1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xâm chiếm tuyệt đối - Kim Đại (Chương 50/50) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 28
      Editor: Hoàng Dung


      Kiều Hân muốn giơ tay cho bạt tai.

      Chỉ là tay còn chưa nâng lên, Kiều Bùi trước bước ôm vào trong ngực.

      Đó là động tác rất ngoài dự đoán, hô hấp của Kiều Hân đều ngưng lại. cho là Kiều Bùi còn phải có động tác kế tiếp, nhưng có, Kiều Bùi chỉ yên tĩnh ôm .

      Toàn thân Kiều Hân đều căng thẳng .

      Tay Kiều Bùi xuống theo tóc của , cho là tay rất xấu xa đến địa phương nên đến, nhưng có, cuối cùng tay của đặt ở ngang hông của , tư thái kia vô cùng cưng chiều.

      Sau khi ôm như vậy lúc, Kiều Bùi dán bên tai của , giống như : " muốn xa vài ngày, em ngoan chút."

      Toàn thân Kiều Hân cứng ngắc, người là mùi nước hoa quen thuộc khiến loại cảm giác mê man. Đó là mùi rất quen thuộc, bất tri bất giác ngửi qua rất nhiều năm, cưng chiều , thích . . . . .

      Còn có những đêm kia, tổn thương . . . . . .

      Quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, cả người Kiều Hân lạnh giống như cây đá.

      Kiều Bùi tiếp tục làm động tác khác, buông lỏng ra, rất tự nhiên vươn tay đến đỉnh đầu của , vuốt ve tóc của .

      Lúc nhìn về phía của , mỗi lần đều mang theo nụ cười yếu ớt. Trước kia Kiều Hân hiểu, nhưng bây giờ mơ hồ hiểu, Kiều Bùi nhất định là thưởng thức kiệt tác của . tốn tâm tư, hao phí thời gian, theo như tư tưởng, suy nghĩ của để tạo nên như bây giờ.

      Loại ý nghĩ này khiến trong lòng Kiều Hân rất thoải mái.

      Nhìn bóng lưng Kiều Bùi ra ngoài Kiều Hân cũng có chút hồ đồ. hiểu ngày kiếm tỷ bạc, vội vàng muốn dùng phút để tính khi hành trì của Kiều Bùi bắt đầu, sao lại đặc biệt chạy đến đây khiến mình ghê tởm . . . . .

      Chẳng lẽ chỉ vì liếc nhìn , ôm cái sao?

      Lúc nào Kiều Bùi vạn người cũng rãnh rỗi nhàm chán như vậy!?

      Kiều Hân bận cả buổi sáng, buổi chiều còn có chuyện để làm. hỏi địa chỉ trung tâm trao đổi nhân tài, vừa đúng buổi chiều có hoạt động.

      Trường học sớm tổ chức hội tuyển dụng, nhưng thời điểm hoàn toàn ở trường học.

      Lúc này đợi cầm sơ yếu lý lịch làm xong lúc sáng sớm chạy tới, Kiều Hân mới phát , hóa ra là chợ nhân tài hoàn toàn khác với suy nghĩ của .

      còn tưởng rằng chỗ này là chỗ rất an tĩnh, rất nghiêm túc, nhưng đợi khi đến liền phát chỗ này quả giống như cái chợ bán thức ăn, khắp nơi đều là người người nhốn nháo.

      Mặc dù hơn buổi trưa rồi, nhưng khắp nơi đều là người lại, quăng sơ yếu lý lịch khắp nơi, chỉ dựa theo gương mặt là có thể nhìn ra phần lớn nơi này đều là sinh viên vừa ra trường như .

      Mặc dù ngày hôm qua Đỗ Thiến Thiến rất nhiều kinh nghiệm cho , nhưng đến địa phương nhiều người như vậy, Kiều Hân vẫn có chút thấp thỏm.

      đến chỗ nào cũng quăng sơ yếu lý lịch vào, mà là theo dòng người lần lượt xem các biểu ngữ, nỗ lực tìm kiếm nơi thích hợp với nghề nghiệp của .

      Có lẽ là khí chất tốt, khi đứng nhìn ở trước biểu ngữ, có nhân viên tới đây giới thiệu cho .

      Kiều Hân cũng có chút mê mang, trước kia muốn làm giáo viên, nhưng thời điểm kia chỉ suy nghĩ sở thích của cá nhân, hoàn toàn có cân nhắc qua triển vọng nghề nghiệp. tại làm người hai bàn tay trắng, Kiều Hân nghĩ tới mình trước nên tìm công việc lương cao chút, như vậy mới có thể sớm mua được nhà, mua được xe.

      Chỉ là sau khi vòng, Kiều Hân chỉ thấy hai chỗ hợp ý, suy nghĩ chỗ nào thích hợp với hơn.

      ngờ có chuyện trùng hợp như vậy, lúc cúi đầu dùng di động tính giữa hai nơi công tác, chuẩn bị tìm phương tiện giao thông thích hợp, liền bị người nhận ra.

      Chợt nghe có người gọi tên , Kiều Hân theo bản năng nhìn sang.

      Rất nhanh liền nhìn thấy người nam sinh mặt rỗ, nhiệt tình phất tay với .

      Kiều Hân ngẩn người lúc, rất nhanh nghĩ tới người này chính là bạn học đại học với mình, hình như tên là Lưu Chí .

      Lúc trước hiểu sao lại cười với , hơn nữa mỗi lần đều là vừa cười vừa nháy mắt. thể là rất ghét, hễ bị nhìn đền liền muốn lẩn tránh theo bản năng.

      Ngược lại bạn học mặt rỗ đó vừa nhìn thấy ở bên này, lập tức chạy tới bên cạnh : "Cậu chính là Kiều Hân à? Tớ còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. Sao cậu lại ở nơi này?"

      đợi Kiều Hân trả lời, người nọ tự cho là thông minh thay : "'Cải trang vi hành' đúng ? Muốn biết dân chúng bình thường sống như thế nào phải ?"

      Kiều Hân lúng túng cười tiếng, cũng tiếp lời, sau đó liền muốn xoay người , chỉ là còn chưa được.

      Ngược lại bộ dáng Lưu Chí như trúng số, tay hưng phấn xoa xoa.

      Thời gian còn sớm, nơi này chuẩn bị thu dọn chạy lấy người rồi.

      Kiều Hân vừa nhìn thấy thế, vội vàng chạy đến trước công ty mình hài lòng nhất, đưa sơ yếu lý lịch của mình tới.

      Tố chất của nhân viên công ty đó rất cao, chỉ là sau khi nhận sơ yếu lý lịch của Kiều Hân, Lưu Chí đó lại có thể cũng đến, đưa sơ yếu lý lịch trong tay tới.

      Kiều Hân sợ bị Lưu Chí đuổi theo, nhanh ra ngoài.

      Ngược lại Lưu Chí lại rất tự nhiên, hoàn toàn mặc kệ lạnh nhạt, chỉ là bộ dáng đại tình thánh, ngừng : "Aizz, cậu chúng ta có duyên phận ? Hội trường nhiều người như vậy, tớ lại có thể nhìn cái liền nhận ra cậu. Đúng rồi, tại sao cậu làm ở công ty cậu, phải là muốn thể nghiệm công việc của người bình thường chứ? Tớ hiểu, tớ bảo mật. . . . . ."

      Lúc Kiều Hân đợi xe buýt, Lưu Chí ngừng lầm bầm lầu bầu, rốt cuộc có chút nhịn được, nghiêng đầu với : " xin lỗi, tôi quen , có thể đừng theo tôi ?"

      Lưu Chí rất ghê tởm, lại đá lông nheo với , : "Tớ tiễn cậu, cậu nhất định chưa từng ngồi xe buýt. Cậu xem lúc này là giờ cao điểm, đại tiểu thư như cậu bị chen lấn tốt. . . . . ."

      Ngược lại như thế, Kiều Hân chợt nhìn thấy bên cạnh mình nhiều thêm ba bốn người.

      Những người đó nhìn có chút quen mặt, trong đó có hai người hình như là vệ sĩ trước kia theo bên cạnh Kiều Bùi.

      Những người này đột nhiên xuất , hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, rất nhanh liền vây quanh Lưu Chí. người trong đó càng khách khí với Lưu Chí: "Tiên sinh, xin tránh xa chút."

      Lưu Chí giật mình, những người này chuyện khách khí khách khí, nhưng khí thế kia, ánh mắt kia đều phải người lương thiện, sợ hãi liền liếc nhìn sang Kiều Hân.

      Kiều Hân để ý .

      Lưu Chí còn muốn già mồm cãi láo, vội vàng giải thích : "Tôi là bạn học thời đại học của Kiều Hân, tôi phải quấy rối. . . . . ."

      Kiều Hân biết những người đó đừng ngăn cản người liên quan, đến đạn cũng ngăn cản, đối phó với loại người như Lưu Chí hề giống như đùa giỡn đâu.

      Quả nhiên người trong đó khoa tay múa chân, rất có ý đe dọa với Lưu Chí : " nhanh lên, có hiểu hay ?"

      Lần này Lưu Chí dám dừng lại, rất nhanh bỏ chạy mất.

      Ngược lại bởi như vậy, cả trạm chờ xe buýt chợt yên tĩnh. Những người đợi xe rối rít quan sát cả người Kiều Hân, có vài người thậm chí còn len lén lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình.

      Chỉ là những người chụp ảnh kia rất nhanh liền bị những vệ sĩ ngăn cản.

      Kiều Hân vẫn cúi đầu.

      Sau khi như vậy qua hai phút, những người vệ sĩ kia chuyện, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, rất nhanh lại vào trong đám người.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      linhdiep17, ChrisXu trần thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 29.1:
      Editor: Hoàng Dung

      Kiều Hân trở về bao lâu, liền nhận được điện thoại phỏng vấn của công ty kinh doanh nước ngoài kia.

      Lúc , có trang điểm phen, còn chuẩn bị rất tỉ mỉ, ngờ lúc đến nơi lại thuận lợi quá mức.

      Gần như là mấy câu liền quyết định, sau đó Kiều Hân chính là chuẩn bị ngày hôm sau công ty báo cáo.

      rất vui vẻ, trước khi công ty phỏng vấn, còn cố ý điều tra tình huống công ty này, biết công ty này rất nề nếp, chủ yếu nhất là giao thông vô cùng tiện lợi, vừa đúng kế bên cửa vào tàu điện nghầm. Mặc dù nhà Đỗ Thiến Thiến chút, chỉ là cũng may rời rất gần cửa vào xe điện ngầm, như vậy tiết kiệm ít chuyện cho .

      Chỉ là Kiều Hân thế nào thích ứng với việc chen lấn trong tàu điện ngầm, vì cái này mà còn cố ý mua đôi giày đế mềm, chuyên dùng đề đứng trong tàu điện ngầm.

      Chờ đến công ty, đổi lại giày chính thức.

      Hoàn cảnh công ty tệ, khu vực làm việc rất mới, mặc kệ là kiến trúc hay là cảm giác, đều khiến người trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn .

      Ở khu bên ngoài khu làm việc còn có chỗ ăn uống riêng biệt, đặc biệt cho nhân viên làm việc ở đây có bữa ăn ngon.

      Chờ sau khi Kiều Hân đến, làm ít thủ tục đơn giản, rất nhanh liền được bộ phận nhân dẫn tới học huấn luyện ngành.

      Lần này bọn họ tuyển dụng vào mười mấy người, mọi người ngồi vào chỗ của mình, vây quanh bàn hội nghị rất lớn.

      Có chuyên gia tới đây giảng giải tình huống vận hành công ty cho bọn họ, Kiều Hân và tất cả mọi người ghi chép rất nghiêm túc.

      Vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Kiều Hân theo thói quen quay bút, kết quả quay tốt, đầu ngọn bút rơi xuống đất.

      Kiều Hân cũng cảm thấy gì, muốn cúi đầu nhặt lấy.

      Ngược lại người vẫn luôn giảng bài cho kia vội nhanh mấy bước, khom lưng nhặt lên giúp .

      Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, vội vàng cám ơn đối phương.

      Ngược lại lúc thu hồi bút, Kiều Hân nghe thấy người bên cạnh giọng nghị luận, "Công ty này là lợi hại, có biết uống trà gì ?"

      " phải là trà Hoa Lài sao? Còn có thể là trà gì?"

      Lúc đám người Kiều Hân được huấn luyện, đích xác là có người tới đây tặng bình nước trà cho bọn họ.

      Kiều Hân cũng có để ý, lúc này nghe người bên cạnh bình luận mới hiếu kỳ, cầm ly lên nếm thử ngụm.

      Trong nháy mắt, sắc mặt của Kiều Hân liền có chút khó coi. Đột nhiên phát mùi vị lá trà này rất giống…với loại trà hay uống.

      Ngược lại người bên cạnh tiếp tục bát quái : "Loại trà Hoa Lài này rất ít thấy. biết đâu, nhà tôi có thân thích bán lá trà, có biết loại này tốn bao nhiêu tiền ? Công ty này đúng là quá tài đại khí thô rồi."

      Khi đó Kiều Hân vẫn còn an ủi mình, có lẽ chỉ là mùi vị tương tự mà thôi, dù sao đều là trà Hoa Lài. . . . . .

      Mặc dù vẫn luôn rất thích uống...nhưng thích thêm chút mật ong . . . . . .

      nghĩ như vậy, ngược lại cửa bị người vội vàng đẩy mở.

      Người của phòng hậu cần nhìn thấy bọn họ nghỉ ngơi trong giờ học, vội chạy tới sửa chữa sai lầm.

      Trong tay người kia bưng bình bạc , ở đó cười với những nhân viên mới vào: "Mới vừa rồi quên đưa cái này, thêm cái này vào trà có thể giải nhiệt. Bây giờ thời tiết nóng nực, nếu thích có thể nếm thử chút."

      Tất cả mọi người ngờ chỗ này có tình người như vậy, nhất là mấy ngồi rối rít tò mò thêm vào, chất lỏng kia sềnh sệch, hơn nữa có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

      Sau khi thưởng thức, những kia càng thêm khen dứt miệng, đều : "Tôi còn tưởng rằng thêm vào uống ngon, trước kia khi uống trà tôi có thêm vào mật ong, nhưng cứ có cảm giác mùi vị quá ngọt, ngược lại át vị lá trà, loại mật ong này giống. . . . . ."

      " nếm thử chút sao?" Người bên cạnh hòa khí hỏi Kiều Hân, còn làm bộ muốn giúp Kiều Hân nếm thử chút.

      Kiều Hân vội vàng lắc đầu cái, lo lắng, cũng biết loại chuyện này là trùng hợp hay là điềm báo trước, vội trái lương tâm : "Cám ơn nhiều, tôi quen uống ngọt."

      Người nọ cũng thêm cái gì, ngược lại vội vàng thảo luận với những người khác, muốn hỏi bộ phận hậu cần tên của loại trà này, trở về mua ít.

      Như vậy qua mấy ngày, Kiều Hân hoài nghi hoài nghi, chỉ là sau khi được huấn luyện, Kiều Hân cũng phát dấu vết khác, liền dần dần yên lòng.

      Trong lòng suy nghĩ đáng ghét thế nào cũng nhàm chán đến mức này đâu?

      cũng phải mèo, chó gì đó, có đạo lý đường luôn trêu chọc như vậy.

      Rốt cuộc thả lỏng học xong huấn luyện, trong lúc gián đoạn của các buổi huấn luyện, Kiều Hân vẫn nghe những người đó tán gẫu chút tình huống công ty. Tỷ như bận bịu làm xong công việc, làm thêm giờ mệt chết người, còn có tiền lương ngược lại rất phong phú.

      Nào biết chờ sau khi chính thức làm việc, những người khác đều lần lượt được an bài đến từng vị trí. Chỉ có bị dẫn tới bên trong khu làm việc ô vuông kia, mà là tìm phòng làm việc riêng an tĩnh cho .

      Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, bộ phận nhân an bày cho giải thích: " vẫn trong giai đoạn thực tập, tại công việc được an bày cho chính là thu thập tin tức của khách hàng lớn. Công việc này cũng rất quan trọng. . . . . ."

      Người kia xong còn chỉ chỉ điện thoại bàn, : "Khách hàng lớn gọi điện thoại theo định kỳ. Sau khi nhận được, nhớ xử lý kịp thời."

      Kiều Hân vừa nghe thế, vội lên tinh thần, biết loại công việc này ra rất khảo nghiệm kiên nhẫn và năng lực ứng đối của .

      Chỉ là biết số lượng khách hàng lớn có phải rất ít hay , Kiều Hân đợi cả ngày, cú điện thoại cũng nhận được.

      có vẻ nhàm chán, vội mở máy vi tính ra, nghĩ tra tìm nghiên cứu chút về thông tin của khách hàng.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      linhdiep17, ChrisXu trần thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 29.1:
      Editor: Hoàng Dung

      Nhưng điều khiến ngoài ý muốn là công ty này rất nghiêm khắc với internet, trừ những ngành cần thiết, nội bộ cho phép lên QQ. Nhưng trong máy vi tính của lại có thể có đầy đủ, hơn nữa còn có vài trò chơi .

      nhớ rất ràng, lúc đến công ty học chương trình huấn luyện, có qua chơi trò chơi và tán gẫu QQ bị xử phạt.

      Kiều Hân kỳ quái kỳ quái, chỉ là có lẽ sau khi làm việc cần giải trí chút?

      Ngược lại ngày hôm sau, rốt cuộc có điện thoại gọi tới. Mới nghe được tiếng chuông, Kiều Hân bắt đầu kích động.

      vội vàng trận địa sẵn sàng đón quân địch bắt máy, dùng giọng vô cùng chuyên nghiệp : "Ngài khỏe chứ, ngài có cần gì ?"

      Đối phương đợi mấy giây mới nhàn nhạt mở miệng : " dùng cơm với được ?"

      Kiều Hân siết chặt ống .

      có chút dám tin, nhưng giọng kia rất đặc biệt, tiếng truyền tới từ trong điện thoại tuyệt đối là của Kiều Bùi?!

      Cho nên nếu khách hàng lớn này là Kiều Bùi!?!

      vẫn làm chính là chờ điện thoại của Kiều Bùi?!!

      Vì việc này còn cố ý ghi chép rất nhiều, viết rất nhiều phương án xử lý?!

      " phải em trải qua huấn luyện rồi sao?" Giọng ở đầu kia rất nhàng,giống như nhạo báng, "Đối đãi khách hàng phải đòi hỏi tích cực làm thỏa mãn."

      Giọng bên kia khiến Kiều Hân nhớ lại dáng vẻ cười khẽ của .

      Kiều Hân hít sâu hơi, có loại cảm giác muốn nổ đầu óc.

      muốn như thế nào, trong quá trình này, rốt cuộc hưởng thụ cái gì?!

      Mặc dù cảm thấy chỗ này có điểm đúng, nhưng. . . . . . có cần nhàm chán như vậy hay !!

      Kiều Hân nắm ống , giống như có cảm ứng tâm linh, theo bản năng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy lầu dưới dừng mấy chiếc xe.

      ra cũng từng cảm thấy kỳ quái, Kiều Bùi là người khiêm tốn bình tĩnh, cũng biết tại sao? Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, bên cạnh Kiều Bùi chưa từng thiếu vệ sĩ, phụ tá, thư ký.

      Lúc này đường hoàng ở dưới lầu chờ đợi .

      Kiều Hân rất tức giận, trực tiếp thang máy xuống.

      Đến bên ngoài, quả nhiên liếc mắt liền nhìn thấy Kiều Bùi đứng ở bên cạnh xe chờ đợi.

      Lần này những người vệ sĩ, phụ tá kia ngược lại có ở chờ đợi bên cạnh .

      Hơn nữa rất thần kỳ lạ, bình thường mặc quần áo rất nghiêm túc, cố tình nút áo của áo bên trong và cả tây trang thẳng thớm kia đều mở tung.

      mặc quần áo như vậy.

      Sau khi Kiều Hân nhìn thấy, lập tức nghĩ đến hơn phân nửa là mới bay trở về từ nước ngoài.

      biết tình trạng của , loại lao động mạnh về trí óc, lúc mệt mỏi là siêu cấp mệt, mỗi lần về nhà đều cần ngủ bổ sung mấy ngày mới có thể trở lại bình thường.

      Đến khi đó, mới có thể câu nệ tiểu tiết.

      như vậy. . . . . . chắc là vừa về nước liền chạy tới, đến nghỉ ngơi cũng có, bỏ chạy tới đây "ức hiếp" .

      biết vì sao trong lòng Kiều Hân lại nhói đau cái, nhưng nhanh chóng tới trước mặt .

      hít sâu hơi, nhìn ánh mắt , gọn gàng dứt khoát nhẫn tâm hỏi: "Kiều Bùi, có phải rất thích tôi ?"

      Gương mặt Kiều Bùi giống như bất động, lúc những lời đó, vẻ mặt của tia biến hóa. nhìn , lông mày đều nhíu cái.

      Kiều Hân cố kỵ gì, bị từng bước ép sát, bất cứ giá nào đều phải phá tan cánh cửa cấm kỵ mập mờ kia, "Có phải rất thích tôi, có cảm tình với tôi ? Cho nên mới đối với tôi như vậy, nhưng Kiều Bùi, phương thức thích người khác này rất ngây thơ, hơn nữa làm cho người ta chán ghét, ghê tởm!!"

      ngừng lại chút, thể nhịn được nữa, cao giọng : " cho tôi biết rốt cuộc trêu chọc ở đâu, tôi thay đổi còn được sao?!"

      Ban đầu mực nghĩ tại sao Kiều Bùi có thể hiểu mình như vậy, quá đáng sợ.

      Nhưng nghĩ ngược lại, cũng hiểu mọi thứ của .

      là người rãnh rỗi, nhàm chán như vậy sao?

      là loại người từ thủ đoạn với phụ nữ ư?

      Trừ thích , Kiều Hân tìm được lý do giải thích khác cho chuyện này. Còn những động tác, cử chỉ làm với , những dụng tâm của với , các cách nuông chiều của !!

      Chỉ là loại phương thức này quá ác tâm, cũng quá làm cho người ta khó mà đón nhận.

      Bắt đầu chỉ coi trai, sau khi làm những chuyện quá phận như vậy với , rất khinh thường loại đàn ông thích cưỡng bức mình?!
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      ChrisXu trần thích bài này.

    4. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      hay quá. mong chờ chương tiếp theo<3. thank

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30
      Editor: Hoàng Dung


      Kiều Hân hơi xong những lời đó, làm xong chuẩn bị trả thù rồi.

      Nhưng điều khiến ngạc nhiên chính là, Kiều Bùi chỉ là bất động nhìn .

      Sau khi qua lúc lâu, Kiều Bùi mới động, lúc trước đứng ở bên cạnh xe, khẽ dựa cửa xe, lúc này đứng thẳng người.

      Ngón tay của từ từ cài nút tây trang.

      Nút áo tây trang sáng bóng rất đặc biệt, ở bên trong có loại hấp dẫn mà lộ liễu, rất trau truốt, rất trầm ổn.

      Kiều Hân biết làm sao, cảm giác da đầu tê dại trận, chợt nhớ tới trước đây lâu, từng rất thân mật đứng ở trước mặt , cài nút tây trang cho .

      Khi đó ánh mắt nhìn mình vẫn luôn hàm chứa nụ cười.

      Nhưng lúc này ánh mắt ngưng lại, ánh mắt nặng trĩu.

      cũng có nhìn nữa, sau đó làm động tác rời khỏi.

      Rất nhanh những vệ sĩ, phụ tá ở vòng ngoài đều lần lượt trở về chỗ, có vệ sĩ chạy tới mở cửa xe cho .

      Kiều Bùi bình tĩnh vào bên trong xe, rất nhanh cửa xe được đóng lại, những người vệ sĩ kia có vài người qua trước mặt , lúc ngồi vào chỗ, những người vệ sĩ kia đều cúi đầu.

      Kiều Hân ngu nữa cũng cảm thấy, khí trong nháy mắt liền giống nhau, toàn bộ chỗ này giống như hạ xuống mấy độ.

      Phụ tá Lý bên cạnh càng thêm muốn lại thôi, nhìn về phía Kiều Hân.

      Chủ yếu là Kiều tiên sinh chênh lệch múi giờ, hứng trí bừng bừng tới tìm.

      Lúc đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại, cho dù là cách rất xa, ta đều có thể nhìn thấy khóe miệng Kiều tiên sinh treo nụ cười.

      Ở bên cạnh Kiều tiên sinh khá lâu rồi, bọn họ chưa từng thấy Kiều tiên sinh dịu dàng, vui vẻ như vậy.

      Vào lúc này lại khiến Kiều tiên sinh tức giận. . . . . .

      Phụ tá Lý cách chiếc xe, lúc nhìn Kiều Hân lần nữa, quả cũng có chút đồng tình với đứa này rồi.

      Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, ngờ sau khi như vậy, Kiều Bùi phản ứng như thế.

      nhìn phương hướng rời khỏi của đoàn xe, chợt sinh ra loại cảm giác Kiều Bùi đây là chạy trối chết. . . . . .

      Nhưng trong lòng lại cảm thấy có cái gì đó đúng. . . . . .

      Luôn cảm thấy Kiều Bùi đó nên như vậy.

      Đây chính là Kiều Bùi mà sùng bái, Kiều Bùi khiến nhìn lên bao nhiêu năm!

      Mặc kệ trai, hay là Kiều tiên sinh có liên hệ máu mủ, Kiều Hân đều cho là loại người như vậy có lúc chạy trối chết.

      Ngược lại sau khi Kiều Hân đứng ở dưới này vài giây, rốt cuộc về chỗ làm việc.

      Trước đó còn hào hứng bừng bừng, phải làm nhân viên tốt. Nhưng nếu đối tượng phải phục vụ là Kiều Bùi, Kiều Hân là im lặng có gì để .

      có biện pháp ở bên trong phòng chờ điện thoại, phục vụ cho khách hàng lớn rồi.

      Cho nên vừa trở về, ngay cả chào hỏi cũng chào, trực tiếp thu dọn đồ đạc của mình.

      Chờ đến khi tan việc, Đỗ Thiến Thiến mới vừa vào nhà liền có chút ngoài ý muốn.

      Trong nhà có mùi thịt nướng rất nồng đậm.

      Đỗ Thiến Thiến chạy nhanh đến phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Kiều Hân mặc cái tạp dề, tính số lượng nguyên liệu nấu ăn. Mà bàn sớm bày bàn cánh gà nướng, còn có dĩa rau xào.

      Đỗ Thiến Thiến cũng có chút kinh ngạc, tay nghề của Kiều Hân lại có thể tốt như vậy. vừa cầm cánh gà lên gặm, vừa cười câu: "Hôm nay cậu về sớm à?"

      Phải chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, tốn hai tiếng đồng hồ khẳng định là xong.

      Kiều Hân nhàn nhạt trả lời: "Tớ từ chức."

      Đỗ Thiến Thiến 'a' tiếng, vội vàng nhìn Kiều Hân cái.

      Kiều Hân ngược lại có biểu lộ cái gì, sau khi thả bắp cải trong tay xong,lại đổ ít xì dầu lên.

      Đỗ Thiến Thiến cũng có ý muốn an ủi Kiều Hân, chỉ vì đây là Kiều Hân chứ sao.

      Đối với Kiều Hân mà , đây tính là cái gì, của hoàn toàn có thể ném công ty như vậy đến để cho chơi.

      Kiều Hân cũng có ý nghĩ của mình, kể từ sau khi trở lại, trong đầu liền rối loạn, chủ yếu là ràng lắm bước kế tiếp của Kiều Bùi là gì? Bởi vì chỉ có hiểu rất Kiều Bùi, sau khi xong những lời đó, Kiều Bùi nên châm chọc trở lại, hoặc là. . . . . . trừng phạt ?

      ra Kiều Hân cũng biết Kiều Bùi trừng phạt mình thế nào? vẫn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời . Đối với , nếu trừng phạt, chính là Kiều Bùi thất vọng về .

      Mỗi khi biểu lộ vui, hoặc là dáng vẻ cau mày, Kiều Hân đều cảm giác như trời sập.

      Khi đó ở trong mộng cũng muốn làm cho vui vẻ.

      Nhưng lần này phản ứng này của Kiều Bùi quá ngoài dự đoán của mọi người.

      Trừ cái này ra, Kiều Hân cũng biết mình còn cần thiết tìm việc ?

      Dù sao lấy thủ đoạn của Kiều Bùi, đâu cũng phải bị đuổi đến trung tâm phục vụ khách hàng lớn. . . . . .

      Chỉ là mặc kệ như thế nào, Kiều Hân cũng có để lộ ra. Lúc ở nhà Đỗ Thiến Thiến, mỗi ngày đều dạo phố chút, nấu những món ăn ngon, biến đổi đa dạng, hoàn toàn chính là bộ dáng vui vẻ.

      ra trong lòng Kiều Hân sắp bốc cháy rồi, chỉ là rất nhanh, Kiều Hân lại tìm được mục tiêu.

      Lúc xem truyền hình với Đỗ Thiến Thiến, Kiều Hân chợt nhìn thấy dưới TV trước mặt chạy thông báo quảng cáo. ra trường dạy thêm công lập sơ trung của bọn họ mở rộng, cho nên mới quảng cáo tuyển rất nhiều giáo viên.

      Chuyện này ngược lại nhắc nhở Kiều Hân.

      liền động lòng, sau đó chuẩn bị hồ sơ, ghi danh ở internet.

      Cuộc thi cũng tính là quá khó khăn với Kiều Hân.

      Sau đó chính là làm từng bước chuẩn bị thủ tục thi.

      Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, loại người mới ra trường như Kiều Hân tới tham gia cuộc thi ra rất thoải mái, lúc đưa danh sách ra, quả nhiên có tên ở bên trong.

      Đỗ Thiến Thiến ngược lại sớm biết Kiều Hân muốn làm giáo viên, tại thấy chuẩn bị bài giảng cho cuộc thi, Đỗ Thiến Thiến theo làm học sinh trung học lần, ở đó giương mắt nghe Kiều Hân tiết.

      Nhưng Kiều Hân còn lo lắng đề phòng, gần đây gió êm sóng lặng như vậy, rất sợ đợi khi đến trường học, thấy bảng hiệu trường học treo thêm tấm bảng quỹ đầu tư XX của Kiều thị . . . . . .

      Chỉ là khiến Kiều Hân ngoài ý là lần này ngược lại gió êm sóng lặng, lại có thể chút tiếng thở.

      Hơn nữa trong lúc đào tạo, đừng có trà Hoa Lài dư thừa gì đó, trường học cũng cung cấp được ly nước, giấy bút càng phải tự chuẩn bị.

      Thậm chí đào tạo xong, lúc căn tin ăn cơm, sư phụ phụ trách bới cơm kia cũng chỉ bới cho vá bông cải.

      Đối xử bình đẳng giống như dùng thước đo.

      Chỉ là có chuyện xui xẻo, ngay lúc Kiều Hân thở dài hơi, nghĩ thầm đến lúc trước mình làm Kiều Bùi tức giận bỏ . Khi cảm thấy mình được buông tha, lại có thể ở chỗ này gặp được người quen.

      Lúc mới về, nghe đối phương gọi , Kiều Hân sửng sốt chút.

      Kiều Hân ngờ gặp được Tiểu Lý ở đây.

      Lúc trước, thời điểm tránh né Kiều Bùi, Tiểu Lý này chính là đồng nghiệp trong trường học tư nhân kia.

      ngờ Tiểu Lý cũng xuất ở khu dạy mới này.

      Hiển nhiên Tiểu Lý cũng sững sờ, kinh ngạc hỏi : " đúng là ư? Kiều Hân, vào đây bằng cách nào?"

      xong giống như nhớ tới cái gì, Tiểu Lý vội lấy danh sách thông qua lúc trước ra, đây là danh sách trúng tuyển phát cho bọn họ lần trước.

      Bên trong trừ thư giới thiệu của cá nhân, còn giới thiệu sơ lược nhóm người lần này. Làm như vậy là để biểu công bình công chính, tất cả mọi người phù hợp tiêu chuẩn trúng tuyển.

      Trong nháy mắt Tiểu Lý liền kinh hãi mở to miệng, " chính là người họ Kiều đó!"

      Mặc dù là giới thiệu, nhưng vì an toàn *, phần lớn phía sau tên tuổi đều là XX.

      "Hóa ra học đại học X à?"

      Nhưng nếu là học đại học X tại sao phải làm người hướng dẫn ký túc xá ở trường học chứ?

      xong lời này, Tiểu Lý lại như nhớ tới cái gì, ta rất thần bí hỏi Kiều Hân: "Đúng rồi Kiều Hân, lần trước xe tới đón là có chuyện gì xảy ra? được lắm, đột nhiên mất tích bí , nếu phải sau đó có người tới lấy hành lý của . . . . . ."

      mở bình ai mà biết trong bình có gì, Kiều Hân chính là sợ ta cái này.

      Lúc này nghe lời của Tiểu Lý, Kiều Hân liền muốn cúi đầu qua loa, lời của Tiểu Lý ngược lại nhắc nhở .

      Kiều Hân vội cau mày hỏi câu, "Đồ của tôi bị người ta lấy rồi sao?"

      "Ừ!" Tiểu Lý bộ dáng rất tự nhiên, "Chắc là người thân của , dù sao đồ của đều mang hết rồi. Đúng rồi, bọn họ trong đó có người khá đẹp trai. Hình như người đó còn ngồi trong phòng lúc, đồ của hình như đều do ta thu dọn."

      Kiều Hân đột nhiên nhớ tới đồ lót phơi giá. . . . . .

      Tiểu Lý chính mắt thấy được màn kia, tại lại thấy Kiều Hân thần bí như vậy,trong nháy mắt thái độ của Tiểu Lý đối với Kiều Hân cung kính hơn rất nhiều, đến giọng cũng vô ý giảm xuống.

      Dù sao xã hội bây giờ nhiều bạn bè vẫn tốt hơn, nếu Kiều Hân có bối cảnh, kết giao bạn bè với người như thế chỉ có lợi. Lại Kiều Hân có thể quen biết với người xe cao cấp như vậy, chắc có cơ hội tùy tiện giới thiệu cho ta người.

      Kiều Hân chú ý tới thái độ của Tiểu Lý biến hóa, trong đầu rất loạn.

      sớm cảm thấy loại an tĩnh này rất đáng sợ, cũng thể chính xác đây là loại cảm giác gì.

      hung hăn chất vấn như vậy, Kiều Bùi lại phản bác cũng giải thích, chỉ bình tĩnh rời . Khi rời , ánh mắt của có sắc bén như lúc trước.

      Ánh mắt đó làm cho người ta cảm thấy đè nén.

      Kiều Hân nỗ lực nhớ lại ánh mắt tương tự như vậy trong ký ức, nhưng cuối cùng nhớ ra được.

      Ánh mắt đó của Kiều Bùi chưa từng xuất ở trong trí nhớ của .

      Phần lớn thời gian đều là thong dong bình tĩnh.

      Nhưng ánh mắt lúc đó của có thể là chật vật.

      Vừa suy nghĩ điều này, trong nháy mắt Kiều Hân liền dựng tóc gáy.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      ChrisXu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :