1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xâm chiếm tuyệt đối - Kim Đại (Chương 50/50) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35.1:
      Editor: Hoàng Dung


      Chờ sau khi Đỗ Thiến Thiến , Kiều Hân rất nhanh liếc mắt nhìn vị trí của Kiều Bùi.

      Kiều Bùi thả sách trong tay xuống.

      Vừa nhìn thẳng vào mắt , Kiều Hân giống như bị hù sợ, tối hôm qua ra sức cầu đủ loại tư thế, lập tức lên ở trước mắt , Kiều Hân gần như là hề nghĩ ngợi, thân thể theo bản năng liền làm ra phản ứng, nhanh về phía cửa.

      Chỉ là chân trước mới vừa , Kiều Bùi đuổi theo.

      Nhà Đỗ Thiến Thiến cũng lớn, Kiều Hân vừa đến cửa, Kiều Bùi đuổi theo. tay chống đỡ ở cửa, rất tự nhiên ngăn lối của , tay khác của du đãng thân thể Kiều Hân, để đối mặt với .

      Bờ môi của rất nhanh dán lên, Kiều Hân thể tránh, bị hôn lên, lưỡi và môi trằn trọc mút thỏa thích, dây dưa đến cực điểm. Kiều Hân dùng cả tay và chân vừa đẩy vừa đánh vẫn thể nào đẩy ra, cuối cùng thời điểm được buông ra, Kiều Hân hoài nghi môi của mình có bị hôn sưng lên .

      Kiều Bùi đến gần sát , chịu chút ảnh hưởng của , ngược lại giọng biến thành êm ái, ngay cả trong giọng cũng mang theo ý tứ thân mật: "Ngoan."

      Trong giọng điệu của có loại ý trêu chọc: "Em thích làm ở bên ngoài, có thể thỏa mãn em."

      Mặt Kiều Hân bị dọa đến trắng bệch, động cũng dám động, đứng ở đó.

      Ngón tay của nhàng vuốt ve gương mặt của , giống như giữa người tình. tiến đến gần viền tai của "Đói , để người ta chuẩn bị thức ăn, em thích ăn cái gì có thể phòng bếp chọn."

      xong, Kiều Bùi hơi kéo dãn ra khoảng cách, ánh mắt của rơi vào mặt của , giống như muốn tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của .

      Kiều Hân cố nén khuất nhục gật đầu cái, làm ra bộ dáng mình chạy nữa.

      Lúc này Kiều Bùi mới thả ra khỏi giam cầm.

      Thừa dịp buông mình ra, Kiều Hân vội vàng tới phòng bếp.

      rất nhanh tìm được những món ăn được đóng gói tốt ở trong phòng bếp, nhìn ra được những người đó làm rất cẩn thận, đóng gói đặc biệt tinh xảo.

      Chỉ là Kiều Hân còn gì để đến cực điểm, sao Kiều cặn bã này ở trong nhà người khác mà chút tự giác cũng có chứ? Hành động tự nhiên như vào trong nhà của mình.

      Thức ăn đều được đóng gói rất cẩn thận, Kiều Hân mở ra từng cái, cơm vẫn còn ấm nóng, trừ những hộp giữ nhiệt chứa chút nước canh.

      Khi Kiều Hân chuẩn bị những thứ kia, chợt nhớ lại Kiều Bùi rất thích ăn món ăn quá mặn, nghĩ tới điều này, Kiều Hân theo bản năng nhìn lướt qua bên ngoài.

      Sau đó nhìn thấy Kiều Bùi làm gì đấy trong phòng ngủ của .

      cũng nhìn thêm, vội thừa dịp lúc này, nhanh thêm chút muối vào trong canh.

      Đây hoàn toàn chính là loại phương thức trả thù của trẻ con, Kiều Hân cũng cảm thấy nếu trong tay mình có thạch tin, đều chút do dự bỏ vào cho .

      Chỉ là đợi sau khi bưng đồ ăn rời khỏi đó, Kiều Bùi phát gì. Vào lúc ăn cơm, còn có thể tìm thời gian rảnh đến nhìn mấy lần, bộ dáng kia hoàn toàn có lưu ý đến thức ăn có ngon hay .

      Sau khi Kiều Hân nhìn thấy phản ứng này, luôn cảm thấy mình vô tình trở thành gia vị cuối cùng của đối phương

      Hơn nữa trong lòng rất người như Kiều Bùi tới đây tuyệt đối phải là muốn tìm xấu việc nhà. Quả nhiên vừa ăn cơm xong, Kiều Bùi liền phòng tắm.

      Kiều Hân nghe thanh bên trong phòng tắm, nhà Đỗ Thiến Thiến giống nhà của , chỉ có phòng tắm , bên trong có bồn tắm, chỉ có vòi sen.

      Trong lòng Kiều Hân khẩn trương, chạy đến trước cửa mấy lần, hận được lập tức kéo cửa ra chạy . Nhưng Kiều Bùi chế trụ rồi, người giống như Kiều Bùi là thể đoán được giới hạn cuối cùng. có thể chút kiêng kỵ đển nhà bạn của ở . . . . . . khi dễ , cũng có thể mang đến địa phương khác. . . . . . làm ra chuyện càng buồn nôn hơn . . . . . .

      Lúc chần chờ, do dự, Kiều Bùi tắm xong, ra.

      Kiều Hân vừa nhìn thấy ra ngoài, tâm muốn nhảy ra khỏi ngực rồi. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Kiều Bùi cũng thả lỏng bước chân tới trước mặt . Thân thể rất cao, mỗi lần đứng ở trước mặt , đều theo bản năng cúi sát vào chút.

      Lần này, động tác của có phạm vi rất lớn, trực tiếp chóp mũi đụng chóp mũi.

      Trong hô hấp của có mùi hương kem cạo râu Kiều Hân rất quen thuộc.

      Kiều Hân vừa suy nghĩ tới chỗ và Đỗ Thiến Thiến đặt mỹ phẩm dưỡng da, sữa rửa mặt mà con hay dùng, đường đột xuất dao cạo râu, mặt của tự chủ liền vặn vẹo.

      chỗ nào xâm chiếm gian của , cuộc sống của . . . . . .

      Nước theo tóc của chảy xuống, có lẽ là do tóc bị vuốt ra sau đầu, nên ngũ quan thâm thúy tinh xảo và da thịt trắng noãn của càng lộ ra.

      Nhưng mắt thấy Kiều Bùi như vậy, lại chút cảm giác đẹp trai, giống như nhìn thấy Diêm Vương vậy.

      Kiều Hân lui về phía sau, trong lòng biết mình chạy thoát được, nhưng thân thể vẫn muốn tránh né , giống như muốn bài xích theo bản năng.

      Chỉ là mới vừa rụt lại, Kiều Bùi liền bế lên, động tác của vô cùng nhàng.

      Chỉ là mỗi lần bị thả lên giường, Kiều Hân giống như nhận mệnh, cũng giãy dụa nữa.

      nhắm chặt mắt lại.

      Kiều Bùi rất nhanh kèm thân thể của . ra Kiều Bùi nỗ lực dịu dàng, lúc ở giường cũng như lúc mới đầu kia... bộ dáng đòi hỏi, rất nhiều thời điểm đều chú ý đến cảm thụ của , nỗ lực điều động tâm tình của .

      Cũng mực bá đạo, chỉ là cường thế trong tính cách làm thế nào cũng sửa được. Cho dù là hết sức ôn tồn, nhưng cũng là muốn nắm toàn bộ thân thể của Kiều Hân trong tay.

      Lúc bị đối phương định đoạt, trong lòng Kiều Hân cũng hiểu Kiều Bùi thay đổi chút. Trước kia tuyệt đối yên tâm thoải mái ở chỗ này như vậy, chớ chi là ngày hôm qua, làm rơi bình hoa trong lúc quấn quýt. Nếu là lúc trước, Kiều Bùi tuyệt đối có suy nghĩ dọn dẹp những mảnh vụn kia, nhưng tối hôm qua thu dọn.

      Lúc ấy có lẽ cho rằng ngủ say, ra Kiều Hân cảm nhận được đứng lên từ giường. Chỉ là Kiều Hân tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Bùi cầm cây chổi và xúc rác, càng tưởng tượng được là người chú ý đến chuyện đó.

      Nhưng mặc kệ làm gì, hoặc là từng có thay đổi gì vì . Đối với Kiều Hân mà , vẫn có biện pháp sinh ra chút cảm tình gì với Kiều Bùi, chỉ cần bị tới gần, cảm thấy ghê tởm.

      Sau khi qua màn làm cho người ta tức giận, bất an, Kiều Hân ôm chăn ngẩn người.

      Ngược lại vào lúc này, điện thoại di động để ở bên đột ngột vang lên.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35.2:
      Editor: Hoàng Dung

      Kiều Hân sợ hết hồn, vội vàng vươn tay ra, lấy di động qua nhìn, dãy số phía chính là của Đỗ Thiến Thiến.

      Thời gian này muộn rồi, Đỗ Thiến Thiến còn cho rằng Kiều Hân mình. Đỗ Thiến Thiến cố ý chọn khoảng thời gian này gọi điện thoại, vì chính là muốn lặng lẽ với Kiều Hân, ngàn vạn lần nên bị Kiều Hân nghe được.

      Ngược lại sau khi Kiều Hân thấy dãy số, chần chừ lúc. tại rất muốn chuyện phiếm với người khác, nhất là khi Kiều Bùi còn ở bên cạnh , nhưng dù sao cũng là chột dạ, sợ mình nhận điện thoại, làm Đỗ Thiến Thiến nhận thấy được cái gì.

      Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền nhận điện thoại.

      Rất nhanh liền nghe thấy tiếng của Đỗ Thiến Thiến truyền tới: "Hân Hân, hôm nay tớ khẩn trương muốn chết rồi, cậu đúng là rất hù dọa người, tớ ở trước mặt ấy cũng dám thở mạnh. Chỉ là, cậu vẫn ổn chứ?"

      Kiều Hân cũng biết nên như thế nào, Kiều Bùi ở phía sau , thậm chí thừa dịp nghe điện thoại, còn cúi đầu hôn cái lên bả vai lộ ra ngoài chăn của .

      Kiều Hân rất nhanh tránh né, hàm hồ trả lời ở trong điện thoại: "Tớ sao."

      xong quay đầu , dùng sức trợn mắt nhìn Kiều Bùi cái. Kiều Bùi cảm thấy thú vị, tay của trực tiếp đưa đến hông của , nhéo cái.

      Kiều Hân co rúm cả người lại.

      Đỗ Thiến Thiến có nghe ra khác thường của , vẫn còn khuyên : "Chỉ là Hân Hân, của cậu đối với cậu rất tốt, vẫn hỏi tớ tình huống của cậu, tớ có thể cảm thấy ấy rất quan tâm cậu. Mỗi lần tớ về cậu, ấy làm cho người ta có cảm giác giống nhau."

      Mặc dù Đỗ Thiến Thiến có kinh nghiệm gì, cũng , nhưng vẫn hiểu nhìn mặt mà chuyện. Chỉ cần chuyện thú vị về Kiều Hân,nét mặt Kiều Bùi nhõm bớt. Loại cảm giác đó, thế nào cũng là thương quan tâm tới cực điểm.

      Hơn nữa Đỗ Thiến Thiến rất ràng, Kiều Hân có thể khách khí như vậy với , còn phải là bởi vì là bạn tốt nhất của Kiều Hân sao.

      Lỗ tai Kiều Bùi rất nhạy, Kiều Hân hoài nghi Kiều Bùi ở sau lưng nghe lời của Đỗ Thiến Thiến. Trong lòng phiền não, cũng nghe câu sau của Đỗ Thiến Thiến, rất nhanh liền qua loa lấy lệ câu: "Thiến Thiến, tớ buồn ngủ, tớ ngủ trước."

      xong, liền cúp điện thoại. Sau đó dùng sức cuốn cuốn chăn, muốn co thân thể lên để tránh khỏi Kiều Bùi.

      Chỉ là sau phút, Kiều Bùi trực tiếp nhốt vào trong ngực, ôm chặt.

      Kiều Hân cũng mệt nhọc, mỗi lần * với Kiều Bùi đều giống như lao động chân tay. Lần nào cũng làm cho cảm thấy sức cùng lực kiệt, chống đỡ được.

      rất nhanh liền ngủ thiếp , tới ngày hôm sau, ngược lại Kiều Bùi thu xếp thỏa đáng, chuẩn bị rời .

      Kiều Hân cũng biết Kiều Bùi muốn ở nhà Đỗ Thiến Thiến bao lâu. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Đợi và Kiều Bùi cùng nhau rời khỏi nhà họ Đỗ, liền phát trong nhà Đỗ Thiến Thiến, khắp nơi đều là dấu vết với Kiều Bùi.

      Xuống dưới lầu, Kiều Bùi dừng xe ở đó.

      Nhà Đỗ Thiến Thiến là khu nhà cũ, rất nhiều người chú ý tới chiếc xe dừng ở dưới lầu kia. Trong lòng Kiều Hân càm thấy may là xe những người vệ sĩ kia đều dừng ở bên ngoài, nếu người vây xem càng nhiều hơn.

      Chỉ là bọn họ vẫn bị rất nhiều người nhìn chăm chú.

      ra trong lòng Kiều Hân rất khẩn trương, biết lúc Đỗ Thiến Thiến trở lại lần nữa, mình phải giải thích chuyện Kiều Bùi như thế nào? Làm sao giải thích được trong tủ quần áo của lại có nhiều quần áo nam như vậy? Còn có những thứ dao cạo râu bên trong phòng tắm. . . . . .

      Sau ngày lộn xộn u mê như vậy, chờ Kiều Hân trở về.

      Khi ngang qua thẩm mỹ viện, Kiều Hân chợt thấy được bảng hiệu tiệm làm tóc kia có ảnh chân dung của hoạt bát mạnh mẽ, đây ràng là người mẫu.

      Ngũ quan của kia có gì đặc biệt, nhưng mái tóc rất gọn gàng, cả người của ấy làm cho người ta có cảm giác từng trải.

      Lúc Kiều Hân còn rất , vì lấy lòng , biết thay đổi, thỏa hiệp bao nhiều lần. Chỉ cần là Kiều Bùi thích, nghĩa vô phản cố nỗ lực làm.

      Những năm gần đây bởi vì Kiều Bùi thích tóc dài, vẫn để tóc dài .

      Sau khi nhìn bảng quảng cáo đó, Kiều Hân giống như hạ quyết tâm. rất nhanh liền vào trong cửa tiệm kia, thái độ phục vụ của người ở bên trong rất tốt. Sau khi tiến vào, rất nhanh tìm được người cắt cho mình kiểu tóc như của người mẫu kia.

      Lúc Kiều Hân cắt tóc cũng có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn đổi lại kiểu tóc của mình để thay đổi tâm tình. Nhưng chờ sau khi cắt tóc xong, vừa soi gương, Kiều Hân chợt phát sau khi mình cắt kiểu tóc này ngờ lại thích hợp, thoải mái như vậy.

      Chỉ là đợi khi ra từ trong tiệm, Kiều Hân vừa chưa được hai bước, liền cảm giác giống như có xe chạy về phía , quả nhiên xe liền dừng ở trước mặt .

      Cửa xe rất nhanh mở ra, Khương Uyên lâu gặp, bước xuống từ trong xe.

      Kiều Hân kinh ngạc chút.

      Ngược lại Khương Uyên vẫn là bộ dáng kia, ta mặc quần áo thoải mái, sau khi thấy rất nhanh chào hỏi: " là đúng dịp, lại gặp được ."

      Sau đó Khương Uyên giống như lưu ý tới điều gì, trái phải đánh giá , cười : " đổi kiểu tóc."

      Kiều Hân lúng túng gật đầu cái, quen để tóc dài, tóc ngắn như vậy vẫn là lần đầu.

      "Rất thích hợp với ."

      "Cám ơn." Lúc Kiều Hân chống lại ánh mắt của Khương Uyên, mặt nóng chút. phải là Kiều Hân trước kia, lần này cảm thấy rất ánh mắt Khương Uyên nhìn mình hơi giống như ánh mắt của Kiều Bùi khi ở giường, đó là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ.

      "Kiều Hân, biết có thể . . . . . ."

      Kiều Hân để ý tới bộ dạng lễ phép hay vô lễ rồi, nhanh chóng cắt đứt lời của ta, vội vàng : " xin lỗi, tôi có thời gian."

      xong, liền vội vàng về phía tàu điện ngầm.

      Chờ khi ngồi lên tàu điện ngầm, Kiều Hân còn dám suy nghĩ gì nhiều nữa. Đối với , Khương Uyên là người đàn ông rất có sức quyến rũ, nhưng mặc kệ Khương Uyên có suy nghĩ gì, đều thể lo lắng .

      Chủ yếu là tim phải rất lớn, mới có thể vừa bị Kiều Bùi cưỡng chiếm, vừa như có chuyện gì thương với người đàn ông khác. Cho nên giờ, mặc kệ Khương Uyên ám chỉ ràng với như thế nào, đều thể tiếp nhận.

      Ngược lại Kiều Hân vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm giác khóe mắt của mình quét qua cái gì đó. Hoàn cảnh bên trong xe điện ngầm lớn, khe hở giữa người với người đều rất .

      cảm thấy màu sắc quần áo mình quét qua rất quen thuộc, giống như người mà mới gặp qua. theo bản năng liền ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy Khương Uyên, biết đứng ở bên người từ lúc nào.

      ta cứ an tĩnh như vậy, theo ở bên người , tay vịn ở lan can bên cạnh. mặt treo nụ cười dịu dàng, nháy cũng nháy mà nhìn .
      Last edited: 7/12/15
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 36

      Editor: Hoàng Dung


      Kiều Hân mới đứng ở cửa trạm, liền nhìn thấy có người sớm đứng ở đó chờ .

      Nếu như phải là do người ở xung quanh, chú ý tới góc đó. Lúc này, người đó đứng ở vị trí rất tùy ý, như chờ cái gì.

      là người có cảm giác tồn tại rất mạnh, cho dù đứng ở đó cũng làm cho người ta có loại cảm giác người lạ chớ quấy rầy, cho nên bên cạnh như có áp suất thấp vậy.

      Kiều Hân chần chừ lúc, có chút ngoài ý muốn, ngờ Kiều Bùi lại có thể biết chạy đến chỗ tàu điện ngầm để đón .

      Ngược lại thời điểm chần chờ, Kiều Bùi cất bước về phía .

      Khương Uyên ở bên cạnh Kiều Hân cũng sững sờ, lúc trước ta nghe qua tin đồn, đều Kiều Bùi ở nước ngoài đàm phán hạng mục thu mua, tổng giá trị của hạng mục kia hơn trăm triệu. Vậy tại sao vào lúc này, Kiều Bùi lại còn ở trong nước đón em ở tàu điện ngầm đây?

      Hơn nữa đúng lúc đó, mấy người giống như hành khách cũng nhanh chóng tới bên cạnh bọn họ.

      Lúc này Khương Uyên mới phát ra, ra bên cạnh Kiều Hân vẫn luôn có vệ sĩ theo.

      Người như bọn họ có vệ sĩ theo sát người cũng kỳ quái, nhưng hao tâm tốn sức để vệ sĩ giả bộ như người đường có chút kỳ quái, quỷ dị hơn là ánh mắt Kiều Bùi nhìn về phía ta.

      Khương Uyên mơ hồ cảm thấy có cái gì đúng, biết đắc tội với Kiều Bùi khi nào, sao mỗi lần gặp được Kiều Bùi, vẻ mặt của ta đều là kiên nhẫn.

      Khương Uyên vội vàng tiến lên bước chủ động chào hỏi: "Kiều tiên sinh."

      vươn tay muốn bắt tay.

      Kiều Bùi ràng qua loa, chỉ nắm với ta chút, mắt chỉ đặt ở người của Kiều Hân, hoàn toàn để ý Khương Uyên tí nào. Kéo tay Kiều Hân, giọng dịu dàng đến thể tin nổi: "Mệt mỏi sao?"

      Ngược lại sau khi Kiều Hân bị kéo qua, sắc mặt được tốt.

      Khương Uyên trực tiếp liền bị gạt qua bên, Khương Uyên lúng túng cười tiếng, vội rút tay về.

      Kiều Bùi cũng gì, sau khi kéo Kiều Hân qua, rất tự nhiên giao Kiều Hân cho hai vệ sĩ, để những người đó che chở ra bên ngoài

      Chờ đến khi nhìn thấy Kiều Hân ra, lúc này Kiều Bùi mới quay mặt .

      "Khương tiên sinh rất rãnh rỗi?" Sắc mặt Kiều Bùi vẫn thay đổi, giọng rất trầm thấp, thanh chung quanh ồn ào ồn ào, nhưng giọng của rất áp lực. Ở trong hoàn cảnh huyên náo này, giọng trầm thấp giống như sợi dây, rất có loại cảm giác kéo căng.

      Khương Uyên ngẩn ra, hiểu Kiều Bùi bày ra dáng vẻ đại gia trưởng này làm cái gì. Hơn nữa ta và Kiều Hân đều là người lớn, mặc kệ hai người có kết giao hay , có đạo lý phải thông qua người như ta gật đầu đồng ý.

      Chỉ là dù sao người này cũng là Kiều Bùi, thân phận địa vị bày ra ở đó.

      Coi như Khương Uyên thích, trong lòng thoải mái hơn nữa, cũng phải cho ta mặt mũi

      Huống chi đối với Kiều Hân là nghiêm túc, Khương Uyên dứt khoát thản nhiên : "Kiều tiên sinh, tôi nghĩ ngài nhất định là có chút hiểu lầm. Nếu như ngài biết danh tiếng của tôi, đổi cái nhìn với tôi. Hơn nữa tôi đối với em ngài là nghiêm túc. . . . . ."

      Vừa dứt lời, Khương Uyên liền cảm giác bụng mình rất đau, thân thể của càng thêm thể ức chế lui về phía sau, cuối cùng theo quán tính, cả người đứng vững ngã mặt đất.

      thể tưởng tượng nổi nhìn màn này, quả có chút giật mình quá độ.

      Kiều Bùi có lý do nào nhấc chân cho cước, cước kia dứt khoát chút do dự.

      phút đó Khương Uyên cho rằng chuyện như vậy là ảo giác.

      Nhưng rất nhanh từ bên cạnh Kiều Bùi lại tới tầm hai, ba người.

      Khương Uyên là người có máu mặt, bối cảnh trong nhà rất sâu. Lại chỉ là theo đuổi Kiều Hân thôi, cũng có ý đùa bỡn rồi bỏ rơi, Khương Uyên cũng biết tại sao mình lại bị đánh.

      Cố tình chuyện vô lý như vậy lại xảy ra, những quả đấm kia rơi xuống như mưa.

      Kiều Bùi cũng nhìn lâu, thấy Khương Uyên té xuống đất, liền quay đầu ra ngoài.

      Kiều Hân cũng biết bên trong đánh nhau, chợt cảm giác tốc độ người bộ ra khỏi cửa tàu điện ngầm kia rất nhanh, có rất nhiều người là chạy , vội vàng giống như gì, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.

      lo lắng Kiều Bùi ra ngoài rồi.

      Sau khi thấy Kiều Bùi, Kiều Hân vẫn còn lo lắng muốn nhìn vào bên trong, hơn nữa mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau.

      Chỉ là mặt Kiều Bùi có biểu lộ gì, mặt có biểu cảm vào trong xe.

      Kiều Hân vừa thấy, cũng liền theo vào bên trong xe.

      tuyệt đối nghĩ đến Khương Uyên ở bên kia bị đánh túi bụi đâu, lại chỉ là đưa về nhà, có thể là chuyện gì chứ.

      Ngược lại xe chạy ra khỏi đó lâu, Kiều Hân chỉ nghe thấy Kiều Bùi lạnh lùng hỏi câu: "Họ Khương kia theo đuổi em?"

      Kiều Hân nhìn sắc mặt được tốt, liền đoán được vui.

      chần chừ lúc, biết gạt được Kiều Bùi, cũng sao cả gật đầu cái.

      Đôi mắt của Kiều Bùi nguy hiểm híp lại, hỏi tiếp: "Em còn thay đổi kiểu tóc?"

      "Ừ." Nếu Kiều Hân thông minh liền biết cần chọc giận nữa, chỉ là sớm kiên nhẫn với Kiều Bùi, tiếp tục sao cả trả lời: "Đổi."

      xong như nhớ tới cái gì, rất nhanh bổ sung: "Tôi chỉ đổi kiểu tóc, tôi còn sửa lông mày."

      xong nhấc tóc lên chút, để Kiều Bùi có thể thấy ràng.

      Trước kia đều dựa theo lời , cho tới bây giờ lông mày đều là nho cong cong, có vẻ rất mềm mại.

      Mới vừa rồi lúc làm tóc, để thợ cắt tóc giúp mình thuận tiện sửa hình lông mày, cứ như vậy kiểu lông mày của biến thành phối hợp với bộ dáng hiên ngang.

      Thấy Kiều Bùi vẫn có lên tiếng.

      Lá gan Kiều Hân càng lớn, quyết định ra hết lời trong lòng.

      "Tôi đổi lại kiểu tóc mình thích. ra Kiều Bùi, chưa hẳn thích tôi." ra lời trong lòng: "Trước kia tôi lấy lòng nên từng thay đổi rất nhiều, giống như là kiểu tóc, lông mày, còn có khẩu vị ăn cơm. thích ăn thanh đạm, tôi thích ăn những thứ kia, ra tôi theo bạn bè ăn cơm, tôi đều thích ăn những món cay nồng. Nhưng lúc ăn với , tôi chưa từng đề cập tới. . . . . . thích chỉ là con rối huấn luyện ra, nhưng tôi phải con rối đó, tôi là người có sinh mệnh, tôi từ từ thay đổi, tôi biến thành dáng vẻ tuyệt đối thích."

      Kiều Hân chợt cảm thấy thân thể trầm xuống, hoảng sợ liếc mắt nhìn Kiều Bùi cái.

      Kiều Bùi trực tiếp đè xuống, chân của trực tiếp tách ra hai chân của ra, dán ở chỗ mẫn cảm của . Động tác của cũng nhanh, thế nhưng động tác cộng thêm thái độ của vẫn dọa sợ.

      Kiều Hân cũng đoán ra muốn làm cái gì, lên tiếng phản kháng .

      Lần này ngược lại chọc giận Kiều Bùi hơn, nảy sinh ác độc hôn lên .

      Kiều Hân bị đôi môi hôn, bị chọc tức liền há mồm cắn , kết quả có cắn được, ngược lại bị bắt được môi.

      Kiều Hân biết màn này khẳng định bị tài xế thấy được, rất lúng túng, vội vươn tay ra muốn ấn cánh cửa cách ly kia.

      Lúc ấn loạn như vậy, Kiều Bùi rất nhanh nhấn nút.

      Tay của trực tiếp đặt ở tay của , dùng lực chế trụ tay của , nắm bàn tay ở trong tay mình.

      đè ở người của , chỗ ngồi ở phía sau rất rộng, Kiều Hân cho là xe □ .

      sợ hãi, ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng chẳng có tác dụng gì. Trong xe chạy, hoàn toàn nhúc nhích được, bị đè chặt ở phía dưới.

      Lúc cho rằng có thể làm gì mình, Kiều Bùi lại làm gì , chỉ ôm vào trong ngực.

      Lúc trước Kiều Bùi áp chế , thời điểm muốn làm chuyện này đều cần quá phí sức lực. Lần này biết tại sao, ràng Kiều Bùi có vẻ rất kích động, hô hấp của đều hơi dồn dập.

      chỉ ôm , ôm vào trong ngực chặt, bộ dáng muốn buông tay.

      Qua lúc lâu, Kiều Hân mới nghe giọng buồn buồn qua: "Em thể ngoan ngoãn để cho cưng chiều em sao?"
      Last edited: 9/12/15
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37
      Editor: Hoàng Dung


      Kiều Hân biết vì sao bị Kiều Bùi ôm lúc lâu, cũng hiểu ngoan ngoãn này là chỉ cái gì, ngoan ngoãn nằm ngửa bị □. Hay là ngoan ngoãn bị tùy tiện xoa nắn dạy dỗ giống như trước kia, coi là trời là đất?

      Ngoan ngoãn như vậy có ý nghĩa sao?

      Chỉ là sau khi những lời đó, Kiều Bùi ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại.

      Sau đó cũng nhìn Kiều Hân. Buông ra, Kiều Bùi liền xoay đầu về phía ngoài cửa xe, vẻ mặt nhàn nhạt. Nhìn ra có gì khác biệt, cái bộ dáng này giống như người mới vừa ôm Kiều Hân những lời đó phải .

      Kiều Hân bị dáng vẻ im lặng này của làm cho biết gì, tài xế lái xe vào khu náo nhiệt.

      Bên ngoài có đèn đường sáng lên, khắp nơi đường đều là người đường. Lúc xe lái chậm, Kiều Hân chợt nhìn thấy bên ngoài có tiệm bánh ngọt.

      lập tức tài xế dừng lại ở bên cạnh, nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài. Lúc , trong đầu cũng có suy nghĩ nhiều, ý niệm duy nhất chính là hai chữ sầu riêng bắt mắt của cửa tiệm.

      Lúc đến cửa tiệm, bên ngoài tiệm bánh ngọt kia sớm xếp hàng dài.

      Kiều Hân sớm nghe Đỗ Thiến Thiến qua, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến là khách quen của tiệm này, Đỗ Thiến Thiến còn từng mang về phần cho ăn.

      Khi đó bởi vì thích mùi sầu riêng nên cũng có nếm thử, tại Kiều Hân liền đặc biệt muốn mua phần, loại cảm giác đó quả giống như bồi thường cho Kiều Hân trước kia chỉ vì Kiều Bùi.

      Nhưng đội ngũ quá dài, Kiều Hân xếp hàng lâu mới đến phiên .

      Hơn nữa lúc xếp hàng, xe đường cũng dần dần nhiều, giờ tan học cộng thêm người tan việc càng ngày càng nhiều, ngay cả người đường cũng có dáng vẻ gấp gáp hơn nhiều.

      Kiều Hân cũng chú ý tới những thứ này, toàn bộ suy nghĩ của đều đặt ở việc chọn bánh ngọt nào.

      Khi nhân viên phục vụ hỏi muốn mùi hay nặng, Kiều Hân liền nghĩ ngợi ra: "Mùi vị nặng."

      mặt muốn nếm thử chút mùi vị nặng, mặt khác cũng tin mình ăn sầu riêng có mùi vị nặng rồi còn có thể khiến Kiều Bùi hôn được!!

      Đợi lúc cao hứng phấn chấn xách bánh ngọt vào bên trong xe, Kiều Bùi nhìn lướt qua hộp đóng gói màu vàng cam này, ánh mắt của nhàn nhạt, cũng lên tiếng.

      Bên trong xe có hệ thống lọc mùi, mùi hương bánh ngọt sầu riêng hơi nặng, nhưng vào trong xe lại quá khó ngửi.

      Kiều Hân cũng quản Kiều Bùi có phản ứng gì, trực tiếp mở hộp ra, múc miếng vào trong miệng.

      Xe chạy từ từ trong dòng xe.

      Kiều Hân có thể bảo trì bình thản, cũng lười phải chỉ ra Kiều Bùi làm điều thừa tới đón . Ở lộ trình này, tự mình bộ nhiều lắm mười phút đến nơi rồi, nhưng kẹt xe như vậy, đoán chừng hai tiếng hoàn toàn đến nơi được.

      Trong lúc đợi xe chạy, tâm tình Kiều Hân vẫn có chút tệ.

      Mặc dù mùi hương của bánh ngọt sầu riêng dám khen tặng, nhưng mùi vị ngược lại cũng tệ lắm.

      Kiều Bùi giống như Kiều Hân dự đoán vậy, thân thể nghiêng ra bên ngoài. Sau khi nhìn ăn vài miếng, mới nhăn chân mày hỏi : "Em thích?"

      Kiều Hân rất nhiệt liệt gật đầu cái, thích loại mùi vị ăn vào lần đầu tiên này.

      Kiều Bùi nhìn chằm chằm mấy giây, khẳng định có thể mình thích thứ mùi này. Chỉ là nhìn thấy rất thích ăn, hiếm khi ủy khuất thân thể, tiến đến vị trí của , dùng cái muỗng múc chút. Nhưng sau khi ăn vào trong miệng, liền có suy nghĩ muốn nếm lại lần nữa.

      Ngược lại bánh ngọt sầu riêng này quả giống như mở ra cửa thế giới mới của Kiều Hân. mặt phát ra là có vài thứ mình chưa thử qua cũng rất ngon, mặt khác chủ yếu là chuyện có thể khiến Kiều Bùi ghê tởm đều đáng giá để làm.

      Xe chậm rãi chạy ở trong dòng xe cộ, đèn đường xung quanh đều sáng lên. Khắp nơi đều là thanh huyên náo, trung tâm thành phố tràn ngập khí nóng.

      Nhưng khiến Kiều Hân kỳ quái là biết tài xế cố ý hay vì để ít kẹt xe, mới vừa rồi có giao lộ ràng có thể quẹo qua, tài xế lại có quẹo cua, ngược lại lái qua đường khác.

      Kiều Hân cũng suy nghĩ nhiều. Dù sao khi theo bên cạnh Kiều Bùi, mặc kệ là đâu, làm cái gì cũng tới phiên suy nghĩ.

      định tiếp tục im lặng ăn bánh ngọt của .

      Ngược lại mặc dù Kiều Bùi ra ngoài nhiều, nhưng phần lớn thời gian cũng gặp phải loại tình hình giao thông này, xe vệ sĩ trước sau cũng là bộ dáng sao.

      Hơn nữa Kiều Hân nhìn ra, chỗ phía trước xa có ba cảnh sát giao thông nhanh chóng khai thông giao thông. Xe quá nhiều, đường quá chật, quả sắp chen thành đoàn.

      Tiếng kèn vang lên liên tiếp gián đoạn, xe của bọn họ bị bao vây ở bên trong, hoàn toàn thể nhúc nhích.

      Coi như hiệu quả cách khá hơn nữa, nhưng bởi vì xe xung quanh quá dùng sức ấn còi nên vẫn có chút thanh huyên náo truyền vào.

      Có lẽ là sợ ông chủ khó chịu, tài xế trước mặt vội mở radio xe lên, nhạc êm dịu rất nhanh vang lên từ trong radio.

      Kiều Hân chậm rãi ăn bánh ngọt sầu riêng, có thể cảm thấy tầm mắt truyền tới từ Kiều Bùi.

      vẫn luôn nhìn , ánh mắt của rất trực tiếp, tay của cách rất gần.

      biết ngồi chung xe với Kiều Bùi bao nhiêu lần. nhớ lần dài nhất là khi theo Kiều Bùi ngồi ở xe cả ngày, thân thể ngồi lâu nên hơi mệt chút, mơ mơ màng màng ngủ mất. Đợi khi tỉnh lại, liền nhìn thấy mình nằm ở đùi Kiều Bùi.

      Tay của rất tự nhiên siết tay của , hình như là lúc học đại học năm nhất, thời điểm được nghỉ đông, mang ra ngoài trượt tuyết.

      Tay của ấm áp, dạy rất nhiều chuyện, mang xem nhiều vật thú vị. Vào lúc đó, trong mắt , trai tốt nhất thế giới.

      Khi nhớ lại, Kiều Bùi đột nhiên mở cửa xe.

      thẳng ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng ra khỏi xe, giúp Kiều Hân mở cửa xe bên kia ra.

      Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi đợi ở xe. Lẽ ra, phải loại người có tính nhẫn nại như vậy.

      Sau khi ra theo, Kiều Hân nhìn thấy Kiều Bùi chờ ở ven đường.

      Kiều Hân ngẩn ra, liền nhanh chóng theo. Sau khi tới, Kiều Hân lại có chút kỳ quái, hiểu mình vội vàng chạy đến bên cạnh làm gì.

      Hơn nữa riêng xe trong dòng xe cộ rất nhiều, dù là lối bộ, người cũng phải ít, nhốn nha nhốn nháo, Kiều Hân thấy có vài vệ sĩ theo tới bảo vệ ở bên ngoài.

      Kiều Hân có chút giải thích được, hiểu Kiều Bùi ra làm gì, ràng thấy xe lái chạy trong dòng xe rồi.

      Thời điểm Kiều Bùi bộ về phía trước, Kiều Hân cố ý thả chậm tốc độ, muốn dựa vào quá gần.

      Chỉ là vừa chậm bước, Kiều Bùi liền quay đầu lại nhìn cái, dùng ánh mắt ý bảo theo sau. Kiều Hân hết cách rồi, chỉ đành phải buồn buồn vội vàng theo. Lòng sao lại bắt đuổi theo chứ, cứ về phía trước được ư?

      Có lẽ là do lúc trước quá chậm, Kiều Bùi đường cũng chậm lại, hiển nhiên là suy nghĩ cho tốc độ bước chân của .

      Trong lòng Kiều Hân xoay xoay vặn vặn, hơn nữa chưa được mấy bước, Kiều Bùi rất nhanh liền dừng ở trước cửa tiệm, hiển nhiên muốn tới cửa tiệm này.

      Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, hiểu ngẩng đầu nhìn cửa tiệm, lại nhìn bảng hiệu chỗ lối vào chút, đây là cửa tiệm thú cưng đáng .

      Trước cửa bày ra rất nhiều tạo hình của động vật, cả cửa tiệm đều là các kiểu dáng thú cưng.

      Lúc Kiều Hân buồn bực, Kiều Bùi nghiêng đầu liếc nhìn cái, mang theo cưng chìu: "Còn muốn nuôi thú cưng ?"

      Lần này Kiều Hân càng cảm thấy kỳ quái, lúc học cao trung, bởi vì có ba và ở bên người, tịch mịch khó chịu, từng lần xin nuôi con thú , nhưng lại bị Kiều Bùi bác bỏ.

      tại Kiều Bùi lại có thể đứng ở trước cửa tiệm thú cưng này hỏi có muốn nuôi thú cưng ? Đầu đột nhiên bị vô nước sao?

      rất nhiều năm đề cập qua chuyện muốn nuôi thú cưng.

      Thấy có phản ứng, Kiều Bùi trực tiếp đẩy cửa vào bên trong cửa tiệm thú cưng.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37.2:
      Editor: Hoàng Dung


      gian bên trong cũng lớn, giá hàng bày rất nhiều con thú , có ba nhân viên thu dọn các cái lồng.

      Khi bọn vào, phụ nữ trung niên lớn tuổi vừa thấy hai người bọn họ, vội nhiệt tình tới tiếp đón bọn họ.

      Người phụ nữ trung niên đó hiển nhiên là bà chủ cửa tiệm, thấy ánh mắt Kiều Bùi rơi vào người những con thú cưng kia, bà chủ vội thân thiện giải thích: "Đây là mèo Himalaya, rất ôn hòa, đặc biệt thích hợp nuôi trong nhà."

      Kiều Hân nhìn con mèo kia chút, sau đó liền phát con mèo dó có bộ dáng như tức giận. cảm thấy quá hứng thú, hơn nữa bây giờ giống như nằm mơ, sao Kiều Bùi lại muốn cho nuôi thú cưng?

      đột nhiên phát thiện tâm, biết thể ngăn nuôi thú cưng rồi hả?

      nỗ lực nhớ lại chuyện hồi cấp ba, trường trung học tư nhân đó của bọn họ quản lý đặc biệt nghiêm, học tập cũng rất khẩn trương. Đoạn thời gian đó chính là thời điểm Kiều Bùi phát triển nghiệp ở nước ngoài, thường ra ngoài, phần lớn thời gian đều là tháng chỉ trở lại , hai chuyến.

      Ba lại ăn chơi đàng điếm tìm phụ nữ khắp nơi, cuối cùng nghe lời bạn học, có hứng thú với chó con, mèo con, cũng muốn nuôi con thú đáng làm bạn với mình.

      Đợi lúc cho Kiều Bùi, Kiều Bùi phản ứng bình thường.

      Kiều Hân chợt nhớ tới chi tiết , nín thở. ra lúc học trung học, đối xử với rất lạnh nhạt, mỗi lần nhìn thấy , cũng chỉ là để làm người hầu . Dĩ nhiên là cũng đối xử với tệ, nhưng cái loại tệ đó chính là để phụ tá chọn lựa quà tặng cho , sau đó để phụ tá xử lý chuyện giúp . . . . . .

      Bắt đầu từ lúc nào, đích thân giao quà tặng cho ?

      Là sau khi thi tốt nghiệp trung học, hay là lúc năm thứ nhất đại học?!

      Kiều Hân ngẩng đầu lên nhìn gò má Kiều Bùi, những nữ nhân viên trong cửa hàng cũng len lén quan sát .

      giống như giúp chọn lựa, nhìn vô cùng cẩn thận. Có lúc vì có thể nhìn ràng hơn chút, còn có thể cúi người xuống.

      Quà sinh nhật mười tám tuổi của cũng là phụ tá chuyển giao, nhớ đó là ngôi biệt thự ở bờ biển.

      Thời điểm đó, Kiều Bùi cố ý vố ý chuyển sản nghiệp nhà họ Kiều lên người , ngay cả Đỗ Thiến Thiến cũng cười giỡn với , mỗi lần sinh nhật đều nhận được khoản đồ cưới.

      Nhưng sau này quà sinh nhật lại giống nhau, có các loại đồ trang sức, còn có rất nhiều vật đáng , thậm chí có vài đồ ra trong lúc vô tình. . . . . .

      Có thể quá quý giá, nhưng mỗi thứ đều là Kiều Bùi tự mình chọn lựa, tự mình đưa đến tay .

      "Có thích ?" Kiều Bùi nhìn về phía , tự nhiên kéo Kiều Hân cách mình hai bước đến bên cạnh.

      Cho dù ai nhìn thấy bọn họ cũng theo bản năng cho rằng bọn họ là đôi tình nhân thân mật.

      Kiều Hân xoay cổ tay chút, vốn tay nắm bàn tay của , sau phút liền nắm chặt, di0en-da14n.le9.quy76.d00n thể rút cổ tay mình ra.

      xung quanh cửa hàng, trong tiệm này có rất nhiều giống mèo.

      Kiều Hân ngược lại rất thích mèo , nhất là tiếng kêu của mèo . Chỉ là vội vàng chọn thú cưng, chút chuẩn bị nào. Huống chi cũng ràng lắm ý của Kiều Bùi là gì?

      Ngày này cũng có bất cứ ý nghĩa gì.

      Sau khi xem qua, cũng có quá nhiều thích, Kiều Bùi vẫn nhìn chăm chú.

      Kiều Hân cũng bị nhìn đến tê cứng, da đầu đều tê dại.

      Cuối cùng ngược lại ở trong góc thu hút, nhìn thấy con mèo trong cái lồng. Trong đó có con mèo giống như vừa sinh ra bao lâu, nhìn qua .

      Kiều Hân rất tò mò, vội nghiêng đầu hỏi bà chủ: "Đây là mèo gì?"

      "Cái này. . . . . ." Bà chủ có chút khó xử, loại mèo này thuộc về loại mèo lai tạp thường gặp, dễ nuôi và nuôi tốt. Lúc hai vị khách hàng này tiến vào, bà rất muốn bán loại mèo quý nhất tiệm ra ngoài.

      Cố tình người khách nữ lại nhìn trúng loại mèo lai tạp này, bà chủ liền ra: "Loại mèo này có huyết thống, đều là mèo tạp chủng. Trong tiệm của tôi có rất nhiều mèo có huyết thống được chứng nhận có thể chọn. . . . . ."

      Kiều Hân lại để ý những con vật kia, rất nhanh đưa tay ôm lấy con mèo an tĩnh kia nhất. Con mèo giống như ngủ thiếp , sau khi bị ôm lên, mở mắt lộ ra đôi mắt mèo xinh đẹp, phát ra thanh meo meo .

      Lòng của Kiều Hân liền mềm nhũn, nhịn được cẩn thận ôm con mèo hoa lên, nửa đỡ ở trong lòng bàn tay, sờ lên lông tơ hơi dài của nó.

      Kiều Hân cũng để ý những thứ huyết thống kia, cảm thấy mắt duyên quan trọng hơn.

      Lúc làm như thế, Kiều Bùi rất nhanh để bà chủ đóng gói xong đồ cần dùng.

      Người trong tiệm vốn còn tưởng rằng chỉ bán được con mèo tạp chủng kiếm được bao nhiêu tiền đấy, ngờ sau đó vị khách kia đóng gói tất cả đồ mèo con có thể dùng.

      Chờ khi bọn họ ra, những vệ sĩ kia xách theo bọc đồ to theo phía sau của bọn họ.

      Chỉ là Kiều Hân có chút kỳ quái, hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi lại làm việc này?

      Lúc ôm mèo ra khỏi tiệm, sắc trời gần tối, người đường cũng ít rất nhiều.

      Kiều Bùi rất tự nhiên giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, nét mặt kia có chút ý thở dài, phải sắp xếp thời gian. Lần này bớt chút thời gian theo Kiều Hân dễ, còn phải sớm chạy trở về, xử lý chuyện tiếp theo.

      yên lặng nhìn Kiều Hân trêu chọc mèo con, cuối cùng vươn tay, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhàng đặt lên tóc Kiều Hân, giọng mang theo cưng chìu: "Hân Hân, trai. . . . . ."

      rất nhanh sửa lời : " công tác, em nhớ ngoan ngoãn."

      Kiều Hân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cái, cúi người lại gần , chạm vào trán : "Mấy ngày nữa lại tới thăm em."

      Kiều Hân nhanh chóng dời mắt , ghét Kiều Bùi thân mật như vậy.

      giống như nắm giữ mạch đập của , tùy thời có thể kích phát trúng trái tim của , có thể tùy ý nắm tâm tình của ở trong tay.

      Chủ yếu nhất là tận mắt nhìn thấy từ biến thành bộ dáng như bây giờ. . . . . . hiểu rất . . . . . . Cái này so với việc giam cầm mình, càng làm cho Kiều Hân cảm thấy lo lắng.

      Chờ khi Kiều Hân được tài xế đưa về nhà, mới vừa vào cửa nhìn thấy Đỗ Thiến Thiến ngồi ở trong phòng khách.

      Vừa nhìn thấy Kiều Hân trở lại, Đỗ Thiến Thiến ăn cơm trong phòng khách liền buồn bực aizz tiếng, vội vàng : "Hân Hân, phải cậu ăn cơm với cậu sao?"

      "Ăn cơm cái gì?" Kiều Hân kỳ quái hỏi ngược lại câu.

      " phải sao?" Đỗ Thiến Thiến lẩm bẩm: "Tớ nghe mẹ tớ mà. Mẹ tớ gần đây cậu phải công tác, cho nên để cho tớ trở lại tiếp tục ở với cậu, mấy ngày sau này tới gặp cậu được, cho nên cậu cố ý dẫn cậu ra ngoài ăn cơm?"

      Kiều Hân rất nhanh liền nghĩ đến chuyện gì đó, chạy ra ngoài xe xếp hàng mua bánh ngọt sầu riêng, làm trễ nãi lâu. . . . . . Sau đó. . . . . . Xe khéo lại sa vào trong dòng xe cộ. . . . . . Tiếp đó Kiều Bùi liền theo mua con mèo . . . . Bọn họ lại ở trong cửa tiệm thú cưng rất lâu. . . . . .

      Đỗ Thiến Thiến theo cái đề tài này : "Lần này trở về mẹ tớ còn tớ khuyên cậu, đừng giận dỗi với cậu nữa."

      Chỉ là Đỗ Thiến Thiến vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai em mâu thuẫn chuyện gì mà phải cần ở chung chỗ để giải quyết. Hơn nữa khẳng định có thể ba mẹ của cũng có chút lợi ích trong chuyện này.

      Chỉ là trắng ra, phương thức sống của loại người có tiền ở trong bảng tài phú này, đoán chừng loại người kiếm tiền tầm trung như họ thể lý giải.

      Ngược lại Kiều Hân ôm túi đựng mèo con, có chút ngượng ngùng : "Thiến Thiến, tớ quên hỏi cậu tiếng, tớ nuôi con mèo . . . . . ."

      Sao Đỗ Thiến Thiến có thể thích, vừa nhìn thấy mèo đặt ở trong giỏ xách, lập tức mắt vui mừng nhảy cái, liền thẳng: "Là mèo sao, tớ còn tưởng rằng là thú bông chứ, còn buồn bực cậu mua thú bông làm gì!! Tớ rất thích mèo đó. Đến, mèo con, để dì thương con tốt nào!!"

      Ngược lại xong câu này, Đỗ Thiến Thiến nhớ tới cái gì đó. nhớ trước kia Kiều Hân cũng rất thích thú cưng , nhưng bởi vì thích chút nào, cho nên Kiều Hân có ý định nuôi thú cưng mấy lần nhưng cũng có nuôi.

      Đỗ Thiến Thiến liền thận trọng hỏi: "Chỉ là Kiều Hân, phải cậu thích mèo con, chó con sao? Cậu nuôi có vấn đề gì chứ?"

      Kiều Hân ồ tiếng: " sao . . . . ."

      Đỗ Thiến Thiến có chút kinh ngạc, hiểu Kiều Hân tốt sao chợt biến thành tâm nặng nề rồi. Nhất là lúc vừa mới câu đó, quả giống như yên lòng.

      Ngược lại ngay lúc chuyện, Đỗ Thiến Thiến chợt nghe được tiếng gõ cửa. Đợi khi qua mở ra, nhìn thấy nhân viên đưa bữa ăn lục tục đem những hộp đựng thức ăn đóng gói tốt vào.

      Đỗ Thiến Thiến nhìn cái liền hiểu là chuyện gì xảy ra, hơn phân nửa là Kiều Hân cảm thấy thời gian còn kịp, nên để cho người ta đưa thức ăn tới. liền quay đầu lại với Kiều Hân: "Kiều Hân, cơm tối của cậu đến rồi."

      Kiều Hân cũng qua, chỉ ờ tiếng. ra cảm giác trong lòng, rối loạn, trong lúc nhất thời biết mình phải có tâm tình như thế nào?
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :