1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 76: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [76]



      Ánh trăng, dần dần lên đầu ngọn cây.


      Trong ngự thư phòng, ngọn nến chiếu rọi ra ngoài theo đường cửa sổ.


      Huyên Trữ bưng điểm tâm vào trước cửa phòng, ra dấu cho thủ vệ im lặng lui ra, sau đó nhàng đẩy cửa.


      Hắc Khi Phong chăm chú xem cái gì đó, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi hơi nhếch lên, tiếng động bước qua.


      Ngay tại thời điểm nàng sắp tới gần , nàng cảm giác cái khay trong tay cánh mà bay, trong chớp mắt liền được đặt vững vàng bàn, đồng thời, thân hình của nàng cũng bị bao trọn trong lồng ngực rộng rãi ấm áp.


      Hắc Khi Phong mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt liếc qua khay điểm tâm kia.


      “Huyên nhi, nàng càng ngày càng giống hiền thê lương mẫu.”


      Huyên Trữ dõng dạc trả lời: “Đúng vậy, cho nên chàng mau mau cưới ta về nhà, bằng chàng bị tổn thất đó.”


      Sau đó, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn thấy bản danh sách mặt bàn.


      Ồ? Hình như là danh sách khách mời dự tiệc.


      Nàng đảo mắt nhìn , dịu dàng cúi xuống hôn vầng trán của nàng: “Ta lên danh sách những khách cần mời xong rồi, sính lễ cũng chuẩn bị tốt, chờ nàng trở về Xích Diễm quốc, ta liền lập tức cử người cầu hôn.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ chăm chú nhìn thẳng, bàn tay bé sờ sờ khuôn mặt tuấn tú.


      “Phong, chàng càng ngày càng có kiên nhẫn, nghĩ rằng có ngày chàng nóng vội như vậy.”


      chỉ cười, cũng gì.


      Huyên Trữ bưng đồ trong khay ra.


      “Phong, chàng nếm thử cái này , là ta học của ngự trù đó, chàng nếm thử tay nghề của ta.”


      Nàng rất dụng tâm vì chuẩn bị điểm tâm, vẻ mặt chờ mong nhìn .


      Vẻ mặt chờ mong của nàng giống tiểu thê tử đợi được khen ngợi, làm cho Hắc Khi Phong nhìn khỏi rất muốn cười.


      cầm lấy miếng điểm tâm đưa lên miệng.


      “Rất ngon.” tiếc lời khen ngợi nàng , đúng lúc nhìn thấy trong mắt nàng lấp lánh tia vui sướng, thuận tay lấy miếng điểm tâm đút vào miệng nàng.


      Được khẳng định của , ánh mắt Huyên Trữ bắn ra tia thỏa mãn, nàng nếm thử điểm tâm, cười đến tít cả mắt lên.


      tự nhiên lại với lấy miếng điểm tâm khác bỏ vào trong miệng, con ngươi đen nhìn thần thái của nàng, tuỳ ý hỏi: “Huyên nhi, nàng vui vẻ chuyện gì?”


      Huyên Trữ cười nhìn , đôi mắt đó tràn ngập nhu tình đối với như nỡ xa rời: “Bởi vì ta cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc.”


      ?” Bạc môi của nở nụ cười tươi.


      “Ừ, ta rất thích ở bên chàng.”


      “Vậy… cùng Ngự Hàn trở về Xích Diễm quốc?”


      “Này… ” Huyên Trữ bối rối cười nhìn , le lưỡi, sau đó lắc đầu.


      Hắc Khi Phong hôn khoé môi của nàng: “Ta đùa với nàng thôi.”


      “Ta biết, bởi vì chàng luyến tiếc ta thôi.” Huyên Trữ thực ngọt ngào hôn mạnh lên môi cái, cười đến rất đắc ý.


      nâng đầu nàng lên, hôn sâu lên đôi môi nàng.


      Thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, mới buông ra.


      Tiếp đó, phút chốc bế nàng lên, chạy như bay ra ngoài.


      Huyên Trữ sửng sốt lát, lập tức liền dựa theo nhịp tim của hiểu được tiếp theo xảy ra chuyện gì, nàng mềm mại dựa sát vào , mặc ôm về hướng tẩm cung của bọn họ.


      Đặt nàng lên giường, nằm đè lên người nàng.


      “Huyên nhi… ” thâm tình nỉ non.


      Ngón tay mềm mại của Huyên Trữ luồn vào mái tóc đen của , tràn đầy âu yếm nhìn “Phong, gọi ta thêm lần nữa, ta rất thích nghe chàng gọi tên ta như vậy.”


      “Huyên nhi… “


      “Thêm lần nữa.” Nàng khao khát nhìn .


      trầm ngâm chút, con ngươi đen xẹt qua tia giảo hoạt, bạc môi giơ lên nụ cười tà, tiến sát đến đôi môi đào của nàng, cố ý vô tình lướt qua.


      “Nếu… Nàng cho ta cái hôn, ta tiếp tục gọi, gọi đến khi nàng vừa lòng mới thôi.”


      Ánh mắt háo hức nhìn đôi môi mọng đỏ của nàng, ý tứ rất ràng.


      Cho dù hai người hôn nhau nhiều lần, Huyên Trữ vẫn bị ánh mắt nóng rực của làm ặt đỏ tim đập mạnh.


      Phong có đôi khi hay xấu hổ làm cho nàng rất thích trêu , nhưng là, có đôi khi cũng… rất nhiệt tình làm cho nàng khó có thể chống đỡ.


      “Phong, chàng rất xấu xa.” Huyên Trữ đỏ mặt, nhìn con ngươi đen nóng bỏng, nàng cảm thấy thẹn thùng, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh khẽ hôn đôi môi , xong liền thối lui.


      Mặt nóng quá, nàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, chính là dám nhìn biểu tình giờ của .


      Trời ơi, nàng cảm thấy mình rất ấm ức, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của như vậy liền khống chế được mà đỏ mặt lan đến tận đầu ngón chân.


      Hắc Khi Phong nhàng bật cười, nheo mắt lại: “Huyên nhi, nàng xác định nàng hôn ta rồi sao?”


      Huyên Trữ ngẩn người, tay đấm vào ngực , lại phát , khi chạm vào, lại tiếp xúc với da thịt ấm áp của , hai người bọn họ… biến thành mảnh vải che thân từ khi nào!


      phát ra rồi sao?” Hắc Khi Phong cố ý chậm rãi bên tai nàng, hơi thở cuồng dã thổi vào trong tai, ràng cảm giác được da thịt của bọn họ toả ra hơi nóng hừng hực.


      Ha… thích bộ dáng thẹn thùng của nàng, vì mà thẹn thùng.


      Hai má Huyên Trữ càng thêm hồng, nàng ngượng ngùng đẩy ra, lại phát cánh tay của gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, muốn động cũng thể động.


      “Huyên nhi, phải nàng muốn có con sao, tại sao lại muốn đẩy ta ra?” cố ý mấy chuyện xấu đem nàng càng sát lại, làm cho hai cơ thể y phục càng gắn chặt với nhau, cảm giác tiếng tim đập của nhau.


      Nghe vậy, nàng thẹn quá thành giận cất cao giọng : “Phong, chàng lừa ta, cái gì người ta hôn chàng chàng gọi tên ta đến khi ta vừa lòng mới thôi.”


      Con ngươi đen nóng rực của nhiễm lên ý cười nhàn nhạt, nàng công chúa điêu ngoa này lại bắt đầu thẹn quá thành giận rồi, ha…


      “Huyên nhi, Huyên nhi… ” dán vào bên tai nàng, tinh tế cắn cắn vành tai trắng noãn của nàng, tiếng so với tiếng càng trầm thấp từ tính mê hoặc lòng người.


      Theo mỗi tiếng gọi của , tim nàng ngừng gia tốc, mặt nàng đỏ nhìn mê người, hai tay nàng bấu lấy bờ vai .


      “Phong, ta sớm dời thời gian, đêm nay, ta muốn hút hết tinh lực của chàng, cho chàng còn sức để tìm nữ nhân khác.”


      Nàng thẹn thùng lại rất khí phách tuyên bố, sau đó chủ động hôn lên môi .


      “Huyên nhi, ta thích nàng bá đạo như vậy với ta.” động tình than thở, đón nhận nụ hôn của nàng, cùng nhau triền miên.

      Q.6 - Chương 77

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 78: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [78]



      Bên này, mắt hạnh của Bối Bối trừng rất lớn nhìn màn ở kia.


      Nàng níu chặt lấy cánh tay Ngự Hàn, cười hề hề như kẻ trộm.


      “Hàn, chàng nhìn Hắc Khi Phong, chậc chậc, quả nhiên nay xưa bất đồng, chàng nhìn kìa, trở nên lãng mạn hơn nha, cư nhiên ở trước mắt bao người mà nhiệt tình như vậy, ái chà! đúng là thần tượng a!”


      Bối Bối vừa khen vừa rung đùi đắc ý, có vẻ rất hưng trí bừng bừng.


      Con ngươi đen của Ngự Hàn chuyển sâu, đáy mắt xẹt qua vẻ tư vị nhàn nhạt, tiếp theo bạc môi gợi lên tia cười xấu xa.


      Tiểu Bối Bối của chỉ có thể tán thưởng mình !


      “Tiểu Bối Bối, ra nàng thích loại lãng mạn phóng khoáng này, cần đố kỵ người khác, ta cho nàng cảm thấy càng thêm rung động!”


      Két? Cái gì mà càng thêm rung động?!


      Bối Bối có chút cẩn thận nhìn Ngự Hàn, liên tục cười gượng.


      “Hàn, chàng đừng đoán mò là ta muốn cái gì lãng mạn, ta chỉ là có cảm xúc cá nhân thôi, trừ cái đó ra có ý khác, chàng cũng đừng hại ta thất thố chứ.”


      “Thất thố? đâu, vi phu làm sao có thể để nương tử thất thố chứ, chỉ làm nương tử cảm giác được phi thường hạnh phúc, như thế mà thôi.”


      Ngự Hàn cười tủm tỉm dịu dàng vuốt ve hai má nõn nà của nàng.


      Tiếp theo, ôm nàng lên xe ngựa.


      Trong xe ngựa, Ngự Hàn ôm Bối Bối vào lòng, thương hôn trán nàng.


      “Ngoan, nàng nhắm mắt lại ngủ chút, rất nhanh về đến nhà.”


      Bối Bối tựa vào lồng ngực dày rộng của , ngọt ngào mà gật đầu.


      “Hàn, cái ôm của chàng thoải mái, ta muốn ngủ cả đời.”


      phải cả đời, là đời này, đời sau, đời sau sau nữa, vĩnh viễn… ” vừa nỉ non bên tai nàng vừa quyến luyến hôn vành tai nàng.


      “Ha ha ha… Nhột quá, đừng cắn người ta nha.”


      Bối Bối trái trốn phải tránh, đôi mắt tràn đầy ý cười nồng đậm cùng chơi trò chơi chàng đuổi ta trốn.


      Chơi hồi lâu, xe ngựa đột nhiên chuyển bánh.


      Bọn họ nhìn thoáng qua đối phương, trong mắt đồng thời truyền ra tin tức giống nhau–


      Hắc Khi Phong rốt cuộc cũng thả người rồi.





      Trải qua đoạn đường bôn ba, bọn họ rốt cuộc về tới Xích Diễm quốc.


      Xe ngựa dừng lại.


      Ngự Hàn nhàng lay mỹ nhân trong lòng: “Tiểu Bối Bối, về nhà rồi, tỉnh lại.”


      Bối Bối lầu bầu tiếng, sau đó ở trong lòng đổi tư thế tiếp tục ngủ.


      Ngự Hàn sủng ái nhéo nhéo mũi như ngọc của nàng, sau đó nhàng bế nàng xuống xe ngựa.


      Bên ngoài xe ngựa, để nàng đứng dựa vào , sức nặng toàn thân nàng đều còn người , bởi vì nàng còn chưa tỉnh.


      “Tiểu Bối Bối, dậy , phải muốn lãng mạn sao? Bây giờ cho nàng lãng mạn.”


      Bối Bối mơ mơ màng màng mở mí mắt ra, đầu óc còn bị vây trong trạng thái mê mang.


      “Cái gì lãng mạn a? Hàn, bế người ta vào , buồn ngủ quá.”


      xong, nàng ngáp cái, tiếp tục dựa vào lòng , ý tứ quá ràng.


      Nhưng Ngự Hàn lại có y theo ý nàng mà lập tức bế nàng, ngược lại nhàng đẩy nàng ra.Bối Bối có chút bất mãn bĩu môi.Còn chưa kịp cái gì, đột nhiên cúi đầu hôn môi nàng.


      Hừ?!


      Xúc cảm ấm áp môi lập tức truyền đến đại não, Bối Bối mở mắt, con ngươi khôi phục thanh tỉnh.


      “Ưm ưm, Hàn… Chàng làm… cái… Ưm… ”


      Ngự Hàn nâng đầu của nàng, thừa dịp nàng chuyện đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào miệng đào, dây dưa cái lưỡi thơm tho của nàng.


      “Ưm ưm… ”


      Bối Bối bị động để hôn, dư quang trong mắt tựa hồ nhìn thấy Huyên Trữ hứng thú nhìn qua bên này, thị vệ canh cổng cũng trừng lớn mắt nhìn bọn họ.


      Oa oa oa…


      Trước đó cái gì lãng mạn khiến nàng rung động phải chính là như bây giờ trước mắt bao người hôn nàng đến choáng váng như vậy chứ?!


      Hừ! Chỉ biết nam nhân này lại giận dỗi đây!


      Hôn sâu, thẳng đến khi nàng sắp hít thở thông, rốt cuộc mới chịu buông nàng ra.


      Nàng thở phì phò, chân nhũn đứng nổi, chỉ có thể dựa vào .


      “Hàn, chàng… chàng tên vô lại này!” Nàng hữu khí vô lực mắng.


      Ngự Hàn nhếch môi cười tà, đôi mắt lóe sáng nhìn hai má ửng hồng của nàng, cánh môi sưng đỏ.


      Ha ha… Nữ nhân của !


      “Nương tử thân ái, thích lãng mạn mà tướng công thân ái ta cho nàng ?” có chút ác liệt cười hỏi.


      Bối Bối giận liếc : “ để ý tới chàng!”


      “Ha ha ha… Nương tử, nàng thể để ý tới vi phu, bằng , vi phu bế nương tử vào nha.”


      xấu xa uy hiếp nàng, thậm chí làm bộ lui ra phía sau, cho nàng tiếp tục dựa vào .


      “A a, cho , ta chàng!” Bối Bối dưới tình thế cấp bách liền lời tâm tình với , nàng cũng muốn rơi vào thế chó ăn phân [1] mà thất thố.


      Tuy rằng biết để nàng rơi vào thế chó ăn phân, nhưng tuyệt đối là tư thế đẹp mắt là được rồi.


      Nam nhân này, khi mất bình tĩnh, tuyệt đối cho người khác tốt lành gì!


      Nghe được tâm tình của nàng, Ngự Hàn cười đến đắc ý cực kỳ.


      Cánh tay kiện tráng lại lần nữa vững vàng phủ lên thắt lưng nàng, đỡ nàng vững chắc.


      “Nương tử thân ái, ta biết nàng ta.” được tiện nghi còn khoe mã.


      Bối Bối vô lực để tranh cãi với .


      Nàng dứt khoát câu lên cổ , lười biếng mà mệnh lệnh: “Tướng công, bế ta vào.”


      Được rồi, dù sao mặt mũi cũng mất, còn quan tâm cái gì nữa chứ.


      lập tức bế nàng lên, cúi mặt cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nương tử, chúng ta về nhà thôi.”


      Câu trả lời của Bối Bối là đảo cặp mắt trắng dã, sau đó vùi mặt vào trong ngực , tạm thời còn mặt mũi nào gặp người khác.


      Huyên Trữ theo sau bọn họ, cười giễu: “Tẩu tử, xem ra Vương huynh so với Phong còn cao hơn bậc nha, tẩu tử bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc lãng mạn chưa?!”


      “Tiểu hài tử đừng ăn lung tung.” Giọng Bối Bối từ trong ngực Ngự Hàn truyền ra.


      “Hình như là tẩu tử ăn lung tung trước, cho nên mới chọc giận Vương huynh đại nhân, phải chịu trừng phạt a.” Huyên Trữ sợ chết tiếp tục trêu chọc.


      “Hừ!” Bối Bối hừ , biết là dành cho Huyên Trữ hay là cho Ngự Hàn.


      ______[1] Chó ăn phân: rơi vào tình trạng xấu hổ, lúng túng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 79: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [79]



      Trở lại Xích Diễm quốc mới ngày, Huyên Trữ liền nhận tin tức khiến nàng kinh ngạc.


      “Tẩu tử, ngươi cái gì a? Vương huynh chuẩn bị yến hội tuyển phò mã cho ta?”


      Nàng biết nên như thế nào hình dung giờ phút chấn kinh này của mình rồi.


      Vương huynh ràng biết nàng đợi Phong cầu thân, sao đột nhiên tuyển phò mã cho nàng, lại còn tổ chức yến hội?!


      Bối Bối bĩu môi nhún vai: “Đúng vậy, Vương huynh ngươi chính là như vậy, hơn nữa phát thiếp mời rồi, ta muốn ngăn cũng kịp.”


      thầm thè lưỡi trong lòng, nàng vì lời dối của mình mà a di đà phật cái.


      ra, lúc Ngự Hàn làm như vậy nàng đứng bên nhìn, chỉ là có lên tiếng mà thôi.


      Tướng công thân ái của nàng có gì làm liền tìm việc làm muốn “chia uyên rẽ thúy”, nàng cũng chỉ có thể phu xướng phụ tùy đúng .


      Cho nên, chuyện này liên quan đến nàng nha.


      … Ai bảo trước đó Huyên Trữ bỏ rơi nàng trước cửa cung, bị báo ứng, ha ha.


      Nghe Bối Bối , Huyên Trữ ngây ngốc, cuối cùng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.


      Nàng lo lắng nắm tay Bối Bối: “Tẩu tử, ngươi mau giúp ta ngăn cản Vương huynh được ? Ta đợi Phong đến, nếu để mơ hồ biết được việc này, hiểu lầm.”


      Bối Bối có chút khó xử : “Nhưng mà, Vương huynh ngươi cũng phát thiếp hết rồi nha, bây giờ mới hủy yến hội, bị người ta Xích Diễm quốc chúng ta giữ chữ tín, Huyên Trữ, ngươi miễn cưỡng chút .”


      “Ta… ”


      Huyên Trữ cho dù trăm ngàn cái muốn, nhưng cũng biết đường đường Đại vương lời như nước hắt, thể thu hồi.


      Nàng chậm rãi buông tay Bối Bối, hậm hực trở về tẩm thất.





      Mấy ngày sau.


      Đây là yến hội tề tụ quan to quý tộc, trong cung điện cao lớn tụ tập cả trăm hào môn quý công tử, còn có ít danh môn thiên kim.


      Hôm nay là ngày đầu tiên qua nhiều năm mà Xích Diễm quốc xướng lên việc tuyển phò mã, cũng là ngày Xích Diễm Vương tự thân chọn phò mã cho thân muội muội.


      Quý công tử đương nhiên là tới dự tuyển phò mã, về phần thiên kim tiểu thư… là đến nhân cơ hội xem có thể may mắn được Xích Diễm Vương nhìn trúng làm phi tử hay .


      Đối với vị Vương giả trẻ tuổi thần bí này, dư luận xôn xao, nhưng là vô luận thế nào nữa, đều dám nửa câu về tướng mạo tuấn bức nhân của Diễm Vương.


      Nghe Xích Diễm Vương có khuôn mặt hoàn mỹ tỳ vết, càng nghe thê tử như sinh mạng.


      Tóm lại mặc kệ như thế nào, Xích Diễm Vương trẻ tuổi vẫn luôn là đối tượng cao nhất mà danh môn thục nữ của Xích Diễm quốc tranh nhau ái mộ.


      cần phải về diện mạo của Xích Diễm Vương, chỉ vầng sáng phía sau lưng cũng khiến người ta vái lạy thôi, ai muốn cùng phàn thân đái cố [1]?


      Trong cung điện kim bích huy hoàng, tiếng đàn vũ đạo ưu mỹ dưới hào quang chập chờn của dạ minh châu trong điện có vẻ càng thêm mê hoặc, làm say biết bao nam nữ.


      Bỗng nhiên, dạ minh châu sáng ngời bị tầng sa mỏng che khuất, ánh sáng trong điện trở nên ảm đạm, gây trận phóng túng ái muội cho quý công tử cùng các thục nữ trong điện.


      Ngoài hoa viên u ám, hai thân ảnh kiều lôi lôi kéo kéo, chính xác mà người ương ngạnh cứng rắn mà lôi kéo người khác vào thính đường.


      “Tẩu tử, ngươi vì sao nhất định phải đưa ta đến nơi nhiều người như vậy, ta muốn vào, Vương huynh chỉ muốn tuyển phò mã cho ta, nhất thiết phải để ta xuất


      Huyên Trữ dằn lại bước chân muốn , nàng cau hai hàng lông mày đen, rầu rĩ nhìn Bối Bối.


      “Ai nha, từ ngày tuyển phò mã tới nay, cả ngày ngươi rầu rĩ trong tẩm cung sinh bệnh, ngươi phải lại nhiều hơn, mới có thể khỏe mạnh.”


      Bối Bối bừa loạn, ngang ngược lại vòng tay vào khuỷu tay Huyên Trữ, chính là cho Huyên Trữ về, đùa sao, hôm nay nàng có nhiệm vụ.


      Nhất định phải để Huyên Trữ bị phần đông quý công tử vây công, sau đó chờ đợi kinh hỉ.


      Ai bảo tướng công thân ái nghịch ngợm nhà nàng thích gây chuyện, aiz.


      Huyên Trữ bất lực lại đẩy tay Bối Bối ra, lại phát Bối Bối càng dính càng chặt, nàng vờ vui quở trách: “Tẩu tử, nếu ngươi buông tay ta tức giận! Ngươi là cố ý!”


      Bối Bối vừa nghe, vậy cũng được sao, nàng lập tức giơ tay lên thận trọng cầu hòa –


      “Huyên Trữ, ngươi đừng hiểu lầm ta nha, ta chỉ là thấy ngươi buồn bã trong tẩm cung, sợ ngươi buồn đến bệnh, ngươi xem bên trong, những người đó cũng rất say đắm, chúng ta cũng vào, chừng ngươi vào trong rồi quên hết phiền não, cau mày mà sống nữa.”


      “Ta có phiền não gì cả.”


      Huyên Trữ rầu rĩ phản bác, nhưng ánh mắt lại tự chủ mà nhìn vào cảnh tượng náo nhiệt bên trong, đôi mắt trong suốt nhiễm lên bóng mờ ảm đạm


      Ngay tại lúc các nàng giằng co, đột nhiên đạo ánh sáng màu vàng chói mắt bao phủ Huyên Trữ.


      Trong chớp mắt, còn thấy bóng dáng của Huyên Trữ.


      Huyên Trữ còn chưa kịp phản ứng, bị người ta ôm chặt lấy.


      Hơi thở nam tính quen thuộc xông vào mũi, nàng lập tức biết được người ôm nàng là ai.


      Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày nhớ đêm mong kia, kinh hỉ : “Phong, là chàng! Chàng đến rồi!”


      Nghe được tiếng kêu kinh hỉ của nàng, thân Hắc Khi Phong căng lại, vì giọng kiều này của nàng mà tim như siết lại.


      mím môi đáp.


      Huyên Trữ vẫn còn đắm chìm trong kinh hỉ của , có lưu ý đến vẻ mặt của .


      Nàng quả thực thể tin được hai mắt của mình.


      Chỉ có thể… mượn cái ôm của để xác định Phong của nàng xuất ở trước mặt mình.


      phải ảo ảnh, phải nằm mơ, lại càng phải là ở trong tẩm cung xa xa nhìn về hướng nơi có .


      “Phong, ta rất nhớ chàng, chàng… khỏe ?”


      thoáng buông nàng ra, cũng xoay nàng lại đối mặt với mình, nhắm mắt lại, thẳng đến khi tin được xúc cảm trong lồng ngực, mới dám lần nữa mở mắt nhìn người trước mặt.


      Tham lam mà nhìn nàng, buông tha cho nàng dù chỉ là cái hô hấp.


      Mới vài ngày, nhưng là… bao lâu, cảm thấy ôm nàng như vậy hình như là chuyện của kiếp trước.


      rất nhớ nàng, mấy ngày nay, ăn ngon ngủ yên, suy nghĩ trong đầu đều là nàng.


      Nhưng nàng lại…


      Tức chết rồi!


      _____


      [1] Phàn thân đái cố: có quan hệ họ hàng hoặc bạn bè.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 80: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [80]



      Trong khu rừng yên tĩnh, gió đêm lành lạnh thổi.


      Huyên Trữ đột nhiên cảm thấy gió đêm tựa hồ so với trong tưởng tượng càng lạnh hơn.


      Rốt cuộc, nàng ý thức được vẻ mặt bất thường của .


      Nhìn sắc mặt căng cứng, đôi mắt đen tựa hồ lóe ra nhiều ngọn lửa, hình như… có chút tức giận?


      Nàng cẩn thận vươn tay sờ sờ má , giọng hỏi: “Phong, chàng tức giận sao?”


      Hắc Khi Phong mím bạc môi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm như trước, câu cũng .


      đương nhiên tức giận, nữ nhân mình thương muốn tương thân (xem mắt), có thể giận sao?!


      Thấy im lặng , Huyên Trữ ủy khuất níu lấy váy.


      Rũ mắt, nhìn , nàng mím môi: “Ta cũng phải cố ý muốn kén phò mã, là Vương huynh an bài… ”


      “Nàng có thể cự tuyệt.” Hắc Khi Phong đợi nàng xong liền bực mình chen vào.


      Nghe vậy, Huyên Trữ cau đôi mày thanh tú, đôi mắt nhịn được xông lên màn mờ ảo.


      “Phong, chàng trách ta sao?” Nàng nhìn cách thê lương, ánh mắt trộn lẫn ủy khuất vô hạn.


      Từ sau khi Vương huynh an bài nàng kén phò mã, mỗi ngày nàng đều sống trong phiền não vô hạn, ngoại trừ việc nhớ , nhớ , nhớ


      “Ta tưởng chàng đến đây ta thoải mái, Vương huynh cũng bức ta tuyển phò mã nữa, ra… chàng chỉ đến khởi binh vấn tội, chẳng lẽ… trong cảm nhận của chàng ta chính là loại nữ tử triêu Tần mộ Sở [1] sao? Tình cảm ta dành cho chàng, chút cũng đáng để chàng tin tưởng ta sao? Hay là chàng căn bản tưởng đây là ý của ta?”


      Nàng câu lại câu hỏi , đôi mắt tràn đầy thất vọng.Tim, so với trước kia càng thêm nghẹn, khổ sở.


      Ngay sau đó, nàng xoay người nhấc chân muốn rời khỏi.


      “Huyên nhi.”


      Hắc Khi Phong vội vàng giữ chặt tay nàng, lần nữa cuốn nàng vào lòng, ôm chặt.


      “Buông ta ra, tin đừng tìm ta nữa, để ta tuyển người khác làm phò mã hơn!”


      Huyên Trữ giãy dụa, tiếng mang theo kích động nghẹn ngào.


      “Huyên nhi, xin lỗi nàng, là ta tốt, ta chỉ là… chỉ là ghen tị, ta rất giận cư nhiên có người dám giành nàng với ta, ta… ta chịu nổi nàng có chút suy nghĩ muốn rời xa ta, nàng biết mà, ta nàng, tha thứ ta nhất thời giận quá mất khôn được ?”


      vừa ôm lấy nàng cho nàng giãy dụa, vừa trấn an tâm tình kích động của nàng.


      Tiếng nức nở của nàng, nghe vào trong tai, tim như bị kéo căng ra.


      sao có thể để nàng khóc được, đáng chết.


      Dần dần, Huyên Trữ bình tĩnh lại.


      Hít hít mũi, nàng tựa hồ nghĩ thông suốt rồi, còn sinh lòng u oán nữa.


      Hắc Khi Phong nâng tay áo lau những giọt lệ trong suốt mặt nàng, đau lòng nhìn hai má có chút tiều tụy của nàng.


      “Huyên nhi, nàng làm sao mà biến mình trở nên tiều tụy như vậy, có nghỉ ngơi cho khỏe sao? Thân thể của nàng vừa mới chuyển biến tốt lên.”


      cau mày, bàn tay to ôn nhu vỗ về mi tâm nhăn lại của nàng.


      Mấy ngày nay, nàng nhất định sống rất vui, cư nhiên còn giận nàng, nên.


      Nàng ỷ ôi trong lòng , nhàng : “Phong, đây là an bài của Vương huynh, trước đó ta cũng biết, đợi đến khi biết, thiếp mời phát , ta thể ích kỷ để triều đình xuất bất cứ cái gì thất tín với người khác hay bị dân chúng Xích Diễm quốc gièm pha, cho nên… ”


      “Cho nên nàng chỉ có thể thầm sốt ruột có phải ?” thương tiếc khẽ hôn tóc nàng.


      Ở chỗ nào thấy, đôi mắt đen của nặng nề nheo lại.


      Ngự Hàn, ngươi đúng là tốt lắm!


      Nếu “địch nhân” cũng tung chiến thiếp, há có thể tiếp.





      Ca vũ thái bình trong điện, bởi vì đột nhiên xuất nam nhân tuyệt sắc mà dần dần trở nên im lặng.


      Hắc Khi Phong thân áo xanh tuấn dật nho nhã, sợi tua cài mái tóc dài, trong lúc chuyển động, chớp lên phong thái ôn nhã mê người


      tao nhã vào điện phủ, khuôn mặt tuấn tú có chút đạm mạc, xuyên thấu qua ánh sáng chói lọi của dạ minh châu, đôi mắt lưu chuyển đạo ánh sáng rực rỡ mị hoặc.


      Những người khác trong điện đều bị hấp dẫn bởi phong thái của , xì xào bàn tán về lai lịch của .


      Chỉ có Ngự Hàn ngồi ngự tòa cao là cười chút nào chịu ảnh hưởng nhìn từng bước đến trước.


      Nhìn đáy mắt Hắc Khi Phong lóe ra ánh lửa bất định kia, bạc môi của Ngự Hàn càng nhếch lên.


      Chậc chậc, xem ra chờ chút có kịch hay để xem, , là có kịch hay phải lên đài, tự mình lên đài.


      Hắc Khi Phong đến bậc thềm ngọc, nâng mắt, ánh mắt xẹt qua tia lạnh bắn về phía Ngự Hàn bộ dạng thoải mái nhàn nhã.


      “Ta đến để tham tuyển phò mã.” vừa mở miệng rất khí phách, hơn nữa có khí thế tuyệt đối.


      Vừa dứt lời, dưới đài liền có người từ dưới khuất phục bởi phong thái của mà tỉnh lại.


      “Vị công tử này, mọi người chúng ta đều là nghe danh mà đến tham tuyển, xin hỏi ngươi có thiếp mời của Xích Diễm Vương ?” vị công tử tiến lên bước khiêu khích .


      Hắc Khi Phong nghiêng mắt nhìn, đôi mắt hơi hơi nheo lại, trong lúc tia lạnh ra dưới đáy mắt, hoàng quang trong lòng bàn tay chợt lóe rồi biến mất.


      Ở thời điểm mọi người còn chưa xảy ra chuyện gì, trong tay liền xuất thêm thiếp mời.


      Hắc Khi Phong giơ thiếp mời trong tay lên, lạnh lùng mở miệng: “Đây là thiếp mời.”


      Người nọ vừa thấy, theo bản năng ở người tìm kiếm thiếp mời của mình, chỉ là tìm thế nào cũng thấy.


      Rốt cuộc, người nọ biết vì sao lại thế này.


      Ngón tay bởi vì tức giận mà run run chỉ hướng Hắc Khi Phong: “Ngươi… Ngươi đoạt thiếp mời của ta, ngươi… đó là của ta!”


      Hắc Khi Phong đáp hỏi lại: “Thiếp mời này có phải do là Xích Diễm Vương phát ra?”


      “Đương nhiên, đó là thiếp mời hàng giá !” Người nọ tưởng Hắc Khi Phong chất vấn giả về thiếp mời của mình.


      “Nếu là thiếp mời do Xích Diễm Vương phát, vậy ta có bái thiếp, phải là có thể tham tuyển sao?”


      Hắc Khi Phong hỏi vừa thong thả vừa nhàng, vẻ mặt có chút gì khác thường biểu lộ việc đoạt đồ của người khác.


      “Nhưng mà thiếp mời kia ràng là của ta, là ngươi đoạt thiếp của ta!” Người nọ có chút tức giận la lên.


      Hắc Khi Phong thản nhiên nhìn quét qua , sau đó xoay người hướng Ngự Hàn đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt.


      “Xích Diễm Vương lúc phát thiếp cũng qua là thể dùng thiếp đoạt được để tham tuyển chứ?”


      Ngữ khí của xen lẫn tia châm chọc nhàn nhạt.


      Ngự Hàn có hứng thú híp híp mắt, tiếp theo, vờ có chút khó xử nhíu mi, dừng hồi lâu, làm mọi người dưới đài căng thẳng phen.


      Sau đó, mới chậm rãi mở miệng: “Bổn vương hình như… có quy định như vậy, cũng cần nên đặt ra quy định này, đây là thất sách của bổn vương.”


      Dưới đài lập tức vang lên tiếng thở dài bất lực, đích xác là qua a, sau này phải rút kinh nghiệm, trông giữ cho kĩ thiếp của mình.


      Xích Diễm Vương cũng như vậy, những người khác cũng chỉ có thể hướng người bị đoạt kia ném ột ánh mắt đồng tình.


      ________[1] Triêu Tần mộ Sở: thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu an toàn của mình mà lúc ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người phản phúc vô thường (nguồn: tangthuvien).

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 81: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [81]



      Trong điện, bởi vì Hắc Khi Phong bỗng nhiên xuất còn có hành vi đột ngột nên khí trở nên có chút quỷ dị.


      Ngự Hàn động tác tao nhã đứng lên, gác tay sau lưng xuống thềm ngọc.


      “Muốn tham tuyển phò mã trước tiên phải qua cửa của công chúa, sau đó… còn phải qua cửa của bổn vương, huynh trưởng như cha, nếu có được ưng thuận của bổn vương… Cho dù là phò mã mà công chúa khâm điểm cũng thể thông qua được tham tuyển.”


      Nghe vậy, cố ý như vô ý quét mắt qua Hắc Khi Phong, ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt Hắc Khi Phong căng lại.


      thản nhiên gợi lên nụ cười xấu xa, sau đó qua lại vài bước, đứng lại: “Mời công chúa ra.”


      Chỉ chốc lát sau, Huyên Trữ liền đội mũ sa từ trong rèm thong thả bước ra.


      Mọi người đều đem ánh mắt tập trung ở người nàng, bị dáng người ôn nhu, lúm đồng tiền như như của nàng mê hoặc.


      “Thướt tha như liễu, thần sắc tựa tiên, nếu có thể đủ làm phò mã của công chúa, là chuyện hạnh phúc cỡ nào.” thư sinh ăn vận công tử gật gù đắc ý thào cách say mê.


      Hắc Khi Phong nghe lời chữ cũng sót, đôi mắt càng trầm thêm vài phần.


      nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt quét về phía những người khác tại trường, thấy bọn họ như sói tựa hổ nhìn Huyên nhi của , gân xanh mu bàn tay cơ hồ là sợi lại sợi bị gảy lên.


      Ngự Hàn chết tiệt, cư nhiên để đám người có phẩm giá đến thưởng thức Huyên nhi của , thể tha cho tên gia hỏa kia…


      Thời điểm lửa giận trong lòng cháy bừng bừng, trong đầu đột nhiên vang lên lời vừa rồi của Ngự Hàn– đồng ý thể thông qua được tham tuyển phò mã!


      Tựa như ngọn lửa cháy phừng phực bị gáo nước lạnh giội tắt vậy, lồng ngực căng phồng chậm rãi hạ xuống, cuối cùng chỉ còn lại thỏa hiệp cam lòng.


      Huyên Trữ xuyên qua khăn che mặt, ánh mắt chỉ dừng người Hắc Khi Phong, nhìn , trong lòng liền cảm thấy trận an tâm.


      Chỉ là… sắc mặt Phong hình như rất khó coi.


      Ánh mắt nàng có chút lo lắng, biết Phong còn giận nàng ?


      Bên này, Hắc Khi Phong tựa hồ cảm giác được nỗi lo của Huyên Trữ, chuyển mắt hướng nàng, ánh mắt chuyển sang ôn nhu.


      Dần dần, bạc môi gợi lên nụ cười ôn nhu, trấn an, dùng ánh mắt truyền lại nàng.


      Nhìn nụ cười ôn nhu bên môi chỉ có nàng mới có thể hiểu được kia của , Huyên Trữ cũng cười.


      Gió đêm phất quá, thổi bay màn sa mỏng của nàng, lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, khiến những người khác nhìn càng thêm thở than thôi.


      “Các ngươi xem, công chúa có phải cười với ta hay a!”


      nam tử đứng bên cạnh sau Hắc Khi Phong có chút hưng phấn.


      “Công chúa cười với chúng ta.” Có người thấp giọng hắt nước lạnh .


      “Ngươi… ”


      Người nọ còn chưa kịp phản bác, Ngự Hàn vừa đúng lúc lên tiếng chuyện.


      “Muội muội bảo bối của bổn vương bây giờ chọn phò mã… ”


      cần chọn nữa, Huyên nhi chọn xong rồi.” Hắc Khi Phong lạnh lùng đánh gãy lời , đôi mắt đen nặng nề nheo lại, khí thế cường phách mười phần.


      Ánh mắt của Ngự Hàn chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Khi Phong, nhíu mày: “Ngươi? Sao lễ phép như vậy, muội muội bảo bối của bổn vương làm sao có thể giao cho ngươi… ”


      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên chạy vào hồng y nữ tử xinh đẹp, nàng nũng nịu chạy hướng Ngự Hàn: “Hàn, chàng để người ta chờ ngoài cung rất khổ.”


      Lúc mọi người ở đây còn chưa làm là chuyện gì xảy ra, nàng gắt gao níu lấy Ngự Hàn, làm nũng phe phẩy vòng eo mảnh mai.


      Ngự Hàn ngây người chút lập tức phản ứng lại.


      vội đưa ta gạt ra bàn tay bát trảo [1] cánh tay, mày kiếm nhăn chặt: “ nương, ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi.”


      Vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của mỹ nhân lập tức nhiễm lên vài giọt lê: “Hàn, chàng tàn nhẫn, mấy ngày nay hồi cung an bài cho ta, lại trở lại, ta cuồng dại như vậy mà đợi chàng, chàng… chàng cư nhiên bạc tình như vậy.”


      Sắc mặt của Ngự Hàn căng lại, ánh mắt quét chút qua những người kinh hãi ở đây.


      Sau đó, ánh mắt vô ý thức lướt về phía Hắc Khi Phong.


      Khi bắt được tia giảo hoạt chợt lóe dưới đáy mắt của Hắc Khi Phong, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, hung hăng trừng mắt qua, nhịn được thầm rủa trong lòng.


      Hắc Khi Phong chết tiệt, chiêu gì dùng cư nhiên dùng chiêu này, vạn nhất để Tiểu Bối Bối nhìn thấy còn phải chết rất thảm sao.


      tăng thêm khí lực vung hồng y nữ tử ra: “ nương, ngươi còn xằng bậy bổn vương khách khí… ”


      “Phải ? Ta muốn nhìn xem chàng khách khí thế nào đây?” Giọng Bối Bối từ cửa điện vang lên.


      Tim của Ngự Hàn co lại dữ dội.


      ngước mắt nhìn, đôi mi thanh tú của Bối Bối gắt gao cau lại, ánh mắt phun lửa trừng .


      Trời ạ, Tiểu Bối Bối giận.


      Hình tượng gì của cũng quản, dưới tình thế cấp bách hung hăng đẩy hồng y nữ tử ra, về hướng Bối Bối.


      “Tiểu Bối Bối, nàng đừng nghe nàng ta bậy.”


      Bối Bối gạt tay , ánh mắt thẳng tắp dừng người hồng y nữ tử gục mặt đất khóc thương tâm đến gần chết kia.


      Ngự Hàn, nàng ta chàng bạc tình phụ nàng ta kìa, chàng dùng sức đẩy người ta như vậy, xác thực rất bạc tình.”


      Nàng vừa lại vừa chậm, ngữ khí thậm chí có thể là bình tĩnh.


      Nhưng mà, nàng càng bình tĩnh, Ngự Hàn càng cảm thấy căng thẳng.


      vội vàng nắm tay nàng nịnh nọt: “Tiểu Bối Bối, nàng nghe ta trước .”


      cái gì, chàng phụ nàng ta như thế nào sao?” Bối Bối lười nhác nheo mắt nhìn .


      “Tiểu Bối Bối… ” nhịn được cúi đầu kêu oan.


      Ngay sau đó, nảy lên ý nghĩ nhìn quét qua đám người trong trường, hạ lệnh: “Yến hội hôm nay tạm dừng, người đâu, tiễn khách!”


      Bối Bối lại xua tay gạt thị vệ lùi ra: “ cần, cũng có chuyện gì to tát, từ xưa đến nay, phải vị Đại vương nào cũng có hậu cung ba ngàn mỹ nữ sao, ta rất có chừng mực.”


      Ngự Hàn cau mày, đáy mắt toàn là lo lắng, nhất thời, miệng lưỡi linh hoạt cư nhiên biết nên từ đâu.


      “Tiểu Bối Bối, nàng phải tin ta.” Lực đạo nắm tay nàng thoáng tăng thêm ít, chỉ sợ lại bị nàng gạt ra.


      Lần này Bối Bối có lại rút tay về, môi đào ngược lại câu lên nụ cười mỉm.


      “Vương, chúng ta quan tâm chút mỹ nhân đáng thương .”


      Nàng cười đến rất vô tội với , đôi mắt sâu sắc khó dò.


      Ngự Hàn bị động để nàng lôi về hướng hồng y nữ tử, trong lòng gấp đến rối loạn.


      ________[1] Bàn tay bát trảo: quấn quít rời như bạch tuột.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :