống này.

      Tình hình còn chưa biết , Thạch Lỗi muốn đánh rắn động cỏ, vì thế muốn uống vài ly rượu, bỏ thỏi bạc liền .

      Khi Thạch Lỗi ra sương phòng, Thiên Du nhịn được liếc nhìn vài cái, thấy bộ dáng lưng hùm vai gấu, khi lộ ra uy vũ, lại vững vàng, là người võ công cao cường.

      Thiên Du trong lòng ngầm cả kinh, Tiểu Lượt vì sao gặp phải loại người này?

      Phù Dung dẫn Thiên Du đến đình Vân trai, tiểu trai là đình tạ lịch tao nhã, bốn phía có trồng lục trúc, ngẫu nhiên có gió xuyên qua rừng trúc còn có thể phát ra thanh xào xạt, nghe rất êm tai.

      nghĩ tới vọng xuân lâu cũng có nơi yên tĩnh như vậy.” – Thiên Du khen ngợi ,

      “Chỗ này bình thường dùng để tiếp khách quý.” – Phù Dung với Tiểu Hoa “ phân phó nữ đầu bếp làm vài món ăn , sau đó lại chổ Hoa di nương lấy vò rượu hoa điêu lâu năm, ta muốn đãi khách quý.”

      Tiểu Hoa đến chỗ Hoa di nương lấy rượu truyền lời của Phù Dung, sau đó đến nhà bếp phân phó nữ đầu bếp làm vài món điểm tâm ngon miệng; nếu có lệnh bài này nữ đầu bếp cũng mặc kệ ai kêu cũng làm, muốn ăn tự mình vào phòng bếp mà làm.

      lát sau, Tiểu Hoa bưng mâm đồ ăn thơm ngào ngạt từ phòng bếp bước ra, Tiểu Lượt núp trong bóng tối bỗng nhảy ra, dọa Tiểu Hoa nhảy dựng lên.

      “Tiểu Lượt, huynh muốn dọa chết người a!” – Tiểu Hoa khiển trách.

      làm chuyện gì sai, ban đêm sợ người hù dọa”

      “Người làm sai là huynh ? biết là ai đêm nay trốn tránh dám ra?”

      Tiểu Lượt cười ỉu xìu “Tiểu Hoa ta hỏi muội, tên mặt đen đó chưa?”

      “Nhìn huynh bị dọa kìa, tên mặt đen đó sớm rồi. Tiểu Lượt, huynh làm sao có thể biết người đáng sợ vậy nha?”

      “Ta cũng đâu có biết ” – Tiểu Lượt nghe tên mặt đen đó khỏi liền thoải mái ít, liền thấy trong tay nàng cầm mấy món điểm tâm ngon miệng liền hỏi “Đêm nay có khách quý sao?”

      Khi , Tiểu Lượt còn thuận tay bốc miếng đậu hũ bỏ vào miệng.

      được ăn vụn” – Tiểu Hoa lấy tay gõ Tiểu Lượt cái “Đây là rượu cùng thức ăn Phù Dung nương phân phó để tiếp đãi râu đại hiệp.”

      “Râu đại ca đến đây?” – Tiểu Lượt vui mừng chạy .

      Trong đình Vân trai truyền ra tiếng thở dài trầm thấp.

      “Phù Dung nương, nương khi quan phủ điều tra có ai còn sống sao? ” – Thiên Du hỏi lại lần nữa. “Thế nương có thấy ai trốn hay ?”

      “Khi đó sắc trời quá tối, ta cái gì cũng nhìn thấy, bất quá nghe quan phủ , tìm xung quanh cũng thấy thi thể con của chủ nhân sơn trang, cho nên mọi người đều đoán nàng là là người duy nhất còn sống sót, cũng là mấu chốt phá án duy nhất. nhưng mấy năm gần đây mọi người đều tìm ra nàng, mọi người cũng dần quên chuyện thảm án năm xưa, xin lỗi râu đại hiệp, chuyện cũ ta cũng chỉ biết có vậy thôi, hy vọng là hữu ích đối với huynh.”

      “Phù Dung nương, như vậy cũng đủ rồi.” – Thiên Du cầm ly rượu tong tay uống cạn, Phù Dung lại tiếp tục rót.

      “Râu đại hiệp, có lẽ ta nên nhiều chuyện, nhưng ta hiếu kì, huynh đối với chuyện của cầm kiếm sơn trang quan tâm quá mức.”

      “Này…..”

      Tiểu Lượt thở gấp, hỗn hễn chạy vào “Râu đại ca, huynh có nghĩa khí, huynh đến, cũng gọi ta tiếng.”

      “Tiểu Lượt, nếu mỗi nam nhân vào vọng xuân lâu đều tìm đệ vậy vọng xuân lâu cần nương như chúng ta để làm gì?” – Phù Dung liếc mắt nhìn Tiểu Lượt “Cứ như vậy, ta cho người tìm nam nhân mặt đen kia về cho đệ.”

      “Đừng, đừng…” – Tiểu Lượt sợ hãi lắc lắc tay “Phù Dung tỷ tỷ, tỷ cũng đừng làm đệ sợ, đệ chịu nỗi buổi tối bị dọa đến hai lần.”

      xong, Tiểu Lượt ngồi xuống bên cạnh Thiên Du, cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn.

      “Ăn ngon! Râu đại ca, nếu mỗi ngày huynh đều đến vọng xuân lâu, vậy đệ mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn riêng đặc biệt rồi”

      “Tiểu tử, đệ hưu vượn cái gì, đệ cho rằng đây là nơi nào? Nơi này là chốn tiêu vàng bạc, cho dù là gia tài muôn vạn cũng đủ để tiêu đâu.” – Phù Dung

      “Bất quá cũng chỉ là bửa cơm thôi mà! Đệ hỏi Hoa di nương, chính là nể mặt mũi của Tiểu Lượt giảm giá cho Râu đại ca được hay ?” – Tiểu Lượt

      “Đệ cho là bộ dáng của đệ đẹp sao.” – Phù Dung chọc chọc đầu của Tiểu Lượt “Tiểu Lượt, đệ tới đây sợ Dung bà ngoại vui sao?”

      “Đệ cùng râu đại ca chuyện lát lại trở về, thần biết quỷ hay, bà ngoại biết.”

      Tiểu Lượt thấy cái ly trước mặt Thiên Du trống , liền rót rượu cho .

      “Tiểu Lượt, đệ muốn cướp chén cơm của ta sao?” – Phù Dung giễu cợt .

      “Phù Dung tỷ, đệ cùng râu đại ca là nâng cốc hàn huyên, nhưng đệ vừa uống say, đành phải châm rượu để thay thế, Phù Dung tỷ, tỷ thành toàn cho đệ .” Tiểu Lượt thuận miệng .

      “Haiz, đều là cái cớ của đệ.” – Phù Dung nhàng .

      Tiểu Lượt nhìn chằm chằm Thiên Du chớp mắt, nhìn nhìn, trong đầu liền nhớ đến nụ hôn ở Tương tư lâm, mặt lại nóng lên.

      mặt ta có gì sao?” – Thiên Du hỏi.

      … có.” – Tiểu Lượt ổn định tinh thần, ra vẻ thoải mái : “Đệ suy nghĩ tuy rằng mặt râu đại ca bị râu che lấp, nhưng mà đệ dám khẳng định râu đại ca nhất định là nam nhân phóng khoáng đa tình.”

      Thiên Du cúi đầu cười vài tiếng “Dựa vào cái gì có thể khẳng định như vậy?”

      “Phù Dung tỷ tỷ từng qua, nam nhân biết thương vợ mình, cho dù là Phan An cũng thể sánh bằng. Đệ nghĩ râu đại ca vì muội muội dấu mà để râu, cho nên huynh so với Phan An còn tuấn hơn.”

      Thiên Du chấn động, nghi ngờ hỏi “Tiểu Lượt, vì sao đệ biết chuyện này?”

      Tiểu Lượt vội vàng che miệng, trong lòng thầm nghĩ xong, cũng tại cái miệng làm hại.

      “Đệ….đệ dựa vào ánh mắt của huynh nhìn ra a! con người ta, đẹp nhất, tinh khiết nhất là ánh mắt, mà ánh mắt râu đại ca ôn nhu, lại sáng ngời, cho nên đệ suy đoán nhất định là râu đại ca có người mình thương lòng, mới có thể có ánh mắt ôn nhu đó. Hơn nữa đệ xem sách đều viết như vậy, tiểu thư si tình nhớ người của mình, nên để cho nam tử khác nhìn thấy mặt vì thế mang khăn che mặt để bảo toàn trinh tiết, nhưng nam tử lại thể mang khăn che, nên đành phải để râu a.”

      Phù Dung phì cười “Đoạn đầu có thể đúng , nhưng phần sau chính là bừa đấy. Râu đại hiệp, chỉ có Tiểu Lượt nghĩ thế, trong lòng ta cũng suy đoán như vậy”

      Thiên Du muốn tình cảm của mình bị đem ra bàn tán, liền hỏi “Tiểu Lượt, có phải đệ ở bên ngoài đắc tội với ai rồi ?”

      có a! Đệ luôn luôn ở bên ngoài giúp mọi người làm việc tốt, nhân duyên tốt vô cùng, sao có thể đắc tội với người khác chứ?”

      “Vậy đêm nay nam nhân kia tìm đến vọng xuân lâu là có chuyện gì xảy ra?” – Thiên Du hỏi

      “Đệ cũng muốn biết chuyện gì xảy ra a!” – Tiểu Lượt ủy khuất

      “Cẩn thận chút! Người nọ cũng phải là dạng người bình thường” – Thiên Du nhắc nhở.

      Tiểu Lượt chỉ cần nghĩ đến cảm giác tên nam tử mặt đen kia chỉ cần khoát tay lên vai nàng, nàng liền thể động đậy, lòng liền run sợ.

      “Có huynh ở đây, đệ sợ” – Mắt Tiểu Lượt sáng lên chờ mong nhìn Thiên Du “Râu đại ca, huynh bảo vệ đệ, để đệ bị tổn thương có phải hay ?”

      Thiên Du giật mình chút, biết trả lời như thế nào.

      “Tiểu Lượt, đệ chuyện tựa như nương, đệ có thấy xấu hổ a?” – Phù Dung giễu cợt .

      Tiểu Lượt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, che dấu “Có rượu nhưng có nhạc chưa tận hứng, Phù Dung tỷ, tỷ hát khúc giúp vui .”

      “Tốt!” – Phù Dung ôm tỳ bà “Râu đại hiệp, huynh muốn nghe khúc gì?”

      Thiên Du còn chưa trả lời, Tiểu Lượt liền cướp lời trước “Xướng Lý Thanh Chiếu từ ” (từ: cũng gọi là ‘trường đoản cú’ loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc).

      Phù Dung gãy gãy đàn hai ba cái, nhàng đứng lên, theo thanh ai oán chầm chậm đến tình sầu muộn, sau lúc chỉnh sửa dây đàn, uyển chuyển cất giọng hát “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu. Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu. . . . . ”

      Thiên Du nghe, lại nhớ tới bộ dáng xảo muội muội cũng hát khúc Lý Thanh Chiếu này, trong đầu lên giọng hát và bộ dạng đáng ngày đó; lại nghĩ tới sau nụ hôn ở Tương tư lâm hôm đó, lại mất dạng, vì thế trong lòng phiền muộn uống liên tục ly lại ly rượu ngừng.

      “Râu đại ca, đừng uống như vậy, say chết người đấy.” – Tiểu Lượt khuyên nhủ.

      “Đừng quản ta.” Rượu là tương tư độc, đem tâm tư đau khổ kia đục khoét vỡ nát, như vậy cũng còn bị tra tấn vậy nữa, say ngã nhưng miệng vẫn thầm “Xảo muội muội…xảo muội muội của ta.”

      “Phù Dung tỷ tỷ, râu đại ca say.” – Tiểu Lượt lung lay Thiên Du, hô “Râu đại ca, huynh thể ngủ trong này, râu đại ca, huynh đứng lên, tỉnh, tỉnh nha.”

      “Tiểu Lượt, đừng kêu nữa, đêm nay để ngủ ở phòng ta ” – Phù Dung .

      thể” – Tiểu Lượt thốt ra.

      “Vì sao thể?” – phù Dung khó hiểu nhìn nàng.

      “Bởi vì….” – Tiểu Lượt cũng biết phải ra vì sao, chỉ cảm thấy ngực níu chặt, rất thoải mái.

      “Dù sao huynh ấy cũng thể ngủ ở phòng tỷ, hay là ta đem huynh ấy về thuyền ngủ.”

      “Người to như vậy, làm sao đệ có thể đem lên thuyền.”

      “Đệ….”

      Phù Dung liếc nhìn Tiểu Lượt cái “Tiểu Lượt, đệ ghen a?”

      “Đệ có a.” – Tiểu Lượt đỏ mặt

      “Yên tâm , say thành cái dạng này, cũng thể làm được chuyện gì, mau giúp tỷ dìu về phòng tỷ .”

      “Ách,” hai người cố gắng đỡ Thiên Du vào phòng Phù Dung, đặt ở nhuyễn tháp, Tiểu Lượt còn giúp đắp chăn, nhìn chăm chú vào mặt Thiên Du ngủ say.

      “Tiểu Lượt, đệ mau trở về, cẩn thận Dung bà ngoại tìm thấy đệ.” – Phù Dung nhắc nhở .

      “Ân” – Tiểu Lượt lên tiếng nhưng chân vẫn động đậy.

      “Đừng chỉ dùng miệng trả lời, chân cũng bước a, đệ mau về , đừng ở trong này chướng mắt ta.” – Phù Dung đem Tiểu Lượt đẩy ra khỏi cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại.

      Tiểu Lượt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ bên trong nam quả nữ, lòng của nàng liền đau, như vỡ nát ra.

      Cho đến khi đèn trong phòng bị thổi tắt, nàng mới ảm đạm rời .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      đêm trằn trọc khó ngủ, vất vả chờ đến khi sáng, Tiểu Lượt vội vàng rửa mặt, ra khỏi phòng.

      “Tiểu Lượt, còn chưa có ăn sáng, con định đâu?” – Dung bà ngoại .

      “Con đến vọng xuân lâu tìm Phù Dung tỷ!”

      “Tiểu Lượt, con cũng phải là ngày đầu đến đây, con biết các nương ở đây đến giữa trưa rời giường sao?”

      “Nhưng là….con có việc gấp.” Tâm của Tiểu Lượt sớm treo lơ lửng chỗ râu đại ca.

      “Có việc gì gấp mà phải ầm ĩ giấc ngủ của Phù Dung nương a? Đến đây, ngồi xuống đem bát cháo gạo kê này ăn , đợi đến trưa lại tìm Phù Dung.”

      Tiểu Lượt đành phải nghe lời ngồi lại trong phòng, há miệng ăn ngụm cháo.

      “Bà ngoại, có phải Âu Dương gia còn có kẻ thù hay ? Tại sao con phải giả nam nhân mà trốn tránh.” – Tiểu Lượt nhớ tới tên mặt đen kia.

      Dung bà ngoại chấn động “Tiểu Lượt, có phải con nhớ tới chuyện gì ?”

      “Con cũng thể nhớ được chuyện gì, chỉ là tùy tiện đoán thôi.” – Tiểu Lượt trầm ngâm lúc, mới chậm rãi hỏi

      “Bà ngoại, con còn phải mặc nam trang bao lâu?”

      “Tiểu Lượt, …..con có phải xảy ra chuyện gì hay ?” – Dung bà ngoại kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt, trong lòng có chút bất an.

      Tiểu Lượt nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của bà ngoại, lại đành lòng, vì thế làm cái mặt quỷ, cười hi hi “Bà ngoại, đùa với bà thôi, con cảm thấy nam nhân so với nữ nhân còn tự tại hơn, con còn sợ bà đột nhiên bắt con trở lại làm nương nha.”

      xong Tiểu Lượt đứng dậy, ra ngoài.

      “Tiểu Lượt, con đâu?”

      “Con đến bờ sông dạo!”

      Tiểu Lượt bước ra khỏi vọng xuân lâu hướng bờ sông bên kia tới.

      Thuyền của Thiên Du im lặng bỏ neo bên bờ sông, Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, lại chung quanh, trở về chỗ cũ lần đầu hai người gặp mặt.

      Đột nhiên, nàng nghĩ tới chủ nhân của chiếc thuyền này ngủ ở giường của Phù Dung tỷ tỷ, trong lòng nhất thời xuất ghen tuông, vì thế liền nhảy lại lên bờ, mở dây thuyền, hai tay đẩy cái, chiếc thuyền liền bập bềnh trôi .

      Tiểu Lượt ngồi bên bờ sông, cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, nàng nhìn ánh mắt, môi, mái tóc trong nước, đều mất bộ dáng của nó.

      Tõm tiếng, giọt nước mắt rơi vào trong nước.

      Bà ngoại, con phải như vậy tự nhìn mình mất thanh xuân, muốn đến khi nào a? Râu đại ca, ta muốn lần nữa mặc vào xiêm y xinh đẹp, má phấn môi hồng, đứng trước mặt huynh, rằng Tiểu Lượt là nữ nhân, sau đó xướng khúc cho huynh nghe, mà ánh mắt nhu tình như nước kia chỉ nhìn mình ta…Nàng ảm đạm nghĩ.

      Đột nhiên, mặt sông lên khuôn mặt tên mặt đen hôm trước, làm Tiểu Lượt sợ tới mức kinh hoàng biến sắc, kích động đứng lên, xoay người bỏ chạy.

      “Tiểu huynh đệ, đừng sợ, ta phải người xấu, ta chỉ muốn làm việc, ta làm tổn thương đệ.”

      Thạch Lỗi ở phía sau đuổi theo, bất quá cũng dám lại quá gần, sợ làm Tiểu Lượt hoảng sợ.

      “Ta lại biết ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

      “Tại hạ là Thạch Lỗi, cảm thấy tướng mạo đệ nhìn giống vị bằng hữu của ta, thầm nghĩ muốn với đệ vài câu, ta có ác ý.”

      “Ta quản ngươi kêu thạch lỗi hay thạch đầu? Ta biết, cho nên cùng với cố nhân gì đó của ngươi cũng có quan hệ với ta. Ngươi mau cách xa ta, đừng dây dưa với ta nữa.”

      Tiểu Lượt thấy đuổi theo phía sau, lười cùng tranh cải, liền đề khí người liền bay lên.

      Thạch Lỗi dự đoán Tiểu lượt làm như vậy, vì thế hai chân nhảy lên, cả thân hình cũng bay lên.

      “Cái này thảm! Râu đại ca, mau tới cứu ta a….” Tiểu Lượt trong lòng thầm la lên, cũng dùng toàn lực trốn tránh.

      Bay vọt đoạn đường dài, Tiểu Lượt dần cảm thấy lực bất tòng tâm, thân hình càng ngày càng nặng nề, Tiểu Lượt nghĩ muốn hạ xuống, lại liếc mắt quan sát, phát mình sông, liền hoảng sợ.

      Thạch Lỗi nhìn ra được thể lực của Tiểu Lượt thể chống đỡ, thấy nàng sắp rơi xuống sông, muốn đưa tay giúp đỡ nàng bình an rơi xuống đất, bỗng nhiên có đạo kiếm quang sắt bén đâm tới, Thạch Lỗi lộn ngược ra sau, tránh được kiếm này.

      “Râu đại ca!” Tiểu Lượt nhìn thấy là râu đại ca liền vui mừng hô to tiếng, thân thể mệt mỏi, rốt cục còn sức lực, liền thẳng tắp rơi xuống.

      Thiên Du bay nhanh đến chỗ Tiểu Lượt, trước khi nàng rơi xuống nước liền tiếp được nàng, sau đó đem nàng trở lên bờ, nhàng đặt ở cỏ, lo lắng hỏi “Tiểu Lượt….”

      Tiểu Lượt chậm rãi mở mắt ra, cười ngọt ngào “Râu đại ca, đệ biết huynh nhất định cứu đệ….”

      Thiên Du thấy Tiểu Lượt có chuyện gì liền an tâm, đứng lên đến chỗ Thạch Lỗi.

      “Huynh đài rốt cục là ai? Có thù oán gì với Tiểu Lượt ?” – Thiên Du chấp tay hỏi.

      có!” – Thạch Lỗi liếc mắt nhìn Thiên Du cái, “Ta chỉ lần thấy ngươi ở cầm kiếm sơn trang quanh quẩn, xin hỏi ngươi cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ gì?”

      Thiên Du sửng sốt chút, lạnh lùng “Cùng ngươi có quan hệ.”

      “Chỉ cần cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ, liền cùng Thạch Lỗi ta có quan hệ, ta nhất định điều tra ra.”

      Thạch Lỗi chắp tay “Sau này còn gặp lại!”

      Thiên Du nhìn chằm chằm bóng dáng rời của Thạch Lỗi, suy nghĩ: là hắc y nhân lúc trước sao? thế nhưng có thể theo dõi mình trong bóng tối, mà mình chẳng thể phát giác.

      Tiểu Lượt thấy xa mới yên tâm mà bước lên phía trước.

      “Râu đại ca, huynh xem tên mặt đen này có phải là hắc y nhân lúc trước ? Như vậy cũng có thể là hung thủ hại cầm kiếm sơn trang. Râu đại ca huynh thấy đệ có đúng ?” – Tiểu Lượt hứng thú dào dạt , đổi lại Thiên Du lạnh lùng nhìn nàng.

      “Tiểu Lượt, ta với đệ lúc ở bên ngoài phải cẩn thận chút, đừng khắp nơi trêu chọc thị phi, làm cho người khác quan tâm được sao?” – Thiên Du nghiêm túc răn dạy.

      “Đệ nào có! Buổi sáng đệ tỉnh dậy liền ra bờ sông tản bộ, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi bên bờ sông ngắm phong cảnh, lại có người chủ động lại đây trêu chọc đệ, đệ có thể làm gì chứ?” – Tiểu Lượt ủy khuất trề môi.

      “Quên , về sau chính mình cẩn thận chút, có chuyện gì đừng ở bên ngoài lêu lõng.” Thiên Du sau khi say rượu đầu có hơi đau, đến bờ sông, hai tay múc nước rửa mặt, cho nước lạnh làm tỉnh táo đầu óc, lấy lại tinh thần.

      Lúc này Thiên Du phát thấy thuyền sông, đưa mắt tìm kiếm.

      “Tìm cái gì?” – Tiểu Lượt biết còn cố hỏi.

      “Thuyền của ta.”

      “Thuyền của huynh….” – Tiểu Lượt cười gian xảo cười “Đưa mắt chung quanh tâm mờ mịt, thuyền nhàng nghìn dặm xa xôi.”

      Thiên Du nghe xong, hướng mắt nhìn xa xa, lại thấy điểm thuyền , khỏi tức giận “Là ai có lá gan lớn như vậy? Dám động đến thuyền của ta.”

      “Là Tiểu Lượt làm đó!”

      Thiên Du trừng mắt nhìn “Tiểu Lượt, vì sao đệ làm như vậy?”

      “Râu đại ca, huynh phải thích ôm nương ôn hương ngủ sao, còn quan tâm chiếc thuyền rách nát của huynh làm gì?” – Tiểu Lượt ghen tị .

      “Đệ quá hồ nháo rồi đó.” – Tiểu Lượt xoay người lên bờ, ngồi xuống dựa vào gốc cây đại thụ, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

      “Râu đại ca, huynh tức giận sao?” – Tiểu Lượt theo sát lên, ngồi bên cạnh “Như vậy liền tức giận, huynh cũng làm mất phong thái đại hiệp .”

      Thiên Du thèm nhìn nàng.

      “Đệ làm vậy cũng là tác hợp cho huynh cùng Phù Dung tỷ tỷ a. giờ huynh có thuyền, buổi tối nhất định có chỗ ngủ, Phù Dung tỷ tỷ tâm địa mềm yếu, nàng nhất định giúp đỡ huynh. Huynh phải cảm tạ đệ mới đúng, như thế nào lại quan tâm đến đệ như vậy?”

      Thiên Du vẫn thờ ơ.

      Đúng rồi, trong lòng Râu đại ca có xảo muội muội, làm sao lại có thể cùng Phù Dung tỷ ở chỗ, tại trong lòng huynh ấy nhất định trách mình nhiều chuyện. Trong lòng Tiểu Lượt sốt ruột, cũng bất chấp ghen tuông với xảo muội muội hay là Phù Dung tỷ, nàng chỉ sợ râu đại ca để ý tới nàng.

      “Râu đại ca, huynh đừng quan tâm đệ, để đệ xướng khúc nhạc dân gian xin lỗi huynh nha.”

      Tiểu Lượt suy nghĩ chút, liền mở miệng ngâm nga:

      Trăng mùng , là hàng mi cong cong của muội, ca ca hái hoa tết thành nón, thừa dịp muội muội ngủ say, đội lên đầu cho muội.

      Trăng mười lăm, là cái mặt tròn tròn của muội, ca ca trộm mua son hồng giấu trong tay áo, thừa dịp muội ngủ say, liềm trộm vẽ lên mặt muội.

      Muội muội ơi muội muội, kiếp này muội là tân nương của ca ca.

      Ca ca ơi ca ca, kiếp sau muội phải làm nương của huynh.

      Thiên Du mở to mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt.

      “Khúc hát này….”

      Biểu tình kinh ngạc này của Thiên Du, Tiểu Lượt tập mãi thành thói quen.

      “Có phải huynh muốn hỏi tại sao đệ thuộc bài hát này ? Râu đại ca, khúc này cũng phải khó khăn gì, dù là tiểu hài tử ba tuổi phố đều có thể đọc thuộc, huynh cần ngạc nhiên như thế.”

      Đúng vậy, đây là khúc đồng dao ai cũng có thể thuộc, nhưng quan trọng câu cuối cùng ‘kiếp sau muội phải làm nương tử của huynh.’lại bị xảo muội muội bướng bỉnh sửa thành ‘kiếp sau muội phải làm nương của huynh’, Tiểu Lượt làm sao có thể cũng hát như vậy chứ?

      Thiên Du nghiêng thân mình, hai tay nâng mặt của Tiểu Lượt lên, cẩn thận nhìn ánh mắt của nàng, cái mũi, cùng với đôi môi đỏ tươi, đều cực kì giống nữ nhân hôn ở Tương tư lâm trong ngày lễ nữ nhân – xảo muội muội của .

      “Râu đại ca, huynh....muốn làm gì?” – tim Tiểu Lượt đập mạnh, ngày đó ở tương tư lâm, Râu đại ca cũng nhìn nàng như vậy, sau đó lại hôn nàng...

      Nghĩ đến đây, tâm của Tiểu Lượt loạn như ma, mặt lại đỏ.

      “Tiểu Lượt, ta thấy đệ rất giống người.”

      “Tất nhiên là giống nương của đệ nha.” – Tiểu Lượt linh hoạt cười , vội vàng đứng lên.

      “Đệ ... ra ngoài lâu lắm rồi, bà ngoại chắc rất lo lắng, đệ về trước đây.” – xong Tiểu Lượt chạy như bay.

      Thiên Du đưa mắt tiễn bóng dáng nhắn yếu ớt kia, thầm nghĩ: Rốt cục Tiểu Lượt là ai?
      tart_trungsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :