1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xú giai nhân - Hiểu Bì Phong ( Hoàn - 15c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6


      Gần năm trôi qua ta vẫn như cũ nhàn nhã sống trong phủ viện Hà gia, ngày ngày tay xách lồng chim tay dắt Tiểu Hoàng, dẫn theo Yến Nhi đến bên hồ đùa nghịch bầy cá, đùa cá xong lại dạo bước vòng quanh ngắm lá ngắm cây. Nhưng hôm nay đặc biệt khác hẳn mọi khi, ta lòng vòng xung quanh phủ nữa mà ngoan ngoãn ngồi tại Hàn Mai viện của mình, an ổn yên lặng cho Yến Nhi sửa soạn điểm trang.

      Hôm nay là ngày Linh Phân mời ta vào cung bồi nàng cùng con trai. năm trôi qua có rất nhiều thay đổi, Lệ Dung trở thành phi tử được hoàng đế sủng ái nhất, Linh Phân lại từ thăng chức lên thành hiền mẫu, bây giờ bế tay đứa con trai bụ bẫm gần được tuổi. hơn hai tháng ta vẫn chưa được gặp nàng cùng đứa , cũng có đôi chút chờ mong.

      Đến đón ta là cỗ xe ngựa đến từ hoàng cung, gỗ đen sáng bóng, rèm lụa phất phơ, hoa văn điêu khắc hai bên uốn lượn xuôi theo thân xe, toát lên cỗ khí chất cao sang quý phái. Ta nắm lấy tay Yến Nhi bước lên xe, vén rèm vào trong, an tĩnh nhắm mắt chờ đợi trong lúc lên đường đến hoàng cung.

      Qua hồi lâu, rốt cuộc ta cũng đến nơi cần đến, xe ngựa chỉ có thể đến trước cổng hoàng cung, thể vào, ta đành phải xuống xe mà bộ. Dẫn dắt ta cùng Yến Nhi là nữ quan xinh xắn, trước đây từng có vài lần ta vào hoàng cung, thăm Linh Phân viếng Lệ Dung, nhưng chưa bao giờ có thể nhìn nơi này, bây giờ cũng vậy, ta dám ngẩng lên, chỉ cúi đầu theo nữ quan mà thẳng về hướng. Ai biết được liệu có khi nào vì nhìn ngó lung tung lại bị chém đầu, ta dám liều mạng . Ta là người, phải gián.

      quãng đường dài, vòng vèo qua biết bao nhiêu cung điện, rốt cuộc ta cũng có thể ngồi thở ra hơi dài thả lỏng trong cung viện của Linh Phân, mỉm cười kể cho nàng nghe về cuộc sống của ta cùng đàn chim bầy cá, Yến Nhi và Tiểu Hoàng. Ta biết khi đối mặt với hậu cung như lang sói kia Linh Phân trở thành người như thế nào, nhưng trước mặt ta, nàng vẫn là tiểu Linh Phân ngây thơ đáng ngày nào.

      Ta từng nghe qua nương kể về những cuộc chiến tranh giành sủng ái trong chốn hậu cung, cụ thể như thế nào ta biết, nhưng có thể cảm giác được đấu tranh chắc chắn rất khốc liệt, mấy mươi người đàn bà tranh kẻ đàn ông, khác gì bầy cá của ta tranh con giun được ta bâng quơ thả xuống giữa hồ, cắn nhau đến trầy vây sứt vảy, con đớp được mồi chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng trở ra.

      Ta lấy tay chọt chọt vào bên má hồng hào phấn nộn của tiểu hoàng tử, lần nào cũng phải đợi đến lúc ngủ ta mới dám đến bên, nếu lại bị khuôn mặt của ta dọa cho sợ hãi. Lúc đó bị khóc thét lên làm cho hoảng hồn phen, ta dám liều mạng tái phạm lần hai, chỉ hận nha đầu Linh Phân kia, chịu đến dỗ con trai mà ngồi bên ôm bụng cười ngất ngây.

      Ta nhìn Linh Phân, sắc mặt có chút tái xanh nhưng thần thái trông vô cùng thản nhiên sầu lo, trong lòng cũng cảm thấy an tâm. Linh Phân xinh đẹp diễm lệ như Lệ Dung, chỉ dừng lại ở mức thanh tú, tính tình lại hồn nhiên biết đưa đẩy, đôi khi còn tỏ ra thô lỗ hợp với tiểu thư khuê các, vì vậy chỉ được hoàng thượng sủng ái lần duy nhất, sau đó là vắng lạnh nàng cho đến bây giờ.

      Nhiều người cho rằng Linh Phân số may mắn, chỉ được sủng hạnh đêm mang long thai, điạ vị vì thế mà thay đổi dù bị long nhan lạnh nhạt, nào có ai biết trong đó, chỉ có ta biết, Linh Phân biết, cùng ông trời biết.

      Ta ngồi bên nôi chọc đứa , Linh Phân ngồi dựa vào bên vai ta, tầm mắt nhìn về khoảng vô định, nỉ non như đứa trẻ mách chuyện cùng mẫu thân, kể lể cho ta nghe những gì xảy ra với nàng ở nơi chốn lòng người thâm độc này.

      Ta chiều vuốt ve mái tóc tơ nhung huyền của nàng, Linh Phân, đứa trẻ này từ khi sinh ra mang mệnh khổ. Mẫu thân nàng vốn là nha hoàn hồi môn mà chính thê của Nhếp Viễn Phi mang theo về nhà chồng, Cẩm Tú Loan. Khi Nhiếp phu nhân mang thai, vì muốn giữ tâm Nhiếp Viễn Phi ở lại nên mới cắn răng đưa Cẩm Tú Loan lên giường của , vì thế mà Linh Phân được ra đời.

      Những đứa con của Nhiếp Viễn Phi đều do phu nhân sanh ra, những thiếp thất khác hoặc có cơ hội có con hoặc gặp nạn trong lúc mang thai, đều thể thuận lợi sinh ra hài tử, chỉ có Linh Phân là ngoại lệ, vì nàng là do Cẩm Tú Loan sinh ra, đồng thời còn bởi vì nàng phải nam nhi. Dựa theo huyết thống, nàng chính là muội muội của ta, muội muội số khổ bị chính cha ruột của mình bán vào tay gã đàn ông tệ bạc hiểu thế nào là thương.

      - My Thiền ngươi biết , nếu có điều ước, ta ước nguyện mình phải nữ nhi của .

      - My Thiền, ta vẫn nhớ ngày đó, lời nào sai người loạn côn đánh chết mẫu thân trước mắt ta, chỉ vì người nào đó mẫu thân trộm ngọc bội hồi môn của lão phu nhân, đến khi làm , mẫu thân ta cũng chết rồi, chỉ ậm ờ thả ta ra khỏi nhà củi, lời xin lỗi, cứ thế rời

      - Nhiều lúc ta cảm thấy ganh tỵ với ngươi, ngươi tuy xấu xí nhưng có phụ thân bảo bọc, có mẫu thân thương, còn ta? Chỉ là hình ảnh đến từ những giấc mơ… Ta cứ thế chìm đắm trong những giấc mơ ngọt ngào, sống vô định có mục đích, giao trọn tương lai vào tay đại nương. Nhưng rồi ngày ta gặp chàng, ta phát ta muốn ở bên chàng, muốn thương chàng, muốn vì chàng mà sanh hài tử…

      - Nhưng phụ thân cho ta và chàng ở bên nhau, với ta giết chàng nếu ta chịu tiến cung, bọn ta bỏ trốn, nhưng rồi sao? Ta bị bắt lại, còn chàng vì ta mà đôi chân bị đánh gãy, rồi bị người vất nơi nào đó, My Thiền…

      Linh Phân ôm lấy ta mà òa khóc nức nỡ, ngày hôm ấy biết tin ta liền đến gặp nàng trong Nhiếp phủ, khi ấy Linh Phân nằm chỗ mất hồn như người chết, cho đến bây giờ, chuyện đó vẫn như vết dao mà cắt sâu vào trong tim nàng.

      - My Thiền, ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi giúp ta được ? Giúp ta mang theo đứa rời .

      Linh Phân nắm lấy tay ta, tha thiết năn nỉ, còn ta lại dở khóc dở cười, ta rốt cuộc trong mắt nàng hóa thành thứ thần thánh gì? Vì sao mỗi lần có chuyện đều đến tìm ta, hơn nữa lại còn là những chuyện tày đình đủ cân lượng để lấy mấy mươi cái đầu của cả Hà gia? Ta mạo hiểm lần, lần ấy run sợ thế nào ta cũng quên, cho nên thể tiếp tục liều mạng lần hai, dù sao ta cũng phải sống cho mỗi mình ta, đành bất đắc dĩ lắc đầu.

      Linh Phân nài nỉ nữa, nàng cũng hiểu nỗi khổ của ta, chỉ im lặng tiếp tục gục lên vai ta, nhìn ta trêu đùa đứa ngủ trong nôi.

      - Báo, Lệ phi tới thăm.

      Tiếng của công công bên ngoài vang lên làm ta thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng cùng Linh Phân đứng dậy. Tỷ tỷ của ta sau khi tiến cung được phong làm phi, ban cho chức hiệu Lệ Phi, hôm nay nàng ta tới đây là muốn làm gì? Là vì biết ta tiến cung nên mới tới sao? đúng, trước nay Lệ Dung luôn cầu tránh ta càng xa càng tốt, lí nào nàng ta lại tự mình tìm đến gặp ta, có lẽ là chỉ viếng thăm bình thường mà thôi, dù sao cấp bậc của Linh Phân vẫn nàng, hơn nữa còn có tiểu hoàng tử.

      Đứa ? Ta rùng mình nhìn đến đứa trẻ say ngủ trong nôi, cảm giác có gì đó phải, nhưng ta vẫn biết đó rốt cuộc là chuyện gì, vặn khăn lụa trong tay, tiếng bước chân của Lệ Dung gần kề, ta chỉ kịp dặn dò Yến Nhi câu, sau đó theo Linh Phân ra đón Lệ Dung.

      Tỷ tỷ của ta càng ngày càng xinh đẹp, ngày hôm nay nàng bận chiếc áo gấm màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng lấp lánh, mái tóc búi cao giắt châu thoa lộng lẫy, giữa vầng trán cao trắng nỏn tỉ mỉ vẽ đóa liên hoa, cả người xinh đẹp như bông hoa mẫu đơn kiều diễm vươn mình nở rộ, chả trách hoàng thượng lại si mê nàng đến thế.

      - My Thiền tham kiến Lệ Phi nương nương.

      Ta cúi mình theo lễ chào hỏi Lệ Dung, nàng cười phất tay bảo ta đứng lên, sau đó cũng hướng Linh Phân mà hành lễ. Chào hỏi xong xuôi, ba chúng ta trước mặt bao người thể tình tỷ muội thắm thiết, dắt tay nhau vào bên trong.

      Tiểu hoàng tử vẫn còn say ngủ, chẳng màng đến xung quanh xảy ra việc gì, mặc cho chúng nữ chuyện trò rôm rả. Lệ Dung hôm nay đặc biệt vui vẻ, nàng cười rất nhiều, cũng nhiều, đa phần là hướng ta hỏi thăm về phụ thân cùng nương, sau đó mới kể đến chuyện mình.

      Trò chuyện hồi, Lệ Dung bỗng hỏi thăm tiểu hoàng tử, sau đó có ý muốn bế , Linh Phân thể đồng ý, ta lại càng thể cản, chỉ lo lắng nhìn nàng bế đứa con của Linh Phân tay, trong lòng ngừng cầu nguyện có chuyện gì xảy ra.

      Rốt cuộc Lệ Dung cũng đặt đứa bé xuống, quay lại chuyện cùng chúng ta, khiến ta khỏi nhõm thở phào hơi trong lòng, xem ra ta vì ám ảnh bởi những câu chuyện nương kể nên suy nghĩ quá nhiều, dạo này đầu óc được thanh tịnh, khi về nhà nhất định phải siêng năng dẫn Tiểu Hoàng đến chuyện cùng đàn chim bầy cá.

      tiếng the thé lại vang lên bên ngoài, cung nữ của Linh Phân vào báo vừa có sứ thần cống nạp lễ vật, hoàng thượng chia ra phần đến thưởng cho Linh Phân cùng tiểu hoàng tử. Linh Phân quá vui mừng, chỉ ậm ừ gật đầu, nhưng có Lệ Dung ở bên, nàng thể bước ra xem, bèn cùng Lệ Dung ra bên ngoài nhận lễ, bỏ lại ta nơi này cùng tiểu tử say ngủ trong nôi.

      Ta bình thản nhấc tách trà nhấp ngụm, vừa định đặt xuống bàn tiếng ư hử khọt khẹt khe khẽ vẳng vào tai. Ta hồ nghi nhìn xung quanh, hồi sau mới phát tiếng động đó là phát ra từ trong nôi của tiểu hoàng tử, bèn đứng dậy nhanh chân về phía .

      Tiểu hoàng tử khọt khẹt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, giống như muốn lấy ra vật gì đó vướng trong cổ họng, gương mặt tròn tròn bụ bẫm giờ đây xanh mét, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả áo. Ta hoảng sợ vừa hô to gọi cung nữ vừa đưa tay bế lên, dùng khăn lụa lau bọt mép sùi ra từ khóe miệng nhắn của đứa trẻ.

      há miệng thở khò khè, đôi mắt to tròn hé mở nhìn ta, ở khóe bên kia còn đọng long lanh giọt nước mắt, hướng ta nhi nha nhăn mày khọt khẹt có vẻ rất đau. Ta bật khóc, hướng bên ngoài mà gào thét gọi người, đứa này lúc nãy vẫn còn an tĩnh ngủ, như thế nào lại trở nên như thế này?

      Tiếng bước chân dồn dập vang lên, các cung nữ rốt cuộc cũng tới nơi, nhưng các nàng lại chỉ bối rối đứng xung quanh nhìn ta mà biết làm gì, ta điên tiết hướng các nàng mà hét lên

      - Gọi thái y, các ngươi đứng đó làm gì? Mau gọi thái y!

      Linh Phân rốt cuộc cũng chạy tới nơi, nàng sà tới bên ta, bàn tay run run vừa muốn bế đứa vừa như sợ hãi làm tổn thương thân thể yếu nằm tay ta, nước mắt rơi xuống lả chả như mưa mùa hạ.

      - My Thiền… hoàng nhi… sao… sao lại thế này?…

      Có lẽ đứa bị vướng thứ gì trong cổ họng, ta ngửa đầu hướng lên , tay bóp má cho há miệng ra để Linh Phân giúp lấy ra dị vật, chỉ thấy tiểu hoàng tử co người lên dữ dội, oằn người ho tiếng vang, sau đó thân thể bé xụi lơ gục trong lòng ta, im lìm nhắm mắt.

      Ta thoáng ngẩn ngơ người, hay biết Linh Phân ngất xỉu khi nào, chỉ còn cảm giác được thân nhiệt dần giảm xuống của đứa trẻ, hoảng hốt tìm kiếm nhịp đập của sinh mạng trước đây mấy phút vẫn còn tồn tại, mắt đờ đẫn nhìn mảnh đỏ thẫm vươn tay, lặng lẽ từng giọt xuống nền đất lạnh
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7


      Ta biết mình đến đây từ lúc nào, chỉ nhớ tiếng lạnh lùng của Lệ Dung, tiếng thét phẫn nộ của hoàng đế, cùng những bàn tay to lớn lạnh lẽo mang ta đến nơi này.

      Ta dựa đầu vào tường đá lạnh, ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua, ta nhớ tiểu hoàng tử, ta nhớ Linh Phân, còn nhớ cả Lệ Dung, khỏi cười khan hai tiếng. Ta xem người là người nhà, nhưng người lại xem ta là cái gai cần diệt trừ, ta hết lòng giúp đỡ người, đổi lại người giết con của muội muội ta, giá họa cho ta, đẩy ta vào tử lao cảm nhận cái lạnh giá của chết chóc gần kề.

      Làm người ai cũng có sai lầm. Ta giúp nàng, chính là sai lầm.

      Tiểu hoàng tử chết rồi, Linh Phân ra sao? Ta vào tử lao, biết Yến Nhi thế nào, còn có phụ thân, còn có nương?

      Linh Phân liệu nàng có hận ta? Đó là con của nàng và . Nhắc đến … liệu cũng hận ta?…

      Ta co mình rúc vào góc mặc kệ gió lạnh ùa vào, trơ mắt nhìn những con chuột chạy loanh quanh đại lao u tối qua ánh trăng vằng vặc xuyên qua song cửa gỗ. Bỗng giữa tiếng chuột chạy loạt xoạt trong đống rơm vang lên vài tiếng bước chân hữu lực.

      - Hà My Thiền, có Duyệt Lăng vương gia đến thăm ngươi.

      Tiếng của cai ngục vang lên cùng tiếng leng keng mở khóa, dáng người cao lớn bước vào, sau đó phất tay bảo mọi người lui ra. Giữa đại lao phủ rơm giá lạnh đầu hôm, phảng phất vài tia sáng màu vàng từ ánh trăng tròn cao có hai bóng dáng đối diện nhau, co rúm, đứng thẳng, là ta, cùng Duyệt Lăng Vương.

      - Tội dân tham kiến vương gia.

      Ta chuyển tư thế từ co rúm sang quỳ thẳng, theo lễ mà khấu đầu. là vương gia, ta là tử tội, cái khấu đầu có gì là sai, ta cũng cần tỏ ra cương liệt, đôi khi ta cảm thấy nếu muốn người giúp đỡ, làm người phải nên biết điều chút. ậm ừ, vươn tay đỡ ta ngồi dậy.

      - Nha đầu tên Yến Nhi là nha hoàn của ngươi?

      - Nàng là bạn của tội dân, phải nha hoàn.

      Ta đính chính, Duyệt Lăng Vương cũng bình luận gì thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục.

      - Lúc chiều nàng ta vừa khóc vừa chạy đến vương phủ đòi phải gặp được ta…

      Là do ta phân phó. Trước khi tiến ra chào hỏi Lệ Dung, ta dặn dò Yến Nhi lặng lẽ trốn ra cửa cung canh chừng, nếu ta có việc gì ở đấy đợi ta cùng về, nhưng nếu nghe ngóng được ta xảy ra chuyện, phải ngay lập tức tìm gặp Duyệt Lăng Vương, nhắc cho nhớ ân tình khi xưa, nhờ vả giúp đỡ.

      - Ta đến gặp hoàng huynh tìm hiểu mọi chuyện, kết luận mà hình bộ đưa ra là chất nhi của ta bị trúng độc, còn nàng là hung thủ.

      - Ta giết đứa đó làm gì?

      - Lệ Phi… có với hoàng huynh chuyện, liên quan đến đến quan hệ huyết thống của nàng cùng Nhiếp gia.

      Quả nhiên. Ta nhếch miệng cười mỉa mai, câu chuyện khi xưa nương kể để nàng thông cảm với ta, nay lại bị nàng dùng để hãm hại ta. câu chuyện về đứa con vì muốn trả thù cha mình, nhẫn tâm hạ độc giết chết chất nhi, phá hủy cuộc đời của em , ai lại tin, nếu ta là người ngoài cuộc, ta cũng tin.

      - Chuyện đó là ? Nàng là con của Nhiếp Viễn Phi?

      Duyệt Lăng Vương giọng điệu nghi ngờ dò hỏi, ta phủ nhận, gật đầu. hít vào hơi sâu, lầm bầm trong miệng, ta nghe được loáng thoáng cái gì đó “ thể ngờ…”. Đúng thể ngờ, đứa con mà Hà thượng thư hằng thương ra lại là cốt nhục của Nhiếp tướng quân, hơn nữa phải biết, biết ràng, chỉ có cha ruột của đứa hề hay biết.

      - Nàng kể lại toàn bộ việc cho ta nghe.

      Ta tựa đầu vào tường, chậm rãi kể lại tất cả cho kẻ trước mặt. Duyệt Lăng Vương mặt biểu tình, chắp tay sau lưng đứng thẳng giữa đêm đen, yên lặng lắng nghe ta kể chuyện. Giờ phút này, qua vài tia sáng mờ ảo mông lung của ánh trăng, giữa bụi mờ lơ lửng giữa trung là gương mặt tuấn duật. Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ Duyệt Lăng Vương đến vậy, rất đẹp, cái đẹp vượt xa thẩm mỹ quan của nhiều người, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, trầm sâu thấy đáy, khiến người nhìn vào đấy như bị hút mất hồn, chìm đắm say mê.

      Ta nuốt nước miếng, kể câu chuyện dài khiến ta khan cổ họng thôi, ta đưa tay sờ sờ đôi môi, môi của ta cũng khô đến muốn nứt ra, khá là đau.

      - Theo như lời nàng kể, Hà Lệ Dung là đáng nghi nhất?

      Ta dám trả lời, muốn nghĩ sao nghĩ, ta chỉ là tử tội, phải quan điều tra, càng nhiều lời càng mau chết, ta chỉ muốn giữ mạng, cầu gì thêm. Hơn nữa cần ta lên tiếng, Duyệt Lăng Vương trước mặt tự trả lời, sau đó lại đưa ra câu hỏi khác. cứ thế lầm bầm lầu bầu, tự vấn tự đáp, thèm đếm xỉa tới ta. Ta cũng thèm đếm xỉa tới , mắt nhíu lại, đầu gục bên, thiếp lúc nào hay.



      - Hà My Thiền, mau tỉnh dậy, hôm nay là ngày xử án ngươi, còn muốn ngủ tới lúc nào?

      Tiếng quát gọi khiến ta giật mình choàng tỉnh, ta chưa kịp đưa tay dụi mắt bị cai ngục đến lôi , chỉ kịp cảm nhận vật trượt khỏi người rơi xuống đất trong lúc ta đứng lên, quay đầu nhìn lại thấy chiếc áo bào màu tím yên lặng nằm mặt đất.

      Tên Duyệt Lăng Vương này làm người cũng tệ, còn biết đắp áo giúp ta chống lạnh, ta mỉm cười vừa ngẫm nghĩ vừa lê đôi chân tê rần theo cai ngục.

      Ta im lặng cúi đầu quỳ giữa triều, đáng lẽ ra nên xử lí ta ở công đường, nhưng vì liên quan đến quá nhiều thế lực, là gia đình của hoàng thượng, hai là Nhiếp tướng, ba là Hà phủ, lại còn có Duyệt Lăng Vương chen thêm chân vào, xét cả công lẫn tư, mức độ ảnh hưởng của ta quả quá lớn, vậy nên thể làm qua loa sơ sài.

      Lúc ta vừa bước vào suýt nữa bị phụ thân lao tới ôm lấy, may mắn có người ngăn người lại, ta ngẩng đầu nhìn người, lão nhân gia dường như già thêm mấy tuổi, đôi mắt đỏ hồng như vừa mới khóc xong. Người gì, chỉ gật đầu ra hiệu ý bảo ta an tâm, ta cũng hướng người cười, ta biết lòng mình tại có an tâm hay , chỉ thấy ấm áp, nụ cười này của ta, là tâm tràn đầy hạnh phúc.

      Phía là hoàng thượng trong vai trò thân nhân nạn nhân, đồng thời kiêm luôn người xét xử, lúc này hờ hững nhìn ta, mặt thoáng chút chán ghét. Ta làm như thấy, tốt nhất là để ý, trước nay đều vậy, mỗi lần nhìn thấy ta đều như cố chạy xa, bộ dáng như sợ ta làm vấy bẩn , ta khinh miệt biểu môi trong bụng, nam nhân hẹp hòi, ta so đo cùng .

      Bên cạnh hoàng thượng là Lệ phi Hà Lệ Dung lúc này ngẩng cao đầu, kiêu kỳ nhìn ta như nhìn con kiến , ánh mắt giấu vẻ đắc ý cùng vui sướng khi người gặp họa. Con người này, trước đây ta giúp cho nàng ta, nay lại quay người cắn ta phát, xem như là dạy cho ta bài học nhớ đời về đạo làm người vậy.

      Mọi người đến đông đủ, chỉ vắng mặt mỗi Linh Phân, có lẽ nàng vẫn chưa thể vượt qua cú sốc này.

      Người đầu tiên lên tiếng là hoàng thượng.

      - Hà My Thiền, ngươi dám cả gan độc hại hoàng tử, mạo phạm hoàng thất, tội ác tày trời. Nay tiểu hoàng tử mất khiến lòng trẫm vô cùng đau đớn, nhất định khiến ngươi ngũ mã phanh thây, ngươi còn gì muốn ?

      Ta khịt mũi, lòng đau lòng đứa trẻ kia, ta cũng lòng vui mừng, buồn thay, chỉ sắc, phi tần tới trăm, con có cả chục, từ khi đứa chào đời chưa lần nhìn đến, chỉ sai người người đưa tới đồ vật này nọ, đau đớn ư? sợ Nhiếp tướng nổi giận trở mặt đúng hơn.

      - Hoàng thượng, My Thiền độc hại hoàng tử, My Thiền nhận tội.

      phải ta làm, ta nhận.

      - My Thiền… muội… ta ngờ muội lại nỡ lòng nào làm thế, dù muội là muội muội của ta nhưng ta thể bao che, tiểu hoàng tử là con của hoàng thượng, cũng là con ta, danh nghĩa hay cả huyết thống đều là chất nhi của muội, tại sao muội lại có thể…

      Lệ Dung vươn tay áo lau khóe mắt, diễm nhan ảo não nỉ non nghẹn ngào. Ta phục nàng, vừa nãy còn mỉm cười đắc ý thế mà nay nước mắt lưng tròng, diễn cũng giỏi.

      - Tỷ tỷ, My Thiền cùng Linh Phân là tỷ muội tốt, làm sao có thể hại con của nàng.

      - My Thiền, muội đừng giấu giếm nữa, ta biết tất cả, muội phải con ruột của phụ thân, Nhiếp tướng quân mới là cha ruột của muội. Ta biết muội rất hận ông ấy bỏ rơi mẹ con muội, khiến mẹ của muội chết oan, nhưng muội cũng thể nào giết hại tiểu hoàng tử để báo thù, hài tử là vô tội…

      - Lệ Dung!

      Tiếng hét vang lên khiến Lệ Dung nước mắt ngắn dài kêu khóc phải ngừng lại, nàng phiền não nhìn phụ thân trợn trắng mắt đứng bên dưới. Phụ thân ta run rẩy trừng mắt nhìn nàng, bàn tay nắm chặt nổi gân xù xì, xấu xí đến rợn người. Nhiếp tướng đứng đầu hàng võ quan cũng ngây người, nhìn chăm chăm phụ thân như muốn tìm câu trả lời. Phụ thân ta gì với , quỳ xuống giữa điện dập đầu.

      - Hoàng thượng, thần lấy tính mạng ra đảm bảo My Thiền hề biết chuyện này, cho nên con bé thể vì chuyện báo thù mà độc hại hoàng thất.

      - Phụ thân! Ta biết người luôn thương người đàn bà đó, ngay cả nương ta theo người bao năm người cũng màng tới, trong mắt người chỉ có ả cùng đứa con hoang này, ta biết hôm nay người làm vậy là muốn bao che cho nó, nhưng phụ thân, thỉnh người sáng mắt, người mà My Thiền giết là ai? Là tiểu hoàng tử, là con của hoàng thượng, người muốn mấy mạng người Hà gia chôn theo người chỉ vì để bao che cho tiện tì này sao?

      Cha ta gì, run rẩy chỉ tay về phía Lệ Dung, rên lên tiếng sau đó gục ngã, ta hoảng hồn định lao đến đỡ người liền bị thị vệ hai bên nắm lại, chỉ có thể trơ mắt dõi theo người đến mang phụ thân để thái y chữa trị. Lệ Dung hả hê ngồi đài cao nhìn ta, trong mắt nàng còn hình bóng của người cha già vừa ngất xỉu điện nữa, chỉ còn có cảm giác vừa chiến thắng được ta mà thôi.

      Ta nhìn Lệ Dung, hận lúc này thể nhai xương uống máu nàng. Lệ Dung, ngay cả cha ruột mình mà nàng cũng màng tới sao? Còn cảm nhận của nương khi biết nàng trở nên thế này, còn có tiểu Lâm Chi, có tỷ tỷ ngoan độc như nàng, sau này phải làm sao?

      Giết ta, có thể che giấu việc Lệ Dung từng cùng ta thông đồng ngăn chặn hôn của Duyệt Lăng Vương, khiến cho tể tướng rời bỏ phe cánh của hoàng thượng.

      Giết tiểu hoàng tử, là để dọn đường cho con của nàng sau này có thể yên ổn bước lên hoàng vị.

      mũi tên bắn chết hai con chim nhạn, hài tử chưa được tuổi, là người gọi mình hai tiếng “tỷ tỷ” suốt mười mấy năm. Kế này quá thâm độc.

      Ta nhắm mắt nhéch miệng cười lạnh, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu lúc trước ta biết con người của nàng, ta chẳng hết lòng giúp đỡ nàng đến vậy, ta sai lầm rồi.

      Đúng lúc hoàng thượng định phất tay sai người mang ta ra hành quyết người bước ra khỏi hàng, đưa tay ngăn lại.

      - Ta nghe lúc đó Lệ Phi cũng ở đó, hơn nữa còn có bế qua tiểu hoàng tử, chăng hay chuyện này là ?

      Lúc này Duyệt Lăng Vương chịu lên tiếng, giọng trầm ổn vang vọng bốn phía. Nghe được chuyện này, giọng thào bàn tán vang lên ngớt. Lệ Dung tái mặt liếc nhìn ta cùng Duyệt Lăng Vương dưới triều, sau đó liền ngã vào lòng hoàng đế vung tay khẽ đấm vào ngực mà khóc lóc, đáng thương hề hề.

      - Hoàng thượng, như thế nào mà Duyệt Lăng Vương lại nghi ngờ thần thiếp… thần thiếp làm sao có thể hạ thủ với con của người,.. hơn nữa, thần thiếp lại có lí do gì để làm chuyện đó…

      - Hoàng đệ, trẫm tin tưởng Lệ Phi, đệ nên nghi kỵ nàng.

      - Hoàng huynh, hoàng tẩu, ta vốn chưa hề nghi ngờ nàng, chỉ là hỏi nàng có từng thân cận cùng tiểu hoàng tử hay thôi mà.

      Hai kẻ ngồi đài kia nhất thời á khẩu, được gì, chỉ nghe Duyệt Lăng Vương tiếp tục hỏi

      - Xin hỏi hoàng tẩu, là có, hay là ?

      Lệ Dung nhìn Duyệt Lăng Vương, sau đó nhìn hoàng thượng, rối rắm trả lời:

      - Có…
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8


      Cả triều chìm vào im lặng, ai gì, chỉ đăm chiêu nghĩ ngợi, ai thông minh nhanh nhạy chút cũng tìm ra chút manh mối. Duyệt Lăng Vương vẫn đứng giữa triều dõng dạc đưa ra lí lẽ, ta ngước nhìn , bỗng cảm giác như vừa nhìn thấy pho tượng sừng sững giữa gió mưa bao giờ có thể lay ngã.

      - ai tận mắt nhìn thấy hung thủ hạ độc, điều tra cũng chưa đưa ra kết quả ràng, vậy nên phàm là những ai từng tiếp xúc qua tiểu hoàng tử đều là nghi can cần lưu ý, thánh thượng phạm tội xử như thứ dân, Lệ Phi, người cũng ngoại lệ. Hơn nữa, ta cũng tin lại có hung thủ ngu ngốc đến độ ở trước mặt bao nhiêu người hạ độc, như vậy chẳng khác nào kêu gọi “Ta là hung thủ đây, đến mà bắt ta rồi đem giết ”.

      xong câu này, Duyệt Lăng vương ngừng lại, nhìn ta đầy ý vị, ta cúi đầu giả vờ thấy, lặng lẽ đem đôi mắt nghiệt của đánh đồng với mắt cá chết.

      Cứ như thế giữa triều chia làm hai phe, là hoàng thượng cùng Lệ Dung khăng khăng nhất mực bảo ta là hung thủ, nhất quyết đòi chém, còn lại là Duyệt Lăng Vương khẳng định ta phải hung thủ, đồng thời đưa ra cầu đưa vụ án này cho xử lý.

      Nếu như có thể đưa vào tay Duyệt Lăng Vương, ta nghĩ có lẽ vụ án nhanh chóng được phanh phui, nhưng mà khả năng xảy ra chuyện này cao, tới Lệ Dung chết cũng đồng ý, chỉ riêng hoàng thượng thôi cửa ải khó khăn. Chuyện con mình bị hại chết mà lại phải nhờ tới đối thủ tra án giúp, chịu sao? Với người lòng dạ hẹp hòi như hoàng thượng, đáp án là có chuyện đó xảy ra.

      trong lúc hai bên cãi nhau ầm ĩ, giọng yếu ớt xen lẫn vào khiến mọi người đồng loạt im bặt.

      - Ta có thể chứng minh nàng ấy vô tội.

      Ta hoảng hồn ngẩng đầu nhìn bóng dáng chậm rãi tới, cảm xúc thoáng chốc trào dâng khóe mắt, chỉ muốn ôm nàng mà khóc to, chưa đầy ngày, muội muội mệnh khổ của ta gầy yếu thấy . Linh Phân tiều tụy dựa vào người cung nữ, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, hướng ta mỉm cười yếu ớt, chỉ là đối với hai kẻ ngồi cao kia cái liếc nhìn cũng có.

      Ta nghĩ tiểu Linh Phân biết được kẻ nào là thủ phạm hại chết con nàng.

      - Lúc ấy ta ngồi kề sát bên cạnh My Thiền, hơn nữa còn động chạm vào nhau, ta có thể làm chứng My Thiền hề mang theo kịch độc người.

      - Nhiếp hoàng quý phi, nàng cần bao che cho nàng ta, nàng có biết nàng ta là ai ? Nàng ta hãm hại con trai nàng là vì muốn báo thù.

      Lệ Dung nghĩ đến Linh Phân còn tâm trạng xuất trong lúc này, nhíu mày hướng nàng cướp thế chủ động. Linh Phân chỉ cười lạnh vài tiếng, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta.

      - Lệ Phi nương nương của ta, ngươi là thần thánh sao? Làm sao lại biết My Thiền hận ta? Làm sao lại biết My Thiền muốn báo thù?

      - Cái này… nàng ta vì muốn trả thù phụ thân nàng bỏ rơi mẹ con nàng ta, còn nàng lại có thể danh chính ngôn thuận làm tiểu thư tôn quý của Nhiếp gia, hơn nữa còn có thể tiến cung làm hoàng quý phi, phải sao?

      Nghe đến đây Linh Phân cười to hai tiếng, sau đó lắc đầu, rồi lại cười to, điệu cười như muốn nhạo báng thiên hạ, nhạo bán luôn cả chính bản thân mình.

      Nhìn Linh Phân, ta chỉ muốn hướng hoàng đế mà chỉ tay mắng, nếu phải ta bị kềm bởi hai tên thị vệ, có thể ta hướng mà tặng cho hai cái tát rồi.

      Linh Phân danh nghĩa dù sao cũng là vợ , ít nhiều bồi cùng đêm, nay nàng ấy lại vừa phải chịu nỗi đau mất con, thân xác nhu nhược là thế, lại cứ như vậy nhìn nàng, ban cho cái ghế ngồi, đưa ra lời hỏi thăm, chỉ nhìn lướt qua nhau như người dưng nước lã.

      Ta bỗng cảm thấy cay đắng, người nên ngồi cái ghế đó, đáng lẽ là Duyệt Lăng Vương mới đúng.

      Linh Phân rốt cuộc cũng ngưng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lệ Dung vẻ mặt bối rối ngồi đài cao, cất cao giọng tràn đầy giọng điệu khinh thường.

      - Hà Lệ Dung, ngươi nghĩ ngươi biết tất cả, nhưng ra ngươi chỉ biết biết mười, ngươi nghĩ ngươi hiểu My Thiền, ngươi nghĩ ngươi hiểu cả ta, nhưng ra ngươi lại chẳng hiểu gì. My Thiền nếu muốn hại ta, nàng ấy có nhiều cách đơn giản hơn nhiều, hơn nữa, còn có thể dễ dàng đem theo toàn bộ Nhiếp phủ đến chôn cùng ta…

      Nghe đến đây, vài người khỏi hít ngụm khí vào trong bụng mà quay đầu nhìn chằm chằm ta. Ta cật lực cúi đầu, cố gắng đem những ánh nhìn đó biến thành hư vô. Linh Phân đúng, giữa nàng và ta có rất nhiều bí mật, mà những bí mật đó, cái thôi cũng đủ đem cả nhà nàng tru di tam tộc.

      - Ngươi nàng ganh ghét ta? Ngươi hiểu chuyện nhà ta, nên làm sao biết ta mới chính là kẻ ganh ghét với nàng. Ngươi nàng muốn báo thù? Nàng báo thù gì? Báo cái gì khi mà nàng trong vòng tay của Hà lão gia còn hạnh phúc hơn ta nằm trong vòng quản lí của Nhiếp phủ? Báo cái gì khi mà nàng ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, trong khi ta lại bị nhốt ở cái hoàng cung này ngày ngày đấu đá cùng đám phi tần các ngươi?

      Những chữ cuối Linh Phân cơ hồ gào khản cả giọng, sau đó nàng tức tưởi bật khóc, nhào đến ôm chặt lấy ta mà run rẩy. Hoàng đế giận đến tím mặt, bàn tay nắm chặt lấy thành ghế rồng run lên, Lệ Dung bên cạnh tái mặt từ bao giờ, chỉ tay lắp bắp.

      - Hoàng quý phi chịu nỗi đau mất con, thần trí tỉnh táo, mau… mau đưa nàng ta về!

      Chỉ là các cung nữ có lôi kéo thế nào Linh Phân cũng chịu buông ta ra, ta cũng muốn để Linh Phân rời , liều mạng ôm chặt lấy nàng, mọi người chỉ có thể thúc thủ vô sách. Thấy vậy, Duyệt Lăng Vương mới tiến lên giải vây.

      - Nếu được Hoàng quý phi chứng thực, vậy hoàng huynh, xem ra Hà tiểu thư vô tội.

      - Cái này…

      - Duyệt Lăng Vương, những người gần gũi tiểu hoàng tử lúc đó chỉ có ta cùng My Thiền, nếu như người My Thiền vô tội, vậy chẳng lẽ là ý ta mới chính là hung thủ?

      Lúc đầu hoàng thượng còn do dự quyết, chỉ là sau khi nghe Hà Lệ Dung xong sắc mặt liền biến, chỉ tay về phía Duyệt Lăng Vương mà mắng.

      - Hoàng đệ, ngươi được bừa, Lệ Phi há có thể hãm hại con trẫm?

      - Thần đệ chỉ Hà nhị tiểu thư vô tội, thủ phạm là Lệ Phi nương nương, thanh giả tự thanh, nếu như hoàng tẩu có tật giật mình cần phải sợ hãi.

      - Ngươi…

      Cả hoàng thượng cùng Lệ Phi đồng nhất hướng Duyệt Lăng Vương mà trợn trừng mắt, vẻ mặt như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống . Đến lúc này, số đại thần thuộc phe cánh của Duyệt Lăng Vương cùng đồng liêu của cha ta đều đứng ra giúp, khiến hai người kia nhất thời nghẹn họng biết gì.

      Linh Phân vẫn còn gục vai ta hề cử động, nàng ngất xỉu, có lẽ vì quá thương tâm, có lẽ vì quá mệt mỏi, dù vậy nha đầu này vẫn cố gắng đến đây làm chứng cho ta, khiến cho ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, càng cảm thấy có lỗi với nàng. Hài tử mất, Linh Phân rốt cuộc còn lại cái gì?

      Lệ Dung bức bối nhìn mọi người, sau đó biết với hoàng thượng điều gì, chỉ thấy hắng giọng ho vài cái ý bảo mọi người yên lặng, sau đó với chúng thần tử trước mặt.

      - Nếu như Nhiếp hoàng quý phi đứng ra cam đoan Hà My Thiền phải hung thủ, vậy trẫm tạm thời truy cứu, nhưng có nghĩa là nàng ta có liên quan. Hơn nữa, tối hôm qua, sau việc tiểu hoàng tử bị người độc hại, khâm thiên giám dâng lên bản tấu chương, rằng cái chết của tiểu hoàng tử là do tinh ở bên cạnh ngai vua tác quái mà thành, trẫm nghi ngờ đó là Hà My Thiền…

      - Hoàng huynh, huynh lại có thể tin vào ma sao? Hơn nữa, ngồi bên cạnh hoàng huynh cũng phải Hà nhị tiểu thư…

      - bậy! Lệ Phi xinh đẹp như thiên tiên, nàng nếu phải là tiên nữ trời thôi, làm sao có thể là ma? Ngươi thử nhìn gương mặt Lệ Phi cùng ả xem ai giống ma hơn?

      Thấy Duyệt Lăng Vương chế giễu mình, hoàng thượng nhịn được tức giận mà đưa ra ý kiến chủ quan về dung nhan của ta, sau đó liền nhận được tiếng khịt mũi khinh thường từ triều thần bên dưới, đến khi Lệ Dung rối rắm nhìn nghẹn ngào muốn khóc, mới biết bản thân vừa sai, bèn tiếp tục hắng giọng tiếp.

      - Dù nàng ta phải ma nhưng cũng tránh khỏi nghi ngờ, vừa liên quan đến ma vừa dính đến cái chết của tiểu hoàng tử, trẫm tuyệt đối thể giữ nàng ta ở bên. Trẫm lưu tình của cả Nhiếp phủ và Hà phủ mà giữ lại cho nàng ta mạng, nay phán cho Hà My Thiền đày đến vùng núi Nam Vân, được mang theo gia nhân tài của, tại đó tự sinh tự diệt, đời đời kiếp kiếp được trở về kinh thành.

      - Hoàng huynh…

      - Lãnh Ngạo Phong, ngươi là hoàng đế hay trẫm là hoàng đế, trẫm vì mọi người mà giữ lại cái mạng của nàng ta, ngươi còn chưa phục?

      - Hoàng huynh, Hà nhị tiểu thư chỉ là bậc nữ tử nhu nhược yếu đuối, vùng núi Nam Vân hoang sơ hẻo lánh thế nào mọi người ai cũng biết, nàng làm sao có thể tại đó mình sống sót?

      - Nếu Hà My Thiền phải ma, trời cao tự rủ lòng từ bi lưu cho nàng ta con đường sống. Còn nếu nàng ta hình của tinh đến trần gian tác quái, coi như trẫm thế thiên hành đạo, diệt trừ nghiệt. Sống hay chết, đều do chính mạng của nàng ta, thế nào, Hà My Thiền, ngươi phục hay phục?

      Phục, ta đương nhiên phục, giữa sống và chết, ta vẫn đủ tỉnh táo để biết bản thân nên lựa chọn cái nào.

      Ta ôm Linh Phân trong lòng mà cười khổ, mạng rốt cuộc cũng giữ được, chỉ là ngờ lại bị đày đến cái nơi khỉ thèm ho cò thèm gáy, cóc nhái thèm kêu chim chóc thèm ỉa Nam Vân Sơn kia. Giữ được mạng là tốt rồi, ta dám đòi hỏi gì thêm nữa, bèn dập đầu bái ba lạy.

      - Dân nữ phục.

      Phía trước là Linh Phân nằm trong lòng ta cùng Duyệt Lăng Vương đứng thẳng. Hoàng thượng, ba lạy này là ta cảm ơn Linh Phân cùng Duyệt Lăng Vương, phải dập đầu hành lễ với ngươi, ba lạy này chính là mong cho ngươi cùng mỹ nhân bên cạnh mau mau siêu sinh. Hà Lệ Dung, Lãnh Ngạo Thiên, hai ngươi kết thù với ta rồi, cứ chờ ngày rời khỏi cái ngai vàng kia . Ta cứ thế, vừa bái lạy vừa thầm đưa ra quyết định tày trời của mình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9


      Ngày hôm ấy lại là buổi sáng trời thu dịu , ta tại sao cảm thấy có vẻ mình có thù với mùa thu, như thế nào những rắc rối lại luôn tìm đến ta trong mùa thu?

      Hoàng đế thúc giục ta nhanh chóng lên đường, giống như sợ ta ở lại làm ô nhiễm kinh đô của , vậy nên sau khi ta về nhà được ba ngày, đội quân do Nhiếp tướng quân thống lĩnh tự thân đến trước cửa Hà phủ áp giải ta đến nơi xứ người.

      Nương mấy ngày nay hề gặp ta, chỉ đóng cửa trốn trong phòng mà dùng nước mắt rửa mặt, ta muốn gặp người lời chia xa cũng có cơ hội. Phụ thân hốc mắt đỏ hồng nắm chặt tay ta muốn rời xa, cứ dặn dặn lại những lời mà trước đây biết bao nhiêu lần.

      Lần này cùng ta chỉ có Yến Nhi cùng Tiểu Hoàng, Yến Nhi phải nha hoàn trong phủ, cho nên thuộc diện bị hoàng đế cấm theo ta. Lúc đầu ta muốn để nàng rời , tìm cho nàng gia đình hạnh phúc nhưng Yến Nhi cương quyết chịu, là nhất định phải theo ta cho bằng được mới thôi, Yến Nhi người bạn tốt, ta thương nàng phải là sai lầm.

      Đám chim cùng bầy cá ta thể mang theo, bầy cá chỉ có thể để chúng tiếp tục sinh sống ở dưới hồ, đàn chim đem thả , cho bọn chúng trở về với trời cao.

      Giữa những chiếc lá vàng rơi từ tán cây cổ thụ xum xuê lá, phụ thân ôm lấy ta khóc lóc thôi, Nhiếp tướng quân có lẽ đợi nổi, tiến bước lên tiếng.

      - Hà My Thiền, tới lúc khởi hành, mau thôi.

      Ta đoái hoài tới , chỉ ôm chặt phụ thân, “ khí, khí”, ta thầm lẩm bẩm trong đầu. ta hận ? có. Ta phải là thánh mẫu, ta chỉ là con người bình thường có thất tình lục dục, người chồng bỏ rơi vợ mình, người cha đếm xỉa tới con mình, con người nhẫn tâm đem máu mủ của mình dâng lên miệng rồng đày xứ xa, con người như thế, có đáng hận hay ?

      Cha già của ta, chỉ có người mà ta ôm lấy mà thôi.

      - Nhiếp Viễn Phi, ngươi…

      thanh cha ta run run, chưa hết câu bị tiếng đao rét lạnh ngăn lại. Lưỡi đao lạnh căm ngàn năm tỏa ra hơi ấm kề sát cổ ta, để cho từng thớ thịt nơi đây cảm nhận ràng sắc bén của nó, phá lên cười nhạo báng những sợi lông tơ bị dọa mà run lên từng hồi. Ta cười mỉa mai, còn lấy đao kề cổ ta cơ đấy. , danh nghĩa huyết thống, chính là cha thân sinh của ta, cha thân sinh lấy đao kề cổ con mình, chuyện nực cười chua xót đến dường nào.

      Ta nhìn đến , vỗ về bàn tay xương xẩu của phụ thân, xoay người nắm lấy tay Yến Nhi lạnh lùng bước lên xe ngựa, cử chỉ quay đầu, cứ thế, đoàn người chậm rãi rời khỏi kinh thành, bất quá, ta vẫn chờ đợi người.

      Ta suy xét rất kỹ, ta muốn tặng cho Duyệt Lăng Vương phần hậu lễ, vừa là giúp , vừa là giúp Linh Phân, chỉ là, có thể nhận phần hậu lễ hay còn phải xem ngày hôm nay biểu như thế nào.

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, ta nhịn được mà cất lên tia cười nơi khóe miệng, ta câu cá thành công.

      Bên ngoài có tiếng hô gọi, ta từ từ vén rèm xe, đập vào mắt là bóng dáng Duyệt Lăng Vương cưỡi ngựa trắng tiêu sái tới.

      - Hà nhị tiểu thư, hổ thẹn, thể khiến hoàng huynh đổi ý lưu nàng ở lại. Nhưng nàng yên tâm, ta tìm cách, rất nhanh giúp Hà thượng thư đón nàng trở về.

      - Đa tạ Duyệt Lăng Vương quan tâm, chuyện có thể quay lại hay đối với My Thiền còn quan trọng, biết đâu đến Nam Vân mới là lối thoát tốt nhất cho My Thiền.

      Ta cúi đầu thi lễ với , vừa vừa bâng quơ nhìn đến bóng dáng dẫn đầu đoàn người, Nhiếp Viễn Phi. Ta muốn gặp , muốn rời xa , biết đâu được nơi Nam Vân ấy lại là chốn bồng lai mà ta hằng mơ ước.

      - nên lẫy, nữ tử yếu đuối như nàng làm sao có thể sống sót ở nơi hoang dã như thế, có gắng chiếu cố mình, sống tốt cho đến khi bổn vương sai người mang nàng trở lại.

      Ta như thế nào trở thành lẫy? Ta mà. thèm đôi co với , ta chỉ gật đầu khẽ đáp “Vâng”

      - Hoàng huynh bảo nàng được mang theo tư trang nhưng được nhận đồ người khác tặng. Đây là số vật dụng sinh hoạt ta sai người chuẩn bị cho nàng, đến vùng thôn dã đó cũng rất khó tìm mua những thứ như thế này.

      Duyệt Lăng Vương vừa vừa đưa tay chỉ về phía sau, ta theo tay nhìn về hướng đó. Sau lưng là vài ba chiếc xe ngựa, có vẻ chứa khá nhiều đồ đạc. Ta khỏi cảm thán trong lòng, ngờ kẻ văn nhã tuấn trước mặt lại có thể chu đáo đến như vậy, khiến ta khỏi bồi hồi nhớ về bóng dáng của nương.

      Xem ra phần hậu lễ này đưa được rồi, giao Linh Phân cho ta cũng phần nào yên tâm.

      - Thời gian còn sớm, cũng nên khởi hành thôi, cáo từ.

      - Vương gia, xin dừng bước.

      Thấy có vẻ muốn rời ta liền vội vàng ngăn lại, tay ngoắc bảo đến gần, Duyệt Lăng Vương nhíu mày nghi hoặc, hiểu ta bày trò gì nhưng vẫn tiến đến. Ta cúi đầu thầm với vài câu, sau đó hạ rèm, tựa vào Yến Nhi nhắm mắt cảm nhận cỗ xe ngựa từ từ chuyển động.

      “Ở ngôi nhà tranh nơi ngoại ô kề bên khu rừng trúc, có chú mèo con gãy chân vừa lành thơ thẫn xung quanh, mèo con ngày ngày chăm chỉ đọc sách, mong lần theo dự hội lang khoa, lòng muốn cứu người khỏi vuốt rồng nghiệt, nếu vương gia có lòng, thỉnh xin lần đến mang chú mèo về nuôi, giúp mèo ta có ngày hoàn thành ước nguyện. Ước nguyện của mèo , cũng chính là chí hướng của vương gia.”

      Con mèo đó là cha đứa của Linh Phân, là người của nàng, là kẻ hôm ấy bị gia nhân Nhiếp phủ đánh cho gãy chân rồi vứt ở góc đường.

      Ta và Linh Phân có hai đại bí mật. Bí mật thứ nhất, Linh Phân còn hoàn bích khi tiến cung. Bí mật thứ hai, cha đứa phải là hoàng thượng.

      Ngày ấy mèo mang theo Linh Phân chạy trốn, trong đêm mưa gió bão bùng mùa thu, hai con người đó đến với nhau. Về sau khi gần đến ngày tuyển tú, Linh Phân mới kể ta nghe chuyện này, đồng thời cho ta biết thêm tin tức, nàng mang trong mình hài tử của mèo con.

      Vậy là ta mặt trắng mặt xanh giúp nàng bày mưu lừa gạt hoàng đế, ít huyễn hương nhờ người mua từ kỹ viện, ít thủ pháp của kỹ nữ giả mạo máu trinh, chúng ta cứ thế bày mưu tạo dựng đêm động phòng hoa chúc của thiếu nữ lần đầu giao hoan.

      Đứa chết , lẽ chính là hình phạt cho hành động lừa gạt con trời của chúng ta sao?

      Con mèo biết mình có hài tử, nếu như biết hài tử mình bị người hại chết, biết trở nên điên cuồng đến mức nào.

      Nếu như mèo có thể đỗ đạt làm quan, nhất định trở thành cánh tay đắc lực của Duyệt Lăng Vương. Nếu như Duyệt Lăng Vương có thể thuận lợi chiếm lấy ngai vàng, mèo có thể mang theo Linh Phân rời , tránh xa nơi chốn thị phi đó, tìm khu vườn ngoại ô nào đấy xây nhà trồng hoa, sống những năm tháng tiêu dao tự tại.

      Chỉ cầu mong sao tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

      * * *

      Nam Vân Sơn xa xôi vạn dặm, đến đây dù bằng xe ngựa cũng mất hơn tháng, thời gian lãng đãng trôi, rốt cuộc cuối cùng cũng tới nơi. Lúc này đây, Nam Vân Sơn hoàn toàn bước vào mùa đông, xoa xoa đôi tay vào nhau cho ấm, ta khỏi hiếu kỳ ghé mắt ra khỏi rèm nhìn ngắm xung quanh.

      Núi non trùng điệp nối nhau kéo dài đến tận nơi xa, cảm giác như bao giờ ngừng lại, hùng vĩ vươn lên vượt khỏi những tầng mây, ngạo nghễ xuyên thủng trời, lạnh lùng khoác lên mình tấm khăn choàng tuyết trắng, diễm lệ thê lương.

      Đoàn xe dừng lại nơi trấn bên dưới đỉnh núi, nghỉ tạm tại đây đêm. Trấn này là trấn duy nhất ta gặp đường từ khi bước vào khu vực Nam Vân Sơn. hổ danh là vùng đất hoang sơ chưa hoàn toàn được khai phá, vạn dặm tuyết trắng nơi đây, dấu chân con người ít ỏi tới đáng thương.

      Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại tiếp tục rong ruổi lên đường, độ khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng tới nơi. Biệt viện nơi sau này là nhà của ta nằm ở lưng chừng núi, cách thị trấn kia tầm nửa ngày bộ. Ta đảo mắt nhìn xung quanh, khỏi lấy làm kinh ngạc. hề giống như trong tưởng tượng, đập vào mắt ta là căn xinh xắn được được quét dọn sạch , đồ đạc trong nhà tuy mới nhưng được giữ gìn rất tốt. Ta thử miết tay kéo đường mặt bàn, trơn nhẵn bóng lóang vươn hạt bụi. Ta khỏi nghi hoặc ngoắc tướng sĩ được cha ta đặc biệt gửi gắm theo hộ tống đến hỏi.

      - Nơi này trước đây từng có người ở?

      - Đúng vậy tiểu thư, biệt viện này trước đây từng có đôi phu phụ sống ở nơi này, nhưng họ rời từ hai mươi năm trước.

      - Vậy có người nào khác ở nơi này hoặc đến nơi này quét dọn nữa ?

      - Xung quanh biệt viện này, nơi có người sinh sống gần nhất cũng là trấn kia, nô tài nghĩ khó có ai lại rãnh rỗi giữa trời đổ tuyết lạnh lẽo này mà đến đây quét dọn.

      Ta suy nghĩ hồi cũng biết giải thích như thế nào, gật đầu bảo người kia lui xuống, tự mình tản bộ vòng quanh thăm thú nơi ở mơi này của mình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10



      Nhiếp Viễn Phi sau khi an bày cho ta xong liền lập tức mang quân trở lại kinh thành, để lại sau lưng bầu khí tĩnh lặng lạnh căm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kẽo kẹt của những cánh cửa bị gió lắc lay, cùng với tiếng vù vù của những cơn gió thổi xuyên qua những tàn cây, bất ngờ đập mình vào đá núi.

      Biệt viện này xem ra khá đầy đủ, hơn nữa có lẽ do ở trong khu vực hoang sơ nên hàng rào bao xung quanh được xây khá cao và chắc chắc, bên ngoài hàng rào còn có vài hố bẫy và cọc nhọn để chống thú dữ. Bên trong là khoảng sân rộng phủ tuyết trắng xóa, bên tay phải là mảnh đất có vẻ như trước đây từng được phân luống trồng cây, cạnh bên là vài cái chuồng gà.

      Nơi góc trái biệt viện là chuồng ngựa, tại Tiểu Bạch khoanh mình nằm trong đống rơm ấm áp nhắm mắt lim dim. Tiểu Bạch là con ngựa phụ thân đặc biệt an bày cho ta mang theo, đề phòng vạn nhất, nếu có chuyện gì xảy ra, ta còn có thể mang theo Tiểu Bạch liều mạng thoát thân. Tiểu Hoàng được đặc cách ở trong nhà, cho dù cho, cũng nhất quyết chui ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo như thế này.

      Vật dụng trong nhà khá đầy đủ, điều đó khiến cho đồ vật Duyệt Lăng Vương tặng cho biến thành dư thừa, ta biết làm sao, đành cười khổ nhờ người mang về trả lại cho .

      Ngôi nhà này có phòng khách, lớn lắm nhưng khá ấm cúng, kế đó là hai phòng ngủ, cho ta, cho Yến Nhi, còn lại là nhà bếp.

      Đoàn người rời được mấy ngày, để lại ta cùng Yến Nhi hai nữ tử sinh sống mình nơi đây. Ta chống cằm ngồi trước hiên nhà nhìn ngắm những hạt tuyết lặng lẽ rơi, tự hỏi biết tại phụ thân cùng nương làm gì, Linh Phân như thế nào, nàng ấy có khỏe ? Còn có con mèo , Duyệt Lăng vương có tin lời ta mà tìm hay ?

      Ngồi nửa ngày, ta có cảm giác như mơ thấy cả đời, cảm thấy ươn ướt nơi khóe mắt, sao đó là cái gì đó vươn vươn. Nước mắt chưa kịp trào ra, bị gió lạnh lùng thổi qua mà hóa thành băng rồi.

      Cả đời ta hề tranh đua, rốt cuộc lại bị người ám toán, ta xinh đẹp như người, tranh giành tình thương với người, phú quý cũng tìm cách nhường lại cho người, kết quả cuối cùng lại bị người khiến cho mình ngồi đây ngẩn người nơi gió tuyết.

      Uất ức vừa trào ra liền bị gió mang

      Hạnh phúc vừa tìm thấy liền bị người đánh vỡ

      Ta khẽ rùng mình co người lại, càng về chiều gió càng mạnh, càng lạnh. Rét buốt ngại độ dày quần áo mà tìm cách len lỏi vào da thịt. Bỗng thứ mềm mềm ấm ấm luồn vào lòng ta. Ta cúi đầu nhìn, khỏi bật cười lên, bên trong lòng ta là cục vàng vàng xù lông béo núc cuộn mình lim dim mắt. Ta nâng đầu Tiểu Hoàng lên gãi nơi cổ nó, cứ thế trước hiên nhà, người cẩu ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau trong ngày tuyết rơi dày.

      * * *

      Ngày hôm nay gió lặng, tuyết cũng rơi, là dạng thời tiết hiếm thấy trong mùa đông khắc nghiệt như thế này, ta nổi hứng muốn khám phá xung quanh, liền bỏ lại Yến Nhi ở nhà, mình mang theo Tiểu Hoàng tung tăng dạo khắp nơi.

      Mùa đông nơi này mang theo khí ảm đạm tịch, nơi nơi chỉ còn lại hai màu đen trắng, màu trắng của tuyết, màu đen của cây khô cùng đất đá, đơn giản đến quạnh quẻ lòng người. Ta cứ thế dẫn Tiểu Hoàng bước , càng càng thêm sâu vào bên trong núi, mãi đến non nửa ngày mới phát ra mình hoàn toàn mất dấu về nhà. Lão thiên gia, phải chứ, trời còn khoảng chưa tới canh giờ nữa là trở tối, như thế nào ta lại trở thành kẻ lạc đây? Lúc này tuyết lại rơi dày, Tiểu Hoàng ư ử nhìn ta, thông báo nó cũng vô phương đánh hơi về nhà khi tuyết rơi dày như thế này.

      Buổi sáng còn thấy nắng ấm, làm sao lúc này tuyết lại rơi? Trời muốn diệt ta sao?

      Ta cười mếu máo, có lẽ ta quái chuyển thế rồi.

      Trong sát na ta quay người bước , cảm giác lơ lửng hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng, sau đó là tiếng sủa vang dội của Tiểu Hoàng mang theo lo lắng ngập tràn. Ta khẽ rên rĩ muốn đưa tay xoa đầu, trước khi đôi mắt bị hàng vạn ánh sao cùng bóng tối che khuất, bên tai lại vang lên giọng ồm ồm từ nơi nào vọng tới.

      - Sụp bẫy! Tối nay có thịt ăn rồi! Ha ha!

      Ta cứ thế lọt hố bẫy, đầu đập vào đá ngất , chuẩn bị thành thức ăn dự trữ trong mùa đông cho bộ tộc ăn thịt người nào đấy…

      * * *

      Ánh nến lung linh đập vào mắt khiến cho ta hoa lên, ta nhíu mày chớp chớp mắt khó khăn chống tay ngồi dậy. Tiểu Hoàng kêu lên tiếng vui mừng, nhảy chồm lên giường ra sức liếm vào mặt ta nũng nịu. Ta mỉm cười vuốt ve Tiểu Hoàng, sau khi xác định bản thân cùng nó có chuyện gì mới xoay đầu nhìn kỹ lại xung quanh. Nơi này là căn phòng gỗ bày biện đơn giản, ở cạnh tường bên tay phải còn có giá gỗ chất đầy sách, còn có vào bức họa treo tường, trông bình thường nhưng lại đầy ý vị, có lẽ là thuộc về người có ăn học.

      Ta bước xuống giường, gấp lại chăn, chỉnh trang lại quần áo, sau đó nhàng rời khỏi phòng.

      - nương tỉnh rồi sao?

      Trước mặt ta là chiếc bàn lớn, bên cạnh đó là nam tử ngồi, tay y cầm quyển sách, mắt hướng ta nhàng mỉm cười thăm hỏi. Nếu đời này có thần tiên, ta nguyện dùng hai chữ này để chỉ về . phải về dung mạo, mà là chỉ về cốt cách. là con người sao?

      Nam tử trước mặt tướng mạo hề xuất chúng như Duyệt Lăng vương gia, cũng mị như hoàng đế đáng ghét, chỉ có thể gọi là thanh tú, đường nét ngay thẳng, ngũ quan đoan chính mà thôi. Nhưng lạ kỳ, ở lại có sức hút khiến người khác thể rời mắt, cảm giác cứ như cả người phát ra vầng sáng ưu nhã thánh khiết của thần tiên vậy.

      Ta ngại ngùng gật đầu, cố gắng lôi kéo ánh mắt ra khỏi người , tuyệt thể nhìn thêm, lần đầu tiên ta có cảm giác uống rượu mà tâm thần lại loáng thoáng say. Có lẽ, ta lọt vào ổ hồ ly tinh rồi.

      - Hố bẫy đó là A Tam nhà ta làm ra để bắt thú, ngờ lại khiến nương gặp tai nạn, may mắn là nương bị làm sao, nếu ta biết phải làm thế nào, xin nhận lời xin lỗi của ta.

      Nam tử đứng lên cúi người sâu, xin lỗi hoàn toàn thành khẩn. Ta ngưng mắt đánh giá , xem ra có vẻ phải là người xấu, liền gật đầu.

      - Cũng là lỗi do ta bất cẩn nhìn đến trước sau, công tử cần tự trách.

      Nam tử khẽ cười, đưa tay ra dấu mời ta đến bên bàn ngồi, sau đó cẩn thận rót cho mỗi người ly trà nóng. Trà vừa rời khỏi ấm bốc lên hơi nước dày đặc, có vẻ là vừa mới pha, hương thơm thanh dịu lan toả trong khí khiến cho ta khỏi khoan khoái hít dài hơi. Khẽ nhấp ngụm, hương thơm tràn ngập trong khoang miệng khiến ta khỏi nhíu mày tấm tắc khen trong lòng, loại trà này trước nay ta chưa từng uống, làm quan thượng thư như cha ta cũng chưa chắc có cơ hội được thử qua. Mùi vị thanh tân như thế, có lẽ chỉ nên xuất ở cõi thần tiên, ngay cả hoàng đế có lòng cầu cũng có duyên thưởng thức, như thế nào người này…

      - Ta họ Tần, tên Tử Xuyên, nương cứ gọi ta là Tử Xuyên, chẳng hay nương cao danh quý tánh là gì?

      - Tiểu nữ họ Hà, tên gọi My Thiền.

      - My Thiền nương, thứ Tử Xuyên thất lễ, nhưng nữ tử như nương tại sao lại lại mình trong rừng như thế, rất nguy hiểm.

      Ta thoáng trầm ngâm, lại nhìn vào Tần Tử Xuyên, xoáy sâu vào trong đôi mắt . hiểu sao ta lại có cảm giác như muốn trút hết nỗi lòng cùng người này, kể cho nghe hết thảy mọi u uất trong lòng, cứ như tận trong thâm tâm biến thành tri kỷ tâm giao của mình.

      Nhắm mắt đè xuống tạp niệm trỗi dậy trong lòng, chỉ nhìn Tần Tử Xuyên cười khẽ.

      - Ta là ma hại nước hại dân, bị hoàng đế đày đến nơi này, tại cư ngụ ở lưng chừng núi phía Đông, nếu rãnh rỗi, mời công tử đến viếng thăm.

      Tần Tử Xuyên chăm chú nhìn ta, đôi mắt trong vắt của cứ như muốn từ cặp đồng tử của ta mà đọc hết tất cả tâm tư, vừa mở miệng định tiếng “Phừng” cùng với tiếng hô hoán “Cháy! Cháy!” đột nhiên vang lên cắt ngang tất cả. Ta thoáng giật mình, tiếng kêu này cùng với giọng lúc chiều ta nghe thấy trước khi ngất là của cùng người, có lẽ là A Tam trong lời lúc nãy, vậy ra Tần Tử Xuyên phải chỉ sống có mình. Vừa suy nghĩ ta vừa theo Tần Tử Xuyên lao ra sau bếp. Tiểu Hoàng cũng bị khiến cho kinh hoảng mà sủa lên inh ỏi, cùng với bóng dáng to lớn vạm vỡ chật vật trong đám khói lửa khiến cho nhà bếp trở thành nơi loạn thất bát tao.

      * * *

      Ta cười đến mếu nhìn đống thịt đen ngòm trong chảo, Tần Tử Xuyên chật vật xử lí nhưng đốm lửa vươn vải cuối cùng, A Tam bất đắc dĩ gom hết đống tro tàn lại rồi bắt đầu vệ sinh nhà bếp. Ta nhìn lại Tần Tử Xuyên lúc này mặt đầy nhọ đen, tóc tai rơi ra vài cọng lơ thơ tiêu điều, thân áo trắng phiêu dật giờ đây cháy hết phân nữa, tay áo còn có vài điểm đen bốc khói, trông thể nào tàn tạ hơn được nữa. Nhưng ta lại thích như thế này, mất cốt cách thần tiên, ta cũng dễ đối mặt cùng hơn chút. Vừa dọn dẹp Tần Tử Xuyên vừa lắc đầu thở dài, hướng ta .

      - Xem ra cơm tối phải đợi rồi. My Thiền nương, nơi này buổi tối rất nguy hiểm, đành ủy khuất nương ở lại nơi này đêm vậy.

      Ta gì, chỉ gật đầu. Tần Tử Xuyên nhìn thấy ta có ý kiến gì khác cũng thở dài nhõm.

      - My Thiền nương tắm trước vậy, A Tam đun nước giúp nàng, cơm tối cứ để ta lo.

      nấu sao? Nghe xong ta khỏi tròn mắt theo A Tam. Chủ tớ nhà này cũng thú vị .

      lúc sau ta cũng tắm xong. biết trong nước tắm có pha thêm loại thảo dược gì, những thơm mát mà còn khiến cơ thể vô cùng cảm thấy thoải mái dễ chịu, làm cho ta khỏi càng lúc càng tò mò về nam nhân tên Tần Tử Xuyên này. Ta vừa mới ra thấy Tần Tử Xuyên mặt mũi trầm trọng lao nhanh vào, xem ra nam nhân này hẳn rất sạch , hơn nữa nhìn sơ qua bộ dáng của , bẩn thỉu có lẽ đạt tới cực hạn chịu đựng.

      Lúc Tần Tử Xuyên thong thả bước ra cũng là lúc A Tam hớn hở vừa dọn cơm vừa cùng ta trò chuyện.

      - Hà nương, hôm nay là may mắn cho đấy, chẳng mấy khi công tử nhà ta tự tay xuống bếp đâu, ha hả, ta cũng may mắn, hôm nay phải ăn cơm do chính tay mình nấu, ta nấu lúc nào cũng bị chê, bản thân ta cũng thấy nó dở, điều này khiến ta buồn phiền.

      Ta chống cằm mỉm cười nhìn Tiểu Hoàng cấu xé khối thịt A Tam vừa vứt cho. A Tam con người này, có vẻ bình thường cho lắm.

      ra rất bình thường, tứ chi đầy đủ, năng lưu loát, gian mưu.

      Nhưng lại giống người bình thường, điểm giống, chính là trông như hơn hai mươi, trí não lại có vẻ vượt quá mười hai.

      A Tam rất thành , chuyện cũng rất ngô nghê, may mắn sống ở nơi này, nếu để lọt tới nhưng nơi phồn hoa như kinh thành, biết đứa trẻ như phải làm cách nào để sinh tồn.

      - A Tam trước đây là do sư phụ ta nhặt được ở bìa rừng, có lẽ vì phát triển bình thường nên mới bị gia đình bỏ rơi. Khi rất tùy tiện, cũng rất khó dạy dỗ, hành động hoàn toàn theo bản năng. Nhưng chỉ cần bỏ ra chút ít thời gian, cố gắng chút dạy cho , liền trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng dễ bảo hơn. A Tam rất thành , cũng rất đáng , ở nơi thâm sơn cùng cốc này, là người duy nhất bầu bạn cùng Tử Xuyên ta.

      Tần Tử Xuyên vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn A Tam mà mỉm cười chuyện. giống như là vừa muốn cho ta nghe, cũng là vừa muốn chính bản thân mình. Ta mỉm cười nhìn A Tam, cảm thấy khoái hoạt, vui vẻ sống ngày qua ngày, cần phải mãi lo lắng về chuyện ngày sau, cần bày mưu, cần tính kế, cần tranh đấu cùng người, cười cười cho đến hết đời, sống như vậy thoải mái biết bao.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :