1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 82: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [82]



      tới cách trước mặt hồng y nữ tử xa, Ngự Hàn gắt gao kéo lấy Bối Bối cho nàng tiếp tục tới.


      “Tiểu Bối Bối, tình phải như nàng tưởng tượng đâu.” cúi đầu ở bên tai nàng kêu oan.


      Bối Bối quay đầu nhìn , đáy mắt xẹt qua tia giảo quyệt, nhếch đôi môi đỏ mọng: “ tình chính là như ta tưởng tượng.”


      “Tiểu Bối Bối.” Ngự Hàn buồn rầu cau mày.


      Tiếp theo, cảm giác được Bối Bối thầm vỗ tay , căn cứ vào khế ước ngầm giữa phu thê hai người, hiểu ý của nàng.


      Nàng trấn an , cho biết nàng có giận.


      Chỉ là, vì sao? Chẳng lẽ…


      rũ mắt nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa vẻ mê muội sâu sắc.


      “Tướng công, xem biểu của ta .” Ở chỗ người khác nhìn thấy, nàng lén nháy mắt với .


      Nhìn thấy ánh mắt của nàng, trái tim thắt chặt của rốt cuộc cũng nới lỏng.


      Cảnh báo hủy bỏ, nhướng nhướng mi, quyết định duy trì im lặng để xem nương tử của rốt cuộc muốn chơi trò gì.


      Bối Bối quay đầu nhìn hồng y nữ tử, cười tủm tỉm : “Vị nương này, ngươi ngươi cùng tướng công nhà ta minh bạch, người làm chính thê ta đây rất tò mò ngươi là khi nào quen biết tướng công nhà ta?”


      Hồng y nữ tử nghĩ tới có đoạn này.


      Nàng há hốc mồm, có chút vô thố vụng trộm nhìn về phía Hắc Khi Phong, kế tiếp nàng nên diễn như thế nào a?


      Hắc Khi Phong mím môi, gắt gao cau mày.


      Hồng y nữ tử biết lúc này còn biện pháp nào, đành phải kiên trì : “Là… Là ở ngõ phía tây đầu đường kinh thành, nô gia lúc ấy vừa vặn bị cướp, là Hàn… ”


      “Hử?” Mắt của Bối Bối thoáng nheo lại, ánh mắt có chút uy hiếp bắn về phía hồng y nữ tử.


      Trước mặt nàng còn dám mà gọi tên thân mật của tướng công thân ái nhà nàng, hừ hừ!


      Nhìn ánh mắt Bối Bối đột nhiên trở nên thực hung ác, hồng y nữ tử ngậm miệng lại, dám tiếp nữa.


      Thấy thế, Bối Bối có chút vừa lòng cong đôi môi đỏ mọng, khá khen cho “diễn viên” này còn có chút năng lực tùy mặt gửi lời.


      Đừng tưởng rằng nàng nhìn thấy nàng ta nháy mắt ra hiệu với Hắc Khi Phong, ha ha…


      Xem nàng giúp tướng công thân ái của nàng lật lại cục diện như thế nào đây.


      Nàng rất tốt bụng mà vươn tay đỡ hồng y nữ tử đứng dậy.


      Hồng y nữ tử có chút bất an đứng lên, ánh mắt dao động chỉ là dám nhìn thẳng vào mắt Bối Bối, vì sao nàng cảm thấy Vương hậu nương nương hình như nhìn thấu nàng vậy, nàng khỏi vô thố lại liếc nhìn Hắc Khi Phong cái.


      Lúc này, liền ngay cả Ngự Hàn cũng bắt được ánh mắt của nàng ta, lựa chọn bất động thanh sắc đứng ở bên Bối Bối.


      Xem ra, hảo nương tử thân ái của đứng bên phe , ha…


      Bối Bối nhàng hỏi: “ nương, ngươi là khi nào quen biết tướng công nhà ta, cụ thể thời điểm nào?”


      “Chính là vài ngày trước.” Nàng có chút hoang mang nhìn Bối Bối cái, sau đó bừa thời điểm.


      “Vài ngày là bao nhiêu ngày?” Giọng của Bối Bối đột nhiên trở nên nghiêm khắc.


      Hồng y nữ tử bị uy nghiêm của nàng dọa, đầu óc có chút lắp bắp: “Là… là ba ngày trước… ”


      nhảm! Ba ngày trước tướng công ta mỗi ngày dính với ta, thậm chí ngay cả chính điện cũng chưa từng ra bước, huống chi là xuất cung.” Lời của Bối Bối càng thêm sắc bén.


      Ngay sau đó, nàng hống hách bước lên bước, hồng y nữ tử khỏi lui về bước.


      “Vương hậu nương nương, nô gia… nô gia… ” Nàng hoảng ngay cả cũng xong.


      Bối Bối nhếch môi cười, đột nhiên chuyển đề tài: “Ngươi nhận lợi ích của Hắc Khi Phong phải ?”


      … Có, a! Ta… ” Hồng y nữ tử hoàn toàn nghĩ đến Bối Bối lại đột nhiên sang chuyện khác, nàng nhất thời vô ý liền lỡ miệng.


      Như thế, mọi người đều hiểu, chỉ là… Hắc Khi Phong phải Hắc Vương vừa nhậm chức của Hắc Phong quốc sao? Làm sao lại gây trò đùa dai này?


      Hơn nữa, Hắc Vương ở đâu?


      Tựa như hiểu nghi vấn của mọi người, Bối Bối xoay người hướng Hắc Khi Phong, cười đến thực vô tội: “Hắc Khi Phong, ngại quá, cẩn thận phá hủy kế ngươi tỉ mỉ bày ra rồi.”


      Mọi người kinh ngạc nhìn , ra chính là Hắc Vương, khó trách mới vừa rồi khí thế cuồng ngạo như vậy.


      Hắc Khi Phong mím bạc môi, thản nhiên với hồng y nữ tử: “Ngươi lui ra.”


      Hồng y nữ tử nhanh chóng chạy ra.


      Vừa ra diễn cư nhiên hạ màn như vậy.


      Ngự Hàn cười híp mắt ôm thắt lưng nàng: “Nương tử, cám ơn nàng tín nhiệm vi phu như vậy.”


      Bối Bối cười với lộ ra lúm đồng tiền: “Đương nhiên, ta tin chàng tin ai, chàng là tướng công của ta mà.”


      Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác bàn tay to ôm nàng càng thêm chặt.


      Ha ha… Tướng công thân ái của nàng bây giờ nhất định rất cảm động.


      đoán sai, Ngự Hàn xác thực rất cảm động lại tình thâm chăm chú nhìn nàng.


      “Được rồi, trò cười kết thúc, chính kịch ̣cũng nên lên sân khấu.” Bối Bối đến bên Huyên Trữ.


      “Công chúa chúng ta chọn phò mã, chờ chút nàng đến bên ai, người đó chính là phò mã của nàng.”


      Bối Bối vừa xong, các công tử tham tuyển dưới đài đều thoáng hít sâu, sau đó thần thái nghiêm chỉnh, nín thở chờ đợi.


      Huyên Trữ được thị nữ đỡ từng bước xuống bậc thang.


      Từng bước chân di động của nàng, hô hấp của mọi người cũng căng thẳng đến cực điểm.


      Chậm rãi, nàng lướt qua rồi lại công tử, trong tiếng thở dài thổn thức mà chậm rãi hướng Hắc Khi Phong.


      Ngay tại lúc nàng muốn đứng lại, Ngự Hàn đột nhiên thầm thi pháp đẩy nàng sang người bên cạnh.


      “A… ” Nàng kinh hô tiếng bị đẩy .


      Cục diện lập tức chuyển tiếp đột ngột.


      Ngay tại thời điểm nàng tưởng mình “chọn sai”, chỉ thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, bóng người lên trước mắt, đứng thẳng.


      Sau đó, nàng liền thẳng tắp nhào vào lồng ngực người nọ.


      Nàng thấy ràng là ai, dưới tâm trạng tâm hoảng ý loạn chỉ có thể dựa vào ý nguyện của mình muốn giãy dụa mà lui ra.


      Người nàng muốn chọn là Phong, phải người khác a.


      “Huyên nhi.” giọng trầm ổn quen thuộc từ đỉnh đầu hạ xuống, thành công làm nàng ngừng giãy dụa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 83: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [83]



      Trong điện, có kết cục ình, những người khác thất vọng dần dần tản .


      Huyên Trữ rúc vào lòng Hắc Khi Phong, hấp thụ hơi thở thuộc về , cảm thấy rất uất ức.


      vươn tay, lúc nàng tưởng muốn vạch khăn che mặt nàng ra, lại đột nhiên dừng lại.


      “Phong?” Nàng có chút nghi hoặc.


      Hắc Khi Phong mím môi, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi căng lại, đôi mắt dấu vết quét sang Ngự Hàn đứng ở bên kia xem diễn, sau đó lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, ánh mắt thoáng trầm xuống.


      Cảm giác được chuyển biến của , Huyên Trữ cảm thấy có chút hoảng hốt.


      Hắc Khi Phong nhìn nàng hồi lâu, sau đó giọng lạnh nhạt : “Huyên nhi, ta vẫn còn giận nàng.”


      xong, liền xoay người ra ngoài.


      Huyên Trữ ngây người chút, lập tức chạy đuổi theo.


      Ngự Hàn lắc mình đến trước mặt nàng: “Huyên Trữ, giận bỏ , Vương huynh tuyển người khác… ”


      “Vương huynh! Muội chỉ cần , trừ ai muội cũng cần!” Huyên Trữ có chút tức giận dương cao giọng, thêm vào tia ai oán.


      Nhìn ánh mắt nàng kiên quyết lại tức giận với mình, Ngự Hàn cấm khẩu.


      Huyên Trữ cắn cắn môi, vòng qua tiếp tục chạy ra ngoài.


      Bối Bối tới, cười híp mắt vỗ vỗ vai : “Rốt cuộc cũng bị oán, với chàng là đừng lấy tình cảm của nữ nhân ra mà thầm đùa giỡn, chàng lại nghe.”


      khom người bế lấy nàng, có chút giận của trẻ con bĩu bĩu bạc môi: “ chơi chơi, nương tử, chúng ta trở về tự chơi.”





      Bước chân của Huyên Trữ vội vàng qua hành lang, ngay tại chỗ rẽ, bỗng nhiên có người vươn tay kéo nàng, nàng kinh hô tiếng đồng thời bị ôm vào lồng ngực ấm áp, xúc cảm quen thuộc khiến trái tim bắt đầu đập nhanh của nàng bình tĩnh lại.


      “Phong, chàng còn chưa ?” Nàng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, có chút vui mừng.


      Hắc Khi Phong ôm nàng, áp nàng vào trong góc, cúi đầu, hôn trán nàng, cười giảo hoạt: “Đương nhiên , tân nương của ta còn chưa đến, ta làm sao có thể .”


      “Ta… Ta tưởng chàng… tức giận mà rồi.” Đôi mắt Huyên Trữ ủy khuất, lệ lưng tròng nhìn .


      Điểm điểm mũi nàng, thương tiếc than , sau đó cũng thực ủy khuất trả lời nàng: “Ai bảo nàng nghe lời Ngự Hàn còn hơn ta, hơn nữa… nếu ta ra, phỏng chừng còn biết giở chiêu gì.”


      Nghe lời , nhìn vẻ mặt ăn dấm chua của , Huyên Trữ có chút hiểu được.


      “Chàng là vì muốn ta phản kháng Vương huynh mới đột nhiên đẩy ta ra.”


      “Hừ!” rầu rĩ hừ.


      Huyên Trữ dần dần cười tươi, trong mắt lóe ra ánh sáng xảo quyệt: “Hơn nữa… Chàng ăn dấm chua với Vương huynh, ha ha… ”Khuôn mặt tuấn tú của bất giác ửng hồng, dung túng lại trừng phạt nhéo nhéo mũi nàng: “Ở đâu lại có nương tử nào chê cười tướng công.”


      “Người ta nào dám chê cười chàng a.” Nàng vẫn còn cười, hơn nữa cười càng thêm rệt.


      dám sao? dám sao?” Đôi mắt của Hắc Khi Phong ràng mang theo nghi ngờ, hạ giọng .


      Kìm lòng được, bạc môi của dần dần kề sát lúm đồng tiền của nàng, nhàng hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng.


      Nàng thẹn thùng đẩy ra: “Phong, nơi này có người qua, bị người ta thấy… ”


      “Huyên nhi của ta phải luôn rất to gan sao?” nhíu mày, trong đôi mắt mang ý cười nhìn nàng.


      Câu trả lời của nàng là đấm cái.


      dịu dàng cười , thỏa mãn ôm nàng, cằm đặt đỉnh đầu nàng, nhàng ma sát.


      “Huyên nhi, theo ta về nhà .”


      “Được.” Huyên Trữ ngọt ngào nhàng đáp ứng.


      Về nhà, từ này nghe hạnh phúc cỡ nào.


      Nàng ngẩng đầu, quyến luyến khẽ hôn môi .


      mỉm cười, cùng nàng nùng tình gắn bó, từng cái hôn sâu xẹt qua ngũ quan mặt nàng.


      Nàng mê say khi bờ môi rơi mặt nàng, hơi hơi nghiêng thân càng thêm kề sát .


      Thấy nàng dựa vào như chim nép vào người, Hắc Khi Phong nhịn được cúi đầu bật cười, kề vào tai nàng: “Huyên nhi, nàng quyến luyến ta như vậy, ta cảm thấy thực hạnh phúc!”


      vươn tay, ngón tay nhàng lướt qua đường cong của cằm nàng, ánh mắt nhu tình chân thành.


      Ngay tại lúc bọn họ tâm tình, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng ngây thơ thanh thúy.


      , người cùng đương phải , ta nhìn thấy các ngươi vừa rồi hôn rất thâm tình nha.” Ngự Nguyệt như trộm mà chớp chớp đôi mắt to, chuyện cách quái lạ.


      Khuôn mặt Huyên Trữ đỏ lên, vội vàng từ trong lồng ngực của Hắc Khi Phong thoái lui ra khoảng cách , giả vờ có xấu hổ gõ vào trán của Ngự Nguyệt.


      “Nguyệt Nguyệt, ngươi tuổi còn nghĩ lệch lạc, cái gì hôn rất thâm tình, ngươi ở đâu học được danh từ này?”


      “Cái này cần học, nam theo đuổi nữ, loại kịch này của phụ thân cùng mẫu thân ta xem nhiều rồi.” Ngự Nguyệt khoát khoát tay, nhếch nhếch môi, bộ dạng có gì to tát lắm.


      Thấy Ngự Nguyệt bộ dạng lão đạo, Huyên Trữ cười khổ, cố ý nghiệm mặt, xuất ra tư thế của : “Nguyệt Nguyệt, phi lễ chớ nhìn, sau này ngươi thể nhìn lén người lớn làm gì nữa biết ?”


      Cau cau mũi, Ngự Nguyệt liếc mắt vẻ xem thường: “ , ta cũng muốn nhìn, là các ngươi những người phóng khoáng biết tránh tình nghi, luôn ở trước mặt tiểu hài tử làm những chuyện tổn hại đến phong hóa (phong tục và giáo hóa).”


      Huyên Trữ xấu hổ nên lời, chỉ có thể nhìn Hắc Khi Phong cầu cứu.


      Hắc Khi Phong vuốt mái tóc của nàng, cúi đầu nhìn Ngự Nguyệt.


      “Mẫu thân là vì gả cho ta cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi tiểu hài tử ngoan thông minh khuyên bảo bọn họ sao?”


      “A? Cãi nhau a? Ta xem thử!” Ngự Nguyệt lập tức ba chân bốn cẳng chạy .


      “Ta muốn xem phụ thân bị mẫu thân chỉnh như thế nào, hì hì, nhất định rất hay, phải kêu ca ca và muội muội cùng xem kịch.”


      Sau thân ảnh nho mơ hồ truyền đến giọng trẻ con hưng trí bừng bừng của Ngự Nguyệt.


      Huyên Trữ kinh ngạc nhìn bóng dáng Ngự Nguyệt chạy như bay, sau đó ngơ ngác quay đầu nhìn Hắc Khi Phong.


      “Phong, chàng… lừa tiểu hài tử?”


      Hắc Khi Phong chút cũng áy náy nhướng mày, lần nữa ôm nàng: “ phải gạt, chỉ là dùng đúng phương pháp mà thôi.”


      Tiếp theo, giọng chuyển ôn nhu: “Huyên nhi, chúng ta về nhà sinh cục cưng.”


      Hai má Huyên Trữ thoáng đỏ lên, nàng ôm lấy thắt lưng : “Được, chúng ta cũng trở về sinh cục cưng đáng .”


      Nắm tay , mười ngón tay của cùng với nàng đan chặt nhau, mang nàng chậm rãi về phía trước.


      Tương lai hạnh phúc, kéo dài đến vô hạn…

      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :